Liên tiếp thử mười mấy lần, tất cả những sợi rẽ chôn sâu ở trên núi này đều bị vô tình chặt đứt.
- Hồn Thiên thánh địa hẳn là đã nuôi được mầm mống rồi!
- Bọn hắn hao phí thời gian lâu đến như vậy là để đại thụ sẽ được sinh trưởng mới, nhưng không muốn lại có người đánh chú ý tới cổ thụ, trước khi từ bỏ Dược sơn thì đã chặt đứt tất cả rễ cây, triệt để phế nó đi.
Linh hồn Đan Hoàng khẳng định suy đoán của mình.
- Nếu có thể nuôi dưỡng ra được một mầm, nói rõ đại thụ còn có sinh cơ(*), nói không chừng sẽ có cái thứ hai thì sao?
(*) Có tính chất sinh ra tế bào mới.
Khương Phàm chợt có tinh thần hơn, tiếp tục ra sức đào.
Linh hồn Đan Hoàng rất bất đắc dĩ:
- Dạng cây cối này có thể nuôi dưỡng ra mầm cây mới chẳng khác nào là luân hồi trùng sinh, cũng hao hết chút sinh cơ còn sót lại sau cùng trước khi chết, là không thể nào lại có cái thứ hai, nếu không tại sao Hồn Thiên thánh địa lại muốn từ bỏ nơi này, bọn hắn hoàn toàn có thể tiếp tục nuôi dưỡng mà.
- Ta đào để xem xem.
Tình huống kỳ diệu như vậy cũng không thấy nhiều, đụng phải thì cứ thử một chút.
Nếu như đào được coi như kiếm lời, không đào được thì dù sao cũng chỉ là lãng phí một chút thời gian.
Khương Phàm ở trong ngọn núi tiếp tục đào, đào đến đào đi, làm không biết mệt, mười phần nhiệt tình.
- Đứa nhỏ như ngươi thật là...
Linh hồn Đan Hoàng rất bất đắc dĩ, có đôi khi thật không biết nên nói là nên nể phần sức lực của này Khương Phàm hay nên nói tính tình Khương Phàm quá quật cường.
Giống thời điểm lúc ấy hắn mạo hiểm trở về Tây Cương, khư khư cố chấp, không tiếc đem cô cô giam lại, càng trực tiếp từ bỏ lời mời chào của thánh địa.
Giống như khi luyện đan, vì nghiên cứu đan thuật mà hắn hơn một trăm ngày không ngủ không nghỉ.
Còn có, chính là Khương Phàm tự mình nói, lúc trước vị Diêm bá thần bí kia trước khi đi đã để hắn xông xáo rừng rậm, đem sinh tồn lắng đọng thành bản năng.
Chỉ một câu như vậy mà đứa nhỏ này lại thật ở Đại Hoang huyết luyện tám năm!
Tám năm!
Lúc đó vẫn chỉ là hài tử mấy tuổi!
Linh hồn Đan Hoàng đoán chừng trong lòng Khương Phàm đã mang theo cái phần cường quật kia rồi, tám năm huyết luyện không chỉ có lắng đọng bản năng sinh tồn, còn tăng thêm cái phần chấp nhất kia.
Nhưng...
Lúc linh hồn Đan Hoàng đang thở dài Khương Phàm quật cường, Khương Phàm đột nhiên ngừng tay.
- Tiền bối, người đã nghe chưa?
Ánh mắt Khương Phàm lấp lóe trong bóng đêm, cẩn thận lắng nghe cái gì đó.
- Có âm thanh! Thanh âm rất non nớt!
Linh hồn Đan Hoàng sờ nhẹ vào linh hồn Khương Phàm, cảm nhận được tình huống bên ngoài.
Khương Phàm tiếp tục đào xuống một thời gian, âm thanh đã biến mất. Phương hướng không đúng!
Khương Phàm tranh thủ thời gian lại đào đến những phương hướng khác.
m thanh yếu ớt kia lại xuất hiện.
- Đào!!
Đan Hoàng lập tức thúc giục.
Khương Phàm hất ra móng vuốt, ra sức đào lấy.
Mấy chục mét... Mấy trăm mét...
Rốt cuộc âm thanh cũng trở nên rõ ràng, đang cứng rắn khuếch tán trong nham thạch.
- Phía dưới có cái gì đó!
- Hảo tiểu tử, riêng ta thì nể cái phần kiên trì này của ngươi đấy. Đào đi! Nhanh nhanh nhanh! Cố giữ vững tính cách này, ngươi có thể thành đại sự!
Linh hồn Đan Hoàng hoàn toàn quên đi mình trước đó đang rất rung động, thúc giục Khương Phàm tiếp tục đào hướng.
Hắn kỳ thật mơ hồ đoán được thân phận cái cây đại thụ thông thiên này, nếu quả thật có thể tìm kiếm được mầm non, lại bồi dưỡng cho trưởng thành, tương lai vậy đơn giản...
Khương Phàm đào lại đào, âm thanh càng ngày càng mãnh liệt.
Rốt cuộc cũng...
Khương Phàm cố gắng đào ra một cái 'Hố nhỏ' ở trong ngọn núi. Bên trong hố nhỏ là một đầu rễ cây cuối cùng nhất. Phía trên đầu rễ cây này đã bị chém đứt, nhưng nó đâm xuống quá sâu, giống như đâm xuyên qua cả tòa Dược sơn này, sâu dưới lòng đất, ven đường sinh ra vô số sợi rễ.
Tại vị trí cuối cùng này vậy mà lại xuất hiện một đoạn rễ tươi mới.
Toàn thân sợi rễ phát sáng, trên dưới phân nhánh, giống như là hình người.
Tiểu gia hỏa vô cùng có sức sống, vậy mà phát ra tiếng kêu kỳ lạ, trùng kích hai bên tạo ra một cái hố nhỏ.
- Thật đúng là đã sinh ra rễ mới! Cái này mặc dù không phải là mầm mống, nhưng sợi rễ đã thành hình, xem như là một sinh mạng độc lập.
Linh hồn Đan Hoàng khó có thể tin, đây chính là kỳ tích của sinh mạng
- Rốt cuộc đây là cây gì?
Khương Phàm kích động càng rung động.
Chỉ là một sợi rễ mà thôi, vậy mà tại muốn 'Độc lập', tốn sức muốn tránh ra từ trên rễ
- Ta đoán chừng là Thiết Long cổ thụ, cũng có thể gọi là Thiết Huyết Chiến Thụ, còn có tên khác là Thông Thiên Long Cốt, là Thụ Yêu trời sinh trong hoàng tộc. Tại thời đại chúng ta đã từng xưng bá qua.
- Trời sinh hoàng tộc?
Khương Phàm có thể nghe ra được phần cảm thán trong giọng điệu của linh hồn Đan Hoàng, nhưng trong trí nhớ hắn lại không có mảy may vết tích nào liên quan tới đại thụ này.
- Ngươi nghe tên thì biết. Chỉ cần bọn chúng có thể trưởng thành liền có thể khống chế cả một mảnh rừng rậm, tính tình bọn chúng dữ dằn, vô cùng hiếu chiến. Rễ của Bọn chúng có thể biến thành chân, tùy ý đi đây đi đó, nhánh cây có thể làm cánh tay, cuồng chiến bát phương.
- Tốt thay cho một gốc chiến thụ.
Khương Phàm kinh ngạc, cái này so ra còn hung mãnh hơn cả Yêu thú.
- Bọn chúng có thể cao dài vạn mét, còn có thể hấp thu tinh hoa đại địa, thân thể khỏe mạnh. Tại thời đại của ta, Thiết Long cổ thụ mạnh nhất, chạc cây có thể mở ra thiên khung, thân thể có thể ngạnh kháng Vạn Đạo Thần Binh. Tuy nhiên...
- Tuy nhiên cái gì?
Khương Phàm ngạc nhiên nhìn tiểu gia hỏa, quả là bảo bối tốt.
- Tiểu gia hỏa này không dễ nuôi. Quá trình trưởng thành của nó cần hút số lượng lớn 'Kim' nguyên lực, tốt nhất là trực tiếp trồng ở quặng sắt, hoặc có thể là mỏ kim loại. Tiền kỳ hấp thu 'Kim' nguyên lực càng nhiều, càng quý giá, càng đặc biệt, tiềm lực của nó sẽ càng lớn.
- Cái này dễ thôi.
Chương 412 Thiết Long cổ thụ
Khương Phàm không để ý, nếu đã tới tay thì có thể cam đoan cho ăn no mây mẩy.
Linh hồn Đan Hoàng cũng không có nói thêm nữa, chẳng quản nó có thể trưởng thành đến tình trạng gì, nếu đụng phải loại hoàng tộc nguyên thủy thì chính là thiên đại cơ duyên, lấy đi rồi lại nói sau.
Khương Phàm cẩn thận từng li từng tí cố kéo đứt rễ thân.
Tiểu gia hỏa sững sờ, giơ 'Đầu' lên nhìn Khương Phàm trước mặt, bộ dáng vô cùng linh tính.
Linh hồn Đan Hoàng nhắc nhở.
- Chớ nóng vội ra ngoài, trước hết để cho nó quen thuộc với ngươi đã.
Toàn thân tiểu gia hỏa tản ra huỳnh quang màu xanh biếc lại tinh khiết như nước, nó run run người, nhảy đến trên người Khương Phàm, phát ra âm thanh chi chi.
Khương Phàm nhìn kỹ, từ chỗ nào phát âm thanh vậy?
- Khương Phàm, ngươi thật... đã đào được bảo bối rồi.
Linh hồn Đan Hoàng rất rung động, cảm thấy may mắn vì Khương Phàm đã kiên trì, nếu không cơ duyên to lớn như thế này sẽ sượt qua người mất.
Khương Phàm nhẹ nhàng điểm tiểu gia hỏa một chút, cười nói:
- Ta chính là muốn chạm tìm vận may. Nhân sinh mà, xác thực cần phải kiên trì.
Linh hồn Đan Hoàng rất tán thưởng, hoàn toàn quên đi những cái 'Bất đắc dĩ' trước đó của mình.
- Ngoại trừ hiếu chiến ra nó còn có năng lực gì khác không?
- Công dụng kỳ diệu của Thiết Long cổ thụ nhiều lắm, ngươi cứ từ từ phát hiện đi, ta cũng không muốn nói nhiều.
Linh hồn Đan Hoàng không nói thêm lời, rốt cuộc ở trong lòng cũng đã làm quyết định.
Hắn phải bồi đứa nhỏ này trưởng thành, hắn phải chứng kiến tương lai của đứa nhỏ này, hắn càng phải tự mình nhìn một chút, khung cảnh Thiết Long cổ thụ mở ra thiên khung, gào thét khiến cho hoàng tộc thiên hạ rung động.
- Đây là cái gì?
Lúc Dạ An Nhiên nhịn không được muốn leo đến trong hố tìm Khương Phàm thì cuối cùng Khương Phàm cũng đi ra.
- Nhặt được bảo bối.
Khương Phàm đụng đụng tiểu gia hỏa trên vai, kích cỡ chỉ tương đương ngón cái, không nhìn kỹ còn không nhìn thấy.
- Cảm ơn.
Lý Dần mỉm cười, đưa tay bắt lấy, nhét vào trong miệng.
- Ngươi… chết tiệt, ngươi phun ra cho ta!
Khương Phàm sững sờ, luồn một chân lên, đá vào trên bụng Lý Dần.
- Oa a...
Lý Dần vội vàng không kịp chuẩn bị, quỳ trên mặt đất, đem 'Sợi rễ' vừa nuốt xuống phun ra.
- Ai nói cho ngươi là cái gì cũng đều có thể ăn?
Khương Phàm tranh thủ thời gian nhặt 'Sợi rễ' lên, cẩn thận từng li từng tí lau đi dịch nhờn phía trên.
- Không phải đào cho ta sao?
Lý Dần đau đến ngoác mồm.
- Đây là cái gì?
Lần đầu tiên Dạ An Nhiên nhìn thấy Khương Phàm khẩn trương như vậy.
- Con ta!
Sau khi Khương Phàm xác định sợi rễ không việc gì, liền vui vẻ cười nói
-...
Dạ An Nhiên dở khóc dở cười, làm nửa ngày, ngươi ở bốn chỗ đào hố là đi đỡ đẻ cho Dược sơn sao?
- Hồn Thiên thánh địa tính sai rồi, hắc hắc. Rời khỏi nơi này trước, trên đường đi ta giải thích cho cô nghe.
Khương Phàm lấp xong hố liền mang theo Dạ An Nhiên và Lý Dần rời khỏi Dược sơn.
- Ta cần làm sao mới cho nó ăn được đây?
Trên đường, Khương Phàm thỉnh giáo Đan Hoàng.
Linh hồn Đan Hoàng Đạo:
- Mỏ kim loại làm món chính, vũ khí làm điểm tâm. Đừng sợ lãng phí, chỉ cần có thể nuôi nấng nó lớn lên, tất cả lãng phí của ngươi đều là đáng giá.
- Nó đây là coi như rễ, hay là mầm cây?
- Chỉ có thể coi là rễ, chờ ngày nào đó nó mọc ra mầm non, mới có thể xem như là mầm cây. Nói như thế nào đây, thật giống như tương lai ngươi để Dạ An Nhiên hoài...
- Ừm?
Khương Phàm đang khiêm tốn thỉnh giáo thì Đan Hoàng lại ngừng lại:
- Được rồi, tự ngươi hiểu đi.
- Hoài cái gì?
Khương Phàm kỳ quái, ngược lại là hỏi lại.
- Không có gì, tự mình hiểu đi.
- Ta không hiểu được, ngài kiến thức rộng rãi, các vấn đề đều có nghiên cứu.
- Vấn đề này ta không có nghiên cứu.
- Vậy thì giới thiệu đơn giản thôi, tự ta hiểu.
Linh hồn Đan Hoàng trầm mặc một hồi.
- Ngươi coi nó như là quả trứng, là sinh mạng, nhưng còn không có phá xác.
- Thế này sao, đã hiểu.
Khương Phàm chạy ra rất xa, sau khi xác định bốn phía không có nguy hiểm, liền đem 'Sợi rễ' từ trong ngực ra.
Dạ An Nhiên, Đao Hoàng, Lý Dần đều tiến đến phía trước, ngạc nhiên nhìn tiểu gia hỏa 'Hoạt bát' trên tay Khương Phàm.
- Cái này gọi Thiết Long cổ thụ, cũng có tên là Thiết Huyết Chiến Thụ, Thông Thiên Long Cốt...
Khương Phàm hưng phấn giới thiệu tình huống của tiểu gia hỏa cho bọn hắn.
- Làm sao ngươi biết nhiều như vậy? Nó tương lai cũng sẽ trưởng thành đến mấy ngàn mét cao sao? Nó còn có thể mình đi lại sao? Cao mấy ngàn mét, mấy ngàn nhánh cây, còn có thể đi tới khắp nơi?
Dạ An Nhiên khó có thể tưởng tượng hình ảnh kia, lại có thể cảm nhận được thật sâu tiềm lực của loại Thụ Yêu này, trách không được Khương Phàm lại kích động đến như thế.
Lý Dần kinh ngạc trừng to mắt, tiểu gia hỏa chỉ lớn chừng ngón cái, tương lai có thể phá tời sao?
Thế giới này quá điên cuồng.
- Chuyện ta biết rất nhiều.
Khương Phàm bưng lấy tiểu gia hỏa, cười tươi như hoa.
Bảo bối, đây thật sự là đại bảo bối.
- Ngươi biết nhiều lắm?
Dạ An Nhiên im lặng, đụng phải loại chuyện đó liền xem như giả vờ ngây ngốc sao?
- Có phải cô có một thanh kiếm hay không?
Khương Phàm ngẩng đầu nhìn Dạ An Nhiên.
- Làm gì?
- Thức ăn của nó là sắc, cho nó ăn.
- Khó mà làm được, đó là kiếm của mẫu thân ta.
- Vậy sao.
Khương Phàm gãi gãi đầu, nhớ tới Hoa Vị Ương và Diêm Lâu trong thanh đồng tiểu tháp, lập tức luồn ý thức vào.
- Đem nhẫn không gian của ngươi ra đây.
Khương Phàm tìm được Diêm Lâu đang tạm giam một mình.
- Nằm mơ!
Diêm Lâu khôi phục khí sắc không ít, mặt âm trầm ngồi ở trong góc.
Nhẫn không gian của hắn không phải phàm phẩm, không chỉ có không gian ba trăm mét, còn có thể tự hấp thu linh khí trong thiên địa. Bên trong có núi có hồ có thác nước, hoa cỏ cây cối, linh điểu ngư trùng, tựa như là một tòa sơn cốc tĩnh mịch. Bên trong còn có rất nhiều đan dược, Linh Bảo, đấy là bảo khố của hắn.
Chương 413 Nuôi thụ không khó
- Thả ta ra, ta muốn cùng ngươi quyết đấu công bằng.
Diêm Lâu chống người lên, bị bại quá oan uổng, uất ức đến mức mỗi khi hắn nhớ tới đều có thể tức đến nội thương.
Đường đường Thánh linh văn, một trong ngũ đại thiên kiêu Ly Hỏa thánh địa lại bị người khác ngược nửa chết nửa sống.
Nếu như là luận võ bình thường thất bại thì cũng có thể chịu được, mấu chốt là hắn từ đầu đến cuối ngay cả sức phòng thủ cũng đều không có, ngay cả cơ hội thi triển thực lực chân thật đều không có, còn ngay trước mặt vài trăm người.
Cái này khó tránh khỏi sẽ khiến cho hiểu lầm người khác, Diêm Lâu hắn không có gì hơn cái này, Thánh linh văn không có gì hơn cái này.
- Ngươi không xứng bàn bạc công bằng. Đem chiếc nhẫn giao cho ta! Nếu không... hình như ngày đó ngươi tự mình nói, phương thức giải trừ liên hệ trực tiếp nhất chính là ngươi chết đi!
Khương Phàm đối với gia hỏa này không hề cảm tình, cũng không cần thiết phải khách khí.
- Giết ta? Ha ha, ngươi dám không! Bây giờ ngươi còn sống phóng khoáng tự tại, nhưng chỉ cần rời khỏi Thiên Khải bí cảnh, Ly Hỏa thánh địa sẽ lập tức rải lệnh truy sát đầy thiên hạ. Ly Hỏa thánh địa chúng ta là thánh địa luyện đan, số lượng Luyện Đan sư là nhiều nhất trong phạm vi mấy trăm ngàn dặm, cũng là cường đại nhất. Ly Hỏa thánh địa chúng ta kết giao bằng hữu nhiều vô số kể, chỉ cần chúng ta mở miệng, bọn hắn đều sẽ nghĩ hết biện pháp điều tra thân phận của ngươi, diệt sạch gia tộc, tông môn ngươi. Lực ảnh hưởng của Ly Hỏa thánh địa chúng ta vượt xa Vô Hồi, Linh Kiếp và Hồn Thiên. Ngươi, gây nhầm người rồi!
Diêm Lâu đứng ở trong lồng giam mờ tối tìm kiếm lấy bóng dáng Khương Phàm.
Hắn là cao ngạo, nhưng hắn có vốn liếng cao ngạo, Ly Hỏa thánh địa làm việc cường thế, nhưng xác thực có vốn liếng cường thế.
Lồng giam lâm vào an tĩnh.
- Sợ sao? Ha ha! Muộn rồi! Ngươi phải chết, toàn tộc ngươi đều phải chết! Bọn hắn đều sẽ bởi vì ngươi mà chết! Coi như ngươi quỳ ở trước mặt Ly Hỏa thánh địa, hô gia gia gọi tổ tông, cũng sẽ không được tha thứ.
Diêm Lâu cao ngạo đứng đấy, không cầu xin tha thứ, cũng không có để Khương Phàm thả hắn ra ngoài. Bởi vì không bao lâu nữa, Khương Phàm liền sẽ nhận chế tài của Ly Hỏa thánh địa, mình sẽ được thánh địa đón về một lần nữa.
Nhưng...
Diêm Lâu đã đợi lại đợi, hơn nửa ngày đều không có lại truyền đến Khương Phàm thanh âm.
- Người đâu?
Gương mặt Diêm Lâu có chút run rẩy, hỗn đản này lại không nhìn đến hắn rồi?
Khương Phàm xác thực không tiếp tục để ý tới Diêm Lâu, mà là đem ý thức phóng tới trong lồng giam bên cạnh.
Hoa Vị Ương bị Khương Phàm giày vò sợ đã ngoan ngoãn giải trừ liên hệ với nhẫn không gian.
Nàng là đệ tử thiên tài trong Xích Tiêu cung, thân phận lại đặc biệt, vũ khí linh đan bên trong cũng không kém.
- Thanh kiếm này hình như không tệ.
Khương Phàm đem đồ trong nhẫn không gian đều tung ra đến, nhặt lên một thanh trường kiếm.
Tiểu gia hỏa đã nhận ra khí tức kim loại, vui sướng nhảy tới trên thân kiếm. Hai cái chân nhỏ như sợi rễ thăm dò mấy lần ở phía trên, từ từ 'Dính' ở bên trên, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của bọn người Khương Phàm và Dạ An Nhiên thì liền 'Đâm' vào.
Toàn thân 'Sợi rễ' lấp lóe huỳnh quang, thân thể 'Thẳng tắp', vui sướng lay động, chậm chạp lại mạnh mẽ hấp thu chất liệu kim loại bên trong lợi kiếm.
Lợi kiếm oanh động, tia sáng dần dần ảm đạm.
Đại khái qua nửa giờ, một thanh bội kiếm của đệ tử thân truyền Xích Tiêu tông liền biến thành một mảnh sắt vụn, nhẹ nhàng đụng một cái thì đã rơi đầy ra trên đất.
Dạ An Nhiên kinh ngạc nhìn một màn này, vậy mà cảm nhận được một luồng hơi lạnh.
Đây mới chỉ là một sợi rễ thôi!
- Thật là lợi hại.
Khương Phàm vừa mừng vừa sợ, nhỏ như vậy mà đã có uy lực này, sau khi lớn lên còn cao đến đâu đây, không hổ là Hoàng Giả trời sinh.
Tiểu gia hỏa giống như vẫn chưa thỏa mãn, vòng quanh Khương Phàm nhảy tới nhảy lui.
Khương Phàm dứt khoát đem đồ sắt trong nhẫn không gian của Hoa Vị Ương thu vào thanh đồng tiểu tháp, cũng đưa tiểu gia hỏa vào bên trong.
- Tùy tiện ăn đi!
- Chuyến này ngươi tới Thiên Khải bí cảnh quá đáng giá.
Dạ An Nhiên rung động không thôi, mặc dù xác thực đã chọc phải kẻ địch, nhưng thu hoạch lại quá lớn.
- Ngươi còn không có nhớ được chút gì sao?
Khương Phàm hỏi Lý Dần ở bên cạnh.
- Đầu trống rỗng.
Lý Dần lắc đầu, thật sự không nhớ nổi cái gì.
- Chúng ta qua mấy ngày nữa sẽ rời khỏi, ngươi làm sao bây giờ?
- Có thể mang ta cùng rời khỏi không?
- Vậy không được.
- Vì sao?
- Kẻ địch của ta rất nhiều, đi theo ta không có chỗ tốt.
- Ta có thể giúp ngươi. Ta cảm giác các ngươi... Rất thân thiết, có một cảm giác không nói được.
- Thiên Khải bí cảnh rất nguy hiểm, nếu không cứ mang hắn về đi.
Mặc dù Dạ An Nhiên cảm thấy Lý Dần cổ quái, nhưng ở chung được vài ngày như vậy, hẳn là có thể xác định không phải kẻ xấu gì.
Nếu như giống Diêm Lâu hay Lục Thanh Tuyệt như thế, cho dù mất trí nhớ thì kiêu ngạo vẫn còn tận trong xương tuỷ, cũng sẽ làm cho người ta chán ghét. Huống chi, bọn hắn còn có Nạp Lan Thanh Cảnh mà. Để Nạp Lan Thanh Cảnh và Lý Dần ở chung mấy ngày, nếu quả thật có vấn đề thì đuổi đi cũng không muộn.
Khương Phàm cũng nghĩ đến Nạp Lan Thanh Cảnh.
- Tốt thôi, giới thiệu cho ngươi mấy người bạn.
- Có thể gặp được các ngươi, thật tốt.
Lý Dần lộ ra nụ cười xán lạn, chân thành lại tinh khiết.
Khương Phàm và Dạ An Nhiên cũng nhịn không được mà lộ ra nụ cười, gia hỏa này ngoại trừ có chút cổ quái, nhưng kỳ thật lại cho người ta cảm giác rất dễ chịu.
Khi bọn hắn đang nhàn nhã thoải mái trong rừng rậm, Tô Triệt đi hơn vạn dặm bí cảnh, lấy được hai giọt thánh huyết, về tới nơi chạm mặt với Khương Phàm lúc trước.
Cùng lúc đó, số lượng lớn đệ tử thánh địa, còn có hơn ba trăm vị thí luyện giả, đều đã tụ tập đến gần đó.
Trên danh nghĩa là chứng kiến, trên thực tế là chuẩn bị đoạt lấy.
Nhưng, bọn hắn đã đợi lại đợi, từ đầu đến cuối vẫn không thấy Khương Phàm xuất hiện.
Chương 414 Không gài chết ngươi (1)
Tô Triệt nhớ lại hầm đá yêu hầu Khương Phàm đề cập tới, hắn đi qua hỏi thăm, được cho biết vài ngày trước đã rời khỏi.
Tô Triệt không có nhiều thời gian chờ như vậy, hắn cưỡi Kim Sí Đại Bằng rời khỏi, tự mình tìm kiếm Khương Phàm.
- Đuổi theo, nhanh nhanh nhanh, đuổi theo.
- Khẳng định là Đường Diễm nhìn thấy chúng ta nhiều người như vậy, cố ý chạy đến những nơi khác.
- Theo sát Tô Triệt, chỉ cần Đường Diễm tìm được hắn, chúng ta liền đi tới.
- Đi theo Tô Triệt chuẩn không sai, hắn nhất định có thể tìm được Đường Diễm.
Đám người bạo động, phóng tới trong rừng rậm giữa các dãy núi, có một số liền dứt khoát cưỡi lên mãnh cầm, đuổi theo ở trên không.
- Ta đã nói rồi, Khương Phàm Không thể nào đần độn tới giao dịch. Chớ nhìn hắn bình thường dữ dằn, nhưng kỳ thật rất xảo quyệt.
Tiêu Phượng Ngô theo sát ở phía sau, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa.
Thánh địa đệ tử thật cao ngạo, đều đã vài ngày như vậy, vậy mà Úy Thiên Lang đều không có nhìn thẳng những người bọn hắn đây một chút chớ nói chi là phát hiện ra hắn. Hắn hận không thể đến phía trước Úy Thiên Lang đi hai vòng, hỏi một câu, huynh đệ, nhìn quen mắt không?
Hai ngày sau.
Sau khi Khương Phàm liên tiếp đào mấy chục hố đất, rốt cuộc cũng đào được một quặng sắt, chôn rất sâu, mà phạm vi thì lại rất lớn.
Tiểu gia hỏa vui sướng đâm sợi rễ xuống. Hai sợi rễ tinh tế lại non nớt, còn có thể tuỳ tiện tiến vào bên trong sắt đá cứng rắn, thật sự là kỳ diệu.
- Đặt tên cho nó đi.
Dạ An Nhiên ngồi trong hố sâu, thưởng thức dáng vẻ tiểu gia hỏa hấp thu khoáng thạch.
- Thiết Long.
- Cái khác đi.
- Cái tên này cũng không tệ.
- Ngươi là thật lười.
Lúc này, một tiếng gáy to rõ đột nhiên từ bầu trời phương xa truyền đến, thanh âm mát lạnh chói tai, vang động núi sông, rõ rõ ràng ràng truyền vào hố sâu dưới mặt đất này.
Đao Hoàng cảm nhận được kích thích huyết mạch quen thuộc, nó nhìn về phía hư không nơi xa rít gào.
- Tô Triệt tới. Các ngươi ở lại, ta đi nghênh đón thánh huyết.
Khương Phàm rời khỏi hố sâu, nhìn qua bầu trời phương xa.
Kim Sí Đại Bằng giống như mặt trời nở rộ, ánh sáng chiếu xa vạn trượng, từ bầu trời xa xôi bay tới. Phía sau mặc dù đi theo một vài con linh cầm nhưng lại ở tận mấy
chục dặm, cơ hồ không nhìn thấy bóng dáng.
Khương Phàm xông vào rừng rậm, sau khi phóng tới hơn mười dặm liền vươn ra hỏa dực, xông về không trung.
- Năm giọt thánh huyết.
Tô Triệt đứng ở trên lưng Kim Sí Đại Bằng thần tuấn, đem hộp gấm chứa năm giọt thánh huyết ném cho Khương Phàm.
Khương Phàm mở hộp gấm ra lần lượt cẩn thận kiểm tra.
Tô Triệt nhắc nhở Khương Phàm.
- Mặc dù Thánh huyết quý giá, nhưng không cần quá ỷ lại, một giọt là đủ.
- Ta không cần thánh huyết. Năm bằng hữu, một người một giọt.
- Đây chính là thánh huyết, cho bằng hữu sao?
- Ngươi, không có bằng hữu sao?
- Tô Triệt ta, có gia tộc, có thánh địa, không cần bằng hữu.
- Ngươi là không giao tiếp được bằng hữu sao?
Khương Phàm cười lắc đầu, tiếp tục kiểm tra thánh huyết.
- Kẻ yếu, mới cần bằng hữu.
- Thật sao? Ý nghĩ rất đặc biệt nha.
Khương Phàm cất hộp gấm vào thanh đồng tiểu tháp, cũng đem thú nguyên Thanh Bằng to lớn ném cho Tô Triệt.
- Chúc mừng, thi thể Thanh Bằng phối hợp thú nguyên Thanh Bằng, nhất định có thể để cho huyết mạch Kim Bằng của ngươi thay đổ lớn.
- Ta chuẩn bị vì muội muội ta.
Tô Triệt kiểm tra thú nguyên, sau khi xác định không có gì không trọn vẹn thì cũng thu vào.
- Gia giáo Đại Diễn thánh địa không sai, so với những thánh địa như Ly Hỏa thánh địa kia mạnh hơn nhiều.
- Chờ một chút, ngươi đi ngay sao?
- Còn muốn làm giao dịch khác à?
- Ta chỉ cần thú nguyên Thanh Bằng, những thứ khác không cần. Ta chỉ là hiếu kỳ, ngươi làm sao chuẩn bị rời khỏi Thiên Khải bí cảnh.
- Cái này không đơn giản sao? Thiên Khải bí cảnh của Thương Huyền đại lục tổng cộng có năm nơi, thông hành thời gian là dịch ra, chờ khi ta muốn rời khỏi thì sẽ đến thông đạo khác rời khỏi.
Khương Phàm cười cười, nói.
- Bọn hắn cho rằng ta cái gì cũng không biết, kỳ thật, thứ ta biết càng nhiều hơn so với bọn hắn.
- Sau một tháng, đúng là thời điểm bên chúng ta mở ra Thiên Khải bí cảnh, ngươi có thể mượn đường nơi đó.
- Ngươi là đang mời?
- Khó được đụng phải người có ý tứ, chết quá đáng tiếc. Nếu có hứng thú, ngươi có thể đến ta Đại Diễn thánh địa ngồi một chút.
Tô Triệt cưỡi Kim Sí Đại Bằng bay lên không mấy ngàn thước, trong nháy mắt đã biến mất ở sâu trong tầng mây.
Một ngày ngắn ngủi, Thiết Lung cổ thụ vậy mà đã hút hết năng lượng quặng sắt, quặng sắt cứng rắn biến thành đá bình thường.
Tiểu gia hỏa giống như có chút thay đổi, nhưng cũng lại hình như không có thay đổi gì.
- Lý Dần, ngươi vào trong thanh đồng tiểu tháp của ta ở trước một thời gian. Chúng ta có hành động, khả năng không chiếu cố không ngươi được.
Khương Phàm đem Thiết Long cổ thụ và Lý Dần thu vào thanh đồng tiểu tháp, nhanh chóng rời khỏi hố đất.
Tính toán thời gian, Chu Thanh Thọ hẳn đã đều gom bọn người Tiêu Phượng Ngô lại với nhau rồi, hắn muốn xem tình huống, nên xử lý đám người Hồn Thiên thánh địa kia như thế nào.
Số lượng lớn những người thí luyện vượt qua các dãy núi, lướt qua các cánh rừng đuổi theo Kim Sí Đại Bằng.
Nhưng Kim Sí Đại Bằng càng ngày càng xa, rất nhiều người đều lần lượt từ bỏ.
- Còn đuổi sao?
Bọn người Thác Bạc Hoằng kiên trì tới cuối cùng.
Thấy đám người xung quanh càng ngày càng ít, bọn hắn đều không có lòng tin lại đuổi tiếp.
- Rất có thể Đường Diễm lộ mặt ở trên không ngay lập tức đã lấy thú nguyên ra giao dịch, sau đó lặng yên không tiếng động rời khỏi. Ta hoài nghi bọn hắn đều đã giao dịch rồi.
u Dương Yên bỗng nhiên cảm giác bọn hắn có chút ngu xuẩn, làm sao lại như vậy tự cho là Đường Diễm sẽ ở ngay trước tất cả mọi người mà giao dịch chứ?
- Ta lãng phí thời gian dài như vậy, cũng không phải muốn cùng các ngươi hồ nháo.
Úy Thiên Lang tức giận, giày vò lâu như vậy, ngay cả bóng dáng Đường Diễm cũng không thấy.
Chương 415 Không gài chết ngươi (2)
Nếu quả như thật mất dấu, thánh huyết cơ bản coi như vô duyên.
Thác Bạt Hoằng cau chặt lông mày:
- Ngươi đuổi theo cái tên Tiêu Phượng Ngô kia hai tháng, không phải đang lãng phí thời gian sao?
- Thác Bạt Hoằng, ngươi không phục?
- Ta chỉ cảm giác ngươi không cần thiết quá kiêu ngạo! Không sai, là chúng ta mời ngươi tới, nhưng mời ngươi tới là muốn cùng một chỗ chia sẻ thánh huyết, không phải xin ngươi đến bố thí trợ giúp, đến chế giễu chúng ta!
Thác Bạt Hoằng trực tiếp đối đầu với Úy Thiên Lang, hỏa khí nhẫn nhịn mấy ngày cũng nhịn không được nữa:
- Ngươi hẳn là nên cảm tạ chúng ta lúc này còn muốn nhận ngươi, không phải ngửa đầu quệt miệng, nhận định chúng ta muốn cúng bái ngươi!
- Tốt!! Rất tốt!!
Úy Thiên Lang vung tay lên.
- Đã có người không chào đón, chúng ta đi.
- Dừng lại! Bây giờ không phải là lúc cãi nhau! Chúng ta đều đã đuổi tới nơi này, lại kiên trì thêm mấy ngày nữa, nói không chừng có thể đuổi theo bọn hắn.
u Dương Yên lập tức ngăn cản.
Úy Thiên Lang nghiêm mặt, đang muốn rời đi.
Thác Bạt Hoằng lại hừ lạnh.
- Hắn là cảm giác không đuổi kịp, không có hy vọng, mới tìm lấy cớ muốn rời khỏi, nếu như thánh huyết đang ở trước mắt, ngươi bổ hắn hai đao hắn cũng sẽ không đi. Không có ta, các ngươi càng không có hi vọng.
Úy Thiên Lang không để ý u Dương Yên đang ngăn cản, hắn lập tức mang theo các đệ tử thánh địa rời khỏi.
- Nhất định phải náo thành thế này? Hắn đi, chúng ta còn đuổi thế nào!
u Dương Yên rất bất mãn thái độ Thác Bạt Hoằng.
- Không đuổi kịp.
Mặc dù Thác Bạt Hoằng không cam tâm, nhưng Kim Sí Đại Bằng đã sớm rời khỏi tầm mắt bọn hắn rồi. Rất có thể Đường Diễm vẫn luôn từ một nơi bí mật gần đó, chờ Kim Sí Đại Bằng hất đuổi tất cả mọi người sau đó mới xuất hiện.
- Còn có hi vọng.
u Dương Yên nhìn qua phương xa, đau đớn lại xoắn xuýt.
Thánh huyết, nếu như có thể có được toàn bộ, nhất định có thể để linh hồn trọng thương của nàng nhanh chóng khôi phục.
- Không có hy vọng.
Thác Bạt Hoằng lắc đầu, kỳ thật vào cái ngày khi Kim Sí Đại Bằng rời khỏi truy tìm Đường Diễm là hắn đã biết không có hy vọng.
- Ngươi dễ nổi giận như vậy rồi?
- Ý của ta là, không cần thiết lại đuổi, phải có những cách khác dẫn Đường Diễm xuất hiện.
- Ngươi có cách?
- Không có, nhưng chúng ta có thể từ từ suy nghĩ, cũng có thể chậm rãi chờ đợi. Đường Diễm không phải đệ tử thánh địa thật vất vả với tiến đến một lần, không đến ngũ trọng thiên đỉnh phong là sẽ không dễ dàng rời khỏi.
u Dương Yên xoắn xuýt trong chốc lát, thở dài nói:
- Chỉ có thể như thế thôi.
- Đường Diễm muốn đến ngũ trọng thiên, không thể nào chỉ trong vòng nửa năm. Chúng ta từ từ đuổi, luôn có thể đợi cơ hội.
Thác Bạt Hoằng bình phục cảm xúc, vừa muốn trấn an u Dương Yên, nơi xa lại truyền đến tiếng oanh động kịch liệt cùng với tiếng gầm gừ tức giận.
- Đó là giọng của Úy Thiên Lang?
Bọn người u Dương Yên hơi biến sắc, lập tức cùng các đệ tử thánh địa tiến lên.
Sau khi Úy Thiên Lang rời khỏi không bao lâu liền bị người khác cản lại.
- Ta là Thanh Phong, đội trưởng phân đội thứ tư, các ngươi sẽ không biết ta.
Thanh Phong từ trong rừng rậm đi ra, vừa cười vừa nói.
Úy Thiên Lang khẽ nhíu mày, không biết.
Từ đầu đến cuối đều không có chú ý bọn thí luyện giả này.
- Có chút ấn tượng, chuyện gì?
Các đệ tử bên cạnh miễn cưỡng gật đầu, bọn hắn cũng không chú ý, nhưng nhìn thì lại thấy hơi quen mắt.
- Đây là đội chúng ta, đây là vừa rồi mới...
Thanh Phong vừa muốn giới thiệu, chợt phát hiện 'Đội viên' cùng người 'Mới tới' phía sau đều mang mặt nạ lên.
- Chuyện gì?
Các đệ tử nhíu mày đánh giá hai người, mang cái mặt nạ là có ý gì?
Người 'Mới tới' nói.
- Chúng ta có chuyện tìm Úy Thiên Lang.
- Chuyện gì?
Úy Thiên Lang đánh giá người 'Mới tới'. Người 'Mới tới' hạ giọng nói:
- Ta biết người các ngươi truy sát là ai.
- Đường Diễm?
- Không phải, một người khác.
- Cái kia... Tiêu Phượng Ngô?
Úy Thiên Lang mừng rỡ, cái tên phá sự này đã giày vò hắn hai tháng.
- Chính là hắn.
Người 'Mới tới' đi lên phía trước, lại bị đệ tử khác ngăn lại.
Người 'Mới tới' đẩy đệ tử đó ra.
- Nhường một chút, cảm ơn.
Các đệ tử lại ngăn hắn lại.
- Bỏ mặt nạ xuống.
- Ta thật không tiện.
- Bỏ xuống!
- Ta thật không tiện!
- Bỏ xuống!
Người 'Mới tới' do dự một lát, tháo mặt nạ xuống, lộ ra một gương mặt thanh tú.
Không phải người nào khác, chính là Khương Phàm!
Sau khi Khương Phàm vụng trộm cùng bọn người Tiêu Phượng Ngô chạm mặt đã thực hiện kế hoạch mạo hiểm, sau đó cứ như vậy mà đường hoàng đứng ở trước mặt bọn hắn, lại còn mỉm cười.
Bởi vì, hắn đã đoán trước được đám người này chưa thấy qua hắn.
Đừng nói là Úy Thiên Lang, ngay cả Thác Bạt Hoằng và u Dương Yên chỉ đều là gặp qua Khương Phàm một hai lần mà thôi, hơi thay đổi dung nhan lại mặc dày thêm chút y phục, có đứng ở trước mặt bọn hắn thì bọn hắn cũng đều chưa hẳn có thể kịp phản ứng được.
Khương Phàm đẩy tên đệ tử còn chưa kịp phản ứng kia ra, trực tiếp đi tới trước mặt Úy Thiên Lang.
Còn tên gia hỏa mang theo mặt nạ ở phía sau không phải người lạ, hắn chính là Tiêu Phượng Ngô.
Tiêu Phượng Ngô theo sát Khương Phàm, xuyên qua các đệ tử.
Không phải những đệ tử này chủ quan, là bọn hắn thật không nghĩ tới 'Đường Diễm' sẽ trực tiếp tới tìm bọn hắn, càng không có nghĩ tới cái tên hỗn đản bọn hắn đau khổ đuổi bắt hai tháng quá cứ như vậy mà xuất hiện.
- Có phải người ngươi đuổi giết tên Tiêu Phượng Ngô hay không?
Khương Phàm đứng ở trước mặt hắn, lưu ý linh văn của Úy Thiên Lang.
Lại là một con đầu sói toàn thân quấn lôi điện màu tím, cái này tương đương với song linh văn.
Trách không được có thể lấy lục phẩm linh văn, cùng hai vị thánh văn Thác Bạt Hoằng, u Dương Yên kia đặt song song làm đại biểu thiên tài của Hồn Thiên thánh địa.
- Không sai, hắn lúc ấy tự xưng là Tiêu Phượng Ngô.
- Ngươi nhận rõ ràng được hắn không?