Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 141 Chợ Đen La Phù

Khương Phàm tìm tới một nơi rộng rãi, ném các Linh Yêu trong thanh đồng tiểu tháp hết ra ngoài.

Trọn vẹn hơn năm mươi đầu, đủ loại kiểu dáng cái gì cần có đều có.

Khương Phàm phóng xuất ra ngọn lửa màu vàng óng, cẩn thận khống chế hỏa thế cùng phạm vi, bao phủ một đầu Thanh Phong Lang.

Sau khi cảnh giới đột phá, không chỉ có linh lực càng dồi dào, nhiệt độ hỏa diễm cũng đều trở nên cao hơn.

Khương Phàm hơi không khống chế tốt, vậy mà chỉ chớp mắt đã đốt Thanh Phong Lang thành tro bụi. Tiểu xà vòng quanh Khương Phàm tán loạn một trận, nó vẫn chờ ăn huyết đan.

Khương Phàm không nóng nảy, vừa vặn dùng "Công việc luyện đan tinh tế" này đến thích ứng sự biến hóa của Linh Nguyên cảnh

Sau một ngày.

- Ta đã chờ ngươi mấy ngày, ngươi có phải đã quên giữa chúng ta còn có ước định hay không.

Chỗ rừng sâu, Yêu Đồng bất mãn nhìn Khương Phàm chạy tới.

- Hồn đan, chuẩn bị cho ngươi.

Khương Phàm ném một bình hồn đan tràn đầy cho Yêu Đồng, bất quá bởi vì Yêu thú tử vong thời gian quá lâu, hồn đan luyện được đều vô cùng nhỏ. Nhưng tính cả trước đó, chừng hơn sáu mươi khỏa.

- Nhiều như vậy, tha thứ cho ngươi.

Mắt to của Yêu Đồng sáng lên, tham lam hít sâu một cái, há mồm nuốt vào toàn bộ.

Hơn sáu mươi khỏa hồn đan vào cơ thể, thân thể tái nhợt lập tức dâng lên yêu khí nồng đậm, không ngừng cuồn cuộn ra thú ảnh trong hồn đan.

Lôi Ưng, Hỏa Sư, Phong Lang, Cự Tích, Đại Mãng các loại, bộ dáng vặn vẹo dữ tợn.

Trong không khí quanh quẩn tiếng chim gáy, tiếng thú rống chói tai.

Khương Phàm nhìn yêu khí thú ảnh khắp sơn cốc, tê cả da đầu. Mặc dù hưởng thụ lấy "Hồi Thiên" mang tới chỗ tốt, nhưng luôn luôn cảm giác thuật luyện đan này có chút tà tính.

Mặt mũi Yêu Đồng lại tràn đầy hưởng thụ, thân thể non nớt tái nhợt giống như là cái vực sâu không đáy, thôn phệ tất cả hồn ảnh. Khương Phàm càng ngày càng hiếu kỳ Yêu Đồng đến cùng phải là con người hay không.

- Mùi vị không tệ, chỉ là luyện còn chưa đủ tinh khiết.

Yêu Đồng hạ miệng, miệng nhỏ lộ ra răng nanh tinh mịn

- Mười ngày sau gặp lại.

Khương Phàm ước định cẩn thận thời gian, quay người muốn rời khỏi.

Nếu hắn đã đột phá cảnh giới, các phương diện đều mạnh lên liền có thể tiếp tục nghiên cứu tu luyện càng nhiều võ pháp. Tỉ như Liệt Diễm Phần Thiên thức thứ tư "Liệt Hỏa Kim Tinh". Đây là một thức trọng yếu nhất bên trong Liệt Hỏa Phần Thiên, trực tiếp ảnh hưởng đến chiêu thức phía sau, cũng là một thức gian nan nhất.

- Không nóng nảy, ta còn có thời gian. Dẫn ngươi đi tớ một nơi. Đeo nó lên.

Yêu Đồng ném cho Khương Phàm một cái mặt nạ sắt thô ráp.

- Là nơi nào, thần bí như vậy?

- Chợ đen La Phù.

Yêu Đồng mang xong mặt nạ, choàng lên y phục thô ráp, không kịp chờ đợi liền xông ra ngoài.

Sắc trời dần tối, La Phù sơn mạch bị bóng tối bao trùm. Nơi này mặc dù không có nguy hiểm như Đại Hoang, nhưng bởi vì núi cao trải rộng hiểm trở, cây rừng càng cao lại rậm rạp, cho nên cảm giác hắc ám không chút kém nào so với Đại Hoang.

Yêu Đồng mang theo Khương Phàm chạy hết tốc lực hơn hai trăm dặm, đi vào một nơi kỳ quái.

Nơi này bị hơn ba mươi tòa núi lớn nguy nga vờn quanh, phạm vi vô cùng khổng lồ, bên trong không có cây cối, tất cả đều là núi đá dốc đứng cao ngất. Nghiễm nhiên thành một mảnh rừng đá cỡ lớn, trêи trăm tòa núi đá đè ép giao nhau cùng một chỗ, dần dần sáng lên dưới ánh trăng vô cùng tráng lệ.

Thời điểm bọn hắn chạy tới nơi này, các nơi trêи núi đá liên tiếp có đôt ánh lửa, đám người lít nha lít nhít từ các nơi trong rừng rậm gom lại nơi này. Mỗi người đều mang mặt nạ, hất lên áo choàng thật dày, giống như ai cũng không muốn bị người khác nhận ra mình.

- La Phù sơn mạch có rất nhiều thành đá, so ra kém thành thị phồn hoa phía ngoài, nhưng lữ điếm, cửa hàng các loại cái gì cũng đều có. Bất quá những nơi kia đều bị đại tông khống chế, rất nhiều chuyện muốn y theo quy củ của bọn hắn mà làm. Bọn hắn sẽ còn nghĩ trăm phương ngàn kế nhúng tay đến cửa hàng thu mua Linh Bảo đặc thù. Nhưng có nhiều chỗ, không thuộc về bất luận tông môn gì, không tiếp nhận bất luận quản hạt gì. Tất cả vận chuyển, đều tuần hoàn theo quy tắc nguyên thủy nhất.

- Chợ đen.

- Trong La Phù sơn mạch tổng cộng có năm tòa, đây là một trong số đó.

- Bên trong có thể giao dịch bất kỳ vật gì, chỉ cần cấp nổi tinh thạch!

Yêu Đồng mang theo Khương Phàm đi vào rừng đá, nơi này mặc dù người đến người đi rất náo nhiệt, nhưng lại vô cùng an tĩnh.

Tất cả mọi người mang theo mặt nạ, hất lên áo choàng, đi đến các núi đá khác biệt, bái phóng cửa hàng các nơi. Cũng có người mang theo đồ vật, lén lén lút lút tìm người bán ra.

- Ngươi muốn mua cái gì?

Khương Phàm nhìn qua lít nha lít nhít núi đá, ánh lửa lấp lóe, bóng người trùng điệp, mặc dù có chút âm trầm kiềm chế nhưng vẫn cho hắn một loại rung động. Nếu như nơi này thật không có người khống chế, hoàn toàn tự do giao dịch, những người từ trong La Phù sâm lâm tìm được bí bảo kia, cơ bản đều sẽ lựa chọn đến nơi đây giao dịch. Phục kϊƈɦ đại tông La Phù cướp được bảo bối cũng sẽ chảy vào nơi này "Rửa đi vết tích". Liền ngay cả rất nhiều đại tông đều có thể phái người đến nơi đây tìm kiếm bảo bối, thậm chí tiến hành một ít giao dịch bí mật.

Nơi này là đất tự do trong La Phù sơn mạch, càng tượng trưng cho một mặt hắc ám khác.

- Ta không cần, ngươi cần cái đỉnh luyện đan. Bắt được Yêu thú, trực tiếp ném vào, ngươi cứ đơn thuần dùng hỏa diễm nung khô lại càng dễ khống chế, cũng càng dễ dàng thành hình. Đỉnh lô tốt còn sẽ có công hiệu đặc thù. Mỗi một Luyện Đan sư đều sẽ có một cái đỉnh thuộc về mình.

Hai cái chân nhỏ trơn tru của Yêu Đồng đi tới, mang theo Khương Phàm xen kẽ tại các nơi, tìm kiếm mục tiêu.

- Ta không chuẩn bị làm Luyện Đan sư.

Khương Phàm càng tôn trọng chính là dã tính chiến đấu kϊƈɦ tình, võ pháp huy sái nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly. Đối với luyện đan không có hào hứng quá lớn.
Chương 142 Giận Quá Mất Khôn

- Kim Viêm thánh văn không làm Luyện Đan sư? Ngươi ngốc à! Ngươi bây giờ chỉ là Linh Anh cảnh, cảm giác còn không lộ ra rõ. Chờ đến Linh Nguyên cảnh, nhất là Sinh Tử giới ở trêи, linh thảo linh quả căn bản không thỏa mãn được nhu cầu của ngươi, đan dược sẽ càng lúc càng trọng yếu. Một viên đan dược lớn chừng ngón cái thường thường có thể ngưng tụ hơn ngàn khỏa linh túy tinh hoa. Ngươi đến cảnh giới cao hơn, khí hải so với hiện tại sẽ khổng lồ mấy trăm lần hoặc mấy ngàn lần, chỉ dựa vào hấp thu tài nguyên thiên địa, ăn mấy cây linh thảo, căn bản lấp không đầy.

- Mà đan dược không chỉ bổ sung linh lực tăng cường huyết khí, chủng loại cũng có rất nhiều, có thể dùng để tu luyện, xem như vũ khí, càng có thể dùng để cứu mạng. Đây cũng là nguyên nhân Luyện Đan sư cao cấp đều sẽ rất tôn quý. Mọi người có thể trêu chọc một vị võ giả nhưng cũng không dám tuỳ tiện đắc tội Luyện Đan sư.

- Càng là Luyện Đan sư cường đại, càng tôn quý. Nếu như ngươi thành Luyện Đan sư, không chỉ có được nhận sự tôn trọng, còn không cần bị người khác quản chế.

Yêu Đồng vừa đi vừa nói, mặc dù thân hình nhỏ xíu non nớt, nhưng ngữ khí lại có vài phần rất tận tình. Khương Phàm đều cảm giác buồn cười, bất quá suy nghĩ kỹ một chút thật là có mấy phần đạo lý.

Được người khác tôn trọng, không quan trọng. Không bị người khác quản chế mới là mấu chốt.

- Ha ha, tìm được được rồi. Ở phía trước, nhanh lên.

Yêu Đồng đột nhiên tăng tốc, vọt tới trêи núi một tòa đá dốc đứng phía trước.

Tại giữa sườn núi, trong một thạch động bày biện rực rỡ muôn màu, đơn sơ lại lộn xộn. Trước sơn động có hai cái chảo dầu, lửa cháy bốc lên hừng hực, bên trong là vài chén đèn dầu, tô điểm lấy mấy điểm sáng rực.

Một lão nhân mang theo mặt nạ nằm nhoài trêи bàn đá, buồn ngủ.

Yêu Đồng nhảy đến trước bàn đá, dùng sức vỗ:

- Lão đầu tử để cho ta tới lấy đồ.

Lão nhân lười biếng ngẩng đầu:

- Lão đầu tử gì?

- Chính là lão đầu tồn đồ ở nơi này của ngươi.

- Chỗ này của ta chỉ bán, không còn.

- Hắn nói chính là chỗ này, chính là ngươi.

- Tiểu gia hỏa, đừng gây chuyện, ngươi không chơi nổi.

Lão nhân phất tay xua đuổi, cũng liếc mắt Khương Phàm phía sau hắn.

Bóng tối trong sơn động truyền ra vài tiếng thở dốc thô trọng, giống như có mãnh thú gì đó thức tỉnh. Hỏa điểu trong khí hải Khương Phàm lập tức thức tỉnh, toàn thân lông tơ đều dựng thẳng lên, giống như cảm nhận được nguy cơ lớn lao.

- Ta nhất định phải tháo mặt nạ xuống sao?

Yêu Đồng nhấc mặt nạ lên, nhưng chỉ xốc một nửa, hé mở ra khuôn mặt nhỏ trắng bệch, còn có răng nanh đầy miệng.

- A?

Lão nhân đưa tay đè ép lại, híp mắt đến gần Yêu Đồng:

- Là ngươi.

- Vật lão gia hỏa lưu lại đâu?

- Hắn đã phân phó, trừ phi hắn tự mình đến lấy, còn không thì ai cũng không thể động.

- Ta là người ngoài sao? Hắn gần đây có việc, đặc biệt nhắc nhở ta, không phải vậy ta làm sao biết nơi này có Cửu Hoàng...

- Khụ khụ!

Lão nhân trùng điệp ho khan vài tiếng, đánh gãy hắn.

- Nhanh lên, lão đầu thúc gấp.

- Hắn vì cái gì đột nhiên nhớ tới thứ này?

Lão nhân vẫn còn có chút lo lắng.

Yêu Đồng úp sấp bên tai lão nhân nói câu gì đó. Lão nhân kinh ngạc đánh giá Khương Phàm, nhẹ gật đầu, đi vào sâu trong hang đá.

- Ngươi nói cái gì vậy?

Khương Phàm thấp giọng hỏi.

- Ngươi là Hỏa Diễm thánh văn, là đồ đệ lão gia hỏa thu.

Khương Phàm quái dị nhìn hắn, đột nhiên hỏi:

- Ngươi qua đây, lão gia hỏa trong miệng ngươi... Không biết sao?

- Hắc hắc...

Yêu Đồng chỉ nhếch miệng cười cười.

Lão nhân rất nhanh từ chỗ sâu hang đá gian nan ném ra một cái đại đỉnh cao năm mét, rộng thùng thình nặng nề, khí thế bàng bạc. Bốn chân như ngọn núi, thú trảo quay quanh

Mặt ngoài đại đỉnh điêu khắc lít nha lít nhít văn ấn phức tạp. Văn ấn cổ lão lại thần bí tràn ngập uy thế phảng phất thấu thể mà vào.

Rất nhiều phù văn quấn quít nhau xen lẫn hình thành chín vòng xoáy giống như mây mù. Mỗi cái vòng xoáy cho người ta cảm giác đều rất kỳ quái, rõ ràng là ở chỗ này, lại như phiêu miểu vô tung, thâm thúy như vực sâu.

Khương Phàm nhìn đại đỉnh lại có chút hoảng hốt, thánh văn trêи trán đều nở rộ lên kim quang, tự hành thức tỉnh.

Lão nhân chú ý tới kim văn trêи trán Khương Phàm, không còn hoài nghi.

- Ngươi, cất kỹ.

Yêu Đồng vỗ vỗ đại đỉnh.

Khương Phàm đem đỉnh đồng thau thu vào thanh đồng tiểu tháp, đi theo Yêu Đồng rời khỏi sơn động.

- Đây chính là đỉnh luyện đan?

- Giấu kỹ, đừng để người khác nhìn thấy.

- Lễ vật quý trọng như vậy, cứ như vậy tặng cho ta?

- Hữu duyên.

Ngay thời điểm Khương Phàm rời khỏi chợ đen, sâu trong chợ đen lại đang tiến hành một trận giao dịch bí mật liên quan tới hắn.

- Đây là tiền đặt cọc! Ta muốn đầu của Khương Phàm! Sau này, ta lại bù một trăm khối!

Trong thạch động mờ tối, Bùi Tử Phong hất lên áo choàng, mang lấy mặt nạ, đem một trăm khối tinh thạch thượng phẩm óng ánh sáng long lanh đặt lên trêи bàn đá.

Hai người ngồi đối diện bàn đá hất lên áo choàng, mang theo mặt nạ, không nhìn thấy rõ bộ dáng.

Thượng phẩm tinh thạch cực kỳ trân quý, ẩn chứa nguyên lực tự nhiên vô cùng tinh khiết. Cứ ba năm khỏa như vậy đã có thể lấp đầy khí hải võ giả sơ kỳ Linh Nguyên cảnh.

Trêи giá trị, một viên tinh thạch thượng phẩm có thể bù đắp được một trăm khỏa tinh thạch trung phẩm. Lại bởi vì số lượng tinh thạch thượng phẩm thưa thớt, cho nên giao dịch ở chợ đen rất ít khi dùng tinh thạch thượng phẩm, bình thường đều là tinh thạch hạ phẩm hoặc tinh thạch trung phẩm.

Nhưng hai người phía sau bàn đá lại nhìn cũng không nhìn, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Tử Phong.

- Thế nào, chê ít sao? Ta hiểu giá thị trường chợ đen, đầu của một Linh Nguyên cảnh nhất trọng thiên giá trị ba mươi đến năm mươi khỏa tinh thạch thượng phẩm. Ta ra bốn lần giá cả, còn chưa đủ?

Bùi Tử Phong bất mãn nhíu mày.

- Giá trị Linh Nguyên cảnh nhất trọng thiên là ba mươi đến năm mươi khỏa tinh thạch thượng phẩm, nhưng đó là người bình thường đến không thể bình thường hơn. Ngươi nói Khương Phàm, là đại đệ tử tông chủ Thiên Sư tông, là Thánh linh văn. Đừng nói bốn lần, gấp năm lần đều không đủ.

- Thiên Sư tông có Khương Phàm liền có hi vọng quật khởi. Không có Khương Phàm, liền sẽ tiếp tục suy bại. Giết hắn, chẳng khác nào muốn nửa cái mạng Thiên Sư tông.
Chương 143 Khắp Người Ta Đều Là Bảo Vật

Hai người liên tiếp mở miệng, nếu như không phải mơ hồ đoán được thân phận của người đối diện, bọn hắn đã sớm đánh ra ngoài. Hai trăm khỏa tinh thạch thượng phẩm là cái giá cao, nhưng muốn mua đầu Khương Phàm, muốn coi bọn họ là đồ đần.

- Vậy các ngươi nói, muốn giá như thế nào?

Bùi Tử Phong cũng biết hai trăm có chút thấp, dù sao đó cũng là Thánh linh văn.

Người bên trái kia nói:

- Nếu như chỉ là Thiên Sư tông, chúng ta sẽ muốn giá năm trăm khỏa thượng phẩm tinh thạch.

- Năm trăm? Thượng phẩm tinh thạch? Các ngươi điên rồi sao?

Bùi Tử Phong trừng mắt, ba trăm là cực hạn tông môn cho hắn, đám gia hỏa kia vậy mà há mồm muốn năm trăm.

- Đừng có gấp, ta còn chưa nói xong. Theo tin tức chúng ta vừa lấy được, Khương Phàm ở n Oán tràng thắng được đan dược chuyên môn, là Tam trưởng lão Ngọc Đỉnh tông tự mình đưa qua, là đưa hai viên.

- Làm sao các ngươi biết?

- Chúng ta làm gì, các chuyện ở bên La Phù này có chuyện gì có thể giấu diếm được chúng ta?

Bùi Tử Phong chau mày, từ từ ngồi vào bên cạnh ghế đá.

Không chỉ có trưởng lão tự mình đưa, mà còn là đưa hai viên?

Ngọc Đỉnh tông thật chẳng lẽ không để ý đến lửa giận của Thượng Thanh tông, muốn thu Khương Phàm?

- Hỏa Diễm thánh văn, Ngọc Đỉnh tông đương nhiên động tâm. Đừng nói Khương Phàm giết một tên Bành Tổ, coi như giết lão phụ thân Bành Tổ kia, Ngọc Đỉnh tông cũng không quan tâm. Cho nên... Giết một mình Khương Phàm, đắc tội không chỉ là Thiên Sư tông, còn có Ngọc Đỉnh tông.

- Chúng ta không sợ Thiên Sư tông, nhưng La Phù sơn mạch không ai không cho Ngọc Đỉnh tông mấy phần chút tình mọn.

Ngữ khí hai người phía sau bàn đá mặc dù cứng nhắc, nhưng vẫn một mực không xác minh cự tuyệt lời mời này.

- Các ngươi muốn bao nhiêu? Chớ quá mức!

Bùi Tử Phong cũng nghe ra thâm ý trong lời nói của bọn hắn, không gì hơn là muốn thêm tiền!

Hai người trao đổi ánh mắt:

- Tám trăm!

- Tám trăm?

Bùi Tử Phong vừa mới ngồi xuống thân thể trực tiếp đứng lên, kém chút quay đầu bước đi.

Hai người trăm miệng một lời:

- Một viên cũng không thể thiếu!

- Tại sao các ngươi không đi đoạt? Kim Cương tông chúng ta...

Bùi Tử Phong kém chút cắn đầu lưỡi, sắc mặt trắng bệch, phụ mẫu nó, ta vừa mới nói là Kim Cương tông?

- Tám trăm! Nguyện ý, ngươi liền giao tiền đặt cọc, chí ít hai trăm. Không nguyện ý, ngươi bây giờ có thể đi.

Hai người lạnh lùng nhìn hắn.

- Chờ ta một hồi, ta lập tức trở về.

Bùi Tử Phong trầm mặt rời khỏi, gia gia bọn hắn đều ở bên ngoài, nhiều tinh thạch như vậy, hắn không làm chủ được.

Kim Cương tông hiện tại chỉ còn ba tòa quặng mỏ, cộng lại một năm đều ra không đến một trăm khối tinh thạch thượng phẩm. Dùng tám trăm khối đến để đầu Khương Phàm, đến cùng có đáng giá hay không.

- Chờ một chút!

- Ngươi vừa mới hô ba chữ… Chúng ta muốn thu... Phí bịt miệng. Ngươi cứ để ở chỗ này một trăm khối tinh thạch thượng phẩm đi.

Hai người không khách khí bắt lấy tinh thạch trêи bàn đá, mỗi người năm mươi khối, thu vào áo bào đen. Bùi Tử Phong nhịn xuống hỏa khí, trầm mặt đi ra hang đá.

- Tám trăm?

Bùi Vân Hải chờ ở bên ngoài nghe được con số này đều kém chút mắng to.

- Gia gia, đáng giá không? Ta nếu là Khương Phàm, ta cũng nhịn không được tự mình chặt đầu đưa tới.

Bùi Tử Phong bực tức, tiểu thí hài mười mấy tuổi, vậy mà giá trị tám trăm thượng phẩm tinh thạch?

Bùi Vân Hải rất muốn dứt khoát tự mình làm, nhưng nghĩ đến Ngọc Đỉnh tông chủ động hướng Khương Phàm lấy lòng, vẫn nhịn được xúc động.

- Sư phụ, ta nghĩ là nên dùng cái giá tám trăm khối tinh thạch thượng phẩm!

Trong bóng đen, Nhậm Thủy Hàn hất lên áo choàng thật dày, thấp giọng nói.

- Ngươi điên rồi!

Bùi Tử Phong khó có thể tin được mà nhìn Nhậm Thủy Hàn, đây là tức giận?

- Hỏa Diễm thánh văn, Ngọc Đỉnh tông khẳng định hi vọng thu làm môn hạ, Khương Phàm và Thiên Sư tông cũng sẽ không bỏ qua cơ hội. Một khi Khương Phàm bái nhập Ngọc Đỉnh tông, không chỉ là hắn đã thuộc về hai tông môn, còn liên hệ hai tông môn chặt chẽ lại với nhau. Cái này so với thông gia càng kiên cố hơn. Đây không chỉ có là chuyện có thể giết Khương Phàm hay không, mà là Khương Phàm cùng Thiên Sư tông có nhào vào cắn lại Kim Cương tông chúng ta hay không. Cho nên, Khương Phàm hẳn phải chết.

Nhậm Thủy Hàn nói như thế khiến sắc mặt Bùi Vân Hải cùng Bùi Tử Phong đều ngưng trọng.

Đúng vậy, nếu như Thiên Sư tông mượn nhờ Khương Phàm dựng tuyến với Ngọc Đỉnh tông liền không có người có thể rung chuyển địa vị bọn hắn. Kim Cương tông không chỉ đừng nghĩ lại đến vị trí mười tám tông, còn phải chịu đựng sự trấn áp của bọn hắn.

- Chúng ta ra giá tám trăm tinh thạch thượng phẩm, không chỉ có kϊƈɦ thích đám tán tu La Phù sơn mạch xuất thủ, còn muốn chèn thêm yêu cầu, phải sống! Nếu như chết rồi, chỉ có thể cầm năm trăm thượng phẩm tinh thạch. Còn có, Thượng Thanh tông cùng Thiên Cương tông hi vọng Khương Phàm chết, cũng không tiện trực tiếp xuất thủ, ta đoán chừng bọn hắn cũng sẽ hướng các chợ đen khác tuyên bố lệnh truy sát. Nếu như bọn hắn ra giá cao hơn liền không có người đến lĩnh của chúng ta. Chúng ta mở cái giá này, bất quá là tạo cái thế mà thôi.

Nhậm Thủy Hàn cẩn thận phân tích cho bọn hắn.

Bùi Vân Hải rất vui mừng nhìn Nhậm Thủy Hàn, không hổ là đệ tử mà mình đắc ý, không chỉ có thiên phú cao, ánh mắt còn rất độc đáo.

- Đi, cứ theo những gì sư muội của ngươi nói mà làm!

- Được rồi. Bất quá... Gia gia, còn có một chuyện.

- Chuyện gì?

- Ta vừa mới nói lộ ra miệng, bọn hắn chụp một trăm khối phí bịt miệng.

- Ta quất chết ngươi!

Rời khỏi chợ đen La Phù, Khương Phàm cùng Yêu Đồng tìm được một chỗ sơn cốc ẩn nấp.

Sau khi xác định xung quanh không có ai, Khương Phàm đem đỉnh lô triệu ra.

Bó đuốc thắp sáng khắp sơn cốc, chiếu ánh lấy đỉnh lô cao lớn nặng nề.

Yêu Đồng nhẹ nhàng vuốt ve chân vạc lạnh buốt, tự mình lẩm bẩm cái gì đó, giống như là lão bằng hữu xa cách rất lâu rồi mới trùng phùng.

Khương Phàm nhìn một chút, cũng thất thần, tựa như nhìn một lão cự nhân đang ngủ say, lại như nhìn một kiện tuyệt thế trọng bảo làm cho người si mê.

Khí thế này, cảm giác này, không tự chủ liền thẩm thấu đến trong linh hồn của ngươi. Phảng phất nhịn không được liền muốn nó lập tức tỉnh lại, không kịp chờ đợi muốn khống chế nó.
Chương 144 Các Lão Quái Vật Thức Tỉnh

Khương Phàm đi lên trước, cũng khẽ chạm vào đường vân mặt ngoài đỉnh lô, trong lòng hiện ra hào hùng muốn dẫn lấy nó rong ruổi thiên hạ, một loại kϊƈɦ động phải cố gắng để xứng đáng với nó.

- Nó đẹp không?

Yêu Đồng ngước nhìn đỉnh lô, nhếch miệng cười.

- Có... Cảm giác rất kỳ quái...

- Nó đã từng là thứ mà vô số Luyện Đan sư suốt đời truy cầu.

- Nó tên gọi là gì?

- Tiểu Cửu, Cửu muội muội.

- Tên rất hay...

Khương Phàm dở khóc dở cười, cảm giác hào hùng vừa tràn đầy lồng ngực lập tức biến mất sạch sẽ.

- Nhìn thấy chín đám vòng xoáy không? Thắp sáng mỗi một đoàn, uy thế của nó liền sẽ cường thịnh một tầng. Thắp sáng toàn bộ chín đám, nó liền có thể chân chính tái hiện Thượng Cổ thần uy.

Yêu Đồng cũng khôi phục thái độ bình thường, khuôn mặt uyển chuyển tươi cười, ngây thơ lại tà khí.

- Làm sao thắp sáng?

Khương Phàm chú ý tới từ ngữ Yêu Đồng dùng, uy lực Thượng Cổ?

Đây thật là một Thượng Cổ Bảo khí sao!

- Thánh Hỏa!

- Giống như thánh văn hỏa diễm ta vậy?

- Không sai.

Khương Phàm từ bên cạnh kéo đến một tảng đá lớn, nhảy tới, dấy lên kim viêm liền muốn ép đến bên trong một cái. Thời điểm yên lặng đã có uy thế như thế, một khi thức tỉnh, vậy sẽ là dạng tràng diện gì.

- Chờ một chút! Đừng xúc động!

Yêu Đồng tranh thủ thời gian giữ chặt tay Khương Phàm.

- Thế nào?

- Nó ngủ say rất lâu, muốn tỉnh lại, cũng phải nhận chủ. Không chỉ cần phải Thánh Hỏa dư thừa, càng cần máu tươi hơn, nếu ngươi không chuẩn bị sẵn sàng, một hồi sẽ có thể hút ngươi khô.

- Làm sao không nói sớm.

Khương Phàm tranh thủ thời gian tản ra kim viêm.

- Không cần sợ, ta có biện pháp.

Yêu Đồng nói, kéo lên ống tay áo, lộ ra cổ tay trắng nõn, đưa tới trước mặt Khương Phàm.

- Làm gì?

- Hút hai cái.

- Cái gì?

- Cắn tay ta, hút máu, hai ngụm thì có thể để cho thể trạng nhỏ này của ngươi trở nên vừa cao vừa lớn. Đừng hút nhiều, sẽ bể bụng ngươi.

- Đừng hồ nháo.

- Nếm thử, ngươi sẽ biết.

Yêu Đồng giơ cổ tay, nhếch miệng cười.

Khương Phàm dùng sức lắc đầu, tiểu gia hỏa này quá quỷ dị, hắn cũng không dám loạn đụng.

- Không tin, hay là không dám? Khắp người ta đều là bảo vật.

Yêu Đồng lắc lắc cánh tay, lại đưa đến trước mặt Khương Phàm.

Khương Phàm vẫn lắc đầu, đầu bỗng nhiên khẽ động, quái dị nhìn Yêu Đồng.

Tiểu gia hỏa này cần Thánh Hỏa đốt đoạn phong ấn, đỉnh lô cần Thánh Hỏa thức tỉnh.

Hắn lại có thể bằng cảm giác tìm kiếm được đỉnh lô. Giữa bọn hắn sẽ không phải có quan hệ gì đó chứ?

- Chỗ này ta có sáu mươi khỏa huyết đan, hai mươi khỏa Hỏa Diễm linh đan, vừa đủ.

Khương Phàm đứng ở trêи tảng đá, đưa tay nhóm lửa, ép về hướng phía một cái bên trong chín đám "Vòng xoáy" của đỉnh lô.

Văn ấn lạnh buốt, vô cùng cứng rắn.

- Từ từ cảm thụ, không cần nóng nảy.

Yêu Đồng xoa xoa tay, đang mong đợi đỉnh lô thức tỉnh.

Thánh Hỏa cháy hừng hực, chỉ chốc lát sau, đường vân mặt ngoài đỉnh lô bắt đầu phát sáng, chậm rãi vặn vẹo, giống như là Linh Xà sống lại. Quang mang càng ngày càng sáng, vặn vẹo càng lúc càng nhanh, đường vân xen lẫn thành vòng xoáy dần dần bắt đầu mơ hồ.

- Vòng xoáy này làm sao...

Khương Phàm đang tò mò, vòng xoáy bỗng nhiên xoay tròn, giống như là mở miệng thú cắn cánh tay Khương Phàm, một ngụm nuốt xuống.

Sắc mặt Khương Phàm đại biến, cho dù đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng cũng không ngờ tới tình cảnh như vậy.

Một cỗ lực lượng thôn phệ mãnh liệt xuyên thấu qua cánh tay, quét sạch toàn thân, cướp đoạt lấy máu tươi cùng hỏa diễm.

- Ổn định! Nhanh nuốt huyết đan linh đan, dùng tốc độ nhanh nhất của ngươi mà luyện hóa!

Yêu Đồng vội vàng nhắc nhở.

Khương Phàm ổn định tâm thần, ăn vào huyết đan cùng linh đan, vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh luyện hóa, bổ sung huyết khí cùng linh lực toàn thân.

- Phóng thích Thánh Hỏa vào bên trong, nhanh nhanh nhanh. Nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống. Tuyệt đối không thể bỏ dở nửa chừng.

Yêu Đồng giống như Khương Phàm, rất khẩn trương, mắt to sáng rực mà nhìn.

Khương Phàm cắn răng, một bên luyện hóa, một bên phóng thích, nhưng đỉnh lô giống như cái động không đáy, liên tục không ngừng thôn phệ, không thấy các phản ứng khác chút nào.

- Phải tới lúc nào?

Khương Phàm ngốn từng ngụm lớn huyết đan, cứ như vậy một hồi, vậy mà đã tiêu hao ba mươi khỏa.

Ba mươi khỏa huyết đan, tương đương với huyết khí ba mươi đầu mãnh thú.

Khương Phàm cảm giác rất khủng bố.

- Nhanh, nhanh … Cái này không chỉ là tỉnh lại, càng là nhận chủ.

Sau đó không lâu, khỏa huyết thứ năm mươi đan vào cơ thể, hai mươi viên linh đan tiêu hao hầu như không còn.

Bên trong lò rốt cuộc cũng nổi lên tia sáng rực, bốc lên sóng nhiệt.

- Xong rồi!

- Rút ra, nhanh nhanh nhanh.

Yêu Đồng đột nhiên la to.

Khương Phàm dùng sức lôi cánh tay phải ra, nhảy xuống tảng đá.

Ầm ầm!

Một tiếng kịch liệt bạo hưởng chấn động thiên địa, bên trong lò vọt lên liệt diễm ngập trời, lại là màu vàng, giống như là núi lửa phun trào, cuốn lên cao trêи không mấy trăm thước.

Kim quang mênh ʍôиɠ, giống như ánh mặt trời rơi xuống đất, sáng đỏ một mảnh giữa thiên địa.

Đỉnh lô dâng lên khí lãng mãnh liệt, như nộ trào oanh kϊƈɦ bốn phương tám hướng.

Khương Phàm ngửa mặt tung bay ra ngoài, rừng cây xung quanh càng như cuồng phong quét sạch mà gào thét đổ rạp, rất nhiều cự thạch xuyên không mà đi.

Đường vân mặt ngoài Đỉnh lô lại bình tĩnh giống như trước đó, lạnh buốt, nhưng khi Khương Phàm nhóm lửa nó lại tỏa ra cường quang chói mắt, giống như khảm nạm một vòng mặt trời, sóng nhiệt bạo động kinh người.

Đỉnh lô kịch liệt lắc lư, khí lãng không giảm trái lại còn tăng, cuồn cuộn sơn lâm, trùng kϊƈɦ thiên khung, phạm vi đạt tới trăm dặm.

Toàn thân Khương Phàm bỗng nhiên không còn linh lực, càng có thể rõ ràng cảm nhận được Hỏa nguyên lực giữa thiên địa đang điên cuồng hội tụ vào trong đỉnh lô.

Giờ khắc này, La Phù sơn mạch rộng lớn, vô số Luyện Đan sư đều rõ ràng cảm nhận được đan lô của mình xao động, ngay cả vài toà luyện lô cường đại nơi chỗ sâu trong Ngọc Đỉnh tông đều ảm đạm không phát sáng.

Các Luyện Đan sư đều có loại cảm giác không hiểu thấu nhưng lại vô cùng rõ ràng, có tuyệt thế đan lô thức tỉnh.

- Tra!!

Sâu trong Ngọc Đỉnh tông, mấy lão nhân tóc trắng xoá liên tiếp xuất hiện, ngắm nhìn phương đông xa xôi.
Chương 145 Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh

Tông môn oanh động, mấy vị lão tổ này lại còn còn sống?

- Tra!!

Tông chủ đương đại của Ngọc Đỉnh tông cuống quít lĩnh mệnh, hướng về bầu trời đánh ra một đạo chỉ lệnh.

Như lợi kiếm ra khỏi vỏ, rung động toàn tông.

- Lĩnh mệnh!

Hơn mười vị trưởng lão, mấy trăm vị cung phụng phóng lên tận trời, lao về phía La Phù sơn mạch.

- A, cỗ khí tức này...

Chỗ sâu trong La Phù, một lão đầu đang đi đường suốt đêm đột nhiên dừng lại, nhíu mày nhìn qua rừng rậm hắc ám.

- Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh? Ta ảo giác sao?

Lão đầu nhi cẩn thận cảm thụ một hồi, sắc mặt đại biến, sợ hãi kêu to co cẳng phi nước đại.

- Tiểu hỗn đản, ngươi nếu là thật trộm nó ra, lão tổ ta không để yên cho ngươi!

Khương Phàm từ dưới đất bò dậy, ngạc nhiên nhìn đỉnh lô rộng rãi bàng bạc trong sơn cốc.

Vừa thức tỉnh đã cướp đoạt năng lượng thiên địa xung quanh trăm dặm, đỉnh lô này còn cường đại hơn rất nhiều so với hắn dự đoán.

Đỉnh lô tỏa ra quang hoa ngập trời, bên trong lô hỏa hừng hực. Khí thế uy nghiêm, khí tức bàng bạc, càng tăng lên trước đó gấp trăm ngàn lần.

Đường vân kim quang mặt đỉnh lô ngoài sáng chói, vị trí vòng xoáy trước đó biến thành một đoàn kim hỏa, cháy hừng hực như vĩnh thế bất diệt.

- Đây vẫn chỉ là đốt sáng lên một chỗ, nếu như tập hợp đủ chín đám Thánh Hỏa, đỉnh lô này sẽ có uy năng như thế nào.

Khương Phàm phấn chấn, cũng đang mong đợi.

Quả nhiên là bảo bối tốt.

- Tiểu Cửu... Tỉnh rồi... Ba mươi ngàn năm, còn nhận ra được ta không?

Yêu Đồng cười hì hì, vẫy tay lên tiếng chào hỏi.

- Lão tổ tông kia còn ngủ trong cổ thành trong lòng đất, hôm nào đi tìm nó ha.

Khương Phàm không chú ý tới một màn quỷ dị này, đến gần đỉnh lô, ý thức khẽ động.

Hỏa thế trong đỉnh lô bỗng nhiên tăng vọt, thao thao bất tuyệt, lại cấp tốc yếu bớt, trầm ổn bình tĩnh. Ý thức Khương Phàm lại khẽ động, đỉnh lô nguy nga cấp tốc ngưng tụ, từ cao năm mét biến thành một mét, lại ầm vang tăng vọt, lớn đến trăm mét, lấp đầy sơn cốc.

- Đây coi như là nhận chủ thành công?

Khương Phàm kϊƈɦ động nắm chặt nắm đấm, lại có một loại cảm giác không thể tin được.

- Xong rồi.

- Lại làm vài đầu Linh Yêu thử một chút.

Yêu Đồng vẫn là bộ dáng cười hì hì kia.

Khương Phàm không kịp chờ đợi chạy đến gần, chỉ chốc lát sau lấy ba đầu Linh Yêu, toàn bộ ném vào trong đỉnh lô, lấy Kim Viêm Thánh Hỏa thôi động luyện hóa.

Trong đỉnh lô, hỏa thế không chỉ có thể theo ý thức Khương Phàm cải biến mà thay đổi, còn có thể tự hành cướp đoạt linh lực từ giữa thiên địa, bổ sung vào trong hỏa diễm. Chỉ chốc lát sau, chín khỏa đan dược từ bên trong bay ra.

Không chỉ có tốc độ nhanh hơn rất nhiều, mà lại cô đọng càng tinh khiết hơn. Giống như là tinh thạch óng ánh long lanh, chiếu lấp lánh.

Khương Phàm cùng Yêu Đồng không kịp chờ đợi nếm thủ, cũng ném cho tiểu xà một viên.

Ba tiểu gia hỏa đồng thời nhắm mắt lại, mặt mũi tràn đầy hưởng thụ, dư vị vô tận.

Xác thực tốt hơn rất nhiều!

Đem tinh hoa toàn thân Yêu thú, một giọt không dư thừa cô đọng đến trong đan dược.

- Nhanh thu lại, đừng để người khác phát hiện. Còn có, nếu nó có thể được ngươi thức tỉnh, sẽ là của ngươi. Ai đến đòi, cũng không thể cho. Nghe không, ai cũng không thể cho.

Yêu Đồng thúc giục Khương Phàm, vừa rồi thanh thế quá lớn, rất dễ dàng gây nên chú ý, nhất là đám lão gia hỏa Ngọc Đỉnh tông kia.

Khương Phàm hài lòng thu hồi đỉnh lô, bỏ vào thanh đồng tiểu tháp.

Nhưng, đỉnh lô vừa mới tiến vào thanh đồng tiểu tháp liền bộc phát lên khí thế kinh khủng, cuồn cuộn không gian, ngay sau đó cưỡng ép mà đi ra.

- Đây là...

Khương Phàm sửng sốt một chút, làm sao vậy, trước đó vẫn được mà.

- Nó không xứng với Tiểu Cửu. Nếu Tiểu Cửu tỉnh lại liền không tùy ý như vậy.

Yêu Đồng cười hì hì.

- Nó còn có thể đi đâu?

Khương Phàm dở khóc dở cười, còn kén chỗ?

- Khí hải của ngươi, nơi đó hẳn có thể để nó hài lòng.

- Khí hải? Xác định?

- Nó là dùng máu cùng linh nguyên của ngươi tỉnh lại, không nhất định hài lòng, nhưng miễn cưỡng có thể ở lại.

Khương Phàm đưa ý thức cùng đỉnh lô tương thông, áp súc đến nhỏ nhất, mời vào khí hải.

Trong thế giới Khí hải, đỉnh lô rơi xuống, thẳng tới khí hải.

Nhưng... Không đợi đến khi va chạm mặt biển, hỏa điểu gáy to, cuốn lên mênh ʍôиɠ liệt diễm, xông về đỉnh lô.

Đỉnh lô phát ra ánh lửa ngút trời, bộc phát ra khí thế kinh người chống cự lại.

Hỏa điểu gáy to, lệ khí như biển, vòng quanh đỉnh lô kịch liệt xoay tròn, mang theo nó phóng tới không trung.

Nơi sâu trong khí hải, tàn đao tranh minh, bạo khởi đao khí kinh thiên như bị kϊƈɦ thích, cũng muốn hiện ra uy thế.

Khương Phàm chính là lo lắng đỉnh lô có thể lại nhảy ra hay không, kết quả bị tức trong một màn cả kinh trợn mắt hốc mồm.

Đánh nhau?

- A?

Yêu Đồng kinh ngạc nhìn chằm chằm Khương Phàm.

- Ngươi, ánh mắt này là ý gì?

Biểu lộ trêи mặt Khương Phàm quái dị, tiểu gia hỏa này có thể nhìn thấu khí hải của hắn?

Trong khí hải, kim quang chói mắt, khí lãng ngập trời cuồn cuộn, hỗn loạn tưng bừng. Hỏa điểu không ngừng lao xuống, đỉnh lô trùng thiên bạo kϊƈɦ. Tàn đao thì dâng lên liệt liệt đao khí, ở một bên "Hò hét trợ uy".

Vô cùng náo nhiệt!

Tràng diện khoa trương kéo dài thật lâu mới khôi phục bình tĩnh.

Đỉnh lô lơ lửng tởại trêи khí hải, nở rộ quang hoa, huy động liệt diễm. Có cảm giác hợp hòa cùng khí hải. Hỏa điểu thì bao quanh nó không ngừng xoay quanh, giống như là đang thưởng thức, lại như là đang uy hϊế͙p͙. Tàn đao thì một lần nữa yên lặng, trấn áp dưới đáy khí hải.

Khương Phàm lẳng lặng quan sát lấy tình huống trong khí hải, bỗng nhiên cảm giác mình đã đánh giá thấp linh nguyên rồi của mình.

Vậy mà có thể đè ép được đỉnh lô?

Chỉ là bởi vì đỉnh lô vì nó mà tỉnh lại?

Hay là... Nó càng mạnh!

Bất quá tàn đao vậy mà cũng có thể nhúng tay, có chút ngoài ý muốn.

- Ta còn thực sự đoán đúng, linh văn này của ngươi quả nhiên có chút kỳ quặc.

Yêu Đồng đưa đầu lưỡi đỏ tươi ɭϊếʍ ɭϊếʍ răng nanh của mình, nhìn chằm chằm Khương Phàm lại cười càng sáng lạn hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK