Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 386 Không phải ai cũng thế

Kim Cương Anh Vũ kinh hãi, hốt hoảng chạy trốn.

Một bên khác, Đao Hoàng cũng nhanh chóng đánh giết, phối hợp Dạ An Nhiên mở đường máu.

- Khương Phàm, nhanh đi.

Dạ An Nhiên lo lắng hô to.

Khương Phàm ăn vào một viên thuốc, theo sát đuổi theo.

- Đuổi theo, đuổi theo mau, đừng để hắn chạy trốn.

Bọn người Thái Long ở dưới dãy núi phóng tới truy kích giữa không trung, chiến ý tăng vọt, lại vô cùng sốt ruột.

Tốc độ của bọn hắn, thật sự có chút theo không kịp.

- Không cần ham chiến! Không cần dây dưa! Giết giết giết!

Khương Phàm phối hợp cùng Đao Hoàng, liệt diễm cuồn cuộn ở sau lưng hình thành vòng xoáy nóng bỏng giống như ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi trên trời cao, kim quang vô biên.

Một con Kim Sí Điêu khổng lồ đang chạm mặt tới, kim quang mãnh liệt ở xung quanh hóa thành đao mang ở phía sau, cùng với từng tiếng vang lớn điếc tai, toàn bộ đều bạo kích.

- Ta tới xử lý con này! Các ngươi, bên phải!

Khương Phàm không lùi không tránh, hắn gầm thét lao về phía trước, vòng xoáy liệt diễm oanh minh, tám trọng quyền bạo kích trong nháy mắt, ngang nhiên nghênh kích đao mang.

Ầm ầm!!

Liệt diễm và kim quang nổ tung, trải rộng ra mấy chục mét.

Mấy trọng quyền xông phá đao mang, đánh vào trên thân Kim Sí Điêu.

Lông vũ bay lên, hài cốt vỡ vụn mà bị đánh bay.

Tốc độ Khương Phàm không giảm, hắn nhanh chóng đã cùng Kim Điêu đối diện chạm vào nhau, tàn đao bạo phát đao mang trực tiếp bổ nó ra.

Đao Hoàng nơi đó càng thống khoái hơn, nó kịch liệt chém giết ba con mãnh cầm muốn chặn đánh.

- Nhanh, nhanh nhanh nhanh! Tuyệt đối không nên bị bao vây.

Dạ An Nhiên không ngừng phóng thích Phong Linh Chú, dẫn dắt lực lượng thú nguyên Thanh Bằng, hình thành gió lốc mãnh liệt, phối hợp với Đao Hoàng.

Bọn hắn ở chỗ này giết kịch liệt, nhưng lại càng có nhiều mãnh cầm đang từ bốn phương tám hướng hội tụ tới, nếu như không thể giết ra ngoài, bọn hắn sẽ gặp nguy hiểm.

- Vây bắt! Vây bắt hắn! Nhanh vây lại ngay, bọn sỏa điểu các ngươi, nhanh lên. Nhanh nhanh nhanh, phụ mẫu nó, có cánh thì nhanh bay ra đi

Đám người Thái Long lo lắng nhìn chằm chằm bầu trời phương xa, chỉ cần tiểu tử kia bị ngăn lại, hoặc là hẳn phải chết, hoặc là chủ động bỏ qua thánh huyết.

Đến lúc đó bầu trời tránh không được một trận hỗn chiến, bọn hắn sẽ còn có cơ hội.

- Ngăn lại! Ngăn lại!

Thương Hàn Nguyệt dừng ở nửa đường, khẩn trương nhìn chằm chằm vòng vây đang thành hình.

- Đao Hoàng! Theo sát ta! Nghe lệnh ta!

Sau khi Khương Phàm liên tiếp đánh giết hai con mãnh cầm, toàn thân đã đẫm máu, hắn nhanh chóng vọt tới phía trước nhất, gắt gao nhìn chằm chằm vài con hung cầm đang tới gần.

Chỉ cần xông phá nơi này liền xem như có thể giết ra ngoài.

Đao Hoàng theo sát phía sau, liệt diễm từ vĩ đao lan tràn, hội tụ tới đầu của nó.

Sau một lát, vài con hung cầm gào thét phóng tới.

- Đao Hoàng, đang lúc này, lên!

Khương Phàm đột nhiên bay lên càng cao, lao nhanh lên mấy chục mét, gầm lên giận dữ, dùng toàn lực vung Hoá Sinh Bát ra, ngay sau đó Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh lại xuất hiện, bị hắn kéo lấy đánh về phía trước một kích.

Ầm ầm!!

Tiếng oanh minh kịch liệt vang vọng trời cao, tia sáng mãnh liệt lại lần nữa nở rộ.

Số lượng lớn mãnh cầm bị chấn động đến toàn thân run rẩy, nhưng vẫn cứ trước tiên đón lấy tia sáng mà xông lên không trung, chúng nó muốn chặn đánh Khương Phàm lại.

Nhưng, tia sáng vừa mới xuất hiện đã hóa thành hà (sông) triều (thủy triều) lao nhanh.

Lần này bởi vì Hoá Sinh Bát không có nói trước mà bị tỉnh lại, tia sáng vẩy ra cũng không nhiều, nhưng vẫn trong lúc thoáng qua đã có thể trải rộng ra hơn mười dặm, ép đám hung cầm vội vàng không kịp chuẩn bị kia xuống.

Sáu con hung cầm kêu rên đau đớn, bị lực lượng thủy triều nặng nề đè ép nhanh chóng rơi xuống.

- Lao ra.

Khương Phàm liên tiếp lấy đi Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh và Hoá Sinh Bát, mang theo Đao Hoàng xông ra khỏi vòng vây.

Số lượng lớn mãnh cầm, linh điểu thay phiên nhau gáy to, chăm chú đuổi theo ở phía sau.

- Xong!

Bọn người Thái Long méo mặt, vòng vây không có bao lại được, tiểu hỗn tử này cơ bản coi như đã chạy được.

- Vũ khí trong tay hắn là cái gì? Linh Nguyên cảnh có thể thúc đẩy ra uy lực như thế sao?

Thương Hàn Nguyệt kinh ngạc, mặc dù thiên hạ có rất nhiều Bảo khí, nhưng muốn phóng xuất ra lực lượng hoàn chỉnh thì cần cảnh giới và linh lực cường đại.

Linh Nguyên cảnh sơ kỳ, có rất ít ai vận dụng Bảo khí, cũng bởi vì nó không chỉ tiêu hao linh lực cực lớn, mà hiệu quả chưa chắc mạnh.

- Đuổi theo, đuổi theo ngay, không thể để cho hắn chạy.

Thái Long tức giận, càng không phục.

Rốt cuộc ai là người của thánh địa?

Tiến vào mấy ngày nay, làm sao tất cả đều là hỗn tiểu tử này đang biểu diễn! Còn bọn hắn đều trở thành người chứng kiến.

Khương Phàm mang theo Đao Hoàng lao vùn vụt hơn trăm dặm, rốt cuộc cũng hất ra khỏi sự đuổi bắt của mãnh cầm.

- Nơi này không tệ. Chạy xa như vậy, bọn hắn hẳn là không đuổi kịp.

Khương Phàm tìm tới một chỗ u cốc yên lặng, giao thánh huyết cho Dạ An Nhiên.

- Chúng ta trông chừng cho cô.

Thánh huyết chỉ là một giọt, nhưng lại tràn ngập khí tức sinh mệnh bành trướng như cự thú.

Dạ An Nhiên cũng không già mồm, tiếp nhận thánh huyết bắt đầu luyện hóa hấp thu.

Khương Phàm mang theo Đao Hoàng canh giữ ở bên ngoài, cảnh giác rừng rậm tươi tốt.

Đao Hoàng có chút bực bội, không ngừng vung lấy vĩ đao, phun ra nuốt vào cái lưỡi của mình.

Nó đối với biểu hiện của mình mấy ngày nay rất bất mãn, liên tiếp mấy trận chém giết đều bị áp chế, còn suýt nữa mất mạng.

- Hình như đã lâu không cho ngươi ăn huyết đan.

Khương Phàm ngược lại rất hài lòng với biểu hiện của Đao Hoàng, cũng rất chờ mong.

Ngoại trừ vĩ đao, lại còn có thể phun lửa, nhiệt độ hỏa diễm còn rất cao. Nếu như lại bồi dưỡng một chút, nói không chừng có thể kích phát ra càng nhiều lực lượng mạnh hơn.

Chỉ sau chốc lát, Đao Hoàng đột nhiên trở nên bất an, nhìn về phía bầu trời rít gào lên.

- Thế nào?

Khương Phàm xuyên qua tán cây rậm rạp, cảnh giác nhìn bầu trời.

Một con cự điểu màu vàng đang bay lượn giữa bầu trời, toàn thân đều được ánh sáng bao phủ, tốc độ rất nhanh, không thấy rõ bộ dáng.

Còn có năm con Lôi Ưng lóe ra lôi quang chói mắt, đang theo sát ở phía sau
Chương 387 Đại Diễn Khế Ước Giả

Tê!

Đao Hoàng kêu rít, nhiều lần lui lại trốn đến sau lưng Khương Phàm.

Khương Phàm kinh ngạc nhìn nó, tiểu gia hỏa này từ khi sinh ra đến bây giờ vẫn đều rất dũng cảm, rất kiêu ngạo, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nó sợ sệt như thế.

Một tiếng gáy rõ to vang vọng giữa trời, con cự điểu màu vàng kia xoay một lát lại chợt lao xuống phía bọn hắn nơi này.

Khương Phàm rốt cuộc cũng thấy rõ ràng bộ dáng con cự điểu này, nó giống như hoàng kim đổ bê tông, phát ra ánh sáng chói mắt, khí tức vô cùng khủng bố, có một loại khí khái duy ngã độc tôn, bễ nghễ tứ phương.

Khương Phàm cũng đều cảm nhận được áp lực.

- Bằng Điểu? Kim Sí Đại Bằng?

Gương mặt Khương Phàm có phản ứng, Thiên Khải bí cảnh tại sao lại có thể có được huyết mạch Thánh Thú cỡ này chứ?

Trách không được Đao Hoàng lại e ngại, đây là áp chế từ huyết mạch.

Kim Sí Đại Bằng là thiên địch của mãng xà thậm chí là Giao Long.

- Lại có khí tức của rồng!

Kim Sí Đại Bằng miệng nói tiếng người, non nớt, nhưng lại có uy thế mãnh liệt, con mắt giống như một vòng xoáy màu vàng, có thể thôn phệ linh hồn của con người.

Đao Hoàng rít lên, tránh sau lưng Khương Phàm run lẩy bẩy.

- Thánh huyết?

Trên lưng Kim Sí Đại Bằng còn có một thiếu niên đang đứng đấy, nhìn u cốc trước mặt.

Hắn chỉ mặc y phục màu đen đơn giản, nhưng cũng không che giấu được khí thế anh tư hơn người, ngũ quan anh tuấn góc cạnh rõ ràng, ánh mắt sắc bén thâm thúy không tự chủ mang đến cho người ta một cảm giác áp bách.

Khương Phàm nhẹ nhàng an ủi Đao Hoàng, cảnh giác nam tử có thể khống chế Kim Bằng này, cũng cảnh giác Lôi Ưng bay ở không trung xoay quanh, trên lưng những con Lôi Ưng kia hình như cũng đều có người đứng đấy.

- Bên trong là thánh huyết?

Lúc này nam tử mới nhìn về hướng Khương Phàm.

- Ngươi là đệ tử thánh địa? Lại chuẩn bị cứng rắn đoạt lấy.

Khương Phàm cảm nhận được áp bách, nhưng cũng không có lui bước.

Dạ An Nhiên vừa mới bắt đầu dung hợp, đây chính là thời khắc mấu chốt, tuyệt đối không cho phép quấy rầy.

Tê!

Đao Hoàng đột nhiên phát ra tiếng rít, nó vậy mà lại quật cường đè xuống loại huyết mạch uy hiếp kia, đón nhận ánh mắt Kim Sí Đại Bằng.

Kim Sí Đại Bằng có chút ngoài ý muốn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đao Hoàng.

- Nếu như ngươi nguyện ý dâng ra, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi. Nếu như ngươi không nguyện ý, ta cũng sẽ không cưỡng cầu.

Ngữ khí nam tử rất lãnh đạm, không phải không cần, mà khinh thường trắng trợn cướp đoạt. Huống chi, thánh huyết đã bắt đầu bị hấp thu, đạt được cũng vô dụng.

- Thánh huyết không dễ có, chúng ta không muốn tặng người.

Khương Phàm không hề buông lỏng cảnh giác, những đệ tử thánh địa này từng kẻ đều cao ngạo cường thế, không biết xấu hổ làm cho người khác giận sôi.

- Không cần khẩn trương, ta chỉ đi ngang qua. Muốn hỏi thăm ngươi một chuyện.

- Nói!

- Nghe nói vùng địa vực này, từng rơi xuống Thanh Bằng?

- Là vài ngày trước.

- Là bị ai đạt được rồi?

- Lúc đó có Vô Hồi thánh địa, Hồn Thiên thánh địa, Linh Kiếp thánh địa, và Ly Hỏa thánh địa, thi thể Thanh Bằng hẳn là ở trong tay bọn họ.

- Thanh Bằng trong thi thể có thú nguyên?

- Hình như là có, nhưng bị Ngũ Thải Độc Điệp cướp đi.

Nam tử không tiếp tục hỏi, khống chế Kim Sí Đại Bằng rời khỏi, tuy nhiên nam tử bỗng nhiên lại ngăn Kim Bằng lại, ở giữa không trung quan sát Khương Phàm:

- Ngươi là Thánh linh văn?

- Đúng.

- Ngươi thuộc về thánh địa?

- Thánh linh văn hình như không phải chỉ có ở thánh địa.

- Hình như ngươi có chút thành kiến đối với thánh địa?

- Ta không có thành kiến đối với thánh địa, ta rất có ý kiến đối với những kẻ đầu óc ngu si, ngu xuẩn không coi ai ra gì.

- Ha ha... Xem ra ngươi đã chịu phải ủy khuất.

Trên khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn của nam tử lộ ra nụ cười thản nhiên:

- Thánh địa thiên hạ bảo vệ dân chúng thiên hạ, được người trong thiên hạ kính sợ. Nhưng có một số thiên tài thánh địa thuở nhỏ đã được tôn sùng, kiêu ngạo tự phụ, không coi ai ra gì, cũng xác thực rất đáng giận.

Khương Phàm nhìn nam tử trên lưng Kim Sí Đại Bằng, thoáng buông lỏng cảnh giác, rốt cuộc cũng đụng phải một đệ tử thánh địa coi như là người bình thường.

- Nếu có ai mạo phạm ngươi thì nhớ tới ân tình bảo vệ của thánh địa, không cần so đo quá nhiều. Đương nhiên, nếu như xác thực quá phận, lạm sát tàn sát, ngươi nếu có thể giết, giết là được. Điều kiện tiên quyết là, ngươi phải gánh chịu nổi hậu quả.

Nam tử ra hiệu Kim Sí Đại Bằng rời khỏi:

- Ta tên Tô Triệt, đến từ Đại Diễn thánh địa!

- Có áp lực sao? Mạnh hơn ta đó.

Khương Phàm nắm Đao Hoàng ở bên, thở phào một hơi.

Không chỉ có Kim Sí Đại Bằng gây áp lực cho Đao Hoàng, mà cái tên Tô Triệt này cũng cho hắn một loại áp lực không nói được.

Thiên tài Thánh địa tốn hao bồi dưỡng mấy năm, xác thực quả thực có rất nhiều ưu thế nếu so với người vừa mới tu luyện một hai năm như hắn. Điểm này, hắn thừa nhận, nhưng, hắn lại có rất nhiều tiềm lực, thứ hắn cần chỉ là thời gian.

Trong u cốc!

Dạ An Nhiên đã nhận ra phía ngoài có vấn đề nhưng nàng tin tưởng Khương Phàm có thể thay nàng ứng phó các chuyện ngoài ý muốn, tiếp tục luyện hóa hấp thu lực lượng thánh huyết.

Khí tức sinh mệnh khuấy động toàn thân, kéo dài đánh thẳng vào máu thịt, xương cốt nàng. Toàn thân nàng nóng hổi cứ như hóa thân thành luyện lô. Nhưng cũng không phải là đau đớn, mà thư sướng không cách nào nói rõ.

Huyết nhục đang thăng hoa.

Mỗi một tế bào đều đang phát sáng, đang thay đổi mạnh.

Bên trong thánh huyết ẩn chứa lực lượng đặc biệt, cũng mang theo chỉ dẫn của thánh văn, rơi xuống khí hải, thấm vào lấy Thiên Thư linh nguyên.

Dạ An Nhiên rõ ràng cảm nhận được cảnh giới mình đang đột phá.

Đây đáng để vui mừng, nhưng nàng càng xem trọng hơn là thân thể cũng đang có thay đổi.

Không chỉ là tăng cường lấy thể chất, càng là khai phá tiềm lực.

Giọt thánh huyết này, nhất định sẽ cho tương lai nàng khả năng vô hạn.

Lúc Dạ An Nhiên đi ra u cốc, hai mắt Khương Phàm liền tỏa sáng, ánh mắt, khí chất, rõ ràng không giống với lúc trước.

Da thịt vốn đã trắng trẻo, bây giờ lại hiện ra huỳnh quang. Nàng tựa như Tinh Linh từ trong rừng rậm đi ra, mỹ lệ đến rung động lòng người, lại có khí tức kỳ ảo linh hoạt, tự nhiên kỳ diệu.
Chương 388 Làm nô tám năm

- Có người nào khen rằng cô rất xinh đẹp hay không?

Khương Phàm đột nhiên xuất ra một câu ca ngợi, vậy mà lại để Dạ An Nhiên có cảm giác thụ sủng nhược kinh(*).

(*) Được sủng ái nhưng lại lo sợ.

Mặc dù câu ca ngợi này đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nhưng cũng khá khó khăn.

Dạ An Nhiên khẽ nhếch môi cười khẽ, vừa muốn khiêm tốn, nhưng Khương Phàm lại thêm tiếp một câu.

- Xinh đẹp cũng vô dụng, thế giới này chính là kẻ mạnh làm vua. Đi, cùng thử xem thánh huyết mang đến cho cô thay đổi gì một chút.

- Có phải là quá trình phát triển của tên tiểu tử này bị thiếu hụt cái gì hay không?

Dạ An Nhiên im lặng, làm sao lại đụng phải cực phẩm như thế chứ.

- Nhanh đi, đuổi theo!

Khương Phàm đứng trong rừng rậm cao giọng la lên.

Bên ngoài mấy chục dặm có một cánh rừng thần kỳ.

Năm tòa kiếm phong nguy nga đột ngột nhảy lên lao thẳng vào mây xanh, mỗi tòa đều cao chừng hai, ba ngàn mét, hùng vĩ kỳ lạ lại bao la.

Kiếm phong cách xa nhau hơn ngàn mét, ngọn núi lại va chạm vào nhau giữa không trung, hòa làm một thể. Xa xa nhìn lại, giống như cự trảo của Hoang thú đang móc ngược.

Cho dù khắp nơi trong rừng rậm có thể thấy được núi cao kỳ lạ, nhưng năm tòa núi cao này cũng lộ ra càng đặc biệt.

Trên núi cây xanh tốt tươi, thác nước lao nhanh. Có linh quả kỳ lạ nở rộ tia sáng hoa mỹ, cũng có hơn mấy ngàn vạn linh cầm xây tổ nghỉ lại.

Núi cao bao phủ xuống không gian càng tươi đẹp, những sợi đằng già lan tràn, phồn hoa như gấm, mùi thuốc nồng nặc tràn ngập thấm vào ruột gan.

Nhưng nơi này không phải vùng đất vô chủ, mà là thuộc về Vô Hồi thánh địa!

- Ta oan uổng quá! Ta thật không biết nơi này là lãnh địa của Vô Hồi thánh địa các ngươi! Lúc ta vào đây cũng không ai nói cho ta biết bên trong Thiên Khải bí cảnh còn có lãnh địa của thánh địa các ngươi.

Chu Thanh Thọ bị trói gô, nằm trên mặt đất kêu khóc.

- Im miệng!

Sáu nữ hài nhi xinh đẹp đang chìm nghiêm mặt ngồi ở cách đó không xa.

Giày vò hai tháng, cuối cùng cũng bắt được cái đồ lưu manh uống nước tắm này trở lại.

Thế nhưng, xử trí như thế nào đây?

- Chúng ta có chuyện gì thì cứ thương lượng, tuyệt đối đừng đánh. Ta là người tốt, ta thật sự là người tốt. Từ nhỏ đến lớn, ta cũng không có giết qua con gì cả. Lúc

ba tuổi, ta không cẩn thận giẫm chết một con côn trùng, ta khóc mười ngày mười đêm. Năm tuổi, ta nhìn thấy một con chó chết, cũng khó chịu, cũng đau đớn, ta tự tay đem nó đi chôn, đốt giấy để tang, khóc ba ngày. Còn có… còn có, lúc tám tuổi, người khác đưa ta một con thú nhỏ, ta thực sự không đành lòng ăn, liền để nuôi, bây giờ là thân như phụ tử đó nha.

Chu Thanh Thọ một tay nước mũi một tay nước mắt, không thèm đếm xỉa, bảo toàn tính mạng mới là quan trọng.

- Lại không im miệng, ta thiến ngươi!

Na Yêu tức giận nhìn tên hỗn đản này.

Linh tuyền dưới mặt đất vô cùng quý giá, vì để giữ vững tinh khiết và hiệu quả, cách mỗi hai năm mới có thể mở ra một lần. Trong thánh địa cũng cạnh tranh vô cùng kịch liệt. Lần này vốn là bị Thương Hàn Nguyệt đạt được, nhưng bị sư tôn Na Yêu quấy rầy đòi hỏi, quả thực là đã giao tư cách cho nàng.

Sau khi Na Yêu tiến vào bí cảnh, một mực cố gắng tu luyện, điều trị thân thể, cho đến khi hai tháng sau mới ngâm vào trong linh trì.

Kết quả đang ngâm, một tên hỗn đản không biết từ đâu xuất hiện, vậy mà lại đột nhiên xông vào uống mất.

Chuyện này huyên náo xôn xao, nàng trở thành trò cười cho thánh địa thiên hạ.

Chu Thanh Thọ dùng sức im miệng, tội nghiệp nhìn nữ hài nhi trước mặt.

- Xử lý hắn như thế nào?

Na Yêu hỏi các đệ tử hai bên.

Năm nữ đệ tử trao đổi ánh mắt, lại đều lắc đầu.

Hỗn đản này làm nhục thanh minh của Na Yêu, lại để cho Vô Hồi thánh địa mất mặt, giết đều không đủ.

Nhưng, chuyện huyên náo quá lớn, dường như mọi người trong Thiên Khải bí cảnh đều biết.

Các nàng cần phương pháp xử lý ổn thỏa.

- Ta lặp lại lần nữa, ta thật sự là đệ tử Thiên Sư tông, ta là bạn bè thân thiết của Khương Phàm. Thật, vạn lần không sai.

Chu Thanh Thọ đã nhắc đến lần thứ năm rồi.

- Im miệng! Ngươi coi ta là kẻ ngu sao?

Na Yêu quát.

Nàng đại khái hiểu qua tình huống của Thiên Sư tông, đại tân sinh rất ít lục phẩm linh văn, ngoại trừ trước đó là Cổ La, về sau là Khương Uyển Nhi của Khương gia, từ Bạch Hổ quan là còn có Yến Khinh Vũ, nào có Tinh Vân linh văn.

- Ngươi giữ lại ta, đừng giết ta vội, ta mang các ngươi tìm Khương Uyển Nhi. Chúng ta cùng đi, thật, ta thật không gạt các ngươi mà.

Chu Thanh Thọ đau khổ cầu khẩn.

Từ sau khi rời khỏi Thương Châu, vận khí của hắn vẫn không có tốt hơn.

Thật vất vả mới phát hiện được linh tuyền, vừa uống hai ngụm thì bên trong lại có một đại cô nương trần trùng trục đi ra.

- Ta có một cách.

Một vị nữ đệ tử đột nhiên tỏa sáng hai mắt, ghé sát bên tai Na Yêu khẽ nói:

- Thu hắn!

- Có ý gì?

Na Yêu hơi nhíu mày.

- Bên ngoài bây giờ đều truyền rằng hắn uống nước ngươi tắm, cố ý xem như trò cười mà tiếp tục truyền đi. Giết hắn mặc dù giải hận, nhưng người khác chưa hẳn tin, hoặc là cố ý không tin, trừ phi ngươi cầm đầu của hắn bày ra bí cảnh. Thế này lại lộ ra Vô Hồi thánh địa chúng ta quá tàn nhẫn. Còn không bằng thu hắn, làm nô hai mươi năm! Cách giải quyết này vừa có thể trừng phạt hắn, lại có thể cho thấy Vô Hồi thánh địa chúng ta rất khoan hậu.

Nữ đệ tử nhỏ giọng nói nhỏ.

Các đệ tử khác nghĩ nghĩ đều lần lượt gật đầu.

- Đây cũng là một cách, hắn là Tinh Vân linh văn, vô cùng hiếm thấy, giết rất đáng tiếc.

- Vậy danh dự của ta thì sao?

Na Yêu oán hận chính là cái này.

Đệ tử nói nhỏ:

- Bên ngoài chỉ biết là hắn uống nước linh trì, cố ý truyền bá thành nước tắm, nhưng bọn hắn kỳ thật không biết ngươi lúc đó quả thật đã ngâm mình ở trong linh trì. Nếu như trực tiếp giết, hận ý lớn như vậy, ngược lại là để cho người ta hoài nghi lúc ấy có phải là thật phát sinh một chút chuyện hay khác không.

- Cũng đúng.
Chương 389 Tiếp tục lại thêm lần nữa

Na Yêu lạnh lùng nhìn Chu Thanh Thọ ở trước mặt, sau đó đứng dậy đi tới.

- Bình tĩnh! Không nên manh động! Chúng ta chuyện gì cũng đều dễ thương lượng. Cô ngàn vạn lần cũng không thể giết ta, cô sẽ hối hận, thật, ta và Khương Phàm thật sự là huynh đệ thân thiết. Tính cách hắn cô hiểu rõ, hắn khẳng định sẽ báo thù cho ta.

Chu Thanh Thọ kịch liệt giãy dụa, lại bị dây leo quấn chặt lại không thể tránh thoát.

Na Yêu có dáng người thon dài, đường cong ưu mỹ uyển chuyển, từng bước một đi phía Chu Thanh Thọ.

- Aaa… !! Khương Phàm, báo thù cho taaa... Aaa… !!

Chu Thanh Thọ tê tâm liệt phế(*) kêu rên, âm thanh quanh quẩn khắp các dãy núi, truyền về phía rừng rậm.

(*) Đau khổ tột cùng.

Na Yêu ngồi xổm ở bên cạnh Chu Thanh Thọ, da thịt trắng tuyết, trơn nhẵn lại mê người, một đôi mắt mông lung như có sương mù đang vờn quanh, dụ người nhất chính là hai cái lỗ tai.

Lông xù, vừa nhọn vừa dài.

Linh văn của nàng là lục phẩm Thú linh văn.

Thú văn là... Ngọc Thỏ!

- Cho ngươi hai lựa chọn...

Na Yêu lượn lờ đầu ngón tay tinh khiết về phía đầu Chu Thanh Thọ:

- Cái đầu tiên, chết!

- Cái thứ hai, cái thứ hai! Ta chọn cái thứ hai!

Chu Thanh Thọ thê lương thét lên, ra sức tránh né ngón tay ở trước mặt.

- Cái thứ hai, làm nô!

- Đồng ý đồng ý! Cùng... Cái gì??

Chu Thanh Thọ trừng trừng hai mắt, nô?

Na Yêu tản ra linh vụ, đầu ngón tay điểm vào trên trán Chu Thanh Thọ:

- Từ hôm nay trở đi, làm nô lệ của ta.

Chu Thanh Thọ kinh ngạc nhìn nàng:

- Mấy ngày?

- Hai mươi năm!

- Hai mươi năm?

- Từ hôm nay trở đi, chức trách của ngươi chính là phối hợp với ta, bảo vệ ta, trung thành với ta. Ở trước mặt người ngoài, ngươi có thể khóc lóc kể lể, liền nói... Ngươi chỉ uống một ngụm, còn chưa có nuốt xuống đã bị ta trở về đụng phải, ngươi rất oan uổng, ngươi không cam tâm.

Na Yêu muốn dùng hết khả năng vãn hồi danh dự, nếu không sẽ quá lúng túng.

- Nếu không... Thay điều kiện?

- Chỉ điều kiện này! Làm nô, hai mươi năm!

Na Yêu nhìn chằm chằm đôi mắt Chu Thanh Thọ, ngữ khí vô cùng chắc chắn.

- Ngươi có thể lựa chọn cái đầu tiên, chúng ta giúp ngươi.

Những nữ đệ tử khác đều đi tới, đường cong ưu mỹ, bộ dáng mỹ lệ, đều có phong tình, chỉ là sắc mặt đều rất lạnh lùng.

Chu Thanh Thọ khóc không ra nước mắt:

- Hai mươi năm, lúc giải thoát ta đều già rồi. Như vậy đi, ba năm?

- Hai mươi năm, một năm cũng không thể thiếu.

- Ta cũng không có làm cái gì quá độc ác. Năm năm?

- Hai mươi năm!

- Cô xinh đẹp như vậy, ưu tú như vậy, lại là Ngọc Thỏ linh văn đáng yêu, khẳng định rất nhiều người theo đuổi cô. Đến lúc đó, người ta thấy bên cạnh cô có một đại nam tử đi theo, trong lòng sẽ không thoải mái. Như vậy đi, sáu năm?

- Hai mươi năm!

Tâm tư Chu Thanh Thọ nhanh quay ngược trở lại, cắn răng một cái.

- Tám năm! Liền tám năm! Ta nhận! Tám năm sau, đến lúc đó cô cũng nên thành thân, mang theo ta không thích hợp. Lại nói, hai mươi năm quá dài, đến lúc đó cô và ta đều hơn ba mươi. Chẳng may cô bị ta ảnh hưởng, không có nam tử theo đuổi cô, hai mươi năm sau ngươi chưa gả ta chưa lập gia đình... Cô không chịu cô đơn, ta lại rất xao động. Cô đây không phải là trừng phạt ta mà là thỏa mãn ta.

Chu Thanh Thọ lúng túng cười.

Mấy vị nữ đệ tử nhíu mày, gia hỏa này thật không biết xấu hổ.

- Tám năm!

Na Yêu đứng dậy.

- Ngươi dám chạy trốn, bất trung thì sẽ bị Vô Hồi thánh địa truy sát.

- Quyết định, tám năm.

Chu Thanh Thọ muốn khóc, lại tự an ủi mình, ít ra cũng là mỹ nữ xinh đẹp.

Thân thể thướt tha này so với mỹ nữ khác thì thon dài không ít, da thịt trắng sáng chói mắt, trắng đến mê người.

Mặc dù tính tình có chút nhanh nhẹn dũng mãnh, nhưng danh xứng với thực, quả là siêu cấp mỹ nữ.

Bây giờ chỉ là mười mấy tuổi, chờ tương lai nẩy nở, khẳng định sẽ càng tươi đẹp hơn.

- Nói thật cho ta, rốt cuộc ngươi đến từ chỗ nào?

Na Yêu ngồi bên trên cây mây đang rủ xuống, vẫn còn có chút do dự, mang một nam tử trở về, sư tôn có tức giận hay không?

Dù sao sư tôn đối với nam tử hình như có chút ý kiến.

- Ta thật sự là đến từ Thiên Sư tông! Nếu ngươi không tin thì mang ta về thánh địa, Khương Tuyền khẳng định sẽ nhận ra ta.

Chu Thanh Thọ bảo toàn được tính mạng, suy nghĩ cũng bắt đầu sinh động.

Nếu quả thật có thể nhìn thấy Khương Tuyền, nói không chừng liền có thể không làm nô lệ.

Không được!!

Hắn muốn làm nô lệ, nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, nói không chừng có thể nhân cơ hội này, trà trộn vào Vô Hồi thánh địa.

Sau đó...

Còn có được tiểu thỏ này.

Hắc hắc...

Nghĩ tới đây, con mắt Chu Thanh Thọ đột nhiên lóe lên chút ánh sáng.

- Khương Tuyền là để ngươi gọi sao?

- Ngươi phải gọi Khương trưởng lão.

Na Yêu hừ lạnh, Khương Tuyền chính là sư tôn của nàng.

Lúc này, chỗ rừng sâu truyền đến vài tiếng nổ vang kỳ lạ khiến bọn họ cảnh giác.



- Không có cảm giác sao?

Khương Phàm đứng ở trước một tòa núi đá bình thường, linh văn phát nhiệt, linh nguyên xao động, giống như đang chỉ dẫn xung quanh hắn có Linh Bảo đặc thù.

- Xác thực không có.

Linh văn của Dạ An Nhiên rất bình tĩnh, liên tiếp thả ra các loại như Hỏa Linh Phù, Thủy Linh Phù, Thổ Linh Phù nhưng đều không có dao động rõ ràng nào.

Đao Hoàng lắc đầu, cũng không có cảm giác gì lạ.

- Kì lạ.

Khương Phàm đi đến trên núi đá, cẩn thận cảm nhận được.

Linh văn, linh nguyên đều có cảm ứng, tàn đao, Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh cũng rất bình tĩnh.

Nếu quả thật có bảo vật gì đặc biệt hẳn là mọi người đều có chút cảm nhận mới đúng.

- Xung quanh nơi này hình như cũng không có gì đặc biệt.

Dạ An Nhiên nhìn núi đá, cao không đến trăm mét, lại nhìn rừng rậm xung quanh, so với nơi khác không có gì khác biệt.

- Phía dưới này hẳn là có cất giấu thứ gì đó.

Khương Phàm tin tưởng cảm ứng của linh nguyên, triệu ra tàn đao, quát lớn một tiếng, đao khí cuồn cuộn, bổ núi đá băng liệt

Đá vụn bay loạn tung tóe, bụi mù bay lên.

Nhưng, núi đá vẫn rất bình tĩnh, xung quanh cũng không có thay đổi gì.

- Lần nữa!

Khương Phàm vung tàn đao lên liên tục chém xuống, triệt để hủy diệt núi đá, nhưng vẫn không có xuất hiện tình huống gì khác thường!
Chương 390 Tinh túy nơi Địa Linh

Lại lần nữa!

Không lâu sau đó, Khương Phàm lại bổ ra một cái hố sâu to hơn trăm mét, mặc dù đây là chuyện rất bình thường nhưng linh nguyên trong khí hải lại xao động rõ ràng và mãnh liệt hơn rất nhiều.

- Phía dưới này khẳng định có chôn cái gì đó. Cùng đi đi.

Khương Phàm gọi Dạ An Nhiên và Đao Hoàng, cùng nhau 'Đào hố'.

Dạ An Nhiên quan sát rừng rậm bình tĩnh xung quanh, sau đó ngưng tụ ra Thổ Linh Phù, đánh vào hố sâu, cái hố lại tiếp sụp đổ.

Hai trăm mét... Ba trăm mét... Năm trăm mét...

Oanh minh kịch liệt quanh rung động cả rừng rậm.

Bọn hắn cưỡng bức đào đánh rộng ra hơn mười thước, rãnh sâu hơn năm trăm mét. Sau khi thoáng hồi sức thì tiếp tục đào xuống.

Tám trăm mét... một ngàn mét...

Linh nguyên cảm ứng càng ngày càng mãnh liệt, càng kích thích Khương Phàm thêm ra sức.

- Còn muốn xuống nữa sao?

Dạ An Nhiên nhìn qua đỉnh đầu, hơn ngàn mét, cứ như là đang nằm trong hỗ đất.

Nếu như đám người Diêm Lâu kia bị hấp dẫn đến nơi đây, hoàn toàn có thể dùng nham thổ mai táng bọn hắn.

- Tiếp tục hướng xuống đào, nhanh.

Khương Phàm lai điên cuồng chém vào chạm đất tầng.

Một ngàn mét... một ngàn năm trăm mét...

Khi Dạ An Nhiên và Đao Hoàng đều mệt muốn chết thì rốt cuộc cũng đều cảm nhận được gì đó.

Phía dưới hình như có âm thanh.

Trầm thấp, hùng hậu!

Giống như là ma vật Viễn Cổ bị mai táng, ở phía dưới phát ra tiếng ngâm đau đớn.

- Ngươi vẫn còn muốn tiếp tục?

Dạ An Nhiên cảnh giác, chẳng may không phải bảo bối gì thì sao?

Khương Phàm cũng cảm giác âm thanh là lạ, nếu như thả ra ma vật gì thì sẽ rất phiền phức.

Nhưng linh nguyên trước nay chưa có xao động, lại kích thích hắn như thế.

- Đào!!

Khương Phàm triển khai hỏa dực, phóng lên hai trăm mét, liệt diễm cuồn cuộn hội tụ ở sau lưng, hình thành vòng xoáy kịch liệt.

Dạ An Nhiên cưỡi Đao Hoàng bay lên không, cũng ngưng tụ ra số lượng lớn Thổ linh văn, chuẩn bị tấn công.

- Ta tới trước, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta thay phiên đánh!

Khương Phàm lao xuống, dùng toàn lực khống chế Thương Nhật Băng Quyền, va chạm tới hố sâu.

Ầm ầm!

Tám trọng quyền liệt diễm dẫn dắt kim viêm Thánh Hỏa mãnh liệt, bộc phát ra năng lượng hủy diệt. Cùng với tiếng vang kinh người, hố sâu lại tiếp tục sụp đổ, một lượng sóng nhiệt phun ra ngoài.

- Coi chừng!!

Khương Phàm đột nhiên biến sắc, va chạm từ đối diện

Sóng nhiệt khủng bố lại mãnh liệt nuốt hết Khương Phàm, cũng nuốt sống cả Đao Hoàng và Dạ An Nhiên ở mười mét bên ngoài, không hề có chút chuẩn bị nào. Toàn thân bọn họ mất khống chế, bị xô ra khỏi cái hố sâu hơn một ngàn mét, bay về phía không trung.

Ầm ầm!

Đại địa lay động, sóng nhiệt giống như núi lửa Hoang Cổ phun trào, phóng lên trời hơn mấy ngàn thước, đánh xuyên qua tầng mây giữa không trung.

Trong rừng rậm phạm vi mấy chục dặm, vô số mãnh thú, cường giả nhao nhao kinh động, tất đều chạy đến chỗ cao ngắm nhìn cột sáng màu đỏ đột nhiên xuất hiện kia.

- Các ngươi không sao chứ?

Khương Phàm vội vàng tìm kiếm Đao Hoàng và Dạ An Nhiên.

- Phía dưới có cái gì vậy?

Dạ An Nhiên nhìn qua cột sáng trùng thiên, nàng chợt cảm thấy bất an.

- Bây giờ muốn không bị phát hiện cũng khó khăn.

Khương Phàm nhìn rừng rậm dãy núi xa xa đang có số lượng lớn thân ảnh hội tụ tới nơi này.

- Nếu như muốn đi thì đi ngay bây giờ. Còn nếu như không cam tâm, mau chóng đi xuống xem một chút.

Dạ An Nhiên biết Khương Phàm sẽ không dễ dàng từ bỏ, vậy thì phải nhanh nhanh nhìn một chút, có bảo bối thì lấy ngay, gặp nguy hiểm thì rút lui.

- Đi xuống xem một chút.

Toàn thân Khương Phàm dâng lên liệt diễm nhanh chóng vọt vào trong hố sâu, nghịch sóng nhiệt lao thẳng đến tầng đất bên dưới.

Đao Hoàng chở Dạ An Nhiên theo sát xông đến.

Khi bọn hắn rốt cuộc cũng xông vào chỗ sụp đổ, cảnh tượng phía dưới đã khiến bọn hắn rung động thật sâu.

Phía dưới lại là một không gian khổng lồ dưới đất, so với chỗ của tiểu Kim hầu không khác là bao, tuy nhiên lại là hai cảnh tượng hoàn toàn khác biệt.

Nơi đó là nước biếc thanh sơn, sinh cơ bừng bừng. Nơi này lại là liệt hỏa cuồn cuộn, dung nham tung hoành.

Trăm ngàn trụ đá, đường sông giăng khắp nơi.

Dung nham nóng hổi lao nhanh không dứt, từng tiếng oanh minh điếc tai.

m thanh nghe được từ bên ngoài chính là tiếng dung nham lao nhanh, tiếng va chạm oanh minh.

Từng cột đá đều vô cùng tráng kiện, rộng mười mét, rộng hai mươi mét, rộng năm mươi mét… không giống nhau, cao tới mấy trăm mét, tất cả đều bị đốt đỏ bừng, không ngừng nhỏ xuống dung nham, phía trên còn treo đầy Liệt Diễm Tinh Thạch.

Sóng nhiệt cuồn cuộn, chật ních cả thế giới, cứ như có thể hòa tan hết thảy mọi thứ.

- Tốt thay cho một thế giới dung nham thế này.

Khương Phàm vừa rung động lại kích động, Hỏa nguyên lực nơi này quá nồng nặc, nồng đậm đến mức Linh văn của hắn đều nổi lên hồng quang, không ngừng liên tục dẫn dắt hội tụ tới.

Rất có thể cho tới bây giờ nơi này đều không có người đến qua, bởi vì quá sâu, Đại Thừa thánh văn hắn đây nhờ vào Chu Tước linh nguyên mới may mắn có phản ứng.

- Nhìn nơi đó!

Dạ An Nhiên từ trong rung động tỉnh táo lại, chỉ vào cột đá phía xa xa, cột đá kia cao chừng hơn trăm mét, phía trên không chỉ có treo đầy tinh thạch, có chút treo rất nhiều dây leo hỏa hồng, kết linh quả chưa từng thấy qua.

Nơi này ngưng tụ ra linh quả sẽ có được Hỏa nguyên lực kinh khủng đến cỡ nào?

- Quả thật đã đến đúng nơi.

- Thừa dịp trước khi người khác xuống tới, có thể hái bao nhiêu thì hái bấy nhiêu.

Khương Phàm triển khai hỏa dực xông về cột đá.

Dây leo vô cùng tráng kiện, quấn quanh lấy toàn bộ cột đá, không có lá, chỉ có một cái nắm đấm giống như trái cây, lẻ loi trơ trọi treo ở đó.

- Kim Hỏa Bồ Đề? Đồ tốt!

Linh hồn Đan Hoàng cũng đều bị đánh thức.

- Không cần dùng trực tiếp, nếu không có thể thiêu chết ngươi. Nhưng có thể dùng để luyện ngũ phẩm đan dược, Bồ Đề Kim Thân Đan, giữ lại đi.

Khương Phàm chặt đứt sợi đằng, thu Kim Hỏa Bồ Đề vào thanh đồng tiểu tháp.

Mấy trăm mét bên ngoài, trên một cột đá tráng kiện có một đóa hoa nhỏ màu đỏ đang lung lay, nhìn rất bình thường, lại tràn ngập sóng nhiệt, như ngọn sóng gợn từng luồng từng luồng.

- Hỏa Hồn Hoa! Có thể dùng trực tiếp, là dược liệu cực kỳ hiếm thấy có thể cường thịnh Hỏa Viêm linh nguyên.

Linh hồn Đan Hoàng lập tức đề điểm Khương Phàm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK