- Đám người Vô Hồi thánh địa kia quá không biết tốt xấu, để cho bọn họ tới tìm chút bảo bối đã coi như là ân huệ, lại còn dám đoạt Vĩnh Hằng Chi Linh.
Các phương khẩn trương chờ đợi.
Nhưng...
Thời gian vẫn trôi qua từng giây từng phút, cuối cùng thời gian hôm nay trôi qua hơn phân nửa, từ đầu đến cuối vẫn không có ai phát hiện ra bọn người Khương Phàm.
Ánh mắt bén nhọn của Tô Triệt liếc nhìn dãy núi:
- Hắn khẳng định sẽ đến, chính là đang trốn ở nơi nào đó tốn thời gian với chúng ta!
Thẩm Minh Thu tức giận gào thét:
- Khương Phàm, giao Vĩnh Hằng Chi Linh ra, các ngươi còn có thể sống, nếu không Vô Hồi thánh địa sẽ biến thành mục tiêu thảo phạt của toàn bộ thánh địa Tây Bộ.
Tiêu Lạc Lê cao giọng hô to:
- Khương Phàm, đi ra ngay! Ngươi không thể nào đem Vĩnh Hằng Chi Linh mang ra khỏi Vĩnh Hằng Thánh Sơn! Giao ra!
Các phương cũng bắt đầu la lên, nhưng dãy núi tĩnh mịch, từ đầu đến cuối không có người xuất hiện.
Lúc này... Con đường không gian bắt đầu lấp lóe, có xu thế đóng lại.
Đây là các trưởng bối phía ngoài nhắc nhở bọn hắn nên rời khỏi! Không quan tâm tình huống trên Vĩnh Hằng thánh địa như thế nào, đều phải tuân thủ kỳ hạn ba tháng một cách nghiêm chỉnh!
- Đi đi đi, đừng đợi nữa, một khi Vĩnh Hằng Thánh Sơn đóng lại, chúng ta sẽ phải vây ở chỗ này chờ chết.
Có người kìm nén không được, phóng tới con đường không gian.
Một người dẫn đội, những người khác lần lượt đuổi theo.
Tô Lăng quay đầu nhìn con đường bắt đầu ảm đạm:
- Chúng ta...
- Chờ! Đợi thêm!
Tô Triệt dùng sức nắm tay, hắn tin tưởng Khương Phàm khẳng định đang chỗ tối, chẳng qua là muốn kiên trì đến một khắc cuối cùng mới chạy ra ngoài.
- Chờ!
Bọn người Tiêu Lạc Lê cũng kiên trì.
- Chúng ta đi thôi, đừng chờ nữa.
Giọng Triệu Thắng trầm thấp.
Vẫn không có phát hiện đệ tử Hồn Thiên thánh địa, một kẻ đều không có.
- Chết hết rồi sao. Khương Phàm, ngươi điên rồi.
Vẻ mặt Thái Long nghiêm trọng.
Toàn bộ người của Linh Kiếp thánh địa phóng tới con đường không gian, rời khỏi Vĩnh Hằng Thánh Sơn.
- Khương Phàm đã chạy?
- Lúc nào?
- Nửa tháng trước đó?
Cường giả các phương đi ra đều trừng to mắt, khó có thể tin được.
Không phải nói bọn người Tô Triệt đã ở nơi đó một mực chờ lấy sao?
Chẳng lẽ, bọn người Khương Phàm đã sớm sớm chạy ra ngoài trước khi Tô Triệt đuổi tới sao?
Quả quyết như thế sao!
- Xảy ra chuyện gì? Bọn hắn đã gây ra họa gì?
Tất cả Thánh Chủ đều cảm thấy kỳ lạ mà hỏi, bỗng nhiên có dự cảm bất tường.
Có người hô to:
- Vô Hồi thánh địa sát hại số lượng lớn thiên tài Huyền Nguyệt hoàng triều!
Cái gì?
Cường giả thánh địa các phương đều đồng loạt nhìn về phía Nhân Hoàng Huyền Nguyệt.
Ngưu bức thật, cũng dám khiêu chiến Huyền Nguyệt hoàng triều tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn, còn trực tiếp giết người?
Nhưng, Huyền Nguyệt có thể sẽ như thế nào đây?
Dù sao Vô Hồi thánh địa cũng là thánh địa, lại là thánh địa Nam Bộ, khoảng cách quá xa xôi, Huyền Nguyệt hoàng triều nhiều nhất sẽ chỉ là khiển trách, không dám trực tiếp tuyên chiến.
Hắc hắc, giết thì tốt.
Huyền Nguyệt hoàng triều tổn thất mấy thánh văn thiên tài, đối thánh địa Tây Bộ bọn hắn mà nói thì nên tính là chuyện tốt.
Có người lại hô to:
- Vô Hồi thánh địa còn cướp đi Vĩnh Hằng Chi Linh!
- Cái gì? Hỗn đản! Không biết xấu hổ?
- Để bọn hắn tiến vào Vĩnh Hằng Thánh Sơn đã là ban ân, còn dám nhúng chàm Vĩnh Hằng Chi Linh?
Thánh địa các phương tức giận.
- Vô Hồi Thánh Chủ đáng chết, trước đó còn giả vờ rất giống!
Lúc này, con đường không gian nhanh chóng ảm đạm, bọn người Tiêu Lạc Lê, Tô Triệt ở tại thời khắc cuối cùng cũng xông ra Vĩnh Hằng Thánh Sơn.
- Người đâu! Chớ nói với ta đã sớm chạy!
Giọng Tiêu Lạc Sư tức giận quanh quẩn trong núi rừng.
- Chạy nửa tháng rồi? Bọn hắn hẳn là đã chạy trước khi chúng ta đuổi tới lối ra.
Tô Triệt bất đắc dĩ thở dài, nếu như lúc ấy không giải thích cùng bọn người Thẩm Minh Thu quá nhiều, nói không chừng còn có thể ngăn chặn Khương Phàm.
- Quá xảo quyệt.
Thẩm Minh Thu tức giận, nửa tháng, chỉ sợ Vô Hồi thánh địa đều đã trở lại La Phù sơn mạch.
Lữ Lương Nhân lắc đầu:
- Chuyến đi Vĩnh Hằng Thánh Sơn lần này, Vô Hồi thánh địa thắng lớn nhất, không biết Thánh Chủ có hối hận khi mời bọn hắn đến Tây Bộ hay không.
- Trở về đi.
Tô Triệt nhắm mắt lại, cười khổ lắc đầu.
Vô cùng không cam tâm, nhưng chuyện đã thành, kết cục đã định, cũng chỉ có thể chấp nhận.
- Tô Triệt! Dừng lại! Có một số việc ngươi vẫn nên giải thích rõ ràng!
Tiêu Lạc Sư đột nhiên hô to, đằng đằng sát khí tiếp cận Tô Triệt.
Mấy người Lục Bình Yên cũng đều lộ ra ý lạnh, mười hai người đi đến, vậy mà chỉ đi ra năm người, tính luôn cả Thượng Thương Thiên Tước, bọn hắn đã chết tám tên.
Mặc dù Khương Phàm đáng giận, nhưng Đại Diễn thánh địa mới là kẻ cầm đầu.
- Phụ hoàng!
Tiêu Lạc Lê hướng về bầu trời phương xa, cao giọng bẩm báo:
- Tô Triệt tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn vô cớ khiêu khích, còn liên thủ Vô Hồi thánh địa thiết lập ván cục vây bắt chúng ta, để Thôi Ngọc Sơn và nhiều người khác chết thảm.
- Ồ? Không phải Vô Hồi thánh địa sao, làm sao biến thành Đại Diễn thánh địa rồi?
Sơn lâm náo nhiệt an tĩnh lại, các phương đều rất kinh ngạc.
Đây cũng không phải là chuyện nhỏ.
Đại Diễn thánh địa là tôn chủ Tây Bộ, cho tới nay đều là đại biểu các đại thánh địa Tây Bộ cùng Huyền Nguyệt hoàng triều kết giao, giữa lẫn nhau chưa bao giờ phát sinh qua mâu thuẫn.
Làm sao lại đột nhiên khiêu khích giết người?
Các túc lão Đại Diễn thánh địa hai mặt nhìn nhau, đây cũng là vu oan hãm hại đi.
Tô Triệt làm việc cẩn thận, làm sao có thể phạm sai lầm như thế này được.
Ánh mắt Nhân Hoàng Huyền Nguyệt dần dần lăng lệ, khí thế kinh khủng tràn ngập từ trên thân Thương Thiên Tước, cách rất xa tiếp cận Tô Triệt trong rừng rậm.
Nhưng không chờ hắn mở miệng, Tô Triệt cười lạnh hai tiếng:
- Đưa Nhân Hoàng một cái tên, Tô Thiên Tịch! Đưa Nhân Hoàng hai chữ, báo ứng!
- Lớn mật! Ngươi dám nói chuyện với Nhân Hoàng như thế!
- Tô Thiên Sóc, ngươi chính là dạy hài tử như thế này?
Tướng lĩnh hoàng triều bên trên Thương Thiên Tước trước hết nhất giận dữ mắng mỏ, ngay cả Tô Thiên Sóc đều giữ vững tôn kính đối với Nhân Hoàng,
Chương 867 Nơi nơi đều nghi hoặc
một tên hài tử mười mấy tuổi cũng dám lớn lối như thế. Nhân Hoàng giơ tay lên một cái, ngăn lại bọn hắn, nhìn chằm chằm Tô Triệt, nhưng không có nói tiếp.
- Chúng ta sẽ ở Đại Diễn thánh địa, chờ đợi Nhân Hoàng giá lâm!
Tô Triệt mang theo Tô Lăng và những người khác rời khỏi, để lại cường giả các phương không hiểu thấu.
- Ngươi vừa mới nói Tô Thiên Tịch?
Tô Thiên Sóc đợi Tô Triệt trở lại trước mặt mình, sắc mặt đã trở nên vô cùng nghiêm trọng.
- Nhị gia còn sống! Bị vây lại tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn một trăm hai mươi năm!
Tô Triệt đem da thú đưa đến trên tay phụ thân, thấp giọng nói:
- Năm đó chính là Tiêu Thánh Hùng hại chết ngài ấy, hại chết các đệ tử thánh địa!
Tô Thiên Sóc nắm chặt quyển da thú, đáy mắt hiện lên tia sắt lạnh, nhìn phía lôi vân thật lớn nơi xa, cách mấy chục dặm, cùng Nhân Hoàng đối mặt.
Các túc lão Đại Diễn thánh địa trao đổi ánh mắt, sau khi hết khiếp sợ lại lên cơn giận dữ. Từng người đều nắm chặt nắm đấm, trợn nhìn.
Thảm kịch một trăm hai mươi năm trước đến bây giờ vẫn còn giống như là vết sẹo, để lại ở trên thân Đại Diễn thánh địa. Bọn hắn cho tới nay cũng không hề hoài nghi chuyện có vấn đề gì hay không, lại càng hoài nghi Tử Dương thánh địa, không nghĩ tới lại là Huyền Nguyệt hoàng triều cùng bọn hắn kết giao thân mật.
- Bầu không khí hơi là lạ.
- Tô Triệt vừa mới nói là Tô Thiên Tịch?
- Hình như Tô Thiên Sóc có một ca ca tên Tô Thiên Tịch. - Tô Thiên Tịch thế nào, không phải đã chết tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn sao?
- Tại sao Tô Triệt lại nhắc đến người đã chết kia, còn chất vấn Nhân Hoàng Huyền Nguyệt?
- Sắc mặt Tô Thiên Sóc hơi khó coi nhỉ.
Các túc lão thánh địa Tây Bộ khác đều nhỏ giọng nói nhỏ.
- Tô Thiên Tịch? Báo ứng?
Bọn người Tiêu Lạc Lê không hiểu thấu, ngóng nhìn bầu trời lôi vân.
Nơi đó lại rất an tĩnh, phụ hoàng bị hai câu nói ngắn ngủi này trấn trụ?
- Hoàn Nhan Liệt đâu, một người đều không có đi ra sao?
Hồn Thiên Thánh Chủ không có tâm tư để ý tới chuyện Tây Bộ, hắn là đang chờ các đệ tử của hắn, chính là đang chờ tin tức Thiết Long cổ thụ.
- Vô Hồi thánh địa đáng chết!
Các túc lão Hồn Thiên thánh địa tức giận không kiềm chế được, quá độc ác, quá độc ác, một người cũng đều không còn sống.
- Đệ tử Hồn Thiên thánh địa đều bị Khương Phàm giết chết?
Linh Kiếp Thánh Chủ đều âm thầm hít một hơi, đám tên điên Vô Hồi kia, đơn giản giống Thánh Chủ bọn hắn như đúc.
Nếu quả thật để Vô Hồi Thánh Chủ làm tôn chủ thánh địa Nam Bộ, chỉ sợ bọn hắn đều không có ngày sống dễ chịu.
Nghiêm Sâm trở lại bên cạnh Linh Kiếp Thánh Chủ, cười lạnh nói:
- Vô Hồi Thánh Chủ đã sớm chạy sao? Không phải nàng kêu gào muốn tới tổ sơn tuyên án Ly Hỏa Thánh Chủ sao, ha ha, đạt được Vĩnh Hằng Chi Linh liền không quan tâm rồi?
Một vị túc lão lắc đầu nói:
- Nàng đã sớm xử lý xong.
- Xử lý xong? Xử lý như thế nào!
Bọn người Triệu Thắng, Thái Long đều hiếu kỳ nhìn Thánh Chủ.
Linh Kiếp Thánh Chủ do dự một lát, mới thở dài nói:
- Ly Hỏa thánh địa bị phế đi, sắp bị Vô Hồi Thánh Chủ khống chế. Nàng đem quốc quân Đan quốc của Lang Gia hoàng triều điều đến Ly Hỏa thánh địa làm Phó Thánh Chủ, mười năm sau chính thức tiếp quản vị trí Ly Hỏa Thánh Chủ, còn đem Khương Hồng Võ đã từng bị Diêm La điện bắt đi suýt chút nữa hành hạ chết, điều đến Ly Hỏa thánh địa, tiếp quản Diêm La điện. Ly Hỏa thánh địa... Ai... Náo nhiệt...
Bọn người Triệu Thắng hít một ngụm khí lạnh, khó có thể tin được mà trao đổi ánh mắt.
Ly Hỏa thánh địa đã được bảo vệ, nhưng lại trở thành Vô Hồi thánh địa đúng không?
Nghiêm Sâm trừng to mắt, nói chuyện đều có chút không lưu loát:
- Tại sao tứ đại thánh địa Trung Ương lại làm ra quyết định ngu xuẩn như vậy!
Có túc lão nghiêm túc cảnh cáo:
- Tứ đại thánh địa Trung Ương há lại để cho đệ tử một ngươi có thể nghị luận?
Linh Kiếp Thánh Chủ nói:
- Vô Hồi Thánh Chủ huyên náo quá hung, tứ đại thánh địa Trung Ương nhất định phải cho thiên hạ thấy tư thái, mà mặc dù Vô Hồi Thánh Chủ chơi xỏ lá, nhưng nương môn nhi kia so với ai khác đều khôn khéo hơn, nắm mọi việc vô cùng tốt.
- Mà, nàng còn làm cam đoan, nếu như sau khi Vô Hồi thánh địa tiếp quản tôn chủ Nam Bộ, trong vòng ba mươi năm không thể nào giải quyết hắc ám Đại Hoang, nàng chủ động từ bỏ vị trí tôn chủ.
- Bọn hắn lại còn là tôn chủ rồi?
Triệu Thắng bọn hắn kinh hô, con mụ điên kia làm tôn chủ? Nói đùa cái gì vậy?!
- Sau mười năm, chính thức tiếp quản vị trí tôn chủ, thực hành quyền lực tôn chủ.
Linh Kiếp Thánh Chủ lắc đầu, thời điểm trước đó Ly Hỏa thánh địa làm tôn chủ, tất cả thánh địa Nam Bộ bọn hắn đều không có đem hai chữ 'Tôn chủ' coi ra gì. Dù sao Ly Hỏa chỉ là thánh địa đan, càng quan trọng hơn là lực ảnh hưởng, mà không phải thực lực chân chính, cho nên bọn hắn chỉ là giữ vững tôn trọng ở ngoài mặt.
Nhưng nhìn tư thế Vô Hồi Thánh Chủ kia, nếu như thật sự trở thành tôn chủ, tuyệt đối sẽ lợi dụng quyền lợi tôn chủ đến cực hạn, đến lúc đó không thể thiếu việc giày vò Linh Kiếp thánh địa cùng Hồn Thiên thánh địa bọn hắn, nhất là sau khi nàng khống chế siêu cấp thánh địa đan như Ly Hỏa thánh địa như thế.
- Vô Hồi Thánh Chủ cam đoan trong vòng ba mươi năm, giải quyết hắc ám Đại Hoang? Nàng lấy ở đâu ra lực lượng?
Thái Long rất kỳ quái, hắc ám Đại Hoang đã kéo dài ngàn năm, nếu như giải quyết dễ dàng, thì cũng sẽ không kéo dài đến bây giờ.
Vô Hồi Thánh Chủ là thật có nắm chắc, hay chỉ nghĩ tới qua vị trí tôn chủ để giày vò thánh địa Nam Bộ?
- Mười năm sau tiếp quản, như thế này chính là trong bốn mươi năm. Ta đoán, sau khi nàng chuẩn bị tiếp quản vị trí tôn chủ, chỉnh hợp tất cả lực lượng thánh địa Nam Bộ, ép đến Đại Hoang thâm uyên.
Linh Kiếp Thánh Chủ nghiêm túc, mặc kệ những thứ kia, dù sao kết cục đã định, Linh Kiếp thánh địa bọn hắn bên này chỉ có thể buông xuôi bỏ mặc.
Chỉ là chuyện Khương Phàm tàn nhẫn sát hại toàn bộ đệ tử Hồn Thiên, để Hồn Thiên thánh địa 'Không người kế tục', Hồn Thiên thánh địa khẳng định sẽ nghĩ hết biện pháp báo thù, cái này tất nhiên sẽ mang đến biến cố to lớn cho việc thánh địa Nam Bộ chỉnh hợp sắp đến.
Chương 868 Khổng Tước Sơn
Mà, Ly Hỏa Thánh Chủ sẽ ngoan ngoãn thỏa hiệp sao?
Quốc quân Đan quốc có thể trấn được thánh địa sao?
Ly Hỏa thánh địa lại sẽ làm thế nào chống cự quốc quân Đan quốc cùng Khương Hồng Võ?
Nói không chừng, lại sẽ là một trận gió tanh mưa máu.
Lúc này, giọng Tô Thiên Sóc quanh quẩn toàn trường:
- Vĩnh Hằng Thánh Sơn phong bế, chờ mong trăm năm sau lại mở ra!
Tất cả chủ nhân thánh địa cũng đều đi đến phía trước, tuyên bố Vĩnh Hằng Thánh Sơn phong bế với các phương.
Tô Thiên Sóc nhìn chằm chằm xa xa Nhân Hoàng Huyền Nguyệt, không nói thêm nửa câu gì, trực tiếp mang theo bọn người Tô Triệt rời khỏi.
- Phụ hoàng, Tô Thiên Tịch là ai?
Bọn người Tiêu Lạc Lê trèo lên Thượng Thương Thiên Tước, vô cùng không hiểu.
Nhân Hoàng Huyền Nguyệt nhìn qua phương hướng bọn người Tô Thiên Sóc rời khỏi, không có trực tiếp trả lời, mà là lạnh nhạt chất vấn:
- Thu hoạch của các ngươi đâu?
- Chúng ta bị Vô Hồi thánh địa liên tục tính toán...
Tiêu Lạc Sư gian nan mở miệng.
Tiêu Lạc Lê vội vàng nói:
- Phụ hoàng, Khương Phàm của Vô Hồi thánh địa có vấn đề lớn. Nhi thần lấy cảnh giới cửu trọng thiên thúc giục Chu Tước pháp chỉ, lại bị hắn tuỳ tiện bắt lấy, không có thương tổn đến hắn một phân một hào.
Nhân Hoàng thu hồi ánh mắt, lạnh lùng quét mắt nhìn nàng một chút, lại nhìn về phía bọn người Lục Bình Yên.
Lục Bình Yên, Lư Kinh Vĩ, Lăng Thất Tung vội vàng nói:
- Ngàn lần chính xác! Khương Phàm thật là không hề bị tổn thương một sợi tóc nào! Thực lực của hắn mạnh vô cùng, mạnh không thể tưởng tượng nổi!
- Đám đệ tử Vô Hồi thánh địa kia cũng đều có gì đó quái lạ, tạo thành pháp trận vây khốn Vĩnh Hằng Chi Linh, đồng thời còn chống đỡ hai ba mươi người chúng ta liên thủ tấn công mạnh.
Nhân Hoàng lạnh lùng nói:
- Linh văn của hắn là gì?
- Không biết.
- Ngay cả linh văn cũng không biết?
- Thú linh văn loại hỏa điểu, nhưng rất khó phán đoán cụ thể là loại hỏa điểu nào.
Tiêu Lạc Lê liên tưởng qua các loại 'Thánh linh văn' hỏa điểu có thể kích phát ra, nhất là loại có được huyết mạch Chu Tước Phượng Hoàng, đều liên lạc không được cùng Khương Phàm.
- Huynh muội các ngươi, về hoàng thành tu dưỡng, chờ sau khi tiến vào Linh Hồn cảnh, trực tiếp đi đến Nam Bộ điều tra Vô Hồi thánh địa, điều tra Khương Phàm.
Nhân Hoàng không có quá mức coi trọng, mà nhìn qua phương hướng Tô Thiên Sóc rời khỏi, đây mới là chuyện hắn cần chú ý.
Chẳng lẽ Tô Thiên Tịch còn chưa chết?
Hay là trước khi Tô Thiên Tịch chết đã để lại thứ gì tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn, bị bọn người Tô Triệt tìm được?
Mặc dù Đại Diễn thánh địa không dám công nhiên tuyên chiến Huyền Nguyệt hoàng triều, nhưng rất có thể sẽ khai thác những phương thức khác, trả thù Huyền Nguyệt hoàng triều.
Nếu như hắn xử lý không đúng, rất có thể sẽ khiến cho Huyền Nguyệt hoàng triều cùng Đại Diễn thánh địa, thậm chí cả liên minh Thánh Địa Tây Bộ chuyển biến xấu.
- Nhi thần lĩnh mệnh.
Tiêu Lạc Lê cùng Tiêu Lạc Sư tự mình trao đổi ánh mắt, đều rất kinh ngạc.
Bọn hắn tổn thất bảy vị thiên kiêu, đây chính là đại sự vô cùng nghiêm trọng, rất có thể tông môn thế tộc các nơi sẽ thừa cơ chỉ trích hoàng thất, nhưng phụ hoàng lại không chút để ý. Đối với Khương Phàm, cũng chỉ là an bài điều tra?
Thế nhưng Khương Phàm đã tiếp nhận Chu Tước pháp chỉ của bọn hắn cơ mà?!
Tô Thiên Tịch là ai? Trả thù lại là chuyện gì?
Thương Huyền, Bắc Bộ!
Khương Phàm dựa theo linh vũ chỉ dẫn, bôn ba hơn hai trăm ngàn dặm, rốt cuộc cũng đi tới điểm cần đến.
Là một dãy núi rộng lớn.
- Chính là chỗ này?
Khương Phàm nhìn về phương xa, núi non chập chùng, giống như đại dương mênh mông, vô cùng rung động.
Đặc điểm rõ rệt nhất chính là núi cao đặc biệt nhiều, thẳng vào mây xanh, bao la hùng vĩ.
- Vẫn là thế giới bên ngoài đặc sắc.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu chở Khương Phàm bay lượn giữa bầu trời.
Trong khoảng thời gian này mặc dù nó làm lao động tay chân cho Khương Phàm, nhưng là chim, cảm giác điên cuồng lao vùn vụt hơn hai trăm ngàn dặm thật sự là quá sung sướng.
Trên đường đi, gặp được rừng mưa mênh mông, thảo nguyên bằng phẳng, còn có sa mạc nóng bức.
Nhìn thấy thành trì nguy nga, thôn trấn yên tĩnh, còn gặp được tông môn giống như tiên cảnh. Gặp được thương đội lao vụt, gặp được con người náo nhiệt, còn gặp được vương quốc hoàng triều chinh chiến.
Đất trời bao la, thế giới đặc sắc.
Giọng Khổng Tước Ngũ Sắc vang lên trong ý thức Khương Phàm:
- Đem đồ buông xuống, quay người rời khỏi. Chỉ cần ngàn dặm ngươi không quay đầu lại, hai cây linh vũ liền sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, chừng nào ngươi cần thì dùng đến nó.
- Nơi này là nơi nào? Được rồi, coi như ta chưa nói.
Khương Phàm đem trứng ngọc trong thanh đồng tiểu tháp phóng tới trong tán cây trước mặt, phân phó tặc điểu rời khỏi.
Trứng ngọc dần dần tỏa ra ánh sáng rực rỡ, càng ngày càng sáng tỏ, giống như là một mặt trời nhỏ, nở rộ tại tán cây.
Rất nhiều Linh Cầm, mãnh thú đều bị hấp dẫn, nhưng lại đều không dám tới gần.
Khí tức này đối với bọn chúng mà nói tựa như là chủng cấm kỵ.
Sau đó không lâu, sâu trong mây mù xa xôi, một con Khổng Tước tôn quý xuất hiện, ánh sáng ngũ sắc chiếu thấu đất trời, tản ra uy thế kinh khủng.
Giống như là Yêu Vương đi tuần, những nơi đi qua, tất cả Linh Cầm, mãnh thú đều nhao nhao quỳ lạy.
Khổng Tước đi đến tán cây, xoát lên tia sáng ngũ sắc, đem trứng ngọc bắt được ở không trung.
Trứng ngọc tăng vọt ánh sáng, ngưng tụ ra hư ảnh Khổng Tước Ngũ Sắc tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn kia.
- Đây là con của ta, huyết mạch thuần chính.
Khổng Tước nơi xa tới tiếp được trứng ngọc:
- Tại sao lại muốn đưa ra đây?
- Vạn Linh Huyết Thụ trùng sinh tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn, bị Di Lạc cổ địa đoạt được, hiện đã bị mang ra khỏi Vĩnh Hằng Thánh Sơn.
- Vạn Linh Huyết Thụ? Vì sao không ngăn cản!
- Đám ngu xuẩn Vĩnh Hằng Thánh Sơn kia làm thỏa hiệp. Di Lạc cổ địa bày ra tư thái liều chết bảo vệ, Yêu tộc Thánh Sơn không muốn bởi vì chuyện này mà khai chiến nữa, cho nên cuối cùng quyết định Thánh Sơn đem Vạn Linh Huyết Thụ ném tới bên ngoài, để Yêu tộc bên ngoài phụ trách xử lý.
- Tuy nhiên, Di Lạc cổ địa lại như có mưu đồ khác, trước khi có được Vạn Linh Huyết Thụ, bọn hắn đã chuẩn bị đem các loại chí bảo trấn tộc như Hư Thiên Kính, Hồ Lô Càn Khôn, Trường Sinh Đao đưa cho các tộc nhân rời khỏi.
Chương 869 Các phương chú ý
Khổng Tước từ nơi xa tới trầm mặc một lát, nói:
- Trong khoảng thời gian này xác thực thần giáo hoạt động rất tấp nập, không chỉ có tấp nập chinh chiến Bách Tộc chiến trường, còn đang bí mật điều tra chuyện gì đó. Các đại hoàng đạo Thương Huyền cũng bắt đầu cảnh giác.
- Điều tra chuyện gì?
- Còn không có tra được, nhưng hẳn là không nhỏ. Mà, đại lục khác, cùng cường tộc hải vực, gần đây đều điều động tới rất nhiều cường giả, cũng đang bí mật điều tra cái gì đó. Ta có dự cảm, Thương Huyền xảy ra đại sự.
- Những chuyện này chính các ngươi đau đầu đi, ta đưa hài tử ra là để cho các ngươi toàn lực bồi dưỡng, cũng hi vọng các ngươi cảnh giác Vạn Linh Huyết Thụ.
- Ngươi yên tâm, chúng ta bây giờ đang cần lực lượng. Chỉ cần huyết mạch nó đủ mạnh thì sẽ không bị mai một.
- Thuận tiện nhắc nhở các ngươi, huyết mạch Chu Tước đã trùng sinh.
- Cái gì? Ở nơi nào!
- Lấy hình thức linh văn xuất hiện ở trên thân Nhân tộc, nhưng có thể trưởng thành hay không, bây giờ còn không xác định.
- Người nào? Ở nơi nào?
- Nam Bộ, Vô Hồi thánh địa, kỳ danh Khương Phàm!
Khổng Tước Ngũ Sắc Thánh Sơn dần dần tản ra tia sáng, hội tụ đến bên trong trứng ngọc.
Răng rắc giòn vang, trứng ngọc phá vỡ.
Một con Tiểu Khổng Tước non nớt đang co quắp ở bên trong, nằm ngáy o o.
- Huyết mạch Chu Tước! Ngàn năm trước, nó đã từng tái hiện qua. Lần này là luân hồi, hay là ngẫu nhiên?
Khổng Tước Ngũ Sắc ngăn chặn trứng ngọc, ngóng nhìn phương nam.
Các đại châu gần đây hoạt động bí ẩn, có thể có liên quan cùng chuyện này hay không?
- Một nghìn dặm!
Khương Phàm đi đến sâu trong sa mạc, nhắc nhở linh vũ ở trong ý thức.
- Một cây linh vũ có thể bảo vệ linh hồn ngươi, thay ngươi chống cự một kích trí mạng. Một cây linh vũ có thể làm vũ khí, chỉ cần hỏa diễm thôi động liền có thể bảo đảm tính mệnh của ngươi. Bọn chúng đều thuộc về ngươi.
Sau khi giọng Khổng Tước Ngũ Sắc biến mất, trong linh vũ bên trong thức hải cùng khí hải cũng đều thu liễm ánh sáng, lâm vào yên lặng.
Khương Phàm trầm mặc một lát, đột nhiên mắng một câu ở bên trong ý thức hải:
- Lão yêu bà!
Linh vũ yên lặng, không có chút phản ứng nào.
- Cút ra đây!
Khương Phàm lại đợi, kết quả vẫn không có phản ứng gì.
Tặc điểu hỏi:
- Bây giờ an toàn chưa?
Khương Phàm gật đầu.
An toàn!
- Ngươi tự đi đi!
Tặc điểu ném Khương Phàm xuống, không kịp chờ đợi gào to:
- Mau đưa Thái Dương đồ đằng cho ta, ta muốn dung hợp nó, ta muốn lực lượng Kim Ô.
- Ngươi xác định có thể khống chế được?
- Điểu gia ta xem như liều mạng, cũng phải khống chế.
- Kiềm chế một chút, đừng quá sốt ruột, nếu thực sự không được... Đổi ta đi thử một chút.
- Nghĩ hay lắm, nhanh lên.
Khương Phàm lấy Thái Dương đồ đằng to lớn từ trong thanh đồng tiểu tháp ra, hướng tới mặt trời.
Tinh không vạn lý, mặt trời chướng mắt, thiêu nướng sa mạc rộng lớn.
Sóng nhiệt bốc hơi trong sa mạc, không gian vặn vẹo cứ như một cái luyện lô khổng lồ, ngoại trừ Yêu thú Linh Cầm loại hỏa diễm ra, nơi này cơ hồ không nhìn thấy những sinh linh khác.
Thái Dương đồ đằng tắm rửa dưới ánh mặt trời, rất nhanh đãcó dấu hiệu thức tỉnh.
Vòng biên giới đồ đằng đã nở rộ lên cường quang, sáng tỏ chói mắt lại nóng bỏng, giống như muốn hòa tan.
Ánh sáng dọc theo vết tích đồ đằng mở rộng vào bên trong, những nơi đi qua, bụi bặm đều được rũ bỏ.
Khương Phàm, tặc điểu đều nín thở định thần, ánh mắt sáng rực nhìn thât kỹ.
Đồ đằng rất nhanh đã 'Thắp sáng' toàn bộ, ánh sáng hừng hực, dâng lên liệt diễm.
Tam Túc Kim Ô đang 'Mở mắt' trong ánh lửa vặn vẹo, trong chớp mắt, một uy thế cổ lão mênh mông mãnh liệt phóng thích, quét sạch sa mạc, nhấc lên cuồng sa đầy trời.
- Tỉnh! Tỉnh rồi!
Tặc điểu kích động kêu to, rõ ràng cảm nhận được huyết mạch xao động.
Ầm ầm!
Trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng vang trầm muộn, quanh quẩn trên trời cao, hư vô mờ mịt.
Giống như đã vang lên, lại hình như chỉ là ảo giác.
Nhưng Khương Phàm và Hỏa Diễm Huyễn Điểu đều mặt mũi tràn đầy cuồng nhiệt, đó là đáp lại! Là đáp lại đến từ mặt trời!
Lúc này, Tam Túc Kim Ô bên trong Thái Dương đồ đằng lại phát ra tiếng gáy to chân thực.
m thanh vang xa ngàn dặm, toàn bộ sa mạc trở nên yên tĩnh, cũng làm cho tất cả Linh Cầm cảm nhận được kinh dị không hiểu thấu.
Thái Dương đồ đằng oanh minh, phóng lên tận trời, ánh sáng sôi trào trong nháy mắt, mở ra mấy vạn métở trên thiên khung , xen lẫn thành pháp trận đồ đằng to lớn hơn.
Giữa đất trời vang lên âm thanh cầu nguyện, khi thì to lớn như vạn dân lễ bái, kính sợ Thiên Thần, khi thì phiêu hốt, nỉ non nói lời thành kính như xa xưa.
- Nhanh, còn chờ cái gì.
Khương Phàm cao giọng la lên.
- Trông coi cho ta!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu bay lên không, hóa thành huyết châu, linh châu, giao thoa vờn quanh, lao đến Thái Dương đồ đằng.
Mặt trời giữa trời, nhiệt độ bắt đầu tăng cường, không chỉ là vùng sa mạc này mà là đại địa Bắc Bộ, cũng không chỉ là Thương Huyền đại lục, mà là tác động đến đại thế giới mênh mông.
Giờ khắc này, tất cả sinh linh đều có cảm giác khó nói nên lời, theo bản năng mà nhìn qua phía bầu trời.
Ngay cả những lão tổ đang ngủ say kia cũng mở mắt trong quan tài cổ tại bí cảnh, ngắm nhìn mặt trời cổ lão phía trên trời cao.
Thái Dương đồ đằng vắt ngang bầu trời, cùng mặt trời sinh ra cộng minh.
Cuồn cuộn ánh sáng từ mặt trời nở rộ, tràn ngập đất trời giáng lâm.
Tinh hoa mặt trời vô tận được vẩy xuống.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu đầu tiên là dung nhập Kim Ô, sau khi ổn định, nó dần dần lan tràn về toàn bộ đồ đằng.
Nó quá kích động!
Đây đúng là Thượng Cổ Kim Ô, mênh mông uy lực Kim Ô đang tư dưỡng huyết châu của nó, mà tinh hỏa đến từ mặt trời cũng đang cường đại nó linh châu.
Nó thậm chí cảm giác mình lại sắp đột phá rồi!
Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là biến đổi!
Là biến đổi phi phàm còn siêu việt hơn Thánh Nhân Quả!
- Dung hợp được thật? Đây chính là đại cơ duyên. Hỏa Diễm Huyễn Điểu, ngươi gặp được ta là phúc của ngươi. Ta gặp được ngươi cũng là phúc của ta.
Khương Phàm phấn chấn lại kích động, sau khi xác định trong sa mạc không có Yêu thú lui tới, hắn cũng phóng tới không trung, bay đến Thái Dương đồ đằng hấp thu hỏa tinh mặt trời.
Chương 870 Đột phá Linh Hồn cảnh
Bởi vì hắn đã dung hợp qua 'Thái Dương Thánh Hỏa', cũng tu luyện Thái Dương Thánh Quyền, Thái Dương Chiến Y. Vừa vặn hấp thu Thái Dương Tinh Hỏa chân chính đến cường đại bọn chúng.
Thế giới hôm nay nhất định không còn bình tĩnh nữa, bởi vì mặt trời không có hạ xuống, mặt trăng lại đúng hạn dâng lên.
Nhật nguyệt cùng tồn tại!
m Dương cùng tồn tại!
Toàn bộ thế giới đều bởi vì cảnh tượng kỳ diệu hiếm thấy này mà oanh động!
Có đại năng tế tự tiên tổ, có Thánh Nhân thôi diễn thiên cơ, có Thần Linh nhìn trộm m Dương, càng có Cự Yêu Đại Ma tế bái thiên địa.
Bọn hắn vừa chấn kinh, vừa tức giận, thậm chí hoài nghi có phải tai nạn to lớn nào phát sinh hay không.
Làm chỗ đầu nguồn, Thái Dương đồ đằng bao phủ sa mạc khiến cho nhiệt độ tăng vọt, so bình thường tăng lên chí ít hai mươi độ, ảnh hưởng vô số sinh linh sa mạc.
Một mực đến buổi chiều ngày thứ hai.
Rốt cuộc Thái Dương đồ đằng cũng thức tỉnh toàn diện, cũng triệt để cùng Hỏa Diễm Huyễn Điểu dung hợp.
- Thoải mái thật. Cảm giác này... Quá kỳ diệu... Ta giống như là mặt trời nhỏ.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu từ không trung xuống tới, mặt mũi tràn đầy hạnh phúc.
Đồ đằng khổng lồ biến mất, biến thành đường vân mặt trời phức tạp xuất hiện ở trên trán của nó.
Màu vàng rực rỡ, chiếu lấp lánh, giống như là linh văn của con người.
- Chúc mừng. Ngươi cảm ngộ tốt nhất, thuận tiện giúp ta trông coi.
Khương Phàm cũng thu hoạch không ít, là thời điểm đột phá đến Linh Hồn cảnh.
- Ngươi cứ làm của ngươi, có Điểu gia ở đây, ai cũng đừng nghĩ quấy rầy đến ngươi.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu bây giờ đã tự tin không gì sánh được, không chỉ có cảnh giới lần nữa đột phá, Thái Dương đồ đằng càng đã hoàn toàn dung hợp đến trên người nó. Chỉ cần có ánh nắng, đồ đằng có thể tự động hấp thu năng lượng, nó thậm chí còn có thể thông qua tế tự, mượn đồ đằng dẫn dắt uy lực thái dương.
Quá mạnh!
Quá làm cho chim bành trướng!
- Ta nên dùng Bách Chuyển Linh Nguyên Đan hay là dùng Chu Tước Yêu Hồn Hoa đây?
Khương Phàm đang muốn luyện chế Bách Chuyển Linh Nguyên Đan, lại đột nhiên do dự.
Rốt cuộc là dùng Linh Nguyên Đan đột phá, hay là trực tiếp dùng Chu Tước Yêu Hồn Hoa?
Nếu không, trước tiên dùng Bách Chuyển Linh Nguyên Đan đột phá đến Linh Hồn cảnh, lại dùng Chu Tước Yêu Hồn Hoa biến đổi huyết mạch? Như thế này còn có thể thuận thế đem cảnh giới tăng lên tới Linh Hồn cảnh nhị trọng thiên.
Khương Phàm vừa quyết định xong, Đan Hoàng đã chỉ đạo trong đầu của hắn:
- Đề nghị của ta là dùng Chu Tước Yêu Hồn Hoa trước.
- Vì sao?
Khương Phàm khiêm tốn lắng nghe.
- Linh Nguyên cảnh tiến đến Linh Hồn cảnh vô cùng mấu chốt, bởi vì liên quan đến biến đổi linh hồn của ngươi! Trong quá trình đột phá này, quan trọng nhất chính là cải tạo linh nguyên, chỉ dẫn nó cùng linh hồn sinh ra liên hệ. Có thể liên hệ tới trình độ nào, trực tiếp liên quan đến toàn bộ tình huống linh nguyên cùng linh hồn dung hợp tại Linh Hồn cảnh.
- Nói như vậy, giữa lúc ngươi trưởng thành tại Linh Hồn cảnh, linh nguyên cùng linh hồn có thể dung hợp đến vấn đề nào liền mang ý nghĩa cảnh giới của ngươi có thể trưởng thành đến vấn đề nào.
- Chỉ có thể dung hợp một nửa, ngươi liền dừng bước tại Linh Hồn cảnh trung giai, dung hợp hơn phân nửa, dừng bước tại cao giai, chỉ có triệt để dung hợp, đem linh hồn đều biến thành thú hồn, mới có thể đạt tới linh hồn đỉnh phong, đụng vào Sinh Tử chi cảnh.
- Cho nên, trong lúc Linh Nguyên cảnh biến đổi đến Linh Hồn cảnh có sinh ra liên hệ, liền cực kỳ quan trọng.
- Mặc dù Bách Chuyển Linh Nguyên Đan là lựa chọn tốt, nhưng Chu Tước Yêu Hồn Hoa càng là lựa chọn hoàn mỹ hơn. Nó là Hồn Hoa, có thể kích thích linh nguyên cùng linh hồn giao hòa sâu hơn. Nó còn có khí tức Chu Tước Hồn Hoa, đã có thể cường đại huyết mạch của ngươi, lại có thể thăng hoa linh văn của ngươi.
- Cứ như vậy, hai tác dụng lớn sẽ còn lần nữa tăng tiến linh nguyên của ngươi cùng linh hồn giao hòa. Mà, trong lúc này ngươi còn cần tu luyện Bát Cấm Thánh Thiên Quyết, lắng đọng bản thân.
- Có Chu Tước Yêu Hồn Hoa vào trong huyết mạch, linh hồn và linh văn đã có ba tác dụng quang trọng, xác xuất ngươi thành công lắng đọng bản thân mới có thể càng lớn, cũng sẽ càng mạnh.
- Về phần Bách Chuyển Linh Nguyên Đan, ngươi có thể dùng tại Linh Hồn cảnh, cũng có thể đưa cho đệ tử ngươi, Lý Dần, tốc độ hắn phát triển rất nhanh, không đến mấy năm hẳn là sẽ đến Linh Hồn cảnh.
- Ta dùng Chu Tước Yêu Hồn Hoa!
Khương Phàm quả quyết làm ra lựa chọn.
- Linh Hồn cảnh là giai đoạn rất đặc thù, có một ít người trưởng thành rất nhanh, có một ít người cũng rất gian nan, mấu chốt là ở việc trong lúc Linh Nguyên cảnh đột phá đến Linh Hồn cảnh phải có đại cơ duyên, linh nguyên cùng linh hồn liên hệ phải càng sâu.
Sau khi Khương Phàm nói cám ơn với Đan Hoàng, hắn liền xuất ra Chu Tước Yêu Hồn Hoa.
Gốc Hồn Hoa vô này cùng yêu diễm.
Từ phiến lá đến cánh hoa đều đỏ tươi như máu, phiến lá dài nhỏ, kéo dài tới các nơi, chợt nhìn giống như một con hỏa điểu đang giương cánh. Đóa hoa thoạt nhìn như đang nở rộ, kỳ thật bao quanh trong nụ hoa to lớn mới thật sự là Hồn Hoa.
- Trong nụ hoa có năm đóa hoa nhỏ, hẳn là Chu Tước Yêu Hồn Hoa cấp cao nhất, trách không được có thể ảnh hưởng đến bình chướng không gian của Vĩnh Hằng Thánh Sơn.
Đan Hoàng năm đó lấy được mới là ba đóa hoa nhỏ, đã coi như là phẩm loại cao cấp.
- Trực tiếp dùng sao?
- Dùng nội tu công quyết chỉ dẫn là được.
- Uy!! Khương Phàm!! Ngươi đang lầm bầm gì đấy?
Hỏa Diễm Huyễn Điểu bỗng nhiên hô to, gia hỏa này đang nói thầm cái gì vậy?
- Giúp ta trông coi, ta muốn bế quan.
Khương Phàm đem Chu Tước Yêu Hồn Hoa phóng tới trước mặt, vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh hấp thu.
Đầu tiên muốn kích thích linh văn thăng hoa, thăng hoa đến Chí Tôn thánh văn. Lấy linh văn thăng hoa, thôi động cảnh giới tăng lên. Trong quá trình cảnh giới tăng lên, chỉ dẫn linh nguyên cùng linh hồn sinh ra liên hệ. Cùng lúc đó, lấy năng lượng Chu Tước Yêu Hồn Hoa kích phát tiềm lực huyết mạch, thôi động linh nguyên cùng linh hồn tiến một bước dung hợp.
Quá trình biến đổi này sẽ vô cùng phức tạp, cần Khương Phàm hết sức chăm chú, cẩn thận trưởng thành.
- Từ từ sẽ đến, đừng có gấp.
Hỏa diễm huyễn biến thành Thương Viêm Hỏa Nha, xoay quanh tại năm trăm mét không trung, tiếp tục nghiên cứu đồ đằng huyền bí, cũng hấp thu uy lực Kim Ô bên trong, tiếp tục biến đổi huyết mạch.