- Ta sẽ phụ trách.
Khương Phàm âm thầm thở phào, trước tiên liền cam đoan.
Con gái người ta rộng lượng tha thứ, hắn không thể không hiểu chuyện.
- Ta cũng không có nói muốn gả cho ngươi, chuyện vừa rồi chỉ là báo ân, thanh toán xong. Ngươi muốn cưới ta? Vậy thì phải theo đuổi ta.
Hướng Vãn Tình che giấu cay đắng trong lòng rất tốt, đôi mắt đẹp sinh huy, môi mỏng hồng nhuận phơn phớt, một nụ cười, hay một cái nhăn mày một đều là chọc nội tâm người ta như vậy, chỉ là trong giọng nói lại mang theo vài tia chua xót rung động.
Giống như hơi nhịn không được liền muốn sụp đổ mà thút thít.
- Ta sẽ cố gắng.
Khương Phàm lúng túng trả lời một câu, mệt mỏi chống người lên, tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác, triệt tiêu sự xấu hổ của hai người:
- Nơi này là nơi nào?
Bây giờ bọn hắn lại nằm đang trên một tảng đá lớn, xung quanh hoàn toàn là huyết hồ tĩnh mịch.
Khương Phàm phóng thích yêu hỏa, tản mát đến bên trong huyết hồ.
Hướng Vãn Tình cũng cưỡng đề tinh thần, cảnh giác huyết hồ.
Chuyện mới vừa phát sinh quá đột nhiên, cũng quá quỷ dị, lấy tình huống của hai người bọn họ, vậy mà lại hoàn toàn không có phản kháng.
Là do huyết hồ sao? Hay là nói đồ bên trong!
- A?
Khương Phàm vốn cho rằng huyết thủy bên trong huyết hồ rất quỷ dị, thế nhưng yêu hỏa vừa đốt đã nhanh chóng khô cạn, lại không có bất kỳ lực lượng tà ác gì, tựa như là nước sạch sẽ đến không thể nào lại sạch sẽ hơn.
- Hình như ta nhớ... Có một ánh mắt.
Hướng Vãn Tình vuốt vuốt trên trán, đột nhiên nhớ tới chuyện 'mất khống chế' lúc trước, nàng vừa quay người trong chốc lát thì có một tia sáng màu đỏ hồng bắn vào trong mắt.
- Con mắt? Hình như là có thật.
Khương Phàm tiếp tục cảnh giác xung quanh.
Chẳng lẽ tà vật không hề rời khỏi?
Nhưng… mẹ nó, có bệnh sao?
Vừa đối mặt liền đưa tới lễ lớn như vậy?
- Sư phụ, ngài chú ý tới cái gì sao?
Trong ý thức, Khương Phàm hỏi Đan Hoàng.
Nhưng, bất luận hắn kêu gọi như thế nào, Đan Hoàng cũng đều không có đáp lại.
Khương Phàm khẩn trương, chẳng lẽ cũng là bị cái lực lượng thần bí lại tà ác kia xâm nhập?
Hắn lập tức kích thích linh hồn Chu Tước, cố gắng tìm kiếm vết tích Đan Hoàng.
- Kết thúc?
Giọng Đan Hoàng đột nhiên tại vang lên trong đầu Khương Phàm.
Khóe mắt Khương Phàm run rẩy:
- Ngài không có việc gì chứ.
- Phi lễ chớ nhìn nha, không cần lo lắng, thời điểm các ngươi lột y phục ta liền phong bế bản thân.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Ta cũng không biết. Chỉ là phát giác được có một lực lượng quỷ bí thao túng ý thức của ngươi, ta muốn đánh thức ngươi, nhưng không có hiệu quả.
- Sau đó ngài đi ngủ?
- Là ngươi ngủ! Ta là nhắm mắt!
- Ngài không có thay ta chống lại?
- Nó không có ác ý, nếu không không chỉ là thao túng ý thức của ngươi, mà là thôn phệ ý thức của ngươi.
- Thứ gì tà ác như vậy, có thể làm được loại chuyện này?
- Nếu như không nghiêm túc mà nói, có thể là bị trấn áp quá lâu, muốn nhìn quá trình sáng tạo sinh mệnh một chút, tìm kiếm cảm giác còn sống. Nếu như nghiêm túc mà nói, làm như vậy khẳng định có mục đích của nó.
- Không nghiêm túc coi như xong.
Khương Phàm lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng lên.
Mặc kệ là thứ tà ác gì, đột nhiên làm như vậy khẳng định là có mục đích đặc biệt, mà còn là vô cùng bức thiết.
- Trước đó có trên vạn người tiến đến đều không có lâm vào 'Hỗn chiến', duy chỉ có hai người các ngươi tiến đến liền 'Làm' khí thế ngất trời.
- Sư phụ!! Xin hãy văn nhã!!
- Yên lặng trăm vạn năm, chuyện đầu tiên sau khi thoát khốn chính là để một đôi nam nữ giao hòa, đối với nó mà nói là khẳng định vô cùng quan trọng. Giao hòa, cái từ này, ngươi có thể tiếp nhận không?
Khương Phàm sặc đến suýt chút nữa rướm máu:
- Ngài tiếp tục.
Đan Hoàng nghiêm túc nói:
- Nó vô cùng cần 'Quá trình' như thế này, mà còn tuyển chọn tỉ mỉ hai người các ngươi. Ta chỉ có thể một cái nghĩ tới một khả năng, chính là nó bị trấn áp đến bây giờ chỉ còn lại có hồn tia, cần mượn thể trọng sinh, nói cách khác, Hướng Vãn Tình sẽ mang thai.
Khương Phàm cau chặt lông mày, cái này thật sự là có khả năng.
Đan Hoàng nói:
- Hãy quan sát bụng Hướng Vãn Tình, nếu thật sự là như ta đoán, hẳn là rất nhanh sẽ xuất hiện phản ứng.
- Sinh sao?
Khương Phàm càng nhăn chặt lông mày.
- Phải nhìn Hướng Vãn Tình. Ngươi là nam tử, cảm nhận không giống với nữ tử. Nếu như nàng nhận định đó là con của nàng, khẳng định nhất định phải sinh ra đời.
- Nhưng thứ bị Phật Đà Thủy Tổ trấn áp, còn mai táng tại Thượng Thương cổ thành, rất có thể là yêu ma chí tà chí ác. Nó đã chọn chúng ta thì có thể là nhìn trúng linh văn của ta, uy lực Thái m của Hướng Vãn Tình, cũng coi như là nói, nó tương lai sẽ có được lực lượng huyết mạch của chúng ta.
Khương Phàm càng nghĩ càng cảm thấy nguy hiểm, cái này là sẽ muốn sinh ra cái thứ gì?
- Đó là tất nhiên. Mà...
- Mà cái gì?
- Nếu thật sự là như ta đoán, trừ phi ngươi giết Hướng Vãn Tình, nếu không Hướng Vãn Tình khẳng định phải nó sinh ra. Ngươi suy nghĩ một chút, nó đã mai táng trăm vạn năm đều có thể tuỳ tiện thao túng ý thức của các ngươi tiến hành giao hòa, nhất định có thể ảnh hưởng đến ý thức của Hướng Vãn Tình, không để cho nàng tiếc cái giá bảo vệ mình. Ngươi suy nghĩ lại một chút, nếu nó dám mạo hiểm mượn thể trọng sinh, ắt có niềm tin có thể thuận lợi được sinh ra.
Đan Hoàng đều thay Khương Phàm nhức đầu.
Hài tử xui xẻo này, thế nào lại gặp loại chuyện này cơ chứ?
Rốt cuộc là tà vật gì? Đã bị rấn áp trăm vạn năm mà còn có thể tuỳ tiện khống chế người có ý chí cứng cỏi như Khương Phàm thế này.
Đan Hoàng cố gắng vơ vét lấy trí nhớ của mình, hồi tưởng lại các bá chủ trăm vạn năm trước có cái gì đặc biệt.
Có thể trấn áp ở chỗ này, khẳng định là đã oanh động một thời đại, cũng sẽ ghi lại ở trong lịch sử.
- Ngươi đầu tiên chờ chút đã...
Đan Hoàng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
- Thế nào?
- Ta nghĩ đến một cái... ừm... Xem như khả năng thứ hai đi.
- Còn có thể có gì nữa chứ?
- Tại thời đại Hồng Hoang, Nhân tộc thế yếu, giống như là đồ ăn, đối mặt với yêu ma Quỷ Linh, ban đầu bọn hắn chỉ có thể ẩn núp. Cho đến sau khi sáng tạo Thượng Thương cổ thành, con người bắt đầu ổn định lại, học phòng ngự, phản kích.
Chương 1673 Chọn lựa mục tiêu
- Vì để nhanh chóng lớn mạnh, bọn hắn sẽ còn tận hết khả năng sinh sôi, lớn mạnh tộc đàn. Thời kỳ đó, khai sáng rất nhiều bí thuật loại hình giao hòa. Ta vừa mới đột nhiên nghĩ đến, tình huống các ngươi gặp gỡ, có phải nó đang thông qua phương thức giao hòa hấp thu tinh hoa của các ngươi hay không?
Mặc dù Đan Hoàng cảm giác không phải quá khả năng, nhưng cũng không phải không thể được.
Nếu như muốn mượn thể thai nghén, một hai lần thì được, không đến mức khống chế hai người tiếp tục va chạm.
Mặc dù hắn không thấy, nhưng ở thời gian ghi chép, hẳn là có đến hai mươi mấy giờ.
Nhìn hài tử giày vò, đều ngay cả Vĩnh Sinh Chủng Tử đều không bổ trở lại nổi.
Khương Phàm lắc đầu, không quá tin tưởng, vẫn càng có khuynh hướng tà vật kia muốn mượn thể trọng sinh.
Làm sao bây giờ đây?
Sớm nói cho Hướng Vãn Tình sao?
Hay là yên lặng quan sát, tìm kiếm biện pháp giải quyết?
Nhưng, giải quyết như thế nào, một sợi linh hồn mà đã khủng bố như vậy, thì sẽ sinh ra đến quái vật gì?
Đan Hoàng nói:
- Chú ý Hướng Vãn Tình, nếu như trong bụng có phản ứng, chính là mượn thể trọng sinh, nếu như không có phản ứng, chính là đang dùng đặc biệt phương pháp hấp thu năng lượng.
Khương Phàm rất bất đắc dĩ:
- Mặc dù ta không hiểu bí thuật giao hòa, nhưng cũng biết cần tự thân đi làm! Hoặc là ta bị cái gì, hoặc chính là Hướng Vãn Tình bị cái gì, bây giờ là hai chúng ta bị cái gì.
- Mặc kệ nó là gì, nó vừa thoát khốn, khẳng định rất suy yếu, chịu không được quất roi.
- Ngài tỉnh lại đi.
- Nghĩ đến cái gì?
Hướng Vãn Tình nhìn thấy Khương Phàm cau mày, còn tưởng rằng nhớ lại được chuyện gì mà nàng không nhớ.
Khương Phàm chậm rãi lắc đầu:
- Chú ý cơ thể nàng, nếu có phản ứng gì không bình thường, nhất định phải kịp thời nói cho ta biết.
Phản ứng không bình thường?
Hướng Vãn Tình thông minh, lập tức liền nghe được ám chỉ trong lời nói, má nàng ửng đỏ, vừa ngượng ngùng vừa bất đắc dĩ.
Nhưng, nàng nhìn sắc mặt Khương Phàm nghiêm trọng, bỗng nhiên có phản ứng:
- Ngươi là lo lắng, chúng ta bị khống chế...
- Ừm?
Khương Phàm không nghĩ tới Hướng Vãn Tình đã trực tiếp liền kịp phản ứng.
Gương mặt vừa mới ửng đỏ của Hướng Vãn đã lập tức biết đổi:
- Mượn thể trọng sinh?
Thời điểm Khương Phàm cùng Hướng Vãn Tình bị huyễn cảnh tra tấn, một sợi u ảnh rời khỏi kia cũng đang chọn lấy mục tiêu trong rừng rậm tươi tốt!
- Sát Lục Huyết Viêm, linh văn không tệ, lại còn có thể tu luyện tới Bán Thánh. Đáng để quan sát. Tạm thời liền ngươi.
U ảnh lặng yên không tiếng động trôi đến Triệu Thời Việt, tại lúc hắn không có chút phát giác nào liền thẩm thấu tiến vào trong thân thể.
Triệu Thời Việt đang chạy về vực sâu.
Từ lúc Thượng Thương cổ thành mở ra đến nay, mộ táng thức tỉnh đã đủ nhiều, hiện nay Hứa Đức Diệu lại dẫn đi hơn phân nửa Thánh Linh, những kẻ còn lại kia hẳn là rất khó lại nhấc lên quy mô va chạm.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Thượng Thương cổ thành hẳn là sẽ không lại có mộ táng thức tỉnh, cho nên tiêu điểm tiếp đó hẳn là mặt một chỗ duy nhất trong tường thành đã mở ra nhưng không có bị khai quật, chính là vực sâu.
Không bao lâu, tất cả các mạo hiểm giả ở Thượng Thương cổ thành đều sẽ tụ tập tới đó.
Mà nhận xá lợi Phật Đà kích thích, cũng sẽ có rất nhiều hoàng tộc hoàng đạo bắt đầu chú ý đến vực sâu, trong chờ mong sẽ có Đế binh mới.
Một vòng mới gió bão vòng xoáy, là ở chỗ này. Khương Phàm như thế nào vận hành?
Diêm bá ứng đối ra sao?
Triệu Thời Việt muốn làm khảo sát sau cùng, lựa chọn sau cùng ở nơi đó.
Bọn người Dạ An Nhiên vô cùng lo lắng đi đến Thượng Thương cổ thành, một là khẩn trương an nguy của Hướng Vãn Tình, hai là lo lắng tình cảnh của Khương Phàm.
Nhưng bọn hắn tuyệt đối không nghĩ tới, sau khi đi đến vậy mà lại nghe được tin tức để bọn hắn khiếp sợ.
Khương Phàm, đang ở nơi này giết ra uy danh.
Không chỉ có tất cả thiên kiêu hoàng tộc hoàng đạo bị săn giết, ngay cả Hình Phù Đồ đều bị Khương Phàm cuồng ngược hai lần, suýt nữa mất mạng.
Bây giờ đưa mắt nhìn khắp Thượng Thương cổ thành, đã không có ai dám trêu chọc Khương Phàm.
Bọn hắn biết Khương Phàm rất mạnh, nhưng không nghĩ tới trong mấy tháng ngắn ngủi, vậy mà hắn lại mạnh đến mức có thể quét ngang Thượng Thương cổ thành, giết thiên kiêu như giết chó.
- Khương Phàm là dự định ở lâu tại Thượng Thương cổ thành này sao? Giết nhiều người như vậy, hắn còn rời khỏi nơi này thế nào!
- Vạn Đạo Thần Giáo, Thái Cổ Thần Miếu, Tru Thiên Thần Điện, Cửu Thiên Thần Giáo... Sọ não bị đau... Liền không cân nhắc hậu quả sao?
- Hắn náo thành như thế này, ở lại nơi này cũng không an toàn. Chờ những hoàng tộc hoàng đạo kia phái Bán Thánh tiến đến, hắn liền sẽ trở thành con mồi. Vị tiểu gia này rốt cuộc là nghĩ thế nào, ta thấy những 'Chiến tích' này của hắn giống như không chỉ vì cướp bảo bối, làm sao lại thấy giống như giết đỏ cả mắt.
- Nhanh tìm tới Khương Phàm, nghĩ cách mang đi.
- Mang đi sao? Mặc dù rất nhiều Thánh Linh đã rời khỏi, nhưng bên ngoài còn thừa lại một ít bộ phận. Chẳng lẽ chúng ta muốn khai chiến cùng bọn hắn?
Sau khi các vương hầu Sí Thiên giới hết khiếp sợ thì chính là lo lắng.
Chỉ mới hai tháng ngắn ngủi mà thôi, Khương Phàm đã trở thành công địch. Không phải một đơn giản là một Thái Cổ Thần Miếu như vậy, mà là dính đến càng nhiều hoàng đạo.
Nếu như bọn hắn lại bảo đảm cho Khương Phàm, liền mang ý nghĩa phải thừa nhận áp lực đến từ Vạn Đạo Thần Giáo và các hoàng đạo cường đại.
Sí Thiên giới, gánh vác được sao?
Dù sao bọn hắn cũng chỉ là hoàng tộc Đan Đạo, quan trọng nhất chính là danh uy, mà không phải thực lực.
Lão tổ tông Sí Thiên giới hiểu xong tình huống thì trầm mặc, bởi vì hắn biết thân phận Khương Phàm, cho nên muốn đến càng xa.
Khương Phàm không phải người lỗ mãng, ở chỗ này săn giết một loạt, cứ như đều đang biểu đạt một tố cầu mãnh liệt, hắn muốn bại lộ thân phận!
Hắn không muốn lại bị kiềm chế!
Thời cơ thích hợp sao?
Hiển nhiên không phải quá phù hợp!
Tại sao Khương Phàm lại muốn làm như thế? Rất có thể là đã xuất hiện chuyện ngoài ý muốn không thể làm gì.
- Lão tổ, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Bá Vương và đám người đều nhìn về lão nhân.
- Cái gì là phải làm sao bây giờ? Chúng ta không phải tìm đến tìm Khương Phàm, chúng ta là đến tìm Thái Cổ Thần Miếu báo thù! Nghe rõ cho ta, gặp được người của Thái Cổ Thần Miếu thì trực tiếp ra tay, đừng phế một câu gì cho ta!
Lão tổ tông Sí Thiên giới xông vào rừng rậm, lùng bắt Thái Cổ Thần Miếu.
Thật sự muốn khai chiến?
Lão Bá Vương và bọn hắn chau mày, nhưng lại không thể không kiên trì đuổi theo.
Chương 1674 Tái chiến Hình Phù Đồ
- Hoàng trưởng lão, trốn đi, xử lý tốt tất cả những thứ ngoài ý muốn cho ta! Khương Phàm, tự ta tới thu thập!
Hình Phù Đồ trở lại Thượng Thương cổ thành liền lao thẳng đến nơi xá lợi Phật Đà trấn áp.
Lấy tính cách của Khương Phàm, rất có thể còn đang ở gần đó, tìm kiếm bảo vật.
Hoàng trưởng lão không dám ngỗ nghịch, trốn đến trong hư không, đồng thời nhắc nhở Khổng Sướng làm tốt chuẩn bị chịu chết.
Khổng Sướng cảm thấy bi thương trong lòng, nhưng cũng nhận mệnh, trong miệng ngậm lấy đan dược kích phát tiềm lực, đến lúc đó muốn tự bạo thì sẽ phát huy uy lực đến cực hạn.
- Khương Phàm... Khương Phàm...
Hình Phù Đồ lẩm bẩm lấy tên của Khương Phàm, độ lâm hải, lật núi lớn, phóng tới ngàn dặm, về tới nơi bị cuồng ngược trước đó.
Nơi đã bị Hứa Đức Diệu cùng Phật Đà kịch chiến biến thành phế tích, núi cao sụp đổ, cây rừng bừa bộn, khung cảnh hoang tàn ở khắp nơi, tuy nhiên bầu không khí ngược lại là rất nhiệt liệt, số lượng lớn cường giả đang cướp đoạt di cốt trong cánh rừng hỗn loạn, giết đến oanh oanh liệt liệt.
Hình Phù Đồ đang muốn tìm kiếm bóng dáng Khương Phàm ở khắp nơi, trong hư không đột nhiên truyền đến tiếng Hoàng trưởng lão nhắc nhở:
- Công tử, Khương Phàm đi ra!
Hình Phù Đồ lập tức nhìn về nơi địa lao sụp đổ, quả nhiên thấy được Khương Phàm và Hướng Vãn Tình đang rời khỏi nơi đó.
Thân ảnh rắn rỏi oai hùng mạnh mẽ mang theo bóng hình xinh đẹp liền xuất hiện trong tầm mắt hắn.
- Khổng Sướng, nổ chết tiện nhân kia cho ta! Hoàng trưởng lão, vòng ra một mảnh chiến trường cho ta!
Hình Phù Đồ thể hiện hung ác, đuổi giết Khương Phàm.
Hôm nay là chiến trường của hắn, là trận quyết chiến giữa hắn cùng Khương Phàm, người không liên hệ đều cút xa một chút!
- Khổng trưởng lão, đắc tội. Không cần để ý Khương Phàm, cứ nổ chết Hướng Vãn Tình.
Hoàng trưởng lão quả quyết ra tay, ngưng tụ hư không, cuốn Khổng Sướng lên, ném tới bên ngoài hơn ba mươi dặm.
Khương Phàm, Hướng Vãn Tình vừa rời khỏi hố sâu, hai người còn đang đắm chìm trong bóng tối 'mượn thể trọng sinh'.
Hướng Vãn Tình chưa từng nghĩ tới phải có hài tử, huống chi còn có thể là một Ma Tử.
Khương Phàm gãi gãi đầu, cũng thực sự không biết nên khuyên nàng như thế nào.
Lúc này, không gian đột nhiên cuồn cuộn, một mảnh cường quang ở nở rộ trước mặt hai người.
- Khương Phàm! Còn nhớ đến Diệp Trục Thiên? Ta đến báo thù đây!
Khổng Sướng toàn thân năng lượng sôi trào, dữ tợn gầm thét, tinh hồng con nhìn hằm hằm Khương Phàm.
Hướng Vãn Tình?
Mục tiêu của hắn là Khương Phàm!
Dù sao cũng đều phải chết, còn quản ngươi? Ai chết ai sống, phải theo ý nguyện của ta mà quyết định!
Không có một khắc do dự, Khổng Sướng triệt để thả ra linh hồn cùng khí hải.
Trận bộc phát mãnh liệt đột nhiên từ trong không gian vặn vẹo phun ra ngoài, cuồng bạo như hồng lưu, che mất Khương Phàm và Hướng Vãn Tình.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Khương Phàm quay người ôm lấy Hướng Vãn Tình.
Ầm ầm...
Năng lượng của Niết Bàn cảnh cao giai, là gấp mười mấy lần Niết Bàn cảnh nhất trọng thiên, trong chốc lát lại phóng thích mãnh liệt, rung chuyển cấm chế, càng liên miên bất tuyệt.
Khương Phàm giống như lá rụng trong cuồng phong, bị vô tình đánh bay ra ngoài, huyết nhục vẩy xuống đầy trời, lộ ra cả xương cốt.
Về phần Hướng Vãn Tình, mặc dù đã bị ôm lấy, nhưng vì Khương Phàm ôm chặt nàng đã tiếp nhận bạo tạc, nên cũng bị vô tình đánh tung bay ra ngoài.
Bành bành bành...
Khương Phàm bay ra bên ngoài trọn vẹn hơn mười dặm, sau đó liên tiếp nảy lên trên nền đất, đều huyết thủy bắn tung toé.
Nếu như không phải hài cốt toàn thân đều là dịch kim loại, rất có thể đã bị tươi sống đánh nát.
Hướng Vãn Tình nện vào nơi xa, máu thịt be bét, hôn mê tại chỗ.
- Hỗn đản, ta bảo ngươi nổ chết Hướng Vãn Tình.
Hình Phù Đồ tức giận, nhưng hắn không lo được, đã toàn diện thức tỉnh Ma Thai, càng thả ra Thần Nguyên.
Oanh!
Oanh!!
Ma Thai thức tỉnh, ma uy cuồn cuộn, khuấy động huyết nhục hài cốt của Hình Phù Đồ.
Cơ thể hắn tiếp tục cao lớn, thẳng tới mười tám mét, hùng tráng tàn bạo, thân quấn ma văn, mỗi một bước dẫm xuống đều chấn thiên động địa, giống như là ma thú Hoang Cổ đang phóng tới, lại như Ma Vương đang thức tỉnh.
Hống hống hống...
Thần Nguyên lắng đọng từ đời đầu tiên, Thần Nguyên lắng đọng từ đời thứ hai, còn có đời thứ ba, liên tiếp phóng thích. Đây là cực hạn mà thân thể hắn có thể tiếp nhận bây giờ, Thần Nguyên ba thế, kích ra năng lượng như cuồng triều, kích thích kinh nghiệm chiến đấu hơn.
Bên trong ma khí cuồn cuộn, ngưng tụ ra ba chiến khu kiếp trước, thông thiên đạt địa, phát ra uy thế vô thượng, ngay cả trời cũng đang run rẩy, ngay cả mảnh đất này cũng đang run.
Trải qua giúp đỡ kéo dài, khí tức của hắn đã vô cùng kinh khủng, cứ như quân lâm đại địa, có ta vô địch.
Nếu như không phải bị cấm chế của Thượng Thương cổ thành trấn áp, thì thời khắc này thực lực của hắn khó có thể mà tưởng tượng được nổi.
- Khương Phàm, đừng giả bộ chết, đứng lên đánh cho ta!
Hình Phù Đồ giết tới phía trước Khương Phàm, đánh ra một quyền, rung chuyển không gian, đảo loạn càn khôn, ba Cự Ma sau lưng gầm thét, khắp nơi rung động.
Khương Phàm đau đớn giãy dụa, trùng kích mãnh liệt suýt chút nữa đã muốn mạng của hắn, phía sau lưng chỉ còn xương cốt, giãy dụa mấy lần suýt chút nữa đã ngất đi.
- Tạp toái hèn hạ, ngươi càng sống càng lùi lại!
Khương Phàm thì thào khẽ nói, ý thức hỗn loạn tức giận trao đổi cùng Đại Địa Mẫu Khí.
Trong chớp mắt, máu tươi tản mát trước đó đều giống như vật sống nhanh chóng lan tràn, xen lẫn thành pháp trận màu máu khổng lồ, chìm vào địa tầng.
Huyết nhục càng nhiều, tế điện càng mạnh.
Tế hiến nửa cái mạng, đổi lấy táng diệt không có gì sánh kịp.
Ầm ầm...
Đại địa lún xuống, năng lượng bạo động, khí tức tai nạn mai táng vạn vật giống như là đại dương cuồn cuộn, nhấc lên sóng triều ngập trời, tàn phá bừa bãi tám phương.
Hình Phù Đồ bị vô tình bị nuốt hết, nhưng ma uy cuồn cuộn, không có chìm vào trong đất, mà là tại sôi trào năng lượng bên trong cuồng dã giãy dụa.
Tiếng rống như sấm, ma khí cuồn cuộn, rung chuyển mặt đất nổi sóng chập trùng.
Phảng phất Viễn Cổ Ma Linh đang chóng lại thủy triều khủng bố.
- U Minh Địa Ngục đều mai táng không được ta, ngươi làm gì được ta?
Hình Phù Đồ giống như chiến hồn bất diệt trở về, rung chuyển khí tức táng diệt, cuồng dã giãy dụa.
Giữa đất trời càng là gió lạnh rít gào, ma vân bành trướng.
Chương 1675 Tuyệt Sát Thái Tuế (1)
Cửa địa ngục tái hiện nhân gian, không gian và thời gian vặn vẹo, chấn động pháp tắc Thượng Thương.
Gào thét xiềng xích chuẩn bị như rồng, cuồng kích càn khôn, quấn về phía Hình Phù Đồ, kéo lấy hắn rút ra khỏi địa tầng, xông về phía bầu trời.
Nơi xa trong phế tích biển người nhao nhao xao động, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên phóng tới nơi này.
- Hình Phù Đồ sao? Lại cùng Khương Phàm đánh nhau rồi!
- Bọn hắn đây là muốn không chết không thôi à?
- Hình Phù Đồ liên tiếp chịu nhục, há có thể bỏ qua.
- Lần này hẳn là muốn phân ra sinh tử.
Mọi người nhìn thấy cách cửa Sinh Tử liền đoán được là ai đang chiến đấu, rung động càng kích động, bọn họ lập tức tranh nhau chen đến phía trước, chiếm lĩnh chỗ cao, ngắm nhìn chiến trường kịch liệt.
Khương Phàm mở ra Niết Bàn Thuật, tái tạo huyết nhục, khôi phục thần hồn, ngay sau đó toàn thân răng rắc giòn vang, huyết nhục hài cốt hòa với Bát Hoang Chiến Trụ, triệt để hóa thân thành Chu Tước Yêu Thể.
Liệt diễm bạo động, chói mắt như mặt trời mọc lên ở phương đông.
Lệ khí vô biên, dãy núi rừng rậm hồi hộp.
Khương Phàm giương cánh bay lên trời, tiếng gáy to bén nhọn chấn đoạn trời cao, lông vũ màu vàng hoa lệ tôn quý, lóe ra sự sáng bóng như kim loại, móng vuốt bén nhọn, phảng phất có thể xé rách càn khôn, săn bắt vạn cầm thiên hạ.
Ngay sau đó, tinh quang lấp lóe, ở xung quanh khuấy động ra hình ảnh thần bí mênh mông.
- Đó chính là Thú linh văn của Khương Phàm sao?
- Có nhật nguyệt tinh thần? Đây là mãnh cầm gì?
Cả dãy núi hồi hộp, cảm nhận được lệ khí đến ngạt thở, hình ảnh khoáng thế kia lại càng rung động hơn.
- Khương Phàm, đoạn ân oán kiếp trước giữa ta và ngươi, hôm nay nên giải quyết sinh tử được rồi!
Hình Phù Đồ tránh thoát khỏi Sơn Hà Đại Táng giam cầm, sôi trào lên uy thế vô tận, ba ma ảnh kiếp trước toàn bộ đều trở về, va chạm toàn thân, cơ thể hắn lại lần nữa tăng vọt, thẳng tới ba mươi mét, toàn thân như đang bị thiêu đốt, ma khí cuồn cuộn, tràn ngập uy lực sinh tử, lao thẳng đến Khương Phàm.
Hai người đều phóng thích thực lực mạnh nhất, hận không thể lập tức đánh chết đối phương, toàn bộ thẳng tiến không lùi, sát ý ngút trời.
Ầm ầm...
Trận ác chiến kịch liệt lập tức dẫn bạo trời cao, sát khí vô lượng cuồn cuộn, tùy tiện một kích đều giống như đại phá diệt, nhấc lên nhật nguyệt tinh thần, liệt hỏa phần thiên, rối loạn sinh tử, các loại cảnh tượng tuyệt thế kinh động đất trời.
Càng ngày càng nhiều người bị kinh động, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên vọt tới nơi này, hình ảnh trên bầu trời để hắn đều nhanh chóng cứng ở tại chỗ, trong đầu trống không, trong tầm mắt tất cả đều là các trận va chạm rung động kia.
Mái tóc dài của Hình Phù Đồ bay loạn, hai mắt trừng lớn, từng tiếng rống to giống như là vạn quỷ gầm thét, khẩn thiết cuồng kích, vạn vật đều đang run rẩy, cánh cổng Sinh Tử ở phía sau mãnh liệt lắc lư, tử khí vô tận rung chuyển cấm kỵ không gian và thời gian.
Khương Phàm giương cánh bay đi, tốc độ lại cực nhanh, liệt diễm cuồng kích, móng vuốt đọ sức với trời, quỹ tích nhật nguyệt vờn quanh cơ thể, xung quanh càng có tinh thần tiêu tan.
Rất nhiều người đã chứng kiến qua Khương Phàm cùng Hình Phù Đồ chém giết, nhưng vẫn bị thực lực siêu tuyệt mà hai người biểu hiện ra ngay giờ phút này làm cho rung động.
Càng mạnh hơn sao?
Đây là Thần Tử cùng Ma Tử đối kháng sao?
Rống!!
Ma Thai gào thét, Thần Nguyên cuồn cuộn, Hình Phù Đồ nhấc lên ma ảnh đầy trời, tràn ngập đất trời đánh về phía Khương Phàm.
Bọn chúng không chỉ có khuấy động ma uy, càng bao quanh khí tức thời gian, đây là uy lực cấm kỵ của hắn, bắt nguồn từ huyết mạch bất diệt không chết của hắn, tiếp tục phục sinh.
Hoàn toàn mờ mịt, ma ảnh trùng điệp, giống như Ma tộc vạn cổ đi ngang qua một trận.
Khương Phàm huy động liệt diễm, giương cánh đọ sức với trời.
Các loại dị tượng va chạm trong liệt diễm cuồn cuộn, có tinh thần tiêu tan, có nhật nguyệt sụp đổ, mặc dù rất mông lung, không phải táng diệt thật sự, nhưng cũng đã tạo thành khí tức tai nạn.
Liệt diễm chói mắt, nhiệt độ cao vặn vẹo, như yêu hỏa vô tận, phần diệt nhật nguyệt tinh thần.
Hai loại dị tượng đáng sợ, cây kim so với cọng râu, giống như hai dòng lũ diệt thế đụng vào nhau, phát ra thần quang sáng chói.
Sau đó, là vô tận cô quạnh, như một tinh vực đang tan rã.
Trước một khắc, hào quang chói loá làm cho tất cả mọi người đều phải nhắm mắt, đau nhói khó nhịn, bóng tối vô tận theo sát tới, để linh hồn của hơn mấy ngàn vạn người đều cơ hồ phải rơi vào đó, sợ hãi tuyệt vọng.
Hai loại thay đổi hoàn toàn tương phản, hoàn thành trong lúc cường quang nở rộ, từ trung tâm ánh sáng rơi vào Địa Ngục hắc ám vô biên, đây chính là cảm nhận trong nháy mắt của tất cả mọi người.
Đây là võ pháp gì?
Bọn hắn mạnh đến như thế này sao?
Có rất nhiều thiên tài hoàng tộc hoàng đạo đứng ở rất xa, rung động đến mức toàn thân đều đang rét run.
Bành bành bành...
Khương Phàm băng diệt ngàn vạn ma quân, giết tới trước mặt Hình Phù Đồ.
Hai cánh mãnh liệt vỗ mạnh, hỏa vũ ngập trời, nhanh chóng tiêu xạ, ngưng tụ tám mươi tám cây hỏa vũ trường thương, to lớn cứng cỏi, phía trên hiển hiện ấn ký Chu Tước, giờ phút này càng quấn quanh uy lực tinh thần.
Đây là võ pháp tại thời điểm Khương Phàm bế quan năm ngày dưới đất trước đó đã diễn biến ra, là làm chuẩn bị để săn giết Hình Phù Đồ, chẳng qua là lúc đó xuất hiện Phật Đà, không có cơ hội vận dụng.
Ầm ầm!!
Tám mươi tám cây hỏa thương như là cầu vồng kinh thiên, vạch phá tinh không, xuất hiện ở trước mặt Hình Phù Đồ.
Tốc độ!
Mượn nhờ uy lực tinh thần, tốc độ giống như vượt qua không gian!
Hình Phù Đồ đang muốn chống ra cổng Sinh Tử, kết quả tám mươi tám cây hỏa thương lại bạo kích toàn diện, cuồng oanh loạn tạc, đánh hắn từ không trung phóng tới đại địa.
Huyết nhục bay lả tả, nhìn thấy mà giật mình!
Khương Phàm rống to một tiếng, toàn thân như được đúc từ kim loại, kim vũ cứng cỏi, phát ra cường quang chiếu xa vạn trượng.
Dưới sự khống chế cường đại của linh văn, hỏa thương đầy trời đã nhanh chóng tụ tập, ngưng tụ thành một cây chiến thương màu vàng, uy thế tăng vọt, xuyên thấu mây xanh, lại lần nữa bạo kích Hình Phù Đồ.
Ong ong ong, tinh thần vờn quanh, va chạm kịch liệt, trường thương lập tức biến mất, mở ra không gian, vượt qua hai trăm mét, xuất hiện ở trước mặt Hình Phù Đồ, lao thẳng đến chính giữa lông mày của hắn.