Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 811 Đột nhiên xuất hiện chém giết

Nếu chuyện này bị truyền đi, há không phải làm trò cười cho thiên hạ sao.

Những thiên tài bọn hắn đây cũng may mắn đều có chút định lực, có chút ý chí, miễn cưỡng gánh vác, bằng không mười một người bọn hắn sẽ ủ thành đại họa, trở thành trò cười lớn nhất hoàng triều từ lúc khai quốc đến nay.

- Khương Phàm là đệ tử thánh địa, càng là bằng hữu Đại Diễn thánh địa chúng ta. Ngươi vô duyên vô cớ muốn giết hắn, chính là khiêu khích thánh địa, khiêu khích Đại Diễn chúng ta!

Tô Triệt cao giọng đáp lễ, khí thế ngoại phóng, sẵn sàng trận địa đón quân địch.

Tiêu Lạc Sư gào thét:

- Ta lặp lại lần nữa, đây là ân oán cá nhân!

- Ta cũng nhắc lại một lần, Khương Phàm là đệ tử thánh địa. Các ngươi muốn giết hắn, trước tiên phải qua cửa chúng ta.

Tô Triệt đưa tay ra hiệu, chuẩn bị xuất kích.

Bọn người Thẩm Minh Thu lập tức đã hiểu ý tứ, đây quả thực là cái cớ tuyệt hảo, chỉ cần hoàng triều ra tay, bọn hắn có lý do phản kích.

- Hắn giết Thẩm Hoành Đồ, nhất định phải trả giá đắt.

Tiêu Lạc Lê không thể đem chuyện xấu lấy ra nói, vừa vặn dùng cái chết của Thẩm Hoành Đồ che lấp.

- Khương Phàm trời sinh lương thiện, sao lại giết người. Đừng có mà vu oan.

Tô Triệt mặt không đỏ tim không đập, há miệng trắng trợn nói.

- Hắn lương thiện? Mẹ kiếp, mắt ngươi mù từ lúc nào rồi!

- Lương thiện, đôn hậu, nhiệt tình, thân mật, là bằng hữu của Tô Triệt ta. Hắn sẽ không giết người, các ngươi cũng không thể giết hắn.

- Hắn tốt như vậy, vậy ngươi đem muội muội ngươi gả cho hắn đi.

- Ngươi là hoàng tử, đừng nói lời thô tục.

- Bớt nói nhảm, các ngươi rốt cuộc có để chúng ta đi qua hay không.

Tiêu Lạc Sư cảm giác sắp ép không được, lôi triều, liệt diễm toàn thân càng ngày càng mãnh liệt.

- Không thể!

Thái độ Tô Triệt cường ngạnh, tùy thời chuẩn bị ra tay.

Bầu không khí hai bên lại lần nữa khẩn trương, trong khẩn trương lại lộ ra nóng nảy và điên cuồng.

- Giết cho ta.

Tiêu Lạc Lê giận dữ thét lên ra lệnh, nàng chưa từng nôn nóng như hôm nay, tức giận đến cơ hồ đều muốn mất cả lý trí, cũng không nghĩ sẽ muốn giết chết ai giống hôm nay.

Không, nàng muốn bắt sống, nàng muốn tận mắt nhìn Khương Phàm ở trước mặt mình cầu xin tha thứ.

- Giết!!

- Ngăn lại!

Đội ngũ hai bên cùng kêu lên, phóng thích võ pháp cường thịnh, hung hăng vọt tới đối diện.

- Oa! Bọn hắn vậy mà đánh nhau? Rốt cuộc là thù oán gì? Không nghĩ tới Tô Triệt lại còn có một mặt ác như vậy? Công chúa và hoàng tử hoàng triều cũng không lý trí lắm nhỉ.

Khương Phàm ở phía xa hiếu kỳ nhìn ra xa một lát, sau đó...

Vừa nghiêng đầu, chạy.

Hắn không muốn liên lụy đến trong tranh đấu giữa Đại Diễn thánh địa cùng hoàng triều, để bọn hắn tự mình giày vò đi.

- Khương Phàm chạy rồi!

Hai bên vừa muốn giết tới cùng một chỗ, Lư Kinh Vĩ cao giọng la lên.

- Lục Bình Yên, cuốn lấy Khương Phàm cho ta! Phải bắt sống!

Tiêu Lạc Lê cao giọng ra lệnh, khống chế Thương Thiên Vân Tước nhào về phía Tô Triệt.

- Ta sẽ tự tay giết hắn.

Một nữ tử cao gầy mảnh mai trong đội ngũ chợt hiện lên tia sắt lạnh, nhanh chóng rời khỏi đối thủ, phóng lên tận trời.

- Đi! Tên hỗn đản kia giao cho ngươi! Đừng có giữ lại, đánh cho đến chết!

Lư Kinh Vĩ vung tay giơ lên mảng lớn tinh quang, ánh sáng rạng rỡ, trải rộng ra một con đường Tinh Hà lao nhanh.

- Ai cũng đừng nghĩ sẽ rời khỏi được nơi này.

Thẩm Minh Thu nháy mắt mà tới, chặn lại được Lục Bình Yên.

'Thiểm Linh' linh văn, có thể có tốc độ như thiểm điện, rất nhanh, rất cường đại.

Nháy mắt đã tới, lưỡi dao bạo kích, thẳng đến cổ Lục Bình Yên.

Sát cơ lạnh thấu xương!

Lục Bình Yên lại lạnh nhạt thờ ơ.

Khi lưỡi dao tới gần trong chớp mắt, Lư Kinh Vĩ lớn tiếng gào thét:

- Thánh pháp, đấu chuyển tinh di!

Tinh Hà lập loè ánh sáng, tinh thần va chạm, huyền diệu diễn dịch, Lục Bình Yên biến mất trong nháy mắt.

- Đáng chết!

Thẩm Minh Thu cau chặt lông mày, nữ tử kia đúng là kẻ hung hãn, Khương Phàm chống đỡ không được.

- Thẩm Minh Thu, mặc kệ hắn! Giết cho ta, có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu!

Tô Triệt lớn tiếng ra lệnh, lập tức kích thích đến tử đệ hoàng triều.

- Tô Triệt, ngươi phải phụ trách vì lời nói của chính ngươi!

Tiêu Lạc Lê phóng thích lôi hỏa, hóa thành lôi quang tràn ngập đất trời đập tới.

- Giết cho ta!

Tiêu Lạc Sư cao giọng thét lên ra lệnh, ánh mắt bén nhọn khóa chặt Thẩm Minh Thu.

Lôi hỏa xen lẫn, phóng thích thành hai cánh.

Lấy lôi làm xương cốt, lấy liệt diễm làm linh vũ, phảng phất thú dực chân thực, có thể kích phát tốc độ nhanh nhất.

Đúng vào lúc này, chiến trường đột nhiên nổi lên chuyện ngoài ý muốn.

Tô Lăng mạnh mẽ tấn mãnh, lách qua đám người, xông về phía nam tử giấu ở phía sau nhất trong đội ngũ Huyền Nguyệt hoàng tộc kia.

Nam tử là Linh Nguyên cảnh cửu trọng thiên, đang toàn diện hóa thú, linh văn là Kim Giáp Thú!

Kim quang cuồn cuộn, sát khí tràn ngập.

Nam tử từ huyết nhục đến hài cốt, bắt đầu nhúc nhích kịch liệt, biến thành Xuyên Sơn Giáp màu vàng, thân dài đạt tới mười mét. Một đôi mắt màu vàng giống như đèn lồng hiện ra hung quang đáng sợ. Màu vàng nhạt trên lân phiến trong lúc mơ hồ còn có một tầng huyết quang, sát khí cực nặng.

Đây quả thực là con hung thú nhỏ!

Hắn hoàn thành hóa thú, quơ ánh mắt tàn nhẫn, đang muốn chuẩn bị tìm kiếm mục tiêu, lại nhìn thấy Tô Lăng đang đánh tới phía mình.

- Tô Lăng, ngươi chỉ là bát trọng thiên, cũng xứng khiêu chiến ta?

Xuyên Sơn Giáp phát ra tiếng gào thét sắc nhọn, một mùi huyết tinh thảm liệt đập vào mặt, cảnh tượng lại hiện ra giống như có núi thây biển máu, quỷ dị lại khủng bố.

Tô Lăng đối diện đụng vào huyết khí, liệt diễm cuồn cuộn, tuỳ tiện triệt tiêu dị tượng, toàn thân kịch liệt nhúc nhích, trong yêu khí cùng xích viêm, nàng hóa thân trở thành Xích Lân Thôn Thiên Mãng, dài đến mười mấy mét, thân thể uốn éo, bỗng nhiên bạo tạc.

- Đây chính là thân thú của ngươi?
Chương 812 Nữ tướng hoàng triều (1)

Xuyên Sơn Giáp lay động mãnh liệt, như một mảnh đại dương màu vàng óng nhuốm máu cuồn cuộn, chấn lên sóng lớn, phóng tới phía trước, mặt đất đều bò đầy vết nứt.

Nhưng... Tô Lăng đột nhiên tăng vọt hình thể, từ mười mấy mét, bỗng nhiên bành trướng đến trăm mét.

Thân thể cao lớn tráng kiện, cái miệng lớn giống như một căn phòng bỗng nhiên mở ra, một vòng xoáy thôn tính tiêu diệt vạn vật mãnh liệt mà ra.

Xuyên Sơn Giáp ngưng tụ con ngươi, móng vuốt chợt vỗ mặt đất, muốn tránh thoát, lại kêu thảm bay lên, đánh tới miệng rộng.

Mặt đất xung quanh lay động, bụi đất tung bay, toàn bộ trào lên cuốn về phía vòng xoáy.

- Ngươi muốn chết!

Xuyên Sơn Giáp gầm thét, hắn nhanh chóng cuộn mình, hóa thành viên cầu kim giáp khổng lồ, khuấy động trọng lượng mấy chục tấn, giống như một ngọn núi thép đánh tới Xích Lân Thôn Thiên Mãng.

Xích Lân Thôn Thiên Mãng nuốt vào, cuốn vào trong thân thể.

Nàng từ trùng kích đến biến thành thôn phệ, toàn bộ hành trình chỉ có mười giây mà thôi.

Khi tất cả mọi người nhìn lại nơi này, Xích Lân Thôn Thiên Mãng đã nuốt Xuyên Sơn Giáp xuống dưới.

Sắc mặt bọn người Tiêu Lạc Sư đột nhiên biến đổi.

Yêu thú Linh Nguyên cảnh hóa thân mười mấy mét đã coi như là khác loại, lại còn là do Thánh linh văn mới có thể làm đến.

Làm sao gia hỏa này lại có thể biến thành mấy chục mét được?

Không, cái này là đến tận một trăm mét!

- Rống! Ngươi nhất định phải chết!

Xuyên Sơn Giáp gào thét trong bụng nàng, thân thể nặng nề cứng cỏi kịch liệt nhúc nhích, giống như một ngọn núi đang xoay chuyển, thanh thế kinh người, năng lượng khủng bố.

Nhưng... Xích Lân Thôn Thiên Mãng là Yêu tộc dị loại, trong cơ thể tự thành không gian, có thể nuốt cả núi sông, càng có thể dung luyện sơn hà.

Thân thể Xuyên Sơn Giáp nhanh chóng gầy gò, từ Yêu thú bắt đầu thoái hóa thành hình người.

- Không không! Không thể nào! Ta là Thánh linh văn! Ta là cửu trọng thiên!

Xuyên Sơn Giáp kinh hồn thét lên, sau khi điên cuồng giãy dụa, hắn phát ra tiếng gầm thét thê lương, rồi toàn thân nổ lên liên miên kim quang, khí tức cực kỳ đáng sợ.

Đây không phải là kim quang, mà là lân phiến màu vàng.

Lớp bảo vệ mạnh nhất của Xuyên Sơn Giáp.

Bảo vệ mạnh nhất đến từ kim lân, mà kim lân có thể hóa thành thế công mạnh nhất.

Xích Lân Thôn Thiên Mãng trong phút chốc bành trướng mấy lần, giống như hình cầu cuồn cuộn, lúc nào cũng có thể nổ tung.

Nhưng, Xích Lân Thôn Thiên Mãng lại bất chợt phóng lên tận trời, quay quanh ở trên không, phát ra tiếng rít gào sắc nhọn chói tai, lân phiến toàn thân nổi lên hồng quang yêu dị, thân thể phồng lên nhanh chóng khôi phục, cưỡng ép áp chế.

Cùng với tiếng kêu rên thê lương, Xuyên Sơn Giáp ở trong bụng nàng nhanh chóng hóa thân hình người, huyết nhục khí tức không ngừng liên tục phóng thích ra phía ngoài, ngay cả linh hồn cũng bắt đầu hòa tan.

- Cô ta... cô ta không phải con người!

Xuyên Sơn Giáp phát ra tiếng gào thét thảm thiết, lúc sắp chết, hắn đột nhiên đã hiểu.

Khí tức này, cũng không phải con người, mà là Yêu thú!

Tô Lăng là Yêu thú!

Không sai, chính là Yêu thú.

Là Thú linh văn, hắn có thể xác định.

Nhưng, tiếng hắn gào thét không có truyền đi được bao nhiêu, cũng không ai nghe được rõ ràng.

- Tô Lăng, ngươi dám ăn người của hoàng triều ta, muốn chết!

Tiêu Lạc Sư giận dữ, đạp trên lôi triều liệt diễm, phóng tới Xích Lân Thôn Thiên Mãng ở không trung.

Nhưng ngay giờ khắc này, Thẩm Minh Thu đột nhiên xuất hiện trước mặt một người.

Quá nhanh!

Lại quá đột nhiên!

Lại còn dám phách lối đối mặt trực tiếp!

Đao nhọn đâm tới, không có chút gì do dự, trong nháy mắt đã xuyên thủng ngực người kia.

- Ngươi...

Người kia có chút há mồm, muốn nhấc đại đao nắm trong tay lên, nhưng đao nhọn cắm vào ngực lại đột nhiên khuấy động, toàn thân hắn cứng ngắc, lực lượng nhanh chóng tiết ra ngoài, tiếp đó, thân thể nhoáng một cái đã đảo hướng về Thẩm Minh Thu.

Thẩm Minh Thu rút đao, bỗng nhiên biến mất, giống như đoạn lưu quang, lao đến những người khác.

- Các ngươi thực có can đảm giết người??

Tiêu Lạc Lê rốt cuộc đã hiểu bọn hắn làm thật.

- Bảo vệ bằng hữu, nghĩa bất dung từ. Thánh địa, chính là vĩ đại như vậy.

Thẩm Minh Thu xuất hiện trước mặt những người khác kia, lại trong chớp mắt huyễn hóa ra ba đoạn quang ảnh, làm bộ tập kích về phía trước.

Người kia lập tức muốn phân biệt thật giả, kết quả ngực lại tê rần, xuất hiện một cái lỗ máu.

Xảy ra chuyện gì?

Lúc nào?

Đúng rồi! Đao!!

Đao trong tay Thẩm Minh Thu!

Thẩm Minh Thu trong chốc lát phóng thích phân thân, chỉ là hấp dẫn lực chú ý, vào thời khắc ấy, đao trong tay của hắn đã ra tay.

Nam tử bất chợt đã hiểu, cũng đã xong.

Thẩm Minh Thu bỗng nhiên xuất hiện, đứng tại đỉnh đầu nam tử, nhìn đám người Huyền Nguyệt hoàng triều cười lạnh.

- Ai nói thánh địa sẽ không giết người, chúng ta so với các ngươi am hiểu hơn! Ít người thế yếu, làm theo giết chết ba người các ngươi!

Nam tử ý thức trời đất quay cuồng, quỳ trên mặt đất, mang theo không cam lòng vô lực nằm xuống.

- Giết cho ta!!

Tiêu Lạc Sư tức giận, lôi triều liệt diễm sôi trào khắp toàn trường.

- Ta tới thu thập Thẩm Minh Thu.

Một nam tử hùng tráng đạp tan mặt đất, gào thét lao về phía trước, bụi đất dày đặc như sóng triều dâng lên quét sạch hơn ba trăm mét, bao phủ Thẩm Minh Thu, ngay sau đó trận vực trọng lực mấy chục lần ầm vang rơi xuống.

- Địch Ngọc Sơn! Ha ha, ngươi quả nhiên đã luyện thành Trọng Lực Tràng.

Thẩm Minh Thu kinh mà chưa loạn, xé rách bụi mù, cưỡng ép hướng về phía trước tránh thoát.

- Ta đến vây khốn hắn, ai giết hắn cho ta!

Địch Ngọc Sơn điên cuồng phóng thích trọng lực, ở biên giới ngưng tụ ba mươi tám cây cột đá, hình thành lồng giam cỡ lớn.

- Ta đến!

Một cường giả cửu trọng thiên mang một cây giáo trong tay, ngang nhiên giết đến trận vực trọng lực.

- Giết giết giết!

Cường giả hai bên liên tiếp gào thét, tuyển định đối thủ khởi xướng mãnh liệt bạo kích.

Mặc dù Đại Diễn thánh địa ở thế yếu, nhưng Thẩm Minh Thu đã liên tiếp sát hại hai người sau đó lại một mình kiềm chế hai cửu trọng thiên, Tô Lăng lại hóa thân cự mãng trăm mét quét ngang chiến trường, Lữ Lương Nhân mạnh mẽ phi phàm.
Chương 813 Nữ tướng hoàng triều (2)

Bọn hắn thành công cưỡng ép cường giả hoàng triều, không để cho càng nhiều người phóng tới Khương Phàm nơi đó.

Khương Phàm đang rời khỏi, cảm nhận được có cường quang lấp lóe ở phía sau, quay đầu nhìn một cái, vừa hay nhìn thấy có tinh quang vẩy xuống, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện, ánh mắt bén nhọn cách mấy trăm mét khóa chặt hắn.

- Đuổi tới rồi? Ta và bọn hắn có thù sao?

Khương Phàm ngừng lại, hắn thật sự không hiểu thấu.

- Khương Phàm, ngươi là tên súc sinh!

Lục Bình Yên mắt phượng hàm sát, phóng lên tận trời.

Thủy triều dưới chân không ngừng nổ tung, phạm vi không lớn, nhưng lại vững vàng nâng thân thể của nàng, cũng mang theo lực lượng mạnh mẽ.

- Cô có bị bệnh không! Ta biết cô sao?

Khương Phàm cau chặt lông mày, đám thiên tài hoàng triều uống lộn thuốc sao?

- Hôm nay ta thay thánh địa dọn dẹp tên bại hoại ngươi.

Lục Bình Yên không đợi đuổi tới, nàng vẫn đang tức giận phóng thích, một chưởng đánh về phía trước, triều cường oanh minh, cuồn cuộn ngập trời.

Ba chiến binh cao mười mét ầm vang thành hình, chân đạp thủy triều, hùng tráng cường thế, giống như có linh hồn thật sự, bọn hắn lớn tiếng gào thét, lao đến Khương Phàm.

- Ngươi hại người ta sao? Tiểu tử, ánh mắt không tệ đó.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu hưng phấn đến hai mắt phát sáng, nữ hài nhi này thật xinh đẹp, vóc dáng rất khá, nhất là hai chân kia, oa a... Lại rất lại thẳng, giống như mỹ ngọc tự nhiên mà thành.

- Tiểu cô nương, đừng trách ta ra tay hung ác!

Khương Phàm vốn cũng không phải có tính tình tốt gì, giờ phút này hắn cũng bị Lục Bình Yên liên tiếp dùng những từ 'Súc sinh' 'Bại hoại' kia chọc giận.

Linh văn nở rộ, thú ấn thức tỉnh.

Kim viêm cường thịnh sôi trào cuồn cuộn, liên tiếp xô ra ba con cự viên uy nghiêm, thân cao tám mét, dã tính hung hãn, đạp trên Thánh Viêm lao đến ba chiến binh.

Cự viên cùng ý thức Khương Phàm tương thông, được linh văn khống chế, tốc độ nhiều lần tăng vọt, nhấc lên kim quang.

Ù ù!

Chiến binh người khoác trọng giáp, mang theo chiến kích, ngang nhiên một kích.

Trong chốc lát, hơn năm trăm mét thủy triều bỗng nhiên hội tụ, bằng tốc độ kinh người ngưng tụ tới ba chiến kích.

Chiến kích rung động kịch liệt, cường quang rạng rỡ.

Chiến binh hét lớn, toàn thân nổ nát vụn, giao phó lực lượng bạo kích cường thế cho chiến kích.

Ầm ầm!

Cự viên vừa mới va chạm liền bị chiến kích đánh vỡ nát.

Uy thế chiến kích không ngừng dừng lại, xuyên thủng trời cao, mang theo tiếng vang ù ù đánh thẳng đến Khương Phàm.

Sắc mặt Khương Phàm hơi biến, mỗi một chiến kích ngưng tụ hải triều hẳn là tại mấy chục vạn tấn, lấy thú quyền của hắn hoàn toàn có thể chống đỡ, vì sao lại có thể bị đánh xuyên qua trong nháy mắt?

Trừ phi nước có vấn đề!

Chiến kích ẩn chứa năng lượng thủy triều vô cùng có khả năng đã đạt tới trăm vạn tấn!

Trăm vạn tấn?

Khương Phàm đối diện mà lên, trọng quyền bạo kích, cuồng lực cuồn cuộn, ngạnh kháng chiến kích giết tới phía trước nhất.

Ầm ầm!

Chiến kích oanh minh, nổ tung tại chỗ, hóa thành Thủy triều cuồn cuộn.

Khương Phàm bị đẩy lui lảo đảo lui lại, ánh mắt có chút ngưng tụ, quả là thế!

Thủy triều vô cùng nặng nề!

Bên trong hòa với khí tức kim loại!

Ngay sau đó, hai chiến kích khác liên tiếp giết tới, Lục Bình Yên ở phía xa khống chế, cuốn lên khí lãng tạo thành vòng xoáy mãnh liệt.

Khương Phàm trùng kích ở hai bên, nhấc lên lực bộc phát vượt qua bốn trăm ngàn cực cảnh, cưỡng ép đánh vỡ nát.

- Đại Thừa thánh văn?

Khương Phàm ngóng nhìn Lục Bình Yên.

Có thể lấy linh văn khống chế trọng lượng vượt qua trăm vạn tấn ở một khoảng cách vài trăm mét, Càn Nguyên thánh văn căn bản làm không được, trừ phi là Đại Thừa thánh văn.

- Bại hoại! Hôm nay ta sẽ tự tay giết ngươi!

Trong mắt Lục Bình Yên toàn là sát ý thấu xương, hỗn đản này suýt chút nữa đã phá hủy danh dự của nàng, để lại ác mộng cả đời. Nếu như tình huống lúc ấy mất khống chế, không biết chừng nàng sẽ bị vài tên nam tử gây tai họa.

Nợ máu này, nhất định phải để mạng Khương Phàm đền bù.

- Ngươi bại hoại, cả nhà ngươi mới bại hoại!

Khương Phàm thực sự không hiểu thấu, chết tiệt, ta biết ngươi sao?

- A a a, nhận lấy cái chết đi!

Lục Bình Yên giận dữ thét lên, từ toàn thân sôi trào lên cường quang màu tím, phóng lên tận trời, cuốn lên mây mù màu tím nặng nề, không gian hắc ám dưới mặt đất cực kỳ sáng chói.

Mây mù cuồn cuộn, tử quang lấp lóe.

Trong lúc thoáng qua hình thành đường vân pháp trận phức tạp, giống như tinh không màu tím, vừa đẹp đẽ vừa thần bí.

Pháp trận ù ù chuyển động, mây mù nặng nề tạo thành gần vòng xoáy khổng lồ tám trăm mét, mang đến không cảm giác áp bách có gì sánh kịp.

Sắc mặt Khương Phàm hơi biến, uy thế như vậy, loại khí thế này, cơ hồ muốn đạt tới trận vực trọng lực gấp trăm lần.

Thân thể như muốn bị chen bể, bị huyết tế.

- Nữ hài tử này đơn giản muốn ăn ngươi sao, tiểu tử ngươi khẳng định đã gây họa cho người ta. Ta cho rằng huynh đệ ngươi vẫn chỉ là chim non, thì ra đều đã sớm lông cánh đầy đủ, học được săn mồi. Mau mau, đánh nhau kìa!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu không hề có ý tứ hỗ trợ, mà nó lại hưng phấn, hai mắt tỏa ra ánh sáng, thích xem loại 'Mỹ nữ đánh lưu manh' này chiến đấu.

- Giết cho ta!

Lục Bình Yên hai mắt sung huyết, khống chế pháp trận trên không trung toàn diện phóng thích.

Xoẹt! Xoẹt xoẹt xoẹt!

Pháp trận sôi trào ánh sáng, mây mù vòng xoáy cuồn cuộn.

Vô số hạt mưa màu tím cuồng bạo rơi xuống, toàn bộ đánh về phía Khương Phàm.

Khương Phàm cảnh giác, cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt, từng chiếc lông tơ đều dựng thẳng lên.

Hai cánh tay hắn ngửa ra sau, dung hợp cùng hỏa dực, hiện ra cánh Chu Tước chân chính.

Oanh!

Khương Phàm câu thông ý thức hải, kích hoạt thú ấn Hỏa Phong, trong chốc lát, kim quang, Thánh Viêm cuồn cuộn, lít nha lít nhít Hỏa Phong phóng lên tận trời, dưới sự khống chế trong ý thức của Khương Phàm, bọn chúng toàn diện nghênh kích hạt mưa màu tím.

Một hạt mưa tiêu xạ, cùng một con Hỏa Phong va chạm.

Răng rắc!
Chương 814 Nữ tướng hoàng triều (3)

Như sét đánh giữa trời quang, đinh tai nhức óc.

Ngay sau đó hạt mưa nổ tung, Hỏa Phong sụp ra, nhấc lên mênh mông thủy triều cùng Thánh Viêm, cuồn cuộn về xung quanh.

Thế lực ngang nhau!

Ngay sau đó, đầy trời hạt mưa cùng dày đặc Hỏa Phong đã va chạm toàn diện, thanh triều vang vọng hắc ám kịch liệt lại điếc tai, âm thanh chấn động hơn mười dặm.

- A! Giết cho ta! Giết tên súc sinh kia!

Lục Bình Yên điên cuồng phóng thích, mây mù cuồn cuộn, mưa to mưa như trút nước, tràn ngập đất trời bao phủ Khương Phàm.

- Tiện nhân, ngươi nhận lầm người rồi!

Khương Phàm thôi động Thánh Viêm, điên cuồng phóng thích.

Thể chất biến đổi, cảnh giới tăng lên, hắn thả ra Thánh Viêm nhiệt độ cao hơn, uy lực Hỏa Phong mạnh hơn, kéo dài chặn đánh, tiếp tục bay lên không.

Trận va chạm kịch liệt đến rung động, sôi trào màn trời.

Mặc dù Lục Bình Yên rất tức giận, nhưng cũng lại rất bất ngờ, thế công cường đại như vậy lại bị Khương Phàm gánh vác được?

Thế nhưng nàng là Đại Thừa thánh văn, là truyền nhân ưu tú nhất của Phong Hỏa Thánh Điện, là nữ thiên kiêu thanh danh hiển hách nhất toàn bộ hoàng triều, lại được Phong Hỏa Thánh Điện tuyên cáo với thiên hạ, phải bảo đảm Lục Bình Yên tại Linh Hồn cảnh bước lên Chí Tôn thánh văn!

Tiểu tử thánh địa này lại có thể chống đỡ được toàn lực thế công của nàng?

Nhưng, bại hoại chính là bại hoại, bại hoại càng cường đại càng phải diệt trừ.

- Thánh Viêm, Khai Thiên!

Toàn thân Khương Phàm sôi trào Thánh Viêm đến cực hạn, bên trong Hỏa Phong dày đặc liên tiếp xuất hiện số lượng lớn mãnh thú, có hỏa tích, có hùng sư, có man ngưu, số lượng càng ngày càng nhiều.

Bọn chúng đang điên cuồng gào thét, thú uy cuồn cuộn, cuồng dã uy mãnh, khiêng màn mưa đầy trời vọt tới mây mù giữa không trung.

- Bại hoại!

Lục Bình Yên chưa từng tức giận giống như bây giờ, càng chưa từng dâng cao chiến ý giống như bây giờ.

Vòng xoáy kịch liệt cuồn cuộn, mưa to tầm tã muốn đánh chết những Hỏa Thú này.

Nhưng, những này Hỏa Thú không phải Thánh Viêm ngưng tụ thành, mà là có thú uy chân chính, bọn chúng bị đánh thủng trăm ngàn lỗ, lại ngưng tụ giữa không tan, bay lên không vài trăm mét, oanh liệt đánh tới vòng xoáy.

Ầm ầm!

Va chạm kịch liệt, Thánh Viêm cuồn cuộn.

Vòng xoáy mây mù tung hoành tám trăm mét rốt cuộc cũng tán loạn, hiện ra rõ ràng tử quang bên trong pháp trận.

Nhưng, màn mưa dày đặc vẫn xuyên thấu hỏa diễm, oanh trên người Khương Phàm.

Mỗi giọt mưa đều giống như trọng quyền, khuấy động lực lượng mấy vạn tấn, hết lần này tới lần khác vô cùng nhỏ bé.

Lực lượng kinh khủng, tập trung một chút bén nhọn, lực xuyên thấu cực mạnh.

Khương Phàm hung hăng hạ xuống, toàn thân nổ lên tinh hồng huyết thủy.

Nếu như không phải thể có chất đặc biệt, đổi lại là người khác rất có đã bị đánh thành cái sàng.

Lúc lên lúc xuống, một nam một nữ, cách mấy trăm mét.

- Thái Dương Thánh Quyền!

Khương Phàm lên tiếng rống to, không để ý thương thế, sôi trào lên mãnh liệt Thánh Viêm, như Chu Tước hiện thế, khuấy động hung uy làm cho người hồi hộp.

Liệt diễm ngập trời, Chu Tước Hỏa ưng quay quanh thành một vòng mặt trời, mang theo uy lực cái thế, xua tan hắc ám vô biên, đánh tới pháp trận trên không trung.

- Coi như đều là Đại Thừa thánh văn, ngươi cũng không phải đối thủ của ta!

Lục Bình Yên đứng trên pháp trận nhanh chóng diễn biến, ánh sáng kịch liệt xen lẫn phức tạp như ngân hà, trở nên đơn giản mà cường thịnh, vẻn vẹn một chữ —— chém!

Ầm ầm!

Không trung nổ tung, trong pháp trận xông ra từng thanh kiếm khí màu tím.

Tráng kiện, cường thịnh!

Mỗi một cây kiếm đạt tới mấy chục mét, mỗi một cây kiếm đều khuấy động lực bộc phát trăm vạn tấn, liên tiếp chém về phía mặt trời màu vàng.

Bạo tạc kịch liệt chấn động, đao thế cuồng bạo, chấn động trời cao, nhưng cường quang của Thái Dương Thánh Quyền không gì sánh được, liên tiếp đụng nát đao mang đầy trời, lao thẳng đến pháp trận.

- Chém cho ta!

Khí thế Lục Bình Yên cường thịnh, chiến ý dâng cao, sau một tiếng quát, 'Pháp trận' được phóng thích toàn lực.

Khí tức bất hủ bất diệt đang tràn ngập, uy thế tăng lên gấp bội.

Năm thanh trường kiếm tử khí đồng thời bạo kích, rốt cuộc cũng tới gần Thái Dương Thánh Quyền trước một khắc, cường thế bổ ra.

Ầm ầm!

Thánh Diễm cuồn cuộn như thủy triều phóng lên tận trời, bao phủ lấy pháp trận khổng lồ.

Nhưng, pháp trận cường thịnh lại cứng cỏi, ngạnh kháng ánh lửa cùng nhiệt độ cao trùng kích mãnh liệt, ánh sáng lại càng tăng lên, dưới sự khống chế cường đại của Lục Bình Yên, lại lần nữa phóng xuất ra kiếm mang.

Một uy thế trảm diệt đất trời ầm vang nổ tung.

Một thanh kiếm khí màu tím xông ra khỏi pháp trận, bổ về phía Khương Phàm.

Phảng phất giang hải bao quanh, càng giống gánh chịu lấy ý chí thiên lôi, ánh sáng sắc bén, ầm ầm loạn hưởng, bầu trời đều đang lay động.

- Thật mạnh!

Khương Phàm âm thầm kinh động, nữ tử này cũng không kém cạnh Lý Hoàng.

Nhưng hắn đây cũng kích thích mênh mông chiến ý, phóng lên tận trời, huy động hai cánh, chém về phía thiên khung.

Thời khắc này hai cánh chính là hai cánh tay của hắn!

Văn ấn Chu Tước bao quanh phía trên nhanh chóng phóng đại.

Bác Thiên Thuật!

Khương Phàm hét lớn trong tim, ngẩn đầu lên trời thét dài, tóc ngắn bay lên, kim viêm toàn thân sôi trào đến cực hạn, mang theo uy lực cái thế, đối diện phách trảm trường kiếm màu tím.

- Muốn chết!

Lục Bình Yên quát lớn, Đại Thừa thánh văn khống chế trường kiếm tăng vọt uy thế.

Nhưng...

Ầm ầm!

Trường kiếm va chạm Khương Phàm, trong chốc lát đã vỡ nát, tử khí, thủy triều cuồn cuộn, rung chuyển không gian.

Khương Phàm không bị tổn hao gì, hắn gánh vác uy thế nặng nề, xông lên trời, lao đến pháp trận.

Lục Bình Yên rốt cuộc cũng thay đổi sắc mặt.

Ầm ầm!

Pháp trận sụp ra, Lục Bình Yên cũng bị khí tức mãnh liệt hất bay ra ngoài.

- Ngươi muốn khiêu chiến, ta tiếp nhận!

Khương Phàm không ngừng tấn công, hai cánh chấn kích, từng sợi hỏa vũ dâng lên, giống như mưa kiếm dày đặc, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên chém về phía Lục Bình Yên.
Chương 815 Nữ tướng hoàng triều (4)

Lục Bình Yên lui lại, cũng cực lực nhanh chóng phóng thích thủy triều chống cự, lại bị hỏa vũ liên tiếp đánh lui về phía sau, số lượng lớn mưa lửa tấn công thân thể, thủy triều màu tím hình thành chiến giáp lúc sáng lúc tối, giống như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Ầm ầm...

Lục Bình Yên liên tiếp tháo chạy vài trăm mét, miễn cưỡng giữ vững thân thể, lại há mồm phun ra máu tươi.

Khương Phàm đối diện mà tới, cánh phải hướng về phía trước, vạch ra tử vong vết tích, bổ về phía đầu Lục Bình Yên.

- Lui ra, hay là chết!

- Chết! Ngươi chết!

Lục Bình Yên dữ tợn, tay phải hướng về phía trước, trực tiếp chộp tới Chu Tước Dực đang chém tới.

Đầu ngón tay trắng nõn, nơi lòng bàn tay lại khảm nạm một viên ngọc châu óng ánh, bên trong phong tồn năng lượng phi phàm. Tựa như là Bảo khí Hàn Ngạo lấy được tại Vương Quốc Hắc Ám.

Ngọc châu tại lòng bàn tay cùng với thân thể nàng có dung hợp kỳ diệu, tựa như là một khí hải độc lập, tùy thời có thể năng lượng cung cấp cho thân thể, cũng có thể hình thành liên hệ giữa khí hải.

Tại lúc Lục Bình Yên bắt lấy Chu Tước Dực, trong chốc lát, năng lượng phong tồn bên trong được phóng thích toàn diện. Tương đương với việc phóng thích triệt để một cái khí hải.

Tử khí cuồn cuộn!

Năng lượng hóa thủy triều!

Thủy triều màu tím vượt qua năm triệu tấn, hòa với khí tức kim loại, ầm vang đặt ở bên trên Chu Tước Dực của Khương Phàm, cũng đụng vào trên thân Khương Phàm.

Đột nhiên lại mãnh liệt!

Uy thế tuyệt luân!

Ầm ầm!

Khương Phàm ngang nhiên nhận lấy một kích, vốn cho rằng có thể bức lui Lục Bình Yên, lại trong chốc lát bị đánh vào đòn trí mạng.

Răng rắc!!

Cánh phải đứt gãy tại chỗ, máu tươi vẩy ra!

Lực lượng kinh khủng đối diện mà tới, bao phủ Khương Phàm.

Trọng lượng khủng bố vượt qua năm triệu tấn, rắn chắc quán chú ở trên người.

Toàn thân Khương Phàm run rẩy, khí huyết sôi trào, bị đánh bay ngàn mét, giống như một viên thiên thạch bị đánh tới mặt đất, không đợi hắn đứng lên, máu tươi đã từ chỗ thủng đổ ra.

- Tê! Thật thê thảm! Ngươi bị nương môn nhi ngược! Hắc hắc!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu còn ngồi xổm trên người Khương Phàm, tùy ý thưởng thức.

- Nữ tử này thật mạnh!

Khương Phàm hít chậm một hơi, chật vật đứng lên.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu chế giễu:

- Ngươi hoặc là liền thống khoái, rộng lượng một chút, để nữ hài người ta tử phát tiết một chút, ngược ngươi gần chết. Hoặc liền đứng lên, sử dụng hết toàn lực mà hung hăng đánh. Người ta dù sao cũng là Đại Thừa thánh văn hoàng tộc, tựa như là Khổng Tước cao ngạo, ngươi coi người ta là gà rừng sao.

- Cái mạng thúi của ngươi vẫn rất cứng đấy!

Lục Bình Yên tóc dài rối tung, hồng hộc thở hổn hển, hỗn đản này lại có thể ép nàng trực tiếp phóng thích năng lượng cả một cái khí hải đi đối kháng.

Đây là Yêu thú linh văn gì?

Hai cánh cứ như là vũ khí thật sự.

- Cô nương, đánh lâu như vậy, có thể thỉnh giáo một vấn đề hay không. Chúng ta có thù sao?

Khương Phàm hoạt động thân thể, kích thích Đại Diệu Thiên Kinh chữa trị khép lại vết thương.

- Chớ nói chuyện với ta, nghe được giọng của ngươi ta liền buồn nôn, ngươi là tên bại hoại cặn bã!

Lục Bình Yên liên tiếp lấp mấy viên đan dược vào trong miệng, nhanh chóng bổ sung linh lực tiêu hao, khí tức khôi phục về đỉnh phong.

- Ha ha, nhìn ánh mắt này của ngươi, đúng là có thù. Nhưng, trước đó chúng ta có gặp qua sao?

- Loại bại hoại như ngươi đây, giữ lại chính là tai họa! Ta thay ta, thay nữ tử thiên hạ, giết ngươi!

- Ta (hắn) là cường qua ngươi sao?

Khương Phàm và Hỏa Diễm Huyễn Điểu trăm miệng một lời.

- Súc sinh! Câm miệng cho ta!

Lục Bình Yên vô cùng mẫn cảm, lập tức bị kích thích, tức giận thét lên, lại chống lên pháp trận màu tím khổng lồ, vòng xoáy mây mù trải rộng ra vài trăm mét.

Mưa to mưa như trút nước, tràn ngập đánh tới phía Khương Phàm.

Giọt mưa màu tím như đã cảm nhận được sự tức giận của chủ nhân, càng thêm nóng nảy, muốn trực tiếp đánh vỡ Khương Phàm.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu chậc chậc hai tiếng:

- Không sai! Xác thực là ngươi đã tai họa qua nữ hài tử người ta! Nếu ngươi lại giả vờ giả vịt với ta, ta thật nhìn không dậy nổi ngươi.

- Chết tiệt, ta vừa mới phát dục hai năm, ta ngay cả mình đều không có tai họa qua.

Khương Phàm phóng lên tận trời, đáy mắt lấp lóe cường quang, hài cốt toàn thân thay đổi, hoàn thành hóa thú, vọt tới đón mưa to.

Rầm rầm rầm!

Mưa to mưa như trút nước, đối diện va chạm Khương Phàm.

Mỗi giọt mưa đều vô cùng nhỏ bé, nhưng lại đều ẩn chứa lửa giận nóng nảy cùng lực lượng kinh khủng.

Khương Phàm hóa thân thành Chu Tước, hỏa vũ màu vàng hình thành bảo vệ hoàn mỹ, chống đỡ mưa to, bay thẳng lên trời cao.

- Không thể nào!

Sắc mặt Lục Bình Yên hơi biến đổi, những giọt mưa này đều có thể đánh xuyên núi đá ngàn trượng, làm sao lại có thể bị chống đỡ như vậy được.

Nhưng, chiến ý của nàng càng đậm, sát ý lại càng nặng, nàng dùng toàn lực thôi động mây mù phóng thích càng nhiều mưa to.

Mưa to cuồn cuộn, hoành kích thiên địa, như lôi đình bao phủ Khương Phàm.

Khương Phàm bị oanh khí huyết sôi trào, nội tạng rướm máu, nhưng vẫn bay lên ba trăm mét, thẳng tới mây mù.

Ầm ầm!

Thánh Viêm phóng thích trong nháy mắt, giống như biển lửa lao nhanh ra, khí thế kinh khủng, đối diện va chạm mây mù đầy trời.

- Ngươi không phải đối thủ của ta.

Lục Bình Yên xuất đạo đến nay, chưa từng thua trận, nàng xoay chuyển đầu ngón tay, khống chế pháp trận lại lần nữa ngưng tụ, hóa thành một cái chữ cổ —— Trấn!

Như chỉ lệnh của Hải Thần, lại như pháp lệnh của Thượng Thiên.

Một khí thế bàng bạc đến rung động ầm vang ngưng tụ, quét sạch thiên địa.

Phạm vi mặt đất hơn năm trăm mét đã sụp đổ trong nháy mắt, trầm xuống ròng rã trăm mét, oanh minh kịch liệt vang vọng hơn mười dặm không gian hắc ám.

Pháp trận bộc phát cường quang, nhấc lên tử khí vô tận như triều cường.

Tại phía trên hắc ám ngưng tụ thành một ngọn núi lớn nguy nga, sôi trào khí lãng, như thánh sơn bất hủ đang giáng lâm, muốn trấn áp vùng thiên địa này, muốn đè sập chúng sinh nơi này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK