Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 941 Mạnh được yếu thua

- Thương Sinh Cung là trọng khí trấn sơn của Trung Ương tổ sơn, cao tới ba ngàn trượng, nặng đến cả tấn, nghe nói có thể tụ tập uy lực cầu nguyện của dân chúng thiên hạ, phóng xuất ra 'Sát Sinh Tiễn' cường đại.

- Tầm bắn của Sát Sinh Tiễn nhiều nhất có thể đạt tới ba mươi vạn dặm, một khi bị nó khóa chặt, rất khó tránh thoát được, nó đã từng bắn giết Thánh Nhân. Nếu như dân chúng gặp nạn, lực lượng cầu nguyện tăng cường, uy lực Thương Sinh Cung sẽ tăng gấp bội.

- Thương Sinh Cung là một trong những Thánh khí nổi danh nhất Thương Huyền đại lục. Rất nhiều Luyện Binh sư đều đã từng muốn phỏng chế lại Thương Sinh Cung, nhưng không có người nào thành công qua.

- Hình như Phù Sinh hội cũng từng phỏng chế qua Thương Sinh Cung, trước sau nếm thử chín lần, từng sinh ra chín phế phẩm. Mặc dù là phế phẩm, nhưng có mấy cái giống như có thể phóng xuất ra lực lượng cầu nguyện. Hai cái mạnh nhất còn bị thánh địa Trung Ương nhận lấy, bảy cái khác lưu lạc ở bên ngoài.

- Ta cũng nghe nói, thánh địa Trung Ương trực tiếp lấy đi hai cái hàng nhái, có thể tưởng tượng được uy lực mạnh bao nhiêu.

- Đây không phải là một trong bảy cái kia sao.

- Trong bảy cái có hai cái đã có chủ nhân, năm cái còn lại một mực chưa từng xuất hiện.

Khương Phàm chen đến phía trước, một cây cung dài đến mười mét đặt nằm ngang trên mặt đất, tỏa ra ánh sáng lung linh, vô cùng hoa lệ, mà lại tràn ngập một khí tức nặng nề để cho người ta kiềm chế.

Một tên nam tử hùng tráng ngồi phía trước cung tiễn, tóc tai bù xù, trầm mặc không nói.

Giá cả viết rõ ràng ở trên tấm bia đá phía trước —— trăm vạn tinh tệ, hoặc thánh pháp Lôi hệ.

Trăm vạn tinh tệ là giá trên trời!

Thánh pháp lại cực kỳ hiếm thấy!

Có gan viết ra giá cao như thế này, hoặc chính là có lòng tin đối với cung tiễn, hoặc chính là gan lớn, đơn giản là muốn lừa dối người khác.

- Ngươi đây nhất định không phải thật sự, đừng giả bộ. Vũ khí quan trọng như vậy, làm sao lại xuất hiện ở đây.

- Đúng thế, nếu cái này là hàng thật, ngươi sẽ lấy ra bán sao?

- Nếu là có người dùng trăm vạn tinh tệ mua thật, lại phát hiện là giả, há không truy sát ngươi khắp thiên hạ? Người có thể xuất ra trăm vạn tinh tệ, ngươi cũng không thể trêu vào.

Đám người trước gian hàng cố ý chất vấn thật giả, suy nghĩ nhiều nhất mấy vạn tinh tệ giao dịch.

Nam tử từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, không để ý đến.

- Phù Sinh hội là thế lực gì?

Trong ấn tượng của Khương Phàm không có ký ức tương tự.

Phượng Bảo Nam ở bên cạnh giới thiệu:

- Bên trong bảo các Kiều gia có một vũ khí của Phù Sinh hội, lúc ấy Linh Vận giới thiệu qua cho ta. Phù Sinh hội là một đám Luyện Binh sư liên minh khai sáng tại mấy trăm năm trước, nhân số không nhiều, nhưng đều là chút Luyện Binh sư thanh danh cường đại ở bên ngoài. Lúc bọn họ mới bắt đầu liên minh sáng tạo, vì để nhanh chóng đánh ra danh khí nên đã điên cuồng phục chế vũ khí của các thế lực thanh danh khắp nơi. Có một số là hàng nhái thậm chí có thể đạt tới uy lực chính phẩm. Hội trưởng Phù Sinh hội đời thứ hai trước khi lâm chung đã đem đầu mình bỏ vào luyện binh lô, phỏng chế ra Côn Bằng Chiến Kích, oanh động Thương Huyền đại lục.

- Côn Bằng Chiến Kích?

Khuôn mặt Khương Phàm có chút động, trong trí nhớ kiếp trước nổi lên hình ảnh mãnh liệt.

- Ta không biết đó là vũ khí gì, nhưng sau khi Côn Bằng Chiến Kích xuất thế đã khiến cho hoàng tộc phương bắc tranh nhau cướp đoạt, sau đó... Bị Nhân Hoàng Cổ Hoa tiền nhiệm lấy được.

- Bọn hắn có thể phục chế Côn Bằng Chiến Kích!

Vẻ mặt Khương Phàm nghiêm trọng, Phù Sinh hội này có chút đáng sợ, ngay cả loại vũ khí kia đều có thể phục chế, coi như có thể phát huy ra một phần mười uy lực, cũng vô cùng khủng bố.

Mà, còn rơi xuống trong tay Cổ Hoa.

- Nó chính là Thương Sinh Cung của Phù Sinh hội.

Có người đột nhiên kinh hô, gạt mở đám người vọt tới phía trước.

- Ngươi xác định?

Đám người bạo động.

- Đây tuyệt đối là một trong chín cây hàng nhái kia. Hàng nhái của Phù Sinh hội đều sẽ có ấn ký đặc thù, Huyết Kỳ Lân, là linh văn hội trưởng đời đầu tiên của Phù Sinh hội. Ấn ký này rất bí ẩn, vị trí không giống nhau, nhưng đều sẽ tồn tại.

Người kia chỉ vào vị trí ngưng tụ năng lượng chính giữa cung, tia sáng nơi đó lúc sáng lúc tối, lấp loé không yên.

Giữa lúc thay đổi tối đều sẽ có hình dáng cái đầu Kỳ Lân, nếu như không cẩn thận căn bản chú ý không đến.

- Đây thật là một trong chín cây kia sao?

Mắt của rất nhiều người đều nóng lên, hô hấp đều trở nên gấp rút.

Cũng có người đáy mắt đã hiện lên đến ý lạnh, toát ra vẻ mặt tham lam.

Nam tử ngồi trước trường cung trừng mắt lên, thanh âm khô khốc:

- Thương Sinh Cung đã được lưu chứng tại Ác Nhân cốc, nó thuộc về ta! Ai muốn giao dịch, giao trăm vạn tinh tệ, hoặc lấy thánh pháp Lôi hệ! Ai dám trắng trợn cướp đoạt, Ác Nhân cốc phụ trách truy đuổi!

Mọi người lập tức nhụt chí, lưu chứng tại Ác Nhân cốc liền mang ý nghĩa được Ác Nhân cốc bảo hộ. Ai dám cứng rắn đoạt, chính là đối nghịch cùng Ác Nhân cốc.

Khương Phàm lắc đầu, lui ra khỏi đám người.

Chỉ là hàng nhái mà thôi, lại còn là một trong chín cái, khả năng có giá trị thánh pháp, cũng có khả năng không đáng.

Khương Phàm tiếp tục đi dạo trong rừng rậm mờ tối, tìm kiếm linh thảo mình cần, cũng thỉnh thoảng kích hoạt linh văn, thức tỉnh linh nguyên, thử cảm nhận khí tức hỏa vũ.

Chỉ là cảm giác nóng bỏng kia đã không còn xuất hiện qua.

- Huynh nhìn nơi đó.

Phượng Bảo Nam đột nhiên lôi kéo Khương Phàm, chỉ vào hắc ám trước mặt.

Một đám dã tượng hùng tráng nện bước chân nặng nề, từ trong rừng đi qua, phía sau kéo lấy ba chiếc lồng sắt khổng lồ, bên trong giam giữ người muôn hình muôn vẻ.

Bên trong hai chiếc phía trước nam nữ hỗn tạp, toàn bộ bị thiết chùy xuyên qua cơ thể, sống sờ sờ đính trên cột sắt bên trong.

Một cái phía sau thì tất cả đều là nữ tử xinh đẹp, cơ hồ đều không mặc gì, chỉ trải lên tấm thảm đơn bạc, co quắp trong lồng sắt.

- Buôn bán nô lệ. Phía trước là võ giả, phía sau là nữ tử.

Hai đầu lông mày Phượng Bảo Nam toát ra mấy phần chán ghét.

Khương Phàm khẽ nhíu mày, cũng cảm giác khó chịu. Nhưng hắn rất rõ ràng đây chính là hiện thực, mạnh được yếu thua, tàn khốc vô tình.
Chương 942 Hoàn Hồn Thạch

Phượng Bảo Nam đưa mắt nhìn bọn hắn đi vào trong bóng đêm, có cảm giác xúc động muốn cứu bọn hắn, nhưng lại nhịn được.

Khắp nơi đều có giao dịch nô lệ, dính đến thế lực hắc ám khổng lồ.

Coi như hôm nay hắn cứu bọn hắn, bọn hắn không đến hừng đông đã có thể bị bắt lấy một lần nữa, giam giữ tại nơi khác. Thậm chí có khả năng bởi vì mình lỗ mãng để bọn hắn gặp phải chuyện càng bi thảm hơn.

- Khương Phàm! Bên trái đằng trước!

Giọng Đan Hoàng đột nhiên nhắc nhở Khương Phàm.

Khương Phàm kéo Phượng Bảo Nam đi đến phía trước.

Xuyên qua rừng rậm, phía trước là tòa thạch ốc đơn sơ, lẻ loi trơ trọi tọa lạc ở nơi đó.

Thạch ốc giống như là cửa hàng cỡ nhỏ, treo đèn lồng đỏ như máu, trong cánh rừng mờ tối có vẻ hơi âm trầm.

Đan Hoàng nói:

- Ngươi cảm thấy sao? Một loại âm khí.

Khương Phàm đi qua phía thạch ốc:

- Nơi này nhìn một chút cũng cảm thấy âm trầm, còn cần cảm nhận sao?

- Một loại âm khí có thể kích thích đến linh hồn, đó là đồ trong Địa Ngục.

Đan Hoàng là hồn niệm, giao hòa cùng linh hồn Khương Phàm, rất rõ ràng có thể phân biệt ra được rốt cuộc là cảm giác ý thức thuần túy, hay là linh hồn xúc động.

- Ồ?

Khương Phàm đi đến thạch ốc, bên cạnh cửa có một con mèo đen gầy yếu nằm sấp, toàn thân không hề có một chiếc lông, đen như mực, giống như cùng hòa làm một thể bóng đêm.

Một tiếng 'Meo' thanh thúy truyền vào trong phòng.

Trong phòng so với bên ngoài nhìn còn rộng rãi hơn, phía trên thạch giá sạch sẽ trưng bày rất nhiều vật ly kỳ cổ quái.

Một nữ hài cao gầy thân mặc áo đen ngồi tận cùng bên trong, vuốt vuốt một thanh binh khí sắc bén, không ngẩng đầu, thuận miệng nói:

- Xem trọng cái gì, đến nơi đây trả tiền.

- Vẫn rất xinh đẹp.

Phượng Bảo Nam quan sát vào bên trong.

Nữ hài nhi nghe được, lông mi thật dài vụt sáng, cười nhạt nói:

- Bản điếm cự tuyệt đùa giỡn. Nếu không, phải tiếp nhận trừng phạt nha.

- Trừng phạt cái gì?

Phượng Bảo Nam lại nhìn, nữ hài nhi xác thực rất xinh đẹp, hốc mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, giống Kiều Linh Vận của hắn, có loại mỹ cảm thần bí, để cho người ta khắc sâu ấn tượng.

- Đùa giỡn một chút, một cái cánh tay. Muốn thử xem không?

Nữ hài nhi cười nói, từ bên cạnh kéo qua một cái mộc bài, trên đó viết... Ác Nhân cốc.

Phượng Bảo Nam tranh thủ thời gian ho nhẹ vài tiếng, nhắc nhở Khương Phàm:

- Bên trong Vân Vụ Sơn Tùng có cửa hàng Ác Nhân cốc tự mình kinh doanh, đây chính là một trong số đó.

Khương Phàm đi lòng vòng bốn chỗ, cuối cùng lại nhìn về nữ hài nhi.

Nữ hài nhi mặc áo choàng màu đen, để da thịt trắng tuyết đã nổi bật càng thêm chói mắt, cổ áo có chút rộng mở, treo một cái ngọc châu màu đen.

Khương Phàm nhìn kỹ một chút, đi qua nữ hài nhi:

- Cô nương, mạo muội hỏi một câu, ngọc châu ở cổ áo bán không?

- Là mạo muội. Hỏi lại coi như đùa giỡn nha.

Nữ hài nhi vẫn đang đùa bỡn đao nhọn của mình, không có giương mắt.

- Cô nương, ra cái giá.

Khương Phàm đem ngọc bài Kiều gia để xuống trên bàn, đẩy lên trước mặt nữ hài nhi.

Nữ hài nhi rốt cuộc cũng buông đao xuống, nhíu mày nhìn Khương Phàm, lại nhìn ngọc bài.

- Người Kiều gia sao.

- Con rể Kiều gia, Khương Phàm. Vị này là Phượng Bảo Nam.

- Phượng Bảo Nam ngược lại là đã nghe qua, Khương Phàm... Ta vừa chờ đợi trong phòng này một tháng, Kiều gia lại chọn rể rồi?

- Chiêu mới. Cô nương, cầm ngọc bài đến Kiều gia, ngươi tùy tiện ra giá.

- Ai chiêu đó.

Nữ hài nhi đánh giá Khương Phàm, nhìn coi như anh tuấn, lại cảm giác có chút cường thế.

- Kiều Vi Nhi.

- Ta đây ngược lại có chút ngoài ý muốn? Kiều Vi Nhi kia nhu thuận đáng yêu, vậy mà lại thích loại như ngươi đây?

- Ta muốn ngọc châu, cô tùy tiện ra giá.

- Ngọc châu này của ta cứ đáng tiền như vậy?

Nữ hài nhi ngồi vào trên ghế mây, nhếch lên cặp đùi đẹp thon dài, đầu ngón tay nắm chặt ngọc châu nhẹ nhàng vuốt vuốt.

- Ta thích, nó liền đáng giá.

- Ngươi biết nó là cái gì không?

- Chẳng lẽ cô nương biết?

- Hì hì, nếu ta đến trước cửa Kiều gia muốn giá quá phận, Kiều gia sẽ không truy sát ta chứ?

Nữ hài nhi cười nhìn Khương Phàm.

- Kiều gia không cần thiết bởi vì chút chuyện nhỏ này mà trêu chọc Ác Nhân cốc.

- Vậy cũng đúng.

Nữ hài nhi tiếp tục nhìn Khương Phàm, một hồi lâu mới nói:

- Ngươi mua mười món đồ, hạt châu này ta đưa ngươi.

- Thành giao!

- Ngươi không hỏi giá một chút?

- Đồ ta thích, không hỏi giá.

- Hì hì, vẫn rất sảng khoái.

Nữ hài nhi chỉ chỉ thạch giá bên trái.

Khương Phàm tùy tiện cầm mười cái, bỏ lên trên bàn.

- Ta là không khi dễ ngươi nha, đây đều là đồ tốt.

Nữ hài nhi tính một cái, nở nụ cười xinh đẹp:

- Hai mươi chín vạn tinh tệ.

- Bao nhiêu?

Phượng Bảo Nam trừng mắt, đen, quá đen.

Hai mươi chín vạn.

Mình đường đường đại nữ tế Kiều gia, lại là Thánh linh văn, một năm Kiều gia mới cho hắn ba mươi ngàn tinh tệ.

- Thành giao, đi Kiều gia lấy.

Khương Phàm phóng ngọc bài tới trong tay nữ hài nhi.

- Có ý tứ.

Rốt cuộc nữ hài nhi cũng lấy ngọc châu xuống, giao cho Khương Phàm.

Khương Phàm nhận lấy ngọc châu cùng mười món bảo bối, rời khỏi thạch ốc.

Phượng Bảo Nam bước nhanh cùng ra ngoài:

- Hạt châu này có cái gì thần kỳ? Hai mươi chín vạn đó, huynh ngay cả nữ hài nhi kia đều có thể mua lại.

- Đây là Hoàn Hồn Châu! Chiêu hồn dưỡng hồn! Đồ tốt!

Khương Phàm mang trên mặt mấy phần ý cười.

Đan Hoàng vừa mới nói cho hắn biết, thứ này mặc dù không phải dùng luyện chế thuốc thuốc giải, nhưng nó có hiệu quả rất đặc biệt.

Nếu như đưa tới bên cạnh 'Người chết', có thể làm cho linh hồn đang tiêu tán dừng lại ngắn ngủi. Nếu như đem máu tươi 'Người sống' cùng 'Người chết' hòa tan vào nhau, giữa linh hồn của nhau còn có thể sinh ra liên hệ rất vi diệu.

Nói cách khác, linh hồn 'Người chết' có thể nghe được tiếng 'Người sống'.

Khương Phàm mang nụ cười trên mặt, ánh mắt lại mông lung.

Tình huống của Kiều Hinh đã tương đương với 'Tử vong', nhưng linh hồn vẫn luôn ở đó. Hắn không cần phải chiêu hồn Kiều Hinh, hắn chỉ cần nói
Chương 943 Một tờ huyết thư, định sinh tử (1)

chuyện. Dù là chỉ có thể sinh ra hiệu quả rất yếu ớt, cũng có thể để linh hồn Kiều Hinh có phản ứng.

Để linh hồn chịu đủ dày vò của nàng biết, hắn đã trở về!

Người mà nàng đợi ngàn năm… đã trở về!

Đừng nói hai mươi chín vạn tinh tệ, chính là trăm vạn tinh tệ, cũng đáng!

Trong nhà đá, nữ hài nhi vuốt vuốt Kiều gia ngọc bài, khóe miệng lộ ra nụ cười nghiền ngẫm:

- Tên kỳ quái, vậy mà lại mua hạt châu của ta. Đây chính là vật bất tường, có thể dẫn dắt tử hồn.

- Lại là người của Kiều gia.

Một thanh âm trầm thấp đột nhiên từ bay ra trong bóng đen bên cạnh.

- Ai?

Nữ hài nhi lập tức đứng dậy, nhưng sau khi nhìn thấy nam tử phía sau liền cuống quít quỳ xuống, hai tay bưng lấy nam tử tay, môi đỏ hôn:

- Vương!

- Khương Phàm...

Nam tử mặc niệm lấy tên Khương Phàm, đáy mắt hiện lên một tia vẻ khác thường.

- Có phải nô tài đã làm sai chuyện gì hay không?

Nữ hài nhi sợ hãi, thân thể mềm mại run rẩy.

- Đưa ngọc bài cho ta.

Nữ hài nhi nhanh chóng dâng ngọc bài lên.

- Đi Kiều gia một chuyến, gặp hắn.

Nam tử cầm qua ngọc bài đưa sang bên cạnh.

Trong bóng tối cất giấu một thân ảnh gầy gò, sau khi tiếp nhận ngọc bài, giống như là mê vụ nhẹ nhàng tản ra.

Nam tử khẽ nhíu mày, nhìn qua ngoài thạch ốc hắc ám:

- Khương Phàm... Họ Khương? Lại là con rể Kiều gia? Lão gia hỏa muốn làm gì.



Khương Phàm tiếp tục di chuyển trong rừng cây, chờ mong có thể có thu hoạch thêm.

Từ xế chiều đến đêm khuya, bọn hắn cơ hồ đã đi khắp cả Vân Vụ Sơn Tùng, cũng thật phát hiện một vài thứ, nhưng từ đầu đến cuối đều không tìm được dược liệu mình muốn.

- Chúng ta đến thương hội Ác Nhân cốc đi xem một chút đi. Ngoại trừ thạch ốc tản mát ở bên ngoài, kỳ thật bọn hắn còn có thương hội càng lớn hơn. Nơi đó chỉ mở ra vào ban đêm, sẽ có đồ rất tốt, nghe nói mỗi đêm còn sẽ có hội đấu giá.

- Vào đêm, Vân Vụ Sơn Tùng càng thêm náo nhiệt. Hơn mấy ngàn vạn người từ các nơi tụ tập tới, trong đó không thiếu một số đám tử đệ cường tộc đại tông. Có một số là người tự cao tôn quý, cũng đều mang theo mặt nạ.

- Thương hội Ác Nhân cốc so với thương hội Thiên Cung phía ngoài chỉ có hơn chứ không kém, tráng lệ, xa hoa rộng rãi, giống như hoàng cung trong bóng tối, để cho người ta cơ hồ muốn quên thân ở chỗ nào.

Khương Phàm từ tầng một chuyển tới tầng thứ năm, thời gian không phụ người có tâm, rốt cuộc cũng phát hiện được thứ hắn muốn.

Hắc Sát Liên!

Tại vùng đất Cực m cực hung sinh ra hoa sen màu đen, toàn thân đen kịt, sát khí dày đặc, lại vẫn cứ dựng dục hạt sen trắng tuyết như ngọc.

Loại hoa sen này không nên sinh ra, nó liên tục hấp thu khí tức m Sát cực nặng, tử khí, huyết khí thậm chí là trọc khí(*), mới có thể nở hoa.

(*) Năng lượng xấu.

Mà muốn dựng dục ra hạt sen, càng rất khó khăn.

Tương đương với một loại diễn biến cực hạn, liền như là Trường Sinh Đan xen lẫn Huyền m Đan, đây là sau khi tử khí lắng đọng, thăng hoa ra sinh mệnh.

Cho nên quá trình dựng dục ra hạt sen dài đằng đẵng, hơi không cẩn thận liền sẽ tiêu tán.

Danh xưng 'Ngàn dặm âm tà sinh hoa sen, trăm đóa hoa sen dục hạt sen'.

Đây cũng là một trong sáu loại thuốc dẫn mà Đan Hoàng nhắc đến để luyện chế thuốc giải.

- Ta muốn cái này.

Khương Phàm chỉ vào Hắc Sát Liên trong quầy, trong lòng kích động.

Mặc dù chỉ tìm được một cái, nhưng tóm lại là tốt để bắt đầu.

Đan Hoàng cũng mừng thay cho Khương Phàm, Hắc Sát Liên chủ yếu là sinh ra tại U Minh Địa Ngục, trong nhân thế cực kỳ hiếm thấy.

- Đây là Hắc Sát Liên, ẩn chứa hai loại lực lượng sinh tử, quả sen sát khí quá nặng, hạt sen dương khí quá nặng, bình thường cũng không thể trực tiếp dùng, là dùng để luyện đan. Công tử khẳng định muốn cái này?

Thị nữ sau quầy tò mò nhìn Khương Phàm, thứ này đã bày tại đây tới mấy chục hoặc trên trăm năm, tác dụng không lớn, giá cả lại đắt đỏ, chưa từng có người nào đến hỏi qua.

- Ta muốn. Giá bao nhiêu?

- Năm trăm ngàn!

- Đen thật.

Phượng Bảo Nam ở bên cạnh lần nữa rung động, phụ mẫu nó, chợ đen chính là chợ đen, há miệng ra chính là mấy chục vạn.

Cái này nếu là ở thương hội bên ngoài, chẳng phải bị người ta đánh chết sao.

- Ta muốn.

Khương Phàm rất sung sướng, dù sao Kiều gia cũng không thiếu tiền.

- Đều là con rể, chênh lệch có chút lớn nha.

Nếu là Phượng Bảo Nam ở bên ngoài đánh lấy danh nghĩa Kiều gia tốn một trăm ngàn, khẳng định Kiều Linh Vận sẽ hung hăng trừng trị hắn.

- Hai vị là...

Nữ hài chợt phát hiện 'nữ tử' nói thầm bên cạnh không phải nữ tử, lại xem xét, đây không phải là Phượng Bảo Nam của Kiều gia sao.

- Ký sổ. Kiều gia.

- Phượng Bảo Nam công tử? Thất kính. Chúng ta nơi này có hai phương thức ký sổ, hoặc là dùng gia tộc ngọc bài, hoặc là để lại bằng chứng đặc biệt.

- Ngươi đến?

Khương Phàm nhìn Phượng Bảo Nam.

- Ta có lệnh bài.

Phượng Bảo Nam lấy lệnh bài của mình xuống.

- Ngài cất kỹ!

Nữ tử cười xán lạn, năm trăm ngàn tinh tệ, thật là ra tay hào phóng.

- Tốt.

Khương Phàm vừa lòng thỏa ý.

- Đi hội đấu giá nhìn?

Phượng Bảo Nam đụng đụng Khương Phàm, rất nhiều con em nhà giàu mang theo mặt nạ đang thành đàn đi đến tầng cao nhất.

Khương Phàm nói với thị nữ muốn hai tấm mặt nạ đặc chất, cũng đi theo đi đến.

Hội đấu giá cũng đã sớm bắt đầu, bên trong náo nhiệt ồn ào.

Không giống hội đấu giá phía ngoài nghiêm túc hợp quy tắc như vậy, nơi này vô cùng hỗn loạn.

Chính giữa bày cái đài cao rộng rãi, mỗi cái đều có bảo bối, xung quanh ai kêu giá cao hơn, người đó liền giao tiền cầm hàng.

Tất cả đám tử đệ cường tộc đại phái cũng giống như được giải phóng thiên tính, kéo cuống họng kích tình hô to.

- Giọng người này có chút quen thuộc.

Khương Phàm cùng Phượng Bảo Nam đều hướng phía trước đám người mặt nhìn lại.

Tô Nhã??

Bọn hắn đều nhận ra, mặc dù đều mang theo mặt nạ, nhưng vẫn có thể nghe ra giọng.

Tô Nhã đang kéo một nam tử cao lớn, kích động kêu to.

Khương Phàm trêu chọc:

- Nhanh như vậy đã đổi nam tử? May mắn cho ngươi không có đồng ý nàng, không phải vậy trong nhà phải đổi thành thảo nguyên xanh mượt.

Phượng Bảo Nam nhìn kỹ một chút:

- Đây hẳn là đại ca nàng, Tô Cao Nghĩa. Nói không chừng huynh sẽ gặp được hắn trên thi đấu bài vị.

- Linh văn Tô gia gì?

- Bạo Phong Cự Hổ, một khi yêu hóa, tính tình sẽ biến đổi rất lớn, thị sát tàn nhẫn. Nếu như là thánh văn, còn có thể tại Linh Hồn cảnh liền cảm thấy đã thức tỉnh lực lượng huyết mạch Bạo Phong Cự Hổ.
Chương 944 Một tờ huyết thư, định sinh tử (2)

- Mà Bạo Phong Cự Hổ còn có chút huyết mạch Thần Thú Bạch Hổ, mặc dù rất rất ít, nhưng Tô gia lấy đó làm kiêu ngạo, ngay cả đỉnh núi gia tộc đều đứng sừng sững pho tượng Bạch Hổ, coi là vệ thần bảo vệ của bọn hắn.

- Mà thời điểm Thánh linh văn thức tỉnh huyết mạch cự hổ, cũng có cực ít tỷ lệ sẽ thức tỉnh lực lượng truyền thừa Bạch Hổ. Nếu như huynh đụng tới Tô Cao Nghĩa, vậy huynh may mắn rồi. Trên trăm năm Tô gia không có người thức tỉnh Bạch Hổ truyền thừa, Tô Cao Nghĩa lại đã thức tỉnh, cho nên tử đệ Tô gia mới trở nên cực kỳ trương dương(*).

(*) Tính cách trương dương: Tính thích phô trương, thích khoe khoang, khoe mẽ.

- Tô Cao Nghĩa là thánh văn gì?

Khương Phàm có chút ngoài ý muốn, trong trí nhớ hình như không có nói tới vấn đề này.

- Càn Nguyên thánh văn. Thánh văn Tô gia bọn hắn vô cùng khó biến đổi, cơ hồ chưa từng có tiền lệ tiến vào Đại Thừa thánh văn trước hai mươi tuổi. Nhưng bọn hắn có thể cảm thấy thức tỉnh truyền thừa tại Linh Hồn cảnh sơ kỳ, cho nên thực lực Càn Nguyên thánh văn không thể kém hơn so với Đại Thừa thánh văn. Đây cũng là nguyên nhân để Tô gia có thể là một trong cửu đại gia.

Khương Phàm nơi này đang nói, lão giả trên đài cao lại đổi bảo bối mới.

- Đại Đạo Thánh Thụ...

Lão nhân đột nhiên gào một cuống họng, còn cố ý dừng lại một lát, mới xấu xa nói:

- Vỏ cây...

- Đại Đạo Thánh Thụ là cái gì?

- Thánh Thụ? Dám dùng mệnh danh Thánh Thụ, hẳn là cũng không đơn giản.

- Vỏ cây đều lấy ra đấu giá? Ác Nhân cốc đây là rõ ràng muốn cướp đoạt tiền mà.

Đám người bạo động, hiển nhiên không ai nghe nói qua Đại Đạo Thánh Thụ.

Khương Phàm cũng hỏi Đan Hoàng:

- Đại Đạo Thánh Thụ so với Thiết Long cổ thụ thì như thế nào?

- Đại Đạo Thánh Thụ cũng là một trong Thượng Cổ Thụ Yêu, mặc dù không có cường đại như Thiết Long cổ thụ, Vạn Linh Huyết Thụ, cũng không phải Thụ Yêu chiến đấu, nhưng trái cây của nó kết sẽ dựng dục lực lượng truyền thừa.

- Ví dụ như người truyền thừa, Yêu thú truyền thừa, thậm chí là đại đạo truyền thừa. Lực lượng truyền thừa có mạnh có yếu, có nhiều có ít. Tình huống cụ thể phải căn cứ hoàn cảnh nó sinh trưởng đến định.

- Cho nên Đại Đạo Thánh Thụ tại thời đại Thượng Cổ đã trở thành là Truyền Thừa Thụ, sẽ trồng ở trong mộ địa cùng tổ địa cường tộc, vì hậu đại tiếp tục thai nghén truyền thừa.

- Truyền thừa? Tựa như là Chu Tước truyền thừa?

- Chính là như truyền thừa huyết mạch. Tựa như Thánh Nhân Quả, nhưng cường đại hơn Thánh Nhân Quả. Là bởi vì năng lực đặc biệt lại phi phàm này, Đại Đạo Thánh Thụ tại thời đại Thượng Cổ đã bị tai hoạ ngập đầu. Bởi vì tổ địa các đại cường tộc cơ bản đều có Đại Đạo Thánh Thụ, bọn hắn đều phong tồn lấy huyết mạch truyền thừa của mình. Ngươi tham luyến năng lực của ai, chỉ cần giết vào trong tộc bọn hắn, cướp đoạt trái cây là có thể.

- Mà nó lại tồn tại như Thần Linh, còn có thể quét ngang các nơi, cướp đoạt các loại truyền thừa. Có một số là Đại Đạo Thánh Thụ tại bí cảnh đặc biệt, còn có thể hấp thu uy lực đấ trời, dựng dục ra có được uy lực truyền thừa đại đạo chân chính.

- Cho nên Đại Đạo Thánh Thụ lại còn được gọi là Thần Thụ Chiến Tranh, Thần Thụ Ách Nạn sau khi thời đại Thượng Cổ cơ bản tuyệt tích. Vậy mà nơi này lại có vỏ cây, ta có chút ngoài ý muốn.

Khương Phàm quả quyết đưa tay kêu giá:

- Mười tinh tệ!

Lão nhân thể hiện cứng đờ:

- Đây là vỏ cây Thánh Thụ! Không được quấy rối!

Khương Phàm không khách khí nói:

- Nó dù là vỏ cây Thần Thụ thì cũng chỉ là một viếng vỏ cây! Một miếng vỏ cây có thể có hiệu quả lớn bao nhiêu, ta nhiều nhất ra năm mươi tinh tệ!

- Giá khởi điểm là một trăm tinh tệ!

- Quá hố. Ta cho ngươi một trăm lẻ một!

- Người đâu, đánh ra ngoài!

- Một trăm mười. Ngươi xem một chút đi, đều không có người cạnh tranh, ta chỉ là cảm giác hiếu kỳ, mua về pha trà uống.

- Pha trà? Đây đúng là phung phí của trời!

- Vậy ngươi nói một chút nó có thể làm gì? Một miếng vỏ cây còn có thể dựng dục ra Đại Đạo Thánh Thụ mới?

Lão nhân do dự một chút:

- Ba trăm tinh tệ! Thiếu một cái không được!

- Một trăm năm mươi, không thể nào nhiều hơn nữa.

- Ngươi coi nơi này là chợ bán thức ăn sao? Ai cùng ngươi cò kè mặc cả.

- Nơi này là phòng đấu giá, ngươi còn đang ở chỗ lên giá đấy. Hai trăm!!

- Tốt tốt tốt, hai trăm thì hai trăm.

- Hai trăm tinh tệ mua một miếng vỏ cây.

Phượng Bảo Nam lại im lặng, lần này rất chủ động gạt mở đám người đi đến phía trước.

- Nhớ kỹ tên của nó, Đại Đạo Thánh Thụ! Thánh Thụ!

Lão nhân bán đấu giá rất bất đắc dĩ.

- Vỏ cây! Vỏ cây!! Tinh tệ cho ngươi.

Phượng Bảo Nam đáp lễ hắn hai câu, móc ra hai trăm tinh tệ, bỏ lên trên bàn.

Nhưng khi chạm đến vỏ cây trong chốc lát, Phượng Bảo Nam liền nhíu lông mày lại, trên mặt hiện lên tia dị dạng, nhưng lại tranh thủ thời gian che giấu tốt biểu hiện, thu vào nhẫn không gian.

- Phượng Bảo Nam?

Tô Nhã ngồi ở phía trước bỗng nhiên nhận ra hắn.

- Tô Nhã cô nương.

Phượng Bảo Nam chào hỏi đơn giản, lại trở lại trong đám người.

- Thật là ngươi? Ngươi đứng lại đó cho ta! Tên hỗn đản Khương Phàm kia đâu?

Tô Nhã nhảy dựng lên, nhìn quanh đám người trước mặt.

- Khương Phàm?

- Khương Phàm ở đâu!

- Ai là Khương Phàm!

Đám người lập tức rối loạn lên.

Lúc ban ngày, chuyện ở trước cửa phủ Kiều gia còn chưa có khuếch tán ra, không có nhiều người biết Khương Phàm.

Nhưng bây giờ là buổi tối, hơn phân nửa hoàng thành đều biết tin tức Khương Phàm đã đánh bại Đường Tư Đồ, giận dữ mắng mỏ hoàng thất.

Bây giờ các nơi trong hoàng thành đều đang nghị luận về cái tên con rể Kiều gia trắng trợn cướp đoạt Lý Tịch, đánh bại Đường Tư Đồ, tuyên chiến Hoàng Phủ gia, cũng ở trước mặt mọi người trách cứ hoàng thất này.

Còn có người trong chợ đen Ác Nhân cốc bắt đầu treo giải thưởng mua tài liệu cặn kẽ về Khương Phàm.

Phượng Bảo Nam trở lại bên cạnh Khương Phàm, nói nhỏ:

- Miếng vỏ cây này còn có chút khí tức sinh mệnh, mau rời khỏi nơi này. Hai trăm tinh tệ mua niềm vui bất ngờ?

Khương Phàm mau chóng rời khỏi.

- Còn có sinh mệnh?

Đan Hoàng thật bất ngờ.
Chương 945 Một tờ huyết thư, định sinh tử (3)

Năm đó hắn vì luyện chế đan dược phẩm cấp càng cao, truy tìm qua vô số linh vật dược liệu, mới có thể có hiểu biết rất sâu đối với các loại Thượng Cổ Yêu Thụ như Thiết Long cổ thụ, Vạn Linh Huyết Thụ, Đại Đạo Thánh Thụ.

Đại Đạo Thánh Thụ rõ ràng đã sớm mất hẳn tung tích, tại sao có thể còn sót lại vỏ cây, lại làm thế nào có khả năng giữ lại sinh mệnh?

Chờ chút!!

Làm sao Ác Nhân cốc lại biết vỏ cây này là rơi xuống từ bên trên Đại Đạo Thánh Thụ?

- Khương Phàm, ngươi đứng lại đó cho ta! Đại ca, hắn chính là Khương Phàm.

Tô Nhã vì để kìm nén tức giận mới đến nơi đây giải sầu, không nghĩ tới lại đụng phải Khương Phàm.

Mặc dù nàng đã nghe nói qua chuyện của Khương Phàm, nhưng đại ca nàng, Tô Cao Nghĩa cũng là thiên tài nổi danh tại hoàng thành, địa vị Tô gia bọn hắn càng vượt qua Kiều gia.

Đêm nay có đại ca ở đây, ai nàng cũng không sợ.

- Khương Phàm, ngươi khi dễ muội muội ta?

Tô Cao Nghĩa chống thân thể hùng tráng lên, con ngươi biến thành mắt dọc, toàn thân tản mát ra sát khí đáng sợ. Giống như một con cự thú kinh khủng đột nhiên thức tỉnh, những người bên cạnh kinh hãi đều hốt hoảng lui lại, mặt mũi trắng bệch.

- Hắn là Tô Cao Nghĩa? Mang theo mặt nạ không nhận ra được.

- Nhanh lui lại, chớ chọc tới con mãnh hổ này.

Đám người bạo động, nhanh chóng mở ra vòng tròn mấy chục mét.

- Dừng lại! Ta đang tra hỏi ngươi, ngươi khi dễ muội muội ta?

Tô Cao Nghĩa hét lớn, thô cuồng hùng hồn, giống như tiếng hổ gầm, vang vọng cung điện, rất nhiều người kinh hãi theo bản năng liên tục lùi lại.

Khương Phàm lắc đầu, đứng vững:

- Ta một không có mắng nàng, hai không có đánh nàng, trừng nàng hai mắt coi như khi dễ? Vậy bây giờ ngươi gọi ta tên, coi như mạo phạm!

- Cuồng ngạo! Một đứa con rể mà thôi, thật xem mình là chủ nhân?

Tô Cao Nghĩa cau chặt lông mày, quả nhiên cuồng ngạo, cũng dám kêu gào cùng hắn.

- Ha ha, Cổ Hoa hoàng thành mấy ngàn năm bình tĩnh, thật đúng là dưỡng đủ những tử đệ thế gia các ngươi đây cảm thấy ưu việt. Từng kẻ không hiểu kính sợ, chỉ biết ngang ngược càn rỡ, hô to mình là quý tộc.

- Ngươi còn dám nói một lần? Thế gia Cổ Hoa không phải để ngươi nói này nói kia?

Tô Cao Nghĩa phát sáng hai mắt, năng lượng mãnh liệt phóng ra, khí lãng cuồn cuộn, hóa thành một con cự hổ uy mãnh, nó cao tới mấy chục mét, sinh động như thật, sôi trào sát khí đáng sợ, cứ như thật sự thả ra một con Bạo Phong Cự Hổ.

Tô Nhã cao ngạo ngẩng đầu, khiêu khích Khương Phàm.

Thấy được chưa, đây chính là đại ca của ta, hù chết ngươi.

Khương Phàm cười lạnh hai tiếng, đưa tay chỉ về Tô Cao Nghĩa:

- Ta ở trước cửa Kiều gia đã nói rất rõ ràng. Những tử đệ thế gia các ngươi đây cao quý cũng được, phách lối cũng được, cứ tùy tiện, nhưng đừng có dùng tại chỗ ta đây, Khương Phàm ta không hầu hạ!

- Ngươi hoặc là thành thành thật thật chơi đấu giá của ngươi, đừng ở không đi gây sự. Hoặc là, bây giờ ngươi liền ở trước mặt mọi người lập xuống giấy sinh tử, đi theo ta so đấu một trận ra dáng. Ngươi giết ta, hoặc là ta giết chết ngươi.

- Giấy sinh tử?

Đám người bạo động, tên điên này xác thực quá điên, dám nói như vậy với đại công tử Tô gia.

- Đại ca, ký! Giết hắn!

Tô Nhã chưa từng thấy người nào phách lối như vậy, càng không có thấy ai dám ở trước mặt Tô gia bá khí như thế.

Phách lối, bá khí, đây đều là những thứ mà cửu đại gia bọn hắn mới có tư cách.

Tên con rể này cũng dám lên mặt với bọn hắn.

Không thể tha thứ!

- Ở trước cửa Kiều gia giết đỏ cả mắt rồi? Dám khiêu chiến Tô Cao Nghĩa ta!

Giọng Tô Cao Nghĩa vang dội, cùng năng lượng cự hổ sau lưng chiếu rọi, phảng phất tiếng hổ gầm, đinh tai nhức óc, mang cho tất cả mọi người áp bách cường đại.

- Đừng hiểu lầm, ta không có xem ngươi là gì cả. Thời gian của ta quý giá, ngươi muốn chết, ta thành toàn, ngươi muốn đánh nhau phải không, ta không hầu hạ. Đến? Đến! Đến đây!

Khương Phàm chỉ vào Tô Cao Nghĩa quát lớn, Chí Tôn thánh văn toàn diện thức tỉnh, liệt diễm mãnh liệt quét sạch kinh mạch lao ra, kim quang sáng chói, Thánh Viêm cuồn cuộn, con mắt sắc bén phun trào kim quang, khóa chặt Tô Cao Nghĩa.

Tô Cao Nghĩa cau chặt lông mày, linh văn rung động, huyết mạch đều cảm thấy từng chút khẩn trương.

Nhưng Khương Phàm cường thế cũng đã chọc giận hắn, hắn gào thét cuồng liệt, sát khí tăng vọt, cuồng phong gào thét, quấn quanh cự hổ.

Hình dáng cự hổ bỗng nhiên rõ ràng, như có linh hồn, bá thế kinh người, răng nanh um tùm, một đôi Hổ Dực khổng lồ giương cánh cuồng kích, nhấc lên gió mạnh.

Đại điện lập tức hỗn loạn, đám người hốt hoảng lui lại, nhất là đám người có được Thú linh văn, cứ như đang nhìn thấy hai con Thú Vương đối kháng, bước chân bọn hắn như nhũn ra, suýt chút nữa quỳ ở nơi đó.

- Tốt, có gan phách! Đến đây! Ký kết sinh tử! Ta giết chết ngươi, Tô gia không được báo thù! Ngươi giết ta, Kiều gia tuyệt đối không truy cứu! Phượng Bảo Nam, chuẩn bị kỹ càng huyết thư, trực tiếp đưa lên hoàng thất!

Khương Phàm cường ngạnh gào thét, thanh âm bén nhọn chói tai, phảng phất có được uy lực đáng sợ, kinh hãi cả tòa cung điện.

Phượng Bảo Nam rất phối hợp xuất ra tấm da quyển, tự mình cắn ngón tay, nhanh chóng viết xuống huyết thư sinh tử, đón sát khí mãnh liệt của Tô Cao Nghĩa đi tới.

- Mời! Ký xong chữ, tùy tiện đánh! Đánh cho thật thống khoái!

- Làm thật sao?

Đám người bạo động, thể hiện đều rất quái dị.

Tô Cao Nghĩa hôm nay đá trúng hòn đá, không, là đá trúng miếng sắt!

Vị công tử gia này mỗi ngày làm mưa làm gió, rất có thể chỉ là theo thói quen muốn đánh ép Khương Phàm, không nghĩ tới Khương Phàm lại đủ hung ác đủ mãnh liệt như thế, nửa điểm không hầu hạ, nửa câu không nói nhảm, trực tiếp đưa cho hắn một lá thư sinh tử.

Bây giờ đâm lao thì phải theo lao đi.

Tô Nhã có chút há mồm, cũng cảm giác tình huống đã phát triển theo phương hướng không đúng.

Mặc dù rất chán ghét Khương Phàm, nhưng bên ngoài đều đang đồn chuyện hắn đã nhẹ nhõm đánh bại Đường Tư Đồ. Nếu quả thật đánh nhau, ca ca liền xem như thắng, cũng có thể là thắng thảm, thi đấu bài vị còn đánh thế nào?

Tô Cao Nghĩa thể hiện dữ tợn, ánh mắt hung tàn, khí thế vẫn rất mạnh.

- Ngươi chỉ là một đứa con rể từ bên ngoài đến, một kẻ tiện mệnh, có tư cách gì liều sinh tử cùng ta!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK