Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 276 Đều mang tâm tư

Mặc dù Sát Lục Chi Hỏa bình thường rất khó luyện đan, nhưng vận dụng thoả đáng, hoàn toàn có thể luyện chế một ít đan dược đặc thù.

Mà, Đan quốc không chỉ là cần Luyện Đan sư, còn cần hộ giả cường đại hơn.

Vị Nạp Lan Thanh Diệu này nếu như có thể bồi dưỡng lên, hoàn toàn có thể trở thành thống lĩnh bảo vệ bọn hắn, đóng giữ Đan quốc!

- Ngày kia ta lại đến tham gia vòng thứ hai.

Khương Phàm quay người liền muốn rời khỏi.

- Chờ một chút! Nếu bắt đầu tham gia đại hội Đan Tông, vẫn phải vào ở trang viên của chúng ta.

Một vị trưởng lão lập tức mời, đây chính là bảo bối, tuyệt đối không thể để rơi vào trong tay đám người Kỳ Thiên điện kia.

Thường Lăng mặc dù rất khó chấp nhận, thế nhưng nàng lại không thể coi thường Thánh linh văn, mà Sát Lục Chi Hỏa linh văn lại có thể làm võ giả, càng có thể tu luyện đan dược, tiền đồ vô cùng rộng mở.

Đan quốc bây giờ quá cần thiên tài như vậy.

- Ngươi vào trang viên Đan Tông ở đi.

Thường Lăng rất lý trí buông xuống cảm xúc cá nhân, chủ động mời hắn.

- Ở bên ngoài vẫn là dễ chịu hơn, ngày kia ta lại đến.

Khương Phàm trực tiếp rời khỏi.

Cự tuyệt?

Ta cũng sẽ không tiếp tục trách tội chuyện đêm đó, ngươi vẫn còn phát cáu.

Thường Lăng bực tức một trận, đã lớn như vậy, còn là lần đầu tiên bị người khác cự tuyệt.

Khương Phàm rời khỏi đại hội Đan Tông, cùng Nạp Lan Thanh Lạc về lại tư dinh.

Bọn thị vệ Nạp Lan gia cũng đều rất hưng phấn, tuyệt đối không nghĩ tới vị nghĩa tử này lại là Thánh linh văn, trách không được gia chủ muốn giấu đi.

Mà, Nạp Lan Thanh Diệu khẳng định chính là nghĩa tử, không sai.

Ai đụng phải thiên tài như vậy, đều muốn có được làm con trai nuôi.

Bọn hắn vừa trở lại sân nhỏ, Sở Uyên mang theo Lục Tử Ngâm, Đinh Linh Lung từ đằng xa chạy tới.

- Ha ha, chúng ta đây là không đánh nhau thì không quen biết, có duyên phận.

Sở Uyên cười to.

Nhiệt tình, cởi mở!

Giống như trước đó chưa từng xảy ra bất luận mâu thuẫn gì vậy!

- Còn không có chính thức làm quen, ta gọi Sở Uyên, đây là Đinh Linh Lung, Lục Tử Ngâm.

- Ba vị tới là...

Khương Phàm làm bộ rất mờ mịt nhìn bọn hắn.

- Không có ý gì khác, muốn mời Nạp Lan huynh đệ dự tiệc, chính thức nói lời xin lỗi. Trước đây chỉ là hiểu lầm nhỏ, không đáng mang thù.

Sở Uyên trăm lần không nguyện ý đến, càng không nguyện ý mang theo nụ cười tới. Nhưng các trưởng lão Kỳ Thiên điện nhất định phải để bọn hắn tự mình đến, tìm kiếm thái độ của Nạp Lan Thanh Diệu.

- Thanh Diệu hôm nay mệt rồi, còn muốn chuẩn bị đại hội Đan Tông ngày kia. Áy náy của các ngươi, chúng ta đã nhận được, mở tiệc chiêu đãi liền miễn đi.

Nạp Lan Thanh Lạc thay Khương Phàm ngăn trở.

- Nạp Lan huynh đệ là Thánh linh văn, ứng phó trận Tây Cương đại tuyển này quá dễ dàng, không cần chuẩn bị. Yên tâm, lần này tuyệt đối sẽ không lại mời ăn thịt sống, lần này là tiệc! Xin mời??

Sở Uyên lần nữa đưa tay mời, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Khương Phàm.

Khương Phàm cười nhạt một tiếng.

- Xin mời.

- Sảng khoái, ha ha.

Sở Uyên một phát bắt được cánh tay Khương Phàm, nhiệt tình mang theo hắn rời khỏi.

Nạp Lan Thanh Lạc đang muốn đuổi theo, lại bị Đinh Linh Lung mỉm cười ngăn lại:

- Chúng ta hôm nay chỉ mời Nạp Lan Thanh Diệu, hôm nào lại mời các ngươi tới cùng vậy.

- Tiểu thư, ngăn lại không?

Bọn thị vệ nóng nảy chờ đợi Nạp Lan Thanh Lạc ra lệnh.

Cái này rõ ràng là muốn tới lôi kéo, làm không tốt sẽ còn để Nạp Lan Thanh Diệu rời khỏi Nạp Lan gia, gia nhập Kỳ Thiên điện.

- Tùy theo hắn thôi.

Nạp Lan Thanh Lạc làm bộ rất tức giận đóng cửa phòng.

Bọn hắn tới đây chính là hấp dẫn lực chú ý, huyên náo oanh động càng lớn càng tốt, thời gian kéo càng lâu càng tốt.

- Nghe nói Nạp Lan Thanh Lạc thiến Vi Thừa Hồng của Thiên Hoa hội?

- Ha ha, Nhị tỷ này của ngươi ra tay cũng mạnh quá rồi. Vừa rồi ta nghe nói, Đan quốc bên kia đã cự tuyệt trị cho hắn. Vi gia bất đắc dĩ, chuyển tới hoàng thành, đang ở bốn chỗ tìm kiếm cứu chữa. Trong hoàng thành đều truyền khắp nơi.

Bọn người Sở Uyên ngồi xuống, có ý tứ nhấc lên chủ đề làm mở màn, hòa hoãn cảm giác lạnh nhạt lẫn nhau.

- Ta lúc ấy vừa về thương hội, vừa vặn gặp được, đúng là bị phế đi rồi.

Trên mặt Khương Phàm có ý cười, cũng biểu hiện rất nhẹ nhàng.

- Phế một tên Vi Thừa Hồng không sao cả, nhưng Vi Thừa Hồng có một ca ca cùng cha khác mẹ, tên là Vi Thừa Long. Hắn xếp hạng thứ hai trong chín tên hài tử của Vi Thiên Quân, là một kẻ hung hãn. Ngươi phải đề phòng người này.

Lục Tử Ngâm cười nhẹ nhàng, mặt trắng da nhuận, môi đỏ một chút, giống như là một nữ tử xinh đẹp.

- Ngươi gia nhập Nạp Lan gia bao lâu rồi?

Đinh Linh Lung ăn mặc mạnh bạo, tư thái chập trùng, cơ thể trắng noãn giống như ngà voi, con mắt trong veo như nước, mị hoặc đến cực điểm.

Nàng từ trước tới giờ không keo kiệt hiện ra thân thể động lòng người của mình. Hết lần này tới lần khác lại lớn lên vũ mị xinh đẹp, phát dục tương đối tốt. Mặc cho ai nhìn thấy lần đầu tiên đều sẽ tim đập thình thịch, giống như là một lực lượng nóng hổi trực kích thích nội tâm.

Khi nàng lộ ra nụ cười quyến rũ với Khương Phàm, Khương Phàm đều cảm giác toàn thân nóng lên một chút.

- Đến bây giờ là vừa ba năm.

Khương Phàm âm thầm lắc đầu, dáng dấp nữ tử này quá yêu.

Đơn giản là kẻ hại nước hại dân.

Đinh Linh Lung lưu chuyển ánh mắt, bàn tay trắng tuyết tinh tế nâng cái cằm:

- Nạp Lan gia ở đâu tìm được ngươi?

Khương Phàm lắc đầu cười nói:

- Cái này... Giữ bí mật.

Đinh Linh Lung đầy hiếu kỳ, đầu lưỡi hồng nhuận phơn phớt sờ nhẹ hàm răng, hết sức mê người.

- Lấy tư chất của ngươi, tại sao lại lựa chọn gia tộc Nạp Lan?

- Là bọn hắn phát hiện ta, không phải ta lựa chọn bọn hắn.

Khương Phàm có một cảm giác kỳ quái, nóng lên.

Là do thôn phệ Sát Lục Chi Hỏa? Hay là... Bị hình ảnh Thường Lăng đêm đó kích thích .

- Ngươi hiểu ý nghĩa của Sát Lục Chi Hỏa sao?

- Vì chiến đấu mà sinh. Vì giết chóc mà sống.

- Linh văn ngươi tốt như vậy, tư chất tốt như vậy không nên mai một trong một cái thương hội.
Chương 277 Bí mật bái phỏng

Đinh Linh Lung lại đụng đụng về phía trước, hai tay rất tự nhiên chen lấn ở giữa, cố ý trêu đùa Khương Phàm.

Khương Phàm âm thầm ngăn chặn hỏa khí.

- Nghĩa phụ cũng nói như vậy, cho nên ta mới đến đại hội Đan Tông.

Lục Tử Ngâm hỏi tới câu:

- Ngươi là đơn thuần muốn gia nhập Đan quốc, hay là mang theo mục đích khác?

Khương Phàm trầm mặc một lát, nói.

- Ta đã hiểu ý của các ngươi, Nạp Lan gia nuôi ta ba năm, ta muốn báo ân!

- Tuổi còn nhỏ, lại biết được đội ơn, khó thấy.

Lục Tử Ngâm cười khẽ, đã hiểu ý tứ lời này.

Gia hỏa này không phải thật sự muốn gia nhập Đan quốc, mà là vì Nạp Lan gia.

Cái này cũng mang ý nghĩa, nếu như bọn hắn cố gắng tranh thủ một chút, hắn hẳn có khả năng gia nhập Kỳ Thiên điện.

Sở Uyên cũng nghe ra, nhưng không tiếp tục chủ đề này mà cởi mở cười to:

- Tới tới tới, hôm nay không bàn bạc những chuyện này, chỉ là nói lời xin lỗi, cùng nhau làm quen.

Chờ sau khi Khương Phàm rời khỏi, dáng tươi cười chất đống trên mặt ba người từ từ tản ra, đều mang tâm tư riêng của mỗi người.

Sát Lục Chi Hỏa xác thực cường đại, nếu như có thể được Kỳ Thiên điện bồi dưỡng, tất nhiên sẽ thành tựu phi phàm. Cứ như vậy, Kỳ Thiên điện sẽ có được tam đại Thánh linh văn, đủ để tăng lên uy tín với hoàng thất, chấn nhiếp tứ đại cương vực.

Đối với hoàng thất, đối với Kỳ Thiên điện, đều là tin vui to bằng trời

Nhưng, đối với bọn hắn mà nói là, lại không phải là tin tức tốt gì, nhất là Sở Uyên.

Kỳ Thiên điện trước đây, hắn là một độc tôn, nhận chuyên sủng, bất luận là con em thế gia hoàng thành, hay là hoàng tử công chúa hoàng thất đều tấp nập cùng kết giao.

Mặc dù một thời gian trước cưỡng ép nhận Đinh Linh Lung, Bắc Cương, từ chỗ hắn phân đi không ít chú ý. Nhưng Đinh Linh Lung dù sao cũng là nữ tử, Sở Uyên thậm chí xem nàng như thành nữ tử của mình mà chờ đợi. Cho nên, không có ảnh hưởng gì.

Nếu như lại nhiều thêm một tên Nạp Lan Thanh Diệu loá mắt lại mạnh mẽ, địa vị của hắn liền sẽ bị khiêu chiến, thậm chí còn có thể cùng mình đoạt Đinh Linh Lung.

Đinh Linh Lung cũng cảm thấy uy hiếp.

Nàng từ bỏ Cửu Tiêu cung, gia nhập Kỳ Thiên điện, chủ yếu cân nhắc là hi vọng tiếp cận hoàng thất, nói không chừng có thể mượn cơ hội này, gả vào hoàng thất. Lấy tên Thánh văn hoàng phi, uy chấn hoàng triều.

Sát Lục Chi Hỏa vừa xuất hiện, Kỳ Thiên điện nhiều đến ba vị thánh văn, Cửu Tiêu cung vô cùng có khả năng cưỡng ép yêu cầu nàng trở lại Bắc Cương. Mộng đẹp của nàng liền sẽ bị phá.

Lục Tử Ngâm càng không hi vọng lại đến một tên Thánh linh văn khác. Trước đây, Sở Uyên là người mạnh nhất trong Võ Điện, hắn mặc dù không phải là Thánh linh văn nhưng lại là thiên phú mạnh nhất Đan Điện. Hai người một mực độc bá một điện. Nếu như Nạp Lan Thanh Diệu sẽ đi qua, Kỳ Thiên điện chẳng khác nào có được tam đại thánh văn, hắn còn có địa vị gì?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Lục Tử Ngâm liền khó coi.

Lúc nào Thánh linh văn còn có thể đứng xếp hàng xuất hiện?

Trước đây một đời xuất hiện ba bốn tên đã có thể để hoàng triều kiêu ngạo thẳng tắp cái eo, bây giờ thì mấy tên rồi?

Lục hoàng tử, Sở Uyên, Thường Lăng, Đinh Linh Lung. Tính cả Nạp Lan Thanh Diệu. Năm tên!

- Các ngươi thấy thế nào?

Đầu ngón tay của Sở Uyên nhẹ nhàng linh hoạt bàn.

- Nếu như có thể thu, đương nhiên phải thu. Nhưng... Ta thấy người này không dễ khống chế.

Lục Tử Ngâm có ý riêng nói.

- Ta cũng cảm giác người này, không đơn giản.

Đinh Linh Lung cũng mịt mờ biểu đạt cái nhìn, nói bóng gió, không thể để cho hắn tiến vào Kỳ Thiên điện.

- Các ngươi đều đã nói như vậy, ta đi bẩm báo các trưởng lão. Nạp Lan Thanh Diệu mâu thuẫn với Kỳ Thiên điện, đối với hoàng thất không có hảo cảm, hắn kiên trì muốn thay Nạp Lan gia liên minh với Đan quốc.

Sở Uyên đứng lên nói.

- Về phần các trưởng lão tiếp tục mời chào hay là diệt trừ hắn, không phải là chúng ta có thể quyết định.

Lục Tử Ngâm nhàn nhạt một câu:

- Vi Thừa Long của Thiên Hoa hội hình như đang ở trên đường.

Nạp Lan Thanh Lạc nhìn thấy Khương Phàm trở về, nhẹ nhàng thở ra:

- Bọn hắn muốn mời chào ngươi?

- Quá nhiệt tình, quá giả.

Khương Phàm lắc đầu, cảm giác có chút kỳ quái.

Bọn người Sở Uyên nếu đều mang hắn đi ra ngoài dự tiệc, mục đích riêng phần mình đều biết rõ lòng dạ. Nhưng mình cũng chủ động đưa ra ý tứ, bọn hắn từ đầu đến cuối đều không nhắc tới lời mời chào nào.

- Kỳ Thiên điện khẳng định muốn có ngươi, nhưng bọn hắn, chưa hẳn hi vọng ngươi đi đến đó.

Nạp Lan Thanh Lạc nghe hắn nói kiểu này liền hiểu.

Bọn người Sở Uyên công nhiên mời chào, thái độ lại nhiệt tình, rất có thể chỉ là làm bộ làm dáng cho trưởng lão Kỳ Thiên điện. Khương Phàm yên lặng đi vài bước trong phòng

- Sắp xếp người, đem tin tức đưa ra Tây Cương truyền đến hoàng thành.

- Ngươi muốn làm gì?

- Để Kỳ Thiên điện, hoàng thất đều biết ta tồn tại.

Mục đích chân chính chuyến này của Khương Phàm chính là Đại hoàng tử.

- Ngươi không sợ phiền phức nên cố tình làm lớn chuyện sao? Ngươi thật muốn vào Kỳ Thiên điện?

Nạp Lan Thanh Lạc mơ hồ cảm giác Khương Phàm có chút mục đích khác.

- Trong lòng ta đã nắm chắc, sẽ bứt ra rời khỏi ngay thời khắc mấu chốt

Khương Phàm chắc chắn chờ đến khi Đại hoàng tử chạy tới, Vương gia cũng không sai biệt lắm, ngài cũng nên tới rồi.



Thành Bát Bảo.

Trời tối người yên, Lương Nghĩa đi theo đội xe bí mật về tới Nạp Lan gia.

- Ta cùng Dạ Thiên Lan làm ước định. Dùng thời gian năm năm, giúp Thiên Sư tông trở lại Tam Tôn. Năm năm sau, chúng ta sẽ rời khỏi Thiên Sư tông, sáng lập tông môn của mình, cũng tiến vào mười tám tông, cùng Thiên Sư tông hợp tác với nhau. Nhưng, ước định này nhìn có chút khó khăn, cục diện La Phù so với những gì ta mong muốn còn phức tạp hơn. Nếu như vào lúc này Nạp Lan gia có thể tiến vào La Phù, đối với hai bên chúng ta đều quá quan trọng, chúng ta khẳng định đều là vô cùng hoan nghênh. Đương nhiên, chúng ta cũng khẳng định sẽ dùng hết khả năng là cung cấp các phương diện duy trì cho Nạp Lan gia. Tương lai La Phù sẽ bị Nạp Lan gia, Khương gia, Thiên Sư tông tạo thành chân vạc, cùng tiến cùng lui.
Chương 278 Bái tổ tông

Khương Hồng Võ vô cùng thành khẩn cho thấy thái độ.

- Có lời nói này của Khương huynh, trong lòng ta nắm chắc. Không nghĩ tới, thời gian qua đi hai trăm năm, hai nhà chúng ta còn có thể lại lần nữa dắt tay nhau.

Nạp Lan Sóc đối với lần hợp tác này không có lo lắng, dù sao hắn cần hai nhà duy trì, hai nhà lại càng cần sự gia nhập của bọn hắn hơn.

Lấy tình thế trước mắt, ba nhà cùng nói là đôi bên cùng có lợi, càng giống là gom đoàn sưởi ấm nhau.

Quan hệ cũng nhất định sẽ vô cùng vững chắc!

Khó khăn duy nhất chính là bọn hắn có thể an toàn rút lui khỏi Tây Cương hay không, lại có thể rút khỏi bao nhiêu.

Dù sao thương hội không giống với gia tộc, nghiệp vụ phức tạp, người của đông đảo, càng quan trọng hơn là nhiều người nhiều miệng.

- Không biết Nạp Lan gia chủ chuẩn bị như thế nào?

Khương Hồng Võ cần hiểu rõ tình huống của Nạp Lan gia.

- Còn một tháng nữa chính là hội bán đấu giá mỗi năm một lần của Tử Vi thương hội. Ta đã sớm phát ra bông báo. Muốn tất cả thương hội ngay bây giờ sẽ bắt đầu chuẩn bị đem vật phẩm quý giá chỗ bọn hắn phân làm hai phe chuyển đến nơi này. Ta cho bọn hắn bông báo là muốn tổ chức hội đấu giá thịnh đại nhất một lần gần trăm năm nay để thể hiện rõ ràng thực lực của thương hội.

- Ta còn muốn cầu tất cả người phụ trách thương hội chủ yếu tới theo nhóm bảo vật đầu tiên. Đến lúc đó ta sẽ trực tiếp tỏ thái độ cùng bọn hắn, nguyện ý theo rời khỏi thì bí mật chuẩn bị. Không nguyện ý theo rời khỏi thì sẽ bắt giam lại, sau khi nhóm bảo bối đầu tiên đến, ta sẽ an bài Lương Nghĩa đưa vào La Phù.

Nạp Lan Sóc đều đã suy tính rất kỹ càng.

Khó khăn nhất chính là làm sao đem toàn bộ bảo bối di chuyển ra ngoài, cùng làm sao ổn định tất cả người phụ trách thương hội.

Nhưng suy đi nghĩ lại, cảm giác cái này đều không thực tế, cho nên nếu muốn ổn, trước tiên phải bảo đảm nhóm bảo bối đầu tiên, thuận lợi di chuyển rời khỏi.

Còn vấn đề khó khăn phía sau, phải nguyện ý phối hợp với người phụ trách, để bọn hắn trở về di chuyển nhóm thứ hai. Không nguyện ý phối hợp, cưỡng ép giam, lại an bài những người khác đi di chuyển nhóm thứ hai.

- Trong gia tộc thì sao?

Khương Hồng Võ quan tâm hơn chính là tình huống gia tộc Nạp Lan.

Không ổn định nơi này, vô cùng có khả năng xuất hiện đại loạn.

- Từ nô bộc đến thị vệ, từ cung phụng đến tộc nhân, gia tộc từ trên xuống dưới hơn năm ngàn nhân khẩu, muốn hoàn toàn che giấu, không khả thi. Mà, phía sau Thiên Hoa hội nếu quả thật có bóng dáng hoàng thất, rất có thể đã thẩm thấu đến tới bên trong gia tộc ta.

Nạp Lan Sóc lắc đầu, đây là khó khăn nhất.

Bọn người Khương Hồng Võ trên đường tới cũng đã thương lượng qua, cũng nhức đầu về vấn đề này.

Gia tộc này quá lớn, bất luận là thủ đoạn cường ngạnh, hay là thủ đoạn lôi kéo đều có tai hại.

Yến Tranh hỏi:

- Tiên tổ Nạp Lan gia có thể nhìn thấu lòng người. Hậu đại các ngươi không có người kế thừa nửa điểm năng lực này sao?

Nạp Lan Sóc cười khổ:

- Tiên tổ chúng ta có thể nhìn thấu lòng người, càng có thể khống chế lòng người, nhưng chuyện này cần có Thánh phẩm linh văn mới có thể làm được. Chúng ta ngoại trừ trăm năm trước từng xuất hiện qua một vị thánh văn, cao nhất đều là lục phẩm.

Trong mật thất hậu viện gia tộc.

Một thị nữ thừa dịp đưa cơm, đi tới giam giữ gian phòng Nạp Lan Thanh Xuyên.

Bên ngoài tất cả đều là thân vệ của Nạp Lan Sóc, đem nơi này giám sát cực kỳ chặt chẽ.

Thị nữ thừa dịp cơ hội loay hoay đồ ăn, lặng lẽ nói nhỏ:

- Công tử, một nhóm người lạ tới gia tộc ta

- Người lạ gì

Nạp Lan Thanh Xuyên nhíu mày nhìn nàng.

- Bọn hắn theo thương đội tới, nhìn rất bình thường, nhưng ta tận mắt thấy, gia chủ lại tự mình nghênh đón tại cửa. Ta là lần đầu tiên nhìn thấy gia chủ nhiệt tình như vậy. Đám người kia khí tức rất quái lạ, nói như thế nào đây, giống như có cỗ sát khí. Gia chủ mời bọn hắn đến mật thất, đến bây giờ còn không có đi ra.

Thị nữ nhỏ giọng nói nhỏ.

- Người Đan quốc đến?

- Không thể nào, coi như Đan quốc muốn hợp tác, cũng sẽ nghĩ sâu tính kỹ, sẽ không tùy tiện quyết định, càng sẽ không trực tiếp tới nơi này.

Nạp Lan Thanh Xuyên lắc đầu, mặc kệ những chuyện kia.

- Thiên Hoa hội có ý tứ gì, làm sao còn không đưa ta ra?

- Bọn hắn đang một mực nghĩ biện pháp, nhưng lần này trông coi rất nghiêm mật. Hôm nay bọn hắn đề nghị để cho ngươi giả trang thành ta, rời khỏi nơi này, bọn hắn sẽ ở bên ngoài chờ lấy.

Thị nữ đưa lưng về phía thị vệ ở cửa ra vào, đưa cho Nạp Lan Thanh Xuyên một cái mặt nạ đặc thù.

- Chỉ có biện pháp này?

Nạp Lan Thanh Xuyên nhíu mày, đóng giả thành nữ tử?

- Không chỉ có thị vệ bên ngoài viện ngài nhiều gấp hai, thủ vệ trong toàn gia tộc cũng tăng lên rất nhiều. Thiên Hoa hội thực sự vào không được.

Thị nữ lắc đầu.

Lúc này, thị vệ ngoài cửa nhắc nhở thị nữ.

- Ngươi có thể đi.

- Công tử, xin mời dùng từ từ.

Thị nữ hạ thấp mình rời khỏi.

- Chờ một chút! Ta đều đã nhẫn nhịn đã mấy ngày, nàng ở lại giúp ta.

Nạp Lan Thanh Xuyên đứng dậy, ôm lấy thị nữ.

- Đại công tử...

Thị vệ đang muốn tiến đến.

- Biến ra ngoài, đóng cửa lại, ai dám nhìn lén, ta móc mắt của hắn.

Nạp Lan Thanh Xuyên ôm thị nữ ném tới trên giường.

Bọn thị vệ vội vàng cúi đầu, lui đến bên ngoài.

Bọn thị vệ cảm thấy xấu hổ, đều đã lùi đến bên ngoài viện.

Ước chừng nửa giờ, thị nữ khom người rời khỏi cửa phòng, vội vã rời khỏi. Y phục lộn xộn, tóc dài rối tung, đi trên đường đều có chút quái lạ.

Bọn thị vệ lẫn nhau trao đổi ánh mắt, lộ ra nụ cười quái dị.

Thân hình Nạp Lan Thanh Xuyên không cao, lại hơi gầy, sau khi thành công hất lên y phục thị nữ liền rời khỏi viện. Hắn đang chuẩn bị đi ra cùng Thiên Hoa hội bên ngoài, nhưng đang đi tới thì chuyển hướng tới mật thất.

Kỳ quái, rốt cuộc là ai tới?

Phụ thân lúc này tiếp đãi người xa lạ, khẳng định là có kế hoạch gì. Cho đu rời đi, hắn cũng phải hiểu rõ tình huống, thuận tiện đưa độc dược đến cho sau bếp.

Ngoài mật thất, các cung phụng, tâm phúc của Nạp Lan Sóc tự mình trấn giữ.
Chương 279 Vừa nhìn là làm liền sao?

Huyết Ngục cũng phân tán ở chỗ này, chỉ là, thân là người gia tộc khác, bọn hắn không có quá lộ liễu, đều rất điệu thấp tập hợp một chỗ.

Nạp Lan Thanh Xuyên đứng ở đằng xa, càng xem càng kỳ quái.

Đúng là bầy quái nhân, mà sát khí quá mãnh liệt, cách rất xa đều có thể cảm nhận được.

Đến cùng là ai tới?

Lúc này, cửa mật thất rộng mở.

- Chúng ta tới thành Hoàng Phủ nhìn trước. Một mình Khương Phàm ở đó, chúng ta không yên lòng.

Khương Hồng Võ mang theo mặt nạ, che lại áo choàng, cùng Nạp Lan Sóc tạm biệt.

- Cũng thay ta chiếu cố cho Nạp Lan Thanh Lạc.

Nạp Lan Sóc chắp tay tiễn biệt, hắn bây giờ cần nhất chính là lực hấp dẫn chú ý chỗ đó. Nơi đó hấp dẫn chú ý càng nhiều, áp lực nơi này càng nhỏ.

- Khương Hồng Võ?

Nạp Lan Thanh Xuyên gần như không dám tin tưởng con mắt mình, che miệng lại kém chút kêu ra.

Cái kia…. phụ mẫu nó, đó không phải là Khương Hồng Võ sao?

Sau sự kiện tại thành Khôi Binh, hoàng thất phát lệnh đuổi bắt tại hướng Tây Cương, chân dung Khương Hồng Võ bay đầy trời. Hắn lúc ấy còn dẫn người truy tra qua.

- Chính là Khương Hồng Võ, không sai được!

Nạp Lan Thanh Xuyên càng nghĩ càng cảm giác sợ, phụ thân liên hệ Khương Hồng Võ làm gì?

Chẳng lẽ, muốn chạy trốn khỏi Tây Cương?

Điên rồi!!

Nạp Lan Thanh Xuyên toàn thân ớn lạnh, sau khi lui về phía sau mấy bước quay người chạy nhanh.

Nơi này có Khương Hồng Võ.

Vậy cái tên gọi là nghĩa tử đột nhiên xuất hiện kia là ai?

Chẳng lẽ là...

Nạp Lan Thanh Xuyên nghĩ đến một người, vừa sợ vừa giận.

- Lão già, ngươi điên cứ điên, đừng lôi kéo gia tộc chôn cùng.

Nạp Lan Thanh Xuyên gầm nhẹ trong lòng, tuyệt đối không thể để phụ thân làm loại chuyện ngu xuẩn này, này sẽ tống táng gia tộc Nạp Lan.

Thế nhưng, vừa di chuyển qua chỗ ngoặt, phía trước đột nhiên xuất hiện một người.

- Thanh Cảnh?

Nạp Lan Thanh Xuyên giật nảy mình.

Nạp Lan Thanh Cảnh đang ngồi trên xe lăn, trong ngực ôm một con mèo con màu tím, ôn nhu vuốt ve.

- Đại ca, ngươi muốn đi đâu?

- Ngươi làm sao lại ở này? Cút ngay!!

Nạp Lan Thanh Xuyên kéo váy, lạnh lùng quát tháo.

- Đại ca, trở về đi, thành thành thật thật mà đợi.

Nạp Lan Thanh Cảnh không có ngẩng đầu, chỉ yên lặng nhẹ vỗ về mèo con màu tím.

- Đến phiên ngươi tới khuyên ta rồi? Cút ngay. Còn nữa, nếu ngươi dám nói tin này cho bất cứ kẻ nào, sau khi ta trở về sẽ giết tên phế vật ngươi.

Nạp Lan Thanh Xuyên hung tợn cảnh cáo.

Nạp Lan Thanh Cảnh thở phào một hơi, hai mắt nhắm nghiền.

- Rất tốt, nhắm mắt lại, cái gì cũng không thấy.

Nạp Lan Thanh Xuyên hừ một tiếng, liền muốn rời khỏi, nhưng vừa cất bước tới phía trước, mèo con trên người Nạp Lan Thanh Cảnh đột nhiên đứng dậy. Một cỗ sát khí cuồn cuộn dâng lên, mèo con màu tím tăng vọt mười mấy lần, giống như một con ác thú kinh khủng, nhào về phía Nạp Lan Thanh Xuyên.

- Đây là thứ gì!

Nạp Lan Thanh Xuyên còn chưa kịp sợ hãi kêu lên, mèo con đã dữ tợn mở miệng ra to như chậu máu, đem hắn nuốt xuống.

Răng nanh khép kín, huyết thủy bắn tung toé!

Bên trong tổ từ Nạp Lan gia.

Nạp Lan Thanh Cảnh đẩy xe lăn ra ngồi liệt trên mặt đất.

- Trưởng tử phản bội gia tộc. Đệ đệ tàn sát huynh trưởng.

Nạp Lan Thanh Cảnh thì thào nói nhỏ, hai mắt đẫm lệ, đôi mắt mông lung.

- Tiên tổ a, chúng ta... Đây là một tổ súc sinh sao?

Thân hình Nạp Lan Thanh Cảnh gầy gò run nhè nhẹ, cúi đầu thật sâu với bài vị tổ từ bên trong.

- Xin tiên tổ lấy đi của ta mười năm tuổi thọ. Vì tội nghiệt gia tộc... Chuộc tội!! Xin tiên tổ vì ta mở phong ấn, khởi động lại thánh văn! Vì gia tộc, độ kiếp nạn này!

Tây Cương đại tuyển ngày đầu tiên, tổng cộng có hai mươi sáu vị Luyện Đan sư thuận lợi thông qua. Trong đó sáu mươi mốt người được hai lần cơ hội.

Ngày thứ hai, sáu mươi mốt người lần nữa lên đài, luyện chế lại Chung Nhũ Tẩy Tủy Phạt Cốt Đan. Ba mươi người thuận lợi thành công, còn lại đào thải.

Ngày thứ ba, năm mươi sáu vị thiếu niên Luyện Đan sư quay về tế đàn, sau khi trời sáng Khương Phàm cũng đến nơi đây.

- Trước mặt mỗi người đều là ba mươi loại dược thảo, số lượng đều có khác biệt. Hôm nay khảo hạch với các ngươi chính là tự do phát huy. Ngươi có thể luyện chế đan dược tam phẩm, cũng có thể luyện chế đan dược nhị phẩm. Chúng ta sẽ căn cứ phẩm chất đan dược và số lượng cuối cùng, bình chọn ra ba mươi vị trí. Ba mươi vị trí này sẽ đại biểu Tây Cương đến Đan quốc tham gia khảo hạch cuối cùng.

Thường Lăng tự mình tuyên bố quy tắc vòng thứ hai.

Loại khảo nghiệm tự do phát huy này có thể hiểu rõ Luyện Đan sư đối với các loại đan dược có nắm bắt, hiểu biết và có thể luyện chế số lượng đan dược như thế nào nhất.

Mà số lượng chủng loại dược thảo để trước mặt mỗi người đều hoàn toàn khác biệt. Bình thường, ai khống chế đan thuật càng nhiều, ai có thể thuần thục luyện chế đan dược hơn thì càng có thể thuận lợi thắng được.

Khương Phàm đi đến phía trước, nhìn dược liệu rực rỡ muôn màu, hai mắt đen thui.

- Đan Hoàng? Luyện cái gì?

Khương Phàm chỉ có thể xin giúp đỡ linh hồn Đan Hoàng.

Trong ý thức Khương Phàm truyền ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ.

- Ngươi đây là gian lận. Đồng ý với ta, có thời gian rảnh thì nghiên cứu Đan Hoàng Cổ Kinh nhiều một chút.

Linh hồn Đan Hoàng cảm giác tiểu tử này là đem luyện đan làm nghề phụ, không chỉ có không tôn trọng, còn không có tâm.

- Nhất định nhất định.

Khương Phàm nhìn một đống linh thảo, có chút đau đầu, những thứ này ngay cả tên đều gọi không ra, còn luyện đan cái gì.

- Những dược liệu này có thể luyện chín loại nhị phẩm đan dược, đây là lợi dụng toàn diện nhất. Cũng có thể luyện chế một viên đan dược tam phẩm, cộng thêm ba viên đan dược nhị phẩm. Còn có thể luyện hai viên đan dược tam phẩm! Còn lại, cũng có thể có được mấy khỏa nhất phẩm.

Linh hồn Đan Hoàng tinh thông đan thuật thiên hạ, rất nhanh đã trả lời cho Khương Phàm biết.

- Ta luyện đan dược tam phẩm đi.

Khương Phàm ngồi vào trước đỉnh lô, dựa theo linh hồn Đan Hoàng chỉ dẫn luyện chế đan dược.

Chỉ có chín vị Luyện Đan sư bị gọi tên đều đi đến đài cao, nhưng không có ai vội vã luyện đan. Tất cả đều đang đợi tên thánh văn này kết thúc. Bọn hắn cũng không muốn lại bị ảnh hưởng.

- Bây giờ liền bắt đầu rồi?

Chín vị thiếu niên Luyện Đan sư hai mặt nhìn nhau.
Chương 280 Đoạt thê tử

Một đống dược thảo lớn như vậy, không nghiên cứu một chút sao?

Không sắp xếp gì sao?

Đây là hạ bút thành văn!

Vị huynh đệ kia đối với đan dược đã tinh thông đến trình độ như vậy sao?

Hay là... Đan quốc cho hắn đi cửa sau, sớm nói chủng loại dược liệu rồi?

Không chỉ bọn hắn hoài nghi, thiếu niên Luyện Đan sư khác, cùng mười vạn người trên khán đài đều hiện lên suy nghĩ tương tự trong đầu.

- Gian lận thế này cũng quá rõ ràng đi.

Lục Tử Ngâm nhìn mà lắc đầu, tiểu tử này tối thiểu cũng phải biết giả bộ chứ.

- Thường Lăng luôn mồm hô hào đại hội Đan Tông chí cao vô thượng, kết quả tự mình phá hư quy củ.

Đinh Linh Lung liếc mắt nhìn Thường Lăng ở xa xa.

Đây nhất định là sớm lộ thông tin dược liệu cho Nạp Lan Thanh Diệu có cơ hội chuẩn bị.

Một vị trưởng lão Kỳ Thiên điện trầm giọng nói:

- Nạp Lan Thanh Diệu quyết tâm phải vào Đan quốc sao?

- Thái độ rất kiên quyết. Chúng ta nhiệt tình mời, cũng đã khuyên bảo, các loại lợi và hại đều bày ra. Nạp Lan Thanh Diệu cũng rất mâu thuẫn, ngôn ngữ càng là hỏng bét. Có mấy lời thật sự là...

Sở Uyên ra vẻ tiếc nuối lắc đầu.

- Lại tranh thủ đi!

Các trưởng lão nhìn chằm chằm Khương Phàm, càng xem càng ưa thích, cũng càng xem càng tức giận.

Sát Lục Chi Hỏa dùng để luyện đan?

Cái này… phụ mẫu nó, đầu bị tưới nước sao!

Bên trong Nạp Lan gia đều là đồ đần sao?

- Các vị trưởng lão, Thường Lăng công nhiên gian lận, khẳng định là muốn đem Nạp Lan Thanh Diệu mang về Đan quốc. Tên Nạp Lan Thanh Diệu này có thể luyện đan, có thể tu võ, tiềm lực quá lớn. Lấy lực lượng Đan quốc, chỉ cần cho bọn hắn thời gian mười năm, Nạp Lan Thanh Diệu liền có thể lấy Sát Lục Chi Hỏa, bước vào Sinh Tử cảnh. Rất có thể sẽ còn bình ổn vượt qua, thẳng tới Niết Bàn cảnh.

Sở Uyên lắc đầu, nói bóng gió, không thể giữ lại.

- Tiếp tục tranh thủ!

- Dù sao phía sau Nạp Lan Thanh Diệu cũng là Nạp Lan gia, quốc quân Đan quốc khẳng định sẽ lo lắng vấn đề này. Trước khi quốc quân Đan quốc đưa ra quyết định cuối cùng, Thường Lăng sẽ không chủ động cam đoan với Nạp Lan Thanh Diệu cái gì cả. Các ngươi nhân cơ hội này, tiếp tục mời chào. Để hắn hiểu được, ai mới là chủ nhân hoàng triều này, đi theo ai mới có thể có tương lai tốt hơn.

Các trưởng lão không muốn từ bỏ.

Nếu như Kỳ Thiên điện có thể tập kết tam đại thánh văn, không chỉ có cái bàn giao với hoàng thất, càng có thể làm cho Kỳ Thiên điện thực sự trở thành thánh địa Võ Đạo đầu tiên của hoàng triều.

Thường Lăng không để ý đến nghị luận xung quanh, khó có thể tin được mà nhìn chằm chằm Khương Phàm.

Có gian lận hay không, bọn hắn rõ ràng nhất!

Gia hỏa này cũng chỉ liếc mấy cái liền trực tiếp bắt đầu luyện đan rồi?

Mà... nhìn những loại dược thảo cho vào luyện lô kia, đây rõ ràng là muốn luyện chế đan dược tam phẩm, Sâm Nguyên Đan!

Đan dược tam phẩm, hạ bút thành văn?

Đại hội Đan Tông đưa ra trường hợp khẩn trương như vậy.

Hắn, lại có thiên phú như thế sao!

Thường Lăng là Luyện Đan sư, từ nhỏ diễn tập đan thuật, nàng rõ ràng nhất luyện đan buồn tẻ và khó khăn như thế nào, lại bởi vì thân ở Đan quốc, mỗi ngày nhìn thấy võ giả các nơi đến nhà cầu đan.

Từ sâu trong nội tâm cũng cảm giác Luyện Đan sư là càng cao quý hơn người tỷ võ. Cho nên, dù võ giả mạnh hơn ở trước mặt nàng đều tự động hạ thấp một cấp.

Đây cũng là nguyên nhân nàng đối với tên Sở Uyên, kẻ được gọi là thiên kiêu được người người tôn trọng nể sợ kia cũng chẳng thèm ngó tới.

Nàng quan tâm, vĩnh viễn là Luyện Đan sư, nàng xem trọng, cũng vĩnh viễn là thiên phú đan thuật.

Tên Nạp Lan Thanh Diệu này cho nàng rung động rất lớn.

Hoàng triều này lại có người có thể có người có thiên phú đan thuật sánh vai với nàng sao?

Ánh mắt Thường Lăng dần dần trở nên sáng hơn, tâm tư cũng kích động.

Nếu như có thể dẫn Nạp Lan Thanh Diệu vào Đan quốc, tất nhiên có thể cùng với nàng chấn hưng Đan quốc.

Thế nhưng, phía sau Nạp Lan Thanh Diệu hết lần này tới lần khác liên lụy đến Nạp Lan gia.

Thường Lăng đã hai ngày trước phái người về Đan quốc báo cáo tình huống, chỉ mong quốc quân có thể tiếp nhận đề nghị của nàng.

Khương Phàm dưới vô số ánh mắt chăm chú hoàn thành viên đan dược đầu tiên.

- Viên đan dược đầu tiên, Sâm Nguyên Đan tam phẩm. Thành công!!

Trưởng lão Đan quốc tự mình nếm thử đan dược qua, tranh thủ thời gian phục dụng một đan dược định thần tĩnh khí, sau đó tuyên bố trước mặt mọi người.

Ngay sau đó, viên đan dược tam phẩm thứ hai thành hình.

Toàn trường oanh động.

Mặc dù cũng hoài nghi Nạp Lan Thanh Diệu gian lận, thế nhưng trong trường hợp quan trọng như vậy, liên tiếp thành công hai viên đan dược tam phẩm vẫn có thể thấy rõ ràng lực khống chế siêu cường của hắn.

Cái này cũng khiến cho các thiếu niên Luyện Đan sư khác áp lực không nhỏ.

Tại vòng tuyển bạt thứ hai này có rất ít người nếm thử đan dược tam phẩm, dù sao một khi sai lầm, tổn thất quá lớn.

- Nạp Lan Thanh Diệu, thông qua khảo hạch! Chuẩn nhập, Đan quốc đại tuyển!

Thường Lăng trước mặt mọi người tuyên bố kết quả.

- Tiểu quái vật này.

Nạp Lan Thanh Lạc rất rung động.

Thánh phẩm Thú linh văn đã rất khủng bố, hết lần này tới lần khác còn có thể luyện đan?

Trách không được có thể trêu đến thánh địa ra mặt mời chào.

Tiểu gia hỏa này, thành tựu tương lai là vô cùng to lớn.

- Hôm nay ngươi vào trang viên đại hội Đan Tông ở.

Thường Lăng đi đến trước mặt Khương Phàm, trực tiếp ra lệnh.

- Trước khi trời tối, ta đi qua.

Dưới sự reo hò của mười vạn người tại toàn trường, Khương Phàm rời khỏi hội trường.

Nạp Lan Thanh Lạc cùng bọn thị vệ bồi ở bên cạnh Khương Phàm, đều có cảm giác tự hào tự nhiên sinh ra, giống như toàn trường đang reo hò cho bọn hắn.

Cho đến lúc này, chín vị thiếu niên Luyện Đan sư trên đài mới bắt đầu luyện chế đan dược.

- Nạp Lan Thanh Lạc, ha ha, nương tử của ta. Rốt cuộc chúng ta cũng gặp mặt, tới tới tới, nhanh để cho ta ôm một cái.

Bọn hắn vừa rồi rời khỏi hội trường, một tên nam tử liền lao đến Nạp Lan Thanh Lạc.

- Dừng lại!!

Thị vệ Nạp Lan gia cao giọng quát lớn.

- Làm gì? Ta ôm nữ tử của ta có quan hệ với các ngươi sao? Đều cút ngay cho ta!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK