Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 196 Triệt để thanh toán

Sắc mặt bọn hắn rất khó coi, cũng quả thật có chút loạn trận cước.

Đến cùng là kẻ địch ở đâu?

Loại này giương đông kích tây này để bọn hắn vô cùng bị động, lại không dám vội vàng.

- Giữ vững pháp trường! Mặc kệ Khương Hồng Võ có kế hoạch gì, nơi này đều là trọng điểm.

Bọn người Tống Thiên Hùng hô to nhắc nhở nhau, thét lên ra lệnh bộ hạ không nên hoảng loạn.

Chỉ có chín vị cường giả hoàng thất vừa mới xông tới kia đã bằng vào tốc độ nhanh nhất lập tức quay trở về.

- Khương Hồng Võ, nhanh đưa tay chịu trói, hôm nay ngươi trốn không thoát khỏi thành Khôi Binh này.

Bạch Ngao Thương giống như phát cuồng mà rống giận, cuồn cuộn lôi triều mãnh liệt như thủy triều dậy sống nuốt hết phương viên vài trăm mét.

Một tiếng gào rít vang lên, lôi triều trùng thiên hóa thành ba mươi sáu lôi đao dài mười mấy mét xé rách không gian, toàn bộ bạo kích.

Khương Hồng Võ một tay nhấc lấy Tam hoàng tử, một tay cầm Liệt Diễm Cuồng Đao xông lên.

Ầm ầm!

Liệt diễm sôi trào hình thành nên mấy vạn hỏa tinh xen lẫn đầu lâu mãnh hổ to như phòng ốc, chỉ lên trời gầm thét, ngạnh kháng với lôi đao.

Ầm ầm!

Lôi hỏa va chạm, đại địa bạo động.

Tinh thuẫn vỡ vụn, bụi mù bay khắp nơi.

Khương Hồng Võ xông ra phá toái tinh thuẫn, nâng đao lên trảm mạnh.

Mấy ngàn khỏa tinh thuẫn toàn bộ bạo động, theo hắn như mưa to đánh về phía Bạch Ngao Thương.

Bạch Ngao Thương lại giống như bạch lang đang bùng nổ, khống chế lôi triều ngang nhiên nghênh kích.

Hôm nay tuyệt đối không thể để Khương Hồng Võ mang Tam hoàng tử đi, nếu không... Hắn và Bạch gia liền xong rồi... Nhưng... thời điểm cùng nhau giết tới, Bạch Ngao Thương đã loạn!

Không chỉ là Khương Hồng Võ quá cường thế, càng bởi vì trong tay hắn đang bóp lấy Tam hoàng tử.

Hắn căn bản không thi triển được.

Oanh!

Khương Hồng Võ nâng đao chém nát lôi triều, khí lãng liệt hỏa mạnh mẽ nuốt hết Bạch Ngao Thương, đánh bay hắn ra ngoài.

Bạch Ngao Thương liên tiếp nảy lên trên mặt đất, sau khi cường thế ổn định, phun ra một ngụm máu tươi.

Khương Hồng Võ lao tới, cuồng đao mãnh liệt phách trảm, nhanh như mưa gió áp chế toàn diện.

- Ngươi là vương, ta cũng là vương, ngươi ép không được ta!

Bạch Ngao Thương chật vật kháng cự, kích phát ra cuồng tính, toàn thân phóng thích lôi triều đến cực hạn, như là trăm ngàn sợi roi lôi điện đánh tới.

Khương Hồng Võ quả quyết lui lại, trong chốc lát, sau lưng sớm đã ngưng tụ ra một thanh hỏa thương, hắn lập tức khống chế bắt đầu công kích.

Phốc phốc!!

Hỏa thương gào thét xoay tròn chấn vỡ lôi triều, đâm xuyên qua lồng ngực Bạch Ngao Thương.

- Bắt lấy hắn!

Khương Hồng Võ quát lên một tiếng chói tai.

Huyền cấp võ pháp Liệt Diễm Phần Thiên ở trong tay của hắn đã thi triển đến trình độ đăng phong tạo cực (lên tới đỉnh cao nhất). Cái này không chỉ là thiên phú, càng là vì quanh năm huyết chiến với Đại Hoang mà lắng đọng ra được.

Bọn thị vệ vừa mới giết lùi ra, các vị đội viên Huyết Ngục đã lập tức xông lại.

Liêm đao như bão táp!

Huyết thủy tung tóe!

Hai cổ tay bị chặt đứt tận gốc.

Chuôi liêm đao thứ ba bổ về phía cổ Bạch Ngao Thương lại ngừng trước một giây trước khi đâm vào.

- Đừng động, nếu ngươi không muốn mất mạng!

- A!!

Bạch Ngao Thương thống khổ gào thét, lại cứng ở đó không dám loạn động.

Khương Hồng Võ mang theo Tam hoàng tử giống như mang theo một cái bao tải, cất bước phóng tới, liệt diễm sau lưng tuôn ra, sôi trào như núi lửa.

Từng viên hỏa tinh cấp tốc thành hình.

- Triệu Nguyên Bá! Đến phiên ngươi!

Khương Hồng Võ rít lên một tiếng, âm thanh chấn cả chiến trường.

Ba vị Huyết Ngục đang vây công Triệu Nguyên Bá lập tức rút lui, cực kỳ quả quyết, cũng bứt ra xông về Lý Thanh Dương.

Triệu Nguyên Bá vừa muốn thở một ngụm thì hàng vạn hỏa tinh giống như màn mưa bạo kích toàn diện. Tốc độ mỗi một khỏa đều kinh người, càng ẩn chứa liệt diễm kinh khủng.

Triệu Nguyên Bá chật vật chống cự, hắn liên tục lùi lại, thật vất vả mới kháng trụ thì phía trước đã truyền đến tiếng gào thét cuồng dã.

- Liệt Diễm... Cửu Trọng Kích...

Khương Hồng Võ bộc phát ra hỏa diễm mãnh liệt, như cuồng phong trên đại dương mênh mông, nhấc lên kinh đào hải lãng (sóng to gió lớn), chụp về phía Triệu Nguyên Bá.

Nhưng đây chỉ là đệ nhất trọng, ngay sau đó là đệ nhị trọng, đệ tam trọng... Đệ cửu trọng...

So với nhất trọng càng lúc càng mãnh liệt, mỗi trọng đến càng lúc càng to lớn hơn. Như sóng dữ vỗ bờ, đinh tai nhức óc, đánh đến nỗi Triệu Nguyên Bá chật vật phản kích phía dưới.

Liệt diễm đệ cửu trọng chợt vỗ tới, đập Triệu Nguyên Bá bay mạnh ra ngoài, đụng phải dây leo nơi tửu lâu.

Tửu lâu kịch liệt lắc lư, suýt nữa liền muốn sụp đổ.

Lão nhân bên trong đẩy lui Huyết Ngục, lập tức muốn nuốt Triệu Nguyên Bá vào, tiễn hắn rời khỏi.

Nhưng, Khương Hồng Võ đã xông vào tửu lâu trước, cường quang Hỏa Diễm linh văn trên trán chói mắt, toàn thân sôi trào hỏa diễm giống như một Liệt Diễm Chiến Thần, cường thế lại đáng sợ.

- Rút lui!!

Một tiếng ra lệnh, toàn bộ ba vị Huyết Ngục lao ra, cũng thẳng hướng đến Lý Thanh Dương.

- Khương Hồng Võ, ngươi đến nhầm nơi rồi.

Lão nhân uy nghiêm hét lớn, điều động tất cả dây leo chấn vỡ bức tường của tửu lâu, từ bốn phương tám hướng bao phủ tới.

Triệu Nguyên Bá chật vật ổn định, cũng phẫn nộ hô to lao thẳng đến chỗ Khương Hồng Võ.

Nhưng...

- Liệt Diễm Kim Liên!

Linh văn trên trán Khương Hồng Võ bắn ra kim quang nhàn nhạt, kinh mạch toàn thân mãnh liệt phồng lên, linh lực trong khí hải càng như sóng đào mãnh liệt. Một cỗ sóng nhiệt nóng hổi trong nháy mắt nổ tung, chấn động tửu lâu chấn nát dây leo, cuồng phong rít gào ngay sau đó, liệt diễm bạo động.

Bành bành bành...

Liệt diễm nuốt hết cả tòa tửu lâu, cùng tất cả dây leo bao phủ. Từ xa nhìn lại, tựa như là hoa sen khổng lồ nở rộ, cường quang ngập trời rọi khắp nơi trong thành Khôi Binh.

Một khung cảnh rung động lòng người!

Tất cả mọi người đang hỗn chiến cũng đều bị liệt diễm nuốt hết.

- Không đúng!! Ngươi đã bước vào Sinh Tử cảnh?

Lão nhân kêu thảm, bị nhiệt độ cao khủng bố đốt sống chết tươi, tất cả dây leo đều bị ngọn lửa đốt rụi.
Chương 197 Gia pháp

Triệu Nguyên Bá kêu thảm bay ra ngoài, hộ thuẫn kịp thời vung ra đều bị hòa tan hoàn toàn, liệt diễm giống như là nham tương dính đầy toàn thân của hắn.

- Các ngươi chỉ có thể như thế!

Khương Hồng Võ cuồng dã giết ra, bắt lại Triệu Nguyên Bá, đè ép đánh vào trên mặt đất.

- Sinh Tử cảnh? Khương Hồng Võ, ngươi đây là đang cược mệnh!

Triệu Nguyên Bá cảm giác mình toàn thân đều đau đến thấu tim, thống khổ giãy dụa.

Sinh Tử cảnh, cảnh giới phía trên Linh Hồn cảnh cực kỳ cường đại, cũng là một cảnh giới vô cùng nguy hiểm.

Cái gọi là sinh tử, chính là cảnh giới không có phân chia cửu trọng thiên, chỉ có thực lực lơ lửng không cố định.

Ngươi thỉnh thoảng sẽ rất mạnh, thỉnh thoảng sẽ rất yếu. Bất luận kẻ nào cũng không tìm được quy luật. Thậm chí có khả năng bởi vì quá cường đại mà bạo thể chết. Cũng sẽ bởi vì cực độ suy yếu mà bị người khác đuổi giết.

Cho nên, cường giả Linh Hồn cảnh thiên hạ không có người nào dám tuỳ tiện đụng vào Sinh Tử cảnh.

- Bắt lấy hắn!!

Khương Hồng Võ đưa tay quăng về phía phía trước.

Năm bóng người giết tới trước mặt, liêm đao sắc bén trực tiếp bổ vào lồng ngực, bả vai Triệu Nguyên Bá.

- Lý Thanh Dương, chớ lộn xộn không thì ngươi sẽ rơi đầu đấy.

Đội trưởng Huyết Ngục - Thương Minh mang theo tám người mạnh nhất khốn trụ Lý Thanh Dương.

Chín chuôi liêm đao sắc bén tỏa ra hàn quang thấu xương được đặt ở cái cổ, bả vai, trái tim và các bộ vị quan trọng khác của Lý Thanh Dương.

Chín vị cường giả hoàng thất liên tiếp đuổi tới, nhưng không đợi cho đến khi nhìn thấy rõ ràng tình huống trong liệt diễm, bên trong đã truyền đến quát tháo.

- Không muốn Tam hoàng tử chết thì dừng tay cho ta!

Khương Hồng Võ giơ cao Tam hoàng tử lên, quát tháo toàn trường.

Liệt Diễm Cuồng Đao trong tay đặt ở phía sau lưng Tam hoàng tử.

- Dừng tay!!

Tam hoàng tử đã bị chơi đùa đến chật vật không chịu nổi, lập tức gầm thét.

Bọn thị vệ và cường giả hoàng thất liên tiếp dừng lại, vừa khẩn trương lại tức giận nhìn chằm chằm bọn người Khương Hồng Võ.

- Ai dám động loạn, ta làm thịt hắn.

Khương Hồng Võ giơ Tam hoàng tử lên, tiếp tục uy hiếp.

- Ngươi không dám giết ta! Nếu ta chết đi, hoàng thất tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, coi như ngươi chạy được mười vạn dặm cũng nhất định có thể đem ngươi cùng toàn bộ Khương gia bắt trở lại, xử tử.

Tam hoàng tử cố gắng trấn định, cảnh cáo Khương Hồng Võ.

Ánh mắt Khương Hồng Võ khẽ động, đội viên Huyết Ngục bên cạnh ngầm hiểu, một đao chặt đứt năm ngón tay của hắn.

- A!!

Tam hoàng tử đau đến toàn thân đều cứng ngắc, thống khổ kêu rên.

Cho dù lòng dạ thâm trầm, nhưng dù sao hắn cũng quen sống trong nhung lụa, chưa bao giờ bị qua loại khuất nhục cùng thống khổ này.

- Dừng tay!!

Các cường giả hoàng thất nhao nhao giận dữ mắng mỏ, không hẹn mà cùng nhau áp chế linh văn.

Nếu như hoàng tử chết ở trước mặt bọn hắn. Bọn hắn coi như có thể trở lại hoàng cung cũng sẽ bị nghiêm trị.

- Ai dám tới gần hắn trong vòng trăm thước, ta chặt một đầu cánh tay của hắn.

Khương Hồng Võ hướng đội viên Huyết Ngục bên cạnh ra hiệu.

Một viên đan dược chữa thương lập tức nhét vào trong miệng Tam hoàng tử, để hắn vẫn còn tỉnh táo, không thể cứ thế mà chết đi.

Những đội viên Huyết Ngục liên tiếp hội tụ đến xung quanh, cũng áp giải Bạch Ngao Thương, Triệu Nguyên Bá cùng Lý Thanh Dương.

- Khương Hồng Võ?

Bọn người Khương Hồng Dương xông về lại bị một màn trước mắt kích thích đến toàn thân rét run.

Đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?

- Khương Hồng Võ, thả Tam hoàng tử ra. Ngươi can thiệp hành hình đã là tội lớn, nếu như lại tổn thương hoàng tử, ngươi chính là tội nhân số một Lang Gia quốc. Coi như chạy trốn tới chân trời góc biển, hoàng thất đều sẽ bắt ngươi trở lại, còn có toàn tộc Khương gia, một người cũng đều không chạy thoát.

Đại trưởng lão chỉ vào Khương Hồng Võ giận dữ mắng .

Nhị trưởng lão cũng khuyên nhủ Khương Hồng Võ:

- Không cần chấp mê bất ngộ, một mình ngươi đấu không lại Lang Gia quốc, hiện tại huyên náo càng hung, tương lai chết càng thảm.

Khương Hồng Võ gắt gao bóp lấy cổ Tam hoàng tử:

- Ra lệnh cho bọn họ quỳ xuống!

Tam hoàng tử kịch liệt giãy dụa, dùng sức đóng chặt miệng.

Đây không phải là vấn đề có nguyện ý hay không, mà là hắn không thể.

Chỉ cần mở miệng liền mang ý nghĩa hắn đã thỏa hiệp.

Chỉ cần mở miệng, hôm nay hắn sẽ bị Khương Hồng Võ hoàn toàn điều khiển.

Các cường giả hoàng thất đều cảnh giác, cũng âm thầm tìm kiếm cơ hội cứu người.

- Ra lệnh cho bọn họ, quỳ xuống!

Khương Hồng Võ nắm Cuồng Đao chậm rãi chuyển động ở phía sau lưng Tam hoàng tử, lúc nào cũng có thể đâm vào.

- Giết ta, chính là nhục nhã hoàng thất, ngươi và Khương gia đều sẽ chết không có chỗ chôn. Thừa dịp còn có đường lùi, ngươi nên mau chóng thu tay lại. Ngươi khẳng định sẽ chết, nhưng ta có thể cân nhắc tha Khương gia các ngươi và những người khác.

Tam hoàng tử cắn răng duy trì tôn nghiêm của mình.

- Ta lặp lại lần nữa, ra lệnh cho bọn họ quỳ xuống! Đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta!

Khương Hồng Võ bóp lấy cổ Tam hoàng tử, ánh mắt bén nhọn gắt gao tiếp cận kẻ đã từng là Nhị đệ của mình, Khương Hồng Dương!

- Nằm mơ đi! Ta rơi vào trong tay ngươi, khẳng định sẽ chết. Cứ việc động thủ! Ta ở dưới Hoàng Tuyền Địa Ngục chờ ngươi.

Tam hoàng tử nhắm mắt lại, chết cũng không mở miệng.

- Khương Hồng Võ, khoanh tay chờ bị bắt đi, ngươi không có lựa chọn thứ hai.

Khương Hồng Dương nghiêm nghị quát lớn.

- Tam hoàng tử, ngươi có hai kết cục. Chết, rất sung sướng, cho ngươi cái thể diện. Còn sống, sẽ sống không bằng chết. Ta sẽ dần dần chém đứt tứ chi của ngươi, lấy đi con mắt của ngươi. Ngươi sẽ sống, nhưng ngươi sẽ trở thành sỉ nhục của hoàng thất, quãng đời còn lại sẽ là trong vô tận thống khổ cùng nhục nhã.

Khương Hồng Võ nói ra một tràng những lời tàn nhẫn thấu xương, lập tức kích thích đến Tam hoàng tử.

- Ngươi...

Tam hoàng tử tức giận mở mắt ra.

- Ta nói một lần cuối, để bọn hắn quỳ xuống!
Chương 198 Bị bắt

Khương Hồng Võ hướng Huyết Ngục bên cạnh ra hiệu một chút.

Liêm đao trong tay Huyết Ngục xoay chuyển, thẳng đến con mắt Tam hoàng tử.

- Dừng tay!

Các cường giả hoàng thất nhao nhao la to.

Liêm đao sắc bén lắc lư phía trước con mắt Tam hoàng tử chợt dừng lại.

Tam hoàng tử do dự, nhưng cố không mở miệng.

- Quỳ xuống!!

Một vài thị vệ hoàng thất nhịn không được mà thét lên ra lệnh bọn người Khương Hồng Dương, hoàng tử không thể mở miệng, nhưng đám hỗn đản các ngươi đây không thể không biết cất nhắc.

Đám người Khương Hồng Dương trong lòng giãy dụa, một khi quỳ xuống, mạng của bọn hắn liền phải giao đến trong tay Khương Hồng Võ.

Khương Nhân cắn răng, thấp giọng nhắc nhở phụ thân.

- Phụ thân, quỳ xuống tiến tới, tìm cơ hội liều chết phản kích, tạo cơ hội cho các cường giả hoàng thất. Cho dù là cơ hội yếu ớt đều có thể cứu Tam hoàng tử ra. Nếu quả thật có thể thành, Khương Vương phủ chúng ta chính là ân nhân cứu mạng của Tam hoàng tử.

Khương Hồng Dương chau mày, không sai, nhưng Khương Hồng Võ há lại dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy, huống chi nơi đó còn Huyết Ngục tàn nhẫn vây quanh.

- Phụ thân, chúng ta không thể không quỳ, chạy cũng không thoát...

Khương Nhân còn muốn nhắc nhở, lỗ tai hơi động một chút, sau lưng giống như có tiếng gì đó.

- Coi chừng!

Một vị thị vệ hoàng thất đột nhiên hô to.

Đúng vào lúc này, một thanh hỏa thương màu vàng từ trong bụi mù cùng cuồn cuộn khói đặc ở phía sau lao ra, thổi phù một tiếng, đâm xuyên qua khoang bụng Khương Nhân.

Khương Nhân vội vàng không kịp chuẩn bị, bị mang theo nhào ra ngoài.

- Khương Nhân...

Sắc mặt Khương Hồng Dương đại biến, đang muốn bắt lấy Khương Nhân, một bóng người vàng óng lại theo sát nồng vụ mà xông ra, tốc độ cực nhanh, giống như một đầu liệp ưng, vọt tới phía trước, một tay bóp lấy cái cổ Khương Nhân.

Bọn người Đại trưởng lão lập tức muốn xuất thủ, thân ảnh kia lại chấn mở hỏa dực chói mắt, trùng thiên lao nhanh, lăng không lao xuống vọt tới phía trước Khương Hồng Võ và Huyết Ngục.

- Là ta!!

Khương Phàm tản ra hỏa diễm trước tiên, sau đó lớn tiếng hô to.

Ba vị Huyết Ngục trong chốc lát muốn giết tới liền lập tức dừng liêm đao huyết sắc đang vòng ra. Bọn hắn phản ứng quá nhanh, cứ như vậy một hồi, liêm đao đã vung ra trước mặt Khương Phàm, nếu như không phải bọn hắn kịp thời phản ứng, rất có thể ba thanh liêm đao này đã trực tiếp tách rời Khương Phàm rồi.

- Nghị nhi??

Hai mắt Khương Hồng Võ lập tức bốc lên hai đạo tinh quang, tiểu gia hỏa quả nhiên còn sống!

Ánh mắt các đội viên Huyết Ngục cũng bốc lên tinh quang, Thánh linh văn, còn sống!

- A!!

Cho đến lúc này, Khương Nhân mới thống khổ kêu thảm, khoang bụng bị xuyên thủng, máu chảy ồ ạt, còn bốc lên mùi thịt.

- Hỗn đản!!

Khương Hồng Dương phẫn nộ lại sốt ruột.

- Hắn còn sống?

Sắc mặt Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão vô cùng khó coi.

Tiểu xà lập tức từ trong phế tích xông tới, cuộn đến trên vai Khương Phàm.

Khương Phàm bóp lấy cổ Khương Nhân, thối lui đến trong vòng vây của Huyết Ngục.

- Là ngươi!!

Tam hoàng tử vừa tỉnh táo cảm xúc lại kém chút mất đã khống chế, thì ra là tên hỗn đản này phóng tới trong người hắn một con rắn!

Hèn hạ!

Vô sỉ!

- Vương gia!

Trong lòng Khương Phàm cũng tuôn ra một dòng nước nóng, năm tháng, rốt cuộc cũng gặp được.

- Làm tốt lắm!

Khương Hồng Võ cũng chú ý tới tiểu xà, nếu như không có tiểu xà, hắn mặc dù cũng có khả năng tập kích thành công, nhưng tuyệt đối sẽ không có thuận lợi như vậy.

Mấu chốt nhất là thành công hấp dẫn được ba người của Khương gia kia đi.

- Khương Hồng Dương, quỳ xuống.

Khương Phàm cũng giơ Khương Nhân đang giãy dụa gào thảm lên, hướng tới bọn người Khương Hồng Dương hô to.

Khương Hồng Dương nghiêm mặt, nắm chặt nắm đấm, sau khi do dự mãi cũng chỉ đành khuất nhục quỳ xuống.

Sáu vị đội viên Huyết Ngục mang theo liêm đao đi tới chỗ bọn hắn.

Các cường giả hoàng thất đều không có ngăn cản, giết mấy tên Huyết Ngục cũng không có ý nghĩa gì, bọn hắn còn đang bận tâm Tam hoàng tử.

- Đi!!

Sáu vị Huyết Ngục đem liêm đao đặt trên cổ của bọn hắn, hai người khống chế một tên, liêm đao giao lấy nhau. Chỉ cần bọn hắn hơi phản kháng, liêm đao liền có thể trong nháy mắt chém đầu ngay.

- Ngươi là đang chôn vùi toàn bộ Khương gia!

Khương Hồng Dương đi đến phía trước, sắc mặt âm trầm cảnh cáo.

Khương Hồng Võ lạnh lùng nhìn hắn, lại cũng không nói gì, hoặc là không nguyện ý lại cùng vị đệ đệ này nói thêm nửa câu.

Khương Hồng Dương, Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão đang chuẩn bị cảnh cáo nhắc nhở Khương Hồng Võ thì toàn bộ giờ khắc này đều đã biến sắc.

Bởi vì, Khương Hồng Võ dời ánh mắt.

Bởi vì, bọn hắn cuối cùng cũng thấy được thần sắc phức tạp vừa thương tiếc cùng tiếc nuối kia từ trong ánh mắt Khương Hồng Võ

Bọn hắn bồi bạn với Khương Hồng Võ đã bốn năm mươi năm, quá rõ ràng một ít thần tình của hắn.

- Không cần...

Khương Hồng Dương vừa muốn gào thét, liêm đao gác ở trên cổ trong nháy mắt giao thoa với nhau.

- Phụ thân...

Khương Nhân vừa muốn giãy dụa, cũng bị Khương Phàm một đao chặt đầu xuống.

Các cường giả hoàng thất chau mày, nói thầm một tiếng đủ hung ác, đủ quả quyết.

Trái tim của bọn người Bạch Ngao Thương đều hung hăng co rụt lại.

Là Vương gia năm đó

Là nam tử không kiêng kỵ gì kia.

- Xử lý xong việc nhà, nên đi hình trường.

Khương Hồng Võ bóp lấy Tam hoàng tử, đi đến pháp trường.

Huyết Ngục thủ hộ ở xung quanh, khống chế bọn người Bạch Ngao Thương, cũng cảnh giác scường giả hoàng thất xung quanh.

Thời điểm Khương Hồng Võ áp giải Tam hoàng tử và đám người Bạch Ngao Thương đi tới pháp trường, đám người xem náo nhiệt gần đó triệt để oanh động.

- Ta có thể nói là ngọa tào không? Quá mạnh, lại có thể bắt được toàn bộ bọn hắn?

- Mấy cái đầu kia là ai. Bọn người Khương Hồng Dương sao?

- Tam hoàng tử hẳn là có thể đoán được Khương Hồng Võ sẽ bắt hắn? Làm sao lại còn để bị rơi vào trong tay Khương Hồng Võ chứ?
Chương 199 Tôn nghiêm hoàng thất

- Tam hoàng tử bố cục tại Thương Châu, đến bây giờ xem như đã triệt để thất bại rồi.

- Hắn đúng là vô duyên với hoàng vị.

- Đâu chỉ hoàng vị, hôm nay, khả năng là cả mệnh hắn đều sẽ không giữ được nữa.

Đám người dần dần tách ra một lối đi, thẳng tới pháp trường bừa bộn.

Ngay cả bọn người Tống Thiên Hùng cũng không dám tin vào hai mắt của mình.

Rõ ràng ở tửu lâu đã bố trí lượng lớn mai phục, coi như bị đánh lén, bị cường công thì cũng đều có thể gánh vác được.

Làm sao lại có thể bị bắt toàn bộ như thế?

Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

- Khương Hồng Võ, không nên manh động! Lang Gia quốc sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào dám ở trước mặt mọi người sát hại hoàng tử, đây là tối kỵ. Nếu như hôm nay Tam hoàng tử chết trong tay ngươi, ngươi coi như có thể chạy khỏi thành Khôi Binh cũng trốn không thoát khỏi đuổi bắt của hoàng thất Lang Gia.

Cửu Tiêu cung, Huyền Thiên cung, còn có các cường giả hoàng thất nhao nhao quát tháo.

Các cường giả tam đại vương phủ cũng khẩn trương nhìn chằm chằm Huyết Ngục.

- Đều lui lại hết cho ta! Ai dám tới gần, ta lấy đi một cánh tay của hắn. Người xung quanh hình đài, cũng triệt tiêu toàn bộ cho ta. Lập tức!!

Khương Hồng Võ áp giải Tam hoàng tử đi vào pháp trường.

- Vương gia...

Bọn người Yến Tranh cảm xúc chập trùng, đôi mắt ướt át.

Vương gia cuối cùng vẫn vì bọn họ mà tới đây.

Còn không thể tưởng tượng nổi, ngài lại có thể khống chế được Tam hoàng tử cùng tam đại Vương gia Thương Châu, ngay cả bọn người Khương Hồng Dương cũng đều bị chặt đầu.

Bọn hắn cảm động, càng kích động.

- Ta tới trễ rồi!

Khương Hồng Võ nhẹ gật đầu với bọn hắn.

- Chúng ta được cứu rồi?

Trên khuôn mặt tái nhợt của đám người tam đại gia tộc rốt cuộc cũng hiện ra một chút huyết sắc.

Rất nhiều người gắt gao nhìn chằm chằm Khương Hồng Võ, bọn hắn sợ đây chỉ là một giấc mơ.

- Khương Hồng Võ, pháp trường này không tới phiên ngươi tới làm chủ.

Tống Thiên Hùng đột nhiên vọt tới trên hình dài, nâng đao rơi xuống trên cổ Yến Tranh.

Số lượng lớn cường giả xung quanh cũng đều xông lên hình đài, mỗi người bắt lấy một người. Năm mươi ngàn binh tướng đóng ở bên ngoài cũng cấp tốc tiến lên, xua đuổi toàn bộ đám người vây xung quanh xem náo nhiệt đi hết.

Trong bọn họ có trấn thủ thành Khôi Binh, cũng có tinh binh tam đại vương phủ Thương Châu, tất cả đều là cường giả luyện thể được tinh tuyển, lực cánh tay đều tại năm mươi ngàn cân.

- Bây giờ, nhanh chóng thả hoàng tử, nếu không...

Ánh mắt Tống Thiên Hùng lộ ra hung quang, tùy thời chuẩn bị chém đầu Yến Tranh.

- Ngươi xác định?

Khương Hồng Võ đột nhiên vung đao, chặt đứt cánh tay Tam hoàng tử.

- Aaa...!

Tam hoàng tử thống khổ kêu thảm, khuôn mặt anh tuấn kia đều bị bóp méo.

- Cánh tay này của hoàng tử, bởi vì Tống Thiên Hùng ngươi mà đứt. Ta cho ngươi thêm một cái khác.

Khương Hồng Võ lần nữa vung mạnh đao, bổ về phía một cánh tay khác của Tam hoàng tử.

- Dừng tay!

Bọn người Tống Thiên Hùng cùng kêu gào thét to, sau khi thần sắc giãy dụa một trận liền lập tức buông lỏng chiến đao ra.

Bọn hắn không sợ cùng Khương Hồng Võ so hung ác, nhưng bọn hắn trả không nổi với đại giới.

Trong tay Khương Hồng Võ dù sao cũng là hoàng tử!

Nếu như chết rồi, bọn hắn chính là tội nhân.

Nếu như phế đi, sau này Tam hoàng tử khẳng định sẽ tìm tới bọn hắn tính sổ.

- Tất cả lui ra, ta đếm tới ba. Nếu không, ta cho các ngươi thêm một cánh tay nữa.

Khương Hồng Võ cường thế, tỉnh táo lại hung tàn hơn, một mực khống chế cục diện.

- Lui!!

Tống Thiên Hùng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể không buông con tin trong tay ra, toàn bộ lui ra khỏi hình đài.

Khương Phàm cùng mười vị đội viên Huyết Ngục xông lên hình đài, chặt đứt xiềng xích cho mọi người, rút ra cắm ấn chùy phong ở trên người.

- Đây là chút đan dược bổ khí huyết.

Khương Phàm đem đan dược chữa thương phân phát, số lượng không nhiều, chỉ có thể cho mấy người thực lực mạnh, có thể trợ giúp cho Vương gia.

- Ngươi trở về rồi.

Yến Khinh Vũ hư nhược chống người lên.

- Ta đã từng nói, ta nhất định sẽ về.

Khương Phàm đỡ lấy, giúp nàng ăn vào mấy khỏa đan dược.

- Ta cho là ngươi...

Mắt Yến Khinh Vũ mông lung lên lệ quang, không chỉ cảm động vì đã sống sót sau tai nạn, nàng còn có một loại tâm tình phức tạp không nói được.

Sắc mặt bọn người Tống Thiên Hùng cực kỳ khó coi, trơ mắt nhìn đám người Yến Tranh thoát khốn, lại bất lực.

- Đều giữ vững tinh thần, không cần liên lụy bọn người Vương gia .

Yến Tranh trên thân không còn phong ấn, linh lực nơi khí hải cấp tốc tràn vào kinh mạch toàn thân, khí tức dần dần phóng ra, giống như một đầu hùng sư đang thức tỉnh.

- Còn có thể chiến đấu đều ở lại, những người hư nhược có thể đi vào nghỉ ngơi. Trong này rất an toàn.

Khương Phàm đưa thanh đồng tiểu tháp ra, không gian trong này rất lớn, hoàn toàn có thể dung nạp vài trăm người.

Người già trẻ em bọn họ lần lượt đi đến trước mặt Khương Phàm, từng người một đều được thu vào.

Bọn người Yến Tranh ngạc nhiên nhìn một màn này, đây là Linh Bảo gì? Dung Khí Không Gian dung nạp mấy chục người đã vô cùng hiếm thấy, vài trăm người nói thu liền có thể thu sao?

- Ta không vào.

Yến Khinh Vũ cự tuyệt Khương Phàm, nàng đã tiến vào Linh Nguyên cảnh, có thể giúp một tay.

- Đều tới đây.

Khương Hồng Võ cũng không nghĩ tới phiền toái lớn nhất lại bị Khương Phàm nhẹ nhàng giải quyết như thế. Không có những người già yếu kia liên lụy, bọn hắn hoàn toàn có thể không hề cố kỵ mà giết một trận.

Bọn người Yến Tranh hơn ba mươi người toàn bộ nhảy xuống hình đài, đứng cùng một chỗ với Huyết Ngục.

- Còn có thể đánh không?

- Có thể!!

- Nguyện ý theo ta giết ra ngoài không?

- Chúng ta đối với nơi này đã không còn lưu luyến.

Đám người Yến Tranh đã triệt để tuyệt vọng rồi.

- Tốt thay cho một tên Khương Hồng Võ.
Chương 200 Hỗn chiến thành Khôi Binh (1)

Dạ Thiên Lan đứng ở nóc nhà đằng xa, sợ hãi thán phục một màn phát sinh bên trong pháp trường này. Hắn không rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng Khương Hồng Võ vậy mà có thể bắt sống Tam hoàng tử, còn hạ được mấy tên thù địch Bạch Ngao Thương kia.

Bất khả tư nghị (*)!

[*Không thể tin được]

Không hổ là người đã từng làm chủ Thương Châu!

- Lui hết cho ta!!

Khương Hồng Võ bóp lấy Tam hoàng tử đi lên phía trước.

Đám người Yến Tranh kích hoạt linh văn, đằng đằng sát khí căm tức nhìn xung quanh.

- Làm sao bây giờ?

- Cứ như vậy mà thả đi sao?

Bọn người Tống Thiên Hùng vô cùng không cam tâm, thế nhưng Tam hoàng tử đang trong tay Khương Hồng Võ, mà từ đầu đến cuối cũng đều không nhiều lời lấy một câu, bọn hắn thực sự không biết nên làm thế nào.

- Ta lặp lại lần nữa, lui hết cho ta!

Khương Hồng Võ đưa đao đến trên lỗ tai Tam hoàng tử.

Tống Thiên Hùng cắn răng, chậm rãi lui lại, tránh ra một đầu con đường.

- Khương Hồng Võ, nơi này là thành Khôi Binh, là nơi sâu nhất tại Lang Gia quốc, cách biên cương mấy ngàn cây số. Ngươi muốn bóp lấy ta một đường đi ra ngoài sao? Đừng có nằm mơ. Thiên la địa võng chân chính không phải là thành Khôi Binh, mà chính là toàn bộ Lang Gia quốc. Chỉ cần ngươi trở về, cái lưới này... Liền được vây lại...

Tam hoàng tử hư nhược nói nhỏ, ý thức cũng bắt đầu hôn mê.

- Ngươi sẽ tận mắt thấy, ta làm thế nào rời khỏi Lang Gia quốc.

Khương Hồng Võ dùng sức bóp mạnh cổ Tam hoàng tử, ánh mắt bén nhọn cảnh giác xung quanh.

Vào lúc này, bên sân truyền đến một tiếng cười lạnh.

- Đặc sắc! vô cùng đặc sắc! Khương Vương quả là Khương Vương, dùng mấy chục người liền làm rối loạn bố trí của ta.

Một nam tử mặc áo bào lộng lẫy đi ra, anh tuấn cao lớn, khí vũ phi phàm, ánh mắt sáng ngời nhưng bên trong lại lóe ra lãnh quang.

- Điện hạ?

Vô số người kinh hô, không dám tin vào hai mắt của mình.

Đây là có chuyện gì?

Tam hoàng tử không phải là đã bị bắt sao?

Vậy trong tay Khương Hồng Võ là ai?

Bọn người Yến Tranh cũng hơi biến sắc, nhìn Tam hoàng tử trong tay Khương Hồng Võ, lại nhìn Tam hoàng tử xa xa kia.

Một ý niệm thoáng hiện trong đầu.

Bắt nhầm rồi?

Bắt một tên thế thân sao?!

Khương Hồng Võ khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm nam tử xa xa kia:

- Ngươi là giả!

- Thật thật giả giả, ngươi có thể phân rõ?

Nam tử kia cười lạnh nhạt, sau lưng cũng đi ra một thiếu nữ mỹ lệ tôn quý.

- Khương Hồng Võ, ngươi sẽ không ngây thơ cho rằng hoàng thất chúng ta thật sẽ đem mình làm mồi nhử, tạo điều kiện cho ngươi đùa bỡn?

Cửu công chúa dáng người cao gầy, bộ dáng đẹp đẽ, da thịt trắng noãn hiện ra quang hoa như ngọc, rất khó tưởng tượng được một tiểu cô nương có thể xinh đẹp đến trình độ này.

Nhưng, ánh mắt của nàng quá lạnh, phảng phất cự người ở ngoài ngàn dặm.

- Toàn thể chuẩn bị!

Tống Thiên Hùng lập tức hô to, cảm xúc phấn chấn.

Cửu công chúa đều đã lộ diện, kia chính là Tam hoàng tử.

Trong tay Khương Hồng Võ hẳn là một tên thế thân.

Tam điện hạ quả nhiên cơ trí, vậy mà đã dùng đến thế thân.

- Toàn thể chuẩn bị! Một tên cũng không được thả chạy.

Tất cả toàn bộ kích hoạt linh văn, cường quang lấp lóe, khiên động năng lượng giữa thiên địa đều đang cuộn trào.

Năm mươi ngàn thiết quân dưới sự của ra lệnh võ tướng đã kéo ra cung tiễn nặng nề, khóa chặt bọn người Khương Hồng Võ ở bên trong pháp trường.

Tình thế bỗng nhiên kịch biến!

Khương Hồng Võ có chút ngưng mi, hắn tin tưởng trong tay khẳng định là thật. Trước đó đã cân nhắc qua Tam hoàng tử sẽ dùng thế thân cho nên đã bí mật quan sát rất nhiều ngày, cho đến khi xác định xong mới từ bỏ đột kích.

Nhưng... Trong tay hắn là thật hay là giả, không quan trọng.

Cửu công chúa vừa đứng ở nơi đó, là giả cũng là thật!

Tam hoàng tử mở to mắt, nhìn qua thế thân, trong lòng lập tức có một loại dự cảm không tốt.

Hoàng thất, không thể tiếp nhận nhục nhã.

Khương Hồng Võ, hôm nay nhất định phải giữ lại.

Cửu muội rất có thể sẽ không để ý đến sống chết của hắn, cưỡng ép xuất thủ.

Tam hoàng tử càng nghĩ càng thấy có khả năng.

Nếu như Cửu công chúa không đứng ra, rất có thể Khương Hồng Võ đã bóp lấy hắn một đường xông ra khỏi Lang Gia quốc. Tất cả những tuyến chặn đánh ven đường đều có thể bởi lo lắng mà bị ép cho đi.

Đây đối với hoàng thất, thậm chí Lang Gia quốc mà nói không thể nghi ngờ là vô cùng nhục nhã.

Cho nên, hắn nhất định phải là giả, hắn nhất định phải chết.

Về phần tình cảm huynh muội gì đó, căn bản không tồn tại trong hoàng thất.

Hô hấp của Tam hoàng tử dần dần gấp rút, hắn không muốn chết, càng không muốn bị xử tử như một kẻ giả mạo.

Hắn hiện tại có thể tưởng tượng đến, sau này rất có thể hoàng thất cố ý đến đỡ thế thân lên làm hoàng tử thật, ở hoàng cung của hắn, chơi đùa với nữ tử của hắn, hưởng thụ hết thảy những thứ là của hắn. Sau đó, qua năm, tiếng gió tản đi thì sẽ bị xử tử.

- Cửu...

Tam hoàng tử vừa muốn hô to, Cửu công chúa đối diện đã bắt đầu nhắc nhở cảnh cáo.

Ý là, ngươi phải chết.

- Ngươi mặc dù là thế thân, nhưng vì hoàng thất mà chết. Ngươi chết cũng có tôn nghiêm, chết cũng có giá trị, hoàng thất tuyệt đối sẽ không quên ngươi.

Ánh mắt Cửu công chúa lăng lệ nhìn chằm chằm mắt Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử khuất nhục, không cam lòng, làm thế nào cũng đều không mở miệng nổi.

Hoàng thất xác thực không thể ném người này. Hắn coi như thật có thể sống sót, nếu như thả chạy Khương Hồng Võ, sau đó cũng sẽ chịu trừng phạt.

Thế nhưng...... Hắn thật không cam tâm, lại không dám tưởng tượng chuyện phát sinh sau khi chết.

- Hỏi mấy tên thế thân không biết chuyện! Ta bảo đảm ngươi có thể còn sống!

Khương Phàm thúc giục Tam hoàng tử.

Nếu như không có con tin, hôm nay bọn hắn sẽ rất nguy hiểm.

- Vô dụng thôi.

Khương Hồng Võ rất rõ ràng những dòng dõi hoàng thất này kiêu ngạo như thế nào, mà, coi như bọn người Tống Thiên Hùng đoán ra thật giả, cũng không có khả năng đứng ra ở trước mặt mọi người, bọn hắn sẽ chỉ kiên định ủng hộ Cửu công chúa, vây quét bọn hắn.

- Chuẩn bị giết ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK