- Các ngươi đã tới. Diệp Trục Thiên đâu?
Trước mặt cổ điện có hai vị lão giả uy nghiêm đứng đấy, đang ngắm nhìn tường cổ thành nguy nga, nghiên cứu cổ trận bảo vệ phía trên.
- Diệp công tử... Diệp công tử... Bị bắt.
- Ừm?
Ánh mắt hai vị lão giả lạnh lùng quét về phía Khổng Sướng, trưởng lão cùng bọn thị vệ trấn thủ ngoài cung điện đều nhíu mày nhìn sang.
Khổng Sướng ớn lạnh toàn thân, không bị khống chế mà cứng ngắc ở đó.
Trước mặt uy thế kinh khủng của Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão, hắn giống như ruồi trùng suy nhược, yếu ớt vô lực.
- Chúng ta... Chúng ta truy đuổi theo Khương Phàm đi đến Thượng Thương cổ thành. Diệp công tử nóng lòng truy sát Khương Phàm, không có thông bẩm liền xông vào. Kết quả... Chúng ta bị Khương Phàm tập kích, Diệp công tử bị bắt!
- Khương Phàm của Sí Thiên giới?
Hai vị trưởng lão nhíu mày, uy thế khủng bố chấn động cung điện, mang áp bách cường thịnh cho các trưởng lão cùng bọn thị vệ khác.
- Trên người Khương Phàm có bí mật đặc biệt, công tử nhất định phải tự mình bắt lấy hắn, kết quả...
- Bí mật gì.
- Ta không biết, công tử không chịu nói với ta. Tuy nhiên... Ta biết chính là trên người Khương Phàm có năm loại vũ khí cường đại, vô cùng cường đại, có thể dẫn phát dị tượng thiên địa.
Nhị trưởng lão nhìn Khổng Sướng quỳ sát phía dưới, uy thế cường đại giống như là núi lớn ngăn chặn Khổng Sướng:
- Các ngươi chậm chạp không chịu về Thái Cổ Thần Miếu, chính là đang hành động một mình? Nói ra toàn bộ những gì ngươi biết!
Khổng Sướng nhanh chóng nói ra tất cả chuyện bắt đầu từ lúc bọn hắn đến Bá Vương Chiến quốc, bao gồm cả Thần Binh tại Vô Hồi thánh địa, bao gồm cả giao dịch với Diệp Trục Thiên.
Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão trao đổi ánh mắt, đang muốn hạ lệnh, bất chợt kim quang lao nhanh từ chỗ cửa thành Nam, Tạ Ninh khống chế chiến xa lao ra.
- Bẩm trưởng lão! Thượng Thương cổ thành phát hiện hạt giống Vĩnh Sinh Thần Thụ, bị Khương Phàm đoạt được. Bên cạnh Khương Phàm có một nữ tử Thiên phẩm, Phượng Hoàng linh văn, giết năm vị trưởng lão của chúng ta.
Tạ Ninh la lên, lần nữa chấn động Thái Cổ Thần Miếu, cũng truyền khắp dãy núi, lập tức gây nên bạo động to lớn.
- Vĩnh Sinh Thần Thụ? Nó thật sự tồn tại?
- Khương Phàm thật to gan, cũng dám khiêu khích Thái Cổ Thần Miếu!
Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão đều nổi giận, phất tay liền muốn ra lệnh toàn bộ thị vệ giết đi đến.
Thế nhưng bình chướng tại Thượng Thương cổ thành quá bá đạo, ngay cả bọn hắn đi đến đều nhận phải áp chế cường đại.
Đại trưởng lão tự mình ra lệnh:
- Khổng Sướng, cho ngươi một mệnh lệnh, lập tức xuôi nam về Bá Vương Chiến quốc, mời Thái Tuế đến. Tạ Ninh, cho ngươi thêm sáu vị trưởng lão, cuốn lấy Khương Phàm cho ta.
Nhị trưởng lão tế ra Xuyên Vân Toa, giao cho Khổng Sướng:
- Thiêu đốt máu tươi của ngươi, thôi động Xuyên Vân Toa, trong vòng mười ngày, ngươi hẳn là có thể đến Sí Thiên giới.
Sắc mặt Khổng Sướng tái nhợt, Xuyên Vân Toa?
Thứ này tốc độ xác thực rất nhanh, nhưng muốn trong vòng mười ngày vượt qua mấy chục vạn dặm, chỉ sợ hắn sẽ phải bị triệt để phế bỏ.
Tin tức Khương Phàm khiêu chiến Thái Cổ Thần Miếu dẫn phát oanh động to lớn tại khu vực tường thành phía nam, cũng bị người khác truyền đến Tây Bộ cùng Bắc Bộ.
Bởi vì nơi đó có quá nhiều kẻ địch của Khương Phàm!
- Khương Phàm tới? Có phải hắn không biết mình đã chọc bao nhiêu kẻ địch rồi hay không? Đây là tới chịu chết, hay là đến khiêu khích?
- Có phải trong quá trình hắn lớn lên đã xuất hiện sai lầm gì, trong đầu không có hai chữ 'Kính sợ' này hay không? Ngay cả Thái Cổ Thần Miếu cũng dám khiêu khích!
- Tới thật đúng lúc! Ta còn tưởng rằng hắn sẽ trốn ở Sí Thiên giới không ra nữa, lần này nhất định phải để hắn chết tại Thượng Thương cổ thành!
- Rải tin tức vào Thượng Thương cổ thành, Khương Phàm tới, còn chiếm được bảo bối quan trọng.
- Vẻ chân dung Khương Phàm, vẩy khắp Thượng Thương cổ thành cho ta.
Chí Tôn Kim Thành, Huyền Nguyệt hoàng triều, Cổ Hoa hoàng thành, thậm chí Vạn Đạo Thần Giáo đều nhanh chóng hành động.
Khương Phàm mang theo Kiều Hinh di chuyển giữa khu rừng, rời khỏi Tây Nam bộ, tìm kiếm nơi an toàn.
Kiều Hinh theo sát Khương Phàm, ánh mắt thâm tình từ đầu đến cuối không có rời khỏi hắn.
Một ngàn năm, không phải ngủ say, mà là linh hồn nhận tra tấn vĩnh viễn.
Không ai có thể trải nghiệm những dày vò nàng đã từng phải chịu. Cũng không có người có thể trải nghiệm hạnh phúc khổ tận cam lai của nàng.
Nàng nhìn thân ảnh mạnh mẽ phía trước, cứ như là về tới ngàn năm trước, về tới thời gian bọn hắn quen biết.
Một đời trước, tiếc nuối lớn nhất của nàng là không thể cùng hắn đi đến cuối cùng.
Một thế này, nàng nhất định phải cùng hắn đi đến đáy, dù là nhất định phải chết, cũng là nàng chết ở phía trước.
Một đời trước, nàng quá nhiều tùy hứng, quá nhiều hồ nháo.
Một thế này, ai dám đụng nam tử của nàng, nàng sẽ liều mạng với kẻ đó.
- Nơi này cũng không tệ lắm.
Khương Phàm đều mời Dương Biện, còn có Lý Dần, Chu Thanh Thọ đã thức tỉnh đi ra, sau khi giới thiệu sơ lược thì liền chui đến nơi cực sâu dưới lòng đất.
- Quan hệ của cô nương và Khương Phàm là...
Dương Biện đánh giá tuyệt đại giai nhân trước mặt.
Thật sự là quá đẹp, kinh diễm đã không đủ để hình dung cảm giác của hắn lúc này.
Khuôn mặt trái xoan mỹ lệ, trắng muốt như dương chi ngọc diệp, để cho người ta nhìn một chút liền không thể dời ánh mắt sang chỗ khác được.
Đôi mi của nàng cong cong, đôi mắt như đá quý màu vàng óng, mũi ngọc tinh xảo ngạo nghễ ưỡn lên, đôi môi đỏ sáng, hàm răng óng ánh, một mái tóc bóng loáng như tơ lụa.
Tư thái của nàng càng trội hơn, da thịt sáng bóng, khắp cả người đều lộ ra rất hoàn mỹ, cái váy dài màu vàng kia hiển thị rõ sự tôn quý, cũng phác hoạ lấy đường cong hoàn mỹ.
- Thê tử trước.
Kiều Hinh nháy mắt mấy cái, yên nhiên cười khẽ.
- Thê tử trước??
Con mắt của Chu Thanh Thọ đều sáng lên, chúng ta còn có cơ hội?
- Thê tử kiếp trước, gọi tắt thê tử trước. Hì hì...
Kiều Hinh toát ra qua sự hoạt bát.
- Đời này không nghĩ tới thay một lần nữa?
Chu Thanh Thọ trơ mắt nhìn Kiều Hinh, từ trước tới nay hắn chưa từng gặp qua nữ tử nào hoàn mỹ như vậy.
Không chỉ có quốc sắc thiên hương, nhã khiết hoàn mỹ, lại còn bình dị gần gũi.
Không giống nữ tử khác ỷ có chút nhan sắc liền không coi ai ra gì.
Chương 1562 Đại Đạo Di Chuyển, Nhật Nguyệt Tinh Thần
- Tạm thời còn không có cân nhắc.
- Cái này thật có thể cân nhắc. Nữ tử hoàn mỹ giống như cô nương đây, đáng có được càng nhiều. Tin tưởng mình, không cần kiềm chế.
Lý Dần ở bên cạnh lắc đầu:
- Cầm thú, tin sư phụ đi ra giết chết ngươi hay không!
Kiều Hinh kinh ngạc:
- Ngươi tên cầm thú?
- Cái này... Ha ha... ừm... Có phải để cho người ta cảm giác mới mẻ hay không.
- Tự mình đặt tên sao, lần đầu tiên ta mới gặp được nam tử thẳng thắn như thế.
- Một tên súc sinh lên cho ta.
Chu Thanh Thọ rất bất đắc dĩ, bây giờ người bên cạnh đều gọi hắn như vậy.
- Hai ngươi là huynh đệ sao?
- Rõ ràng như vậy sao?
- Cái này còn không rõ lộ ra sao?
Lý Dần lúng túng cười nói:
- Sư mẫu chớ để ý, tinh thần hắn có chút vấn đề.
- Tinh thần của ngươi mới có vấn đề.
- Ngươi có thể đứng đắn một chút, chừa cho sư mẫu chút ấn tượng tốt hay không?
- Ta không đứng đắn? Ta có thể không đứng đắn lớn bằng Dương Biện? Ngươi nhìn cái tròng mắt của hắn đều sắp trợn lồi ra rồi kìa.
- Ta tên Dương Biện! Chết tiệt, ngươi lại cho ta thêm cái 'Lớn', ta giết chết ngươi! Ta đây là thưởng thức, thích người chưng diện, bản tính trời cho con người, tư tưởng có thuần khiết hay không, đó là tố dưỡng!
Dương Biện hận không thể bóp chết tên hỗn đản này, trước đó luôn cảm thấy tên mình lộ ra vài tia văn nhã khí tức, từ khi gặp được đám người này, thay đổi hoàn toàn hương vị.
Chu Thanh Thọ tức giận:
- Ta không thuần khiết? Ngươi đang lăng mạ ta sao! Họ Đại, hôm nay ta nhất định phải cùng ngươi nói chuyện cho rõ!
Dương Biện giận dữ mắng mỏ:
- Họ Cầm! Ngươi ngứa da??
Lý Dần liên tục xin lỗi Kiều Hinh:
- Sư mẫu chớ trách, chúng ta kỳ thật đều trải qua rất phù hợp, chính là nói chuyện có chút tùy ý.
- Đừng gọi ta sư mẫu, ta còn nhỏ.
Kiều Hinh ngược lại là cảm giác thật có ý tứ, thời điểm kiếp trước, bên cạnh hắn thật đúng là không có người chơi vui như vậy mà.
- Vậy ta gọi ngài...
- Tỷ tỷ đi.
Khương Phàm chìm vào địa tầng, ý thức cùng đại địa mênh mông giao hòa.
Đại Địa Mẫu Khí nhấc lên, bao phủ Khương Phàm, sơn hà, tài nguyên khoáng sản các loại năng lượng liên miên lấp lóe, giống như đắm chìm trong thế giới quang ảnh đẹp đẽ thần bí.
Mê ảnh phiêu miểu dần dần hiển hiện, phiêu đãng ở phía trước Khương Phàm.
Phảng phất vô cùng mênh mông, phiêu miểu xa xôi.
Lại hình như ở gần ngay trước mắt, thần bí ấm áp.
Khương Phàm ném Diệp Trục Thiên ra, đưa tay đè xuống bộ ngực của hắn.
Tầm mắt Diệp Trục Thiên có chút đóng mở, từ trong hôn mê thức tỉnh.
Xung quanh là hắc ám, kiềm chế nặng nề, hắn cảm giác mình cũng không thở nổi. Tuy nhiên, hư ảnh tinh thần mênh mông rất nhanh đã hiển hiện ở trong ý thức, đại địa nặng nề như đại dương mênh mông cũng đang dần dần hiện ra rõ ràng.
Diệp Trục Thiên hoảng hốt, lập tức bừng tỉnh.
Khương Phàm?
Hắn bị Khương Phàm bắt được!!
Hình ảnh Tinh thần cùng đại địa đồng thời xuất hiện, mang ý nghĩa Khương Phàm muốn thôn phệ hắn?
- Khương Phàm!! Dừng tay!! Ta là truyền nhân của Thái Cổ Thần Miếu, sư phụ ta là Đại trưởng lão! Ngươi không thể giết ta!
- Thái Cổ Thần Miếu là chủ nhân Tây Nam, hộ giả của tất cả thế lực Tây Nam, ngươi giết ta, Sí Thiên giới cũng không giữ được ngươi!
Diệp Trục Thiên kêu lên đầy sợ hãi, lập tức muốn giãy dụa, thế nhưng thân thể quá suy yếu, cảm xúc lại kích động, suýt chút nữa ngất đi.
Khương Phàm thờ ơ, tiếp tục cảm ngộ Sơn Hà Đại Táng, cảm nhận được hình ảnh Tinh Hà hiện lên ở trong ý thức.
- Khương Phàm, không nên vọng động, chúng ta từ từ nói chuyện. Ngươi thả ta, ta cam đoan sẽ bỏ qua chuyện cũ, ta còn có thể giới thiệu ngươi đến Thái Cổ Thần Miếu. Ngươi giết ta, không bằng làm bạn. Chúng ta đều là đứa con được trời chọn, chúng ta lẽ ra nên kề vai chiến đấu.
Diệp Trục Thiên cảm nhận được sợ hãi, chủ động cầu xin tha thứ.
Thế nhưng, vẫn không có đạt được bất kỳ lời đáp lại nào, ngược lại hình ảnh tinh thần cùng hình ảnh sơn hà trong ý thức bắt đầu càng ngày càng mãnh liệt.
Hắn giống như đang đặt mình vào ở bên trong không gian thần bí, phía trên là tinh không vô tận, phía dưới là sông núi mênh mông, là thiên uy vô hình, là đại đạo pháp tắc thần bí, đang mãnh liệt cuồn cuộn, chấn động thần hồn của hắn.
- Muốn chết cùng chết!
Diệp Trục Thiên đột nhiên bắt lấy cánh tay Khương Phàm đặt tại ngực hắn, rống to uy hiếp.
Nhưng...
Khương Phàm lòng bàn tay đột nhiên nổ lên liệt diễm, trùng kích lồng ngực Diệp Trục Thiên.
Răng rắc!
Bành!!
Liệt diễm bạo động, xuyên qua trái tim.
Diệp Trục Thiên điên cuồng cưỡng bức dừng lại.
Chôn sâu bên trong địa tầng hắc ám, con ngươi của hắn dần dần tan rã, ý thức bắt đầu ngưng kết.
Ta chết?
Ta phải chết sao?
Ta là Diệp Trục Thiên cơ mà, ta là truyền nhân của Thần Miếu cơ mà.
Ta là đứa con được ông trời chọn lựa.
Ta thật sự phải chết sao?
Không thể nào, sao lại có thể như thế được.
Ta, sao có thể chết được!
Diệp Trục Thiên có thể yếu ớt cảm nhận được ngực máu chảy trào lên, có thể cảm nhận được thân thể đang thay đổi lạnh, có thể cảm nhận được linh hồn đang rời khỏi thân thể.
Giờ khắc này, hắn đột nhiên có chút hối hận.
Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ là vừa mới hiển hiện, liền triệt để tiêu tán.
Hắn, chết!
- A!!
Một linh hồn mệt mỏi giãy dụa đi ra, phát ra tiếng hét thê lương.
Khương Phàm một ngụm nuốt vào, cưỡng ép tiếp dẫn Chư Thiên Lục Táng thứ ba, Táng Nhật Nguyệt Tinh Thần.
Cùng thuộc Chư Thiên Lục Táng, thôn phệ linh hồn, chẳng khác nào thôn phệ truyền thừa.
Không cần giống như Vĩnh Hằng Lục Đạo, còn cần điểm phù hợp.
Giờ khắc này dung hợp so Khương Phàm mong muốn còn thuận lợi hơn.
Ý thức hải giống như đột nhiên biến thành mênh mông tinh không, vô số ngôi sao lấp lóe, Tinh Hà thần bí lao nhanh, ánh trăng nhấc lên trong màn đêm, mặt trời đang nở rộ ánh sáng.
Hắn phảng phất hóa thân Thượng Thương, đứng ngạo nghễ tại thâm không vô tận.
Hắn phảng phất có thể tuỳ tiện ba động tinh thần, dẫn dắt Tinh Hà, có thể khống chế nhật nguyệt, diễn dịch m Dương.
Không giống nặng nề cùng chân thực như thời điểm trước đó đạt được Sơn Hà Đại Táng, loại truyền thừa này lộ ra phiêu miểu cùng thần bí. Muốn hoàn toàn khống chế, chỉ sợ cần phí chút tinh lực.
- Tay cầm nhật nguyệt, hái ngôi sao. Chân đạp m Dương, định càn khôn.
Đan Hoàng yên lặng khẽ nói, mừng thay cho Khương Phàm, cũng cảm nhận được áp lực.
Chương 1563 Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân (1)
Khương Phàm nhanh như vậy đã đạt được Chư Thiên Lục Táng cùng Vĩnh Hằng Lục Đạo, lại còn ròng rã ba cái, rất dễ dàng khiến cho người thừa kế khác chú ý, càng có thể trở thành con mồi.
Giờ khắc này, tinh thần rung chuyển trong tinh không thâm thúy, nhật nguyệt chìm nổi, năng lượng vô tận tràn ngập đất trời, bao phủ lấy Thượng Thương cổ thành rộng lớn.
Loại năng lượng này thần bí phiêu miểu, vô hình vô chất, lại rót vào địa tầng, lao nhanh về Khương Phàm.
Khương Phàm nhận lấy truyền thừa, càng nhận lấy năng lượng.
Trước đó, Sơn Hà Đại Táng cải thiện thể chất huyết mạch, thời khắc này tinh thần trụy lạc, m Dương vờn quanh, thì dung nhập linh hồn.
Mà tinh thần nhật nguyệt đại táng truyền thừa, kích thích Sơn Hà Đại Táng cộng minh, Đại Địa Mẫu Khí mênh mông theo đó mà rót vào thân thể.
- Cơ hội tốt để đột phá!
Khương Phàm đột nhiên mở hai mắt ra, cưỡng ép mở ra thân thể bảo tàng.
Uy lực sơn hà, tinh thần kỳ diệu, uy lực nhật nguyệt, ầm vang bộc phát, cường thế trùng kích trong cơ thể.
Hai loại uy lực Thượng Thương va chạm, trợ lực Khương Phàm toàn diện thức tỉnh.
Oanh...
Liệt diễm bộc phát, đốt cháy nham thổ địa tầng, bụi đất cứng rắn xung quanh lập tức biến thành dung nham nồng đậm.
Đại Địa Mẫu Khí vờn quanh thân thể, uy lực tinh thần rót vào linh hồn.
Thần hồn Chu Tước đang kịch liệt gáy to trong thân thể Khương Phàm, phấn chấn, xao động, nắm trong tay lực lượng mênh mông, mở ra thân thể bảo tàng.
Thân thể bảo tàng của Khương Phàm kỳ thật chính là uy lực Chu Tước chân chính.
Đây là hắn thức tỉnh, một khi hoàn thành liền có thể triệt để hóa thân thành Chu Tước, có được cơ thể Chu Tước Bất Tử, có được bí thuật truyền thừa vủa Chu Tước.
Khương Phàm ngẩn đầu lên trời gào lên đau đớn, toàn thân giống như muốn đốt thành tro bụi, một nguồn năng lượng so với đốt cháy càng cực nóng hơn, từ sâu trong nhất thân thể kích phát ra.
Cơ thể và msu thịt cùng linh hồn Chu Tước, toàn diện giao hòa.
Có lẽ là cơ duyên xảo hợp, có lẽ là vận mệnh đã định.
Giờ phút này Khương Phàm đang xử tại Sinh Tử cảnh hậu kỳ, cần huyết nhục thần hồn giao hòa toàn diện, hoàn thành thức tỉnh toàn diện, mà huyết nhục vừa vặn đại biểu cho núi sông, linh hồn thì quấn quanh tinh thần, cho nên... Một trận Sơn Hà Đại Táng cùng Nhật Nguyệt Tinh Thần Đại Táng giao hòa, cũng diễn biến ngay tại lúc này.
Chân chân chính chính thuộc về thân thể này, mà không phải đơn giản là khống chế.
Mà thần hồn Chu Tước là thứ được lợi lớn nhất trong trận dung hợp này.
Tổ mạch, tổ mạch chân chính, bắt đầu khôi phục!
Không chỉ là Chu Tước, chính là Thần Tổ Chu Tước mà Đan Hoàng mong đợi nhất trước đó!
Chu Tước Bác Thiên Thuật, Chu Tước Quy Nguyên Thuật, Chu Tước Phục Thiên Thuật, Tiểu Niết Bàn Thuật, cũng bắt đầu hiện ra một lần nữa, kích phát từ huyết mạch, ẩn chứa uy lực tổ mạch.
Chu Tước Lăng Thiên Thuật, Chu Tước Vãng Sinh Thuật, Chu Tước Liệt Ngục Thuật, hiển hiện từ sâu trong huyết mạch, truyền thừa Khương Phàm.
Đến tận đây... Thân thể bảo tàng chính thức mở ra.
Chu Tước Yêu Thân triệt để thức tỉnh.
- Kỳ tích, thật sự là kỳ tích...
Đan Hoàng rung động, cũng có chút đắng chát.
Xem ra lúc trước hắn lo lắng thật dư thừa, luôn muốn làm từng bước phát triển biến đổi, không nghĩ tới Khương Phàm lại tranh thủ đến cơ duyên đặc sắc như vậy cho mình.
Vốn phải là giai đoạn Sinh Tử cảnh nguy hiểm nhất, ngược lại chính là thành toàn cho Khương Phàm.
Lấy chiến dưỡng chiến, xem ra thật sự có thể thực hiện.
Mà cái này, cũng chính là thuộc về võ đạo của mình Khương Phàm!!
Bây giờ, hắn đã vượt qua Sinh Tử cảnh, mở ra tổ mạch, lại toàn diện dung hợp hai đại táng diệt, tiếp theo Khương Phàm thật sự muốn một bước lên trời.
Đan Hoàng bỗng nhiên có chút mong đợi!
Khương Phàm trầm luân trên sâu trong mặt đất, thức tỉnh lấy, dung hợp, cũng lợi dụng cơ hội tu luyện.
Ví dụ như, cảm ngộ bí thuật Đại Táng.
Ví dụ như, Bát Cấm Thánh Thiên Quyết, lắng đọng 'Bản thân' lần thứ tư.
Cho đến ba ngày sau, Khương Phàm giống như là Thần Tước dục hỏa mà thành, xông ra khỏi địa tầng.
Tinh khí thần thịnh vượng như biển, linh hồn Chu Tước thấu phát uy nghiêm vô thượng.
Mỗi tấc da thịt đều lóe ra ánh lửa, mơ hồ xen lẫn thành chiến y hỏa vũ, cứng rắn càng cường đại.
Kiều Hinh và đám người đang nhìn qua phương xa, cho đến khi khí thế cường đại của Khương Phàm bao phủ bọn hắn, lúc này mới lần lượt bừng tỉnh.
- Ngươi đây là... Thế nào?
Dương Biện cảm nhận được áp lực lớn lao, vậy mà gây nên kình hồn cảm ứng.
- Đột phá.
Khương Phàm có thể rõ ràng cảm nhận được bản thân mình thay đổi, một loại thăng hoa, một loại biến đổi, còn có một loại tự tin khinh thường quần hùng.
- Đột phá cái gì?
- Cảnh giới.
- Ngươi cho kéo con bê sao? Ngươi tiến vào Sinh Tử cảnh mới có nửa năm, làm sao lại đột phá được?
Dương Biện trừng tròng mắt đến căng tròn, mẹ kiếp, ta theo cái quái vật gì thế này?
Có thể có một lần theo mưu kế hay không?
Ngươi từ từ vọt lên, lộ ra bản thiên tài rất phế đó!
- Ta nhớ được Sinh Tử cảnh lúc trước dùng mười chín tháng. Không đến hai năm.
Đôi mắt đẹp Kiều Hinh lấp lánh, Niết Bàn cảnh, chân chính thức tỉnh thần hồn Chu Tước.
Loại áp lực huyết mạch đặc biệt kia, cho nàng một loại dụ hoặc trí mạng.
- Các ngươi đang nhìn cái gì?
Khương Phàm cũng chú ý tới thanh âm truyền đến từ nơi xa.
- Sau khi chàng bế quan không lâu, nơi đó xuất hiện chút dị dạng, hấp dẫn rất nhiều người đi qua. Tựa như lại có bảo tàng gì đó thức tỉnh.
Kiều Hinh vòng lấy cánh tay Khương Phàm, đầu rúc vào trên người hắn.
Loại cảm giác ngọt ngào kia, dáng vẻ hạnh phúc kia để nàng giống như đang phát sáng.
Dương Biện, Chu Thanh Thọ nghiêm mặt, mím môi, bọn hắn là đang hâm mộ mà ghen ghét, chết tiệt, còn có chút hận.
- Mở ra sao?
Khương Phàm đột nhiên toát ra cái suy nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì đại đạo truyền thừa, xúc động địa tầng dị động?
Bảo bối nhận loại kích thích này mới thức tỉnh, tuyệt đối không đơn giản.
- Ba ngày, bọn hắn còn đang cố gắng. Có muốn đi qua nhìn hay không?
Kiều Hinh ôm Khương Phàm thật chặt, không thèm để ý ánh mắt của bọn người Dương Biện chút nào.
- Đi qua nhìn một chút, nói không chừng Thiên Hậu đều đang ở đó.
Khương Phàm mang theo bọn hắn xông vào rừng rậm, nhưng còn không có chạy ra bao xa, bạo tạc mãnh liệt đột nhiên bộc phát ở phía xa.
Rống!!
Một tiếng gào thét hùng hậu, chấn thiên động địa.
Chương 1564 Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân (2)
Tầng mây băng diệt, đại địa lắc lư, cuồng phong mãnh liệt lung lay đại thụ cao ngất, nhấc lên bụi đất vô tận.
Xa xa nhìn lại, một mảnh ánh sáng mãnh liệt phóng lên tận trời, kịch liệt cuồn cuộn, hình thành một con dị thú khổng lồ.
Kỳ Lân!
Một con Kỳ Lân có chín cái đầu!
Nó to như cự nhạc, thần tuấn oai hùng, lân phiến đen kịt có thể thấy rõ ràng.
Chín cái đầu đại biểu cho chín loại năng lượng khác biệt, gào thét với khung trời, cuồng dã mà bá đạo.
- Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân?
Khương Phàm, Đan Hoàng, đồng thời kinh hô.
Kỳ Lân, một trong mười hai Yêu Tổ Hồng Hoang.
Bọn chúng có được thể chất cực kỳ cường hãn, có thể đối kháng cùng Long tộc.
Bọn chúng càng nắm trong tay năng lượng thiên địa chí thuần, bởi vì năng lượng khác biệt chia làm Hỏa Kỳ Lân, Thủy Kỳ Lân, Lôi Kỳ Lân các loại.
Nhưng, Kỳ Lân tộc có một nhân vật khủng bố nhất, chính là Tổ Kỳ Lân có thể sinh ra chín cái đầu, khống chế chín loại năng lượng chí thuần.
Nó là Kỳ Lân đời đầu tiên, được tôn xưng là Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân, thực lực thẳng bức tứ đại Yêu tộc Chí Tôn.
Từ xưa đến nay, Kỳ Lân tộc đều là cao ngạo lại mạnh mẽ, giữa hệ phái khác biệt không ngừng đấu đá, cho nên rất ít tụ cư cùng một chỗ. Nhưng, chỉ cần Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân được sinh ra, tất cả Kỳ Lân đều sẽ tụ tập lại cùng một chỗ, xưng hùng xưng bá.
Nghe nói, mỗi lần Tổ Kỳ Lân được sinh ra, đều tượng trưng cho sự huy hoàng cùng cường đại của bộ tộc Kỳ Lân, cũng tượng chưng cho tai nạn của bộ tộc Kỳ Lân.
Bởi vì Tổ Kỳ Lân bá đạo lại mạnh mẽ, chỉ cần sinh ra liền sẽ khởi xướng khiêu chiến với Chí Tôn Yêu tộc, đến chết mới thôi!
- Nơi này là cổ thành Nhân tộc, tại sao lại có thể có Yêu thú?
Khương Phàm cảm thấy kỳ quái, nhưng càng tin tưởng vững chắc Thiên Hậu sẽ ở nơi đó, bởi vì loại khí tức Yêu Tổ này đối với nàng có lực hấp dẫn trí mạng.
Bên ngoài hai trăm dặm, cường quang ngập trời chiếm cứ không tiêu tan, tản ra hung uy tuyệt thế, giống như Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân chân chính giáng thế, chín cái đầu gầm thét bá thế, uy thế ánh sáng chiếu xa vạn trượng, đều để vô số người sợ hãi quỳ xuống đất.
Nhất là những Thú linh văn kia, từ linh hồn đến huyết mạch đều nhận lấy áp chế, sợ hãi khó có thể bình an.
- Đó là Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân!
Sau khi nghị luận một phen, cuối cùng từ Đại Quang Mang Thần Điện nơi đó xác định được thân phận con cự thú này.
Hơn mấy ngàn vạn người tụ tập ở đây đều kích động.
Mai táng đã lâu, lại còn có uy thế như thế, không hổ là Yêu Tổ.
- Tại sao bên trong Thượng Thương cổ thành có thể có Yêu Tổ cường đại như vậy?
- Chẳng lẽ Kỳ Lân tộc đã từng quy thuận qua Nhân tộc sao?
- Đây là Yêu thú bảo vệ Thượng Thương cổ thành sao?
- Phía dưới rốt cuộc có đồ gì, mà lại cần Yêu Tổ đến trấn áp thủ vệ?
Cường giả Đại Quang Mang Thần Điện huy động cánh thánh, quan sát hố sâu khổng lồ phía trước.
Giày vò ba ngày ba đêm, rốt cuộc cũng mở ra phong ấn tại địa tầng, không nghĩ tới lại thả ra một con tổ vật như thế.
Bọn hắn phấn chấn không thôi, cõi lòng càng đầy chờ mong.
Mấy vị lão giả quan sát đến hư ảnh Tổ Kỳ Lân xao động gào thét trên bầu trời:
- Năng lượng đang yếu bớt, hẳn là rất nhanh sẽ hạ xuống đến phạm vi chúng ta có thể tiếp nhận, đến lúc đó chúng ta có thể xuống dưới thăm dò.
- Chú ý quan sát, chúng ta phải là người đầu tiên giết đi đến.
Một thanh niên anh tư bộc phát, áo trắng nho nhã, tôn quý cao ngạo, quanh thân bao quanh mười tám viên Quang Mang Thánh Châu, nhấp nháy sinh huy, phụ trợ hắn giống như là một Thánh Tử.
Hắn là truyền kỳ thiên tài của Đại Quang Mang Thần Điện, Bùi Thiên Lam.
- Chú ý đề phòng Vạn Đạo Thần Giáo cùng Tru Thiên Thần Điện.
Một nữ tử mỹ lệ đoan trang đứng bên cạnh Bùi Thiên Lam, áo trắng tung bay, yêu kiều thướt tha, giống như Thánh Nữ, Thánh Linh tinh khiết.
Nàng là Thánh Nữ đương đại của Đại Quang Mang Thần Điện, u Dương Thiên Nhiên.
Bọn hắn cảnh giác hai đại hoàng đạo, hai đại hoàng đạo cũng đang cảnh giác bọn hắn.
Nhưng đúng vào lúc này, từng mảng cầu vồng lướt qua trời cao, giáng lâm đến nơi này.
- Lan Đạo? Người của Cửu Thiên Thần Giáo đến!
Mấy vị thanh niên thiên kiêu Vạn Đạo Thần Giáo lập tức tập trung vào đám thân ảnh kia, làm hai đại đỉnh cấp thần giáo của Thương Huyền, giữa bọn hắn chính là đối thủ một mất một còn.
- Nữ tử bên cạnh Lan Đạo là ai?
- Cửu Thiên Thần Giáo giống như mới xuất hiện một vị thiên tài, được phó giáo chủ Lan Quỳ tự mình bồi dưỡng.
- Chẳng lẽ chính là nàng? Đây là lần đầu tiên nàng công khai xuất hiện sao.
Các thiên kiêu của Vạn Đạo Thần Giáo lưu ý đến bọn người Lan Nặc bên cạnh Lan Đạo.
- Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân.
Lan Nặc nhìn qua hình dáng cự thú kinh khủng, trong lòng nổi lên một trận khô nóng.
Nếu như phía dưới thật sự có di cốt Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân, vừa vặn có thể ra nuôi nấng Vạn Linh Huyết Thụ của nàng. Nếu như có thể diễn biến ra bí thuật khắc chế Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân, liền có thể khắc chế Kỳ Lân thiên hạ, thậm chí có thể khắc chế uy lực Ngũ Hành tự nhiên.
Thượng Thương cổ thành, quả nhiên không để cho nàng thất vọng.
A?
Đây là cảm giác gì?
Lan Nặc bỗng nhiên cảm thấy linh hồn xao động kỳ diệu, giống như có thứ gì đó đang kích thích nàng.
Là bảo vật dưới mặt đất sao?
Hay là...
Sắc mặt Lan Nặc sau mạng che mặt khẽ biến đổi, lần theo cảm giác nhìn phía nơi xa.
Trong cánh rừng nơi đó đang có mấy bóng người đi ra, nam tử mang theo mặt nạ phía trước kia một mực hấp dẫn lấy ánh mắt nàng.
Khương Phàm??
Khương Phàm đang muốn quan sát Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân, linh hồn Chu Tước lại giương cánh gáy to, chỉ dẫn lấy hắn nhìn về phía trước.
- Lan Nặc? Nàng cũng tới.
Khương Phàm đón nhận đôi mắt kia, trên khuôn mặt sau mặt nạ từ từ hiện ra một nụ cười quỷ dị.
- Sư phụ, ta nhớ không lầm, lúc trước ngài có nói qua, Tâm Dục Vô Ngấn tại Sinh Tử cảnh có khả năng phát sinh dị biến?
- Sinh Tử cảnh rất đặc thù, Tâm Dục Vô Ngấn lại là khế ước Ma Đạo tà ác, cả hai có khả năng phát sinh phản ứng đặc thù. Thế nào?
- Ta đã qua Sinh Tử cảnh, lại còn có thể cảm nhận được cảm giác tương liên của loại khế ước kia.
- Ồ? Nói cảm giác gì một chút.
- Rất kỳ diệu, thật giống như ta có thể rõ ràng cảm nhận được linh hồn Lan Nặc tồn tại.
Chương 1565 Khế Ước Dị Biến
- Tâm Dục Vô Ngấn có rất nhiều phương hướng dị biến, khả năng nhất chính là vĩnh viễn triệt để dung hợp linh hồn hai bên, mặc kệ cảnh giới gì, cũng đừng nghĩ đến giải trừ.
- Tình huống bây giờ của ta có phải có thể triệt để khống chế nàng hay không?
- Ngươi lại cẩn thận cảm nhận, có thể trực tiếp ảnh hưởng đến linh hồn của nàng hay không.
Khương Phàm nhắm mắt lại, loại cảm giác này nhanh chóng mãnh liệt, thật giống như linh hồn Lan Nặc đang đứng ở trước mặt thần hồn Chu Tước cường đại của hắn, trông thật yếu đuối, hèn mọn.
Thần hồn Chu Tước đột nhiên vỗ cánh gáy to, tản mát ra hung uy cường đại.
Trong ý thức, linh hồn Lan Nặc lập tức xuất hiện run rẩy, thấp thỏm lo âu.
Làm xong những loại kiểm tra này, Khương Phàm lập tức mở to mắt, nhìn chằm chằm Lan Nặc ở xa xa.
Lan Nặc run rẩy, sắc mặt sau mạng che mặt có chút trắng dã, ánh mắt nàng lắc lư, gắt gao tập trung vào Khương Phàm.
Đây là có chuyện gì?
Ta đang cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt, còn có sợ hãi?
Khương Phàm ha ha cười, lung lay ngón tay đối với Lan Nặc, làm cái tư thế cắt cổ.
- Chàng đang chào hỏi cùng ai?
Kiều Hinh thuận Khương Phàm ánh mắt trông qua.
- Cửu Thiên Thần Giáo, Lan Nặc, trước đó nàng ta muốn hại ta, cùng ta ký kết khế ước nhân chủng, tuy nhiên khế ước giống như xảy ra dị biến, nàng bị ta khống chế.
Khương Phàm nhịn không được hưng phấn trong lòng, nếu quả thật có thể khống chế Lan Nặc, chẳng phải là liền có thể khống chế Vạn Linh Huyết Thụ?
Hắn thèm nhỏ dãi cây Thụ Yêu kia đã rất lâu rồi.
- Chàng lại dưỡng nữ nô sao? Cái đam mê này còn không có đổi à?
Kiều Hinh đánh giá Lan Nặc.
Khóe mắt Khương Phàm có chút co rúm, xấu hổ cười cười:
- Tình huống đặc biệt.
- Đây là người thứ mấy?
- Là người đầu tiên, chỉ có một người này.
- Thật? Dáng dấp cũng không tệ lắm đâu.
Dương Biện Chu Thanh Thọ ở phía sau đều suýt chút nữa phát khóc, nữ tử tốt a! Còn có thể cho phép nam tử nhà mình dưỡng nữ nô!
Lý Dần thực sự chịu không được:
- Hai ngươi có thể khắc chế một chút hay không? Ý đồ ngấp nghé sư mẫu của các ngươi quá rõ ràng!
- Cái này gọi thưởng thức!
Chu Thanh Thọ trợn mắt trừng hắn một cái, thầm nói:
- Ta phải mang Na Yêu tới, để nàng ở chung cùng Kiều Hinh nhiều hơn, học tập truyền thống hiền thê một chút.
- Lan Nặc muội muội, muội làm sao thế?
Cửu Thiên Thần Giáo nơi đó, Lan Đạo chú ý tới Lan Nặc có chút vấn đề.
- Không có gì, cơ thể không thoải mái.
Sắc mặt Lan Nặc tái nhợt, trong lòng càng là sợ hãi.
Đây là thế nào?
Là khế ước nhân chủng ảnh hưởng sao?
Rõ ràng nàng đã vượt qua Sinh Tử cảnh, khế ước hẳn là nên biến mất mới đúng.
Chẳng lẽ sớm tại thời điểm Sinh Tử cảnh, khế ước liền phát sinh dị biến?
Nếu dị biến, hẳn là lấy nàng làm chủ đạo mới đúng. Tại sao lại phải nhận Khương Phàm ảnh hưởng?
Lan Đạo trấn an nói:
- Tháng trước ngươi vượt qua Sinh Tử cảnh, thân thể sẽ có chút không thích ứng, đây đều là bình thường.
- Ta không sao.
Lan Nặc cười lớn vài tiếng, lôi kéo bọn người Lan Dận đi đến bên cạnh:
- Khương Phàm đến rồi!
- Ở đâu??
Sắc mặt bọn người Lan Dận bỗng nhiên phát lạnh, đáy mắt lóe ra sát ý.
- Khế ước nhân chủng giữa ta và hắn không có biến mất, rất có thể là đã phát sinh dị biến. Ta không thể đụng vào hắn, nhưng các ngươi có thể tìm cơ hội bắt lấy hắn.
- Khế ước nhân chủng có biện pháp giải trừ không?
- Dị biến liền không thể.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
- Bắt lấy hắn, mang về thần giáo, còn phải nghĩ những cách khác.
Lan Nặc hối tiếc không thôi, lúc trước chỉ muốn khống chế Khương Phàm, không nghĩ tới lại xuất hiện ngoài ý muốn như thế này.
Không thể nào giải trừ khế ước, mang ý nghĩa nàng và Khương Phàm sẽ có liên lụy cả đời.
- Khương Phàm? Ngươi dám tới đây!
Một tiếng tức giận thét lên đột nhiên vang vọng không trung, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Khương Phàm không cần nhìn, nghe giọng thôi đã liền biết là người nào.
Tiêu Lạc Lê, công chúa hoàng triều, đúng là âm hồn bất tán.
- Đừng giả bộ, ta nhận ra ngươi đã đến! Chính là ngươi, tên mang mặt nạ kia!
Tiêu Lạc Lê cưỡi Thương Thiên Tước, nhìn hằm hằm Khương Phàm ở đằng xa.
Thời điểm tin tức Khương Phàm truyền đến ngoài cửa thành, nàng đã lập tức đi tìm kiếm Khương Phàm. Mặc dù mang theo mặt nạ, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra.
- Khương Phàm? Cái tên Khương Phàm của Sí Thiên giới kia sao?
- Hắn lại tới Thượng Thương cổ thành thật sao?
- Chỉ sợ đây là Luyện Đan sư xao động nhất trên đời, những Luyện Đan sư khác đều an tĩnh tu luyện, hắn lại là đi náo nhiệt khắp nơi.
- Hắn đắc tội rất nhiều hoàng tộc hoàng đạo, lại còn dám đến nơi này, chịu chết sao?
Đám người bạo động, đều muốn nhìn kẻ nào là tên Luyện Đan sư điên trong truyền thuyết.
- Khương Phàm!!
Chí Tôn Kim Thành, Cổ Hoa hoàng thành, Vạn Đạo Thần Giáo, số lượng lớn ánh mắt đều hướng về phía Khương Phàm.
- Chúng ta còn không có tìm hắn, vậy mà hắn lại tự đưa mình tới.
Bọn người Tần Ngao Thương của Tru Thiên Thần Điện mắt lộ ra tinh quang, hạt giống còn trên tay Khương Phàm.
- Chàng trêu đến kẻ địch hơi nhiều nhỉ.
Kiều Hinh chú ý tới rất nhiều ánh mắt đằng đằng sát khí.
- Có nàng ở đây, ta không sợ.
Khương Phàm đã đến Niết Bàn cảnh, tại Thượng Thương cổ thành này ai hắn cũng không sợ, trừ phi vị Bán Thánh Thánh Nhân nào đó không sợ chết xông tới.
- Hì hì, thiếp sẽ bảo vệ chàng. Tiểu Nghị Nhi.
Kiều Hinh bỗng nhiên vỗ vỗ bả vai Khương Phàm, hoạt bát cười.
Điêu Lãnh Phong cách đó không quát tháo Khương Phàm:
- Chúng ta cùng Sí Thiên giới có giao dịch, ngươi ở lại nơi đó, có thể sống, ngươi rời khỏi nơi đó, sống chết đều có chúng ta đến định! Ngươi, hôm nay chết chắc!
Khương Phàm lườm hắn một hồi, cười ha ha, đi đến trên một tảng đá lớn trước mặt:
- Ta đang đứng ở đây, ai muốn lấy tính mạng của ta?
- Hoa...
Đám người bạo động, cực kỳ ngang tàng, đây là muốn cứng rắn sao!
Điêu Lãnh Phong tức giận cười:
- Ngươi coi nơi này là Sí Thiên giới sao? Bắt lại cho ta!
- Ranh con, Thượng Thương cổ thành không phải là nơi ngươi có thể phách lối.
Một tên nam tử khô gầy đạp không bay lên trời, vung ra một cái bảo bình đen kịt.
Bảo bình oanh minh, giống như bảo tháp, phun ra đất khô cằn đầy trời, đón gió gào thét, trải rộng ra hàng trăm hàng ngàn mét, bao phủ tới Khương Phàm.
- Đây là Hóa Sinh Ma Bình? Bọn hắn lại dùng loại đồ ác độc này tại hạ giới!