Trường Sinh đại điển bị cưỡng ép kết thúc.
Lão tộc trưởng Kiều Anh Tung tự mình tiếp dẫn dược dịch đang áp súc, đi thẳng đến đỉnh núi.
Trường Sinh Đan mặc dù còn chưa có bắt đầu thành hình, nhưng tinh hoa đều đã rèn luyện chiết xuất, mênh mông khí tức sinh mệnh nồng đậm.
- Kiều Vạn Niên, ngươi làm ăn như thế nào vậy! Ngươi muốn để Kiều gia tuyệt tử tuyệt tôn sao!
Kiều Anh Tung cho dù đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng khi nhìn thấy tôn nhi của hắn bị tàn phá tứ chi tản mát trong điện, hắn vẫn suýt chút nữa đã sụp đổ.
- Bọn hắn còn có thể cứu.
Kiều Vạn Niên không lo được cãi nhau, vội vàng trợ giúp khống chế dược dịch Trường Sinh Đan.
- Niết Bàn cảnh, toàn bộ ở lại. Những người khác, đều đi ra ngoài cho ta.
Kiều Anh Tung cưỡng ép sự tức giận, cùng bọn người Kiều Vạn Niên phối hợp dần dần phóng thích 'Dược dịch', hóa thành mê vụ nồng đậm, bao phủ thi thể rách rưới trong cả điện.
Trường Sinh Đan là đỉnh cấp thánh đan, có năng lực khủng bố hướng lên trời sống tạm bợ, cũng có công hiệu cùng loại với 'Khởi tử hồi sinh'.
Chỉ là, thương thế của bọn hắn quá nặng.
Ai cũng không xác định có nhỏ hay không, chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống. Đây cũng là hi vọng duy nhất có thể cứu vớt bọn họ.
Bọn người Khương Phàm đứng ở bên ngoài, chờ đợi lo lắng.
- Ngươi còn nhớ rõ lúc ấy đã xảy ra chuyện gì không?
Hai mắt Kiều Linh Vận đẫm lệ mông lung, sắc mặt tái nhợt, trong đầu tất cả đều là hình ảnh đẫm máu.
Trận phát sinh ngoài ý muốn này quá đột nhiên, đến bây giờ nàng vẫn không biết lôi triều là tới thế nào, là ai tập kích bọn hắn.
- Một thị nữ, tự bạo.
Sắc mặt Khương Phàm âm trầm, vốn cho rằng mục tiêu sẽ là hắn, hắn thậm chí chuẩn bị bắt đầu từ ngày mai, cố ý ra bên ngoài đi dạo, phối hợp lực lượng bí ẩn của Kiều gia, 'Câu dẫn' các tộc ra tay.
Không nghĩ tới, bọn hắn vậy mà lớn mật đến đêm nay liền động thủ, vẫn tại hoàng cung. Càng không có nghĩ tới, mục tiêu vẫn là toàn bộ đại tân sinh của Kiều gia !
- Thị nữ tự bạo? Ai có thể khống chế thị nữ trong hoàng thất.
Kiều Linh Vận nghĩ tới, lúc ấy tựa như có một thị nữ tới tặng rượu trái cây.
- Không phải tự bạo, hẳn là mang theo vũ khí gì đó.
Khương Phàm lắc đầu, nếu như uy lực thị nữ tự bạo có thể thương tổn được toàn bộ bọn hắn, cảnh giới hẳn là tại Linh Hồn cảnh nhị trọng thiên trở lên, chỉ cần điều động năng lượng phóng thích võ pháp, hắn hẳn là sẽ có cảnh giác.
Kiều Linh Vận bỗng nhiên nghĩ đến:
- Lôi Phù? Chẳng lẽ là Lôi Đình Chi Nộ của Thiên Cung? Tại Cổ Hoa hoàng thành chỉ có linh phù của Thiên Cung mới có thể uy hiếp được Linh Hồn cảnh, mà không cần năng lượng đặc biệt cường đại nào kích thích. Nhưng, giá cả rất đắt đỏ, số lượng không nhiều.
- Thiên Cung?
Khương Phàm chậm rãi lắc đầu, không có hoài nghi Thiên Cung, một là không có lý do, hai là coi như ra tay, tuyệt đối sẽ không dùng chính vũ khí của bọn hắn.
Hắn ngược lại hoài nghi Đại hoàng tử.
Thi đấu bài vị kết thúc vào buổi chiều, yến hội lại bắt đầu vào ban đêm. Người ngoài không có năng lực chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi lại có thể nghĩ đến chủ ý tàn nhẫn như vậy, còn xâu chuỗi cùng cung thị nữ trong hoàng, để thị nữ trực tiếp đi tự bạo.
Nhưng, Đại hoàng tử giống như rất coi trọng mặt mũi hoàng thất, coi trọng đánh giá của các phương đối với hoàng thất, coi như muốn động thủ, cũng không nên động thủ tại địa bàn nhà mình.
Ngoại trừ Đại hoàng tử, còn có thể là ai?
Hoàng Phủ gia, Tô gia, Đường gia, Chung Ly gia, chỉ có thể là một trong bốn nhà này.
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền?
Khả năng lớn nhất, nhưng nàng sao có thể khống chế được thị nữ trong cung.
Tô Nhã?
Tô gia rất 'Thân thích' cùng hoàng thất, lại càng dễ ra vào hoàng cung.
Khương Phàm đứng trước cửa điện đang đóng chặt, cẩn thận phỏng đoán kẻ địch.
Trong đại điện, mùi thuốc phiêu đãng, khí tức sinh mệnh hòa với các loại năng lượng kỳ diệu, không ngừng liên tục rót vào trong thân thể rách rưới của bọn người Kiều Vi Nhi.
Bọn người Kiều Anh Tung cau mày, hết sức chăm chú, cẩn thận khống chế, xảo diệu dẫn dắt, so với luyện chế đan dược còn phải cẩn thận hơn.
Dần dần, nhịp tim Kiều Thiên Mạch bắt đầu khôi phục bình thường, vết thương chậm rãi khép lại, sinh trưởng phát triển xương cốt cùng huyết nhục mới.
Sau đó không lâu, cơ thể lạnh toát của Kiều Vi Nhi cũng đã bắt đầu chủ động tiếp nhận khí tức sinh mệnh tẩm bổ.
Bởi vì đầu và trái tim vẫn hoàn chỉnh, kỳ thật nàng cũng không có chết hoàn toàn, dưới năng lượng 'Sống tạm bợ' mạnh mẽ của Trường Sinh Đan, cuối cùng bàn chân đã bước qua Quỷ Môn quan của nàng đã bị cưỡng bức túm trở về.
Trái tim mệt mỏi đã bắt đầu nhảy lên.
Tình huống của hai người bọn họ để bọn người Kiều Anh Tung kích động đỏ đến đỏ cả mắt, nhưng vẫn còn có Phượng Bảo Nam và Kiều Vô Song nghiêm trọng hơn.
Sau khi xác định ba người Kiều Vĩnh Nghĩa chết, bọn hắn rưng rưng từ bỏ, cũng chuyển dời toàn bộ tinh lực đến trên thân bốn người Kiều Thiên Mạch.
Khắp cơ thể Phượng Bảo Nam lan tràn vô số sợi đằng, quấn quanh lấy mình, cũng quấn quanh lấy Kiều Vô Song, mặc dù nhìn giống như rất có hi vọng, kỳ thật càng giống là đang chuyển đổi đến cây cối.
Nói cách khác, bọn hắn muốn biến thành cây, cũng chính là phải chết.
Kiều Anh Tung không thể không tự mình khống chế, dùng càng nhiều dược dịch Trường Sinh Đan đưa vào trong cơ thể Phượng Bảo Nam.
Rốt cuộc cũng...
Sau khi kéo dài dài năm tiếng nghĩ cách cứu viện, Kiều Thiên Mạch, Kiều Vi Nhi đều đã phát triển ra thân thể hoàn toàn mới, ngực yếu ớt chập trùng, hô hấp dần dần đều lên.
Mặc dù còn không có thức tỉnh, nhưng đã thoát khỏi nguy hiểm.
Phượng Bảo Nam rốt cuộc cũng đã ngăn chặn lại biến đổi, dây leo bắt đầu rút về trong da thịt, lộ ra da thịt trắng như tuyết.
Thật giống như phá kén trùng sinh sinh mệnh hoàn toàn mới.
Ngay cả Kiều Vô Song cũng đều 'Phá kén' mà ra, mọc ra xương thịt hoàn toàn mới.
Bọn người Kiều Anh Tung mệt mỏi ngồi liệt ở nơi đó, yên lặng nhìn an tĩnh bốn người đang mê man, đều cảm thấy thật sâu may mắn.
Chương 987 Sinh sinh tử tử (4)
Nhiều lần thoát chết, không chỉ là công lao của Trường Sinh Đan, còn cùng với tổn hại khí quan, và liên quan tới linh văn Phượng Bảo Nam… cũng chính là, trong bất hạnh có vạn hạnh.
Chỉ là bọn người Kiều Vĩnh Nghĩa không có may mắn như vậy.
Khương Phàm và Kiều Linh Vận tiến đến, nhìn bốn người đang mê man, đều chân mày cũng đã hơi giãn ra, con mắt đều ẩm ướt.
Sống lại?
Kỳ tích.
Vậy mà đã sống lại thật!
Kiều Anh Tung lắc đầu nói:
- Đưa Vi Nhi và bọn hắn đi, cố gắng điều dưỡng. Những người khác, chôn đi.
Khương Phàm nói:
- Đưa bọn hắn đến phía sau núi, người biết bọn hắn sống lại càng ít càng tốt. Tuyên bố với bên ngoài, đều đã chết.
- Đã nghĩ được là ai làm sao?
Cho đến bây giờ Kiều Vạn Niên vẫn còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mục đích của đối phương hiển nhiên là đuổi cùng giết tận rồi.
Vì 'Đồ sát' tử đệ Kiều gia, lại không tiếc động thủ tại hoàng cung ngay trong đêm. Thật không biết nên nói người kia là khôn khéo, hay là ngu xuẩn.
Khương Phàm giới thiệu sơ lược một hồi, nói:
- Người biết chỉ có người thị nữ kia, đáng tiếc cô ta đã trực tiếp nổ chết.
Tính toán hoàn mỹ, hành động hoàn mỹ.
Mặc dù hắn rất tức giận, nhưng không thể không thừa nhận, thời cơ và nơi được chọn đều tuyệt diệu.
Mà mục tiêu hàng đầu hẳn là hắn, chỉ là không có tính tới hắn có Bát Hoang Chiến Trụ.
Bằng không có thể hắn sẽ bị mất mạng tại chỗ, bọn người Kiều Linh Vận cũng đều là may mắn thoát khỏi.
- Hoàng Phủ gia, Chung Ly gia, Tô gia, Đường gia, chỉ có thể là tứ đại gia bọn hắn. Nhưng ta cảm giác, không phải là do tứ đại gia chủ an bài. Làm như vậy chỉ có thể giết các ngươi, nhưng hậu quả mang tới lại sẽ là Kiều gia trả thù, hoàng thất tức giận. Một khi truy xét đến trên đầu bọn hắn, hoàng thất sẽ không dễ dãi như thế đâu.
Kiều Vạn Niên là gia chủ, rõ ràng nhất gia chủ các gia tộc.
Chuyện này nhìn từ vấn đề nào đó, đều là cực kỳ tuyệt diệu, nếu lại mở từ vấn đề khác, quả thực là ngu không ai bằng.
Khương Phàm nói:
- Muội muội Hoàng Phủ Chính Thiên, Hoàng Phủ Nguyệt Thiền, muội muội Tô Cao Nghĩa, Tô Nhã, đệ đệ Chung Ly Dịch, Chung Ly Khuê và Đường Tư Đồ của Đường gia. Bốn người bọn họ có khả năng lớn nhất.
Kiều Phương Hoa đào ba ngàn mét cánh rừng đào từ Thanh Bình uyển ra bỏ vào trên quảng trường trước điện.
Mùi máu tươi nồng đậm đập vào mặt, những vết máu nhìn thấy mà giật mình để bọn hắn trong nháy mắt kéo về một khắc kinh hồn kia.
Khương Phàm nghiêm mặt đi đến cánh rừng, đi tới trước thạch đình vỡ nát:
- Lôi Đình Chi Nộ mặc dù đắt đỏ, nhưng các gia tộc hẳn là đều có mấy cái, từ chỗ này sẽ không tra được cái gì. Muốn truy tra, vẫn phải tra thị nữ.
- Không cần tra xét manh mối từ thị nữ này. Hoàng thất mặc dù rất tức giận, nhưng hẳn là sẽ chủ động thanh lý manh mối trong hoàng cung. Một là phủi sạch liên quan, để tránh liên lụy hoàng thất. Hai là, mặc dù bọn hắn tức giận, nhưng cũng không hy vọng chúng ta tra được chứng cứ, nếu không liền mang ý nghĩa hai tộc sẽ khai chiến.
Kiều Vạn Niên quá rõ ràng Nhân Hoàng, mặt mũi chí thượng.
Bây giờ tức giận không kiềm chế được, ngày mai đã có thể nghĩ hết biện pháp bình phục phong ba.
- Mà, người thị nữ này có thể bình tĩnh đi qua, trực tiếp dẫn bạo, không có bất kỳ vấn đề gì, không có chút do dự nào, ta hoài nghi cô ta có thể là bị năng lượng nào đó cho khống chế, mà không phải bị uy hiếp, cũng không phải làm giao dịch gì với ai.
Khương Phàm nhíu lông mày lại:
- Khống chế tinh thần?
Kiều Vạn Niên nói:
- Cũng có thể là là bí thuật con rối.
Khương Phàm trầm mặc một lát, nói:
- Các ngươi nói thế nào với Nhân Hoàng?
- Hẳn là đã loại bỏ được lo lắng trong lòng hắn. Cổ Hoa muốn chấn nhiếp phương bắc, ngoại trừ thực lực của bản thân ra, quan trọng nhất chính là cửu đại gia tộc toàn lực ủng hộ, như thế này có thể để các phương nhận định Cổ Hoa cường đại lại đoàn kết, không thể thừa cơ hội, không gì phá nổi.
- Một khi xuất hiện nội loạn, chắc chắn sẽ kích thích dã tâm các tộc phương bắc. Nguy hiểm nhất chính là bộc phát chiến tranh, coi như không bộc phát chiến tranh, cũng sẽ gây nên các phe điên cuồng thẩm thấu, quấy loạn cục diện Cổ hoa.
- Cho nên trước tiên chúng ta đã hung hăng kích thích hoàng thất trên thi đấu bài vị, khiến cho các phương oanh động, sau đó lại biểu đạt ủng hộ, hoàng thất liền sẽ cảm giác nhẹ nhàng thở ra, từ trên tâm lý bắt đầu coi trọng Kiều gia, cũng chiếu cố Kiều gia.
- Lúc này lại nhắc ra 'Thánh Nhân', hoàng thất sẽ càng ỷ vào Kiều gia, cũng có thể chấn nhiếp các tộc khác, không còn dám quá phận khiêu khích.
Kiều Vạn Niên cau mày, nếu như chuyện phát triển dựa theo tính toán của hắn, bắt đầu từ đêm nay, chẳng khác nào Kiều gia đã dứt bỏ trói buộc, sau này sẽ thỏa thích hiện ra cường thế cùng huyết tính.
Đừng nói hai mươi năm, chừng mười năm là hắn có thể cho Khương Phàm câu trả lời chắc chắn hài lòng.
Nhưng đột nhiên xảy ra một trận bạo tạc, triệt để làm rối loạn bố trí của hắn.
Một khi Kiều gia điên cuồng triển khai trả thù, liền lập tức gây nên chiến tranh, hoàng thất bên kia cũng có thể sẽ lần nữa trở mặt, toàn bộ Cổ Hoa đều sẽ gió nổi mây phun.
Khương Phàm cũng nhíu mày:
- Trước tiên điều tra hung thủ!
…
Hoàng Phủ gia tộc!
Hoàng Phủ Thừa Viễn đưa Hoàng Phủ Nguyệt Thiền đến thư phòng, trầm mặt hỏi:
- Nơi này không có người khác, nói cho ta biết, có phải là con làm hay không.
- Mặc dù nữ nhi cảm thấy rất thoải mái, nhưng không phải con.
- Con hãy nói thật cho ta, rốt cuộc có phải con làm hay không! Chuyện này chính con gánh không được, gia tộc sẽ cùng tiến lùi với con.
- Con đã nói, thật không phải là do con. Nữ nhi chỉ muốn đến trả thù Khương Phàm, lăng nhục Kiều Vi Nhi, không muốn đánh chết bọn hắn nhẹ nhàng như vậy. Tuy nhiên, nhìn toàn thân bọn họ rách rưới nằm ở nơi đó, nữ nhi thật hả dạ.
- Thề cho ta!
Hoàng Phủ Thừa Viễn nhìn chằm chằm mắt Hoàng Phủ Nguyệt Thiền.
Chương 988 Không phải Ác Nhân cốc
Hoàng thất kiêng kị Hoàng Phủ gia bọn hắn đã rất nhiều năm, nếu thật là đã mạo phạm hoàng thất như vậy, vô cùng có khả năng hoàng thất sẽ đứng bên Kiều gia, hung hăng ép Hoàng Phủ gia tộc bọn hắn một chút.
- Nữ nhi xin thề! Thật không phải con!
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền nhấc tay động thân.
Vẻ mặt Hoàng Phủ Thừa Viễn hơi chậm lại:
- Mấy ngày nay con hãy ở nhà, không được đi đâu hết. Hiểu chưa?
- Phụ thân, bọn hắn chết mấy người?
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền nhớ tới cảnh tượng lúc đó thật hưng phấn.
Kiều Vi Nhi, Kiều Vô Song, Phượng Bảo Nam, Kiều Vĩnh Nghĩa khẳng định là đã chết.
Kiều Thiên Mạch không thấy rõ ràng.
Kiều Linh Vận không chết, thật là đáng tiếc.
Còn có Khương Phàm, khoảng cách gần như vậy, lại đứng chịu mũi sào, vậy mà hắn không bị nổ chết.
- Tính cả Khương Phàm, đại tân sinh Kiều gia chỉ còn thừa hai ba người. Không có Kiều Thiên Mạch, chỉ sợ Kiều gia sẽ phải tuyệt hậu.
Hoàng Phủ Thừa Viễn không còn khẩn trương, chỉ cần không phải nữ nhi của hắn làm, chuyện này sẽ không liên quan tới Hoàng Phủ gia bọn hắn.
Sau đó cứ an vị chờ Kiều gia và các gia tộc khác chém giết đi.
- Ngài nói, sẽ là ai làm? Vậy mà lại dám chọn hoàng cung, chọn ngay đêm nay.
Thời điểm Hoàng Phủ Nguyệt Thiền đang tính toán nhưng đều không có nghĩ đến đêm nay.
- Bất kể là ai làm, hắn đều đã gây họa.
Hoàng Phủ Thừa Viễn không muốn nhiều lời, tuy nhiên lại hơi trầm mặc, vẫn nói một câu:
- Không có giết chết Khương Phàm, quá thất bại.
- Kiều Linh Vận còn sống, cũng rất thất bại. Tuy nhiên, cuối cùng là đã thay ta hả giận.
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền hừ lạnh vài tiếng, đứng dậy rời khỏi.
- Nhớ kỹ, mấy ngày nay đừng có chạy lung tung. Nếu như Khương Phàm không tìm thấy hung thủ, rất có thể sẽ bắt con đi.
Hoàng Phủ Thừa Viễn nhắc nhở xong, lại gọi thị vệ phía ngoài:
- Tăng số người phòng thủ, coi chừng nàng. Mặc kệ nàng nói gì, làm gì, đều phải khống chế nàng ở trong viện.
Chung Ly gia tộc!
Tộc trưởng Chung Ly Nguyên Thanh âm trầm sắc mặt nhìn đám con cháu phía dưới:
- Là ai làm?
Một đám tộc nhân toàn bộ đều lắc đầu.
- Ta hỏi lại một lần nữa, là ai làm!
Chung Ly Nguyên Thanh tản ra khí thế cường đại, Thương Vân linh văn khiến cho không gian vặn vẹo mãnh liệt.
- Ta có từng nghĩ qua, nhưng ta không làm.
Chung Ly Khuê vẫn lắc đầu, hắn xác thực nghĩ tới muốn trả thù, cũng nghĩ qua phải động thủ tại hoàng cung ngay đêm nay, bởi vì bắt đầu từ ngày mai Kiều gia khẳng định sẽ có đề phòng, Khương Phàm còn có thể trốn ở Kiều gia mấy tháng không ra khỏi cửa.
Nhưng, biện pháp này mặc dù ra tay bất ngờ, nhưng hậu quả quá nghiêm trọng.
- Chúng ta đương nhiên muốn giết chết Khương Phàm, nhưng chúng ta không ngu xuẩn đến mức lại đến hoàng cung ở trước mặt nhiều người như vậy, trực tiếp nổ chết Khương Phàm. Mặc dù... Ha ha... Rất thoải mái.
- Quá thảm rồi, suýt chút nữa toàn nổ chết. Ha ha, kẻ cuồng tự có trời thu, Kiều gia thành thành thật thật đứng ở thứ chín của bọn hắn không tốt sao, không phải trương dương. Đây chính là đại giới.
- Sao Khương Phàm lại không có nổ chết, có phải tên kia mặc hộ giáp đặc biệt gì hay không?
- Thật là đáng tiếc! Kẻ lẽ ra phải chết nhất hẳn là hắn!
- Đáng thương cho Kiều Vi Nhi, ta vẫn rất muốn có nàng, kết quả lại bị nổ chết.
- Lần này trực hệ chi thứ Kiều gia đều đi hết, tận diệt, thật tốt.
Con cháu Chung Ly gia càng nghị luận càng hưng phấn, trước đó đều kìm nén oán khí, muốn báo thù cho Chung Ly Dịch, không nghĩ tới lại có người thay bọn hắn ra tay, phương thức lại còn đặc sắc như vậy.
Chung Ly Nguyên Thanh và những tộc lão khác trao đổi ánh mắt, thoáng thở phào.
Chỉ cần không phải bọn hắn, chuyện sẽ không có liên quan gì tới bọn họ.
Bọn hắn có thể gối cao không lo xem kịch.
Nhưng, rốt cuộc là ai làm?
Đường gia!
- Không phải ta, ta cam đoan không phải ta.
- Cũng không phải ta, đều nhìn ta làm gì? Ta còn không có ngu đến mức chạy tới hoàng cung dẫn bạo Lôi Phù.
- Ta mặc dù muốn giết Khương Phàm, nhưng ta sẽ không dùng loại thủ đoạn này, đây quả thực là ném gia tộc tới trên đống lửa nướng, quá không lý trí.
Bọn người Đường Tư Đồ, Đường Nguyên Bá đối mặt chất vấn của trưởng bối, lắc đầu liên tục.
- Đường Tư Thượng! Ngươi làm sao đấy?
Tộc trưởng Đường Chính Sơ đột nhiên tiếp cận Đường Tư Thượng, rất nhiều các tộc lão cũng đều rơi ánh mắt xuống trên người hắn.
- Ta...
Đường Tư Thượng có chút tâm thần bất định, trên trán lại đổ mồ hôi lạnh.
Bành!!
Đường Chính Sơ đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, tức giận chỉ Đường Tư Thượng:
- Nói!! Ngươi đã làm gì??
Bọn người Đường Tư Đồ đồng loạt nhìn về hướng Đường Tư Thượng, mặt mũi tràn đầy giật mình, lại có chút khẩn trương.
Là hắn làm??
Vì để giết Khương Phàm, triệt để chọc giận Kiều gia, còn đắc tội hoàng thất.
Trí thông minh để chó ăn rồi sao?
Mấu chốt là còn không có giết sạch sẽ.
Đường Tư Thượng tâm thần bất định bất an:
- Ta... Ta trước khi trời tối... đã phái người đi Ác Nhân cốc một chuyến.
- Ác Nhân cốc? Tên hổn đản ngươi! Loại chuyện này sao có thể liên hệ Ác Nhân cốc, ngươi không sợ để lộ tin tức? Nói, sau đó thì sao??
- Ta không biết.
- Cái gì gọi là ngươi không biết!!
- Ta chỉ phái người đến đó, hỏi thăm tình hình. Nếu như giết Khương Phàm, giá cả bao nhiêu, nơi đó có tiếp hay không. Còn có...
- Còn có cái gì?
- Còn có... Nếu như giết sạch tất cả đại tân sinh Kiều gia, sẽ là giá bao nhiêu. Ta... Chỉ là... Hỏi một chút.
Đường Tư Thượng run rẩy, hắn là sợ thật.
Toàn thể tộc lão Đường gia đều đứng dậy, căm tức nhìn Đường Tư Thượng:
- Ngươi phái ai đi!! Giao bao nhiêu tiền đặt cọc!
Đường Tư Thượng toàn thân như nhũn ra, suýt chút nữa quỳ xuống:
- Thân tín của ta, thị vệ của ta. Thế nhưng, ta không cho hắn tiền.
- Hắn ở đâu?
- Không có trở về. Ta đuổi hắn đi trước khi đến Thanh Bình uyển, đến bây giờ còn không có trở về. Phụ thân! Ta thật sự chỉ đi nghe ngóng tình huống, ta... Ta...
- Xác định không cho hắn tiền?
- Xác định, vạn phần xác định.
Sắc mặt Đường Chính Sơ hơi hòa hoãn lại chút, chỉ cần không có giao tiền đặt cọc, Ác Nhân cốc cũng không có khả năng trực tiếp động thủ.
- Không phải Ác Nhân cốc.
Chương 989 Hung phạm
Các tộc lão lần lượt ngồi xuống, Ác Nhân cốc từ trước đến nay đều lấy tiền làm việc, không thể nào khẳng khái, làm việc trước lại lấy tiền sau như thế, huống chi lại là đồ sát tộc nhân Kiều gia tại hoàng cung.
Đường Tư Đồ đột nhiên nói:
- Từ lúc chúng ta đi qua, lại về đến nhà, cho đến bây giờ là khoảng chừng sáu giờ. Vì sao tên thị vệ kia của ngươi còn chưa trở lại?
Đường Tư Thượng nhìn sắc mặt mọi người đã chuyển biến tốt đẹp, cũng thở phào:
- Sẽ trở về nhanh thôi.
Đường Tư Đồ nghiêm túc:
- Phụ thân, sao hài nhi lại có dự cảm không tốt? Ác Nhân cốc có thể động thủ trước, sau đó bắt được thị vệ Tư Thượng, đến áp chế chúng ta hay không?
Sắc mặt mọi người lại lần nữa khó nhìn.
Đường Tư Đồ nói:
- Ác Nhân cốc cũng không phải loại lương thiện. Loại chuyện này, bọn hắn hoàn toàn có thể làm trước, lại mở giá. Mà, hoàn toàn có thể tùy tiện ra giá.
Tô gia!
- Mẹ kiếp, ngươi nói lại cho ta nghe xem?
Tô Thiên Can đằng đằng sát khí, giơ lên tay phải lên căm tức nhìn Tô Nhã quỳ ở trước mặt.
Cả người xương cốt đôm đốp loạn hưởng, yêu khí cuồn cuộn, phảng phất tùy thời muốn biến thành Bạo Phong Cự Hổ.
Khí thế kinh khủng khuấy động đại điện.
Tộc già Điện Lý cùng gia tộc đám tử đệ quỳ xuống một mảnh.
Bọn hắn kinh hãi lại khiếp sợ, đều gắt gao nhìn chằm chằm Tô Nhã ở phía trước.
- Ta làm.
Tô Nhã ngửa đầu, nghiêm mặt, không sợ hãi chút nào.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi điên rồi sao?
Tô Thiên Can tức giận không kiềm chế được, tay phải run rẩy hận không thể đập vào trên người nàng.
- Ta muốn thay đại ca của ta báo thù, ta làm không đúng sao?
Tô Nhã nhìn các tộc lão xung quanh, hừ một tiếng:
- Đều nhìn ta làm gì? Tô gia chúng ta có hoàng thất làm chỗ dựa, tại sao phải sợ Kiều gia bọn hắn.
- Ngươi biết ngươi đã gây ra họa bao lớn không?
Trên đường trở về Tô Thiên Can còn tưởng rằng là do Hoàng Phủ Nguyệt Thiền làm, không nghĩ tới lại là nữ nhi bảo bối của hắn.
- Các ngươi sợ cái gì? Ta làm việc không chút sơ hở, Kiều gia sẽ không tìm thấy bất cứ chứng cớ gì.
Tô Nhã nhíu mày, rất không hiểu phản ứng của người nhà, không phải hẳn là nên khen nàng thông minh lại dũng cảm sao, làm sao từng kẻ lại đều như sợ vỡ mật.
- Vì sao ngươi không thương lượng với chúng ta.
Tô Thiên Can cưỡng ép đè lại lửa giận cuồn cuộn trong lòng.
- Ta sợ các ngươi lộ ra sơ hở, chính ta làm.
Tô Nhã đều bội phục mình có thể nghĩ ra quyết định tinh diệu như vậy, tự tay báo thù cho ca ca.
Chỉ là thật đáng tiếc, không có nổ chết hai tên quan trọng nhất là Khương Phàm và Kiều Linh Vận kia.
Tuy nhiên bọn người Khương Phàm khẳng định sẽ còn trở ra, chỉ cần bị nàng tiếp cận, nàng còn có thể chế tạo ‘lôi đạn thịt người’ khác, tiếp tục nổ.
- Nói! Rốt cuộc là ngươi đã làm thế nào! Nói toàn bộ quá trình!
Tô Thiên Can phất tay, nhấc lên khí lãng, cưỡng ép đóng cửa điện lại.
Tộc lão Tô gia cuối cùng cũng từ trong lúc khiếp sợ tỉnh táo lại, bọn hắn làm thế nào cũng đều không nghĩ đến, Tô Nhã lại có thể làm ra chuyện xúc động như vậy.
Đây nào chỉ là chọc giận Kiều gia, đây là còn muốn nhấc lên chiến tranh, càng là hung hăng đánh vào mặt hoàng thất.
Đầu tiên là thi đấu bài vị, giờ lại là thảm án tại hoàng cung, chuyện này lại biểu hiện ra ở trước mặt tất cả tân khách, Cổ Hoa đã có xu thế nội loạn.
Bây giờ khẳng định Nhân Hoàng đều có lòng muốn giết người.
Tô Nhã ngẩng đầu lên:
- Khôi Lỗi Phù cùng Lôi Đình Phù, khống chế thị nữ, dán lên cái Lôi Đình Phù, đi đến Kiều gia trực tiếp nổ. Ra tay bất ngờ, là trước kia đại ca dạy ta. Chính là quá đáng tiếc không có nổ chết Khương Phàm và Kiều Linh Vận kia.
- Ta đã lưu ý nhìn kỹ, trên người hắn giống như có mặc áo giáp nên đã gánh vác được. Nếu không phải vậy thì hắn chắc chắn phải chết.
Nàng nơi này nói nhẹ nhõm, sắc mặt người của Tô gia lại đang rất nghiêm túc.
Chuyện này quá nghiêm trọng, quá ác liệt.
Nhất định phải phong tỏa tin tức!
Chết cũng không thể nào thừa nhận.
Tô Thiên Can liên tiếp hít một hơi, cưỡng ép ổn định cảm xúc:
- Nghiêm túc chút cho ta. Nói rõ chi tiết, nói toàn bộ quá trình.
- Ta đều đã nói rồi đấy.
- Chết tiệt, ngươi nói hết toàn bộ cho ta!
Tô Thiên Can lại lần nữa gầm thét, hắn muốn nhìn xem có để lại sơ hở hay không, trước khi chuyện mất khống chế phải tận hết khả năng xử lý sạch sẽ.
Tô Nhã bất mãn.
- Các ngươi sợ cái gì! Coi như Kiều gia muốn khai chiến, vậy thì cứ mở đi! Phía sau chúng ta có hoàng thất cơ mà!
…
Thiên Cung!
- Chớ nóng vội công bố thân phận Khương Phàm, chúng ta cứ xem kịch vui trước.
Lan Nặc cảm giác mình có cần phải ở chỗ này một thời gian.
Lấy tính cách Khương Phàm, hắn tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện bỏ qua chuyện này. Mà huyên náo càng hung, người chết phải càng nhiều.
Đến lúc đó, nàng lại công bố thân phận Khương Phàm liền có thể để cho toàn Cổ Hoa lên án, Cổ Hoa hoàng thất cũng sẽ trực tiếp bắt lấy Khương Phàm, chém đầu bình ổn sự sự tức giận của dân chúng.
Mà, không có thế lực Thiên Lân thánh địa, cũng không có người nào có thể can thiệp hoàng thất.
Khương Phàm chắc chắn phải chết.
- Để hắn phách lối, báo ứng sẽ tới thôi.
Lan Nguyệt không nghĩ tới yến hội đêm nay quá kích thích, trực tiếp lấy người làm lôi đạn, suýt chút nữa nổ chết hết người của Kiều gia.
Lan Dận nói:
- Người nghĩ ra chủ ý này càng phách lối, dám quấy rối tại hoàng cung, lại còn ở ngay trước mặt tân khách các phương.
Lan Nặc lộ ra nụ cười thản nhiên:
- Mặc kệ chuyện của chúng ta, huyên náo càng oanh động, đối với chúng ta càng có lợi.
Lan Nguyệt cũng hưng phấn nói:
- Lấy tính cách táo bạo của Khương Phàm, hắn khẳng định sẽ không quan tâm gì mà nổi điên. Hắc hắc, hắn chính là kẻ lỗ mãng.
Có tộc nhân nói:
- Ta rất hi vọng Khương Phàm buông tay buông chân đại sát tứ phương, tốt nhất là huyên náo oanh oanh liệt liệt, sau đó chọc giận hoàng thất, chọc giận các tộc. Chúng ta đợi đến thời khắc mấu chốt, vừa để tin tức xuống, Khương Phàm sẽ không thoát khỏi cái chết.
Chương 990 Bất Diệt Thiên Hoàng (1)
Lan Dận nhắc nhở:
- Cũng đừng kéo quá lâu. Các tộc đều đang điều tra thân phận Khương Phàm, mặc dù trong chốc lát sẽ tra không được Nam Bộ, nhưng nếu giữa Thiên Cung có liên hệ tin tức, chẳng mấy chốc sẽ biết thân phận thật sự của Khương Phàm.
Lại có tộc nhân khác hỏi:
- Các ngươi không nghi ngờ tại sao Khương Phàm lại ở chỗ này sao? Khương Phàm lại làm thế nào khống chế được Kiều gia?
Lan Nặc trầm ngâm một lát, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
Chỉ sợ là có liên quan với lão yêu Khổng Tước kia.
Linh vũ Khổng Tước không phải lông vũ bình thường, tượng trưng cho thân phận, địa vị, cùng tôn nghiêm. Tuyệt đối không thể nào tuỳ tiện tặng cho người khác.
Vậy mà Khương Phàm lại có linh vũ Khổng Tước?
Tất nhiên là lão yêu Khổng Tước bên trong Vĩnh Hằng Thánh Sơn cho.
Nhưng, vì sao??
Chẳng lẽ có liên quan với việc Khương Phàm đến phương bắc?
Lão yêu Khổng Tước có thể đưa tin tức Vạn Linh Huyết Thụ ra tới hay không, nếu thật là như thế này, nàng chắc chắn đã gặp nguy hiểm.
Ác Nhân cốc!
Tầng cao nhất trong cung điện xa hoa, đã không có bóng dáng bọn thị nữ.
Khương Diễm mặc áo khoác màu đen, đứng ở phía trước nhất, cao lớn thẳng tắp, ánh mắt lăng lệ, tà khí lẫm nhiên.
Ở hai bên sau lưng gạt ra sáu người, có nam có nữ, khí thế khác nhau, đều mặc y phục màu máu.
- Đều đến đông đủ.
Kiều Vô Hối tóc trắng phơ, nhìn rất tiều tụy, hô hấp vừa chậm chạp vừa thô nặng, giống như lão nhân gần đất xa trời, nhưng cặp mắt kia lại có đôi khi bắn ra ý lạnh làm cho người ta phải hồi hộp.
- Ác Nhân Vương và mười hai Huyết Sát thăm viếng lão tổ!
Khương Diễm hành lễ, mười hai Huyết Sát sau lưng cúi đầu, biểu đạt kính sợ.
Giọng Kiều Vô Hối khô khốc khàn khàn:
- Chuyện tứ đại gia tộc, đều an bài xong xuôi rồi?
- Sau khi nhận được chỉ lệnh của lão tổ, ta đã tự mình làm an bài. Trước hừng đông sẽ có hung thủ trực tiếp đưa đến trước cửa Kiều gia, xin mời Kiều gia tự xử lý. Ngoài ra, trực hệ Đường gia, Đường Tư Thượng vào lúc trước khi trời tối đã từng phái người đến Ác Nhân cốc, hỏi thăm tình huống săn giết Khương Phàm, cũng nhắc đến như thế nào để toàn diệt tử đệ Kiều gia. Ta đã sai người giữ lại.
Ác Nhân cốc đều có bố trí bí mật tại các đại gia tộc, có chút bố trí đều đã kéo dài mấy trăm năm.
Chỉ cần có thể gánh vác lên việc nguy hiểm bại lộ, điều tra hung thủ sẽ dễ như trở bàn tay, trực tiếp mang đi đều không phải việc khó.
Kiều Vô Hối nhấc mí mắt già nua lên nhìn Khương Diễm, thật lâu vẫn không nói gì.
- Lão tổ, người đều đã tập hợp đủ. Thần Chủ ngài nói ở đâu?
Trước đó Khương Diễm vẫn cho rằng cái gọi là Thần Chủ là giả, là lão tổ dùng để uy hiếp hắn, không nghĩ tới vậy mà thật sẽ có.
Nhưng... Thần Chủ?
Chủ tử?
Khương Diễm chưa từng nghĩ tới phải thần phục với ai.
Thiên hạ này, có thể làm cho hắn thần phục, chỉ có chính hắn. Bất kể người khác là ai, có thực lực gì, có bối cảnh lai lịch gì, cũng đừng nghĩ sẽ khống chế được hắn.
Mười hai Huyết Sát cũng đều nhìn thẳng Kiều Vô Hối, chờ đợi hắn dẫn đi.
Nhưng, trong ánh mắt bọn hắn đều có mấy phần ý lạnh.
Mỗi người ở đây đều là chút người kiệt ngạo bất tuần(), lúc trước nguyện ý tiếp nhận lời mời chào của lão tổ gia nhập Ác Nhân cốc, cũng đứng hàng mười hai Huyết Sát, chỉ là bởi vì tổ chức này rất đặc thù, rất tự do, vô câu vô thúc().
(*) Tính tình hung hăng cuồng bạo không biết phục từng.
(*) Không bị quản thúc, kiềm chế, tự do tự tại.
Có thể để cho bọn hắn tự do đi săn thiên hạ, cũng có thể để bọn hắn gặp chuyện đều có thể được che chở.
Thần Chủ?
Bọn hắn biết có cái tồn tại như thế.
Nhưng, xưng hô thế này, một mực để bọn hắn phản cảm, mâu thuẫn.
- Ác Nhân cốc từ lúc sáng tạo đến nay đã tám trăm năm. Trước sau trải qua năm đời Ác Nhân Vương, thay đổi sáu mươi ba vị Huyết Sát. Năm trăm năm trước, Ác Nhân cốc tập trung phát triển ở Cổ Hoa hoàng thành, sau ba trăm năm, mở rộng ra phương bắc. Mỗi một vị Ác Nhân Vương, đều là đệ tử ta tự mình bồi dưỡng. Mỗi một vị Huyết Sát, đều là ta tự mình mời chào, bồi dưỡng mười năm trở lên. Đều là đệ tử của ta, cũng là con của ta.
Giọng Kiều Vô Hối khàn khàn trầm thấp quanh quẩn trong cung điện xa hoa rộng rãi.
Khương Diễm có chút rủ mắt xuống, mười hai Huyết Sát liên tiếp cúi đầu.
Trong lòng bọn hắn đều có đội ơn, cũng có kính sợ đối với lão tổ.
Mang ơn là, ơn lão tổ đã hiểu và giúp đỡ, dưỡng dục.
Kính là, lão tổ đã cho bọn hắn cảm giác thần bí khó lường, cùng với thực lực sâu không lường được.
Mà, mặc dù lão tổ chưa từng nhúng tay vào quá trình trưởng thành cùng hành động của Ác Nhân cốc, nhưng lại giống như bóng ma một mực tồn tại ở từng cái vấn đề của Ác Nhân cốc.
- Tám trăm năm, Ác Nhân cốc đã trải qua rất nhiều nguy cơ, cũng bỏ ra qua rất nhiều cái giá, nhưng chung quy vẫn là chiếm cứ cắm dùi một chỗ ở thế giới dưới đất tại phương bắc.
- Ta cho các ngươi kiêu ngạo. Càng kiêu ngạo hơn chính là, mỗi một người mà ta bồi dưỡng, đều có thể thủ vững lấy lý niệm Ác Nhân cốc —— thiện ác tùy tâm, không do người. Mệnh ta do ta, không do trời.
Kiều Vô Hối chắp tay sau tấm lưng còng, chậm rãi đi tới trong điện.
Nhưng, dần dần, chỗ hắn đi qua lại đều để lại từng dấu chân quỷ dị.
Dấu chân khuếch tán ra hoa văn phức tạp, dâng lên u quang thần bí, chiếu ánh âm khí âm u trong đại điện tráng lệ.
Mà những dấu chân này lại vây bọn người Khương Diễm lại.
Khương Diễm và mười hai Huyết Sát cũng hơi nhíu mày.
Làm sát thủ, bọn hắn rất mẫn cảm phát giác được mấy phần nguy hiểm.
Hôm nay lão tổ muốn làm gì?
Không phải muốn giới thiệu Thần Chủ à.
Kiều Vô Hối trở lại trước mặt bọn hắn, trong tay có thêm một cây quải trượng, nhẹ nhàng xử trên mặt đất.
Bành!
Thanh âm trầm thấp, giống như trống im lìm, quanh quẩn ở trong đại điện.
Ba mươi sáu dấu chân, ba sáu đường vân, trong chốc lát dâng lên ánh sáng màu máu, xen lẫn lên trần cung điện, hóa thành Huyết Hoàng, gáy to bay lên không.