Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 681 Ly Hỏa thua trận rút lui

Hơn hai tháng bôn ba đi đường vòng, rốt cuộc Ly Hỏa thánh địa cũng đã chui vào được Đại Hoang, cũng phát hiện được Chí Ám lĩnh vực. Chỉ là tình huống nơi này hoàn toàn không giống so với những gì bọn hắn mong muốn.

Lúc bọn hắn đang tranh luận có nên từ bỏ tấn công, bọn người Lâm Thiên Lộc tiềm phục tại chỗ tối đột nhiên xuất hiện, dẫn đầu khởi xướng tấn công mạnh với bọn hắn.

Ly Hỏa thánh địa ngang nhiên nghênh chiến, trong trận hỗn loạn ngắn ngủi này không chỉ có cường giả hai điện bọn hắn, còn có số lượng lớn 'Bằng hữu', trong đó không thiếu một số cường giả có thanh danh ở bên ngoài.

Hỗn chiến đứt quãng kéo dài hơn mười ngày.

Ban ngày, Vô Hồi thánh địa chủ yếu phòng ngự dây dưa, ban đêm, Vô Hồi thánh địa điên cuồng phản công.

Bởi vì Ly Hỏa thánh địa chưa quen thuộc địa hình, không thích ứng được hắc ám, cuối cùng đã thua mà bỏ chạy ra khỏi Đại Hoang.

Hơn ba ngàn cường giả, thành công chạy trốn không đến một ngàn người.

Lâm Thiên Lộc cao giọng ra lệnh.

- Chớ nóng vội nghỉ ngơi, toàn bộ động thủ chế tạo quan tài cho ta, đem thi thể người Ly Hỏa thánh địa sắp xếp gọn, đưa đến giới tuyến La Phù và Hoang Mãng nguyên, biểu hiện ra với Hoang Mãng nguyên, biểu hiện ra với thánh địa thiên hạ cho ta!

- Tuân lệnh!

Các đệ tử và trưởng lão Vô Hồi thánh địa nhao nhao chạy vào rừng rậm, chặt cây rừng làm quan tài.

Vẻ mặt của Giang Thành Tử rất nghiêm trọng, hắn đang nhìn qua các cường giả Ly Hỏa biến mất trong rừng rậm:

- Bọn hắn sẽ còn lại đến sao?

Phương Thành Vân lắc đầu nói:

- Trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không, nhưng bọn hắn đã phát hiện ra Chí Ám lĩnh vực, nếu như lại đến, khẳng định sẽ đổi cách khác.

Bạch Nguyệt phân phó đệ tử bên cạnh, nói:

- Thông bẩm Thánh Chủ, Ly Hỏa thánh địa đã rút lui, bọn hắn không thể đi đến Chí Ám lĩnh vực, cũng không có phát hiện Vương Quốc Hắc Ám, nhưng thực lực Ly Hỏa thánh địa so với chúng ta mong muốn là mạnh hơn.

Đám người Đường Thiết Bình cường đại đều hợp tình hợp lí, dù sao Ly Hỏa thánh địa cũng có đan dược sung túc, còn có thiên tài địa bảo các phương kính hiến, thực lực tăng lên xa so với các thánh địa khác rất dễ dàng, nhưng Ly Hỏa thánh địa lại còn mời chào đến tám bằng hữu Niết Bàn cảnh.

Lâm Thiên Lộc hừ một tiếng:

- Chí Tôn Kim Thành và Hỗn Độn Tử Phủ đáng chết, rõ ràng chúng ta đã thỉnh cầu bọn hắn đi ra hỗ trợ, vậy mà đến bây giờ vẫn đều thờ ơ. Bọn hắn không sợ bí mật của Vương Quốc Hắc Ám bị phát hiện?

Giang Thành Tử nói:

- Vương Quốc Hắc Ám còn có cánh cửa Hư Không cản trở, Ly Hỏa thánh địa không trực tiếp uy hiếp được nơi đó, bọn hắn sẽ không ra tay. Bất kể nói thế nào, chuyện ít nhất cũng đã qua một thời gian, nhưng sau khi đem thi thể ném tới giới tuyến hai nơi, Ngụy Thiên Thu, Hoắc Thiên Túng hẳn là sẽ nhận chút áp lực.

Lâm Thiên Lộc nói:

- Giang Thành Tử, Phương Thành Vân, các ngươi đến biên giới tọa trấn, ta và Bạch Nguyệt tiếp tục trấn thủ Đại Hoang.

Giang Thành Tử gật đầu nói:

- Những ngày hỗn chiến này mang đến cho Đại Hoang đả kích không nhỏ, chúng ta sẽ không mang đi nhiều đệ tử, tất cả đều ở lại giúp các ngươi, hai lão ca chúng ta tự mình đi qua.

Phương Thành Vân bỗng nhiên lộ ra nụ cười khổ sở:

- Nếu không, chúng ta ở lại? Hai người các ngươi đến Hoang Mãng nguyên?

Bạch Nguyệt khẽ nhíu mày, con mắt âm trầm hiện lên tia sắt lạnh:

- Thế nào, ngươi còn sợ Ly Hỏa thánh địa phản kích? Mấy người bọn hắn giữa tháng là chậm, tuy nhiên cứ tới.

Phương Thành Vân cười khổ lắc đầu:

- Ta không sợ Ly Hỏa thánh địa phản kích, ta sợ Thánh Chủ chúng ta sẽ thừa cơ gây hoạ. Ly Hỏa thánh địa đánh lén Đại Hoang? Lấy cớ này hoàn toàn đủ để Thánh Chủ trả thù Ly Hỏa thánh địa. Nói không chừng sẽ còn náo loạn ra gì đó.

- Có lý!

Lâm Thiên Lộc và Bạch Nguyệt chậm rãi gật đầu, trăm miệng một lời:

- Chúng ta ở lại, các ngươi đi!

Khóe mắt Phương Thành Vân, Giang Thành Tử kéo ra.

Khi bọn người Lâm Thiên Lộc quay về Vương Quốc Hắc Ám, bầu không khí náo nhiệt kịch liệt để cho bọn hắn đều không hiểu thấu.

- Khương Phàm khiêu chiến Võ Hầu bảng? Nhanh như vậy đã bắt đầu rồi sao?

- Ta đều quên mất chuyện này!

Bọn hắn không nghĩ tới tiểu gia hỏa kia vậy mà lên đài thật.

Nhưng, sau khi bọn hắn cẩn thận nghe ngóng, lại có được tin tức làm cho tất cả mọi người khiếp sợ không thôi.

Khương Phàm chiến thắng liên tiếp, chấn nhiếp Võ Hầu bảng.

Thiên tài thần bí Lý Hoàng thảm bại.

Chí Tôn thánh văn do Chí Tôn Kim Thành điều tới cũng thảm bại.

Lẽ ra thi đấu khiêu chiến sẽ tiếp tục ba mươi ngày, nhưng giờ đã có hơn hai mươi ngày trống không.

- Đùa giỡn hay sao?

Lâm Thiên Lộc và Bạch Nguyệt đều khó tin nổi, bọn hắn biết Khương Phàm không đơn giản, nhưng không nghĩ tới hắn lại có thể chống đỡ được thi đấu khiêu chiến Võ Hầu.

- Còn lại một trận cuối cùng. Xem ra chúng ta cần phải đi chứng kiến một chút.

Diễn võ trường!

Khương Phàm vẫn yên lặng ngồi trên đài diễn võ, nhập định, mặt không biểu tình, nhưng quá trình tu luyện trong ý thức hải đã tiến hành đến khí thế ngất trời.

Hơn hai mươi ngày ngắn ngủi, liên tiếp lĩnh hội chín loại quyền pháp, cũng vào hôm nay đã lại thành công tìm hiểu ra quyền pháp thứ mười —— Hỏa Tích Quyền.

- Còn lại mấy ngày?

Khương Phàm mở mắt ra, trong diễn võ trường trống rỗng chỉ còn Hàn Ngạo ở nơi đó trông coi.

- Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh?

- Còn lại năm ngày, Ngu Kình Thương cũng sẽ nhanh tới thôi. Hắn kéo dài thời gian càng lâu, khẳng định càng chuẩn bị đầy đủ. Tốt nhất ngươi nên dùng linh chi, rút ngắn lực lượng chênh lệch với Ngu Kình Thương.

Những ngày này Hàn Ngạo bồi tiếp Khương Phàm, hắn nhàn rỗi nhàm chán liền lấy linh chi Cơ Lăng Huyên chia cho hắn ra dùng.

Chỉ là để chuẩn bị, nhưng hiệu quả kinh người vẫn để hắn phấn chấn không thôi.

Trước đó bởi vì Kim Long Sâm đã kích thích lực lượng tăng lên, bây giờ lại tăng vọt lần nữa, vậy mà đã tới gần hai trăm ngàn cực cảnh.

- Còn lại năm ngày, ta đoán chừng có thể ngày mai hắn sẽ tới.

Khương Phàm chần chờ một lát, vẫn lấy linh chi ra ngoài.
Chương 682 Cuối cùng cũng đến

Trước đó là giữ lại chuẩn bị cho trùng kích bát trọng thiên, nhưng bây giờ chỉ là dùng để tăng lên lực lượng, hình như có chút lãng phí.

Hàn Ngạo nhìn ra Khương Phàm đang do dự, nhắc nhở:

- Lực lượng trước đó của Ngu Kình Thương không cách Cơ Lăng Huyên là bao, rất có thể bây giờ đã vượt xa ba trăm ngàn cực cảnh.

Khương Phàm nắm linh chi, nhíu mày nhìn về phía Hàn Ngạo:

- Ngươi thì sao?

- Cút! Đừng đánh chủ ý đến của ta.

- Cho ta trước, ta lại thay ngươi xin Cơ Lăng Huyên chút.

- Ta dùng rồi!

- Hẹp hòi.

- Ta thật đã dùng rồi.

Khương Phàm lắc đầu, ném linh chi trong tay tới trong miệng.

Công hiệu của linh chi quả nhiên bá đạo.

Khương Phàm vừa mới vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh luyện hóa liền rõ ràng cảm nhận được năng lượng bành trướng bên trong.

Khí tức kim loại kia không chỉ mạnh gân kiện xương, càng có dược hiệu phi phàm. Đồng thời còn khỏe mạnh thể chất, tẩm bổ thân thể.

Cửa đá diễn võ trường bị đẩy ra, bọn người Lâm Thiên Lộc còn không có về thánh điện đã lập tức chạy tới nơi này trước tiên.

- Sư phụ?

Hàn Ngạo liền vội vàng đứng lên hành lễ.

Bọn hắn đưa ánh mắt phức tạp nhìn Khương Phàm ở trên đài:

- Chuẩn bị thế nào rồi?

Hàn Ngạo giải thích nói:

- Khương Phàm đang luyện hóa dược liệu.

Lâm Thiên Lộc khó có thể tin:

- Hắn thắng Chí Tôn Thánh phẩm?

- Không thể tưởng tượng nổi, nhưng xác thực hắn đã làm được.

Hàn Ngạo lắc đầu nói, trước đó hắn thật không có lòng tin đối với Khương Phàm, nhưng biểu hiện của Khương Phàm hoàn toàn ra khỏi dự liệu của hắn.

Bạch Nguyệt hỏi:

- Còn lại mấy ngày?

Hàn Ngạo nói:

- Năm ngày cuối cùng. Nếu như có thể kiên trì tới cùng, Khương Phàm chính là Võ Hầu đời đầu tiên của Vương Quốc Hắc Ám.

Lâm Thiên Lộc có cảm giác không chân thật.

- Có nắm chắc không?

Hàn Ngạo lắc đầu:

- Khương Phàm rất mạnh, xác thực rất mạnh, nhưng với thiên phú của Ngu Kình Thương, hẳn là mọi người đã hiểu rõ. Không đến thời khắc cuối cùng, ai cũng khó xác định được thắng thua.

Bạch Nguyệt nói:

- Khương Phàm biểu hiện cường thế như vậy, Hỗn Độn Tử Phủ hẳn là sẽ có càng nhiều chuẩn bị.

- Chính là lo lắng cái này. A, sao các người lại trở lại?

- Ly Hỏa thánh địa đã trốn, trong thời gian ngắn sẽ không uy hiếp được Đại Hoang. Chuyện kế tiếp, Thánh Chủ sẽ đích thân xử lý.

- Sư tôn, trong thánh điện chúng ta có chút bảo bối gì hay không? Nếu Khương Phàm đã kiên trì đến lúc này mà lại thua Ngu Kình Thương, quả thật có chút đáng tiếc.

- Thánh điện rất nhiều bảo bối, nhưng chưa hẳn thích hợp với Khương Phàm, cũng Không thể nào bên trong năm ba ngày ngắn ngủi để cho Khương Phàm tăng lên trên diện rộng. Loại cấp bậc chiến đấu này, thực lực chiếm một có một phần, kinh nghiệm kỹ xảo cũng chiếm một phần.

Thời điểm còn lại hai ngày cuối cùng, cánh cửa hư không do Hỗn Độn Tử Phủ khống chế rốt cuộc cũng rộng mở.

Ngu Kình Thương khổ tu trở về giáng lâm đến Vương Quốc Hắc Ám.

- Khương Phàm đâu?

Từ sau khi Khương Phàm rời khỏi, Ngu Kình Thương liền đến Lạc Chùy trọng địa một lần nữa, không chỉ khổ tu thể chất ở cấm khu ba trăm lần trọng lực, còn được tộc trưởng cho phép dùng một gốc bí dược được nuôi dưỡng hơn năm nghìn năm trong cấm khu ba trăm lần trọng lực đó.

Nếu như không phải cố gắng khắc chế, thiếu chút nữa một gốc bí dược này đã đưa hắn đến bát trọng thiên.

- Ngồi ngủ ở trong Đại Tự Tại điện. Ngũ ca, lần này nhờ vào huynh. Nhất định phải giết chết cái tên Khương Phàm phách lối kia, tốt nhất trực tiếp đánh hắn phế.

Ngu Khuynh Thành không kịp chờ đợi muốn kéo Ngu Kình Thương đến Đại Tự Tại điện.

- Hứa Thiên Kỳ và những người khác đâu?

Kỳ thật Ngu Kình Thương rất bất ngờ khi Khương Phàm có thể đánh bại Hứa Thiên Kỳ, nhưng đối thủ như vậy mới có ý tứ.

Ngu Khuynh Thành hừ cười, nói:

- Bọn hắn đều đang đợi ngươi khiêu chiến. Nghe nói chuẩn bị chờ ngươi thắng, muốn thay nhau khiêu chiến ngươi, đúng là buồn cười.

- Đem tin tức tràn ra đi, liền nói Ngu Kình Thương ta đã tới, để toàn bộ bọn hắn chứng kiến.

- Tin tức đã tràn ra đi! Đều đang chờ huynh!

Khi Ngu Khuynh Thành, Ngu Thiên Đạo và các tộc nhân Ngu gia kiêu ngạo mang theo Ngu Kình Thương đi đến diễn võ trường, đám người nhận được tin tức đều đã đuổi tới.

Tiếng người huyên náo, vô cùng náo nhiệt.

Đại Tự Tại điện cứ việc cố gắng khống chế nhân số, nhưng vẫn có rất nhiều cường giả thông qua cách của riêng mình mà đi tới hội trường, để hội trường chỉ có thể dung nạp năm vạn người, bây giờ lại chật ních hơn bảy vạn người.

Trong các sương phòng cũng đều nhét đầy người.

- Cuối cùng cũng bắt đầu! Ta đã chờ hơn hai mươi ngày! Trận chiến này, chính là tranh đấu Võ Hầu! Tranh đấu đỉnh phong! Rốt cuộc ai là Võ Hầu, hôm nay đã có thể định.

- Ta nghe nói hình như Vô Hồi thánh địa đã trở về rồi?

- Vô Hồi thánh địa đang trong sương phòng.

- Tuyệt chiến quan trọng như vậy, đương nhiên bọn hắn nên trình diện, chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không ai trông coi Khương Phàm, nói không chừng Hỗn Độn Tử Phủ có thể sẽ làm ra chuyện gì quá kích.

Hơn bảy vạn người chen chúc trên khán đài, không ai có thể ngồi, toàn bộ đều đứng ở nơi đó, còn có người thì được khiêng trên vai.

Bầu không khí trở nên sốt ruột, tiếng người huyên náo.

- Ngu Kình Thương, tới thật đúng lúc.

Khương Phàm mở mắt ra, nhếch miệng lên một đường cong.

Đến bây giờ dược hiệu linh chi mới được tính đã được luyện hóa hoàn toàn, liên tục tẩm bổ một ngày một đêm, để thể chất lại lần nữa được tăng cường.

Mênh mông lực lượng tại toàn thân phun trào, giờ khắc này, chiến ý trong hắn đã tăng vọt.

- Ngồi ở chỗ này mệt không, ta sẽ lập tức để cho ngươi xuống dưới nghỉ ngơi.

Ngu Kình Thương uy mãnh hùng tráng, bộ ngực nở rộng, thân cao ba mét chín, khí thế ép người, như có vạn phu bất đương chi dũng (*). Mái tóc tím dài xoã tung, da thịt màu tím cứng như sắt thép, đường vân màu vàng càng lộ rõ sự tôn quý cùng bất phàm của hắn.

[*Có sức đánh được cả vạn người]

Khương Phàm đứng dậy cười nhạt, vẻ mặt cũng nhanh chóng khôi phục lạnh nhạt, khí thế lại cường thịnh:

- Tới đi, trận chiến cuối cùng!

- Ha ha, coi như cũng tự mình hiểu đấy, đây đúng là trận chiến cuối cùng của ngươi.
Chương 683 Đại quyết chiến (1)

Toàn thân Ngu Kình Thương tràn ngập kim mân, như đang thẩm thấu đến trong da thịt, chiến khu cứng cỏi nhìn càng khủng bố hơn.

- Đại cữu tử(*), mời!

(*) Anh vợ.

Khương Phàm quát lớn một tiếng, hai tay hai chân hóa thành móng vuốt, hỏa dực mãnh liệt chấn mở, hoa lệ lại cường thịnh, giống như Chu Tước sinh ra trong lửa, phát ra khí thế kinh người.

- Đại cữu tử?

Đột nhiên xuất hiện một câu để vô số người đang chuẩn bị hô to khai chiến đều sững sờ.

- Khương Phàm, tên hổn đản ngươi, đi chết đi!

Ngu Khuynh Thành đột nhiên quát lớn, tức giận đến nỗi thân thể mềm mại đều đang run rẩy, răng muốn két vang.

Toàn trường thoáng an tĩnh, âm thanh bất chợt sôi trào.

- Ha ha... Không nói thì ta cũng đều quên, nếu Khương Phàm thắng, Ngu Khuynh Thành sẽ phải làm Chiến Nô.

- Khương Phàm chỉ sợ không phải muốn Chiến Nô đơn giản như vậy, ha ha.

- Khương Phàm muốn nàng? Ha ha! Rất đàn ông nha!

- Một mét tám, ba mét năm, hình như không quá nhợp nha.

- Ngươi quản nhiều như vậy! Cửa phòng vừa đóng, chăn mền che khuất, người ta có cách, ha ha...

- Đúng vậy đúng vậy, xứng đáng là được! Cách chơi còn nhiều nữa đây! Ta là nghiệm không tới thôi!

Ngu Khuynh Thành chỉ vào toàn trường giận dữ mắng mỏ:

- Tất cả im miệng cho ta! Có tin ta xé sống các ngươi hay không!

Đám người thoáng an tĩnh, nhưng vẫn có kẻ không sợ chết kêu gào:

- Hai ngươi có thể sinh em bé không? Màu da gì, hình thể gì, sẽ được Thú linh văn Hỗn Độn hay không?

- Ha ha! Sinh đi sinh đi! Sinh năm đứa!

- Ngươi nhìn cái sức lực dã man này, khẳng định Khương Phàm sẽ làm cho ngươi thích nha.

- Sinh cho hắn mười lăm đứa!

Bầu không khí vừa muốn bình phục lại lần nữa sôi trào.

Tử đệ cường tộc trong các sương phòng đều hai mặt nhìn nhau, ai cũng không nghĩ tới lại bất chợt xuất hiện nháo kịch như thế.

Miệng lưới tên Khương Phàm này vẫn rất hung ác.

- Khương Phàm còn cùng Hỗn Độn Tử Phủ giao dịch Chiến Nô?

Lâm Thiên Lộc đứng trong sương phòng, kinh ngạc giơ lông mày lên.

- Đâu chỉ giao dịch Ngu khuynh Thành, còn mang Cơ Lăng Huyên cùng ta ra giao dịch.

Hàn Ngạo lắc đầu.

- Thánh Chủ biết không?

- Biết!

- Ai...

Lâm Thiên Lộc và Bạch Nguyệt cũng không có cách nào chỉ đành thở dài, cũng không biết nên nói cái gì.

Ngu Khuynh Thành tức giận chỉ vào lôi tràng.

- Ngũ ca, giết hắn!

Khương Phàm cách bình chướng bảo vệ, trừng nhìn Ngu Khuynh Thành ở bên ngoài:

- Ngươi tốt nhất nên mong hắn giết chết được ta, nếu không ngươi liền đợi sinh em bé đi. Một trăm năm sau, Vô Hồi thánh địa xuất hiện mấy trăm, mấy ngàn người mang truyền thừa Tử Phủ.

- Ngũ ca!

Ngu Khuynh Thành phát điên cuồng thét lên.

- Giết hắn!

Các cường giả Hỗn Độn Tử Phủ lên tiếng gầm thét.

- Khương Phàm, ngươi sẽ trở thành Chiến Nô thảm nhất Hỗn Độn Tử Phủ!

Ngu Kình Thương nâng hai tay huy động màu tím khí lãng, khí tức lao thẳng khi Khương Phàm.

Giờ khắc này, hắn đã nghiêm nghị thần uy, khí thế cuồng bạo, từ bên trong ra ngoài tràn ngập uy thế làm cho người khách phải hồi hộp. Khương Phàm càng nghiêm túc, lập tức bổ nhào qua Ngu Kình Thương, bốn cái móng vuốt cứng cỏi, phối hợp chiến giáp dung hợp bên trong huyết nhục hài cốt, bộc phát ra uy lực không thể phá vỡ được.

Năng lượng lay động trên lôi tràng, tình hình chiến đấu rất kịch liệt, Khương Phàm và Ngu Kình Thương điên cuồng quyết đấu, như ưng kích trường không, như vượn bạt núi non, như sóng lớn vỗ bờ, như núi non bạo tạc, hai người nhanh chóng cương mãnh, giết tới cực hạn, khiến cho người người đều rung động.

Khương Phàm sử dụng móng vuốt phối hợp với hai cánh, tốc độ nhanh đến cực hạn.

Ngu Kình Thương quanh năm lịch luyện tại Lạc Chùy trọng địa, đều có thể phóng tới tại cấm khu hai trăm lần trọng lực, ở chỗ này, tốc độ càng nhanh đến cực hạn.

Oanh!

Ngu Kình Thương đột nhiên bạo tăng lực quyền, vượt qua ba trăm ngàn cực cảnh, hung hăng đánh bay Khương Phàm.

Khí lãng màu tím cùng Thánh Viêm màu vàng càng giống như cuồng triều nổ tung.

Bầu không khí tăng vọt, lực chú ý toàn bộ đều ở trên trận chiến.

Từng quyền va chạm kịch liệt, mang theo tiếng oanh minh, làm cho tất cả mọi người đều rõ ràng cảm nhận được lực lượng kinh khủng của hai người này.

Cái này nếu đổi lại là những người khác, một quyền đều có thể bị đánh cho nằm xuống, võ pháp gì, vũ khí gì, ở dưới nắm đấm này đơn giản chính là giấy.

Rất nhiều cường giả Võ Hầu bảng đều bị kích thích đến nhếch miệng hít một hơi, chênh lệch, thật quá chênh lệch.

Khương Phàm huy động hỏa dực nhanh chóng bay lên không, Thánh Viêm cuồn cuộn, Mãnh Hổ Quyền dẫn đầu thành hình, đạp trên liệt diễm, gào thét xông ra.

Ngu Kình Thương vung mạnh quyền, cương khí cuồn cuộn, đánh vỡ nát mãnh hổ.

Thánh Viêm bắn nổ, nhiệt độ nóng bỏng tràn qua toàn thân hắn, không hề để lại chút ảnh hưởng nào.

Khương Phàm tiếp tục bay lên không, mười thú quyền liên tiếp thành hình phóng tới Ngu Kình Thương.

Ngu Kình Thương bạo tạc cuồng tính, khẩn thiết bạo kích, bắn nổ thanh triều oanh động toàn trường.

Bầu không khí trở nên nóng hơn, khó có thể tin được mà nhìn một màn cuồng bạo này.

Bọn hắn trước đó đều đã chứng kiến qua thú quyền cường đại của Khương Phàm, mà ở trước mặt Ngu Kình Thương này vậy mà lại sụp đổ dưới một quyền.

- Tốt! Tốt! Đánh chết hắn! Ngũ ca, không nên khách khí, đánh ađi Đánh cho đến chết.

Ngu Khuynh Thành kích động xông ra khỏi sương phòng, đẩy đám người đang chen chúc ra, vọt cho đến trước lôi đài.

Sau khi Khương Phàm kịch liệt thi triển, Thánh Viêm toàn thân tiếp tục sôi trào, có mười con mãnh thú khác sôi nổi thành hình, cuồng liệt gầm thét, thú uy chấn rung động lôi tràng.

Ngu Kình Thương tận tình múa quyền, đánh nổ Cuồng Viên thứ mười, tóc hắn bay loạn, chiến ý nhanh nhẹn dũng mãnh, gào thét về phía không trung:

- Đến đây! Luyện ra được nhiều bản sự như vậy rồi à?

Ầm ầm!

Thánh Viêm cuồn cuộn giữa trời, mười con mãnh thú xuất hiện, giống như Ma thú từ một không gian khác giết ra, khí thế cuồn cuộn, uy năng ngập trời.

- Ngũ ca, coi chừng, thú quyền có thể ngưng tụ thành một thể.

Ngu Khuynh Thành vỗ đài cao, ra sức hô to, nhắc nhở Ngu Kình Thương.

Hàn Ngạo đứng ở cửa sổ sương phòng giận dữ mắng mỏ:

- Tiểu tiện nhân, ngươi sắp phải lập gia đình, đừng có lại giúp nhà mẹ đẻ ngươi.

- Ngươi chán sống!

Ngu Khuynh Thành và các cường giả Tử Phủ hung tợn trừng mắt qua.
Chương 684 Đại Quyết Chiến (2)

Rống...

Mãnh thú cuồng dã lao nhanh bên trong Thánh Viêm, mười con mãnh thú liên tiếp va chạm dung hợp vào nhau, uy lực và năng lượng tăng vọt gấp bội.

Uy lực mỗi con mãnh thú đều vượt qua mười loại thú quyền, mười loại thú quyền hoàn toàn mới cường thế dung hợp, cũng vượt xa uy lực Thập Thú Bá Thế Quyền đòn đầu tiên.

Ầm ầm...

Bạo tạc mãnh liệt, rung động lôi đài, Ngu Kình Thương bị đánh bay ra ngoài.

Sau khi dung hợp uy lực thú quyền đã vượt qua những gì hắn mong muốn.

Toàn trường kinh hô, vậy mà lại bị đánh bay đi?

Nhưng, Ngu Kình Thương cũng không hề tổn hao gì, không đợi rơi xuống đất thì toàn thân đã liền sôi trào tử khí, ngưng tụ lại thành hai cánh, trong chốc lát phóng tới không trung, toàn thân lấp lóe kim quang, khí tức mãnh liệt đến dọa người.

- Thật mạnh!

Hứa Thiên Kỳ cũng không thể không thừa nhận, Tử Phủ truyền thừa xác thực có chỗ hơn người, nhất là huyết mạch đã đạt tới cấp độ như Ngu Kình Thương đây.

Khương Phàm không triệu ra tàn đao, hắn thi triển Bá Đao Thức, kích động huyết khí toàn thân.

Thần huyết phát uy, khí thế tăng vọt.

Khương Phàm và Ngu Kình Thương va chạm vào nhau, móng vuốt giống như tàn đao, lực quyền bá đạo, tử khí lấp lóe kim quang.

Ngu Kình Thương vừa đối mặt liền phát giác được lực quyền của Khương Phàm rất khủng bố, lực lượng kiềm chế trong huyết mạch đều được phóng thích, vượt qua ba trăm ngàn cực cảnh.

Nhưng...

Ngay sau đó, Khương Phàm đã đánh ra quyền thứ hai, quyền thứ ba, quyền thứ tư, thậm chí đến quyền thứ năm, quyền thứ sáu, lực lượng tiếp tục tăng vọt, cương phong cuồn cuộn, chiến ý như thủy triều.

Linh chi không chỉ giúp tăng cường lực lượng, còn giúp gân cốt mạnh hơn, để hắn có thể kéo dài nghiền ép, không ngừng tăng vọt uy lực.

Ngu Kình Thương suýt chút nữa đã không thể chịu được, nhưng cuối cùng cũng kích thích cuồng tính, lực lượng lại tiếp tục tăng vọt, điên cuồng bạo kích, thẳng bức đến bốn trăm ngàn cực cảnh.

Đám người tại diễn võ trường nhìn thấy mà hoảng sợ run rẩy, cực kỳ kinh sợ, âm thầm suy đoán mình có thể chống đỡ một kích như thế hay không.

Ngay cả bọn người Chiến Phật Hứa Như Lai cũng đều âm thầm kinh hồn, chết tiệt, đây là con người sao?

Toàn thân Khương Phàm sôi trào huyết khí, làn da đỏ lên, quyền thứ chín kích thích toàn bộ tiềm lực, phối hợp thần huyết, bộc phát ra năng lượng kinh khủng.

Bành!

Quyền trảo bạo kích, Khương Phàm và Ngu Kình Thương đều run rẩy, đều bị đánh bay ra ngoài.

Hai tay Khương Phàm tạm thời mất đi tri giác, cánh tay Ngu Kình Thương cũng phồng lên, nhận thương không nhẹ.

Nhưng, Đại Diệu Thiên Kinh của Khương Phàm đã đạt đến đệ tam trọng, chủ động vận chuyển, nhanh chóng khôi phục mạch máu tổn hại, hòa hoãn thương thế.

Ngu Kình Thương dựa vào ưu thế huyết mạch, xử lý sạch sẽ đau đớn.

Hai người gào thét, lại lần nữa giết tới cùng một chỗ.

Lôi tràng lay động, năng lượng bạo động.

Diễn võ trường lâm vào sôi trào, cuồng hô, gầm loạn, mọi người kích động lớn tiếng khen hay, rung động hét lớn, cho dù chỉ là xem, cũng đều nhiệt huyết đến thế.

- Đi xuống cho ta!

Ngu Kình Thương đột nhiên ở trên không phóng thích lên mênh mông tử khí, lan tràn trải rộng ra phạm vi cực lớn.

Sâu trong tử khí, kim quang xen lẫn tạo thành pháp trận phức tạp.

Trong chớp mắt, trọng lực trận vực thành hình, bao phủ chiến trường!

Gấp mười lần... Gấp ba mươi lần... Gấp năm mươi lần... Tám mươi lần... Gấp trăm lần...

Thánh Viêm trên thân Khương Phàm chống cự kịch liệt, nhưng vẫn bị đè ép tiếp tục rơi xuống.

- Trọng lực trận vực?

- Ngu Kình Thương có thể phóng thích trọng lực trận vực sao? Đây không phải bí thuật trong Tử Phủ truyền thừa mà sau khi tiến vào Linh Hồn cảnh mới có thể thả ra sao?

- Không! Nếu như huyết mạch đủ cường đại, cao giai Linh Nguyên cảnh cũng có thể thi triển!

- Nhưng để có thể áp chế Khương Phàm phải cần bao nhiêu lần trọng lực?

- Thật không có khả năng!

Tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, trong các sương phòng cũng đều vang lên tiếng nghị luận.

Mặc dù bọn hắn đều không ở trên lôi đài, không phán đoán ra trọng lực uy lực trận vực, nhưng từ biểu hiện đau đớn của Khương Phàm đến xem, trọng lực trận vực vô cùng có khả năng đã đạt đến gấp trăm lần trở lên.

Cái tên Ngu Kình Thương này quả nhiên khủng bố!

Khương Phàm không thể không rơi vào trên lôi đài, trọng lực trận vực mãnh liệt nào chỉ là gấp trăm lần, mà là một trăm năm mươi lần, thậm chí càng cao hơn nữa.

Trọng lực áp chế đến trình độ này hắn đã được nghiệm qua tại Lạc Chùy trọng địa, ký ức vẫn còn mới mẻ.

- Hỏng!

Sắc mặt Hàn Ngạo đại biến, trọng lực trận vực trình độ này sẽ ngăn chặn võ pháp cực lớn.

Khương Phàm Không thể nào phóng thích võ pháp, còn đánh thế nào?

Ngu Khuynh Thành phấn chấn hô to.

- Khương Phàm, tiếp nhận một trăm năm mươi lần trọng lực áp chế đi! Ngũ ca, chính là như vậy, hủy diệt hắn!

Toàn trường oanh động, người người khong hẹn mà cùng nhau hít một ngụm khí lạnh.

Hỗn Độn Tử Phủ không hổ là bộ tộc siêu cấp, lực lượng truyền thừa quá kinh khủng.

- Không đúng! Ngu Kình Thương chung quy vẫn là chỉ Linh Nguyên cảnh, có thể thi triển trọng lực trận vực kiềm chế mục tiêu đã rất khó, nhưng vượt qua gấp trăm lần, thậm chí đạt tới một trăm năm mươi lần thì tuyệt đối không thể nào, dù là huyết mạch có mạnh hơn.

Ánh mắt Hướng Vãn Tình hiện ra ánh sáng, cẩn thận nhìn chằm chằm Ngu Kình Thương.

Có phải gia hỏa này đã mang theo vũ khí gì hay không?

Gần một trăm lần và gấp trăm lần, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

Gấp trăm lần và gấp một trăm năm mươi lần lại là càng khác nhau.

- A?

Hướng Vãn Tình chú ý tới cổ tay Ngu Kình Thương, kim quang nơi đó hình như hừng hực một cách đặc biệt.

Kim quang toàn thân hắn chỉ đều là đường vân, nếu không nhìn kỹ thật đúng là chú ý không đến.

- Ngăn lại không?

Có lão nhân ở bên cạnh nói nhỏ.

- Trước tiên cứ xem tiếp đi.

Hướng Vãn Tình chậm rãi lắc đầu, trận chung kết này, nghiêm ngặt nói đến vận dụng vũ khí bí mật cũng không tính làm trái quy tắc, chỉ cần ngươi có thể thi triển ra, cũng coi như là ngươi có năng lực.

Rống...
Chương 685 Đại Quyết Chiến (4)

Đột nhiên, sâu trong nồng vụ màu tím cuồn cuộn kịch liệt trên không trung có một tiếng gào thét to rõ vang vọng lôi đài.

Trong vô số ánh mắt rung động, một con mãnh thú quái dị từ bên trong trận pháp màu vàng ngưng tụ ra.

Đầu sư tử, sừng hươu, mắt hổ, thân nai, vảy rồng, đuôi trâu.

Toàn thân rạng rỡ kim quang, tử khí cuồn cuộn.

Nó như là Thánh Thú được triệu hoán ra từ một không gian nào đó, mang theo uy nghiêm, bễ nghễ dân chúng, uy áp toàn trường,

- Kỳ Lân?

- Ta hoa mắt sao?

- Ngu Kình Thương ngưng tụ ra Kỳ Lân?

- Ông trời ơi.

Rất nhiều cường giả trợn mắt hốc mồm nhìn qua giữa không trung, đây chính là Thánh Thú trong truyền thuyết.

- Trận chiến này! Kết thúc! Ngươi, sẽ không chịu nổi một kích! Tên Võ Hầu, không phải Ngu Kình Thương ta thì không ai có thể hơn.

Hai tay Ngu Kình Thương run rẩy dữ dội, gian nan nắm Thú hình Kỳ Lân trong tay, văn ấn màu vàng toàn thân đều nhận áp lực thật lớn, lúc sáng lúc tối.

Kỳ Lân dậm chân, từ trên trời giáng xuống.

Chỉ một bước đã bạo tạc ra trận pháp màu vàng phức tạp huyền diệu ở phía dưới, lan tràn mấy chục mét.

Không gian chấn động, lôi tràng lay động, như có một ngọn núi lớn từ trên trời giáng xuống.

Toàn thân Khương Phàm run rẩy, nhận lấy uy thế to lớn.

Ngay sau đó là bước thứ hai, bước thứ ba.

Mỗi một bước đều nở rộ pháp trận, mỗi một bước đều phóng xuất ra kinh người uy thế.

Dưới trọng lực một trăm năm mươi lần áp chế, mỗi bước đi của Kỳ Lân lại mang tới cho Khương Phàm áp chế tựa như là hủy diệt.

Toàn thân Khương Phàm run rẩy, từ huyết nhục đến nội tạng đều nhận lấy áp bách khó nói nên lời, giống như là muốn sụp đổ.

Bành!

Khương Phàm quỳ trên mặt đất, hai tay gắt gao chống đỡ, đầu lại tiếp tục hạ xuống, cho đến đặt ở trên mặt đất.

Răng rắc...

Thời điểm khi Kỳ Lân rơi xuống bước thứ mười, mặt đất cứng rắn đến mức có thể chịu được uy thế của Linh Hồn cảnh vậy mà lại trực tiếp sụp ra.

Toàn trường kinh hô, khó có thể tin được.

Đây là uy thế gì?

Chẳng lẽ Khương Phàm sắp xong rồi à?

Chỉ kết thúc đơn giản như vậy?

Các hộ giả Đại Tự Tại điện xung quanh lôi đài cũng hơi có phản ứng, toàn lực bảo vệ pháp trận.

Hứa Thiên Kỳ đưa ánh mắt sáng rực nhìn vào không trung:

- Đây không phải bí thuật Tử Phủ truyền thừa, đây là thánh pháp trấn phủ Tử Phủ, Kỳ Lân Chiến Bộ! Khương Phàm gặp nguy hiểm rồi!

Bọn người Lý Hoàng chấn kinh, nhưng lại sôi trào nhiệt huyết, thật hận không thể tự mình lên đài, cùng Ngu Kình Thương đại chiến một trận.

Tốc độ Kỳ Lân bắt đầu gia tăng, pháp trận nở rộ, chiến ý tràn ngập, thánh uy cuồn cuộn không dứt.

Cả tòa lôi đài đều đang run lên bần bật, diễn võ trường và Đại Tự Tại điện đều xuất hiện chấn động.

Vô số người chấn kinh đến tái nhợt sắc mặt, đây là uy thế đến cỡ nào?

Ngu Kình Thương vẫn chỉ là Linh Nguyên cảnh thất trọng thiên mà đã đạt tới thần uy như vậy, tương lai hắn sẽ kinh khủng đến thế nào.

Trách không được trong Vương Quốc Hắc Ám lại có người suy đoán, Hỗn Độn Tử Phủ ở thế giới bên ngoài trong rất có thể là có thân phận hoàng tộc.

Kỳ Lân bổ nhào, lao đến Khương Phàm.

Khương Phàm giống như đang bị mấy chục ngọn núi đá nặng nề liên tục tấn công, toàn thân đều nằm nhoài trên mặt sàn, xương cốt run rẩy, nội tạng phồng lên, đều không kịp thở.

Đây là một loại áp lực tàn khốc mênh mông vô tận.

- Nhận thua! Nhanh nhận thua đi! Trước mặt Ngu Kình Thương của chúng ta, ngươi chính là không chịu nổi một kích như thế. Khương Phàm, ngươi sẽ thành Chiến Nô của Hỗn Độn Tử Phủ!

Ngu Khuynh Thành, đám người Tử Phủ kích động hô to.

- Con đường của Khương Phàm chỉ đi đến đây thôi sao?

Rất nhiều người chấn kinh, hoảng hốt, cũng còn có chút vẫn chưa thỏa mãn.

- Aaa… !

Khương Phàm đột nhiên phát ra tiếng gào thét khàn giọng, toàn thân sôi trào kim quang, tăng vọt uy thế.

Toàn bộ văn ấn Chu Tước nở rộ lên kim quang bên trong bốn cái móng vuốt, giống như là đang sống lại, giương cánh gáy to trong lòng bàn tay, từng luồng từng luồng Thánh Viêm giống như dung nham từ bên trong móng vuốt mãnh liệt lao ra.

Toàn thân Khương Phàm run rẩy, gương mặt dữ tợn, thất khiếu rướm máu, như là đang muốn chống thân thể lên.

Vào thời khắc này, Ngu Kình Thương dùng toàn lực nắm Tử Khí Kỳ Lân trong tay hung hăng đè ép xuống.

Bước thứ ba mươi rơi xuống, thế như thiên kiếp(*), đạp lên đầu Khương Phàm.

(*) Kiếp nạn mà tu sĩ, cường giả cần trải qua để lên cấp.

Đây không phải là muốn áp chế, đây là muốn hủy diệt.

Vào thời khắc sinh tử, tứ chi huyết nhục Khương Phàm bỗng nhiên phồng lên, mênh mông lực lượng lao nhanh ở bên trong, hai cánh phía sau lưng mở rộng gấp hai lần, Thánh Viêm nhanh chóng tăng vọt bên trong móng vuốt Chu Tước, vờn quanh ở hai tay hai chân.

Hung uy kinh khủng khuấy động tám trăm mét diễn võ trường, trùng kích bình chướng bảo vệ, nổi lên gợn sóng kịch liệt.

Khi Tử Khí Kỳ Lân sập rơi, trong chốc lát, Khương Phàm bỗng nhiên chống thân thể lên.

Chu Tước gáy to, sát uy như biển rộng.

Một trận bạo tạc kinh khủng chấn động thiên địa, như hai tuyệt thế hung thú gặp nhau đang hủy diệt chiến trường.

- Lại là con hung cầm kia, rốt cuộc linh văn của hắn là gì?

Đám người kêu lên đầy sợ hãi, hung uy quen thuộc, lệ khí kinh khủng, lần nữa trùng kích đến linh hồn của bọn hắn, xâm nhập hài cốt của bọn hắn.

So với trước đó càng mạnh hơn, càng kinh khủng hơn.

Rất nhiều người rung động, đau đớn không chịu nổi.

Thanh triều náo nhiệt đều chợt hạ xuống hơn phân nửa.

Dưới sự áp chế của trọng lực kinh khủng, dưới sự uy hiếp của cái chết, Chu Tước Bác Thiên Thuật kích phát toàn diện uy năng, Khương Phàm mang theo uy thế liệt thiên (tê liệt cả bầu trời), xé rách Kỳ Lân, dư uy lại không hề suy giảm, Thánh Viêm bạo động sôi trào đầy trời.

Như núi lửa Hoang Cổ phun trào, cuồn cuộn lên trời cao vài trăm mét, va chạm trận pháp màu vàng giữa không trung.

Trọng lực trận vực tràn ngập trên lôi đài xuất hiện chấn động mãnh liệt, trọng lực áp chế đã yếu bớt trên phạm vi lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK