Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1137 Xích Lân Thôn Thiên Mãng (2)

Đến cấp độ này, không chỉ có mạch máu trở nên càng thêm tráng kiện, lấy tốc độ chảy bảo đảm huyết dịch, duy trì sức sống mênh mông, càng quan trọng hơn là trái tim đã có thay đổi.

Bên cạnh trái tim lại còn sinh ra được trái tim hoàn toàn mới.

Cùng nhau làm phụ trợ, bảo đảm thời điểm hóa thân Yêu Thể, cung cấp đầy đủ lực lượng sinh mệnh.

Khương Phàm rất kích động, loại diễn sinh trái tim thứ hai này thay đổi chuẩn bị bước lên Sinh Tử cảnh, nói cách khác hắn có thể thức tỉnh truyền thừa hoàn toàn mới.

Quả nhiên!

Tiểu Niết Bàn Thuật truyền thừa đã xuất hiện!

Dưới trạng thái sắp chết, có thể kích hoạt tiềm lực huyết mạch, trở lại đỉnh phong trong chớp mắt. Cho dù là thân thể không trọn vẹn, cũng có thể tái tạo hoàn chỉnh. Cho dù là tinh thần uể oải, cũng có thể sinh long hoạt hổ.

Đây chính là chỗ tốt mà trái tim thứ hai mang tới, đây chính là chỗ kinh khủng của Tiểu Niết Bàn Thuật.

Chờ tương lai sau khi huyết mạch tăng cường, còn có Đại Niết Bàn thuật, không chỉ là trạng thái sắp chết, cho dù là chết rồi, cũng có thể phục sinh trong lúc nào đó, dục hỏa mà sinh.

Mà, Chu Tước Yêu Tổ chân chính còn có thể nhiều lần trùng sinh, tương đương với bất tử bất diệt.

- Sư phụ, ngài còn hiểu hơn bao nhiêu đối với Chư Thiên Lục Táng?

Khương Phàm cẩn thận cảm nhận được mỗi một chỗ trên thân thể đều có thay đổi mới lạ, ngạc nhiên này tới quá đột nhiên.

- Bọn chúng là Hồng Hoang cấm thuật, nương theo thế giới thai nghén mà xuất hiện lực lượng hủy diệt. Là nguyền rủa, là tai nạn, hủy thiên diệt địa, chôn vùi thế giới chân chính. Khi thế giới bình ổn phát triển, bọn chúng sẽ yên lặng, nếu đương thời giới xuất hiện nguy cơ, bọn chúng sẽ bị tỉnh lại.

- Sơn Hà Đại Táng là đệ nhất táng Chư Thiên Lục Táng, nếu như thi triển toàn diện, có thể táng diệt toàn bộ thế giới địa tầng, cùng hết thảy sơn hà thai nghén, để thế giới biến thành phế tích. Ngũ đại táng còn lại cũng đều có uy lực và năng lượng, đều có kiếp nạn, có thể hủy diệt một cái bản nguyên của thế giới.

- Ta có thể tìm kiếm được khác ngũ đại táng không?

Bây giờ Khương Phàm chỉ à chạm đến nguồn lực lượng kia đã có chút si mê, nếu như lĩnh ngộ toàn diện, thậm chí có thể khống chế vô tận sơn hà, phất tay táng diệt vạn vật.

- Chư Thiên Lục Táng, phân thuộc thế giới khác nhau, bản nguyên diễn biến tai nạn khác nhau, hẳn là sẽ không tụ tập toàn bộ đến trên người một người. Nhưng...

- Nhưng cái gì?

- Ta chỉ thấy qua lẻ tẻ từ bên trên tư liệu lịch sử mà giới thiệu, vấn đề quá thâm ảo còn không rõ ràng lắm. Loại lực lượng cấm kỵ này cần chính ngươi đi lĩnh hội, tự mình đi thăm dò.

Giọng Đan Hoàng trầm thấp, không nguyện ý nhiều lời.

- Sơn Hà Đại Táng... Ta không kịp chờ đợi muốn nếm thử uy lực của nó.

Khương Phàm yên lặng tính toán, có nên cầm thử một chút với đám người Chí Tôn Kim Thành kia hay không?

Đường đường là Hồng Hoang cấm thuật, vượt cấp mai táng ngũ trọng thiên, hẳn không có vấn đề, cũng không biết có thể mai táng lục trọng thiên hay không.

Tô Lăng yên lặng hấp thu thần lực của khối xương, tư dưỡng huyết mạch.

Bản thể của nàng là Xích Lân Thôn Thiên Mãng, có thể thôn thiên nạp địa, thôn phệ vạn vật, cho nên hoàn mỹ hấp thu tất cả lực lượng đầu khớp xương, ngay cả xương cốt đều triệt để hòa tan.

Sau đó không lâu, thân thể của nàng bắt đầu vặn vẹo, một lần nữa thay đổi thành cự mãng Yêu Thể.

Hình thể tráng kiện, khiến cho người sợ hãi, dài đến trăm mét, yêu khí như máu.

Mỗi phiến lân phiến đỏ hồng đều to lớn, cứng rắn như cối xay vậy.

- Yêu khí thật mạnh. Nàng là Yêu thú nào diễn hóa linh văn sao?

Khương Phàm cẩn thận quan sát, rất khó tưởng tượng Tô Lăng thân thể nhỏ nhắn xinh xắn như vậy lại có thể thay đổi lớn thế.

Giống như lúc trước khi còn ở Linh Nguyên cảnh đã có thể dài đến trăm mét.

Mà loại huyết mạch như Tiêu Phượng Ngô kia chỉ mới có thể đạt tới hai mươi mét thôi.

Ken két...

Sau khi Tô Lăng luyện hóa bảo cốt, một lần nữa lùi về thành hình người.

Từ hơn một trăm mét, cho đến khi hơn một mét, xinh xắn lanh lợi, uyển chuyển mê người, lân đỏ tinh mịn dán chặt thân thể, phác hoạ ra độ cong uyển chuyển mê người.

- Cô có thể mặc y phục vào hay không?

Khương Phàm nhìn mà lắc đầu, vị cô nương này giống như cũng không quan tâm hình tượng của mình lắm.

- Bẩn thỉu, lân phiến của ta chính là y phục!

Tô Lăng lấy ra một chiếc váy đỏ, ở ngay trước mặt Khương Phàm mặc lên.

- Tại sao ngươi lại về Tây Bộ rồi?

- Nơi này là Tây Bắc Bộ?

- Tây Nam Tây Bắc, đều là Tây Bộ. Ngươi giết nhiều người của Huyền Nguyệt như vậy, không sợ bọn họ trả thù ngươi? Ngươi cướp đoạt Vĩnh Hằng Chi Linh của chúng ta, không sợ chúng ta thu thập ngươi?

- Cô đến đây lâu chưa.

Khương Phàm từ trong giọng nói của Tô Lăng cảm giác nàng còn giống như không biết chuyện xảy ra ở bên ngoài.

- Bảy tháng. Vì sao lại hỏi như vậy?

- Đại Diễn thánh địa các ngươi cùng Huyền Nguyệt hoàng triều đã náo lên rồi. Cô nên trở về xem một chút đi.

- Bọn hắn náo là chuyện của bọn hắn, ta quan tâm làm gì.

- Cô không phải người của thánh địa sao?

- Ta vừa mới tiến lên Linh Hồn cảnh, khả năng giúp đỡ được cái gì chứ? Bọn hắn còn thiếu tiểu mãng như ta sao?

- Vậy cũng đúng. Cáo từ.

Khương Phàm còn phải ứng phó truy sát của Chí Tôn Kim Thành.

Tô Lăng quan sát vách đá dốc đứng, thân pháp nhẹ nhàng, từ từ vọt lên trên vách đá.

- Chờ một chút!

Khương Phàm bỗng nhiên gọi Tô Lăng lại, kết quả tiểu cô nương người ta căn bản không có để ý tới hắn, nhẹ nhàng leo đến đỉnh vách đá, thuận khe hở chật hẹp nơi đó chui vào trên vách đá, sau đó thả người nhảy xuống, chạy vào trong rừng cây.

Khương Phàm tranh thủ thời gian đi đường vòng vượt qua, theo ở phía sau nói:

- Tô Lăng cô nương, giúp một chút?

- Chúng ta không quen.

- Từ từ sẽ quen.

- Giữa chúng ta còn có thù.

- Vậy làm sao có thể xem như thù, chỉ có thể coi là hiểu lầm.

- Đó chính là thù! Ngươi gây tai họa cho Nhị thúc ta, ngươi vi phạm ước định, ngươi cướp đi Vĩnh Hằng Chi Linh.

- Chuyện phía sau ta không giải thích, nhưng chuyện phía trước kia cũng chớ nói lung tung.
Chương 1138 Dụ Địch

Khương Phàm rất im lặng, chuyện kia quá lúng túng.

- Đừng quấn lấy ta.

- Chỉ là giúp một chuyện nhỏ mà thôi. Cô tới nơi này đã hơn bảy tháng, hẳn là đã chuyển không sai biệt lắm, có thể chỉ dẫn cho ta mấy chỗ đặc thù hay không, chính là nơi chiếm cứ vong linh, hoặc là nơi rất nguy hiểm, rất đặc thù.

- Ngươi muốn làm gì?

Rốt cuộc Tô Lăng cũng ngừng lại.

- Tìm chuyện kích thích làm một chút.

- Lúc ngươi rơi vào trong hố đầu ngã đến hỏng rồi?

- Người khác đều tận lực tránh né nơi kia, ngươi còn muốn chui vào trong đó?

- Tùy tiện chỉ mấy nơi.

Tô Lăng quái dị nhìn Khương Phàm:

- Ngươi là sống đủ ròi nên muốn chết, hay là muốn gài người?

- Ta chính là hiếu kỳ, muốn tùy tiện nhìn.

- Nếu như ngươi muốn đi chết, trước khi chết có thể để cho ta nếm thử hay không?

- Có ý gì?

Khương Phàm có chút nhíu mày, nếm thử?

Làm sao nha đầu này lại cởi mở như vậy sao?

- Ngươi vào trong bụng ta ở một đêm, ngày thứ hai ta lại ngươi phun ra, đến lúc đó ngươi lại chết cũng không muộn.

Tô Lăng vẫn rất ngạc nhiên với huyết mạch của Khương Phàm.

- Ta còn không có sống đủ, cũng không có thói quen chạy đến trong bụng nữ tử ngủ.

- Dù sao đều muốn đi chết rồi, quen hay không quen, ngươi quan tâm sao?

- Ta không phải đi chết, ta muốn đi nhìn.

- Suy nghĩ một chút?

- Không có cân nhắc!

Tô Lăng nghĩ nghĩ, nói:

- Ta gặp được mấy nơi. Một chỗ gần đó hình như cũng chỉ mấy chục dặm hoặc hơn trăm dặm, ngươi di chuyển vài vòng khắp nơi, hẳn là có thể nhìn thấy. Còn có một chỗ rất xa, khoảng tám trăm dặm, nơi đó có rừng đá phiến cỡ lớn, cảnh sắc rất đẹp, ngươi đi thẳng vào bên trong, tìm tới chỗ hố sâu, xuống dưới liền có vong linh chiếm cứ. Qua rừng đá, tiếp tục đi lên phía trước, ngươi sẽ thấy phiến hoang dã, tiến vào hoang dã tìm tới chỗ đá vụn, nơi đó rất đặc biệt.

- Nói mập mờ như thế sao?

- Ta tới đây bảy tháng, khi phát giác được khí tức nguy hiểm kia liền tránh ra thật xa, chưa bao giờ tới gần qua. Mấy cái này là ta miễn cưỡng có chút ấn tượng.

- Cám ơn, ta đi tìm nhìn một chút.

Khương Phàm quay người liền muốn rời khỏi, Tô Lăng lại theo sau.

- Cô làm gì?

- Đi theo ngươi.

- Đi theo ta làm cái gì?

- Trước khi ngươi chết, ta nếm thử trước.

- Ta thật không muốn chết!

- Chẳng may ngươi đột nhiên nghĩ thông suốt thì sao?

- Ta...

Khương Phàm dở khóc dở cười, lắc đầu, chui vào trong rừng rậm.

Nửa ngày qua đi, Khương Phàm đứng ở trước một ngọn núi cổ lão thê lương, ngọn núi rạn nứt, từ trong cái khe có hắc khí bay lên.

Từ những cây cối tươi tốt trong núi rừng này, thì ngọn núi cổ lão âm trầm này trông này vô cùng đặc biệt.

- Thấy được cái động kia không? Đi đến đó là được.

Tô Lăng vẫn chưa từ bỏ ý định, xoa bóp cánh tay Khương Phàm:

- Để cho ta nếm thử?

- Không nôn nóng, chờ ta chết đi, ta sẽ bò ra tới.

Khương Phàm nắm chặt nắm đấm, đi đến hang đá.

- Chết rồi thì còn leo ra thế nào?

Tô Lăng nói thầm, ở lại bên ngoài chờ hắn.

Khương Phàm vừa đi đến hang đá, một hơi lạnh âm trầm đập vào mặt, tiếng nỉ non quỷ dị quanh quẩn ở bên tai, giống như có vong linh quấn lên người hắn khiến hắn phải rùng mình.

Khương Phàm kích phát linh văn, toàn thân dâng lên Thánh Viêm mãnh liệt.

Nhất là kích phát lực lượng Thái Dương Tinh Hỏa cùng Thuần Dương Chính Thiên Hỏa.

m khí bị kích thích, nhanh chóng tán loạn.

Ánh mắt Khương Phàm sáng ngời, toàn thân nhấc lên liệt diễm, cảnh giác đi vào trong sơn động.

Nơi này không chỉ có hắc ám, mà giống như chiếm cứ lực lượng không gian.

Từ bên ngoài nhìn vào, núi đá không lớn, nhưng khi đi đến bên trong thật giống như không có điểm cuối cùng.

Khương Phàm đi cực kỳ lâu, rốt cuộc cũng thấy được chút u quang.

Ở sâu trong hang đá bò đầy lấy dây leo màu lam u ám, đỉnh dây leo nở rộ những bông hoa hoa màu trắng.

Dây leo tinh tế, u quang yếu ớt, số lượng lại rất nhiều.

Hoa trắng thánh khiết như hoa sen, cánh hoa rộng thùng thình, tỏa ra ánh sáng mê người, cẩn thận quan sát, những ánh sáng kia mơ hồ ngưng tụ thành nữ tử mỹ lệ, dáng dấp yểu điệu phất phới ở nơi đó.

Trong sơn động, hồn khí phiêu đãng, chiếm cứ số lượng lớn vong linh, nhưng chúng nó đều bị tế đằng quấn quanh, giống như đồ ăn treo ở nơi đó, bị hấp thu năng lượng.

Nơi hoa trắng nở rộ, có rất nhiều đường vân tinh mịn liên tiếp với Cửu U thâm không thần bí.

Hào quang sáng tỏ của nó thẩm thấu đến bên trong thâm không, tựa như đèn sáng bên trong hắc ám vô tận, lại như là nữ tử uyển chuyển, đang hấp dẫn đám vong linh lang thang bên trong thâm không phiêu đãng tới nơi này, sau đó... Bị dây leo săn mồi!

- Đó là Nữ Yêu Hoa, hấp dẫn vong linh, săn vong linh. Loại vật này rất phổ biến tại U Minh Địa Ngục.

- Biến thành nữ tử, hấp dẫn vong linh? Xem ra không có chút định lực, làm quỷ cũng không an toàn.

Khương Phàm lắc đầu, lui đi ra khỏi hang đá.

Nhưng, vừa đi ra, lại nhìn thấy mấy người đang vây quanh bên cạnh Tô Lăng, mặt mũi đều là nụ cười nịnh nọt.

Bên trong có một kẻ mà Khương Phàm có chút ấn tượng, là lúc cướp đoạt tấm biển, bị hắn đánh bay rơi khỏi con 'Thanh Điểu' kia.

- Là ngươi?

Nam Cung Cẩm Thành ngưng tụ ánh mắt, nụ cười lập tức biến thành mặt lạnh.

Khương Phàm nhận ra hắn, hắn đương nhiên cũng nhận ra Khương Phàm.

Lúc đó Linh Bảo giáng thế, hắn đã thấy là mình sắp có được rồi, nhưng chính là bị hỗn đản này nhúng tay, bỏ mất cơ hội.

Nháo đến cuối cùng, tấm biển không có tới tay, bảo cốt cũng không có được một khối.

- Chúng ta quen biết nhau sao?

Khương Phàm nhìn tới đám người thư viện này, trong lòng bỗng nhiên có tính toán.

- Thời điểm xuất hiện ảo ảnh, ngươi đoạt tấm biển của ta.

Nam Cung Cẩm Thành nhìn chằm chằm Khương Phàm, nắm chặt nắm đấm, các học viên khác ở sau lưng cũng đều lộ ra ánh mắt bất thiện.

- Lúc ấy hắn ở đó?

Tô Lăng kỳ quái nhìn Khương Phàm.

Lúc ấy nàng vội vàng cướp đoạt xương cốt, không có chú ý nơi khác, thì ra lúc ấy Khương Phàm đã ở chỗ này.
Chương 1139 Không xem ai ra gì

- Tấm biển của ngươi? Ha ha. Linh Bảo xuất thế, ai cướp được thì của người đó, lúc nào thành của ngươi.

- Ngươi có thể giật đồ, nhưng ngươi không thể đoạt với ta.

- Ta cứ đoạt, ngươi có thể làm gì?

- Ha ha, rất ngông cuồng.

- Vậy cũng không, nam tử không cuồng chút còn có thể gọi nam tử?

- Ngươi biết ta là ai sao?

- Ngươi biết ta là ai sao!

Khương Phàm có chút ngẩng đầu, đi về phía trước hai bước.

- Ngươi là ai?

Nam Cung Cẩm Thành khẽ nhíu mày, cường thế như vậy, chẳng lẽ là người của Chí Tôn Kim Thành?

- Người chữa bệnh, chuyên trị các loại không phục.

Nam Cung Cẩm Thành tức giận cười, lần đầu tiên gặp được người ngang ngược như thế:

- Ta tên Nam Cung Cẩm Thành...

- Ta chẳng quan tâm ngươi tên là gì. Muốn trị bệnh sao? Bình thường ta thu phí là ba cái khấu đầu, ta thấy ngươi bệnh không nhẹ, nên tăng giá.

- Ngươi rất ngông cuồng.

- Lời giống vậy, không phải lặp lại hai lần sao? Võ viện các ngươi ngoại trừ dạy võ pháp, không dạy chút ngôn ngữ ăn nói?

- Ngươi đang lăng mạ võ viện?

- Miệng không lưu loát, đầu còn không dùng được. Tùy tiện nói một câu liền lăng mạ võ viện rồi? Ta là đang lăng mạ ngươi.

Khương Phàm rất không khách khí đỉnh hắn hai câu, quay người muốn rời khỏi.

- Ta để cho ngươi đi rồi sao?

Nam Cung Cẩm Thành bước nhanh đi đến chỗ Khương Phàm, đưa tay sắp bắt được.

Khương Phàm quay người, một bàn tay quất vào mặt Nam Cung Cẩm Thành.

Quá đột nhiên!

Đùng, âm thanh giòn vang, bàn tay rắn chắc quất vào trên mặt hắn, thanh âm thanh thúy quanh quẩn trong rừng cây.

Các học viên Phạm Thiên thư viện đều trừng to mắt, khó có thể tin được mà nhìn một màn này.

Nam Cung Cẩm Thành lệch đầu qua một bên, khóe miệng tràn ra vết máu, ánh mắt của hắn lắc lư, cũng khó có thể tin:

- Ngươi đang làm gì?

- Ngươi chưa thấy qua, hay là không có chịu qua, cái này gọi là... Đánh mặt!!

Khương Phàm đột nhiên giơ tay lên, lại quất về phía mặt Nam Cung Cẩm Thành.

Nam Cung Cẩm Thành lần này kịp phản ứng, kịp thời né tránh, nhưng đầu ngón tay Khương Phàm vẫn xẹt qua gương mặt của hắn, lại cắt ra mấy vết máu.

- Ngươi gây nhầm người.

Nam Cung Cẩm Thành nhanh chóng lui lại, linh lực toàn thân cuồn cuộn, hóa thành cuồng phong màu tím, nhanh chóng hội tụ tại lòng bàn tay, hình thành một cơn gió lốc đẹp đẽ, lớn chừng bàn tay, lại gào thét như sấm, giống như vòng xoáy đang thôn phệ lấy Phong nguyên lực giữa đất trời.

Bảy vị đệ tử thư viện ở phía sau hắn gạt ra, kích phát linh văn, giằng co với Khương Phàm:

- Ngươi biết hắn là ai không? Hắn là đệ tử thiên tài 'Viện chữ Thiên' của Phạm Thiên thư viện, cũng là hài tử của cốc chủ Cuồng Phong cốc.

- Ngươi biết ta là ai không? Ta là đệ tử thân truyền của Thánh Chủ thánh địa, Tô Lăng đều gọi ta một tiếng ca ca, ta vừa mới giết ba tên thánh văn của Chí Tôn Kim Thành, đám ngu xuẩn kia đến bây giờ còn chưa bắt được ta. Ta sẽ sợ các ngươi?

Khương Phàm cố ý xếp đặt ra tư thái phách lối, lớn tiếng la lên.

- Ngươi là đệ tử thánh địa?

Khuôn mặt đám người Nam Cung Cẩm Thành có chút động.

Đệ tử thân truyền của Thánh Chủ?

Còn có quan hệ thân mật cùng Tô Lăng?

Lại còn giết thánh văn hoàng tộc!!

Gia hỏa này rốt cuộc là ai, tại sao không có gặp qua?

Phạm Thiên thư viện bọn hắn mặc dù có thực lực siêu việt hơn thánh địa, cũng có lực ảnh hưởng rất mạnh, nhưng tuyệt đối không nguyện ý đối kháng cùng thánh địa.

- Ngươi giết thánh văn của Chí Tôn Kim Thành?

Tô Lăng đều rất bất ngờ.

- Kêu cái gì Hứa Nguyên Khôi, Hứa Nguyên Giáp, còn có Hứa Thương gì đó, ba thú văn, phách lối không ai bì nổi, bị ta chụp chết. Đám người Hứa Đan bây giờ đang dẫn người truy sát ta đây.

Khương Phàm cố ý phách lối dương dương đầu, đưa tay chỉ đến bọn người Nam Cung Cẩm Thành:

- Chớ chọc ta, nếu không ta giết chết các ngươi!

Sắc mặt bọn hắn rất khó coi, là đệ tử thư viện, từ trước đến nay bọn hắn rất cao ngạo, ở bên ngoài cũng được người người tôn trọng, chưa từng có ai dám chỉ vào bọn hắn đe dọa như thế.

- Đừng quấn lấy ta!

Khương Phàm lui lại hai bước, chào hỏi Tô Lăng:

- Ở trong đó không có ta thứ muốn tìm, đi tới chỗ khác nhìn. Có phải đi đến phía trước ba trăm dặm hay không?

Tô Lăng biểu hiện có chút quái dị, nhưng vẫn đi theo Khương Phàm.

Khương Phàm chạy:

- Nhanh đuổi theo, ta rất gấp.

- Ngươi đang tìm cái gì? Cái gì ba trăm... A...

Tô Lăng vừa muốn mở miệng liền bị Khương Phàm bắt lấy cánh tay, kéo lấy xông vào rừng rậm.

- Thật ngông cuồng! Ta biết không ít người của thánh địa, nhưng chưa từng thấy kẻ nào cuồng như thế, lỗ mũi đều đưa đến bầu trời.

- Tô Lăng thật đúng là đi theo, hắn giống như không phải người của Đại Diễn thánh địa chứ.

- Hắn cũng dám giết thánh văn hoàng tộc? Không phải giữa thánh địa và hoàng tộc đều duy trì tôn trọng sao?

Các học viên Phạm Thiên thư viện đều rất tức giận, người của thư viện ở đâu lại không được người khác tôn trọng, hỗn đản này cũng quá không coi ai ra gì.

Một học viên đột nhiên nói:

- Gia hỏa này chính là tìm đường chết, chúng ta có nên giúp hắn một chút hay không.

Học viên khác không hiểu thấu:

- Giúp hắn? Có ý gì?

Học viên này cười lạnh nói:

- Không phải hắn kiêu ngạo nói người của Chí Tôn Kim Thành đều đang lùng bắt hắn sao? Chúng ta đi cùng Chí Tôn Kim Thành chào hỏi!

- A, ý kiến hay.

Các học viên thư viện đều nhao nhao nhìn về phía Nam Cung Cẩm Thành.

Nam Cung Cẩm Thành trầm mặt như nước, nhìn phương hướng Khương Phàm rời khỏi, lạnh lùng nói:

- Chúng ta không nên nhúng tay ân oán giữa hoàng tộc cùng thánh địa, nhưng hắn không biết tốt xấu, đừng trách chúng ta không khách khí.

- Hắn là đi đến bên kia, còn nói muốn chạy ba trăm dặm? Chúng ta ở chỗ này làm tiêu ký, nhanh tìm người của Chí Tôn Kim Thành.

- Chờ một chút! Làm sao chúng ta tìm được Chí Tôn Kim Thành? Nếu như trong thời gian ngắn có thể gặp được, bọn hắn còn có thể truy đuổi qua được, nếu như chúng ta năm ba ngày không đụng tới, tên hỗn đản kia đã sớm chạy xa.

- Mặc kệ nó, thử thời vận chứ sao. Không đụng tới, chính là vận khí của chúng ta không tốt, nếu đụng tới, chính là vận khí của tên hỗn đản kia không tốt.

Các học viên mồm năm miệng mười thảo luận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK