Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 656 Người không biết

Bởi vì tu luyện Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền, Đại Địa Thú Linh Viêm dung hợp đã gây nên thay đổi kỳ diệu.

Mãnh Hổ Quyền, Cự Tượng Quyền các loại quyền pháp, vậy mà lại từ bên trong ý thức hải hiện ra hình dáng tương tự, còn tạo thành liên hệ với linh văn.

Khương Phàm có cảm giác, chỉ cần ý thức hắn khẽ động liền có thể trong thời gian ngắn ngưng tụ ra thú quyền tương ứng, mà uy lực lại còn cao lớn hơn trước đó mấy lần.

- Nếu như không thể lấy được tên Võ Hầu, ta đều có lỗi với cơ duyên trong khoảng thời gian này.

Hai ngày sau Khương Phàm đã đột phá, tiến vào thất trọng thiên, cảm giác tuyệt vời trước nay chưa có để hắn tràn đầy kích tình cùng tự tin.

Chu Tước linh nguyên trong khí hải biến thành xích hồng sắc (màu đỏ hồng), Kim Viêm thú văn cũng xuất hiện thay đổi vi diệu.

Thần kỳ nhất chính là bên trong ý thức hải, hình dáng mười đạo thú ấn như ẩn như hiện, như tồn tại thật sự.

- Hình như linh văn không tiếp tục thăng hoa.

Khương Phàm hỏi Đan Hoàng trong ý thức.

- Nếu như ban đầu thức tỉnh linh văn không phải Đại Thừa thánh văn thì phải từ Càn Nguyên liên tiếp vượt qua đến Chí Tôn thánh văn, vô cùng khó khăn. Nhưng tình huống của ngươi là đặc biệt, chờ sau khi hoàn toàn dung hợp Đại Địa Thú Linh Viêm, hẳn là sẽ tăng lên một đoạn rất lớn. Nếu như lại có thể dung hợp ba cái năm cái Thánh Viêm như thế này, nói không chừng có thể tiến lên Chí Tôn thánh văn.

Đan Hoàng vẫn rất xem trọng Khương Phàm, dù sao cũng là Chu Tước linh nguyên, tiếp tục thôn phệ xuống, nào chỉ là Chí Tôn thánh văn, cũng có thể là thiên văn, thần văn.

Hàn Ngạo nhắc nhở Khương Phàm.

- Còn bảy ngày nữa sẽ đến thi đấu khiêu chiến Võ Hầu.

- Không nôn nóng, đợi thêm mấy ngày nữa.

Khương Phàm lấy ra ba viên Cửu Chuyển Thú Nguyên Đan, kích thích Chu Tước linh văn luyện hóa Đại Địa Thú Linh Viêm.

- Không biết tình huống Vương Quốc Hắc Ám bây giờ như thế nào, vị trí Võ Hầu bảng hẳn là đã hoàn toàn biến dạng rồi.

Hàn Ngạo bỗng nhiên có chút chờ mong Võ Hầu khiêu chiến so tài.

Không biết Hỗn Độn Tử Phủ, Chí Tôn Kim Thành đã phái tới bao nhiêu cường giả, những phe khác lại an bài đến bao nhiêu thiên tài.

Dù sao lần khiêu chiến thi đấu này không phải chỉ là cá nhân Khương Phàm biểu diễn, mà là ai có thể kiên trì cuối cùng thì người đó mới chân chính là Võ Hầu.

Ba ngày sau, Khương Phàm được Cửu Chuyển Linh Nguyên Đan hiệp trợ, triệt để dung hợp Đại Địa Thú Linh Viêm, linh văn quả nhiên đã mạnh hơn rất nhiều.

- Có lòng tin với ta không?

Khương Phàm sâu hít một hơi, trên mặt là nụ cười tràn đầy tự tin.

- Trước khi không có nhìn thấy Võ Hầu bảng thay đổi mới, ta không có bất kỳ lòng tin gì đối với ngươi cả.

Không phải Hàn Ngạo đả kích Khương Phàm, mà là sự thật đã bày ở trước mặt.

Các thiên tài liên tục khiêu chiến ba mươi ngày.

Khương Phàm đăng tràng đầu tiên, nhất định sẽ thất bại.

- Ngươi tốt nhất vẫn nên có chút lòng tin, nếu không ta thua rồi, ngươi và Cơ Lăng Huyên sẽ xong rồi.

Khương Phàm cười vỗ vỗ bả vai Hàn Ngạo, vọt vào trong rừng rậm, cao giọng hô:

- Giúp ta săn giết Yêu thú, ta muốn dự trữ huyết đan.

Khi bọn hắn trèo đèo lội suối, thời điểm một lần nữa trở lại Vương Quốc Hắc Ám, trận đánh cược đã chính thức bắt đầu.

Bầu không khí tại Vương Quốc Hắc Ám rất nóng, một nửa người tụ tập đến Đại Tự Tại điện, tham dự đặt cược. Vô cùng náo nhiệt, còn có vài lần mất khống chế.

Mặc dù Đại Tự Tại điện đặc biệt mở ra diễn võ trường cho Linh Hồn cảnh, nhưng siêu cấp hội trường vẫn có thể dung nạp năm vạn người cùng nhau xem chiến. Người muốn đi đến tự mình xem chiến lại quá nhiều, cho nên bàn giá vé vào tự nhiên bị nâng giá lên đến trên trời.

Dù vậy vẫn khiến cho các phương điên cuồng tranh đoạt.

Khương Phàm và Hàn Ngạo đi tới phía trước Võ Hầu bảng đầu tiên, ngước nhìn vị trí hoàn toàn mới tại đỉnh cao nhất.

- Vị trí thứ hai, Vô Hồi thánh địa, Khương Phàm. Thứ ba, Hỗn Độn Tử Phủ, Ngu Kình Thương. Thứ tư, Chí Tôn Kim Thành, Hứa Thiên Kỳ. Thứ năm, Vô Hồi thánh địa, Cơ Lăng Huyên. Thứ sáu, không rõ đến từ đâu, Lý Hoàng. Thứ bảy, không rõ đến từ đâu, Vương Tiêu. Thứ tám, không rõ đến từ đâu, Lăng Thất Tung. Thứ chín, Chí Tôn Kim Thành, Thánh Phật Hứa Như Lai. Người thứ mười, không rõ đến từ đâu, Lạc Cuồng Sinh.

Khương Phàm yên lặng nhớ tới các tên ở trước mặt, đám người Tần Phục Sinh, Ngu Khuynh Thành trước đó đã bị thay thế toàn bộ, Cơ Lăng Huyên vẫn còn đứng hàng thứ năm, xem ra lúc trước Cơ Lăng Huyên để lại ấn tượng cho Đại Tự Tại điện rất sâu sắc.

- Hứa Thiên Kỳ là ai? Ta không nhớ rõ Chí Tôn Kim Thành có nhân vật như thế này, hắn lại có thể đuổi sát phía sau Ngu Kình Thương.

Hàn Ngạo nhìn bảng xếp hạng hoàn toàn mới, vẻ mặt dần dần nghiêm trọng.

Cho dù đoán được sẽ có thay đổi, nhưng cũng không nghĩ tới lại thay đổi lớn như vậy, tên của Hàn Ngạo hắn vậy mà lại xếp tới ba mươi.

Nhóm người trong mười vị trí này, trừ Ngu Kình Thương, Cơ Lăng Huyên, Hứa Như Lai ra, còn lại đều hoàn toàn chưa nghe nói qua.

- Hứa Thiên Kỳ hẳn là siêu cấp thiên tài Chí Tôn Kim Thành phái tới.

Ánh mắt Khương Phàm rơi xuống vị trí thứ chín, Thánh Phật vậy mà đã xông vào trong bảng mười rồi?

Mười vị phía trước, thậm chí hai mươi, ba mươi vị, tất cả hẳn đều là Linh Nguyên cảnh thất trọng thiên, chẳng lẽ hắn dùng cách nào đó cưỡng ép thúc thăng cảnh giới?

Từ lục trọng thiên đến thất trọng thiên là đột phá cực kỳ quan trọng, nếu như cưỡng ép thúc thăng, rất có thể sẽ để lại tai hoạ ngầm nghiêm trọng.

Hai huynh đệ Hứa Như Lai đây là đang liều mạng sao.

- Ngươi nên coi trọng Hứa Thiên Kỳ, hắn xếp hạng thứ ba chỉ là bởi vì không có cùng Ngu Kình Thương giao thủ, lại đột nhiên xuất hiện, không thể trực tiếp đánh giá

thực lực, tình huống của hắn có lẽ tương xứng với Ngu Kình Thương. Ngươi càng nên coi trọng mấy kẻ không biết kia, ta nghi ngờ bọn hắn ngay cả tên cũng đều là giả.

Hàn Ngạo đoán chừng Chí Tôn Kim Thành, Hỗn Độn Tử Phủ, Đại Tự Tại điện đều đang điều tra những tên 'Không biết' thân phận thật sự kia.
Chương 657 Khai mạc

Vương Quốc Hắc Ám ẩn giấu rất nhiều cường giả, trong đó không thiếu cường tộc ẩn thế, thậm chí thánh địa, hoàng tộc.

Bọn hắn bởi vì một ít nguyên nhân nên mới che giấu thân phận, làm việc cũng điệu thấp, không nguyện ý hiện ra thực lực.

Lần thi đấu khiêu chiến Võ Hầu này cuối cùng cũng kích thích đến bọn hắn.

Có thể cường thế giết bảng mười vị trí đầu đều có nghĩa bọn hắn đã phái ra siêu cấp thiên tài, lại có dã tâm đối với tên Võ Hầu.

- Như thế này mới đặc sắc.

Khương Phàm thản nhiên cười khẽ, ánh mắt hướng về vị trí trước hai mươi.

- Ngươi thật không sợ?

- Sợ cái gì?

- Sợ ngươi thua trên diễn võ trường. Đây không chỉ là một trận tranh tài, còn quyết định vận mệnh của ngươi.

Hàn Ngạo đều có chút bội phục tâm thái của Khương Phàm, vậy mà lại không nhìn ra bất cứ áp lực gì.

Hàn Ngạo cũng không hiểu rốt cuộc là Thánh Chủ nghĩ thế nào, biết rất rõ ràng Khương Phàm đang đi chịu chết, lại còn bỏ mặc làm ẩu, người không suy nghĩ Đại Hoang Tù Thiên Trận sao?

Khương Phàm tiếp tục xem vị trí trên Võ Hầu bảng:

- Ta đã nói rồi, càn khôn chưa định, ai có thể xác định được thắng thua? Có lẽ bọn hắn rất mạnh, nhưng Khương Phàm ta cũng không yếu.

Hàn Ngạo lắc đầu:

- Mặc kệ ngươi nói thế nào, ta vẫn là không coi trọng ngươi. Đây là tranh tài, so là thực lực, không phải cái gọi là lòng tin.

- Tự mình xem trọng mình là đủ! Người sống cả một đời, mình để ý mình mới có thể sừng sững không ngã, nếu thật đến thời điểm mình lại tự xem thường bản thân thì đã cách phế vật không xa. Lúc ta mười tuổi, phụ thân đã từng nói với ta một câu. Tự ti tự dâng lên trong lòng, đủ kiểu không bằng người, kiêu ngạo sinh từ trong xương, muôn vàn khó khăn không quỳ gối. Người sống cả đời, nén một hơi ở trong ngực, có một cây xương trong linh hồn. Câu nói này, cũng tặng cho ngươi.

- Có phải sớm dự đoán chuẩn ai có thể đoạt được Võ Hầu thì sẽ có thể được đến Nguyệt Hoa Thiên Bảo chọn bảo bối hay không?

Khương Phàm kéo Hàn Ngạo chen vào Đại Tự Tại điện náo nhiệt.

- Đương nhiên đương nhiên! Đại Tự Tại điện rất hào khí!

- Bây giờ đã vượt qua tám vạn người dự đoán là Ngu Kình Thương, hơn ba vạn người dự đoán là Hứa Thiên Kỳ. Chẳng cần biết trong bọn họ là ai đạt được tên Võ Hầu, số lượng mấy vạn đều có thể đến Nguyệt Hoa Thiên Bảo. Đại Tự Tại điện chờ lấy phá sản đi.

Đám người chen chúc, vội vã nhét đến trước mặt, đều không kịp chờ đợi muốn đi đặt cược.

- Không ai cược Khương Phàm?

Khương Phàm ngầm cười khổ, nếu mình bị thua, Đại Tự Tại điện thật đúng là sẽ ôm đầu khóc rống.

- Có, tất cả mọi người đều cược. Cược hắn có thể kiên trì mấy hiệp, thất bại tại ngày thứ mấy. Cược ai có thể đánh bại hắn, tiếp quản khiêu chiến thi đấu.

- Ha ha, tiểu tử ngốc kia chính là người đầu tiên đăng tràng, chắc chắn sẽ thua.

Trong đám người vang lên ầm ầm tiếng cười đùa.

- A, ta thấy ngươi thật rất quen mặt. Hai người các ngươi... Khương Phàm, Hàn Ngạo?

Bỗng nhiên có người nhận ra bọn hắn.

Đám người chen náo nhiệt chúc xung quanh liên tiếp an tĩnh lại, đồng loạt nhìn về phía Khương Phàm.

- Các ngươi tới làm gì?

Một người kinh ngạc nhìn bọn hắn, thật đúng là hai tiểu tử này.

Khương Phàm cười nói:

- Cược.

- Cược ngươi chết mấy lần?

- Cược ngươi kiên trì mấy ngày?

- Cược ngươi chết ở trên tay người nào.

- Ha ha...

Đám người ầm vang cười to:

- Tiểu gia hỏa đúng thật là đầu có não, trước khi chết cũng phải kiếm lời một chút.

Một người tiến đến phía trước, cười xấu xa nói:

- Đến nói thật một chút xem. Ngươi nói mình sẽ kiên trì đến mấy ngày, chúng ta sớm cược! Sau khi ngươi ngã xuống, tiền kiếm được phân ngươi một chút!

- Ha ha, đúng rồi đó, ngươi nói thử xem.

- Tiểu gia hỏa, để các huynh đệ kiếm chút, các huynh đệ sẽ niệm tình ngươi. Nhanh nhanh nhanh, nói nhỏ với chúng ta, chúng ta sẽ không truyền ra ngoài.

Trong đám người thổi lên tiếng huýt sáo, kích thích Khương Phàm.

- Ta đã nói ngươi tới đây chính là tự rước lấy nhục, ngươi còn không tin.

Mặt Hàn Ngạo đỏ lên, hận không thể quay người rời khỏi.

Khương Phàm chen đến trước quầy:

- Ta cược ta có thể kiên trì đến cuối cùng, ta chính là Võ Hầu.

Nữ tử trước quầy kinh ngạc nhìn Khương Phàm:

- Ngươi cược cho chính ngươi.

- Không được sao?

- Đương nhiên có thể, mỗi trận năm mươi khối tinh thạch cực phẩm.

- Có thể ký sổ không?

- Trên lý luận là không thể, nhưng nếu ngươi là dùng danh nghĩa Vô Hồi thánh địa cược, hẳn là được rồi.

- Được rồi, ghi lại đi.

Khương Phàm đụng Hàn Ngạo bên cạnh:

- Cược đi, cơ hội tốt bao nhiêu, chờ ta thắng, ngươi tùy tiện đến Nguyệt Hoa Thiên Bảo kiếm chút bảo bối.

- Ha ha, năm mươi khối tinh thạch cực phẩm! Là tinh thạch cực phẩm đó! Ngươi xem Vô Hồi thánh địa là cái gì rồi? Xem như ta cược, cũng muốn cược Ngu Kình Thương!

- Nhìn bộ dáng không có tiền đồ ngươi đây…

Khương Phàm úp sấp trên quầy, cười ha hả nói:

- Lấy danh nghĩa Hàn Ngạo, cược ta thắng!

- Được rồi! Đến lúc đó chúng ta cần phải đến Vô Hồi thánh địa lấy tinh thạch nha.

- Tiếp tục viết. Còn có, lại dùng danh nghĩa Cơ Lăng Huyên, Thương Hàn Nguyệt, Na Yêu, cùng Dạ An Nhiên, Thường Lăng, Tịch Nhan, Tiêu Phượng Ngô, Chu Thanh Thọ, đều cược ta thắng.

Những thị nữ phía sau quầy đều hé miệng cười, lôi kéo người khác tới cược cho mình, đây là tự xưng trang hảo hán sao?

- Nếu ngươi không thắng được, bồi thường nổi không?

Hàn Ngạo lắc đầu liên tục, ròng rã mười nguòi, năm trăm khối cực phẩm tinh thạch.

Tinh thạch mà Vô Hồi thánh địa đều dùng để bảo vệ trận, nào có dự trữ cực phẩm tinh thạch, chuyện này nếu để cho Thánh Chủ biết, chắc chắn sẽ đánh bay hắn.

- Tiểu gia hỏa, ngươi thật biết cách làm mua bán.

Những người xem náo nhiệt xung quanh hai mặt nhìn nhau, mang người nhà ra cược mình thắng, sĩ diện như thế sao?

- Mọi người đi theo cược đi.

Khương Phàm cười cười phất tay, kéo lấy Hàn Ngạo rời khỏi.

Cung điện bị chen chúc an tĩnh một hồi, cười vang.

Đây là tới chọc cười sao?

Khương Phàm trở lại thánh điện của Vô Hồi thánh địa, bế quan điều chỉnh, làm chuẩn bị cuối cùng.
Chương 658 Vệ Anh

Ba ngày sau, vạn chúng đúng hẹn đến xem thi đấu khiêu chiến Võ Hầu.

Diễn võ trường lớn nhất Đại Tự Tại điện kín hết chỗ, năm mươi ngàn người xem tụ tập ở đây, nhiệt tình tăng vọt. Đám người còn lại không thể đi đến đi thì đều tụ tập đến xung quanh Võ Hầu bảng, chờ đợi vị trí thay đổi.

- Đến rồi! Khương Phàm đến rồi!

- Đó chính là Khương Phàm? Người của Vô Hồi thánh địa đâu, chỉ có Hàn Ngạo bồi tiếp sao?

- Có phải Vô Hồi thánh địa không có lòng tin đối với Khương Phàm hay không?

- Hình như Vô Hồi thánh địa đã rút khỏi Vương Quốc Hắc Ám thật lâu rồi, hẳn là Đại Hoang thâm uyên có biến cố gì đó.

- Cho dù có biến cố gì cũng phải sắp xếp người đến bồi lấy chứ, chắc chắn là không coi trọng hắn. Nếu có lòng tin thật, Thánh Chủ đều sẽ đến trợ uy.

- Quy tắc mới rõ ràng đã gây bất lợi cho Khương Phàm, toàn bộ hành trình tranh tài cần tiếp tục trong thời gian một tháng, Khương Phàm lại đi đầu tiên. Hắn kiên trì càng lâu, người tiếp nhận kia cần chống cự thời gian càng ít, cuối cùng chỉ có người tiếp nhận kia là có lợi nhất.

- Thi đấu khiêu chiến lần này, sự tồn tại của Khương Phàm chính là làm áo cưới cho người khác. Ta cược Khương Phàm nhiều nhất có thể kiên trì hai mươi hiệp, các ngươi thì sao?

- Ta không có cược Khương Phàm kiên trì bao nhiêu, ta đánh cược Võ Hầu là Ngu Kình Thương!

- Ta càng xem trọng Hứa Thiên Kỳ của Chí Tôn Kim Thành đột nhiên xuất hiện kia. Bọn hắn đều không thua nổi, cho nên đều sẽ phái ra người mạnh nhất đăng tràng.

Theo Khương Phàm ra trận, bầu không khí tại diễn võ trường nhanh chóng đạt tới đỉnh phong, thanh triều như núi kêu biển gầm đều muốn xốc đại điện lên.

- Sư phụ...

Lý Dần ngồi trong góc diễn võ trường, yên lặng nhìn Khương Phàm đi đến đài diễn võ.

Hắn đã ở Đại Tự Tại điện liều mạng một tháng, mặc dù bởi vì số lượng lớn thiên tài xuất hiện ảnh hưởng tới vị trí của hắn, nhưng hắn đã trưởng thành vô cùng nhanh chóng, vận dụng võ pháp cùng tích lũy kỹ xảo chiến đấu đều đạt tới hiệu quả dự trù.

Kỳ thật hắn cũng không coi trọng trận Võ Hầu khiêu chiến này, bởi vì bản thân quy tắc đã có vấn đề. Sư phụ muốn đi đến cuối cùng, gần như không thể nào.

Nhưng hắn không rõ, vì sao sư phụ còn muốn kiên trì, còn dựng cả hai vị thánh văn Vô Hồi thánh địa vào.

Trong sương phòng cao cấp tại diễn võ trường.

Tất cả nhân vật quan trọng đến từ các cường tộc cũng đều sớm ngồi ở bên trong, bàn luận về Khương Phàm, dự đoán tình huống.

Thiếu niên thiên tài trong tộc tụ tại cửa sổ, đang mong đợi trận khiêu chiến hôm nay.

Mặc dù chỉ là ngày đầu tiên, nhưng hẳn là có thể ước định cụ thể thực lực Khương Phàm, nhìn xem rốt cuộc hắn có tư cách khiêu chiến Võ Hầu hay không.

Khương Phàm dưới sự quan sát của vạn người, từ từ đi tới trước thềm đá võ đài, ra hiệu với không trung.

Trần nhà đại điện rọi hào quang khắp nơi, hạ xuống bình chướng vô hình, bao phủ tám trăm mét diễn võ trường lại, thanh âm uy nghiêm vang lên theo, đè xuống tiếng ồn ào nhiệt liệt trong toàn trường.

- Thi đấu khiêu chiến Võ Hầu, chính thức bắt đầu. Xin mời Khương Phàm, lên đài tiếp chiến! Thi đấu khiêu chiến tiếp tục trong một tháng, mỗi ngày mười giờ, hoặc tiến hành mười trận chiến đấu.

- Người đứng ở vị trí cuối cùng là Võ Hầu đời đầu tiên của Vương Quốc Hắc Ám. Tiếp nhận bốn tấm Bất Tử Thiên Bia của Vô Hồi thánh địa, Hỗn Độn Tử Phủ, Chí Tôn Kim Thành, Đại Tự Tại điện cung cấp. Bất cứ cái gì, Bất Tử Thiên Bia đều có quyền điều động toàn bộ lực lượng một phương đối ứng, làm bất cứ chuyện gì muốn làm.

- Khương Phàm là người khiêu chiến chủ vị, nếu như thua sẽ lấy thân phận Chiến Nô, thần phục bên thắng. Ngoài ra, theo thỉnh cầu đặc biệt của Hỗn Độn Tử Phủ đối với Vô Hồi thánh địa, lần khiêu chiến này lại thêm hai điều kiện giao dịch.

- Đầu tiên, nếu như Khương Phàm thua, Cơ Lăng Huyên và Hàn Ngạo sẽ thần phục Hỗn Độn Tử Phủ, vĩnh thế làm nô. Thứ hai, nếu Khương Phàm có thể thắng được tên Võ Hầu, Ngu Khuynh Thành sẽ thần phục Khương Phàm, vĩnh thế làm nô. Lần giao dịch này do Đại Tự Tại điện bảo đảm, hai bên sau đó đều không thể dùng bất cứ phương thức nào chuộc Chiến Nô về.

Trong âm thanh tuyên cáo uy nghiêm, Khương Phàm đi đến lôi tràng Võ Hầu, sau khi nhìn quanh hơn năm vạn người ở toàn trường, hắn cao giọng hò hét:

- Ngày đầu tiên, trận chiến đầu tiên, mời!

Diễn võ trường đã an tĩnh lại càng an tĩnh, các cường giả đứng ở phía trước Võ Hầu bảng đều thờ ơ. Cho đến khi phát hiện bầu không khí có chút cổ quái, bọn hắn mới trao đổi ánh mắt.

- Ai lên?

- Những người sau vị trí thứ ba mươi không nên đi. Trận đầu tốt nhất có thể giết chết uy phong Khương Phàm, để Khương Phàm đổ máu. Ai cảm giác mình có thể làm được thì bước lên.

- Không phải có rất nhiều thiên tài mai danh ẩn tích tới sao? Hiện ra một người đi.

- Không ai đi sao, hay là cảm thấy mình muốn áp trục cuối cùng, hay là e ngại tên tiểu tử thánh địa Khương Phàm này?

Số lượng lớn đám thiên tài cao ngạo giật dây lẫn nhau.

- Ta đến! Ta cũng muốn nhìn xem tên tiểu tử thánh địa này lấy ở đâu ra tư cách khiêu chiến Võ Hầu.

Một nam tử cường tráng khí thế có đôi mắt dài nhỏ đi đến đài diễn võ.

Thanh âm uy nghiêm quanh quẩn diễn võ trường:

- Trận chiến đầu tiên, người thứ hai mươi ba Võ Hầu bảng, Vệ Anh.

Vệ Anh giẫm lên bậc thềm đá màu đen cứng rắn, đi đến phía Khương Phàm, nhếch miệng lên thành một đường cong:

- Vệ Anh ta không có tư cách khiêu chiến Võ Hầu, nhưng ngươi... Ha ha... Hình như cũng không xứng. Đây là trận chiến đầu tiên, đừng để mình quá chật vật.

Ánh mắt Khương Phàm sắc bén, hai tay xoay tròn nắm chặt:

- Bắt đầu!

Vệ Anh giật thắt lưng gấm ra, hiện ra Đại Chung linh văn đen như mực, linh văn hình chuông vô cùng lớn, còn lan tràn hắc khí giống như văn ấn.

Cứng rắn lại đầy tà ý.

- Trận chiến đầu tiên, tiếp thật tốt vào.

Toàn thân Vệ Anh cuồn cuộn hắc khí, trải ra vài trăm mét.

Một cái chuông lớn giống như đúc với Linh văn trên trán hắn hiện lên từ trong hắc khí, bao hắn lại.

Oanh...
Chương 659 Trận chiến đầu tiên

Chuông lớn đột nhiên phát ra một tiếng oanh minh kịch liệt, như tiếng sư tử hống, vang vọng khắp lôi đài, chấn động diễn võ trường.

Sóng âm như muốn nổ tung trong chốc lát đã thật sự dẫn nổ cuồn cuộn hắc khí xung quanh.

- Aaa...

Năm mươi ngàn cường giả trên khán đài đều vội vàng không kịp chuẩn bị, tất cả đều bị chấn động đến khí huyết sôi trào, linh hồn nhói nhói, có người nhịn không được mà chửi ầm lên.

Ầm ầm...

Sóng âm nổ tung, rung động lôi đài, cuốn lên hắc triều đánh về phía Khương Phàm.

Như cương phong, như lôi triều, bá liệt đến cực điểm.

Khương Phàm vẫn đứng bất động, chỉ triển khai hai cánh, kim quang hừng hực, vỗ về phía trước một cái, bảo vệ thân thể.

Ầm ầm...

Như nộ sóng trào vỗ bờ, thanh (âm thanh) triều nguy hiểm lại bị chia năm xẻ bảy, tán loạn ra xung quanh.

- Ngươi cũng không hề động đậy, rất phách lối đấy, lại thử một lần nữa xem sao.

Ánh mắt Vệ Anh trở nên nóng bỏng, linh văn rạng rỡ, lại chấn chuông lớn, nhấc lên triều cường màu đen, xông về phía trước.

Một con hùng sư thành hình ở sâu trong hắc triều, đạp rung động mặt đài luận võ, cuồng dã lao về phía trước.

Rống...

Tiếng chuông cùng tiếng sư hống dung hợp, khuấy động hắc triều sôi trào, thanh thế kinh người làm cho diễn võ trường chấn kinh.

Vô số người bỗng nhiên biến sắc, vừa bắt đầu mà đã hung hãn như vậy?

Không hổ là cường giả giết tới trước vị thứ ba mươi Võ Hầu bảng, người này nhất định là cường giả bí mật ở một nơi nào đó.

Tiếng chuông ung dung, chấn động lôi đài.

Hùng sư giết tới, dẫn dắt triều cường bá liệt màu đen đụng vào Khương Phàm.

Hai cánh sau lưng Khương Phàm có thể thấy rõ ràng kim viêm đang ngưng tụ tại lông vũ, nghiêm mật bao vây Khương Phàm, lần nữa chống đỡ bạo động khủng bố đập vào mặt.

- Chỉ dựa vào cái này cũng không thể để cho ta chật vật đâu.

Khương Phàm bỗng nhiên huy động hai cánh, nhìn như bàn tay to lớn vô hình đang xé mở thủy triều bạo động.

Hai cánh vỗ mạnh, hỏa vũ hoa lệ như lợi kiếm lao ra khỏi vỏ, đánh xuyên sóng âm đầy trời, lít nha lít nhít sợi lông vũ nổ bắn vào chuông lớn.

Ầm ầm!

Rầm rầm rầm!

Ba trăm sợi hỏa vũ nhanh chóng bạo kích, chấn động chuông lớn, kim viêm cuồn cuộn vô tình chôn vùi triều cường màu đen.

Vệ Anh bị đánh bay hơn trăm mét, nhưng trong ngoài vẫn còn ba tầng chuông lớn đang bao phủ, bảo vệ hắn.

- Còn chưa có kết thúc!

Vẻ mặt Vệ Anh thoáng nghiêm trọng, hai mắt sung huyết, nhìn Khương Phàm hét lớn.

Oanh!

Tiếng chuông huýt dài, chuông lớn phóng lên tận trời.

Toàn thân hắn liên miên bất tuyệt ngưng tụ tầng chuông lớn mới, từng tòa bay lên không liên tiếp đụng vào chuông lớn ở giữa không trung.

Trong nháy mắt, một trăm tòa chuông đen ở cùng một chỗ, hòa làm một thể, cứ như là ngọn núi thép màu đen, tản ra uy thế kinh người, trấn áp tới phía Khương Phàm.

Chuông lớn nguy nga trăm mét, khí thế trấn áp tràn ngập đất trời.

Tiếng vang ù ù chấn thiên động địa, cuồn cuộn hắc khí như biển động, to lớn không gì sánh được.

Vô số người chấn kinh!

Năng lượng sóng âm vô cùng đáng sợ, như lôi triều bá đạo, lại không gì có thể không xuyên, có thể tàn phá linh hồn.

Nếu cái này rơi xuống thật, vô cùng có khả năng sẽ trọng thương Khương Phàm, thậm chí xé nát hắn.

Khương Phàm vẫn cứ lù lù bất động, cường quang nở rộ trên trán, liệt diễm cuồn cuộn ngập trời, một con cự mãng màu vàng thình lình thành hình, tiếp tục tăng vọt, tiếp tục phóng đại, tại lúc chuông lớn ầm vang rơi xuống, một khắc này, mãng xà như Cự Long quay quanh lên, phát ra tiếng gào rít chân thực.

Sau khi dung hợp Đại Địa Thú Linh Viêm, uy thế Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền cũng đều tăng lên.

- Đỡ được sao?

Rốt cuộc Vệ Anh cũng biến sắc, cái này làm sao có thể?

Linh văn trên trán hắn phun trào mãnh liệt hắc khí, cứ như muốn lao ra khỏi đầu, chuông đen nguy nga rơi xuống, tiếp tục tỏa ra tiếng vang đinh tai nhức óc.

Ầm ầm...

Lôi tràng lay động, sóng âm chấn động đến trời long đất lở, lại như biển động lao nhanh, để rất nhiều người trong diễn võ trường đều nhịn không được mà bịt lỗ tai lại.

- Trận chiến đầu tiên, kết thúc.

Khương Phàm ngưng ánh mắt lại, đại mãng màu vàng sôi trào lên liệt diễm ngập trời, nhiệt độ nóng bỏng nương theo nó mà mãnh liệt quay quanh, trong tiếng nổ vang, khống chế chuông lớn, đánh ngược về phía Vệ Anh.

- Lui ra!

Vệ Anh gào thét, cường thế khống chế tránh thoát khỏi chuông đen, nhưng cho dù hắn có khống chế cỡ nào thì hoàn toàn không ngăn cảng được Cự Long Kim Xà kia.

Ầm ầm...

Cự mãng lao tới đánh vỡ nát chuông đen, dẫn bạo kịch liệt sóng âm, đồng thời kim viêm nóng bỏng cũng nổ tung.

Liệt diễm và thanh triều như hai dòng lũ bạo động nuốt sống Vệ Anh.

Vệ Anh kịp thời ngưng tụ chuông lớn bảo vệ, nhưng vẫn bị vô tình đánh bay, chuông lớn hộ thể cũng vỡ vụn, máu tươi vẩy ra, hắn kêu thảm rơi xuống đến bên bờ lôi đài, không đợi hắn đứng thể lên đã liền gục ở chỗ này, thất khiếu rướm máu, toàn thân bám đầy hỏa thiêu.

Cường giả ngồi ở phía trước Võ Hầu bảng khẽ nhíu mày.

Cứ như vậy mà thua sao?

Là Vệ Anh yếu đi, hay là Khương Phàm quá mạnh?

Bọn hắn không hề chờ mong Khương Phàm có thể thắng, vậy không thực tế, nhưng xếp hạng thứ hai mươi ba hẳn là có thể giày vò để Khương Phàm chật vật một trận.

Kết quả...

Khương Phàm từ đầu đến cuối đều không xê dịch bước chân.

Đây rốt cuộc là bọn hắn đang nhục nhã Khương Phàm, hay là Khương Phàm đang nhục nhã bọn hắn?!

- Thắng?! Trận chiến đầu tiên cứ như vậy kết thúc?

- Hình như từ đầu đến cuối Khương Phàm cũng đều không có xê dịch qua.

- Không hổ là người khiêu chiến thi đấu Võ Hầu, quả thật có chút bản lĩnh. Ta cược Khương Phàm có thể kiên trì mười ngày. Hắn vừa mới bắt đầu đã làm mạnh như vậy, rất dễ dàng để càng nhiều cường giả sớm đăng tràng.

Bầu không khí trở nên sốt ruột, có người bất ngờ, có người vui mừng, có người thì đầy lòng chờ mong.

Khương Phàm đưa tay khiêu chiến:

- Trận chiến thứ hai, mời!

Các cường giả trước đài diễn võ lại bắt đầu lẫn nhau giật dây.

- Ai lên? Không có nắm chắc có thể hung hăng giày vò Khương Phàm, cũng đừng để mất mặt!
Chương 660 Thon dài như khói

- Hôm nay chỉ là ngày đầu tiên, hai mươi vị trí đầu tốt nhất vẫn là không nên động, như thế coi như làm bị thương Khương Phàm, cũng sẽ hạ uy phong của hắn.

- Hai mươi đến ba mươi, ai có nắm chắc? Không chỉ có mạnh hơn, còn phải đủ hung ác, liều sống chết.

- Nhanh! Ai có nắm chắc, lên đi chứ!

Trong lúc bọn hắn đang gây gỗ, một thiếu nữ ưu nhã cao gầy thướt tha đứng dậy, đi lên đài diễn võ.

- Ta lên vậy.

Tóc nàng dài tới eo, làn da rất trắng, vòng eo mềm mại, đi trên đường như gió nhẹ đỡ liễu mềm. Nàng mỉm cười, ngọt ngào động lòng người, đôi mắt như nước biển thâm thúy, khiến cho người ta mê muội.

Không trung vang lên thanh âm uy nghiêm:

- Trận chiến thứ hai, người thứ hai mươi Võ Hầu bảng, Liễu Như Yên.

- Ta là nữ hài tử nhu nhược, đừng ra tay quá ác với ta nha. Ngươi là đối thủ mạnh nằm trong bảng hạng thứ mười, ta đây chỉ là muốn lĩnh giáo thực lực của ngươi.

Liễu Như Yên cười khẽ:

- Tên ta là Liễu Như Yên. Lai lịch, hì hì, ta kỳ thật đến từ Nguyệt Hoa Thiên Bảo.

- Nguyệt Hoa Thiên Bảo?

Rất nhiều người kinh ngạc trao đổi ánh mắt, Nguyệt Hoa Thiên Bảo phái người đến?

Ngay cả người của Đại Tự Tại điện đều ngoài ý muốn, Liễu Như Yên này trước đó chỉ lên đài ba lần, sau khi để vị trí của mình nằm tại vị thứ hai mươi thì không có biểu hiện thế nào nữa, càng không cho thấy thân phận mình.

Bọn hắn còn cho Liễu Như Yên là tiêu ký đặc thù, bởi vì có thể rõ ràng cảm nhận được nữ hài nhi này không có dốc hết toàn lực.

Không nghĩ tới, lại là thiên tài của Nguyệt Hoa Thiên Bảo.

- Hoàng Kim Dương, chú ý quan sát Khương Phàm, cần phải xác định linh văn của Khương Phàm, ghi chép toàn bộ quá trình chiến đấu của hắn.

Trong sương phòng, người phụ trách Nguyệt Hoa Thiên Bảo, Đông Hoàng Thánh Kiệt đứng dậy, đi đến cửa sổ.

Một con dê đực toàn thân bao trùm lân mỏng màu vàng, đi đến bên cạnh hắn.

Dê đực nhìn rất cao quý, tràn ngập khí tức thần thánh, hai con mắt như là vòng xoáy màu vàng, có thể nhìn thấu hết thảy mọi thứ trên thế gian. Hai cái sừng nhọn hoắc, cứng rắn lại sắc bén cứ như hai thanh Thiên Kiếm, làm cho người khác không dám nhìn thẳng.

Trong phòng có rất nhiều cường giả mặc trường bào màu ánh trăng đều vô cùng kính sợ đối với con dê đực, chủ động tránh một khoảng cách.

- Mời!

Ánh mắt Khương Phàm sáng rực tiếp cận Liễu Như Yên, lại là Thánh linh văn, còn có khí tức sinh mệnh rất mạnh, chẳng lẽ là Mộc hệ thánh văn?

- Tỷ tỷ ta không khách khí.

Liễu Như Yên mở hai tay ra, từng sợi ánh sáng màu xanh tinh khiết lượn lờ tại đầu ngón tay, hội tụ về giữa, hóa thành một mầm cây xanh tươi ướt át.

- Nó xinh đẹp không? Nó là bảo bối của ta.

Liễu Như Yên huy động mười ngón tay nhu hòa tinh tế như ngọc, thưởng thức mầm cây.

- Chúng ta bắt đầu?

Khương Phàm cảnh giác nhìn Liễu Như Yên, nữ tử này nhìn nhẹ nhàng, nhưng lại cho hắn một cảm giác uy hiếp không hiểu được.

- Không phải đã bắt đầu sao? Ngươi là đã bị tỷ tỷ hấp dẫn, hay là không có chú ý tới?

Liễu Như Yên giương mắt nhìn Khương Phàm cười một tiếng, mười ngón tay bỗng nhiên kéo về hai bên phải trái, mầm cây nở rộ lên gợn sóng vô hình, quét sạch hơn ba trăm mét diễn võ trường.

Ông!

Không gian sụp đổ, quét sạch phạm vi ba trăm mét.

- Ngọa tào! Tình huống này là như thế nào?

- Ảo giác sao?

- Không gian! Là lực lượng không gian!

Toàn trường kinh hô, quá đột nhiên, ai cũng không có chú ý tới.

Mười mấy sợi đằng từ trong không gian sụp đổ lao ra, nhìn như nhẹ nhàng nhưng lại nặng hơn vạn quân, mở ra vết nứt, quất về phía Khương Phàm.

Khương Phàm lập tức tụ hai cánh lên, ngạnh kháng sợi đằng bạo kích.

Thương thương thương...

Sợi đằng cùng năng lượng không gian giao hòa, vạch ra ánh sáng đáng sợ, hung hăng quất vào trên hai cánh, phát ra tiếng oanh minh.

Năng lượng huyết mạch của Khương Phàm đã được kích phát, không chỉ có huyết nhục hài cốt cứng như sắt thép, hai cánh càng không thể phá vỡ, đã có thể làm tấm chắn, lại có thể làm đao lớn.

- Cánh nhỏ rất cứng đấy.

Liễu Như Yên yêu kiều cười, mầm cây trong tay tỏa ra hào quang bất hủ, không ngừng liên tục dung nhập hư không, nở rộ lên gợn sóng vô hình.

Một sợi đằng non mịn nhu hòa mở hư không ra, theo các sợi đằng khác cùng quất về phía Khương Phàm, lại tại tiếp xúc trong chốc lát, ánh sáng tăng vọt, cuồng lực lớn mạnh.

Ầm ầm!

Toàn thân Khương Phàm run rẩy, nổ lên hỏa vũ xốc xếch.

- Còn có thể kháng?

Liễu Như Yên yêu kiều cười, tay trái nâng mầm cây, khống chế ánh sáng màu xanh vô tận, tay phải chấn động, sóng gợn vô hình khuấy động lôi đài, trong chốc lát đã xuất hiện ở trước mặt Khương Phàm.

Một khe hở không gian được mở ra, ánh sáng màu xanh lấp lóe bên trong, như là một con Cự Thú Hư Không đột nhiên mở mắt ra ở trước mặt Khương Phàm, tràn ngập ra khí tức bất hủ kinh khủng.

Hai sợi đằng tráng kiện thế như kinh lôi, quét ngang xé rách khí thế không gian cường đại, đánh về phía Khương Phàm.

Khương Phàm huy động hỏa dực đến tốc độ cao nhất, hai tay ngưng tụ thành móng vuốt, giao thoa ở phía trước bạo kích.

Oanh! Oanh!

Chu Tước Trảo không thể phá vỡ, phối hợp lực lượng hai trăm ngàn cực cảnh, cường lực rung trời, đánh vỡ nát sợi đằng cường đại.

- Linh văn khá tốt đấy, chỉ là uy lực thi triển hỏa hầu kém một chút.

Khương Phàm nắm chặt Chu Tước Trảo, cao giọng đánh giá.

Lực bộc phát của những sợi đằng này hoàn toàn siêu việt đến một trăm ngàn cực cảnh, nếu như không phải mình đã đạt tới lực lượng cao hơn, thật đúng là đã bị thương.

- Ta đã xem ngươi tranh tài trước đó, hình ngươi đã trở nên mạnh mẽ hơn, là được cơ duyên gì sao?

Liễu Như Yên hơi kinh ngạc, tuy nhiên nụ cười nơi khóe miệng lại càng sâu.

Khương Phàm tiếp cận Liễu Như Yên:

- Nếu như chỉ có thể làm đến như thế này, ngươi có thể lui xuống. Trận chiến thứ hai, kết thúc.

- Tỷ tỷ ta còn chưa có thi triển ra đây, chúng ta tiếp tục.

Ầm ầm...

Phạm vi hư không ba trăm mét như mang theo sóng lớn mãnh liệt, khí thế kinh người rung động diễn võ trường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK