Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1125 Vạn cổ phiêu lưu (1)

- Bạch Ly đạo sư, chúng ta đều đã hai mươi tuổi, cũng không phải hài tử.

- Hoàn thành trận lịch luyện này, chúng ta sẽ muốn rời khỏi Phạm Thiên thư viện, chúng ta đều sẽ chăm chú đối đãi.

Hơn hai mươi vị học viên đều liên tiếp tỏ thái độ.

Học viên tại Phạm Thiên thư viện có mấy vạn người, có thể có tư cách tới đây lịch luyện đều là tinh anh thông qua tầng tầng khảo hạch.

Nếu như có thể còn sống mà ra khỏi Luân Hồi bí cảnh, bọn hắn đều sẽ đứng trước hai lựa chọn, hoặc là hoàn thành việc học, lấy thân phận học viên ưu tú rời khỏi, hoặc là ở lại Thiên Thư viện, đảm nhiệm vai trò đạo sư.

Bạch Ly đạo sư gật đầu, gọi tên ba vị phía trước:

- Nam Cung Cẩm Thành, Lãnh Tuyền, Thi Văn Kiệt, các ngươi là đội trưởng, đều phải cố hết trách nhiệm.

Ba người lập tức tỏ thái độ:

- Đạo sư yên tâm, chúng ta đều sẽ sống sót mà đi ra ngoài.

- Theo ta.

Bạch Ly đạo sư dẫn người tiến vào cung điện.

Khương Phàm chỉ là nhìn, cũng đi đến cung điện màu vàng.

- Ngươi là...

Đám người thủ vệ Chí Tôn Kim Thành tiếp nhận ngọc bài, đánh giá Khương Phàm.

- Vương Quốc Hắc Ám.

Khương Phàm nói đơn giản.

Bọn thủ vệ khẽ nhíu mày, ngữ khí bất thiện:

- Người đưa ngươi tới không có nhắc nhở ngươi? Rời khỏi nơi đó cũng đừng có nhắc lại bốn chữ kia, nhất là khi tiến vào Luân Hồi bí cảnh!

- Nhớ kỹ.

- Ngươi tên là gì?

- Khương Phàm.

- Khương Phàm? Tên này có chút quen thuộc.

- Làm sao ta đi đến được?

- Chờ một chút, ngươi tên Khương Phàm? Võ Hầu của Vương Quốc Hắc Ám?

Bọn thủ vệ một lần nữa đánh giá đến Khương Phàm, đây chính là Võ Hầu sao, không phải chạy đến Vô Hồi thánh địa trốn à, sao lại tới đây nơi này?

- Làm sao tiến vào Luân Hồi bí cảnh.

Khương Phàm hỏi lại.

- Bên trong có một pháp trận.

Bọn thủ vệ đều không hẹn mà cùng cau lông mày lại, tên này xác định là Khương Phàm sao?

Cảnh giới đạt tới Linh Hồn cảnh tam trọng thiên!

Khương Phàm đang muốn đi lên phía trước, bọn thủ vệ lại gọi hắn lại:

- Ngươi cái gì cũng không biết thật sao? Cầm ngọc bài. Đó là cái Không Gian Thược Thi, chừng nào ngươi muốn về thì chỉ cần kích hoạt nó, nó sẽ chỉ dẫn ngươi đi đến tế đàn không gian gần đó, cũng chỉ có cầm nó, tế đàn không gian mới có thể trả ngươi trở lại. Nếu như mất, ngươi coi như không về được.

Khương Phàm tiếp được ngọc bài, xuyên qua cửa đá, đi tới nội điện.

Trên mặt đất tại nội điện khắc hoạ pháp trận khổng lồ.

Pháp trận phức tạp, tất cả đều là phù văn có chút phức tạp khó hiểu. Bọn chúng giống như có sinh mệnh, phiêu đãng uốn lượn trên mặt đất ở bên trong điện.

Trên vách tường xung quanh nội điện khắc đầy phù chú Không Gian thần bí, giống như động đá vôi vặn vẹo không gian, bên trong có chút cự lang vảy tím đáng sợ, lộ ra ánh sáng tàn nhẫn, tiếp cận phía dưới Khương Phàm.

Khương Phàm triệu ra tàn đao, cảnh giác đi đến pháp trận.

Trong pháp trận phù văn đột nhiên cuồn cuộn, phát ra kim quang mênh mông, che mất Khương Phàm.

- Nơi này chính là Luân Hồi bí cảnh?

Khương Phàm đứng trên một vách đá dốc đứng, ngắm nhìn núi cao trùng điệp.

Nơi này có rừng rậm xanh um tươi tốt, có sông lớn lao nhanh, uốn lượn không dứt.

Nơi này còn có Yêu thú thành đàn, Linh Cầm bay lượn.

Nhìn sinh cơ bừng bừng, không hề lờ mờ âm trầm như trong tưởng tượng.

Giọng Đan Hoàng vang lên trong thức hải Khương Phàm:

- Nơi này nếu thật là Luân Hồi tinh không như trong trí nhớ của ta, phạm vi sẽ vô cùng lớn. Có rừng rậm cũng có hoang mạc, còn có hải dương cùng các hòn đảo. Những bí địa thần bí quỷ dị kia đều là giấu ở một số nơi.

- Càng lớn càng tốt. Lớn, thoải mái, huyên náo vui mừng.

Khương Phàm nhếch miệng bôi lên đường cong tàn nhẫn, ngưng tụ hỏa dực phóng tới phương xa.

- Sư phụ, loại dược liệu nào có khả năng sinh trưởng nhất ở nơi này?

Đan Hoàng nói:

- Là thứ rất quan trọng kia, tên Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa.

Khương Phàm lướt qua giữa không trung, quan sát rừng rậm, tìm kiếm mục tiêu:

- Nó trông thế nào, sinh trưởng trong hoàn cảnh nào?

- Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa không phải sinh trưởng tại Luân Hồi bí cảnh, mà là giáng lâm tới đây. Nơi mà nó được sinh ra thật sự là Cửu U thâm không. Cửu U thâm không, cũng được gọi là Luân Hồi hư không, là nơi đám vong linh trong U Minh Địa Ngục đi đến luân hồi. Nơi đó phiêu đãng rất nhiều Minh Thụ đặc biệt, tên là Độ Hồn Thụ. Bọn chúng hấp thu khí tức Luân Hồi để sinh tồn, cũng sẽ phóng thích uy lực độ dẫn.

- Đám vong linh tiến vào Cửu U thâm không muốn trùng nhập luân hồi thì khí tức Luân Hồi cùng uy lực độ dẫn đều thiếu một thứ cũng không được. Độ Hồn Thụ sau khi hấp thu đầy đủ khí tức Luân Hồi liền sẽ tàn lụi, nhưng sau khi tàn lụi lại sẽ lần nữa toả ra sự sống. Lặp đi lặp lại nghìn lần như thế, sẽ ở thời điểm khôi phục lần nữa, nở rộ đóa hoa màu đỏ ngòm mê người, sau đó triệt để khô héo, chôn vùi tại thâm không.

- Những đóa hoa này sẽ phiêu đãng ở thâm không, có một số sẽ tụ tập khí tức Luân Hồi, một lần nữa hóa thành Độ Hồn Thụ mới, có một số sẽ rơi vào U Minh Địa Ngục, trợ giúp một ít quỷ vật trùng nhập luân hồi.

- Nếu như giữa Luân Hồi bí cảnh cùng Cửu U thâm không có liên hệ, thời điểm khi xuất hiện vết nứt liền có khả năng sẽ bay ra Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa. Cho nên nói, có thể đụng phải Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa ở chỗ này hay không, chủ yếu vẫn là phải tìm vận may.

Đan Hoàng giới thiệu tình huống về Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa xong, lại nói:

- Nhưng vận may này, ngươi tốt nhất là có thể đụng tới. Nếu như chỉ muốn để Kiều Hinh tỉnh lại, có thể không cần đến Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa, nhưng muốn để Kiều Hinh thật sự sống lại thì khí tức Luân Hồi và uy lực tuế nguyệt bên trong nó, không thể thiếu.

- Nó trông như thế nào, có đặc điểm gì?

- Tìm tới nơi có vong linh chiếm cứ, nơi đó thường thường sẽ kết nối cùng Cửu U hư không, sau đó chờ cơ hội là được rồi. Luân Hồi bí cảnh có rất nhiều nơi như thế, tìm thêm mấy chỗ, thử thời vận.

Khương Phàm đột nhiên từ trên cao lao xuống, đến trong rừng rậm bắt được một con lợn rừng, nhét ngọc bài vào trong bụng nó, sau đó trở lại bầu trời, quan sát dãy núi, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu.
Chương 1126 Vạn cổ phiêu lưu (2)

Luân Hồi bí cảnh đã có từ lâu, hoàn cảnh phong bế, cho nên khắp nơi đều có thể nhìn thấy các loại linh quả bảo dược thần kỳ, có một số sẽ còn chôn giấu tại một vài vùng đất thâm thúy, yên lặng sinh trưởng mấy trăm đến hơn ngàn năm.

Đúng là bảo địa!

Chỉ là Khương Phàm tạm thời đều không để ý đến, việc cấp bách vẫn là đi tìm Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa trước.

Chỉ có khi tìm được mới có thể buông tay buông chân, cùng Chí Tôn Kim Thành giết thật sảng khoái.

- Ở nơi đó!

Khương Phàm rời khỏi tầng mây, nhào về phía núi bụi nơi xa.

Giữa ba ngọn núi cổ lão đè ép nhau có một hẻm núi vặn vẹo đen kịt, bên trong âm khí âm u, sát khí cuồn cuộn.

Bên trong mấy ngàn mét gần đó đều không có cây cối hoa cỏ, hoàn toàn hoang lương.

Khương Phàm rơi xuống trước hẻm núi, cảnh giác nhìn một lát, vừa muốn đi đến bên trong, đột nhiên trong bóng tối sáng lên hai ngọn đèn lồng, ngay sau đó một cái miệng to như chậu máu bỗng nhiên lao ra.

- Ngọa tào!

Sắc mặt Khương Phàm kịch biến, là một con cự mãng vảy đen, răng nanh đều hiện ra hắc khí, trên cái đầu kia còn xuất hiện sừng rồng.

Sát khí bạo động, hắc ám xâm nhập.

Cự mãng giãy dụa thân thể to béo xông ra hẻm núi, giương miệng to muốn nuốt về phía Khương Phàm.

Khương Phàm kinh hồn né tránh, liên tiếp phóng lên mấy chục lần, hung hiểm thoát khỏi.

Rống!

Cự mãng ngẩng đầu gào thét, phát ra tiếng long ngâm chân thực giống như một con sông sôi trào mấy vạn mét không gian xung quanh.

Rừng rậm trong dãy núi, số lượng lớn mãnh thú sợ hãi chạy trốn, còn có con trực tiếp quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy.

Khương Phàm bị chấn động, đầu váng mắt hoa, suýt chút nữa rơi xuống dưới.

Hắn cắn răng huy động hỏa dực, điên cuồng chạy trốn ra thật xa mới ngừng lại được.

- Quá nguy hiểm!

Khương Phàm đang muốn thở phào thì toàn thân bất chợt nổi lên cơn ớn lạnh, không có chút do dự gì, hắn lập tức nhấc lên liệt diễm phóng lên tận trời.

Liền ngay trong chớp mắt này, đỉnh núi kia đột nhiên 'Vỡ ra', bụi mù cuồn cuộn, đá vụn sụp đổ, bên trong vung ra một đầu lưỡi đẫm máu, cuốn tới phía Khương Phàm.

- Thứ quỷ gì vậy?

Khương Phàm vọt tới độ cao hai ngàn mét, quan sát xuống phía dưới.

Bên trong đỉnh núi vỡ ra lại là một con quái vật to béo xấu xí, toàn thân đều là dịch nhờn, cơ hồ đã hòa làm một thể cùng ngọn núi cao kia.

Khương Phàm nhấc lên mười hai phần tinh thần, tiếp tục dò xét rừng rậm mênh mông.

Nửa ngày sau!

Khương Phàm vừa né tránh vài con mãnh cầm đuổi bắt, bỗng nhiên chú ý tới trong dãy núi xa xôi lại xuất hiện một ngọn núi thần kỳ.

Núi cao thẳng nhập mây xanh, tỏa ra hào quang hoa mỹ, chiếu sáng khắp đất trời.

Định thần nhìn ra xa, trên núi cao còn giống như có mảng lớn cung điện, có một con đường thật lớn đang lơ lửng, còn có thác nước lao nhanh.

- Nơi này còn có tông môn? Là phân bộ của Chí Tôn Kim Thành ở chỗ này sao?

Khương Phàm càng nhìn càng kinh ngạc, lập tức vọt tới nơi xa.

Càng đến gần, càng có thể cảm nhận được ngọn núi kia nguy nga hùng vĩ.

Nó thật sự quá to lớn, giống như bá chủ trong núi, tất cả những ngọn núi khác ở trước mặt của nó đều lộ ra vô cùng nhỏ bé.

Mà linh vụ tràn ngập, cung điện kéo dài, tia sáng ngũ sắc đến từ pháp trận cường đại bao phủ.

Nhưng... Tiếp tục tới gần, Khương Phàm chợt có cảm giác quái dị.

Lúc nhìn từ đằng xa chỉ là cảm giác rất tráng quan rất hùng vĩ, sau khi tới gần lại cảm giác được phiêu miểu mông lung, giống như rất không chân thực.

- Nơi quái quỷ gì đây?

Khương Phàm mang theo nghi vấn đầy bụng, đi tới trước núi cao.

Núi cao nguy nga hùng kỳ, thẳng đến trời cao. Thác nước lao nhanh, kỳ quang lượn lờ, số lượng lớn cung điện xen vào nhau một cách tinh tế.

Nhưng, cả ngọn núi lại trông rất mông lung mơ hồ, bốc hơi mê vụ nồng đậm, giống như một loại huyễn tưởng nào đó, lại như là hình ảnh nơi nào đó vung xuống.

Tại thời điểm Khương Phàm chạy tới nơi này, đã có rất nhiều người tụ đến trong rừng rậm.

Có nam có nữ, có mạnh có yếu, có một số lại núp trong bóng tối một mình, có một số tốp năm tốp ba tập hợp một chỗ.

Mặt mũi bọn hắn đều tràn đầy cuồng nhiệt nhìn qua núi cao phiêu miểu.

- Ngươi là từ đâu tiến đến?

Khương Phàm đi đến bên cạnh một nam tử thô cuồng.

Nam tử đánh giá hắn, hỏi ngược lại:

- Ngươi là từ đâu tiến đến?

- Chí Tôn Kim Thành.

- Ngươi là người của hoàng tộc? Không giống nha.

- Làm sao không giống?

- Ha ha...

Nam tử chỉ cười cười, tiếp tục nhìn qua núi cao.

- Có phải ta nên ngước cổ lên mới giống hay không? Ta chỉ hỏi, ngươi là từ đâu tiến đến?

- Ngươi thật không biết? Hay là bắt ta làm trò cười.

- Ta thật không hiểu rõ.

- Luân Hồi bí cảnh ngoại trừ những con đường an toàn do Chí Tôn Kim Thành, Đại La sơn cùng Phạm Thiên thư viện khống chế thì còn có mấy con đường nguy hiểm, phân tán tại cái khe trong Xích Chi đại liệt cốc. Chúng ta đây là không có bối cảnh không có thế lực, muốn đến nơi này mạo hiểm, lại không bị những kẻ Chí Tôn Kim Thành kia xua đuổi, chỉ có thể thông qua mấy con đường nguy hiểm kia.

- Rất nguy hiểm?

- Ha ha, chính là cược mệnh, sinh tử chia năm năm.

Nam tử thô cuồng nói rất thoải mái, có thể còn sống tiến đến, phải nhìn mệnh.

Có thể tìm tới cơ duyên hay không, phải nhìn mệnh.

Cuối cùng, lúc rời khỏi, có thể còn sống xuyên qua vết nứt hay không, cũng là phải nhìn mệnh.

Cho nên, trong Luân Hồi bí cảnh, ngoại trừ người của các thế lực Chí Tôn Kim Thành ra, những người khác đều là dân liều mạng coi nhẹ sống chết.

Khương Phàm hỏi:

- Ngọn núi này có cái gì kỳ quặc?

- Nó chính là nguyên nhân chúng ta cược mệnh tiến đến. Luân Hồi bí cảnh không chỉ có nguy hiểm vùng đất tử linh, còn có loại 'Ảo ảnh' này, chỉ cần cảnh tượng này xuất hiện liền mang ý nghĩa có thể sẽ có đại bảo bối xuất thế.

Nam tử thô cuồng nói xong, Đan Hoàng lại đang nhớ tới ở trong đầu Khương Phàm:

- Không sai, nơi này hẳn là Luân Hồi tinh không. Xích Chi đại liệt cốc xuất hiện rất có thể là Luân Hồi tinh không rơi xuống, va chạm địa tầng đưa tới vết nứt.

- Sư phụ, ngài từng nói qua trình độ thần bí của Luân Hồi tinh không cùng Vĩnh Hằng Thánh Sơn không khác nhau lắm?

- Nguyên nhân hình thành nên Luân Hồi tinh không là một câu đố, nhưng nó xác thực đều có liên hệ với Cửu U thâm không cùng tinh không vô tận.
Chương 1127 Vạn cổ phiêu lưu (3)

- Kết nối cùng Cửu U thâm không, khí tức Luân Hồi và khí tức tử linh nơi đó sẽ ăn mòn không gian, ảnh hưởng đến nơi này, hình thành bí cảnh quỷ dị âm trầm.

- Liên hệ cùng tinh không vô tận, tương đương với sinh ra liên hệ cùng hư không mênh mông, lại hình thành vòng xoáy không gian và vết nứt không gian ở chỗ này, có rất nhiều Linh Bảo phiêu đãng ở trong hư không, cũng sẽ nhận dẫn dắt mà rơi vào nơi này.

- Bảo bối phiêu lưu trong hư không?

Khương Phàm hưng phấn.

- Hư không không chỉ có hắc ám thâm thúy, mênh mông vô biên, kỳ thật còn phiêu đãng rất nhiều thời đại khác biệt, bởi vì các nguyên nhân khác nhau mà bảo bối đã rơi vào không gian sụp đổ.

- Bọn chúng phiêu đãng khắp nơi trong tinh không, dần dần suy bại, dần dần chôn vùi. Có Linh Bảo lúc trôi qua Luân Hồi bí cảnh, có thể sẽ bị vòng xoáy không gian dẫn dắt, phiêu lưu đến đây.

- Những cảnh tượng ảo ảnh kỳ diệu này, chính là thời điểm bọn chúng bị cuốn vào vòng xoáy, bị kích thích thả ra ‘ký ức cổ lão'.

Khương Phàm nhìn qua núi cao phiêu miểu, hưng phấn lại chờ mong.

Rốt cuộc là bảo bối gì có thể tái hiện ra 'Ký ức' nguy nga như vậy.

Núi cao nguy nga chiếu ánh sáng ra xa vạn trượng, khí thế mênh mông thê lương tràn ngập khắp đất trời, hấp dẫn càng ngày càng nhiều cường giả đuổi tới.

Từ mấy trăm đến hơn ngàn, đều là chút điên cuồng liều mạng.

Bọn họ trốn ở trong rừng cây, ánh mắt cuồng nhiệt lại kích động.

Cảnh tượng kỳ dị như thế này chính là cơ duyên bọn hắn mong đợi gặp phải nhất.

- Đây chính là 'Ảo ảnh' trong truyền thuyết sao?

Nam Cung Cẩm Thành của Phạm Thiên thư viện mang theo bảy học viên chạy tới nơi này, vui mừng lại hiếu kỳ nhìn qua núi cao phiêu miểu lượn lờ kỳ quang.

- Ảo ảnh xuất hiện, mang ý nghĩa sẽ có Linh Bảo tuyệt thế giáng thế.

- Ảo ảnh xuất hiện không có chút quy luật nào, có đôi khi mấy năm khó gặp được một cái, có đôi khi lại tấp nập xuất hiện. Chúng ta thật sự quá may mắn, vừa mới tiến đến liền gặp được ảo ảnh.

- Nam Cung học trưởng anh minh khi chọn phương hướng như thế.

- Chỉ mong sẽ có rất nhiều rất nhiều bảo bối!

Các học viên kích động hai mắt tỏa ánh sáng, cũng không chút khách khí nào, đi tới phía trước nhất.

Bọn hắn là học viên của Phạm Thiên học viện, tương đương với chủ nhân Luân Hồi bí cảnh, cho nên đồ từ trên trời rơi xuống tới, đương nhiên là của bọn hắn.

Nhưng, bọn hắn cao ngạo tự tin đứng ở phía trước, dân liều mạng trong rừng rậm lại ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn bọn hắn một chút.

Bọn hắn là cược mệnh tiến đến, cũng là sẽ cược mệnh để ra ngoài, trong lòng bọn họ, cơ duyên lớn hơn sinh tử, cho nên trong lòng đều không có chút kính sợ nào.

Ầm ầm...

Bầu trời bắt đầu vặn vẹo, phát ra tiếng vang lớn, ánh sáng rực rỡ chiếu thấu tầng mây đầy trời.

Núi cao phiêu miểu đột nhiên trở nên chân thực không gì sánh được, thật giống như chân chính đứng vững tại giữa dãy núi.

Cung điện trên núi dãy bắt đầu xuất hiện bóng người rõ ràng, có đệ tử tu luyện, có trưởng lão thụ pháp, có người cưỡi mãnh thú bay lên không, càng có cường giả tám phương từ trên trời cao đến, cung kính lễ bái.

Tòa cung điện rộng rãi lấp lóe kỳ quang nhất trên đỉnh núi kia, rõ ràng chiếu ra ba chữ thật to —— Vu Thần tông.

Tất cả mọi người cảm nhận được hoảng hốt, phảng phất vượt qua cổ kim, xuất hiện ở niên đại xa xưa, đứng ở phía trước tông môn thần bí này, ngước nhìn nó rộng rãi, chứng kiến nó hưng thịnh.

- Thần?

- Vu Thần?

Nam Cung Cẩm Thành cuồng nhiệt, như là có thể nghe được tiếng tim mình đập.

Dám dùng chữ 'Thần' đến đặt cho tông môn, khẳng định là đại tông tuyệt thế đã từng kinh diễm qua một thời đại nào đó, có được lực ảnh hưởng bao trùm chúng sinh, còn có lực lượng cường đại chấn kinh thế giới.

Hôm nay thật sự là đã gặp được cơ duyên.

Được ông trời chiếu cố!

Vừa mới tiến đến nửa ngày liền muốn thay đổi vận mệnh rồi?!

- Vu Thần tông?

Khương Phàm rất khiếp sợ, vạn cổ phiêu lưu mà đến vậy mà lại treo tục danh 'Thần'.

Chỉ là cái tên càn rỡ hay là thật sự có phần thực lực kia?

Bầu không khí trong rừng rậm càng ngày càng nóng, lúc tất cả mọi người gắt gao tiếp cận tấm biển khổng lồ kia, núi cao nở rộ cường quang vạn trượng trong lúc bất chợt lại cuồn cuộn mãnh liệt, trải rộng ra hơn trăm dặm, quét sạch trời cao, bao phủ sơn hà.

Ánh sáng lộng lẫy bày biện ra hình ảnh bạo loạn giết chóc.

Tông môn kịch biến, tám phương vây bắt.

Có cự thú Thượng Cổ kinh khủng cuồng kích pháp trận, có cường giả thần bí hiện ra tuyệt thế thần thông. Có trăm vạn thú triều bao phủ núi cao, có ngàn vạn cường giả liên thủ tế trời.

Vu Thần tông bao phủ bên trong gió tanh mưa máu.

Tiếng kêu -Giết- rầm trời, thiên địa tung bay máu.

Sau đó không lâu, ánh sáng cuồn cuộn, cảnh tượng kịch biến. Nương theo lấy tiếng vang đinh tai nhức óc, pháp trận tại Vu Thần tông bị phá nứt, trăm vạn cường địch điên cuồng xâm lấn, từ dưới núi giết tới đỉnh núi.

Máu chảy thành sông!

Thây ngang khắp đồng!

Trăm ngàn trưởng lão Vu Thần tông bi thương hô to, sau khi lễ bái đỉnh núi, riêng mình đã mang theo đệ tử chém giết ra ngoài.

Đại địch xâm lấn, tông môn gặp phải đường cùng.

Cảm xúc bi thương vượt qua cổ kim, thấm vào cả đất trời.

Bọn người Khương Phàm đặt mình vào sâu trong ánh sáng, giống như tự thân tới chiến trận.

Tâm tình của bọn hắn bị ảnh hưởng, có kích động, có tức giận, có bi thương.

Có một số người còn bị ảnh hưởng đến ý thức, gầm thét giết tới.

Tại đỉnh ngọn núi, năm vị lão nhân tang thương sau khi chắp tay đáp lễ chư vị trưởng lão, dứt khoát kiên quyết đạp không lên trời. Hai mắt bọn hắn phát sáng, bạo động như lôi đình, chiếu thấu màn trời, chấn động không gian.

Khi số lượng lớn cường giả tuyệt thế giết tới đỉnh núi thời điểm, bọn hắn hét lên đầy thê lương, sau đó điên cuồng dẫn nổ bản thân mình.

- Vu Thần bất hủ!

- Sơn Hà Đại Táng!

Nương theo tiếng hò hét trước khi chết, máu tươi cùng toái cốt, vẩy về phía đỉnh núi đã sớm khắc hoạ pháp trận phức tạp.

Trong chớp mắt, pháp trận màu máu tăng vọt, lấy núi cao làm trung tâm, quét sạch vô tận sơn hà.

Ầm ầm!

Ánh sáng sôi trào, hình ảnh vặn vẹo.

Vô tận sơn hà sụp đổ toàn diện.

Ngọn núi to lớn lún xuống, những con sông chảy ngược dòng, vết nứt vô tận nhanh chóng lan tràn, dung nham dưới mặt đất phóng lên tận trời, tai nạn quét sạch khắp nơi.

- Chư Thiên Lục Táng? Chết tiệt... Ngươi nói đùa cái gì...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK