Khương Phàm đỡ lấy Yến Khinh Vũ, mắt lạnh nhìn bọn hắn:
- Nàng trêu chọc các ngươi sao?
- Ta hoài nghi nàng là thám tử Tây Cương phái tới, đang muốn mang về thẩm vấn.
Hoa Vị Lạc trên dưới quan sát Khương Phàm một lát, cười hắc hắc.
- Mạng ngươi thật to lớn, vậy mà có thể từ thành Khôi Binh trốn tới đây. Bất quá, vận may của ngươi chỉ sợ đều đã dùng xong tại thành Khôi Binh rồi. Ngươi hoặc là rời khỏi Thiên Sư tông, quỳ gối tông môn khác khẩn cầu thu lưu. Hoặc là, chôn cùng đi.
Khương Phàm nhíu mày nhìn hắn:
- Có ý tứ gì?
- Ngươi còn không biết sao?
- Tây Cương tập kích La Phù có rất nhiều điểm đáng ngờ. Bọn hắn lấy ở đâu ra lực lượng xâm lấn La Phù? Bọn hắn như thế nào lại phán đoán được La Phù sẽ có đội hình cùng vị trí ba đường chặn đánh? Rất có thể bọn hắn có nội ứng. Mà kẻ tiếp ứng này, khả năng nhất chính là Thiên Sư tông các ngươi! Thiên Sư tông đã sớm cùng một tuyến với Tây Cương. Nếu như bọn hắn bị trục xuất khỏi mười tám tông liền sẽ mang theo Tây Cương trả thù La Phù, nếu như bọn hắn có thể ở lại mười tám tông, cũng sẽ tiếp dẫn Tây Cương trọng thương La Phù, đến ổn định địa vị của mình. Trước khi Tây Cương xâm lấn, Thiên Sư tông đã điều toàn bộ tinh nhuệ rời khỏi, đó chính là chứng cứ!
- Nhìn như cứu người, nhưng kỳ thật cố ý xếp đặt hiềm nghi!
Hoa Vị Lạc không vội vã lại nói ra một lời đồn trí mạng.
Khương Phàm có chút ngưng mi:
- Ngươi dám vu oan Thiên Sư tông?
- Đây không phải ta nói, những điều này đã truyền khắp nơi trong La Phù rồi. Nếu như Thiên Sư tông thật cấu kết với Lang Gia quốc, các tông La Phù sẽ quần công. Ngay cả Vô Hồi thánh địa cũng sẽ nhúng tay, bọn hắn cũng sẽ giết sạch Thiên Sư tông, bức Dạ Thiên Lan tự sát.
Hoa Vị Lạc hướng Khương Phàm làm tư thế cắt cổ
- Ngươi, sắp xong rồi.
Yến Khinh Vũ rên lên một tiếng, từ trong hôn mê tỉnh lại, vừa muốn cảnh giác, lại phát hiện bên cạnh là Khương Phàm.
- Không sao chứ?
Khương Phàm vừa muốn đưa tay an ủi, Yến Khinh Vũ lập tức đẩy Khương Phàm ra, vuốt vuốt cái trán đang đau nhứt, căm tức nhìn Hoa Vị Lạc trước mặt.
- Từ Bạch Hổ quan đến Thiên Sư tông, từ thành Khôi Binh lại đến Thiên Sư tông, Thánh phẩm Thú linh văn cao quý như ngươi đây vậy mà lại sống thành chó nhà có tang, ha ha...
Hoa Vị Lạc cười to hai tiếng, mang theo các đệ tử đi vào rừng rậm.
- La Phù có nội ứng?
Khương Phàm nhẹ giọng tự nói.
Tây Cương xâm lấn La Phù quả thật có chút kỳ quặc, nhưng nhanh như vậy đã đem vấn đề nhắm ngay Thiên Sư tông, hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị.
Đây là vội vã di chuyển lực chú ý, rũ sạch hiềm nghi.
- Cái gì nội ứng?
- Có người bịa đặt Thiên Sư tông cấu kết Tây Cương.
- Dạ Thiên Lan chẳng phải gặp nguy hiểm sao?
- Chỉ là lời đồn mà thôi, không có chứng cớ xác thực, ai dám giết tông chủ một tông chú.
- Vậy chúng ta trở về? Coi như không có chứng cứ, cũng sẽ có người đi nháo sự.
- Náo đi, hiện tại Thiên Sư tông không sợ phiền phức.
Khương Phàm còn muốn tiếp tục săn giết hỏa điểu, còn muốn sưu tập tam văn Tuyết Liên. Sự kiện lớn này, Thiên Sư tông tự nhiên sẽ ứng phó được.
- Ngươi thật đúng là quá bình tĩnh. Vừa rồi tên hỗn đản kia là ai?
- Xích Tiêu tông, Hoa Vị Lạc, hình như là Huyễn linh văn gì đó, có thể khiến người ta sinh ra ảo giác. Hắn còn có một ca ca và một tỷ tỷ, đều là linh văn như thế, có địa vị rất cao ở trong Xích Tiêu tông.
- Mộ Dung Xung, ta biết ngươi còn ở chỗ này.
Hoa Vị Lạc đi tới một chỗ hẻm núi.
Đệ tử thiên tài Thiên Cương tông - Mộ Dung Xung đang ngồi ở bên trong một đám xác sói, luyện hóa thú nguyên sói đầu đàn. Năm vị đệ tử Thiên Cương tông canh giữ ở hai bên, cảnh giác Hoa Vị Lạc đang đi tới.
- Tại sao ngươi lại trở về.
Mộ Dung Xung khẽ nói.
- Không có gì, vừa rồi nhìn thấy Khương Phàm, trở về nói với ngươi một tiếng.
Hoa Vị Lạc vừa nói xong, ánh mắt năm vị đệ tử trong hẻm núi lập tức trở nên lăng lệ.
- Ngoại trừ hắn, còn có một nữ hài nhi khác, hẳn là người của Bạch Hổ quan. Bọn hắn, đi hướng kia.
Hoa Vị Lạc chỉ về phía đông.
- Khương Phàm... Hắn dám đơn độc đi ra. Muốn chết sao?!
Mộ Dung Xung kết thúc vận chuyển công quyết, mở hai con mắt hẹp dài ra.
- Đúng là to gan, thật coi mình là Thánh linh văn thì không có người nào dám đụng đến hắn. Nhưng người ta xác thực rất lợi hại, có cánh, bay được, ngươi nói có tức giận không.
Hoa Vị Lạc cười cười.
- Ngươi có thể đi rồi. Nhớ kỹ, hôm nay ngươi không gặp được Khương Phàm, cũng không gặp được ta!
Mộ Dung Xung đứng lên, lắc lắc cổ, ngọ nguậy bả vai.
Hắn muốn săn giết Khương Phàm, hắn muốn báo thù cho đệ đệ.
- Ngươi mặc dù là Linh Nguyên cảnh tam trọng thiên, nhưng muốn truy bắt Khương Phàm, không dễ dàng. Bất quá, ngược lại có thể bắt được đố của nữ hài nhi bên cạnh hắn. Cái này, tặng cho ngươi.
Hoa Vị Lạc vung ra một mảnh y phục, đánh về phía Mộ Dung Xung.
Mộ Dung Xung đưa tới trước mũi ngửi ngửi, nhớ kỹ mùi phía trên.
Hoa Vị Lạc liếm môi một cái:
- Nếu có thể, sau đó đem nữ hài nhi kia cho ta.
- Ngươi còn thiếu nữ tử để chơi?
- Nữ hài xinh đẹp rất nhiều, nhưng có bối cảnh có quá khứ, chơi mới kích thích. Ta chờ tin tức tốt của ngươi.
Hoa Vị Lạc cười hai tiếng, mang theo các đệ tử rời khỏi hẻm núi.
Vận khí hôm nay của Khương Phàm không tệ, trước khi trời tối đã thành công bắt được hai đầu hỏa điểu.
- Nơi này là nơi nào? Ngươi dẫn ta tới đây làm gì?
Yến Khinh Vũ kinh dị nhìn rừng đá lờ mờ quỷ bí.
Rừng đá như kiếm chỉ thẳng lên ánh trăng.
Lửa cháy hừng hực nhảy lên ở các nơi, xua tan ánh trăng, chiếu sáng rừng đá, lộ ra âm trầm quỷ dị.
Số lượng lớn người mang theo áo choàng từ bốn phương tám hướng hội tụ tới đây, lại không có một người ồn ào, an tĩnh để cho người ta toàn thân đều run rẩy.
Chương 217 Nó thật đến từ cổ thành dưới mặt đất
- Nơi này là thương hội đặc biệt của La Phù sơn mạch, bên trong cái gì cũng có.
Khương Phàm dùng vỏ cây làm hai cái mặt nạ đơn giản, đưa cho Yến Khinh Vũ một cái.
- Ngươi muốn mua cái gì, đồ bên trong Thiên Sư tông còn chưa đủ cho ngươi dùng?
Yến Khinh Vũ cầm mặt nạ, trong lòng có chút kháng cự.
- Ta mua vài gốc dược liệu, thuận tiện mua cho cô ít độc dược.
Khương Phàm cài mặt nạ lên, dọc theo đường nhỏ trong rừng đi đến chợ đen.
- Độc dược? Cho ta? Ngươi muốn hạ độc chết ta à.
Yến Khinh Vũ vẫn đi theo.
- Gặp được địch nhân, một cỗ độc phong đảo qua, giết hết!
Hôm nay Khương Phàm nhìn thấy một màn khi Yến Khinh Vũ dùng cương châm kia, đột nhiên nghĩ đến, Phong linh văn có thể cùng độc dược phối hợp.
- Biểu tượng Phong linh văn chúng ta chính là linh động, tự do. Ta tuyệt đối sẽ không dùng độc dược làm bẩn nó.
Yến Khinh Vũ lập tức kháng nghị, đây cũng quá xem thường Phong linh văn bọn hắn.
Phong linh văn càng về sau sẽ có uy lực càng lớn, là khắc tinh của rất nhiều võ pháp, cũng có thể cung cấp phụ trợ tuyệt vời trong chiến trường
- Cô không phải dùng ngân châm rất nhuần nhuyễn à?
- Ta đó là bất đắc dĩ. Lại nói, vũ khí và độc dược giống nhau sao?
- Đồ trí mạng đều như thế.
- Với ta mà nói, không giống nhau.
- Ta tùy tiện mua chút, cô có cần hay không lại nói sau vậy.
Khương Phàm vừa bước vào chợ đen, tàn đao an tĩnh trong khí hải lại động mấy lần, tạo nên gợn sóng nhỏ xíu.
- A?
Khương Phàm mẫn cảm đã nhận ra tàn đao có phản ứng dị thường, lập tức hướng phía trước đi mau mấy bước, tàn đao quả nhiên lại động mấy lần.
- Trong chợ đen có đồ gì đó kích thích đến tàn đao sao?
Khương Phàm lần theo cảm giác đi vào bên trong.
Tàn đao đã ở cùng hắn được một khoảng thời gian rồi, nhưng ngoại trừ thời điểm Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh đi vào chấn động khí hải có thức tỉnh qua một lần thì những lúc khác đều rất an tĩnh.
Không nghĩ tới ở chỗ này có cảm ứng.
Khương Phàm liên tiếp thay đổi vị trí, tàn đao phản ứng cũng lúc mạnh lúc yếu.
- Sẽ là cái gì?
Trong lòng Khương Phàm có một chút chờ mong nhỏ.
Yến Khinh Vũ ngạc nhiên nhìn người áo đen lui tới xung quanh.
Có cảm giác như đang trà trộn vào tổ chức tà ác.
- Đó là cái gì?
Yến Khinh Vũ chỉ vào mấy cái quan tài đang được khiêng đến xa xa.
- Liệp Sát lệnh của chợ đen. Sau khi giết mục tiêu, đưa vào lĩnh thưởng.
Khương Phàm nhìn, tiếp tục cảm nhận phản ứng của tàn đao.
- Quá đen tối.
Toàn thân Yến Khinh Vũ nổi lên từng trận ý lạnh.
- Nơi này?
Khương Phàm đứng dưới chân một ngọn núi đá, ngẩng đầu nhìn qua đỉnh núi.
Ngọn núi này vô cùng náo nhiệt, trên dưới khai phá ra bảy ~ tám tầng, mỗi tầng đều có ba ~ năm cửa hàng.
Tàn đao trong khí hải kịch liệt lắc lư, giống như vô cùng phấn khởi.
- Đi lên xem một chút.
Khương Phàm mang theo Yến Khinh Vũ đi tới trong thạch động tầng cao nhất. Bên trong vô cùng rộng rãi, lít nha lít nhít bó đuốc lốp bốp thiêu đốt lên, chiếu lên những kệ hàng được sắp hàng chỉnh tề. Ngoại trừ vũ khí đan dược thường gặp thì còn bày biện rất nhiều vật ly kỳ cổ quái.
Mười người áo đen ngay đang ở nơi này chọn hàng hóa.
- Hai vị, muốn thứ gì?
Một chủ quán mang theo mặt nạ trắng tới đón.
- Tùy tiện nhìn một chút.
Khương Phàm áp chế tàn đao trong khí hải, sau khi vòng vo vài vòng thì đi tới trong góc.
Nơi này bị đào lên, chất đầy 'Tạp vật'.
- Đây là mấy ngày gần đây nhất vừa tới, còn chưa bắt đầu kiểm tra, không bán ra ngoài.
Chủ quán đi tới, đưa tay ngăn cản bọn hắn.
Ánh mắt Khương Phàm dừng lại trên một quyền sáo.
Không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng, nó 'Mọc' đầy tảng đá.
Nhưng đối với Khương Phàm mà nói, một màn này lại giống như đã từng quen biết.
Tàn đao trong khí hải vậy mà bình tĩnh. Khương Phàm rõ ràng cảm nhận được một loại tình cảm thâm trầm mà nặng nề, đầy tràn linh hồn của hắn.
- Ta muốn quyền sáo kia.
Khương Phàm bỗng nhiên có một loại suy đoán.
Tàn đao, quyền sáo, cái này sẽ không phải là một bộ áo giáp hoàn chỉnh sao?
- Không bán.
Chủ quán lắc đầu.
- Sớm muộn đều sẽ bán, ra cái giá đi.
Khương Phàm đang mong đợi, tàn đao đã rất bất phàm, quyền sáo khẳng định cũng không đơn giản.
- Quyền sáo này không đơn giản, đừng nhìn nó không lớn, nhưng lại nặng đến mấy ngàn cân.
- Từ đốm đá đến xem, rất có thể đã tồn tại hơn mấy ngàn vạn năm.
- Đúng rồi! Nó đến từ cổ thành dưới mặt đất!
Chủ quán hạ giọng, rất thần bí, chỉ là tự mình cũng cảm thấy đỏ mặt.
Thời điểm thứ này bị bán tới, người kia cũng nói là đến từ cổ thành dưới mặt đất. Nhưng đối với chủ quán chợ đen mà nói là, mưu kế này quá quen thuộc.
Thời điểm năm năm trước, cổ thành dưới mặt đất xuất hiện đã oanh động La Phù, số lượng lớn bảo vật tràn vào chợ đen, nhưng cũng có rất nhiều gia hỏa không biết xấu hổ ở trên đường nhặt một tảng đá, đều đưa đến chợ đen nói nhặt được từ cổ thành dưới mặt đất.
Gần đây cổ thành dưới mặt đất lại nổi phong vân, những tên kia lại nhìn thấy cơ hội buôn bán.
Chợ đen mỗi ngày thu loại đồ vật như thế này liền có hơn ngàn kiện.
- Cho dù nó đặc thù cũng chỉ là một cái quyền sáo. Ngươi tin hay không coi như kiểm tra, nó cũng chỉ sẽ còn rơi bụi mà thôi. Thống khoái, ra cái giá!
Khương Phàm cố ý toát ra ngữ khí bất mãn.
Yến Khinh Vũ quái dị nhìn Khương Phàm, tới chợ đen, thẳng đến nơi này. Lại muốn mua cái tảng đá?
Chủ quán cắn răng.
- Mười ngàn!
- Mười ngàn? Một tảng đá vụn, muốn mười ngàn?
Khương Phàm kéo cuống họng la lên một tiếng, lập tức khiến cho những người khác trong tiệm nhìn tới nơi này.
Chủ quán đỏ mặt, nhưng vì mang theo mặt nạ, cũng không sợ người khác nhìn thấy.
- Mười ngàn, một khối cũng không thể thiếu!
Khương Phàm lắc đầu.
- Một ngàn, không thể nhiều hơn nữa.
- Không có ai ra giá như ngươi thế, mười ngàn! Ngươi muốn, hiện tại liền giao tinh tệ, không cần, lập tức rời khỏi.
Chương 218 Phục sát trong đêm tối (1)
- Nó hiện tại không có được kiểm tra đo lường còn có chút giá trị 'Thần bí', chờ kiểm tra đo lường xong, ta cược ngươi một trăm cũng đều không bán được.
- Tiểu gia hỏa, nơi này không phải nơi cò kè mặc cả, ngươi đi đi.
Chủ quán đưa tay tiễn khách, thái độ rất kiên quyết.
- Không bán??
- Thật không bán!
- Một ngàn, ngươi có thể nghĩ rõ ràng.
- Ngươi có thể đi!
Khương Phàm liếc mắt nhìn hắn.
- Ba ngàn!!
Chủ quán quả quyết gật đầu:
- Thành giao!!
Yến Khinh Vũ ở bên cạnh trực tiếp trợn mắt trừng một cái.
- Hảo hảo thu về.
Khương Phàm ném cho chủ quán ba mươi khối tinh thạch thượng phẩm, từ bên trong một đống tạp hoá nhặt lên quyền sáo.
- Tinh thạch thượng phẩm?
Chủ quán hai mắt tỏa sáng, ở cái này chợ đen có rất ít người dùng tinh thạch phẩm chất này giao dịch, trừ phi là đệ tử tinh anh đến từ đại tông đại phái.
Ha ha, kiếm lợi lớn!
Một tảng đá vụn bán giá trên trời!
Mà giá trị bản thân tinh thạch thượng phẩm, cũng không phải một trăm tinh thạch trung phẩm. Khương Phàm bưng lấy quyền sáo nặng nề, trong lòng kích động.
Kiếm lợi lớn!
Nó rất có thể thật đến từ cổ thành dưới mặt đất!
Khương Phàm hài lòng thu lấy quyền sáo.
- Có tam văn Tuyết Liên không? Nhất định phải là tam văn thành thục.
Chủ quán hài lòng thu tinh thạch thượng phẩm.
- Tuyết Liên rất nhiều, tam văn... Hình như chỉ có một gốc.
- Ta muốn.
- Ngươi chờ một lát.
Chủ quán gật đầu cười, ra hiệu người phía sau cầm tới.
Khương Phàm hạ giọng.
- Các ngươi nơi này có độc dược không?
- Ta không muốn!
Yến Khinh Vũ lập tức lôi kéo hắn.
- Ta muốn.
Khương Phàm khăng khăng muốn mua.
Bình thường chào hỏi kẻ địch, kẻ địch không biết xấu hổ không cần thiết cho hắn mặt mũi.
- Nơi này là chợ đen, vật như vậy, mọi nhà đều có, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Chủ quán đi đến kệ hàng bên cạnh, chỉ chỉ:
- Đều là ở đây!
- Nhiều như vậy?
Khương Phàm trừng to mắt, không hổ là chợ đen.
Trên kệ hàng vậy mà bày đầy bình bình lọ lọ, lít nha lít nhít, ít nhất có đến mấy trăm bình.
Ngưng Huyết Đan, Mê Hồn Tán, Hóa Cốt Thủy, Xà Triền Đằng, Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán, đủ các loại.
Chỉ xem danh tự cũng cảm giác toàn thân run rẩy.
Bên cạnh mỗi bình cũng đều phối thêm thuốc giải.
- Mấy bình này, có thể khuếch tán trong không khí. Mấy bình này, có thể bôi trên vũ khí. Mấy bình này, nhét trong miệng.
Lão nhân chỉ vào độc dược giới thiệu cho Khương Phàm.
- Bất quá đây đều là độc dược có chút bình thường, ảnh hưởng rõ ràng đối với Linh Anh cảnh, nhưng đối với Linh Nguyên cảnh thì ảnh hưởng không lớn. Còn Linh Nguyên cảnh tứ trọng thiên trở lên, cơ bản là không có hiệu quả gì.
- Ta muốn loại Hóa Cốt Thủy này, loại Xà Triền Đằng này, loại Mê Hồn Tán này.
Khương Phàm chọn ba loại độc dược, mỗi loại đều là mười bình, đều kín đáo đưa cho Yến Khinh Vũ.
- Ta không muốn!
Yến Khinh Vũ vô cùng kháng cự.
Đây là lần đầu tiên Khương Phàm đưa cho nàng thứ gì đó, vậy mà lại là đưa độc dược?
Cái người này là thế nào!
- Cất lấy, có cần hay không thì tùy cô.
Một người áo đen đi tới:
- Đây là tam văn Tuyết Liên.
Khương Phàm cất kỹ Huyết Đàn cùng Tuyết Liên, sau đó rời khỏi hang đá, thăm viếng những cửa hàng khác.
Từ lúc đến cho đến khi vào đêm đêm khuya, Khương Phàm đã vòng vo hơn sáu mươi nhà, hết thảy cầm xuống sáu cây. Hắn còn không để ý Yến Khinh Vũ đang mâu thuẫn, cố gắng nhét cho nàng rất nhiều ám khí như phi tiêu, độc châm....
Yến Khinh Vũ giải thích thế nào, ám chỉ thế nào cũng đều vô dụng, cuối cùng cũng nhận lấy.
- Chúng ta khi nào thì đi?
Yến Khinh Vũ có chút không ở lại được nữa.
Bầu không khí nơi này quá tối đen quá quỷ dị. Nàng lại còn thấy được bán người sống!
Rất nhiều nữ hài bị bắt ăn mặc xinh đẹp được coi như một món hàng hóa cũng ở đó.
- Lại mua thêm vài gốc tam văn Tuyết Liên.
- Ngươi mua nhiều Tuyết Liên như vậy để làm gì?
- Luyện đan.
- Ngươi còn biết luyện đan?
Lúc này, một người bên cạnh hất lên áo choàng đi qua người Khương Phàm:
- Có người tiếp cận các ngươi! Là Mộ Dung Xung Thiên Cương tông, hết thảy sáu người!
Khương Phàm vừa quay đầu lại, người kia đã rời khỏi hang đá, biến mất trong bóng tối.
Thanh âm có chút quen thuộc. Nhưng nhất thời không nhớ tới là ai.
- Mộ Dung Xung là ai?
Yến Khinh Vũ cũng nghe được lời nhắc nhở.
- Đối thủ một mất một còn. Ăn chút đan dược, điều trị thân thể, chúng ta chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Khương Phàm làm bộ như cái gì cũng đều không có phát sinh, không để lại dấu vết đưa mấy khỏa đan dược vào trong miệng.
- Rất mạnh sao?
Yến Khinh Vũ rất tỉnh táo, tùy ý lật tới lật lui đồ vật trên kệ hàng.
- Đệ tử thiên tài Thiên Cương tông, lục phẩm Thú linh văn, Linh Nguyên cảnh tam trọng thiên. Mấy tên bên cạnh hắn kia cũng hẳn là Thú linh văn.
Khương Phàm thầm than có phiền toái.
Thú linh văn của Mộ Dung Xung là Bạch Lang, khứu giác cực kỳ nhạy cảm. Một khi tiếp cận con mồi, chắc chắn sẽ cắn gắt gao.
Thú linh văn?
Trong lòng Yến Khinh Vũ căng thẳng, Thú linh văn giai đoạn Linh Anh cảnh cùng Linh Nguyên cảnh ưu thế vô cùng đột xuất, nhất là sâu trong rừng rậm.
Khương Phàm dạo qua một vòng, rời khỏi hang đá, hắn làm bộ tùy ý quét một vòng người đến người đi tại chợ đen, thật đúng là đã thấy được sáu tên đang ngừng chân quan sát người áo đen nơi này.
Đối phương nhìn thấy hắn trông qua, đều theo bản năng tránh khỏi ánh mắt, còn hướng ra xung quanh tản ra.
- Đi!!
Khương Phàm bắt lấy Yến Khinh Vũ, lập tức di chuyển vào đám người.
- Chúng ta về Thiên Sư tông sao?
Yến Khinh Vũ cảnh giác đám người xung quanh.
- Ta giết đệ đệ hắn. Hắn là đến đòi mệnh ta. Nơi này cách Thiên Sư tông hơn bảy trăm dặm, ta không bay về được.
Mặc dù Khương Phàm có được hỏa dực, nhưng tiêu hao Linh lực rất nhiều, chỉ có thể sử dụng trong thời gian ngắn ngủi, không có khả năng vung hỏa dực, cuồng xông bảy trăm dặm.
- Nghênh chiến?
Yến Khinh Vũ hiểu rất rõ tính tình Khương Phàm, tên điên này tám phần là muốn liều mạng.
- Chúng ta không phải có thuốc độc sao, thời điểm bọn hắn tới thì...
Chương 219 Phục sát trong đêm tối (2)
Khương Phàm mang theo Yến Khinh Vũ rời khỏi chợ đen, cấp tốc vọt vào rừng rậm hắc ám.
- Cởi y phục ra!
Khương Phàm nhanh chóng xé rách y phục. Áo phòng hộ đặc chế bên ngoài không thể cởi cho nên móc y phục bên trong ra.
- Ngươi làm gì?
Yến Khinh Vũ xấu hổ lập tức quay đầu đi chỗ khác.
- Mũi chó truy bắt con mồi dựa vào là mùi, cởi y phục ra, nghĩ cách dẫn dắt bọn hắn rời khỏi.
Khương Phàm từ trong thanh đồng tiểu tháp lấy ra y phục mang theo người, nhanh chóng thay xong.
- Sau này nói chuyện rõ ràng một chút!
Yến Khinh Vũ do dự một chút liền chuyển tới cây đại thụ bên cạnh, thay đổi y phục bên ngoài.
- Đưa y phục cho ta.
Khương Phàm cầm lấy y phục của Yến Khinh Vũ, thả trước mũi ngửi ngửi, mùi thơm rất nồng nặc, hẳn là có thể.
- Cô bôi cái gì? Thơm như vậy.
- Mùi thơm cơ thể.
- Mùi thơm cơ thể? Ta làm sao không có mùi gì.
Khương Phàm đưa y phục đến trên thân tiểu xà.
- Tiểu Đao, nhớ kỹ vị trí này của chợ đen, sau khi trở về thì đi về hướng đông, chúng ta chí ít sẽ ở bên ngoài hai mươi đỉnh núi.
Tiểu xà rất linh tính nhẹ gật đầu, cấp tốc biến mất trong rừng rậm.
- Ngươi từ khi nào lại giáo huấn Yêu Xà này, Dạ An Nhiên đưa cho ngươi?
Yến Khinh Vũ thử thăm dò hỏi một câu.
- Nhặt bên trong Đại Hoang, đi mau.
Sau khi Mộ Dung Xung đi ra chợ đen, đơn giản phân rõ vị trí sau đó đuổi theo phương hướng tiểu xà rời khỏi.
Tiểu xà lao vùn vụt giữa khu rừng, kéo dài khoảng cách về hướng tây.
Tiểu gia hỏa cũng vô cùng giảo hoạt, sau khi chạy ra một đoạn liền dừng lại, kéo lấy y phục ở tại chỗ di chuyển mười vòng, tám vòng, lưu lại đầy đủ mùi.
Cứ như vậy, một đường xông ra bảy tám chục dặm.
Tiểu xà đứng phía trước một gốc cây già.
Cái cây này rất có thể đã sống mấy trăm năm, thậm chí càng lâu hơn nữa, rộng chừng vài chục thước, cao vút trong mây, vô cùng tráng lệ. Trên cây có ba tầng, năm tầng tán cây, mỗi tầng tán cây đều vô cùng khổng lồ tươi tốt. Tầng dưới có một cái tổ chim to lớn, ở dưới ánh trăng lại hiện ra quang hoa màu xanh thẳm.
Sau khi Tiểu xà để lại y phục lại vòng quanh lặng lẽ nhích tới gần cây già.
Trong tổ chim có một đầu Ngạc Đầu Điêu đang nằm sấp, to bằng gian nhà, lông toàn thân cứng rắn như sắt. Trông nó rất nặng nề lại dữ tợn đáng sợ. Dưới thân thể nó còn đè ép mười mấy quả trứng đang ấp.
Tiểu xà vòng quanh quan sát một lát, hài lòng quấn đến chạc cây tráng kiện.
Chạc cây này, vừa vặn nâng được tổ chim.
Sau đó... Nó giơ lên đuôi đao, cẩn thận từng li từng tí cưa.
Một lần... Hai lần... Ngạc Đầu Điêu trong tổ chim không phản ứng chút nào, tiếp tục nằm ngáy o o.
Sau khi Tiểu xà liên tục xác định, nó bắt đầu dần dần tăng thêm tốc độ, ra sức cưa.
Cũng không lâu lắm, Mộ Dung Xung đã nhanh chóng mang theo các đệ tử chạy tới nơi này.
- Người đâu?
- Sao chỉ còn mỗi y phục?
Bọn hắn đứng ở mấy chục mét bên ngoài, cảnh giác rừng cây hắc ám.
- Hai người sẽ không phải đang làm gì đó chứ? Thật hăng hái.
Một tên đệ tử thô cuồng nhếch miệng cười xấu xa.
- Khả năng hắn đã phát hiện ra chúng ta.
Mộ Dung Xung chần chờ một lát, đi tới phía dưới đại thụ, nhặt y phục lên.
Thật lạnh, không có chút nhiệt độ cơ thể, mùi vị cũng phai nhạt. Hẳn là đã cởi ra rất lâu rồi.
Thế nhưng... Khương Phàm làm thế nào lại phát hiện được?
Hắn rõ ràng vô cùng cẩn thận.
- Chúng ta làm sao bây giờ, còn đuổi không?
Một vị đệ tử trên trán lóe ra hùng văn trầm giọng nói.
- Tiếp tục đuổi!
- Vùng rừng rậm này là khu vực săn bắn của Thú linh văn chúng ta!
Mộ Dung Xung ném y phục đi, kích hoạt Bạch Lang linh văn lên.
Xương cốt toàn thân lốp bốp giòn vang, hai chân cấp tốc kéo dài, bàn chân biến thành lợi trảo tráng kiện, nứt vỡ cả giày. Hai tay mọc đầy lông màu trắng, móng vuốt như thép sắc bén. Ngay cả mặt cũng đều dần dần vặn vẹo, trong mắt bốc lên lục quang đáng sợ.
Hắn biến thành quái vật nửa sói nửa người.
Năm vị đệ tử Thiên Cương tông khác cũng đều là Thú linh văn.
Bốn vị tứ phẩm, theo thứ tự là Thanh Xà linh văn, Hắc Hạt linh văn, Man Ngưu linh văn, cùng Kim Thiềm linh văn.
Một vị ngũ phẩm, Tử Hùng linh văn.
Bọn hắn đều là đệ tử thiên tài trong đại tân sinh của Thiên Cương tông, cảnh giới từ nhị trọng thiên đến tam trọng thiên.
Theo Mộ Dung Xung, bọn hắn cũng liên tiếp bắt đầu biến hóa.
- Trước hừng đông, nhất định phải bắt lấy...
Mộ Dung Xung đang muốn thét lên ra lệnh, đỉnh đầu đột nhiên răng rắc một tiếng, một nhánh cây bị bẻ gãy , cả tổ chim phía trên cũng đập xuống theo.
- Tránh ra!
Bọn người Mộ Dung Xung lập tức lui lại.
Một tiếng vang trầm, tổ chim đập ầm ầm trên mặt đất, cùng với vài tiếng vỡ vụn răng rắc, mười mấy khỏa trứng chim của Ngạc Đầu Điêu đập vụn hơn phân nửa.
Ngạc Đầu Điêu đang nằm ngáy o o bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sửng sốt mấy lần, cúi đầu nhìn trứng vỡ vụn dưới thân thể.
Nó như không tin tưởng được.
Ngạc Đầu Điêu nhắm hai mắt lại, lại lặng lẽ mở ra.
Sau đó... Một tiếng kêu bi thảm vang vọng trong đêm tối.
Mộ Dung Xung ra hiệu với các đệ tử khác, tranh thủ thời gian rút lui.
Loại này Yêu thú không được thông minh, rất ngu ngốc, nhưng thực lực rất mạnh, một khi nó điên lên nhất định sẽ không chết không thôi, vô cùng khó chơi.
- Không may!
Năm vị đệ tử liên tiếp xoay người, chuẩn bị chuồn đi.
Tiếng kêu rên sau lưng im bặt mà dừng.
Bọn hắn thầm nghĩ không ổn, bỗng nhiên vừa quay đầu lại, Ngạc Đầu Điêu to bằng gian nhà đã chống người lên, lông toàn thân dựng đứng, lợi trảo bẻ vụn chạc cây hiện ra con mắt huyết quang gắt gao tập trung vào mấy vị khách không mời mà đến này.
Trong đầu Ngạc Đầu Điêu rất đơn giản, nó nhận định mấy tên này là kẻ phá hủy ổ của nó, đập trứng của nó. Cho nên...
Một tiếng gào thét trầm muộn, thân hình khổng lồ của Ngạc Đầu Điêu phóng lên tận trời, nhào về phía Mộ Dung Xung ở trước nhất.
Trong u cốc cách bên ngoài chợ đen hai mươi ngọn núi.
Yến Khinh Vũ lúc đầu không tình nguyện bây giờ lại đang bắt đầu chuẩn bị độc dược.
Chương 220 Phục sát trong đêm tối (3)
Thoa khắp Xà Triền Đằng trên cương châm, phi tiêu. Hóa Cốt Thủy cùng Mê Hồn Tán thì rải đầy sơn cốc xung quanh. Khương Phàm ngồi trong sơn cốc, phóng thích ra ngọn lửa màu vàng, cẩn thận nung khô lấy quyền sáo nặng nề.
Sau khi tiến vào Linh Nguyên cảnh, nhiệt độ Thánh Hỏa đặc biệt thánh uy, đều rõ ràng tăng lên.
Trong một giờ ngắn ngủi, đốm đá trên quyền sáo liền bắt đầu hòa tan, lộ ra phần màu tím.
Khương Phàm hài lòng lật nhìn một lát, đưa bàn tay tiến vào trong quyền sáo, tiếp tục phóng thích hỏa diễm, nung khô từ trong ra ngoài.
Tàn đao trong khí hải đã không thể chờ đợi!
Kịch liệt oanh minh, nở rộ lên trùng điệp đao khí, đảo loạn khí hải đầy sóng lớn ngập trời.
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh giống như rất không hài lòng việc hắn táo bạo, phun trào lên mênh mông khí thế, trấn áp khí hải.
- Thật đúng là bảo bối? Hắn làm thế nào phát hiện được?
Yến Khinh Vũ ngạc nhiên nhìn một màn trong sơn cốc.
Quyền sáo trở nên bóng loáng sáng tỏ, tạo hình giống như ưng trảo, nhìn cứng rắn lại sắc bén, còn như có hơi bốc ra tử khí, cùng ngọn lửa màu vàng giao hòa đến cùng một chỗ.
Nhìn chăm chú hồi lâu, giống như có cỗ khí tức hùng hồn nặng nề đập vào mặt, năng lực thấu linh hồn.
Toàn thân khí huyết không khoái.
- Aaa…!!
Khương Phàm đột nhiên phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết, gắt gao nắm cổ tay phải.
Quyền sáo bắt đầu hòa tan!
Nước thép thẩm thấu đến trong da thịt, dung hợp đến từng khớp xương.
Mặc dù Khương Phàm đã có chuẩn bị nhưng không ngờ tới lại có thể như vậy.
Đau nhức thấu xương tủy, toàn thân không cầm được mà run rẩy.
- Ngươi làm sao thế?
Yến Khinh Vũ tranh thủ thời gian chạy tới.
- Đừng tới đây!!
Khương Phàm cắn răng nhẫn nhịn chịu đựng quyền sáo cùng da thịt xương cốt dung hợp, vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh, kích thích huyết nhục trùng sinh.
Yến Khinh Vũ hít vào khí lạnh, chỉ thấy tay phải Khương Phàm máu thịt be bét, lộ ra xương cốt, còn bốc lên mùi máu, tử khí, còn có tiếng vang kỳ quái, giống như từ trong nham tương rút ra.
Nhìn thấy đã đau!
- Aaa…!!
Khương Phàm không nhịn được đau đớn, thân thể gầy gò dùng sức kéo căng, nằm co quắp trên mặt đất, gắt gao nhìn chằm chằm bàn tay phải kinh khủng kia.
Tàn đao trong khí hải thì phá tan hải triều, lơ lửng ở giữa không trung, tùy thời tiếp nhận triệu hoán.
Loại đau nhức kịch liệt này kéo dài thật lâu, trực tiếp giày vò Khương Phàm toàn thân hư thoát.
Rốt cuộc cũng xong, quyền sáo hoàn toàn biến mất!
Không thể tưởng tượng nổi, trạng thái lắng đọng tại đầu khớp xương tay phải lan tràn ra vô số sợi tơ, cùng mạch máu và da thịt dây dưa.
Khép lại?
Yến Khinh Vũ ngạc nhiên.
Khương Phàm yên lặng điều trị một lát, chống người lên, dùng sức nắm chặt nắm đấm, lại chậm rãi buông ra.
Một loại lực lượng không cách nào nói rõ được đang di chuyển bên phải tay, như là dùng sắt thép đúc lại.
Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, quyền sáo cấp tốc chảy ra huyết nhục, tại mặt ngoài tạo thành một tầng thật mỏng, lại tỏa ra hàn quang thấu xương, cứng cỏi dị thường.
Khương Phàm nắm tảng đá bên cạnh lên, dùng sức nắm lại, tảng đá vỡ vụn.
Ý niệm lại khẽ động, tàn đao bang vào tay!
Trong chớp mắt, tàn đao bạo phát ra đao khí màu tím kinh người, dâng lên như ngọn lửa, rung động ầm ầm.
- Bá Đao Thức!
Khương Phàm nắm chắc hai tay, bỗng nhiên bổ về đằng trước.
Là tư thế, hay là bá thế, lại trong chốc lát có thể bộc phát ra đao mang dài năm mét, gào thét mà đi, bổ vào trên núi phía trước.
Một tiếng ầm vang, đao khí đều chui vào trong đó, sâu đến mười mấy mét, chỗ vết đao còn sụp ra lít nha lít nhít vết nứt.
- Uy lực này...
Yến Khinh Vũ kinh ngạc trừng to mắt.
Khương Phàm chau mày, mơ hồ cảm giác trong đầu có thêm một chút gì đó, lại vô cùng mơ hồ.
Cẩn thận cảm thụ cực kỳ lâu.
Khai Thiên Thức?
Khương Phàm rốt cuộc cũng chờ được đến thức thứ hai, kết quả chỉ có một cái tên.
- Bên trong La Phù khẳng định còn có khác áo giáp. Nếu như gom góp, không chỉ có thể vũ trang toàn thân, còn có thể tu đến đao pháp hoàn chỉnh.
Khương Phàm nắm tàn đao, nâng đến không trung, trong lòng phấn chấn lại kích động.
Linh hồn Đan Hoàng thăm thẳm than nhẹ, đứa nhỏ này là tôn trọng Võ Đạo, chỉ sợ rất khó say mê Đan Đạo.
Không được!
Không thể để cho hắn còn quá trẻ liền 'Đi vào lạc lối', hiện tại uốn nắn còn kịp.
Không bao lâu sau, tiểu xà từ đằng xa chạy trở về.
- Vất vả rồi.
Khương Phàm đưa cho tiểu xà một viên huyết đan, còn có thuốc giải độc dược cũng cùng cho nó ăn.
- Trước khi trời sáng rất có thể Mộ Dung Xung sẽ đuổi tới, chúng ta chuẩn bị chiêu đãi hắn.
Khương Phàm nắm chặt tàn đao, tiếp tục cảm thụ được Bá Đao Thức.
Sau hai giờ, rừng rậm lâm vào trước tờ mờ sáng.
Mộ Dung Xung lần theo khí tức, tìm được mảnh sơn cốc này.
Bất quá, khí tức hắn lộn xộn, hiển nhiên đã bị thương, năm vị đệ tử bây giờ chỉ còn lại có hai.
Bọn hắn dữ tợn, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm sơn cốc trước mặt.
- Khương Phàm! Tìm được ngươi rồi!
Mộ Dung Xung ăn vào đan dược điều trị thương thế, tiếp cận hai người trong sơn cốc.
Lần này không sai được!
- Giết chết hắn!
Tang Long phát ra tiếng gào trầm thấp, tức giận tụ tập trên một đường, hắn cảm giác mình sắp tức nổ đến nơi rồi. Vốn là bọn hắn truy kích Khương Phàm, lại bị tên hỗn đản Khương Phàm này tính kế ngược.
- Chờ một chút!
Mộ Dung Xung cản bọn họ lại, cẩn thận quan sát tình huống trong sơn cốc.
Tên Khương Phàm này nếu có thể sử dụng y phục dẫn dắt bọn hắn rời khỏi liền khẳng định đã có cảnh giác, không có khả năng nhẹ nhõm tự tại ngồi trong sơn cốc nghỉ ngơi như thế.
Cái này rõ ràng là dẫn bọn hắn vào cuộc.
- Chờ cái gì! Hắn khẳng định là nghĩ đã tách chúng ta ra được rồi!
Triển Nguyên Minh lắc lắc bả vai, hận không thể ngay lập tức tiến lên.
- Tản ra, kiểm tra một lần nữa.
Mộ Dung Xung không yên lòng, ra hiệu bọn hắn tản ra.
Tang Long cùng Triển Nguyên Minh cưỡng ép ngăn chặn lửa giận lại, đến xung quanh tuần tra tình huống sơn cốc.