Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1316 Kiều Hinh chưa tỉnh

Nữ tử trong quan tài thủy tinh là lão tổ tông ngàn năm trước của bọn hắn, càng là Thánh Nhân duy nhất trong lịch sử Kiều gia.

Mà, Kiều gia từ sau khi có Kiều Hinh, huyết mạch bắt đầu phát sinh thay đổi, từ Kim Viêm Thánh Hỏa đã biến đổi đến Kim Kiêu linh văn.

Trên ý nghĩa nghiêm ngặt mà nói, Kiều Hinh là tổ tiên chân chính của tất cả bọn hắn ở đây.

- An Nhiên, người ở bên trong rốt cuộc là ai?

Thương Hàn Nguyệt nhẹ giọng hỏi.

- Người yêu kiếp trước của Khương Phàm.

Dạ An Nhiên rất bình tĩnh.

Nàng vốn là nữ tử cường thế tự ái, chưa từng nghĩ tới sẽ cùng những nữ tử khác chia sẻ nam tử tương lai của mình, nhưng tình huống của Khương Phàm quá đặc biệt, nàng không cách nào thay đổi được sự thật, mà lại còn cảm mến hắn, cũng chỉ có thể tiếp nhận.

Nếu lựa chọn tiếp nhận thì sẽ hoàn toàn thản nhiên, không cần quá lo nghĩ.

- Hắn muốn phục sinh nàng?

Thương Hàn Nguyệt vẫn rất khó tiếp nhận chuyện Khương Phàm lại là người của kiếp trước chuyển thế, có vẻ như còn là một đại nhân vật rất đặc biệt. Nhưng đến cùng là ai, giống như Thánh Chủ cũng không biết.

- Nàng chỉ là đang ngủ thiếp đi.

- Đều đã ngủ thành thây khô rồi?

Tiêu Phượng Ngô nói xong liền nhanh chóng ngậm miệng.

Cơ Lăng Huyên khinh khỉnh nhìn hắn:

- Chu Thanh Thọ không ở nơi này, không ai có thể ngăn chặn miệng của ngươi đúng không?

Dạ An Nhiên nhẹ giọng nói nhỏ.

- Nàng là do ngủ quá lâu, lâu đến mức không tỉnh lại. Khương Phàm dùng thời gian tám năm tìm kiếm dược liệu, từ phương bắc tìm tới phương nam, từ Vương Quốc Hắc Ám tìm tới Luân Hồi bí cảnh, cuối cùng tìm tới U Minh Địa Ngục.

Bọn người Thương Hàn Nguyệt hai mặt nhìn nhau.

Tìm tới U Minh Địa Ngục?

Khương Phàm không phải giả chết sao, đây là sự thực chết qua sao.

Lúc này, Vô Hồi Thánh Chủ chạy tới nơi này.

- Đan dược luyện thành rồi?

- Thành công, sắp bắt đầu cứu người.

Các trưởng lão thánh địa đều tập trung tinh thần nhìn qua hố sâu.

Khương Phàm đẩy nắp quan tài ra, nhìn Kiều Hinh khô gầy già nua, trong lòng lần nữa khẩn trương.

Đây là cơ hội duy nhất.

Nếu như thành công, Kiều Hinh liền có thể tỉnh lại. Nếu như thất bại, có khả năng Kiều Hinh sẹ bị dược hiệu cường đại trùng kích mà triệt để chết đi, hơn nữa còn là tiêu vong vĩnh viễn, không có luân hồi.

- Hinh nhi, nhất định phải tỉnh lại.

Khương Phàm khẽ hôn trên trán Kiều Hinh, cẩn thận từng li từng tí bỏ đan dược vào trong miệng của nàng, sau đó vận chuyển linh lực, kích thích đan dược chậm chạp hòa tan.

Đan dược thấm ra dược dịch nồng đậm, thuận yết hầu tiến vào thân thể.

Dược dịch bốc hơi, hóa thành mê vụ thấm vào huyết nhục hài cốt toàn thân.

Nhưng... Chờ lại chờ, thân thể Kiều Hinh thoạt nhìn vẫn không có thay đổi gì.

Tim của Khương Phàm cũng đã nhảy lên đến cuống họng.

Tất cả người của Kiều gia đều quỳ xuống, ôm hai tay, yên lặng cầu nguyện.

Một phút đồng hồ... Hai phút đồng hồ... Mười phút đồng hồ...

Thân thể già nua của Kiều Hinh dần dần bình tĩnh, sau đó... Nhịp tim ngừng, hô hấp cũng ngừng, ngay cả cánh tay được Khương Phàm nâng trong tay kia, cũng im ắng trượt xuống.

Trong lòng Khương Phàm hung hăng co rụt lại, con mắt trong nháy mắt mông lung.

Thời gian lặng yên trôi qua, nhưng lại giống như ngưng kết tại lúc này.

Khương Phàm cả quên thở, quên cả chớp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Kiều Hinh.

Kiều Hinh cũng rốt cuộc không có sinh tức.

- Không... Không... Nàng không thể nào như thế này... Nàng không thể nào đối với ta như vậy!! Hinh nhi? Hinh nhi! Cầu xin nàng, hãy kiên trì kiên trì... Hinh nhi!

Khương Phàm hốt hoảng cầm lấy tay Kiều Hinh, nước mắt tràn mi mà ra.

- Tổ tiên!!

Đám người Kiều gia rên rỉ một mảnh.

Thất bại rồi?

Đan dược rõ ràng đã luyện tốt, vì sao lại không có hiệu quả?

Bọn người Thường Huyền Nghĩa lắc đầu than nhẹ, người chết sao có thể phục sinh, thi thể mệt mỏi có thể nào chống đỡ được thánh đan kích thích mãnh liệt.

Đám người bên ngoài hố to cũng ảm đạm đi, trầm mặc không dám nhiều lời.

- Hinh nhi, cầu xin nàng, nàng không thể đối xử với ta như vậy! Hinh nhi... nàng mở mắt ra nhìn ta đi, ta đã trở về! Nàng đã đợi ta ngàn năm, vì sao lại không thể kiên trì thêm chút nữa! Tỉnh lại đi, cầu xin nàng...

Khương Phàm run rẩy tay thử đi thử lại dò xét hơi thở của Kiều Hinh, nước mắt rơi như mưa.

Vì sao!

Tại sao lại thất bại?

Mỗi một loại thuốc dẫn đều có công hiệu thần kỳ, gồm có khởi tử hồi sinh, luân hồi, tạo máu, chú hồn, nghịch chuyển sinh tử các loại, các mặt. Liền xem như là thi thể thật, đều có thể cứu sống.

Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào?

Ngàn năm dày vò, cuối cùng vẫn không thể chờ đợi được hi vọng sao?

Hinh nhi à!!

Nàng không thể như thế này được!!

Tỉnh lại đi!!

- Đừng khóc nữa.

Giọng Đan Hoàng vang lên trong đầu Khương Phàm.

- Còn có thể cứu?

Toàn thân Khương Phàm run rẩy, giống như là người đi ngược dòng đột nhiên bắt lấy được một cây cỏ cứu mạng vậy.

- Đan dược hẳn là có hiệu quả. Ngươi chú ý tình huống của nàng, mặc dù không có nhịp tim, không có hô hấp, nhưng nàng vẫn tồn tại. Nếu quả như thất bại thật, sẽ chỉ có hai kết quả. Một là dược hiệu kích thích mãnh liệt thân thể của nàng, trực tiếp nổ tung. Hai là thân thể không chịu nổi tàn phá, nhanh chóng biến chất, cho đến khi biến thành bụi. Ngươi lại nhìn tình huống của Kiều Hinh đi, nàng đã ổn định.

Một tiếng ổn định, khiến cho Khương Phàm phấn chấn cực lớn, cũng làm cho hắn ổn định tâm tình.

Khương Phàm vội vàng lau khô nước mắt, nắm chặt tay Kiều Hinh.

Đan Hoàng phân tích nói:

- Nàng không có lập tức tỉnh lại, hẳn là do Huyền m Đan tổn thương ngàn năm, so với những gì ta dự đoán còn nghiêm trọng hơn. Tuy nhiên dược liệu bên trong viên đan dược kia đều có hiệu quả thần kỳ, bọn chúng sẽ giúp Kiều Hinh ổn định tình huống, sau đó từng bước triển khai phản kích và cứu rỗi. Việc ngươi nên làm đều đã làm xong, tiếp theo thì phải nhìn Kiều Hinh. Từ hôm nay trở đi, chính là con đường trở về của mình nàng, có thể đi hay không, bao lâu thì đến, đều phải xem chính nàng.

- Nguy hiểm lớn bao nhiêu?

Khương Phàm dấy lên hi vọng, nhưng vẫn níu lấy hi vọng.

- Công hiệu bên trong dược liệu bao gồm thanh lý thi khí, chữa trị cơ thể, ổn định linh văn, còn có khởi tử hồi sinh, cùng luân hồi các loại. Đơn giản mà nói, nàng đang trải qua một trận biến đổi cùng loại với trùng sinh. Tin tức xấu là, quá trình này tồn tại nguy hiểm to lớn, có khả năng nàng sẽ thất bại. Tin tức tốt là, nếu như nàng có thể thức tỉnh, chính là chân chính sống lại.
Chương 1317 Kỳ hạn ba tháng, huyết chiến Đại Hoang

Khương Phàm thể hiện vẻ đắng chát trên mặt, thì thào khẽ nói:

- Còn phải đợi sao?

- Có thể làm được một bước này, đã rất hiếm thấy.

Đan Hoàng nhẹ giọng thở dài:

- Kiều Hinh dùng chín viên Huyền m Đan, từ cơ thể đến linh hồn đều gần như đã đến với trạng thái tử vong. Ngươi muốn dùng một viên đan dược, triệt tiêu tổn thương của chín viên Huyền m Đan dài đến ngàn năm, nào có dễ dàng như vậy.

Khương Phàm lắc đầu, bình phục tốt tâm tình, cẩn thận từng li từng tí cầm lấy tay Kiều Hinh, nhẹ giọng cổ vũ:

- Hinh nhi, nàng đã ăn đan dược, chẳng mấy chốc sẽ tỉnh. Không nên gấp gáp, từ từ điều trị, ta sẽ một mực hầu ở bên cạnh nàng, chờ nàng tỉnh lại.

Khương Diễm quan sát đến sắc mặt Khương Phàm:

- Còn có hi vọng sao?

- Hi vọng ở trong tay nàng. Có thể kiên trì nổi hay không, cần nhờ chính nàng.

Khương Phàm thay Kiều Hinh thoáng chỉnh lý mái tóc dài khô cạn, đắp nắp quan tài lên, thu quan tài thủy tinh vào trong thanh đồng tiểu tháp.

- Thường xuyên nói chuyện với nàng!

Đan Hoàng nhắc nhở Khương Phàm.

Tình huống giống như trùng sinh này rất phức tạp, ngay cả hắn cũng không dám cam đoan cái gì, chẳng may sau khi tỉnh dậy cái gì cũng đều quên, vậy thì rất phiền toái.

- Các vị tiền bối, vất vả rồi.

Khương Phàm hành lễ với bọn người Thường Huyền Nghĩa, mang theo người Kiều gia rời khỏi hố sâu.

Vô Hồi Thánh Chủ nói:

- Thánh địa đã bị bao vây, các ngươi đừng vội ra ngoài.

- Người của thánh địa Trung Ương đến sao?

- Tới.

- Ngài có thể ứng phó không?

- Không có chuyện gì bản Thánh Chủ ứng phó không được.

- Cho ngài thêm phiền phức rồi. Chờ bọn hắn tản ra, chúng ta sẽ nhanh chóng tiến vào Đại Hoang.

- Tiến vào Đại Hoang, tùy ngươi giày vò, nhưng ta đây có hai điều kiện.

- Ngài nói đi.

- Đầu tiên không được loạn đụng Đại Hoang thâm uyên, nơi đó có rất nhiều đệ tử thánh địa đóng giữ, ta không muốn bọn hắn chịu tai bay vạ gió. Thứ hai, không được lạm sát bất cứ kẻ nào của thánh địa khác, mặc kệ là bây giờ, hay là tương lai.

- Ngài yên tâm. Ta sẽ tôn trọng thánh địa, tôn trọng người trong thánh địa.

- Đại Hoang thánh địa đang trù hoạch kiến lập, chúng ta điều tập mười hai pho tượng, phạm vi ánh sáng bao trùm tám mươi dặm. Đêm xuống, các ngươi có thể tới đó tránh né. Nhưng, tuyệt đối không được quang minh chính đại đến đó, mà là đi đến từ địa đạo, càng không thể để bất cứ kẻ nào biết.

Khương Phàm cảm động:

- Tạ ơn Thánh Chủ.

Bọn người Kiều Vạn Niên một lần nữa đánh giá đến vị Thánh Chủ lạnh nhạt cường thế này, vậy mà lại dùng nơi đang trù hoạch kiến lập thánh địa cho bọn hắn làm căn cứ.

Nếu như bị người khác phát hiện, thì sẽ không có cơ hội giảo biện, thánh địa Trung Ương nơi đó càng sẽ nghiêm trị Vô Hồi Thánh Chủ.

Bởi vậy cũng có thể nhìn ra được, vị Thánh Chủ này thật rất để ý Khương Phàm.

Vô Hồi Thánh Chủ lạnh lùng nói:

- Đừng cám ơn ta, ta cái gì cũng không biết, ta và ngươi càng không có bất kỳ liên quan gì. Đồ nên thu thập đều đã thu thập xong, chuẩn bị lăn đi!

Khương Phàm nhìn về phía bọn người Phượng Bảo Nam:

- Các ngươi đã suy nghĩ kỹ?

- Ta đi...

Tiêu Phượng Ngô liếc mắt nhìn Khương Uyển Nhi, vừa muốn bàn bạc chút điều kiện, kết quả bị Cơ Lăng Huyên đạp một chân, lời nói đã lăn đến yết hầu quả quyết thay đổi:

- Ngươi đi đâu, ta đi đó!

Thương Hàn Nguyệt nhìn Vô Hồi Thánh Chủ, vẫn còn có chút do dự.

Cơ Lăng Huyên kéo nàng lại, nói:

- Chúng ta đeo lên mặt nạ, thay cái tên, đi ra bên ngoài tùy tiện náo. Chỉ cần không bị người trực tiếp phát hiện, chúng ta vẫn là đệ tử thánh địa. Nếu như đến cuối cùng còn không có phát hiện, chúng ta trở lại, tiếp tục làm đệ tử thánh địa của chúng ta.

Thương Hàn Nguyệt lắc đầu cười khẽ, sư tỷ rất được Thánh Chủ chân truyền.

Khương Phàm đi đến trong cấm địa của thánh địa, lấy hai kiện Thần Binh đang yên lặng là chiến kích, tấm chắn, toàn bộ chuyển vào tầng thứ ba của thanh đồng tiểu tháp.

Dương Biện, Lý Dần, Hứa Đan đều đã bị chuyển tới trong này.

- Dương Biện, chiến kích thuộc về ngươi. Lý Dần, tinh thuẫn thuộc về ngươi. Từ hôm nay trở đi, các ngươi một bên tu luyện, một bên dùng máu tươi nuôi nấng, thời khắc chú ý tình huống của bọn nó. Bọn chúng đều là chiến binh đã yên lặng mấy chục vạn năm, có thể tỉnh lại hay không, nhìn chính tạo hóa của các ngươi.

Khương Phàm vừa dứt lời, Lý Dần, Dương Biện lập tức tiến lên.

- Mấy chục vạn năm?

Dương Biện nhìn chiến kích đen kịt dài đến trăm mét, cảm xúc bành trướng.

Vũ khí bình thường đều không vào được mắt của hắn, nhưng vũ khí như thế này đáng để mong chờ một chút.

Bên ngoài Vô Hồi thánh địa.

Đường Nguyên Cực mang theo tâm sự nặng nề đi ra khỏi mê vụ.

- Đường trưởng lão, tra được chưa? Ngài cũng đã đi đến ba giờ rồi!

Cổ Hoa Nhân Hoàng ngữ khí nghiêm khắc, nếu như không phải thân phận của Vô Hồi thánh địa quá đặc thù, hắn thật muốn mang người giết đến.

- Người xác thực không ở đây.

Đường Nguyên Cực làm ra quyết định.

- Không ở đây? Hắn có thể chạy đến đâu được!

Cổ Hoa Nhân Hoàng giận tím mặt, sắc mặt của những người còn lại cũng lập tức trở nên khó coi.

- Khương Phàm đã chết tại Luân Hồi bí cảnh bảy năm trước, Chí Tôn Kim Thành, Đại Diễn thánh địa, Phạm Thiên thư viện và rất nhiều thế lực đều đã từng công khai làm chứng, Vô Hồi Thánh Chủ cũng xác thực đã xoá tên hắn. Về phần vì sao hắn lại còn sống, đã không còn quan hệ gì với thánh địa nữa. Mà trong bảy năm này, Khương Phàm cũng xác thực không có xuất hiện qua tại Nam Bộ, chuyện này các phương đều có thể làm chứng...

- Chờ một chút! Ngươi muốn nói cái gì?

Ánh mắt của rất nhiều người đều thay đổi.

- Bắt đầu từ bảy năm trước, Khương Phàm đã không có bất cứ liên quan nào cùng thánh địa nữa. Những gì hắn làm, không thể đại biểu cho thánh địa.

- Đường Nguyên Cực! Thánh địa các ngươi muốn bao che Khương Phàm sao?

Cổ Hoa Nhân Hoàng giận dữ mắng mỏ.

Hắn gióng trống khua chiêng nháo đến Trung Vực, vốn cho rằng thánh địa Trung Ương sẽ nghiêm túc xử lý, không nghĩ tới vậy mà lại đạt được đáp án như thế này.

Đường Nguyên Cực không nhìn đến ánh mắt đã đỏ lên hết của Nhân Hoàng, đại biểu thánh địa Trung Ương chính thức tuyên bố!

- Ta phụng mệnh đến Vô Hồi thánh địa chủ yếu là đến điều tra tình huống. Bây giờ sự thật đã điều tra rõ, Khương Phàm rời khỏi thánh địa hoàn toàn hợp lý, Khương Phàm sớm tại bảy năm trước đã không còn thuộc về thánh địa, hắn từ đó về sau, tất cả những chuyện hắn làm, đều không liên quan với thánh địa.
Chương 1318 Quyết định thỏa hiệp

- Ngươi phải phụ trách vì lời ngươi nói!

Nhân Hoàng tức giận không kiềm chế được.

- Ta đương nhiên phụ trách. Khương Phàm chết là do hoàng tộc làm chứng, Khương Phàm bị trục xuất cũng là có tôn chủ thánh địa làm chứng, không có bất cứ vấn đề gì.

Đường Nguyên Cực trở lại trên thân Thánh Tượng, chắp tay với thế lực khắp nơi:

- Nếu chuyện không liên quan với thánh địa, ta cáo từ trước.

Cổ Hoa Nhân Hoàng hét lớn:

- Nếu Khương Phàm không thuộc về thánh địa, vì sao hắn còn tiến Vô Hồi thánh địa.

- Khương Phàm có tới qua Vô Hồi thánh địa, nhưng đã bị Vô Hồi Thánh Chủ xua đuổi, trước mắt đã chạy đến Đại Hoang. Ta tự mình điều tra, xác thực là như vậy.

Đường Nguyên Cực nói xong, cưỡi Kim Viêm Thánh Tượng trực tiếp rời khỏi.

Đại Diễn Thánh Chủ cũng nói:

- Ta lấy danh nghĩa tôn chủ Tây Bộ đảm bảo, đúng là bảy năm trước Khương Phàm đã bị trục xuất Vô Hồi thánh địa, bây giờ Khương Phàm càng không ở Vô Hồi thánh địa. Cũng xin khuyên các vị, nếu hành động của Khương Phàm đã không liên quan với thánh địa, còn xin đừng lại lên án thánh địa, càng đừng lại mạo phạm bất kỳ một thánh địa nào.

- Thánh địa một mực thừa hành(*) thái độ trung lập, chúng ta không trộn lẫn bất cứ chuyện gì, nhưng nếu như nhận khiêu khích, chúng ta cũng tuyệt đối không bỏ qua.

(*) Theo lệnh trên mà làm.

Sắc mặt Cổ Hoa Nhân Hoàng âm trầm, đã hiểu thánh địa đang tính kế.

Bọn hắn là muốn khẳng định Khương Phàm không thuộc về thánh nơi này, vặn vẹo sự thật thánh địa khiêu chiến hoàng tộc.

Chí Tôn Kim Thành và các thế lực cũng đều rõ ràng tâm tư Đường Nguyên Cực. Nhưng, chuyện Khương Phàm chết tại bảy năm trước, đã từng được Chí Tôn Kim Thành cấp bậc hoàng tộc, cùng siêu cấp thư viện Tây Bắc - Phạm Thiên thư viện tự mình làm chứng qua. Khương Phàm cũng quả thật biến mất bảy năm.

Cứ như vậy, lý do thánh địa muốn thoát khỏi dây dưa liền xem như hợp tình lại hợp lý.

- Nếu Khương Phàm không còn thuộc về thánh địa, vậy chúng ta có thể không cố kỵ gì, tiến vào Đại Hoang cho ta, giết!

Cổ Hoa Nhân Hoàng lớn tiếng quát ra lệnh, mang theo cường giả hoàng tộc thẳng đến Đại Hoang.

Trấn Nam Yêu Quốc và các thế lực cũng đều nhao nhao khởi hành.

Đối với bọn hắn mà nói, Khương Phàm rời khỏi thánh địa ngược lại là một tin tức tốt, như thế này bọn hắn có thể trực tiếp bắt, hoàn toàn không cần để ý thánh địa can thiệp.

- Tất cả đứng lại cho ta!!

Vô Hồi Thánh Chủ lại từ trong sương mù đi ra, thanh âm lạnh lẽo mang theo vài phần uy thế, vang vọng dãy núi.

- Ta nhắc lại các ngươi vài câu, Đại Hoang đang trù hoạch kiến lập Đại Hoang thánh địa, mang ý nghĩa Đại Hoang đã trở lại sự khống chế của thánh địa. Bất kể là ai, không nhận được lời mời mà xông đến nơi đó, chính là mạo phạm!

- Tình huống lần này đặc thù, ta đặc biệt khai ân, cho phép các ngươi ở lại Đại Hoang ba tháng. Sau ba tháng, nếu như phát hiện bất luận người ngoài nào còn ở Đại Hoang quấy rối, đừng trách ta không khách khí!

- Không khách khí thế nào?

Nhân Hoàng đưa ánh mắt lạnh lẽo, gắt gao tiếp cận Vô Hồi Thánh Chủ, hắn rất rõ ràng nữ tử này là đang lợi dụng quyền lợi đặc thù của thánh địa trợ giúp Khương Phàm. \

- Còn là Nhân Hoàng sao, nói đều nghe không rõ!

Vô Hồi Thánh Chủ lười nhác giải thích, vẻ mặt nghiêm một chút, một tay chỉ trời, thanh âm cao vút vang vọng sơn lâm.

- Ta lấy tên tôn chủ Nam Bộ, pháp lệnh thánh địa Nam Bộ. Trong vòng ba tháng toàn thể tập kết, vào ở Đại Hoang, chuẩn bị bảo vệ quyền lợi thánh địa. Ta lấy tên tôn chủ Nam Bộ, mời Tử Vi thánh địa Trung Ương, hiệp trợ thánh địa Nam Bộ bảo vệ quyền lợi. Ta lấy tên tôn chủ Nam Bộ, mời thánh địa Tây Bộ, hiệp đồng xử lý nguy cơ tại thánh địa Nam Bộ. Sau ba tháng, toàn diện thanh lý người xâm nhập!

Mặc dù kẻ địch cường đại, nhưng chúng ta thề sống chết bảo vệ thánh địa danh dự, tuyệt đối không lùi bước. Lấy Thương Thiên làm gương, xin mời dân chúng làm chứng! Kỳ hạn ba tháng, huyết chiến Đại Hoang!

Thanh âm cao vút, tuyên ngôn bá khí triệt để trấn trụ cường tộc các phương.

Bọn hắn mang theo vẻ mặt phức tạp, chau mày.

Lão nương này điên rồi sao?

Đây là tuyên chiến!

Lấy tên thánh địa, thổi vang kèn lệnh chiến tranh!

Mặc dù thực lực thánh địa không phải quá mạnh, nhưng nội tình hùng hậu, số lượng Niết Bàn cảnh sơ kỳ, trung kỳ tuyệt đối vượt quá tưởng tượng. Nhất là mười thánh địa liên hợp lại, quy mô kia tương đương khủng bố.

Nhưng đây không phải chuyện quan trọng.

Quan trọng là thánh địa thuộc về liên minh đoàn thể, cùng chung mối thù, đừng nói ngươi đồ sát bọn hắn, coi như ngươi giết một người cũng là trêu chọc một mảnh.

Nếu như trong hỗn chiến giết ai, hậu quả xa so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Đường Nguyên Cực dừng ở nơi xa, dùng sức nắm chặt nắm đấm.

Con mụ điên này thật quá phận, rõ ràng đã nói đánh Khương Phàm ra ngoài, lại còn muốn giả tên thánh địa, sung làm minh hữu chiến tranh với Khương Phàm.

Nhưng, hắn lại không tìm ra được lý do phản bác.

Bởi vì Đại Hoang xác thực đang bắt đầu trù hoạch kiến lập thánh địa, đây là do tổ sơn Trung Ương nơi đó quyết định.

Nếu đã bắt đầu trù hoạch kiến lập Đại Hoang thánh địa, sơn lâm hắc ám vạn dặm tại Đại Hoang là thuộc về lãnh địa thánh địa.

Nếu các phương không chút kiêng kỵ mà xông vào, rõ ràng chính là mạo phạm.

Vô Hồi Thánh Chủ bảo vệ lãnh địa, không có gì là đáng trách cả. Mà, nàng còn cố ý để lại kỳ hạn ba tháng, đến chắn miệng tất cả mọi người, để cho người ta càng thêm không lời nào để nói được.

Tô Thiên Sóc cao giọng đáp lại:

- Đại Diễn thánh địa nguyện ý tiếp nhận lời mời của Vô Hồi Thánh Chủ, sau ba tháng, định suất liên minh Thánh Địa Tây Bộ tề tụ về Đại Hoang.

Vô Hồi Thánh Chủ nói lời cảm tạ, lại vừa nhìn về phía Đường Nguyên Cực ở xa xa:

- Ngàn năm trước, Đại Hoang gặp nạn, các phương coi thường, Tử Vi thánh địa Trung Ương trên danh nghĩa phụ trách hiệp trợ thánh địa Nam Bộ, lại khoanh tay đứng nhìn. Ngàn năm sau, Đại Hoang thánh địa trùng kiến, các phương cường thế xâm lấn, nếu như Tử Vi thánh địa lần nữa coi thường, ta... Vô Hồi Thánh Chủ, sẹ tự thân hướng tổ sơn Trung Ương, thỉnh cầu liên minh Thánh Địa Nam Bộ, toàn thể rời khỏi Thương Huyền thánh địa!

Đường Nguyên Cực bỗng nhiên quay người, nhìn hằm hằm Vô Hồi Thánh Chủ.

Khốn kiếp, ngươi còn không xong sao?

Vô Hồi Thánh Chủ đối xử lạnh nhạt giằng co:

- Kỳ hạn ba tháng vừa đến, ta nhất định phải nhìn thấy Tử Vi thánh địa trình diện! Các ngươi tốt nhất đừng để ba năm tên đệ tử tới làm bộ dáng, bởi vì... người của Tử Vi thánh địa các ngươi cần vọt tới tuyến đầu, cùng hoàng tộc đối kháng!
Chương 1319 Lão nương đệ nhất thiên hạ

Đường Nguyên Cực dùng sức nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm Vô Hồi Thánh Chủ.

Tức giận! Uất ức!

Nhưng cũng cảm nhận được một luồng hơi lạnh!

Nữ tử này căn bản cũng không phải là mạnh mẽ, mà là một loại tàn nhẫn khôn khéo!

Nếu như thánh địa Nam Bộ thành công tập kết, toàn thể liên minh Thánh Địa Tây Bộ trình diện, thế tất gây nên sự chú ý của khắp thiên hạ.

Nếu như Tử Vi thánh địa điều động cường giả vào ở Đại Hoang, từ địa vị cùng thực lực mà nhìn, cũng sẽ vọt tới phía trước nhất, cùng hoàng tộc đối kháng. Đến lúc đó, nếu như thật chết đến mấy người của thánh địa, liên minh Thánh Địa sẽ không thể không tuyên chiến các phương.

Cứ như vậy, Vô Hồi Thánh Chủ có đầy đủ lý do cũng có đầy đủ minh hữu, thay Khương Phàm ngăn cản uy hiếp cường đại đến từ phương bắc.

Quá điên cuồng cũng quá cao minh!

Cường tộc các phương càng nhăn mày càng chặt, mang vẻ mặt phức tạp nhìn Vô Hồi Thánh Chủ.

Lão nương môn này mà làm tôn chủ Nam Bộ thì thật sự quá phí tài!

Ném tới thánh địa Trung Ương làm Thánh Chủ cũng đều dư xài.

Chờ chút!!

Vẫn là ở lại Nam Bộ đi, đừng đến địa vực trung ương gây tai họa cho người khác.

Trong màn sương mù của thánh địa, bọn người Khương đang lặng lẽ ẩn núp, nhìn cuộc giằng co ở phía ngoài.

Bao gồm Khương Phàm, hắn cũng đều không có nghĩ đến Vô Hồi Thánh Chủ lại làm ra phản kích như thế này.

Không chỉ là phải dùng Đại Hoang thánh địa bảo vệ bọn hắn, mà còn muốn dùng phương pháp 'hợp tình hợp lý', mời thánh địa thiên hạ vì bọn họ tạo dựng tuyến phòng ngự.

Khương Phàm nhìn bóng lưng mạnh mẽ kia, trong lòng tuôn ra một dòng nước ấm, ngay cả con mắt đều trở nên nóng hơn một chút.

Lúc đầu, hắn lặp đi lặp lại cự tuyệt gia nhập thánh địa, sau khi gia nhập lại liên tiếp gây họa khắp nơi, thời gian ở lại thánh địa ít đến thương cảm, làm chuyện cho thánh địa càng cực kỳ bé nhỏ, hắn không nghĩ tới Thánh Chủ cuối cùng lại che chở hắn như thế.

Khương Phàm hành lễ thật sâu đối với Vô Hồi Thánh Chủ, ở trong lòng gọi lên một tiếng sư phụ.

Kiều Anh Tung, Khương Diễm, cũng đều mang theo tộc nhân tử đệ riêng phần mình, thi lễ một cái với Vô Hồi Thánh Chủ, không nghĩ tới tại đại địa Nam Bộ này lại còn có người chân thành trợ giúp bọn hắn như thế.

- Tốt! Vậy thì ba tháng! Một lời đã định!

- Vô Hồi Thánh Chủ, ta hi vọng các ngươi trong vòng ba tháng này, không nên tùy tiện nhúng tay.

Nhân Hoàng có lòng tin trong vòng ba tháng sẽ bắt được Khương Phàm, Kiều gia và Ác Nhân cốc, một mẻ hốt gọn.

Vô Hồi Thánh Chủ hừ lạnh:

- Đừng cho mặt mà không biết xấu hổ, ta cho phép các ngươi đi đến, không có nghĩa là các ngươi có thể làm xằng làm bậy, nếu như dám tới gần Đại Hoang thánh địa trong vòng trăm dặm, chính là tuyên chiến, dám can đảm tới gần Đại Hoang thâm uyên trong vòng trăm dặm, cũng coi như là tuyên chiến.

Nhân Hoàng trực tiếp chất vấn:

- Nếu như bọn người Khương Phàm trốn ở Đại Hoang thánh địa thì sao?

- Không thể nào!

- Ngươi nói không thể liền không có khả năng rồi?

- Bản Thánh Chủ nói không thể thì chính là không thể, làm gì, còn để cho ngươi đi đến điều tra thêm? Nằm mơ!

- Bị một hài tử rút hang ổ, đuổi ba mươi năm mươi vạn dặm đều không có bắt được, còn có mặt mũi đứng ở chỗ ta đây phách lối. Ta cho ngươi cơ hội tiến vào Đại Hoang, đơn giản là thương hại ngươi, cho ngươi ba tháng, cũng là để chứng minh với thiên hạ, ta không có cố ý che chở bất cứ kẻ nào. Còn có mặt mũi nói điều kiện với ta, ta thẳng thắn bắt Khương Phàm, ném tới trước mặt ngươi, nhét trong miệng ngươi được!

Vô Hồi Thánh Chủ nhanh nhẹn dũng mãnh nói, kích thích Nhân Hoàng đến mức sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Hắn đường đường là một Nhân Hoàng, tại phương bắc được nhận tôn trọng khắp nơi, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám nói chuyện cùng hắn như thế, hôm nay lại bị một lão bà nương chỉ vào cái mũi mắng lại mắng.

Các cường giả Cổ Hoa hoàng thành đằng đằng sát khí, hận không thể bây giờ liền tiến lên, xé sống tiện nhân kia.

Vô Hồi Thánh Chủ vô tình trào phúng:

- Trừng mắt cái gì? Ngay cả hài tử đều bắt không được, chạy tới trước mặt nữ tử dựng râu trừng mắt, Cổ Hoa hoàng thành các ngươi đã luân lạc tới trình độ này rồi sao?

- Nếu như thời gian ba tháng còn bắt không được Khương Phàm, không chỉ có phương bắc sẽ cười nhạo các ngươi vô năng, người trong thiên hạ đều sẽ chất vấn Cổ Hoa hoàng thành còn có tư cách tiếp tục làm hoàng tộc hay không!

- Không dùng đến ba tháng, ta sẽ đích thân bắt lấy Khương Phàm, kéo tới trước Vô Hồi thánh địa ngươi, ở ngay trước mặt ngươi chặt hắn! Chúng ta đi!

Nhân Hoàng khí thế hùng hổ, mang theo đội ngũ Cổ Hoa rời khỏi.

Cường giả các phương sau khi hơi do dự, cũng nhanh chóng đuổi theo.

Bọn hắn có dự cảm trận hỗn chiến ở Đại Hoang có thể sẽ rất phiền phức, nhưng trong tay Khương Phàm có Cấm Nguyên Cổ Thụ cùng đan dược Chuẩn Thánh phẩm đều quá mê người.

Đại Diễn Thánh Chủ thì gật gật đầu đối với Vô Hồi Thánh Chủ, dẫn người rời khỏi, trở về Tây Bộ tập kết đội ngũ.

- Vô Hồi Thánh Chủ, hi vọng ngươi rõ ràng mình đang làm cái gì!

Đường Nguyên Cực nghiêm mặt rời khỏi, hắn cảm giác đã không khống chế nổi cục diện thánh địa Nam Bộ, thật sự phải cần mời Thánh Chủ tự mình tới.

Sau khi các phương rời khỏi, Vô Hồi Thánh Chủ liên tiếp bố trí.

- Giang Thành Tử, ngươi đi Hồn Thiên thánh địa. Phương Thành Vân, ngươi đi Linh Kiếp thánh địa. Xin mời hai đại thánh địa điều động chí ít năm vị Niết Bàn cảnh, một trăm vị Linh Hồn cảnh, vào ở Đại Hoang.

- Khương Hồng Võ, ngươi về Ly Hỏa thánh địa, mang hết người của ngươi lên, lại điều động cường giả các thành tại Hoang Mãng nguyên, hai tháng sau liền tập hợp đến nơi này, tùy thời chuẩn bị tiến vào Đại Hoang.

- Ngụy Thiên Thu, Hoắc Thiên Túng, các ngươi mang đủ nhân thủ, bây giờ liền tiến vào Đại Hoang, lấy lý do hiệp trợ Đại Hoang thánh địa trù hoạch kiến lập để đóng giữ.

Đám người lĩnh mệnh, riêng phần mình tản ra.

Vô Hồi Thánh Chủ giơ tay lên, đưa lưng về phía mê vụ vung lên đơn giản:

- Cút đi!

- Thánh Chủ, ân tình của ngài, Khương Phàm ghi khắc cả đời.

Khương Phàm hành lễ lần nữa, mang theo người của Kiều gia cùng Ác Nhân cốc nhanh chóng rời khỏi.

- Chờ một chút!

Vô Hồi Thánh Chủ bỗng nhiên gọi bọn họ lại, hơi do dự:

- Đừng cho bản Thánh Chủ mất mặt!

- Xin Thánh Chủ yên tâm! Sinh tử không bôi nhọ tên Vô Hồi!

Bọn người Tiêu Phượng Ngô, Cơ Lăng Huyên cao giọng đáp lại, bọn hắn biết Thánh Chủ là đang nhắc nhở bọn hắn.
Chương 1320 Oan gia ngõ hẹp

Một nhóm Khương Phàm sau khi chui vào Đại Hoang, được Dạ An Nhiên dẫn đầu, thẳng đến nơi Đại Hoang thánh địa trù hoạch kiến lập.

Chỉnh đốn an bài ngắn ngủi, Khương Diễm và bọn người Kiều Anh Tung nhanh chóng triển khai hành động.

Tôn chỉ rất đơn giản, thỏa thích giết chóc, lấy chiến dưỡng chiến.

Đối đãi với những tên truy sát tới, mưu toan cướp bóc bọn hắn, sát hại kẻ địch của bọn hắn, không cần thiết giữ lại bất cứ thiện tâm gì, cứ tàn nhẫn tới.

Từ ngày mười một tháng chín, vạn dặm Đại Hoang lâm vào thảm liệt sát lục phong bạo.

Bọn người Khương Diễm đã quen thuộc săn giết, lại có người của thánh địa bí mật chỉ dẫn, nhiều lần đại thắng. Kẻ truy bắt của các phương thì lại đánh giá thấp nguy hiểm của hắc ám Đại Hoang, lâm vào bị động, tử thương thảm trọng.

Vương Quốc Hắc Ám!

Khương Phàm mang theo Dạ An Nhiên ra khỏi cửa đá hắc ám, một khắc này, bên ngoài đã tụ mãn biển người đằng đằng sát khí.

Ngoại trừ Chí Tôn Kim Thành, Hỗn Độn Tử Phủ, còn có vô số người xem náo nhiệt.

- Khương Phàm! Ngươi đúng là ngu xuẩn, lại tới thật?!

Ngu Thiên Đạo kích động đến đỏ cả mắt.

Tại thời điểm Tây Bộ, Bắc Bộ liên thủ xuôi nam, bọn hắn đã dự đoán có khả năng Khương Phàm sẽ trở lại Vương Quốc Hắc Ám, nên trông coi ngay ở chỗ này, không nghĩ tới lại chờ được thật.

- Khương Phàm, ngươi dám giả chết đến lăng mạ chúng ta? Lần này xem ngươi chạy đi đâu!

- Bảy năm, ngươi đã lừa chúng ta bảy năm!

- Thật uổng cho ngươi nghĩ ra, dám ở ngay trước tất cả chúng ta giả chết!

- Đồ hỗn trướng, ngươi là người đầu tiên dám lừa gạt người của hoàng tộc!

Người của Chí Tôn Kim Thành cùng Hỗn Độn Tử Phủ nhìn thấy Khương Phàm đều như cùng nhìn thấy kẻ thù giết phụ thân, tròng mắt đều trừng đến căng tròn, tiếng gào thét kịch liệt như sấm triều, oanh động hắc ám hư không.

Khương Phàm nhìn biển người đằng đằng sát khí, cười nhạt nói:

- Người một nhà, đừng kích động.

- Mẹ kiếp, ai là người một nhà với ngươi!

Người của Hỗn Độn Tử Phủ nghe được câu nói quen thuộc này lại cảm thấy chói tai mà lập tức bão nổi tại chỗ.

Người của Chí Tôn Kim Thành đều ăn ý quay đầu nhìn sang, đáng thương thật, Ngu Khuynh Thành còn trong tay Khương Phàm, đảo mắt đã bảy năm, không biết lại cho sinh vài hài tử rồi.

- Cùng hai nhà các ngươi, đều là người một nhà cả. Nói cho các ngươi biết một tin tức tốt, Hứa Đan làm mụ mụ.

Khóe miệng Khương Phàm khẽ nhếch, tà ác cười.

Bầu không khí bỗng nhiên an tĩnh, kéo dài ròng rã ba giây.

- Súc sinh!!

Người Chí Tôn Kim Thành bất chợt gào lên giống như điên mà bổ nhào qua Khương Phàm.

Khương Phàm lôi kéo Dạ An Nhiên, quả quyết lui về cửa đá hắc ám.

Cửa đá ầm ầm đóng lại, các tộc nhân Kim Thành táo bạo điên cuồng gầm thét, cuồng dã đụng chạm cửa đá.

Trên xiềng xích nơi xa, đám người xem náo nhiệt đều vui như điên.

Nhanh nhẹn dũng mãnh thật, chuyện Ngu Khuynh Thành còn chưa có qua đi, Hứa Đan lại bị chà đạp rồi?

Võ Hầu chính là Võ Hầu, chuyên chọn nữ tử hoàng tộc giày vò.

Nếu tiết tấu này là hạt giống vẩy khắp hoàng tộc thiên hạ thì sẽ thế nào?

Ánh mắt lâu dài, mục tiêu vĩ đại.

Chính là không giống với người bình thường chúng ta.

Sau cửa đá hắc ám, Khương Phàm lúng túng giải thích với Dạ An Nhiên:

- Ta không có chà đạp các nàng. Ngu Khuynh Thành còn bị giam giữ ở trong thiết lao, Hứa Đan và Lý Dần đang yêu nhau.

Dạ An Nhiên đưa ánh mắt quái dị nhìn hắn, không quan tâm chuyện của nữ tử, mà là đột nhiên phát hiện gia hỏa này lại còn có một mặt ngang bướng.

- Thời điểm ngươi đi cùng với ta, giống như đều rất đứng đắn.

- Ta vẫn luôn rất đứng đắn mà.

- Tại sao ta cảm giác ngươi trở lại Vương Quốc Hắc Ám thì rất hưng phấn?

- Không có không có. Ta chỉ là nhìn thấy bọn hắn liền không nhịn được muốn kích thích chút.

- Vẫn không đứng đắn.

- Ta không có không đứng đắn, tính cách ta chính là như thế này.

- Trước kia là giả vờ chính đáng?

-...

Mặt Khương Phàm tràn đầy xấu hổ.

- Chuyện Kiều Vô Hối đang ở trong tay Nguyệt Hoa Thiên Bảo, ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?

- Chắc chắn chín mươi phần trăm.

- Nếu như bọn hắn không thả người thì sao?

- Bọn hắn bắt Kiều Vô Hối, hẳn chỉ là dẫn ta trở lại Vương Quốc Hắc Ám, truyền đạt chỉ lệnh thần giáo.

- Ngươi cảm giác bọn hắn sẽ có yêu cầu gì?

- Khó mà nói được, nhưng giai đoạn hiện tại hẳn là còn không đến mức hại ta.

Khương Phàm nói xong liền quay người về phía trưởng lão trấn thủ cửa đá phất phất tay:

- Không sai biệt lắm.

Cửa đá hắc ám nặng nề chậm rãi kéo ra, sát khí lạnh lẽo hòa với lửa giận nóng hổi, đập vào mặt Khương Phàm.

Khương Phàm nhàn nhã, chậm rãi đi tới:

- Các vị em vợ, đại cữu tử, các ngươi khỏe chứ, nhớ ta không?

- Khương Phàm, sắp chết đến nơi rồi mà còn phách lối!

- Ngươi làm chuyện ngu xuẩn đều đã truyền đến Vương Quốc Hắc Ám. Khiêu khích hoàng tộc phương bắc, chỉ dẫn người của hoàng tộc phản loạn, ngươi bây giờ đã trực tiếp bị vô số thế lực liên hợp đuổi bắt.

- Ngươi chạy đến nơi đây, cũng chỉ là đến tị nạn. Ngươi là chó nhà có tang, có cái gì tốt mà phách lối.

- Ngươi cho rằng tiến vào nơi này thì sẽ an toàn sao? Chúng ta đã sớm chờ ngươi ở chỗ này.

- Ngươi không có chỗ để trốn được, lần này ngươi thật sự sẽ phải trả giá thật lớn vì sự phách lối của mình.

Các cường giả Chí Tôn Kim Thành cùng Hỗn Độn Tử Phủ đằng đằng sát khí, cao giọng quát tháo.

Khương Phàm cười nói:

- Vậy còn chờ gì? Đến đây.

Ngu Thiên Đạo giằng co với Khương Phàm:

- Người của thánh địa Trung Ương cũng đã đến Vô Hồi thánh địa? Vậy mà ngươi lại không bị mang đi, còn chạy tới nơi này. Chỉ có một khả năng, Vô Hồi thánh địa đã công khai tuyên bố ngươi sớm đã không phải người của thánh địa.

Khương Phàm vẫn giữ lấy nụ cười trên mặt:

- Đúng vậy, ta đã không còn là người của thánh địa. Ngươi còn đang chờ cái gì?

Thật sự bị nói ra rồi?

Chí Tôn Kim Thành cùng Hỗn Độn Tử Phủ khí thế hùng hổ.

Tuy nhiên, mặc dù tức giận, nhưng bọn hắn cũng không có mất lý trí. Bởi vì Khương Phàm vẫn là Võ Hầu, quy tắc trong Vương Quốc Hắc Ám, Võ Hầu được bảo hộ.

Nói cách khác, bất kỳ người nào cũng không thể ở chỗ này sát hại hắn.

Mà, mặc dù Khương Phàm đã rời khỏi Vô Hồi thánh địa, nhưng hắn vẫn còn nắm Bất Tử Thiên Bia của Vô Hồi thánh địa, có thể điều động Vô Hồi thánh địa làm việc.

Càng mấu chốt chính là, trong tay Khương Phàm còn nắm Bất Tử Thiên Bia của Đại Tự Tại điện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK