Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 696 Đi Chọn Quà

Khương Phàm mở mắt ra, nhìn về phía Ngu Khuynh Thành trên giường, trong ý thức hải, hồn ảnh kia tựa như là ý thức của Ngu Khuynh Thành, hắn có thể thông qua nó rõ ràng cảm nhận được tư tưởng, cảm xúc của Ngu Khuynh Thành.

Cảm giác này... Thật kỳ diệu...

Ngu Khuynh Thành hoảng sợ nhìn về hướng Khương Phàm.

Khương Phàm cười:

- Khuynh Thành cô nương, hi vọng chúng ta có thể chung đụng vui sướng.

- Các ngươi... Các ngươi đã làm gì ta...

Ngu Khuynh Thành run rẩy, có thể rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi của mình, thật giống như linh hồn, ý thức, thậm chí thân thể mình, đều mở ra trước Khương Phàm.

Sợ hãi! Tuyệt vọng! Giá lạnh!

Hướng Vãn Tình nhẹ nhàng cười với Ngu Khuynh Thành:

- Từ nay về sau, ngươi là người Khương Phàm, tất cả tất cả... Đều là...

- Các ngươi... Các ngươi chết không yên lành!

Ánh mắt Ngu Khuynh Thành lắc lư, tuyệt vọng rung động mà nói:

- Hỗn Độn Tử Phủ sẽ không bỏ qua các ngươi!

Khương Phàm rời khỏi không bao lâu, Lâm Thiên Lộc, Bạch Nguyệt cũng đi đến tầng cao nhất, tìm được Hướng Vãn Tình.

- Hướng điện chủ, ngươi hình như cảm thấy rất hứng thú đối với Khương Phàm của chúng ta.

Sau khi Lâm Thiên Lộc ngồi xuống, ánh mắt bén nhọn nhìn đến khi Vãn Tình, không lọt vào khí chất yêu hồn mị thần mê người kia.

- Lâm túc lão, ta không nên cảm thấy hứng thú đối với Khương Phàm sao? Hay là ngươi không biết vì sao ta cảm thấy hứng thú với Khương Phàm?

Hướng Vãn Tình mềm mại cười yếu ớt, trong ngực nằm sấp một tiểu hồ ly như bạch ngọc thuần mỹ.

Tiểu hồ ly thoải mái nằm đấy, chỉ là đôi mắt ngẫu nhiên nhấc lên kia lại hiện ra huyết quang lạnh lẽo, quét về phía phía Bạch Nguyệt khô gầy như quỷ.

- Tâm tư Hướng Vãn Tình ngươi, lão phu đoán không ra.

Lâm Thiên Lộc ngữ khí âm trầm.

- Ngươi không phải đoán không ra, các ngươi là căn bản không rõ ràng Vô Hồi thánh địa đã nuôi được một người thế nào.

- Mặc kệ Vô Hồi thánh địa nuôi cái gì, đều là chuyện của chính chúng ta, không có liên quan gì với Đại Tự Tại điện. Vô Hồi thánh địa, Hỗn Độn Tử Phủ, Chí Tôn Kim Thành, cùng Đại Tự Tại điện trước đó đã từng có ước định. Các ngươi không thể nhúng tay vào việc chúng ta khống chế đối với Vương Quốc Hắc Ám, chúng ta sẽ

không quản vận doanh các ngươi. Nhưng lần này thi đấu khiêu chiến Võ Hầu, ngươi cường thế như thế, tựa hồ có chút trái với ước định.

- Ta không có trái với ước định, đều là nghiêm ngặt dựa theo hiệp nghị Võ Hầu mà thi hành. Những năm gần đây, Đại Tự Tại điện trước sau giúp ba bên các ngươi khống chế mười ba vị siêu cấp Chiến Nô, cũng giúp các ngươi dọn dẹp các loại phiền phức sau đó. Chúng ta có nói cái gì sao? Không có chứ.

- Lần này Võ Hầu dựa theo quy củ sinh ra, các ngươi đương nhiên cũng hẳn là nên phối hợp với chúng ta.

Hướng Vãn Tình cười nhẹ nhàng, một cái nhăn mày, một nụ cười phong tình vạn chủng, không sợ Lâm Thiên Lộc cường thế chút nào.

Con ngươi của Bạch Nguyệt âm trầm giá lạnh:

- Ngươi vận doanh Võ Hầu của ngươi, nhưng đừng lại tiếp xúc với Khương Phàm!

Hướng Vãn Tình nhìn hai vị, bỗng nhiên đứng dậy:

- Ta rất hiếu kì, nếu các ngươi không hiểu rõ gì với Khương Phàm, vì sao lại có thể cho phép hắn tham gia thi đấu khiêu chiến Võ Hầu? Các ngươi không sợ hắn thật trở thành Chiến Nô? Ta không nhìn lầm, Đại Hoang Phần Thiên Ấn... Đã bị hắn dung hợp.

- Hướng Vãn Tình!

Lâm Thiên Lộc, Bạch Nguyệt bỗng nhiên quát lên:

- Rốt cuộc ngươi vẫn nhìn trộm trên giường của Vô Hồi thánh địa x!

- Đừng kích động, ta không có hứng thú gì đối với Đại Hoang Ấn của các ngươi, ta cảm thấy hứng thú chính là Khương Phàm. Trả lời ta, các ngươi bỏ mặc Khương Phàm tiếp nhận Võ Hầu khiêu chiến, liền không sợ làm mất hắn sao?

- Vô Hồi thánh địa làm việc, không cần phải giải thích với ngươi. Hôm nay tới đây là muốn cảnh cáo ngươi, không được đụng tới Khương Phàm. Nếu không Thánh Chủ sẽ đích thân tới Vương Quốc Hắc Ám, gặp lại Hướng Vãn Tình ngươi.

- Nàng rất coi trọng Khương Phàm? Là bởi vì Đại Hoang Phần Thiên Ấn, hay là bởi vì thân phận khác của hắn?

- Thân phận khác gì?

Lâm Thiên Lộc, Bạch Nguyệt đang muốn đứng dậy rời khỏi, cũng đều đứng vững.

- Ta đoán các ngươi cũng không biết. Lão nữ tử thánh địa các ngươi kia, hẳn là cũng không biết.

Hướng Vãn Tình lộ ra nụ cười yêu mị, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua Bạch Ngọc Hồ Ly trong ngực, nhu hòa thì thầm:

- Khương Phàm, ta và muội muội... Chắc chắn phải có được!.



Nguyệt Hoa Thiên Bảo!

- Nghị công tử, chúc mừng. Thiếu niên Chí Tôn, thực chí danh quy. Ta là Đông Hoàng Thánh Kiệt, tổng phụ trách của Nguyệt Hoa Thiên Bảo.

Đông Hoàng Thánh Kiệt tự mình chạy đến tiếp đãi Khương Phàm và Hàn Ngạo.

Nay bên trong Thiên Nguyệt Hoa Thiên Bảo rất quạnh quẽ, đa số mọi người vẫn còn ở Đại Tự Tại điện náo nhiệt.

- Nghị công tử, tự giới thiệu mình một chút, Đông Hoàng Như Yên.

Liễu Như Yên tinh tế mảnh mai, khiến người ta nhìn thấy mà yêu.

Con mắt cong cong, nụ cười ngọt ngào, lại cho người ta tinh thần phấn chấn như thanh xuân tươi mát.

- Chúng ta là để lĩnh thưởng. Thuận tiện... hỏi về tài liệu luyện chế hai mươi bộ tam phẩm Tử Lân Dực ta muốn, đã chuẩn bị xong chưa?

Hàn Ngạo đi theo phía sau Khương Phàm, còn có cả Ngu Khuynh Thành cao hơn ba mét mang theo vẻ mặt hốt hoảng.

Đông Hoàng Thánh Kiệt xưa nay nghiêm túc lại lạnh lùng, hôm nay lại lộ ra nụ cười khó có được:

- Đều đã thay ngươi luyện chế thành Tử Lân Dực. Ngươi yên tâm, đều là tam phẩm đẳng cấp.

- Ngài quá khách khí.

Khương Phàm cười, đây cũng là bớt đi phiền phức.

Đông Hoàng Thánh Kiệt ra hiệu bọn thị vệ đem hai mươi cái hộp gỗ đẹp đẽ tới, nhìn tận mắt Khương Phàm thu bọn nó vào thanh đồng tiểu tháp.

Đông Hoàng Như Yên chú ý đến thanh đồng tiểu tháp của Khương Phàm.

Đây chính là Thái Cổ Thông Thiên Tháp trong truyền thuyết?

Gia hỏa này hẳn còn chưa biết bí mật của nó, nếu không thì không thể nào tùy tiện dùng để chở đồ.

Thật sự là tạo hóa trêu ngươi mà.

Bọn hắn đau khổ tìm kiếm trong thời gian vô tận như thế cũng đều không tìm tới. Vậy mà gia hỏa này không hiểu gì lại liền nhặt được.
Chương 697 Cây Hỏa Vũ Thứ Hai

- Thanh đồng tiểu tháp trên cổ ngươi thật có ý tứ, bán không?

Đông Hoàng Như Yên không để ý Đông Hoàng Thánh Kiệt nhắc nhở trước đó, nhịn không được mà hỏi một câu.

Khương Phàm nhét thanh đồng tiểu tháp vào trong cổ áo.

- Ta đây có cái bệnh, đồ đến tay chỉ đưa không bán.

- Đưa ta thôi, ta cũng đưa ngươi lại bảo bối.

- Ta chỉ đưa cho bằng hữu.

- Chúng ta có thể kết giao bằng hữu.

- Được rồi, hay là xem ta tìm phần thưởng trước.

Đông Hoàng Như Yên hờn dỗi:

- Ngươi đây là có thái độ gì, linh văn cùng địa vị của bản cô nương còn chưa đủ làm bằng hữu với ngươi?

Đông Hoàng Thánh Kiệt đưa tay mời:

- Thích gì cứ lấy, điều kiện giao dịch do Đại Tự Tại điện phụ trách hoàn thành.

- Có hay không đồ loại hình Thánh Hỏa?

So với một ít vũ khí pháp bảo, Khương Phàm vẫn càng tin tưởng thân thể mình hơn, đây là thứ mà không có ai đoạt đi được.

Mà muốn tiếp tục tăng cường thực lực, biện pháp tốt nhất chính là thăng hoa linh văn, mau sớm tăng lên tới Chí Tôn thánh văn.

- Hình như không có người nào giao dịch qua Thánh Viêm tại Nguyệt Hoa Thiên Bảo.

- Tương tự thì sao?

- Tương tự... ừm... để ta ngẫm lại.

Đông Hoàng Thánh Kiệt cười thầm trong lòng, hắn đang đau đầu làm sao dựa theo Hoàng Kim Dương yêu cầu đề cử hỏa vũ cho Khương Phàm, vậy mà Khương Phàm lại chủ động hỏi tới.

- Nếu như không có coi như xong, ta di xem cái khác.

- Thật là có một thứ tương tự.

- Cái gì?

- Ước chừng vào mười năm trước, cụ thể thì quên rồi. Có người từng ở chỗ này để lại một cây hỏa vũ thần kỳ, còn treo ra điều kiện giao dịch rất đặc biệt. Chỉ là từ sau đó, người kia vẫn không có xuất hiện qua, hỏa vũ vẫn một mực ở lại Nguyệt Hoa Thiên Bảo.

Đông Hoàng Thánh Kiệt xảo diệu che giấu.

Hỏa vũ?

Trùng hợp như vậy sao?

Khương Phàm chấn động trong lòng, lại tranh thủ thời gian ổn định cảm xúc, bình tĩnh lại sau đó tự nhiên hỏi:

- Hỏa vũ có cái gì đặc biệt sao? Thật vất vả mới có thể để cho Đại Tự Tại điện thay ta giao dịch một lần, ta cũng không muốn tùy tiện làm dùng đồ không ra gì.

- Hỏa vũ xác thực rất đặc biệt. Nó tựa như là một con mãnh cầm còn sống, vô cùng nóng nảy, liệt diễm mạnh mẽ, chúng ta không thể không dùng tầng ba phong ấn trấn áp lại. Cho tới bây giờ, sợi hỏa vũ táo bạo cùng liệt diễm kia đều chưa từng đình chỉ qua. Nếu như ngươi muốn Thánh Viêm, nó hẳn là có thể đạt tới yêu cầu của ngươi.

Đông Hoàng Thánh Kiệt cẩn thận khống chế lí do thoái thác, để tránh cho Khương Phàm hoài nghi.

- Hỏa vũ có điều kiện giao dịch gì?

- Để Nguyệt Hoa Thiên Bảo chứng kiến dung hợp. Nếu như có thể dung hợp, hỏa vũ trực tiếp về người đó, nếu như Không thể nào dung hợp...

- Thế nào?

- Chết!

- Các ngươi còn nhớ rõ là ai để lại không?

Khương Phàm rất vui mừng có thể ở chỗ này gặp được hỏa vũ, nhưng hỏa vũ xuất hiện, mang ý nghĩa chủ nhân đã chết.

Ai lại sẽ mang theo hỏa vũ đến nơi đây giao dịch, mục đích giao dịch thật sự lại là gì?

Đông Hoàng Thánh Kiệt lắc đầu nói:

- Nguyệt Hoa Thiên Bảo từ trước tới giờ không công khai thân phận người giao dịch, đây là quy củ.

- Có thể mang cho ta nhìn không?

- Ngươi khẳng định muốn cái này?

- Ta muốn nhìn thấy.

- Đi theo ta.

Đông Hoàng Thánh Kiệt biểu hiện rất bình thường, không có để cho Khương Phàm hoài nghi.

Đông Hoàng Như Yên lại cẩn thận quan sát đến biểu hiện của Khương Phàm, lưu ý xem có vấn đề gì không.

Bọn hắn đi đến bảo điện tầng thứ sáu.

Rộng rãi rộng rãi trong đại điện, gian hàng lẻ tẻ trưng bày hơn hai mươi chỗ giao dịch.

Nơi này đều là giao dịch cao cấp, mỗi gian hàng đều bố trí cấm chế, cũng có cường giả tự mình trấn thủ.

Đông Hoàng Thánh Kiệt phất tay ra hiệu:

- Đều lui ra đi.

Những người trấn thủ trước các gian hàng đều rời khỏi, ngay cả thị vệ sau lưng Đông Hoàng Thánh Kiệt cũng đều lui ra, chỉ để lại Đông Hoàng Như Yên bồi tiếp.

Hàn Ngạo kỳ quái nhìn Đông Hoàng Như Yên:

- Vì sao ngươi cứ luôn nhìn chằm chằm Khương Phàm?

Đông Hoàng Như Yên cười khẽ:

- Ta thích nam tử anh tuấn.

- Hắn anh tuấn? Hắn là nam tử? Hắn nhiều lắm là một nam hài!

- Trong lòng ta, hắn chính là nam tử, so với ngươi cao lớn hơn, so với ngươi uy vũ hơn, không phục sao? Ngươi làm Võ Hầu đi, ta cũng sẽ nhìn ngươi như vậy.

Hoa si, Hàn Ngạo im lặng lắc đầu.

- Chính là nơi này.

Đông Hoàng Thánh Kiệt mang theo Khương Phàm đi đến gian hàng trong góc.

Gian hàng bị bố trí tầng ba cấm chế, ngăn cách liệt diễm táo bạo cuồn cuộn bên trong.

Liệt diễm hiện ra màu xanh thẳm, hung mãnh cuồn cuộn, giống như là cuồng phong dâng trào dưới sóng biển.

Cây hỏa vũ bên trong kia giống như có linh hồn hỏa điểu, gần như đang điên cuồng đụng chạm, muốn từ bên trong lao ra.

Khương Phàm nhìn ánh sáng màu xanh lam vờn quanh quang vũ màu vàng, có thể xác định chính là chủng loại hắn muốn kia.

Kỳ lạ là hắn lại không cảm giác được bất kỳ liên hệ nào, chẳng lẽ là do cấm chế?

Nhưng, nghi vấn lại đang nổi lên trong đầu.

Ai sẽ đem hỏa vũ giao cho nơi này?

Là chủ nhân sát hại hỏa vũ, hay là bằng hữu của hỏa vũ?

Giao cho nơi này là đang chờ đợi người nào, hay là có mục đích khác?

Khương Phàm chợt nhớ tới Hướng Vãn Tình đã từng cảnh cáo, cẩn thận Nguyệt Hoa Thiên Bảo.

Nghĩ tới đây, hắn lại nhìn về phía Đông Hoàng Thánh Kiệt ở bên cạnh.

Đông Hoàng Thánh Kiệt đang cẩn thận quan sát vẻ mặt Khương Phàm, lúc đụng vào ánh mắt của hắn theo bản năng có chút trốn tránh, vội vàng hỏi:

- Liệt diễm mười năm bất diệt không giảm, có phải rất thần kỳ hay không. Nghị công tử muốn thử xem không?

- Nếu ta dung hợp không được, chẳng phải là phải chết rồi?

Khương Phàm rất muốn dung hợp hỏa vũ tìm kiếm đến tột cùng, nhưng luôn cảm thấy có gì đó rất cổ quái.

- Nghị công tử không cần lo lắng, lúc trước người giao dịch chỉ sợ gặp phải ngoài ý muốn. Dựa theo quy củ Nguyệt Hoa Thiên Bảo, bất kỳ vật phẩm gì giao dịch vượt qua ba năm sẽ không có giao dịch nữa, liền sẽ cân nhắc triệt hạ, trừ phi chủ nhân lại xuất hiện kéo lên giao dịch, nếu không thì cần tự mình mang đi.
Chương 698 Cẩn Tắc Vô Ưu

- Nếu như chủ nhân sau khi giao dịch lại bỏ ba năm còn chưa tới nhận, vậy sẽ được coi là Bảo vật riêng của Nguyệt Hoa Thiên. Cây hỏa vũ đã ở chỗ này chừng mười năm, đã thuộc về Nguyệt Hoa Thiên Bảo. Nếu như Nghị công tử thật có hứng thú, bây giờ liền có thể thử một chút, được hay không được, cũng không tính là khen thưởng ngươi nhận lấy.

Khương Phàm lắc đầu:

- Thôi được rồi, để ta xem cái khác đi.

Đông Hoàng Thánh Kiệt và Đông Hoàng Như Yên trao đổi ánh mắt, lặng lẽ ra hiệu.

Đông Hoàng Như Yên nói:

- Đừng thấy nó táo bạo, kỳ thật năng lượng cũng đã tiêu hao đi ít nhiều rồi, ngươi liền thử một chút đi, nếu quả như thật có thể dung hợp, nói không chừng có thể mang đến cơ duyên gì đó.

- Vẫn là thôi đi, ta xem những thứ khác một chút.

Khương Phàm quay người đi ra, chuyển tới gian hàng giao dịch khác.

Đông Hoàng Như Yên còn muốn nói điều gì, lại bị Đông Hoàng Thánh Kiệt ngăn lại.

- Sinh Tử Ngâm?

Khương Phàm đi đến gian hàng bên cạnh.

Lưu ly bên trong bình chướng lẳng lặng nằm một linh đang điêu khắc tạo hình.

Linh đang chợt nhìn rất bình thường, nhưng cẩn thận quan sát lại cảm giác không phải đơn giản như vậy.

Do ở bên trong, kéo dài xoay quanh, bên trong giống như là lỗ đen, không có điểm cuối cùng.

Đông Hoàng Thánh Kiệt đi tới:

- Đó là đồ bảo mệnh. Gặp được thời điểm nguy hiểm, chỉ cần thức tỉnh linh đang, linh đang liền có thể di chuyển ngươi trong nháy mắt.

- Di chuyển bao xa?

Khương Phàm nhìn linh đang, càng xem càng cảm thấy thứ này rất quỷ dị.

- Nếu quả thật muốn nói khoảng cách, vậy thì thật là xa vô hạn. Bởi vì đó là khoảng cách sinh cùng tử, là khoảng cách chân thật với thế giới và Địa Ngục U Minh.

- Có ý gì?

- Linh đang có thể trong nháy mắt kéo ngươi vào vùng đất Cửu U giá lạnh, nhưng có thể trở về hay không, phải xem vận khí. Nếu như vận khí tốt, linh đang có thể ném ngươi trở về. Về phần ném tới nơi nào, trong lúc này lại có bao nhiêu chênh lệch thời gian, cũng phải nhìn vận khí. Linh đang này cụ thể là ai chế tạo thì cũng không có ai biết, nhưng chủ nhân có được nó mười người thì có tám người vĩnh viễn không về được. Hai người trở về cái kia, một là sau mấy tháng xuất hiện ở vài trăm dặm, một là sau mười mấy năm, xuất hiện tại chỗ ban đầu.

- Kế tiếp!

Hàn Ngạo quay người liền muốn rời khỏi, Khương Phàm vẫn đứng ở tại chỗ.

- Ngươi muốn cái này?

Hàn Ngạo nhíu mày nhìn Khương Phàm, cái thứ này là vật bảo mệnh? Cái này là thứ gây mất mạng thì đúng hơn!

Lúc người khác buộc ngươi đến tuyệt cảnh, ngươi giày vò hai lần nói không chừng còn có hi vọng. Cái thứ này dùng một lát, trực tiếp xuống Địa Ngục.

Ngươi đây cũng là bớt đi kẻ địch phiền phức.

- Nếu như Chí Tôn Kim Thành, Hỗn Độn Tử Phủ muốn giết chết ta, khẳng định sẽ tỉ mỉ chuẩn bị, sẽ không để lại cho ta một tia cơ hội nào. Thật đến lúc đó, bất kỳ đồ bảo mệnh gì cũng đều vô dụng, nhưng một ít thứ cược mệnh cổ quái cực đoan, nói không chừng còn có thể tranh thủ được cơ hội.

Khương Phàm càng xem càng cảm thấy Linh Đang cổ quái, nhưng cũng càng nghĩ càng thấy lấy Linh Đang khá hữu dụng.

Thứ này có thể không cần, nhưng không thể không có, nói không chừng lúc nào đó liền gặp.

Đông Hoàng Như Yên cười nói:

- Không nên nghĩ Hỗn Độn Tử Phủ, Chí Tôn Kim Thành tà ác như vậy, cũng đừng nghĩ Đại Tự Tại điện đơn giản như vậy. Ngươi là Võ Hầu đầu tiên của Vương Quốc Hắc Ám, các phương đều sẽ dựng nên lên điển hình, nhất là Đại Tự Tại điện, sẽ không tiếc mọi thứ bảo vệ ngươi. Bởi vì bảo vệ ngươi, chính là bảo vệ Võ Hầu bảng, bảo vệ mặt mũi Đại Tự Tại điện.

- Ta không tin người khác, ta chỉ tin tưởng mình ta. Sinh Tử Ngâm, ta muốn nó.

Khương Phàm đã chọn được bảo bối cho mình.

Đông Hoàng Thánh Kiệt lắc đầu, rất không hy vọng Khương Phàm dùng thứ này. Chẳng may thật bị kéo đến Địa Ngục thật, nói không chừng cũng không về được.

Bọn hắn còn có rất nhiều bí mật muốn điều tra Khương Phàm. Nhưng Khương Phàm rất kiên trì, hắn chỉ có thể mở cấm chế lên, giao linh đang cho Khương Phàm:

- Chỉ cần ngậm nó trong miệng, nó sẽ tự dung nhập vào trái tim của ngươi. Lúc bình thường, ngươi không cảm giác được nó đang tồn tại, cũng không gọi tỉnh nó được. Chỉ có lúc khi ngươi ở vào tình huống cực kỳ nguy hiểm, huyết dịch toàn thân sẽ tăng tốc di chuyển, tần số trái tim nhảy lên cao, linh đang mới có thể thức tỉnh.

- Nếu như ngươi cự tuyệt, nó sẽ tiếp tục yên lặng. Nếu như ngươi muốn bắt đầu dùng, nó sẽ mang ngươi rời khỏi.

Khương Phàm ném linh đang vào trong miệng, chần chờ nuốt xuống.

Linh đang rất lạnh, không phải loại lạnh buốt kia, mà là lạnh âm hàn.

Khương Phàm ngăn không được mà rùng mình một cái, cứ như vậy, trong nháy mắt, linh đang đã xuất hiện ở trong trái tim.

Thật giống như là hoàn toàn không tồn tại, không cẩn thận cảm nhận, cái gì đều không phát hiện được, hơn nữa còn không ảnh hưởng đến máu chảy trong tim.

- Có bệnh thật!

Hàn Ngạo lắc đầu, tiếp tục lựa chọn bảo bối cho mình.

- Tiền bối, ngài hiểu rõ về Linh Đang này không?

Khương Phàm bồi tiếp Hàn Ngạo chọn lựa, cũng hỏi Đan Hoàng.

Đan Hoàng nhắc nhở Khương Phàm:

- Đây không phải thứ ở thời đại chúng ta, nhưng thứ này xác thực rất tà tính, có thể không cần thì tận lực không cần.

Lo trước khỏi hoạ, càng là cực đoan càng là đồ cổ quái, tại thời điểm đặc biệt càng là có thể bảo mệnh.

Khương Phàm chưa từng coi Võ Hầu là vinh quang thật sự, loại xưng hào này nhìn thì rất uy phong, nhưng cũng chạm tới tôn nghiêm của hai đại hoàng tộc, làm không tốt liền sẽ bí mật xử tử hắn.

Hàn Ngạo đi lòng vòng, thật đúng là đã tìm tới bảo bối hắn ngưỡng mộ trong lòng.

Một viên linh châu kỳ diệu, sẽ chìm vào trong khí hải, hấp thu linh lực, sau đó dự trữ lại, thời điểm cần có thể tùy thời điều động, tràn đầy khí hải.

Nói ngắn gọn, đây là khí hải nhân tạo.

Sở dĩ đặc biệt là bởi vì linh châu có thể chứa đựng linh lực vô cùng bành trướng, bên trong thậm chí còn có ba tầng không gian. Nói cách khác, theo cảnh giới trưởng thành, linh châu có ba lần dự trữ tăng cơ hội trên diện rộng.
Chương 699 Đòi Người

Hàn Ngạo có được linh châu, chẳng khác nào có được nhiều thêm khí hải, như thế này hắn có thể tuỳ tiện múa võ pháp, thậm chí nghiên cứu một ít võ pháp có nhu cầu vô cùng hà khắc đối với linh lực.

- Cái này thích hợp ngươi.

Đông Hoàng Thánh Kiệt gật đầu.

Viên này linh châu đã từng bị rất nhiều người ngấp nghé, ngay cả Chí Tôn Kim Thành, Hỗn Độn Tử Phủ cũng đều từng ra mặt yêu cầu, nhưng điều kiện giao dịch quá hà khắc, một mực không có người hoàn thành.

- Chuyện giao dịch giao cho Đại Tự Tại điện đi, ta cũng không khách khí.

Hàn Ngạo hài lòng cất kỹ linh châu, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.

- Nghị công tử, còn cần cái gì không?

Đông Hoàng Thánh Kiệt mặt mỉm cười mà hỏi.

- Chúng ta không, nhưng ta lúc ấy ta giúp rất nhiều bằng hữu đặt cược...

- Ha ha, không sao không sao. Chỉ cần Tự Tại điện đồng ý, bọn hắn đều có thể đến giao dịch.

Khi bọn hắn rời khỏi Nguyệt Hoa Thiên Bảo, Ngu Thiên Đạo đã mang theo hơn ba mươi tộc nhân Tử Phủ khí thế hung hăng ngăn chặn bọn hắn lại.

Một đám gia hỏa cao ba bốn mét giống như là bức tường cao nằm ngang ở phía trước, mắt đầy hung quang đang trừng nhìn Khương Phàm.

- Khương Phàm! Ngươi không nên quá phận! Cho ngươi một cơ hội, lập tức đưa Ngu Khuynh Thành về Hỗn Độn Tử Phủ! Thân phận Chiến Nô có thể giữ lại, nhưng người, ngươi Không thể nào mang theo.

Bọn hắn vừa mới nhận được tin tức, hỗn đản này vậy mà lại dám mang theo Ngu Khuynh Thành đi dạo khắp nơi ở bên ngoài, quả thực là đang đánh vào mặt Hỗn Độn Tử Phủ bọn hắn.

Ngu Khuynh Thành nhìn thấy các tộc nhân quen thuộc, nước mắt liền rơi xuống.

- Thiên Đạo ca, cứu ta...

- Khuynh Thành yên tâm! Chúng ta tới chính là muốn mang ngươi đi! Khương Phàm, nghe rõ ràng không, lập tức thả người!

Ngu Thiên Đạo chỉ vào Khương Phàm giận dữ mắng mỏ, thân thể hơn ba thước tản ra uy thế bức người, đều là đang doạ người giống như Man thú.

Khương Phàm cười nhạt nói:

- Nếu là ta thua, các ngươi sẽ đưa ta về Vô Hồi thánh địa?

Ngu Thiên Đạo hừ một tiếng:

- Đương nhiên sẽ không!

Khương Phàm cười lắc đầu:

- Ta dám cam đoan, nếu các ngươi thắng ta, hận không thể lấy dây xích, buộc ta đi khắp Vương Quốc Hắc Ám mười ngày mười đêm.

- Ngươi coi như cũng tự mình hiểu đấy.

- Vậy các ngươi dựa vào cái gì tới yêu cầu ta giao người?

- Bởi vì chúng ta là Hỗn Độn Tử Phủ, ngươi là Vô Hồi thánh địa!

- Hai chỗ này có cái gì không giống nhau?

- Ngươi là thánh địa! Chúng ta là hoàng tộc! Đây chính là chênh lệch!

- Thật đáng tiếc, nơi này là Vương Quốc Hắc Ám, ở chỗ này Vô Hồi thánh địa và Hỗn Độn Tử Phủ không có chênh lệch.

- Chớ tự lấn khinh người, chênh lệch vĩnh viễn tồn tại, mặc kệ là bên ngoài hay là bên trong. Bớt nói nhảm cho ta nhờ, hôm nay ngươi nhất định phải giao Ngu Khuynh Thành ra!

Ngu Thiên Đạo đi đến trước mặt Khương Phàm, ở trên cao nhìn xuống nhìn xuống.

- Nơi này không phải diễn võ trường, không có một đối một, ngươi nghĩ rõ ràng mà trả lời.

Khương Phàm ngẩng đầu nhìn hắn:

- Nếu ta không giao thì sao?

Ngu Thiên Đạo nhe răng cười:

- Từ hôm nay trở đi, Khương Phàm ngươi sẽ trở thành kẻ địch của Hỗn Độn Tử Phủ! Chúng ta sẽ không giết chết ngươi, nhưng sẽ dùng hết các thủ đoạn để ngươi gặp phiền phức, để cho ngươi tại Vương Quốc Hắc Ám này mỗi một bước đi đều chật vật!

Khương Phàm quay đầu nhìn Hàn Ngạo:

- Ngươi cảm thấy đây là cái gì?

- Phách lối! Ngu xuẩn!

Hàn Ngạo đối xử lạnh nhạt với đám người Tử Phủ, cương khí màu đen phun trào nhưmuốn ngưng tụ thành hình dáng Dực Long Hắc Ám.

- Trước đó ngươi không có gì khác biệt với bọn hắn lắm.

- Cút!

Khương Phàm nhìn đám người Tử Phủ khí thế hung hăng, cười ha hả nói:

- Các ngươi cảm thấy, tìm ta gây phiền phức là ta mất mặt? Hay là Hỗn Độn Tử Phủ các ngươi! Mọi người sẽ ta cảm thấy Khương Phàm quá yếu, hay là cảm giác Hỗn Độn Tử Phủ không thua nổi?

- Các ngươi thật giống như đã quên ta và Ngu Khuynh Thành đã ký kết huyết khế. Ta không chút khách khí nói với các ngươi một câu, các ngươi tìm ta gây phiền phức một lần, ta tra tấn cô ta mười ngày mười đêm! Các ngươi để cho ta khó xử một lần, ta tạo hài tử cho Hỗn Độn Tử Phủ các ngươi! Nhìn xem ai gánh vác được ai!

- Ngươi...

Sắc mặt đám người Ngu Thiên Đạo hơi trầm xuống.

- Biến đi!

Khương Phàm đẩy Ngu Thiên Đạo ra, lực lượng mạnh mẽ đẩy đến Ngu Thiên Đạo phải lảo đảo lui lại ba bước.

- Đều cút đi! Nếu thật đánh nhau, dù các ngươi lại đến thêm ba mươi người nữa cũng không phải là đối thủ!

Hàn Ngạo khuấy động long uy, chấn nhiếp tộc nhân Tử Phủ.

- Khuynh Thành! Cùng chúng ta trở về!

Toàn bộ bọn người Ngu Thiên Đạo vây Ngu Khuynh Thành lại, muốn mạnh mẽ mang đi.

Khương Phàm ở phía trước quát lên:

- Đi đi, về nhà tạo hài tử.

Sắc mặt Ngu Khuynh Thành trắng bệt, tuyệt vọng thân thể đều đang run rẩy.

- Không cần phải để ý đến hắn, chúng ta đi.

Ngu Thiên Đạo giữ chặt Ngu Khuynh Thành liền muốn rời khỏi, Ngu Khuynh Thành đột nhiên phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết, ôm đầu co quắp trên mặt đất, đau đớn run rẩy.

Khương Phàm đứng ở đằng xa, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng, xiềng xích bên trong ý thức hải giống như là roi da đang điên cuồng quật lấy thân ảnh màu tím kia.

- Đau... A... Không cần...

Ngu Khuynh Thành cảm giác linh hồn mình đang gặp roi hình tàn khốc, mỗi một roi đều khiến cho nàng run rẩy, khổ không thể tả.

Ngu Thiên Đạo bực tức nói:

- Khương Phàm, dừng tay cho ta! Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?

- Tạo ra con người!

- Ngươi… phụ mẫu nó, ngươi nói thêm câu nữa, ta giết chết ngươi?

- Tạo hai!

- Ngươi...

- Tạo ba!

- Hỗn đản!

- Từ hôm nay trở đi, các ngươi không nhìn thấy ta được nữa, ta sẽ phải về Vô Hồi thánh địa, mang theo Ngu Khuynh Thành đóng cửa tạo ra con người, tạo mười tám đứa vậy. Tin tưởng ta, ta trẻ tuổi nóng tính, hỏa lực vượng, sẽ chỉ tạo càng nhiều, sẽ không ít.

- Khương Phàm!

Đám người Tử Phủ giận dữ hét lên, thanh chấn hư không, xiềng xích dưới chân cũng hơi lắc lư.
Chương 700 Tuyên Chiến

- Quá xấu xa rồi.

Đông Hoàng Như Yên đứng ở trước cửa điện nhìn mà lắc đầu, ngươi biết cái gì gọi là tạo hài tử sao, lại còn muốn tạo mười tám đứa.

Ngu Khuynh Thành rốt cuộc cũng ngừng kêu thảm lại, cố giãy dụa đứng lên, một bên chạy tới Khương Phàm, một bên cầu khẩn đám người Ngu Thiên Đạo.

- Ta không muốn cùng đi hắn, ta muốn về nhà, ta muốn về Tử Phủ. Cứu ta, các ngươi nhanh cứu ta.

- Khương Phàm! Ngươi sẽ gặp trời phạt!

Ngu Thiên Đạo chỉ vào Khương Phàm giận dữ mắng mỏ.

- Nếu ta rơi xuống trên tay các ngươi, hẳn là đã bị nhục nhã. Ta giày vò Ngu Khuynh Thành hai lần, liền phải bị trời phạt rồi? Ha ha, ông trời cũng không có thanh nhàn như vậy, không quản được chút chuyện ấy đâu. Mấy ca về nhà mà chờ xem, chẳng mấy chốc các ngươi sẽ được làm cậu.

Khương Phàm đi tới chỗ Ngu Khuynh Thành, còn cố ý nắm lấy tay của nàng, kéo đi lên phía trước.

- Khương Phàm! Có thể nói chuyện với ngươi không?

Xiềng xích lay động, khí tức hùng hồn tràn ngập hư không.

Ngu Chính Hùng cưỡi uy nghiêm hùng sư, mang theo số lượng lớn thị vệ Tử Phủ từ phía trước đi tới.

Rất nhiều người dừng lại ở trên xiềng xích phía xa xa, tràn đầy phấn khởi nhìn qua nơi này.

- Ngu Chính Hùng?

Hàn Ngạo chau mày, tiểu bối đến là có thể, ngươi đường đường là người tổng phụ trách Hỗn Độn Tử Phủ tại Vương Quốc Hắc Ám, lại còn tự mình chạy tới đòi người.

Khương Phàm không có bị khí thế của bọn hắn trấn trụ, hắn đón ánh mắt Ngu Chính Hùng nói:

- Rất xin lỗi, huyết khế đã hoàn thành, giải trừ không được.

- Ngu Khuynh Thành có thể làm Chiến Nô của ngươi, chúng ta có chơi có chịu, chấp nhận đươc. Nhưng phải chăng có thể thay đổi phương thức Chiến Nô?

Ngu Chính Hùng rất không nguyện ý tự mình tới thương lượng cùng tiểu bối, nhưng nếu quả như thật Ngu Khuynh Thành rơi xuống trong tay Khương Phàm, vô cùng có khả năng bị Khương Phàm tra hỏi ra các loại bí mật của Tử Phủ, thậm chí thực lực chân chính của Tử Phủ. Đây đối với Hỗn Độn Tử Phủ mà nói, sẽ là uy hiếp tiềm ẩn.

Huống chi Ngu Khuynh Thành bị bắt đi, còn là mỗi ngày đi lang thang theo phía sau Khương Phàm, đối với Hỗn Độn Tử Phủ bọn hắn mà nói, nhất là Ngu Chính Hùng hắn, mặt mũi cũng không có chút ánh sáng.

Càng hỏng bét hơn chính là, chẳng may Khương Phàm thật chà đạp Ngu Khuynh Thành, lại sinh ra hài tử, càng là vô cùng nhục nhã.

Khương Phàm cười nói:

- Ngài cũng nghĩ muốn mang cô ta đi?

Ngu Chính Hùng cũng lộ ra mấy phần cười:

- Nếu như ngươi nguyện ý, điều kiện tùy tiện mở.

- Ta không nguyện ý, ta cũng không có điều kiện.

Khương Phàm lôi kéo Ngu Khuynh Thành nói:

- Theo ta đi, về thánh điện bố trí động phòng.

- Cứu ta.

Ngu Khuynh Thành mang đầy nước mắt nhìn Ngu Chính Hùng.

- Khương Phàm, ngươi thật nghĩ thông suốt? Ngươi có Bất Tử Thiên Bia, cùng việc ngươi trở thành kẻ địch của Hỗn Độn Tử Phủ, cũng không tồn tại bất kỳ xung đột nào. Nếu như bây giờ ngươi rộng lượng thả Ngu Khuynh Thành đi, Hỗn Độn Tử Phủ sẽ nhớ ân tình của ngươi, cũng trong tương lai, thời điểm ngươi cần sẽ toàn lực phối hợp. Nếu như ngươi nhất định phải tra tấn Ngu Khuynh Thành, ân oán này sẽ càng để lâu càng nhiều. Trả thù đến từ Hỗn Độn Tử Phủ, ngươi sẽ không tiếp nổi, Vô Hồi thánh địa càng không tiếp nổi.

Khương Phàm quay đầu nhìn Ngu Chính Hùng:

- Ta mặc dù chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng ta đã hiểu một đạo lý, nếu như ngài sống mấy chục năm cũng đều không hiểu, vậy câu nói này ta tặng cho ngài.

- Không có người nào sẽ cảm kích ngài thiện lương, bọn hắn ngoại trừ được một tấc lại muốn tiến một thước, thì vẫn là được một tấc lại muốn tiến một thước.

Ngu Chính Hùng nhìn Khương Phàm thật sâu:

- Ngươi thật phải làm như vậy?

- Ngài nghe không hiểu ta nói gì sao? Ta giao Ngu Khuynh Thành cho các ngươi, các ngươi chỉ biết coi ta là nhát gan sợ sệt, không có bất cứ đội ơn gì, ngược lại càng làm trầm trọng thêm. Nhất là Ngu Khuynh Thành, chỉ cần nàng trở lại Hỗn Độn Tử Phủ, liền sẽ phái người đến giết chết ta. Về phần Bất Tử Thiên Bia, các ngươi chấp hành hay không chấp hành, cứ đàm phán ở chỗ Đại Tự Tại điện, không ở chỗ trong tay của ta có Ngu Khuynh Thành hay không.

Khương Phàm cười lạnh, cứng rắn kéo lấy Ngu Khuynh Thành đi lên phía trước:

- Cùng ta trở về, ngươi ở chỗ ta chí ít còn có thể bảo đảm tính mạng. Trở lại Hỗn Độn Tử Phủ, bọn hắn sẽ cảm giác ngươi đã làm nhục hoàng tộc, bí mật xử tử ngươi, công khai nói với bên ngoài là ngươi chết ngoài ý muốn.

Trong lòng Ngu Khuynh Thành run lên, hoảng sợ nhìn Khương Phàm, rồi nhìn về phía Ngu Chính Hùng.

Ngu Chính Hùng nhìn Khương Phàm đi ra:

- Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi là chủ động thả người, hay là cùng chúng ta tranh đấu tới cùng?

- Nếu ngài hỏi ta lại lần thứ ba, bây giờ ta liền đệ trình Bất Tử Thiên Bia, mệnh lệnh các ngươi toàn lực tấn công Chí Tôn Kim Thành, lại mệnh lệnh Chí Tôn Kim Thành, toàn lực tấn công Hỗn Độn Tử Phủ, Đại Tự Tại điện giám sát toàn bộ hành trình!

Khương Phàm để lại cho Ngu Chính Hùng một ý cười tàn nhẫn:

- Đừng giả vờ giả vịt, từ lúc ta thắng được Võ Hầu, thời khắc đó trở đi, các ngươi đã không có ý định để cho ta còn sống yên ổn, có thủ đoạn gì cứ tới, Khương Phàm ta tiếp lấy! Ta gánh chịu nổi bất cứ hậu quả gì, cũng hi vọng các ngươi đến lúc đó có thể chịu đựng nổi! Chúng ta, sau này còn gặp lại!

- Kẻ này quá ác độc, không thể giữa lại.

Ngu Chính Hùng nhìn qua bóng lưng Khương Phàm rời khỏi, đáy mắt hiện lên một tia sắt lạnh.

Không nghĩ tới Khương Phàm ngoài thiên phú, thực lực ra, hắn lại còn có một phần tâm tính khôn khéo lại tàn nhẫn như thế.

- Chúng ta làm gì bây giờ?

Bọn người Ngu Thiên Đạo đi tới, hai mắt sung huyết, đều kìm nén phần ác hỏa.

Ngu Chính Hùng quay đầu nhìn Nguyệt Hoa Thiên Bảo, đối diện ánh mắt Đông Hoàng Thánh Kiệt, nhưng không có nói thêm cái gì, sau đó cưỡi hùng sư màu tím rời khỏi.

- Tiểu gia hỏa này vẫn rất cường thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK