Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 646 Đại loạn tổ kiến

- Dạ An Nhiên tiếp nhận Tù Thiên Ấn, Tịch Nhan tiếp nhận U Linh Ấn, Thương Hàn Nguyệt tiếp nhận Già Thiên Ấn, Khương Phàm tiếp nhận Phần Thiên Ấn, cô tiếp nhận Loạn Thiên Ấn. Bây giờ chỉ thiếu hai hệ thánh văn Thổ, Mộc, tuy nhiên hình như Thổ hệ thánh văn đã có người chuẩn bị tiếp nhận rồi.

Hàn Ngạo đã rất cặn kẽ giải thích tình huống, nhưng thật đáng tiếc, hắn đã bị loại, không tiện hỏi nhiều.

Hình như Thánh Chủ đã nhìn ra hắn không cam lòng, trước khi hắn rời khỏi thánh địa, đặc biệt lại đề điểm hắn.

‘Có ngàn vạn con đường nhân sinh để đi, người người đều có lựa chọn của riêng mình, con đường của mình, số mệnh của mình cũng đều có phấn khích thuộc về mình. Không có con đường sẽ đặc sắc hơn con đường nào. Mấu chốt phải nhìn người đi trên đường như thế nào.

Ngươi ở chỗ này bị loại, không có nghĩa là nhân sinh của ngươi đã bị loại. Ngươi chỉ là không thích hợp, không phải không bằng người khác.

Mười lăm mười sáu tuổi, dự báo hẳn là tương lai, bồi dưỡng nên là dã tâm, có thể cuồng có thể ngạo có thể điên, tuyệt đối không thể tự ti hối tiếc.

Ta, đối với ngươi vẫn ôm lấy hi vọng như cũ, hi vọng đường đi của ngươi đầy phấn khích, hi vọng con đường của ngươi, có thể đi thật kinh diễm. '

Lời Thánh Chủ nói đã quanh quẩn một chỗ ở trong đầu của hắn thật lâu, để hắn bình tĩnh lại, để toàn thân hắn nổi lên kích tình mới.

Hắn muốn trưởng thành! Hắn muốn thay đổi! Hắn muốn đi thuộc về con đường của riêng mình!

- Thiếu duy nhất Mộc hệ thánh văn?

Cơ Lăng Huyên sâu hít một hơi, hưng phấn đến mức gương mặt xinh đẹp đều ửng hồng.

Đại Hoang Tù Thiên Trận, thật muốn chuẩn bị xây sao?

Nàng, thậm chí có may mắn trở thành một trong số đó?

Khương Phàm cẩn thận quan sát đến thể hiện của Hàn Ngạo, khóe miệng từ từ khơi gợi lên một nụ cười, từ trong thanh đồng tiểu tháp triệu Kim Long Sâm ra, ném cho Hàn Ngạo:

- Tặng cho ngươi.

Hàn Ngạo một phát bắt được:

- Đây là cái gì?

- Ta đào được từ trong dược viên. Dưới mặt đất nơi đó rất có thể chôn giấu di cốt Viễn Cổ Cự Long, gốc Kim Long Sâm này hấp thu long khí, đối với ngươi rất hữu dụng.

Khương Phàm có thể rõ ràng cảm nhận được tinh thần Hàn Ngạo có chút thay đổi, mặc dù là vẫn nghểnh đầu, vểnh lên miệng, cuồng ngạo không ai bì nổi để cho người ta chán ghét, nhưng hẳn là đã nghĩ thông suốt rồi.

Huống chi, hắn còn cứu mình một mạng, lẽ ra nói lời cảm tạ.

Hàn Ngạo đang muốn ném đi nói mình không cần thù lao, kết quả nghe được lời này, tranh thủ thời gian thu hồi lại, mắt lộ ra tinh quang nhìn chằm chằm Kim Long Sâm trong tay.

Khương Phàm nói:

- Long khí, khí tức đại địa, khí tức kim loại, cùng nhau thai nghén mấy ngàn năm, dùng để đột phá cảnh giới không có gì thích hợp bằng, nói không chừng còn có thể kích phát tiềm lực huyết mạch của ngươi.

Cơ Lăng Huyên nhịn không được trợn mắt trừng Khương Phàm một cái, muốn chút đậu của ngươi thì không được, đến Hàn Ngạo lại trực tiếp đưa Kim Long Sâm ra.

- Tranh thủ thời gian đột phá, chúng ta còn có hành động!

Vào đêm khuya ngày thứ sáu!

- Năm trăm mét phía dưới là vương quốc dưới mặt đất do Thiên Tinh Nghĩ khống chế. Vị trí tại đây cách chỗ con Thiên Tinh Nghĩ rất gần.

Cơ Lăng Huyên mang theo Khương Phàm và Hàn Ngạo đi đến phía trước một vết nứt to lớn rộng hơn trăm mét.

- Bên trong ngoại trừ Thiên Tinh Nghĩ cùng Lưu Kim Nghĩ ra, còn có Yêu Nghĩ gì nữa?

Khương Phàm, Hàn Ngạo, đứng ở biên giới quan sát vết nứt như vực sâu đen tối.

Mặc dù thực lực Khương Phàm đã tăng nhiều, cảnh giới Hàn Ngạo đã đột phá, huyết mạch cũng thăng hoa, nhưng đối với tổ kiến phía dưới vẫn còn có chút kiêng kị.

Cơ Lăng Huyên thận trọng nhắc nhở bọn hắn:

- Còn có Ngũ Độc Nghĩ! Hàm răng của bọn nó có kịch độc, cũng có thể phun ra nọc độc, có thể đảo loạn linh lực, ăn mòn xương cốt.

Khương Phàm cùng Hàn Ngạo nghe được thì nhíu chặt mày, trọng lực trận vực khu vực này vào khoảng một trăm ba mươi lần, một khi linh lực xương cốt bị tổn hại, thân thể lúc nào cũng có thể sẽ bị đập vụn.

- Mặc kệ có thể cầm tới gốc kia linh chi hay không, qua đêm nay, chúng ta đều rời khỏi nơi này. Ta đi xuống trước, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng.

Cơ Lăng Huyên thừa dịp bóng đêm, bắt lấy vách đá lặng lẽ lặn xuống.

Khương Phàm và Hàn Ngạo yên lặng đợi khoảng mười lăm phút, nhìn nhau, sau đó liên tiếp nhảy xuống vết nứt.

Khương Phàm ở dưới, Hàn Ngạo ở trên.

Hai người trong trọng lực áp chế mãnh liệt, nhanh chóng lao xuống hơn ba trăm mét.

- Bắt đầu!

Phía sau lưng Khương Phàm nhúc nhích, triển khai hai cánh, ngọn lửa màu vàng óng mãnh liệt xuất hiện, tia sáng hừng hực chiếu rọi màn đêm trong vết nứt.

Ba trăm tám mươi viên hỏa tinh trong liệt diễm nóng bỏng nhanh chóng thành hình!

Ba trăm sợi hỏa vũ tranh minh, toàn bộ rời khỏi hai cánh.

Hỏa tinh tiêu xạ, hỏa vũ phi nhanh!

Bọn chúng nhận lực gấp trăm lần áp chế, dùng tốc độ nhanh đến cực hạn, đánh về phía vết nứt dưới đáy.

- Tránh ra!

Cách mấy chục mét phía trên, Hàn Ngạo lớn tiếng la lên, chấn động long dực, cuốn lên cương khí màu đen như triều cường, giống như cơn lốc cuốn về phía dưới đáy

vết nứt.

Hố giăng khắp nơi trong phía dưới vết nứt, năm sáu trăm con Lưu Kim Nghĩ đang tùy ý thôn phệ khoáng thạch, hấp thu năng lượng bên trong, còn có số lượng lớn Ngũ Độc Nghĩ tiềm phục tại chỗ tối, toàn thân hiện ra tia sáng yêu diễm.

Một mực đến nay, chưa từng có người ngoài dám đến nơi này giương oai, cho nên khi không trung truyền đến tiếng la, kim quang chiếu lộ, phản ứng của bọn nó đều có chút trì hoãn lại.

Hỏa tinh, kim vũ rơi xuống như mưa to đầy trời, cái hố cứng rắn bị đánh xuyên, số lượng lớn Yêu Nghĩ cũng bị đánh nát, ánh sáng cường thịnh chiếu sáng dưới đáy, ngay sau đó, hơn sáu trăm cỗ bạo tạc cùng lúc dẫn bạo.

Ầm ầm...

Sáu trăm đạo bạo tạc trùng điệp sóng âm, trong nháy mắt đã khuấy động thế giới dưới đất, trùng kích vô số cái hố, con đường, ngay sau đó liệt diễm cuồn cuộn kịch liệt lao nhanh, nhiệt độ cao kinh người nóng chảy cả nham thạch, đốt cháy lũ Yêu Nghĩ.

Trên trăm con Yêu Nghĩ chết thảm tại chỗ, những con Yêu Nghĩ còn lại kinh hoảng chạy trốn.
Chương 647 Nguy hiểm trùng trùng

Nhưng bạo loạn còn chưa có kết thúc, hắc phong lại từ trên trời giáng xuống, mang theo cương khí như lôi đình, trùng kích liệt diễm, xoắn nát cái hố.

Lửa mượn gió thổi, gió trợ hỏa uy, phía dưới vết nứt lập tức đại loạn.

Trong chủ sào sâu trong địa tầng, Thiên Tinh Nghĩ đều bị bừng tỉnh, nó phát ra tiếng gào rít tức giận.

Đại địa thổ khí mãnh liệt mà ra, thuận con đường ở các nơi, tiếng gào thét lao nhanh, đánh thẳng vào cuồng phong, xua tan liệt diễm.

Bầy kiến tức giận dốc toàn bộ lực lượng, theo thổ khí lao nhanh phóng tới bên ngoài.

- Lại đến đây, mở ra! Đánh xuống phía dưới!

Khương Phàm, Hàn Ngạo quơ hai cánh, ngạnh kháng trọng lực áp chế, liên tiếp phóng thích liệt diễm cùng cuồng phong đợt thứ hai, đợt thứ ba.

Ầm ầm...

Bầy kiến dốc toàn bộ lực lượng bị tẩy lễ thảm liệt.

Hỏa tinh bạo kích, hỏa vũ sắc bén, lực xuyên thấu đều có thể so với mũi tên sắt, liên miên liên miên oanh sát Lưu Kim Nghĩ.

Thanh (âm thanh) triều tàn phá bừa bãi, kim viêm sôi trào, cuồng phong càng tăng lên càng hỗn loạn.

Giữa cái hố, con đường ở địa tầng đều liên tiếp sụp đổ, bị liệt diễm cuồng phong phá hủy.

Khi càng ngày càng nhiều bầy kiến điên cuồng tuôn ra, Khương Phàm liên tiếp phóng xuất ra mãnh hổ, cự tượng, Liệp Lang các loại thú quyền, điên cuồng phóng thích xuống phía dưới.

Hàn Ngạo ở phía sau không cam lòng, cương khí gào thét, vảy rồng bạo kích, tràn ngập đất trời kêu gọi bầy kiến hỗn loạn phía dưới.

Thiên Tinh Nghĩ ở trong chủ sào rít gào, thúc giục toàn bộ Yêu Nghĩ trong sào huyệt dưới đất giết ra ngoài, xử lý người xâm nhập.

- Khá ổn rồi!

Khương Phàm nhắc nhở Hàn Ngạo mau chóng rời khỏi, thừa dịp liệt diễm cuồng phong còn đang tàn phá bừa bãi, mở thiết lao thanh đồng tiểu tháp ra, đem tộc nhân Tử Phủ đang phát cuồng ở bên trong liên tiếp được phóng thích đi ra.

Từ thiết lao có trọng lực bình thường, đột nhiên xuất hiện tại nơi có trọng lực áp chế hơn một trăm lần, bọn hắn vội vàng không kịp chuẩn bị, toàn bộ đánh tới địa tầng hỗn loạn, kêu thảm nằm nhoài trong liệt diễm, cuồng phong.

- Mau trốn đi! Nơi này là tổ kiến!

Khương Phàm hô lớn một tiếng, chống đỡ trọng áp gấp trăm lần, điên cuồng huy động hai cánh, chạy trốn về phía không trung.

- Tổ kiến? Tổ kiến dưới mặt đất?

- Khương Phàm, tên hổn đản ngươi, ngươi đem ném chúng ta tới nơi này làm đồ ăn sao?

Các tộc nhân Tử Phủ quá sợ hãi, dốc hết toàn lực chống thân thể lên, ngưng tụ Tử Hồn Đao ác chiến với bầy kiến.

Liên tiếp hỗn loạn, rốt cuộc cũng đã chọc giận Thiên Tinh Nghĩ bên trong địa tầng, nó rít gào lên rồi rời khỏi chủ sào, tự mình xông ra ngoài.

Đầu lĩnh đã xuất hiện, bầy kiến phía ngoài toàn bộ điên cuồng lên, nhào về phía tộc nhân Tử Phủ.

- Thật là đi rồi? Khương Phàm coi như có chút bản sự.

Cơ Lăng Huyên xuất hiện từ bên trong địa tầng, phóng xuất ra ba bộ Bất Diệt Kim Thân, đi theo nàng tiềm nhập vào chủ sào Thiên Tinh Nghĩ.

Chủ sào rất rộng rãi, vách đá bằng phẳng sắc lạnh, nhìn vô cùng cứng rắn.

Một gốc linh chi cỡ lớn đang ở chính giữa chủ sào, tỏa ra tia sáng mỹ lệ kỳ dị, còn tung bay thuốc bột giống như bụi mù.

Linh chi giống như là cây già, sinh trưởng số lượng lớn sợi rễ, trải rộng chủ sào, vung vào trong vách đá cứng rắn.

Không thể tưởng tượng nổi.

Đây là linh chi sao?

Cơ Lăng Huyên nói thầm một câu, bắt lấy linh chi liền muốn rời khỏi, kết quả lại không có bắt động được.

Linh chi giống như là một pho tượng, vô cùng nặng nề.

Cơ Lăng Huyên kinh ngạc, ngưng tụ trường đao kim loại sắc bén, chém về phía dưới đáy linh chi.

Nhưng...

Keng!!

Linh chi lại cứng như sắt thép, chẳng những không bị chém đứt, ngược lại khi va chạm lại phát ra tiếng oanh minh điếc tai.

- Cái này sao có thể?

Sắc mặt Cơ Lăng Huyên hơi biến đổi, lực lượng của mình rõ ràng là mạnh nhất, vậy mà lại chém không đứt một gốc linh chi?

- Lại lần nữa!

Cơ Lăng Huyên hít một hơi, hai tay nắm chắc đao kim loại, toàn lực bổ về phía linh chi.

Linh chi oanh minh, kéo theo chủ sào đều đang lay động, nhưng vẫn là không nhúc nhích tí nào, nhưng ngay cả vết tích cũng đều không có.

- Không thể nào, khẳng định là có vấn đề.

Cơ Lăng Huyên cẩn thận quan sát linh chi, rất nhanh đã chú ý tới sợi rễ.

Số lượng những sợi rễ này quá nhiều, mà linh chi bình thường nào có sợi rễ gì.

Có thể là linh chi nương tựa theo sợi rễ, cùng địa tầng xâu chuỗi ở một chỗ.

- Thử một chút!

Cơ Lăng Huyên vung đao kim loại lên, toàn lực chém về một sợi rễ.

Sợi rễ rất cứng rắn, cũng chấn khởi tiếng kim loại chói tai, nhưng rõ ràng đã để lại vết tích.

- Toàn bộ động cho ta, chặt đứt sợi rễ!

Cơ Lăng Huyên thét lên ra lệnh ba bộ Bất Diệt Kim Thân khác, lựa chọn một sợi rễ, toàn lực chém vào.

Thương thương thương...

Tiếng va chạm kịch liệt quanh quẩn chủ sào, cũng chấn động cả vách đá.

Thiên Tinh Nghĩ giết tới bên ngoài, đang muốn chỉ huy bầy kiến phối hợp hành động, liên hợp giảo sát người xâm nhập, lại nghe được sâu trong địa tầng dày đặc tiếng oanh minh.

Nó không lo được chém giết ở phía ngoài, lập tức lo lắng phóng tới chủ sào sâu trong địa tầng.

- Đừng có ngừng! Nhanh nhanh nhanh!

Cơ Lăng Huyên điên cuồng chém vào sợi rễ, bình quân đều là mười đao ở hai bên, mới có thể chém đứt một sợi.

Cũng may ba có bộ Bất Diệt Kim Thân phối hợp, sợi rễ liên tiếp tách ra, tia sáng mỹ lệ cường thịnh của linh chi rốt cuộc cũng bắt đầu ảm đạm.

Khi Cơ Lăng Huyên chặt đứt hơn phân nửa thời điểm, bên ngoài chủ sào liền truyền đến Thiên Tinh Nghĩ gào rít.

- Ngăn nó lại!

Cơ Lăng Huyên hét lớn, ngưng tụ lại tàn đao cứng cỏi, sử dụng lực lượng toàn thân, bổ vào bên trên linh chi.

Keng!

Độ cứng linh chi đã giảm lớn, theo tiếng vang mà đứt.

Rống...

Thiên Tinh Nghĩ phát ra tiếng gào thét như dã thú, chấn vỡ con đường, nhào vào chủ sào, đối diện vừa vặn đụng phải ba bộ Bất Diệt Kim Thân.

- Bạo!

Cơ Lăng Huyên dứt khoát dẫn nổ ba bộ Bất Diệt Kim Thân.

Bất Diệt Kim Thân không có biểu hiện, không có ý thức, nhận lấy chỉ lệnh liên tiếp sải bước phóng tới Thiên Tinh Nghĩ.
Chương 648 Bảo Linh Đại Địa

Thiên Tinh Nghĩ không nhìn các nàng trùng kích, hình thể nó bất chợt tăng vọt đến kích cỡ tương đương mộ con voi, toàn thân lưu chuyển lên hào quang rực rỡ, không thể phá vỡ, chuẩn bị trực tiếp xé nát mấy tên tiểu bất điểm này, nó vọt tới phía trước cướp đoạt linh chi lại.

Nhưng, trước một giây va chạm, ba bộ Bất Diệt Kim Thân nở rộ lên tia sáng kinh người, thân thể vặn vẹo thành năng lượng vòng xoáy cuồn cuộn kịch liệt.

Trong chớp mắt, khí tức kim loại xung quanh bạo động, nhanh chóng tràn vào vòng xoáy.

Chủ sào tọa lạc ở bên trong tài nguyên khoáng sản cứng rắn, khí tức kim loại cực kỳ bành trướng, vòng xoáy nhanh chóng cướp đoạt, mặt ngoài vách đá chủ sào đều nhanh chóng sa hóa.

Ngay sau đó... Ba vòng xoáy bạo tạc mãnh liệt!

Mỗi bộ Bất Diệt Kim Thân đều tương đương với toàn bộ linh lực một cái khí hải của Cơ Lăng Huyên, uy lực tự bạo không thua gì Cơ Lăng Huyên.

Sau khi trong khí tức kim loại chủ sào bị cướp đoạt, ba vòng xoáy bộc phát uy lực vượt xa lục trọng thiên.

Thiên Tinh Nghĩ vội vàng không kịp chuẩn bị, bị bạo tạc khủng bố bao phủ, mặc dù mặt ngoài thân thể bao trùm lấy tia sáng kỳ diệu, không thể nổ chết, nhưng vẫn là bị khí lãng mãnh liệt cùng khí tức kim loại đánh bay ra mấy trăm mét.

Chủ sào lắc lư, ầm vang sụp đổ!

Con đường phía ngoài liên miên phá hủy, phạm vi tràn ngập vài trăm mét.

Cơ Lăng Huyên, Thiên Tinh Nghĩ đều bị vô tình bao phủ.

Nhưng Cơ Lăng Huyên đã sớm chuẩn bị, nàng 'Mạnh mẽ đâm tới' ở trong tầng nham thạch đang sụp đổ, trước khi Thiên Tinh Nghĩ nổi giận giết ra, nàng vọt vào vết nứt hỗn loạn bên ngoài, nhận lấy trọng lực áp chế, phóng lên cao mười mét, dùng cả tay chân leo lên.

Khương Phàm và Hàn Ngạo đều không có rời khỏi vết nứt, đang nằm sấp ở hai bên vách đá phía trên, lo lắng chờ đợi.

- Đi ra rồi.

Khương Phàm, Hàn Ngạo đồng thời lao xuống, nhanh chóng lướt qua hai trăm mét, bắt lấy Cơ Lăng Huyên.

- Linh chi đâu?

- Lấy được rồi, đi mau, nhanh nhanh nhanh...

Cơ Lăng Huyên lo lắng thúc giục, ba bộ Bất Diệt Kim Thân lại không thể gây tổn thương cho Thiên Tinh Nghĩ.

Con lĩnh chủ này quả nhiên quá đáng sợ.

- Khương Phàm, đám hỗn đản các ngươi sẽ chết không yên lành. Hỗn Độn Tử Phủ tuyệt tuyệt đối không tha cho các ngươi. Các ngươi chờ ở lại Lạc Chùy trọng địa cho kiến ăn đi!

Các tộc nhân Tử Phủ còn đang đau đớn giãy dụa, sau khi nhìn thấy ba người bọn hắn liền tức giận muốn thổ huyết.

- Nhanh nhanh nhanh, Thiên Tinh Nghĩ sắp phát điên rồi.

Cơ Lăng Huyên bắt lấy đùi Khương Phàm, lo lắng thúc giục.

- Cô nặng quá đi!

Khương Phàm kéo lấy Cơ Lăng Huyên, điên cuồng đập hai cánh.

- Hàn Ngạo, ngươi thay ta một hồi.

- Ngươi mãnh liệt, ngươi mạnh, ngươi kiêu ngạo, tự ngươi kéo đi.

Hàn Ngạo không quan tâm mà vỗ hai cánh, điên cuồng xông lên trên, nhưng khoảng cách mấy trăm mét giống như mấy ngàn mấy vạn mét, mãi cũng xông không đến cuối cùng được.

Rống!

Thiên Tinh Nghĩ trong mặt đất hét lên đầy giận dữ, Thổ nguyên lực dưới mặt đất đều bị cuồng dã điều động, giống như dòng lũ lao nhanh mãnh liệt cuốn ra.

Thanh thế to lớn, đất rung núi chuyển, cứ như mấy chục dặm đại địa đều đang gầm thét.

Cuồn cuộn thổ triều chật ních dưới mặt đất, bao phủ bầy kiến hỗn loạn dưới cái khe, dọc theo không gian vết nứt dâng lên trên.

Số lượng lớn Yêu Nghĩ bị nghiền nát, rất nhiều tộc nhân Tử Phủ bị dìm ngập.

Thiên Tinh Nghĩ phóng tới trong thổ triều, cách rất xa khóa chặt Cơ Lăng Huyên đang thoát khỏi.

- Nó tiếp cận ta, Khương Phàm ngươi được hay không.

Cơ Lăng Huyên kêu lên đầy sợ hãi, dùng cả tay chân bám lấy Khương Phàm, leo đến trên lưng hắn.

- Phía trước, đến phía trước tới.

Khương Phàm dắt Cơ Lăng Huyên vung ra phía trước, kích thích huyết khí toàn thân, điên cuồng vỗ hai cánh.

Rống!

Thiên Tinh Nghĩ tức giận gào thét, sóng âm bạo động, đại địa sôi trào, vách đá hai bên đều ầm vang sụp đổ, từ dưới lên trên nhanh chóng lan tràn hơn năm trăm mét.

Một ánh sáng quỷ dị lại kinh khủng, từ hai đầu xúc tu bạo tạc ra, xuyên thủng đá vụn đầy trời, đánh về phía Khương Phàm.

Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Khương Phàm tế ra Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, ngạnh kháng ánh sáng hủy diệt tới trong nháy mắt.

Ầm ầm!

Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh oanh minh kịch liệt, thanh triều chật ních khắp các vết nứt, ngay cả Khương Phàm cũng đều bị chấn động đến chảy máu cả tai mũi.

Trận va chạm cường hãn khiến Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh bay lên mấy chục mét.

Nhưng cũng vừa lúc bọn hắn bị đánh ra khỏi vết nứt.

- Đi ra rồi? Hảo tiểu tử, sư tỷ không nhìn lầm ngươi. Nhanh nhanh nhanh, đừng có ngừng, rời khỏi Bách Bội cấm khu.

Cơ Lăng Huyên kích động kêu to.

- Tự mình chạy! Không biết mình nặng bao nhiêu sao?

Khương Phàm ném Cơ Lăng Huyên đi, nhanh chân phóng tới, từng ngụm từng ngụm nhét đậu vàng vào trong miệng.

- Cho ta chút đậu vàng.

Hàn Ngạo theo sát lấy phóng tới, toàn thân đều là mồ hôi.

Sau đó không lâu, Bách Bội cấm khu phát sinh hỗn loạn, một con Thiên Tinh Nghĩ giống như nổi điên đang gào thét, hiệu lệnh toàn bộ bầy kiến đang săn giết thí luyện giả tập kết.

Khương Phàm, Cơ Lăng Huyên, cất bước phóng tới, ngốn từng ngụm lớn đậu vàng, bổ sung thể năng tiêu hao, phóng tới hơn ba mươi dặm trong đêm, trước khi hư thoát, thành công xông ra khỏi Bách Bội cấm khu.

- Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.

Khương Phàm, Cơ Lăng Huyên đứng tại đỉnh núi, nhìn qua Bách Bội cấm khu oanh động nơi xa xôi.

Bọn hắn thở phào, lại chạy ra hơn mười dặm, trến đến trên núi.

- Trông coi cho ta!

Cơ Lăng Huyên không kịp chờ đợi lấy linh chi ra, bắt đầu hấp thu năng lượng bên trong.

- Tiền bối, ngài biết đó là vật gì không?

Khương Phàm leo đến đỉnh núi, xua tan Liêm Đao Phi Nghĩ đầy trời.

- Chưa từng gặp qua, nhưng hẳn không phải là linh chi.

- Đó là cái gì?

- Đại địa linh túy, linh vật bản thân đại địa thai nghén. Loại vật này hình thái khác nhau, có hình người, hình thú, hình dược thảo. Hình thái thai nghén có liên quan với hoàn cảnh, cũng có liên quan với năng lượng địa tầng thuộc. Nhưng bất kể như thế nào, mỗi một gốc đại địa linh vật đều ẩn chứa tinh hoa đại địa cực kỳ phong phú, tựa như Địa Hoàng Tinh ngươi tìm được ở Vô Hồi thánh địa.
Chương 649 Đầu ngươi có bệnh?

- Gốc linh chi này có thể trưởng thành đến loại quy mô này, thời gian tồn tại chỉ sợ muốn hơn mấy ngàn vạn năm. Mà, địa tầng Lạc Chùy trọng địa ẩn chứa tài nguyên khoáng sản đại địa phong phú, vừa vặn thích hợp với Kim Loại linh văn của Cơ Lăng Huyên.

- Không thích hợp với ta sao?

Khương Phàm nhịn không được âm thầm rung động, vị lão tổ tông này quả thực là không gì không biết về dược liệu linh túy .

- Không thể nói là không thích hợp. Nó nếu có thể trưởng thành thành bộ dáng dược tài, đã nói lên có giá trị dược dụng rất mạnh, ví dụ như khỏe mạnh thể phách, nhưng càng thích hợp thể chất kim loại của Cơ Lăng Huyên hơn.

Sau khi trời sáng, Cơ Lăng Huyên thuận lợi đột phá cảnh giới, tiến vào thất trọng thiên cực kỳ quan trọng.

Nhưng để bọn hắn ngoài ý muốn chính là, gốc linh chi kích cỡ tương đương cái cối xay này vậy mà chỉ dùng một phần mười.

Cơ Lăng Huyên ôm linh chi, mắt to sáng rực, chấn kinh, cuồng hỉ, thậm chí còn có chút khó có thể tin.

- Cây linh chi này đủ cô dùng đến Linh Hồn cảnh.

Khương Phàm cũng thật bất ngờ, không hổ là linh túy đại địa, năng lượng xác thực phong phú.

- Các ngươi còn cần không?

Cơ Lăng Huyên ngẩng đầu nhìn bọn hắn, nghe rất khách khí, hai cái tay nhỏ lại gắt gao nắm lấy linh chi.

- Đương nhiên muốn...

Hàn Ngạo vừa muốn há mồm, đang Cơ Lăng Huyên đột nhiên đưa ánh mắt bén nhọn nhìn xuống dưới, cuốn quyển đầu lưỡi:

- Không cần cũng không sao.

- Ngươi làm sao không ở trước mặt nàng cuồng?

Khương Phàm dở khóc dở cười.

Hàn Ngạo mắt trợn trắng:

- Tại Lạc Chùy trọng địa này ngươi dám cuồng với nàng? Nàng không có nắm lấy cánh tay ngươi, vừa đi vừa về ba mươi tám lần?

- Khụ khụ, không đề cập tới cái này.

- Nàng thật quăng?

Hàn Ngạo khẽ giật mình.

- Ta nghĩ hắn là lưu manh, quăng hai lần.

Cơ Lăng Huyên lung lay hai đầu ngón út.

- Mau đem linh chi chia ra đi. Ngươi có tám, hai người chúng ta một người một phần!

Khương Phàm thúc giục Cơ Lăng Huyên.

- Không phải nói không cần sao?

- Ai nói từ bỏ, chia!

Cơ Lăng Huyên buồn bực, cẩn thận từng li từng tí từ biên giới cắt xuống hai khối, cộng lại còn không lớn cỡ bàn tay.

- Tốt!

Khương Phàm Hàn Ngạo dở khóc dở cười, lắc đầu, miễn cưỡng tiếp nhận.

- Chúng ta đi thôi, về thánh địa!

Cơ Lăng Huyên hài lòng thu hồi linh chi, nện bước chân vui sướng rời khỏi.

Cửa ra vào Lạc Chùy trọng địa cũng ở khu đầu tiên, cách cửa vào không đến năm mươi dặm.

Nơi này đã tụ tập số lượng lớn tộc nhân Tử Phủ.

Hai con hùng sư màu tím đứng song song ở phía trước nhất, phía trên một con là Ngu Khuynh Thành mang theo ánh mắt lạnh lẽo, ngồi phía trên một con khác là một vị nam tử uy mãnh cao ba mét chín. Tướng mạo đường đường, oai hùng cơ bắp, một đôi mắt lấp lóe hàn qung. Bộ ngực rộng rãi, có uy lực vạn người khó địch nổi.

Hắn chính là tuyệt đại thiên kiêu của Hỗn Độn Tử Phủ, bài vị thứ hai Võ Hầu bảng, Ngu Kình Thương!

- Bọn hắn tới!

Ngu Khuynh Thành từ xa xa đã thấy được ba người Khương Phàm đang đi tới.

Ở chỗ này chờ năm ngày, cuối cùng cũng chờ được bọn hắn.

- Chính là Khương Phàm ném chúng ta tới sào huyệt Thiên Tinh Nghĩ, bảy huynh đệ đã chết ở nơi đó.

Một tộc nhân Tử Phủ từ tổ kiến trốn ra được trợn mắt trừng trừng, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm về phương xa.

- Thứ không biết sống chết, cũng dám ở Lạc Chùy trọng địa tính toán tộc nhân Tử Phủ, sát hại tộc nhân Tử Phủ. Một tên ếch ngồi đáy giếng ngu xuẩn, tự cho là gia nhập Vô Hồi thánh địa thì có thể khiêu khích Hỗn Độn Tử Phủ chúng ta.

- Vô Hồi thánh địa chỉ có quyền lực ngang với chúng ta tại Vương Quốc Hắc Ám, ở thế giới bên ngoài bọn hắn chẳng phải là cái gì cả.

- Cơ Lăng Huyên, Hàn Ngạo, cũng đều nhúng tay! Người của Vô Hồi thánh địa gần đây rất bành trướng!

- Ngũ công tử, nhất định phải hung hăng giáo huấn bọn hắn, để bọn hắn biết chênh lệch giữa thánh địa và hoàng tộc, sau đó để Vô Hồi Thánh Chủ tự mình đến đòi người.

- Đúng! Để Vô Hồi Thánh Chủ tự mình đến, không trả giá một chút thì đừng nghĩ dẫn bọn hắn rời khỏi.

Các tộc nhân Tử Phủ xúc động tức giận, hận không thể ở tại Lạc Chùy trọng địa này xé sống bọn hắn.

- Ngu Kình Thương?

Cơ Lăng Huyên, Hàn Ngạo từ xa xa thấy được bóng dáng quen thuộc, thân cao gần bốn mét giống như người khổng lồ, cho dù đang ở bên trong tộc nhân Tử Phủ cũng cực kỳ đáng chú ý.

- Hắn chính là Ngu Kình Thương?

Khương Phàm cũng chú ý tới nam tử hùng vĩ đang ngồi trên sư tử màu tím, chỉ là ngồi ở chỗ đó mà đã có loại khí thế không giận tự uy, càng có cỗ bá khí quét cả thiên quân hơn.

- Khương Phàm! Quay lại đây!

Ngu Khuynh Thành cách mấy trăm mét hô to.

- Quay lại đây!

Mấy trăm vị tộc nhân Tử Phủ toàn bộ đều gào thét, tử khí cuồn cuộn, đằng đằng sát khí, như ngàn quân hét giận dữ, vạn mã hí vang.

- Ngu Thiên Đạo đánh không lại, giật dây đưa Hứa Như Lai tới đánh. Hứa Như Lai không có giết chết được ta, lại kéo một đám người đến đánh. Một đám người cũng vẫn không giết chết ta, lại kéo vài trăm người. Khuynh Thành cô nương, ngươi vội vã muốn giết chết ta, là sợ ta leo lên diễn võ trường Đại Tự Tại điện sao?

Khương Phàm cười ha hả đi qua:

- Xem ra ngươi không có lòng tin gì đối với Ngu Kình Thương nhỉ.

Tộc nhân Tử Phủ giận dữ giận dữ mắng mỏ:

- Làm càn! Chỉ bằng ngươi, ngay cả tư cách xách giày cho Ngũ công tử chúng ta đều không có.

Ngu Khuynh Thành hừ lạnh:

- Tiểu tử thánh địa cuồng ngạo, đây chính là Ngũ công tử Hỗn Độn Tử Phủ chúng ta, Ngu Kình Thương! Ngươi cảm thấy, hắn sẽ sợ ngươi?

- Nếu không sợ, vậy ngươi chính là lòng dạ nhỏ mọn, ngu xuẩn vô năng!

- Làm càn! Ta chỉ muốn giáo huấn ngươi đã khiêu khích với Hỗn Độn Tử Phủ!

- Nếu ngươi có chút đầu óc, liền biết người hạ chiến thư không phải ta. Nếu như ngươi nói không biết, vậy ngươi chính là không có đầu óc! Huống chi, người chân chính khởi xướng thi đấu khiêu chiến Võ Hầu, là Hỗn Độn Tử Phủ các ngươi!

- Ta chỉ không rõ, vì sao ngươi nhìn thấy ta liền muốn tính toán ta, nhục nhã ta, thậm chí còn ném Hứa Như Lai vào đây đòi tra tấn ta sát hại ta?
Chương 650 Giao dịch Chiến Nô

- Đầu có bệnh đều không giải thích được hành vi không thể tưởng tượng nổi của loại như ngươi đây, trừ phi phẩm hạnh, tinh thần, gia giáo của ngươi, các mặt đều có vấn đề, có vấn đề lớn!

Khương Phàm ngay cả vào tình thế như lúc này vẫn cưỡng bức đình chỉ Ngu Khuynh Thành đang muốn răn dạy.

Ngay cả các tộc nhân Tử Phủ đều bị sặc nói không ra lời.

Khương Phàm có chút ngẩng đầu:

- Từ khi ta rời khỏi Vương Quốc Hắc Ám, tất cả chuyện ta làm đều là đang tự vệ, phản kích, ngươi thừa nhận không?

- Ta...

- Nếu như ngươi không thừa nhận, chính là ánh mắt ngươi còn có chút vấn đề. Không phải mang tính lựa chọn không nhìn thấy, chính là mắt mù.

- Ngươi...

Ngu Khuynh Thành túc giận đến mức thân thể mềm mại đều đang run rẩy.

- Đủ rồi!

Giọng Ngu Kình Thương hùng hồn, đưa tay ngăn Ngu Khuynh Thành lại.

Ngu Khuynh Thành nuốt ác khí không trôi xuống, chỉ vào Khương Phàm quát tháo:

- Ngươi đào dược viên chúng ta, cũng coi như phản kích?

- Không phải phản kích là cái gì? Các ngươi dọa ta, ta cần điều trị.

- Giao ra đây cho ta!

- Đều bị Thiên Tinh Nghĩ cướp đi rồi.

- Ngươi đang dỗ dành cháu trai sao?

- Ta không giải thích với ngươi, trí thông minh ánh mắt, phẩm hạnh, gia giáo đấy của ngươi đều có vấn đề, nói rất tốn sức.

- Ta giết ngươi!

- Tới đi, để tất cả Vương Quốc Hắc Ám xem một chút lòng dạ của Hỗn Độn Tử Phủ, cũng bởi vì ta muốn khiêu chiến Võ Hầu, các ngươi không chỉ có cự tuyệt ta tiến vào Lạc Chùy trọng địa tu luyện, còn ở Lạc Chùy trọng địa gây khó khăn đủ đường, cuối cùng đánh không lại, lại kêu gọi vài trăm người đến giết chết ta.

- Ta nói, đủ rồi!

Ngu Kình Thương đưa ánh mắt tiếp cận Ngu Khuynh Thành.

Ngu Khuynh Thành thở hổn hển, dùng sức nắm chặt nắm đấm, nhìn hằm hằm Khương Phàm.

Cơ Lăng Huyên, Hàn Ngạo kinh ngạc trao đổi ánh mắt, tiểu tử này không chỉ có tính tình cuồng, miệng còn rất độc, tiểu cô nương người ta đều bị hắn chọc tức.

Không, là đại cô nương.

Ngu Kình Thương cảnh cáo Khương Phàm:

- Ta mặc kệ ngươi là có nguyên nhân gì, ở Lạc Chùy trọng địa này giết hại tộc nhân Tử Phủ, phá hư quy củ Tử Phủ lập xuống, ngươi cũng phải trả một cái giá.

- Cái giá gì? Đầu tiên ta phải nói trước, để cho ta cưới muội muội của ngươi, tuyệt đối không thể nào, quá đáng ghê tởm!

- Ngươi chán sống!

Ngu Khuynh Thành giận tím mặt.

- Trong vòng một tháng, mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, đều phải đột phá đến Linh Nguyên cảnh thất trọng thiên.

- Có thể!

- Đừng có gấp, còn nữa. Nếu như ngươi có thể trở thành Võ Hầu của Vương Quốc Hắc Ám, ân oán giữa chúng ta xóa bỏ. Nếu như ngươi không thể, mặc kệ thua ở trên tay người nào, Cơ Lăng Huyên, Hàn Ngạo, đều phải lấy thân phận Chiến Nô thần phục Hỗn Độn Tử Phủ.

Sắc mặt Cơ Lăng Huyên, Hàn Ngạo hơi biến, trăm miệng một lời:

- Mơ tưởng!

- Không phải do các ngươi nói! Ta chỉ có hai điều kiện này, một cái cũng không thể ít, nếu không các ngươi ai cũng đừng nghĩ còn sống mà rời khỏi Lạc Chùy trọng địa.

Ngu Kình Thương đe dọa nhìn Khương Phàm, không âm thanh sắc câu lệ quát tháo, lại lộ ra uy thế không thể nghi ngờ.

- Khương Phàm, đừng loạn đồng ý!

Hàn Ngạo nghiêm túc nhắc nhở Khương Phàm, đây cũng không phải là đùa giỡn.

Thi đấu khiêu chiến Võ Hầu lần này đã huyên náo xôn xao, không có người nào xem trọng Khương Phàm, bao gồm cả hắn.

- Khương Phàm, đừng hồ nháo, ta cũng không muốn bồi tiếp ngươi làm Chiến Nô.

Cơ Lăng Huyên cũng cảnh cáo Khương Phàm, dưới cái nhìn của nàng Khương Phàm khiêu chiến Võ Hầu chính là chịu chết, trên đường tới đây đã quở trách hắn vài chục lần.

Nàng còn chuẩn bị sau khi về thánh địa, thuyết phục Thánh Chủ tự mình ngăn Khương Phàm lại, dù phải ném mặt đi trả một chút giá cũng không thể để Khương Phàm thành Chiến Nô của người khác.

Khương Phàm nhún nhún vai, nói:

- Ngươi có thể từ trên người ta chọn những thứ khác, tùy ngươi. Nhưng mạng của bọn hắn, ta không làm chủ được.

Ngu Kình Thương hừ lạnh:

- Bọn hắn không đồng ý cũng được, vậy thì cứ vĩnh viễn ở lại Lạc Chùy trọng địa đây! Ngu Kình Thương ta không nói có thể, ai cũng đừng nghĩ thả được các ngươi đi, bao gồm cả Ngu Chính Hùng!

Khương Phàm quay đầu nhìn Cơ Lăng Huyên cùng Hàn Ngạo:

- Các ngươi suy nghĩ một chút?

- Không có cân nhắc, chúng ta tuyệt đối không đồng ý!

Cơ Lăng Huyên tuyệt đối sẽ không đem vận mệnh của mình để trên thân người khác, huống chi cục diện này chắc chắn sẽ thu.

Khương Phàm nói:

- Các ngươi không đồng ý, cũng chỉ có thể ở lại nơi này. Ta chỉ sợ Hỗn Độn Tử Phủ lại ở chỗ này hãm hại các ngươi.

- Cận kề cái chết cũng không làm nô.

Cơ Lăng Huyên quả quyết cự tuyệt.

- Chẳng may hắn ba năm năm vẫn không thả người thì sao? Các ngươi vẫn là phải tin tưởng ta.

- Cũng là bởi vì không tin ngươi mới không cân nhắc.

Khương Phàm quay đầu nhìn Ngu Kình Thương:

- Bọn hắn đồng ý!

- Ai đồng ý!

Cơ Lăng Huyên cùng Hàn Ngạo giận dữ hét lên.

- Tốt! Các ngươi có thể rời khỏi Lạc Chùy trọng địa!

Ngu Kình Thương phất tay ra hiệu.

- Hừ hừ...

Các tộc nhân nhao nhao cười lạnh, thi đấu khiêu chiến Võ Hầu mấy trăm năm nay đều không có người nào có thể thành công, Khương Phàm hắn là cái thá gì, thua không nghi ngờ.

Vẫn là Ngũ công tử có sách lược, sớm thu cho Hỗn Độn Tử Phủ hai tên Chiến Nô, nếu như Khương Phàm lại thua ở trên tay Ngũ công tử, Hỗn Độn Tử Phủ sẽ có được ba Chiến Nô thánh văn, một Dực Long, hai Đại Thừa thánh văn.

Không chỉ có nhục nhã Khương Phàm, càng có thể đả kích Vô Hồi thánh địa phách lối.

- Đi thôi.

Khương Phàm đi đến tế đàn không gian ở trước mặt.

Cơ Lăng Huyên theo ở phía sau, phẫn uất cảnh cáo Khương Phàm:

- Khương Phàm, nếu ngươi đem bản cô nương 'Bán', ta chết đi đều sẽ quấn lấy ngươi.

- Sợ cái gì, nếu ta thua, ta cũng là Chiến Nô, ta bồi tiếp các ngươi.

- Ai muốn ngươi bồi!

- Tin tưởng ta.

- Không tin! Ngươi ngay cả ta đều đánh không lại!

- Nơi này là Lạc Chùy trọng địa, hạn chế ta phát huy, đài diễn võ không giống như thế. Một mình ta có thể đánh hai người như ngươi.

- Ngươi lấy ở đâu ra tự tin? Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi đã cảm giác ngươi không đáng tin cậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK