Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1871 Phong mang chỉ, Đại Diễn thánh địa (4)

Gai độc sắc nhọn xuyên qua đầu.

Lữ Lương Nhân mất mạng tại chỗ.

Lục trưởng lão khẽ nhíu mày, tuổi còn nhỏ, ngược lại là có khí phách!

Sắc mặt Nhị trưởng lão âm trầm xuống, không phải trách Lục trưởng lão, mà là tên đệ tử này lại có thể chống đỡ được mười tám lần tra tấn, còn liều chết không nói, cuối cùng thà rằng tự sát, cũng không để lộ nửa điểm tin tức.

Cái này mang ý nghĩa khẳng định nữ nhi của Tô Thiên Sóc có bí mật lớn!

Nhị trưởng lão tự mình phân phó ở hai bên:

- Tiếp tục bắt cho ta! Bắt một đệ tử càng có thân phận hơn!!

Sau đó không lâu, đệ tử ra ngoài đi săn liên tiếp kéo về hai tên khác.

Nhưng bọn hắn chỉ biết là tên Tô Niệm, cùng chuyện trên trời rơi xuống dị tượng, những tình hình khác cũng không hiểu rõ.

- Đây là Thẩm Minh Thu, cháu trai của Đại Diễn túc lão, nhân vật số hai trọng điểm bồi dưỡng đời mới!

Một đám đệ tử thần giáo mặc y phục tả tơi trở về, trong tay kéo lấy một người đầy máu bị xiềng xích quấn quanh, khó nén tức giận mà ném tới trước mặt trưởng lão.

Lục trưởng lão hồ nghi nhìn bọn hắn, làm đệ tử trực hệ của nội tông thần giáo, địa vị so ra có thể vượt qua trưởng lão ngoại tông, thực lực càng là cường hãn, bắt một đệ tử thánh địa mà còn quá chật vật.

- Linh văn của hắn là Thiểm Linh, có thể dịch chuyển vài trăm mét!

Các đệ tử dẫn đội xấu hổ càng tức giận, không chỉ suýt chút thả hắn chạy, còn hi sinh hai đệ tử.

- Thiểm Linh?

Lục trưởng lão đưa tay nhấc lên rễ già tráng kiện, mở rộng ra sợi rễ dày đặc, quấn quanh Thẩm Minh Thu đang hôn mê.

Thẩm Minh Thu mơ màng tỉnh lại, mệt mỏi giương mắt lên, tiếp theo lại trừng trừng hai mắt, kích hoạt linh văn liền muốn chạy trốn, lại bị sợi rễ kéo chặt lấy.

- Các ngươi là ai! Nơi này là Đại Diễn thánh địa, là lãnh địa của tôn chủ thánh địa Tây Bộ, các ngươi chán sống sao?

Thẩm Minh Thu giãy dụa kịch liệt, nhưng sợi rễ còn cứng cỏi hơn sắt thép, càng giãy dụa càng bị chặt buộc, cuối cùng hoàn toàn không động đậy được.

Lục trưởng lão lạnh lùng nói:

- Nơi đó còn có ba người, ngươi biết không?

Thẩm Minh Thu bị quấn đến đau đớn, không thở nổi, thế nhưng sau khi nhìn thấy các thi thể rách rưới kia, sắc mặt hắn lại hơi biến đổi, hắn dùng sức nhắm hai mắt lại:

- Vương Liệt? Ngọc nhi... Lữ Lương Nhân?? Bọn súc sinh các ngươi, các ngươi đang chơi cái gì!

Lục trưởng lão lạnh lùng nói:

- Chúng ta là Vạn Đạo Thần Giáo, là đến vì Tô Niệm!

Thẩm Minh Thu đang tức giận gào thét lại bất chợt im bặt, sắc mặt càng tái nhợt.

Vạn Đạo Thần Giáo?

Chẳng lẽ, bọn hắn biết thân phận Tô Niệm?

Lúc này đến bắt Tô Niệm, là muốn dụ bắt Khương Phàm sao?

Lục trưởng lão nói:

- Chúng ta có mấy vấn đề muốn hỏi, ngươi cũng có thể không trả lời, nhưng chúng ta sẽ tiếp tục bắt người khác tới hỏi, bắt cho đến khi hài lòng mới thôi. Ngươi hiểu ý của ta không? Hôm nay Đại Diễn thánh chết bao nhiêu người, là nhìn ngươi trả lời như thế nào.

Thẩm Minh Thu lắc lư ánh mắt, gian nan nuốt một ngụm nước bọt:

- Tô Niệm nàng vẫn còn rất nhỏ, các ngươi tìm nàng làm gì?

- Ngươi không có tư cách hỏi lại, chỉ cần trả lời vấn đề của chúng ta. Vào cái ngày Tô Niệm sinh ra ấy, Đại Diễn sơn mạch đã từng có dị tượng từ trên trời rơi xuống, biết nguyên nhân không?

- Ta chỉ là một đệ tử bình thường, ta không biết nguyên nhân.

- Ngươi tốt nhất nên biết chút ít bí mật, nếu không ta phải giết ngươi, lại bắt những người khác!

- Loại chuyện dị tượng từ trên trời rơi xuống này thật sự không phải là thứ mà thế lực cấp thánh địa chúng ta có thể tra rõ ràng.

- Vấn đề kế tiếp, linh văn của Tô Niệm là cái gì?

- Ngự Thú linh văn.

- Phẩm cấp gì?

- Ta không biết.

- Không biết??

Nhị trưởng lão ở bên cạnh trực tiếp lệnh Lục trưởng lão:

- Giết, chờ tìm kẻ tiếp theo!

- Chờ một chút!! Ta thật không biết, ngươi giết tất cả mọi người lịch luyện ở bên ngoài thánh địa, cũng không người nào biết! Tuy nhiên...

- Tuy nhiên cái gì?

Nhị trưởng lão đưa tay, ngăn Lục trưởng lão.

Thẩm Minh Thu nhanh quay ngược tâm tư trở lại, rất nhanh đã phát hiện vấn đề, Vạn Đạo Thần Giáo lại đang săn bắt đệ tử ở bên ngoài, không phải đi thẳng đến trong thánh địa điều tra, rất có thể chỉ là hoài nghi thân phận Tô Niệm, còn không có hoàn toàn xác định.

Không sai, khẳng định là như thế này!

Lục trưởng lão lạnh lùng nói:

- Tiếp tục, chúng ta đang chờ.

Thẩm Minh Thu đột nhiên nghĩ đến một chủ ý, cắn răng:

- Nếu như ta đều nói, các ngươi thật không còn bắt những người khác?

Nhị trưởng lão tự mình bảo đảm nói:

- Chúng ta chỉ là đến điều tra tình huống, sau khi được xác nhận, liền sẽ rời khỏi.

Thẩm Minh Thu toát ra vẻ mặt đau đớn:

- Ta... Ta nói... Tô Niệm là Thiên phẩm linh văn! Nhưng cụ thể là cái gì, ta không biết, cũng không có mấy người biết.

- Tại sao muốn giữ bí mật??

- Đương nhiên muốn giữ bí mật! Đây chính là Thiên phẩm linh văn, bên ngoài liên minh Thánh Địa chưa từng có xuất hiện qua, chúng ta đương nhiên muốn giữ bí mật!

- Tô Niệm mấy năm gần đây mới thức tỉnh linh văn, hay trước đó đoán được là Thiên phẩm rồi?

- Vừa ra đời liền rơi xuống dị tượng, được các lão tổ tông bảo vệ trọng điểm điều dưỡng, cho nên rất ít lộ diện trong thánh địa, sau khi xác định linh văn đã trực tiếp ẩn nấp rồi, không cho phép tiếp xúc cùng bất cứ kẻ nào.

- Giấu đi?

- Muốn bí mật bồi dưỡng. Thánh địa chưa bao giờ từng sinh ra Thiên phẩm, không có kinh nghiệm bồi dưỡng, cũng lo lắng bị thế lực khác biết sau đó lại tới hãm hại, cho nên Thánh Chủ quyết định, do các túc lão quy ẩn liên thủ bồi dưỡng. Nhưng không được ở trong thánh địa, mà giấu đi ra một nơi nào đó ở bên ngoài, muốn chờ nàng vượt qua Sinh Tử cảnh sau đó lại công bố thiên hạ.

- Giấu đi đâu rồi?

Nhị trưởng lão cùng Lục trưởng lão cũng hơi nhíu mày, chỉ bởi vì là Thiên phẩm linh văn sao?

Không phải bởi vì thân phận đặc thù??

- Không phải các ngươi nói chỉ là điều tra sao?

Thẩm Minh Thu ra vẻ cảnh giác nhìn bọn hắn chằm chằm.

- Chúng ta hỏi, ngươi trả lời!

Ánh mắt Nhị trưởng lão run lên, tràn ngập áp bách cường đại.

Thẩm Minh Thu ra vẻ hốt hoảng hô:

- Có phải các ngươi muốn bắt Tô Niệm hay không?? Ta không thể nào nói cho các ngươi biết, nếu không ta chính là tội nhân của Đại Diễn thánh địa.

- Ngươi không có lựa chọn nào khác, nói!

- Tô Niệm là Thiên phẩm linh văn đầu tiên của Đại Diễn thánh địa, là hi vọng cùng kiêu ngạo của thánh địa, càng là bảo bối của Thánh Chủ, ta tuyệt đối không thể... A...

Bên trong rễ già đột nhiên mọc ra gai độc, đâm xuyên qua người Thẩm Minh Thu.
Chương 1872 Tuyệt vọng

Thẩm Minh Thu kêu gào thảm thiết, thân thể run rẩy kịch liệt.

Nọc độc lan tràn khắp cơ thể, mạch máu vỡ nát, da thịt hư thối.

Khi độc tố lan tràn đến đầu, loại đau đớn như bị hàng vạn con kiến gặm ăn kia trong nháy mắt đã để đau đớn thăng cấp.

Con mắt của Thẩm Minh Thu vỡ nát, thất khiếu rướm máu, huyết nhục tróc ra từng mảng lớn, sống không bằng chết!

- A a... Ta nói... Ta nói...

Sau khi Thẩm Minh Thu bị hành hạ lặp đi lặp lại chín lần, rốt cuộc cũng muốn hỏng mất.

- Tô Niệm giấu ở nơi nào?!!

Lục trưởng lão tản ra gai độc, khống chế sợi rễ quấn chặt Thẩm Minh Thu.

- Ta... Ta chỉ biết đại khái vị trí...

Thẩm Minh Thu rẩy, ý thức hôn mê, lần đầu tiên đã hiểu cái gì gọi là sống không bằng chết.

- Nói!!

- Vị trí thật rất bí ẩn, trừ hai phu thê Thánh Chủ, chính là những túc lão quy ẩn kia biết. Đa số người trong thánh địa, cũng đều cho rằng nàng còn sinh hoạt trên ngọn núi tổ địa kia.

- Làm sao ngươi biết được?

- Trước đó... Tô Niệm được những túc lão quy ẩn kia chiếu cố, đại công tử ngẫu nhiên còn có thể đi gặp vài lần, cũng vô cùng yêu thương muội muội đáng yêu kia của hắn. Thế nhưng... Từ sau khi Tô Niệm thức tỉnh linh văn liền biến mất từ nơi đó. Đại công tử đến chỗ Thánh Chủ náo loạn rất nhiều lần, mới biết được Tô Niệm đã bị chuyển dời đến bên ngoài. Lúc ấy Đại công tử còn phàn nàn cùng ta, nói đã chuẩn bị quà sinh thần cho Tô Niệm, nhưng không có cơ hội đưa, còn nói từ nhỏ Tô Niệm đã giống như bị giam ở trong lồng, rất đáng thương. Ta... Ta liền xung phong nhận việc... Thay đại công tử điều tra.

Nhị trưởng lão cùng Lục trưởng lão có chút nhíu mày, ngay cả nhi tử cũng đều muốn giữ bí mật?

Cái biện pháp này có phải quá mức hay không!

Chẳng lẽ, Đại Diễn Thánh Chủ biết thân phận Tô Niệm? Hoặc là Tô Niệm vụng trộm nói cho bọn hắn, cho nên bị bí mật bảo vệ!

- Cất ở đâu?

- Ta vụng trộm theo dõi thật nhiều lần, mới phát hiện ra được, nhưng vừa tới nơi đó liền bị Yêu thú trấn thủ phát hiện, vì thế còn bị trách phạt đóng chặt ba tháng.

Mặt mũi Thẩm Minh Thu tràn đầy máu tươi, mệt mỏi nói, kịch liệt ho khan vài tiếng, vội vàng nói:

- Ta đều nói cho các ngươi những gì mà ta biết, các ngươi có thể giết ta, nhưng đừng lại sát hại đệ tử khác. Ta dám cam đoan, coi như các ngươi giết sạch những đệ tử phía ngoài kia, cũng tra không được tình huống kỹ lưỡng hơn so với ta.

Lục trưởng lão hỏi:

- Đều có ai bồi tiếp giấu Tô Niệm đi?

- Chính là những túc lão quy ẩn kia.

- Nơi đó có cấm chế không?

- Ta không biết, lúc ấy ta còn chưa tới nơi đó liền bị phát hiện.

- Ngươi còn nhớ rõ là nơi không?

- Đó là chuyện ba năm trước đây, là thời điểm sinh nhật tròn mười tuổi của Niệm nhi, có khả năng bọn họ lại đổi chỗ.

- Dẫn đường!

- Ta chỉ cho các ngươi, chính các ngươi đi. Ta... Ta chỉ cầu được chết...

- Ngươi không được chọn!!

- Giết ta đi!! Ta nói những lời này, đã là phản bội thánh địa, ta không thể nào lại dẫn các ngươi đi.

- Dẫn đường!!

Lục trưởng lão khống chế sợi rễ, quấn Thẩm Minh Thu thành cái bánh chưng, ném tới trước mặt.

- Giết ta đi, ta không thể nào mang các ngươi đi qua, van cầu các ngươi...

Thẩm Minh Thu cố ý cầu khẩn, nhưng trong lòng lại thoáng thở phào, bị lừa rồi!!

Bọn ngu xuẩn này bị lừa rồi!!

- Chờ một chút!!

Nhị trưởng lão đột nhiên gọi lại.

Thẩm Minh Thu trong lòng lộp bộp dưới, phát hiện vấn đề??

Nhị trưởng lão phân phó nói:

- Lại tra tấn hắn ba mươi lần, một lần nữa thẩm vấn, xác định hắn không có nói dối. Thông báo tiếp các đệ tử, toàn bộ rút về.

- Ba mươi lần? Không được!! Không...

Thẩm Minh Thu giãy dụa kịch liệt, thật không nguyện ý lại tiếp nhận loại đau đớn sống không bằng chết kia, mà... Ba mươi lần, nếu quả như thật sự hỏng mất mà nói nhầm thì sao?

- Lần đầu tiên! Ta thay ngươi đếm!

Lục trưởng lão khống chế gai độc đâm xuyên vào cơ thể Thẩm Minh Thu.

- A!!

Tiếng Thẩm Minh Thu kêu gào thê lương vang vọng trên đỉnh núi, da thịt thối rữa, xương cốt hoá mềm, hắn trừng trừng hai mắt, toàn thân co rút, run rẩy, rất nhanh ngay cả yết hầu cũng bắt đầu hư thối.

Hắn nhận lấy đau đớn thảm liệt, hận không thể xé nát mình.

Trong vài phút ngắn ngủi, trong ý thức sụp đổ của Thẩm Minh Thu chỉ còn lại có khát vọng đối với cái chết. Sau đó... những tia sáng màu xanh lại bao phủ Thẩm Minh Thu, điều trị thương thế, khép lại máu thịt cho hắn.

Thẩm Minh Thu vừa mới thức tỉnh, ngay sau đó lại bị gai độc lần nữa đâm xuyên thân thể, đau đớn... Tiếp tục...

Lục trưởng lão hành hạ Thẩm Minh Thu trọn vẹn hai canh giờ, chờ đến lúc buông ra, ý thức Thẩm Minh Thu đã hoảng hốt, ánh mắt tan rã, giống như là thể xác không có linh hồn.

Nhị trưởng lão ở bên cạnh lạnh lùng phân phó:

- Hỏi!!

Lục trưởng lão ngồi xổm ở trước mặt Thẩm Minh Thu:

- Nữ nhi Tô Thiên Sóc tên là gì?

Ánh mắt Thẩm Minh Thu trở nên đờ đẫn, mập mờ nói nhỏ:

- Tô... Niệm...

- Tô Niệm là linh văn gì?

- Linh văn... Linh văn...

- Tô Niệm, là linh văn gì.

Đáy mắt Thẩm Minh Thu trống rỗng, thoáng hiện lên tia sáng yếu ớt:

- Không biết...

Sau khi Lục trưởng lão cẩn thận hỏi thăm, liền đứng dậy gật đầu với Nhị trưởng lão:

- Không có vấn đề, đều trả lời như trước đó.

Sau khi các đệ tử thần giáo lần lượt rút đi, Thẩm Minh Thu đã dẫn đường xâm nhập rừng rậm.

Thẩm Minh Thu mang theo bọn hắn chạy tới Đại Diễn thánh địa.

Hơn một trăm vị đệ tử nội tông Thần giáo phân tán ở xung quanh, trải rộng ra hơn mười dặm, chuẩn bị thanh lý đặc thù Yêu thú cùng đệ tử thánh địa đang lịch luyện.

Một tiếng tiếng gáy to rõ vang tận mây xanh.

Là một con Bằng Điểu màu vàng, giương cánh trăm mét, sáng chói loá mắt, bằng tốc độ kinh người lướt qua khung trời.

- Kim Bằng??

Bọn người Nhị trưởng lão nhanh chóng dừng lại, cẩn thận trốn ở trong rừng rậm.

- Đại công tử...

Thẩm Minh Thu mệt mỏi giương mắt lên, nhìn phiến kim quang biến mất rất nhanh trong tầng mây kia, vẻ mặt ảm đạm.

- Đó là Tô Triệt sao?

Lục trưởng lão cảm thấy thật đáng tiếc, nếu như có thể trực tiếp bắt lấy Tô Triệt, nhất định có thể ép hỏi càng nhiều chi tiết.

Đáng tiếc, tọa kỵ của Tô Triệt là Kim Bằng, tốc độ quá nhanh.

- Đi mau, dẫn đường.

Nhị trưởng lão lạnh lùng thúc giục.

Thẩm Minh Thu suy yếu ho khan, chỉ chỉ phía trước:

- Tiếp tục đi đến phía trước, nơi ẩn thân cách Đại Diễn thánh địa không xa, năm mươi, sáu mươi dặm mà thôi. Các ngươi coi chừng, không được kinh động người khác.

- Ngươi còn có tâm tư quan tâm chúng ta?

Có đệ tử thần giáo ở phía sau hừ lạnh.
Chương 1873 Đột nhiên có chuyện

- Ta là quan tâm đệ tử thánh địa, không được kinh động quá nhiều người, liền sẽ không sát hại quá nhiều người, các ngươi muốn mang Tô Niệm đi, liền mang đi đi, chỉ cần không hủy thánh địa. Đây là yêu cầu duy nhất bây giờ của ta.

Thẩm Minh Thu suy yếu nói nhỏ, thân thể đau nhức kịch liệt khó nhịn, nếu như không phải sợi rễ nhấc lên khí tức sinh mệnh, tại tư dưỡng thân thể, hắn khả năng đã không chịu nổi.

Thần giáo đội ngũ lén lút đi trong rừng cây rậm rạp, cẩn thận càng cảnh giác.

- Còn chưa tới sao?

- Hướng phía trước...

- Còn xa hơn nữa?

- Tiếp tục...

- Rốt cuộc ngươi có nhớ hay không!

- Ta có ấn tượng... Ta hết sức...

- Vị trí đại khái?

- Đến nơi đó, ta liền biết. Ba giờ sau, Thẩm Minh Thu đưa tay ra hiệu bọn hắn dừng lại.

- Ta nhớ được ngọn núi này. Nơi Tô Niệm ẩn thân hẳn là ngay ở phía trước.

Thẩm Minh Thu mệt mỏi ngẩng đầu, nhìn qua phía trước một ngọn núi cao hiểm trở, chợt nhìn như Hắc Ưng giương cánh bay qua, quan sát rừng rậm, vô cùng có cảm giác áp bách.

- Ngươi dám giở trò xảo trá, chúng ta sẽ trực tiếp đồ sát Đại Diễn thánh địa, không để một người nào còn sống!

Lục trưởng lão khống chế sợi rễ, quấn chặt Thẩm Minh Thu đến mức hắn không thể động đậy, ra hiệu các đệ tử xung quanh giữ vững tinh thần.

- Ta không giở trò gian, chỉ cầu chết thống khoái. Ngươi là trưởng lão thần giáo, giữ chữ tín, đợi đến nơi, trước hết hãy giết ta. Ta không muốn nhìn thấy các ngươi đồ sát túc lão thánh địa, ta càng không muốn nghe được bọn hắn chửi mắng ta.

- Đừng nói nhảm, cẩn thận tìm! Xác định vị trí Cho ta!

- Hướng phía trước... Hướng phía trước...

Thẩm Minh Thu mệt mỏi quan sát đến xung quanh, khóe mắt quét nhìn lại Đại Diễn thánh địa ở hơn năm mươi dặm bên ngoài.

Năm mươi dặm!

Đối với hắn trước đó mà nói, cũng không tính là khoảng cách. Nhưng đối với hắn bây giờ mà nói, lại là xa không thể chạm, khó mà vượt qua.

Thẩm Minh Thu biết, hắn không trở về được.

Thẩm Minh Thu cũng biết, hắn phải chết.

Mặc kệ hắn làm cái gì, nói cái gì, ngay thời khắc mà hắn bị nắm lại này, vận mệnh sau cùng của hắn đã định.

Thẩm Minh Thu đã từng có nguyện vọng là làm túc lão Đại Diễn thánh địa, mời chào đệ tử, bồi dưỡng người mới, phát tán lực ảnh hưởng của thánh địa. Lại về sau, khi thân phận của Khương Phàm tuyên cáo thiên hạ, thân phận bí ẩn mà phi phàm của Tô Niệm, hắn hùng tâm bừng bừng muốn một phen xông ra thành tựu không giống với lúc trước.

Thế nhưng, mộng tưởng tươi đẹp, cầu nguyện của tương lai, lại còn không đợi bắt đầu đã liền bị chết yểu.

Hắn, không cam tâm!

Thật sự không cam tâm!!

Hắn, chưa từng nghĩ tới sinh mệnh kiêu ngạo của mình lại có thể kết thúc chật vật như vậy.

Nhưng... Hắn, phải chết!!

Chết ở ngoài Đại Diễn thánh địa, chết trước khi bắt đầu mộng tưởng.

Giờ khắc này, khóe mắt đang quét nhìn của Thẩm Minh Thu lại chảy xuống nước mắt.

Khóc??

Hắn phách lối, hắn kiêu ngạo, hắn thậm chí không coi ai ra gì, nhưng hắn chưa bao giờ khóc qua.

Nhưng ở giờ khắc này, hắn khóc, hắn thật không muốn chết.

- Phía trước là được, đều xốc lại tinh thần cho ta.

Nhị trưởng lão không có chú ý tới Thẩm Minh Thu có vấn đề, tự mình đi ở phía trước, cảnh giác khả năng nguy hiểm ẩn núp xung quanh.

Lục trưởng lão theo sát ở phía sau, kích hoạt linh văn cảnh giác trong rừng rậm, cảnh giác các loại pháp trận bảo vệ.

Số lượng lớn đệ tử sẵn sàng chiến đấu, tùy thời chuẩn bị xử lý nguy hiểm.

Bọn hắn cẩn thận từng li từng tí vòng qua hùng ưng giống như núi lớn, phía trước là một tòa u cốc yên lặng.

Lục trưởng lão khẽ nhíu mày:

- Là ở đó?

- Chính là chỗ đó.

- Nào có người đóng giữ?

- Trong sơn cốc có rất nhiều thanh mộc tý, tính cảnh giác của bọn chúng rất mạnh.

- Ta giống như không có cảm nhận được năng lượng pháp trận.

- Ngươi lại điều tra thêm, cẩn thận điều tra thêm...

Lục trưởng lão đặt hai tay tại mặt đất, dò xét thanh mộc chuột cùng pháp trận mai phục bên trong địa tầng. Nhưng... Nơi nào có thanh mộc tý?

Nơi nào có pháp trận?

Không có!

Thật sự là ta tra không được sao?

Chỉ là thánh địa mà thôi, lại có thể có pháp trận mạnh bao nhiêu.

Lục trưởng lão nhíu mày, nhìn về hướng Thẩm Minh Thu, lại ngoài ý muốn phát hiện Thẩm Minh Thu lại quay đầu, nhìn hùng ưng giống như đỉnh núi giương cánh ở phía sau.

Nhị trưởng lão đồng thời cảnh giác:

- Ngươi đang nhìn cái gì?

Thẩm Minh Thu đối với đỉnh núi đau thương cười một tiếng:

- Chạy!

Ầm ầm!!

Đỉnh núi đột nhiên sụp đổ, không có dấu hiệu nào, lại loạn thạch tung bay.

Một đầu tượng đá giống như cự ưng đột nhiên xuất hiện, giương cánh kích thiên, phát ra đinh tai nhức óc tiếng gáy to.

Tiếng rống như sấm, âm thanh động Cửu Thiên. Kinh khủng sóng âm như giang hà triều dâng, cuồn cuộn tầng mây.

Trăm dặm tầng mây đều chôn vùi.

Chấn Thiên Ưng!

Đại Diễn thánh địa bên ngoài năm mươi dặm chỗ, ẩn núp lính gác.

Nhị trưởng lão và đám người bỗng nhiên biến sắc, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Hống hống hống...

Chấn Thiên Ưng hét lớn không dứt, tiếng như lôi đình, gấp rút hỗn loạn.

- Giết nó!

Một vị đệ tử thần giáo lập tức bay lên không, trong tay cự kiếm chỉ lên trời một kích, kiếm mang sáng chói giống như cầu vồng xâu trời, đâm thẳng tới phía trên vạn mét.

- Dừng tay, đó là Chấn Thiên Ưng! Chết chính là bạo tạc!

Nhị trưởng lão kêu lên đầy sợ hãi, muốn ngăn cản, nhưng lại không còn kịp.

Kiếm mang xé rách không gian, nháy mắt đã chém đầu Chấn Thiên Ưng, nhưng, Chấn Thiên Ưng vừa chết, trong chốc lát nó đã trực tiếp nổ tung, phát ra tiếng vang quái dị giống như thiên băng địa liệt, chấn vỡ dãy núi, vạn thú gào thét, càng chấn động không gian, truyền khắp mấy trăm dặm.

Phạm vi vài trăm dặm sơn hà đều yên lặng, bất luận là sơn lĩnh rừng già, hay là Đại Diễn thánh địa, bất luận là Yêu thú, hay là con người, ánh mắt đều đồng loạt nhìn phía tiếng nổ mạnh truyền đến trong tai mình.

Rất nhiều người rõ ràng sửng sốt một chút, nhưng cũng rất nhanh đã bừng tỉnh.

Chấn Thiên Ưng cảnh cáo, nhất định là đã gặp phải nguy hiểm.

Nguy hiểm?

Ở đâu ra nguy hiểm?

Ai sẽ uy hiếp Đại Diễn thánh địa ngay lúc này?

Hiện nay toàn bộ thánh địa Thương Huyền đã tập kết tổ sơn Trung Ương, thánh địa uy danh chính là thịnh nhất thời điểm, dân chúng Cung ánh sáng giống như là mặt trời giống như rọi khắp nơi Trung Vực.

Ngay cả Vô Hồi thánh địa đã từng tiếp nhận qua Khương Phàm, đều không có ai dám dây vào, chính là nhiếp tại uy danh tổ sơn.

- Xảy ra chuyện gì?

Lưu thủ sâu trong thánh địa chính là các túc lão quy ẩn, bọn hắn liên tiếp xuất hiện, ngắm nhìn phương hướng tây bắc.

Tô Triệt vừa mới trở về cũng cưỡi Kim Bằng bay lên không, ngóng nhìn về phía Tây Bắc.
Chương 1874 Lấy cái chết cảnh báo

Nhưng, nơi đó lại an tĩnh, không còn có bất cứ động tĩnh gì, càng không có nhìn thấy tung tích Chấn Thiên Ưng.

- Toàn thể đề phòng, mở ra pháp trận!

Tô Triệt quả quyết ra lệnh, mặc kệ là tình huống như thế nào, trước tiên phải mở ra pháp trận lại nói.

Các đệ tử lưu thủ trong thánh địa nhao nhao hành động, trong thời gian ngắn nhất tràn ngập đến các tế đàn, chống lên bảo vệ pháp trận.

Bên ngoài hơn năm mươi dặm!

- Ngươi cũng dám gạt chúng ta?

Lục trưởng lão giận dữ, khống chế sợi rễ ghìm chết Thẩm Minh Thu.

Răng rắc...

Thân hình gầy gò của Thẩm Minh Thu giòn vang thảm liệt, thay đổi hoàn toàn hình dạng.

Con ngươi hắn tan rã, biến mất tia sáng sau cùng, trên mặt mang theo nước mắt, khóe miệng lại mang theo tự giễu không cam lòng.

- Tên hỗn đản đáng chết! Tất cả những gì hắn nói đều là lời nói dối! Là đang dẫn chúng ta tới, đưa ra cảnh cáo cho Đại Diễn thánh địa!

Lục trưởng lão ném thi thể Thẩm Minh Thu tới trước mặt, một chân đạp nát đầu của hắn.

Rõ ràng đã rất cẩn thận, lại còn là bị một tên ranh con tính kế cho.

- Rút lui sao?

Các đệ tử thần giáo tản mát ở xung quanh liên tiếp tụ tới, sẵn sàng trận địa đón quân địch.

Lục trưởng lão đối với Nhị trưởng lão nói:

- Đại Diễn thánh địa bây giờ đề phòng, chúng ta vẫn rời khỏi nơi này trước, bàn bạc kỹ hơn.

Nhị trưởng lão cau mày:

- Mặc dù Thẩm Minh Thu không nói thật, nhưng Tô Niệm bị che giấu hẳn là thật.

- Nhưng chúng ta còn không thể xác định Đại Diễn thánh địa che giấu Tô Niệm là xuất phát từ bảo vệ, hay là bởi vì thân phận. Không thể xác định, chúng ta không thể mạo phạm Đại Diễn thánh địa.

- Nếu đã che giấu rồi, muốn điều tra chân tướng, cũng chỉ có thể tìm Tô Thiên Sóc, hoặc là những túc lão kia đến hỏi thăm.

- Ý của ngài là...

- Muốn tra Tô Niệm, phải bắt bọn hắn, muốn bắt bọn hắn liền phải đến thánh địa. Nếu không, chúng ta chỉ có thể ở bên ngoài suy đoán, vĩnh viễn tra không được chân tướng.

Nhị trưởng lão nói xong, trầm mặc một lát, gương mặt già nua hiện ra sự hung ác:

- Chế tạo thú triều, bao phủ Đại Diễn thánh địa! Chúng ta không chủ động xuất hiện, nhưng mấy thú triều công phá bình chướng, ngươi thừa cơ xuất kích từ dưới đất, bắt sống mấy túc lão.

Lục trưởng lão liên tục chần chờ, lại chậm rãi gật đầu:

- Đại Diễn thánh địa khống chế Đại Diễn sơn mạch, muốn chế tạo thú triều trùng kích nơi đó, nhất định phải bắt số lượng lớn Lãnh Chúa cấp Yêu thú, chế tạo đầy đủ khủng hoảng hỗn loạn.

Nhị trưởng lão tiếp tục an bài:

- Chuyện bắt Yêu thú giao cho ta, ngươi khống chế phương hướng thú triều, lại thừa dịp loạn bắt túc lão. Trình Bất Hữu, Vương Viễn, các ngươi hóa thân Yêu thú, thừa dịp tìm nữ tử của Tô Thiên Sóc, nếu như nàng ở thánh địa, các ngươi nhất định phải bắt lấy cho ta!

Hai đệ tử thú văn cung kính lĩnh mệnh, một người là Thị Huyết Cuồng Sư, một người là Thanh Âm Huyết Bức.

Đại Diễn thánh địa đề phòng toàn diện, các đệ tử và trưởng lão chăm chú duy trì pháp trận, nhưng, chờ lại chờ, phương hướng tây bắc từ đầu đến cuối vẫn không còn lại xuất hiện vấn đề gì nữa, thật giống như cái gì cũng đều không có phát sinh.

Sau đó không lâu, các đệ tử lịch luyện trong rừng rậm ở bên ngoài cũng đều lục tục trở về thánh địa.

Nhưng...

- Lữ Lương Nhân không có trở về?

- Thẩm Minh Thu cũng không có trở về!

- Ngọc nhi đâu? Còn có Vương Liệt.

Bọn hắn đợi nửa ngày, đều không có đợi được Thẩm Minh Thu và mấy vị đệ tử quan trọng.

Tô Triệt có một dự cảm không tốt, nhưng thực sự vẫn không thể nghĩ ra, sẽ có người nào tới mạo phạm bọn hắn.

Thanh danh của Đại Diễn thánh địa trong tất cả thánh địa đều là tốt nhất, cơ hồ không có kẻ thù gì, mà toàn bộ cường giả thánh địa cao tầng nhất Thương Huyền đã tập kết đến tổ sơn, uy thế khủng bố của Thương Sinh Cung đủ để cho bất kỳ thế lực nào cũng phải kiêng kị, ai sẽ tới đây mạo phạm?

Nơi này lại có cái gì đáng để mạo phạm!

Mẫu thân của Tô Triệt, Lâm Ngữ Linh đi đến bên cạnh Tô Triệt:

- Không nên gấp gáp, Minh Thu bọn hắn khả năng là cách khá xa, không nghe thấy Chấn Thiên Ưng cảnh huấn.

Tô Triệt nghiêm trọng lắc đầu:

- Không thể nào! Hôm qua ta còn gặp qua Ngọc nhi ở gần đó.

- Tại vị trí nào?

- Cách nơi này nhiều nhất hai trăm dặm, còn nói muốn chuẩn bị trở về bế quan.

- Con đã sắp xếp người đến Chấn Thiên Ưng nơi đó tra xét à.

- Nhi tử vừa mới phái người đi.

Tô Triệt rất cảnh giác, trước khi đi phụ thân đã giao thánh địa cho hắn, để hắn toàn quyền phụ trách cân đối.

Mặc dù hắn cảm giác trách nhiệm trọng đại sâu sắc, nhưng thật không nghĩ tới sẽ có người nào tới đây mạo phạm, cũng không nghĩ ra sẽ có người nào tới.

Đại Diễn thánh địa ngoại trừ Niệm nhi ra, thật không có gì đáng để cảnh giác.

Chờ chút! Niệm nhi??

Lông mày Tô Triệt dần dần nhăn lại, lại lắc đầu, từ khi Niệm nhi sinh ra đến nay đã liền bắt đầu tận lực giữ một khoảng cách cùng bọn hắn, cực ít lộ diện trong thánh địa. Ngay cả rất nhiều người trong thánh địa cũng đều muốn lãng quên nàng, chớ nói chi là bên ngoài.

- Con đã nghĩ đến cái gì rồi?

Lâm Ngữ Linh đoan trang ưu nhã, có khí chất linh động dịu dàng.

- Không có gì.

Tô Triệt nhìn qua phương xa, tiếp tục chờ đợi bọn người Thẩm Minh Thu.

Sau đó không lâu, bọn hắn không có chờ đến người mình muốn đợi, ngược lại là chú ý tới hướng tây bắc đột nhiên xuất hiện hỗn loạn.

Xa xa nhìn lại, bụi mù ngập trời, mây đen cuồn cuộn, số lượng lớn ánh sáng như ẩn như hiện ở trông trung cùng trong rừng rậm.

Tô Triệt cưỡi Kim Bằng bay lên không, dõi nhìn ra xa, sắc mặt rất nhanh trở nên khó coi.

Thú triều!!

Là thú triều!!

Mây đen che trời, bên trong là lôi triều cuồn cuộn, còn kèm theo hỏa triều mãnh liệt, số lượng lớn linh điểu hung cầm ở trong đó.

Mặt đất ầm ầm rung động, núi cao sụp đổ, cây rừng vỡ vụn, cuồng phong thổ triều kịch liệt cuồn cuộn, dã tượng uy mãnh, đại mãng tráng kiện, Hắc Vân Báo, liệt hỏa hùng sư, Thạch Hầu, các loại mãnh thú đếm mãi không hết đang điên cuồng chạy trốn.

Thú triều từ bốn phương tám hướng cuồng dã lao nhanh, nhanh chóng liên tiếp rốt cuộc lại cùng một chỗ, oanh oanh liệt liệt nghiền ép lên tới phía Đại Diễn thánh địa.

- Địch tập!! Địch tập!!

- Lấy ra toàn bộ bảo cốt trong tổ địa, giữ vững pháp trận cho ta!

Tô Triệt cưỡi Kim Bằng phóng tới bốn chỗ, quát tháo các đệ tử, trưởng lão ở các nơi vững chắc pháp trận.

Trong vạn dặm dãy núi của Đại Diễn thánh địa là vùng đất triều thánh, tất cả đều là nơi kiêng kị càng e ngại trong lòng Yêu tộc, bọn chúng không thể nào vô duyên vô cớ táo bạo hỗn loạn, lại còn là toàn bộ vượt trên tới phía bọn hắn nơi này.
Chương 1875 Thánh địa đại loạn

Đây nhất định là do thế lực nào đó làm.

Có thể hình thành quy mô thú triều như vậy, lại phải nhằm vào Đại Diễn thánh địa, khẳng định không phải thế lực bình thường.

Trong đầu Tô Triệt lần nữa hiện lên nghi vấn, thật chẳng lẽ là bởi vì Tô Niệm?

Trừ Tô Niệm, Đại Diễn thánh địa cùng bất cứ cường tộc nào cũng đều không kéo lên thù hận.

Nhưng, ai có thể đoán được thân phận Tô Niệm có vấn đề?

- Mẫu thân!!

Tô Triệt cưỡi Kim Bằng từ trên trời giáng xuống, tìm được Lâm Ngữ Linh.

- Kẻ đến không thiện.

Lâm Ngữ Linh ngóng nhìn phương hướng tây bắc, ngọc diện ngậm sương, không nghĩ tới Đại Diễn thánh địa lại là thánh địa đầu tiên trong Thương Huyền lọt vào tập kích.

- Để phòng vạn nhất, ngài nhất định phải rời khỏi đây!

- Ta đã cùng phụ thân con cam đoan qua, phải lưu thủ thánh địa.

- Ta hoài nghi là tới vì Tô Niệm! Có thể suy đoán thân phận Tô Niệm, lại có đảm phách tính toán tôn chủ Tây Bộ chúng ta, rất có thể là thế lực hoàng đạo! Nếu bọn hắn đã ra tay, có khả năng hủy đi thánh địa, không để lại bất cứ dấu vết gì. Nếu như ta đoán không sai, có khả năng ngài chính là mục tiêu!!

Tô Triệt không biết mình đoán đúng hay không, nhưng hắn không thể nào đánh cược, nhất định phải làm tốt chuẩn bị rút lui.

Lâm Ngữ Linh nói:

- Nếu như ta là mục tiêu, con cũng là mục tiêu. Con rời khỏi, mẫu thân ở lại.

- Hài nhi cưỡi Kim Bằng, mục tiêu rõ ràng hơn. Ngài hãy đi trước, ta ở lại hấp dẫn lực chú ý. Mẫu thân, ta không phải đang thương lượng với ngài...

Tô Triệt đang muốn khuyên nhủ, Lâm Ngữ Linh lại khẽ vuốt cằm Kim Bằng ở phía sau Tô Triệt:

- Xin nhờ.

Sắc mặt Tô Triệt hơi biến đổi, lập tức muốn quay đầu quát tháo.

Kim Bằng đột nhiên tiến về phía trước, một ngụm nuốt Tô Triệt vào, ngậm đến trong miệng vỗ cánh bay lên không.

Lâm Ngữ Linh buông hỏa vân chồn trong ngực ra:

- Xin mời toàn bộ các tộc lão Tô gia xuất quan, bảo hộ hài nhi của ta an toàn rời khỏi, chạy tới tổ sơn. Thông báo túc lão quy ẩn khác, chọn một người lưu thủ, tồn vong cùng thánh địa, còn lại hãy dẫn đầu đệ tử rời khỏi, đến sâu trong rừng rậm ẩn nấp. Tuyên cáo với đệ tử nguyện ý lưu thủ thánh địa, ta, Lâm Ngữ Linh, cùng bọn họ chịu chết, bảo vệ tôn nghiêm của tôn chủ Tây Bộ - Đại Diễn thánh địa!

Hỏa vân chồn lưu luyến nhìn Lâm Ngữ Linh, nhanh chóng xông vào rừng rậm, tìm kiếm các túc lão quy ẩn nhiều năm kia.

- Mặc kệ các ngươi là ai, đều phải trả giá thật lớn. Đại Diễn thánh địa, không có tốt gây như vậy.

Lâm Ngữ Linh ngắm nhìn thú triều đang bao phủ tới, quay người đi đến Thiên Thu các.

Khi mệnh lệnh của Lâm Ngữ Linh truyền khắp Đại Diễn Thánh Sơn, sắc mặt của các đệ tử, trưởng lão đang chuẩn bị phòng ngự cũng thay đổi.

Thánh địa đang tốt lại đột nhiên liền muốn đứng trước sinh tử tồn vong?

Trước đó bọn hắn còn đang khí thế ngất trời đi tu luyện, còn đang tuần sát Thánh Sơn giống như thường ngày, còn đang chăm chú dưỡng dục Yêu thú cùng dược liệu, đột nhiên... Đại Diễn thánh địa liền muốn đứng trước tai hoạ ngập đầu?

Nhưng nhìn thú triều mênh mông giống như biển động lao nhanh tới, bọn hắn rất nhanh đã hiểu được.

Đây là có người cố ý dẫn phát thú triều, muốn đồ diệt Đại Diễn thánh địa.

Thú triều chỉ là ngụy trang, kẻ địch khẳng định đang xen lẫn ở bên trong.

Bây giờ Đại Diễn thánh địa căn bản không gánh được, hủy diệt là điều đã có thể dự đoán!

- Nhanh nhanh nhanh, đừng lề mề!!

- Chỉ cần các ngươi còn sống, Đại Diễn thánh địa có thể trùng kiến!

- Nhanh đi, cái gì cũng đều đừng sửa sang lại, chúng ta không có thời gian!

Năm vị túc lão quy ẩn hét lớn rung trời, đứng ở trên núi quát tháo các đệ tử đang hỗn loạn.

- Chúng ta nguyện ý ở lại, tồn vong cùng thánh địa.

Số lượng lớn đệ tử nhào vào trên mặt đất, quỳ xuống đất thỉnh cầu.

- Người ở lại đã đủ nhiều, các ngươi đi theo ta! Đây là mệnh lệnh!

Một vị túc lão quy ẩn tóc trắng xoá kéo lấy đệ tử đang quỳ lạy ở trước mặt lên, một người lại tiếp một người bị ném vào chiến xa.

- Để cho ta ra ngoài, ta muốn theo chân chúng nó đồng quy vu tận, cho dù chết, ta cũng phải nhìn xem là ai đang mạo phạm Đại Diễn thánh địa chúng ta.

Một người đệ tử giãy dụa ở bên trong chiến xa, cuồng loạn gào thét.

Sau mười mấy phút, năm vị túc lão quy ẩn đã vội vàng bắt đi hơn một trăm vị đệ tử, lại ngắm nhìn hoàn cảnh thánh địa lần cuối cùng, rưng rưng rời khỏi, vọt vào rừng rậm mênh mông.

- Tiên tổ, đệ tử có tội, quấy nhiễu các ngài yên giấc!

Một vị túc lão quy ẩn quỳ gối trong tổ từ, dập đầu, máu tươi bắn tung toé, nhiệt lệ cuồn cuộn.

Sau khi hắn dập đầu với mỗi linh vị, liền theo thứ tự cất kỹ, bước nhanh rời khỏi.

Sinh tử tồn vong, hắn không kịp mang đi tất cả linh quan đã chôn sâu, chỉ có thể mang đi linh vị.

Thẩm Uyên và các túc lão quy ẩn lựa chọn lưu thủ đứng trên đỉnh núi, gào thét với thánh địa:

- Các đệ tử nguyện ý lưu thủ, các ngươi là kiêu ngạo của Đại Diễn thánh địa, các ngươi là kiêu ngạo của tiên tổ, các ngươi là tất cả kiêu ngạo của thánh địa!

- Nhấc lên dũng khí của các ngươi, kích hoạt linh văn của các ngươi. Mặc kệ kẻ địch là ai, chúng ta huyết chiến đến cùng, cận kề cái chết cũng không lùi. Nhớ kỹ!

- Chúng ta sẽ chết trận vào hôm nay, nhưng liên minh Thánh Địa Tây Bộ, liên minh Thánh Địa Thương Huyền, thậm chí liên minh thánh địa thiên hạ, đều sẽ ghi khắc một ngày này, đều sẽ nhớ kỹ cái này máu nhuộm Đại Diễn thánh địa!

- Chúng ta sẽ chết trận vào hôm nay, nhưng báo thù sẽ bắt đầu từ ngày mai, thánh địa thiên hạ sẽ làm cho tất cả mọi người nhìn thấy, kết quả mạo phạm thánh địa.

- Tử chiến không lùi!

- Tử chiến không lùi!

Dãy núi sôi trào, mấy ngàn đệ tử bành trướng kích tình, nhiệt huyết tăng vọt, cuồng liệt la lên chấn thiên động địa.

Ầm ầm...

Thú triều lao nhanh bao phủ sơn lâm, mãnh cầm che trời, nương theo mây đen cuồn cuộn, mang đến những bóng ma kinh khủng khiến người ta hít thở không thông.

Bọn chúng phóng tới phía trước, táo bạo, hỗn loạn, tràn ngập đất trời.

Nhị trưởng lão không ngừng từ 'lôi' Yêu thú táo bạo cấp bậc Lãnh Chúa sâu trong dãy núi ra, ném tới lao nhanh trong thú triều, thú triều đã hoàn toàn mất khống chế, giống như là biển động, tuôn ra lao nhanh, tràn qua mấy trăm dặm núi rừng, cuối cùng đã cuồng dã đụng tới bình chướng của Đại Diễn thánh địa.

Nhìn cường quang ngập trời phía trước thánh địa, thú triều tự phát liền muốn phân tán ra, nhưng theo các đệ tử thần giáo trùng kích hai nơi trái phải, cuối cùng thú triều vẫn oanh oanh liệt liệt đụng tới trong lúc hỗn loạn lao tới phía Đại Diễn thánh địa.

Ầm ầm!!

Nương theo va chạm mãnh liệt, bình chướng bảo vệ ánh sáng chiếu xa vạn trượng, lao nhanh thú triều nổ lên đầy trời huyết thủy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK