Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1431 Diệp Trục Thiên

- Ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị săn giết Lý Phong. Nếu như ngươi có thể có được linh văn của hắn, rất có thể sẽ xông vào Thiên phẩm, nhất là Thái m Cực Diễm, cũng có thể để cho ngươi như hổ thêm cánh, đánh đâu thắng đó.

- Không phải ngài nói hắn khắc chế ta sao? Ngài muốn giúp ta khống chế hắn?

- Ta không rõ ràng quá trình dung hợp của các ngươi phải chăng là có bí ẩn gì, vì để phòng chảng may, vẫn là do chính ngươi ra tay, trực tiếp đi săn giết hắn.

- Ta nên làm như thế nào? Đến lúc đó không có ý thức, hẳn là rất khó dùng chiến thuật.

- Đừng quên nơi này còn có một Nhị hoàng tử Cổ Hoa.

- Hắn có gì để có thể lợi dụng?

- Tiểu Quang Thánh Thuật của Hoàng Phủ gia là do hoàng thất tặng cho. Hắn làm Nhị hoàng tử của hoàng thất, hẳn là có nguyên bộ võ pháp. Nếu như ngươi lựa chọn chiến đấu tại ban ngày, có thể lợi dụng ưu thế tốc độ, triệt tiêu Thái m Cực Diễm của hắn đối với trình độ khắc chế yêu hỏa của ngươi.

Khương Phàm rời khỏi đình viện, chuẩn bị đến trong địa lao Hung Linh hầu phủ bái phỏng Nhị hoàng tử, thế nhưng đi không bao lâu, bỗng nhiên đã nhận ra cảm giác kỳ diệu.

Rất mãnh liệt!

Rất quen thuộc!

Khương Phàm khẽ nhíu mày, nhìn phía hầu phủ sâu trong.

Hắn, tới??

Hắn đi thẳng tới Hung Linh hầu phủ?

Lúc này, người của Triệu Thế Hùng đứng đầy bên ngoài đình viện.

Triệu Thế Kinh cũng trình diện, rất nhiều nhân vật quan trọng của hầu phủ cũng đều vây quanh ở nơi này, mà toàn bộ đều thay đổi cao ngạo lạnh nhạt thường ngày, toát ra sơ qua vẻ mặt tôn trọng.

- Hắn là ai?

Khương Phàm lần theo cảm giác đi tới đây, nhìn nam tử trung niên toàn thân điêu luyện khí tức ở ngoài cửa phòng.

- Khách quý.

Triệu Thế Võ hạ giọng.

- Khách quý gì?

- Đại nhân vật.

- Ngươi có thể nói tiếng người không?

- Hoàng đạo Tây Nam, Thái Cổ Thần Miếu.

- Bọn hắn tới làm gì?

Khương Phàm nhíu mày, tiếp đó lại khôi phục bình thường.

Cảm ứng quen thuộc đang ở trong phòng, nói cách khác, Diệp Trục Thiên đến từ Thái Cổ Thần Miếu?

Ở trong trí nhớ kiếp trước, Thái Cổ Thần Miếu là thế lực cực kỳ khó chơi, trình độ thần bí, thời gian truyền thừa có thể xưng là số một Thương Huyền.

Nơi đó không có cung điện rộng rãi giống như thế lực khác, nơi đó chính là một tòa thần miếu to lớn đứng vững trên chín tầng trời, mà còn đã tồn tại từ thời đại Thái Cổ, trải qua mấy lần chìm nổi, chưa bao giờ sụp đổ.

Nơi đó chứng kiến lịch sử Thương Huyền biến thiên, giữ lịch sử chân chính.

Nơi đó phong tồn lấy vô số bí thuật, cũng truyền thừa cả thần bí đại đạo.

Triệu Thế Võ nói:

- Truyền nhân của Thái Cổ Thần Miếu đến, thăm viếng Triệu Thế Hùng.

- Đây là chuyện ngày hôm qua, bọn hắn nhanh như đã biết rồi?

- Bọn hắn giống như vừa vặn có việc ở gần đây, nghe được tin tức liền đi vòng đến đây.

- Ngươi hiểu rõ truyền nhân này không?

- Ta ngay cả hắn tên là gì cũng không biết. Thái Cổ Thần Miếu rất thần bí, cũng rất phong bế, bọn hắn rất ít tiếp nhận người ngoài bái phỏng, cũng rất ít lộ diện ra ngoài. Liền xem như Bá Vương phủ, trong nhận thức cũng đều chỉ có thể là mấy lão già mà thôi, chớ nói chi Hung Linh hầu phủ chúng ta mới sáng lập mấy chục năm này.

Khi bọn hắn đang nói chuyện, cửa phòng đẩy ra, Triệu Thế Hùng bồi tiếp một vị thiếu niên áo trắng đi ra.

Phong thần tuấn lãng, mặt như mỹ ngọc.

Phong độ nhẹ nhàng, ôn tồn lễ độ.

Chính là Diệp Trục Thiên!

Hắn nhìn thấy Khương Phàm ở phía ngoài, cởi mở cười nói:

- Vị này chính là tân trưởng lão của Sí Thiên giới, Khương Phàm?

Khương Phàm lộ ra nụ cười thản nhiên:

- Hân hạnh, Diệp Trục Thiên công tử.

A?

Mọi người của Hầu phủ đều kinh ngạc nhìn Khương Phàm.

Diệp Trục Thiên?

Làm sao Khương Phàm lại biết tên của hắn.

Triệu Thế Hùng cũng cảm thấy kỳ quái, ngay cả hắn đều là lần đầu tiên nhìn thấy truyền nhân của tòa thần miếu này.

Diệp Trục Thiên cười nhạt nói:

- Trong khoảng thời gian ta phụng mệnh ra ngoài này, nghe được nhiều nhất chính là sự tích của Khương Phàm công tử. Bắt đầu đều cho là ngươi là khiêu chiến Cổ Hoa, sau này mới biết được ngươi sớm đã cùng một ít hoàng tộc có kết giao. Thật có thể nói, Khương Phàm công tử là hậu tích bạc phát(*), một tiếng hót lên làm kinh người.

(*) Đây là một câu trong “Giá thuyết tống Trương Hổ” của Tô Đông Pha: “Bác quan nhi ước thủ, hậu tích nhi bạc phát”, tức là đọc nhiều mà giữ lại ít, tích lũy nhiều mà dùng ít một. Ý nói rằng, đọc sách nhiều đến đâu cũng chỉ có thể chắt lọc tinh hoa mà giữ lại, tích lũy nhiều đến đâu cũng chỉ có thể dùng từ từ từng chút một.

- Ta xuất thân dân gian, nhưng không cam lòng bình thường, chỉ có thể chơi đùa lung tung. Không giống Diệp Trục Thiên công tử, từ khi sinh ra đã liền đứng tại độ cao mà chúng ta mong ngóng, khiến cho người người hâm mộ.

- Ta càng ao ước Khương Phàm công tử, không có trói buộc, không có ràng buộc, tận tình nam bắc, khoái ý ân oán thù địch.

- Để Diệp Trục Thiên công tử chê cười.

- Nghe nói linh văn Nghị công tử là từ Thánh phẩm biến đổi đến Thiên phẩm? Vô ý mạo phạm, chỉ là Thánh phẩm biến đổi Thiên phẩm từ cổ kim hiếm thấy, không phải cơ duyên nghịch thiên thì không thể được. Nghị công tử, thật là được ông trời chiếu cố.

- Rất hổ thẹn, đúng là đã biến đổi.

- Thiên phẩm chính là Thiên phẩm, bất kể là thức tỉnh lúc trước hay là biến đổi sau này, đều là Thiên phẩm, sao lại là hổ thẹn?

- Ta còn nghe nói, Nghị công tử ở phương bắc đại chiến Đại hoàng tử Cổ Hoa, sức một mình chém giết Thiên Nhân Chiến Khu. Như vậy có thể thấy được, Nghị công tử biến đổi Thiên phẩm, xác thực có chỗ phi phàm.

- Lúc ấy chiến trường hỗn loạn, may mắn mà thôi. So với người được thức tỉnh Thiên phẩm, ta vẫn có chút chênh lệch.

- Nghe danh không bằng gặp mặt, Nghị công tử vậy mà lại khiêm tốn như thế. Không biết Diệp Trục Thiên ta có thể có vinh hạnh, cùng Nghị công tử luận bàn mấy chiêu?

- Nếu như Diệp công tử có hứng thú, ta nguyện ý phụng bồi.

- Vậy liền hôm nào??

Hai người mỗi chữ mỗi câu lấy lòng, trêu đến tất cả mọi người trong ngoài đình viện không nghĩ ra.

Bọn hắn đây là khách sáo sao?
Chương 1432 Cưỡng bức

Thân phận giống như Diệp Trục Thiên, không cần thiết cùng Khương Phàm khách sáo.

Khương Phàm vậy mà lại điệu thấp rồi?

Cái sự phách lối không sợ hãi trước đó đâu?

- Nếu tiểu hầu gia không việc gì, vậy ta cũng không làm phiền nữa.

Diệp Trục Thiên nhìn khẽ vuốt cằm Triệu Thế Hùng, cáo từ rời khỏi.

Bọn người Triệu Thế Hùng tự mình tiễn Diệp Trục Thiên đến cửa ra vào.

Tiểu Bá Vương, Sở Thương Minh vậy mà đã đợi ở chỗ này.

- Ta nghe nói người của thần miếu đến, đặc biệt phụng mệnh phụ vương, đến đây nghênh đón.

Sở Thương Minh cởi mở cười, bước nhanh tiến lên tiếp đón, cũng tò mò đánh giá vị truyền nhân thần miếu xa lạ này.

Diệp Trục Thiên chào hỏi đơn giản.

- Tiểu vương gia, hân hạnh, tại hạ Diệp Trục Thiên.

Sở Thương Minh nhiệt tình mời.

- Diệp công tử còn chưa tới qua Chiến quốc, nhất định phải cho phép ta tận tình địa chủ hữu nghị.

Diệp Trục Thiên cũng không khách khí:

- Vậy ta liền quấy rầy mấy ngày?

- Diệp công tử có thể nể mặt là vinh hạnh của Sở Thương Minh ta, xin mời?

Sở Thương Minh tươi cười thật đẹp, vốn cho rằng truyền nhân thần miếu sẽ rất cao ngạo, có khả năng sẽ từ chối, không nghĩ tới đã lại quá sảng khoái tiếp nhận.

- Mời!!

- Ha ha, xin mời xin mời.

Sở Thương Minh mời Diệp Trục Thiên rời khỏi, âm thầm ra hiệu thị vệ bên cạnh đi đường vòng rời khỏi trước, mau chóng chạy về Bá Vương phủ thông báo phụ vương, làm tốt chuẩn bị nghênh đón.

Bây giờ bọn hắn chính là đang đau đầu phải làm như thế nào để cùng Thái Cổ Thần Miếu tiếp xúc, tên Diệp Trục Thiên này tới quá đúng lúc.

Khương Phàm đưa mắt nhìn Diệp Trục Thiên rời khỏi, ánh mắt có chút ngưng tụ, hắn là cố ý!

Đến Hung Linh hầu phủ lộ diện, là cố ý!

Tiếp nhận Sở Thương Minh mời, cũng là cố ý!

Xem ra Diệp Trục Thiên là muốn cùng hắn 'Đấu pháp' tại Bá Vương Chiến Quốc.

Triệu Thế Hùng chú ý tới sắc mặt Khương Phàm:

- Ngươi không phục?

- Sao??

- Mặc kệ ngươi đang suy nghĩ gì, tuyệt đối không được trêu chọc người của thần miếu. Hắn không giống với Điêu Lãnh Phong. Điêu Lãnh Phong đường xa mà đến, không dám lỗ mãng, Thái Cổ Thần Miếu lại là chủ nhân Tây Nam, toàn bộ thế lực Tây Nam bộ đều phải xem sắc mặt bọn hắn.

- Mà, cường giả của Thái Cổ Thần Miếu đều rất thần bí, võ pháp tu luyện cũng rất đặc thù, thực lực vô cùng mạnh.

Triệu Thế Hùng rất nghiêm túc nhắc nhở Khương Phàm.

Sí Thiên giới nguyện ý vì Khương Phàm đắc tội Vạn Đạo Thần Giáo, chỗ dựa lớn nhất chính là lưng tựa vào Thái Cổ Thần Miếu, nếu như Khương Phàm chọc tới người của Thái Cổ Thần Miếu, không ai có thể giữ được hắn.

- Người không phạm ta ta không phạm người.

Khương Phàm để lại một câu, sau đó về tới trong Hầu phủ.

- Cái gì gọi là người không đánh với ngươi? Người ta là truyền nhân của thần miếu, không có chuyện phạm phải ngươi?

Triệu Thế Võ lắc đầu.

Gia hỏa này chính là thích ăn đòn.

Bị thu thập nhiều liền biết kính sợ.

Trong địa lao Hầu phủ!

- Nhị hoàng tử, ở chỗ này ở đã quen thuộc chưa?

Khương Phàm đứng phía trước hàng rào sắt, giống như cười mà lại không phải cười nhìn Nhị hoàng tử tái nhợt sắc mặt bên trong.

- Tiểu nhân đắc chí!!

Nhị hoàng tử hừ lạnh.

Lúc trước hắn vẫn là 'khách', bị giam lỏng ở bên ngoài trong đình viện.

Ngoại trừ tự do thân thể ra, vấn đề khác cũng còn có thể tiếp nhận.

Nhưng một trận ám sát hôm qua của Tô Huyên, triệt để chọc giận Hung Linh hầu phủ, hắn cũng liền bị kéo đến nơi này.

Đường đường là hoàng tử, vậy mà ở dị quốc hắn lại biến thành tù nhân, thật sự là nhục nhã đến cực điểm.

- Ngươi không nguyện ý nhìn thấy ta, ta cũng không nguyện ý cùng ngươi nói nhảm nhiều. Chúng ta trực tiếp nói thẳng, Tiểu Quang Mang Thánh Thuật, cho ta.

- Nằm mơ!!

- Tình cảnh bây giờ của ngươi không có tư cách để cho ngươi lớn lối như thế. Giao đồ ra, ta để cho ngươi con đường sống.

- Đừng phô trương thanh thế, trên danh nghĩa ta là người thừa kế hoàng tộc, ngươi không dám giết ta, Hung Linh hầu phủ không dám giết ta, Sí Thiên giới lại không dám giết ta!

- Ngươi biết Hỏa Diễm Huyễn Điểu không?

- Đừng lãng phí nước miếng, ta không thể cho ngươi bất cứ thứ gì.

- Hỏa Diễm Huyễn Điểu là bán linh bán yêu đặc thù, bọn chúng không có hình thái cố định của mình, cần thông qua nuốt Yêu thú khác đến diễn biến.

- Ta nói, đừng lãng phí miệng lưỡi!

- Ta chỗ này vừa vặn có một con.

Khương Phàm nhìn trái phải một cái, thấp giọng nói:

- Ngươi đoán xem, nếu như ta an bài hắn ăn ngươi, biến thành bộ dáng của ngươi, có thể rất có ý tứ hay không?

Thể hiện của Nhị hoàng tử từ từ cứng ở trên mặt.

Khương Phàm ha ha cười nói:

- Con chim này của ta, là tặc tinh! Ta tin tưởng lấy năng lực của hắn, hẳn là có thể làm tốt vai trò Nhị hoàng tử, cũng có thể tiếp quản hoàng vị, trở thành Nhân Hoàng tân nhiệm của Cổ Hoa hoàng triều!

Nhị hoàng tử nhìn chằm chằm Khương Phàm, hô hấp dần dần gấp rút, nhưng rất nhanh đã bừng tỉnh:

- Ngươi xem hoàng thất chúng ta là cái gì rồi? Chỉ cần hơi có chút vấn đề, liền sẽ gây nên cảnh giác, đến lúc đó...

Không đợi Nhị hoàng tử nói xong, Khương Phàm đã tiếp được:

- Đến lúc đó, toàn phương bắc đều sẽ biết, Nhân Hoàng tân nhiệm của Cổ Hoa hoàng triều, lại là một con chim biến thành, ha ha, ha ha ha! Đặc sắc không?? Mặt Cổ Hoa, còn cần không??

Nhị hoàng tử giận dữ đứng dậy:

- Ngươi thật là một tên hỗn đản từ đầu đến đuôi!

Khương Phàm tiếc nuối lắc đầu:

- Rất đáng tiếc, đến lúc đó cái phương bắc này, thậm chí là cả thiên hạ này đều sẽ bàn tán sôi nổi về Cổ Hoa. Nhưng ngươi đã chết, không nhìn thấy được Cổ Hoa 'Huy hoàng' như vậy đâu.

Nhị hoàng tử căm tức nhìn Khương Phàm, trong lòng nén giận lại càng tức giận.

Mình đường đường là hoàng tử hoàng thất, người thừa kế hoàng tộc, lại phải chịu một tên giặc cỏ uy hiếp.

Khương Phàm vươn tay:

- Giao ra?

- Đừng phô trương thanh thế, ngươi không dám!

- Ta không phải không dám, chỉ là tận lực không hy vọng làm như vậy.

- Chim của ngươi đâu?

- Không tin ta?

Khương Phàm nhìn hai bên một chút, sau đó đưa tặc điểu từ trong thanh đồng tiểu tháp ra.

Tặc điểu bây giờ giống như là Ô Nha màu đen, toàn thân tỏa ra kim quang hừng hực, ánh sáng hình thành tầng tầng vòng sáng, thần thánh không gì sánh được.

Giống như là vầng mặt trời!

- Gọi ta ra làm gì? Đang bận đây!!

Buổi sáng hôm nay nó vừa mới xuất quan, chính thức bước vào cửu trọng thiên.

Thái Dương đồ đằng nhận kích phát, năng lượng Kim Ô cổ lão đã thức tỉnh, bắt đầu cùng nó dung hợp chiều sâu.

- Biến thành một người, biểu hiện ra cho vị Nhị hoàng tử này xem.

- Không rảnh.

- Đừng lề mề.

- Phiền phức!!

Tặc điểu nhanh chóng biến thành bộ dáng Đổng Tị, tiếp đó lại biến thành hùng sư, cự ưng, Hỏa Liệt Điểu, sau đó biến trở về Kim Ô.
Chương 1433 Lửa giận chưa bao giờ dập tắt

- Đi được chưa? Ta còn muốn bế quan.

Khương Phàm thu hồi nó vào thanh đồng tiểu tháp, nhìn sắc mặt Nhị hoàng tử đầy quái dị:

- Thấy rõ ràng rồi?

Nhị hoàng tử vùng vẫy một lát, nghiêm mặt nói:

- Ta chỉ có phục khắc.

- Toàn diện không?

- Toàn diện.

- Vậy thì lấy ra đi.

Nhị hoàng tử lấy phục khắc Tiểu Quang Mang Thánh Thuật, ném ra ngoài.

Khương Phàm cầm lên liền đi, giao cho Lý Dần ở trong thanh đồng tiểu tháp, nhắc nhở hắn mau chóng tu luyện.

Lý Dần nhận song trọng kích thích là 'Hứa Đan' cùng 'Thân thế', khát vọng đối với lực lượng vô cùng cường liệt, cầm tới Tiểu Quang Mang Thánh Thuật liền bắt đầu đọc qua đệ tứ trọng.

Trong thanh đồng tiểu tháp, lúc đầu không có ánh sáng đặc biệt mãnh liệt, nhưng sau khi tặc điểu dung hợp Kim Ô, tựa như là một mặt trời tự nhiên, cung cấp hoàn cảnh tu luyện tuyệt hảo.

Khương Phàm thì mang theo ngọc phù trưởng lão tam đẳng, trở lại Sí Thiên giới, sau khi tìm kiếm bốn phương trong rừng rậm mênh mông, rốt cuộc cũng tìm tới được một nơi hẻo lánh vắng vẻ yên tĩnh, bắt đầu nghiên cứu Sơn Hà Đại Táng sâu hơn.

Vì để cảm ngộ tốt hơn, hắn cũng mời Dạ An Nhiên vừa mới đột phá đi ra.

Dạ An Nhiên từng được Ngũ Hành Thần Thụ chỉ dẫn, lại diễn lại tiểu thế giới của riêng mình, đối với uy lực sơn hà, nhất là thế giới, có đặc biệt hiểu biết.

Giữa bọn hắn có thể cùng nhau nghiên cứu thảo luận, phụ trợ lẫn nhau, xâm nhập nghiên cứu.

- Ca ca. Huynh thật muốn báo thù sao?

Niệm An bồi tiếp Du Cảnh Chiến đứng tại đỉnh núi thanh tú, nhìn lên bầu trời treo 'mặt trời'.

Má ngọc kiều nộn, đôi mắt đẹp như nước, để cho ai thấy cũng đều yêu.

- Ta sống chính là vì báo thù, chỉ cần có thể giết đám súc sinh kia, cái gì ta cũng đều nguyện ý làm, cái gì cũng đều có thể từ bỏ.

Lửa giận cuồn cuộn trong lồng ngực Du Cảnh Chiến không có một khắc nào bình tĩnh lại được.

Trước đó luôn luôn hoài nghi Khương Phàm có thể tìm tới kẻ thù cho hắn hay không, có năng lực cùng hắn đối kháng với kẻ địch hay không.

Nhưng bây giờ, hắn chẳng những không có lo lắng, ngược lại càng vô cùng tin tưởng.

Khương Phàm là Thiên phẩm thánh văn, lại còn là Luyện Đan sư của Sí Thiên giới.

Nữ tử của Khương Phàm, cũng là Thiên phẩm linh văn.

Đệ tử của Khương Phàm thì là Chí Tôn song thánh văn.

Ngay cả sủng vật hắn nuôi, đều có thể hiện ra uy lực thái dương.

Mấy ngày trước, khi hắn đang tu luyện, lại còn gặp một nam tử phách lối ở trong rừng, vậy mà cũng là Thiên phẩm linh văn.

Lúc trước hắn nhìn thấy thánh văn bình thường đều sẽ hâm mộ, vậy mà nơi này lại cất giấu nhiều Thiên phẩm như vậy.

Hắn rung động trước những bí mật mà Khương Phàm cất giấu thật sâu lấy, càng có thể cảm nhận được dã tâm của Khương Phàm.

- Muội không ngăn cản huynh, muội cũng sẽ không rời khỏi, muội sẽ ở ngay chỗ này chờ huynh.

Đôi mắt đẹp của Niệm An dần dần mông lung.

Ca ca là người thân duy nhất của nàng, nàng không thể nào vứt ca ca mà một mình đến thánh địa sống tạm. Nếu như ca ca có thể báo thù, nàng nguyện ý bồi tiếp ca ca, đến thánh địa cùng nhau bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng nếu như ca ca chết rồi, nàng còn sống cũng không còn gì ý nghĩa.

Nàng muốn dẫn lấy thi cốt ca ca, trở lại Thập Vạn Đại Sơn, là chết đi cũng có thể chôn cùng người thân.

Trong trạch viện ở một nơi hẻo lánh bình thường trong thành khu.

Lý Phong, cũng chính là Thiệu Hoa Vinh, đã thức tỉnh vào lúc sáng sớm, đầu đau muốn nứt, toàn thân khó chịu. Thật giống như bị bệnh nặng một trận, từ đầu khớp xương lộ ra suy yếu.

- Tại sao ngươi phải tới đó? Ngươi lúc đó đang chiến đấu cùng ai?

Lão giả gầy còm đứng một bên, mặt âm trầm.

Lý Phong xoa cái đầu căng đau, chống người lên, cố gắng nghĩ lại những chuyện ngày hôm qua.

Thế nhưng, ngoại trừ chuyện hắn cùng Khương Phàm gặp mặt, sau đó, cái gì cũng đều không nhớ rõ.

- Nói đi! Ngươi có bí mật gì giấu diếm ta? Tại sao phải đi ra ngoài vào đêm khuya, tại sao lại bị thương thành như thế này!

Mặc dù ngươi đã gia nhập Thiệu gia, nhưng việc của Niết Bàn Thạch liên quan đến di chiếu của hồ tiên tổ, ý nghĩa rất quan trọng, nếu như ngươi không có năng lực xử lý, ta có quyền ngươi đưa trở về.

- Ta có thể ứng phó, chỉ là...

Lý Phong dùng sức xoa đầu, nhưng vẫn không nhớ nổi sau đó đã xảy ra chuyện, cho dù là mấy cái hình ảnh lẻ tẻ.

Lão nhân nói chuyện rất không khách khí:

- Thiệu gia đánh giá ngươi vô cùng cao, bồi dưỡng ngươi đến Chí Tôn Thánh phẩm cũng hao phí số lượng lớn tinh lực. Kết quả, ngươi lại khiến cho ta thất vọng.

Lý Phong cũng tức giận, đáy mắt lấp lóe ý lạnh:

- Bình thường ta không như thế này, ngươi cũng rất rõ ràng! Ta là... Ta là nhận phải ảnh hưởng.

- Vậy nói cho ta biết, xảy ra chuyện gì, nhận lấy ảnh hưởng gì?

- Khương Phàm...

- Khương Phàm thế nào! Nói rõ ràng! Ngày đầu tiên ngươi tới nơi này, ta đã nói rõ quy củ với ngươi, trước tiên phải quan sát, sau đó lại phán đoán, cuối cùng là hành động. Nhất là khi không có nguyên nhân đặc biệt, không nên tùy tiện tiếp xúc Khương Phàm!

Lý Phong vùng vẫy một lát:

- Khương Phàm giống như biết thân thế của ta, biết rất nhiều bí mật của ta, hắn giống như... biết ta.

- Ai cho ngươi quen đến bệnh! Nói rõ ràng ra, đừng gập ghềnh!

- Ta nói không rõ ràng, bây giờ chính ta cũng rất hồ đồ.

Lý Phong ảo não.

Bởi vì địa vị Chiến quốc đặc thù, Nhân Gian Ngục đang tuyển chọn người vô cùng cẩn thận, cuối cùng đã chọn hắn, đây là một loại tín nhiệm, cũng là cho hắn cơ hội biểu hiện.

Thế nhưng, không nghĩ tới khi vừa tới nơi này liền gặp loại chuyện kỳ quái lại hỏng bét này.

- Xem ra ngươi thật rất không thích hợp phụ trách chuyện này, ta sẽ bẩm báo Nhân Gian Ngục, mời bọn họ khác phái những người khác đến phụ trách.

- Ta có thể làm! Chỉ là chuyện đột nhiên xảy ra!

- Ta tự có phán đoán!

Lão nhân lại không tiếp tục để ý, đi thẳng ra khỏi phòng.

- Đáng chết!!

Lý Phong bực bội nện mép giường một cái.

Nhưng bất luận hắn có cố gắng thế nào, thì vẫn không nhớ nổi tình huống lúc đó.

Nhưng, có mấy lời hắn lại nhớ rất rõ ràng.

Khương Phàm biết hắn họ Lý, còn biết hắn đổi họ Thiệu. Khương Phàm biết bí mật linh văn của hắn, cũng biết thân phận của hắn.

Những chuyện này rất có thể đều có liên quan cùng nam tử thần bí bên cạnh Khương Phàm kia.

Mà người thần bí kia, vậy mà lại giống hắn như đúc!

- Khương Phàm... Khương Phàm...

Lý Phong nắm chặt nắm đấm, mặc kệ Nhân Gian Ngục nơi đó an bài như thế nào, hắn đều phải ở lại chỗ này điều tra Khương Phàm.

Niết Bàn Thạch hay cái gì khác cũng đã không quan trọng nữa.

Hắn phải biết mình làm sao, người thần bí kia là ai.

Hắn càng phải tra rõ ràng thân phận của hắn.
Chương 1434 Phía sau sát cơ (1)

Sau khi vào đêm, Bá Vương phủ phái người mời Khương Phàm, Triệu Thế Hùng đến Bá Vương phủ dự tiệc.

Lý do là thịnh tình tiếp đãi truyền nhân của Thái Cổ Thần Miếu, Diệp Trục Thiên. Đồng thời nhận được lời mời còn có Thương Linh hầu phủ cùng Lôi Linh hầu phủ của Chiến quốc.

Nhưng...

Bọn hắn lại được đáp lại là Khương Phàm đã về Sí Thiên giới, Triệu Thế Hùng thì cần tu dưỡng, nhã nhặn từ chối lời mời.

- Tiểu vương gia cùng tiểu hầu gia giống như không quá hòa thuận nhỉ.

Diệp Trục Thiên theo Sở Thương Minh nhận biết tân khách lui tới, vô tình hay cố ý lại dẫn dắt đến chủ đề.

- Đều là hộ giả tương lai của Bá Vương Chiến Quốc, quan hệ như thế nào không quan trọng, quan trọng là có thể tại thời khắc cần nhất mà đồng tâm hiệp lực.

- Tiểu vương gia nói đúng lắm. Ta cũng rất tôn trọng Hung Linh Hầu. Sát Lục Huyết Viêm có thể vượt qua Sinh Tử cảnh, quả thật cổ kim hiếm thấy, bất kỳ người nào có thể sáng tạo kỳ tích, trong mắt của ta đều đáng tôn trọng. Chỉ là, ta rất lo lắng Triệu Thế Hùng.

Diệp Trục Thiên cố ý toát ra mấy phần lo lắng, thần thái ngữ khí đều vừa đúng.

- Cớ gì Diệp huynh lại nói ra lời ấy.

- Triệu Thế Hùng là Thiên phẩm linh văn, trên ý nghĩa nghiêm ngặt hẳn là càng dễ vượt qua Sinh Tử cảnh hơn so với Thánh phẩm linh văn. Nhưng, linh văn của hắn là Cùng Kỳ Huyết Viêm, là huyết viêm nguy hiểm, so với Sát Lục Huyết Viêm càng táo bạo lại càng dễ sai lầm hơn.

- Triệu Thế Hùng trưởng thành cho đến bây giờ, từ đầu tới cuối duy trì ở lý trí, kéo dài mạnh lên, cũng không có xuất hiện phản phệ rõ ràng, chủ yếu là bởi vì Hung Linh Hầu có kinh nghiệm, có thể chỉ đạo hắn.

Khi bọn hắn đang nói chuyện, tử đệ của Thương Linh hầu phủ lại đến đây chào hỏi, Sở Thương Minh nhiệt tình giới thiệu cho Diệp Trục Thiên.

Sau khi làm quen, hai người lại tiếp tục đi lên phía trước, Sở Thương Minh nói:

- Kinh nghiệm chỉ đạo của Hung Linh Hầu xác thực đã giúp Triệu Thế Hùng rất lớn. Còn có đan dược 'Băng Tủy Huyết Liên Đan' mà Triệu gia cung cấp, cơ hồ mỗi tháng hắn đều có một viên, phụ trợ áp chế sát niệm của huyết viêm.

Diệp Trục Thiên nói:

- Tại trước Sinh Tử cảnh đó, hắn xem như gánh vác được. Nhưng Sinh Tử cảnh huyền diệu khó lường, đối với bất kỳ người nào cũng đều là khảo nghiệm, nhất là tính cách táo bạo, linh văn đặc biệt, rất dễ dàng sai lầm, đi đến hủy diệt.

Sở Thương Minh yên lặng thưởng thức thâm ý trong lời của Diệp Trục Thiên, thuận miệng phụ họa nói:

- Cùng Kỳ Huyết Viêm của Triệu Thế Hùng so với Sát Lục Huyết Viêm của Hung Linh Hầu không chỉ có thực lực mạnh hơn, sát tính cũng sẽ càng nặng, nếu như tiến vào Sinh Tử cảnh, xác thực rất nguy hiểm.

Diệp Trục Thiên nói:

- Cho nên ta mới lo lắng cho Triệu Thế Hùng. Hắn muốn vượt qua Sinh Tử cảnh, cho dù có kinh nghiệm của Hung Linh Hầu, có đan dược Triệu gia, cũng rất khó cam đoan tuyệt đối không xảy ra sai lầm.

Sở Thương Minh hỏi:

- Diệp huynh có cách gì có thể trợ giúp Triệu Thế Hùng bình ổn vượt qua sao?

- Thế thì không có, chỉ là cảm thấy đáng tiếc.

Diệp Trục Thiên hơi dừng lại, xảo diệu chỉ dẫn:

- May mắn nơi này là Bá Vương Chiến Quốc, không người nào dám mưu hại Triệu Thế Hùng, nếu có ai hạ dược trước lúc hắn chuẩn bị Sinh Tử cảnh cho, vậy coi như phiền toái.

- Thế thì không đến mức. Nếu ai hại Triệu Thế Hùng, không chỉ có Hung Linh Hầu sẽ bạo tẩu, Sí Thiên giới càng biết nghiêm tra tới cùng.

- Tác Ngọc Đường thì sao? Hôm nay ngươi có nói qua, hắn bị Khương Phàm hại, bây giờ tình cảnh vô cùng hỏng bét.

- Hắn coi như hại cũng là hại Khương Phàm, không dám đụng vào Triệu Thế Hùng.

- Vẫn phải đề phòng thôi. Ta nghe nói Ly Hỏa thánh địa nắm giữ lấy một loại đan dược đặc biệt, có thể khiến người ta sớm tiến vào Sinh Tử cảnh. Nếu như Khương Phàm còn không có chuẩn bị kỹ càng, liền dùng đan dược, chỉ sợ cũng nguy hiểm. Tình huống của Triệu Thế Hùng so với Khương Phàm càng yếu ớt, nếu như cũng dùng đan dược cũng sẽ vô cùng nguy hiểm.

Diệp Trục Thiên nói xong, lại nói:

- Ta rất xem trọng Triệu Thế Hùng, cũng rất thưởng thức Khương Phàm, vốn định lúc gặp mặt ở yến hội đêm nay nhắc nhở bọn hắn phải coi chừng, nhưng bọn hắn lại không đến.

Người nói cố ý, người nghe càng hữu tâm hơn!

Sở Thương Minh hơi nhíu mày lại, trong lòng có loại cảm giác kỳ quái.

Đây là đang quan tâm?

Hay là đang nhắc nhở?

Là ta ảo giác sao? Tại sao ta lại cảm giác Diệp Trục Thiên đang nhắc nhở ta dùng loại đan dược kia đi mưu hại Khương Phàm cùng Triệu Thế Hùng!

Diệp Trục Thiên hỏi:

- Khương Phàm đã là cửu trọng thiên rồi?

- Hắn vừa mới đột phá mấy ngày trước.

- Phải nhắc nhở hắn chú ý an toàn. Bây giờ khẳng định oán niệm của Tác Ngọc Đường đã rất sâu đậm, rất dễ dàng xúc động, nếu như làm ra chuyện gì đó không lý trí, chỉ sợ Khương Phàm sẽ có nguy hiểm tính mạng.

- Trước đó Tác Ngọc Đường hận không thể giết chết Khương Phàm, bây giờ càng là hận thấu hắn. Mà theo như ta được biết, phe phái Triệu gia đã bắt đầu bí mật nhúng tay, cản trở Tác Ngọc Đường sưu tập dược liệu.

- Như thế này thì càng phải nhắc nhở Khương Phàm chú ý an toàn, ta còn đang mong đợi cùng hắn luận bàn đây.

Trong lời nói của Diệp Trục Thiên mang theo nhắc nhở, trong ánh mắt nhìn về phía Sở Thương Minh lại có mấy phần dị dạng.

Sở Thương Minh cùng Diệp Trục Thiên đụng phải ánh mắt, trong lòng lần nữa khẽ động.

Ta không phải là ảo giác đó chứ?

Diệp Trục Thiên chính là đang ám chỉ hắn!

Muốn hủy đi Khương Phàm, Triệu Thế Hùng, bây giờ chính là thời khắc tuyệt hảo.

Hoàn toàn không cần bọn hắn tự mình động thủ, chỉ cần hơi kích thích Tác Ngọc Đường, Tác Ngọc Đường có thể thay bọn hắn diệt trừ Khương Phàm cùng Triệu Thế Hùng.

Thế nhưng, tại sao Diệp Trục Thiên lại muốn nhắc nhở hắn cái này, hai người có thù sao?

Sở Thương Minh cảm thấy rất kì quái.

Sau khi tiệc tối kết thúc.

Sở Thương Minh ngồi một mình ở trong căn phòng mờ tối, đáy mắt thâm thúy ngẫu nhiên hiện lên ý lạnh.

Diệt trừ Khương Phàm cùng Triệu Thế Hùng?

Ý nghĩ này sau khi xuất hiện trong đầu liền vung đi không được.

Lúc trước hắn không phải không có nghĩ đến cơ hội này, mà căn bản là không có nghĩ tới hướng này. Bởi vì bên trong Sí Thiên giới đều là Luyện Đan sư, mặc dù có cạnh tranh, nhưng rất ít xuất hiện mưu hại ác liệt, ngay cả lấy Hạo Thiên Thánh Quốc cùng Bá Vương Chiến Quốc ở bên ngoài chỉ cho phép cạnh tranh.
Chương 1435 Phía sau sát cơ (2)

- Khương Phàm, Triệu Thế Hùng, nếu liên hợp với nhau, tương lai khẳng định uy hiếp được Bá Vương phủ. Triệu Thế Hùng muốn vượt qua Sinh Tử cảnh, xác thực rất nguy hiểm, nhưng có kinh nghiệm của Hung Linh Hầu cùng phối hợp của Triệu gia và Đổng gia, tỷ lệ thành công của hắn kỳ thật rất lớn.

- Mà bây giờ Khương Phàm đã cho thấy được tiềm lực phi phàm, thành tựu tương lai càng là vô cùng rộng lớn. Quan trọng hơn là, hắn lại được Giới Chủ coi trọng.

- Ta không thể để cho Sở gia dời xa Bá Vương phủ, chí ít thì không thể thời điểm tại ta làm gia chủ.

- Thế nhưng, ta thật sự muốn mưu hại bọn hắn sao? Đây cũng không tính mưu hại, ta chỉ cần kích thích Tác Ngọc Đường, những chuyện khác không cần ta ra tay. Mà, chỉ là chỉ dẫn bọn hắn sớm tiến vào Sinh Tử cảnh mà thôi.

- Nếu như bọn hắn thật sự lợi hại thì vẫn có thể thành công, nếu như không được, vậy chẳng trách người khác.

Sở Thương Minh tự lẩm bẩm, giống như đang phân tích, lại như đang thuyết phục bản thân mình.

Trong bóng tối, nội tâm của hắn đang giãy dụa.

Dù sao sự kiện này cũng quá ác liệt, nếu như bại lộ...

- Không! Làm sao có thể bại lộ? Tại sao lại nói là bại lộ! Ta chỉ là kích thích Tác Ngọc Đường mà thôi, kẻ ra tay cũng không phải ta, không có chút liên quan nào với ta cả.

Trong đầu Sở Thương Minh giống như có hai thanh âm đang hồi tưởng.

Một cái rất lo lắng, một cái lại rất xao động.

- Hung Linh hầu phủ có dã tâm mưu đồ địa vị Bá Vương, mọi người đều biết. Sở gia không có Thiên phẩm linh văn, cũng chỉ có thể bị động chờ đợi, mong mỏi Triệu Thế Hùng thất bại. Lần này, chỉ sợ là cơ hội có thể chủ động phản kích duy nhất, mà là không biết liên luỵ đến Sở gia chúng ta.

Sở Thương Minh dùng sức nắm chặt nắm đấm, sau khi đắng đo một lúc lâu, đáy mắt thâm thúy lại lóe lên tinh mang:

- Có gì có thể do dự, ngay cả chút dũng khí ấy cũng đều không có, ta có tư cách gì dẫn đầu Sở gia lớn mạnh? Nhưng tại sao Diệp Trục Thiên muốn chỉ dẫn ta?

Ý nghĩ này lại lần nữa xuất hiện, nhưng rất nhanh đã bị Sở Thương Minh hất ra, bởi vì không hề liên quan tới hắn.

- Khương Phàm bế quan tại Sí Thiên giới. Triệu Thế Hùng bị kích thích, cũng có thể sẽ bắn vọt cửu trọng thiên trong trận bế quan gần đây. Chính là thời điểm!!

Sở Thương Minh đứng dậy, trong căn phòng mờ tối, làm ra quyết định cuối cùng.

Tác Ngọc Đường thức tỉnh sau ba ngày, nhưng vẫn không có để cảm xúc bi phẫn đi ra ngoài.

Hắn uất ức, tức giận, đau đớn, càng không cam tâm.

Rõ ràng đã đoán được Khương Phàm tiến vào Sí Thiên giới là đến hại hắn, vì sao vẫn trúng kế?

Hắn đã từng là tôn chủ Nam Bộ, là Đan Thánh đức cao vọng trọng mà chủ nhân hoàng tộc đều phải tôn kính, thế nhưng…. Từ sau khi bắt nghĩa phụ của Khương Phàm, Khương Phàm tựa như ác mộng cuốn lấy hắn. Mỗi lần gặp mặt đều sẽ bị nhục nhã đến thương tích đầy mình, bị tổn thương đến máu me đầm đìa.

Cuối cùng đều đã chạy đến Sí Thiên giới, vẫn bị Khương Phàm nghĩ hết biện pháp mà chà đạp.

Không chỉ có phế hắn đi, mà mười hai vị trưởng lão mang ra, cũng chết thì chết, phế thì phế.

Tác Ngọc Đường đau đớn suy yếu, cảm giác tất cả lửa giận muốn đốt chết hắn.

Không thể nhịn!

Không thể nào lại bị động như vậy!

Càng không thể lại tùy ý để Khương Phàm tra tấn hắn muốn làm gì thì làm như vậy được!

Hắn muốn phản kích, hắn nhất định phải phản kích.

Hắn muốn để Khương Phàm biết Tác Ngọc Đường hắn không chỉ là một Luyện Đan sư chỉ biết luyện đan.

Hắn muốn để Khương Phàm bỏ ra cái giá thích đáng vì hành động của mình.

- Tác trưởng lão, ngài tỉnh rồi.

Tiểu vương gia Sở Thương Minh đi đến gian phòng của Tác Ngọc Đường, mặt mũi tràn đầy tiếc nuối cùng lo lắng.

- Tiểu vương gia, đến đây ngồi.

Tác Ngọc Đường buông xuống tầm mắt, thanh âm khàn khàn.

- Ai...

Sở Thương Minh thở dài, ngồi ở mép giường, nói:

- Chuyện đã xảy ra, ngài đừng quá khổ sở, hãy cố gắng dưỡng thương, sau này cũng không nên trêu chọc tên điên kia nữa.

- Tiểu vương gia, ta muốn thỉnh giáo một chuyện. Giới Chủ, xử trí Khương Phàm như thế nào?

Tác Ngọc Đường nằm ở trên giường, dùng sức nắm chặt nắm đấm.

Tỉnh lại đã ba ngày, không có mấy người đến thăm, hắn rất muốn biết được tình huống bên ngoài, nhưng bọn thị vệ muốn nói rồi lại thôi, đến bây giờ hắn cũng không biết Khương Phàm đã như thế nào.

Nhưng, hắn có dự cảm thật không tốt.

Sở Thương Minh tiếc nuối nói:

- Khương Phàm đã là trưởng lão tam đẳng.

- Khục... Khụ khụ...

Lồng ngực Tác Ngọc Đường chập trùng, kịch liệt ho khan, vừa muốn cưỡng ép khống chế, vậy mà máu tươi lại từ trong hàm răng tung tóe ra ngoài.

- Vì sao? Hắn đã hủy pháp trường dưới mặt đất của ta, còn suýt nữa hại chết ta, vì sao Giới Chủ không xử trí hắn?

- Mặc dù hỏa trì dưới mặt đất bị hủy, nhưng không có chứng cứ trực tiếp chứng minh là Khương Phàm làm. Mà các ngươi bị thương, nói cho cùng là do lúc ấy các ngươi mất khống chế, không có liên quan tới người khác, chí ít không có liên quan trực tiếp.

- Cho nên, thật đáng tiếc. Chúng ta đều biết có liên quan tới Khương Phàm, nhưng chính là không có chứng cứ có thể định tội Khương Phàm.

- Vì sao còn muốn tăng đẳng cấp cho Khương Phàm?

Tác Ngọc Đường thở hổn hển, rốt cuộc đã hiểu tại sao bọn thị vệ cũng không nguyện ý nhiều lời.

- Ngài tỉnh táo một chút trước đã, ai, thực sự thật có lỗi, đều là ta lắm mồm, ta vẫn là hôm nào lại đến.

Sở Thương Minh cố ý muốn đứng dậy rời khỏi.

- Đừng đi! Hãy nói cho ta biết! Tại sao??

Tác Ngọc Đường cố gắng muốn chống người lên, nhưng lại mệt mỏi ngã trên giường, ngay sau đó lại là một trận ho khan như tê tâm liệt phế.

Thị vệ bên ngoài xông vào, ra hiệu Sở Thương Minh đi nhanh lên.

Bọn hắn không nguyện ý nhiều lời, chính là sợ Tác Ngọc Đường tức chết ở trên giường, Tiểu vương gia này sao lại không hiểu chuyện như vậy.

- Các ngươi đều ra ngoài, cút ra ngoài cho ta!

Tác Ngọc Đường đỏ cả hai mắt, mệt mỏi gào thét.

- Thế nhưng...

- Ra ngoài!!

Bọn thị vệ không muốn lại kích thích hắn, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu Sở Thương Minh chú ý cách nói chuyện.

- Tác trưởng lão, trước tiên ngài hãy khống chế cảm xúc.

Sở Thương Minh ra vẻ quan tâm đỡ lấy Tác Ngọc Đường ngồi xuống.

- Tiểu vương gia, ngươi biết nói cho ta biết, hãy nói hết cho ta biết.

Sắc mặt Tác Ngọc Đường tái nhợt như tờ giấy, thân thể đều đang nhẹ nhàng run rẩy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK