Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 336 Chạy trốn

Hoa Vị Yêu bỗng nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm Khương Phàm đang chạy trốn kia.

- Hắn đã thay đổi ngoại hình, nhưng hắn chính là Khương Phàm.

Hoa Vị Ương vừa mừng vừa sợ.

Tên tiểu hỗn đản này lại không giấu mình ở Thiên Sư tông mà còn dám chạy ra đây?

- Ông trời đã mở mắt! Lại đưa hắn đến trước mặt chúng ta!

- Đuổi theo! Hoa Vị Lạc vẫn còn ở trong tay hắn!

Hơn mười vị đệ tử Xích Tiêu tông lập tức đuổi theo.

Nhưng Khương Phàm đảo mắt đã liền biến mất ở trong ánh nắng chiều, hoàn toàn không thấy tung tích.

- Tiền bối!

- Giúp chúng ta bắt lấy Khương Phàm!

Hoa Vị Ương lập tức nhìn lão nhân mặc áo bào đen kia thỉnh cầu.

Mặc kệ đệ đệ là sống hay chết cũng đều phải bắt được Khương Phàm.

- Thân phận của hắn bây giờ không tầm thường, Xích Tiêu tông các ngươi dám đụng đến hắn?

Lão nhân mặc hắc bào ngẩng đầu, ánh mắt âm trầm nhìn về phía phương xa.

- Không phải ngài vừa luyện ra độc đan loại bỏ ký ức sao?

- Cho hắn ăn, hắn sẽ là của ngài! Ngài có thể mang đi bồi dưỡng, cũng có thể chuyển tay bán đến các lục địa khác.

Hoa Vị Ương biết Khương gia không dễ chọc, thế nhưng... Có ai biết là do bọn hắn làm?

- Xin tiền bối hỗ trợ, xảy ra chuyện, chúng ta sẽ gánh lấy.

Các đệ tử Xích Tiêu tông liên tiếp trở về, nhìn lão giả mặc hắc bào thỉnh cầu.

Bọn hắn đều là đệ tử thân truyền của Hoa Vị Yêu, đương nhiên đều sẽ xem Khương Phàm như kẻ thù.

- Thánh phẩm Thú linh văn, Khương Phàm. Ha ha... Nếu quả thật viên đan dược kia của ta có thể khống chế Thánh phẩm thú văn, nhất định có thể vang danh thiên hạ.

Lão nhân áo bào đen cười lạnh, phất tay đánh ra cỗ hắc khí, leo lên trên thân đại yêu.

Ầm ầm...

Đại yêu này là Thị Huyết Yêu Bức, nó triển khai hai cánh khổng lồ, bụi đất tung bay, đất đá bay loạn.

- Lên!

Hoa Vị Yêu và Hoa Vị Ương lập tức nhảy lên trên thân Yêu Bức.

- Đuổi theo.

Lão nhân mặc hắc bào ra lệnh một tiếng, Thị Huyết Yêu Bức nhấc lên cuồng phong, phóng lên tận trời.

- Trước tiên phải xử lý bọn hắn!

Hoa Vị Ương phân phó các đệ tử Xích Tiêu tông, nếu muốn đuổi bắt Khương Phàm thì không thể để một kẻ nào sống sót để tránh tin tức truyền ra ngoài.

- Được!!

Nữ tử tàn nhẫn tập trung vào các dược nô.

Dược nô bị cuồng phong cuốn tán loạn, sau khi nghe vậy chẳng những không có chạy trốn hay cầu khẩn, mà ngược lại đều lộ ra vẻ mặt nhẹ nhỏm.

Bọn hắn bị thuốc độc tra tấn khổ không thể tả, muốn chết lại không chết được.

Bây giờ, rốt cuộc cũng được giải thoát rồi.

- Tại sao Xích Tiêu tông lại cấu kết với Luyện Độc sư?

Khương Phàm vũ động hỏa dực màu vàng, lao vùn vụt giữa tầng mây

- Xích Tiêu tông là đại tông La Phù thì có nghĩa bọn hắn tài giỏi lắm sao?

- Bất cứ một tông môn nào cũng đều có mặt mũi và lớp vải lót. Mặt mũi cần phải ngăn nắp xinh đẹp, lớp vải lót là dùng hết khả năng giữ gìn mặt mũi ngăn nắp.

Năm đó Đan Hoàng tiếp xúc qua vô số thế lực, đối với vấn đề thấm sâu trong người này thì bản thân hắn hiểu rất rõ.

Càng là thế lực cường đại cao ngạo thì mặt mũi càng quan trọng, lớp vải lót cũng càng đen tối đáng sợ.

- Vì sao ngài lại có oán niệm với Luyện Độc sư lớn như vậy.

Khương Phàm kích thích thánh văn, vận dụng toàn lực hỏa dực.

- Luyện Đan sư trong thiên hạ đều rất bài xích với Luyện Độc sư. Bọn hắn cho rằng Luyện Đan sư là hổ thẹn. Đan sư thiên hạ đều có thệ ước (thề hẹn), một khi phát hiện bất cứ Luyện Độc sư nào cũng tuyệt đối không thể tha thứ. Năm đó ta chính là...

Linh hồn Đan Hoàng không hề tiếp tục nói, ngược lại nhắc kỹ Khương Phàm.

- Luyện Đan sư chúng ta sở dĩ cao quý, được người người tôn trọng cũng là bởi vì đan dược có thể chữa thương hoặc có thể tu luyện, có thể giúp xóa bỏ đau đớn, có thể giúp trưởng thành. Từ ngày ngươi bắt đầu luyện đan trở đi thì đã trở thành một thành viên trong quần thể Luyện Đan sư rồi, ngươi cũng nên tuân thủ nghiêm ngặt chuẩn tắc (điều quy định thành phép tắc phải theo) cơ bản này. Tương lai đẳng cấp càng cao, cũng càng phải bảo vệ chuẩn tắc này.

- Bọn hắn tới rồi!

Tiếng linh hồn Đan Hoàng lập tức nghiêm túc.

Khương Phàm quay đầu nhìn lại, một con dơi to lớn đang lao lên, yêu khí màu đen như mây mù cuồn cuộn, nhìn trông vô cùng doạ người.

Con mắt đỏ hồng cách rất xa đang tập trung vào Khương Phàm.

Một tiếng kêu lớn vang lên sóng âm vỡ vụn ráng chiều, tốc độ nó tăng vọt đuổi tới.

Khương Phàm lập tức lao xuống va vào trong rừng rậm.

Ở trên trời mục tiêu quá lớn, không bằng trốn đến trong rừng rậm.

- Khương Phàm, ngươi trốn không thoát. Nơi này cách Thiên Sư tông ba ngàn dặm, không ai có thể cứu được ngươi, ngoan ngoãn đưa tay chịu trói.

Hoa Vị Yêu nhìn ra xa tìm kiếm bóng dáng Khương Phàm.

Nhưng, rừng rậm quá rậm rạp, sắc trời lại bắt đầu trở tối, kiểu gì cũng đều không nhìn thấy.

- Đáng chết, quá xảo quyệt.

Hoa Vị Ương nóng nảy thúc giục lão giả áo đen.

- Xin tiền bối nhát định phải bắt được Khương Phàm.

Lão giả mặc áo bào đen cười lạnh.

- Không nên gấp, Yêu Bức vô cùng mẫn cảm với huyết dịch. Tiểu gia hỏa này là Thánh phẩm Thú linh văn, huyết mạch đặc biệt, hắn trốn không thoát.

Khương Phàm phóng tới giữa khu rừng, không ngừng thay đổi phương hướng tìm kiếm các hồ nước hoặc hẻm núi để che giấu tung tích.

Thế nhưng, mỗi lần quay đầu nhìn ra xa hắn luôn có thể xuyên thấu qua lá cây nhìn thấy Thị Huyết Yêu Bức đang xoay quanh trên bầu trời.

- Xảy ra chuyện gì?

Khương Phàm liếc nhìn xung quanh, vọt tới bên cạnh một con sông lớn đang lao nhanh phía trước, từ trong thanh đồng tiểu tháp lấy Hoa Vị Lạc đang hôn mê ra, đưa vào trong miệng hắn mấy viên đan dược bổ sung huyết khí.

Hoa Vị Lạc mơ màng tỉnh lại, nhìn thiếu niên xa lạ trước mặt có chút hoảng hốt:

- Ngươi là ai??

Khương Phàm lấy Liệt Dương Cung ra, ngưng tụ lại hỏa thương, chỉ vào Hoa Vị Lạc:

- Nhảy đi xuống! Gọi tỷ tỷ!

- Gọi tỷ tỷ? Ngươi là nam hay nữ vậy?

Hoa Vị Lạc lung lay đầu óc, ta đây là đang nằm mơ sao?
Chương 337 Gọi tỷ tỷ cứu ngươi đi

- Tỷ tỷ ngươi đang ở trên trời, gọi đi!!

Khương Phàm đưa chân đạp Hoa Vị Lạc xuống.

Hoa Vị Lạc bị nước sông lao nhanh cuốn đi, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.

- Ngươi là... Khương Phàm?

- Gọi tỷ tỷ ngươi! Tỷ tỷ ngươi đang ở trên trời tìm ngươi!

Khương Phàm thúc giục, cũng lấy ra Liệt Dương Cung đã lâu không dùng qua.

- Tỷ tỷ...

Hoa Vị Lạc lo lắng hô to.

Ta sắp được cứu rồi sao?

Ta sắp được cứu rồi sao?!

- Tỷ tỷ! Ta ở đây!! Tỷ tỷ, tỷ đang ở đâu!

Hoa Vị Lạc điên cuồng đập nước sông, cố gắng tìm kiếm bóng dáng tỷ tỷ.

Khương Phàm nắm chặt Liệt Dương Cung, cướp đoạt Hỏa nguyên lực ở xung quanh, ngưng tụ đến Tụ Linh Trận, kích thích cực phẩm Hỏa Tinh Thạch phía trên.

Hỏa thương thoát cung nổ bắn ra, kéo theo liệt diễm cuồn cuộn bắn về phía Hoa Vị Lạc đang chập trùng lên xuống.

- Ta...

Sắc mặt Hoa Vị Lạc đại biến, vội vã lao vào trong nước sông.

Bành!!

Hỏa thương xuyên qua mặt nước lao thẳng đến Hoa Vị Lạc, ngay sau đó cuồn cuộn liệt diễm va chạm mặt sông. Một tiếng vang thật lớn, liệt diễm bốc thẳng lên bầu trời chiếu sáng cả rừng rậm giữa chạng vạng tối.

- Tỷ tỷ... Cứu ta... tên điên Khương Phàm kia muốn giết ta.

Hoa Vị Lạc bị nổ đến thân thể đều mơ hồ, hắn chật vật xông ra khỏi mặt nước.

- Vị Lạc? Hắn còn sống! Vị Lạc còn sống! Tiền bối, nhanh nhanh nhanh, nơi đó.

Hoa Vị Ương lo lắng thúc giục.

- Tiền bối, cứu đệ đệ ta trước.

Hoa Vị Yêu cũng không lo được phải đuổi theo Khương Phàm.

- Muốn tách khỏi chúng ta? Ha ha, tiểu gia hỏa quả nhiên rất xảo quyệt.

Lão nhân kia cũng không thèm để ý, ra hiệu Thị Huyết Yêu Bức cứu người trước.

Khương Phàm chạy vào rừng rậm, nhanh chóng thoát khỏi.

Mặc dù đã ném Hoa Vị Lạc đi thì khá đáng tiếc, nhưng chí ít cũng có thể tách khỏi con đại yêu kia và huynh muội nhà họ Hoa.

Đám người này quá mạnh, hắn không phải là đối thủ.

Nửa giờ sau, khi bóng tối bao trùm cả rừng rậm, Khương Phàm rốt cuộc cũng dừng lại nghỉ ngơi một chút, quay đầu nhìn lại thì đã thấy con Yêu Bức to lớn kia lại xuất hiện trong tầm mắt, đang nhanh chóng tới gần phía hắn.

- Khương Phàm, ngươi trốn không thoát!!

Tiếng Hoa Vị Yêu tức giận quanh quẩn giữa bầu trời đêm.

Chờ tới khi bắt được Khương Phàm, hắn muốn trước tiên phải nhốt Khương Phàm vào trong huyễn cảnh, tra tấn ba ngày, năm ngày.

- Bắt hắn lại, bắt sống.

Hoa Vị Lạc mệt mỏi thở hổn hển, trong khoảng thời gian này với hắn mà nói quả thực là dày vò.

Cuối cùng cũng đều đã quỳ gối trong thiết lao dập đầu những vẫn không thấy Khương Phàm có phản ứng gì.

Không nghĩ tới hắn lại có thể còn sống đi ra.

Hắn muốn báo thù, hắn muốn hung hăng tra tấn Khương Phàm.

Thị Huyết Yêu Bức đột nhiên lao xuống, giảm xuống độ cao ba trăm mét, lướt qua trên rừng rậm.

Một tiếng sóng âm chói tai như cơn lốc xông vào mảnh rừng. Cây rừng vỡ nát, bụi đất tung bay, dọn sach ra một con đường dài hơn trăm mét.

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Khương Phàm phóng tới trong rừng rậm, không ngừng kiểm tra thân thể, chẳng lẽ đã lưu lại vết tích rồi?

- Con hung vật kia hẳn là Thị Huyết Yêu Bức, nó vô cùng mẫn cảm với huyết dịch.

Linh hồn Đan Hoàng nhắc nhở Khương Phàm.

- Ta trốn không thoát sao?

Sắc mặt Khương Phàm trở nên nghiêm trọng, thế này thì làm sao hất ra?

Chẳng lẽ lại phải đổ máu?

- Đúng rồi!

Khương Phàm đột nhiên nhớ tới tiểu xà trong thanh đồng tiểu tháp.

Nuôi rắn trăm ngày, dùng rắn nhất thời.

Tiểu gia hỏa này cũng nên phát huy tác dụng.

Trong góc Thanh đồng tiểu tháp, tiểu xà đang nằm ngáy o o. Mấy trăm mảnh hài cốt Dực Long đều biến thành tro cốt, phủ kín một chỗ, toàn bộ long khí đều tiến vào thân thể tiểu xà. Tiểu xà giống như đang ngủ đông, ngủ rất say, nhưng hình thể đang không ngừng phát sinh thay đổi.

Nó bây giờ đã trưởng thành dài đến sáu thước, lân phiến đen kịt cứng rắn, hiện ra ý lạnh khiếp người. Hai cái cánh cũng giống như là long dực (cánh rồng), hai bên trải rộng ra cũng chừng năm mét, cũng bao trùm lấy vảy dày đặc.

Biến hoá kinh người nhất chính là đuôi của nó, hoàn toàn đã trở thành trường đao, dài đến một mét, sắc bén thấu xương, tinh hồng như máu, cho dù ngủ thiếp đi nhưng nó cũng đang chậm rãi chuyển động.

- Đừng ngủ nữa! Đi ra phối hợp với ta một chút!!

Khương Phàm gọi tiểu xà, sau khi nhìn ra xa bốn chỗ liền xông về hẻm núi tĩnh mịch phía trước.

Sau đó không lâu, Khương Phàm từ nơi đó xông ra ngoài, huy động hỏa dực xông về bầu trời đêm.

Tiểu xà lung lay cái đầu còn đang mê man, sau đó đôi mắt đỏ sáng như đèn lồng tập trung vào Thị Huyết Yêu Bức đang nhanh chóng tới gần ở hư không nơi xa.

- Ở nơi đó!

Huynh muội Hoa Vị Yêu trăm miệng một lời, con mắt sáng rực trong màn đêm.

Tiểu tử này rốt cuộc cũng đi ra.

Ngươi còn chạy vào nơi đó.

- Muốn so tốc độ của Yêu Bức sao? Ha ha! Vậy để chúng ta tới xem xem, Thánh phẩm hỏa dực này có thể nhanh thế nào.

Lão nhân mặc hắc bào cười lạnh.

Yêu Bức nhìn chằm chằm ánh lửa màu vàng phương xa, nó nhấc lên cuồng phong mãnh liệt đuổi theo.

Mặc dù tốc độ của Khương Phàm rất nhanh nhưng làm sao có thể là đối thủ của con đại yêu này.

Khoảng cách nhanh chóng rút ngắn.

Ba ngàn mét... Hai ngàn mét... Mấy trăm mét...

Ánh mắt Yêu Bức lộ ra hung quang, toàn thân căng cứng, nó lập tức muốn phát ra sóng âm, phun chết con ruồi này.

- Bắt sống!

Ngữ khí của lão nhân mặc hắc bào trầm xuống, Yêu Bức lập tức thu liễm sóng âm, lao thẳng tới Khương Phàm.

- Nhanh nhanh nhanh, lại nhanh nữa lên.

Khương Phàm kích thích linh văn, dùng tốc độ cao nhất thúc giục hỏa dực, tốc độ đã tăng lên nhiều lần, thế nhưng Yêu Bức vẫn còn đang nhanh chóng tới gần.

Cả hai chênh lệch quá lớn.

- Khương Phàm! Ngươi cũng có hôm nay sao?! Đường đường Thánh linh văn, chỉ biết chạy trốn sao? Phách lối của ngươi đâu rồi? Ngươi dám một thân một mình xâm nhập Tây Cương, bây giờ lại không dám đối mặt một con Yêu thú? Ha ha, không gì hơn cái này!

Mạng che mặt của Hoa Vị Ương đã sớm bay đi mất, lộ ra gương mặt kiều diễm ướt át, chỉ là ánh mắt quá giá lạnh lại quá độc ác.
Chương 338 Một đao kinh hồn

- Ngươi sẽ không nhìn thấy chiến tranh một năm sau giữa hoàng triều với La Phù rồi! Ngươi không nhìn thấy người của Khương gia chết thảm như thế nào rồi. Ngươi càng không nhìn thấy được Dạ An Nhiên nũng nịu kia của ngươi. Khương Phàm, ngươi phải chết.

Cơn giận này Hoa Vị Yêu đã nhịn quá lâu, vốn cho rằng không có cơ hội cứu đệ đệ trở về được, càng không có cơ hội báo thù.

Không nghĩ tới, Khương Phàm lại tự chui đầu vào lưới.

Một trăm mét... Năm mươi mét...

Khương Phàm cơ hồ có thể cảm nhận được yêu khí và Yêu Bức tán phát ở phía sau.

- Aaa…!!

Khương Phàm gầm thét, thân hình hướng lên trên xông vào trong tầng mây.

- Vùng vẫy giãy chết sao!

Lão nhân mặc hắc bào đứng dậy, chuẩn bị tự tay bắt lấy Khương Phàm.

Yêu Bức cũng bay vụt lên cao tiếp tục đuổi theo Khương Phàm.

Năm mươi mét... Ba mươi mét... Hai mươi mét!

Mười mét!

Huynh muội Hoa Vị Yêu tươi cười hớn hở, muốn thưởng thức khung cảnh Khương Phàm gào thảm.

Nhưng đúng vào lúc này, Khương Phàm lại gầm lên giận dữ.

- Bây giờ!

Ầm ầm!

Toàn thân Khương Phàm bộc phát cuồn cuộn liệt diễm, hai cánh xoay chuyển, trong chốc lát đã xuống lao xuống.

Yêu Bức phản ứng cực nhanh, trước tiên đã muốn lao xuống theo.

Nhưng giữa lúc này, một thân ảnh màu đen từ trên trời giáng xuống, tốc độ nhanh giống như thiểm điện xé rách tầng mây, nhanh chóng lao xuống.

- Cái gì?

Lão nhân mặc hắc bào và bọn hắn trước đó một giây vẫn còn giữ vững thân thể, đi theo Yêu Bức lao xuống, nhưng sau một giây này toàn bộ đều giật mình vì cảm giác được nguy hiểm.

Thị Huyết Yêu Bức cảnh giác, bỗng nhiên ngẩng đầu.

Tiểu xà thu liễm hai cánh, nhanh chóng lao xuống, áp sát Yêu Bức trong chốc lát thì bỗng nhiên triển khai hai cánh, thân rắn cưỡng ép xoay vòng.

Vĩ đao (vĩ là cái đuôi) dài đến một mét, cứng rắn sắc bén hiện ra tinh hồng huyết quang, lại còn khuấy động tạo ra nhiệt độ cao đến kinh người. Trong chớp mắt, xé rách không gian, bổ về phía đầu Yêu Bức.

Thị Huyết Yêu Bức vô cùng cường đại, vượt xa tiểu xà, nhưng...

Chuyện xảy ra quá đột nhiên, không kịp phản ứng, vĩ đao trong nháy mắt lao tới.

Phốc phốc!!

Vĩ đao tuỳ tiện cắt ra da thịt cứng cỏi của Yêu Bức, cắt đứt luôn cả xương cốt của nó.

Máu tươi phóng ra, một cái đầu bay ra ngoài.

Yêu Bức đang muốn lao xuống lập tức mất khống chế.

- Làm cho gọn gàng vào!

Khương Phàm đang muốn quay đầu, thấy được đặc sắc này thì lại rung động một màn.

Tiểu gia hỏa quả nhiên là một sát khí.

Tuy nhiên, bây giờ đã là đại gia hỏa.

- Ngươi… phụ mẫu nó… nó từ đâu xuất hiện vậy?!

Lão nhân mặc hắc bào quá sợ hãi, nhấc lên khí độc màu đen quăng về phía tiểu xà.

Tiểu xà nhanh chóng bay lên tránh khỏi, nhưng một giây sau nó lại lao xuống lần nữa, vĩ đao sắc bén chặt đứt lão nhân mặc hắc bào.

Năng lực bẩm sinh của nó chính là tốc độ và vĩ đao. Sau khi thôn phệ hài cốt Dực Long, ưu thế đã tăng vọt rất nhiều.

Lão nhân trừng trừng hai mắt, khó có thể tin được mà nhìn nửa thân thể kia của mình.

‘Ta, phải chết sao?’

‘Ta làm sao lại chết được... Ta là Đại Độc sư... A!!’

Hoa Vị Lạc, Hoa Vị Yêu, Hoa Vị Ương đều từ bên trên Yêu Thể nhanh chóng rơi xuống.

Bọn hắn cũng vô cùng kinh hãi.

Đây là yêu vật gì?

Từ đâu xuất hiện?

Tại sao muốn tập kích bọn họ?

Tiểu xà hơi xoay quanh ở trên không, sau đó lại lần nữa nhào về phía Hoa Vị Yêu.

- Súc sinh, cút ngay!

Hoa Vị Ương ở giữa không trung cưỡng ép giữ vững thân thể, hai tròng mắt ngưng tụ đang đối mặt với tiểu xà, trong chốc lát nổi lên ánh sáng yêu dị.

- Tê...

Tiểu xà vội vàng không kịp chuẩn bị, đau đớn kêu lên, thế giới xung quanh không có dấu hiệu nào lại thay đổi hoàn toàn.

Từ màn đêm biến thành màu đỏ như máu.

Từ không trung biến thành hoang nguyên.

Số lượng lớn mãng xà đang từ bốn phương tám hướng quay quanh lao tới, gặm cắn nó, xé rách nó.

Một con Dực Long từ trên trời giáng xuống, uy lực huyết mạch kinh khủng, ép tới mức nó kêu rên đau đớn.

- Đáng chết!

Khương Phàm lập tức phóng tới không trung, muốn cứu tiểu xà đi.

Nhưng tiểu xà lại đang trong đau đớn đột nhiên táo bạo không thôi, vung lên tàn đao suýt chút nữa bổ trúng Khương Phàm.

Khương Phàm mạo hiểm tránh khỏi, quay người nhào về phía Hoa Vị Ương.

- Khương Phàm, đến đây! Tới chỗ ta đây.

Hoa Vị Ương cố gắng ổn định thân thể, nhìn về phía Khương Phàm mà quát lên.

Mặc dù từng đợt gió lớn đang lao qua vén cả y phục nàng bay lên trên làm lộ ra hai chân trắng tuyết và mảng lớn xuân quang, nhưng nàng hoàn toàn không lo được.

Một cái bát ngọc từ trong nhẫn không gian xuất hiện bị nàng nắm ở trong tay. Sóng nước lấp loáng trong chén, tinh khiết thấy đáy, tại thời điểm nhận được linh lực kích thích lại nổi lên từng tầng gợn sóng, hình thành vòng xoáy thôn phệ.

Mặc dù là tiểu xảo nhưng lại cho người ta cảm giác như uy lực giữa đại dương mênh mông.

Một cỗ lực lượng thôn phệ kinh khủng tràn ngập thiên địa.

Bảo bối này đến từ cổ thành dưới mặt đất, là Xích Tiêu tông ban thưởng cho Hoa Vị Yêu. Sau khi Hoa Vị Yêu trở thành trưởng lão, địa vị vững chắc đã chuyển cho Hoa Vị Ương, bảo hộ nàng trưởng thành.

Khương Phàm phát giác được nguy cơ mãnh liệt, lập tức di chuyển mục tiêu, xông về phía Hoa Vị Lạc.

- Không được qua đây!

Hoa Vị Lạc lập tức thấy Khương Phàm đang bổ nhào tới, hắn hoảng sợ giãy dụa lung tung.

- Khương Phàm! Ngươi dám lại đụng tới hắn, chúng ta không để yên cho ngươi!

Hoa Vị Ương và Hoa Vị Yêu cùng gầm thét, nhưng vì bọn hắn đều đang rơi xuống nên chỉ có thể trơ nhìn Khương Phàm tiến lên.

- Không nghĩ tới đi, nhanh như vậy lại gặp mặt.

Khương Phàm giống như một con mãnh thú, hung hăng đâm vào trên thân Hoa Vị Lạc.

Một tiếng răng rắc giòn vang, Hoa Vị Lạc cảm giác thân thể mình như muốn nát.

- Tỷ tỷ! Đại ca! Cứu ta!

Hoa Vị Lạc hoảng sợ thét to lên.

- Đến đây.

Khương Phàm thu lấy Hoa Vị Lạc, nhìn về phía không trung.

- Khương Phàm...

Hoa Vị Ương thét lên, hai mắt đỏ ngầu.

Khương Phàm nhìn bầu trời, tiểu xà vẫn còn ở trong huyễn cảnh chưa tỉnh táo lại, nó đang ở trên không điên cuồng gào thét, nhanh chóng bắn vọt, hất vung vĩ đao để Khương Phàm đều nhìn thấy mà hoảng sợ run rẩy.
Chương 339 Quả thật độc ác

- Huyễn cảnh mạnh như vậy sao? Vậy cứ nháo trước đi.

Khương Phàm khẽ nhíu mày, sau đó lao xuống vọt vào trong rừng sâu.

Bành bành.

Hoa Vị Yêu và Hoa Vị Ương chật vật đâm vào trên mặt đất.

- Coi chừng!

Hoa Vị Yêu lập tức cảnh giác, đề phòng Khương Phàm đánh lén.

Hắn là trưởng lão trẻ tuổi nhất Xích Tiêu tông, cảnh giới đã đến Linh Nguyên cảnh bát trọng thiên. Chỉ cần Khương Phàm tới liền có thể để hắn lâm vào trong huyễn cảnh, triệt để biến thành một con rối.

Hoa Vị Ương nhịn xuống đau nhức kịch liệt, cũng cầm bát ngọc trong tay, cảnh giác rừng rậm tối đen xung quanh.

Tên hổn đản ngươi mau đến đây để ta cho ngươi nếm thử uy lực Hoá Sinh Bát.

Nhưng...

Bọn hắn đã đợi lại đợi, rốt cuộc không thấy được bóng dáng Khương Phàm.

- Chạy rồi sao?

Hoa Vị Yêu tức giận.

- Đại ca, nhất định phải đuổi được Khương Phàm. Chờ hắn trở lại Thiên Sư tông, chúng ta lại muốn cứu Vị Lạc về thì sẽ rất khó khăn.

Hoa Vị Ương thật vất vả mới đụng phải Khương Phàm, tuyệt đối không thể để hắn chạy trốn như thế.

Mà, nháo trò như thế, xem như bọn hắn đã triệt để kết thù với Khương Phàm.

- Nơi này cách Thiên Sư tông hơn ba ngàn dặm, hắn coi như không dừng ngủ giữa đêm, cũng phải đi ba đến năm ngày. Ta cũng không tin đuổi không kịp hắn.

Hoa Vị Yêu nhảy lên chạc cây, ngắm nhìn rừng rậm trong màn đêm.

Lúc này, từng tiếng sói tru ở phương xa vang lên, ngay sau đó lại truyền đến tiếng chém giết kịch liệt.

Giống như là đàn sói đang đi săn đêm khuya.

- Có cách rồi.

Hoa Vị Yêu xông về phía đàn sói.

Khương Phàm từ trong bóng đen đi tới nhìn phương hướng huynh muội hai người rời khỏi, đi tới cách đó không xa.

Thi thể không đầu của Yêu Bức gục ở chỗ này.

Thi thể lão nhân mặc hắc bào cũng rơi ở phía trước.

Sau khi Khương Phàm thu Yêu Bức vào thì ngồi xổm bên cạnh lão nhân mặc hắc bào, nhặt lên một chiếc nhẫn phong cách cổ xưa.

- Đồ trong này, ngươi không thể đụng vào.

Linh hồn Đan Hoàng nhắc nhở Khương Phàm.

- Ta chỉ nhìn chút.

- Nhìn cũng không thể nhìn, tiêu hủy đi.

- Không nghiêm trọng như vậy chứ.

- Rất nghiêm trọng, phải tiêu hủy.

Linh hồn Đan Hoàng hoài nghi bên trong có 'Độc kinh', ghi chép các loại độc thuật.

Thứ này không thể rơi xuống trong tay Khương Phàm, cũng không thể rơi xuống trong tay người khác.

Lúc này, tiểu xà cuối cùng cũng đã ra khỏi huyễn cảnh, khôi phục tỉnh táo, về tới bên cạnh Khương Phàm.

Bên trong thâm cốc!

Các đệ tử theo lệnh của Hoa Vị Yêu tàn nhẫn sát hại trên trăm vị dược nô sau đó đi đến ngoài cốc chờ đợi tin tức.

Theo bọn hắn nghĩ, Thị Huyết Yêu Bức tự mình truy kích, Khương Phàm hẳn là phải chết không thể nghi ngờ được, sẽ trở lại rất nhanh thôi.

- Sao Thiên Sư tông lại yên tâm để Khương Phàm tự mình đi ra ngoài lịch luyện?

- Trước đây ta đã nghe nói tên điên này thường xuyên đi một mình.

- Ỷ mình là thánh văn, không sợ chết sao.

- Ha ha, lần này hắn không thể quay về Thiên Sư tông được nữa. Chờ đến khi dọn dẹp ký ức, hắn sẽ phải nhận tiền bối kia làm phụ thân, ha ha...

Mười tên đệ tử cười đến khoái trá, bọn hắn đang mong đợi tình cảnh Khương Phàm bị xử lý ký ức.

- Ừm?

Nữ tử đột nhiên cảm giác được có cái gì đó, nàng liền ngẩng đầu nhìn phía đỉnh núi.

Bành.

Một cây trường thương màu vàng đâm xuyên màn đêm kéo theo liệt diễm cuồn cuộn đánh tới phía bọn hắn.

- Coi chừng, đều tránh ra.

Nữ tử kêu lên sợ hãi, lập tức nhảy qua bên cạnh một bước dài

Nhưng chuyện xảy ra quá đột nhiên, những người khác hoàn toàn không biết nguy hiểm đến từ chỗ nào, chỉ là nương tựa theo kinh nghiệm, kích hoạt linh văn, sẵn sàng trận địa đón địch.

Phốc phốc!!

Hỏa thương đâm xuyên ngực một tên tráng hán, đánh hắn ngã nhào vào trên mặt đất phía trước, sau đó lập tức nổ tung. Cũng tại lúc này, hỏa thương kéo lấy liệt diễm mãnh liệt từ trên trời giáng xuống, giống như thủy triều đang vỗ tới

Trước sau hai cỗ liệt diễm vừa đột nhiên lại mãnh liệt đã nuốt sống tất cả mọi người.

Từng tiếng kêu thảm thiết, từng tiếng rống giận dữ vang vọng thâm cốc trong cánh rừng.

Khương Phàm lao xuống vách núi va vào bên trong hỏa triều màu vàng cuồn cuộn.

Một tên đệ tử cường tráng kích hoạt lên thú văn, phát ra tiếng gào thét hùng hậu, hắn tức giận tìm kiếm mục tiêu.

Khương Phàm ở đối diện lao tới, Chu Tước Trảo xé rách đi qua.

- Tiểu tử, là ngươi?

Nam tử gầm thét, cánh tay phải phồng lên, lân phiến che kín, đánh tới phía Khương Phàm.

Bành!

Răng rắc!!

Chu Tước Trảo không chút cản trở nào đã đánh vỡ vụn nắm đấm kia, thẳng hướng tới cổ nam tử.

Nam tử vừa muốn kêu lên thì cái cổ đã bị xé rách, máu tươi phun ra như bão táp.

Khương Phàm lại nhấc người bay lên về đánh giết phía trước.

- Là Khương Phàm! Đều tản ra, là Khương Phàm!

Nữ tử chạy đi lúc đầu lớn tiếng thét lên, toàn thân cuốn lên gió mạnh đánh về không trung.

Nhưng... Một thân ảnh màu đen xông ra khỏi rừng rậm mang theo hai cánh xông về phía nàng.

Nữ tử kinh hãi quay đầu, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại.

Tiểu xà mở cái miệng ra to như chậu máu cắn tới nữ tử, hung hăn quăng về phía không trung.

- Súc sinh, cút ngay.

Nữ tử bị cắn đến máu me đầm đìa, thét lên đầy tức giận, sau đó lập tức kích thích thanh mang cường đại phóng thích về chỗ hỗn loạn phía trước.

Tiểu xà không để thanh mang sắc bén vào mắt, nó vung vĩ đao lên chặt đứt nàng ra làm hai.

Nửa giờ sau, một đám Phong Lang hung tàn ở giữa khu rừng phóng tới, gom lại phía trước thâm cốc.

- Đều chuẩn bị kỹ càng, theo ta...

Hoa Vị Yêu giống như một con Lang Vương, tự mình xông lên phía trước nhất, chỉ là những đệ tử hắn bảo ở lại chờ đợi xuất phát thì bây giờ chỉ còn là những thi thể nằm đầy đất.

- Đây là có chuyện gì?

- Khương Phàm làm?

Sắc mặt Hoa Vị Ương tái nhợt, giết hết sao?

- Khương Phàm, Hoa Vị Yêu ta và ngươi thế bất lưỡng lập (hai bên đối lập, không thể cùng tồn tại).

Hai mắt Hoa Vị Yêu sung huyết, hắn tức giận đến mức toàn thân đều đang run rẩy.
Chương 340 Dụ địch vạn dặm

Đây là những đệ tử mà hắn đã nuôi dưỡng năm qua.

Đây là toàn bộ thành viên tổ chức của hắn trong Xích Tiêu tông.

- Thật ác độc!!

Hoa Vị Ương chỉ muốn săn giết Khương Phàm, không nghĩ tới Khương Phàm lại dám giết tới nơi này.

Một mình Khương Phàm khẳng định làm không được, nhưng hắn có con Xà Yêu đáng sợ kia.

- Đó là cái gì?

Hoa Vị Ương bỗng nhiên chú ý tới trên vách đá bên trong thâm cốc viết một vài chữ bằng máu.

Hoa Vị Yêu đi đến xem xét, ngực bụng đều muốn nhấc lên, một ngụm máu tươi xông lên tới cổ họng, suýt chút nữa phun ra ngoài.

- Xích Tiêu rác rưởi? Chết chưa hết tội?

Từng chữ bằng máu khiến cho Hoa Vị Ương đều giận đến không thể nào kềm chế được. Tên hỗn đản này khinh người quá đáng.

- Đại ca, đuổi kịp hắn không?! Coi như đuổi tới trước Thiên Sư tông cũng phải giết hắn.

Hoa Vị Ương chưa từng oán hận một người nào giống như bây giờ.

- Đuổi theo cho ta!

Hoa Vị Yêu thét lên ra lệnh với đàn sói phía ngoài.

Sau khi Huyễn linh văn tu luyện tới Linh Nguyên cảnh cao giai thì có được năng lực điều khiển ý thức.

Hơn năm mươi con Thanh Phong Lang bây giờ để cho hắn sử dụng.

Đàn sói xao động liên tiếp ngẩng đầu nhìn phía đỉnh vách núi.

Nơi đó có một bóng người đang ngồi xổm.

Nếu không nhìn kỹ, rất khó chú ý tới.

- Khương Phàm?

Hoa Vị Ương và Hoa Vị Yêu lập tức ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi.

Khương Phàm cũng nhìn tới đàn sói phía dưới, lông mày hơi nhíu, gia hỏa này lại còn có thể điều khiển mãnh thú?

- Hỗn đản, xuống đây cho ta!

Hoa Vị Yêu giận dữ mắng mỏ, hai mắt phát ra tia sáng yêu dị, muốn kéo Khương Phàm vào trong huyễn cảnh.

- Các ngươi hình như đang rất tức giận?

- Kẻ giết người, sẽ bị người giết. Chút đạo lý này mà ngươi không hiểu sao?

- Muốn giết Khương Phàm ta thì phải chuẩn bị tư tưởng mình bị giết. Ngươi nghĩ ta đang cùng các ngươi chơi trò chơi à?

Khương Phàm đứng dậy, miệng đầy khí tức sát phạt.

- Nếu như ngươi không bắt đệ đệ ta, Hoa Vị Ương ta tuyệt đối sẽ không nhìn hỗn đản ngươi dù chỉ một chút. Là ngươi khiêu khích huynh muội chúng ta trước. Là ngươi đang làm khó dễ chúng ta.

Hoa Vị Ương chỉ vào trên đỉnh núi giận dữ mắng mỏ.

- Tuổi còn trẻ mà đã dễ quên thế, thật đáng thương. Đừng quấn lấy ta. Phát hiện một lần, ta sẽ đưa các ngươi một miếng thịt. Đoán xem, ta sẽ cắt từ trên thân ai.

Khương Phàm vươn cốt dực ra, liệt diễm vờn quanh phóng mạnh lên trời biến mất trong tầng mây giữa màn đêm.

- Hỗn đản, hỗn đản, tên hỗn đản đáng chết. Đại ca, còn đuổi hay không?

Gương mặt xinh đẹp của Hoa Vị Ương đều để cho người ta hít thở không thông nhưng bây giờ bởi vì tức giận đã tái nhợt.

- Đuổi! Không lấy mạng của hắn, ta không phải là Hoa Vị Yêu!

Hoa Vị Yêu không chỉ có yêu quý khuôn mặt anh tuấn này của mình, hắn càng yêu quý mặt mũi của mình.

Nếu như không thể hộ tống Luyện Độc sư về Xích Tiêu tông, lại còn tổn thất các đệ tử, tương lai hắn còn làm trưởng lão thế nào ở Xích Tiêu tông nữa.

Khương Phàm đi tới trong một u cốc an tĩnh, sau khi xác định xung quanh không có nguy hiểm liền nhanh chóng lấy Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh ra chuẩn bị luyện hóa Thị Huyết Yêu Bức.

Cảnh giới đầu đại yêu này rất có thể đã đát tới Linh Nguyên cảnh cao giai

Luyện ra khẳng định là đại bổ.

- Ngươi...

Linh hồn Đan Hoàng muốn khuyên Khương Phàm không nên tùy tiện dùng loại thuật luyện đan này, nhưng lời còn chưa bắt đầu lại liền nuốt xuống.

Đối với Khương Phàm mà nói, không đem Yêu thú luyện ra đan dược thì hắn cũng sẽ uống máu gặm thịt.

- Cái gì?

Khương Phàm nhét Thị Huyết Yêu Bức vào Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.

- Không có gì, ngươi tiếp tục đi.

Linh hồn Đan Hoàng không cần phải nhiều lời nữa.

Thực lực Thị Huyết Yêu Bức quả thực cường đại, lấy năng lực luyện đan bây giờ của Khương Phàm vậy mà phải luyện trọn vẹn ba giờ mới luyện ra được huyết đan, linh đan và hồn đan.

- Nếm thử hiệu quả xem.

Khương Phàm ăn vào huyết đan, huyết khí nồng đậm mãnh liệt dâng lên đánh thẳng vào mạch máu toàn thân.

Khương Phàm lập tức vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh, luyện hóa hấp thu.

Huyết đan cực đại, huyết khí càng dày đặc.

Liên tục không ngừng trùng kích đem mao mạch, mạch máu đều phồng lên, mạch máu quấn đến kinh mạch cũng trở nên nóng hổi.

Sau đó không lâu, trong cõi U Minh vang lên một tiếng âm trầm.

Cảnh giới Khương Phàm đã đột phá tiến lên Linh Nguyên cảnh tam trọng thiên.

Trước đó luyện đan dài đến bốn tháng kích thích kinh mạch, khí hải và linh nguyên. Mặc dù không thể đột phá, cũng đã đạt đến nhị trọng thiên đỉnh phong.

Lần đột phá này là ngoài ý muốn nhưng lại giống như nước chảy thành sông.

- Không hổ là đại yêu Linh Nguyên cảnh cao giai. Huyết khí xác thực quá đủ.

Khương Phàm cảm nhận được thân thể có chuyển biến lớn liền lộ ra nụ cười.

- Tiểu Đao, biểu hiện không tệ, đi nghỉ ngơi đi. Đúng rồi, nên cho ngươi cái tên bá khí. Đao Hoàng!

Khương Phàm thu tiểu đao vào thanh đồng tiểu tháp, chạy tới Thiên Khải bí cảnh.

- Ngươi thật sự đi như thế sao?

Linh hồn Đan Hoàng cảm thấy rất kỳ quái, hai huynh muội trước đó kia không phải người lương thiện, không thể nào tuỳ tiện bỏ qua như vậy được.

Khương Phàm cứ vậy mà mặc kệ?

Mặc dù hai huynh muội kia cảnh giới rất cao, huyễn thuật rất mạnh, thế nhưng Khương Phàm phối hợp với tiểu xà thì vẫn còn có cơ hội.

Tiểu gia hỏa này lại rất am hiểu săn giết trong rừng.

- Thiên Khải bí cảnh sắp mở ra rồi, bỏ lỡ lần này thì phải chờ một năm nữa. Ta cũng không muốn tốn thời gian với bọn hắn ở nơi này.

Khương Phàm phóng tới giữa khu rừng, giống như là một con linh viên mạnh mẽ, tốc độ cực nhanh.

- Nói thật!

Linh hồn Đan Hoàng không tin Khương Phàm đã đổi tính.

- Hoa Vị Yêu là trưởng lão, cảnh giới quá cao. Bây giờ lại khống chế đàn sói, càng không tốt để chọc đến. Nếu như ta muốn phản kích thì phải bố trí tỉ mỉ, lại chờ đợi cơ hội, về thời gian là trì hoãn quá lâu. Cho nên...

- Ta muốn mang theo bọn hắn tới Thiên Khải bí cảnh.

Trên mặt Khương Phàm lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK