Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 566 Kiếp trước máu, kiếp này hồn (1)

Bên ngoài Vương Quốc Hắc Ám!

Khương Phàm đứng trên một tòa đàn tế rộng rãi, ngước nhìn tượng đá vạn trượng trước mặt.

Tượng đá đó là Lý Hương Quân, nhưng thiếu đi mấy phần trang trọng, nhiều hơn mấy phần bá thế.

Ánh sáng cuồn cuộn, nở rộ kéo dài, thanh thế cực kỳ to lớn, giống như biển động mãnh liệt liên miên bất tuyệt quét sạch bốn phương tám hướng.

Mấy chục dặm bên ngoài, năng lượng hắc ám không ngừng lao nhanh ra, nóng nảy, điên cuồng, giống như mãnh thú Hoang Cổ muốn từ trong hư không vô tận lao ra.

Ánh sáng cùng hắc ám ở nơi đó va chạm, thanh âm ù ù chấn thiên động địa.

Bầu trời vặn vẹo, đại địa oanh minh, như đều muốn để mảnh thế giới này bị hủy diệt.

- Mỗi khi màn đêm biến mất, ánh sáng trở về nhân gian, pho tượng Lý Hương Quân Thánh Chủ nở rộ thánh quang sẽ tăng vọt gấp đôi. Năng lượng hắc ám sẽ bị tiếp tục áp chế, lui về vực sâu năm trăm dặm. Phong ấn không gian cũng sẽ liên tiếp mở ra, ngươi liền có thể tiến vào. Vô Hồi thánh địa có hơn ba mươi vị trưởng lão, hơn hai ngàn đệ tử, toàn bộ tụ tập tại phía trên tòa tế đàn này. Tế đàn giống như vậy còn có ba tòa, phân biệt trấn thủ ở bốn phương vị ngoài Hắc Ám thâm uyên, là năng lượng thánh quang phong ấn nguyên tuyền.

- Là sau khi trời sáng ta đi đến đó, trước khi trời tối nhất định phải trở về sao?

Khương Phàm hỏi trưởng lão bên cạnh, cũng chính là đại đệ tử túc lão Ngụy Thiên Thu, Vũ Văn Hùng.

Một trong Song Long Vô Hồi, 'Địa Long'.

Tuy nhiên vị Địa Long này không còn là Ấu Long, mà là Linh Hồn cảnh đỉnh phong siêu cấp Chiến Long, là lực lượng trung kiên dưới trướng túc lão Vô Hồi thánh địa.

Nếu như có thể đạt được cơ duyên, vượt qua Sinh Tử cảnh, sẽ chính thức tiếp nhận Ngụy Thiên Thu, trở thành Vô Hồi túc lão mới.

Cho nên địa vị của hắn tại Vô Hồi thánh địa cực cao, mấy năm trước đã bắt đầu phụ trách trấn thủ toà tế đàn này.

- Bên trong Hắc Ám thâm uyên cũng có pho tượng Lý Hương Quân Thánh Chủ, còn bố trí cấm khu thánh quang đặc thù. Mặc kệ là ban ngày hay là đêm tối, bọn chúng đều có thể chống cự hắc ám, nếu như gặp phải nguy hiểm, hoặc có thể là màn đêm buông xuống, trốn đến nơi đó liền có thể cam đoan an toàn. Tuy nhiên ta đề nghị, vì là lần đầu tiên ngươi đi đến, tùy tiện nhìn chút thôi, tương lai có rất nhiều cơ hội đi đến thăm dò.

Vũ Văn Hùng nhìn Khương Phàm ở bên cạnh, trên khuông mặt lạnh lùng nghiêm túc khó lộ ra được mấy phần tươi cười.

Tiểu gia hỏa này mà thật sự có thể để cho người ta kinh hỉ.

Đánh bại Hàn Ngạo, còn thuận tiện ngược tên Chiến Phật phách lối Chí Tôn thánh địa kia.

Thật nở mày nở mặt!

- Tịch Nhan ở bên trong à?

Thời điểm Khương Phàm ở Vương Quốc Hắc Ám bái phỏng cung điện Vô Hồi thánh địa, không có gặp qua Tịch Nhan, hỏi qua đệ tử khác, nhưng bởi vì chuyện Hàn Ngạo, không ai cho hắn sắc mặt tốt.

- Bị Bạch Nguyệt túc lão mang vào Hắc Ám thâm uyên. Ngươi không cần lo lắng, các nàng rất tốt, không có gì bất ngờ xảy ra, các nàng đã chính thức là quan hệ thầy trò.

Khi đang nói chuyện, màn đêm thế giới bên ngoài biến mất, ánh sáng trở về nhân gian.

Pho tượng Lý Hương Quân giống như được phục sinh, chậm rãi động thân, triển khai hai tay, tiếp dẫn ánh sáng thiên địa hội tụ ở đây.

Ánh sáng nở rộ tiếp tục tăng vọt, càng phát ra cuồng bạo, liên miên bất tuyệt đụng chạm lực lượng hắc ám ở xung quanh, phá hủy lít nha lít nhít ác linh oán niệm.

Thanh thế to lớn, đinh tai nhức óc.

Khương Phàm rung động nhìn quang minh cùng hắc ám giao phong, như thiên băng địa liệt, vạn vật bị hủy diệt, lại như trăm vạn hùng binh, kim qua thiết mã(*).

(*) Hình dung tư thế anh hùng của các chiến sĩ cầm giáo cưỡi ngựa xông ra trận. Cũng dùng để hình dung chiến tranh.

Khó có thể tưởng tượng được, cảnh tượng như vậy lại diễn ra mỗi ngày.

- Trời đã sáng, ta đưa ngươi đi đến đó.

Vũ Văn Hùng đã sớm tập thành thói quen, chờ sau khi hắc ám hoàn toàn bị ép về Hắc Ám thâm uyên, hắn tự mình mang theo Khương Phàm rời khỏi tế đàn, nhắc nhở hắn chuyện phải chú ý khi vào vực sâu.

Các đệ tử và trưởng lão còn lại thì lần lượt tản ra, tuần sát các nơi, kiểm tra phong ấn thánh quang giam cầm Hắc Ám thâm uyên.

Tại biên giới Hắc Ám thâm uyên có một cái giếng sâu cổ lão.

Hắc ám, giá lạnh, giống như sâu không thấy đáy.

- Nơi này chính là mật đạo không gian, có thể đưa ngươi vào Hắc Ám thâm uyên. Nhớ kỹ những lời ta nói. Đặc biệt là không nên xâm nhập đến ngoài trăm dặm.

Sau khi Vũ Văn Hùng thận trọng nhắc nhở đã phá bỏ phong ấn trên giếng cổ.

- Hai ngày sau liền sẽ trở về.

Khương Phàm thả người nhảy xuống, biến mất trong nháy mắt.

Quang ảnh lấp lóe, nhanh chóng bay lượn.

Khương Phàm rất nhanh đã khống chế được thân thể, hắn lao xuống phía dưới, nhanh chóng thông hướng vực sâu vô tận.

Khi quang ảnh biến mất, hắn xuất hiện ở trong phế tích một chỗ hoang vu.

- Đại Hoang... Thâm uyên?

Khương Phàm nhìn qua 'Thông đạo' mình rơi xuống, hắc ám cuồn cuộn, cường quang ẩn hiện, bị khói đen nặng nề che phủ lấy, bàng bạc uy thế tràn ngập khắp hoang dã.

Giống như là núi lửa to lớn treo ngược, cảnh tượng rung động treo ở trên đỉnh đầu.

Khương Phàm mang theo tàn đao, nhìn xung quanh.

Nơi này cũng không phải là hắc ám giá lạnh trong tưởng tượng của hắn, ngược lại bầu trời lại sáng rực tự nhiên, thật giống như ánh trăng.

Đó là ánh sáng thánh quang bình chướng.

Nhìn cường quang cuồn cuộn từ bên ngoài, nơi này lại yếu ớt đến bình tĩnh.

Rống...

Ba con Sư Thứu Thú toàn thân màu kim hoàng từ bầu trời mờ tối nhanh như tên bắn mà vụt qua, bọn chúng có đầu ưng, cánh ưng, thân sư, đuôi sư, lông vũ giống như hoàng kim lóe ra tia sáng tôn quý, cánh chim trải dài đến tám mét, cuốn lên cuồng phong mãnh liệt, chở các trưởng lão Vô Hồi lướt qua trời cao.

Bọn chúng chú ý tới Khương Phàm, nhưng cũng không có để ý tới, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.
Chương 567 Kiếp trước máu, kiếp này hồn (2)

Sau đó không lâu, nơi xa bộc phát ra tiếng chém giết kịch liệt, đại địa oanh minh, kim quang lấp lóe, tiếng gào thét thê lương như ẩn như hiện.

Khương Phàm đột nhiên giật mình, xoay người lại, trong chốc lát, một gương mặt quái vật dữ tợn đột nhiên đánh tới phía hắn.

Giống như là một hắc con hầu tử không lông, răng nanh sắc nhọn, toàn thân mang theo sát khí tà ác.

Khương Phàm nâng đao trong nháy mắt, đối diện bổ quái vật ra.

Nhưng... sau khi quái vật rơi xuống trên mặt đất, nó lại nhanh chóng nhấp nhô, biến thành hai con hắc hầu tử, lại bổ nhào tới hắn.

Khương Phàm nhíu mày, chấn khởi hai cỗ kim viêm nuốt sống quái vật.

Quái vật thét lên thê lương, rất nhanh đã bị đốt thành tro bụi.

- Đến đây!

Khương Phàm hét lớn, liệt diễm cuồn cuộn, ngưng tụ ra mấy trăm đạo kim tinh bạo kích.

Bọn quái vật đang phóng tới từ bốn phương tám hướng tới bị đánh trúng, bên trong kim viêm bắn nổ đã tan thành mây khói.

Chi chi chi...

Trong bóng tối nơi xa, số lượng lớn quái vật chấn kinh rút đi.

- Những thứ này chính là ác linh?

Khương Phàm khẽ nhíu mày, cất bước đi xuống bệ đá.

Nhưng... Linh hồn đột nhiên xuất hiện cảm giác hồi hộp nhỏ xíu, Chu Tước linh nguyên trong khí hải giương cánh gáy to, quấy kim quang cuồn cuộn trong khí hải.

- Xảy ra chuyện gì?

Khương Phàm kinh ngạc lui về bệ đá.

Loại cảm giác này hoàn toàn biến mất, Chu Tước linh nguyên cũng khôi phục lại bình tĩnh.

Khương Phàm cẩn thận cảm nhận một lát, lần nữa đi xuống bệ đá.

Cảm giác hồi hộp lại xuất hiện lần nữa để cho toàn thân đều nổi lên lông tơ.

Chu Tước linh nguyên lại bay lên, vô cùng xao động.

Khương Phàm chau mày, từ từ đi về phía trước.

Cảm giác hồi hộp càng ngày càng rõ ràng, Chu Tước linh nguyên cũng càng xao động.

Khi Khương Phàm đi lên phía trước hơn trăm mét, huyết khí toàn thân đều nóng lên.

- Linh hồn của ngươi...

Tiếng Đan Hoàng vang lên trong ý thức Khương Phàm:

- Giống như đang nhận lấy một loại kích thích nào đó.

- Sợ sệt sao?

Sau khi Khương Phàm cẩn thận cảm nhận, nhẹ giọng nói nhỏ:

- Càng giống là cảnh giác.

- Tốt nhất ngươi nên rời khỏi nơi này.

Đan Hoàng nhắc nhở Khương Phàm.

- Ta hẳn là nên đi lên phía trước.

Trước đó Khương Phàm suy đoán Đại Hoang thâm uyên có quan hệ với một trận chiến tại Đăng Thiên Kiều ở tiền thế.

Có thể băng diệt Đại Hoang thánh địa, hình thành hắc ám bạo động ngàn năm, nguồn năng lượng kia hoàn toàn áp đảo trên thánh địa.

Có thể là cấp bậc hoàng tộc.

Nhưng trong trí nhớ ở kiếp trước, trước khi Đăng Thiên Kiều phát sinh, Thương Huyền đại lục đã bình tĩnh hơn mười mấy năm, không có năng lượng hoàng tộc đặc biệt mạnh uy hiếp Thương Huyền.

Trước đó chỉ là suy đoán, hoặc là chờ mong.

Bây giờ xem ra, thật có thể là đã đoán đúng.

- Thái Dương Diệu Thế!

Khương Phàm thôi động Kim Viêm linh văn, liệt diễm cuồn cuộn, kim quang hừng hực, giống như là Chu Tước dục hỏa, phóng lên tận trời, quay quanh thành một vòng sáng chói khuếch tán trên đỉnh đầu.

Ánh sáng nở rộ, chống lên ánh sáng bình chướng hơn trăm mét.

Khương Phàm thở sâu, đón nhận cái cảm giác kích thích kia.

Linh hồn càng ngày càng kích động mãnh liệt để toàn thân rùng mình.

Chu Tước linh nguyên gáy to không ngừng, thậm chí chủ động hóa thành sợi tơ, xông về toàn thân, quấn chặt lấy linh hồn.

Nhưng thay đổi rõ ràng nhất đến từ huyết dịch.

Huyết dịch nóng hổi, lao nhanh khắp toàn thân như muốn đốt thấu huyết nhục, nhưng kích thích khác biệt so với linh hồn chính là, huyết dịch thay đổi lại truyền đến kích động.

Khương Phàm cất bước phóng tới, cuối cùng là triển khai hai cánh, nhanh chóng lướt qua giữa không trung.

Số lượng lớn ác linh khóa chặt Khương Phàm, lại kiêng kị ánh sáng của mặt trời.

- Khương Phàm?

Trong phế tích tại hoang nguyên, Thánh Phật nhìn bóng người vàng óng xẹt qua giữa không trung, vừa nhìn đã biết ngay thân phận.

Hắn và Chiến Phật không chỉ có thể dùng chung năng lượng, còn có thể liên hệ ý thức.

Cánh chim màu vàng óng, thái dương màu vàng.

Chính là đệ tử thân truyền Vô Hồi Thánh Chủ, Khương Phàm.

Khi Thánh Phật phát hiện Khương Phàm, Chiến Phật ở xa xa trong Vương Quốc Hắc Ám nhanh chóng truyền đến tiếng gầm giận dữ.

- Giết!

- Không được.

Thánh Phật lắc đầu.

Nơi này là Hắc Ám thâm uyên, tà ác giá lạnh, đối với năng lượng Thánh Phật của hắn có chỗ áp chế. Mà, nơi này lại là lãnh địa bị Vô Hồi thánh địa khống chế, không thích hợp ra tay.

- Đó là Khương Phàm sao?

Tịch Nhan ở trong bóng đêm ngóng nhìn phương xa quang ảnh màu vàng nhanh chóng xẹt qua, nhưng lại lắc đầu.

Hẳn là Hoàng Kim Sư Thứu thú.

- Tịch Nhan, phía trước có bầy ác linh, số lượng ba trăm ba mươi con. Giết hết! Năm ác linh có được hồn linh! Bắt lấy! Ăn hết!

Một lão ẩu(*) gần đất xa trời ra lệnh cho Tịch Nhan.

(*) Bà già.

Tóc dài xám trắng rất thưa thớt, như cỏ dại theo gió mà động.

Trong hốc mắt hãm sâu phát ra ánh sáng màu xanh. Cái mũi cơ hồ muốn sụp đổ, bờ môi khô quắt, trên mặt là những nếp nhăn khô nứt nhăn nheo, không có một chút nhan sắc nào.

Nàng giống như một bộ thây khô, để cho người ta không rét mà run.

Đáy mắt Tịch Nhan chợt hiện tinh mang, nhanh chóng lao thẳng đến hắc ám trước mặt.

Hồn linh, ác linh tà ác có hồn khí, đối với linh hồn nàng có hiệu quả tẩm bổ rất mạnh. So với một ít linh hồn hay đan dược đều mạnh hơn.

Phạm vi Đại Hoang thâm uyên đạt tới hơn năm trăm dặm, nhưng tương đối an toàn, được Vô Hồi thánh địa khống chế, còn có tia sáng yếu ớt, chỉ có ngoại vi hơn trăm dặm.

Càng đi sâu vào bên trong, ánh sáng càng ảm đạm, tà khí càng nồng đậm để cho người ta toàn thân khó chịu, ý thức hỗn loạn, giống như muốn lâm vào điên cuồng, bị ý niệm tà ác điều khiển.

Sau phạm vi trăm dặm, thiên địa hoàn toàn lâm vào hắc ám, ánh sáng Khương Phàm thả ra đều bị nuốt hết.

Hắc ám âm trầm thấu xương, sát khí ngập trời, ác khí tuôn ra cứ như đây là cấm khu của sinh linh, để cho người ta muốn lâm vào sụp đổ.

- Khương Phàm, đây không phải nơi ngươi có thể tới. Trở về đi, rốt cuộc ngươi đang chấp nhất cái gì? Nơi này chưa chắc có cơ duyên ngươi muốn. Đừng lại tới phía trước nữa, ý thức của ngươi sắp hỏng mất rồi. Khương Phàm... Khương Phàm...
Chương 568 Kiếp trước máu, kiếp này hồn (3)

Đan Hoàng không ngừng nhắc nhở Khương Phàm rời khỏi, khí tức sát lục đến từ hắc ám gần như ăn mòn linh hồn Khương Phàm, cũng ảnh hưởng đến hồn niệm hắn.

Khương Phàm gắt gao cắn chặt hàm răng, kích thích linh nguyên hóa thành tơ vàng bảo vệ ý thức tùy thời muốn sụp đổ.

Rốt cuộc...

Khương Phàm đứng ở trong bóng tối vô biên, chỗng đỡ khí tức sát phạt tràn ngập đất trời, nhìn qua thế giới hắc ám ở phương xa, cũng chính là, Thâm Uyên Ác Linh chân chính.

- Đó là cái gì...

Khương Phàm rung động, toàn thân rùng mình.

Nơi này đều là hắc ám, ánh sáng khó tiến được đến đây, lúc đầu cái gì đều không nhìn thấy, toàn thân Khương Phàm sôi trào huyết khí lại tại giờ phút này đều hội tụ về hai mắt.

Trong tầm mắt, hiện ra một hình ảnh kinh khủng.

Ở bên ngoài hơn trăm dặm, sâu trong phế tích băng diệt, một cánh tay dài đến vạn trượng câm một chiến thương cắm vào nơi đó, xuyên qua một thi hài to lớn.

Toàn thân thi hài đen kịt, ma khí ngập trời, tử khí đầy đồng.

Nó nằm nghiêng ơ trong phế tích, gắt gao bắt lấy cây giáo cắm nghiêng ở trên người, đầu lâu nâng lên, giống như đang gào thét với trời.

Tiếng ma hống vô hình như đang chấn thiên động địa, vỡ nát thiên khung.

Chiến thương vạn trượng, xích hồng yêu dị, khí tức sát phạt ngập trời, bên ngoài chảy dung nham giống như máu tươi, khoáng thế vĩnh tồn, mãi mãi không cạn.

- Liệp Thần Thương?

Khương Phàm thốt ra, toàn thân kinh hãi.

Ký ức trong ý thức đột nhiên rõ ràng, dừng lại tại thời khắc quan trọng nhất ở kiếp trước.

Bờ Đăng Thiên Kiều, Bát Đế giá lâm, Bách Hoàng xuất chinh.

Thiên Hậu, Tu La, chư tướng hoàng triều, trăm vạn hùng binh, dục hỏa đẫm máu, tử chiến không lùi.

Kiếp trước Chiến Khu ngạo khiếu Thương Thiên, rung chuyển càn khôn, ngàn vạn thi cốt dưới chân, phía sau là huyết hà ngập trời.

Rung động chiến trường Bách Tộc.

Rung động thiên địa hoàng tộc.

Rung động biến đổi lớn kinh thiên.

Cường giả đầy trời chiến lực thông thiên, Thần Binh vô tận sát khí cuồn cuộn.

Trong hỗn loạn, một thanh chiến thương dính qua vô số thần huyết, đâm xuyên qua chiến trường bạo loạn lại mênh mông vạn dặm, ven đường băng diệt tám mươi ngàn hùng binh, lấy 'Thiên Cương đại tướng' đánh giết thần triều làm hỗ trợ, đâm về phía Chiến Khu kiếp trước, xuyên qua cánh tay.

- Liệp Thần Thương, từng làm tổn thương Chiến Khu ta tại chiến trường Bách Tộc. Cảm giác kinh hồn này, cho dù tái thế luân hồi vẫn mãi tồn tại.

Tinh thần Khương Phàm rung động, ánh mắt lắc lư.

Liệp Thần Thương, tuyệt thế hung binh, đệ nhất sát khí Hoàng Thiên thế giới, trọng thương săn giết vô số Thần Linh.

Liệp Thần Thương, trời khó táng, đất khó diệt, sinh ra từ thế giới Hoang Cổ, giết chóc đến nay, không hư hại chút nào.

Liệp Thần Thương... Ngươi vậy mà lại mai táng ở chỗ này!

- Ngươi nói, Liệp Thần Thương? Liệp Thần Thương, còn chưa bị hủy diệt sao?

Linh hồn Đan Hoàng truyền ra từng âm thanh rung động, trong ký ức không trọn vẹn của hắn cũng có bóng dáng Liệp Thần Thương.

- Cái đó là...

Ánh mắt Khương Phàm chậm rãi hướng lên, phía trên chiến thương vạn trượng chỉ xéo trên bầu trời hắc ám, có một vòng huyết nguyệt.

Huyết nguyệt đứng đấy, huyết khí cuồn cuộn, nở rộ hồng quang yêu dị, chiếu sáng phế tích mờ tối.

Ngàn vạn ác linh chiếm cứ mấy trăm dặm trong phế tích, triều bái huyết nguyệt giữa trời, cũng đang hiến tế huyết nguyệt huyết khí mà ban đêm bọn chúng cướp đoạt từ bên ngoài Đại Hoang.

- Đó là máu của ta?

Khương Phàm chăm chú nhìn huyết nguyệt to lớn giữa bầu trời.

Huyết khí toàn thân hắn bắt đầu thay đổi, chính là đến từ nó.

Bên trong huyết nguyệt có thể là thời điểm chiến mâu xuyên thủng cánh tay hắn mang ra Thần Hoàng huyết. Cho dù đã luân hồi, vẫn có thể cùng huyết mạch đương thời sinh ra phản ứng.

Đôi mắt mình có thể cách hơn trăm dặm nhìn thấy hình ảnh rung động này, cũng là bởi vì huyết nguyệt cộng minh cùng huyết khí của hắn.

- Máu của ta... Thần huyết của ta...

Khương Phàm bỗng nhiên có ý nghĩ to gan.

Đem thần huyết dẫn ra!

Dù chỉ là mấy giọt!

Khương Phàm dùng tàn đao mở ra hai tay, điên cuồng thả ra một phần ba máu tươi trên cơ thể, cố nén cảm giác suy yếu, vẩy về hắc ám trước mặt.

Máu tươi rơi xuống đất, từ từ bốc hơi, biến thành huyết khí, trôi giữa không trung.

Nơi này cách huyết nguyệt trăm dặm, nhưng vẫn được nhận lấy dẫn dắt, chậm rãi trôi về nơi đó, trà trộn vào bên trong triều cường huyết khí mà ngàn vạn ác linh thả ra.

Khương Phàm cách hắc ám nồng đậm, rõ ràng nhìn thấy huyết khí chui vào, đang mong đợi phát sinh thay đổi.

Ù ù...

Huyết nguyệt đột nhiên xuất hiện rung động, tiếng vang ù ù chấn thiên động địa.

Ngàn vạn ác linh kêu gào, thấp thỏm lo âu.

Vô số hồn ảnh từ sâu trong phế tích dâng lên, lít nha lít nhít, vô cùng táo bạo.

Khương Phàm nhìn thấy mà tê cả da đầu, nhưng vẫn chăm chú nhìn huyết nguyệt giữa không trung.

Ầm ầm!

Một tiếng vang thật lớn, như thiên băng địa liệt, huyết nguyệt sôi trào lên huyết khí ngập trời, cuồn cuộn trời cao, như cuồng triều, thanh thế to lớn.

Bên trong còn tràn ngập kim quang bắt mắt, khiến cho huyết khí toàn thân Khương Phàm xao động.

Sau khi cuồn cuộn huyết triều ở trên không nhấc lên đã lập tức lao về phía Khương Phàm.

- Đến rồi!

Khương Phàm rung động lại kích động.

Nhưng...

Rống!

Hài cốt yên lặng lại cử động, hai tay gắt gao nắm chặt Liệp Thần Thương kịch liệt giãy dụa, trong đầu trống trải phát ra tiếng ma hống kinh khủng.

Đại địa vỡ nát, phế tích lay động.

Hàng vạn ác linh chạy trốn, vô tận hồn ảnh phóng lên tận trời, như núi kêu biển gầm tràn ngập về phía Khương Phàm ở nơi này.

- Tịch Nhan, rời khỏi nơi này.

Bạch Nguyệt túc lão bỗng nhiên quay người, con ngươi quỷ dị gắt gao tiếp cận sâu trong bóng tối.

- Xảy ra chuyện gì?

Tịch Nhan bay lên, tránh ra từ bên trong ác linh hỗn loạn.

Lũ ác linh không đuổi tới, bọn chúng nhao nhao dừng ở tại chỗ, một lát sau lại phát ra tiếng rít gào thê lương, phóng tới sâu trong bóng tối.

- Toàn bộ rút lui! Phong ấn Đại Hoang sắp đóng lại, toàn thể rút lui.

Bái Nguyệt cuốn theo Tịch Nhan bay lên không, tiếng rít gào sắc nhọn vang vọng Đại Hoang.

- Rút lui rút lui rút lui...
Chương 569 Kiếp trước máu, kiếp này hồn (4)

- Đại Hoang bạo động, ác linh sớm xuất uyên. Rút lui!!

Các nơi ở Đại Hoang, cường giả Vô Hồi cưỡi Hoàng Kim Sư Thứu nhao nhao bay lên không, lo lắng kêu gọi nhắc nhở đám người ở các nơi.

- Toàn thể chuẩn bị!

Vũ Văn Hùng phát ra tiếng long ngâm đinh tai nhức óc, huyết nhục toàn thân nhúc nhích, hài cốt giòn vang, hóa thân thành Địa Long dài năm mươi mét, ầm ầm rơi trên mặt đất.

Cường giả Vô Hồi đang tuần sát phong ấn liên tiếp lui lại giữ tượng đá trên tế đàn, toàn bộ kích hoạt linh văn, thôi động vũ khí, khẩn trương giằng co với thánh quang phong ấn ở trước mặt.

- Toàn thể rút lui, gấp rút tiếp viện Đại Hoang!

- Truyền lệnh Thánh Chủ, tùy thời chuẩn bị tiếp viện!

Bên trong Vương Quốc Hắc Ám, Lâm Thiên Lộc phát ra hiệu lệnh, toàn thể đệ tử Vô Hồi nhanh chóng bay lên không, trong thời gian rất ngắn đã rút khỏi vương quốc.

Đại Hoang thâm uyên chân chính nguy hiểm không phải vào lúc màn đêm buông xuống, mà là bạo động xuất hiện không định kỳ.

Trình độ bạo động có mạnh có yếu, nhưng luôn có thể dẫn phát hỗn loạn kịch liệt, hơn trăm vạn ác linh, còn có các linh hồn càng đáng sợ sẽ mãnh liệt mà ra, tàn phá bừa bãi Đại Hoang thâm uyên, va chạm phong ấn thánh quang.

Nếu như phong ấn thánh quang có thể chống đỡ được, miễn cưỡng có thể khống chế được nguy cơ.

Nếu như phong ấn thánh quang tiếp nhận áp lực thật lớn, bọn hắn sẽ ở các phương vị khác nhau mở ra thông đạo, phóng thích một số ác linh cùng các linh hồn đi ra, dùng khu vực huyết nhục tiến hành chặn đánh săn giết.

- Hắn còn sống?

Khương Phàm đứng trong bóng đêm ngắm nhìn đầu lâu điên cuồng giãy dụa ngoài trăm dặm kia.

Khí thế tà ác cách mấy chục dặm đều có thể rõ ràng cảm nhận được, trong hoang dã sau lưng nhanh chóng oanh động, lít nha lít nhít ác linh ở giữa đất trời mờ tối nhanh chóng phóng tới.

- Khương Phàm, mau rời khỏi nơi này.

Đan Hoàng thúc giục Khương Phàm, đây quả thực là hồ nháo.

- Ngài chú ý tới hồn ảnh kia không?

Khương Phàm không nhìn lấy bạo động như song triều dâng lên bao la vạn trường, hắn đưa tay chỉ về phương xa.

Bên trong hồn khí cuồn cuộn đầy trời có một thân ảnh đặc biệt đáng chú ý.

Hình dáng rõ ràng, hồn khí như áo giáp bao trùm toàn thân, phía sau còn huy động tám hồn dực.

Hồn ảnh kia sát khí ngút trời, bạo ngược hung tàn, mang theo hai thanh trọng kiếm được hồn khí ngưng tụ, đuổi sát huyết khí bạo động giữa không trung giết ra.

Hắn rõ ràng xuất hiện từ trong nơi sâu nhất, lại huy động tám hồn dực, nhanh chóng vượt qua hồn khí cùng ác linh bên ngoài, vọt tới phía trước nhất.

- Thiên Cương đại tướng!

Ngực bụng Khương Phàm cồn vào, lên tiếng gào thét.

Đó là Thiên Cương đại tướng!

Đại tướng khai quốc Vạn Thế thần triều!

Cũng là tâm phúc tuyệt đối đi theo với hắn chinh chiến thiên hạ sớm nhất, danh xưng Tường Thuẫn.

Thời điểm Liệp Thần Thương đánh lén Chiến Khu kiếp trước tại chiến trường Bách Tộc, chính là hắn lấy săn giết để hỗ trợ.

- Thiên Cương đại tướng! Thiên Cương... Đại tướng...

Khương Phàm không ngừng hô to, âm thanh rung động hoang dã.

Lệ khí hồn ảnh kinh khủng, bay vọt trăm dặm, vượt qua hồn khí, huyết khí, cùng lũ ác linh, vọt tới phía trước nhất, nhanh chóng tới gần Khương Phàm.

Rống!

Hồn ảnh hét giận dữ, mãnh liệt xoay tròn, trọng kiếm bổ về phía Khương Phàm.

Sát khí cuồng liệt như gió, trong hốc mắt tràn ngập bạo ngược cùng điên cuồng.

- Thiên Cương đại tướng!

Khương Phàm lên tiếng hô to, linh văn dẫn dắt liệt diễm toàn thân phóng lên tận trời, xua tan hắc ám, hóa thành hư ảnh Chu Tước, gáy to giữa trời cao.

Ầm ầm...

Trọng kiếm cưỡng bức đứng tại trước mặt Khương Phàm, nhưng hồn khí mãnh liệt trong nháy mắt che mất hắn, suýt chút nữa đều xé nát linh hồn hắn.

Hồn ảnh cưỡng ép khống chế lại, trong hốc mắt trống rỗng nổi lên mấy sợi u quang.

Trọng kiếm từ từ rơi xuống, nhưng ý thức rất nhanh đã hỗn loạn, sát khí chật ních hốc mắt, hồn khí nhanh chóng bạo động, một lần nữa giơ hồn kiếm kinh khủng lên.

Khương Phàm gắt gao nhìn chằm chằm hồn ảnh cường thế nguy nga ở trước mặt, điên cuồng thúc giục linh văn dẫn dắt linh lực, bảo đảm hình dáng Chu Tước giữa không trung.

- Aaa… !!

Ý thức hồn ảnh lại lần nữa hỗn loạn, hồn khí kịch liệt nhấc lên, quả thực đã đè lại trọng kiếm.

Sau khi lặp đi lặp lại vài chục lần như vậy, rốt cuộc hồn ảnh cũng khôi phục lại bình tĩnh.

Trước sau hoang dã đều đang bạo động, duy chỉ có nơi đây lâm vào bình tĩnh.

Thật lâu... Một tiếng phiêu miểu khô khốc khẽ nói, truyền vào linh hồn Khương Phàm:

- Thần Hoàng?

Khương Phàm nhịn xuống đau nhức của linh hồn, giơ tay về phía hồn ảnh:

- Chịu khổ rồi.

- Thần Hoàng...

Hồn ảnh hoảng hốt một hồi, đột nhiên tản song kiếm trong tay ra, quỳ xuống trước mặt Khương Phàm:

- Thần... Tội đáng chết vạn lần... Không thể thay ngài ngăn trở Liệp Thần Thương! Thần, thẹn với tín nhiệm thần triều, thẹn với nhắc nhở của Thiên Hậu, thần...

- Không cần tự trách. Kết thúc rồi! Chuyện Bách Tộc chiến trường đều đã kết thúc! Ta đã chết rồi. Bây giờ ta là Luân Hồi của ngàn năm sau.

Khương Phàm khẽ nói, cảm nhận được hồn ảnh đang vô cùng tự trách, thở dài trong lòng.

- Chết rồi?

Ý thức hồn ảnh rất mơ hồ.

Sau khi hắn bị Liệp Thần Thương đánh xuyên thân thể, cuốn đi một số linh hồn, sau đó theo Liệp Thần Thương rời khỏi Bách Tộc chiến trường, về sau ở trong phế tích vô biên này bị sát khí mãnh liệt lặp đi lặp lại ăn mòn, khống chế thành Hồn nô.

Hắn, chỉ nhớ rõ chém giết ở Bách Tộc chiến trường.

Hắn, chỉ nhớ rõ bị Liệp Thần Thương xuyên qua đau đớn như thế nào.

Hắn, chỉ nhớ rõ lúc sắp chết đã nhìn thấy một màn kia, Liệp Thần Thương... xuyên qua bả vai Thần Hoàng.

Ầm ầm...

Ác linh trong phế tích phía trước phóng tới, hồn khí cuồn cuộn, mãnh liệt phóng tới phía Khương Phàm.

Trong hoang dã phía sau, ác linh thành đàn, lít nha lít nhít xuất hiện, từ bốn phương tám hướng vây bắt tới.

Rống!!

Bỗng nhiên hồn ảnh Thiên Cương đại tướng đứng dậy, nhìn về phía phế tích hoang dã phát ra tiếng gào thét kinh khủng.

Hồn khí vô tận cuồn cuộn ngập trời, hóa thành trăm vạn lợi kiếm bạo kích.
Chương 570 Lại gặp đại tướng khi xưa

Các ác linh, hồn khí bị đánh tan trong nháy mắt, nổ lên hắc triều đầy trời.

Khương Phàm nhìn thấy một màn này, trong lòng liền cảm động.

Linh hồn này hẳn chỉ là một số hồn khí Thiên Cương đại tướng bị cuốn đi, còn bị tuyệt thế hung binh Liệp Thần Thương này ăn mòn ngàn năm, phải nói là đã biến thành Hồn nô, không có ý thức.

Nhưng, vẻn vẹn vài tiếng kêu gọi lại đã tỉnh lại trí nhớ của hắn, dấy lên ý thức hộ chủ của hắn.

Khi còn sống, theo chủ chinh chiến cả đời, sau khi chết, còn nguyện hộ chủ chu toàn.

Đây mới là chấp niệm trung thủ dung nhập linh hồn.

- Thần có tội, để Thần Hoàng chấn kinh.

Sau khi Thiên Cương đại tướng đẩy lui Ác Linh Sát Hồn, lần nữa quay người quỳ lạy Khương Phàm.

Dù đây chỉ là cơ thể Luân Hồi.

- Hắn còn sống không?

Khương Phàm nhìn qua thi hài táo bạo nơi xa, không chỉ kịch liệt giãy dụa, lại còn đang cưỡng ép khống chế huyết khí sôi trào.

Huyết khí cuồn cuộn, phấp phới trời cao, lại càng bị dẫn dắt trở về càng nhiều, chỉ có tơ máu màu vàng bên trong còn đang kiên trì xông tới nơi này.

- Hắn không có chết, chỉ bị Liệp Thần Thương trấn áp lại. Bộ di hài kia chính là Ma Hoàng vận dụng Liệp Thần Thương tại chiến trường Bách Tộc.

Kiếp trước, sau khi Khương Phàm bị trọng thương ở Chiến Khu đã cưỡng ép rút Liệp Thần Thương ra, đứng cách vạn dặm, đánh về phía Ma Hoàng, xuyên qua toàn bộ cơ thể hắn.

Dưới cơn thịnh nộ điên cuồng bạo kích, ném Liệp Thần Thương lấy kinh thế sát uy, trong nháy mắt băng diệt cơ thể Ma Hoàng, một mực đánh đánh hắn ra khỏi chiến trường Bách Tộc.

Thiên Cương đại tướng nói:

- Mặc dù hắn đã bị trấn trụ, nhưng vẫn đang thôi động ác khí Liệp Thần Thương, từ giữa thiên địa dẫn dắt vong hồn chết đi, không ngừng liên tục tạo thành Ác Linh Sát Hồn, thay hắn ra ngoài cướp đoạt huyết khí, cung cấp nuôi dưỡng huyết nguyệt. Huyết nguyệt lấy thần huyết của ngài là nguồn suối, hình thành uy lực giam cầm, hấp thu huyết khí vạn vật, luyện hóa chí thuần huyết tinh, đến nay đã ngàn năm.

Khương Phàm nhíu mày:

- Hắn muốn phục sinh?

- Chờ huyết nguyệt tích lũy đầy đủ tinh huyết, đạt tới quy mô mong muốn liền sẽ dung nhập vào thân thể của hắn. Đến lúc đó, hắn có thể rút Liệp Thần Thương ra.

Ý thức Thiên Cương đại tướng rất hỗn loạn, Liệp Thần Thương khống chế để ý thức hắn không ngừng hiện lên sát niệm điên cuồng, muốn xé nát hết thảy mọi thứ trước mặt, nhưng sâu trong linh hồn còn có chấp niệm mãnh liệt hơn đang chống cự với sát khí, để hai đầu gối hắn quỳ xuống, cung kính đáp lại.

- Dự tính còn có bao nhiêu năm?

Vẻ mặt Khương Phàm trở nên nghiêm trọng.

Vị Ma Hoàng này cũng không phải Ma Hoàng bình thường, nếu thật sự tránh thoát trấn áp, hậu quả khó mà lường được.

Đừng nói là Đại Hoang, xem như La Phù sơn mạch đều sẽ lầm than, cực khổ.

- Dựa theo tốc độ trước mắt, ước chừng không kém mười mấy hai mươi năm.

- Nếu như phong ấn nơi này thì sao?

- Phong ấn không được, sát khí Liệp Thần Thương ăn mòn hư không, hình thành vô số vết nứt, nó còn từ trong vết nứt ở hư không dẫn dắt tử khí, tạo nên Ác Linh Sát Hồn, coi như có thể cưỡng ép phong ấn, sau khi Ác Linh Sát Hồn góp nhặt đến đủ quy mô, vẫn có thể một lần nữa phá vỡ phong ấn. Hắn, cuối cùng vẫn sẽ thoát được.

Khi bọn hắn đang nói chuyện, huyết khí lao nhanh rốt cuộc cũng vọt tới nơi này.

Phía ngoài huyết khí chí thuần chí dương, bên trong tràn ngập kim quang tôn quý, cũng chính là thần huyết kiếp trước của Khương Phàm.

- Giúp ta trông coi.

Khương Phàm mở hai tay ra, nghênh đón huyết khí xâm nhập vào cơ thể.

Mặc dù số lượng không nhiều, nhưng đối với Linh Nguyên cảnh hắn mà nói là đầy đủ.

- Aaa… !

Khương Phàm ngẩng đầu phấn khởi gào thét.

Huyết khí tinh khiết lại bá đạo, mãnh liệt xông vào thân thể, chật ních mạch máu, nhanh chóng thấm vào đến hài cốt nội tạng toàn thân. Nhất là kim quang ẩn chứa thần lực, càng mang đến cảm giác tuyệt vời vô tận, giống như đang rèn đúc thân thể.

Hai tay Thiên Cương đại tướng cầm kiếm, hồn khí sôi trào ngập trời, căm tức nhìn đám Ác Linh Sát Hồn táo bạo ở xung quanh.

Đám Ác Linh Sát Hồn gào thét, kích động, lại bị uy năng cường thế của hắn chấn nhiếp.

Bên ngoài Đại Hoang thâm uyên, các cường giả Vô Hồi thánh địa đã sẵn sàng trận địa, đã chuẩn bị tốt tử chiến.

Bạo động hôm nay so với lúc trước hình như càng cường liệt hơn. Nếu mà bắt buộc, bọn hắn muốn ngay lập tức liền rộng mở chút vết nứt, thả một số ác linh đi ra, giảm bớt áp lực phong ấn.

Nhưng... Chờ đợi một chút, bạo động phía ngoài hình như càng ngày càng yếu, cũng không có Ác Linh Sát Hồn va chạm phong ấn thánh quang.

- Xảy ra chuyện gì?

Lâm Thiên Lộc, Bạch Nguyệt và các túc lão đi đến phía trước, ngắm nhìn Đại Hoang thâm uyên đang khôi phục lại bình tĩnh.



Khương Phàm thừa nhận tinh huyết chí thuần bá đạo tẩm bổ, từ huyết nhục đến hài cốt đều đang phát sinh thay đổi giống như thay xương đổi thịt.

Lần lột xác này so với Địa Tâm Liên Tử lúc trước còn mạnh mẽ hơn mấy lần. Mà máu tươi như sợi tơ màu vàng chủ yếu hội tụ đến hai cánh cùng hai tay.

Khương Phàm rõ ràng cảm nhận được bọn chúng đang kịch liệt thay đổi, tựa như là đang nhanh chóng thần hóa, muốn thể hiện ra uy lực chân chính của Chu Tước Yêu Thể.

Ông!

Cảnh giới đã đột phá, tấn thăng đến lục trọng thiên.

Cảnh giới đột phá sinh ra thay đổi, cùng tinh huyết chí thuần tẩm bổ hỗ trợ lẫn nhau, mang cho thể nghiệm Khương Phàm không gì sánh kịp.

- Thần Hoàng, thần xin theo ngài rời khỏi, hộ ngài chu toàn.

Thiên Cương đại tướng đang chống cự dụng tâm giết chóc trong ý thức, quỳ một gối xuống trước mặt Khương Phàm.

- Trước tiên cứ ở lại nơi này, ta sẽ còn trở về.

Khương Phàm nhìn qua huyết nguyệt lần nữa khôi phục bình tĩnh ở nơi xa, tựa như nhìn qua tuyệt thế thần đan.

Nếu như không có chuyện gì ngồi ở chỗ này dẫn ra chút nữa, thân thể cường hóa sẽ đạt tới trình độ gì?

Hắn hoàn toàn không cần thánh pháp hóa thú gì liền có thể tại trước Linh Hồn cảnh đem toàn thân đều rèn đúc thành Chu Tước Yêu Thể.

- Thần, tuân lệnh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK