Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1346 Thổ lộ với Tịch Nhan (2)

- Hôm nay ta tới, chính là muốn nói... ừm... Nói như thế nào đây... Ta không hy vọng mối quan hệ giữa chúng ta chỉ là loại ta cứu nàng, nàng báo ân kia, ta có việc nàng hỗ trợ, dây dưa cứng nhắc.

- Ta hi vọng chúng ta có thể dứt bỏ những chuyện kia, bình thường ở chung, làm bằng hữu với nhau, tùy ý biểu đạt tình cảm. Ta cũng vô cùng hi vọng, nàng có thể sống nhẹ nhõm, nàng có thể trải qua hạnh phúc. Ta cũng nguyện ý, làm người cho nàng hạnh phúc. Chỉ cần... Nàng chấp nhận.

Khương Phàm miễn cưỡng biểu đạt ra ý nghĩ mình, sau khi tạm biệt cùng Tịch Nhan, hắn vội vàng rời khỏi phòng.

Đan Hoàng thì lại phiền muộn:

- Những kinh nghiệm phóng túng lang thang kiếp trước kia của ngươi đâu? Nhìn ngươi nói những lời này, quá nghiêm chỉnh, ngươi đang đàm phán sao!

- Ngài hãy tha cho ta đi.

Khương Phàm dở khóc dở cười.

- Ngươi đến buông ra! Buông tay buông chân, buông tình cảm ra! Cái này lại không phải hãm hại lừa gạt, ta thật sự không hiểu được ngươi đang xấu hổ cái gì!

- Còn có, đừng tưởng rằng Dạ An Nhiên chủ động tiếp nhận lời mời của ngươi, từ nay về sau liền cái gì cũng đều chờ đợi người ta đến chủ động. Người ta chủ động, sau đó thì phải là ngươi chủ động đáp lại, ôm đi, thân mật đi, cởi áo nới dây lưng đi, ngươi đều phải tới làm. Còn có Tịch Nhan, với tính cách này của nàng, ngươi hoặc là trực tiếp làm rõ, đi lên nhào tới nàng, hoặc là dứt khoát cái gì đều đừng nói, ngươi làm những chuyện chững chạc đàng hoàng này mà nói, một chút tác dụng cũng không có, ngược lại làm cho hai người lúng túng hơn.

- Trong lòng ta có gánh vác.

Khương Phàm phiền muộn, lão đầu nhi tại loại chuyện này hình như càng ngày càng xao động.

- Ngươi còn có gánh vác? Ngươi gánh vác cái gì!

- Các nàng đều là những tiểu cô nương rất ưu tú, hoàn toàn đáng được độc sủng, nhưng ta có Thiên Hậu, lại có Kiều Hinh, còn có nhiều liên lụy kiếp trước như vậy, đối với An Nhiên các nàng mà nói là, không công bằng. Còn có...

- Còn có cái gì?

- Ta không hy vọng lại có quá nhiều ràng buộc.

Khương Phàm lắc đầu, vẻ mặt thoáng ảm đạm.

Kiếp trước tùy ý phóng túng, ai đến cũng không có cự tuyệt, kết quả Thiệu Thanh Duẫn cho hắn một kích trí mạng, để ý chí đau khổ kiên trì của hắn, triệt để sụp đổ.

Đan Hoàng trầm mặc một lát, nói:

- An Nhiên và Tịch Nhan là ngươi tuổi nhỏ u mê lưu tình, ngươi hẳn là nên phụ trách, cũng nhất định phải phụ trách tới cùng. Từ nay về sau, không còn đụng là có thể. Nghĩ như vậy còn có gánh vác?

Khương Phàm điều chỉnh tâm tình, trầm mặc thật lâu:

- Hết rồi!!

- Vậy cứ buông tay buông chân, to gan yêu đi. Bây giờ trở về gian phòng, ôm Tịch Nhan hôn một cái, ngươi muốn xâm nhập giao lưu, ta phong bế ý thức mình, cam đoan không xem thêm.

- Sư phụ, đừng như vậy. Ngài đây không phải là tác hợp, ngài đều hận không thể để ta sinh con.

Khương Phàm im lặng lắc đầu, rời khỏi sân nhỏ, thế nhưng Đan Hoàng lại bắt đầu trầm mặc.

Thể hiện của Khương Phàm lập tức đặc sắc:

- Ngài thật chờ hài tử sao??

Đan Hoàng vẫn trầm mặc.

Hắn đã nghĩ thoáng, muốn Khương Phàm bồi dưỡng thành Luyện Đan sư thuần túy đã không có hy vọng, chỉ có thể tìm kiếm từ dưới một đời khác.

Cho nên Khương Phàm tốt nhất có thể tìm mười người, tám người nữ tử, sinh hai ba mươi hài tử, như thế hắn mới có thể lựa chọn.

Sí Thiên giới!

Nơi này là không gian thần bí hoàn toàn độc lập, phiêu đãng tại thâm không mênh mông, chỉ có hai sợi xiềng xích vô cùng to lớn, liên tiếp kết nối với thế giới thật.

Nơi hai sợi xiềng xích 'bắt' ở thế giới, phân biệt tại hai quốc gia sáng lập danh chấn thiên hạ —— Hạo Thiên Thánh Quốc và Bá Thiên Chiến Quốc!

Bọn hắn đã tồn tại trên vạn năm, là lợi kiếm cùng trọng thuẫn của Sí Thiên giới, gánh vác sứ mệnh thủ vệ cùng uy hiếp.

Đương nhiên, 'Lực lượng phòng ngự' chân chính vẫn là thanh danh cường đại danh chấn Thương Huyền của Sí Thiên giới.

Thanh danh có thể để số lượng lớn cường tộc mưu toan khiêu khích chùn bước.

- Hung Linh Hầu, ha ha, lão phu không có quấy rầy ngài bế quan chứ.

Một nam tử to béo cười rạng rỡ đi đến 'Hầu phủ'.

- Ta nghe nói hiền chất vừa đột phá đến bát trọng thiên, chúc mừng chúc mừng, mấy ngày trước bận quá, không thể đuổi tới kịp, hôm nay tới chậm, đặc biệt chuẩn bị một viên đan dược.

Trong thạch điện rộng rãi giá lạnh, một nam tử cao gầy đứng dậy đón lấy, thể hiện lạnh lẽo cứng rắn, ăn nói có ý tứ, hai cái con mắt đỏ ngầu lóe ra ý lạnh tàn nhẫn.

- Để Thánh Chủ tốn kém.

- Ai!! Đừng có lại gọi là Thánh Chủ, cũng đã qua rồi.

Nam tử to béo cười khẽ hai tiếng, đưa lên hộp gấm:

- Thái Sơ Mệnh Hồn Đan, Chuẩn Thánh phẩm!

- Có lòng.

Nam tử huyết nhãn tiếp nhận hộp gấm, khô cằn nói tiếng cảm tạ.

Nam tử to béo chính là Ly Hỏa Thánh Chủ phản bội chạy trốn khỏi thánh địa, Tác Ngọc Đường. Mà nam tử nghênh tiếp lại là 'Hung Linh Hầu' của Bá Vương Chiến Quốc, Triệu Thời Việt.

Hai người kỳ thật đã sớm quen biết nhau, đã từng gặp mặt nhiều lần.

Bởi vì Sí Thiên giới là Hoàng tộc luyện đan tại Nam Bộ, Ly Hỏa thánh địa thì là thánh địa luyện đan tại Nam Bộ, hai bên đều có địa vị cực kỳ hiển hách, cũng thường xuyên sẽ có chút lui tới.

Chỉ là ai cũng không nghĩ tới, Ly Hỏa Thánh Chủ lại có một ngày buông xuống thánh địa, trở thành một phần viên của Sí Thiên giới.

Mặc dù rước lấy rất nhiều nghị luận, nhưng Sí Thiên giới vẫn cưỡng ép thu nhận hắn. Không chỉ là bởi vì thuật luyện đan siêu cường Ly Hỏa Thánh Chủ, càng là bởi vì hắn mang đến đan thư cùng Thánh Hỏa mà Ly Hỏa thánh địa đã tích lũy mấy ngàn năm.

Tiếp nhận mười mấy người bọn hắn thì tương đương với tiếp nạp nửa cái thánh địa, Sí Thiên giới há có thể buông tha cơ hội như vậy.

- Ta nghe nói một thời gian trước Giới Chủ định ngày hẹn với Tác huynh, xem ra Giới Chủ rất coi trọng ngươi nhỉ.

Hai tay hai chân, cùng trên cổ Triệu Thời Việt đều treo xiềng xích nặng nề giá lạnh.

Đây không phải cầm tù, mà là phong ấn.

Là vũ khí mà Sí Thiên giới tự thân chế tạo vì hắn, dùng để áp chế sát khí khủng bố như biển trong người hắn.

Hắn dù sao cũng là Sát Lục Huyết Viêm, lại còn là Bán Thánh cảnh giới, nếu như không thêm vào khống chế, phạm vi mấy chục dặm sơn hà đều sẽ biến thành Luyện Ngục.
Chương 1347 Hung Linh Hầu

- Giới Chủ là nhận lời mời của hoàng đạo Trung Vực, cần luyện một viên thánh đan rất đặc thù, mấy lão gia hỏa chúng ta đều nhận được lời mời.

Tác Ngọc Đường cực lực duy trì nụ cười, thế nhưng Triệu Thời Việt trong lúc vô hình lại tràn ngập sát khí thảm liệt thật sự là rất đáng sợ, hắn cảm giác linh hồn mình đều đang run lẩy bẩy.

- Giới Chủ vẫn rất coi trọng ngươi.

Triệu Thời Việt thản nhiên nói.

Tác Ngọc Đường hàn huyên hai câu đơn giản, thể hiện ý đồ đến đây:

- Không biết Hung Linh Hầu có nghe nói tới Khương Phàm của Vô Hồi thánh địa hay không?

- Ngươi muốn giết hắn?

Triệu Thời Việt thản nhiên nói.

- Ta vừa mới nghe nói, Tử Vi thánh địa trung ương ở trước Vô Hồi thánh địa công khai tuyên bố, Khương Phàm đã bị thánh địa xoá tên vào bảy năm trước.

Tác Ngọc Đường chính là vì chuyện Khương Phàm mà tới đây.

Thời điểm sự kiện Cổ Hoa sớm truyền vào Nam Bộ, hắn đã bắt đầu chú ý.

Không nghĩ tới Khương Phàm lại còn sống, còn ở Bắc Bộ náo ra oanh động như thế.

Hắn rung động, đồng thời cũng bắt đầu chờ mong Khương Phàm có thể tránh thoát đuổi bắt, tiến vào Nam Bộ.

Như thế hắn có thể tự mình báo thù!

Triệu Thời Việt lắc đầu nói:

- Đó đã là tin tức mười ngày trước, gần đây là tin tức vị Thánh Nhân của Kiều gia kia đã còn sống về tới Đại Hoang, Cổ Hoa Nhân Hoàng suýt nữa mất mạng, các phương tổn thất nặng nề, đều đã rời khỏi Đại Hoang.

- Còn sống? Không phải mấy tháng trước Cổ Hoa điều động Thánh Nhân đuổi bắt sao!

Nụ cười chất đống trên mặt Tác Ngọc Đường cứng đờ.

- Vị Thánh Tổ Cổ Hoa thứ tư kia chỉ sợ dữ nhiều lành ít.

- Hắn giết Thánh Tổ thứ tư, phế đi Thánh Tổ thứ năm?

- Tình báo truyền đến là như vậy.

- Sau đó thì sao?

Tiêu Ngọc đường chấn kinh.

Chuyện Kiều gia cất giấu Thánh Nhân đã rất khiếp sợ, lại còn có thể giết Thánh Nhân hoàng thất.

- Bây giờ các phương đã rút khỏi Đại Hoang, dừng lại tại gần Trấn Nam Yêu Quốc. Theo tin tức chúng ta nhận được, Cổ Hoa Thánh Tổ thứ ba đang mang theo ba vị Bán Thánh xuôi nam, một vị Thánh Tổ nào đó của Chí Tôn Kim Thành đã xuất quan, Trấn Nam Yêu Quốc được Cổ Hoa Nhân Hoàng mời mọc, tỉnh lại Thánh Sư đang ngủ say. Còn có càng nhiều thế lực, đang mời các nhân vật cấp lão tổ xuất quan, xuôi nam tập kết.

Tác Ngọc Đường khôi phục lại nụ cười:

- Bọn người Khương Phàm không kiên trì được bao lâu.

- Còn khó nói, lực lượng hắc ám tại Đại Hoang cường đại xa so với những gì mà các phương tưởng tượng, Thánh Nhân của Kiều gia càng làm cho các phương kiêng kị.

- Mặc kệ như thế nào, đều là vấn đề thời gian.

Tác Ngọc Đường nói:

- Ta cũng không vòng quanh nữa. Hi vọng Hung Linh Hầu có thể giúp ta một chuyện, bắt sống Khương Phàm.

- Tác huynh, ngươi bây giờ đã là Đan Thánh của Sí Thiên giới, còn đắm chìm trong ân oán quá khứ?

- Có chút ân oán Tác Ngọc Đường ta có thể buông xuống, nhưng Khương Phàm... Ta nguyện ý trả bất cứ giá nào, hủy hắn!

Tác Ngọc Đường âm trầm sắc mặt xuống.

Hắn và Khương Phàm đã không thể nào xem như ân oán, mà là huyết hải thâm thù, không đội trời chung.

Trả bất cứ giá nào?

Triệu Thời Việt liếc mắt nhìn hắn một cái.

Sí Thiên giới sau khi thu nhận Tác Ngọc Đường, bầu không khí nội bộ đã xuất hiện thay đổi.

Bởi vì Tác Ngọc Đường mang đến số lượng lớn tài nguyên của Ly Hỏa thánh địa, còn có mười hai vị Luyện Đan sư với đan thuật siêu tuyệt, lại tăng thêm hắn đã từng là tôn chủ thánh địa tôn quý, cho nên trong ba năm ngắn ngủi, hắn đã tụ tập được rất nhiều người ủng hộ, đã ẩn giấu được xu thế hình thành đại phái thứ sáu tại Sí Thiên giới.

Bây giờ Triệu Thời Việt chủ yếu là đặt tinh lực bồi dưỡng Triệu Thế Hùng, hi vọng hắn có thể tại tương lai không lâu, thành tựu thành Bá Vương.

Chỉ là Bá Vương Chiến Quốc rắc rối phức tạp, muốn thay đổi triều đại, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản, Thiên phẩm linh văn chỉ là điều kiện tiên quyết, có thể tiến vào Thánh Linh giáo mới là mấu chốt, phía sau càng cần phải có đầy đủ duy trì, giúp hắn ngăn chặn cục diện.

Cho nên bây giờ Triệu Thời Việt cần nhất chính là duy trì!

Phe phái Triệu gia tự nhiên là việc nhân đức không nhường ai, phe phái Đổng gia lấy phương thức thông gia leo lên chiến xa, nhưng vẫn còn thiếu chút nữa.

Nếu như lúc này Tác Ngọc Đường có thể gia nhập, tuyệt đối là tin tức vô cùng tốt.

- Ta tới bái phỏng Hung Linh Hầu đầu tiên, hi vọng Hung Linh Hầu có thể chăm chú cân nhắc.

Tác Ngọc Đường mịt mờ nhắc nhở.

Ngươi đồng ý, ta liền giúp ngươi, ngươi không đồng ý, ta lập tức đi tìm Bá Vương.

Triệu Thời Việt lại chỉ là nhìn hắn, không có vội vã tỏ thái độ.

- Hung Linh Hầu có cái gì lo lắng sao? Không ngại nói thẳng.

- Tại sao Khương Phàm lại phải lựa chọn nghênh chiến tại Đại Hoang? Ngoại trừ hoàn cảnh đặc thù, quan trọng nhất đương nhiên là Vô Hồi Thánh Chủ. Vô Hồi Thánh Chủ lấy lý do bảo vệ Đại Hoang thánh địa, đang nhanh chóng tập kết lực lượng thánh địa khổng lồ, mục đích thực sự không cần nói cũng biết.

- Chỉ cần Khương Phàm có thể lại kiên trì hơn hai tháng, liền xem như 'Trở về từ cõi chết', tạm thời an toàn. Rất nhiều người tin tưởng bọn người Khương Phàm khả năng không kiên trì được lâu như vậy, nhưng ta ngược lại thật ra cảm giác, bây giờ còn nói vẫn còn sớm.

Tác Ngọc Đường khẽ nhíu mày, có ý gì, đây là trực tiếp cự tuyệt, hay là còn đang muốn lên giá, tiếp tục đàm phán?

Triệu Thời Việt tiếp tục nói:

- Cục diện Đại Hoang bây giờ vô cùng vi diệu, đã hấp dẫn vô số thế lực chú ý, Sí Thiên giới chúng ta thực sự không dễ lại nhúng tay. Coi như chúng ta vận khí tốt, cuối cùng bắt được Khương Phàm. Cổ Hoa cũng sẽ đến nhà bái phỏng, lấy giao dịch đặc thù mang Khương Phàm đi, không rơi đến trong tay ngươi.

Tác Ngọc Đường cười nhạt, lắc đầu:

- Đều nói Hung Linh Hầu Chiến quốc giết người như ngóe(*), không sợ hãi, không nghĩ tới...

(*) Ý nói hành động giết người một cách khá dễ dàng vì ngóe nhìn chung là yếu đuối, không biết phản kháng mạnh mẽ và hành động giết đó một cách dã man tàn bạo, coi mạng người như ngóe (con nhái).

- Thực sự thật có lỗi, chuyện này, huynh đệ ta không giúp được.

Triệu Thời Việt cũng rất thẳng thắn, trực tiếp đưa tay tiễn khách.

Sau khi Tác Ngọc Đường trầm mặt rời khỏi, một thân ảnh điêu luyện từ sau đường quay lại.
Chương 1348 Trộm người của Sí Thiên Giới

- Phụ thân, ta không rõ! Không phải ngài vẫn muốn lôi kéo Tác Ngọc Đường sao? Hôm nay hắn đã chủ động đưa tới cửa, sao ngài lại còn đẩy đi ra.

Triệu Thời Việt mở hí hai mắt, máu bắn tứ tung:

- Trận hỗn loạn tại Đại Hoang này sẽ không dễ dàng kết thúc, bây giờ xông vào rất không sáng suốt.

- Tình huống Đại Hoang lại phức tạp, đối mặt với sự vây bắt của Chí Tôn Kim Thành, Cổ Hoa hoàng thành, cùng Trấn Nam Yêu Quốc và còn có số lượng lớn cường tộc khác, Khương Phàm phương kia đều không có bất kỳ phần thắng nào.

- Mặc dù Vô Hồi Thánh Chủ nhìn khí thế hùng hổ, nhưng ai cũng nhìn ra được nàng là chơi với lửa, hơi không cẩn thận liền có thể đốt cả mình.

- Không cần vội vã kết luận. Khương Phàm chọn Đại Hoang làm nơi tác chiến, ngoại trừ hoàn cảnh phức tạp cùng Vô Hồi Thánh Chủ, còn có nguyên nhân đặc thù.

- Nguyên nhân gì?

Nam tử cường tráng chau mày, cho tới bây giờ ấn tượng mà phụ thân cho hắn đều là cường thế bá đạo, thủ đoạn tàn nhẫn, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn lo lắng một chuyện nào đó.

- Ta đã từng đi qua Đại Hoang.

- A??

- Nơi đó không có đơn giản như các ngươi tưởng tượng.

- Ngài nói chính là... Đại Hoang thâm uyên?

- Nơi đó có một lực lượng thần bí, là biến cố lớn nhất. Ngươi cũng đừng quên, trong tay Khương Phàm còn có Cấm Nguyên Cổ Thụ, vậy rất có thể là mấu chốt mà vị Thánh Nhân kia của Kiều gia có thể giết được Cổ Hoa Thánh Tổ.

Triệu Thời Việt nói xong, hơi trầm mặc:

- Tin tức mà Tác Ngọc Đường lấy được đều là ta bí mật đưa qua.

Nam tử cường tráng lại càng cảm thấy kỳ quái:

- Xin mời phụ thân chỉ giáo.

- Bây giờ hắn hẳn là đi tìm Bá Vương. Nếu như Bá Vương đồng ý...

Đáy mắt Triệu Thời Việt hiện lên tia tàn nhẫn.

Nam tử cường tráng mừng rỡ:

- Ngài là muốn mượn tay của hắn...

- Nếu như Bá Vương chết ở nơi đó, đương nhiên là tốt nhất. Cho dù chết không được, cũng có thể để hắn điều Chiến quốc ra, kéo tại Đại Hoang. Nếu như bởi vậy mà chọc tới phiền toái lớn cho Sí Thiên giới, Giới Chủ tất nhiên sẽ nghiêm túc xử lý.

- Phụ thân anh minh!

- Ngươi không cần phải để ý đến chuyện bên ngoài, một mực tu luyện cho tốt, hiện ra thực lực tại Chiến quốc là được.

- Phụ thân, ta ngược lại thật ra muốn hiện ra thực lực, nhưng bây giờ đã không ai dám đến trên lôi đài khiêu chiến ta.

Nam tử chính là hài tử thứ tám của Triệu Thời Việt, Triệu Thế Hùng.

Bởi vì thức tỉnh Cùng Kỳ Huyết Viêm, toàn thân tràn ngập sát khí bạo ngược. Cho nên hắn cùng phụ thân, cũng là treo xiềng xích toàn thân, cưỡng ép áp chế sát khí.

Cho dù như thế này, thì mặt mũi vẫn hắn tràn đầy sát khí, hình thể tráng kiện, giống như là một con dã thú bạo ngược.

- Bát trọng thiên vô địch liền khiêu chiến cửu trọng thiên, khiêu chiến nhiều vị cửu trọng thiên. Tóm lại, ta muốn hình tượng vô địch của ngươi triệt để đóng chặt tại tâm lý của tất cả con dân Chiến quốc.

- Ta sẽ đi an bài. Xin phụ thân yên tâm, hài nhi tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng.



- Oa... Thật náo nhiệt. Nơi này là Chiến quốc sao? Sao khắp nơi đều là thương hội thế, không giống với những gì ta tưởng tượng nha.

- Nhìn đi nhìn đi, nơi đó lại có hoa lâu, thật nhiều cô nương.

- Oa!! Xem người ta mặc loại y phục kia xem, nên lộ không nên lộ đều bị lộ hết. Ta một mực nói với Vi Nhi, có vốn liếng liền phải bày ra, cả ngày che giấu với ta, không có giống như thế này.

Tặc điểu hóa thân Hỏa Hồ, kích động nhảy tung tăng trên người Khương Phàm, hai con mắt đều nhanh phun ra lửa.

- Khống chế một chút.

Khương Phàm rất phiền muộn, gia hỏa này quá xao động.

- Bá Thiên Chiến Quốc cùng Hạo Thiên Thánh Quốc tượng trưng cho hai cánh cửa bước đến Sí Thiên giới, tất cả người muốn vào Sí Thiên giới đều phải đến nơi đây tiếp nhận thẩm tra trước.

- Đan dược bên trong Sí Thiên giới cũng đều là thông qua nơi này hướng chảy đến Nam Bộ. Cứ vậy mà tự nhiên hình thành vòng thương nghiệp phồn hoa.

Dạ An Nhiên đi trên đường cái náo nhiệt chen chúc, nhìn đám người muôn hình muôn vẻ.

Mặc dù người người nhốn nháo, rộn rộn ràng ràng, nhưng cảm giác chỉnh thể ngoại trừ náo nhiệt thì chính là phồn hoa, ngoài ra cũng không có bất kỳ hỗn loạn hay bạo động gì.

Dù sao cũng là trên lãnh địa của Sí Thiên giới, lại còn là khu khống chế của Chiến quốc, bất luận là ai đến nơi này đều phải tôn trọng, gây sự chính là muốn chết.

- Nơi này xác thực có thể tính là một trong những nơi phồn hoa nhất Nam Bộ.

Khương Phàm khống chế linh hồn 'Chu Tước', để tránh bị Hung Linh Hầu phát giác.

Dạ An Nhiên đột nhiên hỏi:

- Kiếp trước ngươi có ân oán với nơi này sao

Khương Phàm chần chừ một lúc, vẫn nói:

- Ta kỳ thật đã từng sống ở chỗ này một thời gian rất lâu, cũng trải qua rất nhiều chuyện, hai bên bắt đầu coi như bằng hữu tốt, sau này ta liền thành kẻ thù của bọn hắn, là người không nguyện ý nhìn thấy nhất.

- Ngươi từ bắt cóc nữ nhi của ai ở trong đó sao?

Dạ An Nhiên vô ý thức nghĩ tới đáp án, trêu tặc điểu cười xấu xa một trận.

- Không có.

- Vậy ngươi làm cái gì?

- Ta bắt cóc một nam tử.

- Oa nha!! Huynh đệ, ăn mặn không kiệng kị nha!

Tặc điểu kích động.

Vẻ mặt Khương Phàm hơi tối, nhẹ giọng thở dài:

- Hắn là huyền tôn của Giới Chủ Sí Thiên giới, một kỳ tài luyện đan ngàn năm khó gặp của Sí Thiên giới, được công nhận là Giới Chủ hạ nhiệm của Sí Thiên giới.

- Lúc hai mươi tuổi hắn đã danh chấn Nam Bộ, được Sí Thiên giới coi như trân bảo, nhưng hắn nhìn ôn hòa an tĩnh, kỳ thật lại chán ghét bị trói buộc, càng chán ghét nhân sinh mình bị người khác thiết lập, hai mươi tuổi liền có thể đoán trước được tương lai hai trăm tuổi, cuộc sống khi năm trăm tuổi.

- Lần đầu tiên ta cùng hắn tiếp xúc đã thấy ánh sáng trong ánh mắt hắn, ta cũng xác thực cần một vị kỳ tài luyện đan như thế này, cho nên... Ta nhấc lên nguy hiểm đắc tội Sí Thiên giới, mang hắn đi.

- Từ đó về sau, hắn theo ta nam chinh bắc chiến, tấp nập đăng lâm Bách Tộc chiến trường. Đan thuật của hắn đã lên tới đỉnh cao nhất, càng có bố cục vận trù tốt, là đại công thần thần triều. Mà hắn, sau này chính là Đan Sư Thánh Vương, 'Dương Vương' của thần triều.
Chương 1349 Niết Bàn Thạch trong hoa lâu (1)

Khương Phàm lắc đầu nói:

- Ta đã thực hiện lời hứa của ta, cho hắn nhân sinh tuyệt luân đặc sắc, dẫn hắn chứng kiến đặc sắc của thế giới, hắn mang theo lên tới địa vị thế nhân cộng tôn. Nhưng, cuối cùng ta lại chiến tử, hắn cũng theo chúng sinh chịu chết.

- Tại thời điểm ta hắn mang đi, từng đã nói qua với Giới Chủ Sí Thiên giới, sẽ còn mang hắn về, thế nhưng... Ta lại nuốt lời.

Dạ An Nhiên xúc động, lại nghĩ tới đoạn lịch sử Khương Phàm nói kia.

Mấy chục năm gió tanh mưa máu, mấy chục năm nam chinh bách chiến, bọn hắn dùng chiến tích huy hoàng không gì sánh được, tạo nên kỳ tích chấn cổ thước kim(*).

(*) Vang động thời xưa, chói lọi thời nay.

Nhưng tất cả huy hoàng, tất cả truyền kỳ đều đã im bặt mà dừng vào thời khắc ấy.

Rất đột nhiên!

Rất tàn khốc!

Mà bọn hắn lại dùng vinh quang cùng máu tươi chồng chất lên thần đàn, cũng theo đó ầm vang sụp đổ.

Dạ An Nhiên khó có thể tưởng tượng được con dân thần triều đang ở trên kiêu ngạo, tự hào kia trong mấy ngày ngắn ngủi lại tuyệt vọng cùng bi thương, càng khó có thể tưởng tượng được bọn người Thiên Hậu lại quyết tuyệt cùng điên cuồng chịu chết tập thể.

Đáng sao??

Dùng toàn bộ thần triều, đổi lấy một người trùng sinh.

Dạ An Nhiên yên lặng lắc đầu, giá trị cùng không đáng, chỉ sợ người ngoài không có tư cách đánh giá.

Nếu bọn họ đã làm như vậy, chí ít vào thời khắc ấy, bọn họ đã không oán trách, không hối hận.

Khương Phàm lắc đầu, nói:

- Ta kỳ thật rất không nguyện ý đến Sí Thiên giới, cũng không nguyện ý mạo phạm Sí Thiên giới.

- Có thể ngươi bây giờ muốn giết Ly Hỏa Thánh Chủ, đây không tính là mạo phạm Sí Thiên giới sao?

- Cho nên ta nghĩ đến một biện pháp đặc biệt.

Trên đường đi, từ đầu đến cuối Khương Phàm vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này.

Muốn giết Ly Hỏa Thánh Chủ kỳ thật rất không dễ dàng, dù sao hắn cũng đã trốn đến trong Sí Thiên giới, lại thuộc về Sí Thiên giới. Nếu như trực tiếp giết, càng tương đương với mạo phạm Sí Thiên giới, sẽ chọc đến phiền phức, không chỉ ảnh hưởng chuyến đi đến Trung Vực của hắn, còn có thể ảnh hưởng đến chiến tranh trong Đại Hoang.

- Nói nghe một chút?

- Ta muốn gia nhập Sí Thiên giới!

- Cái gì?

Dạ An Nhiên kinh ngạc nhìn Khương Phàm, đây là thật sự là không nghĩ tới.

- Trực tiếp giết chết hắn, chẳng khác gì công nhiên khiêu chiến Sí Thiên giới. Ta sẽ trở thành Luyện Đan sư trong Sí Thiên giới trước, lại giết hắn, chẳng khác nào là ân oán nội bộ.

- Ngươi không sợ sau khi lộ rõ thân phận Sí Thiên giới sẽ bán ngươi đi?

Dạ An Nhiên thực sự phục tư duy của hắn luôn rồi, làm sao mỗi lần đều làm được 'Lập dị' như thế.

- Cho nên trước tiên phải quan sát tình hình thế nào đã. Nếu như cuối cùng còn có thể giữ lại được danh hào ‘trưởng lão cung phụng’ của Sí Thiên giới, khi tiến vào Trung Vực cũng coi như có một thứ hộ thân, chí ít trên mặt nổi cũng không ai dám giết ta.

- Lấy tính cách huyên náo nhiễu loạn của ngươi, ngươi cảm giác Sí Thiên giới dám thu nhận ngươi?

- Trong Sí Thiên giới, tất cả đều là Luyện Đan sư, đám gia hỏa kia mặc dù rất cổ hủ khô khan, càng không nguyện ý trêu chọc thị phi, nhưng một ít người dưới tình huống đặc biệt, bọn hắn thật đúng là không sợ trời không sợ đất.

Ngươi xem chuyện bọn hắn công nhiên đối kháng với thánh địa Trung Ương này, liền làm tương đương... ừm... Dữ dội...

- Bọn hắn tiếp thu Ly Hỏa Thánh Chủ, là bởi vì Ly Hỏa Thánh Chủ đáng giá! Đại địa Nam Bộ trước đó, Sí Thiên giới cùng Ly Hỏa thánh địa là hai đại đoàn thể luyện đan mạnh nhất, mặc dù thế lực hai bên chênh lệch vô cùng lớn, nhưng danh khí còn tại đó, huống chi Ly Hỏa Thánh Chủ còn mang theo tất cả Thánh Hỏa cùng đan thư của thánh địa.

- Ta làm như vậy mặc dù mạo hiểm, nhưng vẫn có tính khả thi.

Khương Phàm nhếch miệng cười một tiếng, hắn nắm bả vai Dạ An Nhiên, nói:

- Nàng phải biết, làm đại sự, ba phần chuẩn bị, ba phần chấp hành, ba phần vận khí, còn lại một phần là dũng khí. Nếu như chuyện gì cũng đều là nắm chắc mười phần mới ra tay, đời này đừng nghĩ có tiền đồ.

Dạ An Nhiên nhìn Khương Phàm khoác tay lên trên vai mình, không có thẹn thùng, mà là bất đắc dĩ.

Đây là lần thứ ba đi cùng nhau tới, xảy ra chuyện gì?

Không phải chạy đi yêu nhau sao, sao càng ngày càng có cảm giác kết bái thành huynh đệ vậy.

- Hung Linh hầu phủ ở đâu?

Tiểu hồ ly lẻn đến trên đầu Khương Phàm, ngước cổ lên nhìn xung quanh.

- Bá Vương Chiến Quốc chia thành cửu đại thành khu, Hung Linh hầu phủ ở thành khu thứ ba, còn phải đi lên nữa.

Khương Phàm dắt tiểu hồ ly, ôm đến trong ngực đi lên phía trước.

- Uy, có hứng thú trải nghiệm một chút hay không?

Tiểu hồ ly chuyển con mắt như tên trộm, nhỏ giọng giật dây.

- Trải nghiệm cái gì?

- Ngươi nói xem là cái gì, hoa lâu!

- Ngươi biết cái gì gọi là hoa lâu?

- Biết nha!! Kiều Thiên Mạch đã mang ta đi qua.

- Ở đâu?

Khương Phàm ngạc nhiên.

- Phượng thành đó, hắc hắc...

Khương Phàm im lặng lắc đầu.

- Rất kích thích, tất cả đều là mỹ nữ, còn rất nhiều loại nữa. Ta thấy nữ tử Bá Vương Chiến Quốc phổ biến càng xinh đẹp, khẳng định kích thích hơn. Tiểu gia ta có kinh nghiệm, ta mang ngươi đi đến đùa giỡn một chút?

- Ngươi thành thật một chút cho ta, tuyệt đối đừng biến thành hình người.

- Tiểu gia ta là vì tốt cho ngươi.

- Im miệng.

- Ngươi còn không tin! Mỗi ngày trông coi nữ hài nhi An Nhiên kiểu này, vậy mà ngươi lại không có cảm giác? Khẳng định là ngươi có chút bệnh gì đó rồi!

- Im miệng.

- Hai ta vụng trộm đi đến, nhìn xem rốt cuộc ngươi có được hay không. Đây là vì tốt cho ngươi, cũng là phụ trách đối với An Nhiên.

Dạ An Nhiên ở bên cạnh liên tục lắc đầu:

- Lúc nói thì thầm, có thể cách xa ta một chút hay không?

Khương Phàm đi tới, bỗng nhiên ngừng, nhíu mày nhìn qua phía trước.

- Phát hiện cái gì rồi?

Dạ An Nhiên khẽ vuốt đầu ngón tay, ngưng tụ năm viên Linh Nguyên Châu mượt mà đẹp đẽ.

Khương Phàm cẩn thận cảm nhận một lát, đẩy ra đám người chen chúc chạy về phía trước.

Xuyên qua năm con đường, Khương Phàm đứng tại một góc đường, định thần cảm nhận:

- Niết Bàn Thạch?

- Niết Bàn Thạch là gì?

Dạ An Nhiên kỳ quái nhìn xung quanh.
Chương 1350 Niết Bàn Thạch trong hoa lâu (2)

- Thật sự là Niết Bàn Thạch!

Khương Phàm vừa cảm thấy ngoài ý muốn vừa vui mừng.

- Ngươi nói gì đi chứ.

Tiểu hồ ly lẻn đến trên bả vai hắn, cũng ngắm nhìn cửa hàng gần đó.

- Sau khi ta tiến vào Thánh Linh cảnh, sẽ mở ra thân thể bảo tàng chân chính, mạnh nhất chính là Đại Niết Bàn Thuật, chính là 'Khởi tử hoàn sinh'.

- Quá trình Niết Bàn sẽ ngưng tụ ra Niết Bàn Thạch, năng lượng vô cùng cường đại, có thể làm cho ta sau khi phục sinh thông qua nó nhanh chóng khôi phục lại đỉnh phong.

Khương Phàm cẩn thận cảm nhận được nguồn năng lượng kia, tiếp tục xuyên thẳng qua trong đám người, đi lên phía trước:

- Tại Thánh Linh cảnh, Đại Niết Bàn Thuật của ta sẽ có rất nhiều điều kiện hạn chế, đến Thánh Vương cảnh giới, Niết Bàn Thuật của ta có thể đạt tới vấn đề Phượng Hoàng thuần huyết. Mà sau khi đạt tới Thánh Hoàng cảnh giới, Niết Bàn Thuật của ta sẽ mạnh hơn Phượng Hoàng, đạt tới vấn đề càng mạnh.

- Chỉ cần tại thời điểm tử vong thỏa mãn điều kiện rất đơn giản liền có thể nhanh chóng sống lại. Đồng thời có thể tại thời điểm đang ngưng tụ Niết Bàn Thạch, cướp đoạt loại năng lượng giết chết ta kia, hoặc là loại bí thuật kia, làm việc cho ta.

Khuôn mặt Dạ An Nhiên có chút động, khó có thể tin được mà nhìn Khương Phàm.

Giết không chết liền đủ nghịch thiên.

Lại còn có thể cướp đoạt năng lực?

Chẳng phải là nói, ai giết hắn, sau khi hắn sống lại liền sẽ mang theo một phần thực lực của người đó sao?

Trách không được càng về sau Khương Phàm lại càng có thể cường đại như vậy, cường đại đến mức có thể thống lĩnh Thương Huyền, cường đại đến mức khiến tám phương kiêng kị, cường đại đến mức cần thiên kiếp mới có thể hủy diệt.

- Ngươi... Ngươi…. cái này... đơn giản là chơi xấu!

Tiểu hồ ly đều không thể bình tĩnh, như vậy thì ai còn dám giết ngươi?

- Kiếp trước tổng cộng có ba mươi hai lần ta vận dụng Đại Niết Bàn cấm thuật, trong đó có ba lần là tình huống đặc thù, sau khi khởi tử hoàn sinh hoàn cảnh đã an toàn, ta không có dùng Niết Bàn Thạch, mà là đánh nát bọn nó phân tán cho thuộc cấp.

- Năng lượng của Niết Bàn Thạch vô cùng phong phú, có linh lực, huyết khí, hồn khí các loại, tương đương với hài cốt của ta, cho nên công hiệu cũng rất cường đại. Thuộc cấp đạt được Niết Bàn Thạch đa số đều trực tiếp dùng, nhưng có một số lại trở thành kỷ niệm.

- Dù sao vào lúc đó, người có thể có được Niết Bàn Thạch đều là tâm phúc đáng tin cậy, càng mang ý nghĩa bọn hắn vừa làm bạn với ta trải qua một trận sinh tử chiến thảm liệt. Đối với bọn hắn mà nói, đó là vinh dự đáng giá kiêu ngạo, càng là chí bảo trấn tộc có thể truyền thừa cho hậu đại.

Khương Phàm đi theo cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, đi tới phân khu thứ bảy, đứng trước một tòa kiến trúc xa hoa.

- Nơi này? Ngươi xác định?

Dạ An Nhiên không bình tĩnh.

- Thật sự là nơi này? Ngươi xác định?

Tiểu hồ ly lại hưng phấn, mắt to sáng lấp lánh trực nhìn chằm chằm phía trước.

Hồng Quán!

Hoa lâu lớn nhất, xa hoa lãng phí nhất thứ phân khu bảy tại Bá Vương Chiến Quốc.

Có thể đi đến nơi này hưởng thụ, không phú thì quý, mà ngắn ngủi một đêm đều phải ném thiên kim.

Khương Phàm nhìn những người phía trước oanh oanh yến yến mỹ lệ chiêu đãi bọn họ, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó là thay đổi sắc mặt.

Niết Bàn Thạch sao lại xuất hiện ở nơi này?

Là trên thân ở công tử ca nào đó ở bên trong sao, hay là mang trên thân nữ tử phong trần nào đó?

Có thể có được Niết Bàn Thạch của hắn đều là thuộc cấp trung thực kiếp trước, đều là huynh đệ tình nghĩa quá mệnh.

Đối với bọn hắn mà nói, nếu như giữ lại Niết Bàn Thạch không nỡ dùng, liền khẳng định nhìn so với mệnh đều quan trọng, không phải tự mình giữ lại, thì chính là truyền cho hậu nhân.

Chẳng lẽ trong này có hậu nhân thuộc cấp nào đó kiếp trước của hắn?

- Thất thần làm gì, vào xem thôi.

Tiểu hồ ly hưng phấn thúc giục, ha ha, mệnh, đây chính là mệnh, ngươi không muốn đi đến, lão thiên nắm lấy đường túm ngươi kéo đến bên trong.

- Trước chờ một chút.

Khương Phàm càng hy vọng là hậu nhân nào đó đang tiêu phí bên trong, nếu như là như thế, nhiều nhất ngày mai sẽ ra tới.

- Giả vờ chính đáng. Ta dám nói nếu như Dạ An Nhiên không ở nơi này, ngươi khẳng định đã tiến vào.

Tiểu hồ ly buồn bực xì hơi.

Khương Phàm không để ý tới nó, đi đến trong ngõ hẻm đối diện, yên lặng cảm nhận Niết Bàn Thạch bên trong Hồng Quán.

Nhưng...

Bọn hắn đợi từ giữa trưa đến trời tối, từ trên trời đen đợi đến hừng đông, đảo mắt lại đến ngày thứ ba, một mực không có cảm thấy Niết Bàn Thạch rời khỏi Hồng Quán.

Mà năng lượng Niết Bàn Thạch giống như từ đầu đến cuối đều dừng lại tại một vị trí.

Sắc mặt Khương Phàm đã trở nên khó coi, chẳng lẽ là một vị hậu nhân nào đó lưu lạc phong trần rồi?

- Chúng ta vào xem?

Dạ An Nhiên rất bất đắc dĩ nhìn Hồng Quán ở trước mặt.

Nàng vậy mà lại phải bồi tiếp nam tử của mình ngồi chờ bên ngoài hoa lâu hai ngày ba đêm.

- Các ngươi chờ ở bên ngoài, chính ta vào xem.

- Ngươi yên tâm?

Tiểu hồ ly lập tức tỉnh táo tinh thần, tranh thủ thời gian kích thích Dạ An Nhiên.

- Ta yên tâm hắn.

- Cô nương ngốc.

- Nhưng ta không yên lòng nữ tử bên trong.

- Thế này mới đúng! Đi đi đi, người một nhà nhất định phải chỉnh chỉnh tề tề, cùng đi.

- Ngươi hưng phấn cái gì? Coi như mang ngươi đi đến, ngươi cũng đừng hòng làm loạn.

Dạ An Nhiên khó chịu.

Nàng tu luyện uy lực Ngũ Hành, cảm ngộ bí mật của tự nhiên, từ tâm cảnh đến linh hồn đều đã tinh khiết không nhuốm bụi trần, lại phải cùng bọn hắn thảo luận cái chủ đề này.

- Xem cho qua nghiện cũng được mà, còn không phải tự thân đi làm.

- Các ngươi chờ ở chỗ này, chính ta vào xem tình huống như thế nào.

Khương Phàm để bọn hắn lại, đi ra con phố nhỏ.

Hắn đầu tiên là đến thương hội gần đó, dùng đan dược trong thanh đồng tiểu tháp đổi số lượng lớn tinh tệ, sau đó đổi trường bào Luyện Đan sư tinh xảo, kích thích mặt nạ bao trùm cả khuôn mặt.

- Vị công tử này, là đến buông lỏng, hay là đến hưởng lạc?

Phía trước hồng môn xa hoa, một nữa tử mỹ lệ cao gầy ngọt ngào chiêu đãi tiếp đón Khương Phàm.

Mặc dù thỉnh thoảng sẽ có Luyện Đan sư đến Hồng Quán hưởng lạc, nhưng cơ bản đều là thay đổi thường phục, rất ít trực tiếp mặc áo bào trắng mà đến.

Vị gia này, đủ thoải mái thật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK