Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2991 Tuyên Ngôn Chiến Tranh

Cho nên, cứ việc tức giận, lại giữ vững lại lý trí Đế Quân nên có.

Sống ba mươi ngàn năm, chút ấy định lực vẫn phải có.

- Không đuổi?? Ngài không đuổi?

Cung Như Ngọc khó có thể tin.

- Ai cũng đảm đương không nổi trách nhiệm.

Đế Quân hít một hơi thật sâu, triệt để khôi phục tỉnh táo.

- Bọn hắn đã giết hài tử của ngài mà! Bọn hắn cướp đi tôn nhi của ngài mà!

Giọng Cung Như Ngọc run rẩy lên.

Đây là Đế Quân chí cao vô thượng trong mắt của nàng sao?

Đây là nam tử thống ngự thế giới trong mắt của nàng sao?

Đều để người ta cuồng đánh ở cửa ra vào, vậy mà lại nhịn?

Hao phí vạn năm rốt cuộc cũng có được hài tử nhưng lại bị giết, vậy mà lại nhịn?

Tôn nhi khó có được bị đưa đi, vậy mà cũng nhịn?

Đây rốt cuộc là cực tỉnh táo, hay là... sợ chết??

Lần đầu tiên trong đời Cung Như Ngọc mê mang.

- Phân thân vẫn còn, huyết mạch của ta sẽ không có chết.

- Nhưng bộ phân thân kia khẳng định sẽ dung hợp Đế Tử, đến lúc đó Đế Tử... Chính là đồ ăn.

- Phân thân há có thể dung hợp chủ thể, chỉ có thể chủ thể thôn phệ phân thân! Chủ thể vẫn còn, Đế Tử sẽ không chết được, sẽ còn bởi vì thôn phệ phân thân mới mà trở nên càng mạnh mẽ hơn!

- Nhưng... Nhưng đó còn là Đế Tử sao?

- Vẫn là hài tử của ta.

- Còn có tôn nhi kia... một tay thiếp nuôi nấng.

- Báo thù, chưa hẳn nhất định phải lập tức! Đợi Đăng Thiên Kiều xử tử Khương Phàm, hài tử cùng cháu trai sẽ đều trở về!

- Thế nhưng...

Cung Như Ngọc còn muốn nói điều gì, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo rủ xuống của Đế Quân làm cho ngậm miệng lại.

- Đăng Thiên Kiều, ta sẽ giải quyết triệt để Khương Phàm! Thanh toán tất cả!

Bắc Thái Đế Quân ngẩng đầu, nhìn qua phương hướng Khương Phàm rời khỏi.

Khai chiến ở nơi này, ràng buộc quá nhiều, nhưng cuộc chiến ở Đăng Thiên Kiều Thiên Khải, hắn không còn sợ hãi.

Khai chiến ở nơi này, hắn cần một mình đối mặt với hơn hai mươi vị Thần Ma kia, nhưng ở cuộc chiến Đăng Thiên Kiều Thiên Khải, đám Thần Ma kia của Khương Phàm tự nhiên do từng nhóm cường giả Đế tộc thu thập.

Đăng Thiên Kiều, nơi đó sẽ là chiến trường thật sự của hắn cùng các Đế Quân.

Về phần hài tử, chỉ cần là huyết mạch của hắn là được!

Huống chi, nếu như Đế Tử dung hợp bộ phân thân kia, hẳn là có thể trở nên mạnh hơn, còn có thể bằng vào tài nguyên của Khương Phàm, bước lên sơ khuy Bán Đế!

- Đế Quân, ba vị trưởng lão kia tự tiện chủ trương, nên làm xử lý ra sao?

Đại trưởng lão Đế tộc run rẩy quỳ ở trước mặt Đế Quân, hắn thực sự không nghĩ tới lại có trưởng lão làm ra lớn chuyện không ngờ như thế.

- Ngươi là ai?

- Hội Trưởng Lão Đế tộc, Đại trưởng lão.

- Giám thị bất lực, tạ tội đi!

- Được... Ta nhất định lấy cái chết tạ tội!!

Đại trưởng lão đau đớn nhắm mắt lại, đã ngờ tới kết quả của mình.

Các trưởng lão theo tới khác đều thật sâu cúi người, run lẩy bẩy.

- Ba vị trưởng lão kia xúc phạm tộc quy, nên xử tử. Nhưng nếu như là đã chết rồi, thì thanh ra gia phả! Cảnh cáo toàn tộc!

Đế Quân tự mình làm chỉ lệnh.

- Cẩn tuân chỉ lệnh của Đế Quân !

Chư vị trưởng lão nhao nhao lĩnh mệnh, nhưng mặt mũi áp vào mặt đất cơ hồ đều hiện ra thể hiện phức tạp vi diệu.

Ba vị trưởng lão đại nghịch bất đạo như vậy, cũng chỉ là thanh ra gia phả?

Cho dù đối với con dân Đế tộc mà nói, đây cũng đã là trừng trị cực kỳ nghiêm khắc, mang ý nghĩa không vào tổ từ, không còn là người của Đế tộc!

Nhưng, ngẫm lại Đại trưởng lão đều trực tiếp xử tử, phần trừng trị này nói nặng cũng nặng, nói không nặng giống như...

Bọn hắn đều hoảng hốt lấy bắt lấy cái gì, lại đều không dám nghĩ sâu xuống.

Bọn người Khương Phàm rút lui, đồng thời sau khi đội ngũ các nơi sưu tập được một phận hài nhi, cũng nhanh chóng rút lui.

Đối với một ít người còn không có xác định, thậm chí là còn chưa ra đời, bọn hắn chỉ có thể để lại một câu 'ẩn nhẫn'.

Vẫn là nguyên nhân kia, chỉ cần di chuyển bộ phận lớn, một phần nhỏ không đáng để Đế Quân làm tiếp tiến hành đồ sát.

Tại thời điểm Bắc Thái Đế Thành lọt vào vây bắt, hệ thống thế giới nhận trùng kích, Bạch Hổ Đế Quân cùng Hắc Ma Đế Quân đã phát giác được trước hết nhất, cũng xác định chính là Bắc Thái Đế Thành.

Nhưng bọn hắn đều cảm thấy rất kỳ quái.

Tình huống này là như thế nào?

Hỗn Loạn Pháp Tắc làm sao lại ba động kịch liệt?

Bắc Thái, nổ?

Làm cái gì!

Bất luận bọn hắn nghĩ như thế nào cũng đều sẽ không nghĩ đến, là lẽ ra Khương Phàm nên trốn ở Thương Huyền 'run lẩy bẩy', lại lần nữa phát khởi chiến tranh, mà còn là trực tiếp đưa chiến hỏa tiến lên đến Bắc Thái Đế Thành.

Cho đến hai ngày sau đó, thế giới pháp tắc tiếp tục trùng kích, rốt cuộc cũng khiến cho Bạch Hổ Đế Quân, Hắc Ma Đế Quân cảnh giác, cũng vọt tới đại lục các Đế Quân khác.

Bạch Hổ Đế Quân cùng Hắc Ma Đế Quân dẫn đầu xuất phát, rời khỏi Đế Thành của bọn hắn, vượt qua đại lục mênh mông, lại tiến vào hải vực, tới gần Bắc Thái đại lục.

Mà hệ thống thế giới tiếp tục không ngừng bạo động, cũng làm cho bọn hắn bắt đầu gấp gáp.

Loại biến cố này không bình thường.

Không phải là đột phá, cũng không phải tu luyện.

Càng giống như là đang phóng thích!!

Cho đến khi bọn hắn tới gần đại lục, loại kia rung chuyển mãnh liệt cuối cùng kết thúc.

Bọn hắn đều có loại dự cảm thật không tốt, nhưng vẫn không dám cân nhắc tới vấn đề khoa trương nhất, cũng cuối cùng bỏ qua cơ hội vòng vây Khương Phàm tại Tân Hải.

Bọn người Khương Phàm cũng không có ngốc đến mức trực tiếp rời khỏi từ Hư Vọng Chi Hải, mà là sau khi thay đổi quỹ tích tại Trung Vực, xuất hiện ở Tây Bộ Bắc Thái, từ nơi đó đợi đến khi tất cả Không Võ tập kết, bí mật đường vòng về Thần Hữu Chi Hải, lại tiến Thần Khấp Chi Hải, quanh đi quẩn lại, hai triệu dặm, cuối cùng đăng nhập từ Nam Bộ Tân Hải Thương Huyền.

Bọn hắn có Thần Linh Không Gian, tốc độ nhanh, không sợ quấn đường xa.

Cho đến khi đặt chân vào Thương Huyền, Khương Phàm hướng Thái Sơ đại lục, hướng toàn bộ thiên hạ, phát ra tuyên cáo.

- Ta, chủ nhân Thương Huyền, dẫn suất bốn vị Siêu Thần Thương Huyền, hai mươi vị Thần Linh, cùng toàn thể Thánh Linh, tuyên cáo với Cửu Châu Thập Tam Hải, tuyên cáo với dân chúng thiên hạ.

- Chư vị Đế Quân, chính là chủ nhân thế giới, Chí Tôn chúng sinh, nhận tám phương triều bái, các tộc kính sợ, lẽ ra nên chú trọng dáng vẻ, tuân theo đạo pháp, làm gương mẫu, định tiêu chuẩn cơ bản cho vạn dân. Thỉnh cầu không cần thiết lại đi ti tiện chuyện vô sỉ, lấy tiếng xấu trơ trẽn, độc hại tập tục nhân gian, đảo loạn lễ pháp tự nhiên.
Chương 2992 Thành Viên Mới (1)

- Thiên hạ đại loạn đến nay đã có hơn mười năm, dân chúng lâm nạn, thế giới hoắc loạn, vạn dân gào thét, chúng sinh run rẩy. Ngươi và ta, đều là tội nhân!! Ở đây Thương Huyền đại thắng, thời khắc chiến tranh thăng cấp, thỉnh cầu các vị Đế Quân, lấy dân chúng héo rũ, tuân theo lễ pháp, cũng thỉnh cầu các vị, lấy tôn sư Đế Quân, thông cảm dân sinh.

- Khương Phàm ta, nguyện ý tiếp nhận chế tài sau cùng của các ngươi! Nhưng không còn là hạ giới, mà là chân chính thuộc về Thần Ma, thuộc về chiến trường Đế Quân—— Thiên Khải! Ta nguyện dùng thân phận chủ nhân Thương Huyền bảo đảm, ba năm sau, tường định năm hai mươi sáu tháng một, tiến về Đăng Thiên Kiều Thiên Khải.

- Đến lúc đó, mặc kệ ta cảnh giới như thế nào, tình cảnh như thế nào, đều trực diện các vị Đế Quân. Ta, nguyện suất lĩnh toàn bộ cường giả Thương Huyền, tiếp nhận chư vị Đế Quân cùng Đế tộc khảo nghiệm cuối cùng.

- Nếu như thất bại, chúng ta, mặc cho xử trí!! Nếu như thất bại, ta, chắp tay nhường Thương Huyền cho!! Nếu như thất bại, chúng sinh, cầu xin thiện đãi!!

Tuyên ngôn dưới sự vận hành của Đông Hoàng tộc, nhanh chóng truyền khắp hải vực, phóng tới đại lục.

Đây là đang chính thức hạ chiến thư với Đế tộc tám phương, đây càng là đang xin mời chúng sinh thiên hạ chứng kiến.

Đây là đang nhấc lên hình tượng Khương Phàm, đây càng là đang nhục nhã hành vi của các Đế Quân.

Nếu như các Đế Quân còn có tôn nghiêm, nhất định phải tiếp nhận.

Dù sao sự kiện Thương Huyền cũng sớm đã thăng cấp đến sự kiện thế giới, tất cả sinh linh địa khu trên Cửu Châu Thập Tam Hải đều đang chăm chú, cũng tương đương với chân chính ở lại lịch sử, sau này mặc kệ bọn hắn thắng lợi như thế nào, muốn sửa lịch sử đều khó có khả năng.

Bây giờ Khương Phàm công nhiên tuyên cáo, nếu như bọn hắn còn muốn khăng khăng lại đi tiến hành 'ti tiện', thật đúng là có khả năng lưu lại cái danh trơ trẽn cho hậu thế, ảnh hưởng hình tượng Đế tộc nghiêm trọng.

Sau khi các Đế Quân nhận được tin tức, đều tương đối tức giận.

Nhất là sau khi biết chuyện phát sinh tại Bắc Thái đại lục, càng là nén giận.

Bọn hắn từ đầu đến cuối không có ngóng trông Bắc Thái cùng Thái Sơ có thể lợi dụng được sự kiện con tin, nhưng ít ra có thể tạo chút phiền phức cho Khương Phàm, giết chết một bộ phận Thần Ma của Khương Phàm, kết quả ngược lại thì tốt rồi.

Còn chưa bắt đầu, vậy mà tên điên Khương Phàm kia lại trực tiếp dẫn người giết vào Bắc Thái đại lục.

Một cử động điên cuồng này thật sự là điên đến cực hạn.

Tất cả Đế Quân đều không có nghĩ đến, Khương Phàm cũng dám rời khỏi Thương Huyền, còn dám chủ động xuất kích Đế tộc.

Đường đường là Đế Quân, lại bị người ta ngăn ở cửa chính cuồng đánh!

Nhưng... Bọn hắn càng không có nghĩ tới Khương Phàm lại trong nửa năm sau khi đại chiến Thương Huyền kết thúc, liên tiếp tạo nên ra hơn hai mươi vị Thần Ma. Cái này so với bọn hắn mong muốn Khương Phàm bên trên Đăng Thiên Kiều còn nhiều hơn.

Loại kia chính là Thần Ma nha, lúc nào có thể tạo nên số lượng lớn?

Thiên Hậu lại còn là sơ khuy Bán Đế rồi?

Cái này không chỉ là bảy đại Tổ Thú cưỡng ép kích phát, càng mang ý nghĩa tiềm lực linh văn kia của Thiên Hậu cũng đủ lớn.

Hồng Hoang Thiên Long cùng Thôn Thiên Ma Hoàng vậy mà cũng là sơ khuy Bán Đế rồi?

Mặc dù đều là đế mạch chân chính, nhưng bước vượt qua này khó khăn đến cỡ nào, Đế tộc cao ngạo đều là vạn năm bồi dưỡng được một.

Lần đầu tiên Đế tộc sinh ra kiêng kị đối với thực lực Thương Huyền.

Nếu thật sự là không chết không thôi hợp lại, Khương Phàm cùng đám quân kia bách chiến dưới trướng hắn thật có khả năng xé sống một tôn Đế Quân.

Ngay cả thời điểm Tinh Linh Đế Quân nhận được tin tức đều mộng thật lâu.

Nàng tuyệt đối không nghĩ tới Khương Phàm sẽ làm ra điên cuồng như vậy.

Ra khỏi Thương Huyền, tiến về Bắc Thái, vây bắt Đế Thành?

Đây chính là kết quả chọc giận cự thú chiến tranh Khương Phàm này sao?

Nhìn lại vài vạn năm lịch sử, đây không thể nghi ngờ là lần đầu tiên Thần Linh khiêu chiến Đế Quân!

Công nguyên năm hai mươi hai, ngày hai mươi mốt tháng ba.

Sau khi Khương Phàm phát ra tuyên cáo hơn mười ngày, Thái Sơ Đế Thành lại tuyên cáo đại lục, giải tán tất cả phụ nữ có thai bị tụ họp lại, không còn hạn chế, không còn can thiệp.

Cùng lúc đó, Khương Phàm tự mình đến Đại Hạ hoàng triều, khẩn cầu Thần Phật, tự mình dẫn phật đồ vượt qua đại dương, quay về đại lục, tìm kiếm những chiến hồn chuyển thế kia.

Mặc dù Thái Sơ không còn ước thúc những hài tử kia, nhưng không có thiện lương đến mức đưa bọn hắn rời khỏi.

Mà bọn nhỏ còn đang trong tã lót, không có năng lực hành động, phụ thân mẫu thân của bọn hắn lại không dám nhấc lên nguy hiểm đắc tội Đế tộc đưa bọn chúng rời khỏi, huống chi đường xá xa xôi, hành trình gian nan, cũng không thực tế.

Có thể đi đến Thái Sơ, mà không bị làm khó dễ, trong thiên hạ chỉ có Phật Môn.

Cùng lúc đó, tất cả các Đế Quân đều làm ra cuối cùng quyết định.

Để yên!

Chịu đủ!

Cũng thật sự là không có cái chủ ý gì tốt để có thể chân chính làm bị thương Khương Phàm, hoặc là giết Khương Phàm bây giờ.

Đi Đăng Thiên Kiều đi!

Ở nơi đó giải quyết triệt để, xong hết mọi chuyện.

Năm hai mươi sáu, tháng một, cách nay còn có ba năm rưỡi, thời gian nói ngắn cũng không ngắn, nói dài thật đúng là không dài.

Lấy tốc độ Khương Phàm, hẳn là có thể hoàn toàn hư hóa.

Nhưng bọn người Thiên Hậu, tuyệt đối không thể nào.

Bọn hắn vừa vặn có thể lợi dụng hơn ba năm này, an an ổn ổn tu luyện, tận tâm tận lực bồi dưỡng cường giả của bọn hắn.

Một trận chiến Đăng Thiên Kiều, bọn hắn một lần nữa thắng về mặt mũi Đế tộc, chứng minh thực lực Đế tộc.

Sí Thiên giới!!

Vào giữa tháng tư, rốt cuộc bọn người Khương Phàm cũng đã về tới nơi này.

Một trận giày vò, tốn hơn hai tháng, hung hiểm chật vật, nhưng bọn hắn đều còn sống trở về, Tu La cũng đã tìm được, cuối cùng là đáng giá.

Nhất là Lý Dần giết Đế Tử, chiếm đế cốt, tuyệt đối là vui mừng ngoài của ngoài ý muốn.

Bên ngoài Sí Thiên đại điện.

Mọi người tụ tập lại một chỗ, chờ đợi một người thức tỉnh —— Triệu Thanh Vi.

Triệu Thanh Vi mười tháng hoài thai bị Tu La hao hết sinh cơ, vừa mới sinh lại trải qua đại bi đại loạn, lang bạt kỳ hồ, cảm xúc khẩn trương cao độ, không đợi trở lại Thương Huyền đã ngất đi.

Một lần không có hơi thở.

Bởi vì thương thế quá nghiêm trọng, thêm nữa thân phận quá đặc thù, các Luyện Đan sư tại Sí Thiên giới đều không có dám tùy tiện cứu chữa, chỉ là làm chút dược liệu, miễn cưỡng ổn định tình huống.

Cho đến khi bọn người Khương Phàm trở về, Đan Hoàng tự mình tiếp nhận.

- Đừng lo lắng, không có chuyện gì.

Kiều Hinh trấn an bọn người Triệu Thiên Khoát dè chừng đến toàn thân căng cứng.
Chương 2993 Thành Viên Mới (2)

- Thật có thể được không? Nếu như sớm đi cứu chữa, khả năng còn có hi vọng, bây giờ... Hai nữ Triệu Huyên rất có ý kiến đối với việc dược sư nơi này kéo dài thời gian không cứu chữa.

- Thật không có chuyện gì, rất nhanh sẽ đi ra thôi.

Kiều Hinh mỉm cười.

Nơi này chính là Sí Thiên giới, y thuật đại biểu cho Thương Huyền, thậm chí cao nhất thiên hạ.

Các Luyện Đan sư không có kịp thời nhúng tay, là có nắm chắc nàng có thể chống đến khi Đan Hoàng trở về, cũng càng có nắm chắc Đan Hoàng có thể cứu nàng.

- Chỉ mong vậy đi.

Người của Triệu gia vẫn rất lo lắng.

- Làm sao lại khẩn trương thành như thế này?

Tiêu Phượng Ngô ở bên cạnh nói nhỏ, mấy người này lại toàn thân căng cứng, không ngừng run rẩy, đầu còn đầy là mồ hôi.

Đây là khẩn trương sao? Khoa trương chút đấy.

- Là khẩn trương, cũng là bị ép tới.

Chu Thanh Thọ nhún vai, không có cách nào cả, tất cả Thánh Vương, Thánh Hoàng cùng Thần Linh đều tới, cứ việc tận lực thu liễm khí thế, đối với bọn người Triệu Thiên Khoát vẻn vẹn là linh hồn cảnh vẫn quá kinh khủng, đó là không bị khống chế mà run rẩy.

(Triệu Thiên Khoát là Linh Hồn cảnh thất trọng thiên, trước đó sửa lại nhiều lần, đều xóa cho ta, không biết lần này các ngươi có thể hay không. – trích lời tác giả)

- Bọn hắn tìm hiểu tình huống chưa? Biết hài tử bọn hắn sinh là ai chăng?

Tiêu Phượng Ngô đánh giá mấy người này.

Vậy mà có thể sinh ra Tu La?

Đây là mộ tổ nhấc lên khói xanh đi, lại còn là chủng loại ừng ực ừng ực kia.

- Nên giới thiệu đều giới thiệu, nhưng bọn hắn còn dừng lại trong rừng rậm, không biết gì về thế giới, đối với những gì ta giới thiệu không phải rất hiểu. Từ từ sẽ ổn thôi, dù sao cũng không trông cậy vào bọn hắn làm cái gì, ở chỗ này hưởng thanh phúc là được.

Chu Thanh Thọ thuận miệng nói, khóe mắt không ngừng liếc qua nhìn trộm Triệu Du cùng Triệu Huyên, mặc dù có loại dã tính, tuy nhiên bộ dáng này, dáng người này, tính cách này, thật hăng hái.

Có phải mình nên cân nhắc nạp nhị phòng rồi hay không?

Sau này sẽ có huynh đệ Tam Đế Quân, một nhạc phụ Đế Quân, thời gian kia... Thoải mái a.

- Na Yêu, nam tử của ngươi muốn nạp thiếp.

Tiêu Phượng Ngô không e dè một cuống họng, để ánh mắt xung quanh đồng loạt quét tới.

Chu Thanh Thọ cứng đờ, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh:

- Phượng nha đầu, ngươi chán sống!

Tiêu Phượng Ngô hừ một tiếng:

- Ta biết ngươi nhiều năm như vậy, ngươi hất mông lên một cái, ta đã biết ngươi sẽ cho ra dạng phân gì. Ngươi cũng đã nhìn chằm chằm cái mông hai cô nương người ta nửa ngày.

- Ta... Ta ta ta... Ta là đang...

Dù là Chu Thanh Thọ nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lúc này lại cũng không nói ra lời.

Tiêu Phượng Ngô nhìn xung quanh, thấy được Kiều Vi Nhi các nàng nơi xa đứng nơi xa cao giọng chào hỏi cùng Na Yêu:

- Na Yêu, kéo về đi, đóng cửa lại đánh vào chỗ chết. Nha, nơi này một đám quang côn ngay cả nữ tử vị đều không có nếm qua đây, hắn còn muốn chiếm hai?

Na Yêu ở phía xa lắc đầu, hai cái tên này thật sự là...

Ngu Chính Uyên và đám người cũng rất bất đắc dĩ lắc đầu với hai cái tên gia hỏa cực phẩm này, tiếp tục chờ Đan Hoàng đi ra.

- Tuyệt giao!!

Chu Thanh Thọ hung tợn trừng mắt Tiêu Phượng Ngô.

- Lão tử không quen nhìn gia hỏa tam thê tứ thiếp, đơn giản là súc vật. Nếu ta cưới Uyển nhi, cả một đời đều trung thành tuyệt đối.

Tiêu Phượng Ngô giật giật cổ, không quên biểu thị trung tâm về nơi xa.

- Ngươi mắng ai đây! Ngươi đây là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, quanh co lòng vòng mắng huynh của Uyển nhi sao!!

Chu Thanh Thọ cũng không cam chịu yếu thế.

- Ta... Ta... Ta đó là...

Tiêu Phượng Ngô vừa muốn giảo biện, một cái tay nhỏ một tay kéo lấy sau lưng hắn, cổ tay phát lực, quăng bay đi ra.

- Tự mình cút về.

Cơ Lăng Huyên đẩy nơi này ra, không khách khí lắc lắc cổ tay.

- Hình tượng, chú ý hình tượng, ta còn muốn gả người đây.

Chu Thanh Thọ giật nhẹ khóe miệng, xám xịt chạy đi.

- Về nhà mình đi.

Na Yêu ở phía xa lạnh lùng nói, thanh âm không lớn, lại làm cho Chu Thanh Thọ giật mình một cái, rũ cụp lấy đầu mang theo vẻ mặt đau khổ đi về.

Bọn người Khương Diễm không để ý đến bọn hắn nháo kịch, nhưng lại thản nhiên nhếch miệng lên đường cong.

Mấy tên này mặc dù làm ầm ĩ, nhưng mấy mươi năm, còn cùng không có lớn lên, cảm giác này... Rất tốt...

- Ngươi nhìn hài tử kia.

Tặc Điểu đứng trên mai rùa của Đại Vương, nhìn qua đám người Triệu gia kia.

- Cái nào?

Đại Vương uể oải mở to mắt, giơ cái đầu to lớn lên, nhìn mặt đám người phía trước.

- Tặc mi thử nhãn cái kia.

- Tiểu gia hỏa?

Đại Vương chú ý tới Triệu Côn.

Mấy người Triệu Thiên Khoát khẩn trương lại lo lắng, mặt mũi trắng bệch, duy chỉ có tiểu gia hỏa kia trừng ánh mắt sáng ngời hiếu kỳ đánh giá xung quanh, một bộ không sợ trời không sợ đất.

- Mấy tuổi? Con nghé con không sợ cọp.

- Ta thích loại ngốc cứ thế trèo lên cái gì cũng không sợ này, hôm nào lừa qua đi chơi.

- Tỉnh lại đi, đây chính là ca ca của Tu La! Triệu Tứ!

- Cũng bởi vì hắn là ca ca của Tu La, mới dễ chơi. Ngươi nói hai huynh đệ chúng ta dạy dỗ tốt hắn, hắn ngoan ngoãn nhận ta làm đại ca, sau này Tu La gặp ta cũng tiếng kêu ca?

- Ai??

Đại Vương lên tinh thần.

- Khương Phàm chuẩn bị cho Tu La rất nhiều bảo bối, đều giấu bên trong Sí Thiên điện. Tương lai lúc Tu La tu luyện, tứ ca hắn tìm hắn muốn mấy khối thần cốt, hắn có thể cho không? Triệu tiểu tứ nhi lấy ra, không được hiếu kính kẻ làm ca ta này?

- Hắc! Tiểu hài nhi! Nơi này! Nơi này! Nhìn nơi này!

Đại Vương lắc lắc đầu, hô to với Triệu Côn.

Triệu Côn hiếu kỳ nhìn, chỉ chỉ mình.

- Chính là ngươi, đến, đến đây.

Đại Vương dùng sức gật đầu.

- Đại ca, huynh thấy qua con rùa gật đầu chưa?

Triệu Côn đụng đụng Triệu Thắng.

- Thành thật một chút!

Triệu Thắng thấp giọng quát khiển trách.

- Tiểu hài nhi... Tới đây, cho ngươi đồ tốt.

Đại Vương hận không thể chen đến phía trước.

- Cách bọn họ xa một chút, đó cũng không phải là vật tốt gì.

Hàn Ngạo ở bên cạnh nhắc nhở.

- Bọn chúng làm cái gì?

- Hãm hại lừa gạt, việc ác bất tận. Ngươi còn nhỏ, chớ đi đường nghiêng.

- Ồ?

Triệu Côn ngược lại rất hứng thú, hiếu kỳ đánh giá Đại Vương bát xa xa.

- Tới đây, tiểu hài nhi!

Đại Vương còn đang chào hỏi.

Con mắt Triệu Côn đi lòng vòng, cẩn thận từng li từng tí dời hai bước sang bên cạnh.

Triệu Huyên đưa một tay bóp lấy cổ của hắn, thô lỗ kéo đến trước mặt, tiếp tục khẩn trương chờ đợi tin tức của mẫu thân.

Triệu Côn xoạch hạ miệng, ngoan ngoãn đứng tại chỗ.
Chương 2994 Tu La nho nhỏ

- Tiểu gia hỏa nhi không nghe lời a.

Đại Vương thử dịch chuyển về phía trước, nhưng đám Thánh Hoàng cùng Thần Ma phía trước kia cũng không cho mặt mũi, vẫn đứng tại nguyên chỗ không để đường cho.

- Không nôn nóng, chúng ta có nhiều thời gian.

Tặc Điểu ra hiệu Đại Vương an tâm chớ vội.

- Từ từ dạy dỗ, nếu như tư chất phù hợp, kéo vào đoàn cướp bóc chúng ta.

- Còn cần nhìn tư chất? Hắn là ca ca của Tu La, vậy là đủ rồi!

- Cũng đúng. Hắc hắc!

- Hắc hắc...

Đại Vương cùng Tặc Điểu cười không có ý tốt.

Các Thần Ma trước mặt đều âm thầm lắc đầu, mặc niệm thay tứ ca Tu La.

Rơi xuống trong tay hai tên hàng này, tương lai chỉ sợ muốn hỏng việc.

Không lâu sau đó, Đan Hoàng rửa vết máu trên tay, đi ra cung điện.

- Thế nào?

Bọn người Triệu Thiên Khoát đi nhanh lên phía trước.

- Không có gì đáng ngại, chỉ là sinh cơ bị hao tổn, điều trị mười ngày nửa tháng thì có thể bình phục.

Đan Hoàng mỉm cười gật đầu, rất khách khí đối với người của Triệu gia.

Thương thế của Triệu Thanh Vi xác thực rất nặng, nhưng có thể cứu!

Trong thế giới của hắn, trừ sống và chết, những cái khác đều tương đương với bị thương ngoài da.

- Thật? Nhanh như vậy?

Triệu Thắng nhíu mày, đây không phải dược sư giả đấy chứ?

- Yên tâm, nơi này là Sí Thiên giới.

Đan Hoàng lắc đầu, còn có người nghi vấn năng lực của hắn.

- Tay của nàng...

- Sẽ mọc ra.

Bọn người Triệu Thiên Khoát thở phào, muốn đi đến cũng không dám mạo phạm.

Đan Hoàng mỉm cười nói:

- Vào đi, nàng đã tỉnh.

Triệu Thiên Khoát nói tiếng cám ơn, vội vã tiến vào đại điện.

- Tu La đâu!!

Bọn người Kiều Vô Hối lo lắng cho tình huống Tu La hơn.

- Cũng đã tỉnh, vào xem một chút đi.

Tu La nằm ở trên giường mềm mại, hài lòng giang cánh tay cùng chân đô đô thịt ra.

Cái bộ dáng đáng yêu này để Khương Phàm, Thiên Hậu cùng Tần Vị Ương quay ở xung quanh xung quanh đều lộ ra mấy phần nụ cười 'từ ái'.

Ngẫm lại trước đó, nhìn lại bây giờ.

Loại cảm giác này quá kỳ diệu.

Tu La mở ra đôi mắt to sáng lấp lánh, nhìn người quen xung quanh, cũng lộ ra nụ cười.

Trở về.

Rốt cuộc cũng vẫn trở về.

Mặc dù trước đó có rất nhiều tiếc nuối cùng không nỡ, nhưng đến thời khắc trùng phùng, ở sâu trong nội tâm vẫn có mấy phần kích động.

Chỉ là, Tu La rất vui vẻ, nhưng lại cảm giác là lạ.

Toàn thân làm sao lại lành lạnh?

Mẫu thân nó, ta để trần sao??

Tu La 'giận tím mặt', quơ nắm đấm liền muốn gầm thét, kết quả há miệng lại thành 'A ngô... ' non nớt.

- Thật đáng yêu.

Bọn người Khương Phàm đều bị chọc cười.

- Còn hung ha hung hăng saos.

Tần Vị Ương duỗi ngón tay ra, chọc chọc cái bụng nhỏ của Tu La.

- A ngô... A... Y phục...

Tu La giương nanh múa vuốt, miễn cưỡng phát ra một cái từ hoàn chỉnh.

- Biết biết, chúng ta không phải cố ý, vừa mới kiểm tra thân thể cho chàng.

Tần Vị Ương kéo chăn bông nhỏ qua, đắp kín cho Tu La.

Tu La đong đưa cánh tay nhỏ mập phì, vụng về che kín chăn bông, không để cho mình quá rộng thoáng.

Hắn rất phiền muộn, rõ ràng có ý thức, có ký ức, nhưng bất luận là động tác, hay là ngôn ngữ đều không khống chế được.

Bọn người Khương Phàm buồn cười, không nghĩ tới Tu La còn có thời điểm đáng yêu như vậy.

Tuy nhiên, dù sao tình huống của Tu La vẫn để bọn hắn cũng hơi khẩn trương.

Mặc dù cái này thuộc về là đánh vỡ trùng sinh thường quy, nhất định sẽ nương theo tình huống không giống với bình thường, nhưng hắn lại là Thiên Sinh Thần thai, hai tay nắm hai ấn ký Địa Ngục, tình huống này để bọn hắn nửa vui nửa buồn.

Tần Vị Ương quan tâm hỏi:

- Chàng có cái gì không thoải mái sao?

Tu La há mồm:

- A ngô...

Tần Vị Ương lắc lắc hai cái tay nhỏ của hắn:

- Đừng có gấp, từ từ sẽ đến.

Tu La cố gắng ấp ủ, nhưng há mồm vẫn là một tiếng a ngô.

Hắn phiền muộn, trực tiếp im miệng không nói gì, bất luận Tần Vị Ương hỏi thế nào, chính là không lên tiếng.

Thiên Hậu cười nói:

- Tính tình đều theo ký ức cùng mang về.

Tần Vị Ương hỏi Khương Phàm:

- Có cần phải đi hỏi chủ nhân Huyết Hà cùng chủ nhân Hoàng Tuyền một chút không? Ta luôn cảm thấy hai cái ấn ký này có vấn đề.

Khương Phàm lắc đầu:

- Các Quỷ Hoàng đều đã ngủ say, phong bế trong Quỷ giới của mình. Huống chi, nếu thật sự là bọn hắn động tay động chân, tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

Thiên Hậu nói:

- Nếu thật sự là Quỷ Hoàng bọn họ làm tay chân, không nên chỉ là chủ nhân Huyết Hà cùng chủ nhân Hoàng Tuyền, còn có chủ nhân Luyện Ngục nữa? Ý kiến của ta có khuynh hướng là thời gian Tu La khế ước huyết hà cùng Hoàng Tuyền quá lâu, lại một lần lần phóng thích năng lượng hai loại khế ước dài đến ngàn năm, rất có thể hắn đã hòa làm một thể cùng hai năng lượng khế ước kia. Nếu như không mang theo ấn ký, ngược lại không bình thường.

Tần Vị Ương vẫn rất lo lắng:

- Không có vấn đề thật sao?

Thiên Hậu lắc đầu nói:

- Cái này chung quy vẫn là ấn ký Địa Ngục, coi như không có vấn đề, cũng có khả năng ảnh hưởng đến tính mạng của hắn, ảnh hưởng đến hoạt động của hắn ở nhân gian.

Tần Vị Ương cẩn thận đè đan điền Tu La lại, cảm nhận được Kim Đan ở bên trong:

- Cái này cùng loại với Thần Thai Kim Đan rất không ổn định, nghĩ biện pháp phong bế cho nó.

Khương Phàm khuyên nhủ:

- Tu La thể chất hơn hài nhi bình thường, Kim Đan lại là chính hắn thai nghén, tạm thời hẳn không có nguy hiểm gì. Ngươi cũng đừng quá khẩn trương, bây giờ chúng ta muốn thực lực có thực lực, các vấn đề cường giả đều có, muốn đan dược có đan dược, Đan Hoàng có thể nhắm vào luyện chế, nguy hiểm gì ứng phó không được?

- Ta thấy như vậy đi, trước hết để cho Tu La tự mình tu luyện, tự mình trưởng thành, chúng ta không áp đặt can thiệp, phát hiện vấn đề gì, tính nhắm vào giải quyết vấn đề gì.

- A ngô...

Tu La vung tay nhỏ, phát biểu dụng tâm, hiển nhiên đồng ý đề nghị của Khương Phàm.

Bọn người Khương Phàm đều bị chọc phát cười.

Lúc này, bọn người Kiều Vô Hối, Khương Diễm rón rén đi đến, nhìn thấy người bao quanh tiểu oa nhi đều là hai mắt tỏa sáng, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.

Hồi tưởng sự tích anh hùng của Tu La, chứng kiến qua Tu La cường đại tại Quỷ giới, lại nhìn tiểu gia hỏa trước mắt, tương phản mãnh liệt này quá thần kỳ.

Rất nhiều người lắc đầu, trước đó rất chờ mong gặp mặt Tu La, không nghĩ tới sẽ là tình cảnh như vậy.

- Hắn có ký ức? Có thể nói chuyện?

Tiêu Phượng Ngô lại trở về, ra sức chen đến phía trước, tò mò hỏi.

- Hắn sao, vẫn là Tu La ban đầu, tâm trí cùng đại nhân không khác, chính là vừa ra đời, biểu đạt có chút khiếm khuyết.
Chương 2995 Đặt tên

Tần Vị Ương cẩn thận ôm lấy Tu La cho mọi người nhìn.

Biểu tình mừng rỡ kiêu ngạo, cực kỳ giống biểu hiện ra con mình.

Tu La rất phiền muộn, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể gắt gao nắm lấy chăn bông, sợ mình bị lộ.

- Hắn... Bú sữa mẫu thân sao?

Tiêu Phượng Ngô tò mò hỏi.

Gian phòng bỗng nhiên an tĩnh, bú sữa mẫu thân?

Tần Vị Ương đều sửng sốt một chút, hỏi Khương Phàm:

- Cái này... Uống sao?

Khương Phàm lúng túng nói:

- Ta nào có kinh nghiệm, hỏi Kiều Hinh.

Kiều Hinh cũng lúng túng nói:

- Không uống đi.

Tần Vị Ương kinh ngạc:

- Vì sao, dinh dưỡng theo không kịp sao?

Kiều Hinh má ngọc ửng đỏ:

- Hắn... Hắn cũng không phải tiểu hài nhi thật... Hắn... Hắn hiểu chuyện. Cái này... Làm sao, khó trách là tình.

Tiêu Phượng Ngô gãi gãi đầu:

- Đúng thế, một bên vén không ra y phục, một bên mở miệng không nổi, hai bên đều không có ý tứ.

Đám người dở khóc dở cười, cái này còn giống như thật sự là một vấn đề.

Tần Vị Ương nói:

- Không bú sữa mẫu thân, uống gì? Chung quy vẫn là tiểu hài nhi, cần phát triển thân thể.

Thiên Hậu nói:

- Tìm Đan Hoàng, làm chút dược dịch, mỗi ngày cho ăn một chút.

Tần Vị Ương khẽ động Tu La đang ôm trong ngực, lo lắng nói:

- Từ nhỏ đã mớm thuốc? Đan Hoàng có thể khống chế việc đó sao? Dù sao chàng cũng là tiểu hài nhi, ăn hỏng thì phải làm sao bây giờ?

Khương Diễm nói:

- Chút chuyện bao lớn, trước gạt ra lại uống.

Khương Qua nói:

- Ý kiến hay, qua bên kia chen tốt, cầm bên này lại uống.

Ngu Chính Uyên nhíu mày, hỏi Tu La:

- Ngươi uống sữa sao? Sẽ có… có... Uống chút hay không?

Ta uống cái rắm!!

Tu La thực sự không chịu nổi, đường đường là Tu La Chiến Thần, Côn Lôn Quỷ Hoàng, lại bị một đám người vây quanh thảo luận chuyện bú sữa mẫu thân?

Hắn nắm chặt tay, nghiêm mặt, phát ra một tiếng gào thét tức giận, kết quả... Thanh âm bất tranh khí,

Há miệng, nhắm mắt lại, phun ra tiếng khóc.

Tần Vị Ương luống cuống tay chân an ủi:

- Không khóc không khóc, khẳng định là đói bụng, làm sao bây giờ?

- Đi mời mẫu thân hắn đu. Nhanh đi.

Khương Diễm thúc giục An Minh Hề.

- Oa a a...

Tu La khóc càng hung, thân thể nhỏ giãy dụa kịch liệt, không uống không uống, ta không uống! Đường đường Tu La, há có thể bú sữa mẫu thân?

Cái này để mấy triệu chiến hồn của hắn nhìn hắn như thế nào?

Tần Vị Ương cuống quít trấn an:

- Đây là thế nào? Đói tới tức giận?

- Chờ một lát, ta sẽ trở lại rất nhanh thôi.

An Minh Hề nói xong liền muốn lui ra, lại bị Hướng Vãn Tình ngăn lại:

- Cái gì đói đến tức giận, hắn là thẹn thùng. Lại nói, vị mẫu thân kia của hắn gầy yếu đến không chịu nổi, nào có sữa. Ta thấy như vậy đi, đi làm chút sữa thú.

- Sữa thú??

- Sữa thú có dinh dưỡng, cũng không thương tổn mặt mũi, hẳn là có thể.

Vãn Tình nói xong, lại lắc lắc ngón tay Tu La, cười nói:

- Đúng không, Tiểu Tu La?

Hai mắt Tần Vị Ương tỏa sáng, cười nói với Tu La trong ngực:

- Sí Thiên giới có mấy trăm ngàn yêu thú, sữa thú khắp nơi đều có. Sau này mỗi ngày ta tìm sữa thú cho chàng.

- Ta đi, ta đi.

Cơ Lăng Huyên các nàng hào hứng đi ra ngoài tìm sữa thú cho Tu La.

Tu La không còn cách nào khác, nghiêng đầu một cái, vờ ngủ.

- Cái này… mệt mỏi? Tiểu hài nhi chính là tiểu hài nhi, nói ngủ liền ngủ.

Tần Vị Ương còn không có biểu hiện ra đủ đâu.

- Chừa cho hắn chút mặt mũi đi.

Khương Phàm cười lắc đầu, Tu La kiêu ngạo cả đời, biến thành bộ dáng này trong lòng vẫn rất uất ức.

- Cái này có là cái gì, từ từ sẽ lớn lên.

Tần Vị Ương đụng đụng cái miệng nhỏ đỏ hồng Tu La, lộ ra nụ cười hoạt bát.

- Cảm giác là lạ.

Tiêu Phượng Ngô nhìn mà lắc đầu, đây coi là cái gì?

Kế hoạch bồi dưỡng nam tử?

Người khác là nuôi con dâu từ bé, nơi này là đồng dưỡng phu?

Sau một phen náo nhiệt, Khương Phàm đi tới trong phòng khác.

Bọn người Triệu Thiên Khoát, Triệu Thắng đang ngồi vây quanh bên cạnh Triệu Thanh Vi vừa mới tỉnh.

Triệu Thanh Vi khô gầy như củi, mệt mỏi không còn hình dáng, để cho người ta thấy mà đau lòng.

Nhìn thấy Khương Phàm tới, bọn hắn liền vội vàng đứng lên.

Lại không rõ tình huống như thế nào thì cũng biết vị nam tử toàn thân hư vô mặc áo choàng trước mắt này là chủ nhân thật sự của nơi này, mà còn là người thống trị tuyệt đối của toàn bộ đại lục trăm vạn dặm.

- Không cần khách khí, ngồi một chút.

Khương Phàm đưa tay ra hiệu, cũng ngồi xuống bên cạnh, quan sát đến gia đình này.

Bọn người Triệu Thiên Khoát cũng cẩn thận từng li từng tí đánh giá 'quái nhân' này, khó có thể tưởng tượng cơ thể con người vậy mà có thể biến thành 'lỗ đen', cái này hoàn toàn là lật đổ nhận biết của bọn hắn.

Khương Phàm nói:

- Trên đường huynh đệ của ta Chu Thanh Thọ đã giới thiệu qua đại khái tình huống cho các ngươi. Hài tử của các ngươi, thật ra là do chúng ta làm giao dịch cùng U Minh Địa Ngục. Hắn vốn là Chiến Thần của Thương Huyền đại lục, theo giúp ta chinh chiến Thương Huyền, huyết chiến Thiên Khải, không có hắn, thì không có ta năm đó.

- Sau khi ta chết, hắn hóa thành Quỷ Hoàng, trấn thủ U Minh, bảo hộ đầu lâu của ta, một lần thủ tại Côn Lôn Quỷ Giới chính là ngàn năm. Sau khi ta trùng sinh, hắn nhiều lần ra tay, ngăn cơn sóng dữ, không có hắn, ta cũng không thể nào dễ dàng ngồi ở chỗ này, cùng các ngươi nói chuyện.

Tóm lại, vị huynh đệ kia của ta, là chí thân của ta.

Đám người Triệu Thiên Khoát trao đổi ánh mắt, mặc dù đã nghe vị Thánh Hoàng kia giới thiệu, nhưng lấy năng lực bọn hắn nhận biết, vẫn khó có thể tưởng tượng đến rốt cuộc một người phải cường đại đến loại trình độ nào, mới có thể khi còn sống làm Chiến Thần, thống ngự quân đội mấy triệu người, sau khi chết làm quỷ hùng, uy hiếp Sinh Tử Lưỡng Giới, cuối cùng lại còn ép chủ nhân Địa Ngục thả hắn luân hồi trùng sinh.

Mà bọn hắn lại là người này chuyển thế người thân??

Coi như cho tới bây giờ, bọn hắn vẫn có loại cảm giác hoảng hốt giống như nằm mơ.

Tần Vị Ương cúi người chào thật sâu đối với Triệu Thanh Vi đang nằm ở trên giường, làm một đại lễ:

- Ta là thê tử kiếp trước của Tu La, tạ ơn ngài dựng dục chàng. Mười tháng này, ngài đã bị liên lụy rồi. Ta cùng Tu La, chắc chắn dùng một đời tôn trọng, báo đáp ngài nỗi khổ hoài thai.

Triệu Thanh Vi mệt mỏi ngồi dậy, có chút há mồm, muốn nói điều gì đó, nhưng lại nhắm lại.

Khương Phàm nhìn ra tâm sự của nàng, nói:

- Đương nhiên, hắn vẫn con của các ngươi, cũng vĩnh viễn là con của các ngươi, hắn sẽ mang họ Triệu, tên do các ngươi định.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK