Mấy vị cường giả cao giọng la lên, bầu trời nhanh chóng oanh động.
Có kiếm khí như thủy triều, có cuồng phong thổi đầy trời, có lôi đình oanh minh, còn có cương khí cuồn cuộn. Ánh sáng cuồn cuộn, thanh triều ù ù, sôi trào bầu trời, nhiều loại võ pháp đánh về phía Huyết Ngục.
Huyết Ngục cưỡng ép thôi động mãnh cầm, không quan tâm gì mà vọt mạnh về phía trước.
- Nơi đó chính là Mê Linh Huyễn Giới?
Khương Phàm nhìn qua phương xa, mê vụ che trời mấy chục dặm, bao phủ núi sông chập trùng.
Phạm vi xa hơn so với hắn dự đoán rất nhiều.
Bởi vì Nam Cương bị điều đi số lượng lớn cường giả đến khu vực kinh kỳ hoàng triều, bí cảnh nơi này bị các tộc, các tông khống chế thành bảo địa trong mắt vô số người.
Số lượng lớn đám người đang từ bốn phương tám hướng chạy tới nơi này, cõi lòng đầy chờ mong tiến vào mê vụ.
Nhưng, tràng diện sôi trào đến từ bầu trời phương xa hấp dẫn chú ý của bọn hắn.
- Mấy nhà nào thù địch mà đang đánh nhau thế?
- Trước đó cường giả các tộc các phái Nam Cương tụ tập tại hoàng thành, không phải ước định tạm thời buông xuống thù hận sao?
Mọi người kinh ngạc lại rung động nhìn phương xa, đều không hiểu thấu.
- Phạm vi Mê Linh Huyễn Giới đạt tới ba năm trăm dặm, đa số là hồ nước, đường sông đều tụ tập ở chỗ sâu nhất.
Thường Lăng nhìn lại cường giả Nam Cương đang điên cuồng đuổi bắt ở phía sau, các loại võ pháp không để ý tiêu hao cứ thế phóng thích tới, quấy phá năng lượng đất trời đang hỗn loạn, khí tức đập vào mặt để cho những người can đảm cũng phải sợ hãi.
Tình cảnh này căn bản cũng không nên xuất hiện ở trong thế giới của mình, giờ phút này lại đang chân thực phát sinh ở trước mắt.
- Ba năm trăm dặm...
Khương Phàm nhìn lại phương xa, tình huống càng ngày càng nguy hiểm.
Không chỉ có mấy trăm vị cường giả Nam Cương phía sau kia rất xao động, ở càng xa hơn còn có rất nhiều cường giả đang nhanh chóng tới gần nơi này.
Bọn hắn coi như có thể xông vào Mê Linh Huyễn Giới, cũng còn có một hai trăm dặm nguy hiểm.
- Các ngươi tiếp tục chạy về phía trước, không cần phải để ý đến ta.
Khương Phàm đột nhiên quay người, đón lấy đám cường giả Nam Cương đang giết tới kia.
- Ngươi muốn làm gì?
Thường Lăng kinh hãi hô lên, bây giờ cũng không phải thời điểm mạo hiểm.
Các đội viên Huyết Ngục cũng liên tiếp dừng lại, nhíu mày nhìn xông về phía Khương Phàm.
- Tiếp tục đi tới phía trước, ta sẽ đuổi theo rất nhanh.
Khương Phàm hô to, từ trong thanh đồng tiểu tháp triệu ra Cửu công chúa, đón lấy cường giả Nam Cương đang tiến lên.
- Khương Phàm? Ngươi lại muốn làm cái gì!
Cửu công chúa nhìn tràng diện hỗn loạn ở phương xa, lập tức la to cảnh cáo hắn:
- Đừng lại giãy dụa vô vị, ngươi có thể làm càn ở Tây Cương, nhưng nơi này là vùng đất kinh kỳ.
- Nơi này là Nam Cương!
- Nam Cương? Các ngươi muốn đi đường vòng rời khỏi Nam Cương? Vọng tưởng! cường giả hoàng thất chẳng mấy chốc sẽ vây chết các ngươi ở chỗ này!
- Cửu công chúa, nhìn Lang Gia hoàng triều một lần cuối cùng đi, sau cái nhìn này, ngươi có khả năng sẽ mãi mãi cũng không trở về được.
Khương Phàm đem Cửu công chúa giơ lên phía trước, huy động hỏa dực, bằng tốc độ kinh người tiến lên đón đám người bạo động phía trước.
- Đó là Khương Phàm? Tại sao hắn lại trở lại.
- Trong tay tên điên đó là Cửu công chúa sao?
- Tất cả dừng tay, dừng tay, các ngươi muốn giết chết Cửu công chúa sao? Chết tiệt, đều quên kết quả của Thẩm Đông Sơn rồi à?
Đám người xao động nhanh chóng thả chậm tốc độ, thúc giục võ pháp cũng liên tiếp dừng lại, bọn hắn đưa vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Khương Phàm đang nhanh chóng tới gần.
- Hắn đến đàm phán sao?
- Chẳng lẽ hắn muốn giao Cửu công chúa ra, đổi lấy cho bọn hắn cơ hội chạy trốn?
Rất nhiều người lập tức đã hiểu ý tứ của Khương Phàm, nhưng...
Bọn hắn nhếch miệng lên một đường cong.
Đàm phán?
Tiểu oa nhi quả thật ngây thơ!
Chỉ cần cứu Cửu công chúa trở về, bọn hắn lập tức sẽ vây qua bắt sống hắn.
Thời điểm Khương Phàm nhanh chóng tới gần đám cường giả Nam Cương kia thì đột nhiên lại bay vụt lên cao, xông về đỉnh đầu bọn họ, tốc độ lại càng lúc càng nhanh, thẳng tới tám trăm mét trên không trung.
- Hắn muốn làm gì?
Rất nhiều người nhìn qua không trung âm thầm đề phòng, nhưng đều không vội vã ra tay.
Bọn hắn đa số đến từ Nam Cương, đối với Khương Phàm lại không có bất kỳ hiểu rõ gì, mặc dù đã nghe nói qua rất nhiều chuyện, nhưng trong tiềm thức vẫn chỉ coi là một tiểu oa nhi.
Khương Phàm khống chế Cửu công chúa làm tấm chắn, thành công xuất hiện ở phía trên bọn hắn.
- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Cửu công chúa đều bị Khương Phàm làm cho hồ đồ.
- Bên trong Hoá Sinh Bát của ta còn có chút nước.
Khương Phàm từ trong thanh đồng tiểu tháp lấy Hoá Sinh Bát ra, quăng về phía không trung, ngay sau đó tế ra Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, chỉ lên trời đánh một kích.
Ầm ầm!!
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh đón gió biến lớn, nguy nga như núi, tràn ngập khí thế khủng bố trấn áp thiên địa, tùy thời có thể xốc lên, sôi trào ra kim quang hừng hực.
Một tiếng vang thật lớn, Hoá Sinh Bát nhận kịch liệt va chạm, nước còn thừa không có bao nhiêu ở bên trong bỗng nhiên bạo động, xuyên thấu qua xung quanh vết nứt phun ra ngoài.
Bởi vì Hoá Sinh Bát bị thương nghiêm trọng, trong trong ngoài ngoài tất cả đều là vết nứt, lần va chạm này vẩy ra tia sáng rất nhiều, liên tiếp vẩy xuống, sau đó...
Long long long
Thủy triều ngập trời, như Ngân Hà rơi xuống phía cường giả Nam Cương giữa không trung.
Sóng triều vô tận dâng lên, như sóng lớn vỗ bờ, thanh thế kinh người, bên trong tia sáng còn đang không ngừng chuyển hóa, triều dâng nhanh chóng trải ra mang theo trăm vạn tấn lực lượng nuốt sống cường giả Nam Cương phía dưới.
Quá đột nhiên!
Các cường giả Nam Cương có cảnh giác thế nào cũng sẽ không ngờ tới lại có hình ảnh khoa trương đến thế này.
Chương 517 Ngàn dặm bạo tẩu (5)
Bọn hắn hốt hoảng chạy trốn, nhưng vẫn bị triều dâng từ trên trời giáng xuống bao phủ, ngay cả Linh Hồn cảnh bên trong cũng đều không thể may mắn thoát khỏi.
- Hoá Sinh Bát thật là một thứ tốt. Chỉ là nước bên trong không dùng được đến mấy lần nữa.
Khương Phàm thu hồi Hoá Sinh Bát cùng Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, nhanh chóng triển khai hỏa dực chạy trốn.
Các Huyết Ngục khiếp sợ nhìn triều dâng đột nhiên xuất hiện phạm vi lớn ở trên không, từ phương hướng của bọn hắn nhìn sang, thật giống như một con đường không gian vô hình kéo từ đáy biển sâu, hải triều lao nhanh không ngừng liên tục đánh ra.
Thanh thế mãnh liệt kia như có thể đè sập hết thảy mọi thứ!
- Đó là vũ khí gì?
Thường Lăng đều bị một màn này làm cho kinh ngạc.
- Khương Phàm!
Triều dâng cuồn cuộn, lại có hơn mười thân ảnh nhanh chóng ổn định, từ bên trong vọt ra, cưỡi mãnh cầm điền cuồng truy kích, võ pháp cường thịnh hội tụ ở xung quanh, toàn bộ khóa chặt Khương Phàm.
- Đến đây! Để cho ta xem dũng khí Nam Cương. Để xem Nam Cương các ngươi quyết đoán chém giết Cửu công chúa như thế nào!
Khương Phàm đột nhiên dừng ở không trung, giơ Cửu công chúa lên hô to.
Những người kia thể hiện ra vẻ đắng đo, quả thực đã thu hồi lại võ pháp.
- Khương Phàm, ngươi chỉ biết uy hiếp sao?
Cửu công chúa tức giận, xem mình làm cái gì rồi.
- Cửu công chúa, ngươi trong lòng ta không tính là người! Ngươi hại chết hơn một ngàn trưởng lão, đệ tử Thiên Sư tông, ngươi suýt nữa hại chết phụ thân ta! Chờ khi trở lại Thiên Sư tông, ngươi sẽ tiếp nhận thẩm phán của Thiên Sư tông cùng Khương gia, ngươi vĩnh viễn không thể trở về Lang Gia hoàng triều được.
Khương Phàm bóp lấy cổ Cửu công chúa bay lên không, nhanh chóng rời khỏi.
- Đi mau.
Khương Phàm phóng tới trong đội ngũ Huyết Ngục, kêu gọi bọn hắn rời khỏi.
Một trận hỗn loạn thành công đè lại tình thế truy kích của Nam Cương, khi bọn hắn lần nữa khống chế mãnh cầm bay lên không, khoảng cách giữa nhau đã kéo ra hơn ba mươi dặm.
Không lâu sau đó, bọn người Thương Minh dưới vô số ánh mắt kinh ngạc đã xông vào mê vụ.
Mê vụ bên trong Mê Linh Huyễn Giới so với bên ngoài nhìn còn dày đặc hơn rất nhiều, tầm nhìn chỉ có hai ba trăm mét.
Thế núi chập trùng như sóng, nhưng không có quá cao, cây rừng cũng không phải rất rậm rạp, khắp nơi có thể thấy được dòng suối, đường sông, còn có thác nước lao
nhanh.
- Tiếp tục hướng phía trước, tản ra, cách nhau một trăm mét.
Bọn hắn cố gắng nhìn tình huống xung quanh, thúc giục mãnh cầm nhanh chóng lướt qua không trung, thẳng tiến vào chỗ càng sâu.
Mỗi người đều khẩn trương cao độ, cũng rất gấp.
Cường giả Nam Cương chẳng mấy chốc sẽ đuổi tới, sẽ còn càng ngày càng nhiều, bọn hắn nhất định phải mau chóng tìm tới Không Gian Linh Hồ.
- Xin hỏi, gần đó có Không Gian Linh Hồ hay không?
Sau khi xâm nhập năm mươi dặm, Khương Phàm từ trên trời giáng xuống, rơi vào trước mặt mấy vị nam nữ tử, thuận tay đưa mấy khỏa đan dược.
Hai mắt mấy người tỏa sáng, tiểu gia hỏa thật biết giải cách quyết công việc.
- Rất xin lỗi, chúng ta chỉ mới tới không được mấy ngày, chỉ phát hiện mấy linh hồ có luồng không khí lạnh, không có phát hiện Không Gian Linh Hồ.
Khương Phàm triển khai hỏa dực, phóng lên tận trời, biến mất trong sương mù.
- Đó là võ pháp gì?
Bọn hắn kinh ngạc nhíu mày.
Sau đó không lâu, Khương Phàm lần nữa rơi xuống chỗ có nhiều người, đưa đan dược lại hỏi thăm tình huống.
Đan dược trong tay hắn không nhiều, nhưng Thường Lăng nhiều, đưa để đổi tin tức.
Nhưng, liên tiếp đưa ra mấy chục viên thuốc, đều không có đáp án mình muốn.
- Phía trước có thác nước.
Khương Phàm lần theo tiếng oanh minh chạy tới vách núi phía trước, quan sát thác nước đang lao nhanh.
Mê vụ bốc hơi, bên trong ẩn hiện ánh sáng.
Khương Phàm nâng lấy tảng đá ném đi qua, tảng đá vỡ nát trong nháy mắt.
- Là lực lượng lôi điện.
Khương Phàm tiếc nuối lắc đầu, tiếp tục tìm kiếm phía trước.
Đường sông uốn lượn ở phía trước, nước sông lao nhanh không dứt, mê vụ hiện ra các tia sáng khác biệt.
Có mê vụ nóng hổi như dung nham, có mê vụ rét lạnh thấu xương, có mê vụ còn phát ra lên ánh sáng thần bí.
Hoa cỏ chập chờn cạnh bờ sông, cây rừng xanh biếc, trong đó không thiếu vài Linh Bảo hiếm thấy.
- Một nơi thật thần kỳ.
Thường Lăng hối hận trước đó sao không tới đây.
Rất có thể mảnh Mê Linh Huyễn Giới này ẩn giấu bí mật càng phi phàm.
- Cô không phải nói Không Gian Linh Hồ rất nhiều sao?
Khương Phàm không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp nơi này, lại tìm không được, phía sau sẽ đuổi tới ngay.
- Ta chỉ nghe nói bên trong có rất nhiều, nhưng cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng tới.
- Tiếp tục đến phía trước tìm đi.
Khương Phàm nhẫn nhịn, giờ có vội cũng chẳng có tác dụng gì.
- Công tử! Nơi này!
Phía trước bỗng nhiên truyền đến vài tiếng đội viên Huyết Ngục hô to.
Khương Phàm lập tức mang theo Thường Lăng chạy tới.
Tại một hồ nước bên cạnh dưới một cây già, một nam tử da bọc xương đang xếp bằng ở trên rễ cây, nắm lấy một túi linh quả tràn đầy nhét vào trong miệng, con mắt lúc ẩn lúc hiện, nhìn đội viên Huyết Ngục trước mặt.
- Hoàng Đại Bính?
Khương Phàm ngạc nhiên nhìn nam tử, tại Đan quốc đã bỏ lỡ, vậy mà ở chỗ này gặp nhau.
- Tìm ta có việc gì?
Hoàng Đại Bính cầm lấy linh quả, thuận tay ném vào trong miệng.
- Hoàng tiền bối, ta là Khương Phàm, muốn mời ngươi đến Thiên Sư tông làm khách.
Khương Phàm rất muốn cùng Hoàng Đại Bính tâm sự, nhưng bây giờ thời gian cấp bách, chỉ có thể mời hắn.
- Vì sao?
Hoàng Đại Bính quan sát tỉ mỉ mắt Khương Phàm, không tiếp tục để ý tới, mà tập trung vào Thường Lăng trước mặt, đôi mắt nhỏ lóe ra tia sáng rực.
Thường Lăng bị hắn chằm chằm đến toàn thân không được tự nhiên, thoáng dời hai bước đến sau lưng Khương Phàm.
- Ngươi muốn đan dược gì, ta đều có thể chuẩn bị cho ngươi. Ngươi muốn bao nhiêu, ta đều có thể cho ngươi.
- Ồ?
Chương 518 Săn giết hoàn mỹ
Hoàng Đại Bính nhướng mày, lại cầm lấy linh quả, nhét vào trong miệng, thuận yết hầu trực tiếp nuốt xuống:
- Vì sao?
- Ta không có ác ý, chỉ muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu.
- Kết giao bằng hữu? Ha ha, muốn dùng ta sao.
- Nếu như không nguyện ý kết giao bằng hữu, vậy thì hợp tác làm bạn lâu dài. Ta cung cấp ngươi đầy đủ đan dược, thời điểm ta cần trợ giúp, ngươi có thể ra mặt hỗ trợ giải quyết.
- Muốn vây ta ở Thiên Sư tông sao, không hứng thú, ta thích đi khắp nơi.
- Ngươi chờ một lát!
Khương Phàm bước nhanh rời khỏi, chỉ sau chốc lát, kéo về một con dã tượng, ngay trước mặt Hoàng Đại Bính luyện thành ba viên đan dược.
- Đây là thuật luyện đan gì?
Hoàng Đại Bính kinh ngạc, trực tiếp luyện sống sao, tiểu gia hỏa này đủ tà khí.
- Ngươi nếm thử hương vị!
Khương Phàm đưa đan dược cho Hoàng Đại Bính.
Hoàng Đại Bính lung lay trong tay, ném vào trong miệng, nhắm mắt lại yên lặng thưởng thức một lát, gương mặt khô quắt hơi lắc một cái.
- Thế nào?
Khương Phàm mong đợi nhìn hắn.
Hoàng Đại Bính mở mắt ra, nhìn Khương Phàm thật sâu, nhưng không lên tiếng.
- Ngươi chỉ cần đến Thiên Sư tông nơi đó nhìn tình huống, đến lúc đó rồi quyết định đi hay ở.
Khương Phàm tin tưởng chỉ cần Hoàng Đại Bính đến nơi đó liền sẽ bị hấp dẫn lấy.
Bởi vì, nơi đó có Thương Vương!
…
- Ngươi muốn khống chế Hoàng Đại Bính?
Sau khi bọn hắn rời khỏi, Thường Lăng kỳ quái hỏi Khương Phàm.
- Vì sao lại dùng cái từ này?
- Ngươi không phải người tốt, ngươi nhìn hắn đến mắt đều tỏa sáng, ngươi không phải muốn khống chế hắn, chẳng lẽ còn muốn thật làm bằng hữu?
Khương Phàm ngưng nghẹn im lặng.
Không phải người tốt?
Đây chính là Thường Lăng tông sư cao quý đánh giá mình?
Thường Lăng nhắc nhở Khương Phàm:
- Hoàng Đại Bính không phải người ngu, càng không phải người tốt gì. Hắn là sát thủ cấp chữ Thiên của Sát Thủ Công Hội, mục tiêu săn giết gộp lại vượt qua một trăm ngàn!
- Một trăm ngàn?
Khương Phàm ngạc nhiên.
- Hoàng Đại Bính là ác nhân, nhận tiền không nhận người! Định giá một trăm ngàn tinh tệ một cái mạng! Vượt qua thời hạn, lợi tức kếch xù, nếu như chậm chạp không trả, hắn lại... Diệt môn!
Thường Lăng nhìn ánh mắt Khương Phàm bây giờ liền biết hắn đối với Hoàng Đại Bính không có biết gì cả.
- Sát thủ cấp chữ Thiên là cấp bậc gì?
Khương Phàm vẫn thật không nghĩ tới tên Hoàng Đại Bính kia lại còn có thân phận như vậy.
- Thiên, Sát, Địa, Tuyệt, đây là đẳng cấp tổ chức sát thủ Thương Huyền đại lục công nhận. Muốn trở thành sát thủ cấp chữ Tuyệt, cần chấp hành nhiệm vụ hơn trăm lần săn giết, tích lũy hoàn thành trăm cái mạng. Sát thủ cấp chữ Địa, một ngàn nhiệm vụ săn giết, một ngàn cái mạng. Hoàng Đại Bính thuộc về trong dị loại, ban đầu thường xuyên nhận nhiệm vụ tại Sát Thủ Công Hội, nhưng phía sau cơ bản liền tự mình hành động, dựa theo quy củ mình tới. Cho dù là như thế này, vẫn là treo một trăm ngàn cái mạng ở Sát Thủ Công Hội.
Thường Lăng nhắc đến Sát Thủ Công Hội liền khẽ nhíu mày, đó là tổ chức hoàn toàn tương phản cùng Đan quốc bọn hắn.
Nhưng, kiếp nạn Đan quốc lần này, chính ác nhân Hoàng Đại Bính đã làm ra tác dụng mấu chốt.
Đây không phải là châm chọc sao.
Khương Phàm trầm mặc không nói, xem ra vẫn phải hiểu rõ mới quyết định.
Thường Lăng lại nói:
- Ngươi không cần đợi thêm hắn, ta cam đoan, Hoàng Đại Bính sẽ không đi Thiên Sư tông.
- Vì sao?
- Loại thuật luyện đan tà ác kia của ngươi hẳn là đem máu tươi và linh hồn Yêu thú ngưng tụ thành đan dược, ăn một viên đan dược tương đương với việc nuốt sống một con mãnh thú.
- Không sai, ta thừa nhận.
- Loại đan dược này nhìn đối với Hoàng Đại Bính rất có dụ hoặc, nhưng người giống như hắn kiêng kỵ nhất mê luyến một loại đồ. Nếu như nghiện, chẳng khác nào bị khống chế. Cho nên ta suy đoán, hắn sẽ không chấp nhận lời mời của ngươi.
Thường Lăng không quá hiểu rõ Hoàng Đại Bính, nhưng ác nhân có thể tích lũy thành sát thủ cấp chữ Thiên, khẳng định sự kiêng định vô cùng mạnh.
Hoàng Đại Bính sẽ không cho phép mình bị vô hình khống chế.
Khương Phàm rất nhanh đã hất ra tạp niệm khỏi đầu, tiếp tục tìm kiếm Không Gian Linh Hồ.
Sau đó không lâu, bọn hắn trải qua một mảnh mặt hồ vuông vức như gương, mặt hồ nhấc lên hơi nước mỏng manh, toàn bộ hoa cỏ cây cối xung quanh bị đông cứng. Nhiệt độ thấp đến đáng sợ, cứ như có thể đông kết cả linh hồn. Nhưng, thời điểm bọn hắn muốn tránh khỏi hồ nước, thanh đồng tiểu tháp của Khương Phàm, yêu quyển cùng ngọc thạch của Thường Lăng, còn có nhẫn không gian của bọn người Thương Minh, vậy mà toàn bộ nổi lên tia sáng thản nhiên.
Vẻ mặt bọn hắn khẽ nhúc nhích, đồng loạt tập trung vào hồ nước.
Mặt hồ vẫn như thường, nhấc lên hơi nước mỏng manh, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được, nhiệt độ đã không còn rét lạnh như vậy nữa.
- Có thay đổi rồi?
Bọn hắn lập tức nghĩ đến một tình huống.
Thật ra là năng lượng hồ nước thay đổi, hôm nay là hàn khí, ngày mai khả năng liền trở thành năng lượng khác.
Giờ khắc này, hàn khí trong hồ đã biến mất, vừa vặn biến thành lực lượng không gian.
Một vị đội viên Huyết Ngục đánh gãy đại thụ bên cạnh, hướng phía ném xuống hồ nước.
Chuyện thần kỳ phát sinh, đại thụ va chạm mặt hồ vậy mà lại không hề nhấc lên gợn sóng nào, cứ như vậy mà vọt vào toàn bộ, không còn bóng dáng.
- Tìm được rồi!
Bọn hắn kinh động, cùng nhau vỗ tay ăn mừng.
Thường Lăng nhắc nhở.
- Khác biệt vật thể, vị trí truyền tống cũng không giống nhau, chúng ta phải nghĩ biện pháp truyền lại đến chỗ giống nhau.
Thương Minh hỏi.
- Xiềng xích được không?
Thường Lăng lắc đầu.
- Hẳn là được, ta không phải quá rõ ràng.
Thương Minh nhìn các đội trưởng đội hai.
Đội trưởng đội hai, Phó Kiên rất nhanh đã dùng linh lực ngưng tụ ra một sợi xiềng xích dài trăm thước, vô cùng nặng nề.
Chương 519 Ngoài ý muốn (1)
- Đều quấn chặt xiềng xích vào, bảo đảm truyền tống cùng một vị trí. Nếu như có gì ngoài ý muốn, vị trí truyền tống không giống nhau, chúng ta sẽ định vị nơi, tập kết tới đó.
Thương Minh nhìn về phía Thường Lăng.
- Phạm vi ngoài ba ngàn dặm, chỗ nào thích hợp để tập hợp?
Thường Lăng nghiêm túc suy nghĩ:
- Thiên Ngoại sơn Nam Cương, đó là chỗ nổi danh núi cao, các ngươi tùy tiện nghe ngóng liền có thể tìm tới.
- Xua mãnh cầm...
Bọn hắn đang muốn xử lý mãnh cầm trên trời, trong sương mù nơi xa đột nhiên truyền đến âm thanh lôi triều đinh tai nhức óc, ngay sau đó lôi minh lại vang lên, xuất hiện ở bên hồ.
Chính là Thẩm Đông Sơn đang điên cuồng đuổi bắt.
Sắc mặt hắn tái nhợt, hô hấp lộn xộn, nhìn bốn phía sau theo thói quen nhấc lên lôi triều liền muốn biến mất lần nữa, tiếp tục tìm kiếm trong sương mù. Nhưng...
- Huyết Ngục?
Thẩm Đông Sơn cưỡng bức ngừng lại, toàn thân sôi trào lôi triều, gắt gao tiếp cận đội ngũ Huyết Ngục ở trước mặt.
- Tìm được các ngươi rồi! Để ta xem các ngươi còn chạy tới đâu!
Thẩm Đông Sơn không lo được nghỉ ngơi, nhấc lên lôi triều toàn thân, cường quang chói mắt, lôi quang đi nhanh, phạm vi lớn đánh về phía trước mặt hồ nước.
Một là lôi triều giao hòa cùng hồ nước sẽ gây bạo tạc mãnh liệt, trước bức lui bọn người Khương Phàm bên hồ. Hai là tạo thanh thế, hấp dẫn đội ngũ lùng bắt xung quanh.
Nhưng, lôi triều oanh kích mặt hồ lại không có xuất hiện nổ tung như mong muốn, mà là xuyên thấu mặt hồ, biến mất hết, ngay cả chút gợn sóng cũng đều không có.
- Không Gian Linh Hồ?
Sắc mặt Thẩm Đông Sơn hơi biến, lập tức chú ý tới trên người Khương Phàm và tất cả đều đang quấn lấy xiềng xích.
- Thẩm Đông Sơn, ngươi tới chậm rồi. Thả chúng ta chạy, không biết hoàng thất sẽ thu thập ngươi như thế nào.
Bọn người Thương Minh toàn bộ đưa tay cuốn lấy xiềng xích bên cạnh.
- Dừng lại! Tất cả đứng lại cho ta!
Thẩm Đông Sơn lo lắng hô to, lôi triều dâng lên, trong nháy mắt biến mất.
Tuyệt đối không thể để bọn hắn chạy!
Tuyệt đối không thể để bọn hắn rời khỏi Nam Cương!
Nếu không mình chết trăm lần cũng không đền được tội!
Thẩm Đông Sơn hắn sẽ biến thành trò cười của toàn bộ hoàng triều!
Nhưng... Thẩm Đông Sơn biến mất trong chốc lát, Thương Minh buông lỏng xiềng xích ra, vung liêm đao lên bạo kích về phía trước.
- Thống lĩnh!
Các đội viên Huyết Ngục la thất thanh, sắc mặt Khương Phàm đột biến.
Ầm ầm...
Lôi triều mãnh liệt vượt qua trăm mét, sôi trào cuồn cuộn, vị trí vừa vặn chính là trước mặt Thương Minh.
- Ai cũng đừng nghĩ sẽ đi được!
Gương mặt Thẩm Đông Sơn trở nên dữ tợn, từ trong lôi triều bước ra đến, cầm trong tay lôi đao, cuồng dã phách trảm.
Điên cuồng lại táo bạo, không quan tâm gì cả!
Giờ phút này dù trước mặt là Cửu công chúa, hắn cũng đều không thèm đếm xỉa!
Nhưng... trong khi lôi triều đang nổ tung, Thẩm Đông Sơn đang cuồng dã vung mạnh đao, trong giây phút đó Thương Minh đã lao tới đối diện, đụng phải lôi điện đỏ sáng lại mãnh liệt, vung lên liêm đao vạch ra một độ cong tinh hồng.
Phốc phốc!
Máu tươi vẩy ra, đầu lâu tung bay.
Thẩm Đông Sơn uy chấn hoàng triều bị chém đầu trong nháy mắt!
- Khoảng cách cực hạn một trăm mét! Mục tiêu không thể vượt qua! Ngươi... Chủ quan...
Thương Minh bị lôi triều xé rách huyết nhục, nhưng, nháy mắt đã tập kích, đổi lấy mạng của Thẩm Đông Sơn.
Lôi Đạo cực hạn của Thẩm Đông Sơn có thể hình thành vượt qua trăm mét, để hắn có thể trong chớp mắt uy hiếp được bất cứ cường địch nào, cũng làm cho hắn trở thành thợ săn thanh danh hiển hách của Lang Gia hoàng triều.
Nhưng, giờ khắc này, chỗ Thẩm Đông Sơn xuất hiện lại bị Thương Minh dự phán được một cách chính xác!
Cự ly cực hạn vượt qua trăm mét, đối diện đụng vào liêm đao.
Săn giết, biến thành tự sát!
- Tốt!!
Toàn thân Khương Phàm nổi lên cỗ dậy sóng, kích động lên tiếng hét to.
Quá đặc sắc!
Không hổ là thống lĩnh của Huyết Ngục!
Giờ khắc này săn giết, đối với khống chế thời cơ, đối với dự phán mục tiêu, đối với tâm lý đi bắt, đơn giản là hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ.
- Thống lĩnh, Thiên Ngoại sơn... Thiên Ngoại sơn...
Các đội viên Huyết Ngục đã sớm nhảy dựng lên, mắt thấy là phải rơi xuống mặt hồ, bây giờ muốn tới rời khỏi đã không kịp.
Sau một khắc, toàn bộ bọn hắn đều chui vào hồ nước.
Thương Minh cho một viên thuốc vào trong miệng, điều trị thương thế, nhưng hắn cũng không trực tiếp rời khỏi, mà nhìn mây mù thật dày ở xung quanh.
Số lượng lớn mãnh cầm đang mang theo các cường giả Nam Cương tới gần nơi này.
Nhưng, nếu giải quyết Thẩm Đông Sơn, Nam Cương cùng hoàng thất đội ngũ liền không có cường giả nào có thể uy hiếp được hắn.
- Săn giết, một ngày.
Thương Minh cất kỹ thi thể Thẩm Đông Sơn, cố ý đợi mãnh cầm xuất hiện ở trước mặt, lung lay liêm đao trong tay, quay người biến mất trong sương mù.
- Huyết Ngục ở nơi đó!
- Nhanh nhanh nhanh, tìm tới Huyết Ngục.
Cường giả bên trên một con mãnh cầm cao giọng la lên, liên tiếp phóng thích ba cỗ liệt diễm vào không trung, hấp dẫn lấy cường giả tụ tập tới nơi này.
- Ở đâu?
Số lượng lớn mãnh cầm liên tiếp xuất hiện, vừa lo lắng vừa khẩn trương vẫn ngắm nhìn xung quanh.
- Nơi đó, nhanh nhanh nhanh.
Cường giả cưỡi mãnh cầm trước đó đã nhanh chóng đuổi theo Thương Minh rời khỏi, những người khác cũng theo sát đuổi tới.
Không Gian Linh Hồ tựa như là một con đường không gian khổng lồ, toàn bộ pha tạp những hình ảnh mê ly thần kỳ, sau khi nuốt hết bọn người Khương Phàm đã nhanh chóng nhìn qua phương hướng di chuyển xa xôi.
Bọn người Khương Phàm mất khống chế, bị nhấc lên lại nhanh chóng hạ xuống, may mắn trên người quấn lấy xiềng xích, không phải vậy chẳng mấy chốc đều sẽ tản ra.
- Giữ chặt lấy! Tuyệt đối không được buông tay!
- Đội trưởng Phó Kiên, khống chế xiềng xích lại!
- Không nên nhìn loạn đến chỗ khác, nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ đi ra thôi!
Chương 520 Ngoài ý muốn (2)
Các đội viên Huyết Ngục cố nén cảm giác hôn mê, hô to nhắc nhở lẫn nhau.
Nhưng, có một chuyện phát sinh ngoài ý muốn.
Thanh đồng tiểu tháp của Khương Phàm, yêu quyển cùng ngọc thạch trong tay Thường Lăng cũng bắt đầu nở rộ ánh sáng, càng ngày càng mãnh liệt.
Ánh sáng đó lại cùng quang ảnh con đường không gian sinh ra giao hòa.
- Không tốt! Thanh đồng tiểu tháp ảnh hưởng đến lực lượng không gian nơi này!
Sắc mặt Khương Phàm đột nhiên biến đổi.
Mặc dù nơi này tương tự như con đường không gian ở thành Thiên Khải, nhưng nơi đó là bị khống chế ổn định truyền tống, nơi này thì hoàn toàn là không gian vặn vẹo loạn chuyển.
Lực lượng không gian của thanh đồng tiểu tháp, ngọc thạch và yêu quyển quá cường đại nên đã tạo thành cộng minh với nơi này.
- Xảy ra chuyện gì?
Thường Lăng luống cuống, ngọc thạch, yêu quyển càng ngày càng sáng, không chỉ có cùng dung hợp với quang ảnh xung quanh, lại còn bắt đầu dẫn dắt quang ảnh nơi xa xôi hội tụ tới nơi này.
- Công tử, Thường Lăng, nắm chặt xiềng xích, không được buông ra.
Các Huyết Ngục lo lắng hô to, muốn hỗ trợ nhưng lại hoàn toàn không khống chế nổi thân thể.
Khương Phàm cùng Thường Lăng rất nhanh bị càng ngày càng nhiều ánh sáng bao phủ, xiềng xích quấn quanh trên thân không bị vặn vẹo, sau đó tách ra.
- Không! Không không...
Thường Lăng luống cuống, nếu như tách khỏi Huyết Ngục thì có nghĩa là một mình nàng sẽ bị ném tới nơi nào đó ở Nam Cương.
Nàng hoàn toàn không hề có năng lực sinh tồn ở bên ngoài, lúc nào cũng có thể bị bắt lại, càng có thể có thể chết một cách ngoài ý muốn. Chính nàng không sợ chết, nhưng nàng lại đang mang theo đỉnh lô mạnh nhất cùng Linh Bảo quý giá nhất Đan quốc.
- Cứu ta... Cứu ta...
Thường Lăng thét lên, thân thể nhấc lên, đưa tay bắt loạn lung tung.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Khương Phàm kích phát linh văn, chấn khai hỏa dực, miễn cưỡng khống chế được thân thể, vung lên tay phải lên bắt lấy cánh tay Thường Lăng.
- Khương Phàm? Khương Phàm...
Thường Lăng giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, một tay khác lo lắng bắt loạn về phía trước.
- Ôm chặt ta!
Khương Phàm dùng hết khí lực toàn thân, kéo Thường Lăng qua, gắt gao ôm vào trong ngực, cũng cơ hồ không nhìn thấy bóng dáng các Huyết Ngục, nhanh chóng hô to với phía trước.
- Không cần lo lắng cho ta! Ta có thể sống sót!
- Công tử...
Các Huyết Ngục ảo não, gấp gáp, lại bất lực.
- Mười ngày ! Chờ ta mười ngày! Mười ngày không đến, các ngươi hãy về La Phù! Về La Phù...
Khương Phàm bị ánh sáng hoàn toàn nuốt hết, dùng hết khí lực toàn thân cuồng loạn gào thét.
- Ôm ta, ôm ta...
Thường Lăng nhắm mắt lại, gắt gao ôm lấy Khương Phàm, sợ không gian vặn vẹo tách bọn hắn ra.
Hình như là cực kỳ lâu, nhưng lại hình như chỉ là một lát ngắn ngủi, ánh sáng xung quanh đột nhiên tản ra, Khương Phàm cùng Thường Lăng lại xuất hiện ở trong một con sông đang lao nhanh.
Nước sông chảy xiết kéo bọn hắn về phía trước, cảm giác hoàn toàn khác biệt với lúc ở trong không gian trước đó.
Đi ra rồi?!
Khương Phàm định thần lại, lập tức khống chế lại thân thể.
- Ục ục...
Thường Lăng vẫn còn ở trong kinh hoảng, kịch liệt giãy dụa, muốn lao ra.
Nhưng Khương Phàm vẫn là gắt gao ôm nàng, chìm ở trong nước sông.
- Ừm?
Thường Lăng thoáng định thần, ngừng thở.
Sau khi Khương Phàm xác định bên ngoài không có gì nguy hiểm, lặng lẽ toát ra nửa cái đầu, quan sát bốn phía, lại chui vào đáy sông, tới gần vách núi bên cạnh, thò đầu ra dưới nhánh cây.
- Đây là nơi nào?
Thường Lăng bình tĩnh trở lại, không lo được cấp bậc lễ nghĩa, vẫn cứ nắm chắc Khương Phàm.
- Hình như là rừng rậm.
Khương Phàm nghe tiếng chim gáy thú rống quen thuộc, thoáng thở phào, chỉ cần không phải thành trấn là tốt gì.
- Những người khác đâu?
Thường Lăng nhìn qua con sông lao nhanh, vừa vặn tìm kiếm Huyết Ngục, chợt kêu lên đầy sợ hãi.
- Khương Phàm!!
Khương Phàm quay đầu, sắc mặt đại biến, trước tiên chấn khai hỏa dực, ôm lấy Thường Lăng phóng lên tận trời.
Rống!
Một con quái ngư dài mười mấy mét đang thuận con sông lao lên, mở ra miệng rộng đầy răng nanh, nuốt tới phía bọn hắn.
Toàn thân quái ngư bao quanh lôi điện màu lam, lúc thoát ra mặt sông, một khắc này, lôi triều tăng vọt, thanh thế kinh người.
Khương Phàm mạo hiểm tránh khỏi, mang theo Thường Lăng lao thẳng lên trời vài trăm mét.
Quái ngư gào thét, phun ra điện như thủy triều về phía bầu trời, muốn đánh bọn hắn xuống.
Khương Phàm nhanh chóng rời khỏi, rơi xuống đỉnh núi cao ngất phía trước.
Gió núi gào thét, thổi giơ lên thân thể ướt nhẹp của bọn hắn.
- Nam Cương có rừng rậm lớn như vậy sao?
Khương Phàm ngắm nhìn bốn phía, khu rừng rậm rạp này cứ như đại dương mênh mông, vô biên vô hạn, hơi nước bốc hơi, mây mù quay quanh, số lượng lớn mãnh cầm linh điểu đang bay lượn giữa bầu trời, còn có mãnh thú to lớn ẩn hiện giữa khu rừng.
Một luồng khí tức nguyên thủy dã tính tràn ngập.
Lấy kinh nghiệm của Khương Phàm, đây tuyệt đối là phiến núi rừng mưa vô cùng khổng lồ.
- Hình như là không có.
Thường Lăng cũng có thể cảm nhận được rừng mưa mênh mông, nhưng có Khương Phàm ở bên cạnh, trong nội tâm nàng đã không có hoảng nữa.
Khương Phàm bắt lấy Thường Lăng, lại phóng tới không trung, đi đến đỉnh núi một tòa đại sơn cao hai ba ngàn mét.
Thật lâu... Khương Phàm mày nhíu lại gấp.
- Ta có dự cảm thật không tốt.
- Thế nào?
Thường Lăng kích hoạt linh văn, phóng thích sóng nhiệt, hong khô y phục.
Vẻ mặt Khương Phàm trở nên nghiêm trọng:
- Nơi này ngoại trừ Yêu thú thì vẫn là Yêu thú, ta không thấy được một bóng người nào.
- Đi khắp nơi xem, nói không chừng có thể gặp được người nào đó.
Thường Lăng triệu Bạch Ngọc Tượng từ bên trong yêu quyển ra, bây giờ không cần ẩn giấu tung tích nữa, không có nhiều lo lắng như vậy.
Từ sáng sớm đến giữa trưa, lại đến chạng vạng tối, bọn hắn du tẩu khắp rừng rậm.