Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1411 Đột biến, chém đầu Khương Phàm (3)

- Người phục kích Điêu Lãnh Phong không phải Khương Phàm, người bắt Tiêu Lạc Lê cũng không phải Khương Phàm.

- Đó là ai?

- Tự mình tra!

Bá Vương giận dữ rời khỏi, phải nắm chặt thời gian đi chuẩn bị thánh đan.

Thánh đan, còn là ba viên!

Đây là muốn động đến tài nguyên dưới đáy hòm của Bá Vương phủ!

Tô Huyên vừa định hỏi Nhị hoàng tử của bọn hắn đâu, thế nhưng nhìn thấy thái độ của Bá Vương, đành phải nhịn lại.

- Đáng chết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tiêu Lạc Triều âm trầm sắc mặt, trước đó đã nghĩ kỹ rất nhiều biện pháp tra tấn Khương Phàm, kết quả ngay cả mặt đều không có nhìn thấy, còn bị làm nhục.

Thị vệ Huyền Nguyệt nói:

- Điện hạ, chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này trước đi. Khương Phàm có thể ảnh hưởng đến Giới Chủ để đuổi thần giáo đi, mang ý nghĩa rất có thể hắn tại Sí Thiên giới đã đứng vững chân, lấy tâm tính của hắn, tiếp đó chỉ sợ sẽ có hành động, chúng ta ở lại nơi này quá nguy hiểm.

Tiêu Lạc Triều rất không cam tâm, đã ở chỗ này chờ hơn nửa tháng, nói đi là đi rồi?

Huống chi Tiêu Lạc Lê còn ở trong tay Khương Phàm.

Lấy tính cách tàn nhẫn của Khương Phàm, không biết Tiêu Lạc Lê sẽ phải bị dạng tra tấn không phải người gì đây.

Thị vệ cưỡng ép nắm lấy bả vai Tiêu Lạc Triều:

- Điện hạ, Sí Thiên giới chế trụ Điêu Lãnh Phong tương đương với việc triệt để đắc tội Vạn Đạo Thần Giáo, Vạn Đạo Thần Giáo khẳng định nghĩ sẽ biện pháp chuộc Điêu Lãnh Phong về, càng sẽ mang Khương Phàm đi, đến lúc đó, công chúa tự nhiên sẽ được cứu. Chúng ta không cần thiết ở lại nơi này, hết thảy giao cho Vạn Đạo Thần Giáo xử lý đi.

- Thế nhưng...

- Nàng không chỉ là công chúa của chúng ta, cũng là cháu dâu của Nhị trưởng lão thần giáo, bọn hắn sẽ không buông tha cho nàng.

Tiêu Lạc Triều do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định rời khỏi.

Nhưng khi hắn đang muốn ra khỏi phòng, lại phát hiện Tô Huyên vẫn ngồi ở chỗ đó, thờ ơ.

- Ngươi không đi??

Tiêu Lạc Triều kỳ quái, bằng ân oán thù hận giữa Cổ Hoa cùng Khương Phàm, khẳng định Khương Phàm sẽ chủ động đi tìm tới, ở lại nơi này chờ chết sao?

- Ta chờ một chút.

Trong đôi mắt thanh lãnh của Tô Huyên lóe ra tinh mang, hai tay trong tay áo đã nắm chặt.

- Chờ cái gì?

- Không liên quan gì tới ngươi.

- Chúc ngươi may mắn.

Tiêu Lạc Triều theo thị vệ nhanh chóng rời khỏi.

- Khương Phàm... Mệnh của ngươi thật cứng rắn.

Tô Huyên cắn răng nói nhỏ, ngay cả thần giáo đã tự mình đến đòi người, lại còn bị hắn ứng phó được.

- Nơi này không nên ở lâu, chúng ta vẫn là đi thôi.

Cường giả hoàng thất đi đến bên cạnh nàng, nhẹ giọng nhắc nhở mau mau rời khỏi, nếu không thật có khả năng Khương Phàm sẽ tìm tới nơi này.

- Tra cho ta, có phải Khương Phàm đã rời khỏi Sí Thiên giới hay không.

Tô Huyên yên lặng tính toán.

- Hắn đâu chỉ rời khỏi, nói không chừng đã bắt đầu đang tới nơi này.

- Tra cho ta!!

- Có ý nghĩa gì sao?

- Tra!!

Các cường giả hoàng thất thấy không có cách với nàng, chỉ có thể phân phó bọn thị vệ đi ra tìm hiểu tình hình.

Sau đó không lâu, thị vệ chạy đến báo cáo.

- Khương Phàm xuất hiện, đi đến chỗ tửu lâu của Chí Tôn Kim Thành, chỉ mang theo Triệu Thế Hùng.

- Đi!!

Tô Huyên đứng dậy, lớn tiếng quát lệnh.

- Đi đâu??

Bọn thị vệ khẽ giật mình, đều không kịp phản ứng.

- Tìm Khương Phàm nói chuyện.

- Nói chuyện gì?

- Lấy ở đâu ra nhiều lời nói nhảm như vậy, đi theo ta!!

Tại thời điểm Khương Phàm chạy tới thành khu thứ nhất, Tô Huyên khởi hành chạy tới thành khu thứ hai.

Cuối cùng... Bọn hắn gặp nhau phố náo nhiệt nhất tại thành khu thứ hai.

Thời điểm Khương Phàm đi đến thành khu thứ hai, tin tức Bá Vương đã cưỡng ép đuổi thần giáo đi đang truyền ra.

Các thành khu lần lượt oanh động.

Mà những nơi Khương Phàm đi qua lại càng thêm oanh động, bởi vì mọi người đều thấy được trên cổ hắn có treo ngọc phù màu tím.

- Ngọc phù màu tím? Khương Phàm đã được nhận định thành trưởng lão tam đẳng!

- Sí Thiên giới đuổi thần giáo đi, tăng đẳng cấp Khương Phàm lên, chuyện đã không cần nói cũng biết.

- Khương Phàm đã được Giới Chủ công nhận, Giới Chủ nguyện ý không tiếc cái giá nào mà bảo hộ Khương Phàm.

- Thật không thể tin được, làm sao hắn làm được?

Lúc mọi người đang nghị luận đều nhao nhao ý thức được Khương Phàm thật muốn gia nhập Sí Thiên giới, Sí Thiên giới cũng thật muốn toàn lực bồi dưỡng vị Thiên phẩm Luyện Đan sư này.

Khả năng bảy tám năm, cũng có thể là vài chục năm, khi Khương Phàm vượt qua Sinh Tử cảnh, tiến vào Niết Bàn cảnh, thời điểm thật sự có thể luyện ra Thánh đan, tất nhiên cũng sẽ trở thành nhân vật quan trọng bên trong Sí Thiên giới.

Nói cách khác, bọn hắn sau này khi đối mặt với Khương Phàm, đầu tiên phải nghĩ đến là thân phận trưởng lão quan trọng của Sí Thiên giới, những chuyện khác đều phải sắp xếp về sau.

- Khương Phàm giống như cùng tiểu hầu gia rất đúng khẩu vị nha, thường xuyên nhìn thấy hai người bọn họ đi cùng nhau.

- Có thể không đối khẩu vị sao, mặc dù Khương Phàm là Luyện Đan sư, nhưng trình độ điên cuồng mọi người đều biết, tiểu hầu gia là Cùng Kỳ Huyết Viêm, trong lòng lộ ra sát phạt điên cuồng.

- Nếu như bọn hắn họ có thể trở thành bằng hữu, tất phải làm được. Khương Phàm là Thiên phẩm, tiểu hầu gia cũng là Thiên phẩm, hai đại tân tú hoàn toàn xứng đáng với Sí Thiên giới. Khương Phàm có thể được hầu phủ cùng Triệu gia toàn lực ủng hộ, càng trở nên không sợ hãi, chờ Khương Phàm trưởng thành có thể tăng cường thực lực hầu phủ, hiệp trợ Triệu Thế Hùng tranh đoạt vị trí Bá Vương.

Hai bên phố dài nhốn nháo, đều tranh nhau ngắm nhìn Khương Phàm đi qua.

Một thời gian trước khi nhìn thấy hắn, đều cảm giác hắn giống như là đã là tên điên ngâm nước, bây giờ thấy hắn, thì cảm giác giống như viên tinh cầu sáng chói phát sáng như tinh thần.

- Ngươi biết Nhân Gian Ngục không?

Khương Phàm cố ý hiển lộ ngọc phù hấp dẫn lực chú ý, là muốn kích thích chủ nhân phía sau cửa hàng Thanh Bình xuất hiện.

Thế nhưng hắn từ khu đầu tiên một đường đi tới đây, từ đầu đến cuối đều không có phát hiện ánh mắt hay thân ảnh đặc biệt nào.

- Ừm? Cái gì?

Triệu Thế Hùng tâm sự nặng nề trầm mặc một đường, liên tục lo lắng cho chủng loại 'Xúc động' trong lòng kia.
Chương 1412 Đột biến, chém đầu Khương Phàm (4)

Kỳ thật Không thể nào tính là xúc động được, bởi vì từ khi Khương Phàm 'Trào phúng' hắn, hai tháng đến nay hắn đã thường xuyên suy nghĩ ý nghĩa nhân sinh của chính mình.

Càng là nghĩ sâu, càng cảm giác cuộc sống tại Chiến quốc không thú vị như vậy.

Càng là muốn rời khỏi, trong lòng càng xao động.

Chỉ là nghĩ đến sự kỳ vọng của phụ thân, hắn chỉ có thể cưỡng ép nhịn xuống.

Bây giờ không có dũng khí chạy đến bên ngoài thạch điện phụ thân bế quan hô to một tiếng 'Tiểu gia ta muốn rời nhà trốn đi', hắn sợ phụ thân chụp chết hắn.

Hôm nay Khương Phàm đột nhiên nói muốn rời khỏi, cảm giác muốn rời khỏi kia của hắn lại mãnh liệt lên.

- Một trong tứ đại tổ chức sát thủ Trung Vực - Nhân Gian Ngục.

Khương Phàm quét mắt vào biển người hai bên phố dài, chọn xem cửa sổ của tửu lâu, cửa hàng.

Hai tháng, nên tới hẳn là đã tới, ở chỗ nào??

- Sao ngươi lại biết tất cả mọi chuyện?

Triệu Thế Hùng nhịn không được mà oán thầm.

Tiểu tử này rốt cuộc là bò từ bên trong Đại Hoang ra tới, hay là từ trên trời rớt xuống.

- Sí Thiên giới chúng ta cùng Nhân Gian Ngục có liên hệ sao?

- Sí Thiên giới thuộc về Tây Nam, nhưng vị trí lại lân cận Trung Vực, cho nên rất nhiều thế lực Trung Vực cũng sẽ đến nơi đây xin thuốc, trong này liền bao gồm cả Nhân Gian Ngục. Bọn hắn thích bái phỏng Bá Vương phủ, thông qua nơi đó liên hệ phe phái Lý gia của Sí Thiên giới, thời điểm phe phái Lý gia cần dược liệu đặc thù, cũng sẽ thông qua Bá Vương phủ liên hệ Nhân Gian Ngục.

- Gần đây có người đến qua không?

- Cái này không biết. Thế lực cỡ lớn phổ biến đều có Luyện Đan sư của riêng mình, chỉ có tại thời điểm bọn hắn luyện không ra, không thể nào cam đoan được phẩm chất đan dược cùng xác xuất thành công, mới có thể vạn dặm xa xôi đến nơi đây bái phỏng.

- Ngươi đã gặp qua người của Nhân Gian Ngục chưa?

- Đã tiếp xúc qua.

- Là người của Thiệu gia, hay là...

- Ta tiếp xúc qua người của 'Thanh Ngục', cũng tiếp xúc qua người của Thiệu gia.

- Thanh Ngục phụ trách cái gì?

- Thanh Ngục ở bên trong 'Nhân Gian Thất Ngục' phụ trách liên hệ cùng các thế lực khắp nơi, phạm vi bọn hắn kết giao vô cùng rộng, chỉ cần có giá trị lợi dụng, cũng sẽ ở bên trong phạm vi kinh doanh của bọn hắn.

- Thanh Ngục này có phân bộ sao?

- Thế thì không có, dù sao bọn hắn cũng là tổ chức sát thủ, hành tung vẫn rất thần bí. Ngươi hỏi cái này làm gì, Nhân Gian Ngục đã chọc tới chỗ nào của ngươi rồi?

- Không có, nghe được tổ chức sát thủ liền hiếu kỳ, muốn theo bọn hắn thỉnh giáo kinh nghiệm, bồi dưỡng Ác Nhân cốc của ta.

Hai người đang nói, bỗng dưng một tiếng hổ gầm to rõ quanh quẩn trên phố dài, rất nhiều người chấn động, theo bản năng đều rụt cổ một cái.

Đám người nhanh chóng tản ra một cái lối đi, một mực kéo dài đến Khương Phàm nơi này.

Tô Huyên cưỡi một con mãnh hổ lộng lẫy, dưới sự bảo vệ của các cường giả Cổ Hoa, đi tới phía Khương Phàm.

- Nàng là ai, Tô Huyên sao?

Khương Phàm khóe miệng lộ ra một nụ cười, đang muốn đi qua tìm nàng, vậy mà nàng lại chủ động tới đây.

- Là Tô Huyên.

Triệu Thế Hùng âm thầm lắc đầu, giữa các ngươi nên tính là huyết hải thâm thù đi.

Biển người nhanh chóng lui sang hai bên, đám người trong cửa hàng, tửu lâu cũng gom lại chỗ cửa ra vào và cửa sổ mà nhìn ra xa.

Khương Phàm, Tô Huyên?

Ha ha, náo nhiệt!

- Khương Phàm, chúng ta nói chuyện?

Tô Huyên cưỡi mãnh hổ đi đến ngoài trăm thước thì dừng lại, có chút ngẩng đầu, ngồi trên cao nhìn xuống ở phía Khương Phàm.

Mãnh hổ lộng lẫy phát ra tiếng gào trầm thấp, hung tợn tiếp cận Khương Phàm.

Các cường giả Cổ Hoa nhao nhao bước về phía trước hai bước, bảo vệ Tô Huyên nghiêm mật, sẵn sàng trận địa.

Mặc dù trong bọn họ có mười vị cường giả Niết Bàn cảnh, không sợ Khương Phàm cùng Triệu Thế Hùng, nhưng nơi này là Bá Vương Chiến Quốc, nói không chừng chỗ tối còn có cường giả của Hung Linh hầu phủ ẩn núp.

Mà, Khương Phàm thủ đoạn khôn khéo, hay làm quỷ kế, không thể không phòng.

- Tô Huyên cô nương muốn nói cái gì, bảo ta đi theo ngươi sao? Ta thấy chúng ta vẫn nên đến Hung Linh hầu phủ từ từ nói chuyện đi, Nhị hoàng tử hoàng thất các ngươi đang ở chỗ này chờ đã đâu rồi. Đã hơn hai tháng, đều muốn chờ điên rồi.

Khương Phàm há miệng chính là uy hiếp, hù dọa trước rồi lại nói.

Các cường giả hoàng thất khẽ nhíu mày, Nhị hoàng tử mặc dù thiên phú bình thường, nhưng Đại hoàng tử chết rồi, Tam hoàng tử chết rồi, trên danh nghĩa hắn chính là người thừa kế.

Kết quả vừa tới chuyến Sí Thiên giới đã bị giam thành con tin.

Sỉ nhục, thật sỉ nhục!!

Nhưng...

- Ta muốn cùng ngươi bàn bạc...

Tô Huyên lạnh lùng, đột nhiên dữ tợn, trong chớp mắt, bóp nát Cấm Nguyên Châu đang cầm thật chặt trong tay.

Mặc dù Tô gia bị diệt, Cấm Nguyên Châu đều đã mất đi, nhưng lúc trước khi nàng cùng Đại hoàng tử đính hôn, của hồi môn là một viên Cấm Nguyên Châu.

Cử động đột nhiên này, nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Bao gồm cả các cường giả hoàng thất.

Khương Phàm đang nghĩ phải làm sao uy hiếp nàng, đưa đến Hung Linh hầu phủ, khóe mắt liếc qua lại nhạy cảm phát giác được trong tay Tô Huyên nở rộ ánh sáng, trong tầm mắt cũng là khuôn mặt nhanh chóng dữ tợn của Tô Huyên.

Không tốt!!

Một sự nguy hiểm mãnh liệt trong nháy mắt quét sạch toàn thân, lông tóc dựng đứng.

Khương Phàm không chần chờ chút nào, kích phát chiến trụ, kích hoạt thần nhãn.

Đây là phản ứng theo bản năng, càng là phản xạ có điều kiện lắng đọng của kiếp trước và cả kiếp này.

Thân thể phản ứng, thậm chí vượt qua ý thức phán đoán.

Chẳng quản chuyện gì, phải phòng ngự, phản kích!

Ông!!

Thần nhãn bên phải Khương Phàm nở rộ huyết quang tinh hồng, xuyên thủng mặt nạ.

Cường quang cực kỳ chói mắt để đường đi xung quanh đều chiếu thành màu đỏ tươi.

Cường quang bạo kích, thần uy nghiêm nghị, không gian vặn vẹo, phóng thích sát uy kinh dị.

Cùng lúc đó, huyết nhục hài cốt lại dung hợp Bát Hoang Chiến Trụ nhanh chóng kích hoạt.

Nhưng... Khương Phàm phản ứng lại nhanh, cũng không nhanh bằng thời gian ngưng kết.

Thời gian mê quang theo Cấm Nguyên Châu vỡ vụn mà nở rộ, khuấy động phố dài, phấp phới vạn mét, đánh sâu vào trong tất cả mọi người.

Tại thời điểm tất cả mọi người trong vạn mét bị định trụ, Khương Phàm cũng định trụ.
Chương 1413 Thời khắc sinh tử

Thần quang nổ bắn ra trực tiếp ngưng kết tại nửa đường, chiến trụ đang từ bên trong hài cốt cuồn cuộn ra bên ngoài cũng cưỡng bức ngừng lại.

- Khương Phàm, ngươi nhất định phải chết.

Tô Huyên gào thét phóng lên tận trời, gương mặt dữ tợn, hài cốt vặn vẹo, trong lúc phóng tới thì lập tức hóa thân thành đại hổ uy mãnh.

Uy phong lẫm liệt, sát ý kinh khủng.

Đại hổ dài đến mười mét, hùng tráng hung tàn, móng vuốt to như cái cối xay hiện ra ánh sáng màu vàng óng, phảng phất có thể xé rách hết thảy.

Trăm mét ngắn ngủi, cơ hồ chỉ chớp mắt liền đến.

Suy nghĩ nóng nảy quanh quẩn trong đầu, chết chết chết chết!

Tô Huyên với thân hình một con hổ to lớn hơn mười mét đứng thẳng người lên, răng nanh lộ ra ngoài, móng vuốt màu vàng hung hăng đánh qua đầu Khương Phàm.

Bành!

Răng rắc!

Đầu Khương Phàm run rẩy mãnh liệt, huyết nhục vẩy ra, thân thể bỗng nhiên đập xuống đất.

Cột sáng thần nhãn dâng lên theo đó mà xoay chuyển, Triệu Thế Hùng ở bên cạnh cũng bị chặt đứt, chỉ là thời gian đã bị ngưng kết, tạm thời còn 'Ở ngay' cùng một chỗ.

Đầu Khương Phàm va chạm mặt đất, nửa bên mặt trái be bét máu thịt, lộ ra xương cốt cùng răng cấm, nhìn thấy mà giật mình, cổ đều mất tự nhiên lệch ra lắc lắc.

Nhưng, không có vỡ!!

- Không chết??

Tô Huyên vô ý thức muốn cắn ở đầu Khương Phàm trực tiếp ăn hết, lại kinh ngạc phát hiện không có đập nát.

Gương mặt nàng dữ tợn, miệng đầy răng nanh, quả quyết nhấc lên móng vuốt to lớn, cuồng dã chợt vỗ xuống đầu Khương Phàm.

Bành bành bành!!

Máu tươi phun tung toé, xương cốt vỡ ra, mặt đất cứng rắn đều bị sụp ra vết nứt.

Tuy chiến trụ không có hoàn toàn kích phát, nhưng cũng đã bắt đầu từ nội bộ khuếch tán ra ngoài, cùng hài cốt giao hòa, hình thành bảo vệ cơ bản nhất.

Rống!!

Tô Huyên điên rồi, làm sao lại đập không chết?

Nàng phát khởi tập kích vô cùng đột nhiên, Khương Phàm hẳn là không có chút lực trở tay nào mới đúng.

Đầu lại là nơi yếu ớt nhất, dưới tình huống không có chút phòng bị nào thì một móng vuốt liền có thể đập nát.

Xảy ra chuyện gì?

Tại sao lại có thể như vậy??

Thời gian nhanh chóng trôi qua, sáu giây ngắn ngủi chẳng mấy chốc sẽ đi qua.

Rống!!

Tô Huyên gầm cuồng liệt, há mồm phun ra phiến bạch quang, lại là một thanh cốt kiếm lạnh lẽo.

Cốt kiếm bao quanh sát khí thảm liệt, bao quanh hư ảnh của mãnh hổ một cách mơ hồ, hung hăng bổ xuống cổ Khương Phàm.

Phốc phốc!

Da thịt nứt ra, mạch máu chặt đứt, xương cổ lọt vào trọng kích.

Nhưng, gánh vác được!!

Thần cốt đã cùng thắt lưng, xương sống, xương sau cổ của Khương Phàm dung hợp hoàn chỉnh, bắt đầu phát huy tác dụng, 'Chất lỏng' của Bát Hoang Chiến Trụ chủ yếu hội tụ tại xương sống.

Vũ khí bình thường, chém không đứt!

Tô Huyên, chặt lộn chỗ.

Kỳ thật, nếu như Tô Huyên lại đập đầu Khương Phàm nhiều thêm mấy lần, xương đầu liền có thể hoàn toàn biến hình, coi như không nát được thì óc cũng đều có thể biến thành chất lỏng.

Không chết cũng có thể phế bỏ.

Nhưng nàng thật sự không có kinh nghiệm chiến đấu, mà là lo lắng lại tức giận, thay đổi chiến thuật, cũng lãng phí thời gian.

- Không thể nào!

Tô Huyên khẽ giật mình, toàn bộ thời gian trôi qua sạch sẽ, lưu quang trong phạm vi vạn mét lập tức tiêu tán, thời gian trở lại quỹ đạo.

Tất cả mọi người ở bên trong phạm vi không biết đã xảy ra chuyện gì, đều tiếp tục kéo theo lời nói, cử động trước đó.

Đám người ở bên ngoài, thì cảm thấy kỳ quái khi thấy phố dài đột nhiên an tĩnh, người ở bên trong đều định trụ mấy giây.

- Không thể nào!

Tô Huyên hét lớn, thanh chấn phố dài, cốt kiếm dâng lên, gào thét xoay tròn, lần nữa bổ về phía cổ Khương Phàm.

Keng!!

Cốt kiếm sắc bén nặng nề, hung hăng trảm xuống cổ, huyết thủy phun tung toé, xương sau cổ suýt chút nữa đã bẻ gãy.

Cùng lúc đó, đau đớn ở đầu cùng chỗ cổ theo thời gian khôi phục, trong chớp mắt đã trùng kích thần kinh toàn thân Khương Phàm.

Đau đớn cứ như vậy đột nhiên lại tập trung bạo phát, Khương Phàm suýt chút nữa đã đau đến ngất đi.

Những tiếng gào thét ở nơi này cũng ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Chỉ là quá đột nhiên, rất nhiều người đều hoảng hốt.

Ý thức của bọn hắn trước một giây còn dừng ở thời khắc Khương Phàm cùng Tô Huyên nói chuyện với nhau, làm sao chỉ chớp mắt, Tô Huyên đã biến thành mãnh hổ, đầu Khương Phàm thì be bét nằm rạp trên mặt đất.

- Ngươi làm sao...

Triệu Thế Hùng cũng vô ý thức muốn hoạt động, nhưng phần eo đã bị cắt mở, không có thời gian giam cầm, hai bộ phận trên dưới lập tức 'Dịch ra'.

Nửa người trên trượt xuống bên cạnh, nội tạng rơi đầy đất.

Phần eo hướng xuống thì 'Xử' ở nơi đó, máu tươi phun ra ngoài.

- A!!

Triệu Thế Hùng sửng sốt mấy lần, kinh sợ kêu thảm.

Nửa người trên của hắn nằm trên mặt đất, ánh mắt lắc lư kịch liệt, khó có thể tin được mà nhìn một nửa kia thân thể.

Thế nào?

Xảy ra chuyện gì?

- Không!!

Các cường giả Cổ Hoa bừng tỉnh, bỗng nhiên biến sắc.

Đây chính là nguyên nhân Tô Huyên khăng khăng muốn đi qua sao?

Nàng muốn giết Khương Phàm?

Tại Bá Vương Chiến Quốc này?

Chẳng lẽ nàng không có nghĩ tới hậu quả sao?

Mặc kệ sống chết của Nhị hoàng tử sao?

Mặc kệ sống chết của bọn hắn sao?

Mặc kệ tình cảnh của Cổ Hoa sao?

- Đi chết đi.

Tô Huyên không tin, càng không cam tâm.

Sau khi nàng đang cùng Khương Phàm gặp mặt rõ ràng không có bất kỳ câu nói nhảm gì, không có bất kỳ dấu hiệu gì, ngay cả người bên cạnh cũng không biết, trực tiếp liền phát khởi tập kích, làm sao có thể không giết chết Khương Phàm được?

Nàng đã đánh cược tất cả, muốn liều mạng cùng Khương Phàm!

Tại sao có thể như vậy?

Phốc!!

Tô Huyên bức ra máu tươi, phun về phía cốt kiếm.

Đây là dùng di cốt lão tổ Tô gia đã chết chế tạo, máu của nàng có thể kích hoạt uy thế cốt kiếm.

Cốt kiếm dâng lên cường quang, sát uy đại tác, nương theo tiếng hổ gầm như có như không, hung hăng đâm về phía lồng ngực Khương Phàm.

Đầu không có vỡ, chặt cổ, cổ không gãy, vậy liền đâm ngực.

Không tin không giết chết ngươi!

Đầu Khương Phàm be bét, óc thì nhận tổn hại, ý thức hoảng hốt hỗn loạn, thân thể đều không bị khống chế.

Nhưng, theo thời gian bắt đầu chảy xuôi, Bát Hoang Chiến Trụ kích phát trước đó đã nhanh chóng lan tràn toàn thân.

Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, cốt kiếm đâm xuyên lồng ngực, thẳng đến trái tim, bị hộ tâm giáp cưỡng bức ngăn lại.
Chương 1414 Đại bạo động

Nhưng cốt kiếm nương theo uy thế lão tổ, bộc phát ra trùng kích mạnh mẽ, vẫn chấn động trái tim.

Nội tạng lập tức vặn vẹo, máu tươi chảy ngược dòng.

Cùng lúc đó, áo giáp bắt đầu tràn qua da thịt toàn thân, hình thành bảo vệ.

- Đi chết đi.

Tô Huyên trực tiếp dẫn nổ cốt kiếm, cốt kiếm cắm ở trong lồng ngực trong nháy mắt đã nổ tung.

Rống!!

Nương theo tiếng hổ gầm mãnh liệt, lại như là lão tổ Tô gia thở dài, cốt kiếm cắm ở trong thân thể cùng đoạn lộ ở bên ngoài ầm vang nổ tung.

Cốt kiếm phía ngoài tàn phá toàn thân Khương Phàm, cùng áo giáp phát ra tiếng oanh minh chói tai, đồng thời điên cuồng xông vào vài trăm mét.

Tô Huyên bị tung bay, máu thịt be bét, Triệu Thế Hùng ở bên cạnh bị xung kích, nội tạng rơi xuống trên mặt đất lúc này đã vỡ nát, hai đoạn thân thể cũng bay ra ngoài, huyết nhục văng tung tóe.

Bộ phận cốt kiếm cắm ở bên trong, cũng tàn phá trong lồng ngực, đánh thẳng vào mạch máu cùng hài cốt, cứ việc có áo giáp nghiêm mật bảo vệ, thế nhưng uy thế cốt kiếm quá mạnh, bên trong lập tức biến thành canh máu.

Ý thức Khương Phàm mệt mỏi sắp lâm vào hôn mê, thì thào một câu:

- Lý Dần.

Lý Dần chính trong thanh đồng tiểu tháp đang đau thương, thình lình được thả ra, rõ ràng khẽ giật mình, thế nhưng tràng diện huyết tinh đập vào mắt để sắc mặt hắn đại biến.

- Sư phụ??

Lý Dần ớn lạnh toàn thân, da đầu đều tê.

- Bắt lấy... Tô Huyên... Liền... Mãnh hổ...

Khương Phàm suy yếu nói nhỏ, triệt để ngất đi.

Ầm ầm!

Toàn thân Lý Dần cuồn cuộn liệt diễm, kim quang, trong thời gian ngắn nhất hóa thân thành Bất Tử Điểu, giương cánh hơn ba mươi mét, sát uy cường đại khuấy động phố dài.

Hai cái móng vuốt to như phòng ốc, phân biệt chế trụ Khương Phàm cùng Triệu Thế Hùng, vỗ cánh bay lên trời.

Rống!

Toàn thân Tô Huyên rách rưới, huyết thủy chảy ngang, nàng nhịn xuống đau nhức kịch liệt, cuồng dã xông ra khỏi tửu lâu, hướng phía Lý Dần tức giận gào thét.

- Ngươi dám đả thương sư phụ ta, muốn chết!!

Toàn thân Lý Dần lấp lóe cường quang, liệt diễm cuồn cuộn, dâng lên vòng xoáy, lít nha lít nhít yêu kiếm chìm nổi ở bên trong, chớp mắt phóng lên tận trời, hình thành tám trăm thanh yêu kiếm, che kín bầu trời.

Cường quang màu vàng bao phủ phố dài.

Thương thương thương!!

Tám trăm thanh lợi kiếm toàn thể oanh minh, giống như màn mưa tràn ngập đất trời đánh xuống Tô Huyên.

Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, mấy vị lão giả hoàng thất như thiểm điện giết tới, cưỡng ép giam cầm Tô Huyên đang nổi điên.

Ầm ầm...

Tám trăm thanh lợi kiếm bạo kích phố dài, vỡ nát tửu lâu, băng diệt sàn nhà, dẫn phát bạo tạc kịch liệt.

Biển người tứ tán chạy trốn, hoảng sợ kêu thảm.

- Giết bọn hắn, mau giết bọn hắn.

Tô Huyên điên cuồng giãy dụa, cuồng loạn gào thét.

- Ngươi muốn hại chết chúng ta sao? Vì sao không nói trước lời nào?

Các cường giả hoàng thất dữ tợn, hận không thể chụp chết nàng.

- Mau giết hắn, nhanh đi, đây là cơ hội duy nhất.

Tô Huyên khàn giọng mang theo kêu gào.

- Đi mau.

Các cường giả hoàng thất cưỡng ép đè nàng lại, chân đạp triều dâng, phóng lên tận trời.

Các thị vệ hoàng thất khác thì hít vào từng ngụm khí lạnh, cũng giống như nổi điên xông ra ngoài.

Xong, xong!

Nữ tử điên này muốn hại chết bọn hắn!

Nhị hoàng tử thì sao?

Mục đích quan trọng mà bọn hắn tới đây, chính là mang Nhị hoàng tử đi cơ mà!

Lý Dần tức giận muốn điên, hận không thể xé sống Tô Huyên.

Thế nhưng Khương Phàm cùng tiểu hầu gia trong móng vuốt đã hấp hối, máu tươi thuận móng vuốt không ngừng vẩy xuống phía dưới, hắn có chút giãy dụa, quay người xông về Hung Linh hầu phủ.

Oanh! Rầm rầm rầm!

Liệt diễm cuồn cuộn, không để ý tiêu hao mà liên tục phóng Tiểu Quang Mang Thánh Thuật, hình thành âm bạo đinh tai nhức óc, nhanh chóng lao vùn vụt.

- Cứu người!! Nhanh cứu người!! Là tiểu hầu gia, là tiểu hầu gia các ngươi! Nhanh cứu người!!

Thành khu thứ hai, cường giả Hung Linh hầu phủ phát giác được có người 'Thô bạo' xông lại, đang muốn xuất hiện chặn đường, xa xa liền nghe thấy tiếng gào thét, cũng nhìn thấy hai bóng người bị đại điểu chộp vào trong móng vuốt.

- Cái này… cái này… cái này... Đây là tiểu hầu gia?

Cường giả Hung Linh Hầu nhanh chóng bay lên không, tiếp nhận người mà đã biến thành 'Hai đoạn', sau khi cẩn thận phân biệt mới xác định là Triệu Thế Hùng.

Mặt mũi bọn hắn đầy kinh hoảng, lập tức vọt tới sâu trong hầu phủ.

- Nhanh nhanh nhanh, cứu người. Mau tới cứu người. Đan dược, đan dược!!

Tiếng lo lắng gào thét vang vọng hầu phủ, kinh động đến tất cả mọi người.

- Bát đệ? Đây là thế nào?

- Khốn kiếp, là ai làm!!

Bọn người Triệu Thế Võ đuổi tới, sắc mặt lập tức trắng bệch.

- Đây là sư phụ ta, Khương Phàm, nhanh nhanh nhanh, cứu người.

Lý Dần khôi phục hình người, đưa Khương Phàm tới trong tay bọn họ.

- Đây là Khương Phàm? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Triệu Thế Kinh tranh thủ thời gian nhận lấy, mặc dù toàn thân Khương Phàm đã bao trùm áo giáp, nhưng mặt đã be bét máu thịt, cổ thì đứt gãy, máu tươi thuận mặt nạ tuôn ra bên ngoài.

- Ta cũng không rõ ràng, là Tô Huyên của Cổ Hoa đột nhiên tập kích bọn hắn.

Lý Dần lo lắng, chưa bao giờ nhìn thấy sư phụ bị thương thành như thế này.

- Tô Huyên?? Tiện nhân!!

Đám người Triệu gia giận tím mặt.

Hung Linh Hầu lâm vào hỗn loạn, khẩn cấp cứu chữa Triệu Thế Hùng cùng Khương Phàm đang hấp hối, cũng nhanh chóng xuất động cường giả, đuổi bắt đội ngũ Cổ Hoa.

Cũng dám ám sát trưởng lão tam đẳng của Sí Thiên giới cùng tiểu hầu gia hầu phủ trước mặt mọi người ngay tại Chiến quốc, đây không thể nghi ngờ chính là chuyện chưa bao giờ xảy ra từ khi Bá Vương Chiến Quốc sáng lập đến nay.

Hung Linh Hầu Triệu Thời Việt đồng thời được Thạch Tượng Quỷ báo cáo.

Từ tình huống lúc ấy đến xem, thời gian giống như đọng lại.

Nói cách khác, Tô Huyên vận dụng vũ khí thời gian, Cấm Nguyên Châu.

Triệu Thời Việt tự mình rời khỏi thạch điện, sôi trào lên sát uy vô biên, phóng lên tận trời.

- Ngươi gây họa! Ngươi đã cho chúng ta gây họa rồi! Vì sao không thương lượng với chúng ta?

Các cường giả Cổ Hoa kéo lấy Tô Huyên chạy đi.

- Thương lượng cùng các ngươi? Một đám hèn nhát, các ngươi dám sao?

Tô Huyên bi phẫn, thất bại sao?

Nàng đã đánh cược hết thảy điên cuồng, vậy mà lại thất bại rồi?
Chương 1415 Khinh người quá đáng?

- Nơi này là lãnh địa của Sí Thiên giới, ngươi giết Khương Phàm, Nhị hoàng tử sẽ chết, chúng ta cũng sẽ chết, ngươi là muốn lôi kéo chúng ta chôn cùng sao?

- Đây là cơ hội duy nhất để giết Khương Phàm. Chỉ cần Khương Phàm chết rồi, các ngươi chôn cùng thì như thế nào? Cổ Hoa nơi đó cũng sẽ chỉ ca tụng chúng ta anh dũng.

- Ngây thơ!! Hồ nháo!! Khương Phàm khiêu khích Vạn Đạo Thần Giáo, Vạn Đạo Thần Giáo tự nhiên sẽ ra tay, chúng ta cứ việc chờ, tại sao ngươi lại xúc động như vậy.

- Nếu Sí Thiên giới đã không tiếc đắc tội Vạn Đạo Thần Giáo để muốn bảo vệ được Khương Phàm, nói rõ đã làm tốt chuẩn bị đối kháng cùng thần giáo, Vạn Đạo Thần Giáo không mang Khương Phàm đi được. Coi như cuối cùng bọn hắn có thể mang đi, chúng ta cũng không có cơ hội tự tay giết hắn. Khương Phàm nhất định phải do chúng ta tới giết, ai cũng không thể thay.

Tô Huyên tức giận, chỉ vào bọn hắn chửi ầm lên:

- Ta đều đã ra tay, chuyện đã không có đường sống để lượn vòng nữa, tại sao các ngươi không giết hắn? Tại sao!! Bọn lão già cổ hủ các ngươi đây, các ngươi là đám phế vật!

- Im miệng! Giết hắn, Nhị hoàng tử còn có đường sống sao?

- Khương Phàm chết chính là chết rồi, đối với Sí Thiên giới chính là không có giá trị, nhiều nhất chỉ là tổn hại mặt mũi, chúng ta lấy ra đầy đủ thành ý bồi thường, xin lỗi, đều có thể!!

- Ngươi im miệng đi, ngươi gây họa! Ngươi muốn hại chết chúng ta!

- Một đám lão phế vật, lão phế vật tham sống sợ chết.

Bọn hắn không để ý ánh mắt thành khu ven đường, cứ liên tục sôi trào cường quang vô tận, bằng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi Bá Vương Chiến Quốc.

Khi bọn hắn đuổi tới phần khu thứ bảy, đội ngũ Huyền Nguyệt cũng mới đi đến nơi này.

- Đội ngũ Cổ Hoa? Ha ha, không phải không đi sao?

Tiêu Lạc Triều cười lạnh.

- Hình như hơi lạ. Gấp gáp như vậy, xảy ra chuyện gì sao?

- Chẳng lẽ Khương Phàm đi khiêu khích bọn hắn rồi? Hù dọa bọn hắn rồi?

- Cũng không thể trở thành bộ dáng này chứ.

Các cường giả Huyền Nguyệt ngắm nhìn không trung, đưa mắt nhìn cường giả Cổ Hoa xẹt qua đỉnh đầu bọn họ, một khắc không ngừng, phóng tới cửa thành Chiến quốc.

- Dừng lại!!

Bọn thủ vệ bên ngoài tường thành xa xa nhìn thấy bọn hắn, nhanh chóng bay lên không, mặc dù không rõ chuyện gì, nhưng không kiêng nể gì mà xông ra ngoài như thế, bọn hắn nhất định phải ngăn lại.

Ông!!

Tường thành cũng ngay lập tức dâng lên cường quang, hình thành bình chướng chặn đường.

Các cường giả Cổ Hoa liên tiếp dừng lại, khống chế Tô Huyên lại, sau đó cười bồi nói:

- Chúng ta có chuyện quan trọng muốn cùng Vạn Đạo Thần Giáo bàn bạc, còn xin cho đi. Thủ vệ thống lĩnh cầm trọng đao trong tay, uy nghiêm giằng co:

- Bất luận kẻ nào xuất nhập Chiến quốc, đều phải qua cửa thành.

- Thật có lỗi, mới đến, không hiểu quy củ, là chúng ta mạo phạm.

Cổ Hoa các cường giả ngắm nhìn đội ngũ thần giáo trong hoang dã ở ngoài thành, còn chưa đi xa, chỉ cần xông ra khỏi cửa thành, liền có thể cầu cứu nơi đó.

Mà số lượng lớn cường giả của Cổ Hoa hoàng thành bọn hắn còn ẩn núp ở bên ngoài, cũng có thể tiến hành ngăn cản.

- Tản năng lượng ra, áp chế linh văn, từ cửa thành rời khỏi.

Thủ vệ thống lĩnh thấy bọn hắn thái độ không sai, cũng không còn cảnh giác.

- Đúng đúng đúng.

Các cường giả Cổ Hoa hoàng thất ra hiệu lẫn nhau, đều tản ra năng lượng sau đó trở xuống trên mặt đất, duy trì mỉm cười, đi tới cửa thành.

Thủ vệ thống lĩnh cũng đưa tay ra hiệu bọn thủ vệ không cần khẩn trương, đồng thời tản ra bình chướng bảo vệ.

Biển người trước cửa thành nhanh chóng tản ra, tránh ra một con đường cho hoàng tộc cao quý.

Các cường giả Cổ Hoa hoàng thất tận lực duy trì vẻ mặt ổn định, còn khẽ vuốt cằm với bọn thủ vệ, xem như chào hỏi.

Nhưng, khi bọn hắn xuyên qua cửa thành, bọn thủ vệ đều mẫn cảm tập trung vào Tô Huyên ở bên trong mặt mũi tràn đầy tức giận, đầu tóc rối bời, mà còn máu me khắp người.

- Dừng lại, nàng làm sao thế?

Một vị thủ vệ đội trưởng bước về phía trước chặn đường.

- Bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại.

- Nàng là ai?

- Tô Huyên, thê tử Đại hoàng tử đã chết của Cổ Hoa hoàng thành chúng ta.

- Ai nàng đánh thành như thế này?

- Chỉ là chuyện của chúng ta, các ngươi không cần quan tâm. Cáo từ, chúng ta sau này còn gặp lại.

Các cường giả Cổ Hoa đều nhanh đi mấy bước, muốn đi qua cửa thành.

Thế nhưng ở thời điểm này, Hung Linh Hầu Triệu Thời Việt đã xuất hiện ở phương xa, liệt diễm màu đỏ cuồn cuộn ngập trời, nhìn như nung đỏ cả bầu trời.

Sát Lục Huyết Viêm nóng nảy lại bạo ngược, như con sông máu đang cuồn cuộn lao nhanh, lại như ác thú oán linh vô tận đang gào thét.

Tràng diện rung động mà càng kinh khủng!

Triệu Thời Việt kéo lấy huyết viêm lướt qua trời cao, thẳng đến cửa thành xa xa.

Các thành khu ven đường nhanh chóng yên tĩnh, vô số con dân run rẩy, phần lớn đều không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Vừa mới nghe được Bá Vương đã cưỡng ép đuổi Vạn Đạo Thần Giáo đi, tại sao Hung Linh Hầu lại nổi giận?

- Hung Linh Hầu?

Sắc mặt thủ vệ thống lĩnh hơi biến đổi, ánh mắt lập tức quét về phía đội ngũ Cổ Hoa.

- Đi!!

Các cường giả Cổ Hoa lại không che giấu, phóng thích năng lượng vọt mạnh ra phía ngoài.

- Cản bọn họ lại!!

Thủ vệ thống lĩnh lập tức thét lên ra lệnh, thế nhưng cửa thành nguy nga to lớn, há có thể nói đóng liền có thể đóng lại.

Huống chi, trong ngoài cửa thành đang có số lượng lớn biển người ra vào.

- Dừng lại!! Lập tức lui về Chiến quốc!

Bọn thủ vệ nhanh chóng chặn đường.

- Giết!!

Gương mặt của các cường giả Cổ Hoa dữ tợn, mang theo Tô Huyên điên cuồng trùng sát, hất bay biển người đang chen chúc, dùng tốc độ nhanh nhất xông ra khỏi cửa thành.

Trong hoang dã mấy chục dặm bên ngoài, đội ngũ tập hợp các cường giả thần giáo đang cùng ẩn núp ở bên ngoài nghe được động tĩnh Chiến quốc nơi xa, nhao nhao quay đầu nhìn lại.

- Nơi đó giống như có loạn.

- Ai đang xông ra ngoài? Người của Huyền Nguyệt hoàng triều sao?

- Bá Vương phủ đuổi chúng ta đi không đủ, chẳng lẽ còn muốn cưỡng ép giữ lại Huyền Nguyệt hoàng triều?

- Khinh người quá đáng!!

- Hừ hừ, Bá Vương, chờ xem đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK