Bùi Tiêu chấn kinh, hắn không ngờ Khương Phàm có thể sử dụng cảnh giới Thánh Hoàng, rung chuyển ba tầng pháp trận nội điện?
Vừa rồi đó là năng lượng nghịch thiên gì mà lại để hắn đều nhận ra được cảm giác tuyệt vọng hít thở không thông.
Nhưng, hắn tuyệt đối không thể lùi bước, càng không thể để các tộc lão bên trong nội điện lùi bước, hắn hô to lần nữa:
- Tiếp tục kiên trì! Thần Tôn đang tái tạo chiến khu, có thể xuất quan bất cứ lúc nào! Chỉ cần Thần Tôn xuất hiện, sức một mình ngài đã có thể săn giết Khương Phàm, kết thúc loạn chiến hôm nay.
- Tiếp tục kiên trì! Thần Tôn vẫn còn, thần điện vĩnh viễn sừng sững không ngã!
Bên trong nội điện, các tộc lão ngăn chặn tuyệt vọng và đau đớn, nhao nhao hô to, đề chấn khí thế chỗ tế tràng.
Ngay cả trưởng lão cùng các đệ tử trấn thủ khu ngoại điện cũng đều gầm thét cổ lẫn nhau vũ, lợi dụng chỗ tế tràng của bọn hắn, phản kích mãnh liệt, kiềm chế cường giả Sí Thiên giới.
Khương Phàm dùng đan dược, sau đó nhanh chóng khôi phục huyết khí, tinh thần, rất hài lòng thực lực kinh khủng của càn khôn đại táng, nhưng nghe được sau khi bên trong gào thét, hắn cảm thấy ngoài ý muốn lại càng vui mừng hơn, ngoài ý muốn chính là Quang Mang Thần Tôn lại còn sống, hơn nữa còn đang tái tạo chiến khu? Vui mừng chính là nghẹn đến bây giờ đều không có đi ra, khẳng định vẫn chưa hoàn toàn thành hình.
- Đánh! Đánh cho đến chết! Mấu chốt phá trận nằm ở Quang Mang Thần Tôn!
Đông Hoàng Càn và Đông Hoàng Toại tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội tốt như thế này, bọn hắn tấn công mạnh đối với vết nứt của pháp trận.
Đông Hoàng Càn dựa theo tạo nghệ không gian cao siêu, diễn biến ra đạo ngấn Không Gian dày đặc, tinh chuẩn bạo kích tất cả vết nứt.
Giống như từng cây châm nhỏ cắm vào vết nứt, lập tức bạo tạc mãnh liệt, ngăn cản vết nứt khép lại.
Đông Hoàng Toại thôi động Vạn Giới Môn, nhấc lên con sóng không gian thao thao bất tuyệt, như là hàng vạn thế giới, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên trùng kích ba tầng pháp trận, mãnh liệt bạo động tiếp tục tăng lên để vết nứt khuếch tán.
Không lâu sau đó, Khương Phàm khôi phục một bộ phận huyết khí, tiếp tục dùng đan dược, đồng thời tế lên Liệp Thần Thương bạo kích pháp trận khu nội điện, tuyệt đối không thể để vết nứt hắn gian nan đánh ra khép lại.
- Đều đang làm cái gì vậy, chống đỡ cho ta, chống đỡ... bây giờ là thời điểm sinh tử tồn vong, toàn lực ứng phó cho ta.
- Kiên trì!! Kiên trì!! Cho dù các ngươi chết ở đây, cũng phải ổn định tế đàn! Ba mươi ngàn năm huy hoàng của Quang Mang Thần Điện, tuyệt đối không thể chôn vùi ở trên tay chúng ta.
Bùi Tiêu lo lắng du tẩu bên trong sáu tòa phó điện, nhắc nhở thậm chí là khiển trách các tộc lão trấn thủ tế đàn.
Các tộc lão không ai lười biếng, bọn họ cũng đều đang điên cuồng phóng thích năng lượng của chính mình, kích phát ra uy thế pháp trận.
Nhưng, táng diệt trước đó ảnh hưởng đối với pháp trận quá nghiêm trọng, mà Đông Hoàng Càn lại còn nhằm vào vết nứt đả kích tinh diệu, phối hợp với sóng triều không gian từ Vạn Giới Môn của Đông Hoàng Toại, hình thành áp chế để pháp trận từ đầu đến cuối khó mà khép lại được.
Mỗi khi bọn hắn miễn cưỡng chống đỡ, muốn bắt đầu khép lại, Liệp Thần Thương lại tiếp tục bạo kích, luôn có thể để cố gắng của bọn hắn lâm vào sụp đổ.
Sau nửa giờ ngắn ngủi, trận chiến đấu ở khu ngoại điện đã xuất hiện nghịch chuyển.
Quang Mang Thần Điện điên cuồng phản kích, cũng không có đổi lấy hiệu quả mà bọn hắn mong đợi.
Dưới sự dẫn dắt của Kiều Vô Hối và các Thánh Hoàng, hơn tám mươi tòa cung điện ở khu ngoại điện liên tiếp bị nhổ, tế đàn có thể bộc phát ra uy lực Thánh Hoàng cũng đều bị xử lý thảm tao.
Thánh Linh cùng Bán Thánh lưu lại tiếp tục càn quét chiến trường, thanh lý tài nguyên và săn giết người sống sót, Kiều Vô Hối cùng các Thánh Vương, Thánh Hoàng liên tiếp lao tới khu nội điện.
Thánh Hoàng tới trước bạo kích, Thánh Vương ở phía sau, cách rất xa đã phóng thích võ pháp, tiến hành trùng kích.
Dưới sự kiên trì của Khương Phàm, Đông Hoàng Càn cùng Đông Hoàng Toại, vết nứt ở ba tầng pháp trận nội điện từ đầu đến cuối đều không có khép lại, tầng ngoài cùng còn bị phá thành mảnh nhỏ.
Cho nên, theo sự gia nhập của bọn người Kiều Vô Hối, Kim Hống, Khương Qua, từng luồng từng luồng cuồng triều năng lượng giống như là sao chổi tràn ngập đất trời, liên miên bất tuyệt bạo kích tới, tầng ngoài cùng của pháp trận ầm vang vỡ nát.
Ngay sau đó, thế công cuồng bạo như mưa giông gió bão trút xuống đến trên tầng thứ hai.
Ba tầng pháp trận khu nội điện, tầng ngoài cùng là phòng ngự là chính, tầng thứ hai cùng tầng thứ ba đều là tiến công làm chủ. Cho nên, khi tầng pháp trận đầu tiên bị phá toái, tầng thứ hai đối mặt với thế công tràn ngập đất trời, vẻn vẹn chống đỡ được vài phút đã tuyên bố sụp đổ.
Nhưng, tầng thứ hai điên cuồng bạo kích, vẫn diễn biến ra vô số lưỡi dao ánh sáng gần như là thần uy, còn có Thượng Thanh Thánh Quang kiềm chế không gian và thời gian vặn vẹo.
Cái này đã khiến Khương Phàm và các Thánh Hoàng đều bị trọng thương, không thể không liên tiếp dùng đan dược, Thánh Vương càng lùi lại, giữ vững khoảng cách trăm dặm.
Cho đến khi Thiên Hậu thét lên ra lệnh bọn hắn dùng đạo ngấn Không Gian đẩy các loại bảo cốt sưu tập ở khu ngoại điện tới, bao gồm cả Thánh Linh, Thánh Vương cùng Thánh Hoàng, toàn bộ đều đẩy đến pháp trận, lại cưỡng ép dẫn bạo, mới vỡ nát được tầng thứ hai.
Nhưng đã đến lúc này, toàn bộ Thánh Vương đều lui lại, không còn trực tiếp tham dự tiến công.
Bởi vì pháp trận tận cùng bên trong là xâu chuỗi cùng Đại Quang Mang Điện, có uy lực mạnh nhất, một khi Quang Mang Thần Tôn tiếp quản, uy lực khó có thể tưởng tượng được.
Bùi Tiêu đứng trước Đại Quang Mang Điện, nhìn tiến công đã tạm thời ngừng lại, khẩn cấp chỉnh đốn bọn người Khương Phàm, trong lòng tức giận lại uất ức.
Uy lực ba tầng pháp trận nội điện hẳn là có thể càng mạnh, nhưng, bởi vì Thần Tôn đang bế quan ở Đại Quang Mang Điện, tế đàn nơi đó không tiện mở ra quá mức, đến mức toàn bộ quá trình công thủ chủ yếu dựa vào phó điện thôi động.
Nếu không bọn người Khương Phàm tuyệt đối sẽ không dễ dàng phá vỡ pháp trận như thế, cũng nhất định có thể bỏ ra cái giá càng đau đớn thê thảm hơn.
Đến bây giờ, chỉ còn tầng cuối cùng, hắn nhất định phải toàn diện khởi động tế đàn Đại Quang Mang Điện.
Nơi đó có trọn vẹn ba khối thần cốt linh tủy được khảm nạm lấy, vô số thần cốt cùng tinh thạch, còn xâu chuỗi cùng sáu tòa phó điện. Chỉ cần hắn tự mình thao túng, nhất định có thể uy hiếp được bọn người Khương Phàm, thậm chí có thể khiến cho bọn người Khương Phàm rời khỏi.
Nhưng... Bùi Tiêu thật không biết Thần Tôn đã dung hợp Thần Nguyên tới trình độ nào, càng tưởng tượng đến tế tràng cưỡng ép thôi động Đại Quang Mang Điện sẽ sinh ra dạng ảnh hưởng đối với gì quá trình dung hợp của Thần Tôn.
Chương 2457 Điên cuồng dưới sự tuyệt vọng
- Bùi Tiêu lão tổ, nhanh làm quyết định!!
Các tộc lão may mắn còn sống sót bên trong phó điện suy yếu vừa lo lắng gào thét.
Bọn hắn đều rõ ràng tình huống mẫn cảm của Đại Quang Mang Điện, tuyệt đối không dám tự tiện quyết định, chỉ có thể buộc trấn giữ Bùi Tiêu mạo hiểm.
Bùi Tiêu nôn nóng lại tức giận, gương mặt mo tang thương đều bóp méo.
Thật lâu...
- Chuẩn bị phản kích!
Bùi Tiêu bỗng nhiên quay người, đẩy cửa Đại Quang Mang Điện ra, lao thẳng đến bí địa dưới đáy tế đàn.
Đại Quang Mang Điện nhất định phải toàn diện khởi động, nếu không pháp trận tầng thứ ba sẽ không kiên trì được quá lâu, đến lúc đó Khương Phàm giết đến sẽ còn uy hiếp được Thần Tôn.
Nếu để đến lúc đó bị uy hiếp, còn không bằng cho hắn sớm chào hỏi cùng Thần Tôn.
Nơi Quang Mang Thần Tôn đang bế quan là ở dưới đáy Đại Quang Mang Điện.
Nơi này có phạm vi cực lớn, không gian mênh mông, năng lượng vặn vẹo, giống như là thế giới ánh sáng.
Tế đàn nguy nga như núi, xoay quanh tại đỉnh chóp, do nhiều sợi xiềng xích quấn quanh, liên tiếp với căn cơ Đại Quang Mang Điện, cũng xâu chuỗi đến pháp trận nội điện.
Thần Tôn thì chìm ở dưới đáy, bị khí tức huyết nhục mãnh liệt bao phủ.
Sở dĩ hắn lựa chọn nơi này, ngoại trừ nơi này là cấm khu, ai cũng không thể tuỳ tiện mạo phạm ra, thì còn có thể cung cấp hoàn cảnh an toàn và tuyệt đối an tĩnh, càng quan trọng hơn là năng lượng nơi này mênh mông như biển, có thể bảo đảm hắn nhanh chóng tái tạo thần khu tốt hơn.
Lựa chọn bế quan ở chỗ này, tuyệt đối không có lỗi, sai là hắn căn bản không ngờ tới Khương Phàm lại cuồng ngạo đến mức dám bôn tập Quang Mang Thần Điện bọn hắn, thậm chí còn tuỳ tiện giết tới khu nội điện.
- Khởi bẩm Thần Tôn!! Khương Phàm tập kích Quang Mang Thần Điện, lợi dụng Âu Dương Vân Quyệt lừa gạt mở pháp trận ngoại điện, giết vào nội điện. Ngoại điện đã bị Khương Phàm dẹp yên, bọn hắn đang vây công trong điện. Bây giờ nội điện còn sót lại tầng pháp trận cuối cùng, nhất định phải khởi động chủ tế tràng. Còn xin Thần Tôn hiểu...
Bùi Tiêu vừa tới đến phần đáy, lo lắng bẩm báo, nhưng... Không chờ hắn lao tới tế đàn, tiếp quản khống chế thì đã phát giác được cuồng triều năng lượng đã mất khống chế ở dưới đáy.
Khí tức huyết nhục mãnh liệt, nương theo mênh mông thần uy, đang kịch liệt cuồn cuộn.
Khi thì bành trướng vô hạn, chật ních không gian dưới đáy, giống như là Thần Linh muốn bạo tạc. Khi thì mãnh liệt áp súc, giống như là trở nên yên ắng.
Loại ba động này đối với bất kỳ võ giả nào mà nói cũng đều không xa lạ gì, đây là không kiểm soát!
Bùi Tiêu có chút hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch.
Thần Nguyên muốn phát nổ?
Không không không!
Nếu như Thần Nguyên triệt để mất khống chế, dẫn phát bạo tạc, Thần Tôn chắc chắn sẽ phải, cũng chắc chắn sẽ liên luỵ đến pháp trận nội điện.
- Thần Tôn! Chịu đựng! Xin hãy chịu đựng!
Bùi Tiêu cuồng loạn gào thét, gắt gao tiếp cận cuồng triều năng lượng ba động ở phía dưới, khẩn trương đến run rẩy.
Quang Mang Thần Tôn đang chìm ngâm ở trong đau đớn cùng tuyệt vọng to lớn.
Mặc dù Đại Quang Mang Điện không có khởi động toàn diện, nhưng đã là khởi động bình thường, pháp trận nội điện nơi này vẫn là chủ trận tâm, cho nên pháp trận biến động kịch liệt đã rõ ràng truyền đến nơi này.
Theo pháp trận nội điện lắc lư mãnh liệt và liên tiếp vỡ vụn, Quang Mang Thần Tôn như là có thể rõ ràng cảm nhận được Quang Mang Thần Điện đang bị xé nát tầng tầng, càng có thể tưởng tượng đến hình ảnh bi thảm khi đám tên điên Sí Thiên giới kia hoành hành tùy ý giết chóc.
Mặc dù được tôn làm Thần Linh, sẽ không tùy tiện bị cảm xúc ảnh hưởng, nhưng nếu thật sự là xuất hiện chuyện ảnh hưởng đến cảm xúc Thần Linh, nhất định cực kỳ nghiêm trọng, cũng có thể gây nên nổi giận.
Quang Mang Thần Tôn bi phẫn muốn tuyệt, đầu tiên là ở Thiên Trụ sơn bị Khương Phàm và Cửu Thiên Thần Tôn điên cuồng ngược đánh, mặt mũi đã rất tổn hại, sau đó lại là thời khắc sinh tử bỏ qua cơ thể, chật vật sống nhờ Quang Minh Thần Kiếm, thật vất vả mới từ cõi chết trở về, sau đó lại không thể không vận dụng nội tình vài vạn năm của thần điện, rốt cuộc cũng muốn khổ tận cam lai, tái tạo thần khu, trở về đỉnh phong, vậy mà Khương Phàm lại giết tới trước cửa nhà.
Dù cho hắn có kiên cường như thế nào, lại ổn trọng như thế nào thì cũng không chịu nổi kịch biến luân phiên như thế này.
Hắn vốn phải là hộ giả thần điện, lại bất lực tại thời điểm thần điện lọt vào hủy diệt.
Cung điện liên tục sụp đổ, pháp trận lay động mãnh liệt, đều giống như gõ vang lấy tiếng chuông tang cho Quang Mang Thần Điện.
Một tiếng... Một tiếng... Một tiếng... Từng tiếng nhập hồn!
Từng tiếng thấu xương!
Quang Mang Thần Tôn làm sao có thể giữ vững được bình tĩnh, làm sao có thể bình yên ngưng tụ huyết nhục.
Hắn tức giận, tuyệt vọng, cảm xúc dao động kịch liệt, ảnh hưởng đến khí tức huyết nhục như đại dương cuồn cuộn, gần như mất khống chế.
Hắn đã hai lần liên tiếp ép buộc mình tỉnh táo lại, đổi lấy lại là tầng thứ ba và tầng thứ hai vỡ vụn.
Bùi Tiêu đột nhiên xông vào dưới đáy, lại lo lắng gào thét, như là đè sập một bó rơm rạ cuối cùng.
- A a a… !!
Quang Mang Thần Tôn không thể kiên trì thêm được nữa, hắn gào thét bi thương, thừa dịp năng lượng thoáng bình tĩnh, cưỡng ép thoát thân, bay thẳng lên trời.
- Đi!!
Quang Mang Thần Tôn đưa một tay bóp lấy Bùi Tiêu bay đến không trung, hiện ra Quang Mang Thuật, lấy phương thức gần như đang không gian vượt qua, xông ra khỏi Đại Quang Mang Điện.
Bùi Tiêu ngưng tụ con ngươi, trái tim điên cuồng đập loạn, khó có thể tin được mà nhìn Thần Tôn đang bắt lấy mình.
Đây không phải Thần Tôn tôn quý cao ngạo trong ấn tượng của hắn, đơn giản chính là một bộ huyết nhục treo đầu lâu.
Hình dáng khung xương đơn giản, nội tạng bành trướng nhảy lên, mạch máu trải rộng toàn thân, nhưng thịt tươi cũng không hoàn chỉnh, làn da càng là không thành hình.
Cho dù là khung xương nội tạng cũng giống như vô cùng suy yếu, cũng không có thật sự ngưng thực.
Quang Mang Thần Tôn xông ra khỏi Đại Quang Mang Điện trong chốc lát, khí tức huyết nhục mất đi kiềm chế triệt để bạo loạn, như là Thần Linh gầm thét, thanh triều cuồn cuộn, sôi trào lên thần uy kinh khủng, bao phủ lấy tế tràng treo cao, phá hủy xiềng xích, làm đứt đoạn liên hệ xâu chuỗi pháp trận khu nội điện.
Ầm ầm!!
Khi Quang Mang Thần Tôn thoát khỏi, huyết khí cuồn cuộn, thần uy mạnh mẽ như núi lửa Hoang Cổ bộc phát, từ dưới lên trên che mất Đại Quang Mang Thần Điện.
Tòa Đại Quang Mang Điện nguy nga này đã được lập hơn hai vạn năm, nơi này tượng trưng cho tổ địa của Quang Mang Thần Điện với vinh quang truyền thừa vô tận, bị Thần Tôn truyền kỳ cùng đương kim Thần Tôn của Quang Mang Thần Điện 'liên thủ' hủy diệt.
Chủ trận đột nhiên sụp đổ, lúc này liên luỵ đến sáu tòa tế tràng phó điện.
Chương 2458 Sinh tử săn giết (1)
Các tộc lão đang đau khổ kiên trì vội vàng không kịp chuẩn bị, lọt vào phản phệ nghiêm trọng, không phải bị đánh chết ngay tại chỗ, thì chính là phun máu tháo chạy.
Từ chủ điện đến phó điện sụp đổ, để một tầng bình chướng pháp trận nội bộ bảo vệ Quang Mang Thần Tôn cuối cùng lập tức tán loạn.
Ánh sáng bị dập tắt, thần uy thì tán loạn.
Trăm dặm sơn hà trong điện khu Quang Mang Thần Điện lay động lịch liệt, hoàn chỉnh bại lộ tại trước mặt bọn người Khương Phàm.
Chỉ là bên trong không còn cẩm tú phồn hoa, không còn trang nghiêm túc mục, mà là bị phá thành mảnh nhỏ, bụi mù bay ngập trời, càng có huyết vụ không có tận cùng, như mây tựa như biển cả mãnh liệt lao ra, bao phủ sông núi, vỡ nát không gian.
Đột nhiên xuất hiện kịch biến để bọn người Khương Phàm cũng hơi ngạc nhiên, cơ hồ là không dám tin.
Huyết vụ đập vào mặt càng là tràn ngập thần uy cuồn cuộn, đánh thẳng vào huyết nhục thần hồn của Khương Phàm và đám người của hắn.
Nhưng...
- Ngăn Quang Mang Thần Tôn lại cho ta!
Khương Phàm kịp phản ứng trước nhất, hắn nghiêm nghị gào thét.
Răng rắc!
Đông Hoàng Toại thôi động Vạn Giới Môn, nhấc lên sóng triều không gian cuồn cuộn, để hư không vừa mới bị thần huyết khuấy động triệt để sụp đổ, phạm vi tung hoành hơn nghìn dặm.
Ngàn dặm sơn hà bị ánh sáng bao phủ, trong chốc lát đã lâm vào hắc ám vô tận.
Quang Mang Thần Tôn đang chạy trốn bại lộ rõ ràng trong hư không.
- Quang Mang Thần Tôn, hôm nay ngươi sống không được!
Khương Phàm quả quyết phóng thích Thương Sinh Tạo Hóa, chỉ đến đoàn ánh sáng trong hư không tối tăm kia.
Dân chúng cầu nguyện, quốc vận thần triều, tạo hóa tự nhiên, năng lượng vô hình lại tràn ngập đất trời hội tụ tới một chô.
Sát Sinh Tiễn nhanh chóng thành hình, ánh sáng chiếu xa vạn trượng, uy lực và năng lượng vô biên.
Theo mười một khu an toàn thành hình, Khương Phàm bắt đầu nhận lấy hàng chục tỷ dân chúng ủng hộ, theo biến động kịch biến tại Thương Huyền, số lượng lớn tài nguyên bắt đầu được dùng, uy lực tạo hóa cũng theo đó mà tăng vọt.
Khương Phàm thi triển ra uy lực Thương Sinh Tạo Hóa đạt tới trình độ chưa từng có, chỉ đến Quang Mang Thần Tôn ở phía xa, như là đại biểu lời cầu nguyện của chúng sinh, tuyên án sinh tử.
Quang Mang Thần Tôn đang muốn xé mở hư không thoát khỏi, lại đột nhiên nhận ra một loại nguy hiểm không cách nào nói rõ, giống như đột nhiên lâm vào ảo giác quỷ dị, xung quanh không còn là hư không, mà là không gian mê loạn vô tận, tràn ngập đất trời tất cả đều là hư ảnh chúng sinh, hình dáng vạn vật tự nhiên, không gian mênh mông tất cả đều là Thiên Âm thẩm phán.
Sát Sinh Tiễn nổ bắn ra trong nháy mắt!
Một tiếng vang thật lớn, vang vọng thiên vũ, chiếu sáng chiến trường, giống như là một viên sao chổi bay ngang qua bầu trời, hào quang rực rỡ đến cực hạn.
Quang Mang Thần Tôn bỗng nhiên bừng tỉnh, điên cuồng thôi động Quang Minh Thần Kiếm, thần kiếm thức tỉnh, ánh sáng chiếu phá hư không, chiếu thấu đất trời, thậm chí muốn chiếu thấu trăm vạn năm cổ kim, mũi kiếm sắc bén vô song, giống như là có thể cắt ra Chư Thiên vạn cổ, chém giết Thần Ma vô tận.
Khi Sát Sinh Tiễn đánh tới trong nháy mắt, Quang Minh Thần Kiếm lấy thần uy trảm phá Vạn Đạo, bổ vào bên trên Sát Sinh Tiễn.
Sát Sinh Tiễn quả thật có thể thẩm phán sinh tử, cũng là năng lượng vô hình vô chất, nhưng vẫn bị loại Thần khí Hoang Cổ - Quang Minh Thần Kiếm có thể chém chết hết thảy mọi thứ này ảnh hưởng tới, bị cường thế chặt đứt, nhưng, điên cuồng phản kích trong chớp mắt, đối với mệt mỏi Quang Mang Thần Tôn mà nói là tiêu hao cực lớn .
Đúng vào lúc này, Đông Hoàng Càn vượt qua vũ trụ, giết tới gần.
Mái tóc dài của hắn bay loạn, gương mặt dữ tợn, giơ cao cánh tay phải, xuyên suốt cùng thâm không vô tận, diễn biến ra một cái luyện lô rộng rãi.
Nhìn như mông lung mơ hồ, lại quỷ bí khó lường, như là vũ trụ mênh mông biến thành.
- Quang Mang Thần Tôn, còn nhớ rõ thần uy này không?
Toàn thân Đông Hoàng Càn đều đang thiêu đốt, là thật sự thiêu đốt.
Sinh mệnh, linh hồn, cùng năng lượng, đều đang bộc phát bên trong thiêu đốt.
Hắn muốn báo thù cho Thần Tôn!
Hắn không thể để cho tế hiến sau cùng của Thần Tôn trở nên không có chút ý nghĩa nào!
Nếu Thần Tôn bọn hắn không thể giải quyết Quang Mang Thần Tôn, vậy thì để hắn bổ sung một kích cuối cùng!!
Ầm ầm ầm...
Hư Không Luyện Lô thành hình, bao phủ Quang Mang Thần Tôn vừa mới bổ Sát Sinh Tiễn ra.
Luyện lô bộc phát ra cường quang quỷ bí, đó là Hư Vô Thiên Hỏa, Hư Vô Thiên Lôi, Hư Vô Cương Khí... Đây là chí cao truyền thừa Cửu Thiên Thần Tôn dạy cho Đông Hoàng Càn, lấy năng lượng Thánh Hoàng đều khó mà tuỳ tiện thi triển.
Nhưng, giờ phút này Đông Hoàng Càn đang phóng thích cực hạn, đang điên cuồng thôi phát động ra uy lực của thần, hiện ra vô tận thần uy, như là Cửu Thiên Thần Tôn tái nhập.
Hư Không Luyện Lô đứng vững, thô bạo trấn áp Quang Mang Thần Tôn.
Hư không bên trong triệt để ngưng kết, khác loại năng lượng hư không tràn ngập bao phủ lấy hắn.
Quang Mang Thần Tôn bị vô tình định trụ, tàn nhẫn luyện hóa.
Thịt tươi và hài cốt vốn đã không ổn định cũng bắt đầu hòa tan.
Về phần tân tấn Thánh Hoàng - Bùi Tiêu, thì nhanh chóng biến thành hài cốt, đau đớn gào thét, như bất cứ lúc nào có thể quy về hư vô.
Nhưng...
- Thần Tôn! Sống sót! Thần điện không thể không có ngài! Không nên lưu luyến tổ địa, đến Xích Thiên Thần Triều tị nạn đi thôi! Thần Tôn...
- Vĩnh biệt!! Sống sót!!
Bùi Tiêu khàn giọng gào thét, không chần chờ chút nào, hắn triệt để thả mình ra.
Hắn đã bị bạo động liên tục kích thích đến mất lý trí, cũng cảm nhận được bi thương đối với thần điện bây giờ.
Quang Mang Thần Điện của hắn, không nên lưu lạc đến tận đây.
Quang Mang Thần Điện của hắn, càng không nên đi đến bước hủy diệt.
Bùi Tiêu chống đỡ năng lượng hư vô tràn ngập đất trời, vọt tới luyện lô, kiên quyết dứt khoát đoạn tuyệt luân hồi, phóng thích năng lượng, gây nên Thánh Hoàng tự bạo!!
Ầm ầm!
Hư Không Luyện Lô cường thế thành hình lay động mãnh liệt, trong nháy mắt đã bị ánh sáng vô tận lấp đầy, bị sóng triều hủy diệt trùng kích.
Luyện lô nguy nga giống như hư không sụp đổ, dưới sự kiên trì ngắn ngủi đã vô tình tán loạn.
Đây là do hư không ngưng tụ, mà còn giao hòa cùng huyết nhục thần hồn của Đông Hoàng Càn, tại lúc hình thành hủy diệt trong nháy mắt không có hư không bạo động đến tận cùng.
Hư không thâm thúy như biển động sôi trào, liên miên bất tuyệt, dễ như trở bàn tay cuồng bạo trào lên.
Đông Hoàng Càn phun máu, ý thức linh hồn hay sinh cơ đều bị trọng thương, suýt nữa đã bị vô tình vỡ nát.
- A! Đi chết đi!!
Quang Mang Thần Tôn cũng bị nổ rách mướp, hài cốt vẫn chưa hoàn toàn thành hình bò đầy vết nứt.
Tiếng hắn gầm thét như sấm, thôi động Quang Minh Thần Kiếm, kiếm mang như Cửu Thiên Ngân Hà rơi xuống, trút xuống tia sáng vô tận, lại như ánh sáng vĩnh hằng chiếu thấu vạn cổ trong vũ trụ mờ mịt.
Chương 2459 Sinh tử săn giết (2)
Ánh sáng phun trào, kiếm khí tuôn ra, ngưng tụ thành Kiếm Nhận Phong Bạo bàng bạc mà chói mắt, muốn triệt để hủy diệt Đông Hoàng Càn.
- Quang Mang Thần Tôn, sao ngươi có thể không chết? Sao ngươi có thể không chết!!
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Đông Hoàng Toại đã giết tới nơi này, hắ căm tức nhìn cái khung xương be bét máu thịt kia, gương mặt hắn dữ tợn, tức giận càng bi thương.
Tế hiến sau cùng của Cửu Thiên Thần Tôn hẳn là có thể giết chết Quang Mang Thần Tôn, cũng nhất định phải giết chết Quang Mang Thần Tôn.
Kết quả, Quang Mang Thần Tôn lại còn còn sống?
Đây đối với Cửu Thiên Thần Tôn mà bọn hắn tôn kính mà nói, không thể nghi ngờ là một sự sỉ nhục!
- Chúng ta, đưa ngươi đi chịu chết!
Đông Hoàng Toại chặn đường, trong nháy mắt đã tế dâng ra Vạn Giới Môn, không phải kích thích lên ngăn cản, mà là thật sự phóng thích.
Ầm ầm!!
Khi Kiếm Nhận Phong Bạo của Quang Minh Thần Kiếm bao phủ Vạn Giới Môn, đồng thời, Tinh Thạch Không Gian, đạo ngấn Không Gian yên lặng bên trong Vạn Giới Môn, cùng Tinh Thần Vẫn Thạch tạo nên Vạn Giới Môn, đều được phóng thích toàn diện tại thời khắc này.
Chuẩn Thần khí phóng thích đến cực hạn, lại còn là ở bên trong thâm không vô tận này, ba động khủng bố giống như Thần Linh bạo kích chân chính.
Không gian bạo động như là hàng vạn tinh thần sụp đổ, thế giới bị chôn vùi, trong chốc lát đã hình thành hơn mười dặm bạo tạc, ngay sau đó mãnh liệt co vào, lập tức bạo động toàn diện, tại Kiếm Nhận Phong Bạo vỡ nát cùng ánh sáng sáng chói, đồng thời, che mất Quang Mang Thần Tôn, dư uy lại khó nói hết, cuồn cuộn mênh mông mấy vạn dặm, giống như là muốn triệt để táng diệt thâm không.
Liên tiếp xuất hiện va chạm thảm liệt, không chỉ có sôi trào lên thâm không mênh mông, gây nên bạo động khủng bố đến mức để cho người ta tuyệt vọng, càng để bọn người Kiều Vô Hối ở phía ngoài xúc động thật sâu.
Đây quả thực là không quan tâm gì mà tự sát!
Đây là bất luận như thế nào đều muốn Quang Mang Thần Tôn ở lại nơi này!
Quang Mang Thần Tôn kêu gào thảm thiết!
Khung xương rách rưới bị chia năm xẻ bảy, như là tái hiện thảm trạng tại cuộc chiến Thiên Trụ sơn!
Hắn tức giận muốn điên, càng suy yếu đến bối rối.
Nhưng hắn biết mình không thể ở chỗ này ở lâu, bởi vì nguy hiểm càng kinh khủng hơ đến từ Khương Phàm!
Trốn!
Trốn!!
Nhất định phải chạy ra khỏi nơi này!
Bùi Tu Nghiệp và Âu Dương Mục Thiên đang ở Xích Thiên Thần Triều, chỉ cần hắn có thể đuổi tới nơi đó, thì sẽ có thể chạy thoát.
Nhưng... Bạo động còn chưa tán loạn, hư không còn đang sụp đổ.
Hai con Chu Tước bành trướng thiêu đốt, chiếu thấu hắc ám, nhanh chóng tới gần Quang Mang Thần Tôn.
Chu Tước giương cánh, lăng tiêu hoành hành.
Hư không đang bạo động, vô tình tàn phá lấy lông vũ cùng hỏa diễm, như là lúc nào cũng có thể chôn vùi hắn.
Đây là mạo hiểm, càng là cược mệnh!
Nhưng bọn hắn kiên quyết dứt khoát, hoành hành trong hắc ám cùng hư vô.
Một người khống chế Liệp Thần Thương, một người tế lên Vô Thượng Chí Tôn Kiếm.
Một người đại biểu cho giết chóc vô tận, một người đại biểu cho uy nghiêm Chí Tôn.
- Giết! Quang Mang Thần Tôn, nhận lấy cái chết!!
Chu Tước kịch liệt gáy to, nhanh chóng bay lên, điên cuồng đánh ra Liệp Thần Thương.
Hư không rách rưới vặn vẹo sụp đổ ngay tại chỗ, một con đường trong chớp nháy mắt đã thành hình, trực tiếp kéo dài đến mi tâm Quang Mang Thần Tôn, Liệp Thần Thương không nhìn không gian giam cầm, không nhìn thời gian tổn hại hạn chế, trong nháy mắt đã muốn bay đến!
- Giết!
Quang Mang Thần Tôn cố nén suy yếu cùng đau đớn, cuồn cuộn thần uy, hoắc loạn thâm không, thần huyết cuồn cuộn phun trào ở giữa nội tạng, hắn gắt gao nắm chặt Quang Minh Thần Kiếm, ngang nhiên nghênh kích Liệp Thần Thương.
Nhưng, trong cái chớp mắt này, hắn dứt khoát xoay chuyển, bổ về phía khác con Chu Tước đang bay ra đường cong, vây quanh bên cạnh lao thẳng đến mình kia!
Quang Mang Thần Tôn cũng là đang đánh cược.
Hắn cược kẻ đang đối mặt với mình, hẳn là Thuỷ Tổ phân thân!
Cược kẻ bôn tập bên cạnh mình, hẳn là Khương Phàm chân thân!
Cược Liệp Thần Thương giết không chết mình, cược hắn có thể chém chết Khương Phàm!
Đông Hoàng Càn và Đông Hoàng Toại đã chết, chỉ cần Khương Phàm lại chết, dù là thương thế hắn nặng hơn nữa, đều có thể thoát khỏi thâm không.
Cho nên...
Cược!!
Cược!!
- Khương Phàm, kiếp trước ngươi luôn treo một câu nói ở bên miệng, càn khôn chưa định, làm sao biết sinh tử! Bây giờ, tặng lại cho ngươi! Mang theo nó... Xuống Địa Ngục đi!
Quang Mang Thần Tôn cuồng loạn hét lên đầy giận dữ, toàn thân bộc phát ánh sáng đến cực hạn, Quang Minh Thần Kiếm càng giống như là chùm sáng tuyên cổ vượt qua Hoang Cổ mà đến, một người một kiếm, lấy uy lực tuyệt thế tới gần Khương Phàm.
Trong chớp mắt, Liệp Thần Thương xuyên qua Quang Mang Thần Tôn, sát khí vô biên, như xiềng xích hoành hành, huyết khí sôi trào, nhuộm đỏ cả hư không.
Quang Mang Thần Tôn run rẩy mãnh liệt, trái tim bị vô tình đánh xuyên, lồng ngực hài cốt theo đó mà vỡ vụn, sát khí kinh khủng tàn phá linh hồn đã vô cùng suy yếu của hắn.
Chiến khu vẫn chưa hoàn toàn ngưng thực, suýt nữa đã bị Liệp Thần Thương trực tiếp đánh vỡ nát, nhưng hắn đã có chuẩn bị, vào thời khắc sinh tử hắn nhịn xuống đau nhức kịch liệt, dứt khoát tuyệt nhiên kích phát Quang Minh Thần Kiếm, xé rách hư không, chém chết Vạn Đạo, lấy thần uy vô thượng, đánh vỡ vụn Vô Thượng Chí Tôn Kiếm, chém đầu Khương Phàm.
- A a a…. !!
Quang Mang Thần Tôn khàn giọng gầm thét, tại lúc huy động Quang Minh Thần Kiếm chém đầu Khương Phàm đồng thời cũng thôi động năng lượng ánh sáng hắn không còn thừa nhiều, diễn biến ba mươi ba cái lưỡi dao ánh sáng, ánh sáng vô biên, xán lạn như mặt trời, năng lượng mãnh liệt, chém chết sinh tử.
Bành bành bành!
Khương Phàm bị chém đầu trong nháy mắt, tiếp theo là bị tàn nhẫn tách rời.
Huyết nhục văng tung tóe, sinh cơ đã đứt đoạn.
Nhưng... con ngươi Quang Mang Thần Tôn có chút ngưng tụ, ý thức được chuyện không ổn.
Nếu quả thật thân hủy diệt, Thuỷ Tổ phân thân tự nhiên sẽ tán loạn. Nhưng Chu Tước đánh ra Liệp Thần Thương ở phía sau cũng không có biến mất, ngược lại còn kịch liệt gáy to, nhanh chóng tới gần!
- Đồ xảo quyệt! Hắn còn tính tới ta sẽ như vậy mạo hiểm? Cho nên chân thân thật ra là...
Quang Mang Thần Tôn dứt khoát quay người, hài cốt rách rưới tại không bị khống chế mà run rẩy, phóng thích cực hạn để hắn suy yếu đến hôn mê.
Nhưng, hắn không chần chờ chút nào, lập tức nghiền ép tiềm lực sau cùng, thiêu đốt sinh cơ yếu ớt, xương cốt toàn thân bộc phát cường quang, không quan tâm mà thôi động Quang Minh Thần Kiếm.
Ầm ầm!
Mấy triệu quang kiếm bạo động trong thâm không, như lưỡi kiếm cuồn cuộn giữa đại dương mênh mông, toàn diện bạo kích.
Chương 2460 Cả thế gian chấn kinh (1)
Kiếm khí tung hoành xen lẫn, ánh sáng chói mắt cường thịnh, bất cứ cái gì cũng đều không thể ngăn cản, kịch liệt không gì sánh được, mà tốc độ còn nhanh đến cực hạn, như là trong nháy mắt đã có thể trúng tới mục tiêu, tiễu sát cường địch, ba động khủng bố để dân chúng hồi hộp, để hư không sụp đổ.
Chu Tước giết tới đối diện bị vô tình bao phủ, tàn nhẫn tách rời, biến thành mảnh vỡ đầy trời, tiêu tán trong hâm không vô tận.
Nhưng... Quang Mang Thần Tôn có chút hoảng hốt, không có bất kỳ sự vui sướng thắng lợi nào cả, ngược lại còn có loại hồi hộp khó tả.
Không đúng!!
Đây cũng không phải là chân thân của Khương Phàm!
Đây cũng không phải là đấu pháp của Khương Phàm, thời điểm nhận được đả kích trí mạng vậy mà lại không có chút phản kích nào, càng giống như là đang hấp dẫn!
Cái trước đó, và cái bây giờ cũng thế.
Nhưng... Thuỷ Tổ phân thân rõ ràng đã biến mất rồi cơ mà!
Chẳng lẽ... Phân thân mới?
Khương Phàm ngưng tụ phân thân thứ hai?
Quang Mang Thần Tôn cảm thấy ớn lạnh toàn thân, trong chớp mắt đã hồi hộp trước một sự nguy hiểm mãnh liệt, ngay sau đó một mảnh cuồng triều sát lục tràn ngập đất trời bao phủ xuống tới.
Ầm ầm...
Khương Phàm chân thân từ bên trong thâm không vô tận giết ra, tiếp quản Liệp Thần Thương, từ trên trời giáng xuống.
Không gian phá toái, thời gian hoắc loạn.
Khương Phàm mang theo xiềng xích giết chóc vô tận, trong chốc lát xuất hiện ở trên đỉnh đầu Quang Mang Thần Tôn.
Quang Mang Thần Tôn liên tiếp bộc phát tiềm lực vốn đã hao hết mà còn không nhiều, giờ phút này thật sự là không còn sức để phản kích.
Khương Phàm càng không chần chờ chút nào, càng không có bất cứ câu nói nhảm nào cùng hắn.
Một tiếng gào rít, Liệp Thần Thương tuột tay, giống như kinh lôi Cửu Thiên, từ đầu tới đuôi, xuyên qua Quang Mang Thần Tôn.
Sát khí bạo động như đại dương mênh mông cuồn cuộn, đánh sụp ra hài cốt vốn đã yếu ớt không chịu nổi của Quang Mang Thần Tôn, hóa thành vô số mảnh vỡ ngay tại chỗ, hoành hành trong thâm không.
Khương Phàm phát động xiềng xích U Minh trong Thông Thiên Tháp ở cổ áo, lít nha lít nhít quấn chặt lấy linh hồn gần như sụp đổ của Quang Mang Thần Tôn, không để ý đến việc hắn đang giãy dụa, cưỡng ép lôi vào tầng thứ hai.
Vào thời khắc cuối cùng linh hồn của Quang Mang Thần Tôn vẫn muốn triệu hoán Quang Minh Thần Kiếm, cưỡng ép hòa tan vào, kết quả vẫn kém mấy phần!
Khi linh hồn Quang Mang Thần Tôn tiến vào Thông Thiên Tháp, Quang Minh Thần Kiếm đã dần dần mờ đi ánh sáng, không một tiếng động mà phiêu đãng ở trong hư không.
Khương Phàm kịch liệt thở dốc, ánh mắt lắc lư, thật lâu không có thể hồi thần.
Nguy hiểm thật!!
Suýt chút nữa đã để Quang Mang Thần Tôn đào thoát!!
Vừa rồi là Quang Mang Thần Tôn đang đánh cược, hắn không phải là không đánh cược!
Nhưng... Xong rồi!!
Rốt cuộc Quang Mang Thần Tôn cũng đã bị bọn hắn giải quyết!!
Đông Hoàng Trấn Nguyên và đám người ngạnh kháng năng lượng hư không còn đang bạo động, lo lắng tìm kiếm Đông Hoàng Càn và Đông Hoàng Toại.
Thần Tôn đã chết, hai vị này Thánh Hoàng nếu như lại có cái gì ngoài ý muốn, Cửu Thiên Thần Giáo thật muốn phế mất.
Đông Hoàng Càn rất nhanh đã được tìm tới, sau đó tìm được Đông Hoàng Toại.
Hai người đều bị trọng thương thảm liệt, cơ hồ là sắp chết, nhưng tại một khắc cuối cùng, bọn hắn đều nuốt lấy một viên Thánh Nguyên Huyết Linh Đan, khí tức sinh mệnh mênh mông, cưỡng ép giữ vững được một đường sống, bảo lưu lại cho bọn hắn một chút hi vọng sống.
Sau khi Khương Phàm trở về thì đã lập tức bọn hắn thu vào Thông Thiên Tháp trước tiên, nơi đó càng thích hợp để chữa thương.
Bên ngoài hư không, khu nội điện hỗn loạn hoàn toàn yên tĩnh.
Kiều Vô Hối, Khương Qua, Kim Ô và cả đám người đều đang nóng nảy chờ đợi kết quả.
Các tộc lão bên trong phó điện cũng đều khẩn trương ngắm nhìn bạo loạn hư không.
Bởi vì Đông Hoàng Càn cùng Đông Hoàng Toại điên cuồng chặn đánh để hư không đều lâm vào bên trong bạo động, hai bên đều biết Khương Phàm đi chặn đánh, nhưng không biết tình huống cụ thể. Nếu như Quang Mang Thần Tôn đào thoát lần nữa, vậy trận vây bắt này hoàn toàn không tính là thành công.
Nếu như Quang Mang Thần Tôn chiến tử, bọn hắn không chỉ có báo thù thành công, thật đúng là đã chứng minh thực lực tuyệt đối của Sí Thiên giới.
Rốt cuộc... Một mảnh liệt diễm vạch phá thâm không, đụng nát hư vô bạo loạn, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Khương Phàm nhìn quanh toàn trường, giơ Quang Minh Thần Kiếm lên cao cao:
- Quang Mang Thần Tôn... Đã chết!!
- Được...
Kiều Vô Hối bọn người phấn chấn gào thét, mặt đầy cuồng nhiệt.
Quang Mang Thần Tôn, chết rồi!
Đã thật sự chết!!
Bọn hắn giết một tôn thần!
Bọn hắn hủy diệt một Chí Tôn Hoàng Đạo!
- Không...
Bên trong phó điện, các tộc lão may mắn còn sống sót bi phẫn muốn tuyệt, cơ hồ tê liệt ngã xuống trên mặt đất!
Thần Tôn từ cõi chết trở về, nhưng vẫn không thể thoát khỏi ma trảo của Khương Phàm.
Thần Tôn chết rồi, Quang Mang Thần Điện... Xong??
- Giết!! Một tên cũng không được để lại!!
Khương Phàm nhấc lên liệt diễm, diễn biến thành tuyệt thế luyện lô, cướp đoạt lấy huyết khí Thần Nguyên tán loạn.
Đây là Hồi Thiên Thuật mà Yêu Đồng dạy hắn.
Chết mà trở về với trời, không thẹn với tự nhiên.
Có thể luyện hóa thi hài, tạo nên huyết đan, hồn đan, cùng linh đan.
Đây là huyết khí Thần Nguyên tán loạn, là tinh hoa thần huyết chân chính, tuyệt đối không thể lãng phí như vậy, có thể thu liễm một chút là một chút.
Tại thời điểm Khương Phàm tụ tập huyết đan, bọn người Kiều Vô Hối đã khởi xướng phản kích sau cùng đối với các trấn thủ phó điện.
Đông Hoàng Trấn Nguyên, Đông Hoàng Như Ảnh và các Không Võ toàn lực hiệp trợ, để tránh đám lão già bi phẫn này này tự bạo, càng phải cố hết sức phá giải pháp trận, cướp đoạt bảo cốt ở bên trong.
Các tộc lão nội điện còn sống sót cũng đã không có chút đấu chí nào, có một số muốn hủy diệt bản thân, kết quả bị không gian giam cầm, có một số lại bị vô tình chém giết; có một số muốn dẫn bạo tế đàn, cũng kịp thời bị ngăn lại, bị săn giết vô tình; còn có bộ phận thừa dịp hỗn loạn, chui vào trong lòng đất, muốn từ mật đạo thoát khỏi thần điện, nhưng thứ chờ đợi bọn hắn chính là cường giả ngoại hạng như Khương Quỳ đây.
Xích Thiên Thần Triều!
Tây Cương, Lưu Hòa thành!
Theo pháp trận lặng yên thành hình, bên dưới mặt ngoài phồn hoa tại Lưu Hòa thành đã đề phòng cao độ.
Hai vị Thánh Hoàng của Xích Thiên Thần Triều là Chu Phục Sinh cùng Chu Ngạo Hoàng đều đã sớm đến nơi này.
Quang Mang Thần Điện - Bùi Tu Nghiệp, Âu Dương Mục Thiên, cùng Tru Thiên Thần Điện - Tần Thế Võ và bốn vị Thánh Hoàng, cũng đều lần lượt đến nơi này.
Bọn hắn sớm đuổi tới, là tránh cho trước khi ước định thời gian đến, Khương Phàm sẽ an bài Không Võ bí mật tìm kiếm Tây Cương.
Cho nên đã sớm đi đến, sớm ẩn nấp, sớm chuẩn bị.