- Cũng dám hại Giới Chủ! Từ ngươi đến Sở Thương Minh, một nhà Sở gia ngươi đều là súc sinh sao?
- Giới Chủ! Mục tiêu của ta chỉ là Triệu Thế Hùng, ta thật không nghĩ tới Tác Ngọc Đường lão tặc này ngay cả ngài đều dính líu!
Sở Khâm Nghiêu quỳ hai đầu gối xuống đất, lấy đầu dập mạnh:
- Ta sai rồi! Ta thật sự sai rồi! Ta nguyện lấy cái chết tạ tội, bảo toàn mặt mũi Sở gia, bảo toàn huyết mạch Sở gia! Giới Chủ, cầu xin ngài, cầu xin ngài!
- Ý của ngươi là, ta giết ngươi, để lại mấy nhi tử của ngươi?
- Còn xin Giới Chủ khai ân.
- Ha ha, giữ lại bọn hắn, tương lai báo thù?
- Giới Chủ, không dám! Trước khi ta chết, nhất định...
- Đủ rồi! Sớm biết có bây giờ, sao lúc trước ngươi còn như thế, bây giờ giả vờ giả vịt cho ai nhìn?
- Nếu như lúc ấy Khương Phàm, Triệu Thế Hùng chết rồi, nếu như ta cũng bởi vì viên đan dược kia mà chết rồi, bây giờ ngươi khẳng định trốn ở bên trong thâm viện Bá Vương phủ của ngươi thoải mái cười to. Ngươi sẽ còn hối hận không?
Ngươi sẽ quỳ gối trước mộ phần của ta thỉnh cầu ta tha thứ sao? Ngươi sai rồi? Ngươi là sợ!
- Giới Chủ, ta thật sự sai rồi, ta biết sai rồi. Giới Chủ... Xin hãy trừng phạt ta, xin hãy khoan dung cho cả nhà Sở gia.
Sở Khâm Nghiêu cả đời đều không có cong qua eo, giờ khắc này lại đau đớn khẩn cầu, đầu đụng phải sàn nhà giá lạnh.
Một tiếng, một tiếng, lại một tiếng.
Giới Chủ không nói thêm lời, trong đại điện lâm vào kiềm chế, chỉ có thanh âm dập đầu quanh quẩn trầm muộn. Hồi lâu...
Giới Chủ hít một hơi thật sâu, ở trên cao nhìn xuống tuyên cáo:
- Mặc kệ hại ta là các ngươi có ý hay vô tình, tội của các ngươi đều không thể tha! Nhưng, ngươi hẳn là may mắn khi Khương Phàm và Triệu Thế Hùng cũng chưa chết, ta cũng còn sống. Ta nhớ tới Sở gia ngàn năm khổ lao, nhớ tới mặt mũi tiên tổ Sở gia, có thể cho ngươi lựa chọn thứ hai.
- Xin mời Giới Chủ khai ân!
Sở Khâm Nghiêu vội vàng khấu tạ.
- Từ hôm nay trở đi, Sở gia toàn diện đoạn tuyệt tất cả liên hệ cùng phe phái Lý gia, để ta điều động. Ta nói nhảy, ngươi hỏi đâu. Ta nói giết, ngươi hỏi ai. Ta nói chết, ngươi không được chần chờ nửa phần. Sau khi Triệu Thế Hùng bước lên cảnh giới Bán Thánh, ngươi quy vị Sí Thiên giới, nhường ra Bá Vương phủ, không được có bất cứ cái gì ngỗ nghịch.
Bá Vương không có chút gì do dự, cao giọng nói:
- Lĩnh mệnh!!
- Nhớ kỹ một câu. Ngươi, Sở Khâm Nghiêu chết rồi, chết từ hôm nay, sau này Sở Khâm Nghiêu là đao trong tay của ta. Mà Sở gia từ nay về sau đều là lập công chuộc tội, vì ngươi Sở Khâm Nghiêu chuộc tội!
- Sở Khâm Nghiêu, chết vì Giới Chủ! Sở gia, do Giới Chủ thúc đẩy!
- Đầu Tác Ngọc Đường do ngươi tự mình truyền bày ra chiến quốc, công bố nguyên nhân. Bên trong nguyên nhân loại bỏ ngươi cùng Sở Thương Minh.
- Tạ ơn Giới Chủ khai ân.
- Truyền nhân đương đại của Sở gia, ngoại trừ Sở Thương Minh ra, toàn bộ còn lại tiến vào Sí Thiên giới, gia nhập chi đội hình luật, đóng giữ cấm khu Trung Bộ.
- Tạ ơn Giới Chủ khai ân!
Khóe mắt Bá Vương có chút run run, nhưng vẫn cao giọng lĩnh mệnh.
- Lui ra đi.
Bá Vương liên tiếp hành lễ, khom người rời khỏi đại điện.
Giờ khắc này, thân thể hùng tráng lại có chút còng xuống, bước chân vững vàng cũng có chút phù phiếm.
Hắn hiểu được, vận mệnh của hắn cùng Bá Vương phủ đã hoàn toàn thay đổi.
Từ chủ nhân Chiến quốc độc lập trở thành chiến đao vung vẩy trong tay Giới Chủ. Thậm chí tại tương lai không lâu, bọn hắn còn có thể đăng lâm Bách Tộc chiến trường, tuyên cáo quật khởi Sí Thiên giới.
Bởi vì, hắn biết rõ nguyên nhân Giới Chủ trùng sinh trở về!
- Ai...
Khương Phàm ở bên cạnh nhìn mà lắc đầu, còn tưởng rằng có thể xử tử Sở Thương Minh.
Con quỷ nhỏ này, thủ đoạn ngược lại là cao minh, một trận cầm cây gõ nhẹ, Bá Vương nhanh nhẹn dũng mãnh đùa bỡn lại vỗ ngay tay.
- Có ý kiến?
Giới Chủ liếc mắt nhìn Khương Phàm.
Khương Phàm nhún nhún vai:
- Ngài là Giới Chủ, ngài toàn quyền xử lý. Yêu cầu của ta chỉ có một, đừng lại hại ta.
Giới Chủ ngồi trở lại ghế dựa:
- Ngươi ở lại, còn lại toàn bộ lui ra, ta có việc cùng ngươi bàn bạc.
Hung Linh Hầu, Triệu Thế Hùng, cường giả còn có hình luật nhao nhao hành lễ rồi lui ra.
- Chờ một lát, ta sẽ trở lại rất nhanh thôi.
Khương Phàm đi theo chạy ra khỏi Sí Thiên điện, đuổi kịp Hung Linh Hầu:
- Cho ngài một câu. Thành tựu của ngài, không nên dừng bước ở đây, là chính ngài tự mình buộc lại.
- Có ý gì?
Hung Linh Hầu nhấc tầm mắt lên.
- Cốc chủ Ác Nhân cốc tên là Khương Diễm, cũng là do Diêm bá bồi dưỡng. Lúc trước hắn là Chí Tôn Thánh phẩm, bây giờ là Thiên phẩm linh văn. Ta cũng là do Diêm bá nuôi, trước đó ta là Chí Tôn Thánh phẩm, bây giờ cũng là Thiên phẩm. Nếu ngài cũng được Diêm bá bồi dưỡng, kỳ thật cũng có thể.
Đôi mắt tinh hồng của Hung Linh Hầu có chút ngưng tụ, tiếp cận Khương Phàm.
Triệu Thế Hùng đều ngạc nhiên nhìn Khương Phàm, Diêm bá là ai?
Bồi dưỡng Khương Phàm, bồi dưỡng phụ thân?
Tình huống này là như thế nào!
Khương Phàm xích lại gần mấy bước, thấp giọng nói:
- Tháo xiềng xích, nếm thử phóng thích huyết tính, dùng đan dược kích phát huyết mạch. Ngài không nên dừng bước ở đây, ngài có thể có hơn tương lai rộng lớn hơn, ta chờ mong thay đổi của ngài, chờ mong Thiên phẩm Sát Lục Huyết Viêm!
- Có ý gì? Ngươi nói rõ ràng.
Triệu Thế Hùng vừa muốn giữ chặt Khương Phàm, Khương Phàm đã chạy về Sí Thiên điện.
Cửa điện đóng lại, để lại Hung Linh Hầu đang thít chặt lông mày.
Trong đại điện, Giới Chủ giẫm lên thềm đá từ chỗ cao đi xuống.
- Ngươi bây giờ đã là Sinh Tử cảnh, không thích hợp lại đến mấy chỗ điên điên khùng khùng. Từ hôm nay trở đi, ngươi ở lại Sí Thiên giới, cho đến khi vượt qua Sinh Tử cảnh.
- Tạ ơn Giới Chủ có ý tốt. Nhưng, bình thường Sinh Tử cảnh cần thời gian ba năm, ngắn nhất đều là hai năm, ta còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, không thể nào một mực ở lại nơi này, mục đích thực sự chuyến đi này của Khương Phàm là muốn đi Trung Vực, cùng Cửu Thiên Thần Giáo đàm phán, không thể 'Lãng phí' thời gian hai ba năm ở chỗ này.
- Trước đó là muốn đè ép cảnh giới, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lại tiến vào Sinh Tử cảnh, không nghĩ tới lại sớm tiến đến, nhưng cũng chỉ có thể nhận mệnh. Cũng may trứng ngọc đã sắp thức tỉnh, Lý Dần, Dương Biện đang tiếp thụ truyền thừa. Bọn hắn hẳn là có thể bảo hộ hắn rất tốt.
- Ngươi đã là trưởng lão tam đẳng của Sí Thiên giới, có thân phận có địa vị, chuyện bình thường giao cho người khác xử lý là được.
Chương 1462 Bí Mật Luân Hồi (1)
Giới Chủ nói xong, lộ ra nụ cười thản nhiên, mang thâm ý mà nói:
- Đại nhân vật phải có phong phạm của đại nhân vật, giữ vững thần bí, không cần chuyện gì cũng đều tự thân đi làm.
- Đột nhiên nâng ta lên cao làm cái gì, ngài muốn làm gì?
Khương Phàm cảnh giác.
Giới Chủ đi đến trước mặt Khương Phàm, giúp hắn chỉnh sửa cổ áo:
- Ta muốn cùng ngươi nói chuyện.
- Nói thì nói đi, đừng động tay động chân.
Khương Phàm lui lại hai bước, hỏi tiểu lão đầu bên cạnh:
- Sinh Tử cảnh hậu kỳ, ngoại trừ thực lực, cảm xúc có chập trùng, một ít vấn đề đặc thù sẽ có ảnh hưởng sao? Ví dụ như, chuyện giữa nam nữ này?
Tiểu lão đầu thờ ơ, chỉ là dùng một ánh mắt khó nói nên lời nhìn hắn.
- Ta muốn cùng ngươi nói chuyện với Dạ An Nhiên.
Giới Chủ có đôi mắt phượng, bờ môi mỏng, bộ dáng không tính là xinh đẹp, nhưng giờ phút này khóe miệng câu lên chút đường cong, lại có loại vận vị rất đặc biệt.
- Ngươi muốn giữ lại nàng? Có thể!
Khương Phàm rất sung sướng, không tiếp tục bàn điều kiện.
Từ tình huống Cự Long đến xem, giống như không có ác ý đối với An Nhiên. An Nhiên lại là Sinh Tử cảnh, không thích hợp đi theo hắn mạo hiểm khắp nơi. Ở lại nơi này không chỉ có an toàn, còn có thể tiếp nhận Cự Long chỉ đạo, nhận Hỗn Độn nguyên lực điều trị, thật sự là lại cực kỳ thích hợp.
Ngoại trừ đứng trước khả năng bị Giới Chủ quấy rối ra, thì không có bệnh gì khác.
- Thay đổi chủ ý?
Giới Chủ rất bất ngờ.
- Ta hi vọng tốt cho nàng. Nhưng, ta không hy vọng ngài đả loạn chú ý của nàng. Đối với chỗ không gian này mà nói, các ngươi chỉ là ở tạm, nàng mới thật sự là người thừa kế. Nếu như muốn tính toán nàng, trước tiên hãy ngẫm lại con Cự Long kia.
- Đừng chúng ta nghĩ ti tiện như vậy. Ta sẽ cùng nàng làm giao dịch, nhưng sẽ không cưỡng cầu làm bất cứ chuyện gì.
- Vậy là tốt rồi. Ta sẽ cùng An Nhiên bàn bạc, khuyên nàng ở lại.
- Tiếp đó, nói chuyện của ngươi?
Giới Chủ lại đi đi về trước hai bước.
Khương Phàm tranh thủ thời gian lui lại, kéo dài khoảng cách:
- Ta không có gì để nói. Chờ ta chữa trị xong sẽ liền rời khỏi, lúc nào các ngươi cần thì gọi ta đến.
Giới Chủ lại đi đi về trước, khóe miệng ôm lấy đường cong, giống như cười mà không phải cười nhìn hắn:
- Ta muốn nói chuyện linh văn của ngươi.
- Phần Thiên Tước đó, đều đã nói qua rồi.
Khương Phàm lui lại lần nữa.
- Ta cũng đã nói, không phải Phần Thiên Tước.
Giới Chủ tiếp tục đi lên phía trước.
Khương Phàm bất đắc dĩ nhìn tiểu lão đầu bên cạnh:
- Giới Chủ nhà các ngươi xao động như thế, ngươi mặc kệ sao? Chẳng may thật xảy ra chuyện gì, ta cũng không chịu trách nhiệm đâu nhé.
- Có thể xảy ra chuyện gì? Ngay cả nữ tử như Dạ An Nhiên ngươi đều không có chút tà niệm, ngươi không chỉ tinh thần có vấn đề, thân thể cũng có chút bệnh.
Giới Chủ nói xong, lại nháy mắt với Tiểu lão đầu.
- Các ngươi muốn làm gì?
Khương Phàm cảnh giác lui lại.
Một già một trẻ này hôm nay giống như không đúng lắm.
- Tác Ngọc Đường và Bá Vương cũng chỉ là món ăn khai vị, ngươi mới là bữa ăn chính.
Giới Chủ vây sau lưng Khương Phàm, ngăn hắn lại.
Tiểu lão đầu đứng ở trước mặt Khương Phàm, từ trong nhẫn không gian lật ra một miếng ngọc thạch:
- Biết là dùng để làm gì không?
- Ký Ức Tinh Thạch? Các ngươi nhìn trộm ta?
- Tác dụng của nó là ghi chép lịch sử.
- Ồ? Nó ghi chép lịch sử gì đặc biệt sao, có liên quan cùng quá trình phát triển Sí Thiên giới?
Đôi mắt Khương Phàm có chút ngưng tụ, đột nhiên có một loại bất an.
Tiểu lão đầu tùy ý lật tới lật lui ngọc thạch, ánh mắt thâm thúy một mực tiếp cận Khương Phàm:
- Phía trên này ghi chép phần lịch sử vô cùng quý giá, bởi vì đưa mắt nhìn khắp Thương Huyền đại lục, thế lực bảo trụ đoạn lịch sử này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Thiên hạ hôm nay, biết được đoạn lịch sử kia ít càng thêm ít.
- Lịch sử năm nào?
Nỗi bất an trong lòng Khương Phàm càng mãnh liệt, chỉ là mặt ngoài lại đang tận lực duy trì tự nhiên và bình tĩnh.
- Nói gần thì không gần, nói xa cũng không xa. Ngàn năm mà thôi.
- Lịch sử ngàn năm trước, làm sao có thể không có nhiều người nhớ kỹ được?
- Bởi vì bị phong ấn.
- Ai có năng lực lớn như vậy, có thể ảnh hưởng đến lịch sử truyền thừa?
- Thụ ý Đế Quân tám phương, mười hai hoàng đạo liên thủ, vạn ức con dân Thương Huyền tập thể im miệng không nói.
- Lúc ấy là xảy ra chuyện gì quan trọng đại sao?
Khương Phàm ra vẻ kinh ngạc giơ lông mày lên.
- Ngươi nói xem?
- Không phải là ngươi nên nói sao?
- Ngươi hẳn là rõ ràng hơn.
- Tiền bối nói đùa gì rồi. Ta sao có thể biết được lịch sử bị phong ấn.
Tiểu lão đầu lật tới lật lui miếng ngọc thạch, trong đôi mắt thâm thúy nổi lên sáng rực:
- Lịch sử nó bên trong ghi chép không toàn diện, nhưng đầy đủ để cho chúng ta hiểu lúc ấy đã xảy ra chuyện gì.
- Vì sao lại nhìn ta như vậy? Có liên quan tới ta sao?
Khương Phàm đột nhiên nghĩ đến không gian Ngũ Hành trong động sâu, chẳng lẽ là thời điểm cưỡng ép đột phá cảnh giới, đã bại lộ linh văn Chu Tước?
- Bên trong nó ghi chép một nhân vật quan trọng, lại rất giống linh văn của ngươi. Nếu như ta không có đoán sai, linh văn của ngươi hẳn là...
Tiểu lão đầu nhi, Giới Chủ, trăm miệng một lời:
- Thần Tổ Vạn Cầm, Chu Tước!
- Chu Tước?? Nói đùa cái gì vậy, ta chỉ là một nhân vật bé, làm sao có thể dính líu liên quan cùng Chu Tước được.
- Ngươi sợ hãi?
- Ta đương nhiên sợ, các ngươi kéo một cái lịch sử, cứng rắn nhét trên người của ta, không phải hại ta sao?
- Nếu như ta thực sự muốn hại ngươi, cũng không phải là cùng ngươi nói chuyện ở chỗ này, cũng không phải hai chúng ta cùng ngươi bàn bạc. Nếu như ta thực sự muốn hại ngươi, ngươi cũng không phải là đứng ở chỗ này, mà là nằm rạp trên mặt đất, nhét vào luyện lô.
- Các ngươi thật sự đã sai rồi.
Khương Phàm chết cũng không thừa nhận.
Giới Chủ vây trước mặt Khương Phàm:
- Đừng có gấp phủ nhận. Nơi này không có người khác, chúng ta thẳng thắn đối đãi? Ta nói thân phận của ta một chút trước, ngươi lại trò chuyện tiếp thân phận của ngươi?
- Ta không muốn nghe, không liên quan với ta. Nếu như không có việc gì, ta đi trước.
- Ngươi đến nghe.
- Ta bề bộn nhiều việc, quá bận rộn.
- Tác Ngọc Đường đều đã chết, ngươi còn có người nào muốn tai họa? Đứng lại cho ta!
- Giới Chủ, ta thật không muốn nghe.
- Ngươi không nghe cũng phải nghe. Tình huống của ta, giống như, cũng là luân hồi trùng sinh mà tới.
Chương 1463 Bí Mật Luân Hồi (2)
Giới Chủ chủ động cởi trần câu nói đầu tiên liền hấp dẫn lấy Khương Phàm.
- Tình huống của ta và ngươi không giống nhau lắm. Ta thuộc về tự sát, ngươi thuộc về bị giết; ta chết từ ba ngàn năm trước, ngươi chết từ một ngàn năm trước.
Giới Chủ nhìn Khương Phàm:
- Muốn tiếp tục nghe không?
Khương Phàm chần chờ liên tục:
- Ta cũng không phải bận rộn như vậy, nghe một chút cũng không sao.
- Lúc đó ta là Giới Chủ Sí Thiên giới, cũng là Thánh Vương linh văn cổ kim hiếm thấy của Sí Thiên giới. Linh văn của ta là Hư Thiên Đỉnh, có thể cùng vạn hỏa thiên hạ chung dung, dẫn vạn hỏa vào cơ thể, lấy tự thân là đỉnh, nội luyện đan dược.
- Ta từng lấy Hư Thiên Đỉnh làm dẫn, cảm ngộ mồi lửa thiên hạ, nhìn trộm Thánh Hoàng huyền diệu. Ta từng có dã tâm rất lớn, muốn tăng lên địa vị Sí Thiên giới, triệt để thoát khỏi thân phận hoàng tộc, đưa thân vào hàng ngũ hoàng đạo. Nhưng, Sí Thiên giới chung quy vẫn là thế lực luyện đan, chỉ có thể lấy danh khí, lực ảnh hưởng, tìm kiếm tên hoàng đạo, không thể dùng phương thức chiến tranh cưỡng ép cướp đoạt.
- Mà cách cục của mười hai hoàng đạo Thương Huyền đã vững chắc, mặc dù bọn hắn nguyện ý cùng Sí Thiên giới gây dựng mối quan hệ tốt, nhưng lại không hy vọng Sí Thiên giới cùng bọn hắn bình khởi bình tọa, nhất là chủ nhân Tây Nam, Thái Cổ Thần Miếu.
- Ta cố gắng cả đời, đều không thể nhìn thấy hi vọng. Trước khi chết, ta đã nghĩ đến một cách đặc biệt. Trùng sinh, trở về!!
- Ngươi làm như thế nào?
Khương Phàm thật sự khá tò mò.
Luân hồi ảo diệu phức tạp lại thần bí, đều cần chuẩn bị đặc biệt, làm sao nàng làm được? Lại còn là vượt ngang ròng rã ba ngàn năm!
- Ta trùng sinh cùng thức tỉnh, dùng hai viên Thiên phẩm đan dược. Viên đầu tiên, Cửu Kiếp Luân Hồi Đan. Viên thứ hai, Đạo Nguyên Đan.
- Nơi này có Cửu Kiếp Luân Hồi Đan?
Đan Hoàng chú ý lắng nghe.
- Công hiệu của Cửu Kiếp Luân Hồi Đan chính là luân hồi trùng sinh. Sau khi dùng đan dược, cơ thể, linh hồn, ý thức, nhanh chóng tiêu tán, lấy dược hiệu đặc biệt mở ra cánh cửa Luân Hồi, nhưng không vào Địa Ngục, trực tiếp trải qua thâm không Luân Hồi trùng sinh trở về. Điểm kỳ diệu của không vào Địa Ngục chính là, kiếp trước là linh văn gì, phẩm cấp gì, trùng sinh vẫn như thế, ý thức kiếp trước sẽ nương theo trùng sinh mà khôi phục.
- Nhưng không vào Địa Ngục tương đương với quấy nhiễu Luân Hồi đại đạo, lúc nào cũng có thể lọt vào hủy diệt, cũng có thể là vĩnh viễn mê thất tại Cửu U thâm không. Nói cách khác, viên đan dược kia là cược mệnh. Ngươi có khả năng sẽ trùng sinh trở về, có khả năng triệt để tiêu vong.
- Mà Đạo Nguyên Đan là dùng trước khi thức tỉnh linh văn, kích phát tiềm lực. Sau khi dùng viên đan dược kia, toàn diện kích phát tiềm lực toàn thân một cách triệt để, có hi vọng sinh ra cao phẩm cấp linh văn cực lớn.
- Mà tiềm lực càng lớn, hiệu quả càng mạnh. Nói cách khác, bản thân ngươi nên thức tỉnh Thiên phẩm, nếu như sau khi dùng viên đan dược kia, sẽ có một phần mười hi vọng thức tỉnh Thánh Vương. Nếu như bản thân ngươi chính là Thánh Vương, sẽ có một phần trăm hi vọng thức tỉnh Thánh Hoàng.
- Mặc dù hi vọng vô cùng nhỏ, nhưng vẫn vô cùng mê người.
Giọng Đan Hoàng nhắc nhở trong đầu Khương Phàm:
- Cửu Kiếp Luân Hồi Đan cùng Đạo Nguyên Đan xác thực đều là đan dược bát phẩm, cũng chính là Thiên phẩm đan dược. Muốn luyện chế Thiên phẩm đan dược, nhất định phải là Luyện Đan sư Thiên phẩm linh văn, cùng hỏa diễm và đỉnh lô càng mạnh.
- Chỉ là, tuy dược liệu để luyện đan dược Thiên phẩm đều cực kỳ hiếm thấy, tỷ lệ thành công càng là một phần mười đan dược Thánh phẩm. Thuật luyện đan dược Thiên phẩm, liền ngay cả bên trong Đan Hoàng Cổ Kinh của ta, cũng chỉ có chín cái mà thôi. Vậy mà Sí Thiên giới lại có thể có hai thuật luyện Thiên phẩm đan dược, thật làm cho ta ngoài ý muốn.
Khương Phàm khẽ nói trong đầu:
- Sí Thiên giới dù sao cũng là hoàng tộc Đan Đạo, còn mưu toan đưa thân hoàng đạo, không có chút nội tình sao có thể đi.
Giới Chủ tiếp tục nói ra:
- Dược liệu để luyện Thiên phẩm đan dược cực kỳ khó tìm, độ khó luyện chế lại càng cao hơn, càng đừng đề cập tỷ lệ thành công. Nhưng lúc đó Sí Thiên giới lại cất giữ một viên Cửu Kiếp Luân Hồi Đan, một mực không người nào dám nếm thử.
- Sau khi ta dùng Luân Hồi Đan chịu chết thì đã để lại di huấn, không tiếc cái giá gì, phải luyện chế Đạo Nguyên Đan, đợi ta trùng sinh trở về. Sau đó... Ta lang thang ba ngàn năm trong thâm không, nhận hết cô độc. May mà sau khi sống lại Sí Thiên giới đã chuẩn bị xong Đạo Nguyên Đan.
- Tuy nhiên, ta vẫn là Thánh Vương linh văn, không có đạt tới vấn đề kỳ vọng.
Vẻ mặt Giới Chủ hốt hoảng, nghĩ lại những gì đã trải qua.
Nàng đã từng mong muốn sau khi chết mấy trăm năm liền có thể trùng sinh, kết quả lại lưu lạc ở Cửu U thâm không ròng rã ba ngàn một trăm hai mươi bảy năm.
Lúc ở trong thâm không vô tận, nàng không có chỉ dẫn đặc biệt, không tìm thấy con đường Luân Hồi, bởi vì đã quấy nhiễu Luân Hồi đại đạo, còn thường xuyên nhận năng lượng thần bí quấy nhiễu, vô số lần lâm vào hôn mê.
Lúc bắt đầu còn có thể kiên trì, nhưng càng về sau lại càng dần dần lạc lối.
Mấy chục năm, mấy trăm năm, hơn ngàn năm.
Nàng tại phiêu đãng trong hư không vô tận, tại hôn mê trong bóng tối vô tận.
Không có lối ra, không có cuối cùng.
Tuyệt vọng, cô độc.
Mỗi cái linh hồn thổi qua bên cạnh nàng đều giống như có nơi để trở về mình, chỉ có nàng lại là tấm bèo giữa đại dương mênh mông, bay tới bay lui, trôi về hủy diệt.
Cho đến sau khi, nàng trong hoảng hốt nghe được một thanh âm, giống như là kêu gọi, giống như là thút thít.
Nàng đã yên lặng quá lâu, không có chú ý.
Lại về sau, không biết đã qua bao lâu, những câu sâu kín khẽ nói lại xuất hiện lần nữa.
Một lần... Một lần... Lại một lần...
Nàng từ trong tuyệt vọng thức tỉnh, bắt đầu truy tìm âm thanh kia.
Chỉ là thâm không quá mênh mông, vô biên vô hạn, năng lượng thần bí vẫn tiếp tục quấy nhiễu, luôn nàng kéo vào vực sâu.
Không biết đã tìm bao lâu, hôn mê bao nhiêu năm tháng, rốt cuộc nàng cũng lần theo thanh âm tìm được một tòa tế đàn thần bí.
Di cốt một con Cự Long bị lợi kiếm xuyên qua, phiêu đãng khí tức Luân Hồi nồng đậm.
Tám cự thú trấn thủ tế đàn, phóng thích ra thánh uy vô tận.
Một cái đầu lâu, mũ phượng, khăn quàng vai, thiêu đốt xương cốt của mình.
Đó là hình ảnh khắc sâu nhất trong trí nhớ mông lung của nàng, cũng là nơi đó đã cứu vớt nàng, cho nàng chỉ dẫn phiêu miểu.
Chương 1464 Cường cường liên hợp
- Bí mật của ta đã nói xong, ngươi thì sao?
Giới Chủ nhìn Khương Phàm, chờ đợi đáp án.
Tiểu lão đầu đang mong đợi, cũng khẩn trương.
Nếu như Khương Phàm là thức tỉnh Chu Tước linh văn ngoài ý muốn, bọn hắn hoàn toàn có thể cùng hắn hợp tác, thành tựu lẫn nhau.
Nếu như Khương Phàm có liên quan cùng bí mật ngàn năm trước, bọn hắn thật phải cân nhắc cho thật kĩ.
Dù sao bọn hắn cũng muốn trở thành hoàng đạo mới, không phải muốn đi hướng hủy diệt.
Khương Phàm trầm mặc, vô ý thức muốn lắc đầu phủ nhận, có thể là do tính cách mạo hiểm, dã tâm bị xao động, lại đang trêu chọc hắn.
Nhưng, thời khắc hắn trầm mặc này, ở trong mắt của bọn họ, đã tương đương với thừa nhận.
Tiểu lão đầu cau chặt lông mày, trong mắt Giới Chủ lại thêm mấy phần tinh mang:
- Mặc dù ngươi đã mang Dương Vương đi, nhưng ngươi không có phụ lòng hắn, hắn cũng không có hối hận. Ta mặc kệ ngay lúc đó Sí Thiên giới đối đãi chuyện này như thế nào, nhưng ta rất khâm phục dũng khí của hắn, từ bỏ vinh quang dễ như trở bàn tay, đi phấn đấu mộng tưởng thuộc về mình. Vì giấc mộng mà chết, tốt hơn là cả đời không có vì mộng tưởng mà liều mạng đọ sức qua.
- Cuộc đời của hắn là vì mộng tưởng mà liều mạng đọ sức, cuối cùng lại vì ta mà chết.
Khương Phàm sầu não khẽ nói, lại giống như kinh lôi vang vọng trong đầu của Giới Chủ và tiểu lão đầu.
Thừa nhận??
Đây là chính miệng thừa nhận?
Cho dù bọn hắn đã chuẩn bị kỹ càng, cũng có chỗ chờ mong, nhưng khi thật sự nghe được câu trả lời chắc chắn Khương Phàm, bọn hắn vẫn khiếp sợ nói không ra lời.
Thật sự là hắn?
Chủ nhân Thương Huyền, Phần Thiên Thần Hoàng?
Hắn đã luân hồi trùng sinh rồi?
Tư liệu lịch sử rõ ràng ghi chép hắn là bị thiên kiếp oanh sát.
Làm sao có thể còn có thể trở về.
Chẳng lẽ có liên quan cùng sự kiện‘ tập thể Thần triều chịu chết' sau trận chiến Đăng Thiên Kiều?
Giới Chủ đột nhiên nhớ tới hình ảnh nàng nhìn thấy trong Cửu U thâm không, lúc ấy cảm giác đó là tế đàn tuyên cổ vĩnh tồn trong thâm không, chẳng lẽ...
- Nếu chúng ta đã thẳng thắn với nhau, tiếp theo liền nói chuyện hợp tác?
Khương Phàm vẫn còn có chút lo lắng, dù sao vấn đề thân phận là bí mật lớn nhất của hắn, càng dính đến vô số anh linh thần triều đã bỏ ra.
Đi nhầm một bước, vạn kiếp không phục.
Nhưng, nếu như quả thật có thể kéo Sí Thiên giới lên chiến xa, hắn tương đương với có thể có vốn liếng 'An thân' cùng 'Lập mệnh'.
Bất luận là bắc tiến Trung Vực, hay là kết minh với Cửu Thiên, đều có lực lượng tương ứng.
- Khụ khụ!
Tiểu lão đầu ho nhẹ vài tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu với Giới Chủ, trước tiên hãy tự mình thương lượng một chút sau đó lại cùng Khương Phàm bàn bạc, thế nhưng Giới Chủ giống như con sói đói đã ngửi được mùi máu tươi, trực tiếp nói thẳng.
- Ta chịu khổ ba ngàn năm tại thâm không, chính là muốn dẫn đầu Sí Thiên giới vấn đỉnh hoàng đạo. Chỉ cần có thể làm đđược, cái gì ta cũng đều nguyện ý bỏ ra. Nhưng, bí mật của ngươi quá lớn, ngươi muốn báo thù toàn bộ Thương Huyền, ngươi là muốn khiêu chiến tất cả hoàng đạo Thương Huyền.
- Chúng ta cùng ngươi liên hợp sẽ chỉ có hai cái kết quả. Cái đầu tiên, ngươi trọng chưởng Thương Huyền, chúng ta trở thành hoàng đạo. Nếu như ngươi vạn thế vĩnh xương, chúng ta vĩnh viễn không suy bại. Cái thứ hai, ngươi báo thù thất bại, triệt để chết đi, lại không còn hi vọng, chúng ta cũng sẽ bị chôn cùng, hài cốt không còn.
- Ngươi muốn điều kiện gì?
Khương Phàm sâu hít một hơi, buông xuống lo lắng.
Nhưng hắn quyết định không chỉ là bởi vì dã tâm của Giới Chủ, còn có Dạ An Nhiên cùng Ngũ Hành Thần Long.
- Chúng ta muốn một sự bảo hộ.
Giới Chủ hoàn toàn không để ý ánh mắt ra hiệu của Tiểu lão đầu, ánh mắt sáng rực, cảm xúc bành trướng.
- Bảo hộ gì?
Khương Phàm nghiêm túc nghênh tiếp ánh mắt nóng bỏng của Giới Chủ.
- Dạ An Nhiên vĩnh viễn ở lại Sí Thiên giới, phối hợp với ta tăng lên thực lực Sí Thiên giới. Nếu như tương lai ngày nào đó, ngươi quả thật thất bại, Dạ An Nhiên đầu tiên là phải làm rời khỏi thế giới Sí Thiên giới thật sự, cũng cam đoan an toàn, không phải mang theo Sí Thiên giới chôn cùng với ngươi.
Khương Phàm cho ra cam đoan:
- Kiếp trước ta không có trả lại Dương Vương, kiếp này chắc chắn bảo đảm Sí Thiên giới an toàn.
Tiểu lão đầu không nghĩ tới Giới Chủ lại qua loa như thế, nhưng nếu đã như thế này, cũng không cần thiết lại ngăn cản:
- Nếu muốn hợp tác, ta hi vọng hai bên có thể thẳng thắn. Đầu tiên, ngươi là làm thế nào để trở về?
- Bọn người Thiên Hậu Thần triều đều đã chết, hay là cũng giống như ngươi, đều trở về rồi?
- Đông Nam Thiên Môn biến mất ở đâu, là hủy diệt, hay là bị các ngươi giấu đi rồi? Lực lượng mà các ngươi báo thù lại là cái gì?
Khương Phàm nói:
- Chúng ta bây giờ không cần thiết vội vã nói chuyện hợp tác, đầu tiên không ngại chờ chút đã, xem trước một chút. Dù sao thân phận của ta còn không có công bố, các ngươi bây giờ càng không cần vì ta mà mạo hiểm. Chờ ngày nào đó ta thật sự cần các ngươi, chúng ta lại nói chuyện kỹ càng, như thế nào??
- Bí mật khác, ta có thể không hỏi. Nhưng Thiên Hậu đâu? Tu La đâu!
Tiểu lão đầu nhìn chằm chằm Khương Phàm.
Kiếp trước Khương Phàm có thể nhanh chóng quật khởi Thương Huyền, có hai người không thể bỏ qua công lao, một là Thiên Hậu, một là Tu La.
Bọn hắn được xem như là phụ tá đắc lực của Khương Phàm, càng là trụ cột giơ cao nâng Vạn Thế thần triều lên.
Thiên Hậu kinh thái tuyệt diễm, Ngự Thiên vô địch.
Tu La thần võ ngút trời, bễ nghễ quần hùng.
Bọn hắn song song đột phá hàng rào Thánh Hoàng, biến đổi linh văn, vấn đỉnh cảnh giới Thần Linh.
Danh uy cường đại của bọn hắn tại Vạn Thế thần triều thậm chí Thương Huyền, đã đuổi sát Phần Thiên Thần Hoàng. Nếu như kiếp này không có hai cường nhân giống như đại nghịch thiên kia, bọn họ rất khó tin tưởng Khương Phàm có thể quật khởi lần nữa.
Nếu như hai vị kia đều có thể trở về, hi vọng báo thù của Khương Phàm cũng sẽ gia tăng thật lớn.
Khương Phàm hơi chần chờ, vẫn nói thẳng:
- Thiên Hậu đã trở về, Tu La đang ở Côn Lôn chờ ta.
Tiểu lão đầu hít một vào một hơi lạnh, trở về rồi? Bọn họ đều trở về!
Đây quả thật là muốn báo thù!
Thương Huyền đại lục tái hiện lịch sử phủ bụi.
Không đúng, một khi thân phận Khương Phàm bị bại lộ, chắc chắn nhấc lên sóng to gió lớn, đoạn lịch sử hoàn toàn mới này nhất định càng bao la hơn càng rộng rãi, thậm chí càng bi tráng hơn so với ngàn năm trước.阿
Chương 1465 Khai thiên tích địa
Hắn từng nghĩ về đoạn lịch sử kia, không nghĩ tới thậm chí lại có may mắn có thể 'đi đến lịch sử'.
Nhưng, Sí Thiên giới thật muốn dung nhập trận lịch sử sắp lao nhanh này sao?
Mặc dù vinh quang thắng lợi nhất định rất loá mắt, nhưng nếu như thất bại, chờ đợi Sí Thiên giới lại là cái gì?
Hắn lặng lẽ nhìn Giới Chủ.
Đáy mắt Giới Chủ lại mang đầy tinh mang cùng cái phần cuồng nhiệt đang kiềm chế kia để hắn chau mày, lòng tràn đầy lo lắng.
- Nếu đều đã thẳng thắn, ngươi có thể yên tâm ở lại Sí Thiên giới vượt qua Sinh Tử cảnh, có gì cần, trực tiếp tới tìm ta.
Giới Chủ nhếch miệng bôi lên một nụ cười quái dị:
- Ở trước mặt người ngoài, ta là Giới Chủ, ngươi là trưởng lão, giữ vững tôn trọng. Lúc không có người, vẫn nên thân cận chút, ta hơn ngươi hai nghìn tuổi, ngươi gọi ta nãi nãi, ta gọi ngươi tôn nhi.
Mặt Khương Phàm đen lại:
- Ta còn có việc phải xử lý, không ở lại lâu.
- Ta có thể an bài người thay ngươi xử lý, tin tưởng ta, lực lượng của Sí Thiên giới so với ngươi tưởng tượng còn mạnh hơn.
- Chuyện này chỉ có thể chính ta làm.
- Chuyện gì mà phải để ngươi tự mình đi?
- Tiến vào Trung Vực, tiếp Cửu Tiêu Thiên.
- Ngươi muốn đi Cửu Thiên Thần Giáo?
Giới Chủ cùng Tiểu lão đầu kinh ngạc nhìn hắn.
- Cửu Thiên Thần Giáo tiếp cận ta, lão tổ tông bọn hắn mời ta đến Cửu Tiêu Thiên đàm phán. Mặc dù ta đoán không ra thái độ của hắn, nhưng nếu như thành công, ta sẽ triệt để thay đổi tình cảnh của ta.
- Ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?
Nụ cười trên mặt Giới Chủ đã biến mất, Cửu Thiên Thần Giáo là Thiên Tôn Hoàng Đạo ở Trung Vực, địa vị tôn quý, thực lực khủng bố, lực ảnh hưởng càng bao phủ các ngõ ngách đại địa Trung Vực.
- Không có nắm chắc, chỉ có thể tranh thủ.
Khương Phàm ngược lại rất thoải mái.
Nếu như không đi, hẳn phải chết không nghi ngờ, nếu đi thì còn có thể có hi vọng, cho nên không có gì phải lo lắng, đi lên phía trước là được.
- Trung Vực nguy hiểm, ngươi đã là Sinh Tử cảnh, càng không thể đi.
- Ta trì hoãn không nổi.
Khương Phàm lắc đầu, nói:
- Nếu không có việc gì, ta đi xem Tác Ngọc Đường một chút. Linh văn của hắn là Ngũ Sắc Thánh Hỏa, không thể lãng phí.
Nhưng... sau khi bọn hắn rời khỏi Sí Thiên điện, trong góc đại điện, ở giữa sàn nhà mờ tối, một con côn trùng giao hòa cùng không gian nhẹ nhàng run run cánh, bay ra khỏi Sí Thiên điện.
Sau đó không lâu, chỗ cửa ra vào của Sí Thiên giới, Hung Linh Hầu cố ý kéo dài không hề rời khỏi, tiếp nhận tiểu côn trùng, nắm ở trong tay, rời khỏi Sí Thiên giới.
- Chém đầu Tác Ngọc Đường răn chúng. Truyền bày ra nội bộ Sí Thiên giới, Hạo Thiên Thánh Quốc, Bá Vương Chiến Quốc. Lý do chém đầu, mưu hại Triệu Thế Hùng của Hung Linh hầu phủ, trưởng lão tam đẳng của Sí Thiên giới - Khương Phàm, ngộ thương Giới Chủ. Các trưởng lão Tác Ngọc Đường mang tới từ thánh địa, xử tử toàn bộ!
Từng tin tức được công bố dẫn phát oanh động to lớn, toàn bộ Hạo Thiên Thánh Quốc cùng Bá Vương Chiến Quốc sôi trào.
Người người đều biết giữa Khương Phàm cùng Tác Ngọc Đường có ân oán, cũng có người suy đoán giữa hai người sẽ có cạnh tranh. Thế nhưng ai cũng không nghĩ tới, trò hay còn chưa bắt đầu, vậy mà liền đạt được kết quả thảm liệt như vậy.
Nội bộ Sí Thiên giới rất phong bế, bọn hắn không biết tình huống cụ thể, nhưng những câu ngắn gọn, cùng xử trí tàn khốc, làm cho tất cả mọi người đều hiểu trình độ nghiêm trọng của chuyện này.
Nhưng... Tác Ngọc Đường cứ thế mà chết đi sao?
Hắn dù sao cũng đã từng là tôn chủ Nam Bộ, là nhân vật tầng cao nhất được người người kính úy.
Tưởng tượng ba năm trước đây, Sí Thiên giới còn vì tranh đoạt hắn mà đối đầu trực diện với thánh địa Trung Ương.
Ba năm ngắn ngủi, vậy mà rơi vào kết quả như vậy.
Mọi người thổn thức, đồng thời cũng nhao nhao đoán được đã xảy ra chuyện gì, vậy mà lại có thể để cho Giới Chủ công nhiên xử trí, mà không phải bí mật trừng trị. Nhất là còn truyền bày ra các phương, càng là nhục nhã chưa bao giờ qua.
Nhưng cùng với khiếp sợ, bọn họ cũng đều đã thật sâu ý thức được, địa vị Khương Phàm đã được đến vững chắc.
Người của Vạn Đạo Thần Giáo, Huyền Nguyệt hoàng triều, Cổ Hoa hoàng thành bí mật ở lại nơi này là kinh hãi nhất.
Trước đó Giới Chủ Sí Thiên giới vì để bảo trụ Khương Phàm, đã không tiếc tạm giam Điêu Lãnh Phong, đuổi Huyền Nguyệt và Cổ Hoa đi, bây giờ lại càng là chém đầu Tác Ngọc Đường, bọn hắn không tưởng tượng nổi Khương Phàm đã cùng Giới Chủ làm giao dịch gì, nhưng có thể khẳng định, Khương Phàm đã rất được Giới Chủ coi trọng.
Cấm khu trung ương tại Sí Thiên giới.
- Tác Ngọc Đường đã bị xử lý, ta chuẩn bị rời khỏi.
Khương Phàm và Dạ An Nhiên dạo bước trong cánh rừng tươi mát, hưởng thụ nhẹ nhõm khó có được.
- Khi nào thì đi?
Dạ An Nhiên an tĩnh đi tới, má ngọc xinh đẹp, tinh khiết trắng nõn, dáng người ưu nhã lượn lờ mềm mại, phảng phất cùng cánh rừng xung quanh dung hợp hoàn mỹ, cho người ta một cảm giác tốt đẹp, cảnh đẹp ý vui.
- Chờ sau đi thanh đồng tiểu tháp an tĩnh, cũng nhanh. Đến lúc đó Dương Biện, Lý Dần, Khương Bân, đều sẽ mạnh lên, còn có tặc điểu cũng đã muốn xuất quan, Hỗn Độn Nguyên Hỏa bên trong trứng ngọc cũng sẽ thức tỉnh, có bọn hắn bồi tiếp ta, muội không cần lo lắng.
Khương Phàm đi ra cánh rừng, đến bên hồ, kéo tay Dạ An Nhiên:
- Muội đã là Sinh Tử cảnh, thực lực không ổn, bồi tiếp ta quá mạo hiểm, vẫn là ở lại nơi này đi.
- Ta tin tưởng bọn họ, nhưng ta không tin huynh.
Dạ An Nhiên lo lắng chính là tính cách của Khương Phàm.
Lần này đi Trung Vực khẳng định sẽ nguy hiểm trùng điệp, đứng mũi chịu sào chính là Nhân Gian Ngục, Khương Phàm cần được bảo vệ, càng cần phải có người thương lượng.
Khương Phàm cười nói:
- Trước đó không phải ta đều là đi một mình sao?
- Trước đó là trước đó, huynh bây giờ đã là Sinh Tử cảnh, cảm xúc rất dễ dàng chịu ảnh hưởng. Nếu như tại thời khắc mấu chốt lại xúc động, lúc nào cũng có thể sẽ lâm vào nguy hiểm.
Dạ An Nhiên rất muốn ở lại chỗ này, nhưng cũng thật sự lo lắng cho Khương Phàm.
Trước có Nhân Gian Ngục, tùy thời mở miệng to ra, sau có hoàng tộc các phương, nhìn chằm chằm không dứt.
Mà Trung Vực mênh mông lại càng có các loại 'Tai hoạ ngầm' mà kiếp trước của Khương Phàm để lại, những tai hoạ ngầm kia có chút thì có khả năng trở thành bằng hữu, có chút thì có khả năng trở thành kẻ địch.