Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2741 Trở về, Dạ Nha ngủ say trăm vạn năm (1)

Nếu như thế này, nếu Đại Vương tỉnh táo, hoàn toàn có thể giống trong mộng cảnh của hắn như thế, nhấc lên hải triều cuồng loạn, đập choáng bọn chúng.

- Đại Vương...

Chu Thanh Thọ thoáng cất cao giọng, kết quả bên cạnh truyền đến một tiếng nói nhỏ:

- Chớ quấy rầy.

- Sao?

Chu Thanh Thọ cúi đầu, lặng lẽ liếc mắt nhìn Tặc Điểu ở bên cạnh.

- Chớ quấy rầy.

Tặc Điểu cố ý vặn vẹo thân dưới, toàn thân nổi lên ánh lửa, bộ dáng giống như là muốn thức tỉnh.

Rống...

Đại Vương đong đưa cái đầu, phát ra tiếng tiếng rống trầm thấp, chiến khu khổng lồ hơn năm trăm mét như cũng muốn tỉnh lại.

Hai tên xảo quyệt bọn chúng đã sớm tỉnh, nhưng vẫn luôn đã giả vờ ngủ, ngẫu nhiên lại làm bộ muốn thức tỉnh, kích thích Huyễn Vụ Mê Điệp chào hỏi càng nhiều đồng bạn tới 'khống chế'.

-...

Chu Thanh Thọ phiền muộn một trận, hai tên gia hỏa này quá không trượng nghĩa.

- Tiểu quai quai, tiếp tục tới... Tiếp tục tới...

Đại Vương trừng mắt lên, 'mê mẩn trừng trừng' lại nhắm lại, diễn rất giống như chuyện là như vậy.

- Đừng nóng vội... Đừng nóng vội... Ổn định...

Tặc Điểu 'thì thào nói nhỏ', nhắc nhở Đại Vương đừng xao động, muốn dẫn tới nhiều một chút.

Trước đó bọn chúng cũng nhận ảnh hưởng, mặc dù thời gian không phải rất dài, nhưng đường đường là Thánh Hoàng lại bất tri bất giác lâm vào huyễn cảnh, thật không thể tin hơn, nói rõ bọn Huyễn Vụ Mê Điệp này xác thực đáng để bắt.

Chiến khu hơn năm trăm mét của Đại Vương giống như một hòn đảo màu đen, lẳng lặng lơ lửng ở trên mặt biển, chìm chìm nổi nổi, tạo nên tầng tầng gợn sóng.

Nhưng xung quanh, mê vụ càng ngày càng đậm hơn, vẩy xuống bụi mịn đầy trời, giống như là trắng tuyết mênh mang, bao trùm thân thể khổng lồ mà nặng nề của nó.

Huyễn Vụ Mê Điệp phát ra sóng âm yếu ớt, sóng âm nghe không được, nhưng lại có thể ảnh hưởng ý thức, hàng vạn sóng âm liên miên bất tuyệt thẩm thấu vào, để Đại Vương làm bộ hôn mê đều suýt nữa đã hôn mê thật, thậm chí hoài nghi có phải mình tại thời khắc nào đó lại lâm vào mộng cảnh hay không.

Một ngày... Hai ngày... Ba ngày...

Bọn hắn kiên nhẫn chờ đợi, hấp dẫn càng nhiều Huyễn Vụ Mê Điệp tới, cũng đang tiêu hao năng lượng của Huyễn Vụ Mê Điệp.

- Mấy ngày?

Đại Vương phát ra tiếng gầm nhẹ hàm hồ.

- Năm ngày...

Tặc Điểu đều sắp không kiên trì nổi, tần suất ý thức hoảng hốt càng lúc càng nhanh.

- Nên tới hầu như đều tới rồi.

Đại Vương bắt đầu chuẩn bị.

- Vậy còn thất thần làm gì?

Tặc Điểu giật giật lấy.

- Đại Vương, hung hăng đánh! Khả năng bọn chúng sẽ thay đổi thời gian, trở lại vài giây đồng hồ trước khi ngươi bộc phát, sau đó rút lui toàn bộ, ngươi nhất định phải khuếch trương phạm vi đến đủ lớn!

Chu Thanh Thọ kích thích Tinh Thần Thần Kiếm, nhắc nhở Đại Vương.

- Một... Hai... Ba...

- Đi bắt bướm!!

Đại Vương đột nhiên ngẩng đầu, phát ra tiếng gào thét thật lớn, cuồn cuộn sóng âm, khuấy động đất trời, một loại ba động khủng bố khuấy động hải dương, mặt biển mênh mông mấy trăm đến hơn ngàn dặm nổ tung trong nháy mắt, nhấc lên sóng lớn che trời, cuồng kích bốn phương tám hướng.

Huyễn Vụ Mê Điệp kinh hãi, liên hợp nghịch chuyển thời gian, nhanh chóng rút lui, nhưng thời gian có hạn, còn không có chạy ra quá xa, hải triều 'một lần nữa' đã được bộc phát lên, sóng lớn trùng điệp, bạo động hỗn loạn.

Hàng vạn Huyễn Vụ Mê Điệp vô tình bị đập, cánh bướm bị bẻ gãy, huyết nhục vẩy ra, bị cuốn đến bên trong hải triều.

Vài trăm dặm mê vụ xung quanh đều bị thanh lý trống không.

Hống hống hống hống...

Đại Vương phóng thích quyết tâm, bạo động trọn vẹn hơn nửa giờ.

Tặc Điểu kích phát Thái Dương đồ đằng, giống như một vòng mặt trời treo ở trên cao, Thái Dương Tinh Hỏa bá đạo bao phủ mấy trăm dặm, đốt cháy Thiên Hải, để tránh Linh Điệp khác lại xông tới.

- Lần này hẳn là thật!

Chu Thanh Thọ nhảy xuống khỏi mai rùa, trùng kích khắp nơi tại mặt biển cùng đáy biển, bắt Mê Điệp không đến nửa sống nửa chết.

Cùng lúc đó, Đông Hoàng Càn du tẩu ở trong hư không phát hiện một hòn đảo ở sâu trong mê vụ.

Hòn đảo có phạm vi cực lớn, phía trên có núi cao tú lệ, có rừng rậm thanh thúy tươi tốt, có dòng suối uốn lượn, có sông lớn lao nhanh, phía trên không có Yêu thú khác, chỉ có hồ điệp đếm mãi không hết, ngoại trừ Huyễn Vụ Mê Điệp ra thì còn có rất nhiều những chủng loại yêu điệp khác.

Đông Hoàng Càn vòng quanh hòn đảo quan sát một lúc, sau đó bắt đầu bện hư không mê tổ, bao phủ cả hòn đảo nhỏ không một tiếng động.

Biện pháp của hắn đơn giản lại thô bạo, chính là ném cả hòn đảo nhỏ tới trước mặt Khương Phàm.

Về phần giải quyết như thế nào, xử lý như thế nào, để Khương Phàm tự mình nhìn mà xử lý.

Tại thời điểm các đội ngũ dùng phương thức của mình lùng bắt Mê Điệp, bọn người Khương Quỳ lại du tẩu tại vực sâu hắc ám mà nguy hiểm, tìm kiếm Cửu U Địa Minh Nha.

Nơi này nguy hiểm xa so với mặt biển.

Lùng bắt Mê Điệp nhiều nhất là bị khống chế, hoặc là làm chút ác mộng, nhưng ở trong vực sâu hắc ám là có thể ngã đến Cửu U, nhận khí tức sinh tử xâm nhập.

Cũng may phụ trách nơi này đều là cường giả như Khương Quỳ vậy, liên thủ lại cũng không có vấn đề.

Nhưng... Triệu Thời Việt sớm đã rời khỏi đội ngũ.

Cửu U thâm không hắc ám giá lạnh, phiêu miểu quỷ bí.

Nơi này có cô hồn luân hồi phiêu đãng, cũng có khí tức sinh tử uốn lượn xen lẫn trường hà hắc ám.

Giờ phút này Triệu Thời Việt đang đứng bên trong trường hà hắc ám, hành tẩu trên con đường giao giữa Sinh Tử Lưỡng Giới, vẻ mặt hắn lạnh lẽo cứng rắn, linh văn ảm đạm, hai con mắt lại hiện ra u quang khiếp người.

- Dạ Nha... Trở về… Dạ Nha… Trở về… Dạ Nha... Trở về...

Triệu Thời Việt nhúc nhích bờ môi khẽ, lại phát ra tiếng nỉ non giống như quỷ ngữ, nhẹ nhàng phiêu đãng tại hắc ám vô biên…

Trường hà quỷ bí... Một con Ô Nha đen kịt từ vực sâu xuyên thẳng qua, lẳng lặng ở phía sau hắn. Ngay sau đó... con thứ hai... con thứ ba... con thứ mười... con thứ một trăm... Rõ ràng Cửu U Địa Minh Nha thưa thớt khó kiếm, lại tụ tập càng ngày càng nhiều ở xung quanh Triệu Thời Việt.

Triệu Thời Việt từ từ đi tới… đôi mắt trống rỗng lóe ra u quang, lạnh lẽo tĩnh mịch, tiếng nỉ non quỷ bí quanh quẩn tại thâm không vô tận.

Một ngày?

Hai ngày?

Không biết đã qua bao lâu, một màn bóng tối nồng đậm bao trùm thâm không Luân Hồi, ngay cả Luân Hồi Hoa đang phiêu đãng đều ảm đạm thất sắc, thâm không mênh mông, lại không nửa điểm quang ảnh.

Hắc ám như đại mạc che trời!
Chương 2742 Trở về, Dạ Nha ngủ say trăm vạn năm (2)

Rốt cuộc Triệu Thời Việt cũng dừng bước lại, có chút ngẩng đầu, ngóng nhìn mảnh hắc ám kia.

Hắc ám cuồn cuộn, xuất hiện hai con ngươi sâu thẳm mê ly, bên trong tràn ngập gợn sóng vặn vẹo, khuấy động thâm không tĩnh mịch giá lạnh.

Lúc này, chỗ cổ Triệu Thời Việt rõ ràng hiện ra một vòng ấn ký, dâng lên từng mảng hắc khí, xen lẫn thành một hình dáng mơ hồ, không giống người không giống yêu, im ắng phiêu đãng.

- Dạ Nha, còn nhớ ta không?

Đại mạc hắc ám từ bên trong thâm không vô tận vọt tới nhanh chóng tụ tập, hóa thành một con khổng lồ Ô Nha, cúi đầu đối với bóng đen:

- Đế quân, ngài trở về rồi! Nô tài, đã chờ ngài trăm vạn năm! Một tỷ Minh Nha, đã chờ ngài trăm vạn năm!

Bóng đen phát ra thanh âm trầm thấp trống rỗng:

- Chỉ còn một tỷ sao?

Dạ Nha cúi đầu:

- Sau trận kịch biến năm đó, Minh Nha lọt vào tàn sát, vạn con không còn một.

- Một tỷ... Đã đủ dùng...

- Bọn chúng quanh quẩn một chỗ, tại thời khắc sinh tử, du tẩu tại thâm uyên U Minh, ngủ say tại phế tích luân hồi, chờ đợi đợt triệu hoán cuối cùng.

Bóng đen chỉ chỉ Triệu Thời Việt:

- Linh hồn của hắn rất yếu ớt, cứu sống hắn.

- Phượng Hoàng?

- Nhân tộc, Huyết Hoàng linh văn. Vài thập niên trước, ta từng độ dẫn một tôn Chu Tước, luân hồi trùng sinh.

- Phía ngoài là Phần Thiên Thần Hoàng?

- Không biết là hoàng gì. Ta đã ngủ say quá lâu, một mực chờ đợi ngài trở về. Là một nữ tử, thút thít ngàn năm tại Cửu U thâm không, ta tỉnh lại. Ta thấy nàng mang mũ phượng, khăn quàng vai, đốt máu phần cốt, đáng thương, có thể bàn bạc, liền tìm được sợi tàn hồn kia, tự mình đưa hắn vào luân hồi.

- Sợi tàn hồn kia là một sợi linh hồn Chu Tước. Từ đó về sau, ta lại lần nữa ngủ say, tiếp tục chờ đợi Đế Quân ngài trở về.

Dạ Nha ngủ say tại thời kỳ Hồng Hoang, một mực chiếm cứ tại thời khắc sinh tử, giam cầm ở sâu trong luân hồi.

Mênh mông trăm vạn năm, chỉ thức tỉnh rải rác mấy lần, nhưng trước đó đều là bị tai nạn bừng tỉnh, duy chỉ có lần này, là bị tiếng khóc tỉnh lại.

Một nữ tử vậy mà lại một mình vi phu ngồi luân hồi, chịu đựng đau đớn cùng cô độc vô tận, phần xương đốt máu trọn vẹn ngàn năm.

Nó vốn không có tình cảm, lại nghĩ đến mình cũng đang cô độc chờ đợi.

Cho nên... Trăm vạn năm qua, lần đầu tiên nó tự mình ra tay.

- Mệnh quá thay, đúng là mệnh.

U ảnh khẽ nói, nếu không có Phần Thiên Thần Hoàng trở lại Thương Huyền, Thượng Thương cổ thành không đến mức tái hiện sau trăm vạn năm, hắn cũng khó có thể thoát khốn.

- Ta có thể cứu hắn.

Trong hốc mắt vặn vẹo của Dạ Nha trượt xuống một giọt chất lỏng nước mắt máu, hất tới trên thân Triệu Thời Việt.

Lúc trước Triệu Thời Việt bị Quang Minh thần kiếm chặt đứt linh hồn, bình thường mà nói là tuyệt đối không có khả năng còn sống, là u ảnh che hồn nguyên hắn lại, yên lặng ở trong thân thể.

Bây giờ 'huyết lệ' nhập thể, thấm vào hồn nguyên, hồn nguyên yên lặng mấy năm bắt đầu khôi phục.

- Đưa hắn trở về.

Chuyện nên làm trong thế giới Hỗn Độn U ảnh đều đã làm xong, tiếp theo là nên bố trí đại lục khác.

- Hắn trở về rồi?

Khương Quỳ Khương Diễm lo lắng trở lại chỗ Khương Phàm, thấy được Triệu Thời Việt nằm ở trước thiên môn.

- Xảy ra chuyện gì?

Khương Phàm đang kiểm tra tình huống của Triệu Thời Việt, nhìn không có vấn đề gì, nhưng khí tức rất yếu ớt.

- Hắn đi cùng chúng ta vào trong vực sâu nhưng lại biến mất, chúng ta cứ mãi đi tìm.

Khương Quỳ cũng bởi vì tìm không thấy Triệu Thời Việt, lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới tranh thủ thời gian trở về tìm Khương Phàm.

- Hắn trôi đến nơi này. Khương Diễm, tới xem một chút, sinh cơ không có vấn đề gì, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

Khương Phàm để Khương Diễm tới kiểm tra.

- Linh hồn rất suy yếu, nhưng... ừm... Đã đang khôi phục.

Khương Diễm chỉ là đến gần Triệu Thời Việt thì đã phát hiện vấn đề.

- Còn cần uống thuốc không?

- Không cần, khôi phục rất nhanh, thật giống như... Đã dùng qua thuốc...

- Ai có thể làm hắn bị thương?

Khương Quỳ rất cảnh giác, Triệu Thời Việt là Thánh Hoàng, lại còn là Sát Lục Huyết Hoàng, ai có thể không một tiếng động trọng thương hắn được, hắn lại làm như thế nào mà về tới đây?

Khương Phàm ra hiệu bọn hắn đề cao cảnh giác, ngàn vạn lần không thể quấy nhiễu đến Thiên Hậu đang khế ước.

Cũng không lâu lắm, Triệu Thời Việt từ trong hôn mê thức tỉnh.

Bởi vì ký ức dừng lại tại trận chiến cuối cùng ở Thiên Trụ sơn, cho nên nhìn thiên môn gần ngay trước mắt rộng rãi, hắn hốt hoảng cứ cho là mình sắp phải luân hồi, vậy mà liền giãy dụa lên, thất tha thất thểu đi tới.

- Ngươi làm gì?

Khương Quỳ ngăn ở phía trước Triệu Thời Việt, hắn vốn là già nua khô gầy, nửa người đều như hài cốt, thình lình xuất hiện ở trong tầm mắt Triệu Thời Việt, càng làm cho hắn hoảng hốt, cho rằng mình muốn luân hồi.

- Đầu thai.

Triệu Thời Việt khàn khàn nói nhỏ.

- Đầu thai? Cùng nhau sao?

- Ngươi... Không có sao chứ?

Khương Quỳ nhấc bàn tay minh hỏa khô lên, lung lay ở trước mặt Triệu Thời Việt.

- Ta có việc thì như thế nào, không có việc thì như thế nào, chết rồi, cũng đừng nghĩ nữa.

Triệu Thời Việt lắc đầu, yên lặng đi đến thiên môn.

Tại một khắc chính thức vượt qua giới hạn này, hắn thoáng ngừng chân, trong đầu lóe lên những hình ảnh mình trải qua một đời, từ lúc lang thang nơi hoang dã, đến khi gặp được ân sư, từ lúc tiến vào Chiến quốc, đến khi trưởng thành là Hung Linh Hầu, lại đến khi gặp được Khương Phàm.

Trong nửa đời trước, ngoại trừ biến đổi 'Sinh Tử cảnh' đau đớn khắc cốt ghi tâm ra, lại có là nuôi dưỡng hài tử coi như hợp cách.

Tuổi già mặc dù ngắn ngủi, nhưng cũng có thể được xưng tụng là đặc sắc.

Chỉ là không biết sau trận chiến Thiên Trụ sơn, bọn người Khương Phàm đã ra sao.

Nghĩ tới đây, Triệu Thời Việt quay người hỏi Khương Quỳ:

- Ngươi chết lúc nào... Hả?

Vừa quay đầu thì không sao, lại còn thấy được Khương Diễm, thấy được Khương Phàm.

Triệu Thời Việt có chút hoảng hốt, làm sao đều ở chỗ này rồi?

Chẳng lẽ... Đều đã chết? Kết thúc rồi?

Tâm cảnh Triệu Thời Việt vừa mới coi như lạnh nhạt đã lập tức nổi lên cảm xúc phức tạp, thở dài một tiếng, không hỏi thêm nữa, quay người đi tới thiên môn.

Bọn người Khương Phàm hai mặt nhìn nhau, lão tiểu tử này... Thế nào? Mộng du sao?

Triệu Thời Việt đi đến thiên môn, có chút ngẩng đầu, mở ra hai tay, chuẩn bị nghênh đón chuyển sinh.
Chương 2743 Mất trí nhớ

Nhưng... Một phút đồng hồ... Hai phút đồng hồ... Ba phút...

Triệu Thời Việt mở mắt ra, nhìn không gian mông lung trước mặt, nhìn lại mình một chút, không có phản ứng sao?

Luân hồi còn cần xếp hàng?

Bây giờ U Minh đều bận rộn như vậy sao?

- Lão Triệu, không sao chứ?

Khương Diễm huýt sáo.

Triệu Thời Việt lại quay đầu lại, nhìn Khương Diễm, nhìn Khương Phàm, vừa nhìn về phía cường quang cuồn cuộn bên trong hải triều nơi xa.

Ở trong đó có bóng dáng các loại cự thú ẩn hiện, có Kỳ Lân chín đầu, có Đằng Xà giương cánh gầm thét, có Kim Ô tỏa cường quang mênh mông, có Kim Hống uy phong lẫm liệt, còn có thôn thiên cự mãng quay quanh, Huyết Sư mở mắt trên trán, Kim Bằng giương cánh che trời.

- Lão Triệu?

Khương Diễm lặng lẽ ngưng tụ lại một sợi hồn, giống như kim nhọn đâm về phía Triệu Thời Việt.

Linh hồn Triệu Thời Việt nhói nhói, rốt cuộc cũng giật mình tỉnh lại, hắn cau chặt lông mày, mặt mo căng cứng:

- Nơi này không phải thế giới Hỗn Độn. Nơi này là chỗ nào?

- Ngươi mất trí nhớ rồi?

- Ta không chết sao?

- Ngươi đang lúc tươi đẹp nhất, làm sao lại chết?

- Đây không phải là mơ?

Triệu Thời Việt nhắm mắt lại, hình ảnh ký ức sau cùng dừng lại tại lúc Quang Mang Thần Tôn phản kích thảm liệt, là đau đớn khi ánh sáng kiếm mang bén nhọn xé rách linh hồn.

Khương Phàm đi đến trước mặt Triệu Thời Việt, cẩn thận quan sát, nói:

- Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, vừa mới gặp cái gì, không nên gấp gáp, nghĩ một chút xíu.

Đầu Triệu Thời Việt đột nhiên truyền đến trận trận nhói nhói:

- Quang Mang Thần Tôn vung kiếm, giết ta.

Khương Phàm và bọn người Khương Quỳ trao đổi ánh mắt, thể hiện đều trở nên quái dị, Quang Mang Thần Tôn?

Không phải đã chết rồi sao? Chẳng lẽ còn tung bay ở Cửu U thâm không?

Ngoan cường như thế sao??

Khương Quỳ đột nhiên nói:

- Không phải là ngươi nói cuộc chiến tại Thiên Trụ sơn đấy chứ?

Triệu Thời Việt hỏi lại:

- Đúng vậy, không phải sao?

Khương Quỳ cau chặt lông mày:

- Cửu U Địa Minh Nha lấy linh hồn và ký ức làm thức ăn! Chẳng lẽ trong vực sâu có Minh Nha cảnh giới Thánh Hoàng? Trí nhớ của hắn... Bị hút ăn?

Toàn thân Khương Diễm chợt lạnh lên, bị Minh Nha đánh lén?

Có thể đánh lén đến Triệu Thời Việt?

Đây nào chỉ là cảnh giới Thánh Hoàng, khẳng định còn vô cùng xảo quyệt!

Khương Phàm nói với Triệu Thời Việt:

- Để ta giải thích tình huống với ngươi. Cuộc chiến tại Thiên Trụ sơn, là chuyện của ba năm trước đây, chúng ta đều đã an toàn, ngươi cũng còn sống. Ta đã là Thần Linh cảnh, các ngươi cũng là cảnh giới Thánh Hoàng. Nơi này là Mê Ly Chi Hải, ngươi vừa mới đến vực sâu đáy biển đuổi bắt Cửu U Địa Minh Nha, sau đó... khả năng ngươi đã lọt vào tập kích.

- Ba năm trước đây?

Cảm xúc trong Triệu Thời Việt động một đợt, đầu lại lần nữa lại bị đâm nhói.

Khương Quỳ và Khương Diễm âm thầm nhếch miệng, không sai, lão tiểu tử thật sự đã bị ăn ký ức!!

Khương Phàm tranh thủ thời gian nói với Khương Quỳ và Khương Diễm:

- Lập tức đi tìm Tịch Nhan và bọn người Bạch Tai, đừng lại đuổi bắt Cửu U Địa Minh Nha. Bọn không chết không sống này khả năng muốn nguy hiểm hơn so với chúng ta tưởng tượng.

- Ta sẽ đi!!

Khương Quỳ và Khương Diễm cùng nhau rời khỏi, đến trong vực sâu tìm kiếm bọn người Tịch Nhan.

Triệu Thời Việt chậm lại thật lâu, mới bắt đầu tiếp nhận hiện thực, nhưng mặc cho hắn cố gắng như thế nào, đều không nhớ nổi nửa điểm liên quan tới chuyện trong ba năm qua.

Khương Phàm chỉ có thể giới thiệu một chút xíu cho Triệu Thời Việt tất cả những chuyện xảy ra trong ba năm qua.

Hai ngày sau, Tịch Nhan, Bạch Tai, Đông Hoàng Lăng Tuyệt về tới đây, vậy mà từ đầu đến cuối đều không có phát hiện một con Cửu U Địa Minh Nha nào.

Thiên Hậu cùng Thái Âm Ngọc Thố khế ước kéo dài đến tám ngày.

Nếu như chỉ là khế ước, kỳ thật rất đơn giản, nhưng Thái Âm Ngọc Thố là Thần Linh cảnh, lại còn là Thần Linh hơn ba nghìn năm, Thiên Hậu cần cam đoan quyền chủ động trong khế ước, áp chế Thái Âm Ngọc Thố hoàn chỉnh, cho nên khế ước rất cẩn thận, mà Thái Âm thần lực giao hòa, mang cho bí lực vô lượng trùng kích cực mạnh, cũng cần điều hòa cùng uy lực thái dương thậm chí là uy lực Thiếu Dương Thiếu Âm lắng đọng ở bên trong.

Tám ngày, khế ước kết thúc hoàn mỹ!

Thiên Hậu tăng vọt thực lực!

Mặc dù còn chưa đủ khống chế hoàn chỉnh 'Thái Âm Thái Dương', nhưng khế ước Yêu Thần mang tới năng lượng đã đủ để thực lực của nàng tăng vọt.

Thái Âm Ngọc Thỏ nhận lấy 'Ngự Thiên thần lực' kích thích, huyết mạch cũng rõ ràng mạnh lên, có một loại ý tứ thức tỉnh tổ mạch.

Tổ Kỳ Lân, Côn Bằng, Kim Ô và các khế ước thú cũng có thu hoạch, thực lực đều có trình độ tăng lên khác biệt.

Nhất là Tổ Kỳ Lân, cái đầu hắc ám tượng trưng cho Thiếu Âm dưới sự trùng kích của khí tức Thái Âm đã nhanh chóng thành hình.

Thất Thải Thôn Thiên Mãng càng được khế ước mãnh liệt khích lệ một chút, phát sinh nghịch biến không thể tưởng tượng nổi, hóa rồng!!

Thôn Thiên Long Mãng!!

Mặc dù cảnh giới không thể đột phá đến Thánh Hoàng cảnh, nhưng biến đổi đáng ngạc nhiên mang ý nghĩa tiềm lực đã tăng vọt, vào cái ngày thật sự hóa rồng đó chính là thời điểm nàng bước lên cảnh giới Thánh Hoàng.

Kim Hống cũng có thu hoạch, chỉ là cảnh giới Thánh Hoàng rất khó khăn, bọn chúng vẫn bị ngưng lại tại hàng rào Thánh Vương.

Nhưng, tối hậu kỳ đợi Kim Bằng, chung quy vẫn không thể phát giác được bất cứ dấu hiệu phản tổ gì.

Thiên Hậu bất đắc dĩ, chỉ có thể dưới sự kiên trì của Kim Bằng, giải trừ khế ước.

- Huyễn Vụ Mê Điệp, so với Lôi Đình Cự Long càng thích hợp hơn.

Kim Bằng giải trừ khế ước, nhìn Thiên Hậu, nó mở rộng hai chánh, cúi đầu, cái này đã là cáo lui, cũng là chúc phúc.

- Cám ơn ngươi những năm này làm bạn.

Thiên Hậu ôm lấy đồng bạn của mình.

Kim Bằng nhìn về phía Tô Lăng, phía sau giao cho ngươi.

- Nơi này có bao nhiêu Huyễn Vụ Mê Điệp?

Thiên Hậu hỏi Thái Âm Ngọc Thố.

- Không có số lượng kỹ càng, nhưng ngàn vạn hẳn là có.

Tâm tình Thái Âm Ngọc Thố có chút thay đổi vi diệu, không biết là huyết mạch mạnh hơn, hay là do khế ước, vậy mà không còn cảm giác quá đối nghịch.

- Hàng trăm vạn??

Khuôn mặt của bọn người Bạch Tai có chút động, trách không được mê vụ trong mấy chục vạn dặm tại Mê Ly Chi Hải quanh năm không tiêu tan, mấy triệu, mấy triệu yêu thú có thể ảnh hưởng thời gian.

- Xác định? Cảnh giới mạnh nhất là gì?

Khương Phàm đều rất bất ngờ, mấy trăm ngàn còn khoa trương, vậy mà trực tiếp toát ra ngàn vạn!
Chương 2744 Tìm Kiếm Bí Lực Bế Hoàn

- Cảnh giới phổ biến của Huyễn Vụ Mê Điệp không cao, ta thấy qua kẻ mạnh nhất, là cảnh giới Bán Thánh, mà trong ba bốn ngàn năm chỉ gặp qua một tên. Trong lịch sử Huyễn Vụ Mê Điệp cao nhất cũng chỉ là Thánh cảnh.

- Bọn chúng quả thật có thể ảnh hưởng thời gian, là yêu thú thế gian hiếm có, có thể ảnh hưởng đến thời gian, nhưng muốn bắt bắt bọn chúng, khống chế bọn chúng, độ khó cực lớn, giữa bọn chúng tồn tại một loại liên hệ kỳ diệu nào đó. Trừ phi ngươi chiếm đoạt cái Mê Điệp cấp Tộc Trưởng nào đó, nếu không bất luận là Mê Điệp nào, một khi bị khống chế thì sẽ lập tức kinh động đến tộc trưởng bọn chúng, sau đó lại thụ ý tộc trưởng... Tử vong!

- Nhưng các tộc trưởng Mê Điệp sẽ không tùy tiện xuất hiện, không phải trốn ở bên trong mê tổ nào đó, chính là dao động tại nơi sâu nhất trong hải vực. Ngươi coi như khống chế được Mê Điệp tộc trưởng nào đó, nó là lựa chọn tử vong, mà trước khi chết thì nó sẽ ghi lại hình dạng của ngươi, truyền cho Mê Điệp cấp Tộc Trưởng khác, sau đó mấy trăm ngàn đến mấy triệu Mê Điệp sẽ vây bắt ngươi, hậu quả kia... Ngươi đừng nghĩ còn sống mà rời khỏi Mê Ly Chi Hải.

Khương Phàm khẽ giật mình, còn có loại chuyện này?

Bọn Đại Vương bận rộn những ngày này chẳng phải là uổng phí rồi?

Thiên Hậu nói:

- Ngươi biết Mê Điệp tộc trưởng không?

- Ta rất ít liên hệ với chúng nó, cứ bình an vô sự, cùng nhau bảo vệ Mê Ly Chi Hải.

Thái Âm Ngọc Thố rất rõ ràng tầm quan trọng của Huyễn Vụ Mê Điệp đối với vùng biển này, cho nên sớm đã nói ra, ai dám đi săn Mê Điệp, chính là kẻ địch với nó, nó sẽ không tiếc cái giá nào mà vượt biển truy kích, diệt toàn tộc người đó.

Cũng chính là tính đặc thù của Mê Điệp, cùng uy danh khủng bố của Thái Âm Ngọc Thỏ, mà bọn chúng đã cùng nhau bảo đảm Huyễn Vụ Mê Điệp sinh sôi phát triển tại nơi đây.

- Thả một chút Mê Điệp trước đó, nơi này có bao nhiêu Cửu U Địa Minh Nha?

Triệu Thời Việt chặn ngang bọn hắn, thật sự không thể nào tiếp thu được trong lúc bất chợt mình lại thiếu đi ký ức của hơn hai năm.

- Tại sao muốn hỏi bọn chúng?

Thái Âm Ngọc Thố không trả lời thẳng.

Khương Phàm cũng nói:

- Liên quan tới lời đồn trong Mê Ly Chi Hải, ngoại trừ mà biển sâu nhất, vực sâu nguy hiểm nhất, chính là bốn loại yêu thú, Thái Âm Yêu Thần ngươi, Huyễn Vụ Mê Điệp trải rộng Thiên Hải, Thủy Tổ Ngư thống trị đáy biển, còn có Cửu U Địa Minh Nha rời rạc tại thời khắc sinh tử.

- Trong bốn loại yêu thú, hiếm thấy nhất, quỷ dị nhất chính là Cửu U Địa Minh Nha, đồng thời cũng là không được coi trọng nhất. Nhưng ngay trước đây không lâu, Thánh Hoàng của chúng ta mê thất trong vực sâu, sau khi trở về đã mất đi ký ức của gần ba năm. Có thể làm cho Thánh Hoàng mê thất? Cái này giống như không phải Cửu U Địa Minh Nha mà ta biết có thể làm được!

Thiên Hậu kinh ngạc nhìn về phía bọn người Khương Quỳ, ai đã mất đi ký ức gần ba năm?

Vậy mà có thể tập kích Thánh Hoàng không một tiếng động? Đây là năng lượng quỷ dị gì!

Loại tồn tại kinh khủng giống Thánh Hoàng này có thể thống ngự mấy chục vạn dặm sơn hà, cho dù là Thần Tôn muốn tuỳ tiện khống chế đều rất khó làm được.

Thái Âm Ngọc Thố trầm mặc hồi lâu, tựa như là đang lo lắng cái gì đó.

Khương Phàm nói:

- Ngươi đều phải rời khỏi, còn có cái gì không thể nói?

- Không phải ta không muốn nói, là không biết nên nói như thế nào. Cửu U Địa Minh Nha rất thần bí, xuyên thẳng qua Sinh Tử Lưỡng Giới, không chết không sống, cũng không chủ động xuất hiện, ngay cả ta đều không có gặp bao nhiêu lần.

- Tuy nhiên... Quên là thời gian nào, có chừng mấy trăm năm, lúc ấy Thiên Khải cùng U Minh bộc phát qua một trận kịch chiến, ta muốn nhìn thấy tình huống, nên đã thông qua vực sâu xông vào U Minh, nhưng lần đó ta lại thấy được một màn để cho ta hồi hộp.

Thái Âm Ngọc Thố lắc đầu, như là lòng còn sợ hãi đối với hình ảnh ngay lúc đó.

- Cái gì?

Khương Phàm và Thiên Hậu cũng hơi nhíu mày, thứ gì lại có thể kinh đến loại Yêu Thần chí âm chí tà như Thái Âm Ngọc Thỏ này?

- Ta thấy được Minh Nha nhìn không thấy bờ, xoay quanh tại Cửu U thâm không, giống như là một cái vòng xoáy kinh khủng, đang yên lặng hấp thu cái gì đó. Ở sâu trong vòng xoáy kia, chí ít có ba con ta chưa thấy qua… là quạ đen giống như là Minh Nha, nhưng lại không phải Minh Nha.

- Bọn chúng chỉ là nhìn ta một chút từ xa xa, vậy mà trí nhớ của ta tại một khắc kia đã rối loạn, cũng may cảnh giới của ta đủ mạnh, kịp thời lui ra khỏi thâm không.

Sau khi nói xong, Thái Âm Ngọc Thỏ vẫn lắc đầu, bởi vì hình ảnh kia mặc dù xoay quanh không tiêu tan, lại mông lung phiêu miểu, đến mức đến bây giờ nó đều không phải là rất xác định mình thật đã nhìn thấy, đã trải qua, hay chỉ là một trận ảo giác.

Khương Phàm và bọn người Thiên Hậu trao đổi ánh mắt với nhau, Minh Nha nhìn không thấy bờ?

Chẳng lẽ đám không chết không sống kia chiếm cứ trong luân hồi sinh sôi vô hạn?

Thái Âm Ngọc Thố nói:

- Mê Ly Chi Hải có thể giữ vững bình tĩnh đến bây giờ, không chỉ là ta uy hiếp, cũng không chỉ là đại lục bốn phía tìm kiếm cân bằng, mà là nơi này xác thực có rất nhiều tồn tại quỷ dị.

Không lâu sau đó, đám Đại Vương trở về, vẻ mặt uể oải, thể hiện xấu hổ.

Bọn hắn xác thực đều đã bắt được không ít Huyễn Vụ Mê Điệp, nhưng trên đường trở về mới phát hiện, đều chết hết!

Khương Phàm liên tục trấn an, miễn cho mấy vị 'đạo tặc' đoàn cướp bóc này sinh ra hoài nghi đối với năng lực chuyên nghiệp của mình.

Cho đến khi Đông Hoàng Càn trở về.

- Có thu hoạch không?

Khương Phàm hỏi.

- Không nhìn ra được sao, hai tay trống trơn.

Đại Vương rất phiền muộn, uổng phí thời gian vài ngày.

- Ta chưa bắt được Huyễn Vụ Mê Điệp.

Đông Hoàng Càn lắc đầu.

- Ngươi nhìn xem, không gian đụng phải thời gian cũng là uổng công. Nếu không tại sao nói không gian là vương, thời gian là tôn chứ.

Tâm tình Đại Vương đã tốt hơn chút.

- Ta kéo tới ba hòn đảo ở trên mặt biển.

Đông Hoàng Càn chỉ chỉ phía trên.

- Cái gì??

Đại Vương suýt nữa thì trợn lác cả mắt.

- Ba hòn đảo!! Đầu rùa của ngươi không phiên dịch ra tiếng người được nữa rồi?

- Ngài lợi hại!!

Bọn người Tiêu Phượng Ngô đồng loạt duỗi ngón tay cái ra.

- Chuyên nghiệp thật.

Tặc Điểu đều bội phục.

- Đều còn sống sao?

Khương Phàm vội hỏi.

- Sống rất tốt, bây giờ bọn chúng còn không biết mình đã bị chuyển đi.

- Ngươi tự mình ra mặt?

Thiên Hậu nhìn về hướng Thái Âm Ngọc Thố.

Nếu Thiên Bằng đã giải trừ khế ước, danh sách sau cùng liền giao cho Huyễn Vụ Mê Điệp.
Chương 2745 Hành Động Câu Cá Đầy Lúng Túng (1)

Kiếp này nàng muốn truy tìm lực lượng cực hạn, cực hạn đến mức nghiền ép đến vấn đề Chúng Thần.

Côn Bằng có thể thống ngự đại dương; Kim Hống có thể đọ sức với Thiên Long; Tổ Kỳ Lân có thể chưởng tự nhiên; Đằng Xà bộc phát tốc độ cực hạn; Kim Ô cùng Ngọc Thỏ, Thái Âm Thái Dương; Thôn Thiên Mãng bắt đầu hóa rồng, có thể nuốt luyện vạn vật; Huyết Sư có thể câu thông U Minh.

Tương đương với thông qua năng lượng yêu thú, nắm trong tay các loại cực hạn thế gian, nếu như lại có thời gian, thì tương đương với việc tạo thành bí thuật 'Bế hoàn' hoàn mỹ.

Nàng nhất định đánh đâu thắng đó, không sợ thiên hạ!

Thiên Đạo truyền thừa?

Nàng không cần!!

Hoàng Nê Đài?

Nàng không cần!!

Nàng muốn đi con đường của mình, chứng minh tên mình!

Nàng không cần bất cứ cái gì cái gọi là ban ân!

Thái Âm Ngọc Thố nhắc nhở Thiên Hậu:

- Thời gian không phải dễ khống chế như vậy, bí lực vô lượng của ngươi đã diễn biến ra quá nhiều năng lượng, nếu như lại rót vào một loại sức mạnh phi phàm đến cấm kỵ, hậu quả đó... Hoặc là bí lực vô lượng sụp đổ, tạo thành tổn thương trí mạng cho ngươi, hoặc là... Ngươi sẽ xúc động thiên phạt, mang theo kiếp nạn! Thật giống như năm đó Phần Thiên Thần Hoàng, bị buộc lên trời chứng đạo!

Khương Phàm không có nhiều lời, làm phu thế, hắn biết rõ Thiên Hậu liên tục khống chế các loại năng lượng là tồn tại tai họa ngầm, giống như kiếp trước còn có thể tiếp nhận, nhưng kiếp này nàng đều là khống chế lực lượng kinh khủng với cấp bậc Yêu Tổ, bây giờ lại dung hợp Thái Âm Thái Dương, Thiếu Âm Thiếu Dương, đã có thể xưng là nghịch thiên.

Nhưng Khương Phàm càng tin tưởng tiềm lực của Thiên Hậu.

Ngự Thiên linh văn chính là linh văn từ thời kỳ Hồng Hoang đều không có ghi lại, từ Hồng Hoang đến nay càng chưa từng xuất hiện, linh văn như thế này ai cũng không rõ ràng cực hạn thật sự ở nơi nào.

Mà Thiên Hậu có kinh nghiệm của kiếp trước, cảm ngộ cùng khống chế đối với bí lực vô lượng kiếp này cũng sẽ càng sâu càng mạnh.

Huống chi, hắn không ngăn cản được lựa chọn của Thiên Hậu, nhất là dưới cục diện nguy cơ trước mắt.

Về phần thiên phạt... Nếu quả thật có một ngày như vậy, hắn nguyện ý dắt tay Thiên Hậu, cùng nhau lên trời!

Thái Âm Ngọc Thố nói:

- Nếu ngươi đã kiên trì, ta sẽ nỗ lực hết sức.

- Nếu như phía trên có tộc trưởng, ta sẽ tận lực thuyết phục tộc trưởng khế ước cùng ta. Nếu như Mê Điệp tộc trưởng không đồng ý, tùy tiện cho ta một con Huyễn Vụ Mê Điệp.

Thiên Hậu chỉ cần lĩnh hội bí lực thời gian, dù chỉ là có thể ảnh hưởng đến mười giây đồng hồ, thậm chí năm ba giây cũng đầy đủ!

- Các ngươi chờ đấy, không nên tới gần, do ta thương lượng.

Thái Âm Ngọc Thố rời khỏi đáy biển, đi đến hòn đảo trên mặt biển.

Nhưng trước khi trồi lên mặt biển, Thái Âm Ngọc Thố chợt ngừng lại, yên lặng nằm nhoài tĩnh mịch đen kịt hắc thủy bên trong.

Mấy ngày nay biến cố đối với bình tĩnh đã quen như nó mà nói, có loại cảm giác hoảng hốt không chân thực.

Nó lại bị khế ước?

Nó lại muốn rời khỏi Mê Ly Chi Hải rồi?

Nó lại muốn bước vào vòng xoáy chiến tranh Thương Huyền, lại còn nghênh kích về phía kia?

Tâm tình Thái Âm Ngọc Thố phức tạp, thậm chí nó chờ mong tất cả mọi chuyện nó đang trải qua bây giờ cũng chỉ là Huyễn Vụ Mê Điệp tạo một trận huyễn cảnh cho nó mà thôi.

Cuối cùng...

Thái Âm Ngọc Thố lắc đầu, Thái Âm Thủy chảy ngang, không đợi Đông Hoàng Càn tự mình động thủ, liền hủ thực không gian, tuỳ tiện đả thông phong ấn, leo lên một hòn đảo bên trái.

Bọn người Thiên Hậu tiềm phục tại đáy biển, đang mong đợi 'tin mừng' của Thái Âm Ngọc Thố.

Nếu như Thái Âm Ngọc Thố có thể thành công, không thể tốt hơn.

Nếu như không thể thành công... Bọn hắn cho dù là quét ngang Mê Ly Chi Hải, cũng muốn khế ước với một con Huyễn Vụ Mê Điệp.

Thời gian cấp bách ép bọn hắn không thể không khai thác đặc biệt biện pháp cường ngạnh trên một ít chuyện.

Dù sao, bây giờ cũng đã là ngày hai mươi năm tháng một rồi.

Vừa chờ đã là một ngày, khi Thái Âm Ngọc Thố trở lại đáy biển, bên cạnh nó đã xuất hiện một con hồ điệp lộng lẫy, tỏa ra quang ảnh mỹ lệ.

Hồ điệp nhẹ nhàng, chống cự lại thủy áp nặng nề, quan sát Thiên Hậu.

Chỉ là cái thứ đồ chơi này có hình thể quá lớn, cự ly xa nhìn coi như mỹ lệ, khoảng cách gần nhìn lại làm cho trong lòng người run rẩy.

Thái Âm Ngọc Thố nhìn Thiên Hậu nói:

- Nó không phải tộc trưởng, nhưng một là một Mê Điệp với huyết mạch thuần chủng. Mê Điệp có hai yêu cầu, đầu tiên, ngươi không được mang Huyễn Vụ Mê Điệp xuất hiện ở trước mặt bất cứ người ngoài nào, bọn chúng không hy vọng rước lấy phiền phức cho tộc đàn.

- Nếu như ngươi muốn mạnh mẽ dẫn nó xuất hiện, hoặc là nó phát giác được có nguy hiểm bại lộ, sẽ trực tiếp kết thúc bản thân. Cho dù ngươi khế ước mạnh hơn, tộc trưởng cũng có thể thao túng sinh tử của nó. Thứ hai, nếu như, mặc dù khả năng không lớn, nhưng là nếu như, ngươi có thể còn sống sót, phải cho nó tự do.

- Ta tiếp nhận!

Thiên Hậu không có chút do dự gì.

Chỉ cần có thể đạt được lực lượng của Huyễn Vụ Mê Điệp, điều kiện gì cũng đều có thể tiếp nhận.

- Ta đề nghị ngươi không nên khế ước ngay bây giờ. Lực lượng thời gian là loại lực lượng cấm kỵ, cực ít xuất hiện ở trên thân sinh linh bây giờ. Cho dù xuất hiện, cũng chỉ là ảnh hưởng có hạn, cảnh giới có hạn, truyền thừa càng là khó khăn. Tình huống giống như loại Huyễn Vụ Mê Điệp này có thể sinh sôi thành đàn, từ Hồng Hoang đến nay, vẻn vẹn chỉ có lệ này.

- Nếu như ngươi vọng tưởng khống chế, đầu tiên cần làm tốt đầy đủ chuẩn bị, ví dụ như thật sự dung hội xuyên suốt Thái Âm Thái Dương, Thiếu Âm Thiếu Dương, từ bên trong đó tìm hiểu ra đạo lý Âm Dương Lưỡng Nghi, thôi diễn Bát Quái Càn Khôn huyền diệu, sau đó lại rót vào lực lượng thời gian.

Mặc dù Thái Âm Ngọc Thố lạnh lùng nhưng đề nghị vẫn rất đúng trọng tâm.

Đương nhiên, nó không phải thật sự quan tâm Thiên Hậu, mà là thật sợ Thiên Hậu vội vàng dung hợp, dẫn phát một loại phản ứng nghịch biến nào đó, liên luỵ đến những khế ước thú như bọn chúng.

Khương Phàm cũng nói:

- Chúng ta đi ra đã đủ lâu, bây giờ cũng đã là thời điểm trở về.

Thiên Hậu mời Huyễn Vụ Mê Điệp đến bên trong Thông Thiên Tháp của Khương Phàm, sau đó khép kín thiên môn, lặng yên rời khỏi Mê Ly Chi Hải.

Trong bóng tối sinh tử giao tiếp, u ảnh phiêu phù ở trên lưng Dạ Nha, ngắm nhìn Khương Phàm đang đi xa, thanh âm trống rỗng phiêu miểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK