Đừng nói động đến Thái tử vị trí, có thể giữ vững cái đầu cũng coi như may mà rồi.
- Có Cửu muội giúp ta, việc này nhất định sẽ thắng hơn một nửa!
Đại hoàng tử cởi mở cười to, nếu Cửu muội cảm thấy có thể thực hiện, mình lại càng không có gì phải lo nữa.
Quân doanh Bắc Cương, ta đến rồi!
…
- Rời khỏi hoàng thành rồi? Cơ hội tốt!
Khương Phàm chui vào khu vực kinh kỳ không lâu liền đạt được tin tức Đại hoàng tử 'Bị giáng chức tới Bắc Cương', hắn lập tức chạy về hướng bắc, ngày đêm đuổi theo đội xe.
Đội xe của Đại hoàng tử rời khỏi khu vực kinh kỳ, trên đường đi rất điệu thấp, nhưng vừa bước vào địa vực Bắc Cương, đội xe bắt đầu gióng trống khua chiêng, mỗi khi gặp thành trấn cỡ lớn tất nhiên phải ngủ lại, cùng các tướng lĩnh thành chủ mật hội.
- Cái này cũng không tốt ra để tay.
Khương Phàm huy động hai cánh, đứng ở trên tầng mây, xa xa ngắm nhìn đội xe.
Đội xe của Đại hoàng tử vô cùng to lớn, hắn không chỉ có mấy trăm cận vệ, còn có hơn quân đội ba ngàn người triệu tập từ thành Khôi Binh, trong trong ngoài ngoài bảo vệ vô cùng nghiêm mật.
- Nhìn thêm một lúc, nói không chừng có thể đợi được cơ hội.
Khương Phàm từ trà trộn vào Tây Cương, vòng vào nơi này, trước sau giày vò nửa tháng.
- Tuy nhiên Cửu công chúa cũng đi theo, cơ hội xác thực khó có được. Nếu như đợi thêm nửa tháng mà vẫn không có cơ hội thì sẽ cân nhắc từ bỏ.
Khương Phàm ở mấy ngàn thước trên không quan sát hoàn cảnh Bắc Cương, tính toán cách ra tay.
Nhưng, đội xe của Đại hoàng tử không hạ trại ở trong rừng, không phải chọn hoang dã trống trải thì chính là vào cổ thành phồn hoa.
Nếu như vào thành, tất nhiên vào phủ thành chủ ở.
Khương Phàm nghĩ hết biện pháp tới gần nhưng đều không thể thành công, có lần đã thử chui vào phủ thành chủ, suýt chút nữa bị phát hiện, chỉ có thể yên lặng rút đi.
Mười ngày sau, Đại hoàng tử tới gần khu vực Thương Châu.
- Hắn có đến thành Bạch Hổ hay không?
Khương Phàm bỗng nhiên nghĩ đến nếu Đại hoàng tử đã gióng trống khua chiêng tuần tra, hẳn là sẽ không buông tha tiền tuyến quan trọng nhất đầu tiên của Bắc Cương, thành Bạch Hổ!
Tại nơi khác, hắn thực sự không tốt để ra tay, thành Bạch Hổ thì lại có thể thử một chút.
- Đánh cược một lần, chúng ta đến thành Bạch Hổ làm chuẩn bị. Nếu như hắn tới đó, ta sẽ ra tay. Nếu như không đến nơi đó, ta sẽ từ bỏ mà rời khỏi.
Khương Phàm huy động hỏa dực, lướt qua tầng mây, tiến vào Thương Châu trước Đại hoàng tử, chạy thẳng đến thành Bạch Hổ.
Thành Bạch Hổ!
Tại sơn lâm gần cứ điểm thứ tám!
- Diêm bá, Thiên Mục đại tướng. Ngươi lưu thủ tại Thương Huyền ngàn năm sao? Ngươi lại để lại bao nhiêu hỏa vũ ở Thương Huyền? Ta đã thức tỉnh hoàng huyết, ngươi đang ở đâu?
Khương Phàm đứng trên cây già trước sơn cốc, nhìn cái hố sâu dưới mặt đất đào ra trước đó kia, thì thào khẽ nói.
Thần triều trung liệt đều đã phong ấn bản thân, trấn thủ tại Đông Nam Thiên Môn. Duy chỉ có Thiên Mục là đang du đãng thế gian.
Là ai tại đang dẫn hắn, là ai đang im ắng bố cục.
Nếu hắn để lại hỏa vũ khắp nơi, có thể đã phát giác thần huyết đã thức tỉnh, nhưng vì sao vẫn biến mất không thấy?
Khương Phàm lắc đầu.
Đã biết mình là ai, biết sứ mệnh của mình. Nhưng, Khương Phàm không biết sau khi mình chết đã xảy ra chuyện gì. Mình trùng sinh như thế nào?
Là sinh mệnh hoàn toàn mới, hay là đoạt xá(*) tân sinh?
(*) Là hình thức một chân hồn mạnh mẽ tìm thấy một thân xác vừa ý, hợp với năng lượng của mình rồi tìm cách tương tác để đoạt lấy thân xác đó.
Liên tiếp xuất hiện hỏa vũ, lại gánh chịu lấy bí mật như thế nào?
Lúc này, Khương Phàm bỗng nhiên cảnh giác, hắn nhìn phía bên cạnh thạch ốc.
Vách tường thạch ốc dần dần hiện ra huyết văn đỏ hồng, nhìn thấy mà giật mình, quỷ dị như máu tươi.
Huyết văn dần dần xen lẫn thành pháp trận phức tạp, sau đó nở rộ, xen lẫn huyết khí, ngưng tụ thành một bóng người già nua.
- Thần, Thiên Mục, lễ bái Ngô Hoàng.
Bóng người màu đỏ ngòm đi ra khỏi pháp trận, quỳ xuống thăm hỏi Khương Phàm đang ở bên ngoài.
Khương Phàm nhìn thân ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ, tâm tình lại có chút phức tạp:
- Ngươi biết ta sẽ trở về?
- Sau khi Thần Hoàng rời khỏi Bạch Hổ quan, thần đã theo huyết mạch Kim Hoàng đến chỗ này. Thần không biết khi nào ngài sẽ đến, nhưng thần đoán sau khi ngài thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, hẳn là sẽ trở lại nơi đây. Cho nên thần đã để lại hồn niệm ở đây để giải thích.
Bóng người màu đỏ ngòm phiêu hốt bốc hơi, thanh âm già nua phiêu đãng trong u cốc trống trải.
- Ta đang nghe. Hãy nói cho ta biết hết thảy.
Khương Phàm nắm tay.
Bóng người màu đỏ ngòm cung kính hành lễ, nói:
- Sau khi Thần Hoàng vẫn lạc tại chiến trường Bách Tộc, thi hài hồn phách đã bị hoàng tộc các phương điên cuồng đánh cướp. Là Thiên Hậu đã liều chết rung chuyển Đông Nam Thiên Môn, tụ tập lại một số hoàng huyết tàn hồn của ngài, cũng dẫn tàn quân thần triều giết ra khỏi chiến trường Bách Tộc.
- Tin tức Ngài vẫn lạc tại Bách Tộc chiến trường nhanh chóng truyền khắp Thương Huyền. Mười hai hoàng đạo Thương Huyền lập tức liên hợp, xông vào lãnh địa thần triều, đồ sát vạn ức sinh linh.
- Bắc Thái Đế Quân hạ xuống pháp chỉ, nếu như Thiên Hậu hiến thân, thần triều quy thuận, sẽ bảo đảm Vạn Thế thần triều truyền thừa vạn thế. Sau đó... Thiên Hậu xé bỏ pháp chỉ, chiêu cáo Thương Huyền, Vạn Thế thần triều... Diệt quốc!
- Ngày thứ hai, Thiên Hậu liên thủ Tu La, cùng toàn thể đại tướng thần triều khai quốc, cử hành đại điển tế thiên, phong tồn khí vận cuối cùng của hoàng triều, đợi tương lai, mở lại quốc vận, xây lại thần triều.
- Sau đó, ba mươi sáu vị đại tướng dẫn một trăm ngàn cấm quân, toàn thể hoá thạch, lấy khí tức vĩnh viễn phong ấn Đông Nam Thiên Môn, trầm luân tại cấm khu Hoang Hải, chờ đợi tương lai tái nhập Bách Tộc chiến trường, tái chiến Đăng Thiên Kiều.
- Tu La chế tạo tuyệt thế huyết quan, phong tồn đầu lâu Thần Hoàng, sau đó... Bỏ qua cơ thể lao tới Hoàng Tuyền. Lấy hoàn cảnh đặc biệt tại Côn Lôn Quỷ Sơn, liều chết bảo vệ.
Chương 707 Chuyện Sau Khi Chết
Bởi vì lúc ấy thân ngài đã chết hồn đã diệt, luân hồi đứt đoạn, lại không có cơ hội phục sinh, Thiên Hậu liền chiến mười trận tại Long Lân Chi Đỉnh, giết vào Vạn Long sào, săn bắt Luân Hồi Long Hoàng, kéo vào Cửu U hư không. Lấy huyết mạch Luân Hồi Long Hoàng, cắt đứt Thiên Đạo, nghịch loạn m Dương, lấy nhân lực kháng trời, vì Thần Hoàng mà chữa trị con đường Luân Hồi. Sau đó... Thiên Hậu do chín vị Thánh Thú tương trợ, ngồi một mình trên con đường Luân Hồi, hủy đi kỳ cốt đốt kỳ huyết, hướng về hư không vô tận... Kêu gọi... Ngài trở về...
Giọng Thiên Mục đại tướng bình tĩnh đung đưa ở trên không quanh quẩn khắp sơn cốc, rõ ràng lọt vào tai, câu câu thấu hồn.
Khương Phàm hoảng hốt, lệ rơi đầy mặt.
Thiên Hậu! Tu La!
Quốc vận! Thần triều!
Hoang Hải cấm khu! Côn Lôn Quỷ Sơn!
Long Lân Chi Đỉnh... Vạn Long Chi Sào... Cắt đứt Thiên Đạo, nghịch loạn m Dương, lấy thân kháng trời, chữa trị luân hồi.
Đây chính là hậu sự mà hắn muốn biết mãi sao?
Đây chính là thần triều đã từng, bằng hữu đã từng, Thiên Hậu đã từng sao?
Trong thức hải Khương Phàm nổi sóng lớn cuồn cuộn, ký ức thần hồn đột nhiên trở nên rõ ràng như vậy, mãnh liệt như vậy, kích thích tâm tình, kích thích tâm linh rung động.
- Dịch Vương, Dương Vương, Cửu U Vương, ba Thiên Vương đã lấy tàn huyết tàn hồn Thần Hoàng làm nguyên, tế luyện một trăm hai mươi Kim Hoàng huyết chủng, một trăm hai mươi cây Chu Tước hỏa vũ.
Kim Hoàng huyết chủng, là Kim Hoàng Huyết Thai, mai táng một trăm hai mươi chỗ dưới mặt đất linh tuyền Thương Huyền, lấy đại địa là phụ mẫu, lấy linh mạch là nguyên, thai nghén cơ thể sống mới.
- Chu Tước hỏa vũ là Huyết Thai chuẩn bị tân sinh, để thức tỉnh linh văn, kích phát huyết mạch. Bên trong cũng mang theo có một số ký ức kiếp trước. Huyết Thai cách chừng mười năm sẽ thức tỉnh một cái, ngắn nhất là tám năm, dài nhất là mười lăm năm. Nhưng tại thời điểm dung hợp Chu Tước hỏa vũ có thể kích phát huyết mạch, tỉnh lại Chu Tước thần văn hay không, phải có nhân tố cực kỳ quan trọng, đó chính là Linh Hồn Luân Hồi.
- Chỉ có sau khi Linh Hồn Luân Hồi rót vào Huyết Thai sinh ra sinh mệnh mới, mới có thể xem như ngài đã chân chính trùng sinh, mới có thể thức tỉnh thần văn, kích phát huyết mạch, mới thật sự là ngài, chúng ta mong đợi ngài. Ngài, là Kim Hoàng Huyết Thai thứ tám mươi bảy, ngài... đã trở về...
Thiên Mục đại tướng chậm rãi dập đầu, một câu cuối cùng lại nỉ non run rẩy.
Mặc dù đây chỉ là một sợi hồn niệm, nhưng lại gánh chịu lấy dày đặc tình cảm nồng hậu của chân thân.
Chuyện này đã chuẩn bị một ngàn năm, chôn giấu quá nhiều khổ sở.
Chuyện này đã chờ đợi một ngàn năm, gánh chịu cầu nguyện vô tận.
Ngàn năm, vị Huyết Thai thứ tám mươi bảy rốt cuộc cũng đã đợi được Linh Hồn Luân Hồi.
Ngàn năm, tất cả sự chuẩn bị, tất cả sự chờ đợi của bọn hắn đều có kết quả.
Nhưng, đây không phải kết thúc, đây là bắt đầu một vòng kỷ nguyên mới.
Hai mắt Khương Phàm đẫm lệ, âm thanh hơi run:
- Nàng...
- Sau khi xác định ngài đã luân hồi, Thiên Hậu cũng đã hủy đi tế đàn Luân Hồi, lấy phương thức trùng sinh trở về nhân gian.
- Lão thần xin lỗi Thần Hoàng, sau khi để lại sợi hồn hối hận này, hắn cũng đã bắt đầu tìm kiếm.
- Thần liều thân thể tàn phế này, nhất định sẽ tìm tới Thiên Hậu, để cho các ngài tại kiếp này... Lại gặp gỡ...
Thiên Mục đại tướng nói xong, lễ bái Khương Phàm thật sâu, sau đó hóa thành huyết khí, tiêu tán trong sơn cốc.
- Nàng cũng quay về rồi. Nàng luân hồi hẳn là sẽ mang theo toàn bộ ký ức.
Khương Phàm nhìn về phương xa, mình trùng sinh là sau khi đã chết cưỡng ép luân hồi, là sinh mệnh hoàn toàn mới, liên quan tới trí nhớ của kiếp trước, chỉ có những đoạn được phong tồn bên trong hỏa vũ.
Mà Thiên Hậu, thuộc về chủ động luân hồi, bản thân tái tạo.
Nàng không chỉ có mang theo ký ức, rất có thể sẽ còn mang theo có một số năng lực.
Khương Phàm cúi đầu nhìn hai tay mình.
Huyết nhục kiếp trước, tạo nên huyết chủng Kim Hoàng.
Đại địa là phụ mẫu, lấy linh mạch là nguyên, một lần nữa thai nghén sinh mạng.
Ta, vẫn là ta của kiếp trước.
Nhưng muốn trở lại đỉnh phong, cần phải không ngừng rèn luyện.
- Ta là người thứ tám mươi bảy, vậy tám mươi sáu người trước đó có mấy người còn sống ở trên đời này? Có phải hẳn là đã tìm tới Kim Thai khác hay không? Mặc dù bọn hắn không có Linh Hồn Luân Hồi, nhưng đồng căn đồng nguyên, nếu như nguyện ý quy thuận, tất nhiên sẽ trở thành giúp đỡ trung thành nhất của mình.
Bỗng nhiên Khương Phàm cảm thấy áp lực trước đó như chưa từng có.
Thần triều trung liệt dốc hết tất cả, đánh cược hết thảy, chỉ vì muốn để hắn trùng sinh trở về. Hắn nhất định phải dốc hết có khả năng cố gắng trưởng thành, để kết quả bọn hắn khổ sở đợi chờ chỉ có vui mừng, không có thất vọng!
Mà, mặc dù chuyện đã đi qua ngàn năm, nhưng những lão già Bắc Thái Đế Quân kia cũng đều còn sống, đồng thời chấp chưởng một phương đại lục.
Một khi phát hiện Thương Huyền đại lục có vấn đề, tất nhiên sẽ trấn áp.
- Mạnh lên! Mạnh lên! Ta muốn trở nên mạnh hơn! Ta muốn trước khi bọn hắn phát hiện ra ta, trở nên đủ cường đại! Ta muốn trở nên mạnh hơn! Ta muốn so với năm đó còn mạnh hơn nữa! Ta muốn trưởng thành, ta muốn báo thù, ta muốn trùng kiến... Vạn Thế thần triều!
Khương Phàm dùng sức nắm chặt nắm đấm, trong lồng ngực sôi trào lên hào hùng chưa bao giờ có.
Ba ngày sau, đội ngũ của Đại hoàng tử và Cửu công chúa đã đi tới thành Bạch Hổ.
Bây giờ thành Bạch Hổ thoạt nhìn vẫn náo nhiệt như lúc trước. Mặc dù không có Khương Vương phủ, nhưng Bạch Vương phủ, Triệu Vương phủ, còn có Lý Vương phủ, đã sớm di chuyển đến nơi này.
Hơn hai trăm ngàn thiết quân tập kết, ngược lại đã tăng cường lực lượng thủ vệ Bạch Hổ quan.
Chỉ là tam đại vương phủ đều tranh giành quyết liệt lẫn nhau, để phòng ngự của Bạch Hổ quan trở nên rất không ổn định.
Đại hoàng tử, Cửu công chúa, khăng khăng chờ màn đêm buôn xuống tại cứ điểm, tự mình nhìn Đại Hoang bạo loạn trong đêm.
Chương 708 Kinh Hỉ
Mặc dù Tam đại vương phủ cùng cứ điểm phòng giữ cực lực phản đối, nhưng thực sự không lay chuyển được Đại hoàng tử. Cuối cùng chỉ có thể mời Đại hoàng tử đến phòng ngự vững chắc nhất ở cứ điểm đầu tiên, cũng triệu tập hơn tám vạn lực lượng dự trữ đến nơi này.
Cứ điểm đầu tiên từ trên xuống dưới, tụ tập hơn năm vạn người.
- Không cần khẩn trương như vậy. Ác linh mãnh thú bình thường đều vào không được, hôm nay liền có thể tiến đến sao? Các ngươi cứ việc bố phòng, cứ như thường ngày.
Đại hoàng tử đứng ở trên tường thành rộng rãi như đường đi, ngắm nhìn rừng rậm Đại Hoang mênh mông thâm thúy.
Bây giờ đã gần chạng vạng tối, số lượng lớn thí luyện giả đang từ các nơi trở về, thông qua tường thành cao ngất tiến vào thành Bạch Hổ.
- Nơi này chờ một lúc nữa sẽ hỗn loạn đầy máu, thân thể Đại điện hạ vạn kim, hay là đến bên trong cứ điểm nhìn đi.
Tân vương gia của Bạch Vương phủ là trưởng tử Bạch Ngao Thương, Bạch Quân, hắn một mực cung kính hầu ở bên cạnh Đại hoàng tử, muốn khuyên vị đại gia này trở về.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu thật có gì ngoài ý muốn, hắn thật sự là gánh không nổi.
Đại hoàng tử khẽ nhíu mày, ngữ khí nghiêm khắc:
- Đêm nay ta ở ngay chỗ này, còn muốn ta nói mấy lần?
Bạch Quân vội vàng xin lỗi, muốn cầu cứu Cửu công chúa, Cửu công chúa lại một mặt lãnh đạm, nhìn cũng chưa từng nhìn hắn.
Bạch Quân không có cách khác, chỉ có thể nhắc nhở Cự Linh vệ Huyền Giáp vệ làm tốt phòng ngự.
Đại hoàng tử phát hiện xung quanh có chút chen chúc, phân phó cận vệ thiếp thân:
- Không cần nhiều người trông coi như vậy, để lại hai mươi tên là được.
- Thế nhưng điện hạ...
- Không nhưng gì cả, tản ra.
Tường thành liền rộng hơn mười thước.
- Các ngươi đều tụ ở chỗ này sẽ ảnh hưởng bọn hắn phòng ngự.
Sau đó không lâu, tiếng chuông vang vọng khắp cứ điểm, quanh quẩn rừng rậm Đại Hoang, kích thích càng nhiều người tràn vào cứ điểm.
Khi cửa đá cứ điểm ầm ầm đóng lại, giữa đất trời xa xôi, một đường màu đen kéo dài vô tận dần dần rõ ràng hơn, cũng nhanh chóng phóng đại, che khuất bầu trời, bao phủ dãy núi, tràn ngập đất trời xông về phía cứ điểm.
Đại hoàng tử, Cửu công chúa khiếp sợ nhìn hình ảnh hỗn loạn kia.
Hắc ám lao nhanh, vô biên vô hạn.
Ác linh tà ác đang rít gào thê lương, mãnh thú Đại Hoang đều bị kích thích, phát ra gào thét điên cuồng.
Bọn hắn đã sớm chuẩn bị, nhưng vẫn bị đập thảm liệt khí thế kinh hãi trong lòng cuồng loạn.
Nếu như không phải có chút định lực, lúc này đều muốn ngồi xuống.
- Huyền Giáp vệ, lên mũi tên. Cự Linh vệ, tử chiến.
Các võ tướng trấn thủ tám đại cứ điểm toàn bộ hô to, căm tức nhìn về phương xa.
Ầm ầm...
Thời điểm hắc ám mang theo mãnh thú ác linh tới gần cứ điểm cách đó mười dặm, võ tướng ở các nơi bỗng nhiên phất tay, một trăm ngàn Ô Cương Tiễn được bắn vào trời cao, thanh âm to lớn, chấn động đến cứ điểm đều đang lay động.
Một bên hắc ám giống như là biển động, một bên giống như là dòng lũ sắt thép, ầm vang va chạm ở phía trước cứ điểm, nổ lên huyết thủy đầy trời.
Ngay sau đó đợt Ô Cương Tiễn thứ hai, thứ ba điên cuồng nổ bắn ra, liên tiếp oanh kích mãnh thú ác linh trong bóng tối.
Nhưng hắc ám quá mãnh liệt, cuồng liệt táo bạo, rất nhanh đã lấy tình thế rung động đụng phải bình chướng Bạch Hổ quan.
Bình chướng lắc lư kịch liệt, giống như lúc nào cũng có thể sụp đổ, số lượng lớn ác linh mãnh thú ở trước bình chướng đưa ra bộ dáng dữ tợn, Đại hoàng tử Cửu công chúa trên tường thành đều hoảng hồn, suýt chút nữa liền muốn chủ động lui ra khỏi cứ điểm.
Bình chướng sau khi lắc lư kịch liệt đã miễn cưỡng ổn định lại, hắc ám dọc theo bình chướng tràn qua cứ điểm, bao phủ toàn bộ thành Bạch Hổ.
Trong bóng tối ác linh mãnh thú bắt đầu điên cuồng va chạm tường thành, liên miên bất tuyệt, thanh thế to lớn.
Tường thành lắc lư ù ù, cửa thành két loạn hưởng, bình chướng đang khổ cực kiên trì sau một thời gian ngắn liên tiếp mở ra vết nứt.
Số lượng lớn ác linh mãnh thú kêu gào dữ tợn, thuận vết nứt xông lên đầu tường.
- Giết!
Toàn bộ Cự Linh vệ kích phát võ pháp, đội lên phía trước, triển khai chém giết cùng mãnh thú ác linh.
Tràng cảnh khủng bố lại thật lớn, chém giết điên cuồng lại hỗn loạn, tràn ngập kéo dài hơn năm mươi dặm cứ điểm.
Đại hoàng tử và Cửu công chúa âm thầm hồi hộp, không thể không lui đến biên giới tường thành.
Đám cận vệ đều trắng bệch cả mặt, hô hấp khó khăn, rốt cuộc cũng tự mình cảm nhận được sự nguy hiểm của Đại Hoang, những khinh thường trước đó sớm đã tan thành mây khói.
Theo hỗn chiến tăng lên, Cự Linh vệ bọn họ đều giết đỏ cả mắt, nhao nhao quát tháo bọn cận vệ hoàng thất vướng bận cút ngay, bọn hắn không thể không kiên trì lui lại, tận lực đưa ra.
Đúng vào lúc này, một 'Cự Linh vệ' gầy gò đột nhiên bị đẩy lên phía trước xông vào bình chướng sau đó lại bị mãnh thú đánh bay, ba Cự Linh vệ khác cũng bị đánh bay tới hướng bọn thị vệ hoàng thất ở phía sau.
Bọn thị vệ hoàng thất cuống quít giúp đỡ.
- Oa!
'Cự Linh vệ' há miệng phun máu.
- Ta có đan dược.
Đại hoàng tử phất tay ra hiệu, lúc này nên biểu hiện một chút, ủng hộ khí thế.
Bọn thị vệ tranh thủ thời gian ôm lấy vị 'Cự Linh vệ' tuổi trẻ này đưa đến trước mặt Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử lấy ra một viên đan dược từ trong nhẫn không gian, đưa tới trước mặt 'Cự Linh vệ'.
- Ăn xong, tiếp tục chiến đấu, bảo hộ thành Bạch Hổ.
'Cự Linh vệ' nâng tay lên đột nhiên bắt lấy tay Đại hoàng tử, sau đó...
Ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt đầy máu.
- A... Khương Phàm?
Đại hoàng tử sững sờ, một cái tên được thốt ra, sau đó liền muốn lắc đầu, làm sao lại còn gặp ảo giác, nghĩ đến tên hỗn đản kia.
Nhưng... 'Cự Linh vệ' bỗng nhiên thuận thế bóp lấy cổ Đại hoàng tử, một tay khác hung hăng chộp tới Cửu công chúa ở bên cạnh còn đang mờ mịt.
Ầm ầm!
Kim quang nở rộ, Thánh Viêm bạo động, hỏa dực được huy động, hai tay Khương Phàm bóp lấy Đại hoàng tử cùng Cửu công chúa, phóng tới không trung.
Chương 709 Điên Rồi
Bọn thị vệ hoàng thất đều không kịp phản ứng, ánh mắt chỉ là theo bản năng thuận hỏa diễm mà nhìn về phía không trung.
- Ha ha! Ha ha ha! Đại hoàng tử, Cửu công chúa, lại gặp mặt rồi.
Khương Phàm cười to, trong thanh đồng tiểu tháp xông ra xiềng xích tráng kiện, kéo chặt lấy bọn hắn.
- Khương Phàm?
Đại hoàng tử, Cửu công chúa rốt cuộc cũng hoàn hồn, khó có thể tin được mà nhìn người đột nhiên bắt bọn hắn.
Đây là ác mộng sao?
Ác linh Đại Hoang còn có thể tạo ảo giác?
- Các ngươi đã từng nói, chúng ta sẽ còn gặp mặt. Ta chờ lại chờ, các ngươi không đi tìm ta, ta nghĩ đến các ngươi nên đã tự mình tới. Vui mừng không?
Khương Phàm cười to nhưng biểu hiện lại đột nhiên dữ tợn, quát tháo toàn trường:
- Ai dám loạn động, ta xé nát bọn hắn!
Cho đến giờ phút này, trên dưới cứ điểm đầu tiên mới phản ứng được, nhanh chóng lâm vào oanh động.
- Khương Phàm?
- Hắn làm sao tại đây!
- Đang đùa sao?
- Sao ở đâu cũng có hắn thế, điên rồi sao?
- Tên hỗn đản này sao lại ở đây? Sao hắn lại có thể ở đây? Ai nói cho ta biết tại sao tên hỗn đản này lại ở đây?!
Bọn thị vệ hoàng thất triệt để điên rồi.
Phụ mẫu nó, ngươi không thể dựa theo mưu kế mà tới làm việc sao?
Ngươi luôn luôn thình lình xuất hiện như thế, huyên náo như thế khiến chúng ta rất khó chịu!
- Khương Phàm, thật là ngươi!
Đại hoàng tử nổi giận.
Lại bị bắt.
Chết tiệt, ta lại bị tên hỗn đản này bắt sao?
- Khương Phàm, ngươi không nên ở đây.
Cửu công chúa càng khó có thể hơn tin, không phải nói La Phù đang và Hoang Mãng nguyên đang có biến sao? Không phải nói La Phù đang trong nguy cấp sao?
Khương Phàm không ở tiền tuyến, sao lại chạy tới nơi này.
La Phù thế cục còn không có ổn định, Khương Phàm làm sao dám cưỡng ép bắt bọn hắn?
- Nên hay không nên, dù sao ta cũng đều đã tới. Đại hoàng tử, Cửu công chúa, ta nhớ các ngươi muốn chết đi được.
Khương Phàm gắt gao bóp lấy cổ của bọn hắn, đầu ngón tay khảm vào da thịt, xiết chặt lấy động mạch bên trong xương cốt.
- Ngươi... Tên hổn đản ngươi... Ngươi không phải gia nhập Vô Hồi thánh địa sao? Ngươi bây giờ bắt chúng ta, xem như Vô Hồi thánh địa đang can thiệp sự vụ hoàng triều, đây là tối kỵ.
Cửu công chúa bị bóp đến trắng bệch con mắt, thân thể cũng bắt đầu run rẩy.
Khương Phàm cười lạnh:
- Ta muốn gia nhập thánh địa, nhưng còn chưa có chính thức công bố ra ngoài, không tính là can thiệp sự vụ hoàng triều. Ta bắt các ngươi, đơn giản chỉ là ân oán cá nhân.
- Khương Phàm, tốt nhất hôm nay ngươi nên giết chết ta, bằng không đợi ta lại thoát thân, ta sẽ dốc hết có khả năng, muốn mạng chó của ngươi, muốn cả nhà mạng chó Khương gia ngươi.
Đại hoàng tử dùng sức nắm lấy cổ tay Khương Phàm, con mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm hắn.
Khương Phàm kéo bọn hắn đến trước mặt mình, gương mặt dữ tợn.
- Hai vị, các ngươi sẽ không còn có cơ hội! Các ngươi phải chết, chịu hết khuất nhục mà chết, phải chết tại La Phù!
- Khương Phàm, ngươi lại còn dám về Bạch Hổ quan.
Bạch Quân lấy lại tinh thần, nhìn thấy kẻ thù giết phụ thân gần ngay trước mắt, đỏ ngầu cả mắt.
- Câu này đúng là nói nhảm, ta đây không phải đã tới à. Làm tốt chức trách thủ vệ Bạch Hổ quan của các ngươi đi, cố mà giữ vững cứ điểm. Nếu không mãnh thú Đại Hoang sẽ xông vào cứ điểm đầu tiên, tăng thêm việc Đại hoàng tử và Cửu công chúa bị bắt tại nơi này của ngươi, rất có thể Bạch gia các ngươi sẽ phải diệt tộc.
Khương Phàm cảnh cáo một câu, cũng cảnh giác Ô Cương Cung đã kéo lên ở phía dưới cứ điểm, còn có số lượng lớn cường giả đang kích hoạt linh văn.
- Khương Phàm, thả hai vị điện hạ! Nơi này không phải nơi ngươi có thể giương oai, lập tức thả người cho ta.
- Nghĩ rõ ràng xem ngươi đang làm cái gì, không muốn chết liền ta thả người cho.
Bọn thị vệ hoàng thất điên cuồng giận dữ mắng mỏ, ngưng tụ võ pháp cường hãn trong tay, toàn bộ đều khóa chặt Khương Phàm.
Khương Phàm kéo Đại hoàng tử cùng Cửu công chúa vào thanh đồng tiểu tháp:
- Ai dám đụng ta một phân một hào, ta lập tức vặn đầu bọn hắn xuống ném cho các ngươi. Không nên nghĩ là ta đang nói đùa, Khương Phàm ta nói được thì làm được.
Bạch Hổ quan sau một đêm bạo loạn lần nữa khôi phục bình tĩnh, nhưng không đợi các cứ điểm thở phào, từ cứ điểm đầu tiên truyền ra tin tức lại nhanh chóng oanh động các đại cứ điểm khác, thành Bạch Hổ càng khiếp sợ hơn.
- Khương Phàm lại trở về!
- Khương Phàm giả mạo Cự Linh vệ, bắt sống Đại hoàng tử cùng Cửu công chúa.
- Tên điên cuồng này thật đúng là cái gì cũng nghĩ ra được, cái gì đều làm ra được.
- Khương Phàm điên hay không không rõ, nhưng đám bọn thị vệ hoàng thất kia sợ là muốn điên rồi.
- Ai có thể nghĩ Khương Phàm sẽ không một tiếng động mà đuổi theo đội xe hoàng thất tới đây chứ, còn thừa dịp Đại Hoang náo động bắt hai vị điện hạ lại.
- Tên điên này làm việc thật đúng là xuất quỷ nhập thần.
Toàn thành oanh động, nghị luận ầm ĩ.
Tất cả chi đội phòng giữ cứ điểm không lo được nghỉ ngơi, đều dùng tốc độ nhanh nhất tụ tập đến trước cứ điểm đầu tiên.
- Khương Phàm, bàn bạc điều kiện đi, rốt cuộc ngươi muốn thế nào!
Thị vệ thống lĩnh đã tỉnh táo lại, giằng co với Khương Phàm.
Khương Phàm bị lực lượng bốn phương tám hướng bao vây, không trung cuồn cuộn mây đen, lôi điện bạo động, lợi kiếm gào thét ở xung quanh, dày đặc sắc bén, phía dưới còn có nồng đậm cát bụi đang cuồng loạn.
Năng lượng vô cùng táo bạo, tùy thời cũng có thể làm cho Khương Phàm mất mạng.
- Để cho ta tiến vào Đại Hoang!
- Sau đó thì sao?
- Không thể ít hơn trăm dặm.
- Lý do!
- Còn đòi lý do? Ngươi nghĩ ta sẽ báo cáo tình huống với ngươi sao! Bớt nói nhảm, ta đếm đến mười, không thả ta đi, ta ném ra một cánh tay của Đại hoàng tử.
- Khương Phàm, ngươi nên nghĩ rõ ràng ngươi đang làm gì. La Phù và Lang Gia hoàng triều đã ký kết hiệp nghị hòa bình, lúc này ngươi ra tay, chính là đang chọn lên chiến tranh.
Chương 710 Lần Đầu Tiên Liên Hợp Hành Động (1)
- Lang Gia hoàng triều sớm muộn đều sẽ khai chiến, ta chủ động nhấc lên, vừa vặn bớt để các ngươi kiếm cớ. Bây giờ ta bắt đầu đếm, mười.
Khương Phàm vừa dứt lời, một cánh tay đầy máu từ trong thanh đồng tiểu tháp bay ra.
Tay áo kim văn màu đen, thể hiện thân phận của cánh tay.
- Khương Phàm!
Toàn trường giận dữ mắng mỏ, hỗn đản này rõ ràng là đang đùa nghịch bọn hắn, không phải đếm tới mười sao, trực tiếp liền đếm ra mười!
Khương Phàm đón kiếm khí đi qua:
- Ai dám ngăn cản ta, cánh tay thứ hai sẽ được đưa ra tới.
Nam tử khẩn trương khống chế kiếm khí nhìn về phía thị vệ thống lĩnh.
Thị vệ thống lĩnh giãy dụa trong lòng, muốn ngăn lại, nhưng lại không dám cản.
Nếu như Đại hoàng tử thật bị Khương Phàm chặt thành từng khúc, chờ sau khi còn sống trở về, chuyện đầu tiên liền sẽ lăng trì xử tử hắn.
Có thị vệ khác nhỏ giọng nhắc nhở:
- Thống lĩnh, Khương Phàm sẽ không tự mình tới, rất có thể còn có bố trí gì khác. Ví dụ như, Huyết Ngục đang mai phục ở trong Đại Hoang. Nếu như Khương Phàm tiến vào Đại Hoang, chúng ta lại theo tới, nói không chừng liền sẽ trúng mai phục.
Bạch Quân bỗng nhiên tiến đến thị vệ thống lĩnh, nhỏ giọng nói nhỏ:
- Ta có đề nghị, không biết có thể hay không nói.
- Mau nói!
- Trực tiếp bắt lấy Khương Phàm! Mặc kệ Đại hoàng tử và Cửu công chúa!
- Ngươi điên rồi?
Thị vệ thống lĩnh cau mày, hỗn đản này sao có thể nói ra lời như vậy.
- Đại hoàng tử bị bắt một lần đã để hoàng thất hổ thẹn, nếu như lại bị bắt lần thứ hai, mặt mũi hoàng thất để ở đâu? Nếu như ngươi bởi vì cưỡng ép bắt Khương Phàm mà tổn thương hai vị điện hạ, hoàng thất bắt đầu sẽ trách phạt ngươi, nhưng trong lòng sẽ cảm kích ngươi, nhất là Lục hoàng tử!
Đáy mắt Bạch Quân hiện lên tia sắt lạnh, ý vị sâu xa nhắc nhở thị vệ thống lĩnh.
Thị vệ thống lĩnh nhìn chằm chằm Bạch Quân:
- Ngươi là muốn hại chết ta?
- Ta là đang giúp ngươi!
- Ngươi là đang hại ta!
Thị vệ thống lĩnh đột nhiên dữ tợn.
Hắn là thị vệ thống lĩnh, nếu vì công lao mà không tiếc giết hại chủ tử, chính là bất trung bất nghĩa.
Lục hoàng tử xác thực sẽ hài lòng, nhưng tuyệt đối sẽ không để ý sống chết của hắn, hoàng thất càng không khả năng lại dung hạ tha hắn.
Nếu như Khương Phàm bị bức ép đến mức nóng nảy sau đó không phải là trực tiếp sát hại Đại hoàng tử, mà là làm nửa sống nửa chết lại ném đi ra. Đại hoàng tử khẳng định đem lửa giận phát tiết ở trên người hắn, oán hắn không để ý sống chết của chủ tử, oán hắn bàn công cận lợi.
- Ta...
Vạn Quân vừa muốn mở miệng, thị vệ thống lĩnh đột nhiên đánh một chưởng, ngưng tụ khí tức kim loại kinh khủng, đánh vỡ nát đầu hắn.
- Ngươi đang làm gì!
Đám người Bạch Vương phủ, toàn thể chi đội của Vạn Quân nhìn hằm hằm, giằng co với thị vệ thống lĩnh.
- Bây giờ cũng làm theo lời ta bảo, thả người!
Thị vệ thống lĩnh không do dự nữa, trước tiên phải bảo trụ tính mệnh của Đại hoàng tử, sau đó giao cho hoàng thất lại đi trao đổi.
Về phần hoàng thất khuất nhục gì, đó là chuyện hoàng thất, chí ít không có liên quan gì cùng đám người bọn hắn đây.
Mặc dù Đại hoàng tử sẽ chịu nhục, nhưng sau đó cũng sẽ bởi vì mình quả quyết, mà tha thứ cho mình.
Dù sao chuyện bị bắt này quá ngoài ý muốn, không trách những thủ vệ bọn hắn đây được.
- Khương Phàm, ngươi có thể đi! nhưng phải bảo đảm điện hạ an toàn!
Thị vệ thống lĩnh không còn dây dưa cùng Khương Phàm, hắn cho đó là lựa chọn chính xác nhất.
- Ngươi xác định?
Bọn thị vệ hoàng thất khó có thể tin được mà nhìn thống lĩnh.
- Đại điện hạ và Cửu công chúa đều không ở bên ngoài, chúng ta không có chỗ xuống tay. Cứu không được, chỉ có thể cho đi.
Thị vệ thống lĩnh ra hiệu Khương Phàm rời khỏi.
Khương Phàm rất bất ngờ, coi như vị thống lĩnh này có vẻ thông minh, không có cố chấp kiên trì.
Thế này cũng bớt đi phiền phức cho hắn.
- Nếu như hoàng thất trách phạt, ngươi có thể tự mình gánh chịu toàn bộ trách nhiệm?
Bọn thị vệ hoàng thất vẫn không yên lòng, đường đường là hoàng tử lại liên tục bị bắt, mặc kệ là nguyên nhân gì, làm thị vệ khẳng định đều là có trách nhiệm.
- Chính ta gánh chịu!
- Ngươi xác định?
- Ta xác định, thả người!
Sau khi thị vệ thống lĩnh liên tục khẳng định, bọn thị vệ đều từ từ tản võ pháp bao quanh Khương Phàm ra.
Khương Phàm lập tức xông vào Đại Hoang, biến mất trong tầng mây mênh mông.
Tin tức Đại hoàng tử, Cửu công chúa bị tóm tại Bạch Hổ quan nhanh chóng truyền khắp Thương Châu, sau đó oanh động cả Bắc Cương, rồi truyền đến hoàng thành.
Bất luận là ai, sau khi nhận được tin tức, câu đầu tiên đều là hỏi thật hay giả!
Đường đường là hoàng tử, sao lại cứ liên tục bị bắt được.
Tất cả thị vệ hoàng thất đều là phế vật sao?
Khương Phàm đây là muốn cùng hoàng thất không chết không thôi sao, chỉ cần có rảnh rỗi liền tính toán làm sao bắt tộc nhân hoàng thất!
Coi như không rảnh, thì hắn cũng cố không đến trêu chọc!
Một hài tử, lại giày vò hoàng thất cao ngạo đến người người đều cảm thấy bất an.
Hoàng thất đang tức giận vấn trách 'Hồng Liên Đan Thành' của La Phù.
Nhưng hoàng thất không có lập tức khởi xướng chiến tranh, bởi vì bọn hắn còn chưa có chuẩn bị kỹ càng.
Thời điểm tin tức truyền đến La Phù, Khương Phàm đã trèo đèo lội suối, về tới Vô Hồi thánh địa.
- Nghị nhi, ngươi đã trở về, Thánh Chủ đều đang sốt ruột chờ ngươi.
Khương Tuyền chặn đứng Khương Phàm vừa trở về, nắm lấy cổ áo hắn liền bay tới thánh điện.
Trong thánh điện, Thánh Chủ đang ngồi ngay ngắn ở trên cao.
Hai bên đại điện theo thứ tự là Ngụy Thiên Thu và các túc lão, Vũ Văn Hùng và các đệ tử đời hai. Còn có sáu đệ tử thánh văn là Dạ An Nhiên, Tịch Nhan, Cơ Lăng Huyên, Thương Hàn Nguyệt, Hàn Ngạo, Tiêu Phượng Ngô.
- Đây là đang làm gì?
Khương Phàm cảm thấy kỳ lạ với bầu không khí nghiêm túc trong điện.
- Không phải là ngươi nên bái Thánh Chủ trước sao?
Khương Tuyền vụng trộm đưa tay nhắc Khương Phàm.