Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1631 Giết Nhị Hoàng Tử

- Làm sao bây giờ?

Đám người Hứa Thừa n, Hứa Như Lai nhẹ giọng hỏi nhau, tuy nhiên càng nhiều ánh nhìn về phía Hứa Thiên Kỳ.

Bọn họ cũng đều biết Hứa Thiên Kỳ đối với sự kiện Huyền Hoàng Thạch lúc trước vẫn luôn canh cánh trong lòng, kỳ thật ngay cả Hứa Thừa n cùng Hứa Như Lai đều không có nghĩ đến người đột phá sẽ là bọn hắn, thất bại sẽ là Hứa Thiên Kỳ.

Bây giờ ông trời lại chiếu cố, đưa tới cơ hội mới, lấy cơ sở trước đó Hứa Thiên Kỳ dùng Huyền Hoàng Thạch làm chắc, đầu lâu Tổ Kỳ Lân rất có thể sẽ kích thích huyết mạch thú văn của Hứa Thiên Kỳ, phát sinh dị biến cường đại hơn.

Cơ hội như vậy, đối với Hứa Thiên Kỳ mà nói là so với mệnh đều quan trọng.

Ánh mắt Hứa Thiên Kỳ run lên:

- Nhìn ta làm gì? Không thể cho! Bọn hắn chính là đang phô trương thanh thế, không dám liều mạng thật.

Hứa Thừa n nói:

- Bọn hắn nhiều người, nếu đã tới cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, ta lo lắng hơn chính là một khi đánh nhau sẽ mang theo càng nhiều người.

Hứa Thiên Kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Thừa n một hồi:

- Ngươi biết không, chờ đợi tại Thượng Thương cổ thành lâu như vậy, ta đột nhiên thưởng thức một người. Ngươi đừng để ý tới hắn là phách lối hay là tìm đường chết, nhưng hắn không sợ hãi điểm này, cũng đủ để cho rất nhiều hoàng tộc hoàng đạo hổ thẹn. Hắn bằng vào thực lực của mình, dã man trưởng thành, càng ngày càng mạnh, đánh đến mức các thiên kiêu hoàng đạo kiêng kị e ngại, càng đáng để chúng ta học tập. Sức một mình hắn, đã kéo Cổ Hoa hoàng triều xuống thần đàn, chúng ta nhiều người như vậy, vậy mà sợ đầu sợ đuôi?

Hứa Thừa n cùng Hứa Như Lai trao đổi ánh mắt, vừa nhìn về phía các trưởng lão Chí Tôn Kim Thành.

Các trưởng lão trao đổi ánh mắt, một sự ăn ý hiện lên trong đầu nhau, giết!!

Lúc Nhị hoàng tử đang chuẩn bị tiếp nhận bọn hắn thỏa hiệp, Chí Tôn Kim Thành đột nhiên bộc phát phản kích, đánh bọn hắn trở tay không kịp.

Chí Tôn Kim Thành bị Hứa Thiên Kỳ kích thích chiến ý cùng cuồng tính, không để ý sống chết mà điên cuồng huyết chiến.

Cổ Hoa hoàng triều mặc dù nhiều người, thế nhưng tộc lão các tộc cũng không nguyện ý chịu chết, dù sao coi như đạt được đầu lâu Kỳ Lân thì cũng không phải bọn hắn sở hữu, mà là hoàng thất.

Một phương không màng sống chết, một phương sợ đầu sợ đuôi. Nhị hoàng tử mấy lần đều muốn khống chế cục diện, thậm chí thét lên ra lệnh một vị tộc lão điên cuồng tự bạo, làm trọng thương nhiều cường giả Kim Thành, nhưng đổi lấy lại là Chí Tôn Kim Thành điên cuồng bạo tẩu hơn.

Cuối cùng, Chí Tôn Kim Thành để lại ba bộ thi thể, giết ra khỏi trùng vây.

- Một đám phế vật, mặt mũi Cổ Hoa đều bị các ngươi làm cho mất hết.

Nhị hoàng tử tức giận gào thét.

Tộc lão các tộc đỏ mặt tới mang tai, thế nhưng ai cũng không nói chuyện.

Bọn hắn cũng có nỗi khổ không nói được.

Các tộc trưởng đều chết thảm tại đêm ấy, gia tộc nổi giận, thề muốn báo thù, kết quả suýt chút nữa đã toàn diệt tại Đại Hoang thâm uyên. Bây giờ cường giả các tộc may mắn còn sống sót thật sự không nhiều lắm, bọn hắn không phải không cảm tử, mà là không thể chết.

Một vị tộc lão hoàng thất nhắc nhở:

- Điện hạ, chúng ta mau rời khỏi nơi này, đi đến tận cùng phía đông.

Tộc lão các tộc đều bừng tỉnh.

- Đúng vậy, Thánh Linh của Chí Tôn Kim Thành lúc nào cũng có thể giết đến, chúng ta vừa mới ngăn cản bọn hắn, rất có thể bọn hắn sẽ tìm chúng ta báo thù đầu tiên.

Nhị hoàng tử tức giận trừng mắt với bọn hắn một trận, chuẩn bị táo bạo lấy đi đầu lâu Kỳ Lân, mau chóng rời khỏi nơi này. Nhưng...

Một bóng người tung hoành xê dịch tại giữa rừng rậm, liệt diễm cuồn cuộn, tốc độ tiếp tục tăng vọt, tại thời điểm bọn hắn cảnh giác, thân ảnh kia đang phóng lên tận trời, giương cánh bay đi.

- Khương Phàm??

Nhị hoàng tử và đám người bỗng nhiên biến sắc, rõ ràng hận không thể xé sống Khương Phàm, nhưng đột nhiên nhìn thấy Khương Phàm xuất hiện, trong lòng vẫn khẽ run rẩy.

Sau khi Khương Phàm bay lên không ngóng nhìn, đột nhiên lao xuống, giống như là thiểm điện đánh tới đại địa.

Ầm ầm!

Thân thể nho nhỏ, năng lượng to lớn, va chạm trong chớp mắt, mấy chục dặm mặt đất đều chấn động mãnh liệt, nhấc lên trùng kích khủng bố như núi kêu biển gầm.

Khí lãng, thổ triều, chấn động, kéo khắp bốn phương tám hướng.

- Hắn muốn đi qua, nhanh ngăn lại hắn. Nhanh ngăn lại hắn đi.

Nhị hoàng tử thật sự luống cuống.

Tên điên này bây giờ càng ngày càng nhanh nhẹn dũng mãnh, trình độ tàn bạo càng khiến người ta giận sôi, bây giờ rất có thể là đang đến săn giết hắn.

- Không cần liều mạng cùng hắn, điều động năng lượng Thổ Kỳ Lân đối kháng.

Cường giả các tộc nhao nhao vọt lên Thổ Kỳ Lân thần tuấn khổng lồ, phóng thích năng lượng toàn lực trùng kích đầu lâu.

Bọn hắn không thể chân chính khống chế thú nguyên Tổ Kỳ Lân, nhưng có thể kích phát tiềm lực của nó, hình thành năng lượng cường đại trùng kích, rung chuyển đại địa sơn hà xung quanh, quấy nhiễu Khương Phàm tập kích.

Nhưng, tại thời điểm bọn hắn trùng kích thú nguyên, Khương Phàm đã điều động uy lực sơn hà, cũng nhấc lên trùng kích mãnh liệt.

Từng luồng từng luồng khí lãng tràn ngập Đại Địa Mẫu Khí, lướt qua địa tầng, rung chuyển Thổ Kỳ Lân.

Rống!!

Thú nguyên Thổ Kỳ Lân nhận trùng kích mãnh liệt, phát ra tiếng gào thét chân thật, rống động dãy núi, rung chuyển đại địa, năng lượng nổ tung trong nháy mắt còn cao hơn những gì bọn người Nhị hoàng tử mong muốn.

Bọn hắn vội vàng không kịp chuẩn bị, vô tình tung bay ra ngoài, ngực bụng cuồn cuộn, máu tươi cứ thế mà phun ra.

Khương Phàm 'đi ngược dòng nước', liệt diễm bạo động, hai cánh mở ra thổ triều mãnh liệt, nhào về phía Nhị hoàng tử.

- Cứu ta... Mau tới cứu ta...

Nhị hoàng tử kịch liệt nhấc lên, muốn ổn định, muốn thoát khỏi, lại hoàn toàn không khống chế nổi thân thể.

Sắc mặt hắn tái nhợt, hoảng sợ, tuyệt vọng, khàn giọng gào thét mang theo tuyệt vọng cùng sợ hãi.

- Điện hạ...

Các cường giả hoàng thất, tộc lão các tộc toàn bộ bộc phát năng lượng cường đại, chật vật ổn định, nhưng thổ triều vẫn bạo động, thú uy vẫn cuồn cuộn, lại liên tiếp đưa bọn hắn ra.

Khi bọn hắn thật sự ổn định, xuyên qua thổ triều nồng đậm nhìn sang, vừa vặn lại thấy Khương Phàm cùng Nhị hoàng tử gặp mặt.

Trong chớp mắt, bọn hắn như bị sét đánh, lạnh cả người.

Khương Phàm sượt qua người Nhị hoàng tử, hỏa dực như đao, nháy mắt đã chém mất đầu.

Gọn gàng mà linh hoạt, sát phạt quyết đoán.

Cùng Cổ Hoa, hắn đã không có bất cứ sự hứng thú gì để nói nhảm nữa.

Đầu Nhị hoàng tử tách rời thân, theo thổ triều bay ra ngoài, hai mắt trừng trừng, tràn đầy hoảng sợ.
Chương 1632 Lại được một cái nữa

Tốc độ Khương Phàm không giảm, hắn tiếp tục xông về phía Thổ Kỳ Lân đang gào thét.

Thái Tổ sơn xông ra khỏi thanh đồng tiểu tháp, dưới sự kéo chuyển của những sợi xiềng xích, cuồng bạo đánh tới thân thể mà đầu lâu Kỳ Lân ngưng tụ ra.

Ầm ầm tiếng vang!

Thanh triều điếc tai, không dứt, giống như thiên sơn vạn nhạc đang va chạm.

Cuồn cuộn khí lãng, nương theo mê quang chói mắt, quét sạch dãy núi, kéo ra hơn mười dặm. Ngay cả Khương Phàm đều nhận phải trùng kích mãnh liệt, nếu như không phải có xiềng xích kéo lấy, hắn cũng đã khả năng sẽ bay ra ngoài.

Núi đá ngưng tụ thành Kỳ Lân Chiến Khu đã sụp đổ, chỉ còn lại mỗi cái đầu lâu Kỳ Lân còn đang chìm nổi bên trong năng lượng cuồn cuộn như thủy triều, tản ra tổ uy Hồng Hoang.

Khương Phàm cố nén khí huyết, khống chế thanh đồng tiểu tháp vung ra hơn sáu mươi sợi tỏa liên, phân biệt cuốn lấy Thái Tổ sơn cùng đầu lâu Tổ Kỳ Lân.

- Khương Phàm, để đầu lâu Kỳ Lân lại.

Các cường giả Cổ Hoa hoàng thất miệng đầy máu tươi, tức giận gào thét, bổ nhào qua phía Khương Phàm.

Bọn hắn thật vất vả mới có được trân bảo như thế này, tiện nghi ai chứ cũng không thể nào tiện nghi cho Khương Phàm.

Nhưng Khương Phàm vẫn điên cuồng kéo lấy xiềng xích mạnh mẽ đâm tới, đồng thời thu sạch Thái Tổ sơn cùng đầu Tổ Kỳ Lân vào trong thanh đồng tiểu tháp.

- Đừng tiễn nữa!

Toàn thân Khương Phàm dâng lên ánh sao, va chạm vào lỗ đen, biến mất tại chỗ, lại xuất hiện ở trăm mét trên không.

Liệt diễm cuồn cuộn, Khương Phàm giương cánh bay lên, thẳng đến phía Chí Tôn Kim Thành đang thoát khỏi.

- Khương Phàm, chúng ta cùng ngươi không đội trời chung.

Tộc lão hoàng thất lấy thi thể Nhị hoàng tử đi, mang theo cường giả các tộc điên cuồng đuổi theo.

- Tại sao nơi đó lại đánh nhau?

Chí Tôn Kim Thành nghe được thanh âm bạo động ở phía sau, vừa quay đầu nhìn lại thì đã nhìn thấy thổ triều bay ngập trời, sóng âm chấn động.

Thanh thế so với thời điểm bọn hắn hỗn chiến trước đó còn muốn mãnh liệt hơn.

- Là ai tiếp cận bọn hắn rồi?

Bọn hắn tò mò quan sát, ngay sau đó lại quay người tiếp tục chạy như điên.

Chẳng quan tâm hắn là ai, chỉ cần không trở ngại bọn hắn là được.

Nhưng, trận rung chuyển ở xa xa rất nhanh đã an tĩnh lại, cái này khiến cho trong lòng bọn họ càng cảm thấy kỳ quái, thời điểm quay đầu lại lần nữa, vừa hay nhìn thấy được thân ảnh mang theo liệt diễm cuốn lên trời kia.

Còn giống như đang lao thẳng đến chỗ bọn hắn nơi này vậy!

- Đây là muốn đuổi theo chúng ta?

- Ai cuồng như thế, một mình liền dám đến rồi?

- Thứ không biết sống chết, chỉ cần hắn tới gần liền giết hắn.

Nhưng... Bọn hắn đang muốn an bài, sắc mặt lại đột nhiên biến đổi.

- Đó là Khương Phàm sao?

Bầu không khí thoáng an tĩnh lại, sắc mặt của tất cả mọi người đột nhiên thay đổi.

- Chạy!!

Hứa Thừa n rống to, chân đạp hắc triều, phóng lên tận trời.

Hài cốt toàn thân răng rắc loạn hưởng, nương theo long uy bành trướng, hóa thân thành yêu long màu đen, dài đến hơn năm mươi mét, lân giáp cứng cỏi, hiện ra ý lạnh um tùm.

- Chạy mau, nhanh nhanh nhanh.

Các cường giả Kim Thành không lo được ẩn giấu tung tích, toàn bộ đều kích hoạt linh văn, khuấy động năng lượng bành trướng bay lên không, hướng về phóng tới cửa thành Tây Bộ.

Khương Phàm vung mạnh hai cánh, liệt diễm chói mắt, giống như mãnh cầm bay lượn giữa khung trời, một mực khóa chặt con mồi đang chạy trốn nơi xa.

Các cường giả Cổ Hoa muốn đuổi theo, lại dần dần bị kéo dài khoảng cách.

Khương Phàm mang theo ánh mắt sắc bén, đo lường tính toán khoảng cách.

Tường thành Tây Bộ đang ở phương xa, khoảng cách hai trăm dặm nói xa thì không xa, nói gần tuyệt đối không gần, hắn nhất định phải ngăn chặn bọn hắn tại cửa thành, nếu không sẽ kinh động bên ngoài tường thành, khẳng định sẽ có số lượng lớn cường giả xông tới.

Khương Phàm đột nhiên lao xuống, rơi xuống phía trước đỉnh núi, trong miệng ngậm lấy hạt sống Vĩnh Sinh Thần Thụ, giơ Thương Sinh Cung lên, cách một khoảng không khóa chặt Hứa Thừa n.

Chỉ cần uy hiếp được bọn hắn, Chí Tôn Kim Thành không thể không vận dụng ngọc phù.

Ông!!

Cường quang nở rộ tại đỉnh núi, uy lực quốc vận, khí tức tạo hóa hội tụ lại, đang ngưng tụ ra Sát Sinh Tiễn sáng chói.

Uy hiếp mãnh liệt lập tức liền kích thích bọn người Hứa Thừa n đang phóng tới.

- Khương Phàm khóa chặt ta, hắn muốn giết ta.

Sau khi Hứa Thừa n biến đổi thành Chân Long, đối với nguy hiểm hắn vô cùng mẫn cảm.

- Hồng Nguyệt trưởng lão, vận dụng ngọc phù!

Hứa Như Lai quả quyết mệnh lệnh.

Hứa Thiên Kỳ cắn răng một cái:

- Vận dụng đầu lâu Tổ Kỳ Lân, ngạnh kháng Khương Phàm tập kích!

Các trưởng lão khó có thể tin được mà nhìn hắn, không phải chết không giao ra sao?

- Đó là Khương Phàm, hắn không giết chúng ta thì sẽ không bỏ qua.

Hứa Thiên Kỳ đương nhiên không muốn vận dụng đầu lâu Tổ Kỳ Lân, nhưng hắn biết rõ Khương Phàm không phải đám người Cổ Hoa kia có thể so sánh.

Khương Phàm không chỉ có hung tàn, mà còn có thực lực nhanh nhẹn dũng mãnh, con đường hơn hai trăm dặm này, tuyệt đối có thể trở thành Vong Hồn Lộ của bọn hắn.

Thời điểm hắn nên kiên trì tuyệt đối không thỏa hiệp, nhưng điểm tuyệt nên từ bỏ thời đối không mập mờ.

Hứa Như Lai lại nói:

- Năng lượng Tổ Kỳ Lân quá mạnh, nhận kích phát, rất dễ dàng làm bị thương chúng ta.

- Chết còn không sợ, còn sợ bị thương? Hứa Thừa n, nhanh!

Hứa Như Lai kiên quyết.

Thời điểm ở phương xa bộc phát tiếng vang, Hứa Thừa n đã quả quyết vung ra đầu lâu Tổ Kỳ Lân.

Năng lượng của cái đầu lâu Kỳ Lân này đại biểu là gió lốc, mới vừa xuất hiện, Phong nguyên lực giữa đất trời liền chịu ảnh hưởng, nhanh chóng hình thành gió mạnh gào thét, phạm vi nhanh chóng mở rộng.

- Chuẩn bị!!

Hứa Thừa n hét lớn, toàn thân rút lại, cuốn lấy Hứa Như Lai cùng Hứa Thiên Kỳ.

Ba vị tộc lão nhao nhao đến phía trước cản đường, phóng thích năng lượng, chuẩn bị ngạnh kháng.

Ầm ầm!!

Sát Sinh Tiễn tới trong nháy mắt, tốc độ nhanh đến mức bọn người Hứa Thừa n đều không có chuẩn bị sẵn sàng, cùng với đinh tai nhức óc tiếng vang, đầu lâu Tổ Kỳ Lân đã mãnh liệt lắc lư, ánh sáng bên trong thú nguyên chiếu xa vạn trượng.

Phong nguyên lực đến từ thời đại Hồng Hoang nháy mắt đã dẫn bạo, như vòi rồng mất khống chế, tựa như biển gầm che trời, trong chớp mắt đã tuôn ra hơn mười dặm, hơn trăm dặm.

Người đang điều động Phong nguyên lực cũng nhận trùng kích.

Hô hô hô...

Gió mạnh bạo phát, mãnh liệt cuồn cuộn, bọn người Hứa Thừa n vô tình bị hất tung bay ra ngoài.

Gió thổi tiếp tục tăng vọt, gấp mười lần... Gấp hai mươi lần... Gấp năm mươi lần...
Chương 1633 Gió táp mưa rào

Từng cơn gió lốc gào thét mà thành, thông thiên đạt địa, cuồng dã lan tràn.

Núi cao sụp đổ, đá vụn bắn tung trời, cây rừng lay động, đột ngột nhảy lên.

Gió lốc giống như là xúc tu của trời, tàn phá bừa bãi sơn hà đại địa, gió thổi lạnh thấu xương như có thể phá hủy hết thảy mọi thứ.

Bọn người Hứa Thiên Kỳ bị cuồng phong cuốn lên ra hai ba mươi dặm mới chật vật dừng lại, thân thể bị xé rách huyết nhục mơ hồ, đều lộ ra xương cốt.

Bọn hắn đều không có nghĩ đến Tổ Kỳ Lân Phong thuộc tính sau khi bị bừng tỉnh lại có uy thế như thế.

- Đừng thất thần! Cuồng phong cắt đứt Khương Phàm truy kích, các ngươi đi mau!

Hồng Nguyệt trưởng lão đứng trong cuồng phong, lớn tiếng quát tháo bọn hắn.

- Chính ngươi ở lại? Không được! Ngươi không phải đối thủ của Khương Phàm.

Hai vị trưởng lão khác lập tức phản đối.

- Ta là linh văn thuộc tính Phong, chỉ cần có thể vọt tới đầu lâu Tổ Kỳ Lân nơi đó, ta có thể kích phát cuồng phong tiếp tục ngăn chặn Khương Phàm đuổi theo. Đừng lề mề, các ngươi đi mau, đưa ngọc phù ra ngoài, trở lại giúp ta.

Hồng Nguyệt trưởng lão cắn răng một cái, đón lấy cuồng phong gào thét vọt tới.

- Ta ở lại bồi tiếp, các ngươi đi mau.

Một trưởng lão trung niên theo sát lấy xông vào cuồng phong.

- Ba vị công tử, đi. Chính ta tự bạo cũng phải đưa các ngươi ra ngoài.

Vị trưởng lão còn lại thúc giục bọn người Hứa Thiên Kỳ đi mau.

Bọn người Hứa Thiên Kỳ nhìn chằm chằm 'Phong Kỳ Lân' đang phát cuồng, đều cảm thấy tiếc nuối.

Bởi vì bọn hắn đều có dự cảm, 'Phong Kỳ Lân' rất có thể sẽ không kiên trì nỗi cho đến bọn hắn trở về.

Nhưng nghĩ tới Khương Phàm hung hãn, bọn hắn cũng không còn dám ở lại, lập tức bay lên không lao về phía cửa thành Tây Bộ.

Khương Phàm đứng tại đỉnh núi, nhìn mấy chục cơn gió lốc cuồn cuộn gào thét ở phía trước, chân mày cau lại.

Hắn vẫn luôn coi thường Phong thuộc tính, vậy mà lại có thể kích phát ra uy thế như vậy.

Cái này còn đuổi thế nào?

Hắn lại tạo phiền phức cho mình!

Thất sách.

Khương Phàm đoán chừng bọn người Hứa Thừa n hẳn là đã chạy, nhưng, đầu lâu Kỳ Lân gần ngay trước mắt cũng không thể buông tha.

Tại thời điểm Hứa Thừa n dùng tốc độ cao nhất chạy tới cửa thành Tây Bộ, Khương Phàm đã triệu ra đầu lâu Thổ Kỳ Lân vừa mới lấy được, vọt tới mặt đất, lấy Đại Địa Mẫu Khí kích phát.

Sau đó...

Một cơn va chạm rung động bộc phát tại chỗ cách cửa thành gần hơn một trăm dặm.

Không trung bị cuồng phong tàn phá bừa bãi, gió mạnh màu xanh ngưng tụ ra hình dáng Hồng Hoang Phong Kỳ Lân, điều khiển mấy chục cơn gió lốc, hoắc loạn thiên địa.

Phía dưới là đại địa cuồn cuộn, thổ triều bay lên trời, một con Hồng Hoang Thổ Kỳ Lân được hình thành, cộng minh cùng đại địa dãy núi, tiếng gầm gừ hùng hậu chấn động thiên địa.

Kỳ Lân tranh hùng!

Cuộc chiến phong thổ!

Cửa thành Tây Bộ!

Khoái Kiệt ủy thác các tán tu, Bùi Thiên Lam an bài Tần trưởng lão, một trước một sau đến chỗ cửa thành.

Lúc này đợt tấn công mạnh chỗ cửa thành vừa mới ngừng lại, cao giai Niết Bàn cảnh, Bán Thánh cảnh, còn có các Thánh Linh đều đang điều trị nghỉ ngơi, chuẩn bị tiếp tục tấn công mạnh.

Bên trong các dãy núi khắp nơi còn có vô số cường giả đang đuổi tới, bọn hắn đến từ các nơi trên Thương Huyền, thành quần kết đội xông vào Thượng Thương cổ thành. Ngoài ra còn có số lượng lớn Yêu tộc mãnh thú chiếm cứ, mặc dù bọn chúng không thể đi vào, nhưng không có nghĩa là bọn chúng nguyện ý từ bỏ. Nhất là sau khi biết được Tổ Kỳ Lân hiện thế, đều trở nên táo động.

- Ngọc phù có thể giải trừ cấm chế?

Vạn Đạo Thần Giáo đều kích động, tranh thủ thời gian thông báo phó giáo chủ đang điều lý nơi xa.

- Làm tốt lắm!

Phó giáo chủ trở lại trong đội ngũ, hai mắt rạng rỡ tinh mang, ngắm nhìn chỗ cửa thành, âm thầm làm chuẩn bị.

Chỉ cần Khoái Kiệt đi ra, hắn phải cầm lấy ngọc phù trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng, xông vào Thượng Thương cổ thành.

Bầu không khí của thần giáo sốt ruột, vừa mới biết được Điêu Lãnh Phong đã chết rồi, đang đau thương cảm tức giận, không nghĩ tới ngay sau Khoái Kiệt đó liền đưa tới tin tức tốt.

- Khương Phàm đạt được hai cái ngọc phù, Chí Tôn Kim Thành đạt được một cái. Một cái là do một tên tán tu tên là Hạ Hầu Đạt lấy được, trước mắt đã quy thuận Tru Thiên Thần Điện.

Tán tu đến đây hồi báo lần đầu tiên trực diện phó giáo chủ thần giáo, thấp thỏm lo âu, đều quên muốn thù lao.

- Chí Tôn Kim Thành...

Phó giáo chủ nhìn về phía đội ngũ Chí Tôn Kim Thành nơi xa, trong đầu lóe lên suy nghĩ muốn ngăn cản Chí Tôn Kim Thành đạt được ngọc phù, nhưng tình huống bây giờ rất mẫn cảm, không nên loạn động.

Nếu như gây nên oanh động, để thế lực khác đều biết, bọn hắn ai cũng đừng nghĩ sẽ phái được Thánh Nhân tiến vào cổ thành.

Đại Quang Mang Thần Điện.

- Thái Võ Nhân Hoàng điện... ngọc phù giải trừ cấm chế...

Các trưởng lão thần điện đều kích động, liên tục tấn công mạnh vậy mà lại thật sự đánh thức được đang mộ táng ngủ say.

Tần trưởng lão nói:

- Thiên Lam, Thiên Nhiên không phụ kỳ vọng, đạt được Thiên Phạt Kiếm của Thái Võ Nhân Hoàng.

- Ngọc phù đều ở trên tay người nào?

Phó điện chủ liền gấp trở về trước tiên.

- Khương Phàm hai cái, những cái khác đang ở trên tay Chí Tôn Kim Thành, Vạn Đạo Thần Giáo, Tru Thiên Thần Điện. Tru Thiên Thần Điện đã dùng, Khương Phàm đang chặn đánh Vạn Đạo Thần Giáo, tình huống Chí Tôn Kim Thành không hiểu rõ lắm.

Tần trưởng lão chỉ lo đi đường, không có thời gian chú ý những cái khác.

Cũng may không phụ kỳ vọng, rốt cuộc cũng đuổi được bọn người Khoái Kiệt trước khi tin tức được đưa ra tới.

- Truyền tin tức ra không?

Các trưởng lão đều nhìn phó điện chủ, bọn hắn không thể đạt được ngọc phù, cũng không thể để Vạn Đạo Thần Giáo đạt được.

- Tại sao phải truyền ra?

Phó điện chủ gầy gò lạnh nhạt, không giận tự uy.

Tất cả trưởng lão đều rất kinh ngạc.

- Nếu như không truyền ra, chẳng phải bọn hắn sẽ an bài Thánh Linh tiến vào sao?

- Truyền ra liền không có Thánh Linh có thể vào.

Ánh mắt phó điện chủ thâm thúy đảo qua đội ngũ Vạn Đạo Thần Giáo cùng Chí Tôn Kim Thành nơi xa, xem ra Vạn Đạo Thần Giáo đã nhận được tin tức, Chí Tôn Kim Thành nơi đó còn rất bình tĩnh.

Nếu như Khương Phàm thật sự đang chặn đánh Vạn Đạo Thần Giáo, tên điên kia thật sự có khả năng sẽ thành công.

Nói cách khác, Chí Tôn Kim Thành có khả năng đưa ngọc phù ra tới nhất.

Đại trưởng lão nắm lấy quải trượng, ánh mắt lấp lóe:

- Điện chủ có ý là, hợp tác?
Chương 1634 Tin tức phát ra

Phó điện chủ phân phó nói:

- Ngũ trưởng lão, trốn đi, thừa dịp người khác không chú ý, chuyển tới Chí Tôn Kim Thành nơi đó. Nếu như bọn hắn không chiếm được ngọc phù, cũng đừng có xuất hiện. Nếu như đạt được ngọc phù, cùng bọn hắn làm giao dịch.

Ngũ trưởng lão vội vàng bước lên phía trước:

- Xin mời phó điện chủ phân phó!

- Chúng ta yêu cầu không cao, hai bảo vật là đủ. Chỉ cần bọn hắn nguyện ý giao dịch, chúng ta không ra lên tiếng, nếu như không nguyện ý, lập tức tin tức truyền ra. Nhưng, muốn bảo vật gì, là do chúng ta định đoạt.

- Nếu như bọn hắn giả ý đồng ý, sau đó đổi ý thì sao?

- Mời ba vị truyền nhân của bọn họ tới 'Làm khách'.

Vạn Đạo Thần Giáo nơi đó đang sốt ruột chờ đợi, Khoái Kiệt lại chậm chạp chưa hề đi ra, bọn hắn muốn đi đến điều tra, lại lo lắng gây nên chú ý.

Không bao lâu, bọn người Hứa Thừa n đã xuất hiện tại chỗ cửa thành Tây Bộ, làm ngụy trang đơn giản, nhìn như tán tu, ra vẻ bình tĩnh đi tới cánh rừng. Đầu tiên là liên hệ đến tộc nhân, sau đó mời thành chủ đến.

Thành chủ của Chí Tôn Kim Thành, Hứa Đức Diệu nhận được tin tức, vội vã gấp gáp trở về.

Hắn rất phấn chấn, càng nhiều hơn chính là cảnh giác.

Lúc này đột nhiên tiến vào Thượng Thương cổ thành, khẳng định sẽ gây nên hoài nghi.

Mà, tin tức này chẳng mấy chốc sẽ truyền ra cổ thành, gây nên náo động lớn, nếu như hắn tự mình tiến vào, tộc nhân ở lại bên ngoài liền sẽ gặp nguy hiểm.

Mà đi đến thì dễ, đi ra lại rất khó.

Phải làm sao bây giờ đây?

Trước tiên đưa bọn người Thiên Kỳ về Kim Thành, sau đó xin mời các lão tổ toàn thể xuất quan, tới nghênh đón.

- Ha ha, chúc mừng Hứa thành chủ, đạt được ngọc phù.

Một thanh âm kiềm chế từ trong cánh rừng truyền đến, để đám người Kim Thành đang hưng phấn bỗng nhiên biến sắc.

Ngũ trưởng lão mặc áo choàng đi tới:

- Tại hạ là Ngũ trưởng lão của Đại Quang Mang Thần Điện, tên Doãn Đông. Không cần khẩn trương, ta là phụng mệnh phó điện chủ, đến đây chúc mừng.

- Bùi Thiên Lam đưa tin tức ra tới?

Hứa Thiên Kỳ đã hiểu.

Người của Đại Quang Mang Thần Điện đều am hiểu tốc độ, nếu như muốn truyền tin tức ra, tự nhiên sẽ nhanh hơn bọn họ.

- Có ý tốt ta xin nhận, chuyển lời đến phó điện chủ, sau này sẽ đến nhà thăm.

Hứa Đức Diệu cũng đã hiểu.

Nhận được tin tức lại không lộ ra, ngược lại là đến đây chúc mừng, hiển nhiên là có âm mưu.

- Hứa thành chủ khách khí, thời điểm đi qua không cần mang lễ vật quá nhiều, hai kiện là được.

Ngũ trưởng lão cười khẽ, người biết chuyện nói chuyện chính là nhẹ nhõm.

- Hai kiện?

Bọn người Hứa Thiên Kỳ khẽ nhíu mày.

- Tặng quà coi trọng cái 'vừa lòng đẹp ý', ta nghĩ Hứa thành chủ hẳn là có thể làm tốt. Lúc ta tới, phó điện chủ còn phân phó, nếu như các ngươi muốn đi đến, liền mau chóng hành động, chờ tin tức truyền đến liền phiền toái. Còn nữa, các ngươi cứ việc yên tâm đi vào, chuyện bên ngoài cũng đừng có nhớ mong. Ba vị công tử, có thể tạm thời gửi vào Đại Quang Mang Thần Điện chúng ta.

Ngũ trưởng lão nói rất mịt mờ, nhưng ý tứ ai cũng hiểu.

Đây là muốn tạm giam Hứa Thừa n, Hứa Như Lai, cùng Hứa Thiên Kỳ làm con tin.

Chờ sau đó Hứa Đức Diệu 'đến nhà bái phỏng', sau khi đưa trước ‘lễ vật vừa lòng đẹp ý’, bọn hắn sẽ suy nghĩ thêm thả người.

Sắc mặt các tộc lão Kim Thành lập tức âm trầm xuống, muốn phản bác, nhưng ngẫm lại uy danh của Đại Quang Mang Thần Điện, cùng cục diện mẫn cảm bây giờ, chỉ có thể nhịn xuống.

Ngũ trưởng lão nhẹ giọng cười nói:

- Đại Quang Mang Thần Điện chúng ta hẳn là coi trọng cấp bậc lễ nghĩa nhất trong các hoàng đạo Thương Huyền, ba vị công tử sẽ nhận chiêu đãi rất tốt ở nơi đó, Hứa thành chủ không cần phải lo lắng.

Hứa Đức Diệu vùng vẫy một lát, cắn răng nói:

- Thiên Kỳ, các ngươi theo Ngũ trưởng lão đến Đại Quang Mang Thần Điện làm khách.

- Ba vị công tử, xin mời? Thế cục bây giờ vi diệu, kéo dài thêm một phần, liền nhiều thêm một phần nguy hiểm, đừng lại chậm trễ.

Ngũ trưởng lão đưa tay mời.

- Phụ thân, mọi người hãy ý an toàn.

Hứa Thiên Kỳ không có kiên trì, mặc dù rất không nguyện ý bị doạ dẫm, nhưng vì tài nguyên bên trong Thượng Thương cổ thành, chỉ có thể nhận mệnh.

Chờ sau khi bọn hắn rời khỏi, Hứa Đức Diệu lập tức phân phó:

- Đại trưởng lão, các ngươi mau rời khỏi, về Kim Thành xin tất cả Thánh Tổ xuất quan, mang lên Bảo khí trấn tộc, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến Thượng Thương cổ thành.

Chú ý ẩn nấp, không nên tùy tiện lộ diện, trước tiên hãy ẩn núp đến chỗ cửa thành Đông Bộ chờ lấy.

- Thành chủ, chính ngài đi đến?

- Chính ta có thể ứng phó. Đi mau, chờ đến khi tin tức công khai, Chí Tôn Kim Thành chúng ta sẽ biến thành mục tiêu công kích, các ngươi ở lại nơi này rất nguy hiểm.

- Thành chủ, ngài ngàn vạn lần phải cẩn thận.

Đại trưởng lão biết tình huống khẩn cấp, không cần phải nhiều lời nữa.

Lúc này, hai người Hồng Nguyệt trưởng lão chật vật trốn tới, nghiêm mặt tìm tới đội ngũ Kim Thành, xin lỗi vì đã không thể bảo trụ đầu lâu Tổ Kỳ Lân.

- Khương Phàm...

Sắc mặt Hứa Đức Diệu nhanh chóng âm trầm, đồ hỗn trướng, chuyện làm lớn bụng nữ nhi của ta còn chư có tìm ngươi tính sổ, lại còn dám đánh cướp chúng ta, muốn chút mặt hay không!

Sau khi bọn người đại trưởng lão bí mật rút lui, Hứa Đức Diệu đã lập tức bay lên không, lao thẳng đến Thượng Thương cổ thành.

Náo nhiệt lại thoáng an tĩnh tại thành khu Tây Bộ hỗn loạn.

Các phương đều không hiểu thấu mà nhìn một màn này.

Tiến vào?

Không sợ sau khi nhận áp chế sẽ bị người khác săn giết sao?

Chí Tôn Kim Thành muốn bảo vật đến điên rồi? Hay là của truyền nhân bọn hắn bị giết, thành chủ đi đến báo thù?

Phó giáo chủ Vạn Đạo Thần Giáo sốt ruột, các phương đã bắt đầu chú ý, nếu như bọn người Khoái Kiệt không thể truyền tin tức tới trước khi đi ra, hắn rất khó lại thuận lợi tiến vào Thượng Thương cổ thành.

- Nhanh đi, nhanh nhanh nhanh.

Các cường giả thần giáo âm thầm cầu nguyện.

Nhưng... sau ba giờ, tin tức liên quan tới ngọc phù đã truyền ra cổ thành, nhanh chóng dẫn bạo Tây Bộ.

- Thượng Thương cổ thành kinh hiện Thái Võ Nhân Hoàng điện, bên trong có Thái Tổ sơn, Thiên Phạt Kiếm, Nhân Hoàng giáp, di cốt Nhân Hoàng còn có dư uy, hoàn chỉnh không thiếu sót.

- Bên trong Thái Võ Nhân Hoàng điện xuất hiện năm miếng ngọc phù có thể giải trừ áp chế của Thượng Thương cổ thành.

- Khương Phàm đạt được hai miếng ngọc phù, Vạn Đạo Thần Giáo, Chí Tôn Kim Thành tất cả đạt được một miếng, một tên tán tu sau khi đạt được đã quy thuận Tru Thiên Thần Điện.
Chương 1635 Hình Phù Đồ, đến

Ngay sau đó, tin tức Khương Phàm chặn đánh Vạn Đạo Thần Giáo, khiến cho Vạn Đạo Thần Giáo vận dụng ngọc phù, cũng truyền ra Thượng Thương cổ thành.

Các tộc lão Vạn Đạo Thần Giáo đấm ngực dậm chân, hô to tiếc nuối, càng hận hơn không xé sống được tên súc sinh Khương Phàm kia.

Sắc mặt phó giáo chủ u ám, đường đường là hoàng đạo, vậy mà lại bị một tiểu tử luân phiên ức hiếp, đúng là mất hết mặt mũi thần giáo.

Phó điện chủ của Đại Quang Mang Thần Điện thì sắp xếp người bí mật di chuyển bọn người Hứa Thiên Kỳ, sau đó mật lệnh Ngũ trưởng lão tự mình tiến vào Thượng Thương cổ thành theo dõi Hứa Đức Diệu, kịp thời hiểu rõ tình huống hắn lấy được bảo tàng.

Các tộc khác thì táo động.

Lại có đồ có thể giải trừ áp chế?

Hứa Đức Diệu vừa mới đột nhiên xông đi đến, khẳng định là đã sớm cầm được ngọc phù!

Cũng liền mang ý nghĩa, bên trong Thượng Thương cổ thành có một Thánh Nhân không nhận áp chế!

Người khác còn chơi thế nào?

Cho đến lúc này, bọn hắn mới phát hiện, người của Chí Tôn Kim Thành đã biến mất toàn bộ, rất có thể là đã sớm rút lui.

- Hứa Đức Diệu khẩu vị quá lớn, vậy mà muốn độc hưởng Thượng Thương cổ thành, hắn không sợ cho ăn bể bụng sao?

- Thời kỳ Thượng Thương cổ thành mai táng lại có ngũ đại Nhân Hoàng, trước đó giống như một người cũng không có xuất hiện.

- Là ngươi không thấy xuất hiện! Không phải không xuất hiện!

- Trong lịch sử hẳn là đã đánh thức qua mấy người, không biết bên trong còn có những người khác hay không.

- Tiếp tục tấn công mạnh tường thành, nhìn xem có thể bừng tỉnh mộ Nhân Hoàng mới hay không, ở trong đó rất có thể còn có ngọc phù.

- Bây giờ Hứa Đức Diệu đang ở bên trong, bừng tỉnh mộ Nhân Hoàng chẳng phải là tiện nghi hắn?

- Thượng Thương cổ thành kéo dài mấy ngàn dặm, xem như hắn là Thánh Nhân cũng không thể nào tùy ý hoành hành.

- Chúng ta chỉ có thể cược! Cược có thể xuất hiện mộ Nhân Hoàng mới, cược vị trí mộ Nhân Hoàng xuất hiện cách Hứa Đức Diệu vô cùng xa xôi, cược những người khác có thể kịp thời cướp được ngọc phù.

- Hung hăng đánh cho ta! Coi như lật tung Thượng Thương cổ thành, cũng phải bừng tỉnh toàn bộ mộ Nhân Hoàng. Đừng để ý tới Hứa Đức Diệu hắn, hắn vậy mà lại ngây thơ giống như Khương Phàm, chỉ muốn phách lối bên trong, không để ý tình huống thật bên ngoài. Chờ lúc hắn rời khỏi, đạt được bao nhiêu bảo bối liền phải phun ra bấy nhiêu cho ta!

- Không sai, vây quanh Thượng Thương cổ thành, chỉ cần hắn đi ra, liền toàn lực ngăn lại.

Bầu không khí ở Tây Bộ xao động, chuẩn bị trận tấn công mạnh mới.

Cửu Lê Thần Cung, hoàng đạo Tây Bộ, một trong Bát Bộ Hoàng Đạo, lại lặng lẽ động tâm tư khác.

- Ông trưởng lão, đi đến liên hệ Hứa Đức Diệu, cùng hắn làm giao dịch.

Phó cung chủ Diêu Lăng Vi thiên kiều bá mị, quốc sắc thiên hương, dáng người mềm mại nhỏ yếu để cho người ta miên man bất định, nàng cụp tầm mắt xuống, mang theo một loại khí chất lười biếng mê người.

- Sau khi lấy được đồ thì chuyển giao cho chúng ta, do chúng ta phụ trách mang rời khỏi Thượng Thương cổ thành. Chờ lúc hắn chuẩn bị rời khỏi liền có thể thản nhiên đối mặt các phương vây quanh, chủ động tiếp nhận kiểm tra. Đồ đã sớm di chuyển, mãi cho tới Cửu Lê Thần Cung chúng ta liền không có người còn dám xử lý hắn thế nào, lại không người nào dám mạo phạm chúng ta. Về phần những bảo bối kia, sau đó hai bên chia đều.

- Diêu cung chủ anh minh, ta sẽ đi bàn bạc.

Ông trưởng lão thừa dịp các phương không chú ý, lặng yên rời khỏi, chui vào Thượng Thương cổ thành.

Oanh minh mãnh liệt vang vọng đất trời, cường tộc các phương lần nữa liên thủ, khởi xướng tấn công mạnh đối với tường thành của Thượng Thương cổ thành.

Bọn hắn đều hy vọng có thể mau chóng tiến hành đánh thức mộ Nhân Hoàng mới, đạt được ngọc phù mới. Các phương cũng đều nhao nhao điều động một đến hai trưởng lão cao giai Niết Bàn cảnh, tiến vào Thượng Thương cổ thành tìm kiếm đội ngũ của bọn hắn, nhắc nhở thay đổi sách lược hành động, tránh cho bị Hứa Đức Diệu xem như con mồi.

Trong Thượng Thương cổ thành nhanh chóng thay đổi thời kì đặc thù, Thái Tuế Hình Phù Đồ rốt cuộc cũng đã đến được nơi này.

- Thật náo nhiệt. Ha ha, hạ giới khó xuất hiện được loại rầm rộ này.

Hình Phù Đồ nhìn qua năng lượng đầy trời như cơn bão, số lượng lớn Thánh Linh tụ tập ở nơi đó, nhấc lên triều dâng, mãnh liệt đụng chạm lấy Thượng Thương cổ thành nguy nga.

Liền xem như tại Thiên Khải chiến trường, các Thánh Linh đều rất ít ra sức như thế này.

Hoàng trưởng lão suy yếu mỏi mệt, vì để đưa Thái Tuế đến nơi này càng nhanh, hắn cũng giống như Khổng Sướng, thiêu đốt sinh mệnh mình.

Tuy nhiên, hắn không dám nghỉ ngơi, nhanh đi liên hệ người của Thái Cổ Thần Miếu.

Chỉ sau chốc lát, các cường giả Thái Cổ Thần Miếu liền nhanh chóng đuổi tới, hành lễ với Thái Tuế.

- Thái Tuế, rốt cuộc ngài cũng đã đến. Thượng Thương cổ thành thức tỉnh, khắp nơi trên đất đều là cơ duyên, trước mắt đã xuất hiện trọn vẹn năm tòa cổ mộ. Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân, Thái Tổ sơn, di cốt Nhân Hoàng các loại, đều là bảo vật tuyệt thế hiếm thấy. Bất luận một cái nào cũng đều đủ để trở thành chí bảo trấn tộc cấp hoàng đạo, tạo nên một vị đỉnh cấp cường giả.

Một vị trưởng lão mặt mũi tràn đầy kích động, cuối cùng vị gia gia này cũng đến.

- Ý của ngươi là, ta tới chậm?

Hình Phù Đồ thản nhiên liếc nhìn hắn.

- Không dám không dám!

Trưởng lão sợ hãi.

- Ha ha, xác thực ta đã tới chậm, ta hẳn là nên đến đây trước tiên.

Trên khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn của Hình Phù Đồ hiện lên nụ cười thản nhiên.

- Khương Phàm còn sống không?

- Không chỉ có còn sống, còn đang náo đến điên ở bên trong!

- Chúng ta thật sự không biết Khương Phàm là nghĩ thế nào, thật giống như đã mất đi lý trí, giết đỏ cả mắt.

- Cho tới bây giờ, chỉ chúng ta lấy được tin tức. Khương Phàm đã giết Diệp Trục Thiên của Thần Miếu chúng ta, Điêu Lãnh Phong của Vạn Đạo Thần Giáo, bắt sống Tần Ngao Thương của Tru Thiên Thần Điện, Khoái Kiệt của Vạn Đạo Thần Giáo, Lan Đạo của Cửu Thiên Thần Giáo, còn chọc Đại Quang Mang Thần Điện.

- Tuy nhiên bảo bối hắn cướp được cũng rất nhiều, trong chín cái đầu lâu Tổ Kỳ Lân hắn đã độc chiếm bốn cái trở lên, cùng số lượng lớn hài cốt Tổ Kỳ Lân, còn có di cốt hoàn chỉnh của tiên tổ Nhân tộc trông coi mộ địa Tổ Kỳ Lân. Hạt giống Vĩnh Sinh Thần Thụ, Thái Tổ sơn của Thái Võ Nhân Hoàng, một chút di cốt Nhân Hoàng.

- Tên điên Khương Phàm kia mặc dù phách lối, nhưng lại bày ra thực lực chấn kinh Thượng Thương cổ thành, hắn cơ hồ đánh đâu thắng đó, không ai có thể đè ép được hắn. Điều này cũng làm cho hắn trở thành một kẻ dị loại bên trong Thượng Thương cổ thành, người người đều muốn giết chết hắn, nhưng người người cũng lại đều e ngại hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK