Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1255 Nơi không ngờ đến nhất

Khương Phàm đẩy cửa điện ra, đi tới phía trước quan tài thủy tinh.

Sau khi nhìn thấy Kiều Hinh, tâm tình vừa mới vui sướng bởi vì tin tức Thiên Hậu mang tới lại không còn sót lại chút gì.

Kiều Hinh lẳng lặng nằm ở bên trong, hai tay chồng ở trước ngực, duy trì tư thế lúc trước.

Nhưng nụ cười mỉm trước đó đã biến thành đau đớn, làn da toàn thân ảm đạm không ánh sáng, không có chút huyết sắc nào, ngay cả tóc đều trở nên khô cạn, giống như tùy tiện một bàn tay liền sẽ tróc ra.

Huyền m Đan đã mất đi kích thích, nàng đang nhanh chóng già đi, ngay cả linh hồn cũng bắt đầu suy yếu.

Khương Phàm cẩn thận từng li từng tí thăm dò hơi thở Kiều Hinh, vậy mà cũng vô cùng yếu ớt.

Đan Hoàng nhắc nhở Khương Phàm:

- Nàng biến chất rất nghiêm trọng, tiếp theo chính là da thịt tróc ra, biến thành bụi. Tình huống so với những gì ta mong muốn còn nghiêm trọng hơn, nhưng không nên gấp gáp, dược liệu đều đã tìm được, chỉ cần đan dược thành hình, hẳn là có thể cứu sống nàng.

- Nàng còn có thể kiên trì bao lâu?

- Trong vòng nửa năm hẳn không có vấn đề, lại kiên trì mấy tháng, cũng có khả năng. Ta cho ngươi một cực hạn an toàn, cuối năm nay.

- May mắn là chúng ta đã trực tiếp trở về.

Khương Phàm nhẹ nhàng thở phào.

- Ta vẫn câu nói kia, không cần vội vã luyện đan. Đầu tiên phải hoàn thành nhiệm vụ ta đưa cho ngươi, thuận lợi luyện chế mười viên đan dược Chuẩn Thánh phẩm.

- Chỉ có thuần thục nắm giữ cách luyện chế đan dược Chuẩn Thánh phẩm, điều chỉnh vấn đề xuất hiện trong quá trình, tra tìm mình thiếu hụt, ngươi mới có thể chỉ dẫn luyện chế sau cùng.

Đan Hoàng rất nghiêm túc, sau đó phải luyện chế đan dược ngay cả hắn cũng đều không có luyện qua, cũng không tồn tại ở bên trong Đan Hoàng Cổ Kinh, thuần túy là dựa theo kinh nghiệm đến tiến hành.

Đến lúc đó rất có thể sẽ gặp được các loại ngoài ý muốn, tồn tại biến cố to lớn.

Cho nên, viên đan dược kia nhất định phải do Khương Phàm tự mình luyện chế, hắn tùy thời chỉ dẫn điều chỉnh ở trong đầu.

Các Luyện Đan sư khác, bất luận là Đại cấp Tông sư hay thậm chí là cấp bậc Đan Thánh, đều chỉ có thể phối hợp Khương Phàm.

Mà Khương Phàm muốn gánh cương chủ đạo liền cần có đầy đủ kinh nghiệm. Nếu như không phải thời gian không đủ, cũng không có nhiều tài liệu như vậy, Đan Hoàng thậm chí hi vọng Khương Phàm có thể luyện chế hai mươi viên đan dược Chuẩn Thánh phẩm sau đó lại tiến hành thao tác.

- Ta đã hiểu.

Khương Phàm không dám tùy tiện mạo hiểm, dù sao dược liệu tìm kiếm đều quá quý giá, mà tình huống Kiều Hinh càng nguy hiểm hơn, nhất định phải một lần thành công.

Mà muốn thành công, nhất định phải làm đủ chuẩn bị.

- Mẫu thân còn có thể cứu không?

Kiều Vô Hối nhẹ giọng hỏi.

Trong mấy năm này, hắn trơ mắt nhìn mẫu thân ngày càng gầy gò, yên lặng biến chất, lại bất lực, cảm giác trong lòng thực sự rất khó chịu.

Điều hắn chờ đợi duy nhất, chính là phụ thân mang theo thuốc giải trở về.

- Dược liệu ta đều chuẩn bị đầy đủ, có thể cứu sống hay không liền xem ý trời.

Khương Phàm hít sâu một hơi, lấy ra một tờ giấy, viết xuống các loại dược liệu Thiên Nhân Đan, Chuẩn Thánh phẩm, đưa cho Kiều Vô Hối:

- An bài Kiều gia cùng Ác Nhân cốc, không tiếc cái giá nào tìm kiếm những dược liệu này cho ta, càng nhiều càng tốt.

- Ta sẽ đi an bài.

- Đừng sợ náo ra oanh động, ta muốn chính là oanh động.

- Hài nhi đã hiểu.

Kiều Vô Hối không có hỏi nhiều, cung kính lui lại.

Khương Phàm ngồi bên cạnh quan tài thủy tinh, cẩn thận từng li từng tí nắm chặt đôi tay khô già của Kiều Hinh, nhẹ giọng nói nhỏ với Hoàn Hồn Thạch:

- Hinh nhi, ta đã trở về.

Kiều Hinh lẳng lặng nằm, hình dung tiều tụy, thể hiện vẻ đau đớn.

Khương Phàm nhìn lo lắng, ánh mắt dần dần mông lung, một lần lại một lần nói nhỏ với Hoàn Hồn Thạch.

- Ta, đã trở về. Ta... Trở về... Ta trở lại để cứu nàng...



Theo một tờ mật lệnh của Kiều Vô Hối, Kiều gia lập tức triển khai hành động, đến trong thương hội, cửa hàng lớn nhỏ ở hoàng thành tìm kiếm dược liệu.

Ác Nhân cốc mở ra cửa hàng của bọn hắn, triệu tập dược liệu, còn mật lệnh phân bộ bên ngoài, từ thế giới dưới đất trắng trợn tìm kiếm.

Khương Phàm cho ra dược liệu theo thứ tự là Đại La Xích Dương Đan, Thiên Nhân Đan, Thái Sơ Mệnh Hồn Đan, cùng Thiên Địa Tạo Hóa Đan, Kim Dương Cửu Huyền Đan, dược liệu của năm loại đan dược Chuẩn Thánh phẩm.

Đây cũng là tất cả đan dược Chuẩn Thánh phẩm thức tỉnh bên trong Đan Hoàng Cổ Kinh mà Khương Phàm có khả năng nắm giữ trước mắt.

Kiều gia đột nhiên triển khai quy mô lớn hành động tìm dược, lập tức khiến cho thế lực khắp nơi ở Cổ Hoa chú ý.

Khương Phàm vừa mới trở về, Kiều gia liền có động tác lớn như thế, trùng hợp sao, hay là bởi vì Khương Phàm?

Rất nhiều người lần nữa tìm về năm đó cảm giác —— Tên Khương Phàm này rốt cuộc có quan hệ quan thế nào với Kiều gia?

Nơi nào có nửa điểm là dáng vẻ con rể!

Thế lực khắp nơi khẩn cấp điều tra dược liệu bọn hắn muốn tìm, nghiên cứu Kiều gia muốn làm gì.

Chỉ là lần này không có người nào cưỡng ép nhúng tay ngăn cản.

Bởi vì hoàng thất đang giám sát toàn thành, ước định biểu hiện của từng gia tộc, nếu ai gây sự vào lúc này, chính là ảnh hưởng đến mình.

Tại thời điểm bọn hắn triển khai hành động, Khương Phàm cũng tự mình tiến về Thiên Cung bái phỏng. Hy vọng có thể mượn nhờ thế lực cấp hoàng đạo này, hỗ trợ sưu tập vật liệu.

- Khương Phàm, đã lâu không gặp.

Trong phòng tại tầng mười chín, cỏ thơm um tùm, hơi nước mịt mờ, Đông Hoàng Như Ảnh ngồi bên trong thạch đình ướt át, ưu nhã pha trà, mời Khương Phàm ngồi xuống.

- Từ biệt nhiều năm, rốt cuộc cũng trở về, đặc biệt tới bái phỏng lão bằng hữu.

Khương Phàm mỉm cười ngồi xuống.

Mặc dù đã gặp nhiều lần, cũng biết rõ Đông Hoàng Như Ảnh mỹ lệ cùng phong tình. Nhưng đã cách nhiều năm lại gặp nhau, vẫn có cảm giác kinh diễm lúc ban đầu.

Da thịt non mịn bóng loáng, bên trong lộ ra trắng muốt.

Dáng người yểu điệu, eo nhỏ nhu cốt, phong tình vô hạn.

Chủ yếu nhất vẫn phần khí chất tĩnh mỹ kia, tràn đầy thần vận.

Thấy được nàng, hoảng hốt cảm giác như thấy được phong cảnh đẹp nhất thế gian, chỉ là ngồi đối mặt nhau liền có loại cảm giác mê say.

Khương Phàm âm thầm rung động, ngay cả loại người như hắn đây trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác đều có thể sinh ra mấy phần thưởng thức, có thể tưởng tượng được những tên công tử hoàng thành kia nhìn thấy nàng thì nội tâm sẽ xao động cỡ nào.

- Chúng ta là bằng hữu?
Chương 1256 Đông Hoàng Như Ảnh chấn kinh

Đông Hoàng Như Ảnh mặt giãn ra cười khẽ, trong lúc vô tình bộc lộ phong tình làm cho tinh thần người ta chập chờn.

Nàng giương nhẹ đầu ngón tay, rót đầy chén trà cho Khương Phàm, động tác thành thạo lộ ra mỹ cảm ưu nhã.

- Bằng hữu bình thường, cũng là bằng hữu.

Khương Phàm cười nói, vẫn không có đụng đến chén trà của Đông Hoàng Như Ảnh.

Thưởng thức thì thưởng thức, hắn từ đầu đến cuối vẫn giữ cảnh giác đối với nữ tử này.

- Nếu là bằng hữu, có thể hỏi ngươi những năm này đều đi đâu một chút hay không?

Đông Hoàng Như Ảnh tuỳ tiện xem thấu cảnh giới của Khương Phàm, Linh Hồn cảnh thất trọng thiên.

Lúc trước khi Khương Phàm rời khỏi Cổ Hoa hoàng thành, chỉ là Linh Hồn cảnh nhất trọng thiên, bảy năm sau trở lại, tiến vào Linh Hồn cảnh thất trọng thiên, nhìn tốc độ tu luyện rất nhanh.

Nhưng nàng rất rõ ràng, sau khi Khương Phàm rời khỏi nửa năm, đã tiến vào tứ trọng thiên.

Dựa theo tốc độ Khương Phàm, bây giờ đến Sinh Tử cảnh đều không đủ.

Mà, con mắt còn mù.

Hắn ở trong Địa Ngục đã gặp cái gì?

- Vi Nhi chết rồi, khổ sở trong lòng, ra ngoài đi mấy năm.

Khương Phàm lắc đầu than nhẹ, cố ý thể hiện bi thương.

Đông Hoàng Như Ảnh rất bất đắc dĩ, người này mở miệng thật có thể nói dối đến thế, còn mặt không đỏ tim không đập.

Ngươi khổ sở?

Ngươi lúc đó ở Luân Hồi bí cảnh huyên náo so với ai khác đều vui mừng!

Nàng thậm chí còn nhận được tin tức, Kiều Vi Nhi các nàng còn giống như không chết, mà bị Khương Phàm giấu đến thánh địa Nam Bộ.

Đông Hoàng Như Ảnh cũng không tiện phá một chút, chỉ có thể bồi tiếp diễn kịch:

- Bất tri bất giác, đã bảy năm, thảm kịch đêm đó còn rõ mồn một trước mắt. Người chết không thể nào phục sinh, xin mời Khương công tử nén bi thương. Tuy nhiên Vi Nhi đã qua đời, các ngươi lúc ấy cũng không thành thân, còn có thể lại về Kiều gia thăm viếng, có thể thấy được Nghị công tử là một người trọng tình.

- Vi Nhi mặc dù qua đời, nhưng Kiều gia vĩnh viễn là nhà của ta. Lần này trở về, cũng là muốn ở thêm một thời gian.

- Ngươi muốn ở...

Đông Hoàng Như Ảnh đang muốn khách khí vài câu, đôi mắt mỹ lệ thâm thúy đột nhiên ngưng tụ, tiếp cận Khương Phàm.

Khương Phàm âm thầm cảnh giác, đại tỷ này là thế nào?

- Thiên phẩm?

Đông Hoàng Như Ảnh khó có thể tin được mà nhìn Khương Phàm.

Mặc dù mang theo mạng che mặt, nhưng cũng che không được vẻ khiếp sợ nổi lên bên trong.

- Cái gì Thiên phẩm?

Sắc mặt Khương Phàm thay đổi.

Mặt nạ của hắn không chỉ có che khuất mắt phải, còn che khuất hơn phân nửa linh văn, hơn nữa còn vận dụng mắt phải áp chế năng lượng linh văn.

Theo lý thuyết, trừ phi hắn biểu hiện ra toàn diện năng lượng linh văn, nếu không thì không thể bị phát hiện được.

Tuy nhiên, phát hiện thì phát hiện, dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn.

- Linh văn của ngươi...

Đông Hoàng Như Ảnh không dám tin.

Linh văn của Khương Phàm biến thành Thiên phẩm rồi?

Thánh phẩm làm sao có thể biến thành Thiên phẩm!

Đây quả thực là kỳ tích!

Mặc dù một ít Thú linh văn đặc biệt, tồn tại tỷ lệ phát sinh dị biến, nhưng nhất định phải là 'Yêu thú' cực kỳ đặc thù, lại thức tỉnh chảy huyết mạch còn cường đại hơn.

Dù vậy, tình huống đó cũng cực kỳ hiếm thấy.

Khương Phàm, rốt cuộc là linh văn gì?

Lại hoặc là, Khương Phàm ở trong Địa Ngục đạt được Huyền Hoàng Thạch hay tuyệt thế Linh Bảo rồi?

Khương Phàm tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác:

- Hôm nay ta tới ngoại trừ bái phỏng lão bằng hữu, còn muốn xin mời Như Ảnh cô nương giúp một chút.

- Ngươi đầu tiên chờ chút đã. Linh văn của ngươi biến thành Thiên phẩm rồi?

Đông Hoàng Như Ảnh chưa từng kinh ngạc qua giống như bây giờ.

- Làm sao có thể, đừng bắt ta làm trò cười. Hôm nay ta tới, hi vọng Như Ảnh cô nương...

- Ngươi chính là Thiên phẩm, Thiên phẩm Thú linh văn! Khương Phàm, ngươi đã làm cái gì?

- Cái này không quan trọng, ta hôm nay...

- Cái này không quan trọng? Ngươi đã thăng hoa đến Thiên phẩm!

Đông Hoàng Như Ảnh khó mà bình tĩnh, lặp đi lặp lại nói Thiên phẩm linh văn.

Từ Thánh phẩm bước lên Thiên phẩm, mang ý nghĩa tiềm lực Khương Phàm sẽ được phóng đại vô hạn, rất có thể đạt tới Thánh Linh cảnh.

Nói cách khác, tên cuồng nhân chiến đấu nguy hiểm Khương Phàm này lại biến thành Thánh Nhân?

Mặc dù thần giáo từ đầu đến cuối vẫn đang chăm chú Khương Phàm, nhưng theo như những gì nàng hiểu, hẳn là Khương Phàm đã dính đến bí mật nào đó, mà không phải tiềm lực Khương Phàm.

Nhưng bây giờ, linh văn của Khương Phàm biến đổi, tiềm lực đã tăng nhiều, thần giáo nơi đó chỉ sợ là muốn chân chính coi trọng Khương Phàm.

Thiên phẩm! Linh văn mà Hoàng tộc mới có thể sinh ra!

Khương Phàm chỉ là một tiểu tử thánh địa, vậy mà lại thức tỉnh Thiên Phẩm.

Giờ khắc này, ánh mắt Đông Hoàng Như Ảnh nhìn Khương Phàm đều đã thay đổi.

Trước đó luôn có mấy phần nghiêm nghị, cao cao tại thượng, dù sao mấy năm mười mấy năm sau, chênh lệch hai bên sẽ không thể vượt qua.

Vậy mà bây giờ, lần đầu nàng cho rằng Khương Phàm là 'đồng loại'.

- Như Ảnh cô nương thân ở Thiên Cung, cũng coi là kiến thức rộng rãi, chút chuyện nhỏ này không đáng ngạc nhiên.

- Chút chuyện nhỏ này?

- Ta muốn xin mời Như Ảnh cô nương giúp một chút, tìm kiếm cho ta tập những dược liệu này.

Khương Phàm liệt kê ra những tương đối loại khó tìm trong phương thuốc kia lên trên giấy.

- Là ngươi cần, hay là Kiều gia cần?

Đông Hoàng Như Ảnh vẫn nhìn chằm chằm Khương Phàm, khó mà bình tĩnh.

- Đây đều là dược liệu luyện chế đan dược Chuẩn Thánh phẩm, chỉ cần các ngươi có thể tìm hết cho ta, ta có thể cho các ngươi hai viên Thiên Nhân Đan.

Khương Phàm cần nhất vẫn là thánh huyết, đây là dược liệu mấu chốt nhất để luyện chế Thiên Nhân Đan.

Tương đối mà nói, những dược liệu khác để luyện Thiên Nhân Đan coi như đơn giản, duy chỉ có thánh huyết là quá khan hiếm.

- Hai viên Thiên Nhân Đan?

Đông Hoàng Như Ảnh nhận lấy danh sách dược liệu.

- Hai viên!! Cam đoan chất lượng!

- Ta thử một chút.

- Làm phiền.

Khương Phàm đứng dậy muốn rời khỏi.

- Nghị công tử, không ngồi nhiều?

- Cô nương bề bộn nhiều việc, ta sẽ không quấy rầy.

- Ta bây giờ có chút nhàn rỗi.

- Vậy liền nghỉ ngơi nhiều một chút, ta thấy mắt cô nương cũng có chút quầng thâm.

Đông Hoàng Như Ảnh ngạc nhiên, mắt có quầng thâm?

Khương Phàm kéo cửa phòng ra liền muốn rời khỏi, Đông Hoàng Như Ảnh chỉ có thể đi thẳng vào vấn đề:

- Hoàng thất tiếp cận Kiều gia.

Bước chân Khương Phàm vừa ra khỏi cửa đã chợt ngừng lại, mũi chân nhẹ nhàng điểm mặt đất một cái, lại rụt trở về, thuận tay đóng cửa phòng.

- Kiều gia an phận thủ thường, tôn trọng hoàng thất. Như Ảnh cô nương nhìn 'chằm chằm' thế này là có ý gì
Chương 1257 Khương Phàmị sụp đổ

- Ta muốn biết ngươi tại sao muốn trở về trước. Vì Kiều gia, hay là vì bản thân mình.

Đông Hoàng Như Ảnh không còn đi vòng vèo cùng loại trai thẳng Khương Phàm này.

Nam Bộ không có tin tức Khương Phàm đã trở về, Vương Quốc Hắc Ám cũng không biết Khương Phàm còn sống, nói cách khác, sau khi Khương Phàm chạy ra khỏi Địa Ngục thì đã đi thẳng tới Kiều gia.

Nơi này có cái gì hấp dẫn Khương Phàm?

Khương Phàm sốt ruột trở về, ngày đầu tiên là đi tìm đan dược, lại là vì sao?

- Hơn bảy năm, ta tưởng niệm Kiều gia, trở lại thăm một chút, không làm gì khác.

- Chẳng lẽ Nghị công tử đã quên, thần giáo chúng ta tại Nam Bộ cũng có Thiên Cung? Theo ta được biết, ngươi... Đã chết...

Đông Hoàng Như Ảnh nhẹ giọng một câu, nhìn thẳng mắt Khương Phàm.

Khương Phàm có chút nhíu mày, nhẹ giọng cười một tiếng:

- Không phải ta đang sống rất tốt sao?

- Cho nên ta hiếu kỳ, vì sao ngươi có thể sống tốt? Dù sao, ngươi cũng đã chết!

Đông Hoàng Như Ảnh đứng dậy, đi ra thạch đình.

Vòng eo tinh tế như Mỹ Nhân Xà vặn vẹo để cho người ta miên man bất định.

Hai chân thon dài nhu thẳng mà nhẹ nhàng, dường như được ông trời tỉ mỉ tạo ra, hoàn mỹ làm nổi bật lên dáng người nàng.

Một đôi chân ngọc như ẩn như hiện ở dưới váy dài, trắng nõn kiều nộn, ngón chân óng ánh, hoàn mỹ không một tì vết, có từng điểm từng điểm ánh ngọc đang nháy hiện.

Khương Phàm nhìn Đông Hoàng Như Ảnh đi tới:

- Cửu Thiên Thần Giáo là hoàng đạo Trung Vực cao cao tại thượng, hẳn là chú ý chuyện lớn của các đại nhân vật cấp bậc hoàng tộc, tại sao phải cảm thấy hứng thú đối với một tiểu nhân vật là ta tại một nơi nhỏ như vậy?

Đông Hoàng Như Ảnh không còn cùng Khương Phàm diễn kịch, chủ động làm rõ:

- Ngươi cũng không phải tiểu nhân vật.

- Cái chết của ta, Vô Hồi thánh địa không thể nào lại trắng trợn tuyên truyền với bên ngoài. Các ngươi có thể được đến tin tức này, hoặc là bởi vì sắp xếp người đặc biệt đang chăm chú nhìn ta, hoặc là chính là...

- Là cái gì?

- Như Ảnh cô nương, ngươi có biết Đông Hoàng Như Yên?

Ánh mắt Khương Phàm có chút run lên.

Đôi mắt đẹp của Đông Hoàng Như Ảnh di chuyển, chỉ là nhìn Khương Phàm, không nói gì.

Lòng Khương Phàm lại nhấc lên.

Đông Hoàng Như Yên?

Đông Hoàng Như Ảnh?

Năm đó cùng Đông Hoàng Như Yên tiếp xúc một chút, không có để lại ấn tượng sâu, cũng xác thực không có nghĩ tới nơi đó.

Nhưng, giờ khắc này, hắn đột nhiên cảnh giác.

Mặc dù người trong thiên hạ trùng tên nhiều không kể xiết, huống chi các nàng chỉ là cùng họ mà không cùng tên, nhưng Đông Hoàng Như Yên là Không Gian thụ văn, Đông Hoàng Như Ảnh là Không Gian linh văn, hai người này rất có thể có liên quan đặc biệt.

Mà cái chết của hắn hẳn là được thánh địa giữ bí mật, Thiên Cung lại là phân bộ các nơi của Cửu Thiên Thần Giáo, hẳn là chú ý tới các sự kiện lớn, mà không phải hài tử trong đất Hoang Thánh bên cạnh.

Cho nên... Nguyệt Hoa Thiên Bảo thuộc về Cửu Thiên Thần Giáo??

Khương Phàm hít một ngụm khí lạnh, nhưng bây giờ khó mà tiếp nhận.

Cửu Thiên Thần Giáo là hoàng đạo Trung Vực, là một trong tứ đại Thiên Tôn Hoàng Đạo của Thương Huyền, cũng là một trong những 'Kẻ thống trị' Thương Huyền chân chính sau khi Vạn Thế thần triều diệt vong, vậy mà sau này lại phát hiện Vương Quốc Hắc Ám, cam nguyện ở nơi đó làm bán hàng?

Lấy thực lực của bọn hắn, đừng nói khống chế nơi đó, coi như một lần nữa khai sáng một cái Vương Quốc Hắc Ám cũng đều có thể.

Đúng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị bỗng nhiên đẩy ra, tiếng kích động kêu to nương theo làn gió thơm nồng đậm, vọt vào gian phòng.

- Tỷ tỷ, tỷ tỷ! Khương Phàm trở về rồi? Hắn thật từ Địa Ngục trở về rồi? Muội đã nói tên điên kia... A...

Đông Hoàng Như Yên kêu lên đầy sợ hãi, quay đầu chạy ra ngoài, khép cửa phòng lại.

Gian phòng an tĩnh, Đông Hoàng Như Ảnh bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt Khương Phàm lại trở nên lăng lệ.

- Như Ảnh cô nương, chơi vui không?

Khương Phàm gắt gao nhìn chằm chằm Đông Hoàng Như Ảnh.

Nương môn nhi này năm đó đã biết thân phận của hắn?

Những hoang ngôn(*) năm đó của hắn kia, chẳng phải tất cả đều là trò cười?

(*) Những lời nói không chính xác, thiếu thực tế.

- Là Nghị công tử nhất định phải chơi, Như Ảnh chỉ có thể bồi tiếp.

Đông Hoàng Như Ảnh không nóng không lạnh, dịu dàng khẽ nói.

- Nếu các ngươi đã phát hiện Vương Quốc Hắc Ám, vì sao không khống chế lại?

Khương Phàm cố gắng trấn định, trong lòng lại nhấc lên từng trận sóng cả, khó mà bình tĩnh được.

Cửu Thiên Thần Giáo là khinh thường khống chế loại như nơi kia, hay là còn có mục đích gì khác!

Chờ chút!!

Vương Quốc Hắc Ám... Vô Hồi thánh địa... Đại Hoang??

Rốt cuộc bọn hắn là tập trung vào Vương Quốc Hắc Ám, hay là tập trung vào Đại Hoang thâm uyên?

Người khác nhìn trộm không đến bí mật vực sâu, nhưng lấy thực lực Cửu Thiên Thần Giáo lại hoàn toàn có thể.

Nói cách khác, Cửu Thiên Thần Giáo biết Liệp Thần Thương ở đâu?

Khương Phàm càng nghĩ càng có khả năng!

Lúc đó khi phát hiện Liệp Thần Thương liền từng có qua hoài nghi, vì sao nó có thể an toàn cất giữ ở nơi đó ngàn năm!

Dù sao hung danh của Liệp Thần Thương quá lớn, sau khi biến mất khẳng định sẽ khiến cho các phương truy tra. Ngoại trừ may mắn, cùng bình chướng bản thân Liệp Thần Thương ra, rất có thể tồn tại nguyên nhân khác.

Thế nhưng, nếu thần giáo đã phát hiện, vì sao không trực tiếp mang đi?

Là đang bí mật chờ đợi Ma Hoàng trùng sinh, hay là có mục đích khác?

Sắc mặt Khương Phàm càng ngày càng khó coi, bởi vì còn nghĩ tới một chuyện khác, Đại Hoang Tù Thiên Trận!

Vô Hồi Thánh Chủ chỉ nói lấy được từ bên trong Vương Quốc Hắc Ám, chưa hề nói tình huống cặn kẽ.

Nhưng trải qua dung hợp Phần Thiên Ấn, tổ kiến Tù Thiên Trận, hắn đã ý thức được sự đặc biệt của bộ pháp trận này.

Pháp trận cường hãn lại đặc thù như vậy, tại sao muốn bán cho Vô Hồi thánh địa?

Chẳng lẽ, đây cũng là Cửu Thiên Thần Giáo bí mật bố trí?

Tâm tư Khương Phàm nhanh chóng quay ngược trở lại, sắc mặt, tâm tình thay đổi, bỗng nhiên có cảm giác xúc động muốn mắng chửi người khác.

- Khi chúng ta phát hiện nơi đó, Vương Quốc Hắc Ám đã có quy tắc riêng, nơi đó cần chính là cân bằng vi diệu, mà không phải khống chế hoàn toàn.

Đông Hoàng Như Ảnh giải thích đơn giản.

Chỉ là, nàng không biết thời khắc này Khương Phàm đang liên tưởng ra nhiều bí mật như vậy, càng không biết Cửu Thiên Thần Giáo ở nơi đó có bố trí đặc thù.

- Người phụ trách Nguyệt Hoa Thiên Bảo là ai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK