Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 496 Cuồng dã nghĩ cách cứu viện (2)

Thư phòng đổ sụp, quốc quân bên trong cũng bị những tảng đá lớn và sóng khí đánh tới không trung, kinh hãi kêu to.

Một ngọn lửa màu vàng óng từ dưới mặt đất đổ sụp xông ra, bay về phía bầu trời, bắt lại quốc quân:

- Quốc quân, là ta!

Quốc quân vô ý thức muốn chống cự, nghe vậy thì khẽ giật mình:

- Khương Phàm? Làm sao ngươi lại ở đây!

Lục hoàng tử trước tiên lui đến ngoài viện, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy trong trận đá vụn bay đầy trời kia có một giang nam tử ra cánh chim màu vàng.

- Khương Phàm? Sao ở đâu cũng đều có hắn vậy?!

Lục hoàng tử khó có thể tin được, lại càng lên cơn giận dữ.

- Thẩm Đông Sơn, bắt hắn lại cho ta!

Oanh!

Toàn thân Thẩm Đông Sơn sôi trào lôi triều, biến mất tại chỗ, một giây sau, lôi triều nổ tung ngoài bầu trời trăm thước, hắn lại lần nữa xuất hiện, ánh mắt bén nhọn tiếp cận Khương Phàm.

Nhưng, sau khi Khương Phàm bắt được quốc quân trước tiên đã chấn động hỏa dực mãnh liệt, dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới không trung:

- Thẩm Đông Sơn, nhìn phía dưới ngươi!

Thẩm Đông Sơn đang muốn truy kích, nhưng khi nghe nói lại theo bản năng cúi đầu xem xét.

Lần lượt từng bóng người chính như mũi tên nhọn phóng tới đình viện sụp đổ, tốc độ cực nhanh, nhào về phía thị vệ hoàng thất. Toàn bộ bọn hắn cầm liêm đao huyết sắc trong tay, sát ý lạnh thấu xương. Trong đó một bóng người có tốc độ nhanh nhất, mục tiêu lại là Lục hoàng tử.

Dáng người mạnh mẽ, liêm đao giá lạnh đều giống như cương châm, đâm vào ánh mắt Thẩm Đông Sơn.

Trong chớp mắt, Thẩm Đông Sơn liền rét run, như đã thấy được Lục hoàng tử chết thảm trước mắt mình.

- Aaa… !!

Thẩm Đông Sơn trợn mắt trừng trừng, phát ra tiếng la hét khàn giọng, lôi triều toàn thân nổ tung, biến mất từ trên cao.

Một giây sau, lôi triều dâng lên cách mười mét phía trước Lục hoàng tử, đinh tai nhức óc, Thẩm Đông Sơn xuất hiện, trong chốc lát đã vung lên lôi đao nặng nề.

Thương Minh lao tới, vung lên liêm đao ngang nhiên bạo kích.

Keng!!

Cùng với âm thanh lôi triều sôi trào, huyết khí cuồn cuộn, từng luồng từng luồng khí thế mãnh liệt cuồn cuộn bốn phương tám hướng.

Thương Minh, Thẩm Đông Sơn đồng thời tháo chạy.

Lục hoàng tử cách đó mười mét lại vội vàng không kịp chuẩn bị, cũng bị khí lãng kinh khủng hất bay, y phục rách rưới, áo giáp bên trong vỡ nát.

Gần như là đồng thời, một bóng người từ đằng trước bên trái đột nhiên tăng tốc, đạp trên đá vụn bay lên không, vung lên liêm đao sắc bén, lao thẳng đến chỗ Lục hoàng tử.

- Thẩm Đông Sơn!

Lục hoàng tử điên cuồn điều động kiếm khí toàn thân, ở sau lưng ngưng tụ thành kiếm dực, nhưng thân ảnh kia quá nhanh, trong nháy mắt đã đánh tới nơi.

Thẩm Đông Sơn cố gắng ổn định thân thế, vô ý thức muốn phóng thích lôi triều chặn đánh, nhưng lại sợ làm bị thương Lục hoàng tử, hắn cắn răng phóng thích lôi triều lần nữa, biến mất trong nháy mắt, chặn lại được trước mặt thân ảnh kia.

Keng!!

Lôi đao hoành kích nhấc lên sôi trào lôi triều, thanh thế kinh người, hung hăng bổ vào trên liêm đao.

Khí huyết đội trưởng Huyết Ngục đội hai sôi trào bị cưỡng ép đánh bay.

Nhưng, đội trưởng đội thứ ba, đội thứ tư cũng liên tiếp lao tới Lục hoàng tử.

- Cút ngay cho ta!

Thẩm Đông Sơn gầm thét, nhấc ngang lôi đao kịch liệt phách trảm, cưỡng bức đẩy lui bọn hắn.

Lục hoàng tử thừa cơ muốn triển khai kiếm dực chạy trốn, mặt đất lại sụp đổ lần nữa, hơn mười thân ảnh Huyết Ngục phóng lên tận trời, liêm đao phách trảm, dâng lên đao khí đầy trời, như cơn lốc muốn nuốt hết Lục hoàng tử.

- Aaa… !

Thẩm Đông Sơn kịp thời chặn lại được trước mặt Lục hoàng tử, lôi triều kịch liệt bạo kích, cưỡng ép đánh lui toàn bộ đao khí.

Từ Thương Minh ám sát đến Huyết Ngục bạo kích, trước sau chỉ năm giây ngắn ngủi mà thôi.

Huyết Ngục săn giết đặc sắc lại tấn mãnh nhưng đều bị Thẩm Đông Sơn chặn đánh, nhổ răng cọp cứu Lục hoàng tử ra.

- Huyết Ngục? Các ngươi dám tới đây. Muốn chết sao!

Thẩm Đông Sơn đưa tay trái ra bảo vệ Lục hoàng tử, tay phải giơ cao lên.

- Lôi Đạo Pháp Chỉ!

Tóc Thẩm Đông Sơn bay loạn, ánh mắt hừng hực, Lôi Châm linh văn trên trán nở rộ chiếu ra tia sáng chói lòa, từng luồng lôi triều bạo ngược hội tụ giữa không trung, nhanh chóng tăng vọt, to như lôi vân.

Lôi điện quay quanh trong lôi vân, như Lôi Xà, lại như lôi châm, cực kỳ cuồng liệt.

Ánh sáng hừng hực chiếu rọi tám phương, khí tức hủy diệt khuấy động khắp nơi.

- Huyết Chú! Tử Linh Niệm Ngữ!

Thương Minh quỳ một chân trên đất.

Giờ phút này, hai mắt đỏ hồng, chảy tràn ra máu tươi, trường bào bay lên, mảng lớn đường vân màu máu trải rộng ra dưới chân, khuấy động hơn ba trăm mét.

Như pháp trận lại giống như đang nguyền rủa.

Phạm vi khổng lồ, đường vân phức tạp mà quỷ dị.

Vương Liệt và các hộ giả Đan quốc, Thẩm Đông Sơn cùng các Thị vệ hoàng thất, toàn bộ đều bên trong phạm vi pháp trận màu máu.

- Đây là thứ gì?

Bọn hắn trước tiên muốn tránh đi, nhưng đường vân màu máu lại đột nhiên sôi trào lên huyết khí, liệt diễm giống như sóng triều dâng lên cuốn về phía không trung vài trăm mét.

Số lượng lớn huyết văn giống móng vuốt quấn quanh trên chân bọn hắn.

Ngoại trừ Thẩm Đông Sơn, Vương Liệt và rải rác vài người thành công tránh thoát ra ngoài, còn lại toàn bộ đều bị túm về mặt đất, hai chân bị gắt gao khống chế, bao phủ bên trong huyết khí đang sôi trào.

- Thẩm Đông Sơn! Đừng động!

Thương Minh đưa tay trái chăm chú đè xuống đất, nắm trong tay pháp trận màu máu quỷ dị mà khổng lồ, tay phải nâng lên, chỉ về phía trước bên trái.

Một tên thị vệ hoàng thất còn không kịp phản ứng, huyết văn quấn chặt lấy hai chân liền thẩm thấu tiến vào trong da thịt, ngay sau đó toàn thân hắn run rẩy, ngẩng đầu phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Bịch một tiếng, xương cốt vỡ vụn, huyết nhục vẩy ra, từ trong tới ngoài cứ vậy mà nổ tung.

- Ngọa tào...

Tất cả mọi người đều kinh hãi, toàn thân nổi lên ớn lạnh.

Lục hoàng tử vội vàng muốn rút hai chân ra, lại bị gắt gao kiềm chế lại.

- Thẩm Đông Sơn, cứu ta! Cứu ta! Tên khốn kiếp, mau tới cứu ta!
Chương 497 Cuồng dã nghĩ cách cứu viện (3)

Toàn thân Thẩm Đông Sơn rét run, hắn cắn răng muốn ra tay.

Thương Minh lại đưa tay phải chỉ về phía hai tên cường giả hoàng thất, lập tức bị huyết văn thẩm thấu, không đợi bọn hắn cầu xin tha thứ, bành bành hai tiếng, toàn bộ đều nổ tung.

Lục hoàng tử hít một ngụm khí lạnh, mau chóng ngậm miệng.

Bọn người Vương Liệt tê cả da đầu, cái này… phụ mẫu nó, đây là võ pháp gì?

- Các ngươi cũng không nên động! Nếu không sẽ cùng chết!

Thẩm Đông Sơn sợ hãi huyết trận, nhưng không có thỏa hiệp, hắn giơ hai tay lên trời, nắm trong tay lôi triều sôi trào giữa không trung, cường quang hừng hực, lôi uy cuồn cuộn, uy hiếp các đội viên Huyết Ngục.

Trạch viện của quốc quân đột nhiên bạo động, nhanh chóng oanh động cả quốc đô đang bình tĩnh.

Mấy ngàn người thủ vệ áo lam của quốc đô cùng rất nhiều các cường giả từ bên ngoài đều liên tiếp xuất hiện, ngóng nhìn chỗ ở của quốc quân.

Lôi triều cường thịnh cùng cột máu trùng thiên, kích thích thần kinh của bọn hắn.

Nơi đó là hạch tâm của Đan quốc! Làm sao có thể xuất hiện hỗn loạn?

Các cường giả hoàng thất tiềm phục tại các nơi kinh sợ, đã nói bí mật hành động, sao lại có hỗn loạn thế này?

- Tốt thay cho một tên Thương Minh.

Khương Phàm nhìn Thương Minh giống như ác quỷ ở phía dưới, còn có huyết sắc ngập trời, vừa khiếp sợ lại phấn chấn.

Không hổ là chi đội săn giết Khương gia đã từng dùng để chấn nhiếp Bắc Cương.

Là thống lĩnh, Thương Minh không phụ danh tiếng của nó!

- Khương Phàm, tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Quốc quân nhìn Khương Phàm, giật mình như đang nằm mơ.

- Đã giải quyết xong chuyện của Ly Hỏa thánh địa. Nghe nói Đan quốc và hoàng thất phát sinh chút không thoải mái, tới xem một chút, vừa vặn đụng phải hoàng thất đang cướp Thường Lăng đi, thuận tay cứu được. Ngài yên tâm, bây giờ nàng rất an toàn.

- Giải quyết? Giải quyết như thế nào!

- Cái này sau này hãy nói. Mọi người ở Thiên Sư tông tổn thất ba vị quốc lão, lần này ta tới cũng thay Thiên Sư tông đến nói lời xin lỗi, nguyện ý vì Đan quốc giải quyết nguy cơ lần này.

- Chuyện Thiên Sư tông không trách các ngươi, kẻ cầm đầu là hoàng thất và Ly Hỏa thánh địa. Còn phần cơ này...

Quốc quân Đan quốc lắc đầu, tiếc nuối lại thất vọng.

Làm sao cũng đều không có nghĩ đến, hoàng thất vậy mà lại dùng thủ đoạn như thế đến chế tài Đan quốc.

- Tô Nguyên Minh và Thường Ngọc Thư đều đã bị chúng ta khống chế, chỉ cần ngài nói là hoàng thất hại chết chư vị quốc lão, liền có thể nhấc lên cảm xúc phản kháng của Đan quốc. Ta không phải đến xúi giục chiến tranh, ta thật tâm cảm giác hoàng thất sẽ không tha cho các ngươi.

Khương Phàm không tiếp tục nhiều lời để tránh việc quốc quân cảnh giác giống như Thường Lăng.

Nhưng, để Khương Phàm ngoài ý muốn chính là quốc quân không có quá răn dạy kịch liệt gì, mà cười khổ nói:

- Ta rất thất vọng với hoàng thất, bọn hắn đã không còn là hoàng thất đã từng trước kia nữa.

Khương Phàm kích động trong lòng, lập tức nói:

- Nếu như ngài nguyện ý lưu lại, ta sẽ nghĩ biện pháp phối hợp Đan quốc làm chút chuyện. Nếu như ngài nguyện ý rời khỏi, La Phù sẽ tiếp nhận các ngươi.

- La Phù...

Quốc quân Đan quốc khẽ nhíu mày.

Hắn chỉ nói là thất vọng, không muốn muốn chạy trốn tới La Phù.

Nhưng... Quốc quân rất rõ ràng hoàng thất sẽ không dễ dàng tha cho Đan quốc. Coi như bây giờ tạm thời thỏa hiệp, nhưng tương lai vẫn sẽ dùng thủ đoạn khác đến chế tài!

Coi như bây giờ Nhân Hoàng lựa chọn nhận lầm, nhưng tương lai Lục hoàng tử thì sao?

- Khương Phàm, tên hỗn đản đáng giận!

Lục hoàng tử nhìn qua thân ảnh giữa không trung kia, sắc mặt vô cùng khó coi.

Hỗn đản này là khắc tinh của hoàng thất Lang Gia sao?

Chỗ nào cũng đều có hắn!

Ở khắp nơi phá hư mọi chuyện!

Khó lòng phòng bị!

Sắc mặt Thẩm Đông Sơn càng khó coi hơn, nếu Huyết Ngục đã xuất hiện ở đây mà không có một dấu hiệu nào, chẳng lẽ là Tô Nguyên Minh làm phản rồi?

Thường Ngọc Thư thì sao!

Không có hai vị quốc lão như bọn họ phối hợp, lý do hoàng thất bọn hắn xuất hiện ở nơi này để cho ai giải thích? Ai còn có thể tin tưởng bọn họ!

Bọn hắn rõ ràng chính là người xâm nhập!

Nguy hiểm!

Nhưng... Không đúng.

Khương Hồng Võ rõ ràng đã bị Ly Hỏa thánh địa bắt đi, Khương Phàm và Huyết Ngục không đi cứu Khương Hồng Võ lại chạy đến nơi đây làm gì?

Bọn gia hỏa này làm việc hoàn toàn không theo lẽ thường sao?

Khương Phàm mang theo quốc quân từ trên cao rơi xuống trong đội ngũ Huyết Ngục.

- Phụ thân!

Thường Lăng kích động chạy tới, dùng sức ôm lấy quốc quân, cứ việc nghĩ nội tâm kiên cường, giờ phút này vẫn không nhịn được mà đỏ hai mắt lên.

- Thường Lăng?

Thẩm Đông Sơn và Lục hoàng tử đều trừng to mắt, tại sao nàng lại ở chỗ này?

Chẳng lẽ Huyết Ngục lúc tiến vào, còn thuận tay cứu được Thường Lăng?

Quan Hoa Vinh chết ở đâu rồi!

- Cửu công chúa đâu?

Thẩm Đông Sơn luống cuống, Đại hoàng tử, Tam hoàng tử, Đinh Linh Lung, Sở Uyên, Lục Tử Ngâm cũng còn trong tay Thiên Sư tông, Cửu công chúa lại bị khống chế rồi sao?

Vương Liệt chỉ vào Khương Phàm giận dữ mắng mỏ.

- Thường Ngọc Thư quốc lão đâu!

- Ở chỗ này.

Một vị đội viên Huyết Ngục đè ép Thường Ngọc Thư toàn thân đầy máu tươi đi đến phía trước.

Thường Ngọc Thư tóc tai bù xù, chật vật không chịu nổi.

Cả một đời sống an nhàn sung sướng, chưa từng nhận qua loại đau đớn này, mặt đều bóp méo hết cả.

- Quốc quân... Ngươi muốn nhấc lên chiến tranh trong Đan quốc à...

Thường Ngọc Thư nhìn thấy vừa muốn giận dữ mắng mỏ, Khương Phàm ở phía trước đã nâng một quyền đánh vào trên miệng hắn.

Răng rắc!

Bảy cái răng vỡ ngay lập tức, máu tươi phun đầy miệng.

- Các ngươi...

Thường Ngọc Thư mở lớn cái miệng đầy máu tươi.

- Im miệng!

Khương Phàm lại nâng một quyền đánh vào trên bụng Thường Ngọc Thư.

Thường Ngọc Thư sao có thể chịu được nắm đấm của Khương Phàm, thân thể bỗng nhiên cong lại, quỳ trên mặt đất, miệng mở lớn, tròng mắt đều giống như muốn rơi ra tới.

Vương Liệt gầm thét.

- Hỗn đản! Các ngươi đang làm cái gì, mau thả ngài ấy ra!

- Ngươi sợ là một kẻ ngu rồi, gào to hai tiếng thì có thể thả sao? Chặt cho ta!

Khương Phàm phất tay, đội viên Huyết Ngục sau lưng quay người nâng đao, chặt đứt cánh tay bên phải của Thường Ngọc Thư.

- Aaa… !!
Chương 498 Cuồng dã nghĩ cách cứu viện (4)

Thường Ngọc Thư ngẩng đầu, phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết, toàn thân đều đang run rẩy.

- Dừng tay!

Vương Liệt kích động quát tháo.

- Lại chém!

Khương Phàm lại đưa tay, một cánh tay khác của Thường Ngọc Thư trong nháy mắt đã rơi xuống đất.

- Khương Phàm, được rồi.

Quốc quân không đành lòng

- Phụ thân, hắn bị trừng phạt đúng tội!

Thường Lăng không hề thương hại chút nào, hỗn đản này không chỉ phản bội bọn hắn, còn muốn hại chết bọn hắn, không đáng đồng tình.

Khương Phàm đưa tay, chỉ vào Vương Liệt nói.

- Chính là cái tên súc sinh ngươi đây giết chết hết thủ vệ quốc quân sao? Các ngươi cùng là thủ vệ thuộc tầng cao nhất của Đan quốc, bình thường quan hệ hẳn là cũng không tệ lắm phải không, làm sao lại có thể hạ thủ chứ? Bây giờ, đều tản linh lực ra, quỳ trên mặt đất cho ta.

- Tiểu tử ngươi...

Vương Liệt vừa muốn đánh trả, ba thanh liêm đao đâm xuyên qua thân thể Thường Ngọc Thư.

- Aaa… !

Thường Ngọc Thư cơ hồ muốn bất tỉnh đi.

- Quỳ xuống!

Thường Lăng đi về phía trước, giận dữ quát tháo, nàng cũng phải báo thù cho những thị vệ của quốc quân kia.

Vương Liệt dùng sức nắm chặt nắm đấm.

- Thường Ngọc Thư, để cho chó của ngươi đều quỳ xuống.

Khương Phàm nâng tay giữ lấy đầu Thường Ngọc Thư, lại đưa ngón cái ấn về phía một con mắt của hắn.

- Quỳ... Quỳ...

Thường Ngọc Thư đau đớn không chịu nổi, hàm hồ miệng mở rộng.

Lục hoàng tử cao giọng cảnh cáo.

- Vương Liệt, đừng nghe bọn hắn, coi như ngươi quỳ xuống, bọn hắn cũng sẽ không tha cho Thường Ngọc Thư.

Thương Minh lại đột nhiên chỉ đến thị vệ bên cạnh Vương Liệt, sắc mặt người kia kịch biến, vừa muốn giãy dụa, thân thể nhanh chóng nổ tung.

- Quỳ!

Đội viên Huyết Ngục thét lên ra lệnh.

Vương Liệt méo mặt, chậm rãi quỳ trên mặt đất.

Khương Phàm lại nói.

- Tản linh văn ra, không nên phản kháng!

- Các ngươi tốt nhất nên nghĩ rõ ràng hậu quả nhấc lên chiến tranh tại Đan quốc.

Vương Liệt vùng vẫy, linh văn trên trán cũng chầm chậm ảm đạm.

Phốc phốc!

Mặt đất dưới chân sụp ra, một cái dùi đá từ trên trời lao lên, xuyên qua lồng ngực Vương Liệt.

Không cho hắn bất kỳ cơ hội phản ứng nào.

Vương Liệt khẽ nhếch miệng, đầu từ từ rủ xuống, trước khi ý thức hoàn toàn hôn mê, nghe được thanh âm lạnh như băng đến từ Khương Phàm:

- Giết!

Bành bành bành!

Tất cả thị vệ của Vương Liệt, toàn bộ bị đều Thương Minh oanh sát.

- Aaa… !!

Thường Ngọc Thư ngẩng đầu gầm thét, bản thân trong nháy mắt lại bị chém đầu.

Một màn đẫm máu này kích thích thần kinh của quốc quân Đan quốc, ngay cả Thường Lăng cũng nhịn không được mà quay đầu đi chỗ khác.

Bọn người Diệp Đồng nhìn hoảng sợ run rẩy, không hổ là Huyết Ngục, phương thức làm việc so với thủ vệ Đan quốc bọn hắn hoàn toàn là hai thái cực.

Bọn hắn là thủ vệ, không sai.

Nhưng Huyết Ngục lại hoàn toàn chính là thợ săn đỉnh cấp trong giới mãnh thú!

- Ta... Ta...

Tô Nguyên Minh bị hù dọa, thân thể không cầm được mà run rẩy, phía dưới vậy mà... Đi tiểu... Hắn sống hơn bảy mươi năm, cơ hồ đều là ở trong Đan quốc, rất quen thuộc hoàn cảnh nơi này, quen thuộc người nơi này. Hắn chưa từng nhìn thấy qua tình cảnh khủng bố như vậy, càng không có nhìn thấy qua người nào tàn nhẫn như vậy, đây là người sao?

Đội viên Huyết Ngục ghé sát bên tai hắn nói nhỏ.

- Phối hợp cho tốt! Nếu không, ngươi… khả năng còn thảm hơn so với bọn hắn!

- Phối... Phối... Phối phối phối...

Tô Nguyên Minh run rẩy gật đầu, không có chút hình tượng quốc lão nào.

- Khương Phàm, các ngươi phạm sai lầm rồi! Nếu để cho các hộ giả Đan quốc lại thấy các ngươi ở đây chẳng khác nào nói rõ quốc quân cấu kết với Thiên Sư tông là sự thật.

Lục hoàng tử tức giận, rất không quen nhìn bộ dáng phách lối chấp chưởng sinh sát này của Khương Phàm.

- Là các ngươi phạm sai lầm. Chờ các hộ giả Đan quốc tới đây sẽ nhận định các ngươi giết bọn hắn, mà nơi này... Không có Huyết Ngục!

Khương Phàm nói xong, các đội viên Huyết Ngục đã thu sạch liêm đao, đổi lại đao kiếm bình thường, cũng đều quấn chặt lấy áo lam tượng trưng cho thân phận hộ giả của Đan quốc.

Tô Nguyên Minh bị áp đi đến phía trước, ổn định lại cảm xúc hốt hoảng, chà xát khuôn mặt đang cứng ngắc, bực tức nói.

- Hoàng thất khinh người quá đáng, vậy mà lại chui vào Đan quốc, tàn sát bốn vị quốc lão, còn mưu toan khống chế quốc quân. Đan quốc, cùng các ngươi thế bất lưỡng lập(*), Tô Nguyên Minh ta và các ngươi không đội trời chung!

(*) Hai bên đối nghịch không thể tồn tại cùng lúc.

- Lão già, ngươi chán sống rồi!

Sắc mặt Lục hoàng tử lập tức âm trầm xuống.

- Quốc quân, các ngươi đã nghĩ thông suốt?

Thẩm Đông Sơn đưa ánh mắt sắc bén tiếp cận quốc quân.

Nếu như quốc quân cũng muốn náo như thế liền mang ý nghĩa Đan quốc đã muốn tuyên chiến với hoàng thất.

Vẻ mặt quốc quân nghiêm trọng, dùng sức nắm chặt hai tay trong tay áo.

Giờ khắc này lựa chọn, so với trước đó trong thư phòng càng gian nan, trực tiếp sẽ dính đén vấn đề chiến tranh.

Một khi hắn lấy tên quốc quân công nhiên chỉ trích Lục hoàng tử, tất nhiên sẽ biến Đan quốc thành chiến trường, hoàn toàn sẽ nằm ngoài sự khống chế của hắn.

Nếu như mình từ bỏ thì sao?

Hôm nay Hoàng thất có thể sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy chế tài bọn hắn, chắc chắn tương lai sẽ có rất nhiều thủ đoạn tàn nhẫn, đáng sợ hơn.

Nhất là Lục hoàng tử đây, hắn đã sắp tiếp quản vị trí Nhân Hoàng.

- Phụ thân, thận trọng.

Thường Lăng lặng lẽ nắm chặt tay quốc quân.

Quốc quân nhìn các hộ giả nơi xa đang nhanh chóng đến gần xung quanh, trong lòng rối bời một trận.

Lục hoàng tử cao giọng cảnh cáo.

- Quốc quân, tốt nhất ngươi nên suy nghĩ thông suốt, nếu thật muốn náo lên, Đan quốc chẳng khác nào bị hủy ở trên tay ngươi. Ngươi còn có mặt mũi gì đi gặp liệt tổ liệt tông Đan quốc, gặp tiên tổ Thường Hi Đan quốc!

- Tại thời khắc hoàng thất các ngươi mưu tính Đan quốc trở đi, Đan quốc đã không còn là Đan quốc nữa. Thường Hi tiên tổ không nguyện ý để Đan quốc gặp bất trắc, nhưng càng không nguyện ý để vùng đất yên tĩnh Đan quốc này biến thành con rối trong tay hoàng thất.

Quốc quân đau đớn nhắm lại mắt, đối với hoàng triều hắn đã triệt để thất vọng, không còn ôm lấy bất cứ suy nghĩ hoà giải gì nữa.

Nếu đã như thế... Đan quốc nên làm một lựa chọn hoàn toàn mới.

Bất luận hậu quả gì, do hắn gánh chịu!
Chương 499 Cuồng dã nghĩ cách cứu viện (5)

- Quốc quân...

Sắc mặt Lục hoàng tử âm trầm đi, lão già này điên rồi?

- Quốc quân! Ngươi khẳng định muốn khai chiến với hoàng thất?

Thẩm Đông Sơn càng khó có thể hơn tin, đây là gã quốc quân nho nhã lại kiêu ngạo kia sao?

Chiến tranh, Đan quốc chưa từng có bất cứ tiếp xúc gì với hai chữ này, quốc quân lại muốn mang chiến tranh tới nơi này!

Bành bành bành!

Thương Minh dẫn nổ cường giả hoàng thất, lập tức rút lui đến bên cạnh Khương Phàm, cũng thu hồi liêm đao, chỉnh lý tốt áo lam.

- Chết đi! Toàn bộ chết đi cho ta!

Thẩm Đông Sơn gầm thét, khống chế lôi triều lập tức liền muốn phóng thích toàn bộ.

Nếu quốc quân muốn tuyên chiến với hoàng thất, vậy thì cứ quả quyết xử lý sạch.

Chỉ cần giết chết quốc quân, giết chết Tô Nguyên Minh thì có thể một lần nữa giá họa cho Khương Phàm và Huyết Ngục, chí ít không thể để cho hoàng thất quá bị động.

- Nghĩ rõ ràng chưa! Ngươi đã hại chết Đại hoàng tử, còn phải lại hại chết Cửu công chúa sao?

Thường Lăng đi đến phía trước, triệu Cửu công chúa từ bên trong yêu quyển ra, cường thế giằng co với Thẩm Đông Sơn.

- Thẩm Đông Sơn, giết bọn hắn! Dùng lôi triều của ngươi, nhanh nhanh nhanh...

Gương mặt Lục hoàng tử dữ tợn, tuyệt đối không thể để quốc quân dẫn đầu Đan quốc đối kháng với hoàng thất.

Chết, chết, chết, nhất định phải giết chết hắn!

- Lục ca...

Cửu công chúa vừa đi ra, không rõ tình huống, nhưng Lục hoàng tử lại điên cuồng cùng tuyệt tình để nàng bi thương.

Hoàng thất vô tình!

Nhất là như vậy!

- Thế nhưng...

Thẩm Đông Sơn thể hiện rất cương ngạnh, mặc dù biết rõ nhất định phải diệt trừ quốc quân, nhưng nhìn Cửu công chúa trước mặt, hắn nhịn không được liền nghĩ đến Đại hoàng tử.

- Thẩm Đông Sơn, ngươi khẳng định muốn hại chết hai người của hoàng thất sao?

Khương Phàm cao giọng quát tháo, nắm Cửu công chúa giơ lên phía trước.

- Đến đây, dùng lôi triều của ngươi đánh chết cô ta đi!

- Thẩm Đông Sơn, tên khốn kiếp, ngươi ra tay ngay cho ta, ra tay ngay. Ai cũng không được sống, giết hết cho ta!

Lục hoàng tử vừa tức giận vừa lo lắng, vung bàn tay lên hung hăng quất vào mặt Thẩm Đông Sơn.

Thẩm Đông Sơn hít sâu một hơi, sắc mặt dữ tợn, nhưng đúng vào lúc này, số lượng lớn cường giả nhanh chóng tới gần, vây quanh bọn người Tô Nguyên Minh.

- Ai dám làm loạn tại Đan quốc! Ai dám mạo phạm quốc quân!

Các cường giả áo lam liên tiếp xông đến, toàn bộ ánh mắt tức giận tập trung vào gương mặt dữ tợn đằng đằng sát khí của Thẩm Đông Sơn.

Trưởng thị vệ của Tô Nguyên Minh, Kiều Thịnh dẫn người bao bọc vây quanh Tô Nguyên Minh.

Tô Nguyên Minh trước tiên hô to.

- Kiều Thịnh, ngăn Thẩm Đông Sơn lại.

- Ừm?

Kiều Thịnh chau mày, nhưng vẫn vọt tới phía trước, một cỗ kiếm khí kinh khủng phóng lên tận trời, như thác nước chảy ngược, ánh sáng chiếu cao vạn trượng, khí tức cường thịnh cuồn cuộn toàn trường.

- Điện hạ, không xong rồi.

Thẩm Đông Sơn mất đi cơ hội ra tay, không phải e ngại Kiều Thịnh, mà không dám giết chết quốc quân trước mặt mọi người, bằng không hắn và Lục hoàng tử đều sẽ bị đánh chết tươi ở chỗ này.

Hắn chết không quan trọng, Lục hoàng tử và Cửu công chúa lại bởi vì mình mà chết, chỉ sợ phải liên luỵ gia tộc của hắn.

- Phế vật! Ngu xuẩn!

Lục hoàng tử tức giận, cũng không dám phách lối nữa.

Các hộ giả Đan quốc cũng kích động, nhao nhao hô to.

- Quốc quân, nơi này đã xảy ra chuyện gì?

- Quốc quân, người của hoàng thất tại sao lại ở chỗ này?

- Xin quốc quân ra lệnh, bắt lấy Lục hoàng tử!

Bọn hắn không biết các bí mật, chỉ biết đình viện quốc quân bị hủy, thi hài đầy đất, có đầu của Thường Ngọc Thư, còn có Thẩm Đông Sơn cùng Lục hoàng tử đằng đằng sát khí.

Cái này nói rõ chính là hoàng thất đến tập kích quốc quân. Còn gây nên thương vong to lớn, bao gồm cả quốc lão!

Quốc quân sâu hít một hơi, đi tới phía trước, liệt diễm như thủy triều, từ toàn thân dâng lên, như sông lớn cuồn cuộn.

m thanh hòa với linh lực, nương lấy liệt diễm, vang vọng quốc đô, truyền khắp Đan quốc.

- Hoàng thất vô nghĩa! Phái Lục hoàng tử, mưu đồ bí mật Đan quốc! Thường Ngọc Thư, Thường Nhạc Sơn, Lâm Đông Hạo, Chiêm Thắng Hùng, bốn vị quốc lão bị thảm

sát! Nhờ có Thường Lăng cảnh giác, kịp thời cứu viện. Nếu không, ta, Tô Nguyên Minh quốc lão, giờ phút này cũng đã gặp bất trắc!

Thanh âm uy nghiêm, bi thương lên án, như lôi đình cuồn cuộn, vang vọng bầu trời, quanh quẩn không dứt.

Tô Nguyên Minh sôi trào lên liệt diễm, đi đến phía trước cao giọng giận dữ mắng to.

- Hoàng thất ruồng bỏ tổ huấn, mưu toan khống chế Đan quốc, tâm hắn đáng chết! Tô Nguyên Minh ta, cùng hoàng thất không đội trời chung!

- Hỗn đản!

Lục hoàng tử tức giận không kiềm chế được, nhưng không có cãi vã nữa, bởi vì không có người sẽ tin tưởng hắn.

Ba mươi sáu khu Đan quốc nhanh chóng lâm vào an tĩnh, vô số ánh nhìn ra hướng quốc đô xa xa.

Chấn kinh! Quá chấn kinh!

Tất cả đều đang chấn kinh!

Hoàng thất, sát hại quốc lão?

Hoàng thất, bí mật mưu đồ Đan quốc?

Hoàng thất xem Đan quốc thành cái gì rồi? Hoàng thất muốn tìm chết sao!

Sau khi bình tĩnh ngắn ngủi, Đan quốc nhanh chóng lâm vào oanh động, các hộ giả các khu liên tiếp xuất hiện, liều lĩnh phóng tới quốc đô.

Tất cả Luyện Đan sư đều rời khỏi lò luyện đan của mình, hoảng sợ lại tức giận nhìn qua quốc đô.

- Cứu điện hạ!

Các cường giả hoàng thất tiềm phục ở bên trong quốc đô toàn thân rét run, liên tiếp xuất hiện, dứt bỏ toàn bộ ngụy trang, điên cuồng chạy thẳng tới chỗ quốc quân ở.

- Các ngươi là người của hoàng thất?

- Khinh người quá đáng, cản bọn họ lại!

- Giết! Xem Đan quốc chúng ta như cái gì rồi?

- Hoàng thất, các ngươi muốn tuyên chiến với Đan quốc sao?

Các hộ giả áo lam các khu nhao nhao gầm thét, quay đầu lao tới bọn hắn.

Kiếm khí bay lên, cuồng phong tàn phá bừa bãi, mặt đất sụt lún, liệt diễm dâng lên, càng có lôi triều cuồn cuộn, cương khí hoành hành.

Quốc đô Đan quốc lập tức lâm vào hỗn loạn sát phạt.

- Đáng chết. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Quan Hoa Vinh đang đi trên đường khu thứ mười tám, nhìn lại phương hướng quốc đô, ánh mắt lắc lư, khó có thể tin được.

- Nơi đó vừa rồi nói... Thường Ngọc Thư chết rồi?

Sắc mặt bọn thị vệ của Thường Ngọc Thư hầu ở xung quanh hắn đại biến.
Chương 500 Cuồng dã nghĩ cách cứu viện (6)

Rống!!

Quan Hoa Vinh gầm thét, hắn vội vã phóng tới phía quốc đô.

Cương khí màu đen như sóng triều chấn vỡ phòng ốc tửu quán hai bên đường.

Da thịt toàn thân hắn kịch liệt nhúc nhích, hài cốt răng rắc loạn động, đang nhảy vọt lên phóng tới phía trước, thời điểm rơi xuống đất đã biến thành một con Hắc Giáp Cự Ngạc dài mười mét, áo giáp cứng rắn, móng vuốt sắc bén.

Rống!!

Quan Hoa Vinh lắc đầu vẫy đuôi đánh vỡ nát phòng ốc, mặt đất băng liệt, mạnh mẽ đâm tới, những thứ trước mặt hắn đều giống như giấy.

Đám người bối rối, kinh hoảng chạy trốn.

- Nơi này còn có một tên khác, giết!

- Hắn là Quan Hoa Vinh?

- Hoàng thất trà trộn vào nhiều người như vậy, là muốn hủy Đan quốc chúng ta sao?

- Giết. Các hộ giả Đan quốc, bây giờ là thời điểm chúng ta thực hiện sứ mệnh bảo vệ của mình.

Các hộ giả khu mười tám liên tiếp quay người, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên lao thẳng tới Quan Hoa Vinh.

- Quan Hoa Vinh, cút ra khỏi Đan quốc cho ta.

Thống lĩnh khu mười tám đứng ngạo nghễ quan sát, linh văn hừng hực, giận dữ gầm thét.

Một cỗ liệt diễm bay trăm mét lên không hóa thành một cái cung tên to lớn, ngưng tụ ra hỏa tiễn tráng kiện, xoẹt một tiếng bắn ra ngoài.

Hỏa tiễn đỏ như than hồng, lập loè ánh sáng, bắn thủng cả bầu trời phóng tới phía Quan Hoa Vinh.

Quan Hoa Vinh vẫn không ngừng lao đi, hoàn toàn không sợ.

Ầm ầm!

Hỏa tiễn đánh vào bên trên cương khí cự ngạc, nổ lên liệt diễm đầy trời, nhưng không hề thể ảnh hưởng đến hắn một chút nào.

- Trấn thủ!!

Ba thủ vệ đạp trên nóc nhà phóng tới, liên tiếp vung ra bảo ấn trong tay.

Bảo ấn đón gió lay động, nhanh chóng lớn lên giống như ba tòa núi lớn nhanh chóng truy kích Quan Hoa Vinh. Thiết sơn cương mạnh mẽ lại bá liệt bay ngang qua bầu trời, mặt đất đều bị uy thế cường thịnh ép tới mà sụp đổ.

Nhưng, Hắc Ngạc đột nhiên cuồn cuộn cương khí, khí lãng như thủy triều tuỳ tiện đánh bay thiết sơn.

Thiết sơn hoàn toàn mất đi khống chế, ầm ầm đánh tới đám người đang lao đến cung điện gần đó, từng tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng khu ngã tư.

Ầm ầm...

Đại địa liên miên sụp đổ, bụi mù bay lên không giống như những con sóng lớn đang lao nhanh từ bốn phương tám hướng hội tụ tới, nhanh chóng bao trùm đến trên thân Hắc Ngạc, ngưng kết thành từng tầng đá.

Bụi mù càng ngày càng dày đặc, tầng đá nhanh chóng ngưng tụ.

Rống!

Hắc Ngạc phóng tới, lại càng lúc càng nặng hơn, mỗi một bước chân rơi xuống đất đều giống như núi cao đang rơi xuống, chấn động đến toàn bộ khu mười tám đều đang lay động, giống như là địa chấn, khiến biển người ở các nơi kinh hoãi hoảng hốt.

Bụi mù không ngừng liên tục ngưng tụ ở trên thân Hắc Ngạc tạo thành tầng đá vài trăm mét. Tất cả tầng đá đều là được linh lực ngưng tụ, vô cùng nặng nề.

Oanh!

Quan Hoa Vinh bị đặt ở trên mặt đất, tầng đá bao trùm nhanh chóng lớn hơn nữa, từ mấy trăm mét đến hơn ngàn mét. Xa xa nhìn lại, giống như một ngọn núi lớn nguy nga bỗng dưng xuất hiện, khí lãng ngập trời, khí tức nặng nề cuồn cuộn khu mười tám, rung động lòng người.

Nhưng... Không đợi đám người thủ vệ khu mười tám thở phào, mặt đất đột nhiên lay động, vết nứt lan tràn ra hơn mười dặm, sâu đến mấy chục mét, rất nhiều người vô tội kêu thảm rơi xuống, hàng trăm hàng ngàn cung điện, phòng ốc cũng sụp đổ rơi xuống.

Cả khu mười tám đều giống như muốn bị triệt để hủy đi.

Sau khi ngọn núi lớn ngàn mét mãnh liệt lay động đã hoàn toàn sụp đổ, Hắc Ngạc giống như Ác Long lao ra khỏi biển.

Cương khí cuồn cuộn, thanh triều như lôi đình rung động thiên địa.

Mấy ngàn tấn mấy vạn tấn đá bay lên oanh kích mấy vạn mét, đánh tới đám người thủ vệ từ bốn phương tám hướng đang xông tới, cũng liên miên đập chết những người vô tội.

Quan Hoa Vinh trợn mắt trừng trừng, thúc giục cương khí giống như bão nổi, từ trong phế tích phóng tới phá hủy ra một con đường máu.

Khu mười tám bị hủy hoàn toàn!

Tất cả mọi người vừa rung động lại càng hoảng sợ nhìn thân ảnh khủng bố đang phóng đi kia.

- Khu thứ bảy, chuẩn bị nghênh địch!

Khu thứ bảy giáp với khu mười tám, thống lĩnh đứng ở trên khán đài, tiếng như chuông lớn vang vọng khắp khu thứ bảy.

Số lượng lớn thủ vệ nhanh chóng tập kết, áo lam bay lên, chiến ý tăng vọt, chỉ là khi nhìn thấy cự ngạc giống như Man thú phóng tới, trong ánh mắt bọn hắn đều lắc lư mấy lần, không che giấu được phần hoảng sợ kia.

Ngay cả quốc đô cũng đều có số lượng lớn cường giả đang nhìn về phía nơi này.

- Lục điện hạ, cố chịu đựng, Quan Hoa Vinh ta đến rồi. Nếu Lục hoàng tử có gì ngoài ý muốn, hôm nay Quan Hoa Vinh ta huyết tẩy Đan quốc các ngươi! Ai cũng không ngăn được ta!

Quan Hoa Vinh gầm thét, con mắt đều đã lồi ra hơn phân nửa.

Đây là lần hành động đầu tiên của hắn và Thẩm Đông Sơn sau nửa năm bị tạm giam.

Đây là lần thứ hai bọn hắn bảo vệ hoàng tử sau khi vứt bỏ Đại hoàng tử.

Nếu như Lục hoàng tử chết tại Đan quốc, Quan Hoa Vinh hắn, thậm chí gia tộc sau lưng đều sẽ thành sỉ nhục của hoàng triều. Hắn không thể chấp nhận kết cục như vậy. Hôm nay, người nào cản trở hắn, kẻ đấy chết, dù là phải san bằng Đan quốc này.

Ầm ầm!

Mặt đất băng liệt, vết nứt lan tràn, phòng ốc xé rách, đám người kêu rên.

Cương khí sôi trào như cuồng phong, như lôi đình, đánh thẳng hết thảy vào dọc đường.

Mấy ngàn cường giả bị xé nát, máu vẩy khắp phế tích.

- Ngăn hắn lại!

Thống lĩnh khu thứ bảy tháo áo lam ra, lộ ra áo giáp vàng óng, hài cốt sau lưng nhúc nhích, triển khai cốt dực tráng kiện, lôi triều kinh người sôi trào, lao thẳng đến Quan Hoa Vinh.

Hắn là ngũ phẩm Thú linh văn, linh văn... Lôi Cưu!

Rống!!

Quan Hoa Vinh ngẩn đầu lên trời gầm thét, thanh (âm thanh) triều cuồn cuộn giống như sóng triều vô hình dâng lên đánh tới thống lĩnh khu thứ bảy.

- Aaa…!

Lôi triều chấn vỡ áo giáp toàn thân, thống lĩnh khu thứ bảy bị đánh bay ra ngoài.

Linh văn, cảnh giới, đều chênh lệch quá xa!

Quan Hoa Vinh phóng lên rời khỏi mặt đất, sau đó lại ầm ầm rơi trên mặt đất, giống như một con cá xấu khổng lồ rơi xuống, đinh tai nhức óc.

Đại địa lay động mãnh liệt, vết nứt lan tràn giống như mấy trăm con cự mãng, đánh tới tường cao khu thứ bảy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK