Mặt mũi Chu Thanh Thọ lại tràn đầy hưng phấn:
- Tinh lực chủ yếu của thế giới mới sẽ bị đám hoàng tộc hoàng đạo Thần Vực Chi Hải kia ngăn chặn, chúng ta chỉ là những nhân vật nhỏ, tiến đến càn quét bảo bối. Gặp nguy hiểm, bọn hắn ngạnh kháng. Bảo bối tốt, chúng ta đoạt. Nơi này càng khổng lồ, càng cường đại, nói rõ bảo bối càng nhiều!
- Đoàn trưởng, ta đề nghị, nhìn thấy ai tiến công cự nhạc nơi nào, chúng ta liền xông đến chỗ đó, thừa dịp loạn tẩy sạch!
- Đừng gọi ta là đoàn trưởng!
Khương Phàm phiền muộn, cái gì đoàn cướp bóc hoàng thất, quá bị hư hỏng hình tượng của hắn.
- Đề nghị của ta không tốt sao? Mỗi tòa cự nhạc đều là nơi có năng lượng dồi dào nhất, lại là nơi các bá chủ khống chế, khẳng định tài nguyên rất phong phú. Chúng ta là đoàn cướp bóc hoàng thất, phải tìm núi lớn nhất, quét bảo bối tốt nhất!
Cảm xúc của Chu Thanh Thọ tăng vọt, chỉ về phía phương xa:
- Đoàn cướp bóc hoàng thất, xuất phát!!
…
- Tê! Đó là Thao Thiết sao?
Bọn người Khương Phàm đi theo đội ngũ hoàng tộc, đi tới gần một tòa cự nhạc.
Cự nhạc nguy nga che trời, nở rộ ánh sáng ngập trời.
Những nơi ánh sáng đi tới, lít nha lít nhít, tất cả đều là chút hung thú xao động.
Ở trên sườn núi cự nhạc cao mấy ngàn mét, vài con Thao Thiết toàn thân đen kịt, giống như là như lỗ đen khổng lồ, đang đứng đó gào thét, thanh âm cứ như đang lan tràn trong không gian, rõ ràng truyền khắp vài trăm dặm núi rừng.
Khương Qua đều cảnh giác:
- Phía trước là Đằng Xà, nơi này là Thao Thiết, đại năng ẩn tàng khu di tích năm đó này, chẳng lẽ là Yêu tộc sao? Ta bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc nơi này có người hay không rồi?
Dương Biện nói:
- Chúng ta giữ vững cảnh giác, hơi có gì bất bình thường, lập tức rút lui.
Khương Phàm trấn an mọi người:
- Chúng ta có Lý Dần. Nếu như nơi này thật sự là bẫy, chúng ta chí ít còn có con đường lui.
- Đấy là các tổ tông đó, các ngươi ngược lại tiến công đi? Thao Thiết nho nhỏ liền dọa các ngươi sợ rồi? Đúng là làm nhục tên hoàng tộc!
Chu Thanh Thọ nhìn chằm chằm người xâm nhập chiếm cứ không trung —— Thủy Tổ thâm uyên!
Không trung là biển xanh mênh mông, thủy triều giống như những đám mây che trời, từ trên trời lao nhanh xuống, bao phủ dãy núi, sương trắng cuồn cuộn, thủy triều cuồn cuộn.
Tại sâu trong biển xanh, có mấy trăm con quái ngư đang chìm nổi.
Bọn chúng to béo cường tráng, miệng mở rộng, đầu mọc sừng nhọn, vây lưng như kiếm, toàn thân tỏa ra ánh sáng màu xanh lam hoa mỹ, cộng minh cùng hải triều ở xung quanh.
Bọn chúng là bá chủ tồn tại trong vực sâu, Thủy Tổ Ngư!
Bọn chúng được xưng là tổ tiên của loài cá, đồng thời cùng Huyền Vũ, Côn Bằng sinh ra tại hải dương Hồng Hoang ban sơ, có được huyết mạch cực kỳ nguyên thủy, cũng có được thực lực vô cùng khủng bố.
Bọn chúng còn từng theo Huyền Vũ, Côn Bằng tranh đoạt bá quyền tại hải dương, cuối cùng thảm bại, trầm luân đến trong vực sâu.
Bởi vì hoàn cảnh sinh tồn bí ẩn, lại kiêng kị lấy Huyền Vũ Côn Bằng săn giết, sau này đã rất ít chủ động lại lộ diện.
Cứ như vậy, bọn chúng tại vực sâu vô tận vượt qua Hồng Hoang, Viễn Cổ, Thái Cổ, Thượng Cổ, cho đến bây giờ.
Không có ai biết số lượng cụ thể, thực lực chân chính của Thủy Tổ Ngư bây giờ, nhưng tuyệt đối không có người nào dám chất vấn bọn chúng.
Bởi vì tung tích của Thủy Tổ Ngư khắp Thập Tam Hải.
Các tộc đàn điệu thấp, đều được tôn là hoàng tộc, tộc đàn cường thế thì trực tiếp chính là hoàng đạo!
Cho nên tại Thần Vực Chi Hải, ngay cả Thiên Kiếm Thần Tông từ trước tới giờ đều không trêu chọc bọn chúng.
Biển xanh cuồn cuộn, Thủy Tổ Ngư quan sát đám Thao Thiết xao động ở phía trước. Sau đó... bầy Thủy Tổ Ngư đột nhiên mở ra miệng rộng, phát ra tiếng gầm to sắc nhọn, toàn thân tăng vọt ánh sáng, rọi khắp nơi trên các dãy núi.
Những nơi ánh sáng đi tới, mặt đất nhanh chóng khô cạn, toàn bộ cây rừng khô héo, ngay cả tảng đá đều sa hóa.
Toàn bộ Thủy nguyên lực trong phạm vi hơn trăm dặm đều nhận hiệu triệu, bốc hơi đến không trung, hội tụ đến bên trong hải triều.
Quá đột nhiên!
Khương Phàm kinh ngạc, quả quyết khống chế tầng đất, nuốt hết tất cả bọn hắn, chạy đến dưới mặt đất, nhưng cho dù như thế, ánh sáng vẫn chiếu thấu mặt đất, quét đến trên người bọn họ.
- A!!
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết quanh quẩn địa tầng.
Những chỗ trên cơ thể bọn hắn bị đảo qua trong nháy mắt đã khô cạn, từ da thịt đến cốt tủy, cứ như vậy mà triệt để đã mất đi sức sống, đau nhức kịch liệt khó nhịn.
Rống!!
Thủy Tổ Ngư khởi xướng Chiến Tranh Hào Giác, khống chế lấy hải triều cuồn cuộn nhào về phía bầy Thao Thiết.
Rống!!
Thao Thiết trong rừng rậm mở ra cái miệng to như chậu máu, tiến lên nghênh hướng Thủy Tổ Ngư.
Bọn chúng hung tàn táo bạo, dữ tợn đáng sợ, cái miệng lớn mang đầy răng nanh, yết hầu càng giống một cái như lỗ đen khuấy động uy lực thôn phệ kinh khủng.
Hơn mấy ngàn vạn con Thao Thiết liên hợp, hình thành triều dâng thôn phệ, giống như đều muốn kéo vùng thiên địa này đi đến.
Ầm ầm...
Hai loại thú triều giống như sóng lớn lao nhanh đối diện va chạm nhau, bọt nước ngập trời, huyết nhục văng tung tóe, nổ lên tiếng oanh minh đinh tai nhức óc.
Thủy Tổ Ngư, sinh mệnh được biển cả Hồng Hoang thai nghén vào thời ban sơ, tương đương với đứa con của biển.
Bọn chúng không chỉ có thể khống chế đại dương mênh mông, càng có thể pháp lệnh Thủy nguyên lực.
Thủy triều va chạm Thao Thiết trong chốc lát liền cướp đoạt hơi nước trên toàn thân bọn chúng, hóa thành thây khô.
Thao Thiết là một loài hung thú Hồng Hoang, gần với mười hai Yêu Tổ.
Bọn chúng có thể nuốt vạn vật, hấp thu năng lượng bên trong, thủy triều trước tiên liền triển khai nuốt, cưỡng ép luyện hóa.
Ngươi cướp đoạt ta, ta nuốt ngươi.
Hỗn loạn, thảm liệt lại càng điên cuồng hơn.
Thủy Tổ Ngư nương theo ưu thế thiên phú, hoành hành tiến lên, những chỗ thủy triều tràn qua, khắp nơi trên đất đều là thây khô.
Nhưng đám Thao Thiết lại bằng vào ưu thế số lượng, lấp đầy thủy triều, liên hợp thôn phệ, để phạm vi hải triều chợt hạ xuống.
Mười mấy con Thao Thiết nhanh nhẹn dũng mãnh, toàn thân khuấy động động đen thôn phệ, đạp trên Thao Thiết hỗn loạn trong thủy triều, giết tới trước mặt Thủy Tổ Ngư.
Thủy Tổ Ngư há mồm phun ra phù văn màu lam hoa lệ, ầm vang dẫn bạo, mỗi mảnh phù văn đều nổ lên một trăm ngàn tấn sóng lớn, trong chốc lát liên hợp phóng thích, giống như là hải triều vô tận liên miên bất tuyệt đụng tới.
Thao Thiết bị đánh bay ra ngoài, theo hỗn loạn thủy triều kịch liệt cuồn cuộn.
Ngay sau đó, số lượng lớn phù văn bên trong thủy triều tiếp tục hoành hành, thừa dịp xông loạn tiến vào trong cơ thể của bọn nó.
Những tiếng gào thét thảm thiết khắp trời, toàn bộ hơi nước trong thân thể Thao Thiết đều bị phù văn cướp đoạt, thân thể cao lớn trực tiếp hóa thành thây khô, đã mất đi sức sống.
Chương 1807 Đại ô quy (1)
Thủy Tổ Ngư dùng tư thái Vương giả tuyệt đối nghiền ép Thao Thiết, tiếp tục đẩy về phía trước.
Rống!
Hống hống hống...
Bên trên cự nhạc dâng lên ba con Thao Thiết khổng lồ, gào thét bạo ngược.
Mấy vạn con Thao Thiết tụ tập xung quanh xông lên sườn núi, sau đó đánh tới vòng xoáy lỗ đen xung quanh chỗ ba con Thao Thiết.
Thần thuật tàn khốc nhất Thao Thiết tộc, Tế Hiến!!
Bọn chúng điên cuồng sinh sôi, số lượng khổng lồ, không chỉ là cần nhờ cái này uy hiếp các phương, mà là tại thời điểm gặp phải nguy cơ, Thú Vương cường hãn có thể tùy ý thôn phệ Thao Thiết, đạt tới mục đích tăng vọt thực lực.
Loại tăng vọt này không chỉ là tăng cảnh giới lên, mà ngay cả huyết mạch đều trở nên tinh khiết, sức chiến đấu cũng tăng vọt.
Rống!!
Ba con Thao Thiết cấp Thú Vương nhảy xuống sườn núi mấy ngàn thước, giống như ba cái lỗ đen, tàn nhẫn nhào về phía Thủy Tổ Ngư.
Trong lỗ đen có huyết nhãn kinh khủng, cũng có xiềng xích thôn phệ bao quanh, cả phiến thiên địa đều đung đưa, giống như muốn bị kéo đến.
Thủy Tổ Ngư có huyết mạch cao quý, không sợ những hung thú tàn nhẫn này, bọn chúng kích phát tổ mạch, liên hợp kích phát lên ánh sáng màu xanh lam chiếu xa trăm dặm.
Ánh sáng chói mắt, chiếu rọi đất trời, diễn biến ra hình ảnh rung động, bên trong sóng lớn ngập trời, biển động cuồn cuộn, cứ như là tai nạn tận thế, muốn hủy diệt hết thảy mọi thứ, thôn phệ vạn vật.
Ầm ầm...
Trận bạo tạc thảm liệt làm cho vùng thiên địa này sôi trào lên, núi cao sụp đổ, rừng rậm bị chôn vùi, địa tầng đều chấn động kịch liệt.
Bọn người Khương Phàm chật vật rút lui xuống dưới đất, loại chiến trường tràn ngập thôn phệ cùng cướp đoạt này thật sự là đáng sợ, thực sự không dám tới gần.
Thay mục tiêu!!
Nhưng... Bọn hắn vừa mới rời khỏi chiến trường không bao lâu, lại phát hiện một chỗ động sâu ở bên trong địa tầng.
Hang cổ rất sâu rất lớn, giống như hình thành tự nhiên, thạch nhũ trải rộng, linh quả thần bí sinh trưởng rất nhiều, trong động còn phiêu đãng nồng đậm kim loại tinh khí.
Bọn hắn đột nhiên xông đến nơi này, đều có chút cảnh giác.
Dạng bảo địa này, rất có thể là lãnh địa của một loại Yêu thú nào đó.
- Các ngươi nghe xem, có âm thanh.
Dương Biện nói nhỏ.
Tại sâu trong động quật mơ hồ truyền đến tiếng ngâm khẽ như có như không. Bọn hắn ra hiệu lẫn nhau, kích hoạt linh văn, ngăn chặn khí tức, dọc theo mặt đất gập ghềnh cứng rắn, xâm nhập vào bên trong.
Động quật so với bọn hắn tưởng tượng còn muốn khổng lồ hơn, sau khi thất nữu bát quải đi qua, cảnh tượng phía trước đã sáng tỏ thông suốt, thạch nhũ rắc rối phức tạp xen lẫn thành 'Địa cung' rộng rãi, mấy chỗ còn có thạch nhũ trồi lên từ dưới đất, phía trên lại có chất lỏng kim loại chảy tràn.
Mà ở sâu trong địa cung, có một cái linh trì, bên trong lại là một con rùa đen cực lớn.
Chổng vó, bụng trắng bệch, phía sau lưng lóe ra hắc kim sáng bóng, ngã chổng vó nằm ở nơi đó không có hình tượng chút nào.
Càng khiến người ta im lặng là, nó vậy mà duỗi cái đầu, bốn cái chân đang đạp, lúc nhún lên lúc nhún xuống, trong miệng còn lẩm bẩm hát:
- Rùa cái nhỏ... Rùa cái nhỏ... ưm ưm... A a...
Bọn người Khương Phàm nhìn đến trợn mắt hốc mồm.
Đã quen với ác thú hung thú phía ngoài, thình lình đụng phải một bức tranh như thế, đầu đều có chút kẹt lại.
Sau đó không lâu...
Con rùa đen kia giật mình, mặt mũi tràn đầy sảng khoái ngồi phịch ở nơi đó, khóe môi nhếch lên nụ cười thỏa mãn.
Bọn người Khương Phàm đen mặt lại, tuyệt đối không nghĩ tới lại thấy được tràng cảnh lúng túng như vậy.
- Ừm??
Con rùa đen kia liếc mắt qua chú ý tới mấy bóng người trong góc, hơi sững sờ, con mắt mê ly lập tức trừng đến căng tròn.
- A!!
Tiếng gào thét kinh khủng, vang vọng trong địa cung.
- Vô sỉ! Bại hoại!
Đại ô quy hốt hoảng lật người lại, móng vuốt tráng kiện bỗng nhiên đập vào trong ao.
Cả tòa địa cung đều lay động mãnh liệt, tất cả thạch nhũ đều dâng lên ánh sáng hóa đá, nuốt sống bọn người Khương Phàm.
- Đều lui ra ngoài!
Khương Qua đứng ở trước mặt Khương Phàm và ba người kia, Thiên Cương Lôi Hỏa trong nháy mắt bạo động, tuôn ra liệt diễm, tràn ngập lôi quang cương khí, bá liệt hung hãn, xua tan ánh sáng hóa đá nguy hiểm.
- Ở đâu ra mấy con khỉ da vàng, cũng dám xông vào địa cung của bản vương! Muốn chết!
Con rùa đen lớn kia mở miệng nói tiếng người, mắt lộ ra hung quang.
Cơ thể mười mét mãnh liệt lay động, lại lay động ra uy lực vạn trượng, cả tòa địa cung đều giống như muốn sụp đổ, tất cả thạch nhũ đều giống như sống lại, như thiên quân vạn mã lao nhanh, đánh thẳng vào ánh sáng cuồn cuộn.
- Phá cho ta!!
Khương Qua khống chế liệt diễm, ngưng tụ ba chưởng ấn, đanh tung bay tất cả thạch nhũ, vọt về phía rùa đen.
- To gan!! Dám ra với đối bản vương, quên ta là ai rồi sao?
Con rùa đen hét lớn như sấm, đứng thẳng lên, giống như một quái nhân cõng mai rùa, toàn thân dâng lên hoa văn phức tạp, ở phía trước xen lẫn thành tấm chắn mai rùa, lộng lẫy mà óng ánh, trên dưới hoành hành, ngăn trở ba chưởng ấn.
Rầm rầm rầm!!
Ba trận va chạm giống như ba tiếng chuông vang, vang vọng trong địa cung, hoành hành trong con đường uốn lượn, để màng nhĩ người ta oanh minh.
Mặt mũi bọn người Khương Phàm tràn đầy đau đớn, có thể rõ ràng cảm nhận được lực lượng va chạm.
Khương Qua kinh ngạc, một kích của mình cường thế đến đâu, mình rõ ràng nhất, lại bị tuỳ tiện ngăn trở?
Con rùa đen lớn kia lại càng là kinh ngạc, mai rùa của mình cứng đến bao nhiêu, mình rõ ràng nhất, lại bị vỡ nát rồi?
Một người một rùa thoáng bình tĩnh, tiếp đó lại phát uy toàn bộ.
Khương Qua hét lớn, chiến đao nhoáng một cái, Thiên Cương Lôi Hỏa giống như thủy triều biến mất, toàn bộ hội tụ đến chiến đao, chiến đao lắc lư mãnh liệt, giống như là áp chế không nổi, tràn ngập uy thế bá đạo, chấn động đến không gian đều sụp ra vết nứt.
Ầm ầm!
Khương Qua dậm chân phóng tới, nhảy vọt lên, chiến đao hoành kích, vạch ra vết nứt không gian, bổ về phía rùa đen.
Rùa đen quay người, trực tiếp dùng mai rùa ngạnh kháng.
Một tiếng bạo hưởng, long trời lở đất, sóng âm cuồn cuộn, toàn bộ địa cung đều sụp đổ, Khương Qua bị đẩy lui mấy chục mét, hai tay nứt ra.
Rùa đen lại hoàn hảo không chút tổn hại, chỉ là bị đánh bay ra ngoài, sau khi hạ xuống lại gật gù đắc ý, há mồm phun ra thủy triều cuồn cuộn, bao phủ địa cung sụp đổ.
Thủy triều còn nặng nề hơn nước bình thường mấy chục lần, ngưng tụ thành lít nha lít nhít trọng quyền, mang theo uy lực biển động, tràn ngập đất trời che mất Khương Qua.
Khương Qua trầm ổn tỉnh táo, nâng đao oanh kích, Thiên Cương Lôi Hỏa hóa thành hỏa thương đầy trời, tinh chuẩn chặn đánh, cường thế nổ nát vụn.
Chương 1808 Đại ô quy (2)
Ầm ầm...
Thủy triều cuồn cuộn, ù ù điếc tai, chiến trường địa cung chỉ có mấy ngàn mét lại như đại dương mênh mông.
- A a a, đồ khỉ da vàng, ngươi chọc giận ta rồi.
Con rùa đen tức giận hét lớn, cơ thể cực lớn, tốc độ cũng rất nhanh, nó lay động ra mấy tàn ảnh bên trong thủy triều hỗn loạn, xuất hiện ở phía trên Khương Qua, há mồm phun ra bốn viên cốt châu sáng long lanh, cùng nhau phát sáng, ánh sáng chiếu xa vạn trượng, hóa thành bốn cái mai rùa, trấn áp tới phía Khương Qua.
Đây là mai rùa nó biến đổi trong quá trình tăng cảnh giới lên xuống, nuốt đến trong thân thể luyện hóa thành cốt châu, sau đó cùng một chỗ trưởng thành, cùng một chỗ mạnh lên.
Bốn cái mai rùa, tương đương với bốn cái cảnh giới biến đổi, càng tương đương với bốn nó.
- A, Bá Thiên Yêu Hoàng!
Hài cốt toàn thân Khương Qua run rẩy, răng rắc giòn vang, hóa thành Bá Thiên Yêu Hoàng, uy thế tăng vọt, chiến ý sôi trào, giương cánh hơn năm mươi mét, mỗi sợi lông vũ đều giống như sắt thép đổ bê tông, lấp lóe ý lạnh, lực lượng kinh khủng phun trào khắp toàn thân, móng vuốt bén nhọn càng giống như là có thể xé rách khung trời.
Ầm ầm!!
Yêu Hoàng vỗ cánh, vật lộn giữa trời.
Nương theo tiếng vang đinh tai nhức óc, Bá Thiên Yêu Hoàng lập tức bạo kích, đánh tan bốn cái mai rùa, giống như đánh tan bốn khung trời, sôi trào lên yêu hỏa bá đạo, xuất hiện ở trước mặt nó.
- Ngọa tào... Con khỉ biến thành Phượng Hoàng? Nói đùa gì vậy??
Sắc mặt rùa đen kịch biến, nó nhấc lên thủy triều cuồn cuộn, quay người liền muốn chạy trốn.
Bá Thiên Yêu Hoàng vỗ cánh cuồng kích, mang theo uy thế cường đại trong phút chốc đã cầm giữ vùng thiên địa này.
Rùa đen ngưng tụ con ngươi, trước tiên liền lùi đầu cùng tứ chi về.
Răng rắc!!
Bá Thiên Yêu Hoàng giương cánh đánh giết, móng vuốt sắc bén hung hăng giữ lại mai rùa, đè ép đánh tới địa cung.
- Đừng giết ta! Đừng giết ta! Có chuyện từ từ nói! Đều là đại yêu có mặt mũi, không cần thô lỗ như thế.
Trong nháy mắt con rùa đen này đã trở nên nhu thuận, toàn thân phun trào ra thủy triều cuồn cuộn, đuổi đi yêu hỏa của Phượng Hoàng muốn thiêu chết nó.
- Ngươi có thể nói chuyện thật dễ??
Khương Qua lạnh nhạt, không có buông lỏng cảnh giác.
- Có thể!! Đương nhiên có thể!
Rùa đen ở bên trong kêu lên.
- Đừng có đùa lừa dối.
- Bản vương tôn quý, há có thể giở trò lừa bịp?
Khương Qua tản ra yêu hỏa, nhưng không có buông móng vuốt ra, tiếp tục đè ép nó.
- Chúng ta vô ý mạo phạm, chỉ là đi qua nơi này.
Bọn người Khương Phàm từ bên ngoài đi tới, xoa cái lỗ tai, thể hiện đau đớn.
- Chỉ là đi qua? Dỡ nhà là thuận đường?
Rùa đen quơ cái đầu ở trong mai rùa, đánh giá những con khỉ da vàng ở phía ngoài.
- Là ngươi tập kích chúng ta trước!
- Ai bảo các ngươi vô sỉ rình coi?
- Chúng ta... chỉ là ngoài ý muốn.
- Các ngươi là cái giống loài gì, chưa thấy qua.
- Chúng ta là con người!
- Con người? A, con người trong truyền thuyết.
- Cái gì gọi là con người trong truyền thuyết, nơi này không có con người sao?
- Ta chỉ nghe nói qua có loại cùng loại giống như con khỉ, nhìn không có lông không có móng vuốt, nhưng rất nguy hiểm. Hôm nay xem như đã thấy được, lại có thể biến thành Đại Phượng Hoàng.
Rùa đen thò đầu ra, cẩn thận từng li từng tí ngắm nhìn Phượng Hoàng ở phía trên, tranh thủ thời gian rụt về lại.
Thì ra con người có thể biến thành Yêu thú, thêm kiến thức.
Bọn người Khương Phàm trao đổi ánh mắt, nơi này lại thật sự không có con người?
- Là ai thống trị nơi này?
Dương Biện cảnh giác mà hỏi.
- Thao Thiết.
- Ta nói chính là, thống trị toàn bộ thế giới kẻ.
- Là... A?? Các ngươi là con người, không phải đã hoàn toàn biến mất rồi sao?
Lúc này rùa đen mới kịp phản ứng.
- Chúng ta là từ bên ngoài tiến vào...
Khương Phàm giới thiệu sơ lược tình huống ở bên ngoài.
Rùa đen thò đầu ra, tròng mắt trừng đến căng tròn, trong lúc nhất thời có chút khó mà tiếp nhận được.
Nơi này là di tích bị mai táng?
Bên ngoài mới thật sự là thế giới?
Nơi này đã biến mất mấy trăm ngàn năm?
Bên ngoài đã phát hiện nơi này, bắt đầu xâm lấn??
Biên cố sự sao??
Khương Phàm nói:
- Ta đã nói tình huống của ta cho ngươi biết, ngươi giới thiệu tình huống nơi này?
Rùa đen vẫn trừng tròng mắt, trực nhìn Khương Phàm, đầu đang gian nan vận chuyển để hiểu lấy tin tức đột nhiên xuất hiện.
Sau khi Khương Phàm nháy mắt cùng Khương Qua, lại nói:
- Chúng ta là giao lưu thật tốt, hay là tiên lễ hậu binh?
- Đương nhiên là giao lưu nha, ta không thích nhất chính là chém chém giết giết, vị Điểu huynh này... Vị Phượng Hoàng này, chuyển chuyển móng vuốt?
Rùa đen lung lay thân thể, dịch chuyển khỏi móng vuốt Khương Qua.
Khương Qua vặn vẹo hài cốt, một lần nữa trở lại thân người.
Mặt mũi rùa đen tràn đầy sợ hãi và thán phục:
- Thật thần kỳ! Có thể lại biến mấy lần hay không, để cho ta mở mắt một chút??
Khương Phàm ho nhẹ vài tiếng:
- Ta đang chờ.
Rùa đen tiếp cận bọn người Khương Phàm:
- Các ngươi đều có thể biến thành Phượng Hoàng?
Ánh mắt Khương Phàm dần trở nên lạnh lẽo:
- Ta, đang chờ!!
Rùa đen chuyển đến trên tảng đá bên cạnh, bắt đầu giới thiệu cặn kẽ tình huống nơi này.
Thế giới mới vậy mà thật sự là thế giới Yêu tộc tinh khiết. Ngoại trừ Đằng Xà, Thao Thiết ra, còn có Kỳ Lân, Cùng Kỳ, Toan Nghê, Chu Yếm và các loại Yêu tộc cường hãn, phân tán tại ba mươi tám vùng đất 'Tổ Nguyên'.
Cũng chính là cự nhạc mà bọn người Khương Phàm nhìn thấy.
Thế giới mới tổng cộng có ba mươi tám Tổ Nguyên, tượng trưng cho ba mươi tám trọng địa Yêu tộc. Mỗi Tổ Nguyên Đại Nhạc đều ảnh hưởng mấy ngàn dặm, vài trăm dặm xung quanh là nơi có tài nguyên phong phú nhất, càng là ra bên ngoài, ánh sáng càng ảm đạm, tài nguyên càng là cằn cỗi.
Nơi thật sự ảnh hưởng toàn thế giới, chính là vùng đất 'Giới Nguyên', cũng chính là ngọn núi cao nhất, khổng lồ nhất ở trong sâu nhất của thế giới kia.
Từ xưa đến nay, cách mỗi khoảng trăm năm, ba mươi tám Tổ Nguyên Yêu Chủ đều sẽ mang theo truyền nhân huyết mạch thuần chính nhất, đưa đến nơi đó tế điện.
Nhưng bắt đầu từa ba ngàn năm trước, chủ nhân Giới Nguyên giống như đã biến mất, lại không còn yêu cầu tế phẩm.
Ba mươi tám Tổ Nguyên Yêu Chủ có thể bảo tồn huyết mạch, tăng thực lực lên, tiếp tục lớn mạnh, thậm chí bộc phát qua mấy trận chiến tranh tranh đoạt vị trí chủ nhân Giới Nguyên.
Chỉ là ai cũng không thể thật sự trèo lên sơn Giới Nguyên.
Cuối cùng, ba mươi tám Yêu Chủ đều từ bỏ, riêng mình lưu thủ lãnh địa mình, tu luyện trưởng thành, cũng đều trở nên vô cùng cường thịnh.
Cho đến một năm trước, núi Giới Nguyên đột nhiên chiếu ánh sáng ra xa vạn trượng, một lần nữa khống chế ba mươi tám núi Tổ Nguyên, tựa như là chủ nhân Giới Nguyên đã thức tỉnh.
Chương 1809 Đại Vương
- Bên trên Giới Nguyên sơn là yêu vật gì?
Khương Phàm hiếu kỳ, yên lặng ròng rã ba ngàn năm, là luân hồi trùng tu sao?
- Không có kẻ nào leo lên tới Giới Nguyên sơn được, cũng không có ai từng thấy chủ nhân của Giới Nguyên.
- Cũng không có truyền thuyết gì lưu truyền tới sao?
- Không có, dù sao ta cũng không biết.
Bọn người Khương Phàm trao đổi ánh mắt, đều rất nghi hoặc.
Nếu chủ nhân Giới Nguyên cần đám Yêu thú mang dòng dõi thuần huyết tiến hành tế hiến, hẳn là yêu vật, nhưng yêu vật gì lại cách mỗi trăm năm đến ăn một lần?
Vì sao lại không lộ diện?
- Hắc hắc, bọn người xâm nhập các ngươi đây tới quá là đúng thời điểm. Trong mấy trăm năm gần đây, ba mươi tám Yêu Chủ đều ngừng chiến tranh, từ bỏ tranh đoạt vị trí chủ nhân Giới Nguyên, đều dùng sức phát triển lớn mạnh, bây giờ chính là thời điểm cường thịnh nhất.
Bọn người Khương Phàm giật mình, trách không được mỗi tòa cự nhạc đều có Thánh Linh, xem ra Thánh Linh Yêu Chủ còn chưa hết.
Thế giới này quả nhiên con khủng bố hơn so với mong muốn.
Tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng, dù sao diện tích địa lý cũng bày ở nơi này, từ đầu đến cuối lại không có gặp phải qua tai nạn kéo dài như thế giới bên ngoài.
- Ngươi là Huyền Quy?
Dương Biện giống như nhận ra thân phận của con rùa đen này.
- Huyền Quy?
Khương Qua dò xét nó một lần nữa.
- Thế nào, không giống sao? Tổ tiên chúng ta đã từng là một trong ba mươi tám Yêu Chủ, tại thời điểm hơn hai ngàn năm trước lần đầu tiên Yêu Chủ đại chiến xuống dốc. Đám lão tổ tông kia đều trách ta, thái bình quá lâu, vậy mà đều ngủ như chết qua, chờ đến lúc phát hiện, Thái Thản Cự Viên cùng Bạch Ngọc Long Tượng đã giết tới đỉnh núi. Bộ tộc Huyền Quy chúng ta thật đáng thương, cứ bị diệt tộc như vậy.
Rùa đen bi thống tiếc hận.
- Ngươi thật sự là Huyền Quy?
Dương Biện Khương Qua đều lặp đi lặp lại đánh giá nó.
Địa vị của Huyền Quy bên trong Yêu tộc cực cao, tương đương với chi Thiên Bằng trong Côn Bằng, chi Hỏa Kỳ Lân trong Tổ Kỳ Lân, bọn chúng chảy xuôi huyết mạch Yêu tộc Chí Tôn Huyền Vũ, thậm chí có khả năng lột xác thành Huyền Vũ chân chính. Cho nên dù sao bộ dáng bên trên cũng hơi tương tự, ví dụ như mai rùa gập ghềnh, ví dụ như cái đầu dữ tợn, phía trước hơi nhọn, lại ví dụ như toàn thân đen kịt, nhìn cực kỳ oai hùng.
Nhưng gia hỏa này đầu tròn, mai rùa tròn, ngay cả móng vuốt đều nhìn rất dịu dàng, chớ nói chi là mai rùa dưới bụng, lại là màu trắng!
Cái thứ này thấy thế nào cũng đều giống như một con rùa!
Nhưng, rùa đen có thể phóng xuất ra Trọng Thủy, đây là thực lực đặc thù của Huyền Quy, còn có thể phóng thích bốn tầng Quy Giáp Thuẫn, cũng là truyền thừa của Huyền Quy.
Rùa đen đột nhiên cảm thấy đau lòng:
- Không phải ta đã nói rồi sao, bộ tộc Huyền Quy chúng ta bị diệt tộc, chỉ còn lại có vài lão quy may mắn tránh thoát được một mạng, cũng đều là đực. Sau này không có cách, vì để kéo dài truyền thừa, bọn chúng liền cùng rùa đen... Ai...
Bọn người Khương Phàm giật mình!
- Các ngươi đây là ánh mắt gì đây? Xem thường lão tử? Lão tử mặc dù không phải Huyền Quy, nhưng có huyết mạch Huyền Quy thật sự! Sức một mình lão tử, ai cũng không bằng, bước vào cao giai Niết Bàn cảnh, chính là biểu tượng thiên phú!
- Ngươi lớn bao nhiêu?
- Xuân xanh một trăm ba mươi!
Bọn người Khương Phàm ngưng nghẹn im lặng, một trăm ba mươi tuổi? Còn xuân xanh?
Rùa đen nói:
- Các ngươi đến nơi khác mà chà đạp đi, ta chỗ này không có đồ tốt gì, tha cho ta đi.
Khương Phàm cười:
- Nơi này có!
- Nơi này trừ ta ra, chính là tảng đá, các ngươi muốn gặm tùy tiện gặm.
- Ta không muốn tảng đá.
- Vậy thì cũng không có đồ tốt gì.
- Có.
- Sao ngươi lại cưỡng cầu như thế...
Rùa đen bỗng nhiên cảnh giác, đầu móng vuốt vội lùi về mai rùa:
- Ta còn quá nhỏ, thịt quá non, không thể ăn!
- Ai muốn ăn ngươi. Ngươi hiểu rõ tình huống nơi này, dẫn đường cho chúng ta, chúng ta tìm tới đồ tốt thì chia với ngươi.
- Coi ta là đồ đần sao? Sau khi xong việc, các ngươi đi, ta ở lại nơi này, đám Yêu Chủ có thể tha cho ta?
- Ngươi theo chúng ta.
- Đi đâu?
- Rời khỏi nơi này sao, chẳng lẽ ngươi muốn ở chỗ này đợi cả một đời?
Nó bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, chỉ sau chốc lát liền cẩn thận đưa cái đầu ra đến:
- Các ngươi có thể ta mang đi ra ngoài?
- Cửa hang là ở chỗ này, ngươi muốn rời khỏi thì đi bây giờ là được rồi. Tuy nhiên ngươi không hiểu rõ với thế giới bên ngoài, rất dễ dàng gặp phải nguy hiểm, có chúng ta bồi tiếp, không đến mức bị săn giết, làm trao đổi, ngươi cùng chúng ta đi dạo bốn chỗ, giới thiệu tình huống, thuận tiện... Kiếm chút bảo bối.
Bây giờ Khương Phàm thiếu kẻ dẫn đường, mà con rùa đen này nhìn rất hoạt bát, có thể sẽ dùng được.
- Thế giới bên ngoài sao...
Con mắt của nó chợt sáng rực lên, nhưng rất nhanh lại do dự.
Trước lúc này, nó cũng không biết thế giới bên ngoài còn có thế giới càng lớn, càng không biết bọn chúng đời đời kiếp kiếp sinh tồn tại một nơi mà cũng chỉ là di tích.
Thế giới bên ngoài khẳng định rất đặc sắc, rất kích thích, mà còn vô cùng mênh mông, đầy đất đều là rùa cái nhỏ nũng nịu.
Nhưng, nó đều không hiểu rõ đám con người kia, nếu như ra ngoài liền bị bán thì sao?
Chu Thanh Thọ kích thích nói:
- Bên ngoài có Huyền Quy, Huyền Quy thật sự, rất nhiều rất nhiều Huyền Quy, những rùa cái kia tư vị cũng không phải có thể so sánh với ba ba cái.
Ánh sáng trong mắt nó lập tức sáng lên thêm mấy phần.
Chu Thanh Thọ lại nói:
- Ngươi ở chỗ này sống uất ức, ra đến bên ngoài đi theo chúng ta ăn ngon uống say, muốn rùa cái có rùa cái, muốn địa vị có địa vị.
Rùa đen đảo mắt đi lòng vòng:
- Các ngươi rất có địa vị?
Sắc mặt bọn người Hàn Ngạo hơi biến đổi, đưa tay muốn ngăn chặn miệng Chu Thanh Thọ, Chu Thanh Thọ thì đã bước về phía trước mấy, ưỡn ngực ngẩng đầu:
- Vạn Thế Thần Triều, đoàn cướp bóc hoàng thất!
Bọn người Hàn Ngạo run rẩy khóe mắt, mặt đen lại.
Chúng ta rõ ràng muốn trọng chấn nhân vật anh hùng thần triều, nhất định phải làm như thổ phỉ.
- Oa a...
Hai mắt rùa đen lại tiếp tục tỏa ánh sáng:
- Cái tên này nghe rất oách nha!
- Đó là đương nhiên, bản nhân là phó đoàn trưởng đoàn cướp bóc hoàng thất, Chu Thanh Thọ!
Chu Thanh Thọ kiêu ngạo giới thiệu, càng ngày càng ưa thích cái tên này.
Chương 1810 Bất Lão Tuyền (1)
Chờ tương lai thần triều thành lập, hắn nhất định phải làm một đoàn cướp bóc, sau đó phụng chỉ cướp bóc, đoạt tiền đoạt bảo đoạt đồ đệ đoạt nữ tử, từ đây đi đến đỉnh phong nhân sinh.
Rùa đen càng kích động:
- Thần triều là thế lực đẳng cấp gì? So với Yêu Chủ chúng ta đây thì ví dụ như gì?
- Thần triều, đương nhiên là cấp cao nhất, Yêu Chủ các ngươi đều không đủ nhìn! Nói cho ngươi như thế để ngươi đi ra bên ngoài tùy tiện đến một vương quốc, lãnh địa đều là mấy ngàn dặm, phía trên vương quốc, có hoàng triều, quy mô hoàng triều cũng là cương vực vạn dặm. Phía trên hoàng triều, là Chí Tôn hoàng triều, phía trên Chí Tôn chính là thần triều!
- Thần triều có cương vực mười vạn dặm, quân đội ngàn vạn, thành quách lớn nhỏ có mấy vạn dân chúng, phía trên Thánh Linh có Thánh Vương, phía trên Thánh Vương có Thánh Hoàng! Uy chấn thiên hạ, tám phương đến chúc!
Chu Thanh Thọ càng nói càng kích động, mặc sức tưởng tượng về một tương lai tươi đẹp.
Gia gia ta, tương lai chính là đỉnh cấp đại tướng của Vạn Thế Thần Triều, Chu phó đoàn trưởng!
- Oa oa, tốt tốt tốt!
Rùa đen hưng phấn mà xoa tay, cử động quái dị này để bọn người Hàn Ngạo nhíu chặt mày hơn.
Những động tác này, những ngôn ngữ này, đều là học từ chỗ nào?
- Ngươi nên có biểu hiện tốt nhất, chờ đi ra, ta xin cho ngươi một cái chức vị trong đoàn cướp bóc, có thân phận, tuyệt đối không có người nào dám khi dễ ngươi, rùa cái nhỏ đứng xếp hàng bò trên giường ngươi!!
- Thật??
- Đó là đương nhiên, ngươi nhìn khuôn mặt chân thành này của ta đi!
- Vậy nửa đời sau ta liền trông cậy vào ngươi?
- Trước tiên không nên gấp gáp, chúng ta muốn nhìn biểu hiện của ngươi.
Rùa đen đang muốn biểu lòng mình, nhưng lại bỗng nhiên híp híp mắt:
- Ngươi là phó đoàn trưởng? Cảnh giới của ngươi giống như có chút thấp nhỉ!
Chu Thanh Thọ đột nhiên nói:
- Ngươi là không hiểu. Ta là thân phận thế tập, sinh ra đã tôn quý. Cảnh giới bây giờ thấp, nhưng tương lai nhất định có thể thành Thánh Linh. Nhìn thấy vị Bá Thiên Yêu Hoàng này không? Đây cũng chỉ là thị vệ!
Khương Qua im lặng, không chấp nhặt với hắn.
Hàn Ngạo lắc đầu, con rùa này rất xứng với Chu Thanh Thọ.
Theo một trận lừa dối của Chu Thanh Thọ, con rùa đen này đã luân hãm, từ bỏ hết thảy mọi thứ ở nơi này, chở bọn người Khương Phàm rời khỏi động quật.
- Ngươi tên là gì?
Chu Thanh Thọ ngồi ở phía trước, nháy mắt mấy cái với bọn người Khương Phàm, bắt được.
- Tên sao, Đại Vương.
- Tùy ý như thế sao?
- Cái này gọi là mục tiêu, cái này gọi là lý tưởng, ta chính là vương của bộ tộc chúng ta, vương duy nhất.
- Bộ tộc của các ngươi chỉ còn mỗi ngươi, không phải duy nhất thì là gì.
- Cũng không thể nói như vậy, bây giờ ta chỉ là một mình, nhưng tương lai chính là một đám. Bây giờ ta đang khổ luyện kỹ thuật, liền chờ tương lai chính thức khai chiến.
- Ngươi cũng đã một trăm ba mươi tuổi, còn phải đợi tương lai?
- Ta còn chưa trưởng thành đâu, còn phải đợi thêm năm mươi năm nữa.
- Một trăm tám mươi tuổi sao?
- Còn thiếu năm mươi năm, rất nhanh.
- Nhất định phải đợi đến một trăm tám mươi tuổi sao? Không nói thử trước một chút?
- Khó mà làm được, thân thể ta còn không có phát dục thành thục đâu.
- Khụ khụ!
Khương Phàm tranh thủ thời gian ho khan vài tiếng, chặn ngang cái cuộc đối thoại quái dị này.
- Mang bọn ta đi chỗ tốt, cướp được bảo bối chia hai tám.
- Đi lãnh địa của Thái Thản Cự Viên! Bảo đảm các ngươi hài lòng!
Đại Vương nghĩ đến đầu tiên chính là kẻ thù diệt tộc.
- Nơi đó có cái gì?
Bọn người Khương Phàm nhíu chặt mày lên, Thái Thản Cự Viên sao, đây chính là siêu cấp chiến thú, hung tàn điên cuồng hơn.
- Đám ngốc kia đoạt bảo bối bảo vệ đời đời của tộc Huyền Quy chúng ta, Bất Lão Tuyền. Bên trong có huyền bí trưởng thọ cùng kiên cố của Huyền Quy nhất tộc chúng ta.
- Cái gì là Bất Lão Tuyền?
- Mệnh căn tử.
Đan Hoàng giải thích với Khương Phàm, nói:
- Bất Lão Tuyền là biểu tượng của bộ tộc Huyền Quy, là căn cơ phát triển, nói là mệnh căn tử cũng không quá phận. Mỗi tộc đàn Huyền Quy đang trong phát triển kích thước nhất định đều sẽ dùng máu tươi của bọn nó bồi dưỡng được Bất Lão Tuyền. Nhưng quá trình bồi dưỡng vô cùng khó khăn, không chỉ cần phải rộng lượng dược liệu, còn cần hoàn cảnh hà khắc, càng cần lão quy đời đời kiếp kiếp tế hiến hơn.
- Muốn bồi dưỡng được một vịnh Bất Lão Tuyền chân chính, chí ít cần tích lũy ngàn năm. Muốn Bất Lão Tuyền ổn định lại, phát huy hiệu quả tốt hơn, còn cần liên tục mấy ngàn năm không ngừng tẩm bổ.
- Bất Lão Tuyền phản hồi cũng rất phong phú, có thể bảo đảm tộc đàn ổn định sinh sôi, cũng có thể cam đoan huyết mạch truyền thừa, càng có thể tại thời điểm tộc đàn gặp được nguy cơ, để kẻ mạnh nhất trong tộc hiện ra uy lực Huyền Vũ ngắn ngủi.
Lúc Đan Hoàng giới thiệu cho Khương Phàm, Đại Vương cũng đang thổi chuyện cùng bọn người Chu Thanh Thọ, khoa trương cực hạn về hiệu quả của Bất Lão Tuyền, để Chu Thanh Thọ kích động đến mức quên mất sự nguy hiểm của Thái Thản Cự Viên, tràn đầy phấn khởi muốn đi qua nhìn tình huống.
Đại Vương càng kích động hơn, vậy mà đụng phải trộm cướp chuyên nghiệp, nhất định phải dây vào tìm vận may.
Cứ như vậy, Đại Vương chở bọn người Khương Phàm đi ngang qua hơn năm ngàn dặm địa tầng, đi tới lãnh địa Thái Thản Cự Viên.
Mặc dù vẫn luôn di chuyển dưới mặt đất hắc ám, không có phương hướng, nhưng Đại Vương lại như xe nhẹ đường quen, không ngừng rẽ ngoặt xoay quanh, chính xác tránh khỏi các lãnh địa nguy hiểm trên mặt đất, giống như đã sớm nghiên cứu qua địa hình rất nhiều lần.
- Bất Lão Tuyền! Đó chính là Bất Lão Tuyền của tộc Huyền Quy chúng ta!
Đại Vương nằm nhoài trên đỉnh núi hắc ám, ngắm nhìn cự nhạc phương xa.
Dưới cường quang bao phủ của cự nhạc còn có một mảnh hào quang màu vàng vô cùng đáng chú ý, giống như con sóng lớn màu vàng, liên miên bất tuyệt.
- Có kế hoạch gì?
Khương Phàm rất chờ mong, dựa theo Đan Hoàng giới thiệu, Bất Lão Tuyền có thể khỏe mạnh gân cốt, tăng cường lực bộc phát, đối với hắn, Khương Qua, Dương Biện, Hàn Ngạo mà nói, đều là đồ bổ.
Đại Vương trơ mắt nhìn phía trước, mắt đầy hưng phấn, trong hưng phấn còn mang theo chút ưu thương.
Đó là Bất Lão Tuyền các tổ tông tẩm bổ một trăm ngàn năm, lại bị đám ngốc kia chà đạp, không biết bây giờ còn thừa lại bao nhiêu, lại có bao nhiêu hiệu quả.
- Làm gì ngẩn ra vậy, đang hỏi ngươi đấy?
Khương Phàm vỗ vỗ đầu Đại Vương.
- Hỏi cái gì rồi?
- Có kế hoạch gì?
- Đang hỏi ta sao?