Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 776 Rất đặc biệt

Tiêu Lạc Sư cất kỹ thi thể Thẩm Hoành Đồ, vẫn ngắm nhìn bụi mù xung quanh, ánh mắt giá lạnh:

- Tìm kiếm cho ta! Mặc kệ các ngươi và Thẩm Hoành Đồ có giao tình hay không, bây giờ chính là liên quan đến mặt mũi hoàng tộc.

Lăng Thất Tung nhắc nhở:

- Tính cách Khương Phàm lạnh lẽo cứng rắn, làm việc không hề cố kỵ. Sau khi các ngươi gặp mặt hắn, nếu như toát ra địch ý, hắn sẽ trực tiếp ra tay. Cho nên, nếu như phát hiện, hoặc là âm thầm theo dõi không động thủ, hoặc là trực tiếp giết qua.

- Lùng bắt Khương Phàm!

Đôi mắt mỹ lệ của Tiêu Lạc Lê nổi lên ý lạnh.

Khương Phàm đang di chuyển trong phế tích, cuốn đi số lượng lớn thi thể Yêu thú chết thảm.

- Con rết lớn như vậy?

Khương Phàm phát hiện một con rết trong phế tích, thân dài tới hơn năm mươi mét, nhìn thấy mà giật mình.

Toàn thân nó đen kịt, áo giáp cứng rắn như sắt thép, chân dài hai bên vô cùng cường tráng, giống như là cương mâu sắc bén.

Đáng sợ nhất là gương mặt kia, giống như là mặt quỷ dữ tợn, lít nha lít nhít chấm đỏ giống như vô số ánh mắt, để cho người ta nhìn thấy mà phát lạnh.

- Quỷ Diện Ngô Công, bình thường sinh sống mấy ngàn mét dưới mặt đất, rất ít khi xuất hiện ở bên ngoài, nó hẳn là bị Cự Phong Long rung ra. Nó là nổi danh độc vật, huyết nhục đều có kịch độc, có thể khiến người ta ruột xuyên bụng nát, linh hồn tan rã.

- Con Quỷ Diện Ngô Công này có thể dài đến quy mô này, chỉ sợ độc tố trong thân thể đã tích lũy đến tình trạng thái kinh người rồi.

Đan Hoàng không chỉ quen thuộc dược liệu, đối với Yêu thú cũng có nghiên cứu.

Dù sao thời điểm luyện chế đan dược, sẽ còn cần đến một ít huyết nhục Yêu thú, hoặc có thể là thú nguyên.

- Chỉ có độc, không có chút tác dụng nào khác?

- Giáp da của nó rất đặc biệt.

- Đặc biệt thế nào?

- Nóng chảy thành nước, phát ra đến trong không khí, sẽ có mùi hương kì dị. Sau đó thì... Trợ hứng...

- Trợ hứng?

- Chính là vấn đề hào hứng kia. Ngày nào đó ngươi muốn cùng Dạ An Nhiên, vụng trộm làm chút thứ này, đoán chừng hai ngươi có thể giày vò mười ngày mười đêm đều không dừng được.

- Ngài đang nói đùa?

Khương Phàm bỗng dưng cứng đờ.

- Chỉ cần một giọt! Ngươi hào hứng cao, nàng muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào. Chỉ cần ngươi eo tốt thận tốt, nàng lại chịu được, mười ngày đều là ta phỏng đoán cẩn thận.

Khương Phàm dở khóc dở cười, quay đầu rời khỏi.

Lão nhân gia này kiểu gì cũng sẽ thỉnh thoảng cho hắn chút ngôn từ lang hổ, mấu chốt còn chững chạc đàng hoàng.

Tuy nhiên...

Khương Phàm chưa đi được mấy bước, con mắt chợt xoay chuyển, lại đi trở về.

Đan Hoàng nghĩ là Khương Phàm đã động tâm, lập tức khuyên bảo hắn:

- Lần đầu tiên hai người đều rất biết hàm súc, không biết làm sao ra tay, làm không tốt sẽ còn làm cho rất xấu hổ. Nếu như có thứ này, rất nhanh, thân thể hai ngươi liền sẽ phát nhiệt, con mắt tỏa ánh sáng, sau đó quên hết tất cả, tùy ý hưởng thụ. Đã giải quyết xấu hổ, lại có thể để lại cho các ngươi dư vị lần đầu tiên, nhất cử lưỡng tiện.

- Ta không phải dùng cho mình.

Khương Phàm cười khổ lắc đầu, lão tổ tông này còn nói nghiện.

- Đừng thẹn thùng, đều đã lớn, có một số việc nên trải qua thì phải trải qua.

Đan Hoàng thật hy vọng Khương Phàm có thể trải qua, đó là quá trình biến đổi từ nam hài nhi đến nam tử.

- Ta thật không phải dùng cho mình!

Khương Phàm thu Quỷ Diện Ngô Công vào thanh đồng tiểu tháp.

- Ngươi muốn làm gì? Chớ làm loạn nha.

Đan Hoàng nhắc nhở xong liền thở dài, đứa nhỏ này khẳng định là muốn dùng cho chủ ý xấu nào đó, nhắc nhở 'Không làm loạn' chính là câu nói nhảm.

Lúc này, càng ngày càng nhiều Yêu thú, đệ tử thánh địa, xông vào mảnh bụi mù tung hoành trăm dặm này, kích động tìm kiếm bảo bối.

Khương Phàm bằng vào ý thức mẫn cảm, xảo diệu tránh khỏi các nơi có 'Vật sống', tự mình sưu tập thi thể Yêu thú, đào móc linh quả đặc biệt.

- Long huyết Cự Phong Long!

Sau khi Khương Phàm giày vò nửa ngày, rốt cuộc tìm được một vũng máu.

Nồng đậm huyết khí tràn ngập mấy trăm mét, mơ hồ quanh quẩn tiếng long ngâm trầm thấp.

Một đám Xuyên Sơn Giáp to béo lần theo khí tức phóng tới tới, hai con mắt đều nổi đỏ lên.

Trước tiên Khương Phàm liền cuốn đi toàn bộ long huyết, phóng lên tận trời, biến mất tại trong bụi mù.

Sau đó không lâu, bọn người Tiêu Lạc Lê, Tiêu Lạc Sư truy đuổi đến nơi đây.

- Hoàng huynh, huynh có phát hiện hay không, khí tức Khương Phàm có chút đặc biệt?

Tiêu Lạc Lê khẽ mím môi, vẻ mặt có chút quái lạ.

- Cái gì đặc biệt?

- Ta mơ hồ có thể cảm nhận được hắn tồn tại! Nhất là lúc hắn phóng thích Thánh Viêm!

Tiêu Lạc Lê vừa mới bắt đầu không có cảm giác như vậy, thế nhưng truy tìm cho đến bây giờ, càng ngày càng xác định nàng có thể cảm nhận được Khương Phàm.

- Linh văn của hắn là gì?

Tiêu Lạc Sư nhìn về phía Lăng Thất Tung.

- Thú linh văn loại Hỏa điểu, cụ thể không rõ ràng.

Lăng Thất Tung lắc đầu, ngay cả Vương Quốc Hắc Ám đều không thật sự xác định được linh văn của Khương Phàm, có người nói Hỏa Liệt Điểu, có người nói một loại Liệt Diễm Tước nào đó.

- Chúng ta là Lôi Hỏa song linh văn, đối với Thánh linh văn loại hỏa diễm có cảm ứng cũng coi như bình thường, nhưng hắn cho ta cảm giác...

Tiêu Lạc Lê càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.

Lúc này, nơi xa đột nhiên phát sinh tiếng oanh minh kịch liệt, đất rung núi chuyển, cường quang ngập trời.

Khuôn mặt mỹ lệ của Tiêu Lạc Lê có chút động, khó có thể tin được mà nhìn ngọc thạch nơi cổ áo mình.

Đây là vũ khí Không Gian đặc chế, bên trong không chỉ có nhu yếu phẩm của nàng, còn có một 'Chu Tước pháp chỉ' trước khi đi phụ hoàng đặc biệt giao cho nàng. Bảo đảm bọn hắn có thể tại thời điểm gặp được Vĩnh Hằng Chi Linh, cưỡng ép cầm xuống.

- Muội làm sao thế?

Tiêu Lạc Sư kỳ quái nhìn sắc mặt Tiêu Lạc Lê.

Những người khác cũng đều đang nhìn nàng, còn là lần đầu tiên nhìn thấy vị công chúa hoàng tộc cao ngạo này toát ra vẻ mặt như vậy.

- Đi qua nhìn một chút!

Tiêu Lạc Lê lập tức ngưng tụ hai cánh hỏa diễm, phóng tới phương xa.

Rốt cuộc nàng cũng xác định loại cảm giác này là đến từ chỗ nào, chính là Chu Tước pháp chỉ phong tồn bên trong Không Gian Ngọc Thạch kia.

Tại sao Khương Phàm lại gây nên cảm ứng cho Chu Tước pháp chỉ?

Là linh văn của Khương Phàm, hay là trên người Khương Phàm mang theo thứ gì đặc biệt?
Chương 777 Đau nhức cũng khoái hoạt

- Ranh con, Điểu gia ta tìm được ngươi rồi!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu đột nhiên xuất hiện trên mây mù, cuồn cuộn liệt diễm, hóa thân Liệt Diễm Hùng Sư, uy nghiêm cuồng bạo, gào thét như sấm, nhào về phía Khương Phàm.

- Ngươi còn sống?

Khương Phàm giật mình phát hiện nguy hiểm, thú văn trong ý thức hải liên miên phát sáng, nhưng không phải phóng xuất ra mãnh hổ hùng sư, mà là mấy trăm con phi trùng, Hỏa Phong, còn có Linh Điệp, toàn bộ phóng lên tận trời, liên tiếp dẫn bạo.

Không phải muốn chặn đánh Hỏa Diễm Huyễn Điểu, mà là che giấu vị trí của hắn, quấy nhiễu Hỏa Diễm Huyễn Điểu.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu hóa thân hùng sư, hung hãn nóng nảy, đạp trên liệt diễm giáng lâm, đánh vỡ nát Thánh Viêm.

Khương Phàm mượn cơ hội này, nhanh chóng phóng tới, chấn mở hai cánh, bay lên trời cao.

- Ranh con, ngươi chạy sao?

Hỏa Diễm Huyễn Điểu rơi xuống đất, phát ra tiếng gào thét thật lớn.

Giống như là bí thuật Sư Hống, sóng âm cuồn cuộn, chấn động thiên khung, không gian đều nổi lên gợn sóng.

Khương Phàm kêu lên đầy thê lương thảm thiết, đầu đau muốn nứt, Thánh Viêm toàn thân đều suýt chút nữa đã sụp đổ, nhưng hắn vẫn cắn răng, liều mạng huy động hai cánh chạy trốn.

Hống hống hống...

Hỏa Diễm Huyễn Điểu hóa thân cự điểu, vỗ cánh bay lên không, liệt diễm, cuồng phong gào thét, thanh thế cực kỳ to lớn.

- Quả nhiên là Khương Phàm!

Bọn người Tiêu Lạc Lê vọt tới chỗ cao, ngóng nhìn phương xa.

- Đuổi!

Tiêu Lạc Sư phóng xuất ra một con Thương Thiên Tước từ trong nhẫn không gian. Mặc dù chỉ có năm tuổi, nhưng lại có cảnh giới tương đương với Linh Nguyên cảnh cửu trọng thiên.

Thương Thiên Tước giương cánh hơn năm mươi mét, tràn ngập lôi triều, bay thẳng lên trời, cường quang chói mắt.

Bọn người Tiêu Lạc Lê liên tiếp bay lên không, vững vàng rơi trên người Thương Thiên Tước, phóng theo Khương Phàm.

- Tên tặc điểu này nhanh thật!

Khương Phàm huy động hai cánh, tốc độ tăng lên tới cực hạn, nhưng vẫn không thoát nổi Hỏa Diễm Huyễn Điểu phía sau.

- Tiểu tử, khoanh tay chờ bị bắt đi, Điểu gia ta hôm nay không bắt được ngươi quyết không bỏ qua.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu hóa thân liệp ưng theo đuổi không bỏ, liệt diễm càng ngày càng hừng hực, xa xa nhìn lại, giống như một mảnh thiên thạch kéo dài ánh lửa trăm thước lướt qua trời cao.

Khương Phàm tiếp cận ngọn núi cao trước mặt, hắn không tránh né, cứ thế trực tiếp đón đầu đụng vào.

Ầm ầm!

Đỉnh núi sụp đổ, núi cao lay động, đá vụn hòa với Thánh Viêm đổ xuống.

Khương Phàm chật vật theo đá vụn rơi xuống rừng rậm.

- Ngọa tào! Tự mình đụng chết? Đây là thà chết chứ không chịu khuất phục sao? Thật là kiên cường!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu ngây ra một lúc, cũng đổ đầu lao xuống, cuốn lên liệt diễm ngập trời, đuổi kịp Khương Phàm.

- Chẳng quản ngươi sống hay chết, lão tử ăn chắc!

Tuy nhiên, Hỏa Diễm Huyễn Điểu rất xảo quyệt, nó không trực tiếp bổ nhào qua, mà là ngưng tụ lại số lượng lớn hỏa cầu đánh về phía Khương Phàm, toàn bộ bạo tạc.

Ầm ầm!

Hỏa cầu liên miên nổ tung, số lượng kinh người, hình thành sóng xung kích kinh khủng, cũng mang theo cả sóng nhiệt kinh người.

Khương Phàm kích phát áo giáp, ngạnh kháng hỏa diễm, vung ra Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh về phía Hỏa Diễm Huyễn Điểu.

- Ha ha, nổ choáng đi. Ngươi ném sớm rồi!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu nhanh chóng tránh khỏi, vạch ra một đường cong, sượt qua Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, lao thẳng tới Khương Phàm.

Liệt diễm toàn thân nó cuồn cuộn, hóa thân thành Liệt Diễm Hùng Sư, mở ra cái miệng thật lớn, một ngụm nuốt qua.

Thời khắc sinh tử, thanh đồng tiểu tháp trên cổ Khương Phàm lóe lên cường quang, Quỷ Diện Ngô Công dài năm mươi mét đột nhiên xuất hiện.

Quá lớn!

Quá đột nhiên!

- Ngao...

Uy mãnh Liệt Diễm Hùng Sư trừng to mắt, đối diện liền nuốt bảy tám mét.

Cái đuôi cứng rắn của Quỷ Diện Ngô Công chọc thẳng vào cổ họng của nó.

Răng rắc!

Liệt Diễm Hùng Sư tức giận, miệng rộng bỗng nhiên khép kín, huyết thủy văng khắp nơi, cưỡng ép cắn đứt.

Khương Phàm quả quyết lấy đi phần còn lại, chạy tới mấy bước, sau đó lại phóng lên tận trời.

- Lại ra vẻ! Ngươi không thể thành thành thật thật nhận mệnh sao?

Hùng sư nhấm nuốt, luyện hóa huyết nhục, phun ra giáp da, đạp trên liệt diễm phóng lên tận trời, tiếp tục đuổi bắt Khương Phàm.

- Chờ một chút!

Khương Phàm dừng ở giữa không trung, kịch liệt thở dốc.

Hỏa cầu quần bạo trước đó không thể nổ chết hắn, nhưng đã chấn thương nội tạng.

- Chờ không được nữa!

Liệt Diễm Hùng Sư gào thét phóng tới.

- Tên ngu xuẩn nhà ngươi! Chẳng lẽ ngươi không phát hiện có cái gì không thích hợp sao? Đó là Quỷ Diện Ngô Công! Huyết nhục có kịch độc! Có thể để ngươi ruột xuyên bụng nát, linh hồn tan rã!

Khương Phàm chỉ vào Hỏa Diễm Huyễn Điểu hô to.

Liệt Diễm Hùng Sư tranh thủ thời gian dừng lại:

- Ngươi lừa gạt ta sao?! Quỷ Diện Ngô Công dưới đất mấy ngàn mét, ngươi có thể móc nó ra?

- Ngươi cũng hiểu rõ Quỷ Diện Ngô Công, vậy thì quá tốt rồi.

Khương Phàm lật ra Quỷ Diện Ngô Công hơn bốn mươi mét còn lại từ trong thanh đồng tiểu tháp, dùng sức lung lay, lại thu về.

- Có phản ứng chưa?

- Phản ứng cái rắm! Điểu gia ta bán yêu bán linh, không có lục phủ ngũ tạng!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu trở về bộ dáng lúc đầu, ngoại trừ thân ảnh mơ hồ, đơn giản giống như là đoàn lửa sôi trào.

- Thì ra không tim không phổi sao, nhưng ngươi có linh hồn.

- Ngươi... Ngươi ác độc!

- Ngươi hiểu rõ Quỷ Diện Ngô Công sao? Giáp da của nó sau khi nóng chảy, còn có hiệu quả trợ hứng. Mặc dù ngươi đã phun ra, nhưng hẳn là cũng đã trúng rồi!

- Hỗn đản, gia gia ta liều mạng với ngươi!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu hét giận dữ.

- Chờ một chút! Ta có thuốc giải!

- Còn không mau lấy ra!

- Ta cho ngươi thuốc giải, ngươi đừng có lại đuổi ta. Thành giao?

- Nghĩ hay lắm!

- Vậy thì cùng chết đi. Đến đây, giết chết ta trước, ngươi lại tìm nơi chờ chết.

Khương Phàm tản ra liệt diễm, rơi xuống trên núi đá rách rưới phía dưới.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu hung dữ trừng mắt nhìn Khương Phàm, thân thể thật đã xuất hiện cảm giác khác thường.

Mà cái gọi là bán yêu bán linh, là có lực khống chế Linh tộc đặc biệt, lại có thể chất Yêu tộc cường hãn. Nó không phải không xương không thịt, không tim không phổi, mà là có thể hóa thành linh lực, lại có thể ngưng tụ thành nhục thể, không phải không tồn tại, là tồn tại dưới một phương thức khác.
Chương 778 Đúng là duyên phận

- Thuốc giải! Nhanh nhanh nhanh! Thuốc giải!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu nhịn không được nữa.

Liệt diễm toàn thân bắt đầu nhấc lên kịch liệt, không bị khống chế trở về thành da thịt hài cốt, còn đau nhức kịch liệt khó nhịn, kích thích đến từ linh hồn cũng càng ngày càng mãnh liệt.

Khương Phàm nhún nhún vai:

- Ta không có thuốc giải, nhưng ta có thể luyện thuốc giải. Ngươi đi giúp ta tìm dược liệu, ta giúp ngươi luyện.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu nhìn hằm hằm Khương Phàm:

- Ngươi đùa bỡn ta?

- Ai bảo ngươi muốn ăn ta.

Khương Phàm không có thừa cơ giết nó, là hy vọng có thể mang nó ra ngoài.

Loại yêu vật bán yêu bán linh này quá hiếm thấy, nếu như có thể hàng phục, nhất định có tác dụng to lớn.

- Ngươi...

- Đừng ngươi ta nữa, nhanh đi tìm đi, sớm tìm tới một phần, sớm giải thoát đau đớn.

- Tiểu tử ngươi nếu là dám... A?

Hỏa Diễm Huyễn Điểu đột nhiên cúi đầu nhìn phía dưới mình.

- Có phải có phản ứng hay không?

Khương Phàm cũng nhịn không được vui vẻ.

- Ngươi hỗn đản... Nhanh, Nhanh đi.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu muốn điên rồi, thân thể rõ ràng rất đau đớn, vậy mà có một số nào đó rất hưng phấn.

Đan Hoàng cung cấp cách luyện thuốc giải cho Khương Phàm:

- Mười hai gốc Tẩy Cốt Hoa, ba trăm viên Hoạt Khí Quả, một trăm gốc Huyết Tinh Thảo, hai trăm gốc Bát Giác Huyền Băng Thảo, chín cây Tử Hồn Tử Liên...

Khương Phàm dựa theo Đan Hoàng phối phương, theo thứ tự nói ra.

- Chậm một chút chậm một chút, Điểu gia đầu óc không có tốt như vậy.

- Ta viết cho ngươi?

- Viết! Nhanh viết!

- A? Ngươi không chỉ có thể nói tiếng người, còn có thể biết xem chữ?

- Ngươi chẳng cần quan tâm ta, nhanh lên.

Khương Phàm dùng da thú viết xuống hơn ba mươi loại dược thảo, giao cho Hỏa Diễm Huyễn Điểu.

- Đừng chạy xa! Điểu gia rất nhanh sẽ trở lại!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu mang theo da thú vội vã rời khỏi.

Sau khi Khương Phàm thấy Hỏa Diễm Huyễn Điểu biến mất, nhanh chóng tiến vào trong rừng rậm, tiếp tục tìm kiếm cơ duyên của hắn.

Nơi này cách Thánh Sơn chỉ có ngàn dặm, nghe rất xa, nhưng Thánh Sơn nơi xa quá to lớn, đứng ở chỗ này đều có cảm giác như gần ngay trước mắt.

Nơi này cây cối nồng đậm lại tươi tốt, khắp nơi có thể thấy được đại thụ cao hơn ngàn mét, rủ xuống vô số chạc cây sợi đằng, giống như là núi lớn san sát.

Ở trước mặt bọn chúng, một ít núi đá đều lộ ra nhỏ bé.

Nhưng, số lượng mãnh thú nơi này cũng dần dần tăng nhiều, còn có rất nhiều khí tức kinh khủng tràn ngập giữa rừng rậm.

Khương Phàm không thể không thả chậm tốc độ, cẩn thận tìm kiếm linh quả.

- Đó là cái gì?

Khương Phàm đột nhiên nghe được một tiếng vang quái dị, cẩn thận từng li từng tí chui vào bên trong sợi đằng già nhìn quanh về phía trước.

Một cảnh tượng rung động xuất hiện ở trước mắt.

Một gốc quái thụ to lớn đang quay quanh một ngọn núi đá cao hơn mấy trăm mét.

Quái thụ do số lượng sợi đằng tráng kiện kinh người quấn quanh mà thành, bộ dáng giống như là Thanh Đằng Lão Long, phía trên rất nhiều sợi đằng còn tỏa ra tử hoa tiên diễm, lấp lóe ánh sáng quỷ dị mê người.

Núi đá đang lay động lịch liệt, không ngừng sụp ra vết nứt, âm thanh răng rắc giống như đang gào thét.

Quái thụ kịch liệt vặn vẹo, không ngừng tăng cường lực lượng, còn vung lên sợi đằng, tiến vào trong cái khe núi đá đổ xuống, hấp thu lực lượng bên trong.

- Thôn Sơn Thụ! Một loại Thụ Yêu, dây leo rất cứng, lực lớn không gì sánh được, lấy núi cao làm thức ăn. Loại Yêu Thụ này tính phá hư cực mạnh, lúc bình thường thôn phệ núi đá, nếu như phát hiện ở dưới mặt đất có linh mạch, cũng sẽ chui vào dưới mặt đất, săn linh mạch.

Đan Hoàng xuyên thấu qua linh hồn Khương Phàm, quan sát tình huống bên ngoài.

- Những thứ kỳ quái nơi này thật đúng là không ít.

Khương Phàm lặng lẽ rút đi, tiếp tục tìm kiếm phía trước.

Giống như hắn nói, xác thực quái đồ nơi này rất nhiều. Số lượng lớn yêu vật kỳ dị chưa bao giờ nghe đến lai có thể thấy được ở khắp nơi.

Ví dụ như yêu hoa cực xinh đẹp nở rộ trong tán cây cao ngất, mãnh cầm săn mồi trên trời.

Ví dụ như ba cự tượng đầu có thể điều khiển ba loại năng lượng khác nhau, ẩn hiện thành đàn, săn bắn hùng sư, mãnh hổ.

Ví dụ con kiến to như con nghé, có thể đi ra khỏi mặt đất làm rung chuyển núi.

Thậm chí Khương Phàm còn phát hiện một linh tuyền thần bí, nhưng nơi đó có một quái vật nửa người nửa rắn chiếm cứ, tràn ngập khí tức làm cho người hồi hộp.

- A? Nơi đó có người?

Khương Phàm phát hiện một mảnh sương mù chiếu sáng trong một sơn động. Chợt nhìn, giống như có người đang cúi đầu tĩnh tọa ở bên trong.

Khương Phàm ngưng tụ linh lực kích thích hai mắt, dần dần nhìn thấu màn đêm.

- Một gốc linh quả hình người?

Khương Phàm kinh dị khẽ nói, đó là một quả trái cây hình người, giống như là Thánh Phật, toàn thân bạch ngọc, nghiêm túc yên tĩnh, liên tục tỏa ra vầng sáng kỳ diệu.

- Ngươi chờ chút đã! Để cho ta tìm kiếm!

Linh hồn Đan Hoàng bám vào trên linh hồn Khương Phàm, quan sát phía ngoài.

- Là Thánh Nhân Quả sao? Ừm... Thật đúng là Thánh Nhân Quả!

- Dùng Thánh Nhân để gọi sao? Nó có hiệu công thần kỳ gì sao?

Khương Phàm ngạc nhiên, lại nhìn qua.

- Sở dĩ dùng Thánh Nhân để gọi là bởi vì chỉ có nơi Thánh Nhân mai táng, mới có thể sau một thời gian thật lâu mới sinh ra ra một gốc Thánh Nhân Quả.

- Phía dưới có Thánh Nhân?

Gương mặt Khương Phàm có phản ứng.

Thánh Nhân, phía trên Niết Bàn cảnh, là con người tồn tại gần với thần.

- Có thể chôn giấu lấy di hài Thánh Nhân, cũng có thể là máu Thánh Nhân vẩy xuống, có rất nhiều khả năng. Nhưng, chỉ cần đã sinh ra Thánh Nhân Quả, đã nói lên Thánh Nhân mai táng ở đó đã hoàn toàn biến mất. Thánh Nhân Quả được xem như di thể để lại cho nhân gian một chút năng lượng sau cùng.

Đan Hoàng rung động không thôi, Vĩnh Hằng Thánh Sơn quá kỳ diệu, nếu như có thể, hắn thật hy vọng Khương Phàm có thể ở chỗ này cái ba năm, năm năm.

- Hiệu quả thì sao?

Khương Phàm càng mong đợi.
Chương 779 Kinh hiện Thánh Nhân Quả

- Phải nhìn xem mai táng phía dưới là cái gì, cũng phải nhìn năng lượng còn sót lại mạnh hay yếu. Có một số hài cốt có thể khỏe mạnh, có một số có thể mở rộng kinh mạch, có một số có thể kích phát huyết mạch, thậm chí có một số còn để lại truyền thừa đặc biệt, tóm lại có liên quan với Thánh Nhân khi còn sống.

- Nhưng mặc kệ như thế nào, khí tức Thánh Nhân đối với ngươi mà nói, tuyệt đối đều là cơ duyên, có thể kích phát lực lượng huyết mạch của ngươi, dẫn dụ thức tỉnh uy lực truyền thừa. Loại vật này không thể nào vô chủ, bên trong hẳn là có vô yêu vật đáng sợ trông coi.

Khương Phàm vừa chờ mong, vừa khẩn trương.

Trong sơn động đen như mực, giống như vô cùng sâu, nhưng, lại giống như không có yêu khí đặc biệt mãnh liệt nào.

- Thánh Nhân Quả do là di thể Thánh Nhân dưới đất thai nghén, cho đến khi hoàn toàn thành hình, mới có thể nhanh chóng mọc ra mặt đất, đồng thời phóng xuất ra năng lượng kỳ diệu, hấp dẫn những Yêu thú huyết mạch cường đại kia có thể là linh văn đặc biệt của con người.

- Nếu như Thánh Nhân Quả này là mới xuất hiện, có lẽ còn không mang theo hộ giả. Nhưng nếu như đã ra thời gian rất lâu, trong sơn động nhất định là Yêu thú cấp bậc như Khổng Tước, Kỳ Lân kia.

Lần này Đan Hoàng chỉ nhắc nhở Khương Phàm, không có khuyên hắn trực tiếp rời khỏi.

Không phải tất cả nơi Thánh Nhân mai táng đều sẽ xuất hiện Thánh Nhân Quả, tỷ lệ vô cùng nhỏ, nếu gặp, liền phải tranh thủ một chút. Mà theo tính cách tiểu tử này, chỉ cần phát hiện bảo bối mình muốn, khẳng định sẽ nghĩ cách ra tay, coi như không có cơ hội, cũng sẽ tạo cơ hội.

Khương Phàm chần chờ một chút nói:

- Ngài nói, giáp Quỷ Diện Ngô Công mài thành nước trợ hứng, hiệu quả rất mạnh sao? Một giọt đã có thể để cho ta giày vò mười ngày mười đêm. Nếu ta đem toàn bộ giáp da Quỷ Diện Ngô Công nóng chảy, có thể ảnh hưởng đến Yêu thú bên trong hay không?

Đan Hoàng im lặng, thua thiệt tiểu tử này nghĩ ra?

Khương Phàm truy vấn:

- Có hiệu quả không? Tại sao tiền bối không nói chuyện?

- Ngươi muốn ta nói cái gì.

- Hiệu quả.

- Ta là đề nghị ngươi cùng nữ hài tử trợ hứng, không có để cho ngươi tai họa đến Yêu thú.

- Thử nhìn hiệu quả một chút.

- Chờ một chút!

- Thế nào?

- Ngươi không sợ dùng sức quá mạnh, nó đi ra gây tai họa cho ngươi?

- Ta tận lực trốn xa, chờ thời điểm nó xao động lao ra phát tiết, ta bắt lấy Thánh Nhân Quả liền chạy!

Khương Phàm càng nghĩ càng có thể thực hiện.

Nếu như bên trong thật sự là quái vật kinh khủng như Khổng Tước, Kỳ Lân, thủ đoạn bình thường rất khó kích thích đi ra, coi như kích thích đi ra được, cũng sẽ tức giận tìm kiếm 'Kẻ xông vào'.

Ngược lại là thuốc độc, có thể tuỳ tiện kích thích đi ra, còn có thể để Yêu thú mất lý trí.

Chỉ cần hắn tìm đúng cơ hội liền có thể vụng trộm lấy đi.

- Nghĩ lại đi.

Đan Hoàng rất bất đắc dĩ, cái này không phải 'Biện pháp', quả thực là 'Hồ nháo'.

Khương Phàm lặng lẽ rút đi, chạy đến ngoài ba mươi dặm, sau khi xác định xung quanh an toàn, hăn lấy ra Quỷ Diện Ngô Công hơn bốn mươi mét còn lại, cẩn thận từng li từng tí móc huyết nhục ra ngoài, bỏ vào thanh đồng tiểu tháp, phóng thích Thánh Viêm hòa tan giáp da.

Đan Hoàng lại đang thở dài bên trong ý thức hải, cũng không ngăn cản nữa.

Khương Phàm cẩn thận đốt hơn nửa giờ, đem toàn bộ giáp da nóng chảy thành chất lỏng màu vàng óng. Chất lỏng này bốc hơi rất mạnh, Khương Phàm không thể không ngừng thở, lập tức thu vào thanh đồng tiểu tháp, dùng da thú bên trong làm cái túi.

Túi da thú to bằng cái thớt, ròng rã đựng được tám túi.

Khương Phàm âm thầm nhếch miệng, một giọt đã có thể để cho mình giày vò, tám cái túi này ném vào, chỉ sợ sẽ là Khổng Tước thật, cũng phải ‘đứng lên’ cả ngày.

- Oắt con! Điểu gia trở về về rồi!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu từ trên trời giáng xuống, căm tức nhìn Khương Phàm:

- Sao ngươi lại chạy xa như vậy? Nếu không phải gia gia ta mẫn cảm đối với hỏa diễm, thì còn không tìm thấy ngươi.

- Tìm được hết rồi?

Khương Phàm nhíu mày, khá nhanh đấy.

- Cho ngươi, tranh thủ thời gian luyện cho Điểu gia ta.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu đem số lượng lớn linh thảo linh quả ném trên mặt đất, tranh thủ thời gian bay xa xa.

Bây giờ toàn thân nó đau đớn, từ xương cốt đến da thịt đều giống như muốn thối rữa, linh hồn nóng rực khó chịu. Khó chịu nhất vẫn hiệu quả trợ hứng gì đó kia, để nó trong đau đớn hận không thể bắt đầu làm càn một lần.

Không!

Mười lần tám lần đều không đủ!

Không!

Còn quản hắn bị gì!

Còn sống là được!

- Nói cho xong, ta cho ngươi thuốc giải, chúng ta xóa bỏ?

Khương Phàm tế ra Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, không vội vã luyện.

- Xóa bỏ, xóa bỏ, ngươi ngược lại là nhanh lên a.

- Nói lời giữ lời?

- Điểu gia ta là chim có tôn nghiêm! Đương nhiên nói lời giữ lời! Nhanh lên, không phải vậy bây giờ Điểu gia ta liền thịt ngươi!

Khương Phàm cười khẽ hai tiếng, được Đan Hoàng chỉ dẫn, hắn bắt đầu luyện chế thuốc giải.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu ở phía xa nhảy tung tăng, lại vừa thoải mái vừa đau, tiếng hét thê lương tràn đầy tuyệt vọng cùng xấu hổ, giận dữ.

- Tốt chưa?

- Ta bảo ngươi gọi gia gia còn không được sao?

- Gia gia, nhanh cứu ta.

- Hai ta thật xóa bỏ!

- Nhanh lên, nếu không ta không gánh được.

Da thịt toàn thân Hỏa Diễm Huyễn Điểu đều bắt đầu muốn thối rữa, rốt cuộc nó cũng cũng cầu xin Khương Phàm tha thứ.

- Đợi thêm năm phút nữa.

Khương Phàm không vội vã luyện chế.

- Năm phút đồng hồ? Tốt!! Ta có thể chịu! Ta có thể chịu!

- Hô... bây giờ thế nào?

- Năm phút đồng hồ tới rồi sao? Nói chuyện đi!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu gục ở chỗ này, trong hốc mắt cũng bắt đầu rướm máu.

Sau năm phút...

- Có thể rồi, tiếp lấy.

Khương Phàm lấy ra đan dược, tiện tay ném cho Hỏa Diễm Huyễn Điểu.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu mang theo khẩu khí vọt lên đến, một ngụm nuốt vào, gục ở chỗ này tranh thủ thời gian luyện hóa.
Chương 780 Nháo lớn rồi

Thuốc giải mát mẻ, nhanh chóng dọn dẹp kịch độc, áp chế suy nghĩ xấu hổ giận dữ trong đầu, để nó nhịn không được phát ra tiếng ngâm khẽ.

- Chúng ta xóa bỏ, đừng có lại đi theo ta.

Khương Phàm chui vào trong rừng già, đi tới trước sơn động mấy chục dặm bên ngoài, cẩn thận từng li từng tí tới gần.

Sơn động vẫn rất an tĩnh, không có âm thanh, không có yêu khí, chỉ có màn đêm giống như mực đậm.

Khương Phàm lặp đi lặp lại dò xét thật lâu, sau khi xác định không có bên trong không có vấn đề gì, hắn liền to gan đi lên phía trước, cuối cùng ngừng đến phía trước trăm mét, hắn khẩn trương ngừng thở, chậm rãi từ trong thanh đồng tiểu tháp lấy ra túi da thú.

Sơn động vẫn không có tiếng vang, ngay cả chút yêu khí đều không có.

Chẳng lẽ bên trong không có Yêu thú?

Hay là Yêu thú trốn đến rất sâu?

Khương Phàm hít một hơi thật sâu, cẩn thận mở túi da thú.

- Ngươi đang làm gì?

Hỏa Diễm Huyễn Điểu đột nhiên từ trên trời giáng xuống.

Toàn thân Khương Phàm khẽ run rẩy, suýt chút nữa ngồi ở chỗ đó.

- Im miệng! Đừng làm ầm ĩ! Ngươi nhanh như vậy đã khôi phục rồi?

Khương Phàm tranh thủ thời gian ngăn chặn Hỏa Diễm Huyễn Điểu.

- Thân thể gần như đã hoàn toàn khôi phục, như phía dưới còn nóng hầm hập. Ồ! Ở trong đó có người?

Hỏa Diễm Huyễn Điểu xốc Khương Phàm lên, tiếp cận sơn động trước mặt.

- Ngươi mau tránh ra, bên trong có đầu Yêu thú cường đại.

- Cái rắm! Đó là gốc linh quả hình người!

- Bên trong có Yêu thú bảo vệ! Yên lặng chút cho ta!

- Sao ngươi còn chưa đi?

Hỏa Diễm Huyễn Điểu thu liễm hỏa diễm, biến thành sẻ nhỏ, rơi xuống trên vai Khương Phàm, như tên trộm nhìn qua phía trước.

Linh quả hình người, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy.

- Ta đang chuẩn bị đi.

- Ngươi cảm thấy Điểu gia ngốc lắm sao? Ngươi đựng cái gì bên trong cái túi này?

- Giữa chúng ta không phải xóa bỏ sao, ngươi đi mau.

- Ta không đi! Chia đều!

- Đều cái đầu của ngươi, đi mau.

- Nếu ngươi có thái độ này, ta cần phải phun lửa vào bên trong. Chẳng đánh thức lão yêu trong đó...

Khương Phàm lại đi về trước mấy bước, đem toàn bộ chất lỏng bên trong túi da thú đổ ra, rải đầy cửa hang, còn cả gan đổ một chút vào bên trong.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu ngừng thở:

- Đây là vật gì, thuốc độc sao?

- Đây là thuốc trợ hứng luyện từ giáp da Quỷ Diện Ngô Công.

Khương Phàm phẩy phẩy vào bên trong, từ từ lui lại.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu trừng to mắt, giật mình nhìn Khương Phàm:

- Nhiều như vậy? Ngươi muốn làm gì, dùng loại thuốc này trong kích thích lão yêu? Cáp! Nhìn không ra, ngươi rất to gan đó!

- Đi mau!

Khương Phàm cảnh giác lui lại hai bước, xoay người chạy vội, càng chạy càng nhanh, cuối cùng điên cuồng tán loạn ở trong rừng rậm.

Chất lỏng rất nhanh bốc hơi, biến thành mùi thơm nồng nặc, phiêu đãng trong rừng rậm, khuếch tán trong sơn động.

Nhưng, không đợi dược khí kích thích đến mãnh thú sâu trong sơn động, một đoạn lôi triều từ trên trời giáng xuống, nổ tung rừng rậm, rơi xuống trước sơn động mặt cách đó không xa.

- Hẳn là ở gần đó.

Tiêu Lạc Lê lần theo pháp chỉ cảm ứng đến nơi này.

Bọn người Lăng Thất Tung từ bên trên Thương Thiên Tước nhảy xuống, định thần quan sát rừng rậm.

- Hắn hẳn là đang tìm kiếm cơ duyên khắp nơi. Nơi này cách Thánh Sơn rất gần, cơ duyên nhiều, nguy hiểm càng nhiều, đều cẩn thận một chút.

- Chúng ta xuống dưới tìm như thế cũng không phải cách, tốt nhất là tạo ra hỗn loạn, kích thích Khương Phàm đi ra.

- A? Mùi gì vậy, thơm quá.

Một nữ tử hoàng triều dùng sức hít hà, mùi thơm nồng nặc thấm vào xoang mũi, một dòng nước ấm thoải mái tràn đầy toàn thân, cảm giác con mắt đều sáng lên rất nhiều, toàn bộ thế giới đều thật đẹp.

Đám người Lăng Thất Tung hít thật sâu, hai mắt tỏa sáng, mùi thơm rất đặc biệt.

- Nơi này có linh quả gì sao?

Tiêu Lạc Lê nhảy xuống, liên tiếp hít sâu mấy ngụm.

Cảm giác tuyệt vời để toàn thân nàng nổi lên nhiệt ý, có loại cảm giác tốt đẹp không nói ra được.

Tiêu Lạc Lê nhịn không được lại hít thêm vài hơi, con mắt đều sáng rực rạng rỡ lên, ý thức đều có chút hoảng hốt, cảm giác cả người rất vui vẻ.

- Cảm giác thật là kỳ lạ. Hẳn là có bảo bối gì đó.

Bọn hắn không ngừng hít lấy mùi thơm, lại có cảm giác say mê.

- Mau nhìn xem! Nơi đó!

Tiêu Lạc Sư bỗng nhiên chỉ vào sơn động ẩn nấp ngoài trăm thước, ở trong đó có cái gì đó đang sáng rực.

- Đó là người? Không phải, là linh quả hình người!

- Đây là cái gì, có ai gặp qua chưa?

Đám người kích động, vậy mà lại có linh quả kỳ diệu như thế.

Chỉ là nghe mùi hương cũng đã làm người ta dễ chịu, nếu như có thể ăn hết, tất nhiên sẽ có hiệu quả.

- Chớ lộn xộn, linh quả đặc biệt thường sẽ có dị thú bảo vệ. Nơi này rất gần Thánh Sơn, nếu quả thật có dị thú, khẳng định đặc biệt cường đại... A...

Tiêu Lạc Lê đang cảnh cáo đám người, toàn thân lại đột nhiên nóng lên, trong lòng rung động, phát ra một âm thanh để nàng khó có thể tin.

Thanh âm mỹ diệu bất thình lình giống như là thuốc dẫn vô hình lại mãnh liệt, lập tức khơi dậy dược hiệu trong cơ thể bọn người Tiêu Lạc Sư, Lăng Thất Tung.

Có mặt người gò má phiếm hồng, có người lên tiếng ngâm khẽ.

Bầu không khí lập tức trở nên mập mờ..

Ánh mắt bọn hắn lắc lư, con mắt trừng lớn, đột nhiên đã hiểu cái gọi là cảm giác tốt đẹp này là gì.

Nhưng, dược hiệu bắt đầu phát tác, giống như có tà hỏa đang tán loạn toàn thân, kích thích thân thể bọn họ nóng hổi, hô hấp dồn dập, ánh mắt mê ly. Trong đầu hiện ra các loại ý nghĩ hỏng bét lại lớn mật.

Các nam tử nóng bỏng nhìn về phía các năm nữ, nhất là chú ý tới những vị trí đặc biệt lại mẫn cảm kia.

Nhiệt lưu nóng hổi lao nhanh khắp toàn thân, khát vọng mãnh liệt cuồn cuộn tại lồng ngực.

Bọn hắn miệng đắng lưỡi khô, con mắt càng ngày càng sáng!

Một cảm giác nóng nảy giống như muốn khống chế bọn hắn.

Năm nữ tử đau đớn khó nhịn, không tự chủ được nhìn về phía nam tử bên cạnh, một loại xúc động khó mà ức chế được cuồn cuộn ở trong lòng, kích thích lý trí của các nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK