Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 611 Để phòng vạn nhất

Khương Phàm không đến Hỗn Độn Tử Phủ trước, đầu tiên là bái phỏng Đại Tự Tại điện.

- Tiểu gia hỏa, ngươi đến tìm đến tỷ tỷ sao, có chuyện gì.

Hướng Vãn Tình ngồi ở trước gương đồng, tỉ mỉ sửa sang trang dung.

Từ phía sau nhìn tới, dáng người thướt tha làm cho huyết mạch người ta căng phồng, tóc dài như thác nước, càng khiến người ta hoa mắt thần mê.

Khương Phàm âm thầm cắn đầu lưỡi, loại mị hoặc phát tán từ trong ra ngoài này thật sự là trí mạng.

- Muốn mời tỷ tỷ giúp một chút.

- Khanh khách... Hỗ trợ?

Hướng Vãn Tình yêu kiều cười hai tiếng:

- Nơi này là Vương Quốc Hắc Ám, pháp tắc sinh tồn nơi này là cái gì?

- Giao dịch!

- Ngươi muốn giao dịch cái gì với ta?

- Ta phải vào Hỗn Độn Tử Phủ, nhưng ta cảm giác có thể sẽ gặp chút phiền phức, muốn mời tỷ tỷ ra mặt điều giải, mang ta an toàn trở về.

- Ngươi muốn đi tu luyện, hay là đi gây chuyện, vô duyên vô cớ sao lại là phiền phức?

- Nơi đó dù sao cũng là địa bàn của Hỗn Độn Tử Phủ.

Khương Phàm không chuẩn bị gây sự, nhưng sợ Hỗn Độn Tử Phủ nơi đó sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, để phòng vạn nhất vẫn là phải chuẩn bị sẵn sàng.

- Vì sao không để cho người của Vô Hồi thánh địa mang ngươi về, mà là tới tìm ta?

- Nếu như huyên náo không nghiêm trọng, chính ta có thể trở về, nếu như huyên náo nghiêm trọng, Vô Hồi thánh địa ra mặt chẳng khác gì là khiêu khích, là mạo phạm, Đại Tự Tại điện ra mặt chẳng khác gì là điều giải.

Khương Phàm nói xong, Hướng Vãn Tình ngừng lại này tay ngọc đang vuốt tỉa đầu lông mày thon thon, đôi mắt đẹp di chuyển:

- Đây là ai dạy ngươi?

Khương Phàm nói:

- Có liên quan sao?

Hướng Vãn Tình xoay người, tỉ mỉ tân trang trang dung đẹp kinh tâm động phách để cho người ta nhịn không được mà khuynh đảo của mình, cặp đùi thon dài tròn trịa ưu nhã chồng một chỗ, đường cong như ẩn như hiện, mang cho người ta dụ hoặc hít thở không thông.

Khương Phàm tranh thủ thời gian tránh khỏi ánh mắt Hướng Vãn Tình, rủ lông mày xuống, lặp đi lặp lại nhắc nhở mình phải tỉnh táo.

- Muốn nói có liên quan, cũng có liên quan, không liên quan, cũng không liên quan.

Hướng Vãn Tình cười nhẹ nhàng đánh giá tiểu gia hỏa trước mặt.

- Nếu như tỷ tỷ không chịu hỗ trợ, vậy chỉ dùng giao dịch. Ngươi bảo đảm ta an toàn đi ra, ta cam đoan có thể dâng lên thi đấu Võ Hầu giải đặc sắc nhất.

- Đây coi như là giao dịch? Nhưng lại muốn ta đến Hỗn Độn Tử Phủ cứu mạng nhỏ của ngươi.

- Ta chỉ phòng ngừa chu đáo, không có chân chính mạo phạm Hỗn Độn Tử Phủ, huống chi Hỗn Độn Tử Phủ càng không có khả năng muốn mạng của ta. Giải thi đấu Võ Hầu bị các ngươi huyên náo xôn xao, nếu như ta chết ở nơi đó, sẽ cho người cảm giác Hỗn Độn Tử Phủ không chơi nổi, cho nên mặc kệ xảy ra chuyện gì, bọn hắn sẽ chỉ tổn thương ta, sẽ không giết chết ta.

Khương Phàm lại cảm thấy hô hấp không suôn sẻ, giống như có tà hỏa lan tràn trong thân thể, kích thích hắn nhịn không được liền muốn giương mắt, tuỳ tiện thưởng thức siêu cấp mỹ nhân trước mặt.

Hướng Vãn Tình nhìn dáng vẻ khẩn trương câu thúc của hắn, nhịn không được cười nói:

- Đừng sợ sệt như thế, tỷ tỷ còn có thể ăn ngươi sao?

- Tỷ tỷ cân nhắc giao dịch của ta...

Khương Phàm nói còn chưa dứt lời, bỗng nhiên cảm giác Hướng Vãn Tình đã đứng lên, gót sen uyển chuyển, dáng dấp yểu điệu, cặp đùi thon dài giống như mỹ ngọc ở trong tầm mắt Khương Phàm buông xuống càng đi càng gần.

Hướng Vãn Tình dáng người cao gầy, đứng ở trước mặt Khương Phàm, cao hơn chừng một cái đầu, nàng duỗi tay ngọc thon thon ra, nắm lấy cái cằm của Khương Phàm:

- Ngươi nếu tới tìm ta, chính là ngươi đã dự cảm sẽ gặp được phiền toái to lớn, muốn giao dịch với tỷ tỷ, không thể nói hai ba câu được.

Khương Phàm muốn ngăn chặn, lại phát hiện thể giống như đang bị năng lượng nào đó khống chế, bị đầu ngón tay Hướng Vãn Tình nắm lấy ngẩng đầu lên.

Hướng Vãn Tình nhìn mắt Khương Phàm, thấp giọng khẽ nói:

- Ngươi chỉ cần nói cho tỷ tỷ. Ngươi có biết linh cầm trong khí hải ngươi kia... gọi là cái gì hay không?

Con ngươi Khương Phàm có chút ngưng tụ, nữ tử này không chỉ có thấy được ý thức hải của hắn, còn nhìn trộm đến khí hải?

Hướng Vãn Tình chú ý tới ánh mắt Khương Phàm, dần dần lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.

- Tỷ tỷ, ngươi như thế này có thể...

Khương Phàm vừa mới há mồm, Hướng Vãn Tình đột nhiên tiến đến trước mặt Khương Phàm, cắn môi của hắn.

Khương Phàm vô ý thức muốn giãy dụa, lại phát hiện cơ thể bị đã gắt gao cầm cố lại.

Hướng Vãn Tình cắn bờ môi Khương Phàm, nhẹ nhàng dùng sức cắn ra máu tươi, sau đó... Chiếc lưỡi thơm tho cuốn một cái, dùng sức khẽ nhấp.

Đầu Khương Phàm có âm thanh ông ông như động đất, toàn thân cứng ngắc, hô hấp đều giống như dừng lại.

Hướng Vãn Tình buông Khương Phàm ra, yêu mị như cáo, xinh đẹp Thiên Tiên, sắc đẹp cùng mị hoặc giao hòa hoàn mỹ để toàn thân nàng tản mát ra mị hoặc mỹ cảm cực hạn.

Khương Phàm thấy cơ thể có thể hoạt động, lập tức kinh sợ lui hai bước, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm nàng.

Hướng Vãn Tình thưởng thức máu tươi của Khương Phàm, trong đôi mắt mỹ lệ nở rộ lên một tia tinh mang.

- Tiểu tử, so ra thì ngươi càng mỹ vị hơn.

Ngữ khí Khương Phàm lạnh lùng:

- Đây cũng không phải là điều kiện giao dịch của ta!

- Không cần khẩn trương, Đại Tự Tại điện bất luận là ở Vương Quốc Hắc Ám, hay là tại thế giới bên ngoài, từ đầu đến cuối đều là thế lực trung lập. Bí mật của ngươi, trừ tỷ tỷ ra, không có người thứ ba biết được. Tuy nhiên...

- Tuy nhiên cái gì!

- Thay tỷ tỷ làm ba chuyện.

- Chuyện gì?

- Bây giờ còn không có nghĩ kỹ, chờ ngươi trưởng thành rồi nói sau.

Hướng Vãn Tình nhìn Khương Phàm thật sâu, đôi mắt đẹp di chuyển.

Không nghĩ tới, tại Vương Quốc Hắc Ám này phát hiện một tuyệt thế kỳ tài như thế này.

Khương Phàm chau mày, vẻ mặt nghiêm trọng.

Nữ tử này rốt cuộc đã biết cái gì?
Chương 612 Tử Phủ truyền thừa (1)

- Ngươi cứ việc yên tâm đến Lạc Chùy trọng địa, mặc kệ xảy ra chuyện gì, tỷ tỷ đều có thể bảo đảm ngươi an toàn rời khỏi.

Hướng Vãn Tình cười nhẹ nhàng, nháy mắt với Khương Phàm:

- Bây giờ ngươi là đi liền, hay ở lại bồi tỷ tỷ?



Khương Phàm đi đến Hỗn Độn Tử Phủ, nộp ngọc bài Lạc Chùy trọng địa.

- Ngươi chính là Khương Phàm? Ngươi muốn vào Lạc Chùy trọng địa của Hỗn Độn Tử Phủ chúng ta?

Bọn thủ vệ trước điện quái dị nhìn Khương Phàm, dùng bí cảnh tu luyện chúng ta, khiêu chiến công tử chúng ta?

- Có ngọc bài liền có thể đi, còn có hạn chế gì không?

Khương Phàm ngẩng đầu nhìn qua cung điện màu tím rộng rãi đại khí phía trước, cực điểm xa hoa và uy nghiêm, trong bóng tối vô biên còn có khí thế mênh mông.

- Tình huống bình thường có thể sử dụng, nhưng bây giờ thuộc về tình huống đặc biệt. Ngươi chờ một lát, ta đi thông bẩm.

Một vị thị vệ rời khỏi, thật lâu mới trở về, phía sau đi theo một vị nữ tử dáng người cao gầy.

Nói là cao gầy cũng không quá đáng chút nào, chỉ là hai chân kia đều đã cao không kém Khương Phàm cho lắm.

Nữ tử này cao tới ba mét, dáng người thẳng tắp, có lồi có lõm, tuyệt đối là dáng người hoàn mỹ, phối hợp thân cao kinh người, cho người ta vẻ đẹp dã tính không cách nào nói rõ.

Ngũ quan của nàng tinh xảo, bộ dáng xinh đẹp động lòng người, nhưng da thịt toàn thân lại là một màu tím, còn trải rộng sợi tơ màu vàng như ẩn như hiện, nhìn vừa tôn quý vừa thần bí.

- Ngươi chính là Khương Phàm?

Nữ tử đi đến trước mặt Khương Phàm, ở trên cao nhìn xuống nhìn hắn.

- Ta là Khương Phàm, cô là...

Khương Phàm không thể không ngẩng đầu nhìn mỹ nhân to lớn ở trước mặt, nếu như nhìn thẳng, góc độ hơi có vẻ xấu hổ.

- Hỗn Độn Tử Phủ, Ngu Khuynh Thành.

Nữ tử có làn da màu tím, tóc dài màu tím, con mắt cũng màu tím, là người thừa kế huyết mạch.

- Võ Hầu bảng người thứ mười, Ngu Khuynh Thành?

- Trước kia là vị thứ chín.

- Lấy địa vị Hỗn Độn Tử Phủ các ngươi ở bên ngoài hẳn là sẽ không để ý xếp hạng nơi này chứ. Chỉ cần tiến vào vị trí thứ mười, có thể thu hoạch được quyền lợi ra vào bí cảnh khác như vậy là đủ rồi.

- Chúng ta không quan tâm xếp hạng, nhưng quan tâm thanh danh. Ví dụ như... Ai nói năng lỗ mãng, chính là mạo phạm! Là khiêu khích!

Ngu Khuynh Thành nhìn về phía Khương Phàm, ánh mắt dần dần giá lạnh.

- Nếu như ngươi nói chính là những lời mà Hàn Ngạo nói kia, ta có thể xin lỗi. Nếu như ngươi nói chính là chuyện Võ Hầu bảng, vậy liền không tính khiêu khích, dù sao Võ Hầu bảng đứng ở đó chính là để cho người ta cạnh tranh.

- Thứ không biết sống chết. Ngươi muốn khiêu chiến Võ Hầu, trước tiên phải khiêu chiến Ngu Kình Thương, ngươi cho rằng ngươi có thể thắng?

- Không thử một chút làm sao biết, chẳng lẽ Ngu Kình Thương sợ?

- Ha ha... Ha ha... Ngươi không chỉ có rất phách lối, còn rất ngu xuẩn. Ngươi, nhiều nhất là chịu được ba hiệp với Ngu Kình Thương!

- Đừng nói quá vẹn toàn. Ta ở chỗ này có ngọc bài, có thể đi đến Lạc Chùy trọng địa không?

Khương Phàm nâng ngọc bài trong tay lên, hắn không phải đến cãi nhau, không cần thiết dây dưa cùng Ngu Khuynh Thành.

- Đương nhiên có thể! Nói không chừng, ngươi có thể gặp được hắn ở trong đó!

- Vậy ta có thể chờ đợi, dẫn đường?

- Ta tự mình đưa ngươi vào đi.

Ngu Khuynh Thành vung ra một con hùng sư màu tím từ trong nhẫn không gian.

Hùng sư thần tuấn oai hùng, đạp trên mây mù màu tím bay lên không, chở Ngu Khuynh Thành xông về cửa đá nơi xa trong hư không do Hỗn Độn Tử Phủ trấn thủ.

Khương Phàm triển khai hỏa dực, theo sát lấy vọt tới.

Chờ sau khi bọn hắn rời khỏi, Trưởng thị vệ phân phó nói:

- Thông báo Hứa Như Lai, Chí Tôn Kim Thành, Khương Phàm vào Lạc Chùy trọng địa. Nếu như bọn hắn có hứng thú, chúng ta tặng không một cơ hội đến tu luyện.

Cử đá giữa hư không rộng mở, phía sau là một con đường đá cứng rắn rộng rãi, thông hướng pháp trận Không Gian của Hỗn Độn Tử Phủ.

- Theo sát ta! Ném trong hư không thì đừng trách ta!

Ngu Khuynh Thành mang theo Khương Phàm leo lên pháp trận Không Gian, ánh sáng cường thịnh trong nháy mắt đã nuốt sống bọn hắn.

Khương Phàm đã vượt qua qua rất nhiều con đường không gian, miễn cưỡng có thể giữ vững cân bằng thân thể, ở trong đường hầm lộng lẫy quang ảnh nhanh chóng hướng về phía trước.

Ngu Khuynh Thành quay đầu nhìn Khương Phàm, hừ lạnh một tiếng, thúc giục hùng sư màu tím tăng thêm tốc độ.

Khi quang ảnh tiêu tán, bọn hắn đã đứng ở trong sương mù nồng đậm.

Đưa tầm mắt nhìn về bốn phương, cái gì cũng đều không nhìn thấy, tất cả đều yên tĩnh im ắng.

Rống!

Hùng sư gào thét, hùng hậu uy nghiêm.

Phía trước là mê vụ cuồn cuộn, ngưng tụ thành vòng xoáy giống như một con đường, kéo dài đến cuối phía mê vụ.

- Đi theo ta.

Ngu Khuynh Thành mang theo Khương Phàm đi tiếp.

Khương Phàm cẩn thận điều tra mê vụ, đây cũng là năng lượng một loại phong ấn nào đó.

Sau khi đi về phía trước hơn ngàn mét, rốt cuộc mê vụ cũng mỏng đi, tiếng ồn náo nhiệt đập vào mặt.

Khương Phàm cùng đi theo ra khỏi mê vụ, đập vào mắt chính là liên miên cung điện chập trùng xa hoa, có liên miên giao thoa, có thẳng vào mây xanh, có bao la hùng vĩ.

Nơi này đều bị mây mù vờn quanh, kình phong gào thét, có thác nước từ mây mù rơi xuống, có mãnh cầm xoay quanh đầy trời.

Giống như tiên cảnh.

- Nơi này chính là Hỗn Độn Tử Phủ?

Khương Phàm đi theo về phía trước một đoạn, mới phát hiện vấn đề.

Mảnh cung điện vậy này đều là xây ở trên đỉnh núi.

Tất cả đều là vạn mét, ba mươi đến năm mươi tòa, san sát nhau cao thẳng đến trời, bàng bạc mà bao la hùng vĩ.

- Hắn chính là Khương Phàm! Hắn muốn vào Lạc Chùy trọng địa tu luyện!

Giọng Ngu Khuynh Thành cao vút đem lực chú ý của Khương Phàm kéo đến phía trước.

Nơi này là một diễn võ trường cỡ lớn, tám lôi đài phân bố ở các nơi, số lượng lớn nam nữ tử có làn da màu tím đang kịch liệt chém giết.
Chương 613 Tử Phủ truyền thừa (2)

Bọn hắn đều cao phổ biến từ ba mét trở lên, mái tóc tím dài, làn da màu tím, còn có con mắt màu tím, chỉ là đường vân như ẩn như hiện ở bên ngoài hơi có khác biệt. Đa số đều là màu xanh nhạt, số ít màu vàng nhạt.

Ngu Khuynh Thành la lên một tiếng, các nam nữ tử liên tiếp dừng lại, từng đôi ánh mắt bén nhọn quét về phía đài cao.

Khương Phàm cảm thấy không ổn, nhắc nhở Ngu Khuynh Thành:

- Ta muốn đến Lạc Chùy trọng địa.

- Nơi này là Hỗn Độn Tử Phủ, ngươi là tình huống đặc thù, muốn đến Lạc Chùy trọng địa, phải thông qua bọn hắn khảo hạch.

- Bọn họ là ai?

- Tại Hỗn Độn Tử Phủ, những người có làn da màu tím tất cả đều là tộc nhân Ngu gia.

- Dẫn ta tới nơi này làm gì?

- Làm quen chủ tử tương lai của ngươi một chút! Khiêu chiến thi đấu Võ Hầu, người cuối cùng đánh bại ngươi, sẽ là người của Hỗn Độn Tử Phủ chúng ta. Dựa theo quy định, ngươi sẽ là Chiến Nô vĩnh viễn của Hỗn Độn Tử Phủ!

Ngu Khuynh Thành cưỡi hùng sư màu tím nhảy xuống đài cao, ra hiệu với đám người trên diễn võ trường.

Đám người toàn thân trải rộng đường vân màu vàng nhạt liên tiếp đi đến phía trước, nhìn Khương Phàm phía trên đài cao quát lớn, thanh âm chấn động diễn võ trường:

- Lăn xuống đây!

Khương Phàm thầm nghĩ thật phiền phức, nhưng vẫn giẫm lên thềm đá đi đến diễn võ trường.

Một tráng hán ba mét rưỡi giống như một con quái vật đi đến trước mặt Khương Phàm, mang đến một mảng bóng râm:

- Chính là ngươi muốn khiêu khích Ngũ công tử Ngu Kình Thương.

- Ta không có khiêu khích, ta là khiêu chiến.

- Còn ngụy biện? Phần uy thế ở Vương Quốc Hắc Ám kia đâu? Tới đây lại sợ rồi?

- Được thôi, ta chính là khiêu khích!

- Thứ không biết sống chết! Chỉ bằng một tên tử đệ thánh địa như ngươi, cũng xứng khiêu khích tử đệ hoàng tộc!

Giọng nói của tráng hán như to như chuông đồng, quanh quẩn diễn võ trường khổng lồ.

- Đều đã khiêu khích, làm gì đây?

Khương Phàm đứng ở trước mặt bọn hắn tựa như tiến vào vương quốc người khổng lồ vậy, nhìn vô cùng nhỏ yếu.

Nhưng hắn cũng không e ngại, càng không để ý sớm lĩnh giáo gia lực lượng huyết mạch của Ngu gia.

Tráng hán bẻ bẻ cổ, nắm nắm đấm to như chậu rửa mặt vào trước mặt Khương Phàm:

- Muốn khiêu chiến Ngu Kình Thương, trước tiên phải qua cửa chúng ta đây.

Khương Phàm ngăn chặn nắm đấm của tráng hán, triển khai ở bên cạnh:

- Đánh ngã mới thôi, hay là đánh phế mới ngừng? Nếu như đánh chết, ta cũng không để ý!

- Ha ha... Rất càn rỡ...

Các tộc nhân Ngu gia phát ra tiếng cười lạnh khinh thường.

- Dâng hương!

Sau khi tráng hán phất tay, hắn cao ngạo nhìn Khương Phàm:

- Trong một nén nhang, ai còn đứng coi như người đó thắng. Nếu như ngươi thắng, chúng ta cho phép ngươi tiến vào Lạc Chùy trọng địa tu luyện. Nếu như thua, để ngọc bài lại, quay người cút về Vương Quốc Hắc Ám cho ta.

Một tên tộc nhân Ngu gia từ bên ngoài lôi vào một cây nhang, nói là hương, kỳ thật còn to hơn so vói cây gậy, cao chừng ba mét.

Quy mô cỡ này, sau khi nhóm lửa chắc có thể phải đốt trên ba tiếng, năm tiếng.

Khương Phàm lắc đầu mà cười, đây là chuẩn bị hung hăng ngược hắn mấy giờ sao?

- Ta là Ngu Thiên Đạo, Linh Nguyên cảnh thất trọng thiên! Đừng trách ta khi dễ ngươi, ngươi muốn khiêu chiến Ngu Kình Thương, bắt đầu từ ngày thức tỉnh đó vượt cấp khiêu chiến, lục trọng thiên liền có thể khiêu chiến thất trọng thiên. Ngươi muốn khiêu chiến Ngu Kình Thương thì phải thể hiện ra tư cách khiêu chiến vượt cấp.

Ngu Thiên Đạo đi lên bệ đá rộng năm trăm mét trước mặt, đưa tay khiêu chiến Khương Phàm:

- Tiểu tử thánh địa, ngươi dám không?

Khương Phàm nhìn Ngu Thiên Đạo, lại nhìn Ngu Khuynh Thành ở xa xa:

- Hoàng tộc chính là hoàng tộc, làm việc đều rất lỗi lạc, khi dễ người khác đều công khai tới như thế.

Ngu Khuynh Thành đưa mắt lạnh nhìn Khương Phàm:

- Không dám sao? Bây giờ liền lăn về Vương Quốc Hắc Ám.

Trăm vị tộc nhân Ngu gia trên diễn võ trường cùng hô to:

- Chạy trở về Vương Quốc Hắc Ám, chờ chủ tử đến bái!

Khương Phàm nhìn cây hương đã nhóm lửa một chút, lắc đầu cười cười, đi lên đài diễn võ.

Ngu Thiên Đạo nhìn chằm chằm Khương Phàm, nhe răng ra cười.

- Lôi tràng của ta, không nói chuyện cầu xin tha thứ, cũng không có nhận thua, chỉ cần nén hương kia chưa đốt xong, tranh tài cũng không coi là kết thúc. Thắng thua hoàn toàn nhìn xem, sau khi hương đốt xong là ai đứng, ai quỳ! Ngươi hiểu ý của ta không?

- Ta rất rõ ràng. Bắt đầu?

Khương Phàm run run bả vai, nắm chặt nắm đấm.

- Bắt đầu! Tiểu tử thánh địa, cùng ngươi làm nóng người trước!

Ngu Thiên Đạo kéo căng bắp thịt toàn thân, cất bước phóng tới.

Thân thể cao ba mét năm, trọng lượng năm trăm cân, da thịt cứng rắn, giống như là một con mãnh thú phát cuồng, đạp mặt đất đều đang lay động.

Khương Phàm sâu hít một hơi, đối diện xông về Ngu Thiên Đạo.

Cự ly trăm mét, chớp mắt đã tới.

Khương Phàm, Ngu Thiên Đạo, đối diện chạm vào nhau!

- Aaa… !!

Cánh tay phải của Ngu Thiên Đạo bỗng nhiên căng cứng, văn ấn màu vàng nhạt bên ngoài trở nên rõ ràng loá mắt, một quyền bạo tạc khiến không gian chấn động, như lôi đình đánh tới mặt Khương Phàm.

Khương Phàm vung mạnh quyền oanh kích, nghiêng đến bên trên đối kháng.

Huyết khí toàn thân sôi trào, da thịt nóng hổi, thần huyết còn sót lại mang theo kim quang đang nở rộ ở giữa huyết nhục, khiến cho người khác hồi hộp, năng lượng lướt qua toàn thân, hội tụ nơi nắm đấm cánh tay.

Bành!!

Răng rắc!!

Đòn va chạm nhanh chóng giao thoa.

Khương Phàm nâng trọng quyền đánh vỡ vụn một quyền của Ngu Thiên Đạo, tốc độ lại không giảm, từ cổ tay thẳng tới khớp nối. Huyết nhục vẩy ra, bạch cốt vỡ nát.

Ngu Thiên Đạo kêu lên đầy thê lương thảm thiết, thân thể bị hất tung.

Các tộc nhân Ngu gia đang chuẩn bị lớn tiếng khen hay bất chợt sắc mặt kịch biến, la lên thất thanh.

Khí lãng chấn kích toàn thân Khương Phàm, khống chế lại thân thể, co cẳng phóng tới.

Ngu Thiên Đạo chật vật ngã vào trên lôi đài, máu tươi dâng trào, đau nhức thấu xương tủy, toàn thân hắn căng cứng, đau đến cơ hồ muốn ngạt thở.
Chương 614 Tử Phủ truyền thừa (3)

- Ngu Thiên Đạo, phía sau!

Có một tộc nhân Ngu gia bừng tỉnh, hô to nhắc nhở.

Khương Phàm cuồng dã giết tới, ôm chặt lấy cổ chân Ngu Thiên Đạo, hung hăng kéo đứng lên, sau khi xoay chuyển mười mấy vòng ở tại chỗ, đột nhiên đẩy lên trời buông tay, quăng về phía không trung.

Oanh...

Liệt diễm cuồn cuộn khắp toàn thân Khương Phàm, triển khai cốt dực, kim viêm hóa vũ.

Ánh sáng hoa lệ, nhiệt độ cường thịnh.

Ngay sau đó, liệt diễm tăng vọt, ba trăm sợi hỏa vũ toàn bộ bạo khởi, bắn mạnh lên trời cao.

Quang vũ như kiếm, bén nhọn thấu xương.

Thế như kinh lôi, nhanh chóng phóng lên khắp trời.

Ngu Thiên Đạo nhịn xuống đau nhức kịch liệt, toàn thân căng cứng, cơ bắp cứng ngắc như sắt, ngạnh kháng hỏa vũ phóng lên tận trời.

Ầm ầm...

Lít nha lít nhít hỏa vũ oanh kích, đâm rách da thịt, trong nháy mắt dẫn bạo, chỉ thấy máu thịt bay tứ tung, lửa nóng hừng hực đảo mắt đã bao phủ khắp người hắn.

Đau đớn khó nói nên lời để Ngu Thiên Đạo phát ra tiếng kêu thảm thiết ở bên trong liệt diễm.

Khương Phàm chấn động hai cánh, phóng tới không trung, lúc liệt diễm nuốt hết Ngu Thiên Đạo, sau một khắc, hắn đã xuất hiện ở sâu trong liệt diễm, gắt gao kéo căng chân phải đá thẳng đến mặt Ngu Thiên Đạo.

Bành!

Răng rắc!

Mũi Ngu Thiên Đạo sụp đổ, máu tươi như bão táp, ngửa mặt bay ra khỏi liệt diễm.

Khương Phàm xoay chuyển toàn thân, linh hoạt tấn mãnh, một phát đã bắt được mắt cá chân Ngu Thiên Đạo, lần nữa phát lực, sau khi nhanh chóng xoay chuyển, hung hăng đập xuống về phía lôi tràng.

Ngay sau đó... Liệt diễm cuồn cuộn, Bạo Viên thành hình, sinh động như thật, cuồng dã bạo ngược, phóng tới lôi tràng, liên tiếp đánh ra hơn mười đòn hỏa quyền đánh về phía Ngu Thiên Đạo, toàn bộ đều trúng mục tiêu, toàn bộ đều bạo tạc.

Ngu Thiên Đạo liên tục lùi lại, cho đến khi gót chân đụng phải bên bờ lôi đài mới bỗng nhiên phanh lại.

Các tộc nhân Ngu gia toàn bộ an tĩnh lại, khó có thể tin được mà nhìn đòn tấn công như mưa to gió lớn ở trên võ đài.

Khương Phàm không có một khắc nào đình chỉ, sau khi từ trên cao rơi xuống, liệt diễm mãnh liệt hội tụ, một con Yêu Báo sôi nổi thành hình phát ra tiếng kêu gào to lớn, bằng tốc độ kinh người phóng tới lôi đài ba trăm mét, khi Bạo Viên quyền tán loạn, sau một khắc, không có khe hở nào , đòn tiếp theo đã hung hăng đánh tới mặt Ngu Thiên Đạo máu me đầm đìa.

Nhưng lần này... Ngu Thiên Đạo rốt cuộc cũng đã ổn định lại, gương mặt dữ tợn phát ra tiếng gầm thét đinh tai nhức óc, toàn thân tử khí cuồn cuộn bộc phát, cương khí như cuồng phong, ngưng tụ thành ba thanh trường tiên màu tím, bạo kích về phía đối diện, thanh chấn ầm vang, vỡ nát Yêu Báo.

- Khương Phàm! Có bản lĩnh đây! Ngươi lại có thể thương tổn được Ngu Thiên Đạo ta!

Ngu Thiên Đạo từ bên trong kim viêm bạo tạc mãnh liệt đi ra đến, tử khí vờn quanh toàn thân, đường vân màu vàng lóe ra cường quang, giống như một con ác viên to lớn.

Mũi hắn gãy, cánh tay phải nát bấy, nhưng bây giờ đây nó lại tái tạo nhanh đến nỗi mắt thường cũng có thể thấy được.

Không phải đơn giản khép lại, mà là sinh trưởng một lần nữa!

Khương Phàm khẽ nhíu mày, đây chính là lực lượng huyết mạch truyền thừa của Tử Phủ sao?

Có thể tái sinh thân thể!

Đây là năng lực thần kỳ mà sau khi Đại Diệu Thiên Kinh đến tam trọng thiên mới có thể có.

Mà, tử khí lại còn có thể giống như linh lực, ngưng tụ thành võ pháp, đánh tan thánh pháp của hắn.

Ngu Khuynh Thành cưỡi hùng sư, lãnh ngạo nhắc nhở:

- Ngu Thiên Đạo, thời gian mặc dù rất sung túc, nhưng cũng đừng chơi quá mức. Hung hăng đánh cho ta, để cái tên con hoang không biết từ đâu xuất hiện này lĩnh giáo lực lượng truyền thừa Tử Phủ.

Cánh tay phải của Ngu Thiên Đạo rất nhanh đã mọc ra, hắn dùng sức nắm chặt, mở rộng tự nhiên:

- Tiểu tử thánh địa, đừng kích động quá sớm. Ta đã nói rồi, chỉ là làm nóng người mà thôi.

- Vậy cũng chớ lề mề, tranh tài chính thức bắt đầu.

Khương Phàm đưa hai tay về phía trước nắm lại, hài cốt quyền sáo kịch liệt nhúc nhích từ trong ra ngoài, biến thành Chu Tước Trảo bén nhọn rộng lớn, khác với ngày trước chính là, lần này hóa thú một mực kéo dài đến chỗ khớp nối cánh tay.

- Tiểu tử thánh địa, lại đến tiếp một quyền của ta!

Đường vân toàn thân Ngu Thiên Đạo phát sáng, dâng lên phù văn màu vàng, ngưng tụ thành hình dáng áo giáp, hắn cuồng bá không gì sánh được, xông về Khương Phàm, liều mạng về phía chính diện.

Truyền thừa mạnh nhất của Tử Phủ chính là thể phách, hắn không tin lực lượng mà mình vẫn luôn kiêu ngạo sẽ bại bởi một tên tử đệ thánh địa.

Tộc nhân Ngu gia la lên cao vút:

- Ngu Thiên Đạo, lên đi. Hắn ở xa tới là khách, lễ đạo phải đủ, đánh cho đến chết.

Khương Phàm không có tránh lui, đối diện lao lên.

Sau khi hai tay hai cánh hóa thú, Chu Tước linh nguyên tại khí hải gáy to, lệ khí sát phạt khuấy động toàn thân, hắn dâng cao chiến ý, khí thế càng tăng lên, tốc độ

càng nhanh, lực lượng đương nhiên càng mạnh!

Bành!

Hai bóng người phóng tới lôi tràng, ngang nhiên va chạm.

Quyền trảo ngạnh kháng!

Năng lượng cuồn cuộn!

- Aaa… !

Khương Phàm, Ngu Thiên Đạo trợn mắt trừng trừng, cuồng dã gào thét, lực lượng bạo động tại hai cánh tay, điên cuồng đè ép lẫn nhau.

Tử khí tuôn ra, liệt diễm sôi trào, đồng thời bộc phát ở xung quanh hai người.

Nháy mắt một cái, Ngu Thiên Đạo run rẩy toàn thân, ngửa mặt bay ra ngoài, cánh tay phải tráng kiện run run.

Lực lượng giao phong, lần nữa bị thua!

- Ngươi! Không chịu nổi một kích!

Tốc độ Khương Phàm thì không giảm, nhanh chóng bay lên trời cao, thân thể sôi trào rơi xuống, vòng chân như thiết côn tấn công, quất vào cổ Ngu Thiên Đạo.

Ngu Thiên Đạo mạo hiểm ngửa mặt rơi xuống đất một khắc, tử khí bạo động sau lưng, cuồng dã va chạm mặt nền nâng hắn đứng lên, vồ một cái về phía cổ chân Khương Phàm.

Khương Phàm bạo tạc liệt diễm nơi bàn chân, thúc giục hai chân cưỡng ép thay đổi phương hướng, tránh khỏi Ngu Thiên Đạo, tốc độ không giảm, cái chân khác hung hăng đánh vào lồng ngực Ngu Thiên Đạo.
Chương 615 Tử Phủ truyền thừa (4)

Ngu Thiên Đạo mang lên áo giáp, không tổn hao đến một sợi lông nào, nhưng lực bộc phát vượt qua một trăm ngàn cực cảnh lần nữa khiến hắn va chạm mặt đất.

- Rác rưởi!

Khương Phàm để lại một câu nhục nhã, hai cánh chấn kích, liệt diễm cuồn cuộn, phóng lên tận trời. Nhưng...

- Đồ hỗn trướng, đừng phách lối quá sớm!

Toàn thân Ngu Thiên Đạo cuồn cuộn tử khí, cường thế ngưng tụ thành hai cánh ở phía sau, cuốn lên kình phong cuồng liệt nổ bắn ra trời cao.

- Phách lối tại Hỗn Độn Tử Phủ, ngươi còn kém một chút!

Ngu Thiên Đạo hét lớn, cảnh giới thất trọng thiên bộc phát toàn diện, uy thế cuồn cuộn, tử khí lao nhanh, hóa thành ba thiên thạch tử khí, cuồng vũ khắp bầu trời.

Khương Phàm nhanh chóng bay lên, mạnh mẽ tấn mãnh, tuỳ tiện tránh khỏi thiên thạch tử khí, nhưng thiên thạch tử khí nhanh chóng sụp đổ biến thành ba con Ác Giao dữ tợn vọt tới Khương Phàm.

- Để cho ngươi lĩnh giáo, cái gì gọi là võ pháp thật sự!

Ngu Thiên Đạo thôi động hai cánh, theo sát Ác Giao đuổi bắt Khương Phàm.

Lực lượng giao phong không chiếm được chỗ tốt, liền thử áp chế cảnh giới lại lần nữa.

Thất trọng thiên so với lục trọng thiên không chỉ đơn giản là cao hơn nhất trọng thiên như vậy, mà là hai giai đoạn hoàn toàn khác biệt.

Năng lượng và linh lực tử khí so ra chỉ mạnh không yếu, có thể so với các loại như lôi điện, cương khí, kim loại.

- Nhanh, lại nhanh hơn nữa, hung hăng giáo huấn hắn!

Tộc nhân Ngu gia kích thích hô to, vì Ngu Thiên Đạo mà lớn tiếng khen hay.

Khương Phàm nhanh chóng bay lên, khoảng cách kéo dài đột nhiên đình chỉ trong chốc lát, quay người đối mặt, liệt diễm cuồn cuộn, kim quang rọi khắp nơi, sáu con Liệt Diễm Kim Lang gầm thét thành hình, hai sói một tổ, đánh giết Ác Giao.

Ầm ầm.

Ác Giao bổ nhào, dựa vào năng lượng cường hãn, tuỳ tiện xé nát Kim Lang.

Nhưng Khương Phàm đã nhân cơ hội này, lướt qua tử khí kim viêm va chạm như thủy triều, đối diện đánh tới Ngu Thiên Đạo.

- Đến đây!

Ngu Thiên Đạo cuồng dã bá khí, vung lên nắm đấm hướng nện về phía trước, kim quang lấp lóe quấn quanh cánh tay, tử khí mãnh liệt ngưng tụ quyền sáo.

Huyết mạch phối hợp võ pháp, phun trào lên lực lượng kinh khủng.

Khương Phàm nhanh như lôi đình, trong nháy mắt đã phóng tới, điên cuồng thúc giục thần huyết toàn thân, kích phát ra lực lượng bành trướng hội tụ nơi móng vuốt Chu Tước.

Một kích này, vượt xa một trăm ngàn cực cảnh, móng vuốt nắm chặt, hung hăng đánh vào trên nắm tay Ngu Thiên Đạo.

Bành!

Quyền sáo tử khí nổ tung, nhưng huyết nhục bên trong quyền đầu vẫn chống đỡ Khương Phàm bạo tạc, đem Khương Phàm xốc ra ngoài.

Hắn bộc phát cuồng tính, hai cánh chấn động mãnh liệt, ổn định thân thể hỗn loạn, phóng thích tử khí, ngưng tụ hai thanh trường đao màu tím, vờn quanh kim quang bổ về phía Khương Phàm.

Khương Phàm nhanh chóng né tránh, bị hất ngược lên trời cao.

Gần như đồng thời, ba con Ác Giao xé nát Kim Lang trước đó đã phóng lên tận trời, bổ nhào về phía Khương Phàm.

- Tốt!

Tộc nhân Ngu gia cao giọng lớn tiếng khen hay, đây mới là Ngu Thiên Đạo của bọn hắn, đây mới là áp chế của thất trọng thiên đối với lục trọng thiên.

Khương Phàm dựa vào tốc độ Chu Tước, nhanh chóng kéo dài khoảng cách, dừng lại ở trên không trong chốc lát, linh nguyên gáy to trong khí hải, liệt diễm phá thể cuồn cuộn, như Chu Tước bay lên không, nhanh chóng quay quanh, hóa thành mặt trời, chiếu rọi khắp nơi.

Cường quan chói mắt cứ như có thể chiếu thấu linh hồn.

Nhiệt độ cao khủng bố, vặn vẹo không gian.

Tộc nhân Ngu gia lại biến sắc, tất cả đều rõ ràng cảm nhận được uy thế của vòng mặt trời kia.

Thái Dương Thánh Quyền cuồn cuộn giữa trời cao, chôn vùi ba con Ác Giao cuồng dã, thậm chí còn có dư uy liệt diễm, đánh tới Ngu Thiên Đạo đang theo sát giết tới.

Nhiệt độ cao vặn vẹo, cường quang chướng mắt, Ngu Thiên Đạo đều nhìn không thấy cái gì cả, nhưng hắn vẫn cuồng dã hung hãn, theo bản năng liền muốn vung mạnh đao bổ ra.

Nguồn liệt diễm này hẳn là không uy hiếp được hắn.

Nhưng, hắn đột nhiên lại giật mình.

Bây giờ cái gì cũng đều không nhìn thấy, nhiệt độ cao cường thịnh còn ảnh hưởng cảm giác, hoàn toàn không biết tình huống của Khương Phàm ở không trung là như thế nào, nếu như mình bổ liệt diễm ra, sẽ có có sát chiêu gì chờ hắn hay không?

Tiểu tử này mặc dù chỉ là lục trọng thiên, nhưng xác thực không đơn giản.

Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Ngu Thiên Đạo quả quyết tránh khỏi.

Nhưng... ngay trong chớp mắt, Khương Phàm từ trên trời giáng xuống, hắn đã biết trước Ngu Thiên Đạo sẽ né tránh, Chu Tước móng vuốt hung hăng xé về phía mặt của hắn.

Đột nhiên!

Mãnh liệt!

Hung tàn!

Cường thế!

Gương mặt Ngu Thiên Đạo bao trùm mặt nạ tử khí, ở giữa da thịt còn có kim quang lấp lóe, cứng cỏi như huyền thiết, Khương Phàm lao tới bạo kích trong nháy mắt, bất chợt phát ra một âm thanh khác.

Nhưng... Móng vuốt Chu Tước không có bị bắn ra, nó vẫn khuấy động lực lượng kinh người, cắt mặt nạ ra, xé rách cả khuôn mặt, bốn vết thương từ cằm song song đến mũi.

Nếu như không phải có hình thể to lớn, đầu lớn, rất có thể một trảo này đã trực tiếp đem chém đầu hắn thành miếng.

Ngu Thiên Đạo trước một giây ý thức còn dừng lại trong một cái nháy mắt, hoàn toàn chưa kịp phản ứng, đột nhiên bạo kích toàn thân để hắn chợt lạnh người.

Một giây sau, hắn kinh hồn né tránh, hai cánh tử khí sau lưng liều mạng vỗ bay.

- Aaa… !

Khương Phàm ngẩn đầu lên trời hét to, giống như Chiến Thần, hai cánh mãnh liệt chấn động, ba trăm sợi kim vũ đều bộc phát, phong mang bén nhọn, tốc độ như điện, tràn ngập đất trời bao phủ xuống Ngu Thiên Đạo đang tháo chạy, nổ lên liệt diễm đầy trời.

Ngu Thiên Đạo từ trên trời rơi xuống mặt đất, mặc dù có áo giáp bao trùm chống đỡ hỏa vũ tấn công, nhưng va chạm kịch liệt lại áp chế chấn nứt ở bên ngoài, hài cốt vỡ vụn, da thịt vặn vẹo, hắn đau dớn, lần nữa toàn thân nổi lên hàn khí.

Khương Phàm từ trên trời giáng xuống, thân thể cuồng dã đến cực điểm.

Ngu Thiên Đạo giật mình thấy nguy hiểm, lập tức muốn tránh né, nhưng tốc độ Khương Phàm quá nhanh, chân phải còn không có tản ra kim viêm mãnh liệt, như chuỳ sắt đánh vào mặt Ngu Thiên Đạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK