- Ngươi không nên nhận ra chúng ta.
Đông Hoàng Toại đưa tay chỉ tới phía Thôn Thiên Ma tộc, từng sợi đạo ngấn Không Gian giống như là tinh linh nhảy nhót ở trên đầu ngón tay hắn, nhìn tinh xảo lộng lẫy, nhưng mỗi một sợi đạo ngấn đều ẩn chứa không gian huyền diệu, uy lực vô tận cực mạnh.
Hàn Ngạo kích phát thú văn, hóa thành Phong Bạo Cự Long hơn hai vạn mét, toàn thân đen kịt, giống như là sơn lĩnh hắc ám đang hoành hành, quay quanh tại bầu trời, Phong nguyên lực giữa không gian đều nhanh chóng bạo động, mà Đại Long Đao cường hãn thì bị hắn hóa thành xương rồng, một thanh Long Cốt Thần Binh với mênh mông thần uy đang khuấy động trong cơ thể, để đầu Cự Long hơn hai vạn mét này bắn ra uy thế cường đại giống như hoành tảo thiên quân.
Khương Bân cũng không yếu thế, bởi vì sớm thôn phệ Thần Dương Huyết, thực lực đã đạt tới Thánh Vương đỉnh phong.
Hắn cao hơn nghìn thước, không khổng lồ giống như Cự Long nhưng lại có được lực lượng cường đại có thể so với Cự Long, không có hai cánh, nhưng lại có sừng Thiên Long đặc hữu của Thiên Long, cùng Thiên Long Lăng Thuật.
Thần thương hoàn toàn thức tỉnh thì khuấy động liệt diễm nóng bỏng, giống như một tôn Thần Hoàng, vỗ cánh đi theo.
Long Phượng cùng quấn, như Song Vương lâm thế.
Chu Thanh Thọ không có xuất hiện, mà giấu ở bên trong mai rùa, nắm chặt Tinh Thần Kiếm, chuẩn bị xuất kích bất cứ lúc nào.
Xem như cho bọn hắn để lại một cái chuẩn bị ở sau.
Bọn hắn đột nhiên bày ra thực lực đội hình để bầu không khí của táo bạo của Thôn Thiên Ma tộc dần dần bình phục.
Ròng rã bốn tôn Thánh Hoàng!
Huyền Vũ! Hỗn Độn Chiến Khu! Cửu Thiên giáo chủ!
Ngoại trừ xương cốt không biết ra thì ba tên này đều không phải kẻ vớ vẩn. Mà hai kẻ khác lại là Cự Long và Tử Kim Thiên Long?
Thôn Thiên Ma tộc mặc dù đã tham gia qua cuộc chiến Côn Lôn, nhưng lại là ở đỉnh Côn Lôn cách mười vạn mét, không từng tới phía dưới, hôm nay mới biết dưới trướng Khương Phàm lại có nhiều cường giả kinh khủng như vậy.
Đây đều là móc ra từ chỗ nào?
- Đông Hoàng Toại! Các ngươi cũng dám gạt chúng ta!! Cửu Thiên Thần Tôn không có ở đây, các ngươi cũng không cần mặt sao?
Lúc này, Thiên Kiếm Thần Tông dựa theo chỉ thị mà tức giận gào thét.
Khóe mặt Đông Hoàng Toại giật một cái, bảo các ngươi mắng Khương Phàm, không có bảo các ngươi mang Thần Tôn của chúng ta lên.
Bên trong Thiên Kiếm Thần Tông đều là chút kiếm sư cao ngạo, thật không có biết cách làm sao mắng người hơn được nữa, dưới loại tình huống này bọn hắn chỉ muốn biểu đạt cảm xúc bi phẫn, làm sao hung ác hơn được nữa.
- Khương Phàm cướp bóc Thương Huyền, hắn dùng bất cứ thủ đoạn nào, các ngươi cũng đi theo học xấu?
- Hỗn đản, vô sỉ! Dám ngụy trang Huyền Vũ Đế tộc, sao các ngươi lại cùng giả bộ đến cả Long tộc!
- Trả Hoàng Nê Đài lại! Nếu không chúng ta và các ngươi không xong đâu!...
Các trưởng lão bên trong Thiên Kiếm Thần Tông càng mắng càng khởi kình, đệ tử ở phía dưới nhìn các trưởng lão đều gắn vui mừng, cũng vén tay áo lên kéo cuống họng mắng lên.
- Tất cả im miệng cho ta! Có tin ta lật ngược Thiên Kiếm Thần Tông các ngươi hay không!
Đông Hoàng Toại giận dữ gầm lên, thanh âm tràn ngập lực lượng không gian, trong chớp mắt đã truyền khắp hơn nghìn dặm, như trời quang nổ tiếng sấm, chấn động Thiên Hải.
Thiên Kiếm Thần Tông nhanh chóng an tĩnh, nhưng đệ tử còn có ý còn chưa hết lại liên tiếp nhìn về phía đỉnh núi, chờ đợi hiệu lệnh của các trưởng lão.
- Không sai biệt lắm.
Phó Hành Không ho nhẹ vài tiếng, vừa rồi hơi có vẻ phóng túng.
- Thiên Kiếm Thần Tông, chờ chúng ta trở thành Đế tộc thứ chín, nhất định sẽ bảo đảm các ngươi vạn năm hưng thịnh, các ngươi cứ kiên nhẫn chờ xem. Thôn Thiên Ma tộc, Minh Cổ Ma tộc, kẻ thông minh đều ở lại nơi này, đừng tìm phiền phức. Nếu như phát hiện có ai đi theo, chúng ta lập tức phản kích, không chết không thôi!!
Đại Vương cao ngạo gào thét, cuồng vượt hải triều, vũ dũng bức người.
Bầu không khí trong Thôn Thiên Ma tộc rất nghiêm trọng.
Sát Khâm cách khoảng không mà giằng co, cũng không dám tùy tiện hành động.
Mặc dù huyết mạch của Thôn Thiên Ma tộc bọn hắn vô cùng cường đại, nhưng trong này lại có trọn vẹn bốn vị Thánh Hoàng, thực sự vô lực khiêu chiến.
Trừ phi... Minh Cổ Ma tộc nguyện ý phối hợp!
Nhưng, nếu cướp được thì Hoàng Nê Đài sẽ thuộc về ai?
Minh Cổ Ma tộc và bọn hắn vẫn mãi không thể nào hòa thuận, vào lúc này há lại chịu giúp bọn hắn.
- Đều thành thành thật thật đợi cho ta! Chớ tự lấy đau khổ!
Đại Vương uy hiếp, sau đó khống chế hải triều bắt đầu lui lại, tiếp tục kéo ra khoảng cách.
- Nhanh, tận lực nhanh lên. Nếu như Ma tộc khác đuổi tới, chúng ta sẽ rất phiền toái.
Đông Hoàng Toại sợ nhất là Hình Thiên Ma tộc và Kình Thiên Ma tộc, bời vì hai đại Ma tộc kia có Ma Hoàng!
- Đuổi đi, sao lại không đuổi?
Minh Cổ Ma Tôn kích thích Sát Khâm.
- Minh Cổ Ma tộc dũng cảm như thế, vì sao không đuổi?
Sát Khâm hừ một tiếng, nhìn qua Huyền Vũ đang đi xa, trong lòng thật sự là không cam tâm.
- Ta có một đề nghị, ngăn chặn bọn hắn!!
- Ngăn chặn thì có ý nghĩa gì? Bọn hắn có Không Võ, sớm muộn cũng có thể đột phá ngăn cản.
- Ngăn chặn cái ba năm ngày, ngăn cản bọn hắn về Thương Huyền. Đến lúc đó, khả năng Hình Thiên Ma tộc, Kình Thiên Ma tộc, chạy tới. Nhưng... Chỉ cần chúng ta cao điệu hô một câu, đây là lễ vật chúng ta dâng tặng cho Hắc Ma Đế tộc, Hình Thiên và Kình Thiên dám độc chiếm sao?
- Nếu như Hoàng Nê Đài là xuất hiện ở trong lãnh địa nào đó của bọn hắn, hoặc là bị bọn hắn lấy trước, Hắc Ma Đế tộc sẽ lo lắng, không thể cưỡng ép cướp đoạt, nhưng đây là hai phe chúng ta vây khốn, nếu như bọn hắn cướp đi, Hắc Ma Đế tộc cũng có lý do thích hợp mời về!
- Mà phần này công lao, cuối cùng sẽ tính tới trên đầu chúng ta. Mặc dù chúng ta không chiếm được Hoàng Nê Đài, nhưng Hắc Ma Đế tộc chắc chắn sẽ không bạc đãi chúng ta. Ngươi cứ nói xem?
Minh Cổ Ma Tôn giật dây Sát Khâm, Hoàng Nê Đài khẳng định là không cầm được, nhưng cứ đi như thế, thực sự rất tiếc hận.
Sát Khâm hừ lạnh:
- Minh Cổ Ma tộc quả nhiên đều là chút xảo trá.
- Ha ha, cái này gọi thông minh. Thôn Thiên Ma tộc các ngươi khẳng định là không rõ ý nghĩa của hai chữ này, nếu không phải vậy, các ngươi cũng không luân lạc tới tình trạng này, đã thành phụ thuộc, còn không được trọng dụng.
- Ngươi chán sống!!
Chương 2712 Bí Mật Của Tịch Nhan (1)
- Ta đang giúp ngươi thỉnh công với Hắc Ma Đế tộc, ngươi lại muốn giết chết ta? Thôn Thiên Ma tộc không biết tốt xấu như vậy, không trách Hắc Ma Đế tộc muốn khống chế các ngươi, nhưng lại không dám bỏ mặc các ngươi!
- Ngươi...
- Nên tự hỏi xem ngươi có làm hay không đi!
Minh Cổ Ma tộc rất muốn một mình độc chiếm công lao này, nhưng không có Thôn Thiên Ma tộc, bọn hắn khốn không được tôn Huyền Vũ kia, mà không có Thôn Thiên Ma tộc - một trong 'Tam Thiên Ma Tôn' này, chờ Hình Thiên Ma tộc cùng Kình Thiên Ma tộc tới, Minh Cổ Ma tộc bọn hắn cũng không dám làm càn.
- Vây quanh!
Sát Khâm quả quyết làm ra quyết định, sau khi ra hiệu với Sát Đồ, hắn vượt biển bạo động, xông về phía Huyền Vũ đang đi xa.
Thôn Thiên Ma tộc mặc dù không có sinh ra Ma Hoàng, nhưng bằng việc mượn nhờ huyết mạch cùng truyền thừa cường hãn, vị Ma Tôn đầu tiên này vẫn là cấp bậc Thánh Hoàng đại viên mãn.
- Thôn Thiên Ma tộc, toàn thể thiêu đốt huyết mạch, nuốt luyện Cửu Thiên, loạn hư không cho ta!
Sát Đồ theo sát bay lên không, đạp tan đại dương mênh mông, nhanh chóng đuổi bắt.
- Đuổi!!
Minh Cổ Ma Tôn kích phát ra ma khí mục nát, liên hợp thôi động triều cường mục nát, nhanh chóng lan tràn về phía trước.
- Thật sự tới? Không muốn sống nữa à.
Đông Hoàng Toại quay đầu nhìn ra xa.
- Bọn hắn muốn ngăn chặn chúng ta, mau mau, kéo ra khoảng cách an toàn, bọn hắn sẽ không đuổi kịp.
Đại Vương lo lắng thúc giục.
Nó cũng không muốn bị Ma tộc kéo tới Hắc Ma đại lục dùng làm tấm thuẫn.
- Bạch Tai, cho bọn hắn một bài học trước.
Đông Hoàng Toại mở rộng hai tay, nhấc lên thủy triều không gian, ở giữa Thiên Hải cứ như là xuất hiện đại mạc, nổi sóng chập trùng.
Bạch Tai lần nữa bộc phát cốt khí mà hắn đang vận sức chờ phát động, ngưng kết thành lít nha lít nhít cốt thứ, mỗi chuôi đều chỉ có dài ba, năm mét, nhưng số lượng lại từ mấy trăm bạo tăng đến mấy ngàn, hơn vạn, cuối cùng đạt tới một trăm ngàn, bọn chúng bao phủ trời cao, cứng cỏi sắc bén, mỗi chuôi cốt thứ đều tràn ngập cốt khí đặc biệt.
- Đánh cho ta!
Đông Hoàng Toại hét lớn một tiếng, thanh chấn Thiên Hải.
Xương cốt toàn thân Bạch Tai phát sáng, chiếu thấu da thịt, như là hóa thân thành đầu lâu, sau một khắc, ý thức hải toàn lực khống chế tất cả cốt thứ như mũi tên rời cung, nổ bắn ra trời cao, như mưa to gió lớn trút xuống.
Triều cường không gian của Đông Hoàng Toại lập tức cuồn cuộn, một trăm ngàn cốt thứ nháy mắt đã biến mất, lần nữa xuất hiện đã là bên ngoài ba trăm dặm.
Thôn Thiên Ma tộc cùng Minh Cổ Ma tộc đang dùng tốc độ cao nhất phóng tới, càng lúc càng nhanh, chiến ý càng ngày càng cao, nhưng… giữa lúc đột ngột, không gian phía trước lại vặn vẹo, ngay sau đó một trăm ngàn cốt thứ đập vào mặt, tốc độ tấn mãnh, sắc bén thấu xương.
Hai đại Ma tộc nhao nhao bị chặn đánh.
Thôn Thiên Ma tộc cuồng dã thôn phệ, đặt vào trong cơ thể dung luyện. Minh Cổ Ma tộc lấy ma khí mục nát ăn mòn, cốt thứ còn không có tới gần thì đã biến thành tro cốt.
Nhưng, số lượng cốt thứ thật sự là quá nhiều, chừng hơn phân nửa số lượng xông phá đã được ngăn trở, còn lại đều đánh vào trên người bọn họ, đâm xuyên qua da thịt, đâm vỡ vụn hài cốt.
Quần ma kêu rên, trong lúc phóng tới thì lại bay ngược ra ngoài, hài cốt vỡ vụn, đau đến không muốn sống, nhao nhao bạo loạn trong hải triều cuồng bạo.
Sát Khâm, Sát Đồ, Minh Cổ Ma Tôn bằng vào thể phách cường hãn, ngạnh kháng lại cốt thứ, nhưng trùng kích kịch liệt vẫn tác động đến xương cốt toàn thân, tựa như là tiếp nhận một thanh trọng chùy bạo kích khiến cho xương cốt muốn nát.
- Đây là chiêu thức gì?
Đám Sát Khâm có phản ứng, nhưng tốc độ vẫn không giảm, tiếp tục chạy đuổi bắt như điên, không hy vọng xa vời sẽ vây chết Huyền Vũ, nhưng nhất định phải kéo ở lại Thần Dụ Chi Hải.
Nhưng... Đuổi bắt còn chưa bắt đầu, không gian nơi xa đã đột nhiên sụp đổ, liệt diễm tuôn ra, uy lực hủy diệt tràn ngập khắp đất trời quét sạch đại dương, mênh mông thần uy khiến quần ma hồi hộp.
Sắc mặt Sát Khâm đột nhiên biến đổi, thần uy xuyên thấu cơ thể để linh hồn hắn đều hồi hộp.
Khương Phàm xông ra khỏi hư không, hai con ngươi rực sáng, bên trong như là có Chu Tước tung bay, hắn nhìn một chút đã liền thấy được Cự Ma trăm mét ở phía trước nhất, vung tay lật một cái, toàn thân phát lực, Liệp Thần Thương tỏa huyết quang vạn trượng, yêu dị khắp Thiên Hải, mênh mông ngàn dặm đều như là lâm vào chiến trường Tu La, núi thây chồng chất, biển máu lao nhanh, Chư Thiên Thần Ma đều đang vẫn lạc.
- Đó là Liệp Thần Thương? Phần Thiên Thần Hoàng đến rồi!
Sát Khâm kinh hồn, chiến khu khổng lồ lập tức nhúc nhích, há miệng gào lớn, hắn thôn phệ bầu trời, đại dương mênh mông, thậm chí muốn thôn phệ cả Cửu Thiên, năng lượng trời đất đều cuồn cuộn, ngay cả sát khí mà Liệp Thần Thương kiến tạo cũng đều hứng chịu phải dẫn dắt, phun trào vào trong thân thể, bạo động kinh hồn tại giờ khắc này để vị thôn thiên Cự Ma - Thánh Hoàng đại viên mãn này cơ hồ muốn thể hiện ra uy lực Ma Hoàng.
Nhưng... Liệp Thần Thương bạo tăng tới ngàn trượng, xuyên qua không gian, không nhìn ngăn trở, mặc cho Cự Ma thôn trời nạp biển, nhưng quỹ tích của nó vẫn không mảy may rối loạn chút nào, mênh mông ba trăm dặm, chớp mắt đã đến.
Sát Khâm vừa mới tăng vọt Ma Khu đến vạn mét thì đã bị đối diện đánh xuyên, bay vào đáy biển.
Khí tức sát phạt thảm liệt của Liệp Thần Thương trong nháy mắt đã khuấy động toàn thân Sát Khâm, như là bị thiên đao vạn quả, lập tức để máu thịt văng tung tóe, chỉ còn lại bạch cốt âm u.
- Lão tổ!!
Sát Đồ kinh hồn gào lớn, ớn lạnh toàn thân.
Minh Cổ Ma Tôn hít vào từng ngụm khí lạnh, con ngươi như địa chấn đang run rẩy, hắn không chần chờ chút nào, quay người đã lập tức muốn chạy trốn.
Rống!!
Một tiếng gào lớn rung động cả màng nhĩ, hải dương phía trước kịch liệt nhấc lên, một con Côn Bằng phá tan mặt biển, phù diêu lên trời, quá to lớn, như là Cự Sơn ầm vang bay lên không, che khuất bầu trời, đè ép đại dương, cưỡng bức trấn trụ Minh Cổ Ma Tôn đang muốn rút lui.
- Côn Bằng? Hải vực ở đâu ra Côn Bằng?
Minh Cổ Ma Tôn cho là mình bị hoa mắt, nhưng hình thể khoa trương này, khí thế khống chế đại dương này, cùng Côn Bằng trong truyền thuyết lại giống nhau như đúc.
Khương Phàm hoành kích trời cao, đạp xuống phần đầu Liệp Thần Thương cao đến ngàn trượng, quan sát Cự Ma khổng lồ bị đánh xuyên.
- Thôn Thiên Ma tộc, Côn Lôn chiến trường không có đánh đau các ngươi?
- Phần Thiên Thần Hoàng... Ngươi dám rời khỏi Thương Huyền đại lục...
Chương 2713 Bí Mật Của Tịch Nhan (2)
Ma Khu của Sát Khâm vậy mà chỉ còn mỗi hài cốt, treo lẻ tẻ thịt nát, sát khí kinh khủng để linh hồn của hắn đều muốn chôn vùi.
- Câu nói này, ngươi hẳn hỏi lại chính ngươi. Ngươi, sao lại dám rời khỏi Hắc Ma đại lục? Không biết Thương Huyền ta đang săn thức ăn?
Khương Phàm nâng tay phải lên, liệt diễm ngập trời hóa thành móng vuốt dữ tợn, đánh xuống đầu Sát Khâm.
- Ngươi không thể giết ta, ta biết Tịch Nhan!
Sát Khâm giãy dụa gào thét.
- Ngươi biết... Ai?
Khương Phàm ngưng tụ móng vuốt Chu Tước đứng ở trước mặt Sát Khâm.
- Ta biết Tịch Nhan! Một nữ hài con người, nữ hài của Vạn Thế Thần Triều các ngươi!
Sát Khâm trừng mắt nhìn cái móng vuốt gần ngay trước mắt, thanh âm trống rỗng khàn giọng.
- Sao ngươi lại biết nàng?
Khương Phàm thể hiện quái dị.
Trong cơ thể Tịch Nhan xác thực có một tôn Ma Hoàng, lại còn là Thôn Thiên Ma Hoàng của ba vạn năm trước, nhưng... Tôn Ma Hoàng kia còn đang ở trong người Tịch Nhan tái tạo con đường Luân Hồi, chưa bao giờ rời khỏi, làm sao lại có liên hệ cùng Thôn Thiên Ma tộc?
- Sau khi Thiên Diện Ma Hoàng chết, Hắc Ma Hoàng mang theo Thôn Thiên Ma tộc cùng Kình Thiên Ma tộc, Hình Thiên Ma tộc tiến về U Minh Địa Ngục. Lúc ấy Tịch Nhan đang ở Địa Ngục, ta với nàng... Đã gặp mặt...
Sát Khâm chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình cần dùng tên của một nữ hài Nhân tộc đến bảo mệnh.
- Sau đó thì sao?
Khương Phàm cau chặt lông mày, chuyện này làm sao Tịch Nhan không có đề cập qua với hắn?
Mặc dù Tịch Nhan điệu thấp trầm mặc, nhưng mỗi lần đơn độc chung đụng cũng đều sẽ trò chuyện rất nhiều, huống chi chuyện quan trọng như vậy, làm sao lại không đề cập tới?
Mà, Tịch Nhan và Thôn Thiên Ma tộc làm sao lại gặp mặt nhau được?
Không phải lúc ấy nàng cùng bọn người Khương Quỳ thống nhất hành động sao?
- Bí mật!
Sát Khâm ý đồ tránh thoát khỏi Liệp Thần Thương, lại bị gắt gao định ở bên trong hải triều, hoàn toàn không thể động đậy.
- Nói! Không nói ta giết chết ngươi!
- Ngươi không thể giết ta, ngươi càng không thể giết Thôn Thiên Ma tộc, nếu không... Nữ hài nhi kia cũng không sống nổi.
Khương Phàm ngẩng đầu ra lệnh:
- Thanh tràng! Chỉ để lại Thôn Thiên Ma tộc!
Bọn Đại Vương đang kích động, nghe vậy thì lập tức ngao ngao kêu to, nhào tới phía Minh Cổ Ma tộc.
Khương Phàm đè ép Sát Khâm, nói:
- Mệnh lệnh các tộc nhân của ngươi, từ bỏ chống lại, tụ tập tới đây. Ta mang các ngươi về thế giới Hỗn Độn.
- Chúng ta không thể đi!!
- Ta đều đã tới, Minh Cổ Ma tộc đều đã chết, Thôn Thiên Ma tộc các ngươi còn có thể toàn thân trở ra? Ngươi coi Hắc Ma Đế tộc là kẻ ngu sao?
- Ta còn có tộc nhân đang ở Hắc Ma đại lục!
- Các ngươi đều thuộc về 'chiến tử', Hắc Ma tộc sẽ thiện đãi bọn hắn.
- Ta còn có nhiệm vụ!
- Không liên quan gì đến ta.
- Ta không thành nhiệm vụ, nữ hài kia đừng nghĩ sống nữa!
- Không phải chính là Thôn Thiên Ma Hoàng ba vạn năm trước kia sao?
- Ngươi... Làm sao ngươi biết?
- Ta giữ hắn lại, không có nghĩa là ta sợ hắn. Chỉ bằng câu mà ngươi vừa mới uy hiếp ta kia, hắn... Sống không được!
- Ngươi... Ngươi...
- Đồ sát toàn bộ, một tên cũng không để lại!
Khương Phàm đột nhiên ngẩng đầu quát lớn, đối với Thôn Thiên Ma tộc cũng hạ lệnh tru sát.
- Chờ một chút! Ta nói... Ta nói...
- Ta đang nghe đây.
- Chúng ta phụng mệnh tìm kiếm...
Sát Khâm vùng vẫy một lát, nói:
- Ma Giới Hoàng Đồ!
Trong lòng Khương Phàm chấn động:
- Ma Giới Hoàng Đồ vẫn còn?
Sát Khâm nói:
- Ta chỉ có thể nói đến đây, sao ngươi không quay về hỏi nữ hài nhi kia một chút?
Khương Phàm tự định giá một lát:
- Ngươi có thể đi, chỉ chạy trở về với cái dáng vẻ chật vật này. Những kẻ khác, cùng ta về thế giới Hỗn Độn, ngươi cứ nói... Bọn hắn đều đã bị giết!
Sát Khâm vùng vẫy liên tục, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
- Mặc kệ ngươi muốn xử trí bọn hắn làm sao, trước khi động thủ, hãy nói một chút cùng nữ hài nhi kia!
Khương Phàm rút Liệp Thần Thương ra:
- Đi thôi!
Sát Khâm tìm tới Sát Đồ, phân phó nói:
- Không nên phản kháng, đến thế giới Hỗn Độn lập tức liên hệ nữ hài nhi kia, thỉnh cầu nàng bảo trụ các ngươi. Những cái khác... Mặc kệ Khương Phàm nói cái gì, đều không cần nghe, nghĩ biện pháp nói chuyện cùng Ma Hoàng, nghe theo sắp xếp của hắn.
Đám Sát Đồ đưa mắt nhìn lão tổ rời khỏi, sau đó chịu đựng khuất nhục tiến vào Thông Thiên Tháp.
Mà Minh Cổ Ma tộc thì bị bọn người Thiên Hậu dần dần đánh giết, cũng triệt để dọn dẹp hơn vạn dặm hải dương, ngay cả con cá con tôm đều không có buông tha, bảo đảm không có người nào nhìn thấy tình huống thật nơi đây.
- Thôn Thiên Ma tộc thế nào?
Bọn người Thiên Hậu tụ tới.
- Bọn hắn có liên hệ cùng Tịch Nhan, tạm thời giữ lại.
Khương Phàm thuận thế tiếp nhận Hoàng Nê Đài.
- Tịch Nhan?
Đều là ngoài ý muốn không ngừng kéo tới.
- Trong người Tịch Nhan vẫn luôn có một tôn ma hồn, cùng thời đại với Đan Hoàng, mà tương đối hoàn chỉnh. Tôn ma hồn kia, chính là Thôn Thiên Ma Hoàng.
Bọn Đại Vương đều mở to hai mắt mà nhìn Khương Phàm.
Tịch Nhan?
Vị hoàng phi có vai trò thấp nhất lại không có cảm giác tồn tại nhất kia?
Vậy mà trong cơ thể lại có một tôn Ma Hoàng?
Bọn hắn cho rằng Khương Phàm nhớ tình bạn cũ, là ưa thích loại cảm giác song thai đặc thù kia mới tại thời khắc khai quốc, trực tiếp nhấc Tịch Nhan rất ít lộ diện nhất đến vị trí hoàng phi. Tuyệt đối không nghĩ tới, Tịch Nhan lại cất giấu một cái bí mật kinh khủng như thế này.
- Tương lai ngươi sẽ nhức đầu đây!! Năm nương môn nhi không có một ai đơn giản!
Trong lúc bất chợt Đông Hoàng Càn lại không chút khách khí thọt một câu.
- Giáo Tôn.
Đông Hoàng Toại dở khóc dở cười, nhiều người như vậy, không cần thiết ngay thẳng như thế chứ.
- Chờ đi, thật sự muốn loạn rồi, nhìn hắn thu thập thế nào.
Trước đó Đông Hoàng Càn rất có hảo cảm đối với Tịch Nhan, cũng không phải hai người có liên quan cá nhân gì, mà là trong ngũ đại hoàng phi hắn cảm giác nữ hài tóc tím kia điệu thấp, đạm bạc, không có bí mật, cũng không có tâm cơ, xem như một dòng nước trong trong hậu cung, không giống bốn người khác, hoặc là phía sau có thần, hoặc là cường tộc chen chúc, hoặc là chính là khôn khéo thiện mưu, lòng dạ thâm trầm.
Kết quả là đây, được rồi, Ma Hoàng!! Thôn Thiên Ma Hoàng!!
Nữ tử đơn giản nhất khiêm tốn nhất thì ra lại đang cất giấu bí mật sâu nhất!!
Nếu là ngày nào đó sai lầm, hậu cung còn không phải nổ!! So năm đó Triệu Thanh Duẫn trận kia sự kiện nghiêm trọng không chỉ gấp mười lần!
Không quản được gia hỏa phía dưới, sớm muộn gì cũng sẽ bị phía dưới tai họa!.
Chương 2714 Ngươi Tốt, Thiên Hậu
- Mặc dù linh hồn của hắn hoàn chỉnh nhưng lại nhận phải tổn thương, gửi ở bên trong 'Luân Hồi Hoa' của Tịch Nhan, ý đồ tái tạo con đường Luân Hồi. Hơn ba mươi năm, một mực rất an tĩnh, cũng không có tổn thương qua Tịch Nhan, ta mới ngầm cho phép. Vừa rồi Thôn Thiên Ma Tôn lại nói, bọn hắn đã gặp mặt Tịch Nhan.
Khương Phàm lắc đầu, trờ về phải nói chuyện lại cùng Tịch Nhan rồi.
Mà, Ma Giới Hoàng Đồ lại còn tồn tại?
Dựa theo lời của Đan Hoàng nói, đó là Trấn Áp Ma Binh mạnh nhất Ma giới, là trọng khí phòng ngự mạnh nhất, càng là Ma khí từ Hoang Cổ đến nay có thể chân chính chống lại Liệp Thần Thương.
Quá trình rèn đúc Ma Giới Hoàng Đồ càng là trước sau đã trải qua hai trăm ngàn năm, qua tay mười ba vị chủ nhân, sưu tập chín mươi chín khối xương đầu của các Ma Hoàng khác nhau, đã tượng trưng cho Ma tộc hai trăm ngàn năm phát triển lịch sử, càng là vũ khí mà Ma tộc công nhận có thể trưởng thành đến Đế binh nhất.
Khương Phàm cứ nghĩ là tôn Ma Hoàng kia thành thật, không nghĩ tới hắn cũng không an phận, lại còn kéo Tịch Nhan của hắn vào.
- Không biết Ma Giới Hoàng Đồ có phải còn hoàn chỉnh hay không.
Thiên Hậu càng mong đợi món Ma Binh chống lại Liệp Thần Thương kia hơn.
Đông Hoàng Càn nhìn thấy đáy mắt Thiên Hậu bắn ra tinh quang thì lắc đầu càng thở dài, hai người này...
- Đi thôi, đi Thiên Kiếm Thần Tông gặp lão bằng hữu một chút.
Khương Phàm thu thập tâm tình, mang theo bọn người Thiên Hậu chạy tới bên ngoài Thiên Kiếm Thần Tông mấy trăm dặm.
Bầu không khí bên trong Thiên Kiếm Thần Tông khá an tĩnh nhưng lại hơi có vẻ khẩn trương, tất cả trưởng lão cùng các đệ tử đều đang ngắm nhìn cự thú thần bí giáng lâm tại đỉnh núi chủ phong.
Người khoác vảy rồng, chân đạp mây trắng, uy phong lẫm liệt, thần tuấn phi phàm.
Nó có tổng cộng tám cái đầu, tượng trưng cho Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Lôi, cùng ánh sáng. Còn có một cái đầu đang thành hình hắc ám.
Ngũ Hành, Phong Lôi, Thiếu Âm, Thiếu Dương, đó chính là Tổ Kỳ Lân!
Thống lĩnh tuyệt đối của Kỳ Lân Yêu tộc trong truyền thuyết, càng là tồn tại trong mười hai Yêu Tổ có thể nhất khiêu chiến Chí Tôn Yêu Tổ.
Nghe nói Tổ Kỳ Lân đã biến mất đã từ rất lâu, ngay cả Kỳ Lân Yêu tộc cũng đang kéo dài hơi tàn, mà bây giờ, một tôn Kỳ Lân lại sống sờ sờ đứng tại đỉnh núi chủ phong, phản chiếu ở bên trong tầm mắt của bọn hắn.
Bên ngoài Kiếm Tông, triều cường mãnh liệt, ầm ầm sóng dậy, giữa thiên địa không có cuồng phong, lại sóng lớn ngập trời, một con dị thú cực lớn đến để cho người ta hít thở không thông đang vòng quanh năm hòn đảo, tôn Kỳ Lân kia chỉ là biến mất từ rất lâu, nhưng đây lại là cấp Yêu Tổ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, Côn Bằng!!
Đám Lôi Bằng ở trên đỉnh núi Thần tông đều đang run lẩy bẩy, hạ thấp cái đầu cao ngạo của mình.
Ngoài ra còn có Thái Dương Kim Ô, treo cao tại bầu trời, như mặt trời rọi khắp vạn dặm Thiên Hải, càng có Huyền Vũ vượt sóng mà đi, chìm nổi ở bên trong triều cường.
Mà những Yêu Tổ khủng bố tuyệt luân này, tất cả đều thần phục với nam tử trên đỉnh núi kia —— Phần Thiên Thần Hoàng!
Tưởng tượng năm đó, lần đầu tiên Khương Phàm tới nơi này, bọn hắn vẫn là một mảnh mâu thuẫn và đối kháng, mà bây giờ, chỉ mới mấy năm ngắn ngủi mà thôi, bọn hắn lại chỉ có thể nhìn lên, không ai dám lên tiếng.
Chỉ một cái suy nghĩ của nam tử kia thì đã có thể quyết định vận mệnh cùng sinh tử của thần tông kiêu ngạo như bọn hắn.
Cổ Thần đứng tại đỉnh núi, nghênh đón bọn người Khương Phàm.
Toàn thân mặc áo trắng, không nhiễm trần thế, dáng người thẳng tắp, khí thế như kiếm, sau khi trở lại cảnh giới Thánh Hoàng lại hấp thu thần nguyên lực, cả người không còn nội liễm giống như lúc trước nữa, mà đã nhiều hơn mấy phần phong mang sắc bén.
Như là một thanh kiếm sắc, đã ra khỏi nửa vỏ kiếm.
Tông chủ Cổ Vân Thiên, phó tông chủ Phó Hành Không, Mạnh Bình, Lôi Bằng tộc trưởng, đều theo sát ở hai bên.
Nhìn Khương Phàm bây giờ nhất thống Thương Huyền, uy lẫm thiên hạ, trong lòng bọn họ càng là rung động nhiều hơn.
Trước khi chuyện thật sự xảy ra, ai cũng không nghĩ tới Khương Phàm sẽ thành công, mà lại còn sẽ thành công trong một thời gian như vậy.
Mặc dù Khương Phàm còn đứng trước Bát Châu Thập Tam Hải uy hiếp, nhưng ít ra là bây giờ Khương Phàm đã thành công.
- Cổ Thần, lại gặp mặt.
Khương Phàm nhảy xuống khỏi Tổ Kỳ Lân, mỉm cười đi tới chỗ Cổ Thần.
- Thiên Hậu, đã lâu không gặp.
Cổ Thần khẽ vuốt cằm, lại là chào hỏi cùng Thiên Hậu.
Khương Phàm bay lên không vọt lên, trở lại trên lưng Tổ Kỳ Lân, đứng ở phía trước Thiên Hậu, ngăn cản ánh mắt Cổ Thần, một lần nữa nói:
- Cổ Thần, lại gặp mặt.
Cổ Thần bất đắc dĩ nói:
- Thời gian phụ lòng người, ông trời không có mắt, chúc mừng ngươi, trở lại Thần Hoàng.
Bọn người Phó Hành Không ở bên cạnh lúng túng giật nhẹ khóe miệng, lời nói này... giống như là đang mắng hắn.
- Ta đưa ngươi thần cốt linh tủy, nhận được chưa?
Khương Phàm làm bộ không nghe ra ý tứ trong lời nói.
- Trong lúc cấp bách, còn muốn tính ta.
Cổ Thần mang theo vẻ mặt lãnh tuấn, trong lời nói lại hàm ẩn chưa hết ý —— đều bận rộn như vậy, còn muốn lấy tính toán ta, thật thất đức.
- Đó là đương nhiên, kiếp trước ta có rất nhiều kẻ thù, ngươi xem như là một kẻ đặc biệt nhất.
Khương Phàm cũng mang đến cho hắn một câu ám ngữ —— không tính toán ngươi thì tính toán ai!
- Thần cốt linh tủy, lễ quá nặng, ta không chịu đựng nổi.
Cổ Thần ra hiệu với người bên cạnh, giao ra cho hắn.
- Cho thật?
Khóe mắt Cổ Vân Thiên giật giật, thần cốt linh tủy, thần vật chân chính.
- Không đáng.
Lời Cổ Thần nói tương đương với 'hàm súc'.
Vì một viên thần cốt linh tủy, toàn bộ tông môn đều phải dựng vào, không đáng.
- Nhưng cái này...
Cổ Vân Thiên thịt đau, đời này hắn còn không có gặp qua thần cốt linh tủy đây.
Bọn người Phó Hành Không muốn khuyên nhưng cũng không thế, dù sao cái món đồ chơi này rõ ràng chính là mồi câu, ngươi cắn, thì ngươi sẽ bị câu, phía sau chính là bị thả trên thớt gỗ, tùy tiện để cgi người ta là hấp hoặc mang đi chiên, nhưng... Thần cốt linh tủy a, thật sự là quá mê người.
Khương Phàm nói:
- Không cần trả lại, giữ đi.
Cổ Thần thản nhiên nói:
- Không được.
Thiên Hậu cũng nói:
- Giữ đi. Đây coi như là một chút tâm ý của ta, năm đó cám ơn ngươi.
Cổ Thần khẽ vuốt cằm:
- Vậy ta sẽ nhận.
Khương Phàm ngưng nghẹn im lặng.
Mặt đám người Phó Hành Không lộ xấu hổ, đây cũng quá...
Khương Phàm nói:
- Năm đó? Năm đó thế nào? Sau khi ta chết còn phát sinh một chút khúc nhạc dạo ngắn?
Cổ Thần lãnh đạm:
- Không liên hệ gì tới ngươi.
Chương 2715 Lên Thuyền Giặc (1)
Thiên Hậu nói:
- Thời điểm chúng ta giết ra Thiên Khải năm đó, hắn giả ý nghênh chiến, lại thừa dịp loạn mở đường cho chúng ta.
Cổ Thần thản nhiên nói:
- Hắn chết, đó là tự mình tìm. Ngươi không nên chôn cùng, không đáng.
Khương Phàm không chịu nổi, lui lại hai bước, nắm bả vai Thiên Hậu, lại hôn khuôn mặt kiều nộn của nàng một cái:
- Ngươi chết cái tâm kia đi, hài tử đều đã hai tuổi rồi!
Cổ Thần lắc đầu:
- Ta không để ý.
Bầu không khí trên đỉnh núi lập tức trở nên tế nhị.
Khương Phàm nhắm mắt lại, bình phục cảm xúc:
- Nói chuyện chính sự trước. Hôm nay ta tới mục đích rất rõ ràng, chính là muốn hợp tác cùng Thiên Kiếm Thần Tông các ngươi.
- Ta vừa mới hàm súc thái độ, nếu để cho ngươi mê mang, ta có thể minh xác nói cho ngươi... Không hợp tác.
- Thiên hạ đang gặp sóng gió kịch biến, ngươi tình nguyện không đếm xỉa đến Thiên Kiếm Thần Tông?
- Mưa gió quá lớn, vẫn nên giữ mình.
- Kích tình năm đó của ngươi đâu rồi?
- Ta vĩnh viễn vẫn là ta. Kích tình bất cứ lúc nào cũng có thể lấy, lúc cần vẫn nhất định phải có tỉnh táo. Tha thứ ta nói thẳng, ngươi có thể nhất thống Thương Huyền, có thực lực, có mưu lược, cũng có nhân tố đặc biệt, trong này quan trọng nhất chính là Sí Thiên giới và Cửu Thiên Thần Giáo.
- Bằng vào ưu thế không gian, các ngươi có thể tránh né vây bắt, có thể ẩn nấp để tu luyện, còn có thể ép tất cả hoàng đạo cô thủ tổ địa, khó mà liên minh. Nhưng ưu thế như thế này ở trong chiến tranh sau đó sẽ không có ý nghĩa quá lớn. Bát Châu Thập Tam Hải tụ họp Không Võ lại có thể tuỳ tiện khóa chặt thế giới Hỗn Độn, linh văn đặc biệt, vũ khí đặc thù càng có thể lôi thế giới Hỗn Độn ra khỏi hư không, một mực đính tại giữa thiên địa.
- Trong lúc Thương Huyền nội chiến đó, 'thế giới Hỗn Độn có thần' có lẽ là một uy hiếp không nhỏ, Xích Thiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng chiến tranh thật sự đã sắp tiến đến, động một tí ba năm thần linh liên hợp hành động, 'thế giới Hỗn Độn có thần' không có chút lực uy hiếp nào, ngược lại còn có thể kích thích các phương vây bắt.
- Không có không gian pháo đài, các ngươi sẽ triệt để bại lộ ở trước mặt Bát Châu Thập Tam Hải, bọn hắn tuỳ tiện liền sẽ chia cắt ăn hết các ngươi. Chỗ dựa lớn nhất để Thương Huyền tổ địa chấn nhiếp Đế tộc là đạo ngấn mà Hư Không Đế quân lưu lại, truyền thuyết là vị Đế Quân đầu tiên có thể đặt chân tại Thương Huyền sẽ bị cưỡng ép đưa đến nơi cực sâu của vũ trụ.
- Nhưng nếu như Bát Châu Thập Tam Hải liên hợp lại, căn bản không cần Đế Quân ra tay. Ta dám chắc chắn, các ngươi không kiên trì được một năm.
Cổ Thần lắc đầu, nếu Khương Phàm cố ý giả ngu, hắn sẽ minh xác tỏ rõ thái độ. Mặc dù hắn một lần nữa trở về cảnh giới Thánh Hoàng, cho Thiên Kiếm Thần Tông một cái thuốc an thần. Nhưng, liên tục ba ngàn năm nay, Thiên Kiếm Thần Tông đều chỉ có hắn vị này Thánh Hoàng, ép hắn không thể không nhấc lên nguy hiểm tính mạng, một lần lại một lần mạo hiểm luân hồi. Mặc dù đều thành công, nhưng mỗi lần trước luân hồi dày vò, cùng luân hồi đau đớn, đều để hắn khắc cốt ghi tâm. Trong lòng của hắn, Thiên Kiếm Thần Tông rất yếu đuối. Hắn liên tục ba thế bảo vệ Thiên Kiếm Thần Tông, cũng làm cho hắn càng quý trọng nơi này hết thảy. Hắn cứ việc rất muốn nhúng tay Thương Huyền đại chiến, nhưng biết rõ bên trong nguy hiểm. Hắn có khả năng làm lớn nhất thỏa hiệp, chính là không cùng Khương Phàm là địch, không đi xâm lấn Thương Huyền, tuyệt đối không thể nào mang theo yếu ớt Thiên Kiếm Thần Tông, đứng ở Khương Phàm bên cạnh, cùng thiên hạ là địch.
Khương Phàm tiếc nuối lắc đầu:
- Nói như vậy ngươi là không muốn nhúng tay chuyện Thương Huyền?
- Ta còn cần phải giải thích kỹ lưỡng hơn sao?
- Nếu như Thiên Hậu khuyên ngươi thì sao?
- Ta không thể vì hạnh phúc của chính ta mà đều dựng toàn tông vào.
- Xéo đi, ta nói là khuyên ngươi, không nói cho ngươi! Nếu ngươi đã có thái độ này, vậy thì thật đáng tiếc, Hoàng Nê Đài, ta sẽ thu đi.
- Chậm đã, Hoàng Nê Đài là của ta.
- Thoạt nhìn là của ngươi, nhưng kỳ thật chính là của ta.
- Ngươi đời này làm thổ phỉ nghiện rồi? Cái gì cũng đều là của ngươi?
Rốt cuộc vẻ mặt của Cổ Thần cũng nghiêm túc lên.
Nguyên nhân quan trọng mà hắn không muốn nhúng tay trận thiên hạ kịch biến này cũng là bởi vì tòa Hoàng Nê Đài này.
Có Hoàng Nê Đài, hắn sẽ có thể phong tỏa tông môn, từ từ trưởng thành, cho đến khi thành thần. Như thế thì hắn đã có thể ngồi xem sóng gió nổi lên, cũng có thể chống cự uy hiếp, chân chính đưa thân vào thế ngoại.
- Hoàng Nê Đài tổng cộng có mười tám tòa, sở dĩ đồng thời xuất hiện ở các nơi. Nguyên nhân, chính là ta đã đánh thức chủ nê đài tại Thương Huyền.
- Mười tám tòa?
Sắc mặt của bọn người Cổ Vân Thiên đại biến, loại thần vật này lại còn đồng thời xuất hiện mười tám cái?
Chủ nê đài là cái gì, chẳng lẽ còn có thể thao túng nê đài khác?
- Thời điểm Minh Cổ Ma tộc và Thôn Thiên Ma tộc đến vây bắt các ngươi, chưa nói qua các nơi đều xuất hiện Hoàng Nê Đài?
Đám người hai mặt nhìn nhau, đúng là đã nói, nhưng không nói cụ thể số lượng.
Mười tám tòa, mười tám tòa thần vật?
Chủ nê đài lại là vũ khí với vấn đề gì?
Khương Phàm nói:
- Hoàng Nê Đài ở giữa tồn tại liên hệ đặc thù, cũng không phải ngươi muốn giữ lại là có thể giữ lại. Ta có thể thẳng thắn nói cho ngươi, vào cái ngày ta chân chính khống chế chủ nê đài đó, sống và chết của tất cả chủ nhân phân nê đài, đều là do ta khống chế. Nếu như ngươi nhận chủ với Hoàng Nê Đài, chẳng khác nào đều giao cho sự sống và cái chết của mình ta!
Cổ Thần có chút ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy rốt cuộc cũng nhìn về hướng Khương Phàm, ánh mắt sắc bén trong mang theo sự hồ nghi.
Thiên Hậu nói:
- Chúng ta nhất định phải khống chế càng nhiều nê đài hơn mới có thể bảo đảm chàng chân chính khống chế chủ nê đài, một khi chủ nê đài bị chúng ta khống chế, sống chết của tất cả chủ nhân của phân nê đài, đều sẽ chỉ trong một cái suy nghĩ của chúng ra. Nói câu tàn khốc, thần cốt linh tủy, đã trả cho ngươi ân tình năm đó, giữa chúng ta không thiếu nợ nhau lẫn nhau. Nếu như ngươi hợp tác với chúng ta, chúng ta có thể để lại phân nê đài, giúp ngươi thành thần, cam đoan không động đến tính mệnh của ngươi. Nhưng, nếu như ngươi từ chối, bất luận như thế nào chúng ta cũng đều sẽ mang đi, bởi vì chúng ta thật sự rất cần.
Trong bầu không khí an tĩnh trên đỉnh núi lại nhiều hơn mấy phần kiềm chế.
Chủ nê đài thật có thể khống chế sinh tử của chủ nhân phân nê đài?