Vũ Trụ Thụ xuất hiện ở đây thật sự để bọn hắn ngoài ý muốn.
Không phải vừa mới biến mất sao?
Không phải hẳn là năm trăm ngàn năm sau mới tái hiện sao?
Vị trí Vũ Trụ Thụ xuất hiện cũng để bọn hắn kinh ngạc.
Vừa lúc ở giữa Hoang Nguyên cùng Chúa Tể Ô Mông, rất có tư thái chặn đường Ô Mông!
- Mau rời khỏi nơi này!!
Dạ An Nhiên đột nhiên đạt được chỉ lệnh:
- Vũ Trụ Thụ sẽ thay chúng ta ngăn cản một một thời gian, nhưng không thể quá lâu! Rút lui!!
- Nhanh nhanh nhanh, rời khỏi nơi này.
Khương Phàm tranh thủ thời gian nhắc nhở Tần Hạo.
Trái tim hắn bành trướng lên, thực sự không biết nên nói cái gì. Vũ Trụ Thụ đây là tới giúp hắn, hay là giúp Dạ An Nhiên? Nhưng mặc kệ như thế nào, Vũ Trụ Thụ vi phạm quy tắc hắn nhất quán, đột nhiên giáng lâm, rõ ràng là nhấc lên nguy hiểm.
Ân tình này, quá lớn.
Tần Hạo, Tần Diễm, Tần Niệm đều ngắm nhìn Vũ Trụ Thụ thật sâu, lại thiêu đốt huyết mạch, thừa nhận đau đớn, thúc giục pháp trận thần bí.
Phạm vi pháp trận nhanh chóng tăng vọt, từ quy mô đến năng lượng, đều giống như đang trưởng thành.
Đế Hoàng Kiếm tranh minh âm vang, dẫn động thời gian Thiên Đao mở ra Trường Hà thời gian, rót vào pháp trận đang diễn biến.
Nương theo tiếng oanh minh kịch liệt, cường quang bộc phát, máu chiếu Hoang Nguyên, một mảnh khí lãng mãnh xuyên suốt vũ trụ, vặn vẹo thời gian lao ra, nuốt sống tam tử Tu La, đánh thẳng vào Chiến Tổ cùng Bạch Hổ, cũng quét sạch bọn người Khương Phàm.
Nhưng...
Ngay thời điểm Khương Phàm bị cuốn vào thời không, rời khỏi lãnh địa Hoang Nguyên, Vạn Đạo pháp tắc xen lẫn ý thức hải đột nhiên vang lên một tiếng tiếng gáy to quen thuộc, quanh quẩn lên một hình ảnh.
Giống như trong chớp mắt này, Khương Phàm cùng Chu Tước Liệt Ngục một lần nữa kết nối liên hệ.
Liệt Ngục Chu Tước bay vọt tới cổ đạo thần bí, đăng lâm tế đàn nguy nga, bị cuốn vào vòng xoáy quang ảnh.
Tại hình ảnh cuối cùng, một cái chớp mắt, thì là thế giới mênh mông sáng tỏ thông suốt.
Nhưng liên hệ trong nháy mắt tựa như hoảng hốt một chút, ngay sau đó lại không còn liên hệ. Đến mức Khương Phàm cũng không biết đó là mình tưởng tượng, hay là thực sự truyền lại tới hình ảnh, hay lại là bị pháp trận thời gian của Tu La ảnh hưởng tới.
Ngay sau đó, Khương Phàm liền bị pháp trận nuốt hết, rời khỏi Hoang Nguyên.
- Vũ Trụ Thụ, ngươi đang ngăn cản ta??
Chúa Tể Ô Mông đè lại năng lượng sắp bộc phát, không có đánh tới phía Vũ Trụ Thụ.
Đối với Vũ Trụ Thụ, những lão bối Chúa Tể bọn hắn đây vẫn rất tôn trọng.
Dù là, Vũ Trụ Thụ ngăn trở tuyệt sát của hắn. Dù là, lần thứ hai cưỡng ép áp chế nghiêm trọng đánh sâu vào tinh cầu của hắn.
Nhưng thứ Chúa Tể Ô Mông phải giải quyết là nguyên nhân chiến tranh, mà không phải duy trì hộ giả vũ trụ.
Chúa Tể Ô Mông ngừng lại, Chúa Tể Thương Thiên lại kinh ngạc ngắn ngủi, sau đó tiếp tục bộc phát thứ hắn đã triệu tập:
- Lưu lại!!
Vạn Đạo ánh sáng như lôi đình bạo động, cuồng kích Hoang Nguyên.
Nếu quyết định muốn hủy diệt hành tinh mẫu thân thì phải chấp hành đến cùng.
Tiếc là, hắn phát khởi thế công chỉ là đang phối hợp với Chúa Tể Ô Mông.
Đánh đơn giản, đánh vội vàng, càng giống như là tỏ thái độ với Ô Mông, để Ô Mông đừng có lo lắng, cho nên thế công nhìn như hung ác, nhưng thật ra lại kém xa đỉnh phong một phần mười.
Mà, vị trí Thương Thiên nhắm chuẩn chủ yếu là chỗ Khương Phàm, cũng chính là biên giới Hoang Nguyên, mà không phải hạch tâm Hoang Nguyên.
Cho nên Vạn Đạo ánh sáng đánh xuyên không gian, đụng phải lưu lại Trường Hà thời gian Tu La, chung quy vẫn không thể ngăn đám người Tần Hạo rút lui.
Đám người Tần Hạo di chuyển nhận phải xâm nhập, nhưng cũng không tính là uy hiếp trí mạng, sau nhiều lần hung hiểm thuận lợi thoát khốn, biến mất khỏi Hoang Nguyên, biến mất khỏi tinh không hắc ám.
- Biến mất? Hay là bị thời không gạt bỏ rồi?
Bốn bộ phân thân đồng thời đặt câu hỏi, nhưng quan sát cảnh tượng cùng pháp tắc vận chuyển, đều cho bọn hắn một lời giải thích rõ ràng —— chạy!!
Chúa Tể Thương Thiên đứng trong bóng đêm, nhìn qua Hoang Nguyên thần bí mỹ lệ, lại bình tĩnh như thường, không có gầm thét, không có phát tiết, có chỉ là có cảm giác vô lực trước nay chưa từng có.
Lại thất bại.
Trước trước sau sau năm lần quyết đoán, từ lúc bắt đầu muốn thuyết phục hành tinh mẫu thân, lại đến khi muốn dung hợp hành tinh mẫu thân, từ mạo hiểm nếm thử đến điên cuồng xuất kích, lại đến bây giờ từ bỏ hành tinh mẫu thân, đều gặp phải biến cố không tưởng tượng được, ảnh hưởng đến bố trí của hắn, thay đổi kết cục dự đoán của hắn.
Lần một lần hai, có thể nói là trí tuệ cùng thủ đoạn của hành tinh mẫu thân.
Ba lần bốn lần, có thể nói là bên ngoài quấy nhiễu.
Nhưng lần thứ năm, bị ngoài ý muốn không thể tưởng tượng như Vũ Trụ Thụ này quấy nhiễu, thì giống như là đang nói rõ một sự thật —— vũ trụ đại thế đang rời khỏi hắn, di chuyển về mục tiêu mới.
Chẳng lẽ...
Hành tinh mẫu thân thật muốn quật khởi?
Chẳng lẽ...
Hắn chinh chiến trăm vạn năm, muốn thành tựu hành tinh mẫu thân?
Chẳng lẽ...
Đây chính là số mệnh cuối cùng của hắn?
Chúa Tể Thương Thiên nhìn qua phương hướng hành tinh mẫu thân rời khỏi, trầm mặc hồi lâu, mang theo bốn phân thân rời khỏi nơi này.
Không tiếp tục nhìn Vũ Trụ Thụ một chút.
Không tiếp tục phản ứng Ô Mông một câu.
Thậm chí đều không có bàn giao cái gì cùng phân thân.
Giờ khắc này, đường đường là Chúa Tể nhưng bóng lưng lại hơi có vẻ cô đơn, nhưng thân thể thẳng tắp ngàn vạn dặm vẫn cứng chắc như cũ.
Trước đó, trăm vạn năm qua hắn đều là thuận thế mà làm, quét ngang vũ trụ, lôi kéo khắp nơi, quật khởi mạnh mẽ trong chiến tranh vô tận.
Sau đó, hắn muốn trong thời gian sau này chống lại vận mệnh, nghịch thế mà đi, hắn muốn để hắn hành trình trăm vạn năm có cái kéo dài huy hoàng hơn.
Trăm vạn năm tước đó, hắn là thuận thế mạnh lên.
Trong thời gian sau đó, hắn muốn nghịch thế biến đổi.
Người sau càng khó, muốn đối kháng cùng vũ trụ đại thế, nhưng người sau biến đổi, không thể nghi ngờ là đối ứng chân chính với đỉnh cao vũ trụ.
Chúa Tể Thương Thiên không có bị đánh bại, ngược lại còn nảy mầm chiến ý càng cường thịnh.
Trong thoáng chốc, hắn nhớ lại những năm tháng ấy trong hành tinh mẫu thân.
Đầu tiên là tiếp nhận Thiên Đạo, thuận thế nghênh chiến thiên hạ, sau đó chặt đứt Thiên Đạo, nghịch thế đi tới vũ trụ, sau đó lại nương tựa theo ý chí cùng kiên trì của bản thân mình, cưỡng bức nghịch chuyển uy lực vũ trụ, để hắn thuận thế mà lên.
Chương 3702 Thức tỉnh toàn diện
Chúa Tể Ô Mông nhìn về phía Chúa Tể Thương Thiên rời khỏi.
Loại an tĩnh cùng tư thái khác thường này, vậy mà lại để hắn đã nhận ra cảnh giác không hiểu.
Vạn Đạo pháp tắc trong thế giới tiếp tục vận chuyển, lấy mệnh vận cùng nhân quả làm chủ, thôi diễn hình ảnh chiến tranh.
Hình ảnh vẫn hỗn loạn, bóng dáng vẫn mông lung, nhưng Tu La, Thương Thiên, rõ ràng lại càng trở nên rõ ràng hơn, cũng càng có ánh sáng hơn.
Càng khác biệt chính là, viên tinh cầu hình người thứ ba miễn cưỡng có thể thấy được.
Phía trước là tinh cầu bình thường, phía sau thì là tinh cầu hắc ám, chính là viên hành tinh mẫu thân kia của Thương Thiên, không thể nghi ngờ được.
Thậm chí viên hành tinh mẫu thân kia còn đứng ở giữa Chúa Tể Tu La cùng Chúa Tể Thương Thiên, ánh sáng chiếu xa vạn trượng, khí tượng chấn thế, phía trước uy nghiêm bá đạo, phía sau dữ tợn tà ác, tay trái nâng đại thụ khổng lồ, tay phải nắm chiến kích thần bí, dưới chân đạp trên phế tích rách nát.
Phía sau ba bộ tinh cầu hình người, cũng chính là bối cảnh chiến tranh, rõ ràng là chiến mâu vũ trụ mở ra kia —— Hoang Nguyên!
Bên trong ánh sáng nở rộ của Hoang Nguyên, con cự điểu liệt diễm kia đang giương cánh gáy to, quan sát chiến trường vũ trụ mênh mông vô hạn, vô cùng... khổng lồ...
Lớn đến vô biên vô hạn, gần như che đậy vũ trụ!
- Vì sao lại cản ta!!
Sau khi Chúa Tể Ô Mông đưa mắt nhìn Thương Thiên rời khỏi, hắn lập tức cao giọng chất vấn Vũ Trụ Thụ.
Hình ảnh chiến tranh vẫn còn, hình dáng càng thêm rõ ràng. Ý vị này vũ trụ hỗn loạn đã không thể tránh né, lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Hắn liên tiếp cố gắng, cơ hồ không có chút hiệu quả nào.
Làm sao có thể tiếp nhận.
Vũ Trụ Thụ lơ lửng tại biên giới Hoang Nguyên, đưa lưng về phía Chúa Tể Ô Mông, nhìn Hoang Nguyên ba động kịch liệt.
Khương Phàm chung quy vẫn chưa đi đến Hoang Nguyên, không có nói trước dẫn bạo kỷ nguyên Tiên Cổ.
Đây coi như là vạn hạnh!!
Nhưng...
Khương Phàm viên tinh cầu Chu Tước tượng trưng cho phân thân kia tiến vào.
Hắn thông qua chính mắt Dạ An Nhiên thấy tình cảnh lúc ấy, Hoang Nguyên rõ ràng đã nhận lấy xúc động.
Chỉ là không biết xúc động như thế có thể tỉnh lại ý chí chủ nhân ngủ say hay không.
Tính toán thời gian, Chu Tước rời khỏi hẳn chừng lắm ba năm rồi?
Lấy thời không loạn lưu tại Hoang Nguyên, cùng trật tự giới nguyên, hẳn là Chu Tước đã tiến vào.
Nếu như chủ nhân khôi phục ý chí, Chu Tước lại rơi xuống trước mặt hắn, vậy thì những gì liên quan tới Khương Phàm, không thể nghi ngờ là đều sẽ lộ rõ tại trước mặt hắn.
Nếu như không có khôi phục, Chu Tước ngưng lại Giới Nguyên thật, vĩnh viễn vây ở bên trong đó, cho đến khi tiêu vong.
Vũ Trụ Thụ ngắm nhìn Hoang Nguyên, yên lặng chờ đợi Hoang Nguyên phản ứng.
- Vũ Trụ Thụ! Ta đang hỏi ngươi! Vì sao lại ngăn cản ta! Bởi vì gốc Thiên Đế Thụ kia sao? Hay là viên hành tinh mẫu thân kia của Thương Thiên?
- Lần này ngươi xuất hiện, kéo dài mấy chục năm, hẳn là đang quan sát viên tinh cầu kia nhỉ. Lấy năng lực của ngươi, nếu phát giác được vấn đề, hẳn là có thể nhìn ra ảo diệu của viên tinh cầu kia. Vì sao ngươi còn muốn trợ giúp hắn, vì sao ngươi còn muốn tẩm bổ tinh cầu phụ thuộc hắn?
- Phải chăng có liên quan cùng Chúa tể Tu La? Chẳng lẽ ngươi muốn đến đỡ Tu La, hủy diệt Thương Thiên sao?
Thương Thiên đã là Chúa Tể, há có thể tuỳ tiện đền tội, đối kháng giữa bọn hắn, chắc chắn sẽ dẫn phát náo động vũ trụ! Mấy ngàn vạn năm qua, ngươi cũng đang bảo vệ vũ trụ, vì sao bây giờ lại muốn dẫn phát chiến tranh?
Chúa Tể Ô Mông áp chế ba động hủy diệt, gào thét với Vũ Trụ Thụ.
Bọn hắn đương nhiên đều biết, ban đầu là Vũ Trụ Thụ chủ đạo giúp Tu La biến đổi.
Mặc dù đó là cơ duyên ngoài ý muốn nhưng không có mâu thuẫn quá mãnh liệt.
Dù sao ngay lúc đó vũ trụ cũng cần gia tăng số lượng Chúa Tể, áp chế ngăn lại chín đại cấm khu, mà biểu hiện sau đó của Tu La cũng có thể bỏ qua.
Nhưng bây giờ, Vũ Trụ Thụ liên tiếp nhúng tay, biểu hiện khác thường, không thể không khiến Chúa Tể Ô Mông chất vấn mục đích thật sự của Vũ Trụ Thụ lúc trước và bây giờ.
Chúa Tể Ô Mông ngóng nhìn Vũ Trụ Thụ, dùng hết khả năng duy trì khắc chế.
Nếu như không phải mấy ngàn vạn năm qua Vũ Trụ Thụ đều đang bảo vệ vũ trụ, thì bây giờ hắn cũng không phải có thái độ như thế, hắn đã sớm bổ nhào qua hung hăng dạy dỗ rồi.
Nhưng, Vũ Trụ Thụ vẫn không có đáp lại, một mực tại quan sát đến Hoang Nguyên thay đổi, chờ đợi Hoang Nguyên phản ứng.
- Lão bằng hữu... Ta không biết ngươi đang làm cái gì, nhưng ta hi vọng ngươi chăm chú nghe xong lời ta nói.
- Ở giữa Chúa Tể chúng ta liên thủ chế định quy tắc vũ trụ, đã từng tuyên thệ bảo vệ những quy tắc này. Một trong những quy tắc hàng đầu chính là tránh cho bộc phát chiến tranh cấp Vũ Trụ.
- Bất kể là ai đánh vỡ quy củ thì các Chúa Tể khác đều sẽ quần công. Mặc dù ngươi không có tham dự chế định quy tắc, cũng không có tuyên thệ qua, nhưng chỉ cần ngươi sinh tồn ở trong vũ trụ này, thì phải tuân thủ, cũng phải tôn trọng những quy tắc này.
- Ta nhớ tới những cống hiến của ngươi đối với vũ trụ, nguyện ý cho ngươi một cơ hội để giải thích, cũng có thể cho ngươi một cơ hội để bảo trụ Tu La, nhưng cần ngươi tập kết tất cả Chúa Tể khác, tiến hành tỏ thái độ.
- Nếu như ngươi thật muốn bảo đảm cho Tu La, vậy thì xin hãy thận trọng cân nhắc những lời ta vừa nói này. Nếu như ngươi bỏ mặc, ta đại biểu Chúa Tể khác tỏ thái độ với ngươi —— chúng ta tuyệt đối sẽ không dung túng bất kỳ nhân tố nào nguy hại tới vũ trụ, chúng ta càng thề sống chết bảo vệ vũ trụ yên ổn. Bất kể là ai, cũng mặc kệ hắn đã làm bao nhiêu chuyện.
Giọng của Chúa Tể Ô Mông tràn ngập áp bách cường đại, truyền tới Vũ Trụ Thụ.
Đây là hắn đang đưa ra thông điệp đối với Vũ Trụ Thụ.
Mặc dù hắn có mang theo chút tôn trọng, nhưng thái độ vẫn vô cùng minh xác.
Chẳng cần biết ngươi là ai, chỉ cần phá hư quy tắc vũ trụ, chúng ta nhất định sẽ hợp nhau tấn công.
Vũ Trụ Thụ vẫn thờ ơ như cũ, giống như không nhìn thẳng tới lời cảnh cáo của Chúa Tể Ô Mông.
- Vũ Trụ Thụ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!!
Chương 3703 Bắt đầu náo nhiệt
Chúa Tể Ô Mông rất không hiểu.
Mặc dù từ đầu đến cuối không có từng tiếp xúc trực tiếp cùng Vũ Trụ Thụ, nhưng cùng thuộc Chúa Tể Vũ Trụ, tự nhận vẫn hơi hiểu về Vũ Trụ Thụ.
Nhưng biểu hiện bây giờ, thật sự là không bình thường.
Càng không hiểu là, bên trong cảnh tượng chiến tranh hắn thôi diễn cũng không có tung tích Vũ Trụ Thụ.
Mặc dù có tinh cầu hình gốc cây, nhưng từ quy mô cùng hình dáng đến xem, rõ ràng chính là gốc cây bên cạnh hành tinh mẫu thân kia của Thương Thiên.
Nếu Vũ Trụ Thụ bảo đảm cho hành tinh mẫu thân của Thương Thiên, lại có liên luỵ cùng Tu La, lẽ ra sẽ nhìn thấy trong pháp tắc thôi diễn, kết quả... Không có!!
Thời gian lặng yên chạy đi, một năm... Hai năm...
Hoang Nguyên dần dần khôi phục bình tĩnh, không có thức tỉnh, không có trả lời.
- Chu Tước, tiến vào Tinh Thần Giới.
Vũ Trụ Thụ có phán đoán.
Ý chí chủ nhân không có thức tỉnh.
Thời gian kỷ nguyên Tiên Cổ bộc phát lại có thể tiếp tục dời lại, mặc dù không biết có thể trì hoãn được bao lâu, nhưng chí ít đã tạm thời an toàn.
Hắn cũng có thời gian đang làm chút bố trí đơn giản.
- Vũ Trụ Thụ lại muốn biến mất.
Các Thiên Đế Ô Mông đều tụ ở bên cạnh Chúa Tể Ô Mông, nhìn gốc đại thụ vũ trụ ở biên giới Hoang Nguyên kia.
- Hi vọng hắn biết mình đang làm cái gì.
Chúa Tể Ô Mông lặp đi lặp lại thôi diễn vô số lần, đều không có nhìn thấy Vũ Trụ Thụ từ trong hình ảnh chiến tranh.
Hắn rất không hy vọng Vũ Trụ Thụ là nguyên nhân chiến tranh thật sự, nếu không... Không chỉ đơn giản là thất vọng, mà sợ rằng Vũ Trụ Thụ cường hãn sẽ dẫn phát rất nhiều biến cố.
- Chúng ta còn muốn truy tung viên hành tinh mẫu thân kia nữa không?
Các Thiên Đế Ô Mông rất bất đắc dĩ.
Đến bây giờ đều không có hiểu được, Thương Thiên lại còn có hành tinh mẫu thân?
Chúa Tể kia như đẻ trứng tạo ra phân thân, lại còn là ra đời từ những tinh cầu khác?
Quá đáng hơn là, viên hành tinh mẫu thân kia lại theo bọn lưu manh, lại xoay quanh đùa nghịch bọn hắn.
Trách ai đây?
Theo lý thuyết, hẳn là trách pháp tắc!!
Thậm chí là pháp tắc cho mấy vị Chúa Tể bọn hắn, thôi diễn ra hình ảnh chiến tranh của Thương Thiên cùng Tu La!!
- Bọn hắn hẳn là chạy tới chỗ Tu La.
Chúa Tể Ô Mông đưa mắt nhìn Vũ Trụ Thụ biến mất, sau đó mang theo tinh cầu phụ thuộc nghênh đón Chúa Tể Hằng Vũ đang đi đường.
Việc này liên luỵ đông đảo, dính đến Vũ Trụ Thụ, Tu La, Thương Thiên, Hoang Nguyên, cùng hành tinh mẫu thân, còn có Chu Tước thần bí khó lường kia.
Làm không tốt còn có thể tiếp tục liên luỵ đến Thiên Hà, hắc ám, cực lạc, Quỷ Bí và các cấm khu.
Sau đó không thể lại mạnh mẽ đâm tới trấn áp, cần bàn bạc kỹ hơn, càng cần liên hệ Chúa Tể khác hơn.
Không lâu sau đó, Chúa Tể Ô Mông cùng Chúa Tể Hằng Vũ gặp nhau, sau khi giao lưu xong, một lần nữa liên hệ ba vị Chúa Tể khác —— Cửu Tướng, Thanh Hư, Vô Thiên.
Cùng lúc đó, cấm khu Thiên Hà bị hai vị Chúa Tể cuồng đánh, cũng lần lượt truyền lại đến Man Hoang, Tẫn Hư và các cấm khu yên lặng khác ở nơi đó.
Trong thời gian trước đó, dù là phát sinh sự kiện, những Chúa Tể cùng cấm khu này cũng chỉ là thức tỉnh ngắn ngủi.
Ngắn ngủi thức tỉnh thực tế chính là tầng cạn thức tỉnh, là đơn giản hiểu rõ ràng, tùy tiện biểu đạt tư thái, sau đó tiếp tục ngủ say.
Nhưng bây giờ, bất luận là Chúa Tể hay là cấm khu, sau khi hiểu rõ tình huống, cũng bắt đầu thức tỉnh toàn diện.
Những cường giả đứng tại đỉnh vũ trụ như bọn hắn đây, chân chân chính chính trở về thời điểm trăm ngàn năm trước, khi mà mọi người đều thức tỉnh!
…
Pháp trận của ba người con của Tu La không thể trực tiếp mang bọn người Khương Phàm đi tới biên giới vũ trụ, nhưng cũng coi là đã rời khỏi được khu ảnh hưởng của Hoang Nguyên.
Trước sau hai lần kích phát huyết tâm mạch, cơ hồ muốn nửa cái mạng của bọn hắn, vừa mới tản ra pháp trận thì đã lập tức lâm vào trạng thái nửa hôn mê.
Có thể để ba vị Thiên Đế đỉnh phong có được huyết mạch Chúa Tể nghiền ép đến loại trình độ này, cũng đủ để nhìn ra pháp trận bá đạo như thế nào.
Khương Phàm không dám lưu lại, nếu muốn rời khỏi thì phải dùng hết khả năng kéo dài khoảng cách, cho nên vừa mới rời khỏi pháp trận, hắn đã liền mang theo mọi người tiếp tục chạy về phía trước.
- Tại sao Vũ Trụ Thụ lại đến?
Trên đường đi, Khương Phàm liên tục suy nghĩ đến Vũ Trụ Thụ.
Rốt cuộc là đến bảo vệ Dạ An Nhiên? Hay là bảo vệ ba người con của Tu La?
Lúc đó chỉ là cảm giác rất kích động, Vũ Trụ Thụ lại giáng lâm Hoang Nguyên, cứu vãn bọn hắn, thật sự là vinh hạnh.
Nhưng bây giờ ngẫm lại, chuyện giống như cũng không phải như vậy.
Mặc dù Vũ Trụ Thụ bồi dưỡng Dạ An Nhiên thành Thiên Đế, ở trình độ nào đó mà nói cũng xem như sư đồ, nhưng muốn nói vi phạm quy củ ngàn vạn năm cưỡng ép xuất hiện, thậm chí còn tự mình chặn đánh Chúa Tể Ô Mông, trực tiếp can thiệp chiến tranh cấp Chúa Tể, rõ ràng là không thể nào nói nổi.
Có liên quan tới mình sao?
Dù sao thời gian Cổ Hà đã để lại trong trí nhớ hắn, cũng có dính đến Vũ Trụ Thụ. Bây giờ Hoang Nguyên lại kích phát ra trí nhớ của hắn, mang ý nghĩa hắn cùng Hoang Nguyên có tồn tại liên hệ nào đó.
Cứ như vậy, giữa hắn, Hoang Nguyên và Vũ Trụ Thụ, thật giống như sinh ra liên quan.
Nhưng, Khương Phàm ngược lại cảm thấy, việc Vũ Trụ Thụ giáng lâm liên quan cùng tam tử Tu La còn lớn hơn.
Dù sao Tu La có thể biến đổi đến Chúa Tể, chính là lấy được cơ duyên từ Vũ Trụ Thụ.
Trước đó chỉ là rung động Tu La có vận khí tốt, nhưng sau khi chân chính thăm dò tinh vực Truyền Thuyết, hắn mới chính thức hiểu, đó cũng không phải là cơ duyên của Tu La, mà là Vũ Trụ Thụ cho quà tặng.
Giống như bọn hắn, nếu như không có Vũ Trụ Thụ cho phép, ngay cả Hỗn Độn Thụ cũng đừng nghĩ mang đi, huống chi là cơ duyên có thể biến đổi đến Chúa Tể.
Cho nên... Tu La mới được xem như truyền thừa giả chân chính của Vũ Trụ Thụ.
Không sai, chính là truyền thừa giả.
- Chúa tể Tu La, vì sao ngài ấy lại phái toàn bộ các ngươi tới rồi?
Khương Phàm hỏi tam tử Tu La đã thức tỉnh, còn có hai vị Bạch Hổ cùng Hắc Long mang theo khí tức sát phạt toàn thân kia.
Chương 3704 Con đường hội minh (1)
- Ngươi không hoan nghênh phải không?
Tần Diễm chân thân đang hài lòng kiểm tra ba tôn Mẫu Đỉnh, cùng hưởng lấy hình ảnh ngược sát Thanh Đồng Quỷ Tượng.
- Chúng ta theo lệnh làm việc, không hỏi nguyên do.
Tần Hạo ngược lại tràn ngập hứng thú đối với viên tinh cầu này, đứng trong Hỗn Độn hư không tùy ý quan sát.
- Tiếc nuối thật.
Tần Niệm lắc đầu.
Lúc trước khi nhận lệnh xuất chinh hắn còn tưởng muốn nghênh chiến toàn thể phân thân Thương Thiên, trải qua một ít sự kiện phi phàm, kết quả ngược lại thì tốt rồi, trước trước sau sau hơn năm mươi năm, vậy mà lại thành bài trí, trừ tế hiến năng lượng của mình ra thì cơ hồ không có phát huy ra bất cứ tác dụng gì.
Tuy nhiên cái này cũng không trách phụ thân, hẳn là phụ thân đều không có thôi diễn ra được mấy chục năm ngắn ngủi sẽ phát sinh biến cố kịch liệt như thế.
Viên hành tinh mẫu thân đột nhiên xuất hiện này vậy mà lại kết minh với Thiên Nguyên, nghênh chiến Quỷ Bí, giao hảo Cực Lạc, còn đối mặt cùng Chúa Tể Thương Thiên.
- Tiếp theo ngươi tính toán cái gì?
Tần Hạo thuận miệng hỏi, đưa tay cảm nhận gợn sóng pháp tắc trong viên tinh cầu này, ý đồ tìm kiếm mạch lạc diễn biến và trưởng thành.
- Tìm phụ thân các ngươi, thỉnh giáo chút vấn đề.
Trong lòng Khương Phàm tăng thêm một câu, làm một loại vũ khí cấp Chúa Tể ra dáng.
Tựa như Tịch Diệt Chung, như thời gian Thiên Đao, hay hoặc như Thiên Luân Nhãn.
- Sau đó thì sao?
Tần Hạo nhắm mắt lại, pháp tắc của viên tinh cầu này giống như có chút cổ quái, cũng không phải vấn đề mạnh yếu, mà là... Phức tạp...
Một loại phức tạp vượt qua hiểu biết, giống như không chỉ là pháp tắc bình thường, mà là... Ừm… đang ẩn giấu thứ gì đó...
- Nếu như phụ thân các ngươi thật nhàn rỗi không có chuyện gì làm, hy vọng có thể chỉ giáo ta một hai việc.
Khương Phàm xác thực cần chỉ đạo, cần Chúa Tể chỉ đạo, giải đáp một ít nghi hoặc, phát triển một ít nhận biết, kích phát một ít bí mật cất giấu trong tinh cầu.
Dù sao rất có thể hắn là được sinh ra trên phế tích vũ trụ, mà phế tích vũ trụ tự nhiên là Chúa Tể cùng cấm khu đã từng còn sót lại, cũng liền mang ý nghĩa trong huyết mạch hắn sinh ra, chảy xuôi rất nhiều rất nhiều điều hắn còn không biết, rất nhiều rất nhiều bí mật mà hắn không hiểu rõ.
- Trước kia có khả năng nhàn rỗi, bây giờ thì phải chuẩn bị ứng phó Thương Thiên trả thù. Ngươi nhìn Hoang Nguyên nơi đó, cuối cùng Thương Thiên lại muốn hủy diệt ngươi! Nhiều quả quyết như vậy, hung tàn như vậy, nói rõ
- Có thể thôn phệ, tốt nhất là thôn phệ, nhưng nếu như không có hi vọng, hắn tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sự chần chờ gì.
- Mặc dù chúng ta đấu cùng Thương Thiên đã rất nhiều năm, nhưng một số vấn đề vẫn rất khâm phục, ví dụ như hắn vô cùng biết được nên lấy hay bỏ, từ trước tới giờ cũng không để ý làm lấy hay bỏ.
- Đây là lần đầu tiên chúng ta giao thủ, cũng là lần đầu tiên thăm dò. Ta đã biết hắn khó chơi, hắn cũng biết ta uy hiếp. Sau này lại gặp nhau, nhất định là đối kháng càng khốc liệt hơn.
Khương Phàm lắc đầu, rất chờ mong trận quyết chiến sau này, nhưng tương tự cũng vô cùng cảnh giác.
Đầu tiên chính là Tịch Diệt Chung của Thương Thiên, món vũ khí ác độc kia lại có thể không nhìn pháp tắc, gạt bỏ sinh linh.
Đối với hắn mà nói, thật sự là không thể tiếp nhận tổn thương.
Nếu như chính diện gặp phải, đánh một tiếng nổ, rất nhiều người thân trong thế giới của hắn đều có thể biến mất trong nháy mắt.
Sau đó chính là tam tử Tu La cùng Vũ Trụ Thụ lần lượt xuất hiện, rất có thể sẽ để Thương Thiên nhận định Tu La cùng Vũ Trụ Thụ là quan hệ kết minh, cũng liền mang ý nghĩa là quan hệ kết minh cùng hắn, ba cái liên minh như thế này, nhất định để Thương Thiên vô cùng cảnh giác, tiến tới kết minh cùng Chúa Tể hoặc cấm khu khác.
- Trong thế giới của ngươi, Bạch Hổ sống rất khổ.
Bạch Hổ vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng.
Đây là hành tinh mẫu thân của Thương Thiên, cấu tạo của sinh linh cùng cấp độ huyết mạch hẳn là cùng loại với Thương Thiên, theo lý mà nói Bạch Hổ nơi này hoàn toàn có tư cách đứng hàng đỉnh phong Yêu tộc, nhưng nhìn một vòng lại một vòng, vậy mà chỉ có thấy được huyết mạch Bạch Hổ rải rác, cao nhất chỉ là Thánh cảnh.
- Bạch Hổ từng là Đế tộc, nhưng ở trận chiến tranh sau cùng đã đứng sai đội.
Khương Phàm cũng không kiêng kỵ gì.
Bạch Hổ đã từng là kẻ địch, có thể giữ lại huyết mạch, cũng có thể để phát triển đã rất không tệ, không thể nào bỏ mặc sinh trưởng ở thời kỳ đầu được, hắn là muốn ép mấy vạn năm.
Bạch Hổ không tiếp tục nhiều lời, chỉ yên lặng nhẹ gật đầu.
Hắn muốn chỉ đạo Bạch Hổ Yêu tộc nơi này, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, đến biên giới vũ trụ còn phải chừng ba mươi năm. Nhưng nếu đứng sai đội, lúc ấy nên tính là tử địch, hắn lại không tiện nhúng tay.
- Long tộc đâu, cũng đứng sai đội sao?
Chiến Tổ ngược lại là thấy được Long tộc, cũng ra đời Long Đế, nhưng lại không có đến trình độ cường thịnh.
- Long tộc tiền kỳ từng có đối kháng, hậu kỳ xem như cải tà quy chính. Long tộc có lục địa riêng, bây giờ phát triển cũng không tệ lắm.
- Long tộc có Hắc Long không? Không thấy được.
- Có, không ở Long tộc đại lục, là ở trong đế quốc của ta.
Trong tinh cầu Khương Phàm có mấy khu vực quan trọng được bố trí cấm chế, đã là tránh cho ngoại giới dò xét, cũng là để tránh bị xâm hại.
- Trách không được. Huynh đệ ngươi? Rất mạnh sao? Lấy ra ta nhìn một chút?
- Hắn tại... Ừm... Chờ một lát...
Khương Phàm đảo ý thức qua thế giới, vừa muốn mang Hàn Ngạo ra, lại đột nhiên dừng lại.
- Không tiện?
- Không phải rất thuận tiện.
- Chờ hắn xong việc.
Chiến Tổ quái dị cười nhẹ.
Khương Phàm nói:
- Cũng là Hắc Long, bọn hắn xong việc sẽ cùng gọi qua.
Chiến Tổ cười nói:
- Không nôn nóng, từ từ làm.
Lúc này sâu trong đế quốc, trong một trạch viện yên lặng, Hàn Ngạo đang cùng Kỷ Mặc (Hắc Long của Chúng Diệu Thiên) điên cuồng triền miên, mênh mông long khí mãnh liệt đụng chạm lấy cấm chế của gian phòng. Bên ngoài rất an tĩnh, bên trong lại kích tình bành trướng, hành khúc dâng cao.
Chương 3705 Con đường hội minh (2)
Lúc vừa mới bắt đầu kỳ thật hai người đúng là không có gì, nhưng tận tình xông xáo tại tinh vực Truyền Thuyết dài đến hai mươi năm, sinh tử làm bạn, liền từ từ có tình cảm.
Sau đó...
Cứ như vậy.
Chỉ là Hàn Ngạo quá kiêu ngạo, không chủ động xuất kích, một mực kéo dài cho tới bây giờ.
Hôm nay, Kỷ Mặc đã bắt lấy hắn!
Trùng hợp lại bị Khương Phàm chứng kiến!
…
- Đây là Thiên Đế của tinh cầu Tu La, chưởng khống giả Long tộc cùng Địa Ngục.
Khương Phàm đều đưa Hàn Ngạo và Kỷ Mặc đến trong Hỗn Độn hư không, dẫn đến cho Chiến Tổ.
Hàn Ngạo cùng Kỷ Mặc đứng ở nơi đó, thể hiện tương đương quái dị, khi thì nhìn Cự Long trước mặt, khi thì nhìn sang bầu trời phiêu miểu.
Bọn hắn vừa kết thúc, đã đến nơi này?
Trùng hợp như vậy sao?
Hay là... Khương Phàm đang chờ bọn hắn kết thúc?
Nếu như vậy, chẳng phải là tình cảnh trước đó...
- Chớ nhìn ta như vậy, tranh thủ thời gian chào hỏi.
Khương Phàm hơi có vẻ xấu hổ.
- Xin chào.
Hàn Ngạo giật giật khóe miệng, nắm chặt dây lưng quần.
- Xin chào.
Sắc mặt Kỷ Mặc âm trầm, chỉnh sửa y phục.
Chiến Tổ sôi trào thân thể to lớn, vắt ngang phía trên bọn hắn.
- Hắc Long, vì chiến mà sinh, vì máu mà cuồng, được cho là tồn tại cực đoan trong Long tộc, cũng là tồn tại đỉnh phong trong Long tộc.
- Hắc Long, hộ giả Long tộc trong bóng tối! Mà hai người các ngươi... Cho ta cảm giác tựa như là rồng bình thường khoác lên tấm da đen.
- Hai chữ Hắc Long, trong hiểu biết của các ngươi chính là rồng có vảy rồng màu đen sao?
Chiến Tổ ngữ khí bất thiện, thậm chí có chút xem thường.
Trước đó còn cảm thấy rất hứng thú đối với hai Hắc Long này, bây giờ gặp mặt mới phát hiện, hai Hắc Long này bất luận từ huyết mạch hay là khí thế, đều thực sự kém quá xa.
Có kiêu ngạo, không có bá khí.
Có cảnh giới, không có thực lực.
Mặc dù trong huyết mạch là chảy xuôi long mạch thuần chính, nhưng còn lâu mới có được các loại tiềm lực hắc ám cực đoan.
Đây coi là cái gì, rồng da đen??
- Chớ ngẩn ra đó, khiêm tốn thụ giáo!
Khương Phàm nhắc nhở một câu, lại tản ra ý thức, mang theo tinh cầu tiếp tục di chuyển về phía trước, lao tới biên giới vũ trụ.
Tám năm sau...
Tần Hạo nói:
- Phía trước là khu vực của tinh vực Chúa Tể Cửu Tướng. Đi chếch sang bên trái đi, lách qua nơi đó. Trên đường chúng ta tới, chính là bị tập kích ở nơi đó. Nếu như không phải hắn tuân thủ quy củ, không có tự mình ra tay, chỉ sợ là chúng ta đã mai táng ở nơi đó.
Tần Niệm nói:
- Chúa Tể Cửu Tướng, toàn vũ trụ trừ Vũ Trụ Thụ cùng cấm khu Hắc Ám là hai tinh vực cổ xưa nhất ra, thì nơi đó có pháp tắc vô cùng cường đại.
Khương Phàm nhìn thâm không hắc ám, cách gần chục tỷ dặm, đều có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng nơi đó.
Một ngôi sao, có chín viên Tiểu Tinh bao quanh.
Khương Phàm quay hướng bên trái, thuận tiện hỏi:
- Nơi đó có chín tinh cầu phụ thuộc? Cho nên gọi là Cửu Tướng?
Tần Diễm nói:
- Cửu Tướng, là bởi vì sau khi hoá hình có chín cái đầu.
Tần Hạo giải thích, nói:
- Thời gian hắn tồn tại quá lâu, từ tinh cầu đến pháp tắc đều phát triển đến cực hạn. Nhàn rỗi nhàm chán, cũng là bởi vì năng lượng quá mạnh không có chỗ phóng thích, mà trên tinh cầu trống ra chín cái cao lớn, không ngừng mở rộng… kéo dài... ra bên ngoài
- Ngàn vạn năm trôi qua, chín tinh cầu nhô ra đều trở nên vô cùng khổng lồ, tựa như là chín tinh cầu được khảm nạm ở xung quanh.
- Chín tinh cầu nhô ra, là chín cái bí cảnh trong thế giới Chúa Tể, cũng là sân thí nghiệm pháp tắc của hắn.
- Hắn ở trong chín bí cảnh tùy ý nghiên cứu pháp tắc ảo diệu, tiến hành thăng hoa cùng biến đổi đặc biệt, thậm chí là dung hợp.
- Theo phụ thân giới thiệu, tạo nghệ pháp tắc của Chúa Tể Cửu Tướng đã đăng phong tạo cực, có tiềm lực phá rồi lại lập.
- Phá rồi lại lập? Có thể giải thích thêm được không?
Khương Phàm đột nhiên có một loại xúc động kỳ lạ.
- Ngươi vừa tiếp quản pháp tắc, khống chế tinh cầu, việc cấp bách là nghiên cứu pháp tắc, phải làm như thế nào để khống chế tốt hơn, càng phải vận dụng tinh diệu hơn, kích phát ra uy lực mạnh hơn. Còn chuyện phá rồi lại lập, bây giờ nói thì còn quá sớm. Tuy nhiên ngươi phải hiểu rõ, đơn giản mà nói là chính là siêu thoát tại vũ trụ.
Tần Hạo hơi trầm ngâm, nói:
- Ngươi vừa mới tiếp xúc vũ trụ, còn không có cảm xúc mãnh liệt, nhưng khi ngươi sinh tồn mấy trăm ngàn năm, thậm chí mấy triệu năm trong vũ trụ thì sẽ phát hiện một cái quy luật.
- Tất cả tinh cầu mà vũ trụ này sinh ra, kỳ thật đều chiếu theo phương hướng diễn biến nhất định, mặc dù nhìn đều rất khác biệt, nhưng kỳ thật bản chất lại không có gì khác biệt. Nhất là tất cả tinh cầu thi triển pháp tắc, cơ bản đều giống nhau!!
- Ngươi phải nói bình thường, kỳ thật rất bình thường. Dù sao vũ trụ sinh ra, đương nhiên là phải tuân theo pháp tắc. Nhưng ngươi đợi thật lâu, nhất là không có việc gì mà làm, yên lặng ngẩn người mấy trăm ngàn năm sau, thì có thể sẽ xuất hiện một loại hoài nghi vi diệu. Ta không hiểu rõ cái cảm giác này lắm, lời này là phụ thân ta đề cập với ta.
Khương Phàm trầm mặc, không biết vì sao, hắn lại chợt nhận lấy xúc động.
Phần này xúc động để hắn cảnh giác.
Dù sao hắn cũng đã là tinh cầu, cái gọi là xúc động đều là pháp tắc ba động. Chỉ mấy câu liền gây nên gợn sóng pháp tắc? Chỉ có thể nói đó là những lời nói chỉ hướng, rõ ràng mang theo ảo diệu càng sâu.
Khương Phàm cảm giác thứ mình cần nghiên cứu và tìm kiếm là rất rất nhiều.
Bọn hắn chệch hướng quỹ tích, lách qua khu ảnh hưởng của Chúa Tể Cửu Tướng.
Nhưng phạm vi khu ảnh hưởng này lại quá lớn, kéo dài gần chục tỷ dặm, muốn hoàn toàn tránh khỏi thì không thể không hao phí mười năm, thậm chí là mấy chục năm.
Nhưng vì an toàn, không thể không cẩn thận.
Sau khi đi vòng mười ba năm, bọn hắn gặp một nguồn năng lượng mãnh liệt kéo lấy, chạm tới bản chất tinh cầu Khương Phàm, Thiên Nguyên, cùng Dạ An Nhiên.
Bọn hắn đồng thời nhìn tinh cầu hắc ám, vị trí địa tâm vậy mà không bị khống chế lắc lư kịch liệt.
- Đó là cái gì?