Bọn hắn đi đến Thánh Sơn chính là tìm kiếm cơ duyên, càng là nơi oanh động, càng có khả năng ẩn giấu đại cơ duyên.
- Đi! Lão tử đã đến đây thì chính là liều mạng!
Trong rừng rậm phía đông, một đệ tử thánh địa Nam Bộ cắn răng xông đến.
- Đều giữ vững tinh thần, vào xem tình huống, có sức lực bất thường tranh thủ thời gian rút lui.
Những đồng bạn khác liên tiếp theo vào.
Trong rừng rậm phía nam, đệ tử Thánh Sơn đang lúc nơi đó chần chờ có nên đi đến hay không, một người cả người đầy máu từ phía trước lao ra, chật vật nhào vào trên mặt đất.
- Lữ Lương Nhân? Ngươi làm sao?
Các đệ tử thánh địa quá sợ hãi, ai đánh gia hỏa này thành như thế này rồi?
- Vĩnh Hằng Chi Linh!
- Cái gì?
- Vĩnh Hằng Chi Linh xuất hiện! Thời điểm chúng ta đuổi tới, xông đến một hầm đá, sau đó liền... Liền... Như thế này!
Lữ Lương Nhân tóc tai bù xù, kịch liệt thở dốc, quay đầu quan sát hồn khí ngập trời khủng bố sơn lâm, cố ý thể hiện ra vẻ mặt sợ hãi.
- Vĩnh Hằng Chi Linh?
Đám người kinh hô.
- Các ngươi muốn đi đến sao? Ngàn vạn lần phải coi chừng, trong này có oán niệm rất mạnh, rất dễ bị lạc, trở nên điên cuồng táo bạo, nghiêm trọng sẽ là bạo thể mà chết.
Tô Triệt đều ở bên trong điên rồi.
- Ngươi muốn đi đâu?
- Tìm Thẩm Minh Thu! Để hắn cứu người!
Lữ Lương Nhân chật vật chạy trốn.
- Vĩnh Hằng Chi Linh!
Bọn hắn trao đổi ánh mắt vui mừng, tiến đến đã hơn hai tháng, rốt cuộc cũng đụng phải tin tức về Vĩnh Hằng Chi Linh.
- Tô Triệt đều điên rồi?
Có đệ tử nhìn qua phương hướng Lữ Lương Nhân rời khỏi, có một số khó có thể tin, đây chính là Thánh Chủ mà Đại Diễn thánh địa khâm định hạ nhiệm sao.
- Oán niệm bên trong có thể khiến người ta nổi điên? Lữ Lương Nhân nói cho chúng ta biết những này, còn tính là nghĩa khí!
Có đệ tử kích động nhìn qua rừng rậm hỗn loạn phía trước.
- Chúng ta đi đến không?
Đệ tử bên cạnh kích động.
- Đi, đương nhiên phải đi, ta còn không biết Vĩnh Hằng Chi Linh là dạng gì đâu.
Một đệ tử hít sâu một hơi, tiến vào bên trong hồn vụ hỗn loạn.
- Đuổi theo, nhanh nhanh nhanh, giữ vững tinh thần, nếu có một cảm giác không đúng sức lực liền lập tức rút về tới.
Các đệ tử khác cũng không do dự nữa, có bảo bối, có Vĩnh Hằng Chi Linh, vậy còn thất thần làm gì?
Cùng lúc đó, các đệ tử Đại Diễn thánh địa khác đều từ các phương vị khác nhau xuất hiện, giả dáng vẻ chật vật trốn ra tới, để lộ tin tức Vĩnh Hằng Chi Linh, cũng nhắc nhở bọn hắn phải chú ý oán niệm.
Mục tiêu của bọn hắn là Huyền Nguyệt hoàng triều, không thể để cho những đệ tử thánh địa này hi sinh vô ích.
Bất luận là đệ tử thánh địa hay là đám tán tu, đều kích động.
Có một số ở lại tại chỗ, đa số đều đã vọt vào.
- Đi đến không?
Bọn người Triệu Thắng chạy tới nơi này, cũng bị tràng diện khủng bố trước mặt kinh đến.
Mây mù cuồn cuộn khắp bầu trời, như con sông mênh mông.
Bóng tối bao trùm dãy núi rừng già, âm khí âm u.
Vong linh trong rừng rậm gào thét kinh khủng, điên cuồng chém giết.
Vô số mãnh cầm ác thú bạo tẩu gào thét ở bên trong.
Hỗn loạn lại táo bạo, âm trầm vừa kinh khủng, phạm vi đạt tới mấy chục hơn trăm dặm.
- Đi không?
Nghiêm Sâm đều có một chút do dự.
- Đều đã đi tới nơi này, đương nhiên phải vào.
Thời điểm nên dũng mãnh Thái Long tuyệt đối không mập mờ, hắn là kẻ đầu tiên vọt vào.
- Đuổi theo! Đừng tách rời! Mặc kệ gặp được cái gì, phải liên thủ ứng phó!
Triệu Thắng hô to, mang theo các đệ tử khác xông vào Cuồng Nhân đạo tràng.
Sau đó không lâu, Thương Thiên Tước cuốn lên lôi triều đầy trời, từ phương xa bay tới nơi này, dừng ở trên một ngọn núi cao.
- Ở đâu nhiều tử linh như vậy?
Tiêu Lạc Sư âm thầm hít một hơi, vẻ mặt nghiêm trọng.
- Các ngươi chú ý ngọn núi kia!
Ánh mắt Tiêu Lạc Lê nhìn sáng tỏ thiên địa mờ tối, chỉ vào ngọn núi đá bên ngoài mấy chục dặm kia.
Núi đá tương tự như người khổng lồ, cúi đầu ngồi xếp bằng, trang trọng nghiêm túc.
Nhưng, giờ phút này từ trong ra ngoài nơi đó đều tỏa ra u quang quỷ dị, để bộ dáng trang trọng còn mang theo âm khí bức người.
Lục Bình Yên kiêng kị:
- Dưới ngọn núi kia chôn giấu bảo bối, hay là đang trấn áp một phong ấn nào đó?
Một vị tán tu Huyền Nguyệt hoàng triều chú ý tới bọn hắn, vội vàng xông lên đỉnh núi:
- Công chúa điện hạ! Phía trước có Vĩnh Hằng Chi Linh!
- Vĩnh Hằng Chi Linh?
Sắc mặt đám người Tiêu Lạc Lê đột nhiên biến đổi, đồng loạt trông qua.
Người kia tranh công hô to:
- Người của Đại Diễn thánh địa truy đuổi Vĩnh Hằng Chi Linh, kết quả đã động cấm chế gì đó, đánh thức vong linh ngủ say.
- Người của Đại Diễn thánh địa đâu?
- Chết rất nhiều, ngay cả Tô Triệt cũng đều điên rồi!
- Ngươi xác định?
- Ngàn lần chính xác!
Người kia vừa mới hô xong, Tiêu Lạc Lê đã cùng bảy vị tán tu trước tiên liền xông ra ngoài.
Linh Bảo không quan trọng, nhưng Vĩnh Hằng Chi Linh, Linh Bảo quý giá nhất bên trong Vĩnh Hằng Thánh Sơn, có thể trực tiếp thay đổi vận mệnh.
- Dừng lại! Tất cả đứng lại cho ta!
Không đợi Tiêu Lạc Sư hô xong, bọn hắn đều đã xông vào rừng rậm.
Vô cùng dứt khoát!
Ngay cả đầu cũng không quay lại!
- Vĩnh Hằng Chi Linh!
Đáy mắt Lăng Thất Tung bùng lên tinh mang, hắn nhảy xuống đỉnh núi, xông về rừng rậm.
Tiêu Lạc Sư hô to:
- Lăng Thất Tung, ai bảo ngươi tự tiện hành động, trở lại cho ta.
- Đại Diễn thánh địa đều đã phế đi, còn ở lại chỗ này làm gì! Các ngươi từ từ thương lượng đi, ta không lãng phí thời gian!
Lăng Thất Tung biến mất trong sương mù.
Tuy nhiên, sau khi xông vào mê vụ không lâu, hắn liền ngừng lại, khóe miệng hiện lên đường cong tàn nhẫn, nhìn hai bên một chút, dọc theo biên giới hỗn loạn chạy đi.
Tâm tư hắn kín đáo, thời điểm hắn nghe 'Tô Triệt điên rồi' cũng cảm giác có vấn đề.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chuyện này nhất định là Đại Diễn thánh địa cùng Vô Hồi thánh địa liên hợp hành động, mục tiêu chính là Huyền Nguyệt hoàng triều.
Chương 847 Cuồng dã vây quét (1)
Hắn không nguyện ý ở lại chôn cùng!
Về phần đám 'Đồng bạn' Huyền Nguyệt kia, hắn hận không thể giết sạch!
Trước đó đạp chết Thẩm Hoành Đồ, chính là vì kích thích Huyền Nguyệt hoàng triều tìm Khương Phàm báo thù, gây nên Khương Phàm phản kích.
Lấy thực lực cùng tính cách Khương Phàm, nhất định có thể giày vò chết một nhóm.
Thiên tài đại tân sinh hoàng triều chết càng nhiều, địa vị của hắn tại hoàng triều liền càng cao, cạnh tranh tương lai sẽ càng ít.
Chỉ là không nghĩ tới, Khương Phàm quá ra sức, vậy mà lại náo loạn trận thuốc độc, triệt để chọc giận bọn người Tiêu Lạc Lê, náo đến không chết không nghỉ.
Lần này, Khương Phàm tốt nhất là toàn hố chết bọn thiên tài hoàng triều này.
- Đại Diễn thánh địa truy đuổi Vĩnh Hằng Chi Linh? Động phải cấm chế thần bí Vĩnh Hằng Chi Linh?
Tiêu Lạc Lê bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
Mặc dù nghe rất bình thường, cũng không có vấn đề gì, nhưng không biết vì sao, chính là có cảnh giác.
Tiêu Lạc Sư nói:
- Ngươi hoài nghi bọn người Tô Triệt và Khương Phàm đang giở trò? Nhưng bọn hắn sao có thể náo ra thanh thế lớn như vậy.
- Rời khỏi nơi này!
Đáy mắt Tiêu Lạc Lê lấp lóe tinh mang.
- Cái gì?
Lục Bình Yên đều nhíu mày nhìn rừng rậm bạo loạn phía trước, trong lòng có loại xúc động mãnh liệt, muốn đi đến tìm kiếm cơ duyên, tìm kiếm Vĩnh Hằng Chi Linh.
Tiêu Lạc Lê dung nhan xinh đẹp, khí chất tôn quý, giờ phút này lại vô cùng nghiêm khắc:
- Nghe kỹ cho ta, đều theo ta đến bầu trời đề phòng! Nếu như là bẫy, chúng ta lập tức tránh khỏi. Nếu như là cơ duyên, ai mang theo Vĩnh Hằng Chi Linh đi ra, chúng ta dùng khoẻ ứng mệt, cầm xuống!
- Thế nhưng...
Lục Bình Yên còn đang nhìn qua rừng rậm.
- Ta lấy thân phận công chúa hoàng triều, mệnh lệnh các ngươi, đều lên Thương Thiên Tước cho ta!
Tiêu Lạc Lê không cho bọn hắn thời gian do dự cùng phản bác, ra lệnh Thương Thiên Tước bay lên không.
Bọn người Lục Bình Yên nhịn xuống xúc động, liên tiếp bay lên không, rơi xuống trên lưng Thương Thiên Tước.
Thương Thiên Tước vỗ cánh gáy to, lôi triều sôi trào phóng lên tận trời.
Nhưng... ngay trong chớp mắt này, mây mù giữa không trung đột nhiên đại thịnh ánh sáng, một con mãnh cầm đột nhiên xuất hiện.
Là Kim Sí Đại Bằng!
Kim Sí Đại Bằng phá tan mây mù, nhanh chóng lao xuống, bằng trảo sắc bén loá mắt, ý lạnh bức người, kéo gió lao tới.
Thương Thiên Tước lập tức cảnh giác, thân hình khổng lồ sôi trào lên mênh mông lôi triều, giống như là thác nước chói mắt, nghịch trùng thiên khung.
Thanh thế to lớn, lôi uy cuồng bạo.
Kim Sí Đại Bằng càng tăng khí thế lên, Thương Thiên Tước ở phía dưới sôi trào mìn triều, trước một khắc nó liền phóng thích triều dâng màu vàng, hóa thành mũi tên phong bạo, nổ bắn ra tràn ngập đất trời.
Ầm ầm!
Bầu trời bỗng nhiên sôi trào, lôi triều kim quang bạo động, quét sạch hơn ngàn mét.
Khí lãng mãnh liệt, năng lượng bạo động, trên dưới cuồn cuộn, trùng kích Kim Bằng, càng đụng chạm lấy Thương Thiên Tước.
- Tô Triệt! Quả nhiên là các ngươi đã thiết lập ván cục!
Tiêu Lạc Lê cao giọng ra lệnh:
- Đừng hốt hoảng! Chú ý xung quanh, đánh cho ta!
Đám người Lục Bình Yên hoàn hồn, kích hoạt linh văn, phóng thích võ pháp.
Nhưng, không chờ bọn hắn chuẩn bị sẵn sàng, Kim Sí Đại Bằng đã nhanh chóng lao xuống lại đột nhiên xoay chuyển, rút lui về nơi xa.
Một bóng người bị nó bỏ rơi đi.
Thân ảnh lấp lóe kỳ quang, xuyên qua còn lôi triều cùng kim quang bạo động, bằng tốc độ kinh người vọt tới Thương Thiên Tước.
Không phải Tô Triệt, mà là Thẩm Minh Thu!
- Các vị, đã lâu không gặp.
Thẩm Minh Thu nhe răng cười, xuất hiện trong chốc lát, lao thẳng đến trước mặt bọn người Tiêu Lạc Lê.
- Ai muốn chết? Hô một tiếng!
Đám người đột nhiên biến sắc, kêu lên đầy sợ hãi lại lập tức né tránh, hoặc là cực lực ngưng tụ phòng ngự.
Tại thời khắc bối rối này, mặc kệ là ai, chỉ cần bị tiếp cận, đều có thể mất nửa cái mạng.
Nhưng... Thẩm Minh Thu chỉ nhanh chóng xen kẽ ở xung quanh bọn họ, sau khi hấp dẫn lực chú ý, hắn lại không cùng tiếp xúc với bất cứ kẻ nào, từ phần đuôi Thương Thiên Tước lao ra.
Trước trước sau sau chỉ mấy giây mà thôi.
Tiêu Lạc Lê, Lục Bình Yên đang trong sự khẩn trương cực độ, ánh mắt cũng theo Thẩm Minh Thu quăng về nơi xa.
Toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh, may mắn lại nghĩ mà sợ.
Sau đó... Không đúng!!
Tiêu Lạc Lê hãi nhiên ngẩng đầu!
Liền ngay trong chớp mắt này, Khương Phàm đã rơi xuống bên trên Thương Thiên Tước.
- Các ngươi tìm ta sao?
Khương Phàm cực lực kiềm chế Thánh Viêm trong nháy mắt phóng thích ra ngoài.
Kim quang cuồn cuộn, nhiệt độ cao vặn vẹo, giống như núi lửa đột nhiên phun trào, cuồng dã nổ tung trên lưng Thương Thiên Tước.
Quá đột nhiên!
Cũng quá nhanh chóng!
Bọn hắn còn không có mang tới 'Kích thích' như Thẩm Minh Thu, đối diện tiếp nhận Thánh Viêm bạo kích.
Ầm ầm!
Cửu trọng đỉnh phong phóng thích toàn lực, uy thế thẳng bức Linh Hồn cảnh!
Tiêu Lạc Lê, Tiêu Lạc Sư, Lục Bình Yên vội vàng không kịp chuẩn bị, toàn bộ đều kêu thảm bay ra ngoài.
Da thịt toàn thân bọn hắn bong tróc, toàn thân treo đầy Thánh Viêm.
Mấy vị cửu trọng thiên còn có thể chống đỡ, toàn bộ bát trọng thiên lại bị thương nặng.
Ầm ầm...
Thương Thiên Tước tức giận gáy to, toàn thân sôi trào lên lôi triều cuồng bạo, bao phủ Khương Phàm ở trên lưng.
Như Lôi Xà cuồng vũ, lại như lôi đao phách trảm, thanh thế to lớn, uy thế cuồng dã.
Khương Phàm ngạnh kháng lôi triều oanh kích, hài cốt toàn thân vặn vẹo, huyết nhục lay động, cùng với yêu khí mãnh liệt, cường thế hóa thân thành Chu Tước Yêu Thể dài năm mét.
Thương Thiên Tước đang muốn tiếp tục bạo kích, lại đột nhiên cảm nhận được kinh hoảng khó nói nên lời. Giống như không phải cõng một con người, mà là cự thú Hoang Cổ kinh khủng.
Nặng nề, sợ hãi không cách nào nói rõ!
Trong nháy mắt, máu tươi toàn thân nó đều giống như đã ngừng chảy.
- Thương Thiên Tước, tổ tông ngươi đến rồi!
Khương Phàm bay về phía trước, móng vuốt sắc bén hung hăng chộp tới cái cổ Thương Thiên Tước đang muốn quay tới.
Phốc phốc!
Chương 848 Cuồng dã vây quét (2)
Móng vuốt bén nhọn đâm xuyên lôi quang, lông vũ, thẳng đến da thịt.
Thương Thiên Tước ngưng tụ con mắt, trong đồng tử lắc lư phản chiếu ra rõ ràng bóng dáng Khương Phàm.
Chu Tước?
Chu Tước Thủy Tổ?
Thương Thiên Tước cảm thấy mình hoảng hốt!
Áp chế đến từ huyết mạch càng làm cho toàn thân nó cứng ngắc!
Giờ khắc này, nó đã hoàn toàn quên đi phản kháng cùng né tránh.
Móng vuốt Khương Phàm hung hăng đâm vào da thịt nó, lấy thân thể năm mét kéo lấy Thương Thiên Tước khổng lồ hơn năm mươi mét, bay thẳng lên trời, vọt tới mây mù.
- Thương Thiên Tước, giết hắn!
Bọn người Tiêu Lạc Sư liên tiếp rơi xuống đỉnh núi, lại đang gào thét với không trung.
Con Thương Thiên Tước này là hài tử của Thánh Thú hoàng triều, nó có được lực lượng huyết mạch cường đại, lực lượng lôi điện viễn siêu gấp mấy lần lôi điện bình thường.
Vậy mà Khương Phàm không biết sống chết muốn kéo nó đi?
Chờ bị lôi triều hủy diệt đi!
Thế nhưng...
Khương Phàm nhanh chóng lao vùn vụt, kéo lấy Thương Thiên Tước xông ra ba tầng mây mù, thẳng tới vạn mét chân trời.
Thực lực Thương Thiên Tước cường đại, lại quên đi phản kháng, giờ đây linh lực toàn thân nó đều chảy xuôi cảm giác khó chịu.
- Ngàn năm trước, ta từng tuyên cáo tại chiến trường Bách Tộc, nếu có thể trùng sinh, nhất định sẽ diệt toàn tộc Thương Thiên Tước ngươi. Súc sinh bội bạc, chết đi!
Khương Phàm phát ra tiếng gáy to bén nhọn, hung uy đầy trời, lệ khí phun trào, Thánh Viêm cuồn cuộn sôi trào tại toàn thân, huyết mạch Chu Tước cường thế thức tỉnh.
Bác Thiên Thuật trùng kích nơi móng vuốt, lực lượng hủy diệt ầm vang dẫn bạo.
Thương Thiên Tước kinh hoảng thét lên, lại lập tức im bặt mà dừng, đầu trực tiếp vỡ nát, máu tươi phun ra, thi thể không đầu rơi xuống.
Khương Phàm lao xuống, kéo lấy thi thể đuổi giết đến chiến trường.
- Nhìn kỹ đi, đây là cái đầu tiên!
- Không!!
Tiêu Lạc Sư khó có thể tin nổi.
Hắn đang chờ Thương Thiên Tước huyết chiến với Khương Phàm, làm sao lại nhìn thấy một bức tràng cảnh như thế này?
- Ngươi còn rãnh rỗi quá nhỉ? Nhưng ngươi phải chết!
Thẩm Minh Thu đột nhiên xuất hiện ở phía sau hắn, đao nhọn sắc bén đâm thẳng đến phần gáy Tiêu Lạc Sư.
Nhưng... khi lưỡi đao sắp tới gần, trong chốc lát, Thẩm Minh Thu ngưng ánh mắt lại, quả quyết rút lui.
Bởi vì phần gáy Tiêu Lạc Sư lóe ra tia sáng kỳ diệu, có thể là một loại vũ khí phòng ngự nào đó.
- Ngươi muốn chết!
Tiêu Lạc Sư giật mình khi thấy Thẩm Minh Thu xuất hiện trong chốc lát, không để ý đến uy hiếp, mà bằng vào tốc độ nhanh nhất phóng thích lôi triều liệt diễm.
Lôi điện táo bạo, liệt diễm tuôn ra, giống như mãnh thú xuất lồng, quét sạch bốn phương tám hướng, lao nhanh vài trăm mét.
Phần gáy của hắn, nơi ngực của hắn xác thực đã vụng trộm dán chặt phù văn phòng ngự, chính là đề phòng Thẩm Minh Thu.
Thẩm Minh Thu nhanh chóng rút lui, nếu như lại có nửa điểm chần chờ, rất có thể sẽ bị trọng thương.
- Giết!
Lữ Lương Nhân, Tô Lăng, bọn người Tiêu Phượng Ngô liên tiếp xuất hiện, điên cuồng lao đến đỉnh núi, vây bắt cường giả hoàng thất.
- Trước tiên phải bắt Dạ An Nhiên, Tịch Nhan...
Tiêu Lạc Lê vừa muốn nhắc nhở bọn hắn, trước tiên phải bắt trọng điểm để uy hiếp Khương Phàm, kết quả một màn ở xa xa để sắc mặt nàng đại biến.
Dạ An Nhiên cưỡi một con Dực Xà phóng tới không trung, đầu ngón tay bay tán loạn, ngưng tụ năm đạo phù văn.
Phù văn bay giữa khoảng không, nhanh chóng phóng đại, nhấc lên ánh sáng, giống như năm vòng xoáy phong bạo, cướp đoạt năm hệ năng lượng Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ giữa đất trời.
- Ngũ Hành Bất Tán, Quyền Đạo Bất Diệt!
- Giết!
Dạ An Nhiên đẩy đầu ngón tay về phía trước, năm vòng xoáy hừng hực ánh sáng, dâng trào ra năm hệ năng lượng, thanh thế to lớn, tựa như Thiên Long, bọn chúng ở trên không xen lẫn vào nhau, hóa thành trọng quyền, trực tiếp đánh về phía trước mặt Địch Ngọc Sơn.
Năm hệ năng lượng giao hòa, không chỉ là năng lượng được gia tăng, mà là tràn ngập diễn biến ảo diệu, như thai nghén tiểu thế giới, hình ảnh sơn hà vờn quanh, uy thế tuyệt luân.
Địch Ngọc Sơn lập tức nhấc lên thổ triều, ngưng tụ tường thành phòng ngự.
Nhưng... Trọng quyền bạo kích, uy lực mạnh mẽ, tuỳ tiện đánh nổ tung tường thành.
Chấn động khủng bố, khí lãng mãnh liệt, quét sạch vài trăm mét.
Uy lực Ngũ Hành diễn biến, cơ hồ muốn siêu việt cảnh giới gông cùm xiềng xích, thẳng bức tới Linh Hồn cảnh.
Địch Ngọc Sơn chật vật quay cuồng mấy chục mét sau đó lập tức cưỡng ép ổn định, hắn vươn người đứng dậy, lên tiếng gào thét, linh văn trên trán điên cuồng điều động Thổ nguyên lực xung quanh, hình thành tầng tường đất, toàn lực chặn đánh.
Nhưng, năng lượng thiên địa liên miên bất tuyệt hội tụ đến phù văn giữa không trung, liên tiếp ngưng tụ ra trọng quyền.
Một quyền... Hai quyền... Tám quyền... Chín quyền... Mười lăm quyền!
- Chờ một chút... Chậm đã... Không xong... Tiện nhân ! Chờ ta đứng lên... A!! Đủ đủ! Hỗn đản... Ngươi… phụ mẫu nó...
Dưới sự khống chế cường thế của Dạ An Nhiên, trọng quyền tiếp tục bạo kích, giống như vô số tinh cầu giáng lâm, không ngừng đánh vỡ nát phòng ngự của Địch Ngọc Sơn, đánh hắn lộn nhào, từ đỉnh núi lui đến rừng rậm, từ rừng rậm va chạm núi cao nơi xa.
Đây không phải chiến đấu, đây quả thực là lăng nhục!
- A! Khinh người quá đáng!
Địch Ngọc Sơn xốc lên núi cao sụp đổ, điên cuồng hấp thu Thổ nguyên lực, ngưng tụ áo giáp thạch tinh khắp toàn thân.
Kết quả, thứ mười sáu quyền giáng lâm, so với trước đó càng mạnh hơn, càng ác hơn.
Một tiếng bạo hưởng, Địch Ngọc Sơn kêu thảm tung bay ra ngoài, giống như là một quả cầu đá, phá tan phế tích, đụng ngã rừng cây, va vào ngoài ngàn mét Cuồng Nhân đạo tràng.
- Nàng có thể khống chế lực lượng Ngũ Hành? Khốn kiếp, ai nói nàng là lục trọng thiên?
Bọn người Lư Kinh Vĩ bỗng nhiên biến sắc.
Rõ ràng Triệu Thắng nói nàng là Thiên Thư thánh văn gì đó, đây là Thiên Thư sao?
Đây là Ngũ Hành! Uy lực Ngũ Hành chân chính!
Mà cảnh giới căn bản không phải lục trọng thiên hay thất trọng thiên, mà là cửu trọng thiên!
A a a, Nam Bộ không có kẻ tốt, đều là bọn lừa đảo!
Chương 849 Chu Tước pháp chỉ (1)
- Tiện nhân đáng chết! A a a! Ta không chết! Các ngươi đều không cần quan tâm đến ta!
Địch Ngọc Sơn đứng trong rừng rậm hô to, nhắc nhở đồng bạn phía ngoài.
Uất ức!
Mất mặt!
Hắn là Địch Ngọc Sơn, là Thánh linh văn, là thiên tài, là kiêu ngạo của tông môn. Cho tới bây giờ đều là hắn chà đạp người khác, lúc nào lại bị người khác hành hạ qua như thế.
- Tiện nhân, chúng ta lại đấu lần nữa!
Địch Ngọc Sơn ăn chút đan dược, triệu ra côn sắt nặng nề, tránh né vong linh mãnh thú hỗn loạn xung quanh, la to xông ra ngoài.
Nhưng... Một linh hồn cường đại đột nhiên để hắn cảnh giác.
Địch Ngọc Sơn cảm thấy ớn lạnh, hắn bỗng nhiên quay người.
Trong bóng đêm rừng rậm, từng cánh hoa màu tím tung bay, nhanh chóng phóng tới nơi này.
- Ai!
Địch Ngọc Sơn cảnh giác, khống chế Tinh Thể Khải Giáp bảo vệ toàn thân, dùng sức nắm chặt côn sắt. Đồng thời phóng xuất ra trọng lực trận vực, quét sạch hai ba trăm mét xung quanh.
Răng rắc!
Đá vụn sụp đổ, mặt đất sụp đổ, mặt đất xung quanh nhanh chóng chìm xuống.
Địch Ngọc Sơn sẵn sàng trận địa đón quân địch.
- Đừng giả thần giả quỷ, đi ra đi!
Cánh hoa nhẹ nhàng, phiêu nhiên mà tới dừng lại, ở ngoài trọng lực trận vực.
Nhìn thần bí lại mỹ lệ, nhẹ nhàng như cánh bướm, trong lúc bất chợt nở rộ lên tia sáng cường thịnh, hóa thành yêu hoa nở rộ cực đại.
Sâu trong yêu hoa, cánh hoa tung bay, một con ác viên dữ tợn kinh khủng nửa quỳ. Hồn khí phiêu đãng, vặn vẹo lên thân hình. Một khí tức tàn bạo im ắng phiêu đãng để cho người ta ớn lạnh.
- Đây là võ pháp gì?
Địch Ngọc Sơn khẩn trương đề phòng.
Rống!
Ác viên đột nhiên gào thét, vươn người đứng dậy, thẳng tới mười mét, nó cất bước phóng tới, lao đến Địch Ngọc Sơn.
- Ở đâu ra yêu quái, đi chết đi!
Địch Ngọc Sơn bừng tỉnh, trọng lực trận vực nhanh chóng tăng vọt đến tám mươi lần.
Côn sắt hoành kích, phóng thích lên mênh mông thổ triều, đánh tới ác viên.
Nhưng, ác viên không để thổ triều oanh kích vào mắt, nó vẫn lao tới Địch Ngọc Sơn.
Địch Ngọc Sơn theo bản năng muốn kích thích tinh thạch áo giáp ngạnh kháng, kết quả ác viên vậy mà vô thanh vô tức xuyên qua từ trên người hắn .
Sau đó... Địch Ngọc Sơn duy trì tư thế phòng ngự, gương mặt dữ tợn, chỉ là con mắt bỗng nhiên ảm đạm.
Phía sau hắn mấy chục mét, ác viên bỗng nhiên dừng lại, hai tay vây quanh, ôm lấy một bóng người.
Đó là linh hồn của Địch Ngọc Sơn!
- Aaa… !
Linh hồn Địch Ngọc Sơn hét lên thê lương, đau đớn giãy dụa.
Sau khi liếc về nơi xa nhìn thân thể đứng im bất động kia, hắn đã trở nên sợ hãi tuyệt vọng.
Đó là ta?
Đó là ta sao!!
Không không không!
Ta còn không muốn chết!
Ta là Thánh linh văn! Ta là hi vọng của tông môn!
Nhưng, trên thân ác viên là lít nha lít nhít cánh hoa màu tím bao trùm ở nó, dung nhập trong thân thể ác viên.
Tiếng kêu thảm thiết đã im bặt.
Một thánh văn thiên tài cường đại, cứ thế mà chết đi.
Trong rừng rậm, một thân ảnh mỹ lệ cao gầy đi tới, mũi chân rơi xuống đất, tử quang nở rộ, chiếu lấy đùi ngọc tinh tế trắng nõn, cũng chiếu lấy dáng người trội hơn.
Nàng đẹp giống như là Tinh Linh trong rừng, khí chất lại giống như sứ giả của m gian.
Tịch Nhan đưa tay, ác viên xa xa nhanh chóng tiêu tán, hóa thành cánh hoa cuốn tới, rơi xuống trên làn da của nàng, hòa tan vào thân thể.
Trận chém giết phía ngoài đã bộc phát toàn diện.
Không có những tán tu kia trợ giúp, hoàng triều hoàn toàn lâm vào bị động.
Sau khi thiên tài bát trọng thiên liên tiếp chết thảm, bọn người Lục Bình Yên đã luống cuống. Lần này không chỉ là chênh lệch nhân số, càng quan trọng hơn là thực lực tổng hợp của Đại Diễn thánh địa, trong vòng một tháng ngắn ngủi đã tăng gấp bội, mà Vô Hồi thánh địa cũng giống như thế.
Đây là đạt được cơ duyên bao lớn, vậy mà lại có thể trưởng thành tập thể thế này?
- Đều chịu đựng! Khương Phàm, ta chuẩn bị cho ngươi một phần lễ vật đưa tang, nó xứng đáng với ngươi!
Tiêu Lạc Lê lớn tiếng gào thét, chân đạp lôi hỏa, phóng lên trăm mét, kiêu ngạo tế ra Thái m đồ đằng.
Thái m đồ đằng xuất hiện trong nháy mắt, nhiệt độ thiên địa chợt hạ xuống mười độ!
Thiên địa mờ tối vẩy xuống ánh sáng màu bạc như muốn phủ kín toàn bộ trời cao. Ngay sau đó, uy lực thái âm cuồn cuộn, uy thế kinh khủng tràn ngập đất trời, để dãy núi hồi hộp, vạn linh sợ hãi.
Xa xa, Cuồng Nhân đạo tràng đều yên lặng đi mấy phần.
Một số đệ tử thánh địa đều gấp rút vọt ra.
Tóc dài trên đầu Tiêu Lạc Lê phất phới, hai tay chỉ lên trời, giống như tiên tử giữ trăng, tư thế quái dị, lại cho người ta một loại cảm giác trang trọng nghiêm túc.
Oanh!
Thái m đồ đằng trùng thiên, giống như một mặt trăng chân chính xuất hiện, phóng thích ra áp bách làm cho người khác hít thở không thông.
Hình dạng của nó nhìn tựa như một pháp trận phức tạp, ở giữa lại là Thỏ Ngọc.
Thái m Ngọc Thỏ!
Thần Thú Thượng Cổ, cường giả chí tôn sau khi chết hóa thành ngân nguyệt, nổi danh cùng Tam Túc Kim Ô.
Bọn người Tô Triệt liên tiếp kinh động, quên cả chém giết, hãi nhiên nhìn lên 'Trăng tròn' trên bầu trời.
Ngân huy, rọi khắp nơi dãy núi.
Vốn là hình ảnh mát mẻ mỹ diệu, lại bởi vì hồn khí cùng vong hồn dữ tợn đầy trời xa xa, mà lộ ra âm trầm khủng bố.
Tất cả mọi người đều có chủng ảo giác, như đang đặt mình vào Địa Ngục U Minh, toàn thân rét run, ý thức hoảng hốt.
- Đây là Thái m đồ đằng! Khương Phàm, hủy diệt đi!
Tiêu Lạc Lê cao giọng kêu to, ý thức cùng đồ đằng cộng minh.
Nhưng...
- Thái m đồ đằng? Công chúa điện hạ, đừng cảm thấy phiền toái, ta chỗ này vừa vặn có Thái Dương đồ đằng!
Khương Phàm từ trong thanh đồng tiểu tháp tế ra Thái Dương đồ đằng, cường thế giằng co.
Thứ này một mực không bị Hỏa Diễm Huyễn Điểu dung hợp, cất giữ ở chỗ hắn, vừa vặn dùng để đối kháng.
Đương nhiên, hắn không có dung hợp, không cách nào phát huy ra uy thế chân chính của Thái Dương đồ đằng.
Nhưng vẫn có thể lấy ra hù dọa người.
- Thái Dương đồ đằng ở chỗ của ngươi?
Tiêu Lạc Lê vừa mừng vừa sợ, thứ này quả nhiên là nguyên bộ.
Chương 850 Chu Tước pháp chỉ (2)
Lúc đó suy đoán luyện binh tràng dưới mặt đất còn có Thái Dương đồ đằng, nhưng thời điểm tìm tới di tích đã bị người đào đi. Lúc ấy nàng còn thề, nhất định phải tìm được.
Gom góp Thái m Thái Dương đồ đằng, tái hiện uy lực nhật nguyệt, sinh ra uy lực m Dương.
Không nghĩ tới, vậy mà nó lại ở trong tay Khương Phàm.
- Ngươi đưa Thái m đồ đằng cho ta, ta tha mạng của ngươi.
Khương Phàm phóng thích Thánh Viêm, trùng kích Thái Dương đồ đằng.
Đồ đằng oanh minh, Kim Ô gáy to, giống như đang tỉnh lại tuyệt thế pháp trận, Thái Dương đồ đằng lắc lư kịch liệt, ánh sáng bộc phát, xua tan hắc ám đầy trời, chiếu thấu mây mù giữa không trung.
Giữa thiên địa xuất hiện một màn kinh người, mặt trăng cùng mặt trời tôn nhau lên, hắc ám cùng ánh sáng đối lập.
m Dương không phân!
Ngày đêm cùng tồn tại!
- Một đệ tử thánh địa nho nhỏ cũng xứng tha mệnh cho ta?
Tiêu Lạc Lê tranh thủ thời gian thu hồi Thái m đồ đằng, mặc dù Thái m đồ đằng rất mạnh, nhưng so với Thái Dương đồ đằng cũng không cách biệt bao nhiêu, cứng như vậy liều không có một số ý nghĩa nào, sẽ chỉ lâm vào giằng co.
Mà hoàng huynh Lục Bình Yên và mọi người còn đang bị vây bắt, không kiên trì được bao lâu.
Cho nên, nàng muốn tốc chiến tốc thắng.
- Còn thấy không rõ tình huống sao? Các ngươi đã thua!
Khương Phàm thấy tốt thì lấy, mau chóng đem Thái Dương đồ đằng rút về thanh đồng tiểu tháp. Nhưng...
- Trong thế giới của ta không có thất bại! Chỉ bằng các ngươi, cũng khốn không chết chúng ta! Khương Phàm! Hôm nay ta để cho ngươi hiểu một đạo lý, có một số người, ngươi không thể trêu vào! Hoàng tộc chính là hoàng tộc, thánh địa chính là thánh địa, hoàng tộc là núi cao mà thánh địa chỉ có thể ngưỡng vọng, vĩnh viễn không vượt qua nổi!
Tiêu Lạc Lê phong thái như ngọc, váy dài bay lên, nàng ngưng tụ hai cánh lôi hỏa, kích xạ vài trăm mét thiên khung.
Lôi triều bạo động, liệt diễm vờn quanh.
Tiêu Lạc Lê khí thế đại thịnh, Chu Tước pháp chỉ tỉnh lại bên trong ngọc thạch trên cổ áo.
Giờ khắc này, sâu trong hoàng cung Huyền Nguyệt hoàng triều, một tòa miếu thờ cổ lão đột nhiên oanh động kịch liệt, chấn động hơn mười dặm, lung lay cả dãy cung điện rộng rãi.
Toà cung điện này là tổ địa Huyền Nguyệt hoàng thất.
Mảnh khu vực này là cấm khu hoàng cung.
Nơi này thờ phụng một thần vật chân chính.
Một khối xương chân (chân cốt) của Chu Tước đến từ Đăng Thiên Kiều ở chiến trường Bách Tộc!
Khi pháp chỉ Vĩnh Hằng thánh địa bị tỉnh lại, chân cốt Chu Tước tại tổ địa hoàng triều sôi trào lên liệt diễm kinh khủng, phảng phất Vạn Cổ Hỏa Sơn phun trào, liệt diễm cuồn cuộn khắp cả thiên khung.
Tầng mây trên trời bị chôn vùi, thiên khung vô tận nhuộm thành màu đỏ.
Một tiếng tiếng gáy to sắc nhọn vang vọng đất trời, như muốn xuyên kim liệt thạch, lại như khai thiên tích địa, kinh hãi khắp hoàng cung, quét sạch ba ngàn dặm kinh kỳ địa khu.
Một hư ảnh Chu Tước vỗ cánh bay lên không, nổ bắn ra thiên khung, hỏa dực chấn kích, ánh lửa sôi trào đầy trời, phảng phất biển lửa xuất hiện giữa trời, nhấc lên thủy triều ngàn vạn nặng.
Trong ngoài hoàng cung, vô số cường giả sợ hãi quỳ xuống đất.
Ba ngàn dặm vùng đất kinh kỳ, ngàn vạn mãnh cầm kêu thảm rơi xuống, trăm vạn mãnh thú sợ hãi khó có thể bình an.
Thánh Thú Thương Thiên Tước bảo vệ sâu trong hoàng cung đều tại thời khắc này cúi đầu xuống thật sâu, đối mặt với uy áp chân chính của Chu Tước kia mà run lẩy bẩy.
…
Vĩnh Hằng thánh địa, Cuồng Nhân đạo tràng.
Chu Tước pháp chỉ đột nhiên phóng thích khiến cho thiên địa hồi hộp.
Một khối ngọc bài phong ấn Chu Tước chân huyết trực tiếp làm vỡ nát Không Gian Ngọc Thạch, vô tận liệt diễm cuồn cuộn khắp trời cao, thanh thế sôi trào như một cơn lốc, trùng kích mấy ngàn thước.
Ngọc bài vỡ vụn, thanh âm long trời lở đất, chấn động đến cả vùng thiên địa này đều đang lay động, triều cường kéo ra trăm ngàn nặng, rung chuyển cả không gian, cũng chấn động đến vô số mãnh thú đau đớn kêu rên, thất khiếu rướm máu.
Chân huyết, yêu hỏa phong ấn trong ngọc bài, phóng thích toàn diện.
Một tiếng tiếng gáy to, kinh hãi Cửu Thiên, huyết hỏa xen lẫn, uy lực và năng lượng mênh mông, diễn biến ra hư ảnh Chu Tước.
Khí tức kia quá kinh khủng!
Như Thần Tổ lâm thế, bễ nghễ dân chúng, để cho người ta sợ hãi mà quỳ xuống. Lại như Thiên Nhạc rơi xuống, trấn áp chúng sinh, để cho người ta ngạt thở tuyệt vọng.
Giờ khắc này, bất luận là chiến trường chém giết hỗn loạn, hay là vong linh mãnh thú trong đạo tràng đều bỗng nhiên ngừng lại.
Không phải quỳ xuống, mà là ngồi liệt.
Vô số ánh mắt lắc lư nhìn về phía bầu trời.
- Chu Tước pháp chỉ?
Tô Triệt quá sợ hãi, khiếp sợ không gì sánh nổi.
- Nàng mời đến Chu Tước pháp chỉ? Chu Tước pháp chỉ! Dùng tinh huyết rút ra từ bên trong bảo cốt Chu Tước chế tạo cường đại sát khí! Nhưng, lượng máu tươi của bảo cốt số có hạn, rèn đúc cực kỳ khó khăn, Huyền Nguyệt hoàng thất đã từng lập xuống quy củ, không phải thời kì đặc biệt thì không được vận dụng. Làm sao nàng lại cầm tới đây được? Chẳng lẽ Huyền Nguyệt hoàng triều vì Vĩnh Hằng Chi Linh lần này, mà đơn độc luyện chế?
- Nhìn đi, đó là Chu Tước! Thần Tổ Vạn Cầm, Chu Tước!
- Ngàn năm trước, Thương Huyền đại lục đã từng phát sinh kịch biến kinh thiên, dẫn vô số cường tộc Bát Châu Thập Tam Hải hội tụ đến Thương Huyền. Lịch sử năm đó đã bị phong tỏa triệt để, thế nhân không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe nói là có liên quan với một con Chu Tước. Chân cốt Chu Tước của Huyền Nguyệt hoàng thất là đến từ thời kỳ đó.
Không chỉ có đám người Đại Diễn thánh địa chấn kinh, thánh địa các nơi khác cùng đám tán tu cũng đều chú ý tới thú ảnh hoa lệ đột nhiên vỗ cánh bay lên không kia.
Mặc dù khoảng cách xa xôi, nhưng lại như gần ngay trước mắt.
Sát uy, lệ khí kia quá kinh khủng, rõ ràng đã thấm vào linh hồn bọn hắn, mang đến sợ hãi, tuyệt vọng, ngạt thở.
- Rốt cuộc cũng phải dùng sao, không đợi Vĩnh Hằng Chi Linh?
Bọn người Tiêu Lạc Sư phấn chấn lại kiêu ngạo, đây chính là nội tình hoàng tộc, đây chính là lực lượng siêu việt hơn thánh địa của bọn họ.
- Công chúa, giết bọn hắn! Giết chết toàn bộ!