Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 116 Trò Đùa Hay Là m Mưu (1)

Khương Phàm nhìn đám nữ tử , lại nhìn tiểu hài nhi bên cạnh, Yêu Đồng? Tiểu tử này quả nhiên không đơn giản.

- Ngươi đã đi ra mấy ngày?

Nữ tử chú ý tới Khương Phàm, nhưng chỉ liếc mắt nhìn qua, không có để ý.

- Nhớ không rõ.

Tiểu hài nhi "Nhu thuận" đáp trả.

- Ngươi tốt nhất bây giờ liền trở về, nếu không chúng ta phải thông báo tông môn ngươi.

Lão ẩu cảnh cáo Yêu Đồng, vây quanh nữ tử thánh khiết rời khỏi.

- Các nàng là ai?

Khương Phàm tò mò hỏi.

- Thánh Nữ tông.

- Ngươi là tông nào?

- Không có tông không có môn. Ta phải trở về, hôm nào gặp lại. Vẫn là nơi lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, giữ lại hết hồn đan cho ta.

Tiểu hài nhi quay người lại biến mất trong rừng rậm, giống như thật sợ các nàng sẽ thông báo tông môn.

- Tất cả người trong La Phù sơn mạch đều là quái nhân.

Khương Phàm mang theo Bạo Viên rời khỏi, thuần thục khống chế hỏa diễm, đem Bạo Viên cao hơn năm mét luyện thành ba viên đan dược. Thu vào thanh đồng tiểu tháp, tiếp tục tôi luyện trong rừng rậm

Khi Khương Phàm trở lại Thiên Sư tông, đại hội thu đồ đệ dài đến mười ngày đã kết thúc.

Bởi vì lúc trước Khương Phàm đại chiến Kim Cương tông, Thiên Sư tông lại mạnh mẽ đoạt lại quặng mỏ Tây Nam. Trong mấy ngày ngắn ngủi, danh uy Thiên Sư tông đại chấn. Người đến đây báo danh càng ngày càng nhiều, ngày thứ mười đã tới hai ngàn người.

- Khương Phàm, ngươi chạy đi đâu thế?

Dạ An Nhiên nghe được Khương Phàm trở về liền chạy tới trước tiên.

- Quen thuộc cảnh vật xung quanh một chút. Có chuyện gì sao?

- Ngươi mới tới La Phù sơn mạch, đối với nơi này còn không hiểu rõ, nếu như ngươi muốn đi ra ngoài, ta có thể bồi tiếp ngươi, cũng có thể an bài Thanh Văn bồi tiếp ngươi.

Dạ An Nhiên liên tiếp mấy ngày đều không gặp được người, thật sợ Khương Phàm xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

- Ta quen được một người. Các ngươi chiếm được quặng mỏ tinh thạch chưa?

Khương Phàm từ tám tuổi đã lịch luyện ở trong Đại Hoang, kinh nghiệm sinh tồn đã sớm lắng đọng đến trong lòng, hắn quen thuộc một người, cũng am hiểu một người.

- Gặp được chút phiền phức, bất quá vẫn chiếm được. Phụ thân rất cảm tạ ngươi, ngày thứ hai đã để ta đến gọi ngươi, kết quả ngươi đi đâu mất. Khương Phàm, ta nghĩ chúng ta xem như bằng hữu, ta sẽ không can thiệp tự do của ngươi, nhưng ngươi ngàn vạn lần phải chú ý an toàn. Ngươi có gì cần, mặc kệ là võ pháp, đan dược hay là những vật khác, đều có thể đến chủ phong phía đông Dược sơn đi lấy. Phụ thân đã tự mình căn dặn nơi đó.

Khương Phàm nói tiếng cám ơn, từ nhấc lên thùng nước trong giếng nước bên cạnh, chuẩn bị rửa sạch tất cả đều vết máu trêи người, thế mà vừa quay đầu, Dạ An Nhiên vẫn còn đứng ở nơi đó.

- Còn có chuyện gì sao? Ta chuẩn bị tắm rửa.

- Là có chuyện, nhưng ta đã thay ngươi cự tuyệt.

Dạ An Nhiên có dáng người cao gầy ưu mỹ, da thịt oánh nhuận như ngọc, mặc dù xuất thân tông môn nhưng bởi vì Thiên Thư linh văn lại có một loại khí chất ưu nhã tôn quý mê người.

Nữ tử động lòng người như nàng vô luận đi đến đâu cũng có thể làm cho người khác say mê, duy chỉ có đứng ở trước mặt Khương Phàm, lại luôn không được để ý tới.

Đôi mắt kia nhìn nàng và nhìn người bình thường thì không có gì khác biệt, cái này khiến nàng có chút phiền muộn.

- Chuyện gì?

Khương Phàm rửa mặt, kéo huyết y trêи thân xuống, thuận miệng hỏi.

Hắn không để ý hình tượng lại để cho Dạ An Nhiên không còn gì để nói.

- Kim Cương tông không cam tâm thất bại, mấy ngày trước phái người đến hạ chiến thư. Nhưng không phải đi lôi đài, mà là... n Oán Tràng!

- Cái gì là n Oán Tràng?

- Thượng Thanh tông, Ngọc Đỉnh tông, Thiên Cương tông có thực lực mạnh nhất, địa vị cao nhất trong La Phù Thập Bát Tông, tịnh xưng Tam Tôn Chủ La Phù. Bên trong Ngọc Đỉnh tông có rất nhiều Luyện Đan sư, toàn bộ một nửa đan dược La Phù sơn mạch đều từ nơi đó mà ra, cho nên bọn hắn không chỉ có địa vị rất cao, mà lực ảnh hưởng có thể xưng là đứng đầu Tam Tôn. Hơn ba trăm năm trước, một vị luyện đan kỳ tài của Ngọc Đỉnh tông phạm vào trọng tội, lẽ ra đã xử tử. Nhưng tông chủ ái tài, các trưởng lão càng không nguyện ý lãng phí tư chất của hắn, liền nghĩ đến một biện pháp.

- Bọn hắn ở ngoài Ngọc Đỉnh tông, định ra một mảnh rừng núi lớn, bên trong đổ đầy Yêu thú hung tàn. Quy định đệ tử dưới Linh Nguyên cảnh trong tông phạm vào trọng tội đều sẽ bị ném tới bên trong mười ngày. Nếu như sống sót, trọng tội có thể biến đổi khinh tội (tội nhẹ), khinh tội có thể biến vô tội. Trải qua mấy trăm năm, nơi đó thành n Oán Tràng toàn bộ La Phù sơn mạch. Phạm vi một trăm dặm, hàng năm chỉ mở ra một lần.

- Nhưng, mở ra đối với Linh Anh cảnh cửu trọng thiên, bởi vì người ở cảnh giới này đều tuổi trẻ, phạm vào sai lầm có thể tha thứ, cửu trọng thiên cũng là một cảnh giới rất mấu chốt, chết cũng chỉ hơi tiếc. Bởi vì thế mà nơi đó biến thành "Thịnh hội" toàn La Phù sơn mạch, mỗi lần Ngọc Đỉnh tông sẽ còn xuất ra ba viên Kim Tủy Đan, ban thưởng cho người chiến thắng.

- Viên đan dược kia vô cùng trân quý, có thể bảo đảm Linh Anh cảnh cửu trọng thiên thuận lợi ngưng tụ linh nguyên, tiến vào Linh Nguyên cảnh, còn có thể phạt mao tẩy tủy, cường kiện thể phách, nghe nói còn có mở rộng khí hải, tẩm bổ linh văn, công hiệu rất thần kỳ. Cũng chính là bởi vì dạng này, mỗi lần mở ra, đều sẽ khiến đệ tử các tông tràn vào. Nơi đó không chỉ còn là n Oán Tràng, cơ hồ đã thành Tu La tràng.

Dạ An Nhiên kỹ càng giới thiệu tình huống nơi đó, mặc dù nàng không có đi qua, nhưng biết rõ nơi đó hỗn loạn cùng nguy hiểm.

Khương Phàm hỏi:

- Tính thế nào mới là người chiến thắng?

- Mỗi người đi vào, trêи thân đều sẽ treo một ngọc bài, một bộ phận Yêu thú nơi đó trêи thân cũng sẽ treo ngọc bài. Mười ngày sau, ai ra được, trêи thân nhất định phải có ngọc bài, nếu không... Chết!

- Ba vị đạt được nhiều ngọc bài trước nhất thì xem như người chiến thắng. Ngoài ra, người nhiều ngọc bài nhất còn có thể hướng hai vị kia khởi xướng khiêu chiến, bên thắng có thể hướng Ngọc Đỉnh tông yêu cầu một viên đan dược chuyên môn.
Chương 117 Trò Đùa Hay Là m Mưu (2)

Khương Phàm hiểu, bởi vì Kim Tủy Đan rất dụ hoặc, tất cả mọi người tiến vào vùng rừng rậm kia, người nào cũng đều biến thành con mồi.

Ai muốn đan dược thì cần càng nhiều ngọc bài.

Một từ "Càng nhiều", cũng đủ để cho bất luận kẻ nào cũng phải lâm vào điên cuồng. Bởi vì cuối cùng trước khi mở màn, ai cũng sẽ cảm giác mình "Không đủ", có thể "Càng nhiều".

Về phần người đến n Oán Tràng tìm kiếm cứu rỗi, không chỉ phải đối mặt uy hϊế͙p͙ của Yêu thú, còn phải đứng trước sự săn bắt của những người khác.

- Ngọc Đỉnh tông không bán Kim Tủy Đan ra bên ngoài, sẽ chỉ cấp cho n Oán Tràng, cho nên càng lộ ra trân vẻ quý. Kim Tủy Đan rất thích hợp với ngươi, đối với Thánh linh văn ngươi có hiệu quả điều dưỡng rất tốt, bất quá cảnh giới ngươi không đủ, coi như... Chờ chút, ngươi đã đột phá?

Dạ An Nhiên lúc này mới chú ý tới khí tức Khương Phàm so trước đó đã mạnh hơn.

- Trước đó mấy ngày vừa đột phá.

- Kim Cương tông đề ra điều kiện gì để mời ta đi... ừm... Chịu chết?

Dạ An Nhiên lắc đầu, đột phá trọng yếu như vậy mà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi liền làm được, nàng năm đó cũng phải hơn nửa năm.

- Hai tòa quặng mỏ. Nếu như ngươi có thể còn sống, bọn hắn nguyện ý giao ra hai tòa quặng mỏ, nếu như ngươi chết ở bên trong, chúng ta cũng sẽ cho lại Kim Cương tông hai quặng mỏ.

Khương Phàm cười:

- Kim Cương tông mới có vài quặng mỏ, vừa ném đi một tòa, lại lấy ra đến hai tòa? Tông chủ của bọn hắn nếu không phải đồ đần thì không có khả năng gây trò đùa như thế. Trừ phi... Bọn hắn có niềm tin vô cùng tuyệt đối, giết chết ta.

- Thiên tài trẻ tuổi nhất Kim Cương tông, đúng lúc là Linh Anh cảnh cửu trọng thiên. Xác thực mà nói, nàng đã ngưng tụ ra linh nguyên, nửa năm trước đã có thể đột phá, lại một mực đè ép cảnh giới, chờ đợi n Oán Tràng mở ra. Nàng không phải Thánh linh văn, lại có được song linh văn hiếm thấy, tựa như thiếu niên Cửu Tiêu cung truy sát ngươi trong thành Bạch Hổ vậy.

Khương Phàm yên lặng suy nghĩ:

- Các ngươi có tin tức bọn người Vương gia chưa?

- Phạm vi La Phù sơn mạch vô cùng lớn, tông môn nhiều, bí cảnh càng nhiều, nếu như bọn hắn giấu đi, muốn tìm được rất khó, bất quá chúng ta sẽ cố hết sức.

Khương Phàm nhẹ gật đầu:

- Ta tham gia!

- Ta tin tưởng thực lực của ngươi, nhưng Kim Cương tông khẳng định sẽ hợp tác với Thiên Cương tông

Dạ An Nhiên hi vọng hắn có thể đi, nhưng cũng lại không hy vọng hắn đi.

Hai tòa tinh quáng làm tiền đặt cược, dụ hoặc quá lớn, cũng mang ý nghĩa rằng bọn hắn sẽ ăn chắc Khương Phàm.

- Chừng nào thì bắt đầu?

Khương Phàm không sợ khiêu chiến, hắn chỉ lo lắng cho bọn người Vương gia. Nếu như Vương gia một mực ẩn giấu, bọn hắn đi đường vòng đến La Phù, hay chạy đến nơi khác?

Hắn muốn ồn ào tạo ra chút động tĩnh, để tên của hắn truyền khắp La Phù. Hắn muốn để mấy người Vương gia biết, hắn ở đây, hắn còn sống. Hắn không thể ký thác hi vọng trêи thân người khác, tìm Khương gia dù sao cũng là chuyện của chính hắn.

- Sau mười hai ngày nữa. Nếu như ngươi nhất định phải kiên trì, ta sẽ an bài mấy vị đệ tử phối hợp với ngươi.

- Nếu như ta ở nơi đó cho thấy Thánh linh văn, bại lộ thân phận, các ngươi xử lý như thế nào?

- Ngươi không cần lo lắng gây tai hoạ cho chúng ta đang, đối với Lang Gia quốc, La Phù Thập Bát Tông từ trước đến nay cùng chung mối thù, bọn hắn lại không dám đi thẳng đến nơi này bắt người.

Khương Phàm nhẹ gật đầu, có lời này hắn đã an tâm.

Hắn thật sợ bi kịch Khương Vương phủ tái diễn.

- Khương Phàm, ngươi đi gặp phụ thân ta chứ?

Dạ An Nhiên nhìn thiếu niên trước mặt, thần sắc có chút phức tạp.

Mặc dù tuổi gần mười ba tuổi, nhưng lại có sự trầm ổn tỉnh táo không hợp tuổi tác. Mặc dù tùy tiện lại không trương dương. Mặc dù cường thế, lại không phách lối. Hoàn toàn không giống với những kẻ được gọi là thiên tài trong võ viện mà nàng nhìn thấy

Là bản tính như vậy, hay là Khương Hồng Võ bồi dưỡng tốt?

Nhưng, nàng mặc dù kéo Khương Phàm vào Thiên Sư tông, nhưng dù sao vẫn cảm giác giữa hắn và nàng có khoảng cách gì đó. Không thể nói xa lạ, cũng tuyệt không tính là quen thuộc.

Khương Phàm hẳn không phải cố ý trốn tránh nàng, mà là... Nói như thế nào đây, thật giống như đắm chìm trong thế giới của mình.

- Các ngươi đều bề bộn nhiều việc, ta sẽ không quấy rầy.

Khương Phàm không hiểu ý của Dạ An Nhiên, cũng không muốn hiểu.

Hắn chỉ tới đây ở tạm, thuận tiện giải quyết phiền phức của Thiên Sư tông hồi báo ân cứu mạng.

Chỉ thế thôi.

- Ngươi tới chậm.

Trong núi rừng phía ngoài Thiên Sư tông, Mộ Dung Xung đứng trong một hẻm núi bí ẩn, nhìn Cổ La đang cẩn thận tiến đến.

- Trong tông có rất nhiều chuyện phải xử lý.

Sau khi Cổ La xác định không có đệ tử tông môn nào mới trầm mặt đi tới.

- Suy tính thế nào?

- Khương Phàm chưa chắc sẽ tham gia n Oán Tràng.

- Ta nhìn người rất chuẩn, hắn sẽ tham gia. Dạ An Nhiên vừa về Thiên Sư tông, cần cơ hội hiện ra tư thái. Hai tinh quáng làm tiền đặt cược cũng đủ làm cho Dạ Thiên Lan quyết định mạo hiểm.

- Nàng muốn hiện ra tư thái, nhưng nàng không ngốc, tông chủ càng không ngốc.

- Bọn hắn ngốc hay không ngốc quyết định bởi việc bọn hắn có bao nhiêu lòng tin đối với Khương Phàm

Mộ Dung Xung không nói nhảm cùng hắn, trực tiếp hỏi:

- Ngươi tiếp nhận hay không tiếp nhận?

- Cảnh giới Khương Phàm vẫn chưa đến cửu trọng thiên.

- Tiếp nhận, hay không tiếp nhận?

- Các ngươi có nắm chắc giết Khương Phàm?

- Tiếp nhận, hay không tiếp nhận?!

Cổ La nhíu mày nhìn Mộ Dung Xung, rất bất mãn thái độ của hắn, nhưng trầm mặc thật lâu, lại hít một hơi, nắm chặt nắm đấm:

- Ta trước tiên phải nói rõ ràng, ta không phải phản bội Thiên Sư tông, ta chỉ muốn bảo vệ Thiên Sư tông!

Mộ Dung Xung thản nhiên nói:

- Đương nhiên. Thiên Sư tông năm đó bị thương quá nặng, cần nghỉ ngơi lấy lại sức, không nên mù quáng hiện ra tư thái cường thế.
Chương 118 Mở Màn Oán Tràng

- Ta sẽ nghĩ biện pháp tham gia n Oán Tràng, nhưng các ngươi nhất định phải bảo đảm giết tên Khương Phàm tai hoạ này.

Cổ La mặc dù rất xoắn xuýt, nhưng vẫn hạ quyết tâm.

Hắn phải dùng phương thức của mình bảo hộ Thiên Sư tông, không thể dung túng Dạ An Nhiên làm xằng làm bậy.

- n Oán Tràng có quy củ, mỗi tông nhiều nhất có thể đi vào năm đệ tử. Tính cả Khương Phàm cùng ngươi, còn lại ba danh ngạch, ngươi có nắm chắc khống chế?

- Ngươi không cần phải để ý đến ta, một mực cam đoan giết Khương Phàm.

- Ngu xuẩn.

Mộ Dung Xung nhìn bóng lưng Cổ La rời khỏi, hừ một tiếng, nói với người bên cạnh:

- Thông tri Kim Cương tông. Đưa người của ta vào đi, chơi như thế nào, phải xem bọn hắn.

Khương Phàm ngồi trong đình viện, ngồi xếp bằng minh tưởng, tìm hiểu Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền trong đầu, đạo thú quyền thứ hai.

Cự Tượng Quyền!

Hổ Khiếu Quyền có được lực bộc phát cường đại, mà Cự Tượng Quyền thì có được lực trùng kϊƈɦ phá hủy hết thảy. Nhưng phương thức ngưng tụ và trình độ phóng thích của hai bộ quyền pháp đều có sự bất đồng rất lớn.

Sau khi Khương Phàm cẩn thận nghiên cứu liền chạy tới Dược sơn cạnh chủ phong.

Nói là Dược sơn, nhưng thật ra là một mảng sơn lĩnh rất lớn, chập trùng lên xuống trọn vẹn tám đỉnh núi, mà lại dùng pháp trận kiến tạo ra hoàn cảnh khác biệt.

Từ xa nhìn lại, kỳ quang lượn lờ, mê vụ bốc hơi, mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi.

- Thiên Sư tông mặc dù thế yếu nhưng nội tình rất đủ.

Khương Phàm cảm khái, đi tới trong thạch điện Dược sơn trước mặt:

- Ta muốn chút Ngọc Tượng Quả!

- Ngươi là Khương Phàm?

Một tiếng kinh hô vang lên trong thạch điện, ánh mắt các đệ tử đều đồng loạt tụ tới, thạch điện lớn như vậy đều yên lặng.

- Nơi này có Ngọc Tượng Quả không?

- Có!! Có có có!

Một nữ đệ tử xinh đẹp đáng yêu chạy tới, ngạc nhiên đánh giá hắn.

- Ta có thể gọi ngươi Khương Phàm sư huynh không?

- Gọi sư đệ là được rồi.

- Như vậy sao được, ngươi là đại đệ tử của tông chủ.

- Cái này... Cũng được.

- Ngươi ngày đó quá lợi hại, vậy mà có thể đánh bại đám phách lỗi Kim Cương tông kia. Ta gia nhập Thiên Sư tông hai năm, còn lần đầu tiên nhìn thấy Kim Cương tông chật vật như vậy.

Các đệ tử xung quanh khác đều tụ tới, kϊƈɦ động nghị luận trận tranh tài ngày đó.

Đột nhiên xuất hiện nhiệt tình để Khương Phàm rất không thích ứng, bất quá lúc hắn đang nghĩ biện pháp thoát thân, trong thạch điện đột nhiên yên tĩnh trở lại.

- Cổ La sư huynh tới.

Rất nhiều người nhìn thiếu niên oai hùng trước cửa điện, âm thầm nhếch miệng, thối lui đến bên cạnh.

Mặc dù Khương Phàm trở thành đệ tử thân truyền của tông chủ, nhưng dù sao thời gian quá ngắn, địa vị trong lòng chúng đệ tử vẫn còn không bằng Cổ La.

- Ngươi đột phá đến cửu trọng thiên rồi?

Cổ La đi đến bên cạnh Khương Phàm, đang muốn nhắc nhở hắn mau chóng đột phá, không nghĩ tới hắn vậy mà đã đột phá.

Trách không được mấy ngày nay một mực không có gặp được hắn, nguyên lai là bị tông chủ bí mật mang đi nuôi dưỡng.

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi cảm thấy chua xót.

Dựa vào cái gì?!

- Cổ La sư huynh muốn chỉ giáo?

- Ngươi nếu là cửu trọng thiên liền có tư cách tiến vào n Oán Tràng. Ta sẽ hướng tông chủ xin chỉ thị, cùng đi với ngươi.

- Không cần phiền phức Cổ La sư huynh, Dạ An Nhiên sẽ an bài.

- Ta thích hợp nhất! Không cần lo lắng, mặc dù ta không thích ngươi, nhưng ta càng coi trọng Thiên Sư tông. Danh ngạch tiến vào n Oán Tràng, còn có ta.

Cổ La không nói thêm nữa, rời khỏi thạch điện.

- Khương Phàm sư huynh, ngươi phải vào n Oán Tràng?

Đệ tử xung quanh kinh ngạc nhìn Khương Phàm khi biết hắn sẽ tới nơi có thể mất mạng kia.

Khương Phàm chậm rãi gật đầu, giờ khắc này lại nhớ tới lời Dạ An Nhiên nói kia.

Cầm hai tòa quặng mỏ làm tiền đặt cược?

Đây cũng không phải chỉ là lấy máu đơn giản như vậy, mà là lột da đào thịt!

Nói rõ Kim Cương tông có niềm tin tuyệt đối!

Tuyệt không chỉ là hợp tác đơn giản với Thiên Cương trêи mặt nổi như vậy.

Bọn hắn, có ám chiêu!

Khương Phàm mỉm cười hỏi đệ tử bên cạnh:

- Ngọc Tượng Quả ở nơi nào vậy?

- Nơi này có hàng tồn, nếu như không đủ, tòa Dược sơn thứ ba còn có rất nhiều.

Một vị đệ tử nhiệt tình dẫn Khương Phàm đi vào trong thạch điện.

Khương Phàm không khách khí lấy đi tất cả Ngọc Tượng Quả trong thạch điện.

Loại linh quả này có thể tăng cường thể chất, cường kiện xương cốt, nhưng công hiệu rất bá đạo, không nên dùng nhiều, cho nên trong thạch điện cất giữ rất nhiều, trọn vẹn hơn sáu mươi quả.

Khương Phàm chưa có trở lại đình viện mà chui vào nơi núi rừng sâu xa.

Lần lượt phóng thích hỏa diễm mãnh liệt không ngừng ngưng tụ. Từ hỗn loạn đến thành hình, từ gào thét đến bạo tẩu.

Sau tám ngày.

- Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền!

Khương Phàm cuồng dã cất bước, liệt diễm sôi trào lên trời mười mét, kim quang chói mắt, nhiệt độ cao thiêu đốt bầu trời, cùng với tiếng oanh minh ù ù, một đầu cự tượng khổng lồ ầm vang thành hình, hùng tráng uy mãnh, sinh động như thật.

Cự tượng đạp tan mặt đất, như đàn voi chân thực đang tiến đến, giơ cao ngà và vòi lên.

Ầm ầm!!

Liệt Diễm Cự Tượng va chạm vào vách núi, đá vụn bắn tung toé, vết nứt lan tràn, liệt diễm cuồn cuộn thuận thế mà lên, ngay sau đó là một tiếng đinh tai nhức óc, cự tượng nổ tung, vách núi lan tràn đầy vết nứt sau đó ầm vang nổ tung.

Khương Phàm thở hổn hển, hài lòng nhìn lỗ lớn rộng vài chục thước phía trước.

Tuy nhiên, còn chưa đủ!

Tốc độ cô đọng Cự Tượng Quyền quá chậm, rất không thực dụng.

Khương Phàm ăn vào một viên linh đan, điều tức một hồi, lần nữa vọt vào rừng rậm nguy hiểm.

Săn giết mãnh thú!

Luyện chế huyết đan linh đan hồn đan!

Tu luyện Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền!

Thời điểm Tu La tràng mở ra còn lại một ngày, Khương Phàm về tới Thiên Sư tông.

Đám người Dạ An Nhiên, Cổ La đã chờ ở nơi đó.

- Chuẩn bị xong rồi?

Dạ Thiên Lan có chút hứng thú đối với tiểu gia hỏa này
Chương 119 Người Người Đều Nghi Ngờ

Mặc dù thành hắn là đệ tử thân truyền tông chủ như mình, thế nhưng một là không có ở trong tông diễu võ giương oai, hai là không có lấy quá nhiều đồ vật trong tông, ba là không có đòi hỏi võ pháp và thỉnh giáo hắn con đường tu luyện. Ngược lại là mỗi ngày ngâm mình ở trong rừng rậm nguy hiểm, tìm cũng không tìm thấy người.

Dạ Thiên Lan thậm chí có chút buồn bực, lần đầu tiên thu đồ đệ, lại bị không nhìn tới?

- Ai theo giúp ta tiến vào n Oán Tràng?

Khương Phàm hành lễ với Dạ Thiên Lan, ở trước mặt tông môn tử đệ, hắn không thể để cho tông chủ mất mặt mũi.

- Cổ La, Lưu Ba, Văn Ngạn, còn có Từ Dương Thạc. Văn Ngạn, Từ Dương Thạc là ngũ phẩm linh văn, Cổ La, Lưu Ba đều là lục phẩm linh văn, sẽ dốc toàn lực bảo đảm an toàn cho ngươi.

Dạ An Nhiên kỳ thật cũng không nguyện ý để Cổ La và Lưu Ba đi.

Thiên phú hai người này rất cao nhưng thái độ xử sự cũng rất bảo thủ.

Nhưng bọn hắn đã chủ động đưa ra thỉnh cầu, còn làm rất nhiều cam đoan, nên nàng mới đáp ứng.

Huống chi, Kim Cương tông và Thiên Cương tông mang theo khí thế hung hung, nàng cũng cần cường giả như Cổ La giúp đỡ Khương Phàm.

Khương Phàm nhìn bọn người Cổ La, nhẹ gật đầu, không nói thêm cái gì.

- Xuất phát.

Dạ Thiên Lan chỉ lên trời, Thanh Ưng khổng lồ xoay một vòng trêи không trung gào thét hạ xuống, cuốn lên cuồng phong mãnh liệt.

- Tông chủ ngài cũng đi?

Cổ La khẽ nhíu mày, sắc mặt đám người Lưu Ba sau lưng rõ ràng có biến hóa.

- Đây là lần đầu tiên Khương Phàm đối mặt La Phù Thập Bát Tông, ta làm sư tôn sao có thể không trình diện. Các ngươi chỉ cần hết sức bảo hộ Khương Phàm, sau khi trở về, ta tất có trọng thưởng.

n Oán Tràng, phạm vi một trăm dặm, núi nhỏ như rừng, cây già cứng cáp, sông lớn lao nhanh mà qua.

Nơi này quanh năm bị mê vụ nồng hậu dày đặc bao phủ, do cường giả Ngọc Đỉnh tông tự mình trấn thủ, nghiêm cấm bất kỳ kẻ nào tiến vào. Chỉ có hàng năm thời kỳ đặc biệt mới mở ra phong ấn, tiếp nhận đệ tử các phái trong La Phù tranh giành.

Khi Dạ Thiên Lan tự mình mang theo bọn người Khương Phàm đến nơi này đã đưa tới oanh động không nhỏ.

Các tông khác cơ bản đều là mấy vị trưởng lão tự mình dẫn đội, cực ít sẽ có tông chủ đích thân tới. Nhất là ‘Thập Bát Tông La Phù’ - đại tông tôn quý hiếm lại cường thế.

Bất quá, thời điểm khi mọi người nhìn thấy tông chủ Kim Cương tông, đều ý thức được chuyện gì.

Sân bãi náo nhiệt liên miên bỗng an tĩnh lại, mọi người tràn đầy phấn khởi nhìn qua bọn hắn.

- Xin mời Ngọc Đỉnh tông làm chứng, năm nay n Oán Tràng cần giải quyết một trận ân oán giữa Kim Cương tông và Thiên Sư tông. Nếu như Khương Phàm có thể còn sống đi ra khỏi Tu La tràng, Kim Cương tông ta cam nguyện dâng lên hai tòa mỏ lớn tinh thạch. Nếu như Khương Phàm chết trong Tu La tràng, Thiên Sư tông cần chuyển giao hai tòa mỏ lớn tinh thạch cho Kim Cương tông

Tông chủ Kim Cương tông - Kim Bất Hoán cưỡi một đầu cự lang toàn thân đen kịt, ánh mắt như đao, tư thái buông thả, cao giọng hướng trưởng lão Ngọc Đỉnh tông xin chỉ thị.

Bọn người Đại trưởng lão Bùi Vân Hải lạnh lùng nhìn một đoàn người Dạ Thiên Lan, Kim Cương tông lần này tới rất nhiều cường giả, chỉ cần Khương Phàm vừa chết, bọn hắn lập tức sẽ đi tiếp quản hai tòa quặng mỏ của Thiên Sư tông.

- Hai tòa quặng mỏ? Kim Cương tông điên rồi!

- Bọn hắn vừa ném đi một tòa, lại lấy ra đến hai tòa? Lúc nào quặng mỏ trở thành trò đùa như thế!

- Đây cũng là một trận đánh cược lớn nhất trong n Oán Tràng bao năm qua.

- Các ngươi nhìn xem, đó là... Nhậm Thủy Hàn? Trách không được Kim Cương tông tự tin như vậy!

- Nàng vậy mà không có đột phá, xem bộ dáng là đang cố ý áp chế cảnh giới.

- Nhậm Thủy Hàn của Kim Cương tông, còn có Mộ Dung Thượng của Thiên Cương tông đều là ngoan nhân, xem ra Kim Cương tông và Thiên Cương tông đang hợp tác với nhau.

- Khương Phàm chết chắc!

- Thiên Sư tông sẽ tiếp nhận sao?

- Ai là Khương Phàm, từ đâu xuất hiện!

Khương Phàm chú ý tới Nhậm Thủy Hàn trong Kim Cương tông.

Đây là một nữ hài nhìn qua giống như băng tuyết, không chỉ có da thịt trắng tuyết, tóc dài tới eo đều là màu trắng.

Một thân tuyết y giống như tảng băng hiện ra hàn quang, cả người đứng ở nơi đó không nhúc nhích, như là băng điêu.

Hai mắt nàng tinh tế, bờ môi đơn bạc, không thể nói là xinh đẹp nhưng lại cho người ta một loại cảm giác vô cùng đặc biệt.

- Nàng chính là Nhậm Thủy Hàn, mới mười hai tuổi, thiên tài mạnh nhất thế hệ này của Kim Cương tông, cũng là đệ tử Đại trưởng lão Bùi Vân Hải tự mình tuyển nhận. Vừa mới bắt đầu là lục phẩm Băng Tuyết văn, sau này vậy mà xuất hiện Phong linh văn, phát sinh dị biến. Loại tình huống này cực kỳ hiếm thấy, nghe nói, nàng kém chút tiến vào Thánh linh văn.

Dạ An Nhiên nhẹ giọng giới thiệu, phẩm cấp linh văn mặc dù không bằng Khương Phàm, lại có thể sinh ra trình độ áp chế nhất định đối với hỏa văn của Khương Phàm

- Tên kia đâu?

Khương Phàm vừa nhìn về phía Thiên Cương tông, một thiếu niên toàn thân khí tức trầm ổn ôm hai tay trước ngực, khóe miệng cười lạnh nhìn Khương Phàm.

- Mộ Dung Thượng, thân đệ đệ Mộ Dung Xung, cũng là Thú linh văn! Lục phẩm, mãng (rắn) loại linh văn. Nhất mạch song thú văn, cũng đều là lục phẩm, cái này khiến địa vị huynh đệ bọn họ ở trong Thiên Cương tông vô cùng cao, cũng rất nổi danh trong toàn bộ La Phù sơn mạch. Còn có, tình huống giữa hắn và Nhậm Thủy Hàn không sai biệt lắm, đều sớm đã có cơ hội đột phá nhưng vẫn cố ý ép đến bây giờ, là vì Kim Tủy Đan của Ngọc Đỉnh tông.

Trong lúc Dạ An Nhiên giới thiệu, Dạ Thiên Lan đã đi đến chỗ Ngọc Đỉnh tông nơi đó, cùng Kim Bất Hoán ký xuống huyết thư, xác định vị trí tinh quáng đặt cược.

- Hai tòa quặng mỏ, cược sinh tử của một người?

Trưởng lão Ngọc Đỉnh tông thu huyết thư, ánh mắt quái dị nhìn Dạ Thiên Lan.
Chương 120 Không Theo Sáo Lộ (1)

Lấy trí tuệ của Dạ Thiên Lan, hắn không có khả năng nhìn không thấu ý đồ Kim Cương tông. Hắn không rõ Dạ Thiên Lan là điên rồi, hay là bị uy hϊế͙p͙.

- Kim tông chủ cũng dám cược, ta có cái gì không dám.

Dạ Thiên Lan nhìn Kim Bất Hoán, thản nhiên nói.

Mặc kệ Kim Cương tông có tính toán gì, Khương Phàm có Thánh linh văn cùng Thánh cấp võ pháp đều có thể ứng phó hết thảy. Huống chi còn có bọn người Cổ La giúp đỡ.

Trưởng lão Ngọc Đỉnh tông nhắc nhở:

- Hai vị tông chủ, mặc dù Tu La tràng không có quy củ, nhưng tuyệt đối không cho phép vận dụng Bảo khí cường đại đặc biệt nào. Nếu như bị trưởng lão tuần sát chúng ta phát hiện, người sử dụng sở thuộc tông môn nào, tông môn đó sẽ nộp lên một tòa tinh quáng cho Ngọc Đỉnh tông

Thiên Sư tông mặc dù mới đạt được một tòa tinh quáng từ Kim Cương tông nhưng tổng cộng chỉ mới sáu tòa. Nếu như làm trái quy tắc, lại bồi thường cho Ngọc Đỉnh tông. Thiên Sư tông cũng chỉ còn thừa ba tòa tinh quáng, không chỉ có khó mà duy trì tông môn tu luyện bình thường, cũng sẽ bị chính thức trục xuất khỏi "mười tám tông".

Không ai có thể giữ được bọn hắn.

- Chúng ta hiểu quy củ, càng biết tuân thủ quy củ. Đúng không, Kim tông chủ?

Ánh mắt sắc bén của Dạ Thiên Lan quét mắt nhìn Kim Bất Hoán, sau đó trở về trong đội ngũ tông môn của mình.

- Là hắn?

- Hắn chính là Khương Phàm mà Dạ An Nhiên mang về?

Thánh Nữ tông lại tới đây, một vị nữ tử trêи trán tỏa ra huyết hoa linh văn lập tức nhận ra Khương Phàm.

- Ngươi biết hắn?

- Nghe được ngày đầu tiên tới đây đã làm nhục Kim Cương tông.

- Quan hệ giữa Dạ An Nhiên và hắn hình như không tầm thường. Dạ Thiên Lan đối với hắn cũng rất coi trọng, không chỉ thu làm đệ tử thân truyền, hôm nay vậy mà lại xuất ra hai tòa tinh quáng đánh cược cho hắn. Điệu bộ này của Thiên Sư tông để cho người ta nhìn không thấu.

Các trưởng lão Thánh Nữ tông từ xa xa nhìn lại, thật bất ngờ khi Thiên Sư tông trong khoảng thời gian này lại biểu hiện dị thường như thế. Đây là vùng vẫy giãy chết, hay là đập nồi dìm thuyền.

Biết rõ Kim Cương tông là nhân cơ hội thiết lập ván cục lại còn chủ động liều mạng.

- Ta không biết hắn, nhưng ta đã gặp qua hắn và tiểu quái vật Ngọc Đỉnh tông ở cùng một chỗ.

- Ai?

- Yêu Đồng!

- Yêu Đồng được thả ra?

Đám người Thánh Nữ tông khẽ nhíu mày, lại phẫn nộ, cũng có mấy phần khẩn trương.

Nữ tử lắc đầu, không hứng thú đối với chuyện của Thiên Sư tông, nàng nhìn một vị nữ hài sắc mặt tái nhợt suy yếu bên cạnh, trong lòng thương yêu một trận

- Tịch Nhan, giấu đi, phải sống sót!

Nữ hài đau thương cười một tiếng, hư nhược lắc đầu.

- Ta tình nguyện chết.

- Chớ nói nhảm!

- n Oán Tràng là cơ hội duy nhất tỷ tỷ có thể tranh thủ cho ngươi. Đáp ứng ta, phải sống sót. Ta ở chỗ này chờ ngươi đi ra.

Nữ tử ôm lấy muội muội, nhẹ giọng an ủi.

Vào lúc giữa trưa, đám người chuẩn bị tiến vào Tu La đều mang theo một cái ngọc bài.

Theo một tiếng ra lệnh của Ngọc Đỉnh tông, mấy trăm vị đệ tử đến từ các tông thuộc La Phù thành đàn tràn vào n Oán Tràng đầy sương mù

Trong này không chỉ có đệ tử mười tám tông, còn có rất nhiều các môn phái lớn nhỏ đến từ các nơi khác.

Có người là giải quyết ân oán, có người nhằm vào Kim Tủy Đan. Có người tham luyến Linh Bảo trong Tu La tràng, cũng có người muốn thông qua Tu La tràng biểu hiện, chứng minh thực lực của mình.

- Khương Phàm sư đệ, đuổi theo chúng ta!

- Mê vụ (sương mù) dày đến ba trăm mét, rất dễ dàng tẩu tán. Ngươi không hiểu rõ tình huống bên trong, tuyệt đối không nên xông loạn.

- Tiến vào n Oán Tràng, chúng ta phải phối hợp lẫn nhau. Chúng ta đã cam đoan với tông môn, nhất định bảo về ngươi sống sót mà đi ra.

Trong tay bọn người Cổ La nắm lấy dây thừng, cùng một chỗ hướng phía trước mà xông vào, cũng không ngừng nhắc nhở Khương Phàm.

Nhưng, thời điểm khi bọn hắn xông ra khỏi mê vụ, quay đầu nhìn lại, dây thừng cuối cùng đã không có một ai.

- Người đâu?

- Mất đi, hay là chạy rồi?!

Cổ La hơi biến sắc mặt, lo lắng hô to.

- Vừa mới còn đây, sao lại thế... Hắn đang đề phòng chúng ta, hay là thật bị lạc đường.

Lưu Ba nhìn lại mê vụ.

- Đều trở về tìm cho ta! Nếu như không mang người đến, Kim Cương tông và Thiên Cương tông sẽ còn cho rằng chúng ta đang giở trò.

Cổ La lập tức xông vào trong sương mù tìm kiếm Khương Phàm.

Khương Phàm cũng không có chạy xa, mà trong lúc sắp rời khỏi mê vụ đã vung ra dây thừng. Sau đó... Cứ như vậy dưngds trong sương mù mà nghe.

Khi bọn hắn lo lắng xông vào mê vụ, Khương Phàm mới lặng lẽ đi ra.

Hơn ba trăm vị đệ tử thông qua mê vụ giảm xóc, cấp tốc phân tán đến các nơi khác nhau, thành quần kết đội xông vào n Oán Tràng.

Nơi này bởi vì quanh năm phong cấm, cây rừng vô cùng tươi tốt, có thể thấy đại thụ khắp nơi, lá cây che kín bầu trời, để trong này càng ẩm ướt lại lờ mờ.

Nơi này núi cao nguy nga, đại thụ cứng cáp, gốc dược già tỏa hoưng, thác nước lao nhanh, giang hà uốn lượn, hồ nước trải rộng.

Khương Phàm thật sâu cảm nhận được sự bất phàm ở nơi đây, quả thực là một mảnh bảo địa để tu luyện.

Bất quá hắn cũng không rảnh thưởng thức cảnh đẹp nơi này, từ giữa khu rừng lao thẳng đến chỗ sâu nhất, sau đó mang theo tàn đao tìm kiếm con mồi.

Không chỉ có người dự thi sẽ treo ngọc bài, trêи thân rất nhiều Linh Yêu cũng sẽ có.

Không muốn trực tiếp săn giết người dự thi, cũng chỉ có thể tận khả năng ra tay với Linh Yêu.

Tiểu xà rất nhanh đã phát ra một tiếng tê khiếu, giống như một đạo thiểm điện xông vào rừng rậm, chỉ dẫn cho Khương Phàm.

Một đầu thằn lằn toàn thân hiện ra lam quang nằm nhoài trong sơn cốc, hàn khí bốn phía, cỏ cây kết băng. Thân nó dài chừng năm mét, lân phiến phía sau, lợi trảo hiện ra hàn quang. Nơi mi tâm của nó có treo một khối ngọc bài bắt mắt, xác thực mà nói là bị khảm nạm đi vào.

Khương Phàm vừa tới gần sơn cốc, cự tích liền mở hai mắt ra, giống như là bị ngọc bài ảnh hưởng đến tâm trí, hai mắt lập tức tụ ra hồng quang.

Rống!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK