Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 441 Không xem là người

Lão giả cười gian tà, chỉ chỉ Tịch Nhan và Khương Hồng Võ treo ở phía trước.

Y phục Tịch Nhan và Khương Hồng Võ rách tả tơi, máu me khắp người, giống như là súc vật treo ở nơi đó.

Vì để tránh cho bọn hắn dùng đan dược chữa thương ảnh hưởng việc phân tích thành phần đan dược truyền kỳ, trong khoảng thời gian này đến nay chỉ là lấy thịt lấy máu từ trên người, từ đầu đến cuối không có chữa thương cho bọn hắn.

Bọn hắn chỉ tự dựa vào linh lực điều trị, chậm rãi khép lại vết thương.

Thánh Chủ thản nhiên liếc mắt nhìn hai người giữa không trung, nói:

- Trước tiên dùng dược liệu các ngươi tra được, luyện chế cho ta hai mươi viên thuốc.

Lão giả nhìn điện chủ Đan Đỉnh điện, chần chờ nói:

- Ly Hỏa thánh địa chúng ta chỉ có thể tìm được mười hai loại dược liệu, những thứ khác...

- Những thứ khác thì dùng vật tương tự thay thế. Bây giờ không phải là ta muốn ngươi luyện ra đan dược truyền kỳ chân chính, ta muốn xem những dược liệu này luyện ra đan dược rốt cuộc có hiệu quả gì. Ngươi đã hiểu ý của ta chưa?

Lão giả ánh mắt lấp lóe, giật mình hiểu ra.

- Thánh Chủ anh minh. Trong vòng năm ngày, ta cam đoan có thể luyện ra hai mươi viên, lại cho ta thời gian thêm năm ngày, ta có thể xác định được hiệu quả đan dược.

- Nếu như đan dược có thể có điều trị linh văn nói rõ thành phần không có vấn đề, liền nghiêm túc xác định tỉ lệ thành phần các loại dược liệu cho ta. Nếu như đan dược không hề hiệu quả, đã nói lên các ngươi phân tích đan dược thành phần còn có bỏ sót, luyện Tịch Nhan trước cho ta, xác định thành phần khác. Nếu như vẫn còn không được, thì luyện Khương Hồng Võ. Nếu như còn chưa đủ, thánh địa sẽ bắt luôn cả cái tên Dạ Thiên Lan của Thiên Sư tông kia. Tóm lại, không tiếc bất cứ giá nào, phải xác định kỹ càng thành phần đan dược, một cái cũng không thể sót xuống.

Ly Hỏa Thánh Chủ uy nghiêm nhắc nhở, muốn để những Luyện Đan sư này nhìn thấy quyết tâm của hắn.

Trước đó kỳ thật không nguyện ý động đến vị tông chủ Thiên Sư tông - Dạ Thiên Lan kia, nhưng nếu Vô Hồi thánh địa không biết tốt xấu, nhất định phải cùng bọn hắn ngạnh kháng, vậy thì không có gì phải lo lắng nữa.

Chỉ cần có thể luyện ra đan dược truyền kỳ, lực ảnh hưởng của Ly Hỏa thánh địa liền có thể lên tới vấn đề hoàn toàn mới. Coi như luyện ra được đan dược chỉ có thể có năm, ba phần hi vọng thăng hoa linh văn cũng đủ làm cho người trong thiên hạ điên cuồng.

- Các ngươi cứ việc luyện đan, không cần để ý chuyện bên ngoài. Lần này, coi như toàn diện khai chiến với Vô Hồi thánh địa đều sẽ không tiếc.

Điện chủ Thiên Nguyên điện cũng đại biểu cho điện chủ trịnh trọng nhắc nhở bọn hắn.

- Xin Thánh Chủ và các vị điện chủ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ dùng hết khả năng.

Lão giả dẫn đầu đông đảo các Luyện Đan sư trịnh trọng cam đoan.

Khương Hồng Võ, Tịch Nhan, hấp hối treo ở giữa không trung, nghe được ồn ào phía dưới, cũng không có đưa tầm mắt xuống nhìn.

Bọn hắn không phải là tuyệt vọng, mà là... Từ bỏ.

Nơi này là thánh địa.

Ngay cả Vô Hồi thánh địa cũng đều khó mà rung chuyển được thánh địa luyện đan này.

Không ai có thể cứu bọn hắn.

Bọn hắn... Phải chết ở chỗ này...



Khương Phàm chuẩn bị cho mình số lượng lớn huyết đan và hỏa diễm linh đan, ngày đêm không nghỉ lao vùn vụt trên tầng mây.

Rốt cuộc cũng sau ba ngày đã về tới được La Phù sơn mạch.

- Mang đan dược đến Vô Hồi thánh địa tìm ta. Ý ta đã quyết, không cần cùng tông chủ và mọi người dây dưa, phải trong thời gian ngắn nhất đưa đến. Chúng ta nhanh một ngày, phụ thân và Tịch Nhan sẽ bớt đi một ngày chịu tội.

Khương Phàm không lo được nghỉ ngơi, sau khi tách khỏi Dạ An Nhiên liền chạy thẳng đến Vô Hồi thánh địa. Nhưng...

Khương Phàm vừa mới xâm nhập La Phù không đến ba trăm dặm, đột nhiên phát giác được có một tiếng kêu gọi yếu ớt. Giống như có một âm thanh quen thuộc nào đó cứ gọi lúc ẩn lúc hiện. Mới đầu không thèm để ý, nhưng âm thanh này cứ mãi quanh quẩn ở bên tai, giống như đang kêu gọi hắn.

Cảm giác thật kỳ diệu.

- Thứ gì vậy?

Sau khi Khương Phàm cẩn thận xác định rõ phương hướng, lại vọt tới trước hơn ba trăm dặm, tiếng kêu gọi kia rất là mông lung, cứ như đang cách xa xôi vạn dặm.

- Không quản được nhiều như vậy.

Khương Phàm quay đầu phóng tới Vô Hồi thánh địa, bây giờ chỉ muốn đến nhờ Vô Hồi Thánh Chủ bái phỏng Ly Hỏa thánh địa, những cái khác hắn đều mặc kệ.



- Ngươi chính là Khương Phàm?

Vô Hồi Thánh Chủ đang ngồi ở Vô Hồi trong đại điện tiếp đãi Khương Phàm đã xông vào thánh địa.

- Khương Phàm, gặp qua Thánh Chủ.

Khương Phàm vừa tiến cung điện liền cảm nhận được uy thế khủng bố đập vào mặt.

Mặc dù lúc tiếp xúc với cao giai Linh Hồn cảnh như Khương Hồng Võ và Dạ Thiên Lan hắn cũng có thể cảm nhận được áp bách mãnh liệt, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy qua loại uy thế nào có thể mãnh liệt đến mức để cho người ta sợ hãi như thế. Cứ như… người ngồi ngay ngắn trên điện đã không còn là người, mà chính là Thánh Linh.

Uy thế cường thịnh giống như thủy triều không ngừng liên tục đánh tới hắn.

- Trước đây không phải nói không tới sao? Làm sao bây giờ lại nháo đến, còn đả thương đệ tử thánh địa ta?

Mặt Vô Hồi Thánh Chủ không thay đổi nhìn thiếu niên phía dưới.

Thật đúng là một tiểu tử bướng bỉnh.

Thời điểm tông chủ các tông La Phù tới bái phỏng đều là quỳ gối ở phía ngoài, tiểu gia hỏa này vậy mà lại cứ đứng thẳng tắp trong điện, còn cố ý ngẩng cái đầu nhỏ kia lên. Cứ việc bị uy thế của nàng ép tới toàn thân đều đang run run nhẹ, nhưng vẫn cố chống đỡ.

- Trước đó phải xử lý chuyện nhà, không phải không muốn vào thánh địa, mà là không thể vào.

- Bây giờ thì thế nào?

- Chuyện nhà vẫn còn chưa có xử lý tốt, hôm nay tới mà để xin Thánh Chủ ra mặt tương trợ.

- Ha ha...

Vô Hồi Thánh Chủ cười.

- Tiểu gia hỏa, ngươi coi ngươi là ai, ngươi lại xem ta là ai?

- Ta muốn mời Thánh Chủ, tự mình dẫn cường giả mà Vô Hồi thánh địa có khả năng triệu tập, cưỡng ép bái phỏng Ly Hỏa thánh địa. Ngài không cần mạo hiểm, chỉ cần đem toàn bộ lực chú ý của Ly Hỏa thánh địa kiềm chế ở một chỗ. Đợi sau khi xảy ra thêm chuyện, mang ta ra khỏi Ly Hỏa thánh địa là được rồi.

Khương Phàm nói thẳng ra thỉnh cầu.
Chương 442 Chấp niệm

- Ngươi nghe không hiểu tiếng người?

Vô Hồi Thánh Chủ không hiểu rõ tiểu gia hỏa này lấy ở đâu ra lực lượng, nếu như không phải thấy hắn là hài tử, trực tiếp đánh ra ngoài sẽ rất không có phong độ, thì bây giờ nàng dã trực tiếp đứng dậy rời khỏi rồi.

- Ta không phải đang cầu xin ngài, ta đang xin ngài tương trợ, cũng là giúp ngài cứu danh dự. Nếu như ngài không nguyện ý, ta có thể bái phỏng các thánh địa khác.

Khương Phàm cố gắng đối kháng với uy thế cường thịnh của Vô Hồi Thánh Chủ, kiên trì hô to.

- Đan dược La Phù truyền kỳ tổng cộng có năm viên. Một viên bị Tịch Nhan dùng, một viên bị phụ thân ta, Khương Hồng Võ dùng, một viên bị tông chủ Thiên Sư tông dùng, một viên bị Liêu Nguyên Giáp dùng, còn có một viên... đang trên tay của ta!

Vô Hồi Thánh Chủ vừa muốn răn dạy Khương Phàm, lại bị câu nói kế tiếp hấp dẫn lấy.

- Ngươi còn một viên?

- Hoàn toàn là sự thật! Đan dược tổng cộng có năm viên, lúc ấy ta mang đi hai viên, Liêu Nguyên Giáp mang đi một viên, Tịch Nhan mang đi một viên, Tịch Dao cũng mang đi một viên, nhưng sau khi ta cứu Tịch Dao từ Lang Gia quốc về nàng đã đem đan dược cho ta.

- Nếu còn một viên, vì cái gì lại không dùng?

- Ta dùng đan dược giao dịch với quốc quân Đan quốc, quốc quân tự mình hỗ trợ phụ thân ta vượt qua Sinh Tử cảnh, chỉ cần thành công, đan dược sẽ cho hắn. Bây giờ xem ra... Bọn hắn không có hy vọng. Chủ nhân dan dược, là ta.

- Lấy ra ta xem một chút.

Vô Hồi Thánh Chủ trước đó đối với loại đan dược kia hứng thú không lớn, tính cách cao ngạo cũng không cho phép nàng cưỡng ép yêu cầu từ trong lãnh địa của mình. Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, một viên đan dược vậy mà lại khiến cho Ly Hỏa thánh địa điên cuồng như vậy, không tiếc mạo phạm La Phù, càng không tiếc khai chiến với Vô Hồi.

- Ta mới từ Thiên Khải bí cảnh đi ra, liền trực tiếp chạy tới nơi này, tuy nhiên nữ nhi của tông chủ Dạ Thiên Lan, Dạ An Nhiên đang chạy về Thiên Sư tông, sẽ bằng tốc độ nhanh nhất đưa tới. Ta sẽ không ở đây lừa gạt ngài, ngài có thể sớm điều động cường giả, làm tốt chuẩn bị để bái phỏng. Chờ đan dược vừa đến, ngài lại bái phỏng Ly Hỏa thánh địa.

Khương Phàm không trì hoãn nổi thời gian, mình tới nơi này sớm một ngày, Vương gia nơi đó sẽ nhiều hơn một phần hi vọng.

- Ngươi từ Thiên Khải bí cảnh trở về? Nếu ta tính không sai, lần tiếp theo Thiên Khải bí cảnh mở ra còn phải đợi khoảng ba tháng nữa.

- Ta ở bên trong náo loạn chút chuyện, Hồn Thiên thánh địa không chơi nổi, dùng Long Hổ Đài đem ta ném ra.

Khương Phàm nói xong, lại bổ sung:

- Nhờ có Thương Hàn Nguyệt của thánh địa trợ giúp, bây giờ những bằng hữu kia của ta vẫn còn đang bên trong lịch luyện.

- Ha ha, ngươi không vào thánh địa, vậy mà lại chạy tới Thiên Khải?

Vô Hồi thánh địa yên lặng nhìn Khương Phàm một chút, bỗng nhiên thấy hứng thú:

- Ngươi là muốn tự mình đi cứu Khương Hồng Võ?

- Các ngươi là mục tiêu quá lớn, ngược lại là ta, có thể ra tay bất ngờ.

- Làm sao cứu?

- Các ngươi bái phỏng, hấp dẫn người, ta ngụy trang thành Diêm Lâu, trà trộn vào đó.

- Làm sao ngụy trang?

- Ngài hẳn là đã hiểu qua, ta tại Lang Gia hoàng triều ngụy trang thành Sát Lục Chi Hỏa. Bây giờ trong tay ta đã có Diêm Lâu, ta có thể lợi dụng hắn, tạm thời ngụy trang thành m Linh Ác Hỏa. Bây giờ Ly Hỏa thánh địa đang hỗn loạn, sau khi ngài tới, nơi đó sẽ càng hỗn loạn, càng khẩn trương hơn, ta chỉ cần hơi thay đổi dung mạo, lại hiện ra m Linh Ác Hỏa, hẳn là có thể lừa được. Trong tay của ta còn có Hoá Sinh Bát lấy được từ Xích Tiêu tông, bên trong là cả một vùng biển mênh mông, nếu như ngài có thể cho ta mượn một trọng bảo, trong nội bộ Ly Hỏa thánh địa đánh nát Hoá Sinh Bát thì ta có thể phóng thích thủy triều ra vạn dặm, bao phủ cả Ly Hỏa thánh địa, đem toàn bộ Hoang Mãng nguyên, biến thành... Đại dương.

Đáy mắt Khương Phàm hiện lên tia sát ý tàn nhẫn, biểu hiện cũng đều trở nên dữ tợn.

Vô Hồi chi chủ nhìn Khương Phàm thật sâu, rốt cuộc đã hiểu tiểu gia hỏa này không phải đang nói đùa, hắn muốn xông vào Ly Hỏa thánh địa thật, cũng đã làm xong kỹ càng kế hoạch.

Không chỉ có muốn cứu người, còn muốn trả thù Ly Hỏa thánh địa.

Không chỉ có muốn trả thù, còn muốn dìm nước cả Hoang Mãng nguyên?

Tiểu gia hỏa này đơn giản chính là một con sói đầu đàn còn nhỏ.

Nếu đổi lại là người khác, đối mặt loại quái vật khổng lồ Ly Hỏa thánh địa kia, chỉ sợ ngay cả ý nghĩ cứu người cũng đều không có, hắn lại còn muốn phế luôn cả Ly Hỏa thánh địa.

Khương Phàm tiếp tục nói.

- Ta rời khỏi Thiên Khải bí cảnh đã thắng được một năm an toàn, Ly Hỏa thánh địa không dám giết ta, ngài có thể dùng quy củ này, sau đó bảo đảm ta rời khỏi Ly Hỏa thánh địa.

- Đây là điều chính ngươi nghĩ ra được?

Vô Hồi chi chủ mặc dù không quen thái độ ‘không quá tôn trọng’ của Khương Phàm, nhưng không biết tại sao, đột nhiên có chút động tâm.

Nhân tài như vậy, không ở lại Vô Hồi thánh địa thật sự l quá đáng tiếc.

Dù sao cũng chỉ mới mười mấy tuổi, đối mặt Ly Hỏa thánh địa đã không có e ngại, còn muốn đón thẳng đầu. Loại can đảm khí phách này so với Thánh linh văn còn muốn quý giá hơn nhiều.

- Ngài, nguyện ý mạo hiểm không? Nếu như ngài có thể bảo đảm ta đánh nát Hoá Sinh Bát trong Ly Hỏa thánh địa, nhất định sẽ trọng thương Ly Hỏa thánh địa. Mà dìm nước thánh địa, càng có thể thể lộ rõ ràng thái độ đối đãi và khiêu khích của Vô Hồi thánh địa. Đối với ta mà nói, chỉ là cứu người. Đối với ngài và Vô Hồi thánh địa mà nói là, vừa có thể cứu danh dự, càng có thể hiện ra thái độ, sau đó có còn có được đan dược truyền kỳ.

Khương Phàm trịnh trọng thỉnh cầu.

Vô Hồi Thánh Chủ không vội vã trả lời, mà là hỏi.

- Ngươi tưởng tượng thì rất dễ dàng, nhưng ngươi biết tình huống cụ thể bên trong Ly Hỏa thánh địa không? Làm sao ngươi có thể bảo đảm mình thuận lợi tìm được Khương Hồng Võ?

Khương Phàm thản nhiên nói.

- Loại chuyện cược mạng này, cảm giác có thể nắm chắc bảy phần trở lên, cũng đủ để áp dụng, làm sao có thể chu đáo.
Chương 443 Bái phỏng Vô Hồi

Vô Hồi Thánh Chủ nói:

- Ngươi cũng biết là cược mạng. Nếu là cược, thắng bại chính là chia năm năm, có thể trước khi ngươi tìm thấy Khương Hồng Võ thì đã chết ở Ly Hỏa thánh địa rồi, thời điểm ngươi phá hủy Hoá Sinh Bát càng có thể sẽ chết tại Ly Hỏa thánh địa, ngươi... Tại sao muốn mạo hiểm lớn như vậy?

Khương Phàm khẽ nhíu mày nhìn Vô Hồi Thánh Chủ thật lâu, đưa tay chỉ phía Ly Hỏa thánh địa nơi xa.

- Phụ thân ta ở nơi đó, lý do này còn chưa đủ à?

- Làm sao ngươi biết, hắn còn sống?

- Làm sao ngài biết, người đã chết! Phụ thân và Tịch Nhan có còn sống hay không, là mạng của bọn họ, Khương Phàm ta có nguyện ý cứu hay không, có thể cứu hay không, là mạng của ta!

Khương Phàm kiên định nghênh tiếp ánh mắt Vô Hồi Thánh Chủ.

Vô Hồi Thánh Chủ lẳng lặng nhìn Khương Phàm thật lâu, nhếch miệng hiện lên một ý cười.

Tiểu gia hỏa này... Thật đúng để cho người ta cảm thấy hiếm có.

- Ta có thể tiếp Ly Hỏa thánh địa, kiềm chế lực lượng chủ yếu nơi đó, tạo cho ngươi cơ hội. Ta cũng có thể đánh nát Hoá Sinh Bát trong tay ngươi kia. Ta còn có thể mang ngươi rời khỏi Ly Hỏa thánh địa. Nhưng ta không muốn viên đan dược truyền kỳ kia.

Vô Hồi Thánh Chủ tản ánh sáng linh văn ra, đè uy thế làm cho người khác e ngại lại, đứng dậy đi xuống đài cao.

Khương Phàm kinh ngạc nhìn nữ tử phía trên đang đi tới.

Đây là Thánh Chủ?

Nữ tử thân thể mềm mại thướt tha, đùi ngọc thon dài, gót sen uyển chuyển, nhìn lên, da như mỡ đông, mắt như Thu Thủy, dung nhan xinh đẹp như mỹ ngọc tạo thành, đẹp tới cực điểm, chỉ là ánh mắt quá lạnh, vừa lạnh nhạt lại nghiêm túc.

Trong tưởng tượng của Khương Phàm, Thánh Chủ hẳn là một lão thái bà trăm tuổi, không nghĩ tới lại quá trẻ như thế.

Không đúng!

Nàng hẳn là giống như cô cô, dùng Trú Nhan Thuật gì đó.

Cũng có thể là là ăn Thanh Xuân Quả.

Khương Phàm nói.

- Xin hỏi Thánh Chủ muốn cái gì? Chỉ cần có thể cứu phụ thân trở về, ta nguyện ý trả bất cứ giá nào.

Vô Hồi Thánh Chủ đi đến trước mặt Khương Phàm, cười nhạt một tiếng, tươi đẹp động lòng người.

- Ta muốn ngươi!

- Muốn ta làm cái gì?

- Muốn ngươi sau đó đến quỳ trước Vô Hồi thánh địa, khẩn cầu thánh địa thu nhận ngươi.

- Vì sao?

- Chuyện này ngươi cần phải trả một cái giá.

Vô Hồi Thánh Chủ không nhớ nổi đã bao nhiêu năm mình không có thưởng thức qua người nào.

Tên Khương Phàm này không chỉ là Thánh phẩm Thú linh văn, lại còn có mưu trí và can đảm khó có được, lại còn có ơn tất báo, vì muốn báo công ơn nuôi dưỡng của Khương Hồng Võ mà đến mạng cũng không cần.

Mà Vô Hồi thánh địa cũng không phải là thánh địa luyện đan, dù đạt được đan dược thì cũng chỉ là tạo nên một thánh văn mà thôi, nhưng có Khương Phàm, còn cần tạo nữa sao?

Khương Phàm trầm mặc một lát.

- Ta có thể đến thánh địa, nhưng không thể là ngay sau chuyện Ly Hỏa thánh địa.

Lần này Vô Hồi Thánh Chủ không hề tức giận.

- Ngươi chọn thời gian?

Khương Phàm nói.

- Ta và Lang Gia hoàng triều còn có một khoản nợ chưa tính toán rõ ràng, xong việc này ta sẽ đến Vô Hồi thánh địa, cầu xin gia nhập.

- Ta nói chính là, quỳ thỉnh cầu, yêu cầu của ta là, quỳ ba mươi ba ngày.

Vô Hồi Thánh Chủ muốn chính là phần mặt mũi này, muốn để người trong thiên hạ biết, Khương Phàm chủ động đến xin bọn họ, không phải Vô Hồi thánh địa lặp đi lặp lại đi mời tới.

- Đứng đi, ta có thể đứng sáu mươi sáu ngày.

- Ta muốn là quỳ.

- Đứng, sáu mươi sáu ngày.

Khương Phàm mặc dù nguyện ý trả giá đắt, nhưng tuyệt đối không thể mất tôn nghiêm.

Vô Hồi Thánh Chủ không tiếp tục kiên trì:

- Được thôi, theo ngươi, sáu mươi sáu ngày. Nhưng phải hô to cầu xin thu nhận ngươi, còn phải cúi đầu.

Khương Phàm bỗng nhiên có loại cảm giác kỳ quái, vị Thánh Chủ này làm sao lại có chút ít sức lực già mồm của nữ nhi vậy, hình như rất coi trọng mặt mũi.

Vô Hồi Thánh Chủ duỗi cánh tay mảnh khảnh ra.

- Đưa Hoá Sinh Bát cho ta xem một chút.

Khương Phàm đem Hoá Sinh Bát giao cho Vô Hồi Thánh Chủ, vì để đảm bảo có thể uy lực tốt hơn nên trên đường đã ép buộc Hoa Vị Yêu giải trừ liên hệ, do hắn nhận chủ.

Vô Hồi Thánh Chủ tiếp nhận bát ngọc, lật xem ở hai bên, rất nhanh liền phát giác được độ bất phàm của nó:

- Từ đâu ngươi có được nó?

- Hoa Vị Yêu, Xích Tiêu tông.

- Hắn tặng cho ngươi?

- Có thể nói như vậy.

- Bảo bối như vậy lại có thể tùy tiện tặng cho người khác?

Khương Phàm đụng đụng thanh đồng tiểu tháp của mình.

- Ba huynh muội bọn hắn đều bị giam giữ trong tòa lao này của ta, cho nên, bọn hắn rất tình nguyện.

Vô Hồi Thánh Chủ hơi nhíu mày, ý thức thò vào Hoá Sinh Bát.

- Trong này đúng là đại dương, hình như có chút lực lượng phi phàm.

- Ta đã thử qua ở Thiên Khải bí cảnh, dùng đỉnh lô của ta va chạm có thể rơi xuống mảng lớn tia sáng, trong nháy mắt tia sáng có thể biến thành hơn mười dặm thủy triều. Chỉ cần ta có thể va chạm đủ mạnh hẳn là có thể phóng xuất ra toàn bộ thủy triều bên trong.

Trong lời Khương Phàm nói lộ ra cỗ ngoan khí, rất chờ mong hiệu quả của Hoá Sinh Bát.

- Nếu như bảo bối này thật có thể phóng thích vạn dặm đại dương trong nháy mắt, ta đoán chừng ngươi cũng có thể mất mạng trong nháy mắt.

Sau khi cảm nhận cẩn thận, Vô Hồi Thánh Chủ nói:

- Cho ta thời gian một ngày để ta nghiên cứu Hoá Sinh Bát một chút.

- Thánh Chủ, bây giờ có thể triệu tập cường giả thánh địa hay không?

- Ta sẽ an bài, ngươi về nghỉ trước đi.

Khương Phàm tạm thời ở lại Vô Hồi thánh địa, cũng đem Diêm Lâu phóng ra.

- Đây là nơi nào?

Diêm Lâu cảnh giác thạch ốc đơn sơ.

- Bên ngoài Thiên Khải bí cảnh.

Khương Phàm ngồi ở trước mặt yên lặng nhìn hắn.

Những tình huống nên hiểu rõ hầu như đều từ Phượng Bảo Nam nói hết cho hắn biết, sau đó chính là phải bắt chước cử chỉ hành động của Diêm Lâu, tận lực đảm bảo không thể bị phát hiện.

- Hừ! Muốn nói dối cũng phải chú ý chút, bây giờ cách thời gian Thiên Khải bí cảnh mở ra, chí ít còn có tám mươi ngày.

Mặc dù Diêm Lâu bị giam trong lồng nhưng hắn vẫn yên lặng tính toán thời gian, chờ đợi cơ hội thoát thân.

- Ngươi tự nhìn ra phía ngoài đi.
Chương 444 Chấp nhất

Khương Phàm chỉ chỉ bên ngoài thạch ốc, nơi đó có ba vị cường giả thánh địa do Thánh Chủ tự mình an bài, còn có ba con Băng Giáp Mãng dữ tợn.

Diêm Lâu đi đến ngoài xem xét, sắc mặt đột nhiên biến đổi, khí tức của những cường giả bên ngoài kia vượt xa hắn, rất có thể đã tới Linh Nguyên cảnh cao giai.

Thạch ốc tọa lạc tại giữa sườn núi, có thể thấy rõ núi cao xung quanh, nhìn thấy đình viện, cung điện trên núi cao, cũng có thể nhìn thấy số lượng lớn đệ tử tu hành, cùng diễn võ, giảng võ trưởng lão, cường giả, còn mãnh thú cường hãn ẩn hiện giữa khu rừng.

Diêm Lâu lảo đảo lui lại hai bước, vừa kinh hãi vừa nghi hoặc:

- Đây rốt cuộc là chỗ nào?

- Ngươi trốn không thoát, thành thật trò chuyện với ta.

- Ngươi rốt cuộc là ai! Đây lại là chỗ nào?

Diêm Lâu có chút hoảng hốt, thời gian hẳn là sẽ không tính sai, thế nhưng...

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

- Trong Ly Hỏa thánh địa ngươi có đối thủ cạnh tranh, tên Mục Sùng Vân. Nói cho ta một chút về hắn, kể một vài tình huống mà người ngoài không hiểu rõ.

- Ta đang hỏi ngươi, đây là nơi nào!

- Nếu như Ly Hỏa thánh địa muốn luyện chế đan dược đặc thù thì sẽ chọn ở nơi nào, người nào và tình huống như thế nào mới có tư cách đi đến đấy.

- Đường Diễm! Ta đang hỏi ngươi!

Diêm Lâu cao giọng quát tháo, không biết thế nào, trong lòng hắn lại có một sự bất an rất mãnh liệt.

- Ngươi có thể vẽ đơn giản bố trí Ly Hỏa thánh địa cho ta một chút hay không, nhất là chỗ ở của ngươi. Đúng, đệ tử cấp bậc giống như ngươi là trực tiếp từ cửa chính đi vào hay là còn có con đường nào đặc biệt khác hay không?

Khương Phàm không chỉ muốn bắt chước Diêm Lâu, hắn còn muốn tận hết khả năng hiểu rõ những thứ rất bình thường để tránh có những chi tiết gây hoài nghi.

Muốn cứu Vương gia trở về, quan trọng nhất chính là làm sao thuận lợi trà trộn vào.

Chỉ cần tiến vào được coi như đã thành công hơn phân nửa. Dù là không gặp được Vương gia, nhưng nếu có thể đến gần đó nơi cũng là có hi vọng cứu ra.

Cho nên, Khương Phàm có thể lừa qua tất cả mọi người hay không, đều trực tiếp quyết định hành động thành bại.

- Đừng nói chuyện vớ vẩn với ta, ta đang hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi là ai, đây là nơi nào?

Diêm Lâu lạnh nhạt lại cường thế, gắt gao nhìn chằm chằm Khương Phàm.

Khương Phàm cười.

- Có phải ngươi còn chưa hiểu tình huống hay không? Nơi này không có người kính sợ ngươi, nơi này càng không phải là Ly Hỏa thánh địa của ngươi.

- Ha ha, ngươi sai, ngươi nên kính ta, ngươi còn nên là sợ ta! Ta là một trong ngũ đại thiên tài đương đại của Ly Hỏa thánh địa, sư tôn ta càng là một trong những điện chủ thất điện - Diêm La điện!

- Không, ngươi phải chết. Trong vòng năm ngày, ngươi phải chết.

- Chỉ bằng ngươi? Ha ha, đám người Lục Dũng chết rồi thánh địa còn miễn cưỡng có thể chấp nhận, nhưng nếu như ta có cái gì ngoài ý muốn, không chỉ có ngươi sẽ sống không bằng chết, tộc nhân, bằng hữu sau lưng ngươi, cũng đều sẽ bị liên lụy. Sư tôn ta Đường Thiết Bình sẽ trở thành cơn ác mộng của các ngươi.

Diêm Lâu nhắc đến sư tôn tràn đầy kiêu ngạo.

Khương Phàm lắc đầu, không nói nữa, hắn đưa ý thức đắm chìm vào lồng giam trong thanh đồng tiểu tháp.

- Ta có thể thả Hoa Vị Lạc ra.

Giọng Khương Phàm quanh quẩn tại thiết lao giam giữ huynh muội Hoa gia. Ba huynh muội đã sụp đổ lập tức giữ vững tinh thần, nhìn qua không gian mờ tối hỏi.

- Điều kiện gì?

- Đem bên người ngoài kia kéo vào huyễn cảnh, điều tra tin tức ta muốn. Nếu quả thật có thể để ta hài lòng, Hoa Vị Lạc có thể rời khỏi nơi này. Nếu như làm không được, ba huynh muội các ngươi cứ vĩnh viễn vây ở chỗ này chờ chết đi.

- Chính là hắn?

Hoa Vị Yêu từ trong thanh đồng tiểu tháp đi ra, đột nhiên cảm giác người trước mặt có chút quen mặt, sau khi chú ý tới hai chữ Ly Hỏa trên áo bào đen thì sắc mặt có hơi khó coi:

- Diêm Lâu của Ly Hỏa thánh địa?

- Hắn là Linh Nguyên cảnh tam trọng thiên, ngươi là thất trọng thiên, có thể làm được không?

Khương Phàm chỉ chỉ bên ngoài, nhắc nhở Hoa Vị Yêu không cần đùa nghịch tâm tư.

- Ngươi có thể thả đệ đệ ta rời khỏi?

Trong lòng Hoa Vị Yêu chấn kinh, tên điên này làm việc đề không hề cố kỵ gì, lại còn bắt cả Diêm Lâu.

- Ngươi có thể làm ta hài lòng, Hoa Vị Lạc sẽ rời khỏi ngay.

- Ta nói rời khỏi, là trực tiếp về Xích Tiêu tông.

- Ta có thể an bài người đưa hắn trở về.

- Làm sao ta có thể tin tưởng ngươi, ngươi không sợ hắn trả thù?

- Hắn còn dám trả thù? Vậy thì lại an bài huynh muội các ngươi đoàn tụ trong lao.

Khương Phàm cười nhạt, lại chỉ chỉ bên ngoài.

- Nơi này là Vô Hồi thánh địa, bọn họ sẽ đưa người trở về, ngươi có thể yên tâm.

- Vô Hồi thánh địa?

Hoa Vị Yêu rốt cuộc cũng nhìn về phía bên ngoài.

- Các ngươi muốn làm gì?

Diêm Lâu sau khi kinh ngạc thì đã không sợ nữa, nếu là Vô Hồi thánh địa, thì càng không dám xử lý hắn thế nào.

Cho tới bây giờ ở giữa thánh địa là nước sông không phạm nước giếng, tất cả đều duy trì tôn trọng cần thiết với nhau. Đệ tử Thánh linh văn lại đại biểu cho tương lai thánh địa, tất cả thánh địa sẽ chỉ tranh đoạt, sẽ không ám hại, nếu không sẽ gây nên xung đột kịch liệt.

Hoa Vị Yêu phức tạp nhìn Khương Phàm, do dự lại lo lắng, cắn răng nói:

- Hắn là Thánh linh văn, lại là thiên tài thánh địa, hẳn là sẽ có mâu thuẫn rất mạnh, ta cần hắn hôn mê trước, chờ hắn mở mắt ra trước tiên lại kéo hắn vào huyễn cảnh.

Sau một ngày, Khương Phàm từ Diêm Lâu moi ra được tất cả tình huống mình nghĩ muốn hiểu rõ, phối hợp với những thông tin của Diêm Lâu ‘trong mắt người ngoài’ từ chỗ Phượng Bảo Nam, bây giờ, hắn đối với Diêm Lâu rốt cuộc cũng có nhận biết kỹ càng.

Khương Phàm cũng tuân thủ ước định, đưa tiễn Hoa Vị Lạc trở về.

- Khương Phàm, chuẩn bị thế nào rồi? Đây là Đại Hoang Ấn, một trong những Thánh khí Vô Hồi thánh địa dùng để trấn thủ Đại Hoang. Đại Hoang Ấn tổng cộng có bảy kiện, đây là một trong số đó, có được lực lượng cực kỳ bá đạo. Dung hợp đến trong thân thể của ngươi, một kích toàn lực hẳn là có thể chấn vỡ Hoá Sinh Bát, lượng nước phóng xuất ra đủ để bao trùm toàn bộ Ly Hỏa thánh địa.
Chương 445 Toàn diện động viên

Vô Hồi Thánh Chủ tại chạng vạng ngày thứ hai tìm tới Khương Phàm, ánh sáng kinh người khuấy động trong tay, giống như là phong ấn đang giam cấm thứ gì đó.

- Xác định có thể trực tiếp chấn vỡ Hoá Sinh Bát sao? Ta dù sao cũng chỉ là Linh Nguyên cảnh tứ trọng thiên, mà Hoá Sinh Bát này là bảo bối từ thành cổ dưới đất đi ra.

Khương Phàm mong đợi nhìn Thánh Chủ trong tay chùm sáng, Đại Hoang Ấn?

Thánh khí trấn thủ Đại Hoang?

Vô Hồi Thánh Chủ nói:

- Đương nhiên không thể. Nhưng ta đã động tay động chân vào trong Hoá Sinh Bát, bố trí lực lượng cấm chế rất mạnh, chỉ cần ngươi có thể kích phát ra uy lực của Đại Hoang Ấn thì có thể tỉnh lại năng lượng bị nhốt ở bên trong, Hoá Sinh Bát không nát cũng phải phế, ít nhất là có thể phóng xuất ra lượng nước ức(*) vạn tấn, còn có thể sẽ càng nhiều hơn.

(*) Tính theo Trung Quốc: 1 ức = 100.000.000

- Ta cần phải làm sao mới kích phát năng lực Đại Hoang Ấn?

Khương Phàm chăm chú nhìn Vô Hồi Thánh Chủ, nếu Thánh Chủ đều đã nói như vậy, hẳn là có nắm chắc.

- Dung hợp, nhận chủ.

- Nhận chủ? Ý của ngài là... Kiện bảo bối này thuộc về ta?

- Nếu như ngươi nguyện ý, bây giờ sẽ thuộc về ngươi. Dù sao tương lai ngươi cũng phải vào Vô Hồi thánh địa, coi như Thánh Chủ ta đây đưa cho ngươi quà ra mắt.

Vô Hồi Thánh Chủ mặt mỉm cười nhìn Khương Phàm.

- Thánh Chủ, ngài thật là rộng rãi.

Khương Phàm cảm giác trước đó đã có nhiều mạo phạm, còn tưởng rằng Vô Hồi Thánh Chủ sau khi thu hắn thì sẽ cố ý giày vò hắn, không nghĩ tới lại trực tiếp đưa một đại lễ như vậy.

Thánh khí trấn thủ Đại Hoang có thể chấn động Hoá Sinh Bát, lễ vật quá quý giá.

- Ha ha, đừng đưa bộ mặt này nhìn ta. Ngươi cố ý mang theo Hoá Sinh Bát đến, lặp đi lặp lại là muốn chấn vỡ nó, không phải liền muốn bảo bối của ta sao?

- Ngài hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn mượn dùng.

- Chỉ bằng thực lực linh nguyên cảnh của ngươi, không chân chính nhận chủ, chỉ là mượn dùng thì có thể chấn vỡ Hoá Sinh Bát?

- Ta...

- Được rồi, cho ngươi thì cho ngươi, ngươi là Thánh phẩm Thú linh văn, xứng với Đại Hoang Ấn.

- Tạ ơn Thánh Chủ.

- Tuy nhiên, ngươi cuối cùng cũng chỉ là Linh Nguyên cảnh, muốn phóng xuất ra lực lượng có thể kích hoạt cấm chế để Đại Hoang Ấn tỉnh lại thì cần bỏ ra một vài thứ.

- Chỉ cần có thể trả thù Ly Hỏa thánh địa, chỉ cần có thể cứu Vương gia, cái gì ta cũng đều có thể chấp nhận.

- Thời điểm ngươi đánh thức Đại Hoang Ấn, Đại Hoang Ấn sẽ hấp thu lực lượng trong thân thể ngươi, thậm chí là... khí tức, huyết nhục, càng sẽ chấn thương linh hồn của ngươi.

- Tới trình độ nào?

- Nhẹ thì hôn mê, nặng thì mất mạng.

Vô Hồi Thánh Chủ nói xong, để lại Đại Hoang Ấn và Hoá Sinh Bát, quay người rời khỏi.

- Ngươi có thể chuẩn bị rời khỏi, hai ngày sau, ta sẽ thả ra tin tức, tự mình bái phỏng Ly Hỏa thánh địa, giữa trưa ngày thứ sáu, nhớ đến đúng giờ, tự ngươi nên tính toán tốt thời gian.

- Nặng thì mất mạng?

Khương Phàm khẽ nhíu mày, nhưng vẫn dứt khoát vạch phá đường máu trong lòng bàn tay, cầm Đại Hoang Ấn.

Đại Hoang Ấn đẹp đẽ vô cùng, lúc nắm chặt đến, chợt trong nháy mắt đã nở rộ lên ánh sáng vạn trượng, chiếu thấu trời cao, kinh động lấy ba trăm dãy núi tại Vô Hồi thánh địa.

Rống!!

Một tiếng vang thật lớn chấn thiên động địa, đánh thẳng vào huyết nhục thần hồn Khương Phàm, càng chấn động đến linh hồn.

Vô Hồi thánh địa liên miên an tĩnh lại, bất luận là người hay là Yêu thú đều đang kinh hồn ngắm nhìn cùng một phương hướng.

Khương Phàm không nghĩ tới Đại Hoang Ấn sẽ xuất hiện thanh thế như vậy, trực tiếp bị chấn động đánh bay ra ngoài, đập ầm ầm trên mặt đất.

Đại Hoang Ấn lan tràn ra vô số tia sáng, đâm xuyên toàn thân, giống như muốn xé nát hắn, nhưng sau đó lại lập tức biến mất, đụng vào khí hải.

Oanh!!

Tàn đao oanh minh kịch liệt quấy động khí hải.

Đỉnh lô lay động, những tia sáng vô tận chiếu rọi khắp nơi trong khí hải.

Hai tên hàng xóm này lập tức 'Chân thành' hoan nghênh, đao khí cuồn cuộn, ánh lửa ngút trời, suýt chút nữa đem Đại Hoang Ấn oanh ra ngoài.

Đại Hoang Ấn là một tòa bia đá giống như cổ ấn, kịch liệt xoay tròn, tách ra tự phù thần bí, sau đó... nó lướt qua đỉnh lô, va chạm khí hải, ép về phía tàn đao.

Keng!!

Tàn đao phản kích, cùng Đại Hoang Ấn va vào nhau.

Nhưng, để Khương Phàm khiếp sợ là, tàn đao vậy mà lại dễ dàng sụp đổ, lui trở về sâu trong khí hải.

Đại Hoang Ấn giống như một vị vua cao ngạo, ở trên cao nhìn xuống quan sát tàn đao.

Tàn đao oanh minh, tấn công lần nữa nhưng vẫn bị vô tình trấn áp.

Một lần lại một lần, khí hải đều bị bọn chúng quấy đến sóng xô mãnh liệt.

Cuối cùng tàn đao nhận thua, lui đến bên cạnh.

Đại Hoang Ấn chậm rãi dâng lên, rơi vào trên mặt biển, tự phù cổ lão phủ kín toàn bộ mặt biển, thần bí và phi phàm.

- Tàn đao cuối cùng cũng chỉ là thân thể tàn phế nhỉ. Tuy nhiên Đại Hoang Ấn vậy mà có thể đè ép được, quả nhiên là bảo bối.

Khương Phàm sợ hãi thán phục tình cảnh phát sinh trong khí hải, nhưng so với cảm giác dung hợp bảo bối khác trước đó không giống nhau, giống như chỉ là dung hợp, chỉ thế thôi, cũng không có được truyền thừa thứ gì cả.

Giống như...

Mình đã dung hợp Đại Hoang Ấn, nhưng Đại Hoang Ấn cũng không có chấp nhận hắn.

- Đại Hoang Ấn, đừng để ta thất vọng, toàn bộ nhờ ngươi.

Khương Phàm không có tinh lực nghiên cứu nó, chỉ cần có thể cứu người là tốt.

- Có tính cách.

Khương Phàm khẽ động ý thức, muốn triệu Đại Hoang Ấn ra xem thế nào, kết quả... Đại Hoang Ấn lại trấn áp khí hải, không nhúc nhích tí nào.

- Dung hợp! Dung hợp!

Vô Hồi Thánh Chủ cũng không có đi xa mà trốn đến trong góc, lặng lẽ nhìn một màn này, hiện ra có chút hưng phấn nhỏ.

- Thánh Chủ à Thánh Chủ! Chú ý dáng vẻ đi, dù là hơi chú ý một chút cũng được.

Phương Thành Vân đi tới đây, dở khóc dở cười lắc đầu.

Vô Hồi Thánh Chủ cũng không quay đầu lại mà nói:

- Ngươi làm sao nhanh như vậy đã trở về rồi, không phải hôm qua ta mới tặng cho các ngươi tin tức sao?

- Hai ngày trước ta đã trở về, muốn bàn bạc với Thánh Chủ xem làm sao phản kích, tuy nhiên bây giờ xem ra không cần thương lượng nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK