Giọng Khương Phàm truyền vào thanh đồng tiểu tháp, tiếc nuối nói:
- Rất xin lỗi, chúng ta phải rời khỏi. Ta không muốn mười năm ước hẹn với ngươi nữa, nhưng ta sẽ vẫn cung cấp đan dược cho ngươi, cho đến ngươi khôi phục thực lực.
Dương Biện có chút hoảng hốt, từ trong thất thần tỉnh táo lại, chỉ là ánh mắt còn có chút trống rỗng.
- Giúp ta làm rõ ràng! Ta muốn biết nguyên nhân!
- Đây là cơ mật tối cao của Hải Thần đảo, trừ phi bắt lấy Ngụy Vô Đạo, Dương Thiên Hữu, nếu không sẽ không ai nói cho ngươi nguyên nhân.
- Vậy thì bắt bọn họ!
- Ta bắt Ngụy Vô Cực, đã nhấc lên nguy hiểm rất lớn. Nếu như lại đụng đến Ngụy Vô Đạo, Hải Thần đảo chắc chắn sẽ phong bế toàn đảo, chúng ta đều phải ở lại nơi này. Ta rất hiểu ngươi tâm tình, nhưng...
- Ngươi không hiểu! Ngươi không hiểu!
Dương Biện mang theo nước mắt, gắt gao nắm chặt nắm đấm.
- Thật đáng tiếc. Ta thật bất lực.
- Ta muốn biết nguyên nhân! Ta muốn biết tại sao bọn hắn muốn giết ta! Dương Biện ta sẽ đi theo ngươi mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm! Hãy làm rõ ràng cho ta!
- Ta không cần ngươi đi theo, ta cũng không tra rõ ràng. Ngươi tốt nhất nên nghỉ ngơi đi, ta sẽ dẫn ngươi rời khỏi.
Giọng Khương Phàm biến mất khỏi thanh đồng tiểu tháp.
- Khương Phàm, làm rõ ràng cho ta! Ta muốn biết nguyên nhân! A a a! Vì sao! Ta đã làm sai điều gì! Khương Phàm, ngươi đi ra cho ta!
Dương Biện giằng co, gào thét trong thanh đồng tiểu tháp.
Đau đớn, tuyệt vọng.
Suy yếu, bi thương.
Hắn thật đã sắp bị phá vỡ rồi.
- Sư phụ, thế nào?
Lý Dần nhìn thấy Khương Phàm mở mắt ra, lập tức hỏi.
Khương Phàm lắc đầu, nói:
- Là tộc trưởng Dương gia muốn giết hắn.
- A? Vì sao?
Hứa Đan không tin được, giết truyền nhân Thiên phẩm?
Vị tộc trưởng này đầu bị rót nước biển sao!
- Trong này khẳng định có dính đến một loại hành động nào đó của Hải Thần đảo.
- Vậy chúng ta...
- Đừng lại đi tiếp xúc với Lôi Tú, cũng đừng làm bất cứ thăm dò gì nữa, chúng ta đợi sau khi hôn lễ kết thúc khiêu chiến xong Ngụy gia, mau mau rời khỏi nơi này.
- Ừm!
Lý Dần mặc dù cảm thấy Dương Biện rất đáng thương, nhưng có thể làm cho phụ thân nhẫn tâm giết trưởng tử, lại còn là truyền nhân Thiên phẩm, trong này khẳng định dính đến bí mật cực lớn.
Nếu như bọn hắn mạo hiểm thăm dò, Hải Thần đảo tức giận tuyệt đối sẽ nuốt hết bọn hắn, nuốt đến không còn hài cốt.
Hứa Đan im lặng, xác thực không nên xen vào sự vụ hoàng tộc.
Hải Thần đảo, so với hải dương đều sâu. Chỉ là... Lôi Tú phải làm sao bây giờ?
Ngày mai, nàng đã phải gả cho Dương Thiên Hữu.
Trong trang viên!
Sau khi tất cả thị nữ đều rời khỏi, Lôi Tú nhìn sáo trúc cùng chữ bằng máu trên bàn, yên lặng ngẩn người.
Chàng, còn sống không?
Thế nhưng, chàng rõ ràng đã chết, đã chết bốn năm rồi.
Nhưng sáo trúc là vật đính ước của bọn hắn, chữ bằng máu nhắc đến tình cảnh, càng là hồi ức đẹp nhất giữa hai người bọn họ. Trừ hắn ra, không có những người khác biết.
- Chàng thật còn sống sao? Chàng, đang ở Hải Thần đảo sao?
Lôi Tú tự lẩm bẩm, hốc mắt dần dần đỏ lên.
Không!
Chàng đã chết!
Đây cũng là Dương Thiên Hữu đang thăm dò thôi.
Có lẽ, bây giờ Dương Thiên Hữu đang chờ phản ứng của nàng.
Nhưng, nếu thật là chàng thì sao? Nếu như chàng còn sống thì sao!
Lôi Tú cầm lấy sáo trúc, hai mắt dần dần mông lung.
- Là chàng sao? Ta rất sợ hãi...
Bành!!
Cửa phòng đột nhiên bị đạp nát, khí lãng cùng với mảnh vỡ văng vào trong phòng.
Tiểu Bằng Vương uy mãnh lao tới trong phòng như một bóng ma to lớn.
- Đại ca.
Lôi Tú bừng tỉnh, cuống quít đứng dậy, gắt gao nắm sáo trúc ở trong tay.
- Lấy ra.
Tiểu Bằng Vương mang theo ánh mắt bén nhọn tiếp cận Lôi Tú.
- Cái gì?
Lôi Tú ngẩng đầu, sắc mặt trong nháy mắt đã tái nhợt, thanh âm cũng bắt đầu run rẩy.
- Cây sáo trúc kia! Còn có huyết thư!
- Muội, muội không biết đại ca đang nói cái gì.
Vân Nhi run rẩy đứng ở sau lưng Tiểu Bằng Vương:
- Tiểu thư, đúng... Thật xin lỗi. Hắn đã chết, ngài không nên lại có huyễn tưởng, cái này... Đây nhất định Dương Thiên Hữu thăm dò. Nô tì, là vì tốt người... Nô tì... Thay người làm quyết định.
- Vân Nhi ngươi...
Lôi Tú khẽ giật mình, vội vàng nhào về phía cái bàn, cầm lấy huyết thư liền muốn nhét vào trong miệng.
Bành...
Một đoạn lôi triều đập vào mặt, đánh trên người Lôi Tú.
Lôi Tú kêu thảm bay ra ngoài, huyết thư vừa tới trong miệng cũng bị phun ra ngoài.
Tiểu Bằng Vương một phát bắt được huyết thư, quét mắt nhìn chữ bằng máu phía trên, tiếp cận Lôi Tú:
- Đưa sáo trúc cho ta.
Lôi Tú giãy dụa đứng lên, quỳ ở trước mặt Tiểu Bằng Vương:
- Đại ca... Đây là... vật đính ước giữa muội và huynh ấy, đây là huyễn tưởng duy nhất của muội, đây là...
Bành!
Tiểu Bằng Vương đưa chân đá văng Lôi Tú, túm lấy sáo trúc, lạnh lùng cảnh cáo:
- Ta nhắc nhở qua ngươi bao nhiêu lần, bắt đầu từ đêm nay, ngươi đã không còn là ngươi! Mặc kệ là làm chuyện gì, đều phải nghĩ cho rõ ràng, ngươi là đang đại biểu ai, ngươi tới nơi này là làm cái gì!
Lôi Tú quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi như mưa:
- Đại ca... muội cầu xin huynh...
- Nếu như không phải thông gia lần này, kẻ sỉ nhục như ngươi đây sẽ chỉ ở Thánh Bằng đảo làm công cụ sinh dục. Là Hải Thần đảo cho ngươi cơ hội được tôn trọng, nắm lấy thật chắc cho ta, đừng không biết tốt xấu.
Tiểu Bằng Vương giận dữ phất tay, cầm sáo trúc cùng huyết thư rời khỏi.
- Vân Nhi, đi theo ta!
- Đại ca...
Lôi Tú rên rỉ, nhào vào trên mặt đất.
Sâu trong hòn đảo của Dương gia, tân phòng của Dương Thiên Hữu.
Nơi này không phải như đình viện mà những tộc nhân khác ở, mà là một cung điện xa hoa khổng lồ, còn có số lượng lớn cường giả trấn thủ.
Bởi vì Dương Thiên Hữu là Thiên linh văn trong đại tân sinh Dương gia, ngày mai càng được khâm định là thiếu tộc trưởng, còn đại biểu cho Hải Thần đảo cùng Thánh Bằng đảo thông gia, cho nên hôm nay chính thức tiến vào tẩm điện 'Thiếu Dương điện' của tộc trưởng.
- Dương Thiên Hữu, ngươi đây là ý gì?
Tiểu Bằng Vương mang theo Vân Nhi tìm tới nơi này.
Chương 1228 Là hắn
Trong cung điện xa hoa nhưng không dung tục, bên trong trang nhã còn để lộ trương dương.
Dương Thiên Hữu đang sửa sang áo bào, thản nhiên nói:
- Còn một giờ, trời sắp sáng rồi, Tiểu Bằng Vương có chuyện gì, không thể chờ đến sau khi hôn lễ kết thúc?
Trong phòng còn có hai người khác đang ngồi, một người anh tuấn nho nhã, tôn quý càng kiêu ngạo, một người tướng mạo đường đường, uy phong lẫm liệt.
Bọn hắn chính là hai đại thiên văn khác của Hải Thần đảo, Ngụy Vô Cực, Dương Hùng.
- Dựa theo cấp bậc lễ nghĩa, bây giờ Tiểu Bằng Vương không nên tới nơi này.
Lý Hùng cao lớn uy mãnh, thẳng tắp như thanh tùng. Mười ngón tay đều mang ngọc cốt trắng đen xen kẽ, mỗi một cái đều là do mai rùa to lớn dung luyện mà thành, là Thương Uyên đảo dâng tặng lễ vật cho hắn.
Tiểu Bằng Vương cao tới năm mét, thể phách hùng tráng lộ ra khí thế kinh khủng, hắn ném sáo trúc cùng huyết thư xuống đất, cao giọng quát hỏi:
- Giải thích rõ ràng cho ta, đây là ý gì!
- Hôm nay là ngày đại hỉ, chuyện gì cũng đều không đáng đến làm to chuyện. Ngươi cứ nói đi?
Dương Thiên Hữu vẫn đối mặt với ngọc kính, loay hoay y phục của mình, ngữ khí lãnh đạm, không quan tâm.
- Nơi này là Hải Thần đảo, còn xin Tiểu Bằng Vương hiểu chút quy củ. Ví dụ như, bỏ đồ đến trên mặt bàn, mà không phải... Ném dưới mặt đất.
Lý Hùng nhìn cũng chưa từng nhìn, chỉ là dùng ánh mắt tiếp cận Tiểu Bằng Vương.
- Dương Hùng, bớt phách lối cho ta, ngươi còn chưa đủ tư cách. Năm đó Dương Biện đều chỉ có thể đánh ngang tay với ta, huống chi là ngươi!
Tiểu Bằng Vương uy thế thịnh long, ánh mắt bén nhọn giống như hai đường lôi điện chân thực quét về phía Dương Hùng.
Lý Hùng tức giận đứng dậy:
- Nơi Dương Biện cùng ngươi giao thủ là tại Thánh Bằng đảo, bây giờ ngươi là đang ở Hải Thần đảo!
- Khụ khụ!
Ngụy Vô Đạo ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở:
- Tại ngày đại hỉ này, cái tên đó vẫn không cần đề cập đến.
Tiểu Bằng Vương quay người rời khỏi.
- Nhặt đồ trên đất lên, chính các ngươi nhìn! Nhìn kỹ, lại đi tìm ta!
- Yêu thú chính là Yêu thú, thô lỗ!
Lý Hùng hừ lạnh hai tiếng, nhấc lên kình khí, thổi mãnh vải lên.
- Hồng Thạch... Thác biển... Vân Thủy giản...
- Đây là ý gì?
Ngụy Vô Đạo hỏi nữ nô Vân Nhi đang run rẩy ở ngoài cửa.
Chỉ mấy chữ này, đáng để Tiểu Bằng Vương tức giận đến muốn gây chiến như vậy?
- Cái này... Không phải là các ngài đưa đi sao?
Vân Nhi nơm nớp lo sợ, không dám ngẩng đầu nhìn ba vị Thiên linh văn trong phòng.
Ánh mắt Lý Hùng lạnh lẽo, khí thế lạnh thấu xương đè tới phía Vân Nhi.
- Chúng ta? Ngày đại hôn, chúng ta đưa ngươi huyết thư?
Vân Nhi run rẩy, quỳ trên mặt đất:
- Chữ bằng máu phía trên này, là... là... nơi định tình.... giữa tiểu thư nhà nô tì cùng... Dương Biện. Sáo trúc trên đất là tín vật đính ước của bọn họ. Bọn chúng đột nhiên được đưa đến phòng của chúng ta, chúng ta tưởng rằng các ngài đang thử thăm dò tiểu thư, cho nên liền...
Dương Thiên Hữu rốt cuộc cũng dừng lại, nhướng mày, nhìn về hướng huyết thư đang bay xuống, còn có sáo trúc lẳng lặng nằm dưới đất.
Sắc mặt Lý Hùng, Ngụy Vô Đạo, hơi đổi, cũng đều nhìn về phía Dương Thiên Hữu.
Thân hình Dương Thiên Hữu to lớn, nhưng bước chân trầm ổn, khí thế hùng hậu.
Hắn nhặt miếng vải lên, đưa tới trước mũi nhẹ nhàng lung lay:
- Ai đưa qua!
- Bị đặt ở trong hộp gấm đưa qua, phía trước đều là trang sức, cái cuối cùng là bọn chúng.
Vân Nhi run rẩy quỳ ở nơi đó, thực sự không chịu nổi khí tức áp bách của những cường giả Thiên phẩm này.
Lý Hùng cùng Ngụy Vô Đạo đều nhìn Dương Thiên Hữu:
- Không phải ngươi đưa?
Dương Thiên Hữu nhắm mắt lại, lặp đi lặp lại ngửi mùi máu tươi trên vải, ngữ khí lãnh đạm, lại có uy thế không hiểu:
- Nói tiếp.
- Nói?? A! Nói... Nói... Đúng, sáo trúc hẳn là trên người Dương Biện. Ba nơi được viết bên trên đều là chuyện tư mật phát sinh qua chỉ có tiểu thư cùng Dương Biện biết đến, nhiều nhất còn có nô tì biết, là vào ban đêm tiểu thư kéo nô tì ra nói thì thầm. Những người khác, hẳn là cũng không biết.
Sắc mặt Vân Nhi tái nhợt, âm thanh run rẩy.
Nàng bỗng nhiên sợ hãi, chẳng lẽ không phải bọn hắn đưa đi thăm dò tiểu thư sao? Nếu như không phải bọn hắn, thì là ai!
Dương Thiên Hữu lè lưỡi, liếm liếm vết máu bên trên, nhẹ giọng một câu:
- Là hắn.
- Hắn?
Ngụy Vô Đạo cùng Lý Hùng bỗng nhiên biến sắc.
Ai!!
Dương Biện sao?
Hắn không phải đã chết bốn năm rồi sao!
Lý Hùng âm trầm sắc mặt, nói:
- Không thể nào là hắn! Hẳn là ai đó đang làm trò đùa quái đản?
Ngụy Vô Đạo lắc đầu nói:
- Ai dám cầm loại chuyện này ra làm trò đùa, lại còn là vào đêm đại hôn này.
Dương Thiên Hữu cầm lấy sáo trúc, cẩn thận lật xem:
- Những thị nữ đưa trang sức kia đâu? Gọi toàn bộ qua cho ta.
Sau đó không lâu, bọn thị nữ đi đưa trang trước đó sức toàn bộ quỳ gối trong phòng, nói rõ chi tiết từ khâu chuẩn bị trang sức đến trên đường đi đưa trang sức, cùng với tình huống sau đó.
- Ngụy Vô Cực?
Ngụy Vô Đạo kỳ quái, làm sao hắn lại tới trang viên đó, còn muốn kiểm tra hộp gấm?
Đại hôn của Dương gia, hắn là người của Ngụy gia, bận tâm cái gì.
- Ngụy Vô Cực là đệ đệ của ngươi, ngươi mời??
Dương Thiên Hữu nhìn Ngụy Vô Đạo, nhìn như hỏi thăm, nhưng kì thực mệnh lệnh.
Ngụy Vô Đạo phân phó nói:
- Đi gọi Ngụy Vô Cực tới cho ta.
Nhưng... Cho đến khi hừng đông, lại đến khi bắt đầu hôn lễ, bọn hắn đều không tìm được Ngụy Vô Cực!
Ngụy Vô Cực cứ đột nhiên biến mất như vậy, không có bất kỳ vết tích gì.
Bọn người Dương Thiên Hữu đều cảm giác chuyện không được ổn. Nhưng, bọn hắn không nói chuyện này cùng trưởng bối trong tộc, tựa như cái gì cũng đều không có phát sinh.
Sau khi hừng đông, hôn lễ vẫn được cử hành như thường lệ, không có gây nên bất cứ rối loạn gì.
Hòn đảo của Ngụy gia.
Khương Phàm cẩn thận cảm nhận được bầu không khí trên hòn đảo, không có phát hiện vấn đề gì.
- Rất an tĩnh, xem ra Lôi Tú không có đem chuyện truyền sáo trúc đi.
Chương 1229 Không gian phát triển rất lớn
Lý Dần nói:
- Nếu nàng không nói với người khác, nói rõ trong nội tâm nàng hẳn là còn hiểu Dương Biện, cũng kỳ vọng Dương Biện còn sống. Vậy chúng ta phải dẫn nàng rời khỏi sao?
Khương Phàm lắc đầu:
- Các ngươi đều rõ ràng, chúng ta không mang nàng đi. Trước đó còn có hi vọng, bây giờ là tuyệt đối không thể đụng tới nàng.
Hứa Đan bất mãn nói:
- Vậy làm sao bây giờ, nàng ở lại nơi này? Dương Biện đã đủ đáng thương, chúng ta cũng không thể làm chút gì?
Khương Phàm mỉa mai nàng:
- Trước kia ta thật không có phát hiện cô lương thiện như vậy, thời điểm cô giết chết ta làm sao lại mạnh mẽ như vậy?
- Ngươi...
Hứa Đan hừ một tiếng.
- Ta rất muốn mang nàng rời khỏi, nhưng chúng ta xác thực không thể đụng vào nàng, nếu không Hải Thần đảo cùng Thánh Bằng đảo sẽ liên hợp lùng bắt, kỹ càng điều tra tất cả mọi người, kiểm tra tất cả vũ khí Không Gian. Đến lúc đó, coi như bọn hắn không phát hiện được Dương Biện, Lý Hoàng cũng có khả năng chủ động làm bại lộ thân phận của chúng ta. Lúc đó, chúng ta đều phải chết.
Khương Phàm rất đồng cảm với Dương Biện, nhưng còn không đến mức mất lý trí.
Toàn bộ Hải Thần đảo tựa như là hải triều mãnh liệt, lúc nào cũng có thể nhấc lên sóng to gió lớn, nuốt hết bọn hắn.
- Vậy chúng ta cứ trơ nhìn Lôi Tú bị Dương Thiên Hữu chà đạp??
Hứa Đan rất uất ức, có thể là do mình đã trở thành nữ tử, loại chuyện thực tế như thế này có chút không tiếp thụ được.
- Dương Thiên Hữu sẽ không đụng Lôi Tú, cái này cũng không cần lo lắng.
- Ngươi cả cái này cũng biết rồi??
Hứa Đan tiếp tục khinh khỉnh hắn.
- Lôi Tú là Yêu thú! Dương Thiên Hữu là con người! Trừ phi là như Dương Biện chủ động để cho mình tiếp nhận hôn nhân, mới xem nàng như nữ tử, không nhìn chủng tộc khác. Ngươi cho rằng Dương Thiên Hữu sẽ đụng vào nàng sao? Huống chi còn là do hắn tự tay hại chết ca ca của hắn! Hắn là Thiên phẩm linh văn, bất kỳ Thiên phẩm gì cũng đều có cao ngạo của mình, hắn coi như lại tà ác, đều khó có khả năng ác tâm như vậy.
Khương Phàm nghiêm túc đánh trả Hứa Đan.
- Liền xem như ngươi hiểu thấu.
Hứa Đan bĩu môi, không còn nói thêm gì nữa.
Tuy nhiên trong lòng cũng thoáng an tâm chút, chỉ cần không bị chà đạp, còn tính là có thể tiếp nhận.
Khương Phàm nói với Thiết Long cổ thụ:
- Thừa dịp Lôi Bằng nơi đó đều rời khỏi, ngươi lại ẩn núp đến trong trang viên, đưa cho Lôi Tú chút đồ. Chúng ta mặc dù không thể nào mang nàng đi, nhưng chúng ta có thể cho nàng chút kỳ vọng, để nàng chậm rãi chờ lấy, chúng ta sớm muộn cũng sẽ trở lại cứu nàng.
Trong thanh đồng tiểu tháp.
Dương Biện sắc mặt tái nhợt, bộ dáng tiều tụy, nhưng miễn cưỡng xem như tỉnh táo chút.
Khương Phàm nói:
- Vô cùng tiếc nuối, ta không thể nào mang Lôi Tú đi, càng không thể dẫn ngươi đi nhìn nàng. Nhưng ta có thể giúp ngươi để lại cho nàng câu nói, để nàng biết ngươi còn sống.
- Đồ của ta đưa qua, nàng không có cái gì phản ứng sao?
Dương Biện ngẩng đầu, nhãn thần trống rỗng, thanh âm khàn khàn.
- Không có phản ứng không phải là phản ứng tốt nhất sao?
Dương Biện lắc đầu đắng chát, thì thào khẽ nói:
- Ta đã từng nghĩ là ta không gì không làm được, ta sẽ là chủ nhân hoàng tộc cao ngạo, bao trùm phía trên dân chúng, nhưng bây giờ... Ta ngay cả chính nữ tử của ta, đều không gặp mặt được.
Khương Phàm than nhẹ:
- Ta hiểu ngươi.
- Ngươi không hiểu.
- Ta hiểu. Ta đã từng có được hết thảy, kết quả là, vẫn lại phải bắt đầu lại từ đầu.
Ý thức Dương Biện rất hoảng hốt, không có lĩnh hội ý tứ của Khương Phàm, hắn lắc đầu, mệt mỏi đứng lên:
- Lại đưa giúp ta câu nói, để cho ta liếc nhìn nàng từ xa một chút, một chút là được.
Khương Phàm muốn cự tuyệt, nhưng bây giờ không đành lòng:
- Ta sẽ an bài đồ đệ của ta đi qua tìm kiếm tình huống, nếu như thật sự là cho phép, ta có thể cân nhắc mang ngươi tới. Nhưng nếu có nguy hiểm, ngươi cũng đừng trách ta tàn nhẫn.
Dương Biện kéo xuống miếng vải, dùng máu tươi viết xuống bốn chữ —— chờ ta trở lại!
- Nhất định đưa đến.
Khương Phàm lấy huyết thư từ trong thanh đồng tiểu tháp đi.
- Còn có một chuyện...
- Dương Biện, chúng ta không thể nào lại đụng bọn người Ngụy Vô Đạo.
- Mang ta đi Lưu Vong đảo.
- Dương Biện...
- Mang ta đi đi, cầu xin ngươi. Lần này nếu ta như đi, sau này trở lại chính là ba năm, đến lúc đó, chỉ sợ bọn họ ngay cả đốt xương cũng không tìm được nữa. Nữ tử của ta, ta không thể chạm vào, không gặp được, mang không đi. Thân tộc của ta... Ta cũng không thể nào lại trơ mắt mất đi bọn hắn...
Dương Biện đứng lên, ánh mắt yên tĩnh lại mang theo vài phần hoảng hốt, hắn khẽ nói một tiếng, sau đó quỳ xuống:
- Cứu mẫu thân ta, cứu thân tộc ta, mệnh Dương Biện ta... cho ngươi...
…
Trong hòn đảo Dương gia, hôn lễ náo nhiệt đang được tiến hành.
Thời khắc vinh quang vốn nên thuộc về Dương Biện, giờ phút này lại hoàn toàn rơi xuống trên người Dương Thiên Hữu.
Dương Thiên Hữu dưới sự chúc phúc của các tộc nhân cùng chứng kiến của các tân khách, cưới nữ nhi tộc trưởng Thánh Bằng đảo, Lôi Tú.
Tộc trưởng Dương gia, Dương Thiên Khuyết càng cao điệu tuyên bố, Dương Thiên Hữu sẽ thành gia chủ hạ nhiệm của Dương gia, dẫn dắt Dương gia thậm chí Hải Thần đảo, trở lại đỉnh phong hoàng tộc.
Bên ngoài trang viên của Lôi Tú lại bị đề phòng nghiêm ngặt.
Thân vệ của Dương Thiên Hữu và Lý Hùng bí mật tiềm phục tại sâu trong trang viên.
Ba con Lôi Bằng khổng lồ xoay quanh vạn mét trên bầu trời.
Dương Thiên Hữu không làm kinh động bất cứ kẻ nào, chính là hi vọng kẻ cầm đầu lần nữa xuất hiện.
Trong cánh rừng ngoài trang viên, Thiết Long cổ thụ đang lặng lẽ ẩn núp đến nơi này.
Vì lý do an toàn, Khương Phàm lại an bài Lý Dần tới.
Bởi vì muốn chui vào trang viên, Lý Dần cùng Thiết Long cổ thụ đều đã vô cùng cẩn thận. Thiết Long cổ thụ toàn thân khuếch tán ra lay động kỳ diệu, như là năng lượng, đụng vào rễ già rậm rạp bên trong địa tầng, dần dần theo chân chúng nó sinh ra liên hệ vi diệu, sau đó thông qua bọn chúng cảm giác thế giới bên ngoài.
Đây là nó năng lực đặc thù —— khống chế rừng rậm.
Chương 1230 Nhân gian bi tình
Thực lực càng mạnh, vòng tuổi càng nhiều, phạm vi điều khiển của nó sẽ càng lớn.
Tại niên đại xa xưa, mỗi Thiết Long cổ thụ đều là lãnh tụ tự nhiên được rừng rậm mênh mông dựng dục ra tới. Bọn chúng có được chiến kỹ siêu cường, bất diệt chiến khu, càng có được quyền chưởng khống tuyệt đối đối với rừng rậm mênh mông.
Mặc dù cái cây này của Khương Phàm còn rất nhỏ tuổi, nhưng vẫn có thể tuỳ tiện khống chế mấy trăm mét đến mấy ngàn mét rừng cây.
Khi gợn sóng xẹt qua, sợi rễ dưới mặt đất đều sinh ra liên hệ cùng nó, truyền lại hình ảnh ở bên ngoài.
- Thế nào?
Lý Dần tiềm phục ở dưới mặt đất, nắm chặt tờ giấy trong tay.
Mặc dù phía trên chỉ là thật mấy chữ đơn giản, nhưng lại làm cho trong lòng của hắn ngũ vị tạp trần(*).
(*) Ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.
Người đã từng yêu đang bị gã đi, nhưng người ôm nàng lại không phải mình. Hắn rõ ràng ở ngay chỗ này, lại ngay cả cơ hội nhìn một chút đều không có, cho dù là trực tiếp nói cho nàng, hắn còn sống.
Nhân gan bi tình, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Chờ tương lai trở lại lục địa, hắn cùng Hứa Đan sẽ đi theo con đường nào? Bọn hắn thật sẽ có tương lai sao?
Đúng vào lúc này, Thiết Long cổ thụ đột nhiên giật mình, ôm chặt Lý Dần, nhanh chóng rời khỏi.
- Thế nào?
Lý Dần khẩn trương.
Thiết Long cổ thụ mang theo Lý Dần phóng ra mấy chục dặm ở dưới đất, mới thoáng thả chậm tốc độ, sau đó lại đi thẳng đến khi hòn đảo của Ngụy gia.
- Có đề phòng?
Khương Phàm lĩnh hội ý tứ của Thiết Long cổ thụ, sắc mặt lập tức nghiêm trọng lên.
Hứa Đan khẩn trương nói:
- Chẳng lẽ Lôi Tú đã thông báo tin tức cho đám Lôi Bằng? Nàng là không nhận ra những vật kia, hay là nàng nhận ra...
Khương Phàm lắc đầu nói:
- Không phải Lôi Tú bị phát hiện, chính là Lôi Tú chủ động giao ra.
- Vì sao! Không phải Dương Biện nói hai người rất ân ái sao?
Hứa Đan tranh thủ thời gian chạy đến cửa sổ nhìn quanh, nếu đã bắt đầu đề phòng, vì sao nơi này lại không có động tĩnh? Chẳng lẽ là cố ý giả bộ như không có xảy ra cái gì, sau đó dẫn xà xuất động?
Nguy hiểm thật, may mắn không có mù quáng đi qua đưa tin tức.
Bọn người của Hải Thần đảo này thật là đáng sợ, loại chuyện này vậy mà cũng có thể nhịn được, sau đó âm thầm ẩn núp.
Khương Phàm lắc đầu, trầm ngâm nói:
- Tình cảm giữa Dương Biện cùng Lôi Tú từ ban đầu cũng không phải là xây dựng trên cơ sở thưởng thức lẫn nhau. Dương Biện đầu tiên là muốn thay đổi liên quan hôn nhân, sau đó lại là thương hại, che chở, cuối cùng sinh ra tình cảm. Lôi Tú thì là dựa vào, sùng bái, đội ơn, sau đó mới sinh ra tình cảm.
- Đối với Dương Biện mà nói, hắn chỉ là đã chết rồi sống lại, ngắn ngủi hơn mười ngày mà thôi, chút tình cảm này không có tách ra qua. Nhưng đối với Lôi Tú mà nói, chút tình cảm này đã gãy mất bốn năm. Mà, Lôi Tú trời sinh tính nhát gan, năm đó thật vất vả mới được quý giá, lại đột nhiên bị ném bỏ, bây giờ lại bị kéo đẩy lên phía trước, nàng cũng không dám lại mạo hiểm, sợ lần nữa bị ném bỏ, cho nên rất có thể nàng sẽ không tin tưởng Dương Biện thật còn sống.
Hứa Đan bĩu môi:
- Từ khi nào mà ngươi thành đại sư tình cảm rồi?
Khương Phàm lắc đầu:
- Cái này gọi là người ngoài cuộc tỉnh táo, kẻ trong cuộc u mê! Lý Dần, quản tốt nương môn nhi của ngươi.
Lý Dần cười khổ lắc đầu:
- Hứa Đan, tôn trọng sư phụ.
- Hừ. Người sư phụ này của ngươi đi, quỷ tinh, tặc tinh, không phải thứ tốt. Hôm nay đột nhiên nghĩ thông suốt, ban đầu hắn ở Địa Ngục để cho ngươi cùng ta ký kết khế ước linh hồn liền đã đoán được chúng ta sẽ tiến tới với nhau. Trước khi rời khỏi, lại còn làm bộ kích thích ta, quả thực là tên hỗn đản.
Khương Phàm thản nhiên nói:
- Ta đoán được các ngươi sẽ cùng một chỗ, nhưng ta không có đoán được Lý Dần lại vô năng như vậy.
- Ừm?
Lý Dần khẽ giật mình, làm sao còn vô năng?
Ta có thể, ta rất có tài đấy, mỗi lần đều rất dễ chịu, rất hòa hài.
- Ngươi phàm là để nàng bụng trống phồng lên, liên quan giữa chúng ta bây giờ cũng sẽ không xấu hổ như thế.
Một câu của Khương Phàm để Lý Dần và Hứa Đan lập tức đỏ cả mặt.
Khương Phàm lắc đầu.
Tại thời điểm an bài Lý Dần ký khế ước cùng Hứa Đan liền biết hai người sẽ ở cùng một chỗ, Địa Ngục nguy hiểm, âm trầm đáng sợ, cô nam quả nữ mỗi ngày trình diễn sinh tử, nghĩ cách cứu viện, không nháo ra tình cảm mới là lạ.
Nhưng đây cũng chính là mong đợi của Khương Phàm, bởi vì tình cảm so với khế ước càng kiên cố hơn.
Chỉ có sinh ra tình cảm chân chính, lại phát sinh liên quan, hắn mới không cần lo lắng Hứa Đan hãm hại Lý Dần, cũng không cần lo lắng nàng đánh lén hắn.
Về phần tương lai xử lý Hứa Đan như thế nào, Khương Phàm mong mỏi Lý Dần làm lớn bụng Hứa Đan. Có hài tử, mối quan hệ giữa hai người bọn họ liền triệt để kiên cố, rất nhiều chuyện tương lai cũng sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Mặc kệ cuối cùng Khương Phàm cùng Chí Tôn Kim Thành náo thành cái dạng gì, chí ít hài tử có thể buộc Hứa Đan ở bên cạnh Lý Dần.
Kết quả... vậy mà bụng không có lên nổi.
Hứa Đan tức giận:
- Khương Phàm! Đó có phải là lời mà trưởng bối hay không? Ngươi là tên vô sỉ hỗn đản.
- Ai... Không thành tài!
- Ngươi không chịu thua kém! Ngươi thật không chịu thua kém! Làm lớn bụng Ngu Khuynh Thành, còn sinh hai hài tử, ngươi thật không chịu thua kém!
- Ngu Khuynh Thành sống rất tốt.
- Có ý gì?
- Ta không có biến thái như vậy.
Khương Phàm truyền ý thức vào thanh đồng tiểu tháp, nhưng chưa hề nói tình hình thực tế:
- Dương Biện, đồ đã đưa đến, nàng sẽ chờ ngươi trở về. Nhưng nơi đó có Lôi Bằng trấn thủ, ta chỉ sợ không thể nào dẫn ngươi đi gặp nàng.
- Ừm...
Dương Biện cô độc ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt hốt hoảng.
Hôm nay, là hôn lễ.
Nàng đã mặc hỷ phục, nhưng người ôm nàng lại không phải là hắn.
Dương Biện đau đớn, nhưng lại vô lực.