Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1371 Khuất nhục đến điên cuồng

- Ngô...

Du Cảnh Chiến lăn lộn khàn giọng gầm thét trong cổ họng.

Hắn không rõ, tại sao ông trời lại muốn tra tấn huynh muội bọn họ như thế này.

Bộ lạc bị tàn sát, cả nhà chết thảm, còn chưa đủ à?

Nhất định phải bắt bọn hắn sống không bằng chết sao?

Du Cảnh Chiến ngẩng đầu, nhìn qua ánh trăng thanh lãnh, hai mắt bò đầy tơ máu.

Lão tặc thiên, ta đời trước đã gây nghiệp chướng sao? Hay là đời ta đã mạo phạm ngươi!

Đột nhiên...

Một âm thanh yếu ớt xé gió từ trong núi rừng truyền đến.

Mặc dù phía trước là thủy triều đang lao nhanh, ầm ầm không dứt, nhưng Du Cảnh Chiến vẫn bén nhạy đã nhận ra được âm thanh yếu ớt.

Du Cảnh Chiến cầm lãnh đao ở trong tay, toàn thân nổ tung lôi triều, trong nháy mắt đã biến mất.

Sau một khắc, cùng với tiếng lôi minh nổ vang, hắn xuất hiện ở trăm mét trên không trung, ánh mắt lạnh lùng như liệp ưng nhìn xung quanh sơn lâm.

Hai thân ảnh màu đen đứng trong cánh rừng, ngửa đầu, xuyên qua cây lá rậm rạp, ngóng nhìn hắn trên không trung.

Du Cảnh Chiến lại biến mất lần nữa. Sau một khắc, hắn xuất hiện ở trên tán cây tươi tốt, cầm lãnh đao, tiếp cận bóng đen trong cánh rừng.

- Lôi Tuyến linh văn?

Khương Phàm kinh ngạc, nghĩ đến Thẩm Đông Sơn của Lang Gia hoàng triều.

Ở thời kỳ đó, Thẩm Đông Sơn đã từng là uy hiếp lớn nhất của bọn hắn.

Không nghĩ tới đã cách nhiều năm, lại gặp lần nữa.

Du Cảnh Chiến trầm mặc im ắng, giương mắt lạnh lẽo nhìn bóng người trong bóng tối, giống như là Dạ Ưng ẩn núp, khóa chặt con mồi.

- Du Cảnh Chiến?

Khương Phàm chú ý tới ngọc thạch treo trên cổ nam tử.

Hắn cùng Dạ An Nhiên đã theo dõi đội ngũ Hồng Quán đuổi tới nơi này, tuy nhiên đội ngũ Hồng Quán không xác định được vị trí cụ thể của Du Cảnh Chiến, đang tìm kiếm trong núi rừng gần đó, nhưng hắn lần theo cảm giác Niết Bàn Thạch, sớm chạy tới.

- Ngươi là ai?

Giọng Du Cảnh Chiến giá lạnh.

- Ta không phải kẻ địch, chớ khẩn trương, ta mang đến cho ngươi một người.

Khương Phàm mời 'Niệm An' trong thanh đồng tiểu tháp đi ra.

Niệm An không có mang theo y phục, chỉ có thể mặc tạm áo đen của Khương Phàm ở bên trong, nghiêng nghiêng ngả ngả, nhưng vẫn khó nén được phần phong tình duy mỹ kia.

Nàng mờ mịt nhìn xung quanh:

- Đây là nơi nào?

- Niệm An!!

Lôi triều nổ tung trên ngọn cây, Du Cảnh Chiến biến mất trong nháy mắt, giáng lâm đến trước mặt bọn hắn, nhìn hằm hằm Khương Phàm:

- Các ngươi là ai? Vì sao lại bắt muội muội ta!

- Ca ca!

Niệm An vui mừng, đi chân đất nhào tới.

Du Cảnh Chiến tranh thủ thời gian ôm lấy nàng, cảnh giác Khương Phàm và Dạ An Nhiên:

- Rốt cuộc các ngươi là ai?

Niệm An mặt đầy nước mắt, kích động nói:

- Hắn tên Khương Phàm, là hắn xông vào Hồng Quán cứu muội ra, hắn còn phóng hỏa đốt cả Hồng Quán.

- Vì... Vì sao?

Du Cảnh Chiến khó có thể tin.

Xông Hồng Quán? Đốt Hồng Quán? Nơi đó là Chiến quốc, ai dám ở nơi đó làm càn.

Khương Phàm nói:

- Ngọc thạch trên người các ngươi là của bằng hữu ta, thật đáng tiếc đã để cho các ngươi bị dính líu vào, ta thay bọn hắn chuộc tội. Bắt đầu từ đêm nay, các ngươi đã tự do. Ta sẽ an bài cho các ngươi đến một nơi an toàn, cũng sẽ thay các ngươi báo thù.

Du Cảnh Chiến kinh ngạc nhìn Khương Phàm.

Một màn này tới quá đột ngột, đột nhiên đến quá nhanh khiến cho hắn không thể tin được.

Tự do?

Đây là từ ngữ mà hắn đã sớm tuyệt vọng.

Đột nhiên liền... Rơi xuống trước mặt hắn rồi?

Khương Phàm nói:

- Nếu như không có gì thu thập, bây giờ ta liền mang các ngươi rời khỏi.

Niệm An gắt gao ôm lấy Du Cảnh Chiến, vừa khóc lại cười:

- Ca ca, chúng ta tự do rồi, chúng ta tự do thật rồi. Khương Phàm an bài cho chúng ta đến thánh địa, sau này chúng ta mai danh ẩn tích, tới đó lại bắt đầu lại từ đầu. Không còn có người sẽ khi dễ huynh muội chúng ta, chúng ta thật sự đã tự do rồi.

Du Cảnh Chiến vẫn không dám tin:

- Ngươi không sợ đắc tội Bá Vương phủ?

Khương Phàm nói:

- Cái này các ngươi không cần phải để ý đến, chỉ cần tiến vào thánh địa, thành người của thánh địa, không còn ai dám tổn thương các ngươi. Ta sẽ tìm ra hung phạm năm đó sát hại các ngươi, nợ máu trả bằng máu.

- Ca ca, tin tưởng hắn, hắn thật sự là tới cứu chúng ta, chúng ta cũng đã tự do thật.

Niệm An mặt đầy nước mắt, nàng biết cái tự do này tới quá đột nhiên, nàng cũng biết đây là tự do mà xưa nay bọn hắn không cảm tưởng tượng.

Nhưng, nó đã xuất hiện thật, bọn hắn nhất định phải bắt lấy.

Du Cảnh Chiến hoảng hốt một lát, đột nhiên quay người, mang theo lãnh đao xông về nơi bọn thị vệ Hồng Quán đang nghỉ ngơi.

Đám súc sinh!!

Lão tử muốn tiện mệnh của các ngươi!!

Hơn mười thị vệ Hồng Quán phân tán trong cánh rừng, thoải mái nằm ngủ.

Mặc dù trong lời nói của bọn hắn luôn luôn nhục nhã Du Cảnh Chiến, nhưng trên thực tế đều rất ỷ lại vào hắn, cũng rất tín nhiệm hắn.

Có Du Cảnh Chiến trông coi, bọn hắn tuyệt đối có thể an ổn đi ngủ.

Cho dù có nguy hiểm gì, cũng có thể bị hắn tuỳ tiện xử lý sạch.

- Ừm?

Thị vệ đầu lĩnh đang mơ ngủ, bỗng nhiên có một cảnh giác, giống như có người nào đó đang đứng bên cạnh hắn.

Nhưng hắn chỉ là mơ mơ màng màng chuyển thân, tiếp tục ngủ.

Có Du Cảnh Chiến trông coi đâu, nào có nhiều cảnh giác như vậy.

Nhưng... Thị vệ đầu lĩnh đột nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt lắc lư.

Trước mặt hắn lại có một bóng người, là từ phía sau đưa tới.

- Ai?

Thị vệ đầu lĩnh nắm chặt trọng chùy, bỗng nhiên quay người, kết quả đập vào mi mắt lại là Du Cảnh Chiến.

Du Cảnh Chiến đứng ở bên cạnh hắn, mặt không thay đổi nhìn hắn.

- Mẹ kiếp, ngươi có bệnh sao, dọa ta một hồi!

Thị vệ đầu lĩnh thở phào, mang theo trọng chùy đứng lên.

- Ngươi muốn làm gì, thừa dịp ta ngủ thiếp đi giết chết ta?

Du Cảnh Chiến dùng sức nắm chặt lãnh đao, ánh mắt càng ngày càng lạnh.

- Ha ha, còn nắm đao? Ngươi đâm thẳng vào ngực ta đây, đến đây, đâm đi. Ngươi tốt nhất nên một đao đâm chết ta, nếu không lão tử đập nồi bán sắt, đều sẽ đi lầu tám chơi đùa với muội muội của ngươi.

- Coi như ngươi thật sự giết chết ta. Ha ha, Hồng Quán nơi đó tuyệt đối không tha cho muội muội của ngươi. Ngươi còn nhớ rõ việc ngươi giết người lần trước không?
Chương 1372 Điên cuồng giết chóc (1)

- Ba mươi ngày, muội muội của ngươi bị hành hạ ròng rã...

Thị vệ đầu lĩnh chính nhếch miệng đùa cợt, ngực đột nhiên mát lạnh, giống như có gì đó đâm vào.

Thị vệ đầu lĩnh sửng sốt một chút, từ từ cúi đầu, nhìn lãnh đao cắm nơi ngực, ánh mắt lắc lư, khó có thể tin.

- Ngươi... Ngươi... Ngươi điên rồi...

Du Cảnh Chiến nắm lãnh đao, bỗng nhiên quấy một phát trong ngực thị vệ đầu lĩnh:

- Lão tử, đã tự do!

- Cái... Cái gì...

Thị vệ đầu lĩnh ngẩng đầu, lắc lư ánh mắt dần dần tan rã.

- Lão tử đã tự do! Mà ngươi, phải chết!

Bàn tay Du Cảnh Chiến đại tác lôi triều, quét sạch lãnh đao, xông vào lồng ngực thị vệ đầu lĩnh.

Một tiếng ầm vang, lôi triều tàn phá bừa bãi, thị vệ đầu lĩnh cứ thế mà bị xé nát.

Huyết nhục toái cốt, gắn một chỗ.

Bọn thị vệ đang ngủ say toàn bộ bừng tỉnh, nhưng khi đang muốn đứng dậy, lại phát hiện toàn thân đều bị quấn dây leo.

Dây leo tinh tế, lại vô cùng cứng cỏi, tại thời điểm bọn hắn đánh thức, phân tán ra số lượng lớn chạc cây, tàn nhẫn cắm vào thân thể của bọn hắn.

Dạ An Nhiên khuấy động khí tức sinh mệnh nồng đậm ở xung quanh, ngưng tụ sợi đằng, lặng yên không một tiếng động khống chế bọn hắn.

- A!!

Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng trong rừng rậm, bọn hắn bị dây leo tàn nhẫn chống thân thể lên, giơ lên giữa không trung.

Dây leo lan tràn trong thân thể tàn phá bừa bãi, còn hấp thu linh lực của bọn hắn.

Đau đớn, suy yếu, còn có sự bối rối hoàn toàn không có rõ ràng tình huống, để bọn hắn điên cuồng giãy dụa.

- Du Cảnh Chiến? Du Cảnh Chiến đâu. Khốn kiếp, ngươi chết ở đâu rồi.

- A a a, là ai! Đau chết mất!

- Chúng ta là thị vệ Hồng Quán, biết Hồng Quán không? Sản nghiệp của Bá Vương phủ, Bá Vương Chiến Quốc!

- Các ngươi chán sống sao? A a a, thả ta ra!

Bọn hắn càng giãy dụa, dây leo càng tàn nhẫn, toàn thân máu me đầm đìa, máu thịt be bét.

- Ta ở đây!

Du Cảnh Chiến tay cầm tàn đao, ngẩng đầu nhìn bọn thị vệ bị treo ở giữa không trung.

- Du Cảnh Chiến? Ngươi...

Từng tiếng kêu thảm liên tiếp dừng lại, bọn hắn cúi đầu nhìn Du Cảnh Chiến đằng đằng sát khí.

- Các ngươi đều phải chết! Nhìn mắt ta! Nhìn đao của ta! Tiến vào Địa Ngục cũng phải nhớ kỹ, là ta, giết các ngươi! Là ta!! Là Du Cảnh Chiến ta!

Du Cảnh Chiến sôi trào lôi triều khắp toàn thân, phóng lên tận trời.

Cũng không có thanh thế thật lớn cỡ nào, lại vô cùng tinh mịn, giống như vô số lôi tuyến, cuồng kích vài trăm mét, hơn mười tên thị vệ trong nháy mắt đã bị cắt nát, tàn chi toái cốt vẩy xuống đầy trời.

Nồng nặc mùi máu tươi, tràn ngập trong rừng rậm.

- A!!

Niệm An sắc mặt tái nhợt, nàng bị dọa đến mức đều đang run rẩy.

Khương Phàm nhìn thấy thì khẽ nhíu mày, nói:

- Sau khi ta cướp được muội muội của ngươi, Hồng Quán đã phái người đến bắt ngươi, ta là theo chân đám người kia tới, bọn hắn đang ở gần đó.

- Tới bao nhiêu người?

Du Cảnh Chiến quay người, trong bóng tối, con mắt hiện ra ánh sáng đỏ hồng, gương mặt hắn vô cùng dữ tợn, toàn thân đều đang run nhè nhẹ.

Kiềm chế khuất nhục, uất ức, lửa giận, theo hai chữ tự do, triệt để phóng thích.

Hắn bây giờ chỉ muốn giết người, giết người của Hồng Quán, có bao nhiêu giết bấy nhiêu!

Dạ An Nhiên nhìn qua phía đông:

- Hơn ba mươi. Bọn hắn hẳn là đã nghe được động tĩnh, đang đuổi tới nơi này.

Ầm ầm!

Du Cảnh Chiến nổ tung lôi triều, biến mất tại chỗ, xuất hiện ở ngoài trăm thước.

Hắn nhanh chóng phóng tới, hai mắt tinh hồng, gương mặt dữ tợn, sau mấy trăm mét lại sôi trào lôi triều lần nữa, tiếp tục biến mất.

- Ca ca...

Niệm An che môi đỏ, nhìn ca ca như đang phát điên, khóe mắt lần nữa để lại nước mắt.

- Ta sẽ chiếu cố tốt hắn.

Khương Phàm thu Niệm An vào thanh đồng tiểu tháp, mang Dạ An Nhiên đi theo.

- Đuổi theo! Giải quyết thống lĩnh đối phương!

Khương Phàm cất bước phóng tới, không có hóa thân thành Chu Tước Yêu Thể, nhưng 'Bản thân' trong huyết hải đã liên tiếp thức tỉnh, lực bộc phát tăng gấp ba lần.

Cảnh giới bát trọng thiên, nhanh chóng bước lên bát trọng thiên đỉnh phong.

Ầm ầm!

Thanh đồng tiểu tháp cuồn cuộn cường quang, liệt diễm dâng lên.

Khương Bân xuất hiện, hai cánh mở ra, chở ở Khương Phàm phóng lên không.

Dạ An Nhiên huy động hai tay, ở hai bên dẫn xuất tất cả Ngũ Hành Linh Châu, khuấy động năng lượng Ngũ Hành mênh mông.

Tiểu hồ ly hóa thân Kim Ô, chở ở Dạ An Nhiên, cũng phóng lên không.

Bên ngoài hơn mười dặm, đội ngũ Hồng Quán đang lần theo âm thanh xông về phía trước, lại đột nhiên thấy được Du Cảnh Chiến.

- Du Cảnh Chiến? Chúng ta đang muốn tìm ngươi. Cùng chúng ta về chuyến Hồng Quán, có chuyện cần ngươi tự mình xử lý. Việc liên quan tới muội muội ngươi...

Bọn hắn dừng lại muốn khống chế Du Cảnh Chiến, nhưng Du Cảnh Chiến lại không hề có ý muốn dừng lại, toàn thân cuồn cuộn lôi triều, nhanh chóng phóng tới, một tiếng rống to, giết tới đây.

- Ngươi điên rồi...

Sắc mặt bọn hắn đại biến, đang muốn phản kích, Du Cảnh Chiến bất chợt biến mất, sau một khắc lại xuất hiện ở trước mặt hai người.

Tay phải xoay chuyển, lãnh đao gào thét.

Tay trái nắm lại, lôi triều cuồng tiết.

Phốc phốc!

Oanh!!

Hai người vội vàng không kịp chuẩn bị, bị vô tình chém giết. Huyết thủy phun tung toé, đầu nhanh chóng quay cuồng.

Du Cảnh Chiến lại nổi lên lôi triều, biến mất, sau một khắc, lôi triều nổ tung trên đỉnh đầu một người, hai tay Du Cảnh Chiến cầm đao, gào thét cuồng dã.

Phốc phốc!

Lãnh đao người kia bị chém thành hai khúc.

Máu tươi phun ra, nội tạng chảy ngang.

- Hắn điên rồi! Bắt lấy hắn!

Bọn thị vệ lúc này mới bừng tỉnh, cuồng hô gọi bậy phản kích.

Oanh!

Du Cảnh Chiến xông lên bầu trời, hai tay chấn động, lôi uy bay lên, phóng xuất ra mấy ngàn tia lôi đình, tràn ngập đất trời rơi xuống dưới, cường quang chói mắt, lôi triều cuồng kích, bao phủ lấy tất cả thị vệ.

Đa số thị vệ Hồng Quán đều mệt mỏi tu luyện, còn hắn thì mỗi ngày mỗi đêm đều đều đang điên cuồng tu luyện.

Chênh lệch, tại thời khắc này phát huy vô cùng tinh tế.

- A a a...

Hơn mười thị vệ bị vô tình oanh sát, huyết nhục văng tung tóe, vô cùng thê thảm.

- Du Cảnh Chiến, ngươi mặc kệ muội muội của ngươi rồi?

Thị vệ thống lĩnh là lục phẩm Dung Nham linh văn, linh lực toàn thân tuôn ra, hóa thành dung nham sền sệt, giống như là núi lửa phun trào phóng lên không, dưới sự khống chế cường thế của hắn, dung nham nhanh chóng phân hoá, biến thành mấy trăm trọng quyền dung nham cuồng kích tới.

Toàn thân Du Cảnh Chiến lấp lóe lôi triều, nhanh chóng tránh né, một lần nữa trở về mặt đất.
Chương 1373 Điên cuồng giết chóc (2)

Hai mắt hắn đỏ như máu, miệng đầy răng nanh, một tiếng gầm thét như mất khống chế, đuổi giết thị vệ thống lĩnh.

- Quỳ xuống cho ta!

Một tên thị vệ hùng tráng hai tay va chạm mặt đất, địa động mãnh liệt khuấy động vài trăm mét, trong chốc lát đã vỡ nát mặt đất, muốn nuốt hết Du Cảnh Chiến.

Ngay sau đó, ba tên thị vệ liên thủ phóng thích lôi điện, từ ba phương vị nhấc lên triều dâng, trùng kích vào trung tâm, muốn bao phủ Du Cảnh Chiến.

- Du Cảnh Chiến, ngươi muốn hại chết muội muội của ngươi, vậy thì đừng trách chúng ta tâm ngoan.

Một thị vệ hét lớn, hài cốt toàn thân run rẩy, hóa thành một con Thanh Phong Điêu, cuồng phong gào thét, phóng lên tận trời, cuồng phong từ toàn thân hóa thành phong nhận, tràn ngập đất trời bao phủ xuống dưới.

Oanh!!

Bạo tạc mãnh liệt, rừng rậm run rẩy.

Lôi quang lấp lóe, cuồng phong thét gào, đại địa kịch liệt chập trùng.

Nhưng...

Rống!!

Bên trong năng lượng như thủy triều, một con thạch quy màu đen phát ra tiếng gào thét cuồng dã, sóng âm cuồn cuộn, như giang hà chập trùng.

Đây là mai rùa bảo vệ, là được Du Cảnh Chiến dùng năm trăm ngàn tinh tệ lấy được trong cửa hàng Chiến quốc.

Du Cảnh Chiến chống đỡ cuộc tấn công điên cuồng, đứng dậy liền muốn lấy đi mai rùa.

Nhưng, thị vệ thống lĩnh đã giết tới gần, tay phải phồng lên, khuấy động năng lượng nóng bỏng mà bạo ngược, đánh một kích về phía trước, cánh tay phồng lên, khuấy động năng lượng bạo ngược, giống như một ngọn núi lửa đang bay tới.

Một tiếng vang thật lớn, vang vọng rừng rậm.

Thạch quy gào thét, mãnh liệt lắc lư, trong nháy mắt bò đầy vết nứt, ầm ầm bay ra ngoài.

Du Cảnh Chiến ở bên trong, toàn thân run rẩy, máu tươi vẩy ra, cũng bị vô tình đánh bay.

- Bắt lấy hắn!

Thị vệ thống lĩnh giận dữ quát tháo.

- Coi chừng...

Thị vệ nơi xa đột nhiên kêu lên đầy sợ hãi.

Một thân ảnh màu đen từ trên trời giáng xuống, giống như là thiên thạch đánh về phía thị vệ thống lĩnh.

Thị vệ thống lĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu, đồng thời nắm chặt hai tay, kích phát võ pháp.

Mặt đất dưới chân kịch liệt sụp đổ, hóa thành dung nham nóng hổi, như cuồng triều phóng lên tận trời.

Bóng đen không giảm tốc độ, đối diện va chạm dung nham, dễ như trở bàn tay giết tới gần.

Rống!!

Khương Bân phát ra tiếng long ngâm, sóng âm khuấy động, thần uy từ trong cơ thể kích phát ra, nó giương cánh to lớn, vĩ đao quét ngang, trường mâu bạo kích, thẳng đến thị vệ thống lĩnh.

Sắc mặt thống lĩnh đại biến, quả quyết rơi vào bên trong dung nham, muốn động dưới mặt đất né ra.

Khương Phàm theo sát Khương Bân nhào vào trong dung nham, như cá bơi như trong nước, nhanh chóng đuổi kịp.

- Khương... Khương Phàm??

Thị vệ thống lĩnh quay đầu trong dung nham, còn tưởng rằng mình bị hoa mắt.

Hai tay Khương Phàm căng cứng, uy lực huyết mạch sôi trào khắp toàn thân, hét lên một tiếng, âm thanh chấn động dung nham, Chu Tước Bác Thiên Thuật đuổi giết thị vệ thống lĩnh.

Mặc dù kém một trọng thiên, nhưng Thiên phẩm linh văn phối hợp với Chu Tước Bác Thiên Thuật đủ để uy hiếp được một lục phẩm linh văn.

Sắc mặt thị vệ thống lĩnh đại biến, lập tức triệu ra một cái ngọc châu, bên trong phong tồn lấy năng lượng liệt diễm to lớn.

Nhưng... thời điểm hắn đang muốn thả ra, một trận ba động kỳ diệu lan tràn bên trong thủy triều dung nham, dung nham nhanh chóng bị dập tắt, đã mất đi năng lượng, biến thành nham thạch, phong bế thị vệ thống lĩnh cùng Khương Phàm.

Thị vệ thống lĩnh vội vàng không kịp chuẩn bị, cũng có chút kinh ngạc, phản ứng lập tức chậm đi mấy phần.

Khương Phàm thì đánh vỡ nát nham thạch, đối diện lao tới.

Keng!!

Khương Phàm nâng móng vuốt cuồng kích ngọc châu, đè ép nó oanh kích thị vệ thống lĩnh, cùng lúc đó, hai cánh tụ lại, bảo vệ toàn thân.

Một tiếng vang thật lớn, trăm mét dưới đất bị nổ tung, ngột ngạt như cự thú gào thét, ngay sau đó mặt đất sụt lún, liệt diễm bay lên trời, tuôn ra mấy ngàn thước.

Sóng nhiệt cuồn cuộn, nương theo ánh lửa chói mắt, chiếu thấu đêm tối.

Phạm vi hơn mười dặm, có thể thấy được rất rõ ràng!

- Đánh nhau?

Đội ngũ thần bí đang ở bên ngoài hơn hai mươi dặm, lặng yên không một tiếng động truy tìm thị vệ Hồng Quán.

Kế hoạch mà bọn hắn là chờ đám thị vệ Hồng Quán kia bắt lấy Du Cảnh Chiến, sau đó lại tiến hành phục kích.

Bằng vào thực lực của bọn hắn, xử lý sạch một đám thị vệ hoa lâu đơn giản như trở bàn tay.

Nhưng, nơi xa đột nhiên xuất hiện tiếng vang, để bọn hắn ý thức được tình huống có biến.

Bọn hắn vọt tới trên ngọn cây, nhìn qua nơi xa, liệt hỏa chiếu sáng đến mức để bọn hắn khiếp người.

- Tản ra, từ từ tới gần.

Nam tử cầm đầu đưa tay vung lên, đám người liên tiếp tản ra, giống như quỷ ảnh biến mất chui vào rừng rậm.

Chém giết thảm liệt kéo dài chỉ trong ba phút, ngoại trừ thị vệ thống lĩnh, còn lại toàn bộ đều bị tàn sát.

Du Cảnh Chiến đứng trong đống thi thể, máu me khắp người, hồng hộc thở hổn hển.

Nhìn đám người đã từng là 'Đồng bạn' rách mướp nằm nhoài xung quanh, hắn không có chút thương hại nào, cũng không có mảy may cảm giác giải hận, ngược lại là càng thêm dục vọng báo thù.

Thị vệ đầu lĩnh quỳ gối trong phế tích bừa bộn, hấp hối:

- Khương Phàm... Ngươi... Ngươi xông vào Hồng Quán, bắt hoa khôi, bây giờ lại truy tung đồ sát chúng ta, ngươi là muốn cùng Bá Vương phủ làm kẻ địch sao?

- Lão tặc.

Khương Phàm không cùng hắn nói nhảm, trực tiếp gọi tặc điểu.

Toàn thân tặc điểu lấp lóe ánh lửa, hóa thân thành hình người.

- Đổng Tị? Không phải ngươi đã chết rồi sao? Không không, ngươi là ai? Ngươi không phải Đổng Tị.

Thị vệ thống lĩnh trừng to mắt nhìn tặc điểu ở trước mặt hắn biến thành một nam tử.

Tặc điểu cười tà ác:

- Ta là yêu, một loại yêu ăn người. Ta ăn ai liền sẽ biến thành người đó. Ta sẽ bắt đầu từ chân, gặm một chút xíu, biến một chút xíu, từ xương cốt đến da thịt, từ huyết dịch đến nội tạng, còn có đầu, gặm đến sạch sẽ, nhai triệt triệt để để, sau đó... Biến thành ngươi!

Thị vệ thống lĩnh cảm thấy lạnh người, thân thể không cầm được mà run rẩy.

Khương Phàm triệu ra tàn đao, đỡ đến trên cổ thị vệ thống lĩnh:

- Ta có thể cho ngươi chết dễ dàng, cũng có thể để hắn ăn ngươi. Lựa chọn thế nào, toàn bộ nhờ ngươi.

- Ngươi muốn biết cái gì?

Thị vệ thống lĩnh tái nhợt sắc mặt, gian nan chuyển lấy thân thể sang bên cạnh, sợ quái vật kia ăn mình.

- Là ai đưa huynh muội bọn hắn đến hoa lâu! Tại sao muốn an bài tới đó! Lại có bàn giao gì!

- Ta... Ta...

- Ăn hắn!!

- Chờ một chút ! Chờ một chút! Ta nói, ta nói...

- Đừng lề mề, mau nói.
Chương 1374 Toàn chôn

- Bọn hắn là do cửa hàng Thanh Bình đưa tới, không những không muốn tiền của chúng ta, còn đưa cho chúng ta rất nhiều tiền. Yêu cầu chúng ta cần phải xem trọng bọn hắn, không thể để cho bọn hắn chết, cũng không thể để người khác đụng ngọc thạch trên người bọn hắn.

- Chỉ đơn giản như vậy?

- Ta chỉ biết như thế! Ta thật chỉ biết là...

Thị vệ đầu lĩnh đang nói, đột nhiên chú ý tới Khương Phàm đã nháy mắt cho Du Cảnh Chiến.

- Không được! Không không không...

Thị vệ đầu lĩnh hoảng sợ thét lên, trực tiếp quỳ xuống trước Du Cảnh Chiến.

Du Cảnh Chiến nhanh chân đi đến, tay quấn lôi điện, vô tình đâm xuyên qua lồng ngực thị vệ đầu lĩnh, nắm lấy trái tim của hắn đưa ra từ phía sau lưng.

- Nhớ kỹ mặt của ta, là ta giết ngươi.

Du Cảnh Chiến lạnh lùng theo dõi hắn, một tay nắm nát trái tim.

Khương Phàm hỏi:

- Cửa hàng Thanh Bình có gì đặc biệt?

- Là một cửa hàng rất bình thường, không được tính là thương hội, gần góc đường Hồng Quán, thái độ phục vụ nơi đó rất kém, đồ cũng không toàn diện, tuy nhiên thỉnh thoảng sẽ có chút vật ly kỳ cổ quái, mà còn rất rẻ.

Du Cảnh Chiến cắn chặt răng hàm.

Hắn đã từng đi qua Cửa hàng Thanh Bình, còn mua qua hai lần võ pháp, nhưng hắn không nghĩ tới cửa hàng Thanh Bình lại là kẻ đã đồ sát cả nhà của hắn, đưa bọn hắn đến hoa lâu.

Cái gọi là cửa hàng, rất có thể chính là đang theo dõi huynh muội bọn họ.

- Rất có thể phía sau cửa hàng Thanh Bình liên lụy đến thế lực lớn nào đó, huynh muội các ngươi không cần phải để ý đến. Ta chỗ này có một phong thư, các ngươi cầm trong đêm xuôi nam, đến Vô Hồi thánh địa. Chỉ cần các ngươi nói là bằng hữu của ta, Vô Hồi Thánh Chủ liền sẽ tiếp nhận các ngươi. Từ nay về sau, nơi đó chính là nhà mới của các ngươi, nơi đó...

Khương Phàm nói đang muốn đưa thư cho Du Cảnh Chiến, Du Cảnh Chiến lại phù phù quỳ gối trước mặt Khương Phàm, dùng sức dập đầu ba cái, khóe mắt chảy nước, hòa với dòng máu trên mặt tạo thành huyết lệ.

- Ta đã chết! Chết từ đêm năm năm trước ấy! Ta liều mạng tu luyện, chỉ là muốn cứu muội muội ta ra! Ta để cho muội muội ta chịu khổ năm năm, Du Cảnh Chiến ta không bằng súc sinh!

- Ta không muốn sống, ta muốn chết! Nhưng trước khi ta chết, nhất định phải biết là ai hại chúng ta! Ta muốn báo thù! Ta nhất định phải báo thù!

Du Cảnh Chiến nói, lần nữa cúi đầu xuống, đầu liên tục dập trên mặt đất, đâm đến máu me đầm đìa.

- Cám ơn ngươi đã cứu muội muội ta ra. Cám ơn ngươi, có thể an bài cho muội muội ta đến thánh địa.

- Nhưng ta muốn báo thù! Ta muốn báo thù!! Cho ta một cơ hội, dù là ta chỉ có thể giết một kẻ, ta cũng muốn giết!

Khương Phàm chau mày:

- Ngươi chết, muội muội của ngươi thì sao?

- Ta đã sớm không còn mặt mũi gặp muội ấy! Ta chỉ cần muội ấy còn sống, chỉ cần muội ấy có thể sống như một con người, ta chết cũng nhắm mắt.

- Thế nhưng nàng muốn theo ngươi sống cùng nhau.

- Ta đã chết rồi, ta cũng không xứng để được sống nữa.

Khương Phàm lắc đầu than nhẹ, nói:

- Ngươi bồi bồi muội muội của ngươi trước, nàng rất nhớ ngươi. Chờ ta rời khỏi Sí Thiên giới, ngươi lại cho ta đáp án. Nếu như muốn còn sống, huynh muội các ngươi cùng nhau xuôi nam đến thánh địa. Nếu như muốn chết, ta sắp xếp người đưa nàng về thánh địa, mang ngươi... Báo thù!

- Có người đến!

Dạ An Nhiên đột nhiên cảnh giác, đầu ngón tay giương nhẹ, năm ngón tay dần dần trong suốt, nở rộ lên tia sáng óng ánh, cảm ngộ âm thanh trong sơn lâm.

Đối với người bình thường mà nói, rừng rậm không biết nói chuyện, nhưng đối với Dạ An Nhiên mà nói, mỗi cái cây, mỗi ngọn cỏ, mỗi tảng đá, mỗi trận gió núi, đều có thể nhẹ giọng nói với nàng.

- Cửa hàng Thanh Bình?

Khương Phàm lập tức tỉnh ngộ, nếu là cửa hàng Thanh Bình bí mật giám sát Hồng Quán, vậy bọn hắn cũng biết đã có người cứu đi Niệm An, sau đó cũng sẽ đuổi bắt Du Cảnh Chiến.

Dạ An Nhiên cẩn thận cảm nhận:

- Hết thảy mười hai người, ba Linh Hồn cửu trọng thiên, bảy cao giai Linh Hồn cảnh. Khí tức rất mạnh, tính cảnh giác rất cao, bọn hắn bắt đầu thả chậm tốc độ. Tại phía đông, khoảng cách... Khoảng mười dặm.

- Khương Bân! Né tránh!

Khương Phàm vừa dứt lời, Khương Bân ngẩng đầu vỗ cánh, phóng lên không.

Dạ An Nhiên một phát bắt được Du Cảnh Chiến còn chưa kịp phản ứng, kịp thời vọt tới trên lưng Khương Bân.

Khương Phàm lập tức phóng tới hướng đông, đón đám người thần bí kia.

Ngoài mười dặm.

Đám kia người thần bí dần dần thả chậm tốc độ, cẩn thận cảm nhận được sơn lâm thay đổi, lắng nghe thanh âm ở xa xa.

- Có người đến! Tốc độ rất nhanh!

Một vị Mộc linh văn lập tức giật mình, ra hiệu đám người tản ra.

Tốc độ Khương Phàm tiếp tục tăng vọt, sau khi rút ngắn khoảng cách liền lập tức phanh lại.

- Sơn Hà... Đại Táng...

Khương Phàm quỳ một chân trên đất, hai tay dâng lên hư ảnh mịt mờ, dùng sức nén mặt đất.

Răng rắc!

Bành!!

Khương Phàm trực tiếp dẫn nổ hai tay, máu tươi thịt nát thảm liệt phun tung toé.

Sau một khắc, một loại khí lãng vô hình từ toàn thân chấn mở, trùng kích máu tươi, ngưng tụ pháp trận màu máu, nhanh chóng trải rộng ra tại phế tích trên mặt đất.

Theo cảnh giới tăng lên, Sơn Hà Đại Táng hoàn toàn đã có được cảm ngộ mới, phạm vi pháp trận đã đạt tới ba mươi dặm!

Trong phạm vi ba mươi dặm, sông núi, rừng rậm bỗng nhiên an tĩnh, phảng phất đọng lại cả không gian và thời gian, đất trời cũng theo đó mà dừng lại.

Nhưng đây chỉ là một cái chớp mắt mà thôi, một giây sau, sơn hà bạo động, rừng rậm sụp đổ, khí tức tai nạn kinh khủng từ sâu trong lòng đất cuồn cuộn lên, như thú triều vô tận lướt qua địa tầng, cuồng kích mặt đất.

Ầm ầm...

Đại địa cuồn cuộn, núi cao vỡ nát, giang hà bay lên trời, rừng rậm hoắc loạn.

Dung nham sâu trong lòng đất gào thét.

Bọn chúng không chỉ là hỗn loạn trùng kích, mà là phóng xuất ra lực lượng bản nguyên, hình thành tai nạn, muốn chôn vùi hết thảy, mai táng tất cả.

Đám người đang cảnh giác kia vội vàng không kịp chuẩn bị, đảo mắt đã bị sơn hà nuốt hết.

Quá đột nhiên!

Bọn hắn đang muốn tản ra, đang muốn xác định người đến là ai, đang muốn kích phát võ pháp, đang muốn chuẩn bị săn giết. Đang muốn...

Bọn hắn kinh hồn thét lên, điên cuồng giãy dụa, thế nhưng linh lực toàn thân đều đã mất đi khống chế, mặc kệ là linh văn nguyên tố, hay là Thú linh văn, đều khó mà phát huy tác dụng được.

Cứ như không phải sức người muốn hủy diệt bọn hắn, mà là mảnh sơn hà này muốn mai táng bọn hắn.

Cứ như bọn hắn không còn là người sống, mà là thể năng lượng bình thường giữa thiên địa.

Ầm ầm!
Chương 1375 Gài bẫy hai bên

Bọn hắn nhanh chóng chìm xuống, giống như bị kéo vào trong vòng xoáy hải triều, hoàn toàn không khống chế được.

Không chỉ có linh lực đang tiêu hao, ngay cả sinh mệnh lực đều nhanh chóng biến mất.

Thời gian rõ ràng vừa qua khỏi vài giây đồng hồ, nhưng bọn hắn lại giống như đã bị mai táng mấy năm, mấy trăm năm dưới đất, nhanh chóng khô héo.

Sợ hãi! Tuyệt vọng!

Đau đớn! Bất lực!

- Đây chính là Sơn Hà Đại Táng?

Dạ An Nhiên đứng trên người Khương Bân, từ trên cao quan sát ba mươi dặm sơn hà bạo động kịch liệt.

Nàng chỉ nghe Khương Phàm đề cập tới, nói hắn nắm giữ một loại cấm thuật đặc thù, có thể sử dụng hỗn chiến hoặc trong nguy hiểm, mà uy lực lại vô cùng cường đại.

Mặc dù đã có chuẩn bị, nhưng nàng vẫn bị tràng diện hủy diệt kia kích thích.

Ngoại trừ thị giác bị tác động mãnh liệt thì phần khí tức tai nạn phóng lên tận trời kia để nàng đều rõ ràng cảm nhận được tuyệt vọng cùng giá lạnh.

Nàng có thể tạo nên sơn hà, Khương Phàm có thể hủy diệt sơn hà?

Tình huống của hai người bọn họ đây là như thế nào?

Khương Phàm suy yếu đến muốn hôn mê, nhưng cưỡng ép nhịn xuống, vận dụng Tiểu Niết Bàn Thuật, nhanh chóng trở lại đỉnh phong.

Sau đó một đầu đâm vào bên trong thủy triều hỗn loạn, lân cận nhào về phía một thân ảnh đang vùng vẫy giãy chết, mang theo hắn phá tan mặt đất, phóng lên không.

Rất nhanh...

Sơn hà bình tĩnh, triệt để biến thành phế tích.

Không có chút sinh cơ nào, không có bất kỳ sinh mệnh nào.

Ngay cả thổ địa đều biến thành mảnh đất khô cằn, không thấy thể được bất kỳ năng lượng gì.

Triệt để bị chôn vùi!

Năng lượng trong phạm vi ba mươi dặm hoàn toàn biến mất!

- Aaa… !

Người bị bắt đi gào hét thê lương, chưa tỉnh hồn.

Mặc dù hắn là sát thủ có kinh nghiệm phong phú, thế nhưng đột nhiên bị khí tức tai nạn tấn công, cùng suy yếu già nua, đã trực tiếp phá hủy tinh thần của hắn.

Khương Phàm nắm lấy hắn vọt tới trong núi rừng ở bên ngoài phế tích, thô lỗ ném xuống, một chân dẫm lên ngực hắn:

- Ta hỏi, ngươi trả lời, câu trả lời của ngươi, quyết định ngươi...

Nhưng, Khương Phàm còn chưa nói xong, người kia đột nhiên chết chết trừng mắt nhìn Khương Phàm, toàn thân run rẩy, miệng mũi chảy máu, rất nhanh đã không có động tĩnh.

Thế nào?

Chết rồi??

Khương Phàm khẽ nhíu mày, lập tức gỡ miệng của hắn ra, bên trong đang nhanh chóng thối rữa, chảy ra máu đen.

Độc?

Thật vất vả mới trở về từ cõi chết, vậy mà hắn lại quả quyết cắn độc chết?

Tử sĩ sao? Hay là sát thủ!

Người của bình thường thế lực, tuyệt đối sẽ không ngậm lấy độc hoàn trong miệng.

Coi như sát thủ, cũng rất khó có ý chí tàn nhẫn lại quyết tuyệt như thế.

Dạ An Nhiên từ không trung lao xuống:

- Gần đó không có ai, hẳn là đã chết hết.

Khương Phàm nhìn nam tử cắn độc mà chết trên mặt đất, cảm giác đã đụng phải đối thủ.

Có thể huấn luyện được tử sĩ như thế này, tuyệt đối không phải thế lực bình thường.

Nhân Gian Ngục?

Khương Phàm lại nghĩ tới tổ chức sát thủ kia.

Mặc dù rất không muốn đi đối mặt, nhưng khả năng giống như càng lúc càng lớn.

Nếu quả như thật là bọn hắn, như vậy nguyên nhân dùng Niệm An làm mồi dụ, có thể là đang dùng Niết Bàn Thạch câu 'Cá', câu con cá lớn là hắn đây.

Thiệu Thanh Duẫn cũng không biết hắn sẽ trùng sinh lúc nào, lại là dùng thân phận gì, nhưng Thiệu Thanh Duẫn biết nếu như hắn trùng sinh liền có thể bị Niết Bàn Thạch hấp dẫn!

Nếu thật là như thế, Khương Phàm suy đoán ngoại trừ Bá Vương Chiến Quốc ra, nơi khác hẳn là còn sẽ có Niết Bàn Thạch, cũng đều bố trí tai mắt.

Dạ An Nhiên nói:

- Chúng ta đi chiếu cố cửa hàng Thanh Bình? Nơi đó còn không biết người đã của bọn họ chết rồi, chúng ta có thể giết bọn hắn trở tay không kịp.

Khương Phàm lại lắc đầu nói:

- Nếu như là thế lực khác, có thể làm như thế, nhưng nếu thật là Nhân Gian Ngục thì sao? Chúng ta lộ diện, chẳng khác nào chủ động bại lộ thân phận. Từ biểu hiện của bọn tử sĩ này đến xem, bọn hắn cũng không phải loại người có thể tuỳ tiện thổ lộ bí mật.

Khương Phàm rất muốn lập tức xác định có phải phía sau cửa hàng Thanh Bình là Nhân Gian Ngục hay không, nhưng thời khắc thế này nhất định phải ổn định.

Dạ An Nhiên nhìn nam tử chết thảm, nói:

- Người của bọn hắn nếu như chậm chạp không quay về, hai ba ngày sau liền sẽ tới điều tra, chúng ta tốt nhất nên làm chút bố trí, quấy nhiễu điều tra của bọn hắn, đừng liên lụy đến trên người chúng ta.

Khương Phàm nhìn cảnh vật xung quanh một chút, tập trung vào tặc điểu:

- Ta có một ý kiến hay.

- Nhìn ta làm gì? Đừng đánh chủ ý lên ta!

Tặc điểu lập tức cảnh giác.

- Ngươi đi ăn thị vệ đầu lĩnh của Hồng Quán, biến thân thành bộ dáng của hắn, mang Du Cảnh Chiến đến Chiến quốc. Nhưng không cần trực tiếp đi đến Hồng Quán, chỉ cần lộ mặt ở cửa thành, để người ta biết ngươi đã dẫn người trở về, sau đó biến mất.

Khương Phàm cảm giác biện pháp có thể hắn che giấu nhất, chính là để cửa hàng Thanh Bình nghĩ rằng là do Hồng Quán giết người của bọn hắn, lại để cho Hồng Quán tưởng rằng cửa hàng Thanh Bình giết người của bọn hắn.

Cứ như vậy, hắn không chỉ có thể thoát khỏi hiềm nghi, còn có thể khiến cho hai bên tranh đấu, khiến cho thế lực sau lưng cửa hàng Thanh Bình ra tay.

- Không thể, ta không làm được.

- Hắn là lục phẩm linh văn, cũng không phải Thánh phẩm, ngươi dung hợp hẳn là rất đơn giản.

- Cũng là bởi vì là lục phẩm, mới làm không được.

- Vì sao?

- Hắn không xứng.

- Thời điểm ngươi dung hợp em vợ của Triệu Thế Hùng, quan tâm linh văn của hắn rồi?

- Hắn rất tuấn tú.

- Đứng đắn một chút!!

- Điểu gia ta rất đứng đắn! Ta có thể dung hợp sinh mạng, nhưng là có hạn chế số lượng, mỗi cái đều muốn dùng tại chỗ mấu chốt, sao có thể tùy tiện lãng phí.

- Liền không thể vì ta làm chút hi sinh?

- Không thể nào!

Tặc điểu rất thẳng thắn.

Khương Phàm thấy không có cách nào khác, chỉ có thể nói:

- Niết Bàn Thạch cho ngươi! Hai viên đều cho ngươi!

Con mắt Tặc điểu lập tức tỏa ánh sáng:

- Nói xong rồi? Đừng đổi ý!

Khương Phàm rất khẳng định, nói:

- Niết Bàn Thạch có thể cho ngươi, nhưng không thể dùng bây giờ. Trước tiên phải xác định thế lực sau lưng bọn chúng, tương lai lại tìm thời cơ giải trừ phong ấn. Tuy nhiên ta cam đoan, trễ nhất không cao hơn nửa năm.

- Thành giao! Ha ha!

Tặc điểu hưng phấn vọt tới trong cánh rừng nơi xa, tìm thi thể thị vệ thống lĩnh.

Dạ An Nhiên hồ nghi nhìn Khương Phàm:

- Ngươi thật muốn giao Niết Bàn Thạch cho nó? Lấy tình huống huyết mạch nó bây giờ, hoàn toàn có thể thông qua huyết khí hồn khí cùng linh lực bên trong Niết Bàn Thạch, diễn biến ra hình dạng của ngươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK