Hoàng tử giả lặp đi lặp lại liên tục nhắc nhở sau đó mới xoay người lại, tiếp tục giằng co với Khương Hồng Võ.
Mặc dù chỉ làm hoàng tử mấy tháng ngắn ngủi, thế nhưng cảm giác này quá sung sướng.
Không chỉ có người hầu hạ, còn có thể tận tình hưởng thụ. Càng không cần lo lắng Tam hoàng tử thật tới lệnh hắn làm chuyện nguy hiểm gì.
Hắn biết sớm muộn cũng sẽ chết, thế nhưng... Còn chưa có hưởng thụ đủ đây!
Một màn này đã rõ ràng rơi vào trong mắt tất cả mọi người, lập tức đưa tới hoài nghi cho bọn họ.
Trước đó liền có người hỏi rốt cuộc là Tam hoàng tử còn sống hay là đã chết tại thành Khôi Binh rồi.
Bây giờ xem ra...
Sắc mặt các tộc lão hoàng thất rất khó coi, đây cũng là ra một vấn đề nan giải.
Dùng tên hoàng tử giả này thay một thánh văn thì thật đã kiếm lời lớn. Thế nhưng trên danh nghĩa, tên Tam hoàng tử này chính là thật. Đây là thái độ hoàng thất bọn hắn đã kiên trì với bên ngoài mấy tháng qua.
Nếu như đổi, trong mắt người ngoài chẳng khác nào là Khương Hồng Võ nắm trong tay hai vị hoàng tử.
Cái này đủ để cho mặt mũi hoàng thất bị quét đi hết.
Nhưng nếu như không đổi, chẳng may lại chuyện gì ngoài ý muốn, bọn hắn muốn một thánh văn cũng đều không được.
- Đổi thánh văn!
Người của Kỳ Thiên điện đưa ra đề nghị.
Đều đã đến lúc này còn cố kỵ mặt mũi?
Trước tiên đem người muốn trở về đã.
Tốt nhất là đổi Sở Uyên trở về, đây chính là hi vọng của Kỳ Thiên điện bọn hắn.
- Ta đề nghị, không đổi.
Một vị tộc lão lắc đầu nói:
- Khương Hồng Võ Không thể nào áp giải bọn hắn về La Phù, lại không dám giết hết, mục đích hắn đổi lấy Tam hoàng tử là nhục nhã hoàng thất chúng ta, lại dùng hai hoàng tử để làm uy hiếp, yêu cầu điều kiện cao hơn.
- Ta đề nghị, đổi!!
Cửu công chúa cho thấy thái độ, cũng nhắc nhở bọn hắn.
- Mục đích Khương Hồng Võ đổi Tam hoàng tử đúng là nhục nhã chúng ta. Nhưng tính cách của hắn các ngươi còn không rõ sao? Không đạt được mục đích hắn tuyệt đối không bỏ qua. Hắn sẽ một mực đợi như thế, thời gian càng lâu, đối với chúng ta càng bất lợi. Chẳng lẽ nhất định phải nháo đến mức người toàn hoàng triều đều đến vây xem?
Mặc dù tuổi tác Cửu công chúa rất nhỏ nhưng lại rất thông minh nhạy bén.
Chuyện này giải quyết càng sớm càng tốt.
Mà Cửu công chúa còn có một dự cảm, Khương Hồng Võ thật vất vả mới bắt lấy nhiều thánh văn như vậy, hắn sẽ không dễ dàng buông tay.
Dưới tình huống này có thể đổi về một tên thánh văn thì tốt được một tên.
Chư vị tộc lão hoàng thất trao đổi ánh mắt, cắn răng một cái:
- Đổi!!
- Không được, ta là thật, ta là Tam hoàng tử thật.
Hoàng tử giả sốt ruột.
Hắn không nghĩ rằng mính sẽ chết nhanh như thế, những tiểu nương tử nũng nịu trong phủ kia hắn còn chưa có hưởng thụ đủ.
- Đừng không biết tốt xấu.
Cửu công chúa đi đến trước mặt hắn, nhắc nhở:
- Khương Hồng Võ không dám giết hoàng tử. Ngươi đi qua chỉ là chịu chút khuất nhục, chúng ta cuối cùng vẫn sẽ đổi ngươi lại. Chỉ cần ngươi biểu hiện tốt, ta bảo đảm ngươi sẽ còn có thể sống được năm năm.
Năm năm??
Ta còn có thể hưởng thụ năm năm?
- Mười năm!!
Hoàng tử giả cắn răng một cái, lúc này không cò kè mặc cả còn chờ cái gì.
- Nhiều nhất tám năm, vinh hoa phú quý không ít. Ngoài ra, ngươi còn có thể ra ngoài giải sầu một chút.
Đáy mắt Cửu công chúa hiện lên sát ý.
- Được!!
Hoàng tử giả hít sâu một ngụm khí lạnh.
- Tuy nhiên các ngươi phải bảo đảm, cứu ta trở lại.
- Biểu hiện phong thái đi, nhanh.
Cửu công chúa thúc giục.
Hoàng tử giả đi đến phía trước:
- Các vị đều không cần xoắn xuýt. Sự kiện tại Bắc Cương là do ta mà lên, ta vì hoàng thất hổ thẹn. Cứ dùng ta đổi một vị thánh văn. Cho dù chết, cũng không tiếc.
Những lời đại nghĩa này vừa nói ra để cho chư vị lão tổ hoàng thất cùng nhau nhíu mày.
Lần này thì tốt rồi.
Vừa rồi còn cân nhắc có nên nói hắn là giả để cứu vớt chút mặt mũi hay không. Bây giờ chỉ có thể thừa nhận là thật.
- Tốt, Tam hoàng tử có đảm đương. Chúng ta cũng tuân thủ hứa hẹn, trả lại một thánh văn.
Khương Hồng Võ vừa dứt lời, Kỳ Thiên điện liền bắt đầu hô to Sở Uyên.
Sở Uyên dùng sức nắm tay, rốt cuộc cũng thoát thân được rồi.
Thời khắc mấu chốt vẫn là dựa vào Kỳ Thiên điện.
Lục Tử Ngâm bi thương lại thất vọng trong lòng, thế nhưng ai bảo mình không phải là thánh văn chứ.
Đinh Linh Lung cười khổ, mình chung quy cũng là chỉ gia nhập Kỳ Thiên điện quá ngắn. Thời điểm như thế này sẽ không ai nghĩ đến cứu nàng trước.
- Đổi ai về là do Đại hoàng tử định đoạt.
Khương Hồng Võ lại nhấc đao, chỉ về phía Đại hoàng tử.
- Ngươi xác định?
Đại hoàng tử từ từ ngẩng đầu, không nghĩ tới lúc này còn có thể khống chế vận mạng mấy tên này.
- Ta rất xác định, do ngươi đến định.
Sở Uyên, Lục Tử Ngâm, Đinh Linh Lung, còn có Hình Luyện, ánh mắt đều lộ ra tinh quang, đồng loạt nhìn về hướng Đại hoàng tử.
- Điện hạ, đưa ta trở về, ta nhất định nghĩ biện pháp cứu người trở về.
Đinh Linh Lung đầy mong đợi nhìn Đại hoàng tử.
Mình cũng đã hiến thân, Đại hoàng tử hẳn là sẽ chiếu cố mình, cũng sẽ tin mình.
- Đại hoàng tử, đưa ta trở về đi, ta nhất định có thể thuyết phục Kỳ Thiên điện, để bọn họ bất luận như thế nào cũng đều sẽ kiên trì với Khương Hồng Võ đưa ngươi trở về.
Sở Uyên cũng chủ động lấy lòng.
Tình huống của hôm nay ai cũng thấy không rõ, cho nên phải cố gắng nắm lấy cơ hội.
Đại hoàng tử hừ một tiếng, trực tiếp không để ý đến Sở Uyên và Lục Tử Ngâm.
Hai tên này, không thể tin.
- Điện hạ...
Hình Luyện vừa muốn nói, ánh mắt Đại hoàng tử đã trực tiếp lướt tới trên người hắn.
Khi nhìn đến Hình Luyện trong đầu Đại hoàng tử lóe lên hình ảnh nhìn đầu tiên chính là thời điểm bên trong xe vua xảy ra bất trắc, hỗn đản này vậy mà lại bị dọa đến lộn nhào muốn chạy trốn.
- Đinh...
Đại hoàng tử muốn lựa chọn Đinh Linh Lung.
Nữ tử này nếu đã hiến thân, xem như người của mình.
Toàn thân Đinh Linh Lung nổi từng trận sóng nhiệt, được cứu rồi.
- Điện hạ!!
Khương Phàm đột nhiên chặn ngang, nói.
- Ngài hẳn là nên chọn ta. Trường hợp hôm nay, người có thể cứu ngài không nhất định là hoàng thất hay Kỳ Thiên điện, nhưng càng dễ ảnh hưởng đến Khương Hồng Võ chính là Nạp Lan gia chúng ta.
Chương 312 Ta muốn cô
- Ngươi im miệng!
Đinh Linh Lung tức giận lập tức muốn nhào tới, hỗn đản ngươi đây chen miệng vào làm gì.
- Ngài thả ta đi, ta khẳng định sẽ mang nghĩa phụ đến. Đúng rồi, ta còn có thể thuyết phục Thường Lăng, mời quốc quân Đan quốc đến.
Lúc Khương Vương đề nghị để Đại hoàng tử chọn người Khương Phàm đã liền biết mình nên ra mặt.
Cũng rõ ràng hiểu chính xác được ý đồ của Vương gia.
- Điện hạ! Chọn ta đi!
Đám người Đinh Linh Lung đều mong đợi nhìn Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử lại nghĩ tới tình huống bên trong xe vua.
Lúc đó ngoại trừ Đinh Linh Lung, cũng chỉ có tên Nạp Lan Thanh Diệu mới gia nhập này nhào về phía hắn. Mà, so với hoàng thất và Kỳ Thiên điện, đúng là Nạp Lan gia và Đan quốc càng có thể hóa giải nguy cơ hôm nay.
- Ta chọn Nạp Lan Thanh Diệu!
Đại hoàng tử đã đưa ra quyết định.
- Thả người!!
Khương Hồng Võ ra lệnh, Huyết Ngục lập tức rút đao.
Phốc phốc!
Máu tươi phun ra ngoài.
Khương Phàm lảo đảo suýt chút nữa ngã quỵ, tranh thủ thời gian uống vào một viên thuốc, ổn định thương thế.
- Nạp Lan Thanh Diệu?
Hoàng thất và người của Kỳ Thiên điện đều rất kỳ quái.
Trước đó đã nghe nói tới tên Nạp Lan Thanh Diệu này là Sát Lục Chi Hỏa, còn đưa tới oanh động không nhỏ tại hoàng thành.
Thế nhưng thời khắc thế này, làm sao lại thả hắn ra?
- Đại điện hạ có ý gì?
Người của Kỳ Thiên điện rất bất mãn, chúng ta muốn là Sở Uyên, là người một nhà.
Cửu công chúa bỗng nhiên nói:
- Đại ca là muốn mượn Nạp Lan Thanh Diệu, mời Nạp Lan gia ra tay.
- Nạp Lan Sóc?
Người của hoàng thất như có điều suy nghĩ, đều nhẹ gật đầu.
Tam hoàng tử cố gắng trấn định bản thân đi đến đài cao, đang muốn trách cứ Khương Hồng Võ, hiện ra phong thái hoàng thất, nhưng bất chợt liêm đao sắc bén đâm xuyên qua lồng ngực hắn.
- Thành thật một chút, nếu nội tạng bị thương, so với ngươi nghĩ thì càng đau hơn rất nhiều.
Đội viên Huyết Ngục khống chế liêm đao.
Tam hoàng tử đau đến đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, cứng ngắc đứng ở nơi đó, lời cũng không dám nói.
Đội viên Huyết Ngục tiếp tục đâm kích:
- Ngươi qua đây, chúng ta bất luận như thế nào cũng sẽ không thả ngươi đi.
Tam hoàng tử cắn răng, chịu đựng đau đớn.
- Ta sẽ sống mà trở về.
Khương Hồng Võ quay đầu nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói:
- Ngươi phải chết, ngu xuẩn!
Hơn sáu mươi vị đội viên Huyết Ngục, trăm miệng một lời:
- Ngươi phải chết, ngu xuẩn.
Tam hoàng tử lắc lư ánh mắt, bỗng nhiên hối hận.
- Hai vị hoàng tử cứ như vậy mà bị khống chế.
Các phương nghị luận ầm ĩ, rất không hiểu cách làm của hoàng thất.
Mặc dù là đổi về được một thánh văn, nhưng hoàng tử đại biểu cho mặt mũi hoàng thất.
Hai vị hoàng tử bị bắt, mặt mũi hoàng thất hoàn toàn không còn nữa.
Khương Phàm trước tiên đi tìm Nạp Lan Thanh Lạc trong đám người:
- Mau trở lại thành Bát Bảo, cần phải mời nghĩa phụ đến đây.
- Đệ có cùng ta trở về không?
Nạp Lan Thanh Lạc đã hiểu ý tứ, đây là muốn nhắc nhở phụ thân nên rời khỏi. Vừa vặn nhờ vào danh nghĩa đó, quang minh chính đại rời khỏi đây, sau đó... Nửa đường biến mất...
- Ta không thể trở về, tỷ đi mau đi, phải nhanh lên.
Khương Phàm nháy mắt với Nạp Lan Thanh Lạc.
- Bảo trọng!
Nạp Lan Thanh Lạc dùng sức ôm Khương Phàm vào lòng
Mặc dù cho tới bây giờ đã phối hợp với Khương gia vô cùng đặc sắc, nhưng mà dù sao cũng đang bị đoàn đoàn Tây Cương bao vây, bọn người Khương Hồng Võ rốt cuộc có thể thuận lợi trở về La Phù hay không vẫn là một ẩn số.
Người của hoàng thất thấy cảnh này âm thầm gật đầu, đứa nhỏ này cũng không tệ lắm.
- Thường Lăng Tông Sư, xin mời quốc quân đến đây. Muốn trấn an Khương Hồng Võ, chỉ có thể để Nạp Lan gia liên thủ với Đan quốc.
Khương Phàm vừa tìm được Thường Lăng.
- Ta... Tận lực đi.
Thường Lăng do dự một lát, nhẹ gật đầu, phân phó người bên cạnh về Đan quốc.
Người của Kỳ Thiên điện trao đổi ánh mắt, âm thầm lắc đầu.
Hoàng thất vẫn luôn muốn xử lý Nạp Lan gia và Đan quốc, không nghĩ tới bây giờ lại phải nhờ đến hai nhà.
Mà, trải qua chuyện này, cả nước đều sẽ nhắc lại ngũ thánh văn đã từng có trước kia.
Đây đối với hoàng thất chính là bất lợi.
Nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể tùy theo bọn hắn thôi.
- Tịch Dao đâu?
Thường Lăng thấp giọng hỏi Khương Phàm.
- Nàng vẫn ổn.
Khương Phàm yên lặng điều trị thương thế trước ngực, không dám đi dò xét tình huống trong thanh đồng tiểu tháp.
Chắc hẳn Tịch Dao bây giờ đang vô cùng khó xử, vô cùng đau đớn.
- Nàng làm sao có thể ổn được!
- Cô giao nàng cho ta, ta có thể cứu nàng.
Thường Lăng thấp giọng thúc giục.
Khương Phàm lắc đầu cười cười:
- Cô muốn cứu nàng hay là muốn đan dược trong tay nàng?
- Ngươi đang nói cái gì?
Sắc mặt Thường Lăng hơi thay đổi nhưng lập tức khôi phục bình thường.
Khương Phàm nhìn gương mặt xinh đẹp trước mặt, ép tiếng nói đến thấp nhất:
- Đan dược đang trên tay của ta, muốn không?
Thường Lăng bình tĩnh nhìn sẽ Khương Phàm:
- Cho ta, điều kiện tùy ngươi!
- Ta muốn cô!
- Ta không có đùa giỡn với ngươi.
- Ta cũng không có đùa giỡn với cô.
Thành Bát Bảo!
- Phụ thân, chúng ta nên rời khỏi đây thôi.
Hai ngày sau, Nạp Lan Thanh Lạc đã chạy về gia tộc.
Trong trang viên gia tộc xa hoa nhìn qua vẫn còn bình tĩnh như thường ngày. Các tộc nhân ra ra vào vào, nhiệt tình bận rộn hội bán đấu giá sắp đến.
Nhưng từ tộc nhân đến cung phụng, từ thị vệ đến quản gia, bọn họ đều đã hoàn thành chuẩn bị.
Bộ phận vài bộ phận không đồng ý bị sớm tạm giam, chuẩn bị đến lúc đó cùng áp đi.
- Khương Hồng Võ có thể chống đỡ được sao?
Nạp Lan Sóc nhìn trang viên quen thuộc, trong lòng bỗng nhiên có chút không buông bỏ được.
Trang viên này, tòa thành này là nơi Nạp Lan gia đã kinh doanh hai trăm năm qua. Bọn hắn đi, nơi này sẽ biến thành dạng gì?
- Bọn người Đại hoàng tử đều đại biểu cho tương lai hoàng triều, hoàng thất không hoàn toàn nắm chắc sẽ không dễ dàng mạo hiểm. Nếu như Khương Hồng Võ có thể đứng vững trước áp lực, không nhận kích thích khác thì hẳn là có thể thuận lợi rời khỏi Tây Cương.
- Nhưng... Con rất nể trọng dũng khí của và mưu lược của bọn họ, nhưng rất hiển nhiên, Khương Hồng Võ là đang triệt để đối mặt với hoàng triều. Hoàng triều tuyệt đối sẽ không cho phép liên tiếp gặp phải nổi nhục này.
Chương 313 Lại bắt thêm một người
- Con đoán chừng, nếu như không có chuyện gì khác kiềm chế, hoàng triều sẽ triệu tập số lượng lớn cường giả từ Bắc Cương, Nam Cương, Đông Cương, mở lên sự kiện xâm lấn La Phù lần thứ hai. Mục tiêu chỉ có một, chính là Khương Hồng Võ!
Nạp Lan Thanh Lạc mặc dù rất khâm phục thái độ làm việc của Khương gia, nhưng cũng có thể nhìn thấy được nguy hiểm sau lưng.
- Từ ngày Khương Hồng Võ rời khỏi Bạch Hổ quan, hoàng thất phán hắn án tử hình. Mặc kệ Khương Hồng Võ là thỏa hiệp hay là phản kháng, hoàng thất cũng sẽ không tha cho hắn. Khương Hồng Võ nhìn thấu hết tất cả cho nên dứt khoát triệt để trở mặt, dùng thủ đoạn cực đoan lại điên cuồng, giết ra một con đường sống.
Nạp Lan Sóc rất bội phục vị Vương gia này, phần huyết tính để cho người ta hâm mộ.
- Có Thiên Sư tông, có chúng ta, có hoàn cảnh phức tạp tại La Phù, Khương gia mặc dù ở thế yếu, nhưng vẫn có hi vọng.
Nạp Lan Thanh Lạc nhìn thấy phụ thân không có ý hoảng sợ nào nên cũng có mấy phần tươi cười.
Nàng rất may mắn có thể bồi tiếp gia tộc trải qua một trận thay đổi, cũng rất may mắn khi cuộc sống mình sẽ trở nên đặc sắc không gì sánh được.
- Chuẩn bị một chút đi. Thanh Cảnh đã bồi tiếp nhóm đội ngũ đầu tiên đi La Phù. Đêm nay con sẽ theo đội ngũ rời khỏi, Thiên Sư tông sẽ có tiếp ứng. Ta sẽ tới bên ngoài hấp dẫn lực chú ý, sau đó biến mất. Chúng ta đến La Phù Thiên sư tông tụ hợp.
Nếu Nạp Lan Sóc đã làm quyết định thì sẽ không lại tiếp tục lo lắng.
Huống chi, tình huống của Nạp Lan Thanh Cảnh để hắn trong mấy ngày này một mực ở vào trạng thái phấn khởi.
Nạp Lan gia, thật sẽ trùng sinh.
Trong vòng một đêm, phủ đệ Nạp Lan gia náo nhiệt nhất bên trong thành Bát Bảo... trống rỗng!
Tổng hội Tử Vi thương hội mỗi ngày đều mở ra đúng giờ thì lúc này cũng đang đóng chặt cửa.
Mọi người trong thành đều rất ngạc nhiên, nhưng cũng không có người nào tùy tiện xông đến trong phủ, cũng không có ai dám đẩy cửa thương hội ra.
Nạp Lan gia khống chế tòa cổ thành này đã hai trăm năm, uy tín và lực ảnh hưởng đã xâm nhập lòng người, khắp mỗi một góc, không người nào dám mạo phạm.
Nhưng, khi phần bình tĩnh này tiếp tục từ sáng sớm đến đêm khuya rốt cuộc cũng có người kìm nén không được, lấy danh nghĩa bái phỏng, đẩy cửa Nạp Lan gia ra.
- Nạp Lan gia tộc... Biến mất!
- Tử Vi thương hội... trống rỗng!
Ban đêm, thành Bát Bảo lâm vào oanh động trước nay chưa có.
Mọi người đều không hiểu thấu, càng khó có thể hơn tin.
Số lượng lớn đám người tràn vào Nạp Lan gia, xông vào thương hội.
Quả thật đều trống rỗng, ngay cả đồ dùng trong nhà cũng biến mất!
- Thông báo thành Hoàng Phủ, Nạp Lan gia có biến.
Các cường giả Vi gia của Thiên Hoa hội giám sát nơi này ngay trong đêm đã phóng ra khỏi thành chạy thẳng đến thành Hoàng Phủ.
Nạp Lan Sóc đã rời khỏi, bọn hắn biết, đó là vì đi đến thành Hoàng Phủ giải vây rồi.
Thế nhưng, toàn tộc biến mất là đang xảy ra chuyện gì?
…
Thành Hoàng Phủ sau ba ngày bình tĩnh lại lần nữa náo nhiệt lên.
Những áng mây đỏ như lửa che lấp bầu trời, một con Hỏa Liệt Điểu giương cánh hơn trăm mét cuốn lên tia sáng đầy trời hạ cánh xuống thành Hoàng Phủ.
- Quốc quân tới?
- Hỏa Liệt Điểu của quốc quân.
- Quốc quân quanh năm bế quan, ta còn tưởng rằng ông ta sẽ không tới.
Đám người oanh động nhao nhao ngắm nhìn Nhân Hoàng, người cao quý nhất hoàng triều này.
Các tộc lão hoàng thất đều thở phào, quốc quân đích thân tới hẳn là có thể đè ép được Khương Hồng Võ.
Các cường giả Kỳ Thiên điện cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt xung quanh, vẻ mặt có chút phức tạp.
Mặc dù những năm này bọn hắn phát triển rất mãnh, đã có thể áp đảo đông đảo tông môn thế gia hoàng triều, nhưng so với Đan quốc thì vẫn có chênh lệch rất lớn.
- Nghênh đón quốc quân!!
Các tộc lão hoàng thất thoáng chỉnh lý lại trang phục sau đó tự mình ra nghênh đón.
Bọn hắn không giống với Đại hoàng tử, vì hoàng thất nên khi ở bên ngoài bọn hắn đều vô cùng tôn trọng Đan quốc.
Thường Lăng từ trên Bạch Ngọc Tượng đi xuống, cũng muốn mang theo thị vệ đi nghênh đón. Nhưng...
- Không xong! Xảy ra chuyện rồi!
Từng tiếng gào thét điên cuồng đến thảm thiết vang vọng giữa trời, một đám người cưỡi mãnh cầm phóng tới lướt qua khu thành chạy thẳng đến trong nội thành.
- Nạp Lan gia làm phản rồi!! Nạp Lan gia làm phản rồi!! Nạp Lan Sóc đã mang theo toàn thể tộc nhân Nạp Lan gia biến mất!!
Cường giả Thiên Hoa hội còn không đợi xuống khỏi mãnh cầm đã cao giọng gào thét.
- Nạp Lan gia? Làm phản??
Toàn trường yên tĩnh, tất cả toàn bộ ánh mắt đều nhìn về phía cái người như sắp nổi điên kia.
- Thường Lăng, ta nói ta muốn cô, không phải nói đùa.
Khương Phàm đột nhiên đưa tay bóp lấy cổ Thường Lăng, liệt diễm cuồn cuộn toàn thân triển khai hỏa dực mãnh liệt màu vàng.
Chuyện đột nhiên xảy ra không chỉ có Thường Lăng không kịp phản ứng, mà các thị vệ xung quanh cũng bị đám người Vi gia kia kích thích nên tất cả mọi người đều không có phản ứng được.
Khương Phàm chấn khai hỏa dực mang theo Thường Lăng phóng lên tận trời bay thẳng đến đài cao.
- Xảy ra chuyện gì?
Tất cả mọi người lại lần nữa quay đầu, kinh ngạc nhìn Nạp Lan Thanh Diệu trở lại đài cao.
Sao hắn lai đến đó?
Còn bắt đi Thường Lăng?
- Ngu xuẩn, sao ngươi lại trở lại đó?
Sở Uyên đều sửng sốt.
- Ngươi đang làm gì?
- Quốc quân đã tới, ngươi điên rồi sao?
Thường Lăng mặc dù ngoài ý muốn, cũng rất trấn định lại tinh thần, không có hoảng, cũng không có la hét.
- Ta rời khỏi, chính là vì muốn mang cô trở về. Bây giờ... đã được rồi!
Khương Phàm tản liệt diễm ra, mang Thường Lăng về tới trong đội ngũ Huyết Ngục.
Xung quanh hội trường lại lâm vào yên tĩnh, thật sự là đã bị một màn liên tiếp này làm cho ngây người hết rồi.
- Khương Phàm?
Hình Luyện thử thăm dò gọi một tiếng, vừa rồi ta không có hoa mắt đấy chứ?
Hỏa dực?
Màu vàng?
- Rốt cuộc bây giờ ngươi mới có phản ứng. Hoàng triều này làm sao có nhiều thánh văn như vậy, từng tên lại từng tên lần lượt xuất hiện chứ.
Khương Phàm cười lạnh.
- Hắn là ai?
Đại hoàng tử quay đầu gắt gao nhìn Hình Luyện.
Bọn người Sở Uyên cũng sửng sốt mà nhìn Hình Luyện.
Hình Luyện hít một ngụm khí lạnh:
- Khương Phàm!!
- Khương Phàm??
Bọn người Sở Uyên lại đồng loạt tập trung vào 'Nạp Lan Thanh Diệu'.
- Không thể nào! Ngươi không phải Khương Phàm! Khương Phàm là Kim Viêm Thánh Hỏa, Khương Phàm đã đến Vô Hồi thánh địa rồi!
Chương 314 Về La Phù
Đại hoàng tử gầm thét, không để ý đến liêm đao đang cắm trong lồng ngực, suýt chút nữa liền muốn xoay người sang chỗ khác.
Đây là một cái bẫy?
Từ lúc bắt đầu là đã chuẩn bị bẫy cho hắn?
Vậy mà mình tới thật, còn tin tưởng mà đảm nhiệm cho hắn?
Đây quả thực vô cùng nhục nhã!
Từ lúc sinh ra đến nay đây là lần bị lừa gạt thảm hại nhất.
- Khương Phàm?
Xung quanh đài cao sôi trào lên.
Các ánh mắt khiếp sợ tập trung toàn bộ về trên đài.
Thánh Tử Khương gia đã truyền rằng hắn đã bị Vô Hồi thánh địa lấy đi?
Hắn làm sao lại ở nơi này?
Hỏa diễm của hắn là sao chứ?
Làm thế nào hắn lại dính líu quan hệ với Nạp Lan gia rồi?
Các tộc lão hoàng thất thô lỗ đẩy đám người ra, vọt tới phía trước nhất, khó có thể tin được mà nhìn chằm chằm thân ảnh gầy gò kia.
Khương Phàm??
Ngọa tào tổ tông ngươi!
Cái này chẳng phải là không đổi được một thánh văn trở về mà còn bị bắt mất Tam hoàng tử cùng Thường Lăng?
- Nạp Lan gia làm phản rồi! Nạp Lan gia thông đồng liên hợp cùng Khương gia!
Cường giả Vi gia chỉ vào đài cao gầm thét.
- Ranh con, ta phải xé xác ngươi!
Một vị tộc lão hoàng thất lên cơn giận dữ, suýt chút nữa liền muốn bạo phát ra ngoài.
- Khinh người quá đáng! Phụ tử các ngươi khinh người quá đáng!
Những tộc lão khác cũng không kiềm chế được, đây quả thực là đem tất cả bọn hắn và mọi người ra chơi đùa.
- Các ngươi là người Thiên Hoa hội? Nếu các ngươi không đến ta cũng đều quên.
Khương Phàm triệu Vi Thừa Long nửa chết nửa sống từ trong thanh đồng tiểu tháp ra, ném cho Huyết Ngục bên cạnh.
Phốc phốc!!
Huyết Ngục vung liêm đao lên thẳng đến Vi Thừa Long, nhưng không phải là cắm vào lồng ngực, mà là... Chém đầu!!
Vi Thừa Long đều không có kịp phản ứng xem là đang xảy ra chuyện gì, vừa mới thấy ánh sáng đã liền vĩnh viễn rơi vào lại trong bóng đêm.
- Aaa….!
Các cường giả Vi gia suýt chút nữa đã mất khống chế, lại bị đám người Tây Cương gắt gao ngăn chặn.
Mọi người kinh hãi lại hoảng hốt nhìn lên đài cao, bọn họ đều rõ ràng cảm nhận được chuyện này thật đã quá lớn rồi.
Không chỉ là hoàng tử và thánh văn bị bắt, Nạp Lan gia lại đào vong, cũng sẽ chấn động trên dưới hoàng triều.
Trước khi hoàng triều hành động Nạp Lan gia đã lựa chọn từ bỏ, lại cùng Khương gia hợp tác, săn giết hoàng tử và các thánh văn.
Đây có nghĩa là bọn họ đã triệt để thất vọng đối với hoàng triều, càng im lặng lên án hoàng triều. Hoàng thất nóng lòng chèn ép Ngũ Thánh Khai Quốc để thể hiện uy thế của mình, ngưng tụ hoàng quyền, kết quả... Rốt cuộc cũng bị đập!
- Thường Lăng tại sao lại ở đó? Trước khi ta đến cũng không có nghe nói nữ nhi của ta cũng đang trên tay Khương Hồng Võ.
Ngọn lửa nóng bỏng vẩy xuống đầy trời, Hỏa Liệt Điểu dài trăm mét chở quốc quân và thủ vệ Đan quốc hạ xuống.
m thanh lạnh lùng của Quốc quân để các tộc lão hoàng thất đều lộ ra vẻ khó chịu, liền muốn quay người nghênh đón, nhưng bây giờ cũng không biết nên nói thế nào.
- Khương Phàm, ngươi là Khương Phàm.
Thường Lăng nhắm mắt lại, cũng đã hoàn toàn hiểu được mọi chuyện.
Đúng vậy, hoàng triều sao có thể liên tiếp xuất hiện thánh văn. Là bọn hắn đã nghĩ chuyện quá đơn giản rồi.
- Đắc tội. Phối hợp với ta, ta sẽ không tổn thương cô. Mời cô đến Thiên Sư tông làm khách mấy ngày, ta nhất định sẽ để cô bình an trở lại Đan quốc.
Khương Phàm bóp lấy cổ Thường Lăng, không buông tay.
Đại hoàng tử, Tam hoàng tử, tứ đại thánh văn, còn có thiên tài đan điện Lục Tử Ngâm.
Bọn hắn rốt cuộc cũng đã có đầy đủ lực lượng.
- Khương Hồng Võ, nhất định phải như vậy sao?
Quốc quân tuổi gần sáu mươi nhưng da thịt lại săn chắc, tóc đen dài đến eo giống như là một thiếu niên mười mấy tuổi.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hậu nhân Khương gia, không nghĩ tới sẽ là ở dưới tình huống này.
Thật đáng tiếc, cũng đành phải chịu thôi.
Đại tộc đã từng dùng sinh mạng để phục vụ hoàng triều, đến cuối cùng vẫn là đi lên con đường mà các vị tổ tiên không nguyện ý nhìn thấy nhất.
- Ai đúng ai sai, không nói rõ được, cũng không quan trọng nữa. Cũng xin mời quốc quân không cần nhiều lời. Nếu như quốc quân có thể bảo vệ chúng ta lui về La Phù, Thường Lăng nhất định có thể quay về Đan quốc.
Khương Hồng Võ không nguyện ý xung đột cùng Đan quốc.
Mời hắn tới vì có thể thuận lợi rời khỏi hơn.
Có quốc quân ở đây thì hoàng thất càng sẽ không tùy tiện ra tay, để tránh làm bị thương Thường Lăng.
- Ngươi phải đều thả tất cả bọn họ, ta lấy danh nghĩa quốc quân Đan quốc cam đoan, nhất định có thể bảo hộ các ngươi chu toàn, cũng có thể thay các ngươi làm chủ, đến hoàng thất đàm phán. Cuộc náo loạn này có thể dừng lại rồi.
Quốc quân thật đáng tiếc khi nhìn thấy cục diện bây giờ, hắn cũng tuyệt đối không hi vọng Khương Hồng Võ và hoàng triều thật sự bộc phát lên chiến tranh.
Đối với Khương Hồng Võ hay đối với hoàng triều đều là tai nạn lớn.
- Đây không phải náo loạn, đây là mạng sống! Hoàng thất bây giờ đã không còn là hoàng thất đã từng nữa. Chúng ta muốn mạng sống, không thể thông qua thỏa hiệp mà có được. Khương Hồng Võ ta không phải người hiếu sát, nhưng ta tuyệt đối không e ngại giết chóc. Nếu ta mang tộc nhân ra trước mặt hoàng triều thì ta sẽ dùng hết thảy sức lực, tìm kiếm một con đường sống cho bọn họ.
Khương Hồng Võ quá rõ ràng tính tình mấy tên hoàng thất này.
Nếu như ngươi thỏa hiệp, bọn hắn liền ép ngươi vào chỗ chết.
Chuyện này chỉ có thể dùng chiến đấu đến giải quyết, cũng nhất định phải dùng chiến đấu để giải quyết.
Quốc quân than nhẹ:
- Nạp Lan Sóc thật đã rời khỏi rồi sao?
- Bây giờ hẳn là đã sắp tới La Phù sơn mạch.
Khương Hồng Võ vừa nói ra lời này, xung quanh lập tức vang lên từng trận kinh hô.
Bọn hắn đều hiểu, Khương Hồng Võ ở lại nơi này muốn cái này muốn cái kia, mục đích chủ yếu chỉ sợ là đang kiềm chế lực chú ý, cho Nạp Lan gia tranh thủ thời gian và cơ hội thoát thân.
Những năm này mặc dù Nạp Lan gia bị áp chế tại Tây Cương nhưng vẫn là thương hội đứng đầu của toàn bộ Tây Cương, nội tình vừa bày ở nơi đó, bây giờ đã trốn vào La Phù, chắc chắn sẽ mang đến cho Khương gia và Thiên Sư tông tài nguyên to lớn.
Tốt thay cho một tên Khương Hồng Võ!!
Bọn hắn xem như đã rõ ràng cảm nhận được này sự lợi hại của Vương gia.
Khương Hồng Võ không cần phải nhiều lời nữa, hắn đưa tay thét lên ra lệnh:
- Áp giải tất cả con tin, về La Phù!!
Chương 315 Nằm yên cũng thắng
- Ngươi không được đi! Ngăn lại cho ta!
Các tộc lão hoàng thất giận dữ thét lên ra lệnh.
Vô số cường giả Tây Cương kích hoạt linh văn toàn bộ, tập trung vào Khương Hồng Võ.
Nạp Lan gia đã đào thoát, chắc chắn sẽ tăng cường lực lượng và ảnh hưởng của Thiên Sư tông. Nếu như lại đem con mãnh hổ này trả về, muốn xử trí bọn hắn, khả năng là phải cần điều động lực lượng của toàn hoàng triều.
Cửu công chúa cũng chỉ vào Khương Phàm cảnh cáo:
- Ngươi là đệ tử Vô Hồi thánh địa, ngươi đại biểu cho Vô Hồi thánh địa, ngươi ngang nhiên bắt cóc dòng dõi hoàng thất chính là đang gây tai hoạ cho thánh địa.
- Hình như cô sai lầm rồi, Vô Hồi thánh địa mời chào ta. Nhưng... Ta không có chấp nhận, càng không đi qua nơi đó. Ta và thánh địa không có quan hệ, ta không đại biểu cho thánh địa được.
Khương Phàm không để ý tới nàng.
Tiểu nha đầu này tuổi không lớn lắm nhưng chuyện biết được cũng không phải ít.
- Ngươi có thể từ bỏ thánh địa sao? Ngươi đang muốn trước khi đến thánh địa phải điên cuồng một lần, sau đó để thánh địa bảo vệ ngươi.
Cửu công chúa không tin Khương Phàm sẽ vứt bỏ một cơ hội tốt như vậy.
- Chờ ta trở lại La Phù thì các ngươi sẽ nghe được tin tức Vô Hồi thánh địa đã từ bỏ mời chào ta. Đừng nói nhảm nữa, tránh đường ra, chúng ta phải về La Phù.
Khương Phàm bóp lấy Thường Lăng, giằng co với đám người.
- Ngăn lại!!
Tần Chính Thanh và các loại tộc lão hoàng thất cùng toàn chi đội đi lên phía trước nhất, mấy vạn cường giả Tây Cương cũng đằng đằng sát khí.
- Ta thấy hình như các ngươi còn chưa hiểu tình huống. Giết một tên, để bọn hắn hiểu rõ ràng.
Khương Hồng Võ đưa tay chỉ đến Sở Uyên.
- Giết!!
- Không được!
Sở Uyên thét lên, mặt mũi trắng bệch.
Hắn là thánh văn, hắn có tương lai rất lớn, tuyệt đối không thể chết uất ức khi chỉ mới mười mấy tuổi được.
- Dừng tay!!
Các trưởng lão Kỳ Thiên điện nhao nhao gầm thét, trước tiên là lui sang hai bên.
Kỳ Thiên điện vừa mới chỉ phát triển hai mươi năm, thế hệ này cực kỳ quan trọng, bọn hắn tuyệt đối không thể từ bỏ bọn người Sử Uyên được.
- Các ngươi thì sao? Có muốn ta chặt lấy chân hoàng tử, cho các ngươi thanh tỉnh một chút hay không?
Khương Hồng Võ lạnh lùng nhìn tộc lão hoàng thất.
Sau khi tộc lão hoàng thất suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn đè nén lửa giận xuống, sau đó lui lại sang hai bên.
Quốc quân Đan quốc than nhẹ, lại nói thêm một câu.
- Khương Hồng Võ, khả năng lần này ngươi sẽ rời khỏi, nhưng không bao lâu nữa ngươi sẽ đứng trước sự phản kích của toàn bộ Lang Gia hoàng triều. Một khi hoàng thất điều người từ tứ đại cương vực, ngươi sẽ không chịu nổi năng lượng này, toàn bộ La Phù sơn mạch đều chưa hẳn có thể chịu đựng được. Ta vẫn là câu nói kia, thừa dịp chuyện còn không có hoàn toàn mất khống chế, ta có thể ra mặt đàm phán.
Quốc quân Đan quốc rất rõ ràng lực lượng của Lang Gia quốc.
Mặc dù Bắc Cương bị Đại Hoang kiềm chế, nhưng Đông Cương, Nam Cương vẫn rất bình tĩnh, tông môn cường đại, cổ thành rất nhiều, một khi thế lực hai đại cương vực kia phát động, lực lượng đó là không thể nào khinh thường được.
Khương Hồng Võ vẫn không để ý tới, toàn bộ tinh thần đều đang đề phòng nhìn chằm chằm các cường giả xung quanh, mang theo Huyết Ngục đi lên phía trước.
Bọn người Yến Tranh cảnh giác xung quanh, cũng cảnh giác dưới mặt đất.
Xung quanh lui ra rất chậm, bọn hắn đi cũng chậm lại.
Bầu không khí khẩn trương đến cao độ, từ giữa trưa đến chạng vạng tối, bọn hắn gian nan bước ra khỏi thành Hoàng Phủ, đi đến hoang dã, sau đó... chạy thẳng đến biên cảnh Tây Cương.
La Phù sơn mạch!
- Khương Hồng Võ liên thủ Tử Vi thương hội, bố cục Tây Cương, săn giết Đại hoàng tử. Khương Phàm tự nguyện từ bỏ lời mời chào của Vô Hồi thánh địa, hóa thân thành Nạp Lan Thanh Diệu, dẫn dụ Đại hoàng tử, cùng Sở Uyên, Đinh Linh Lung và các thiên tài hoàng triều vào cuộc. Đại hoàng tử, Tam hoàng tử, tam đại thiên kiêu Kỳ Thiên điện cùng Hình Luyện, toàn bộ đã bị bắt, bị áp giải về La Phù sơn mạch.
La Phù sơn mạch lâm vào oanh động to lớn.
Ai cũng không nghĩ tới vị Vương gia chạy nạn này lại cuồng dã dữ dội như vậy.
Đại loạn thành Khôi Binh còn chưa đủ, bây giờ lại tái chiến thành Hoàng Phủ!
Đồ sát Kim Cương tông chưa đủ nghiền, quay đầu đã săn giết hoàng tử và thánh văn!
Khương Phàm càng là ngoài dự liệu, Vô Hồi thánh địa để đó lại không vào, một thân một mình đi mạo hiểm, dẫn dụ hoàng tử và các thánh văn vào cuộc.
Đây quả thật là sự kiện đặc sắc nhất những năm gần đây tại La Phù sơn mạch.
Rất nhiều người khiếp sợ cũng phấn chấn, lại kích động.
Bởi vì lúc trước Tây Cương xâm lấn La Phù đã để La Phù tổn thất nặng nề và nhận lấy nhục nhã, mười tám tông vội vàng nội loạn, không rảnh đi phản kích, toàn bộ La Phù đều kìm nén hỏa khí trong lòng. Không nghĩ tới Khương Hồng Võ lại thay bọn hắn ra tay, trực tiếp bắt lấy kẻ cầm đầu.
Toàn bộ La Phù oanh động, hơn mấy ngàn vạn cường giả lao tới biên giới Tây Cương.
Trận rút lui dài đến ba ngày ba đêm, bọn người Khương Hồng Võ rốt cuộc cũng đã tiếp cận biên giới. Cường giả đến từ Tây Cương càng ngày càng nhiều, đạt tới một trăm ngàn người.
Cường giả tuôn ra từ trong La Phù sơn mạch, cũng đạt tới mấy vạn người.
Giống như là hai trận thủy triều mãnh liệt đang lao nhanh.
- Trở về rồi!
Dạ Thiên Lan, Dạ An Nhiên, Khương Uyển Nhi đều ra nghênh đón.
Mấy người Nạp Lan Sóc cũng thở phào, bọn họ mang theo số lớn thị vệ gia tộc, vọt tới phía trước.
- Khương Hồng Võ, ngươi phải nghĩ rõ ràng! Nếu như áp giải hoàng tử và các thánh văn tiến vào La Phù, việc này sẽ đoạn, không có chỗ hòa hoãn. Lang Gia hoàng triều sẽ tập hợp lực lượng cả nước vây quét Khương gia các ngươi. Một tên cũng không để lại!
Tộc lão hoàng thất chỉ vào Khương Hồng Võ giận dữ mắng mỏ.
Khương Hồng Võ đều chán nghe rồi, tiếp tục mang theo bọn họ trực tiếp đi tới biên giới.
Cả dãy núi La Phù oanh động!
Thật là ngưu bức!
Quá mạnh!
Đây là muốn ăn thua đủ với hoàng triều sao?
- Khương Phàm!
Từ trong đội ngũ Tây Cương đột nhiên truyền đến một tiếng hô to.
- Cứ như vậy trở về không phải có chút tiếc nuối sao? Đánh một trận đi! Đánh xong lại đi!