Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 936 Mỗi người một vẻ

Cẩn thận suy nghĩ lại một chút, đây dường như cũng là nguyên nhân giải thích vì sao Khương Phàm hung hăng bá đạo như thế. Người sau lưng của hắn hẳn là người rất khủng bố.

Ngay cả vì sao Kiều gia lại tùy theo Khương Phàm hồ nháo, cũng có thể là biết thân phận vị lão nhân thần bí kia.

Khương Phàm nói:

- Ta thẳng thắn chuyện của ta, Như Ảnh cô nương có thể thay ta giữ bí mật thân phận hay không?

- Nghị công tử nếu đã gia nhập Kiều gia, mà Như Ảnh lại sống ở toà Thiên Cung này, chúng ta sau này sẽ thường xuyên gặp nhau, Như Ảnh hy vọng có thể làm bằng hữu cùng Nghị công tử.

Đông Hoàng Như Ảnh giơ chén trà trong tay lên, lấy tay áo che mặt, khẽ thưởng thức.

Khương Phàm do dự một lát, nói với Phượng Bảo Nam ở bên cạnh:

- Ngươi nếm thử trước.

- Độc không chết huynh.

Phượng Bảo Nam rất bất đắc dĩ, gia hỏa này thật là không hiểu phong tình.

Đại Thiên thế giới, vạn trượng hồng trần, nữ tử động lòng giống Đông Hoàng Như Ảnh này khó gặp một lần. Công tử hoàng thành có mấy ai có thể đăng đường nhập thất cùng Như Ảnh ngồi đối diện uống trà.

Gia hỏa này không chỉ có không hiểu quý giá, còn sợ người hạ độc ngươi.

Người ta cầu ngươi cái gì?

Cầu ngươi ba ngày không có tắm rửa?

Đông Hoàng Như Ảnh dịu dàng linh tú, mị lực vô tận.

Nàng đặt chén trà xuống, dịu dàng cười yếu ớt:

- Nếu Nghị công tử thẳng thắn, vậy ta sẽ đưa công tử một lễ vật.

- Quá khách khí, ta đều không có mang theo cái gì, không có cách nào hoàn lễ. Vẫn là thôi đi.

Khương Phàm quả quyết cự tuyệt.

Phụ mẫu nó, quá sắt thép!

Phượng Bảo Nam cũng im lặng, ngươi đây là thật coi Đông Hoàng Như Ảnh là yêu ma quỷ quái sao?

Lần đầu tiên hắn nghe Đông Hoàng Như Ảnh chủ động tặng lễ vật cho người khác, cũng là lần đầu tiên nghe nói bị người khác cự tuyệt.

- Nghị công tử, Như Ảnh thật không có ác ý. Kiều gia sắp mở Trường Sinh đại điển, nhu cầu Luyện Đan sư cấp bách, Thiên Cung chúng ta vừa vặn có mấy vị tông sư, có thể đến Kiều gia hỗ trợ. Nghị công tử yên tâm, chúng ta tuyệt đối không nhúng tay quá trình mấu chốt, chỉ làm phối hợp.

- Chúng ta là thiếu Luyện Đan sư, nhưng cũng không phải quá thiếu như vậy. Nhân tình này quá lớn, ta thật không dám tiếp.

- Nghị công tử...

- Ta thấy thời gian không còn sớm, cũng ăn cũng tương đối rồi, hay là hôm nào chúng ta lại hẹn sau?

Đông Hoàng Như Ảnh nhìn đồ ăn đầy ắp còn mảy may không động tới, lắc đầu cười khẽ:

- Nghị công tử cứ sợ Như Ảnh như vậy?

- Như Ảnh cô nương tuyệt đối đừng nghĩ như vậy, nguyên nhân là chính ta, ta là sợ ở lâu, sẽ mạo phạm đến Như Ảnh cô nương.

- Sao?

Đông Hoàng Như Ảnh hiếu kỳ nhìn hắn.

- Người người đều là có dục vọng, Như Ảnh cô nương thật sự là quá đẹp, ta sợ thời gian lâu dài, cầm giữ không được. Ta đã đính hôn cùng Vi Nhi, không thể nào có lỗi với nàng. Thực sự thật có lỗi, cáo từ cáo từ.

Khương Phàm đứng dậy, đá chân Phượng Bảo Nam một cái, đi nhanh lên, chớ ăn.

- Nghị công tử đây là đang khen ta sao?

Đông Hoàng Như Ảnh cười nói, nhưng cũng không ngăn cản nữa, đứng dậy đưa tiễn.

- Không cần tiễn.

Khương Phàm chắp tay hành lễ.

- Nghị công tử, nếu có cần cái gì, cứ việc đến Thiên Cung tìm ta. Nếu như không có tình huống gì đặc biệt, bình thường ta đều sẽ ở tầng mười chín này.

Đông Hoàng Như Ảnh tự mình đưa tiễn, mũi chân điểm nhẹ mặt đất, vầng sáng nở rộ, hóa thành linh hoa, nâng chân ngọc, một bước một tiên thiên, một bước một phong tình, phong thái vô hạn, đẹp tới cực điểm.

Phượng Bảo Nam lắc đầu liên tục, mỹ nữ như vậy, không từ từ thưởng thức, thật sự là phung phí của trời.

- Đừng nhìn nữa, coi chừng Linh Vận thu thập ngươi.

Khương Phàm cứng rắn dắt lấy Phượng Bảo Nam rời phòng.

- Nghị công tử. Như Ảnh mạo muội nói nhiều thêm một câu. Cổ Hoa hoàng thành, thái bình đã lâu, các tộc đã quen phách lối, cũng đã quen cao ngạo, tư thế này đã khắc ở trong lòng. Nếu như bị kích thích, trong tiềm thức sẽ bắt đầu phản kích.

- Trưởng bối các tộc đã từng trải phong phú, lòng dạ thâm trầm, gặp chuyện có thể ổn được. Nhưng những công tử tiểu thư kia thì chưa hẳn. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng(*). Ta hi vọng Nghị công tử nên cẩn thận một chút.

(*) Gươm giáo tấn công công khai thì dễ tránh, còn mũi tên bắn đột kích âm thầm thì khó phòng.

Đông Hoàng Như Ảnh dịu dàng ưu nhã, mịt mờ nhắc nhở Khương Phàm.

Nàng có thể cảm giác được, Khương Phàm cũng không phải trương dương(*), cũng không phải phách lối, mà mang theo sát ý cùng tức giận không cách nào nói rõ được.

(*) Tính cách trương dương: Tính thích phô trương, thích khoe khoang, khoe mẽ.

- Như Ảnh cô nương phí tâm rồi, ta biết mình đang làm gì.

Khương Phàm mang theo Phượng Bảo Nam rời khỏi.

Nhưng, lúc bọn hắn đi tới bên cạnh đầu bậc thang, nơi cuối hành lang một chỗ khác vừa vặn cũng quay tới một bóng người xinh đẹp.

- A?

Lan Nặc thấy được bóng lưng Khương Phàm, bỗng nhiên có cảm giác quen thuộc, đang muốn nhìn kỹ, Khương Phàm đã đi xuống thang lầu.

- Lan Nặc muội muội.

Đông Hoàng Như Ảnh đứng tại cửa phòng, chú ý tới nữ tử đi tới.

- Như Ảnh tỷ tỷ, ngươi có khách sao?

Lan Nặc không có suy nghĩ nhiều, mỉm cười đi đến phía Đông Hoàng Như Ảnh.

- Vừa đưa tiễn, có rảnh tiến đến ngồi một chút không?

Đông Hoàng Như Ảnh biết nha đầu này khả năng nhịn không nổi.

- Làm phiền.

Lan Nặc quả thật có chút không chịu nổi.

Nói không ai nghe, không ai để ý, còn bị hạn chế ra ngoài, có cảm giác bị giam lỏng.

- Muội muội ở chỗ này đã quen thuộc chưa?

Đông Hoàng Như Ảnh sai người bọn bàn thức ăn, tự mình pha trà cho Lan Nặc.

Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng, đầu ngón tay linh động, mỗi động tác đều rất tự nhiên, dung nhập bên trong cảnh sắc xung quanh, hương trà thản nhiên theo mê vụ phiêu đãng.

- Hoàn cảnh Thiên Cung rất tốt, chăm sóc cũng rất chu đáo.

Lan Nặc chậm rãi ngồi xuống, da thịt trắng nõn như ngọc, lấp lóe óng ánh, giống như đóa hoa nở rộ trong sương mù, đẹp không sao tả xiết.

Vẻ đẹp của Đông Hoàng Như Ảnh ở chỗ ưu nhã, ở chỗ dịu dàng, ở chỗ phần dịu dàng tôn quý kia.

Vẻ đẹp của Lan Nặc ở chỗ kiều diễm, ở chỗ linh động, ở chỗ một phần khí chất khinh người.

Cách bàn đá, hai nữ tử với hai phong cách khác lạ, lại đều quốc sắc thiên hương, như hai đóa Tiên hoa, ganh đua sắc đẹp.
Chương 937 Ác Nhân cốc

Đông Hoàng Như Ảnh châm trà cho Lan Nặc:

- Tỷ tỷ mấy ngày nay bề bộn nhiều việc, một mực không có đi thăm muội muội. Hôm trước vừa nghe Đông Hoàng Lăng Tuyệt nói, muội muội muốn đến Vương Quốc Hắc Ám?

Lan Nặc đang suy nghĩ làm thế nào chuyển vấn đề đến nơi đó, không nghĩ tới Đông Hoàng Như Ảnh lại mỉm cười khẽ nói lại trực chỉ mục đích của nàng:

- Chúng ta muốn mau sớm di chuyển xong Thiên Cung ở các nơi, sau đó đi thần giáo bái phỏng giáo chủ.

- Thiên Cung thứ mười vốn không ở trong hành trình, Đông Hoàng Lăng Tuyệt từ chối thỉnh cầu của các ngươi cũng có thể thông cảm được, còn xin Lan Nặc muội muội bỏ qua cho. Các ngươi rời khỏi Vĩnh Hằng thánh địa thì đã không còn là người của Cổ tộc mà là đệ tử của thần giáo, làm việc phải tuân thủ quy củ của thần giáo.

Đông Hoàng Như Ảnh vẫn dịu dàng ưu nhã, giơ tay nhấc chân đều mang theo mỹ cảm, khiến cho tinh thần người khác thanh thản, chỉ là trong lời nói rõ ràng mang theo ý răn dạy.

- Tỷ tỷ có ý là, chuyến này chúng ta nên dừng bước tại Thiên Cung thứ chín?

Ban đầu không phải Lan Nặc nhất định phải đến Thiên Cung thứ mười, mà là thái độ của Đông Hoàng Lăng Tuyệt để nàng cảm giác không được tôn trọng. Mà bây giờ, nàng càng cảm giác bên trong Thiên Cung thứ mười có bí mật lớn.

- Nếu như muội muội đi ra sớm nửa năm, nhất định phải đến Vương Quốc Hắc Ám nhìn, cũng là không sao, ta ở chỗ này có thể sắp xếp. Nhưng bây giờ, ngươi có thể đi đến hay không, thật không phải chúng ta có thể nói được. Trước tiên muội muội không nên gấp, ta sẽ giới thiệu tình huống của Vương Quốc Hắc Ám.

- Nơi đó là một không gian đặc thù, tồn tại ở trong hư không, xâu chuỗi các nơi ở Thương Huyền thậm chí là rất nhiều Không Gian bí cảnh hải vực. Nó tồn tại vô cùng bí ẩn, cũng tuần hoàn theo một quy tắc nào đó. Sau khi Thiên Cung phát hiện nơi đó đã bắt đầu bí mật bố trí, cũng thông qua nơi đó, quan sát Thương Huyền, thu mua Linh Bảo.

- Lấy lực lượng Thiên Cung, kỳ thật có năng lực xưng bá ở nơi đó, nhưng nơi đó đã giữ vững cân bằng riêng, càng ngày càng nhiều thế lực bố trí lực lượng ở nơi đó. Nếu như Thiên Cung cưỡng ép ra tay phát động toàn thân, rất có thể Vương Quốc Hắc Ám sẽ phát sinh kịch biến, thậm chí sẽ đổ sụp. Cho nên giáo chủ thần giáo đã tự mình lệnh Thiên Cung thứ chín tiến hành lệ thuộc trực tiếp phụ trách.

- Sở dĩ chọn Thiên Cung thứ chín là bởi vì ban đầu Thiên Cung thứ chín đã phát hiện nơi đó, chỉ thế thôi. Thiên Cung thứ chín không nguyện ý chia sẻ tình huống Thiên Cung thứ mười cùng những Thiên Cung khác, cũng chỉ là muốn giữ vững bí mật của Vương Quốc Hắc Ám.

Lan Nặc chăm chú nghe, cẩn thận phá giải mấu chốt bên trong.

Ở trong hư không?

Trách không được Thiên Cung các nơi đều không có phát hiện.

Vương Quốc Hắc Ám còn xâu chuỗi Không Gian bí cảnh các nơi trên thế giới?

Nếu thật là như thế, vị trí nơi đó xác thực rất mấu chốt.

Đông Hoàng Như Ảnh cười khẽ:

- Ta biết muội muội là bị tộc nhân nhắc nhở, nhân cơ hội này đến Vương Quốc Hắc Ám xem tình huống. Nhưng thật đáng tiếc, thời gian ngươi tới thật không đúng.

- Vì sao??

- Nửa năm trước, Vương Quốc Hắc Ám phát sinh một sự kiện khiến cho lão tổ thần giáo chú ý. Sau đó, phó giáo chủ tự mình đến Vương Quốc Hắc Ám, tiếp quản Thiên Cung nơi đó.

- Việc lớn gì?

Vẻ mặt Lan Nặc trở nên nghiêm trọng.

Lão tổ chú ý? Đây chính là người tồn tại như Thần Linh!

Phó giáo chủ? Người có địa vị như thế vậy mà lại tự mình đến Vương Quốc Hắc Ám?

Đông Hoàng Như Ảnh nói:

- Nơi đó không có phát sinh chuyện đặc biệt lớn gì, chỉ là đối với thần giáo mà nói, rất đặc biệt.

Lan Nặc càng hiếu kỳ, nhưng dính đến phó giáo chủ, nàng hơi chần chờ, vẫn là từ bỏ.

- Lan Nặc muội muội không nên trách Đông Hoàng Lăng Tuyệt, chuyện này rất bí mật, người trong Thiên Cung thứ chín biết được cũng lác đác không có mấy người. Liền ngay cả ta, cũng là bởi vì muội muội ta Đông Hoàng Như Yên ở nơi đó.

- Đa tạ Như Ảnh tỷ tỷ nói rõ sự thật, là chúng ta mạo muội.

Lan Nặc không còn kiên trì.

- Lan Nặc muội muội vừa rời khỏi Cổ tộc, không nên cho mình quá nhiều áp lực. Mâu thuẫn giữa Lan gia cùng Đông hoàng gia, không có mãnh liệt như ngươi tưởng tượng đâu. Huống chi, chúng ta chung quy đều là xuất thân từ Cổ tộc, đệ tử thần giáo, giữa nhau chỉ là cạnh tranh, tuyệt đối không có thù hận.

Đông Hoàng Như Ảnh giơ chén trà lên, có chút ra hiệu với Lan Nặc, mịt mờ nhắc nhở nàng.

Lan Nặc nâng chén hoàn lễ, che mặt uống vào.

Sau một phen nói chuyện, Lan Nặc rời phòng.

Chỉ là lúc đóng cửa tại, trên mặt đã mặt thoáng chuyển sang lạnh lẽo.

Nữ tử này thậ là đáng sợ, trách không được có thể để cho Đông Hoàng Lăng Tuyệt kính sợ.

- Tỷ tỷ?

Bọn người Lan Nguyệt vụng trộm đứng ở góc rẽ.

Lan Nặc khẽ hít một hơi, bình phục tâm tình, đi đến chỗ bọn hắn.

- Không cần chấp nhất chuyện Vương Quốc Hắc Ám, chúng ta không đi được.

Sau khi Đông Hoàng Như Ảnh đưa tiễn Lan Nặc, lắc đầu khẽ nói:

- Nàng muốn cứu vớt Lan gia yếu thế, đáng tiếc, vội vàng xao động.

- Nàng thật sự là Thiên linh văn sao?

Đông Hoàng Như Yên từ trong sương mù đi ra.

- Đặt chân tại thần giáo, Thiên linh văn đầy đủ. Nhưng muốn đề chấn địa vị Lan gia, nàng có thể bảo trụ Hư Thiên Kính rồi hãy nói sau.

- Hình như còn có Càn Khôn Hồ Lô, Trường Sinh Đao, Diệt Hồn Châm. Bọn hắn hầu như đều mang chí bảo trấn tộc bên trong cổ địa ra ngoài. Muội ngược lại thật ra rất thích cái Càn Khôn Hồ Lô kia.

- Nếu như lúc ấy muội bỏ lòng kiêu ngạo, đuổi kịp Khương Phàm, cố gắng đi theo, bẩm báo chi tiết tình huống, nói không chừng thần giáo sẽ chuyển giao Càn Khôn Hồ Lô đến trên tay muội. Là chính muội không tranh thủ.

- Để cho muội chạy tới bồi nam tử, muội không được do dự à. Tỷ tỷ, nếu thần giáo thật sự hiếu kỳ đối với Khương Phàm, trực tiếp bắt lấy không được sao?

- Chuyện nào có đơn giản như muội nghĩ vậy. Tất cả hoàng đạo liên quan trong Thương Huyền cực kỳ vi diệu. Khương Phàm lại cùng yêu nữ Hướng Vãn Tình kia đi chung tuyến, mà Hướng Vãn Tình lại tự mình tăng thêm một Bất Tử Thiên Bia, nếu thật sự vội vàng động vào hắn, hậu quả... cung chủ chúng ta đảm đương không nổi, phó giáo chủ càng đảm đương không nổi.
Chương 938 Hỏa vũ! Hỏa vũ!

Đông Hoàng Như Yên nhún nhún vai, chuyện quá phức tạp đi, lười nhác nghĩ thêm.

- Tỷ tin tưởng lời Khương Phàm nói sao?

- Năm phần thật năm phần giả. Dù sao ta cũng không tin Vô Hồi thánh địa sẽ buông tha cho hắn, trong tay hắn còn nắm Bất Tử Thiên Bia. Hắn coi như lọt vào truy sát, cũng sẽ hoàn toàn có thể trốn vào Vương Quốc Hắc Ám, không cần thiết chạy tới phương bắc.

- Tính cảnh giác của hắn rất mạnh, để cho người ta nhìn không thấu. Chờ một chút đi, tình huống của hắn qua mấy ngày nữa sẽ đến. Tuy nhiên... sao hắn lại có oán khí?

- Từ biểu hiện của hắn tởại Kiều gia đến xem, xác thực khôn khéo cay độc, đáng giá chú ý.

- Nhìn như cường thế, kỳ thật lại đều trong phạm vi không thể làm gì hắn, nhưng đệ tử các tộc đều không phải là người lương thiện, nếu thật muốn trả thù, chuyện gì cũng đều làm được.

- Tỷ tỷ, tỷ đang quan tâm hắn, hay là có hứng thú với hắn?

Đông Hoàng Như Yên đột nhiên tiến đến trước mặt tỷ tỷ, hì hì cười nói:

- Nếu như Khương Phàm thật bị đuổi ra ngoài, tỷ có muốn mời hắn đến Thiên Cung hay không?

Đông Hoàng Như Ảnh thoáng chần chờ, chỉ là lắc đầu:

- Nhìn trước một chút đi, ta luôn cảm giác hắn muốn gây ồn ào tạo ra sự kiện lớn.

Khương Phàm cùng Phượng Bảo Nam đến thương hội hoàng thất vòng vo vài vòng, lại chạy đến thương hội khác trong hoàng thành đụng được vận khí.

Mới tìm được Thanh Chi Hỏa Linh Cao, Thiên Hồn Dung Huyết quả, hai loại dược liệu hiếm thấy, còn có ba mươi hạt Linh Chúc Quả, tám mươi gốc Hồi Hồn thảo, một trăm gốc Thiên Thanh hoa.

- Trong hoàng thành còn có cửa hàng khác không?

Mặc dù Khương Phàm mới có thêm được năm loại dược liệu, nhưng vẫn thiếu rất nhiều loại, nhất là những thuốc dẫn cực kỳ quan trọng kia.

- Cụ thể là huynh muốn mua loại gì?

Phượng Bảo Nam bồi tiếp chạy nửa ngày, rốt cuộc vẫn không rõ Khương Phàm muốn cái gì.

- Tương đối đặc biệt, dược liệu tương đối... âm u.

- Huynh cũng có thể ra lệnh cho gia chủ Kiều gia, trực tiếp viết ra tên dược liệu, để hắn tự mình phụ trách không được sao?

- Không được.

Khương Phàm lắc đầu.

Kiều gia đã bị người khác tiếp cận, nếu như ra giá cao tìm kiếm một ít dược liệu, rất có thể sẽ kinh động các tộc khác, sau đó vụng trộm can thiệp.

- Thương hội có danh tiếng đều đã đi, nếu không, lại đi Thiên Cung?

- Hoàng thành lớn như vậy, không có nơi rất đặc biệt sao?

- Rất đặc biệt...

Phượng Bảo Nam nghĩ nghĩ, chỉ về hướng Đông Nam:

- Phía Đông Nam hoàng thành có một Ác Nhân cốc. Nếu như nói đặc biệt, nơi đó chính là nơi đặc biệt nhất hoàng thành.

- Cùng loại với chợ đen?

Hai mắt Khương Phàm tỏa sáng.

- Ác Nhân cốc cũng không chỉ đơn giản là chợ đen. Nơi đó là vùng đất tội ác phía dưới ánh sáng phồn hoa của hoàng thành, vùng đất hắc ám, nơi đó tràn ngập dục vọng, giết chóc cùng hỗn loạn.

Phượng Bảo Nam ngóng nhìn về hướng Đông Nam, ngữ khí nghiêm trọng.

- Phạm vi Cổ Hoa hoàng thành vô cùng khổng lồ, một vùng đất như một đất nước, nhân khẩu hơn tám mươi triệu người, thế lực rắc rối phức tạp, tranh đấu không ngừng. Phía dưới phồn hoa, khó tránh khỏi sinh sôi tội ác.

- Những tội ác này đều tiềm phục trong bóng tối các nơi tại hoàng thành, hình thành nhiều đoàn thể thế lực, có một số là còn cùng đại tộc đại phái cấu kết với nhau. Bọn hắn làm lấy việc không thể lộ ra ngoài, tiến hành giao dịch bẩn thỉu. m mưu, ám sát, phá hư, hãm hại, mua bán nô lệ…, giao dịch tại chợ đen, chỉ có ngươi tưởng tượng không đến, không có bọn hắn không làm được.

- Tựa như là tại tám trăm năm trước, thế lực hắc ám của Cổ Hoa hoàng thành bắt đầu bành trướng, mưu toan nhúng tay sự vụ hoàng tộc, kết quả bị hoàng thất ta tay trấn áp, cơ hồ tiêu diệt hầu như không còn nữa, còn liên luỵ đến các đại gia tộc. Lúc đó chỉ riêng người bị phơi bày ra xử tử đã có hơn ba mươi vạn, đầu người tại Tây Nam bộ hoàng thành chồng chất thành núi.

- Từ đó về sau, hoàng thành sạch sẽ mấy chục năm, nhưng nơi tám mươi triệu người sinh sống, lại là đại tộc hùng bá cường tông san sát, còn có thế lực bên ngoài như Thiên Cung vào ở, không thể bình tĩnh.

- Không bao lâu, các thế lực hắc ám lại lần nữa nảy sinh. Nhưng lúc đó, một thế lực quật khởi mạnh mẽ, tọa lạc tại Tây Nam bộ mai táng hơn ba mươi vạn thi thể, tự xưng là Ác Nhân cốc. Ác Nhân cốc phát triển mãnh mẽ, thủ đoạn cao minh, tàn nhẫn khôn khéo còn tiến thối khó theo, cưỡng ép chỉnh hợp thế lực hắc ám Cổ Hoa hoàng thành, chế định quy tắc dưới mặt đất, còn cùng các đại gia tộc bí mật liên hệ.

- Sau khi trải qua phát triển trăm năm, cuối cùng đã trở thành thế lực hắc ám lớn nhất Cổ Hoa hoàng thành. Mấy thế lực còn lại bên kia ở trước mặt Ác Nhân cốc căn bản không đáng để nhắc tới.

- Ác Nhân cốc tại Tây Nam bộ sáng lập chợ đen giao dịch khổng lồ, cung cấp chỗ tránh nạn cho một ít kẻ chạy nạn, còn tiếp nhận nhiệm vụ ám sát, chấp hành giao dịch bí mật. Tất cả những thứ hắc ám, nơi nào cũng có kinh doanh.

- Tuy nhiên Ác Nhân cốc có rất hiểu quy củ, làm việc cũng có chừng mực. Ngay cả hoàng thất đều hiểu, trong hoàng thành lớn như vậy không thể nào không có tội ác, cùng loạn cả một đoàn, còn không bằng tụ tập tại một chỗ, dứt khoát cho phép Ác Nhân cốc tồn tại.

- Đương nhiên, trong này hẳn là còn có rất nhiều nguyên nhân khác mà người ngoài chúng ta không biết. Tóm lại Ác Nhân cốc một mực tồn tại, kéo dài đến nay đã tám trăm năm.

Phượng Bảo Nam lắc đầu rung động, tại Cổ Hoa hoàng thành này, người người đều biết cửu đại gia, người người cũng đều biết Ác Nhân cốc.

Kính sợ của mọi người đối với Ác Nhân cốc hoàn toàn đạt đến trình độ của cửu đại gia.

Một thế lực hắc ám, có thể làm được trình độ như vậy, không biết nên nói là lợi hại, hay là đáng sợ.

- Là ai? Ai có thể sáng tạo vương quốc như vậy ở dưới mặt đất Cổ Hoa hoàng thành?

Khương Phàm ngoài ý muốn bội phục hơn, nơi này chính là hoàng tộc, không chỉ có thế lực rắc rối phức tạp, mà đều là chút thế lực cường hãn đến danh chấn phương bắc.

Muốn sáng tạo Vương Quốc Hắc Ám, chế định trật tự hắc ám, đồng thời trường tồn tám trăm năm, không chỉ cần phải đủ thực lực, càng cần thủ đoạn cùng đảm phách hơn.
Chương 939 Thế giới rộng lớn

Phượng Bảo Nam nói:

- Chủ nhân Ác Nhân cốc được tôn xưng là Ác Nhân Vương, là ‘vương trong bóng tối’ (Hắc Dạ Vương) của Cổ Hoa hoàng thành. Nhưng không có mấy người gặp qua Ác Nhân Vương, cũng không biết ban đầu là ai khai sáng.

- Có phải là hoàng thất hay không, hay là hoàng thất sai ai khai sáng?

Khương Phàm nghĩ đến một khả năng.

- Có muốn đi qua nhìn hay không? Nghe nói giao dịch tại nơi đó vô cùng náo nhiệt, sẽ thường xuyên xuất hiện Linh Bảo đặc biệt. Ngay cả tử đệ chín đại tộc đều sẽ vụng trộm đi qua tìm kiếm cơ duyên.

- Ngươi đi qua chưa?

- Linh Vận nhắc nhở qua ta nơi đó vô cùng hỗn loạn, không có việc gì không cần chạy tới chỗ đó. Ta đối với nơi âm u kia cũng không có cảm tình gì.

- Đi qua nhìn một chút.

Khương Phàm quyết định tới đó thử vận may.

Mặc dù bảo bối tại thương hội cỡ lớn rất toàn diện, công khai ghi giá đưa tiền là có thể mang đi.

Thế nhưng đồ trong chợ đen thường thường càng hỗn tạp càng đặc biệt, cũng sẽ có một số bảo vật thần bí.

Tựa như chợ đen bên trong La Phù sơn mạch.

Khương Phàm và Phượng Bảo Nam cưỡi Xích Viêm Điêu, bay đến khu Tây Nam vài trăm dặm bên ngoài.

- Chính là chỗ đó, Vân Vụ Sơn Tùng.

Sau đó không lâu, Phượng Bảo Nam đứng lên trên Xích Viêm Điêu, chỉ vào mảnh mê vụ cuối tầm mắt kia.

Nơi đó thuộc về cạnh góc Tây Nam, tiếp cận khu tường thành, không có núi cao nguy nga, phần lớn là rừng rậm làm chủ, núi đá cao mấy trăm mét chập trùng lên xuống.

Một mảnh mê vụ giống như là mây đen chiếm cứ ở nơi đó, phạm vi đạt tới hơn năm mươi dặm.

Mặc dù Cổ Hoa hoàng thành rất lớn, nhưng có thể độc bá hơn năm mươi dặm rừng rậm, cũng có thể cho thấy thế lực Ác Nhân cốc cường đại như thế nào.

- Hình như rất náo nhiệt.

Khương Phàm nhìn qua phương xa, số lượng lớn mãnh cầm dị thú từ các nơi hội tụ, giáng lâm đến biên giới Vân Vụ Sơn Tùng, sau đó biến mất trong sương mù.

Nhưng, đúng vào lúc này, Chu Tước linh nguyên trong khí hải Khương Phàm đột nhiên xuất hiện phản ứng mạnh.

Nó vỗ cánh gáy to, xoay quanh bay lên, càng ngày càng kịch liệt, sau đó dâng lên tia sáng màu vàng, xông ra khỏi khí hải, quét sạch kinh mạch toàn thân.

Sắc mặt Khương Phàm hơi biến, nhìn chằm chằm mê vụ phương xa.

Loại cảm giác này quá quen thuộc!

Là hỏa vũ?

Bên trong Vân Vụ ẩn giấu hỏa vũ?

Trong Vân Vụ sâu nhất có một tòa sơn cốc khổng lồ, bao phủ trong sương mù nồng đậm.

Trong sơn cốc lại có tòa cung điện to lớn, xa hoa đến cực điểm, rộng rãi khí phái.

Những nơi khác cứ việc náo nhiệt ồn ào, nơi này lại yên tĩnh, giá lạnh, âm u đầy tử khí, lại có chút không hợp với cung điện rộng rãi này.

Bởi vì tòa sơn cốc này chính là nơi lúc trước mai táng ba trăm ngàn thi hài!

Mấy trăm năm đi qua, vẫn oán khí ngập trời như cũ, ác hồn khóc lóc rít gào, để cho người ta rùng mình.

Tầng cao nhất của cung điện, rường cột chạm trổ, vàng son lộng lẫy, số lượng lớn Phi Tước đồng điêu lơ lửng các nơi, phảng phất có được sinh mệnh, tăng thêm cho cung điện mấy phần linh động.

Ngoại trừ bố trí xa hoa, nơi này còn có thị nữ y phục đơn bạc thẹn thùng rất đẹp.

Có thanh lệ động lòng người, có xinh đẹp vũ mị, có phong thái yểu điệu, có nở nang ngọt ngào.

Yến mập vòng gầy, bạch ngọc không tì vết.

Lụa mỏng phất phới, ngọc thể phấp phới.

Một tình cảnh để dòng người phải chảy máu mũi.

Ở trên giường êm, một nam tử toàn thân lực lượng đang ngửa đầu ngồi đấy, hai tay mở rộng, hai chân mở rộng, tuỳ tiện hưởng thụ hơn mười vị thị nữ mỹ lệ tỉ mỉ phục thị.

Ríu rít khẽ nói, trầm trầm khẽ vuốt.

Những hưởng thụ nguyên thủy nhất, kích tình nhất giao hòa. Làm cho tinh thần người ta chập chờn.

Nhưng, đang tại thời khắc cao vút bộc phát, nam tử cao lớn đột nhiên mở hai mắt ra.

Một vòng lệ khí đáng sợ lấp lóe tại đáy mắt, bầu không khí trong phòng đều bỗng nhiên lạnh hơn. Hơn mười vị thị nữ xung quanh giường êm đều run rẩy toàn thân, bối rối quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy.

Bọn thị nữ khác cũng đều thấp thỏm lo âu, cúi đầu hạ thấp người.

Ánh mắt nam tử cực kỳ lăng lệ, cứ như có thể đâm xuyên không khí, giết người tại ngoài trăm thước.

- Thế nào?

Trên một chiếc giường rộng lớn cách đó không xa truyền đến một thanh âm mềm nhẵn kích động lòng người.

Đó là một nữ tử quyến rũ động lòng người đến cực hạn, có làm cho không người nào có thể kháng cự được khí chất cùng mị lực của mình.

Nàng chống người lên, mặc cho ga giường trượt xuống.

Thân thể mềm mại dịu dàng linh lung chập trùng, kinh tâm động phách cứ bày ra như vậy.

Đường cong uyển chuyển, khiến cho huyết mạch người khác phải căng phồng.

Da thịt trắng tuyết, lóe ra ánh sáng lộng lẫy mê người.

Nam tử không nói, nhíu mày chống người lên, ánh mắt sắc bén lóe ra mấy phần dị dạng.

Mặt ngoài thân thể đầy cơ bắp có những đường vân màu vàng, như muốn toát ra ánh lửa.

- Tất cả lui ra!

Gióng nói nữ tử mang theo nhu hòa nhưng lại có uy thế không thể nghi ngờ.

Nàng từ trên giường đi xuống, tùy ý phủ thêm váy tơ dài màu đen.

Tuyệt thế xinh đẹp hiển thị rõ, phong tình vạn chủng, mềm mại yêu kiều đáng yêu. Giống như nước mùa xuân hóa thành.

Bọn thị nữ trong phòng cong người lại, cẩn thận từng li từng tí lui đến trong góc, quỳ gối xuống, cúi đầu thật sâu.

- Một cảm giác rất kỳ quái.

Toàn thân nam tử đột nhiên phát ra khí lãng mãnh liệt, cưỡng ép phong tỏa linh lực trong kinh mạch.

Nữ tử đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua phía sau lưng nam tử, ôm lấy hắn từ phía sau, cẩn thận cảm nhận một lát, đôi mắt đẹp di chuyển:

- Ngươi đang khẩn trương?

- Hình như có người đang dò xét ta.

Nam tử đẩy nữ tử ra, đi đến trước cửa sổ rộng rãi trên tầng cao nhất, ánh mắt sắc bén thấu xương ngắm nhìn phương xa.

- Chúng ta đã cùng đám lão gia hỏa hoàng thất kia cam đoan qua, trong lúc thi đấu bài vị sẽ khống chế tốt trật tự hoàng thành. Chẳng lẽ bọn hắn không yên lòng?

- Không phải bọn hắn.

- Ngoại trừ mấy lão gia hỏa kia, tại Cổ Hoa hoàng thành này, ai còn có thể cách mê vụ Ác Nhân cốc, trực tiếp nhìn trộm ngươi?

Nam tử chậm rãi lắc đầu, không có nhiều lời.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, từ trong nháy mắt quét sạch linh hồn, kích thích kinh mạch toàn thân, thậm chí đánh thức phong ấn huyết mạch từ đầu đến cuối hắn vẫn đang áp chế.
Chương 940 Thương Sinh Cung

- Huynh sao thế?

Phượng Bảo Nam kỳ quái nhìn Khương Phàm, đột nhiên kích động?

- A? Gãy mất rồi.

Linh nguyên trong khí hải Khương Phàm đột nhiên an tĩnh, ngay cả ánh sáng trong kinh mạch cũng đều nhanh chóng biến mất, một lần nữa về tới linh nguyên.

- Cái gì gãy mất?

Phượng Bảo Nam không hiểu.

Khương Phàm nhíu mày không nói, cảm giác này vô cùng mạnh mẽ, thậm chí xúc động tinh huyết Kim Hoàng trong mạch máu.

Nhưng vì sao lại đột nhiên biến mất?

Tựa như là đơn phương cắt đứt liên hệ.

Chẳng lẽ, còn sống?

Khương Phàm đột nhiên kích động, nhưng lại lập tức nhưng cảnh giác.

Kim Hoàng huyết chủng mai táng tại linh tuyền dưới đất, cách mỗi chừng mười năm thức tỉnh một cái, lại đều sẽ đạt được Chu Tước Hỏa Vũ.

Nhưng, nếu như không có Linh Hồn Luân Hồi, bọn hắn sẽ không có trí nhớ kiếp trước.

Nói cách khác, bọn hắn đều là hoàn toàn độc lập, thân thể độc lập, linh hồn độc lập, ý thức độc lập, cũng mang ý nghĩa không chừng bản tính của bọn hắn, thiện ác khó liệu.

Nếu như có thể hàng phục, tự nhiên sẽ là thị vệ trung thành tuyệt đối. Nếu như sinh ra lòng xấu xa, là có thể hại chết hắn.

Khương Phàm có chút do dự, Ác Nhân cốc là thế lực hắc ám, ở trong đó chỉ sợ hỏa vũ còn sống không phải người lương thiện.

- Sắp đến rồi, huynh ngây ra làm gì?

Phượng Bảo Nam lung lay tay ở trước mặt Khương Phàm.

- Không có gì, đi qua nhìn một chút.

Khương Phàm quyết định đi xem một chút.

Thiện hay ác, xem hết lại quyết định.

Xích Viêm Điêu lượn vòng rơi xuống biên giới mê vụ.

Sau khi Khương Phàm thu nó vào thanh đồng tiểu tháp liền mang mặt nạ lên, đi đến mê vụ.

Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, trong sương mù lại hắc ám giá lạnh. Khắp nơi trong rừng rậm có thể thấy được bó đuốc, nhưng đều không thể xua tan hắc ám, bó đuốc chỉ là chiếu lên nơi rất nhỏ ở xung quanh nó, để mê vụ bao phủ rừng rậm càng âm trầm đáng sợ.

Mỗi bó đuốc có một quầy hàng.

Có một số là tốp năm tốp ba tập hợp tại một chỗ, có một số là đơn độc rao hàng.

Càng đi đến, bó đuốc càng nhiều, người cũng càng nhiều, bầu không khí dần dần náo nhiệt lên.

- Đó là hà bạng (con trai)? Bao nhiêu tiền?

Phượng Bảo Nam đi đến bên cạnh một chỗ hàng vỉa hè.

Một lão nhân có mái tóc hoa râm buồn ngủ ngồi ở chỗ đó, trước mặt phủ lên thảm da thú đơn sơ, phía trên cũng chỉ có hai thứ. Một cái là hà bạng kích cỡ tương đương cối xay, một cái là thân người tráng kiện hiện ra ánh sáng tím.

- Ta bán sâm, ba trăm tinh tệ.

Lão nhân nhấc con mắt mơ hồ lên, nhíu mày nhìn Phượng Bảo Nam một chút:

- Ta thấy cô nương dáng dấp xinh đẹp, cho hai trăm là được.

- Ta là nam tử! Một chân hán tử!

Phượng Bảo Nam chỉ chỉ vào hầu kết của mình.

Lão nhân nhướng cổ một cái, nhìn kỹ một chút:

- A, nam tử sao. Vậy ba trăm, thiếu một tệ cũng không bán.

Già mà không đứng đắn, Phượng Bảo Nam im lặng:

- Sâm của ngươi đây là gì, giá trị ba trăm? Một trăm đều đã nhiều rồi.

- Ta bán ta sâm, ta định giá. Ngươi đồng ý thì mua, không đồng ý thì thôi, không bắt buộc.

- Hà bạng này thì sao? Ta chỉ cần hà bạng này.

- Đây là tặng phẩm. Mua một gốc lão sâm, tặng một lão bạng (con trai già).

- Chỉ hà bạng thôi bán không?

- Bán!

- Bao nhiêu tinh tệ?

- Ba trăm tinh tệ, tặng lão sâm.

Phượng Bảo Nam run rẩy khóe mắt, nghẹn đến im lặng.

Khương Phàm ngồi xổm ở quầy hàng phía trước, gõ gõ hà bạng:

- Một trăm.

Lão nhân thản nhiên nói:

- Ta vô tình lấy được hà bạng cùng lão sâm, rất quý giá. Ta ngồi ở đây hơn hai mươi ngày, liền chờ người có duyên. Ba trăm, giá lương tâm.

Khương Phàm mỉm cười:

- Hai trăm.

- Thành giao.

Lão nhân không chần chờ chút nào, rất thẳng thắn gật đầu.

Phượng Bảo Nam lần nữa im lặng.

Lão nhân dùng quyển da thú bọc lão sâm cùng lão bạng, giao cho Khương Phàm.

- Rất quý giá. Các ngươi kiếm lời rồi.

Khương Phàm ra hiệu với Phượng Bảo Nam:

- Đưa tiền.

Phượng Bảo Nam buồn bực ném cho lão nhân hai trăm tinh tệ.

- Các ngươi không lỗ, không lỗ đâu.

Lão nhân đứng dậy, chắp tay sau lưng, đưa chân yên lặng đi đến mấy trăm mét bên ngoài.

Sau đó... Mở ra một tấm da thú, lấy ra một gốc lão sâm, bày xuống một lão bạng.

Lão nhân ho nhẹ hai tiếng, ngồi xuống buồn ngủ:

- Bán sâm bán sâm, già trẻ không gạt.

- Ta...

Phượng Bảo Nam bị kích thích, chợ đen đúng là chợ đen, tất cả đều là hắc thương!

- Hai trăm đắt một chút, nhưng không lỗ.

Khương Phàm dùng sức đập nát lão bạng, bên trong đã trống không, chỉ còn một viên ngọc châu màu máu kích cỡ tương đương ngón cái. Huyết quang (ánh sáng màu máu) lượn lờ, tản ra khí tức sinh mệnh nồng đậm.

- Đây là cái gì?

Phượng Bảo Nam lại gần.

- Huyết Tinh Châu. Hà bạng tuổi thọ rất cao, có thể đạt tới mấy trăm năm, trước khi chết sẽ ngưng tụ tinh khí huyết nhục toàn thân thành Huyết Trân Châu. Cái này tương đương với đan dược tự nhiên, có hiệu quả chữa thương bổ khí rất mạnh. Ngoài ra... Mỹ dung dưỡng nhan.

Khương Phàm cười đem Huyết Tinh Châu ném cho Phượng Bảo Nam.

- Còn có thể mỹ dung? Hai trăm không lỗ.

Phượng Bảo Nam hài lòng nhận lấy.

Bọn người Khương Phàm tiếp tục đi dạo trong rừng rậm, tìm kiếm bảo dược.

- Trứng rồng! Bán trứng rồng!

Một thân ảnh như tên trộm xuyên thẳng qua trong bóng đêm, nhìn thấy công tử tiểu thư mặc lộng lẫy liền đụng.

Phượng Bảo Nam lắc đầu.

- Chuyện này có chút quá mức.

- Lôi Đình Phù!

Khương Phàm lại dừng ở phía trước một hàng vỉa hè.

Trên quầy hàng trưng bày rất nhiều đồ hỗn tạp, bên trong có một cái ngọc thạch lóe ra lôi quang chói mắt, nhìn uy lực rất mạnh.

Nam tử trước sạp lập tức đứng dậy, khuôn mặt tươi cười đón lấy:

- Trong này ngưng tụ uy lực lôi đình khổng lồ, tương đương với một mảnh lôi vân mấy trăm mét. Mặc dù không bằng lôi đình Thiên Cung, tuy nhiên dùng để bảo mệnh cũng không tệ lắm. Có muốn không, một ngàn tinh tệ.

- Một ngàn?

Phượng Bảo Nam tranh thủ thời gian lôi kéo Khương Phàm rời khỏi, mặc dù trên người hắn có mang theo chút tinh tệ, nhưng không nhiều.

Quầy hàng trong cánh rừng phía trước nhiều lên, người đến người đi, bầu không khí cũng trở nên sốt ruột.

Phía trước một bán hàng rong vậy mà lại tụ tập vài trăm người, kích động nghị luận.

- Thương Sinh Cung đây là hàng nhái thật sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK