Bên trong bảo đỉnh lần nữa truyền đến ý thức của huyết mãng.
- Đồ vật trên cánh ngươi là vật phẩm trang sức hả? Rất độc đáo.
Khương Phàm cũng không khách khí.
- Ngươi chỉ là con rối, biết cái gì!!
Ngữ khí huyết mãng táo bạo.
- Ngươi có thể nhìn ra ta là con rối?
Khương Phàm hứng thú.
- Không phải người trên tinh cầu này, có thể sử dụng Hỗn Độn tạo nên thần khu, xem ra không đơn giản. Là Thiên Đế?
- Ngươi cũng là linh thể bên trong thế giới Hỗn Độn sinh ra, vậy mà rơi xuống tình trạng như thế, thật đáng thương.
Khương Phàm đã hiểu. Chỉ có sinh linh nương theo thế giới diễn biến mà xuất hiện mới có thể có thân thể khổng lồ như thế.
- Thật sự là Thiên Đế?? Chuyển cáo chủ tử ngươi, thả ta ra! Ta tất có thâm tạ.
Toàn thân huyết mãng tràn ngập ra khí tức kinh khủng, ý thức phủ bụi thật lâu mãnh liệt nhấc lên, đáy mắt càng bắn ra hào quang rừng rực.
- Ai vây ngươi ở chỗ này?
- Ngươi còn chưa đủ tư cách nói chuyện cùng ta.
- Ta chính là hắn, hắn chính là ta, ngươi cùng ta bàn bạc, chính là cùng hắn bàn bạc.
- Lần đầu gặp mặt đã bảo ta mang ngươi bỏ trốn, dù sao cũng phải cho ta cái lý do.
- Chí ít, giới thiệu chính ngươi?
- Thả ta ra, ngươi sẽ biết tất cả mọi chuyện.
- Thái độ ngươi như thế này là cầu người hỗ trợ? Thật có lỗi, ta tới làm việc, không tranh vào vũng nước đục. Cáo từ.
- Chậm đã!
Cự mãng mãnh liệt đong đưa cái đầu lớn đến mức để cho người ta hít thở không thông, xé rách cự kiếm, lung lay bảo đỉnh, lực lượng kinh khủng giống như muốn lật tung huyết sắc thế giới.
Tình huống bảo đỉnh kinh động đến cường giả sâu trong hố trời.
Lần lượt từng bóng người rời khỏi thạch ốc, mệt mỏi nhìn lên 'Huyết nguyệt' trên bầu trời.
Đa số bọn hắn đều ở nơi này rất lâu, có vượt qua mấy trăm năm, có thậm chí xuất sinh ở chỗ này, nhưng vòng huyết nguyệt trên trời một mực đang hấp thu khí tức sinh mệnh bọn hắn cho tới bây giờ đều yên lặng treo ở nơi đó, chưa từng có xuất hiện qua lắc lư. Hôm nay làm sao vậy, cẩn thận nghe một chút, còn giống như có tiếng gào thét của yêu thú.
Sâu trong dãy núi, một lão giả lưng gù nâng quải trượng đi tới, ngẩng đầu nhìn lên trời, mặt mo tang thương hiện lên tia nghiêm trọng cùng tức giận.
- Oanh!
Lão giả đập quải trượng xuống mặt đất, trong chốc lát đất rung núi chuyển, hố trời lắc lư vẩy xuống đá vụn đầy trời.
- Ngươi muốn chết?
Lão giả lạnh lùng nói nhỏ giống như thiên lôi cuồn cuộn, Thiên Âm mênh mông thẳng tới bảo đỉnh.
Huyết hải bên trong bảo đỉnh cuồn cuộn, sóng lớn ngập trời, vô biên vô tận huyết triều giống như tuyệt thế Luyện Ngục vô tình tàn phá thân thể cự mãng. Toàn bộ cự kiếm trấn áp thức tỉnh, bộc phát ra vô tận kiếm khí, như ngàn vạn gió lốc bao phủ cự mãng, vỡ nát lân phiến, xé rách da thịt, mang đến đau đớn to lớn.
Cự mãng gào thét, táo bạo giãy dụa, hắn bị chọc giận, mười tám huyết dực chấn động kịch liệt, giống như bất cứ lúc nào đều muốn nhắc đến, nhưng... Cự kiếm trấn áp, cùng bảo đỉnh một thể mặc cho nó giãy giụa như thế nào, đều khó mà nhấc lên mảy may.
Sau khi giãy dụa dài đến mấy canh giờ, cự mãng từ bỏ, hạ đầu xuống. Nhưng ý thức vẫn xuyên thấu qua huyết hải, truyền đến bên ngoài:
- Cứu ta ra ngoài!! Cứu ta ra ngoài!
- Ai đang quấy nhiễu Di Thất thâm uyên? Không biết nơi này là nơi nào sao?
Sau khi lão nhân trấn áp bảo đỉnh, thanh âm lạnh lùng đánh xuyên Cửu Trọng Thiên Mạc, thẳng tới bên ngoài hố trời.
Đó là ai? Chủ nhân Di Thất thâm uyên sao? Khương Phàm không để ý đến, ý thức rút khỏi từ bên trong bảo đỉnh, không chút kiêng kỵ dò xét đáy hố trời.
- Thứ không biết sống chết!
Lão nhân giống như bắt được sợi ý thức này của Khương Phàm, quải trượng giơ lên cao cao, bỗng nhiên va chạm mặt đất, quải trượng mảnh khảnh giống như thiên nhạc tuyệt thế, va chạm hố trời bộc phát ra oanh minh kinh khủng. Địa tầng yên lặng lắc lư kịch liệt, hiện ra đường vân màu máu quỷ dị, khuấy động vạn dặm đáy hố, tạo thành pháp trận quỷ bí mà thật lớn.
Cửu Trọng Thiên Mạc ầm vang hạ xuống, cùng pháp trận giao hòa, triệt để phong bế hố trời.
- Nơi này không chào đón ngươi, lăn!
Lão nhân phong cấm hố trời, thanh âm giá lạnh quanh quẩn thiên địa, chấn động đến cổ thành xung quanh hố trời đều nhanh chóng an tĩnh lại.
- Xảy ra chuyện gì? Hắn đang kêu ai?
Màng nhĩ Lý Dần oanh minh, kinh hãi sắc mặt tái nhợt.
Khương Phàm thể hiện lãnh đạm, nhắm mắt lại, cẩn thận hồi tưởng đến một khắc hố trời thay đổi khi ý thức bị đuổi tản ra.
Phía dưới hẳn là một loại pháp trận phong cấm cùng trấn áp, không phải ẩn tàng! Mà trấn áp hạch tâm, chính là bảo đỉnh kia.
Pháp trận mở ra trong chốc lát, năng lượng địa tầng kịch liệt cuồn cuộn, có đế uy cường thịnh tràn ngập.
Đế uy không chỉ một cỗ, mà là ròng rã năm cỗ.
Năm cỗ không giống nhau.
Nhưng cũng không phải đế uy của Sát Thiên chiến đội.
Trong đầu Khương Phàm đột nhiên toát ra ý nghĩ, mục đích thật sự của hố trời thật ra là trấn áp đầu Huyết Mãng kia?
Áp chế cảnh giới hẳn là thuộc về kèm theo tổn thương, cũng là vì hấp dẫn càng nhiều người tị nạn đi đến ẩn thân, sau đó hấp thu huyết khí của bọn hắn, duy trì pháp trận vận chuyển, cam đoan Huyết Mãng còn sống.
- Đây chính là bí mật bí cảnh thứ hai?
Khương Phàm có chút nghiêng đầu, năm cỗ đế uy sẽ không phải tất cả Đế tộc đến từ Thiên Võ tinh cầu đó chứ?
Tựa như Lý Dần nói như vậy, bí cảnh đầu tiên rất có thể là do Đế tộc Thiên Võ tinh vực bọn họ bí mật bố trí, bí cảnh thứ hai này cũng có khả năng.
- Tra được cái gì không?
Chu Thanh Thọ cẩn thận hỏi.
- Phía dưới có bảo bối.
Khương Phàm muốn tiếp tục dò xét, kết quả hố trời đã triệt để phong bế, sau khi ý thức xông vào năm tầng Thiên Mạc, rốt cuộc không vào được nữa.
- Bảo bối gì?
Hai mắt Chu Thanh Thọ tỏa sáng.
- Một đầu linh vật Hỗn Độn thai nghén.
- Hỗn Độn linh vật? Giống như tiểu Kim hầu?
- Có thể, cũng có khả năng không phải!
- Có ý gì?
- Tinh cầu cấp bốn, là thế giới Hỗn Độn vừa mới diễn biến ra, nhưng không phải tất cả diễn biến đều có thể thuận lợi xuất hiện thiên địa sơn hà, Hồng Mông pháp tắc, linh trí sinh vật, đa số đều là bị sụp đổ bên trong ba động kịch liệt. Cũng có chút tình huống vô cùng cực đoan, Hỗn Độn không phải diễn biến ra thế giới, mà là trực tiếp xuất hiện linh vật.
- Đầu cự mãng phía dưới kia chính là cái Hỗn Độn linh vật. Nhưng ta không biết là loại tình huống nào xuất hiện.
Khương Phàm lắc đầu, Hỗn Độn linh vật cực độ hiếm thấy, đưa mắt nhìn khắp vũ trụ, còn muốn hiếm thấy hơn so với Thần cấp tinh cầu cùng Đế cấp tinh cầu.
Chương 3262 Địa Tông Mê Sào (2)
- Nhưng tóm lại cũng là Hỗn Độn linh vật! Cảnh giới như thế nào?
Chu Thanh Thọ rất khiếp sợ, đây là bí cảnh thứ hai, liền có Hỗn Độn linh vật rồi? Bí cảnh đầu tiên thần bí như vậy, bên trong sẽ là cái gì?
- Hắn rất suy yếu, không biết bị trấn áp ở chỗ này đã bao nhiêu năm.
Khương Phàm lắc đầu, năng lượng huyết triều bên trong bảo đỉnh quá mạnh, ảnh hưởng nghiêm lấy dò xét.
- Phóng xuất??
Chu Thanh Thọ như tên trộm mà hỏi.
- Chúng ta là tìm đến người, không phải đến gây chuyện. Trước khi tìm được người, không nên đánh cỏ động rắn.
Khương Phàm mặc dù cảm thấy rất hứng thú đối với cự mãng, nhưng nếu như dính đến ngũ đại Đế tộc, bây giờ cưỡng ép phóng thích, tất gây nên oanh động không cần thiết, đến lúc đó bị truy sát bốn chỗ, tất để những tinh cầu khác phát giác.
- Vậy chúng ta trở về?
Lý Dần hỏi.
- Bí cảnh đầu tiên ẩn nấp hư không, khó tìm. Chúng ta đến Địa Tông Mê Sào nhìn.
- A? Ta không phải đã nói sao? Ở trong đó con đường giăng khắp nơi, còn ẩn giấu đi không gian mật đạo, còn khủng bố hơn mê cung, tiến vào một lát sẽ không ra được. Không phải ngươi còn muốn tham gia đại hội đấu giá năm tháng sau sao?
- Ta không cần đi đến.
Khương Phàm ra hiệu với Chu Thanh Thọ.
- Đáng tiếc. Tiểu Lý Tử, dẫn đường.
Chu Thanh Thọ quan sát vực sâu phía dưới, tế lên Tinh Thần Thần Kiếm, xông về bầu trời.
- Cỗ khí tức kia không có?
- Hắn đi rồi?
- Trở về!! Ngươi trở lại cho ta!
Cự mãng nổi giận, phát ra tiếng tê khiếu thê lương, mười tám huyết dực cùng cái đuôi điên cuồng giãy dụa, nhưng thủy chung không thoát khỏi cự kiếm trấn áp.
Lão nhân đạp không lên trời, đi tới phía trước đỉnh lô huyết nguyệt thật lớn:
- Ngươi không thể rời bỏ nơi này, đừng lại làm giãy dụa tốn công.
Cự mãng gào thét:
- Tiểu tử, đừng để ta sống ra ngoài, nếu không ta nuốt ngũ đại Đế tộc các ngươi.
- Đối với ngươi mà nói, đau đớn nhất không gì qua được lòng còn hi vọng. Chỉ cần Đế tộc bất diệt, ngươi sẽ vĩnh viễn là lương thực của Đế tộc, không ngừng liên tục nuôi dưỡng huyết mạch của bọn chúng.
- Đối với ta mà nói, thống khoái nhất không gì qua được nhìn những lão gia hỏa các ngươi từng tên chết ở trước mặt ta. Ta vĩnh hằng bất hủ, mà các ngươi... Đều là con rối thời gian.
- Chúng ta có thể thể nghiệm sinh lão bệnh tử, mà ngươi ngay cả chết cũng không thể. Ta cuối cùng khuyên ngươi, 'Ngủ say' là đồng bạn tốt nhất của ngươi, không cần đụng vào 'Hi vọng', nó sẽ mang đến cho ngươi vô tận đau đớn cùng dày vò.
- Hống hống hống...
Cự mãng mãnh liệt giãy dụa, điên cuồng xé rách thân thể.
Lão nhân ngẩng đầu nhìn bầu trời, vừa mới đó là người nào? Vậy mà có thể gây nên cự mãng cảm ứng.
Ngũ đại Đế tộc thay phiên trấn thủ nơi này, đã ròng rã trăm vạn năm, giống như chưa bao giờ có ai phát hiện qua bí mật nơi đây, hôm nay là thế nào?
Lão nhân có loại dự cảm không tốt.
Xa xa bên trong tòa thành cổ, Denia nhìn qua Tinh Thần Kiếm biến mất tại không trung, kỳ quái càng cảnh giác.
Người này vậy mà trực tiếp chạy tới Di Thất thâm uyên?
Còn đưa tới hỗn loạn phía dưới?
Chẳng lẽ đầu Hỗn Độn Cự Linh trong truyền thuyết kia bị đánh thức?
Denia càng hiếu kỳ lai lịch của bọn hắn!
- Đuổi theo bọn hắn! Ta cũng muốn xem bọn hắn muốn làm gì.
Denia ra hiệu hai vị cường giả theo sát.
Hai vị Đế tộc cường giả tế khởi Xuyên Thiên Toa, đánh xuyên hư không, duy trì khoảng cách đầy đủ, truy tung Tinh Thần Kiếm.
Hai ngày sau, bọn người Khương Phàm đi tới bí cảnh thứ ba, Địa Tông Mê Sào.
Trên mặt đất nơi này là rừng rậm thâm thúy, bên trong trải rộng bộ lạc, cổ thành, còn có nhiều loại mãnh thú.
Chân chính bí cảnh đang dưới mặt đất.
Cửa vào là trong sơn cốc trong rừng rậm sâu.
Sơn cốc do vài chục tòa núi lớn vạn trượng vờn quanh mà thành.
Muốn xông vào nơi đó, chỉ cần leo đến trên núi, thả người nhảy lên, va chạm sơn cốc trong chốc lát liền sẽ bị năng lượng nơi đó nuốt hết.
Thời điểm Khương Phàm đi đến sơn cốc, vừa hay nhìn thấy một đám nam nữ y phục tả tơi, điên cuồng chạy trốn trong rừng rậm, phía sau có một đám người cưỡi mãnh thú đuổi theo.
Đám nam nữ kia mặc y phục lộng lẫy, nhưng máu me khắp người, bộ dáng vô cùng chật vật.
Phía trước là chút thị vệ, lo lắng la lên, thô lỗ nắm kéo công tử tiểu thư bên trong, cho dù ngã sấp xuống đều kéo đi phóng về trước.
Còn có lão nhân ôm hài tử trong ngực, không ngừng an ủi, cũng không dám dừng bước lại.
Đám công tử tiểu thư trừng lớn con mắt, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ cùng bối rối.
Khương Phàm chú ý tới nơi đó, lại hơi liếc nhìn đám người cưỡi Lân Mã phóng tới kia.
Phía trước liên tục kêu lên đầy sợ hãi, phía sau hét lớn cười to.
Xem ra giống như là một cường tộc diệt cường tộc khác, những người may mắn còn sống sót của tộc bị diệt đang bị ép đào vong.
- Phía trước chính là Địa Tông Mê Sào!
- Không dễ dàng, các ngươi vậy mà thật chạy trốn tới nơi này.
Cường giả đuổi theo phía sau làm càn cười to:
- Nhanh nhanh nhanh, lại nhanh, lập tức muốn đi vào! Ha ha ha!
- Phía trước chính là hi vọng! Đi đến thì có thể sống.
- Tuyệt đối không nên bị chúng ta bắt lấy! Nếu không hưởng dụng tại chỗ! Ha ha!
- Chạy đi, nhanh chút nữa, chạy nhanh!
Các cường giả đuổi theo liên tục quái khiếu, tùy ý chế giễu.
Các công tử tiểu thư trước mặt đám kia sắc mặt tái nhợt, bi thương tuyệt vọng, hai chân tràn đầy máu tươi.
- Hướng về phía trước ba mươi dặm sẽ đến!
- Leo lên ngọn núi kia!
- Đi lên liền nhảy xuống!
- Nhanh nhanh nhanh, ai cũng đừng quay đầu, chạy nhanh cho ta!
Bọn thị vệ lớn tiếng gào thét, đột nhiên hất ra đám công tử tiểu thư, quay người nhào về phía cường giả truy tung. Toàn thân bọn hắn rách rưới, máu tươi chảy ngang, linh lực đều gần như khô kiệt, nhưng vẫn khởi xướng điên cuồng sau cùng, điều động còn năng lượng sót lại phản kích.
Nhưng...
Đám người truy tung bọn họ nhao nhao bay lên, thả người vọt lên từ trên lưng Lân Mã. Linh lực toàn thân cuồn cuộn, hóa thành linh phù dày đặc hoa mỹ, xen lẫn thành linh dực, linh dực chấn động, phóng lên tận trời.
Lân Mã phóng tới, đạp tan mặt đất, cuốn lên bụi đất cuồn cuộn, đánh tới đám thị vệ. Mà cường giả trên lưng bọn hắn thì vạch phá bầu trời, rơi xuống trước mặt đám công tử tiểu thư, ngăn cản đường đi.
- Không!
Bọn thị vệ phản kích bị Lân Mã vây quanh, tả xung hữu đột đều giết không ra.
Hơn mười vị công tử tiểu thư tóc tai bù xù thì tuyệt vọng nhào vào trên mặt đất, sợ hãi nước mắt tràn mi mà ra.
- Ha ha, nam thì đè lại, ngay trước mặt thị vệ của bọn hắn, chặt đầu.
- Nữ... Ha ha, ăn cơm đi!
Chương 3263 Thiên Bảo Lão Tặc
Hơn ba mươi vị cường giả huy động linh dực, cố ý vòng quanh bọn hắn gào thét nhấc lên.
Đúng vào lúc này, cùng với một tiếng hừ lạnh, mảng lớn tinh quang từ trên trời giáng xuống, các cường giả còn không có kịp phản ứng, trực tiếp nổ thành huyết thủy đầy trời, ngay cả Lân Mã xa xa đều bành bành nổ tung.
Hỗn loạn bỗng nhiên an tĩnh!
Các công tử tiểu thư ngồi liệt trên mặt đất bị huyết thủy xối xuống người, hoảng sợ ngồi tại chỗ, đầu ông ông.
Đám thị vệ thoát khốn sửng sốt thật lâu, lộn nhào nhào tới, vây quanh ở xung quanh chủ tử, khẩn trương nhìn loạn khắp nơi.
- Cái quái gì!
Chu Thanh Thọ nói thầm, tiếp tục xem tình cảnh phía dưới sơn cốc.
Không lâu sau đó, đám công tử tiểu thư ngoài ý muốn được cứu dưới sự bảo vệ của bọn thị vệ kinh hoảng úp sấp trên núi dốc đứng.
Bọn hắn quá mệt mỏi, linh lực đều đã hao hết, mấy ngàn mét núi vậy mà không ngừng có người lăn xuống, nhưng bị bầy thị vệ vây ở trung tâm, mỗi lần có tiểu chủ mất sức rơi xuống, đều trước tiên bổ nhào qua.
Bọn hắn giày vò trọn vẹn nửa ngày, thật vất vả úp sấp ở phía trước sơn cốc.
- Ta không muốn đi, ta không muốn đi...
- Chúng ta đi đến liền không ra được...
- Phụ vương bọn họ còn ở bên ngoài, ta đi vào sẽ không còn bọn hắn...
- Bên trong càng hỗn loạn nguy hiểm hơn, chúng ta đi vào vẫn chỉ là một con đường chết...
Đám công tử tiểu thư đến đây lại đột nhiên sợ hãi.
Đây là một trong bảy đại bí cảnh, còn xếp hạng thứ ba.
Bọn hắn bình thường nghe được cũng cảm giác sợ hãi, không nghĩ tới sẽ có một ngày lại muốn đi vào?
Nhưng phàm là chạy đến bên trong, đâu không phải cùng đường mạt lộ, mà nhốt ở bên trong thời gian lâu dài, nói không chừng sẽ biến thành người điên, bọn hắn thực sự không dám tưởng tượng bên trong sẽ là bộ dáng gì.
- Đừng lề mề! Truy binh lúc nào cũng có thể sẽ tới!
- Các ngươi là hi vọng cuối cùng của Võ Vương phủ!
- Vương gia không hy vọng các ngươi báo thù, chỉ hy vọng các ngươi có thể còn sống.
- Nơi duy nhất Thiên Võ đại lục có thể bảo trụ các ngươi chính là chỗ này!
- Các ngươi yên tâm, chúng ta đã đồng ý với vương gia, thề sống chết hiệu trung, tuyệt đối không ruồng bỏ các ngươi.
Thị vệ thống lĩnh cắn răng một cái, nắm lên bên cạnh thiếu niên, thả người nhảy xuống.
Các thị vệ khác không đợi đám công tử tiểu thư kịp phản ứng, cũng nắm lấy bọn hắn nhao nhao nhảy xuống.
Trong tiếng thét chói tai tràn ngập sợ hãi, bọn hắn gào thét rơi xuống mấy ngàn mét, đi xuống sơn cốc xanh um tươi tốt.
Sau đó...
Tiếng thét chói tai im bặt mà dừng.
Toàn bộ bọn hắn biến mất trong sơn cốc.
Ý thức Khương Phàm thuận thế xông vào Địa Tông Mê Sào, bên trong không hổ là sào huyệt của Thái Thản Cự Nghĩ, mặc dù lít nha lít nhít con đường, lại hoàn toàn không lộ vẻ chen chúc nhỏ hẹp, mỗi lối đi đều rộng ba mươi năm mươi mét, giăng khắp nơi, lít nha lít nhít, mà giống như pháp trận xoay quanh, quấy nhiễu ý thức dò xét phạm vi lớn.
Khương Phàm chỉ có thể thuận một đầu con đường, vào bên trong nhanh chóng mở rộng.
Thời điểm vừa mới bắt đầu rất quạnh quẽ, nhưng càng đi đến, con đường càng rộng lớn hơn, có vài con đường thậm chí có thể rộng tới mấy trăm mét, khảm nạm Huỳnh Quang Thạch, mang đến ánh sáng yếu ớt.
Rất nhiều con đường bị cưỡng ép phát triển xiên một chỗ nhỏ, bên trong là trụ sở các loại cửa hàng.
Mênh mông không gian dưới đất, trải qua hơn một trăm ngàn năm phát triển, đã tạo thành hệ thống sinh tồn của riêng mình. Chỉ là người ở bên trong đều rất cảnh giác, trong ánh mắt lộ ra u ám cùng điên cuồng, nơi này rất khuyết thiếu tín nhiệm.
Khương Phàm dò xét hồi lâu, đụng phải không gian mật đạo đầu tiên, bên trong giống như tiểu không gian bị khai phách ra, vậy mà xây lên thành trì, có lãnh chúa.
- Oanh...
Đột nhiên, một tiếng gào thét khủng bố trầm đục rung khắp thiên địa, mênh mông dãy núi, vạn vật.
Chu Thanh Thọ, Tặc Điểu, Lý Dần ôm đầu kêu thảm, ý thức Khương Phàm đều kịch liệt run rẩy, cưỡng ép rút về từ bên trong Địa Tông Mê Sào.
Rừng rậm suy bại, giống như trải qua đại hạn, hoa cỏ lá cây toàn bộ cúi xuống dưới.
- Oanh! Oanh... Rầm rầm rầm...
Trống trận kéo dài trầm đục giống như chuông tang, từ xa mà đến gần, vang vọng rừng rậm dãy núi, kinh hãi vô số ác thú sinh linh đau đớn kêu thảm, nằm rạp trên mặt đất toàn thân run rẩy.
- Rút lui!
Khương Phàm tranh thủ thời gian mang bọn người Chu Thanh Thọ nhanh chóng rời xa.
- Đó là thứ quỷ gì?
Chu Thanh Thọ cưỡng ép hoàn hồn, khống chế lấy Tinh Thần Thần Kiếm thẳng đến bầu trời.
Mây mù cuồn cuộn phương xa, mười ba chiếc chiến thuyền màu đen, mở ra không gian, đẩy ra mây mù, xuất hiện ở giữa thiên địa.
Mười hai chiếc chiến thuyền dài vạn mét, bảo vệ một chiếc chiến thuyền ba vạn mét, mặt ngoài chiến thuyền trải rộng Không Gian pháp trận, tô điểm lấy tinh thạch hoa mỹ, giao phó cho bọn chúng thực lực ngao du không gian. Trên mỗi chiếc chiến thuyền đều tung bay chữ to cứng cáp màu vàng —— Thiên Vu!
Một trong tam đại Đế tộc Thiên Võ đại lục, Thiên Vu Đế tộc.
Phía trước chiến thuyền đều lơ lửng huyết sắc trống trận.
Tiếng trống hồi hộp thần hồn vừa rồi kia chính là trống trận từ phía trên truyền đến. Không chỉ có thể trùng kích linh hồn, còn có thể đảo loạn huyết khí, để cho người ta cơ hồ đánh mất sức chiến đấu.
Trước mặt thuyền chủ ba vạn mét, một nữ tử lãnh diễm tôn quý, đang giơ cao tay phải mảnh khảnh, trên cổ tay treo một chuỗi linh đang, linh đang tinh mịn vậy mà tất cả đều là hình dáng đầu lâu. Thanh âm ác liệt nương theo tiếng trống trận kinh hồn nhiếp phách, vang vọng đất trời:
- Khôi Đồ lão tặc, giao ra chi luân bờ bên kia! Nếu không tế linh hồn ngươi, luyện xương khô ngươi, vĩnh thế làm nô.
- Ngươi ngược lại theo đuổi ta.
- Đến đây, Đến đây, đuổi không kịp ta đâu.
Một tiếng trêu tức liên tiếp vang vọng giữa rừng rậm, bỗng nhiên rõ ràng, bỗng nhiên phiêu miểu, bỗng nhiên gần ở bên tai, chợt xa ở chân trời.
Sau khi Khương Phàm kéo dài khoảng cách, định thần dò xét.
Một lão đầu tóc bạc khô gầy đang huy động hai cánh Âm Dương, nhanh chóng lao vùn vụt trong rừng rậm. Đột nhiên xuất trên đỉnh núi, thổi lên huýt sáo với chiến thuyền, đột nhiên lại xông vào phiêu miểu thâm không, chợt vỗ cái mông đối với bên ngoài, đột nhiên lại đứng ở không trung, kịch liệt run run phần hông, đột nhiên lại đứng trong rừng cây, điên cuồng vung hôn gió về phía bầu trời.
Phách lối! Làm càn!
Mặc dù chiến thuyền phía sau đuổi rất căng, nhưng thủy chung đuổi không kịp thân ảnh của hắn.
- Đó là Thiên Bảo lão đầu?
Lý Dần đột nhiên kích động hô to, mắt đầy sùng bái.
- Cái gì Thiên Bảo lão đầu?
Chu Thanh Thọ nhíu mày, lão gia hỏa kia có chút không đứng đắn.
Chương 3264 Chiến Thiên Vu (1)
- Đạo tặc đầu tiên lưu thoán tại Thiên Nguyên tinh vực...
Lý Dần lời còn chưa dứt, lão đầu khô gầy kia lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, mặt mo nghiêm nghị, nghiêm túc nói:
- Tiểu tử, nói chuyện chú ý một chút, ta không phải đạo tặc, ta là... Đạo gia tổ sư gia.
- Oa, ta nhìn thấy chân nhân!
Lý Dần kinh hô kêu to.
- Tiểu tử, tuấn tú lịch sự.
Lão đầu nhi trên dưới dò xét Chu Thanh Thọ bên dưới, Âm Dương Dực phía sau chấn động mãnh liệt, biến mất trong nháy mắt.
- Ôi, lão đầu có ánh mắt... Ngọa tào! Tinh Thần Thần Kiếm của ta đâu?
Chu Thanh Thọ bạo khởi.
Khương Phàm đều sửng sốt một chút, ý thức trong nháy mắt cuồn cuộn, khóa chặt ngoài ba mươi dặm.
Lão đầu bỗng nhiên xuất hiện, ngạc nhiên nhìn Thần Kiếm trong tay, bảo bối tốt.
- Lão già, ngươi chán sống, Thần Kiếm của bản tôn cũng dám đụng.
Chu Thanh Thọ gầm thét, ý thức xuyên suốt cùng Tinh Thần Thần Kiếm. Trong chớp mắt, Tinh Thần Thần Kiếm chiếu ánh sáng xa vạn trượng, trải rộng ra vạn trượng tinh không, giam cầm vùng không gian kia, lão đầu đều bị định trụ.
- Đồ tốt.
Lão đầu nhi hưng phấn hơn, tay trái giơ lên, trong tay xuất hiện một vũ khí tựa như phi kiếm, lại như phi đao, một kích trùng thiên, phạm vi trăm dặm thiên địa vậy mà phá thành mảnh nhỏ, giống như tấm gương bị đụng nát, từ ngọn núi tới mặt đất, từ hoa cỏ cây cối đến không gian chân thực, toàn bộ nát.
Tinh thần Tinh Thần Thần Kiếm giam cầm bị vỡ nát.
Khương Phàm đi đến trước mặt Lý Dần, Hỗn Độn triều dâng bạo động, chống ra phiến thiên địa vững chắc, gánh vác không gian vỡ vụn.
- Mượn chút chơi đùa!
Lão đầu nhi nháy mắt mấy cái với Khương Phàm nơi này, khẽ chuyển trường bào, giống như giơ lên phiến Thiên Mạc, cuốn đi Tinh Thần Thần Kiếm. Hai cánh phía sau chấn động, Âm Dương lưu chuyển, Bát Quái chấn động, đột nhiên biến mất không còn tăm hơi.
- Ngọa tào... Chơi đâu?
Chu Thanh Thọ giận dữ, ý thức cưỡng ép xuyên suốt Tinh Thần Thần Kiếm.
Tặc Điểu một mực lười nhác đột nhiên bạo khởi, vỗ cánh gáy to, vạn đạo cường quang hóa thành mặt trời hừng hực, chiếu sáng thiên địa thâm không. Uy lực thái dương mãnh liệt quấy nhiễu thiên địa Âm Dương đại đạo, rung chuyển toàn bộ đại thế giới.
Lão đầu nhi đang rời xa lập tức chịu ảnh hưởng, Âm Dương mất cân bằng, Bát Quái sụp đổ, lúc này rơi vào thế giới thật sự.
- Trở về!!
Chu Thanh Thọ cách không gầm thét, Tinh Thần Kiếm lần nữa tranh minh, bên trong hắc ám cuồn cuộn, như vũ trụ cuồn cuộn, bên ngoài lấp lóe tinh quang, như ngân hà lao nhanh. Trong chốc lát uy lực và năng lượng kinh khủng, mạnh bạo chấn động giam cầm của lão đầu nhi, một lần nữa về tới trên tay Chu Thanh Thọ.
- Trộm trên đầu lão tử, lão già không biết xấu hổ sao?
Chu Thanh Thọ giận dữ, tóc dài bay loạn, chiến bào liệt liệt, trong đôi mắt trải rộng ra tinh hà vạn tướng. Gầm lên giận dữ, như ngàn vạn tinh thần bạo động, cuồn cuộn thanh triều lay động thiên địa, cuồn cuộn càn khôn, hắn phất tay, toàn bộ thiên địa giống như cùng vũ trụ mịt mờ xuyên suốt, phất tay mang theo một tinh vực, bên trong tinh hà lao nhanh, hắc ám ẩn núp, tràn ngập ba động khủng bố không có gì sánh kịp.
- Tiểu huynh đệ, thật sự là hỏa khí lớn!
Lão đầu nhi không hoảng không loạn, không vội không buồn, trên thân bay ra chín tượng đá. Tượng đá giống như người như thú, vô cùng quái dị, trong chốc lát va chạm mặt đất, đại địa phạm vi ngàn dặm bỗng nhiên khô kiệt, mà chín tượng đá giống như là Cự Linh khôi phục, quy mô ầm vang tăng vọt, tổ kiến Đại Địa tuyệt đối bảo vệ.
Ngôi sao đầy trời rơi xuống, mỗi viên đều to lớn như sơn nhạc, ép khắp thiên địa, đụng chạm lấy Đại Địa bảo vệ, chấn động chín tượng đá.
Ầm ầm...
Không trung như bị nghiền nát, đại địa giống như bị tách rời, giữa thiên địa hoàn toàn mờ mịt, cái gì đều không thấy được.
Lý Dần trực tiếp ngây người, ta sát, Thiên Bảo lão đầu là Thần Linh, đám người này vậy mà trực tiếp đánh rồi? Chẳng lẽ... Tất cả bọn hắn đều là Thần Linh?
- Ta ngăn lại chiến thuyền, cầm thú bắt lấy lão già kia! Ăn cướp đánh tới trên đầu chúng ta, chúng ta không cần mặt mũi sao?-
Kim Ô hoành không, phát ra tiếng gáy to kinh hồn nhiếp phách, hoàn toàn hiện ra thần khu như hoàng kim đổ bê tông, oai hùng bá khí, thần viêm hừng hực đều muốn đốt sạch bầu trời, khí thế chí cương chí dương càng kinh động lấy Thiên Vu Đế tộc chiến thuyền.
- Kim Ô?
Mười ba chiếc chiến thuyền nhanh chóng dừng lại, cường giả trên thuyền sẵn sàng trận địa đón quân địch, cảnh giác 'mặt trời' xa xa.
- Ta, Thiên Vu Đế tộc, Vu Thanh Lạc thống lĩnh đương thời! Nhanh chóng nhường đường, nếu không... Giết không tha!
Nữ tử cầm đầu lắc lư linh đang trên tay, chỉ Kim Ô giữa trời phía xa.
- Đông...
Mười ba chiếc chiến thuyền đồng thời gõ vang trống trận, tiếng trống u ám ngột ngạt như chuông tang kinh khủng, thu hút lấy vạn vật hồn về.
- Giết không tha? Ngươi giết cái cho ta xem một chút?
- Thập Nhật Tề Xuất!
Tặc Điểu vỗ cánh kích thiên, kim quang cuồn cuộn giữa trời cao, Vô Tận sơn mạch run rẩy một trận, trong liệt diễm cuồn cuộn đầu tiên là cảnh tượng diễn biến Man Hoang đại địa, vạn thú bôn đằng, tiếp đó bay lên không mười vầng mặt trời, kịch liệt chìm nổi, như là muốn hủy diệt hết thảy.
Từ khi Đại Vương cùng Đại Tặc bị bắt đi, hắn một mực tức giận. Cái quái gì động một chút lại giết không tha?
Nơi xa, tinh thần bạo động, hủy diệt dãy núi, nhưng... Sau khi tầng tầng bảo vệ bị đánh xuyên, chín tượng đá vậy mà không thấy, lão đầu nhi tự nhiên cũng không thấy!
Chu Thanh Thọ giận dữ quát tháo:
- Lão già, ngươi mẫu thân nó là chuột sao? Lăn trở lại cho ta!
- Chạy? Đáng chết! Ta đuổi hắn tám ngày, mắt thấy là phải đuổi tới.
Vu Thanh Lạc chú ý tới tình huống xa xa, ngọc diện lạnh xuống, nghiêm nghị quát tháo:
- Vây quanh bọn hắn cho ta! Cùng luận xử như Thiên bảo lão tặc.
Mười hai chiếc chiến thuyền hai bên nhanh chóng tản ra, muốn hình thành vòng vây.
Cường giả Đế tộc trên chiến thuyền nhao nhao xuất động, hai bên tế lên Tụ Linh Pháo, thôn nạp năng lượng cường đại giữa thiên địa, chỉ bọn người Khương Phàm phía xa.
Cường giả đầu thuyền cuồng động trống trận, thùng thùng tiếng vang ngột ngạt u ám như chuông tang huýt dài, kinh hồn càng chiêu hồn.
- Tiểu cô nương, chúng ta chỉ là người đứng xem.
- Chính ngươi mất dấu, lấy chúng ta trút giận, thích hợp sao?
Khương Phàm phất tay đánh ra Vạn Đạo khí tức Hỗn Độn, diễn biến ra một mảnh kiếm hải.
- Keng!, Keng… Keng!
Tranh tranh kiếm minh động trời cao, Vạn Đạo Hỗn Độn Kiếm tuyệt thế sắc bén, mỗi một kiếm đều chém ra Đại Đạo ấn ký, như Thiên Đạo bổ xuống.
Chương 3265 Chiến Thiên Vu (2)
Cường giả chiến thuyền nhao nhao có phản ứng, đây là khí thế gì?
Vạn Đạo hỗn độn kiếm mang, diễn hóa xuất vạn sợi Đại Đạo ấn ký, mà hội cùng một chỗ, tạo thành Thiên Đạo uy áp chân chính, như là muốn vỡ nát hết thảy sinh linh hữu hình, để mỗi người đều kinh dị.
- Ngươi là người phương nào?
Khuôn mặt Vu Thanh Lạc có chút động, nhưng khí tức tôn quý ngạo mạn không giảm, đứng trên đầu thuyền, quan sát nam tử phía dưới.
- Người lưu lạc giữa các hành tinh, vừa vào Thiên Nguyên tinh vực.
- Nếu là người lưu lạc giữa các hành tinh, nên hiểu quy củ! Mặc kệ các ngươi lang thang đến hành tinh nào, tuân thủ hàng đầu tín điều chính là... Không được trêu chọc Đế tộc nơi đó.
- Ta lặp lại lần nữa, chúng ta chỉ là người đứng xem, là lão đầu nhi kia đột nhiên ăn cướp chúng ta, bị chúng ta đánh chạy.
- Ánh mắt ngươi có vấn đề sao?
- Cái gì?
- Con mắt của ngươi, có vấn đề sao?
- Không có!
- Nếu con mắt không có vấn đề, nên nhìn thấy hai chữ Thiên Vu trên cột cờ của ta, nếu con mắt không có vấn đề, nên có thể thấy là Thiên Vu Đế tộc ta đang đuổi bắt con mồi, thuận tiện hỏi, đầu ngươi không có vấn đề chứ?
- Tạm thời còn bình thường.
- Vậy phải hiểu nhường đường!! Mà không phải ngăn cản chúng ta!
- Hắn đoạt đồ của ta.
- Đồ của ngươi quan trọng, hay là chuyện Đế tộc ta quan trọng?
- Ngươi cưỡng ép nhúng tay Đế tộc đuổi bắt, chính là đang ngăn cản ta Đế tộc làm việc, khiêu khích uy nghiêm Đế tộc ta!
Khương Phàm khẽ nhíu mày:
- Thiên Võ tinh cầu là tinh cầu có nhiều kẻ ngoại lai nhất trong Thiên Nguyên tinh vực, các ngươi làm Đế tộc, lẽ ra giữ vững nhiệt tình cùng phong độ cơ bản nhất.
- Hoang đường!
- Tới đều là tị nạn, Thiên Võ tinh cầu nguyện ý tiếp nhận đã là thiên đại ân điển.
- Có thể sống cũng không tệ rồi, còn muốn nhiệt tình? Còn muốn phong độ?
- Ánh mắt ngươi có vấn đề, đầu cũng có vấn đề sao?
- Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, không nên quá phận.
- Ta không buông tha ngươi, thì như thế nào? Lại! Như thế nào.
Ngọc diện Vu Thanh Lạc âm trầm, đầy rẫy sát ý. Nàng khổ tâm truy đổi Thiên Bảo lão tặc mấy chục năm, đây là một lần nhất có cơ hội bắt lấy, lại bị bọn kẻ ngoại lai này làm hỏng, tất nhiên đầy ngập lửa giận.
- Mẫu thân nó, tính xấu này...
Chu Thanh Thọ vén tay áo lên muốn ra tay, đường đường là thần của Thiên Đế tinh cầu lại bị thần của Đại Đế tinh cầu khi dễ?
Khương Phàm đưa tay ngăn lại, nói với nữ tử trên chiến thuyền:
- Ta chỉ nói một lần, chúng ta không gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện. Hôm nay việc này không liên quan gì đến chúng ta, không tính chúng ta gây chuyện, nếu như ngươi nhất định phải dây dưa tiếp, chúng ta... Không sợ phiền phức.
- Tư thái phách lối khá lắm. Ta cảnh cáo ngươi, mặc kệ ngươi từ đâu tới, nhưng ở trước mặt Đế tộc Thiên Võ tinh cầu, là rồng đều muốn cuộn lại, là hổ cũng phải nằm xuống.
- Bây giờ, ta cho các ngươi hai lựa chọn, đầu tiên, quỳ xuống, khẩn cầu thông cảm, nếu như thái độ phù hợp, ta có thể cân nhắc thu các ngươi làm nô. Thứ hai, tiếp nhận lửa giận của Thiên Vu Đế tộc, bị Thiên Võ tinh cầu toàn diện truy nã.
Khương Phàm lắc đầu, chưa từng thấy lớn nữ tử lối như thế, thanh âm dần dần giá lạnh xuống:
- Ta ôn tồn nói chuyện với ngươi, ngươi nghĩ ta tính khí tốt?
Vừa nói ra lời này, Chu Thanh Thọ cùng Kim Ô đồng thời lộ ra sát ý, khóa chặt chiến thuyền đầy trời.
- Thứ không biết sống chết! Dám khiêu chiến Đế tộc ở Thiên Võ tinh cầu.
- Thiên Võ tinh tiếp nhận ức vạn kẻ chạy nạn, nhưng địa vị Đế tộc chưa bao giờ nhận bất kỳ khiêu chiến nào, Vì sao? Thực lực! Thiên Võ Đế tộc, đều có được thực lực tuyệt đối.
Vu Thanh Lạc nâng tay phải đột nhiên lắc lư, thanh âm thanh linh như Địa Ngục Trấn Hồn Khúc, xuất hiện ở bất kỳ nơi hẻo lánh nào trong thiên địa.
Khương Phàm, Chu Thanh Thọ, Kim Ô, lập tức đầu đau muốn nứt, giống như trong lúc bất chợt rơi xuống mênh mông Địa Ngục, bóng tối vô tận, vô biên hoang dã, vô số cô hồn dã quỷ...
- Oanh!!
Trống trận oanh minh, toàn bộ Tụ Linh Pháo trên mười ba chiến thuyền bạo động, ngưng tụ năng lượng kinh khủng cột sáng, đánh xuyên không gian, tinh chuẩn đả kích bọn người Khương Phàm. Năng lượng quang trụ không chỉ có ngưng tụ năng lượng thiên địa, càng tràn ngập năng lượng mục nát đặc biệt của Thiên Vu Đế tộc bọn hắn.
- Tiểu nương bì tử, ngươi gây nhầm người.
Kim Ô vỗ cánh kích thiên, hình thể tăng vọt, cánh chim màu vàng óng xán lạn như kim, vỗ ra cuồng phong mưa lửa, năng lượng đặc biệt áp chế sóng âm, gió mạnh cuồng bạo lật tung pháo năng lượng. Ngay sau đó, hắn há mồm phun một cái, Thái Dương Chi Tinh hóa thành một gốc Phù Tang Thần Thụ màu vàng, lắc rơi ánh lửa đầy trời, như vạn tên cùng bắn, đánh về phía tất cả chiến thuyền.
Đây chính là Phù Tang Thần Thụ khôi phục trong thế giới Dạ An Nhiên, sau khi Ngũ Hành Linh Châu mang khí tức tự nhiên trăm vạn năm rót vào thế giới, Phù Tang Thần Thụ kịch liệt diễn biến, cuồng mãnh sinh trưởng, càng tắm rửa khí tức Hỗn Độn, Hồng Mông ánh sáng, như Thái Dương Thần thụ đầu tiên mới bắt đầu xuất hiện khi khai thiên tích địa, chiếu rọi mênh mông thế giới, sau khi cuộc chiến sát thiên kết thúc, Dạ An Nhiên trực tiếp chuyển tặng cho Tặc Điểu.
Thái Dương đồ đằng của Tặc Điểu dung nhập vào Phù Tang Thần Thụ, biến thành vũ khí mình.
Phù Tang Thần Thụ lấy hắn huyết nhục là nguyên (nguồn gốc), tiếp tục sinh trưởng, Tặc Điểu lấy năng lượng Phù Tang Thần Thụ làm thức ăn, không ngừng mạnh lên.
Ầm ầm!
Hỏa vũ đầy trời, uy lực vô tận cương mãnh trực tiếp thiêu đốt Thiên Mạc, mười ba chiếc chiến thuyền toàn bộ đều bị nuốt hết vào trong biển lửa.
Toàn bộ chiến thuyền là do huyền thiết của kim loại tinh cầu rèn đúc mà thành, cứng cỏi không gì sánh được, giờ phút này lại như va vào luyện lô, nhanh chóng nóng chảy, lồng năng lượng mặt ngoài cũng bắt đầu sụp đổ.
- Rút lui!!
Sắc mặt cường giả Đế tộc kịch biến, thật sự là Kim Ô bá đạo!! Bọn hắn quả quyết khống chế chiến thuyền rút lui. Tinh thạch cùng không gian pháp trận chiến thuyền mặt ngoài phát ra ánh sáng, muốn mở ra liệt diễm, lui phản hư không.
- Muốn chạy? Muộn!!
Chu Thanh Thọ đưa tay chỉ chiến thuyền phía xa, ý niệm như thủy triều, sát ý bạo động, Tinh Thần Thạch mặt ngoài tất cả chiến thuyền vậy mà toàn bộ nổ tung, vỡ nát thân tàu, cắt đứt đường đi.
Ầm ầm, liệt diễm nuốt hết chiến thuyền, cường giả Đế tộc táng thân biển lửa.
- Ngọa tào...
Lý Dần tê cả da đầu, tròng mắt đều muốn trợn lồi ra.
Giết Đế tộc rồi?
Đám điên này giết Đế tộc rồi?
A a a!
Xong! Xong!
Lão tử chết chắc!