Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1143 Sư phụ, ngài chôn cả Tô lăng rồi

Một khi phóng thích Tai Nạn Pháp Chỉ thì không có khả năng kết thúc.

Mà, thân thể hắn mệt mỏi lại kích động, trời đất quay cuồng suýt chút nữa đã hôn mê.

- Đáng chết!

Khương Phàm cưỡng chế chấn chỉnh tinh thần, quả quyết kích phát Tiểu Niết Bàn Thuật.

Trái tim thứ hai bành trướng nhảy lên, huyết khí chiếm cứ nồng đậm ở bên trong trong chớp mắt liền quét sạch toàn thân, như sông lớn chảy xiết lại mãnh liệt, năng lượng phi phàm còn trùng kích linh hồn.

Tình thế kia vô cùng mãnh liệt, thậm chí là bá đạo.

Toàn thân Khương Phàm đều nhúc nhích mất tự nhiên, huyết nhục nóng hổi, giống như muốn đốt lên, nhưng một hồi, hắn tựa như đã trở về từ cõi chết, bệnh nặng khỏi hẳn, thật sự đã trở về đỉnh phong.

Suy yếu cùng khó chịu đã quét sạch sành sanh, sinh long hoạt hổ, tinh khí thần bành trướng.

Khương Phàm không lo được sợ hãi hay thán phục về sự thần kỳ của bí thuật truyền thừa, hắn nhanh chóng lao vào bên trong địa tầng bạo động, phóng tới vị trí sơn cốc trước đó.

Để hắn ngoài ý muốn chính là, địa tầng bạo động lại không hề khiến hắn bị thương, những nơi hắn đi qua, năng lượng tán loạn, đại địa vặn vẹo, chủ động tránh lui.

Khương Phàm giống như là là con cá đang bơi trong biển lớn, nhanh chóng tiến lên trong mặt đất, rốt cuộc cũng thấy được Tô Lăng bị 'Thôn phệ'.

Tô Lăng đang tuyệt vọng giãy dụa.

Đối với nàng mà nói chuyện ngoài ý muốn này phát sinh quá đột nhiên, đang ngồi ngủ gật chút ngủ, đột nhiên đã bị tàn nhẫn nuốt hết, năng lượng xung quanh cuồng bạo như sóng to gió lớn.

Nàng đã hóa thân thành cự mãng trăm mét, thân thể lại nhanh chóng khô quắt, khí tức huyết nhục thì biến mất, linh hồn đều đang suy yếu, giống như chẳng mấy chốc sẽ biến thành thi cốt.

- Chớ phản kháng, ta mang cô rời khỏi!

Khương Phàm vọt tới nơi đó, hóa thân thành Chu Tước Yêu Thể, giương cánh hơn mười mét, móng vuốt tráng kiện chế trụ cự mãng, lao ra ngoài mặt đất.

Ngao!!

Phế tích chập trùng cuồn cuộn đột nhiên vỡ nát, cự lang đầu lĩnh lại có thể cuồng dã giết đi ra.

Thân thể của nó tăng vọt đến hơn năm mươi mét, hùng tráng khổng lồ, toàn thân cuồn cuộn tử khí, ngạnh kháng với đại địa còn đang cuồn cuộn ở xung quanh.

Trong phế tích gần đó, liên tiếp có năm con cự lang giãy dụa đi ra, đều là Linh Hồn cảnh lục trọng thiên, hình thể cũng bành trướng hơn mấy lần, đạt tới hơn ba mươi mét.

Bọn chúng cuồng bạo hung tàn, tử khí sôi trào, gào thét với trời cao.

Chỉ là so với đầu lĩnh hoàn hảo không chút tổn hại, thì thân thể của bọn chúng lại gầy gò đi rất nhiều.

- Ngươi đã làm cái gì với ta! Tên hổn đản ngươi ngay cả ta đều muốn giết sao?

Thân thể Tô Lăng cao lớn trên móng vuốt Khương Phàm, tức giận lại suy yếu.

- Ngoài ý muốn, chỉ là ngoài ý muốn.

Khương Phàm tranh thủ thời gian kéo lấy Tô Lăng rời khỏi.

Ngao ngao ngao...

Cự lang đầu lĩnh nổi giận gầm thét, da thịt phía sau lưng vặn vẹo, tử khí cuồn cuộn, nó triển khai hai cái hai cánh tử lân.

Nó nhấc lên tử khí như cuồng phong, phóng lên tận trời, đuổi tới Khương Phàm.

Năm con Tử Lân Cự Lang khác cũng lay động thân thể, to rõ gào thét, đạp trên phế tích chập trùng phóng tới, gắt gao tiếp cận Khương Phàm đang đi xa.

Ầm ầm...

Mặt đất sau khi bạo động kịch liệt liền dần dần khôi phục bình tĩnh.

Hơn ba ngàn bảy trăm mét rừng rậm sơn hà triệt để biến thành hố to, bụi mù tràn ngập, khí tức tai nạn kinh khủng chiếm cứ không tiêu tan.

Biên giới hố to lệch ra xoay trong cánh rừng, Hứa Như Lai chưa tỉnh hồn, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn, khó có thể tin được mà nhìn cái hố to sụp đổ ở phía trước, trong đầu quanh đi quẩn lại kịch biến đột nhiên bộc phát vừa rồi.

Tràng diện kia tựa như dưới mặt đất có một tuyệt thế hung thú thức tỉnh, sát khí cuồn cuộn, mãnh liệt nhấc lên, điên cuồng phát tiết.

Đây đều là do tên hỗn đản Khương Phàm kia làm?

Đây là vũ khí gì sao?

Hay là một loại võ pháp nào đó?

Cả chi đội ngũ cứ như vậy mà không còn nữa?

Răng rắc...

Sâu trong hố to truyền đến tiếng tạch tạch yếu ớt.

Hứa Như Lai từ trong hoảng hốt bừng tỉnh lại, vội vàng phóng tới hố sâu.

Oanh!!

Tầng đất đừa bộn đột nhiên chấn mở, một nam tử khô quắt giãy dụa đi ra, tóc tai bù xù, kinh hồn khó định, toàn thân không cầm được mà run rẩy.

- Cảnh Sơn? Hứa... Tam ca?

Hứa Như Lai vội vàng dừng ở nửa đường, cách bụi mù quan sát.

- Khụ khụ...

Nam tử suy yếu ho khan, toàn thân gầy yếu khô quắt.

Hắn chính là Hứa Cảnh Sơn, bị đại địa mai táng, thôn phệ khí tức sinh mệnh.

Càng làm cho hắn sợ hãi chính là, trọng lực trận vực còn có linh lực đại địa mà bình thường hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, đồng thời điều khiển như cánh tay vậy mà lại hoàn toàn mất khống chế.

Hắn tựa như là người không biết bơi chết chìm, đau khổ giãy dụa bên trong địa tầng cuồn cuộn, suýt chút nữa đã đuối nước.

Cách đó không xa thổ địa cũng phồng lên vỡ ra, một cái tay khô quắt đột nhiên nhô ra đến, gian nan giãy dụa, ném ra thân thể gầy gò.

Là Hứa Tòng Nhiên, đầu tóc rối bời, da thịt khô quắt, dáng vẻ giống như là đã già đi mười mấy tuổi.

- Cảnh Sơn? Tòng Nhiên?

Hứa Như Lai nhìn bộ dáng bọn hắn thê thảm, toàn thân nổi lên cơn gió lạnh, suýt chút nữa ngồi ở chỗ đó.

Đây là có chuyện gì! Tên hỗn đản Khương Phàm kia đã mang thứ gì vào?

- Đàn sói đâu? Chỉ có chúng ta còn sống sao?

Hứa Cảnh Sơn nóng nảy cảm nhận linh lực, vậy mà lại có phản ứng, tùy ý có thể điều động, nhưng trước đó đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao lại hoàn toàn không bị khống chế.

Hứa Như Lai gian nan mở miệng:

- Con sói đầu lĩnh đã đuổi theo, còn có... Năm con cự lang, cũng đuổi theo.

Hứa Tòng Nhiên khó có thể tin:

- Những con khác chết hết?

Hứa Như Lai lắc đầu:

- Chết hết, ngũ trọng thiên trở xuống, chết hết.

Hứa Tòng Nhiên ngẩng đầu, cùng đụng đến ánh mắt Hứa Cảnh Sơn đều thấy được sợ hãi trong mắt nhau.

Một mình Khương Phàm suýt chút nữa giết toàn bộ bọn hắn?

Rốt cuộc hắn là mấy trọng thiên?

Lại là có vũ khí tà ác gì!

- Ta... Ta liên hệ Hứa Đan.

Hứa Như Lai lấy ra ngọc bài, đưa chỉ dẫn cho Hứa Đan.
Chương 1144 Chấn động không ngớt

Khương Phàm nhét Tô Lăng vào thanh đồng tiểu tháp, thiêu đốt liệt diễm chạy trốn ở trên không.

Mặc dù tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng cự lang đầu lĩnh là Linh Hồn cảnh thất trọng thiên, hai cánh triển khai hơn trăm mét, mang theo cuồng phong màu tím, một mực gầm thét ở phía sau, theo đuổi không bỏ, đang dần dần rút ngắn khoảng cách.

Khương Phàm có thể cảm nhận được khí tức huyết tinh trong miệng cự lang.

- Xem ra thật phải tu luyện Tiểu Quang Mang Thánh Thuật.

Khương Phàm ngắm nhìn dãy núi khắp nơi, hy vọng có thể nhìn thấy địa hình đặc thù, hoặc là mãnh thú ẩn núp để quấy rầy phía sau đàn sói.

Nhưng bay lên lại bay lên, Khương Phàm cảm giác không đúng sức lực, đầu lĩnh táo bạo đuổi theo phía sau dường như đã chậm lại, năm con Tử Lân Cự Lang còn đang phóng tới trong rừng rậm nơi xa cũng trực tiếp dừng lại.

Từ trên cao quan sát xuống, xa xa, rừng rậm dần dần bắt đầu xao động, mà càng ngày càng rõ ràng.

Mãnh thú chạy trốn, túc điểu bay loạn, giống như đang sợ hãi thứ gì đó.

Các lãnh chúa huyết mạch cường hãn như Kim Diễm Thánh Sư, Đại Địa Hùng Vương, Tinh Tượng Ngọc Tê, thậm chí là Kim Cương Cự Viên các loại, vậy mà đều liên tiếp xuất hiện, không quan tâm gì mà cứ mạnh mẽ đâm tới, thoát khỏi về nơi xa.

Ngay cả đám rắn chuột sống dưới đất cũng đều xuất hiện thành đàn, lít nha lít nhít chạy trốn khắp nơi.

Phạm vi bắt đầu từ mấy chục dặm quét sạch hơn trăm dặm, còn đang tiếp tục mở rộng.

- Có thứ gì sắp xuất thế rồi sao?

Khương Phàm dừng ở không trung, cảm thấy không hiểu, trong lòng lại hoảng loạn.

Hơn mấy ngàn vạn linh điểu mãnh cầm bay lên không, trùng điệp, tràn ngập đất trời, cơ hồ che khuất cả bầu trời, bọn chúng chạy trốn khắp các nơi, có chút chạy 'Bao phủ' tới Khương Phàm.

Bọn chúng giống như thật sự cực sợ hãi, thời điểm lướt qua Khương Phàm, không để ý đến khí thế huyết mạch tán phát toàn thân hắn, chỉ lo cắm đầu chạy trốn.

Tử Lân Cự Lang đầu lĩnh không do dự nữa, nó lập tức quay đầu chạy trốn, những cự lang phía dưới kia cũng lui lại hai bước, phát ra tiếng ô ô gầm nhẹ, cũng quay người chạy trốn.

- Rời khỏi, mau rời khỏi, đừng lề mề.

Đan Hoàng nghiêm túc nhắc nhở Khương Phàm, thanh thế như vậy tuyệt đối là có vấn đề lớn.

Khương Phàm đang muốn quay người, xa xa trong núi sâu đột nhiên truyền đến tiếng tạch tạch trầm muộn, tựa như hơn mấy ngàn vạn mét phía dưới địa đang tại đứt gãy, thanh âm ngột ngạt lại to lớn, để hắn run rẩy, nổi da gà cũng lập tức xông ra.

Ngao ngao ngao...

Thú triều phóng tới, tiếng rống quái dị, cũng thay đổi cường điệu, giống như sợ hãi đến tuyệt vọng.

Rất nhiều mãnh thú vậy mà đang chạy lại nhào vào trên mặt đất, run lẩy bẩy, từ bỏ giãy dụa.

- Xảy ra chuyện gì?

Dân liều mạng trong phạm vi mấy trăm dặm đều hốt hoảng chạy trốn, bọn hắn ai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thú triều đào vong, thanh âm dưới mặt đất đều để bọn hắn cảm nhận được chuyện không ổn.

- Sẽ có có đại bảo bối sắp xuất thế hay không?

- Ta cảm giác giống như một loại cự thú nào đó đang thức tỉnh.

- Bảo bối ngược lại là có khả năng, nhưng hẳn không phải là cự thú. Dị thú có huyết mạch đặc thù trong Luân Hồi bí cảnh sớm đã bị Chí Tôn Kim Thành, Đại La sơn chia cắt. Nhất là Đại La sơn, nương tựa theo huyết mạch dị thú tụ tập bên trong Luân Hồi bí cảnh, cưỡng bức nhảy lên đến địa vị hoàng tộc.

- Chết tiệt, đây là thời điểm thảo luận sao, mau đào mạng đi.

- Nhanh nhanh nhanh, đừng lề mề, có thể khiến cho đám Yêu thú sợ đến như vậy, khẳng định là nguy hiểm sắp phát sinh rồi.

Dân liều mạng đều kích hoạt linh văn, phóng thích vũ khí, xen lẫn trong trong thú triều, toàn lực chạy trốn.

Có một Thú linh văn hóa thân thành 'Phi Nghĩ', một mình bay ở giữa không trung, con mắt loạn lay động, tìm kiếm Linh Bảo khắp nơi.

Loại thời khắc hỗn loạn này chính là thời điểm tìm kiếm cơ duyên.

Về phần nguy hiểm gì, hỗn loạn gì, hắn không quan tâm.

- Nơi đó!

Phi Nghĩ vừa lướt qua núi cao phía trước, đột nhiên tiếp cận u cốc xa xa, nơi đó có thi hài đầy đất, không có một ngọn cỏ.

Nhưng u cốc có phạm vi khá to lớn, bên trong còn có một cái động sâu, trong động lóe ra ánh sáng rực rỡ.

Rất có thể là lãnh địa của mãnh thú cấp Lãnh Chúa nào đó, chỉ lo đào mệnh, bảo bối trữ hàng gì cũng đều mặc kệ.

Phi Nghĩ lập tức phóng tới u cốc.

Ánh sáng rạng rỡ trong sơn động, treo đầy linh quả quý giá, còn phủ lên linh thạch thật dày, lộ ra vàng son lộng lẫy, tại mấy cái trong góc, chất đầy áo giáp vũ khí, còn có chút tảng đá đặc thù.

Phi Nghĩ cuồng hỉ, vọt vào phía động sâu.

Lúc này, thanh âm địa tầng đứt gãy đột nhiên ngừng lại, thú triều chạy trốn các nơi đều liên tiếp dừng lại, khẩn trương, xao động, bất an, khủng hoảng.

Hỗn loạn bạo động từ trước đó đến bây giờ đã bất chợt an tĩnh, vô cùng quỷ dị, thế giới phảng phất lâm vào đứng im.

Phi Nghĩ xông vào trong động sâu không để ý đến, hắn cuồng nhiệt cuốn đi tất cả mọi thứ, ngay cả linh thạch đều không có buông tha.

- Ha ha, đều là của ta.

Phi Nghĩ kích động lao ra, đang muốn bay về phía bầu trời, u cốc phía sau bất chợt sụp đổ, bị vết nứt xuất hiện phá tan thành từng mảnh.

Vết nứt rộng thùng thình, cuồng dã lan tràn, lấy tốc độ khủng khiếp quét sạch xung quanh mười dặm... Hai mươi dặm... Năm mươi dặm... Một trăm dặm...

Số lượng lớn vết nứt điên cuồng lan tràn, tách rời đại địa, xé rách núi cao, bẻ gãy sông lớn.

Rất nhiều hồ nước đều ầm vang chìm xuống, địa tầng chảy ngược.

Rất nhiều cổ thụ che trời đều ngã xuống, bị vết nứt nuốt hết.

Trong phạm vi trăm dặm, vô số mãnh thú kêu thảm rơi xuống.

Phi Nghĩ quá sợ hãi, hắn lập tức muốn chạy trốn về phía bầu trời, trong cái khe phía dưới đột nhiên xông ra một con cự mãng tráng kiện, mở ra miệng to nuốt sống hắn.

Hắn kêu đầy thê lương thảm thiết, cũng rất nhanh đã không một tiếng động, bảo bối trong tay đều tiến vào bụng cự mãng.

Cùng lúc đó, trong tất cả cái khe đều truyền ra tiếng gào thét quái dị, mấy ngàn con hay thậm chí hơn vạn con cự mãng sôi trào thổ khí mãnh liệt, xông về bầu trời.

Khương Phàm quan sát sơn hà bạo động toàn diện, không khỏi nghĩ đến Sơn Hà Đại Táng của mình.

Chỉ là phạm vi mấy ngàn mét nhìn như cường hãn kia của mình, tại trước mặt hơn trăm dặm sụp đổ này lại như không có chút ý nghĩa nào.

- Sư phụ, đó là cái gì?

Khương Phàm lắc lư ánh mắt, toàn thân nổi lên cơn gió lạnh.
Chương 1145 Quái Vật Kinh Khủng

Hơn vạn con cự mãng sau khi xô ra địa tầng đã tiếp tục bay lên không, bọn chúng có mấy chục mét, có mấy trăm mét, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên trùng kích hướng về không trung, hỗn loạn xen lẫn, điên cuồng va chạm.

Nhưng nhìn kỹ đi, đây căn bản không phải là cự mãng gì cả, mà là rễ cây, là treo đầy máu tươi, mọc ra rễ cây miệng lớn.

Bọn chúng cuồn cuộn giữa trời, dã man quấn giao, cuối cùng biến thành một gốc đại thụ che trời, cao tới mấy vạn mét, đỉnh cây phá chín tầng mây mù, phảng phất chạm đến đỉnh Luân Hồi bí cảnh.

Xa xa trông qua, đại thụ khổng lồ như núi, từ trên xuống dưới tất cả đều là rễ già tráng kiện.

Số lượng lớn rễ già trăm mét, vạn mét giống như cánh tay đang điên cuồng vũ động, còn mọc ra miệng to như cái chậu máu, đói khát muốn ăn hết thảy mọi thứ xung quanh.

Cái này không phải cây cối, đây đơn giản chính là quái vật.

Khương Phàm nhìn đến ngây người, dân liều mạng các nơi càng nhìn ngây người, bọn hắn chưa từng thấy qua thứ gì to lớn như vậy.

Thật sự là quá lớn, phạm vi vài trăm dặm đều có thể thấy rõ ràng.

- Địa Ma Thụ?

Đan Hoàng quấn quanh linh hồn Khương Phàm, nhìn qua quái vật kinh khủng xa xa, phát ra thanh âm rung động khó có thể tin nổi.

- Cũng là Thụ Yêu Thượng Cổ?

Khương Phàm cảm nhận được Thiết Long cổ thụ trong thanh đồng tiểu tháp đang xao động, nó đang mang theo bát ngọc phải bay lên.

- Nó là Thượng Cổ Thụ Yêu, nhưng...

- Nhưng cái gì?

- Nhưng kém xa Thiết Long cổ thụ, bọn chúng sinh trưởng dưới đất, khi đói bụng thì sẽ mọc ra mặt đất săn mồi con mồi, ăn bọn chúng có khả năng nhìn thấy tất cả mọi thứ, sau khi ăn no sẽ chui vào dưới mặt đất tiếp tục ngủ say.

- Dưới tình huống bình thường, bọn chúng nhiều nhất có thể cao đến mấy trăm mét. Bên trên tư liệu lịch sử ghi chép, Địa Ma Thụ nổi danh nhất đã từng cao qua vài thước, cách mỗi mười năm thức tỉnh một lần, sau khi điên cuồng săn mồi sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, về sau bởi vì nguyên nhân nào đó mà đã biến mất.

[Ở Trung Quốc thì 1 thước còn được gọi với tên khác đó là 1 xích, hoặc 1 chi. Họ quy chuẩn 1 thước bằng 10 tấc, tức là sẽ bằng 33 cm hoặc 0,33 m.]

Đan Hoàng thật sự khó có thể tin, Địa Ma Thụ này đã bao nhiêu năm, vậy mà có thể cao đến loại quy mô này.

Rống... Rống...

Địa Ma Thụ thẳng nhập trời cao, tất cả 'Cự mãng' đều phát ra tiếng gào thét kinh khủng, giống như tiếng ma hống, cuồn cuộn khắp thiên địa, nhấc lên thanh (âm thanh) triều kinh khủng, quét sạch mấy trăm dặm.

Bầu trời rung động, tầng mây băng diệt.

Số lượng lớn mãnh cầm gầm thét thảm thiết, rất nhiều mãnh thú bị chấn choáng.

Những chỗ tiếng gầm qua, mãnh thú liên miên đổ trên mặt đất, bầy chim trên trời vẩy xuống như mưa.

Địa Ma Thụ lay động mãnh liệt, rễ già dưới mặt đất quay quanh thành chín cái chân, bước lên phía trước, mỗi một bước dẫm xuống đều khiến đất rung núi chuyển, nó quơ cái xúc tu dáng dấp thô to mấy vạn mét, săn bắt mãnh thú Linh Cầm, đưa đến bên trong 'Miệng rộng' mà cành cây vỡ ra, cũng quấn chặt lấy núi cao, rút toàn bộ lên đến, đưa vào trong 'Miệng', cây cối cũng không chịu buông tha.

Nó giống như bị đói đến điên, cuồng dã cất bước, quét ngang bốn phương tám hướng, những nơi nó đi qua, đầy đất đều là vết thương.

Khương Phàm nhìn thấy mà hoảng sợ run rẩy, theo thú triều hốt hoảng mà chạy ra mấy trăm dặm.

Địa Ma Thụ săn mồi hơn năm trăm dặm, có thể ăn thì đều ăn hết toàn bộ.

Núi cao không có, thì cuốn tới dưới sông, cây Mộc Linh Quả quét ngang không còn, mấy ngàn vạn con mãnh thú Linh Cầm cũng lọt vào săn mồi.

Còn có rất nhiều dân liều mạng cũng bụ săn bắt.

Tràng diện kinh khủng đủ để cho người ta cả đời đều khó mà quên được.

- Nếu như chuyển thứ này từ Luân Hồi bí cảnh ra ngoài, ném tới Chí Tôn Kim Thành, khẳng định vô cùng tráng quan.

Khương Phàm nhìn mà cảm thán.

Quá rung động, quá nóng nảy, rất muốn nuôi một gốc.

- Nó có thể cao đến lớn như vậy, rất có thể đã sống trên vạn năm.

Đan Hoàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Địa Ma Thụ khổng lồ như vậy.

- Ăn uống no đủ, nó liền trốn đến dưới đất đi ngủ?

- Ăn no thì ngủ, đói bụng liền tỉnh, tỉnh lại ăn.

- Trừ chuyện đó ra, không có điểm yêu thích khác à.

Khương Phàm sau khi khiếp sợ, ngược lại có chút chờ mong.

- Lượng thức ăn của nó là vô cùng lớn, cái gì cũng đều ăn, cho nên từ niên đại rất xa xưa, có một số bộ tộc sẽ nuôi nhốt Địa Ma Thụ, dùng để quét dọn chiến trường, thanh lý thi hài.

- Nó còn có tác dụng gì đặc biệt không?

Có thể ăn như vậy, không có gì trả lại thiên nhiên?

- Bên trong huyết dịch Địa Ma Thụ có huyết tinh, có thể bổ dưỡng huyết mạch.

- Công hiệu của huyết tinh mạnh bao nhiêu?

Hai mắt Khương Phàm tỏa sáng, bổ dưỡng huyết mạch?

Đồ tốt!

- Hiệu quả nghe nói là rất tốt. Nhưng, sức ăn của Địa Ma Thụ quá to lớn, trưởng thành chậm chạp, không có người nuôi nó là vì các loại huyết tinh.

Đan Hoàng biết Khương Phàm đang có ý đồ gì.

Địa Ma Thụ có thể cao đến quy mô như thế này, tuỳ tiện có thể nuốt ngàn vạn sinh linh, mấy trăm dặm sơn hà, tinh huyết khẳng định vô cùng cường đại.

Nhưng, cao đến quy mô như thế này, chỉ sợ ngay cả Thánh Nhân cũng có thể săn được.

- Thiết Long cổ thụ của ta lúc nào có thể trưởng thành?

Khương Phàm nhìn Địa Ma Thụ nóng nảy phía xa, trong lòng yên lặng nghĩ suy.

Ăn no rồi, nên ngủ đi.

Nhất định phải ẩn nấp cho kỹ, chờ ngày nào đó ta về tìm ngươi.

- Thiết Long cổ thụ bây giờ đã cao hai mét, tình huống bình thường nếu muốn cao đến loại quy mô này cần tám mươi đến một trăm năm. Sinh linh loại Thụ Yêu này sở dĩ cường đại, chủ yếu là bởi vì sống được lâu. Bọn chúng lúc đầu đều yếu ớt, hiện ra thực lực cơ bản tại mấy trăm tuổi thậm chí sau khi hơn ngàn tuổi.

Địa Ma Thụ sau khi ăn no, thân thể cao lớn ầm vang 'Tan rã', phân tán thành hơn vạn nhánh rễ già, đâm vào trong phế tích rách rưới, biến mất không còn bóng dáng.

Những người may mắn còn sống sót nhìn thổ địa dưới chân, lộ ra thể hiện vừa sợ vừa quái dị.

Đều coi nguy hiểm ở Luân Hồi bí cảnh là những vong hồn kia, không nghĩ tới dưới mặt đất còn có thứ khủng bố như vậy.

Có ít người bỗng nhiên cảm giác đi đường cũng không an toàn.

- Tỷ tỷ, mau nhìn! Khương Phàm!

Trên bầu trời bên ngoài mấy chục dặm, hai thân ảnh uyển chuyển như ẩn như hiện, phiêu miểu mông lung, giống như là Tiên Linh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK