- Tự ngươi nói, hay là để ta lấy cách của ta khiến cho ngươi nói?
Giới Chủ ăn chắc Khương Phàm, đùa nghịch mánh khoé với ta, ngươi còn kém một chút.
- Ta cần đổi quy tắc.
- Muộn rồi! Ngươi đã tiếp nhận ngọc phù, liền phải theo quy củ!
- Hơi sửa đổi một chút, cho ta chút tự do, ngươi cũng nghỉ ngơi một chút. Nếu như mỗi ngày ngươi đều cần, ta rất mệt mỏi.
- Khụ khụ!!
Trong sương mù truyền ra tiếng ho khan, tiểu lão đầu ở bên trong càng nghe càng không đúng vị mà.
Hai tên hài tử là không có chú ý tới, hay là đang cố ý?
Đúng vào lúc này, Hạo Thiên Thánh Quốc - Sa Dĩnh chạy tới nơi này.
- Thánh quốc Sa Dĩnh, tham kiến Giới Chủ.
Sa Dĩnh quỳ một chân trên đất, vô cùng tôn trọng Giới Chủ.
- Chuyện gì?
Giới Chủ khôi phục uy nghiêm, lạnh lùng nhìn Sa Dĩnh.
- Chiến tranh ở Đại Hoang đã kết thúc.
- Kết quả!!
Khương Phàm lập tức hỏi, vì để tính toán Tác Ngọc Đường, hắn đã vây mình ở chỗ này hai tháng, hoàn toàn không biết gì với tình huống bên ngoài cả.
- Đến đây bàn bạc với ta.
Giới Chủ quay người muốn đi vào mê vụ.
- Vâng.
Sa Dĩnh đứng dậy, bước nhanh đuổi theo.
- Chờ một chút! Không thể nói ở chỗ này sao? Ta cũng không phải người ngoài.
- Ngươi muốn nghe?
Giới Chủ quay đầu, liếc nhìn hắn.
- Ta đương nhiên muốn nghe.
- Chúng ta vừa mới nói...
- Ngươi có thể có chút tư thái Giới Chủ hay không? Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của có ý tứ sao?
- Rất có ý tứ.
- Được rồi, các ngươi đi nói đi, ta không nghe.
Mắt Khương Phàm đi lòng vòng, muốn nhân cơ hội chạy đi.
- Ta cần ngươi hai mươi ngày! Ngươi ở lại đây hầu hạ cho tốt!
Giới Chủ quy định thời gian, quay người đi vào mê vụ.
Sa Dĩnh nhíu mày, lời Giới Chủ vừa mới nói có chút dữ dội thật, là ta nghĩ nhiều rồi sao?
Khương Phàm bất đắc dĩ:
- Được thôi, ta nói, công quyết ta tu luyện rất đặc biệt, có thể kích phát tiềm lực huyết mạch của ta, dẫn phát biến đổi linh văn, sở dĩ ta có thể biến thành Thiên phẩm, mức độ ỷ lại công quyết rất lớn. Còn là cái gì, ta thật sự không thể nói.
Sa Dĩnh kinh ngạc nhìn Khương Phàm, công quyết có thể gây nên biến đổi linh văn?
Giới Chủ chất vấn:
- Trên đời còn có công quyết như thế này? Sao ta chưa từng nghe qua.
- Nếu như người người đều biết, chẳng phải là người người đều có thể sáng tạo kỳ tích?
Giới Chủ hồ nghi nhìn Khương Phàm một lát, không còn cưỡng cầu:
- Sa Dĩnh, nói đi.
- Bẩm Giới Chủ. Sự kiện Đại Hoang tại ngày ba chính thức kết thúc, trận chiến này Thánh Tổ thứ năm, hai vị Bán Thánh, cùng hơn một ngàn vị cường giả Cổ Hoa bỏ mình. Cuối cùng trong vòng vài ngày, Chí Tôn Kim Thành cùng Cổ Hoa hoàng tộc liên hợp điều động ba vị Thánh Tổ, giết vào Đại Hoang. Nhưng Kiều gia lại chui vào Đại Hoang thâm uyên, lợi dụng lực lượng đặc thù nơi đó, gánh vác ba vị Thánh Tổ vây công. Kỳ hạn ba tháng còn chưa tới, bọn hắn đã sớm rút ra khỏi Đại Hoang, tuyên bố hành động thất bại.
- Tốt!! Quá tốt rồi!!
Khương Phàm kích động đến mức toàn thân đều nóng lên.
Thánh Tổ thứ năm chết rồi, còn có hai vị Bán Thánh, đây không thể nghi ngờ là chiến lợi phẩm phong phú nhất.
Có thể làm cho thực lực tổng hợp của Kiều gia và Ác Nhân cốc tăng lên gấp đôi, thậm chí là càng nhiều hơn nữa.
Giới Chủ rất kinh ngạc, rốt cuộc bên trong Đại Hoang thâm uyên có cái gì? Vậy mà lại có thể phối hợp Kiều gia và Ác Nhân cốc phản sát Thánh Nhân, Bán Thánh, còn có thể chống đỡ ba vị Thánh Nhân vây công.
Phải biết Thánh Nhân chính là tồn tại chí cao trong mắt dân chúng, ngoại trừ bên trong chiến trường Thiên Khải cao cao tại thượng, nơi khác cực ít có xảy ra chuyện Thánh Nhân tử vong.
Thế nhưng trong vòng nửa năm ngắn ngủi, vậy mà lại chết hai vị!
Sa Dĩnh nói:
- Sau khi chiến tranh Đại Hoang kết thúc, Tử Vi thánh địa Trung Ương đột nhiên tuyên bố thanh lý toàn diện Đại Hoang, bất kỳ người nào ở bên ngoài đều không được ở lại. Nếu không thì sẽ bị coi là khiêu khích thánh địa, nghiêm túc xử lý. Từ đó về sau, Kiều gia và Ác Nhân cốc đã mất tích bí ẩn, Cổ Hoa hoàng thành Chí Tôn Kim Thành bắt đầu liên hợp lùng bắt.
Giới Chủ chậm rãi gật đầu, ngoài dự đoán, cũng ít nhiều nằm trong dự liệu.
Bây giờ khắp thiên hạ đều có thể đoán được mục đích chân chính của Vô Hồi Thánh Chủ, nếu như thánh địa Trung Ương không làm chút gì đó thì rất dễ dàng khiến cho người khác lên án, khiến cho người khác công kích.
Giới Chủ tiếp cận Khương Phàm:
- Bên trong Đại Hoang có cái gì?
- Bí mật.
- Sao ngươi lại có nhiều như vậy bí mật?
- Liền dựa vào chút bí mật ấy mà còn sống.
- Bí mật quá nhiều, coi chừng gánh không được, chết ở trên bí mật.
- Nếu như không có việc gì, ta đi trước?
Khương Phàm suy đoán bây giờ khẳng định Chiến quốc rất náo nhiệt.
Tính toán thời gian, nên tới hẳn là đều đã tới.
Thần giáo, Huyền Nguyệt, Cổ Hoa, Chí Tôn Kim Thành các loại.
Còn có 'cửa hàng Thanh Bình' làm cho hắn khẩn trương nhất, chủ nhân phía sau hẳn là cũng đã muốn xuất hiện.
- Trong hai tháng, không được rời khỏi Chiến quốc. Ngoài ra, nghe ta gọi thì đến.
Hung Linh hầu phủ!
- Ngươi còn sống đi ra rồi?
Triệu Thế Hùng đang chờ nhìn xem Sí Thiên giới nơi đó trừng phạt Khương Phàm như thế nào, kết quả hắn lại đường hoàng chạy ra?
- Ta không có phạm sai lầm gì, vì sao không thể đi ra.
Khương Phàm đụng đụng ngọc phù trên cổ.
- Ta vừa nghe nói ngươi đã bóp nát rồi mà.
- Nàng cho đổi cái mới.
Khương Phàm cười cười, cố ý lộ ngọc phù ở bên ngoài.
Người sống một đời, có chút bức vẫn phải trang.
- Sao ngươi lại làm được?
Triệu Thế Hùng thật sự rất phục cái ca môn nhi này.
Khương Phàm khoác lên trên vai Triệu Thế Hùng.
- Ta muốn hỏi thăm ngươi một vấn đề.
Triệu Thế Hùng rất không thích ứng được với loại cử động thân mật này:
- Nói.
- Giới Chủ các ngươi mới hai mươi ba tuổi?
- Ngươi nói như vậy, cũng không sai.
- Có ý gì?
- Tình huống của nàng rất đặc thù.
- Nói rõ chi tiết xem?
- Đây là bí mật của Sí Thiên giới, ngươi vẫn là đừng hỏi nữa.
- Ta đều đã là tam đẳng trưởng lão, người một nhà.
- Ngươi liền xem như nhị đẳng trưởng lão cũng không có tư cách biết.
- Thần bí như vậy?
Chương 1407 Nước mắt của Hứa Đan
- Sí Thiên giới đã tồn tại mấy vạn năm. Tháng năm lâu dài như thế, lại còn là thế lực nghiên cứu đan thuật, bên trong cất giấu quá nhiều bí mật. Cùng hoàng đạo Tây Nam - 'Thái Cổ Thần Miếu', đều chứng kiến quá nhiều thế lực chập trùng lên xuống, duy chỉ có chúng ta sừng sững không ngã.
Sau khi nói đến đây, trong lòng Triệu Thế Hùng tuôn ra tự hào vô hạn.
Nhưng, nhìn gương mặt Khương Phàm gần ngay trước mắt này, trong đầu lại lần nữa hiện ra liên tiếp những ngôn ngữ ngày đó hắn đả kích mình.
Khương Phàm hỏi:
- Vạn Đạo Thần Giáo, Huyền Nguyệt hoàng triều, Cổ Hoa hoàng thành, đều đến Chiến quốc sao?
- Bọn hắn đều phái đại biểu tới, bây giờ đang ở trong thành. Người của Vạn Đạo Thần Giáo là tỷ tỷ của Điêu Lãnh Phong, Điêu Lãnh Nguyệt. Thánh phẩm linh văn, Linh Hồn cảnh đỉnh phong.
- Người của Huyền Nguyệt hoàng triều là Đại hoàng tử, Tiêu Lạc Triều, Thánh phẩm linh văn, Sinh Tử cảnh.
- Người của Cổ Hoa hoàng thành là thê tử của Đại hoàng tử, người sống sót của Tô gia, Tô Huyên. Bọn hắn còn có rất nhiều cường giả đi cùng, tiềm phục tại trong hoang dã phía ngoài Chiến quốc.
Khương Phàm thầm nghĩ thật đặc sắc.
- Chí Tôn Kim Thành tới rồi sao?
- Thiên phẩm linh văn, Hứa Như Lai.
Triệu Thế Hùng nhắc đến Hứa Như Lai, thể hiện hơi có chút dị dạng.
Hắn đã sớm tiếp xúc cùng Hứa Như Lai, tên đó đã từng là phật ấn thánh văn, bây giờ lại Phật Đà thiên văn, xác thực danh bất hư truyền.
- Trước tiên mang ta đi chiếu cố Hứa Như Lai.
Khương Phàm truyền ý thức vào tầng thứ ba của thanh đồng tiểu tháp.
- Hứa Đan, hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi thật sự đã quyết định rời khỏi?
- Ta muốn trở về nhìn xem.
Hứa Đan đứng trong cánh rừng, thái độ kiên quyết.
Mặt mũi Lý Dần lại tràn đầy đắng chát:
- Vì sao lại đột nhiên như vậy? Trước đó không phải nói là muốn cùng nhau đến Trung Vực sao?
- Kim Thành khẳng định sẽ nhúng tay chuyện Đại Hoang, thời gian kéo càng lâu, thù hận càng nghiêm trọng hơn. Nếu như ngày nào Kim Thành giết người thân của Khương Phàm, ta sợ Khương Phàm giết ta giải hận.
- Đều đã nhiều năm như vậy, nàng vẫn không rõ tính cách sư phụ?
- Ta ngay cả chàng cũng không hiểu được, làm sao ta lại có thể hiểu hắn? Ta cũng hỏi chàng một lần cuối cùng, chàng có nguyện ý đi theo ta không?
- Ta...
- Tốt, ta đã hiểu. Ta hầu hạ chàng nhiều năm như vậy, coi như cho chó ăn.
Hứa Đan cắn răng, nói lời tuyệt tình nhất, chỉ là ánh mắt của nàng có chút lấp lóe, không dám nhìn thẳng mắt Lý Dần, hai tay trong tay áo cũng nắm thật chặt, tận lực khống chế cảm xúc.
- Ta chưa từng xem chuyện giữa chúng ta là trò đùa, ta là thật tâm yêu nàng, ta cũng thật sự rất hy vọng có thể vĩnh viễn quý giá nàng. Nàng có thể chờ một chút hay không, ba năm... Năm năm... Cho ta thời gian, ta nhất định sẽ nghĩ cách xử lý tốt chuyện Kim Thành, ta sẽ còn tự mình đến Kim Thành cầu hôn, nở mày nở mặt cưới nàng.
Hứa Đan khó thở giận dữ mắng mỏ.
- Ba năm, năm năm? Đến lúc đó Khương Phàm đã cùng Chí Tôn Kim Thành như nước với lửa, coi Khương Phàm nổi giận thật, thời điểm muốn giết ta, chàng ngăn được sao?
Lý Dần ảm đạm, trầm mặc.
Hứa Đan nhìn bộ dáng của hắn, trong lòng đắng chát, quay người đưa lưng về phía hắn.
Lý Dần nhúc nhích môi, nói nhỏ:
- Nàng... Về Kim Thành trước đi, ta sẽ đi tìm nàng.
- Đừng ngây thơ, tình cảm giữa chúng ta chính là một giấc mộng. Bây giờ, mộng nên tỉnh.
Hứa Đan tuyệt nhiên đi tới trong rừng cây rậm rạp, cố nén nước mắt đang tràn mi mà ra.
Khương Phàm thấy thái độ kiên quyết của Hứa Đan, cũng không còn lắm miệng, vừa vặn dùng nàng khuyên lui Chí Tôn Kim Thành.
Dù chỉ là tạm thời.
Chí Tôn Kim Thành bao cả tòa tửu lâu ở chỗ thành khu thứ hai của Thương Linh hầu phủ. Tử Lân Cự Lang tượng trưng cho thân phận Kim Thành bao vây tửu lâu, khí tức sát lục nồng đậm tràn ngập cả con phố dài, để hơn phân nửa khu ngã tư đều lâm vào an tĩnh.
Hơn một tháng, từ đầu đến cuối không có người nào dám tới gần nơi này.
Khi Triệu Thế Hùng mang theo Khương Phàm đi đến con phố dài này, Tử Lân Cự Lang ở phía ngoài tửu lâu lập tức phát ra tiếng gào trầm thấp.
Cự lang trong tửu lâu liên tiếp cảnh giác, số lượng lớn cường giả Kim Thành mở hai mắt ra, ánh mắt lạnh lùng xuyên qua cửa sổ, nhìn cùng một phương hướng.
- Trưởng lão tam đẳng Sí Thiên giới - Khương Phàm, tiếp Kim Thành - Phật Đà Hứa Như Lai.
Khương Phàm báo Thân phần, thanh âm cao vút quanh quẩn tại con phố dài.
- Sao Khương Phàm lại còn là trưởng lão của Sí Thiên giới? Còn nhận định là tam đẳng rồi?
- Không phải Điêu Lãnh Phong cùng Bá Vương là bị mời đến Sí Thiên giới sao, làm sao không có mang hắn đi.
- Hắn lại còn có thể đường hoàng đến đây như thế, quá phách lối.
- Có chút kỳ lạ.
Đáy mắt của các cường giả Chí Tôn Kim Thành lộ ra hung quang.
- Mời hắn vào.
Hứa Như Lai xếp bằng ở tầng cao nhất, toàn thân phổ chiếu phật quang, thần thánh trang nghiêm.
Trong khi phật quang lấp lóe, lại như có ngàn vạn phật ảnh như ẩn như hiện, lưu lại phật ngữ phiêu miểu mà xa xăm.
Một người ngồi một mình, phảng phất vạn phật tụng kinh.
Dáng vẻ trang nghiêm làm cho lòng người sinh kính sợ.
Khương Phàm và Triệu Thế Hùng đi qua tầng tầng phong tỏa, tại mấy trăm đôi mắt tràn ngập sát khí đưa tiễn đi đến tầng cao nhất.
- Hứa Như Lai, đã lâu không gặp.
Khương Phàm đi đến gian phòng.
Nơi này giống như đại dương màu vàng óng, phật quang lập lòe như thấm vào trong không gian. Đừng nói là Triệu Thế Hùng ở phía sau, ngay cả Khương Phàm cũng cảm giác mình đột nhiên an bình hơn rất nhiều.
- Chúc mừng.
Hứa Như Lai mở hai mắt ra, uy nghiêm lấp lóe ở trong đôi mắt, phát ra phật quang lập lòe.
Khương Phàm đi ra, Điêu Lãnh Phong lại không đi ra, nói rõ Sí Thiên giới thà rằng đắc tội Vạn Đạo Thần Giáo, cũng không nguyện ý buông tay Khương Phàm.
Đây là tại dưới tình huống Tác Ngọc Đường đã trở thành trưởng lão của Sí Thiên giới.
Không thể không thừa nhận, năng lực ứng phó với biến cố của Khương Phàm thật là khác hẳn với người bình thường.
Khương Phàm nói thẳng:
- Chúng ta đều là quen biết đã lâu, cũng không cần vòng quanh. Ta muốn xin mời Chí Tôn Kim Thành tạm thời rời khỏi Nam Bộ, trong vòng nửa năm, không được trở về.
Chương 1408 Hứa Đan có thai?
- Điều kiện?
Hứa Như Lai cũng rất thẳng thắn.
Giữa bọn hắn xác thực không cần thiết phải nói nhảm, bởi vì giết Khương Phàm là nguyện vọng duy nhất của Chiến Phật, cũng là ân oán hắn nhất định phải giải quyết.
- Ta nguyện ý giao Hứa Đan ra.
- Ngươi nguyện ý phóng thích Hứa Đan, ta rất cảm kích, nhưng tổn thương mà Hứa Đan nhận, ngươi vĩnh viễn không cách nào đền bù được.
- Những lời ta đã nói tại Vương Quốc Hắc Ám chỉ là kích thích các ngươi, kỳ thật nàng vẫn luôn tốt mà.
Khương Phàm nói xong, sau khi giới thiệu sơ lược tình huống với Hứa Đan ở trong thanh đồng tiểu tháp, mới mời đi ra.
- Ngươi đã đến.
Thời khắc Hứa Đan thật sự được đi ra, trong lòng đột nhiên mãnh liệt, con mắt bất chợt mông lung.
Nàng thậm chí còn muốn đổi ý, muốn trở lại thanh đồng tiểu tháp, muốn một lần nữa trở lại bên cạnh Lý Dần, thế nhưng, nàng dùng sức cắn răng, vẫn cố kiềm nén lại.
Hứa Như Lai đứng dậy, đang muốn tra hỏi, Hứa Đan lại đi tới, nói hai câu đơn giản:
- Hắn không có chạm qua ta, cảnh giới của ta cũng đã là cao giai Linh Hồn cảnh.
Hứa Như Lai cảm giác được vẻ mặt Hứa Đan có chút kỳ lạ:
- Nơi này bị chúng ta khống chế, không ai có thể bức hiếp ngươi, ngươi có thể nói sự thật.
Hứa Đan không kiên nhẫn:
- Ta nói chính là nói thật.
Khương Phàm nói:
- Ta là trưởng lão tam đẳng của Sí Thiên giới, các ngươi không mang ta đi được. Ta giao Hứa Đan ra, tạm thời cầu hoà, sau này liên quan hai bên nên như thế nào thì vẫn như thế đấy.
Hứa Như Lai trầm mặc không nói, Hứa Đan lại bực bội nói:
- Ta không đáng để ngươi rời khỏi Nam Bộ?
Hứa Như Lai càng cảm giác Hứa Đan có vấn đề.
Hứa Đan quay người nói với Khương Phàm:
- Ta thay Hứa Như Lai quyết định, ngươi cút đi, chúng ta rời khỏi.
Hứa Như Lai lắc đầu, nói:
- Chúng ta có thể rời khỏi, nhưng chuyện giữa Chí Tôn Kim Thành cùng Kiều gia và Ác Nhân cốc sẽ không kết thúc.
- Thành giao!!
Khương Phàm tiếp nhận giao dịch, lại hỏi Hứa Đan:
- Còn có lời gì muốn ta mang theo không? Cơ hội cuối cùng.
- Không có, cút đi!
Hứa Đan đứng ở cửa sổ, đưa lưng về phía Khương Phàm, cố nén nước mắt.
Khương Phàm cũng cảm giác Hứa Đan rất khác thường, nhưng không muốn nghĩ nhiều như vậy, sau khi cùng Hứa Như Lai xác định rõ chi tiết giao dịch, hắn liền rời khỏi phòng.
Bành!
Cửa phòng đóng lại, một khắc này, thân thể mềm mại của Hứa Đan run rẩy, dùng sức nắm chặt nắm đấm.
Nàng cố nén cảm xúc, hai mắt mông lung nhìn bên ngoài tửu lâu.
Chỉ sau chốc lát, Khương Phàm đi ra tửu lâu, đi qua phố dài, biến mất.
Cho đến giờ phút này, cảm xúc nàng đau khổ kiên trì trong nháy mắt đã sụp đổ.
- Oa a...
Nước mắt Hứa Đan tràn mi mà ra, ngồi chồm hổm trên mặt đất lên tiếng khóc rống.
- Khương Phàm khi dễ ngươi rồi?
Linh văn trên trán Hứa Như Lai loé lên tử quang, lướt qua vài tia dữ tợn, giống như có lực lượng tà ác gì đó nảy mầm trong thân thể.
- Ô ô...
Hứa Đan lắc đầu, lại càng khóc càng thương tâm.
- Ngươi chịu khổ rồi, ta sẽ dẫn ngươi về Kim Thành.
Hứa Như Lai đè xuống ác niệm, đưa tay tạo nên từng đạo phật quang, sờ nhẹ bả vai Hứa Đan, muốn an ủi tâm tình của nàng.
- Đừng đụng ta!!
Hứa Đan thét lên, hai tay ôm đầu, nước mắt rơi như mưa.
Hứa Như Lai khẽ nhíu mày.
Đây là nhận khuất nhục rồi?
Hay là...
Tay phải Hứa Như Lai đại tác phật quang, bao phủ Hứa Đan.
- Đừng đụng ta! Đừng đụng ta!
Hứa Đan cưỡng ép tránh thoát khỏi phật quang, tông cửa xông ra ngoài, trốn đến trong phòng bên cạnh, gào khóc.
Hứa Như Lai yên lặng đứng trong phòng, ác niệm vừa mới đè xuống lại lần nữa hiện lên, tử quang lấp lóe trên trán.
Hai loại sinh mệnh ba động?
Hứa Đan có thai?
…
Sau khi Khương Phàm cùng Triệu Thế Hùng vượt qua đi được một đoạn đường, hia người lại đứng trong một con ngõ hẻm.
Lý Dần rời khỏi thanh đồng tiểu tháp, vẻ mặt phức tạp nhìn qua tửu lâu xa xa.
- Sư phụ, ta còn có thể nhìn thấy nàng không?
- Nếu như ngươi thật muốn gặp nàng, ai cũng ngăn không được ngươi. Nếu như ngươi không muốn gặp, cũng sẽ có trăm ngàn lý do để thuyết phục mình.
- Ta muốn gặp nàng! Ta muốn cưới nàng! Ta phải dùng thực lực của ta chinh phục Chí Tôn Kim Thành, ta muốn để Chí Tôn Kim Thành thừa nhận ta, ta muốn nở mày nở mặt cưới nàng trở về!
- Tương lai của ngươi, rất rộng lớn. Muốn cưới nàng thì phải cố gắng trưởng thành, đừng để cho nàng đợi quá lâu.
- Ta biết!
Lý Dần dùng sức nắm tay, ánh mắt kiên định, trong lòng thề —— từ hôm nay trở đi, cưới nàng làm vợ, chính là mộng tưởng suốt đời của ta.
Khương Phàm quay đầu nhìn Triệu Thế Hùng, tiến tới nhẹ giọng một câu:
- Đây là dáng vẻ tình yêu nên có.
Triệu Thế Hùng hơi nhíu mày lại:
- Có ý gì?
- Ngươi sống không còn gì khác.
- Ngươi có bị bệnh không. Lần lượt mời ta làm việc, lần lượt nhục nhã ta.
- Thật có lỗi, nhịn không được.
Khương Phàm luôn nhịn không được mà muốn thông đồng hắn, có thể là vì cảm giác Cùng Kỳ Huyết Viêm ở lại nơi này thực sự quá lãng phí.
Triệu Thế Hùng dùng sức nắm chặt nắm đấm, nhịn xuống lửa giận.
Nếu như không phải đánh không lại, hắn sao có thể chịu khuất nhục này.
- Đừng đưa ra cái vẻ mặt này, ta ở chỗ này mấy tháng, chẳng mấy chốc sẽ đi.
Khương Phàm thu Lý Dần vào thanh đồng tiểu tháp, đi ra con phố nhỏ:
- Chúng ta đi khu đầu tiên, chiếu cố đám người Cổ Hoa Huyền Nguyệt kia.
- Ngươi muốn rời khỏi?
Triệu Thế Hùng bước nhanh đuổi theo Khương Phàm, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một loại xúc động mãnh liệt.
- Nơi này quá an nhàn, ra ngoài tìm đường chết.
Khương Phàm cười nói.
- Cái này còn an nhàn?
Triệu Thế Hùng rất im lặng, đều bị ngươi náo thành dạng gì rồi.
- Ý nghĩa của cuộc sống là ở giày vò, không nhúc nhích, đó là con rùa.
- Ngươi lại đang mắng ta?
- Ngươi đó, ở lại nơi này cố gắng phấn đấu làm vương gia của ngươi đi.
Khu đầu tiên, tửu lâu xa hoa nhất đã bị Bá Vương phủ bao xuống, giao cho Vạn Đạo Thần Giáo ở tạm.
Sau khi Điêu Lãnh Phong được mời vào Sí Thiên giới, Điêu Lãnh Nguyệt liền bắt đầu chờ tin tức.
Chương 1409 Đột biến, chém đầu Khương Phàm (1)
Ở khu thứ hai, Đại hoàng tử Huyền Nguyệt - Tiêu Lạc Triều, Tô Huyên của Cổ Hoa, cũng đều nghe hỏi mà chạy tới nơi này. Mặc dù sự kiện Đại Hoang đang dẫn phát oanh động, nhưng bọn hắn vẫn tin tưởng Sí Thiên giới khẳng định sẽ buông tay.
Dù sao cũng đã có Bá Vương ở bên trong hòa giải.
- Còn chưa có đi ra sao?
Tiêu Lạc Triều chờ không nổi nữa.
Mặc dù Huyền Nguyệt cùng thù hận giữa Khương Phàm đã không đội trời chung, nhưng hắn làm Đại hoàng tử, lại còn chưa thấy qua Khương Phàm.
Hắn rất muốn nhìn cái tên cuồng đồ phách lối này một chút, rốt cuộc là hắn có chỗ phi phàm gì.
- Không nên gấp gáp. Khương Phàm xảo quyệt gian trá, khẳng định sẽ nghĩ biện pháp phản kháng cãi lại, nhưng cũng chỉ là kéo dài thời gian mà thôi. Sí Thiên giới chung quy vẫn là thế lực trung lập, sẽ không bởi vì một người mà đắc tội hoàng đạo, người này lại còn là kẻ cực kỳ phiền toái.
Điêu Lãnh Nguyệt mặc váy dài hoa lệ, đứng ở bên cửa sổ tại lầu cao nhất, quan sát khu ngã tư náo nhiệt.
Nàng ung dung hoa quý, thần tình lạnh nhạt, đôi mắt đang mở hí lấp lóe tinh mang.
Tô Huyên mỉm cười:
- Xin hỏi Lãnh Nguyệt cô nương, sau khi các ngươi mang Khương Phàm đi, nếu như tra được hắn cùng cái chết của trưởng lão quý giáo không có liên quan, sẽ còn đưa về Sí Thiên giới sao?
- Chỉ cần Khương Phàm tiến vào thần giáo, có liên quan hay không đã không phải là chuyện hắn có thể nói.
- Các ngươi không sợ bởi vậy mà đắc tội Sí Thiên giới?
- Chỉ cần Sí Thiên giới đồng ý giao Khương Phàm cho chúng ta liền đã làm xong chuẩn bị từ bỏ. Cái gọi là 'mời cùng phối hợp', tuy nhiên chỉ là nấc thang để hai bên trao đổi ăn ý mà thôi.
Tô Huyên muốn chính là câu nói này.
- Không biết Lãnh Nguyệt cô nương muốn xử trí Khương Phàm như thế nào?
- Khiêu khích thần giáo, tội đáng tru sát. Nhưng hắn chết như thế nào, chết lúc nào, phải nhìn thái độ của đệ đệ ta.
Điêu Lãnh Nguyệt có chút ngẩng đầu, khóe miệng thoáng câu lên một nụ cười lạnh tàn nhẫn.
Đệ đệ bảo bối là của nàng Thiên phẩm đương đại của Vạn Đạo Thần Giáo, là vũ khí cường đại nghênh chiến Ma tộc tại Bách Tộc chiến trường, lại bị một tên cuồng đồ Biên Hoang ức hiếp, hoàn toàn không thể chịu đựng được.
- Trước khi chết, có thể cho Cổ Hoa chúng ta mượn dùng mấy ngày hay không?
Tô Huyên mong đợi nhìn Điêu Lãnh Nguyệt.
Huyền Nguyệt liên minh cùng Vạn Đạo Thần Giáo, đám người Tiêu Lạc Triều có thể đi thẳng đến thần giáo tự tay tra tấn Khương Phàm, tận mắt thấy Khương Phàm sống không bằng chết, nhưng Cổ Hoa bọn hắn và thần giáo không có liên quan, đến cuối cùng cũng chỉ có thể nghe được một 'Tin chết'.
Thế nhưng ở trong mắt Tô Huyên, nơi Khương Phàm đáng chết nhất hẳn là ở Cổ Hoa, nên tự tay tra tấn Khương Phàm nhất cũng là Cổ Hoa bọn hắn.
Nhất là Tô Huyên nàng!!
- Mặc dù chúng ta mang Khương Phàm đi cũng không có ý định lại cho trở về, nhưng có chút tấm màn che vẫn phải đắp kín.
Điêu Lãnh Nguyệt uyển chuyển từ chối.
Bọn hắn mang Khương Phàm đi sau đó có thể dùng chuyện 'hắn nhúng tay vào cái chết của trưởng lão' để xử tử, Sí Thiên giới sẽ không có lời nào để nói, nhưng nếu như chuyển giao đến Cổ Hoa, bị người người lăng nhục, thì bọn hắn sẽ không bàn giao cùng Sí Thiên giới được.
Bọn hắn không nể mặt Sí Thiên giới, cũng phải cho hoàng đạo Tây Nam là Thái Cổ Thần Miếu một chút mặt mũi.
Tô Huyên do dự, chủ động nhượng bộ:
- Trước khi các ngươi về thần giáo, có thể đi đến Cổ Hoa một chuyến trước hay không? Để cho chúng ta tự tay tra tấn Khương Phàm mấy ngày.
Điêu Lãnh Nguyệt lạnh nhạt, không chút biểu tình:
- Ta đoán hẳn là Sí Thiên giới sẽ không để cho chúng ta trực tiếp mang đi, mà sẽ an bài một vị trưởng lão nào đó của Sí Thiên giới hay hoặc là một nhân vật đặc biệt nào đó, cùng đi. Cho nên, đi đường vòng đến Cổ Hoa, chỉ sợ không ổn.
Tô Huyên lui thêm bước nữa:
- Chúng ta có thể bái phỏng Vạn Đạo Thần Giáo, tới đó tham dự toàn bộ quá trình xử trí Khương Phàm hay không? Cho dù là bí mật tiến hành.
- Cái này không phải ta do quyết định. Có thể an bài hoàng thất các ngươi cùng thần giáo chúng ta thương lượng. Tuy nhiên, ý kiến cá nhân ta, chỉ sợ rất khó. Dù sao trưởng lão Sí Thiên giới sẽ cùng đi trong toàn bộ hành trình, chứng kiến hết toàn bộ hành trình.
Điêu Lãnh Nguyệt từ đầu đến cuối không có minh xác hay cự tuyệt, nhưng bên trong lời nói lại rõ ràng mang theo vài phần khinh thường.
Trong sự kiện oanh động thiên hạ lần này, biểu hiện của Cổ Hoa đơn giản là vụng về đến cực điểm, mất hết mặt mũi hoàng tộc. Thậm chí rước lấy các loại chất vấn, ví dụ như, hoàng tộc mà người người kính úy giống như không hề cao đến mức không thể leo tới, không thể xâm phạm như tưởng tượng vậy.
Ngay cả trong Vạn Đạo Thần Giáo bọn hắn đều có trưởng lão nghị luận, Cổ Hoa hoàng thành giữ vững thái độ trung lập ngàn năm, xác thực đã góp nhặt được lực lượng cường đại, nhưng cũng làm hao mòn nhuệ khí hào hùng đã từng, mục nát huyết tính Thiên Nhân.
Đối đãi thế lực một hoàng tộc để thiên hạ đều hổ thẹn như thế này, có thể nói, nàng là không hề khách khí.
- Chúng ta sẽ trực tiếp thương lượng cùng thần giáo.
Tô Huyên thầm mắng một tiếng tiện nhân, nhưng cũng không dám phát tác.
Tiêu Lạc Triều ở bên cạnh ha ha cười:
- Tô Huyên cô nương, các ngươi chỉ cần biết Khương Phàm chết là được, còn nhất định phải tự mình chứng kiến sao?
- Chúng ta đương nhiên muốn đích thân chứng kiến!
Ánh mắt Tô Huyên lạnh lùng, cái này còn phải nói sao?
Chúng ta chỉ không phải chứng kiến, còn muốn rút gân hắn lột da hắn, tốt nhất là lại nắm tới người thân của hắn, lăng nhục chí tử trước mặt mọi người.
- Nếu như Khương Phàm là các ngươi tự mình bắt lấy, các ngươi có thể tùy tiện xử trí. Nhưng người khác đã lấy được, các ngươi tốt nhất đừng có lại can thiệp, trừ phi...
Tiêu Lạc Triều xoa xoa đầu ngón tay với Tô Huyên, mịt mờ nhắc nhở nàng phải lấy đồ ra hồn để trao đổi.
Chỉ cần các ngươi dâng ra bảo bối đầy đủ thành ý, thần giáo đâu chỉ sẽ mời các ngươi cùng nhau tra tấn Khương Phàm, chỉ sợ sẽ còn cùng các ngươi cùng một chỗ nâng đao, đồng thời giết Khương Phàm.
Chương 1410 Đột biến, chém đầu Khương Phàm (2)
Về phần trưởng lão của Sí Thiên giới cùng đi, đều có cách để xử lý.
Tô Huyên khẽ nhíu mày, đã hiểu ý tứ của bọn hắn.
Thế nhưng, đồ thần giáo muốn, chỉ sợ là muốn để bọn hắn lấy máu.
Đúng vào lúc này, một đoạn lôi triều giống như ánh sáng mãnh liệt từ trên trời giáng xuống, khí lãng, bụi mù cuồn cuộn, chấn động đến công trình kiến trúc hai bên phố dài đều đang lay động lịch liệt.
Bá Vương giáng lâm, uy thế cường thịnh, vừa xao động lại càng áp bách, hắn đứng ngạo nghễ giữa không trung, sau lưng còn có các cường giả vương phủ đằng đằng sát khí đi theo, nhanh chóng bao vây tửu lâu.
Trong tửu lâu, các cường giả thần giáo nhao nhao xuất hiện, vẻ mặt nghiêm trọng.
Đây là thế nào??
Bầu không khí hình như không thích hợp thì phải.
Bá Vương uy nghiêm cường thế, thanh triều ù ù rung động khắp nơi:
- Xin mời Vạn Đạo Thần Giáo lập tức lên rời khỏi Bá Vương Chiến Quốc, không được kéo dài.
- Lập tức lên, rời khỏi Bá Vương Chiến Quốc!
Trên trăm vị cường giả vương phủ cùng kêu lên gào thét, kích phát linh văn, hiện ra võ pháp, năng lượng cường thịnh như con sông lớn cuồn cuộn, che mất tửu lâu.
Tửu lâu ù ù lay động, gạch ngói vỡ nát, trụ cột run rẩy, giống như lúc nào cũng có thể sụp đổ.
- Bá Vương, đây là vì sao?
Các cường giả Thần giáo khẩn trương giằng co, trước đó còn rất tốt, sao đột nhiên lại liền trở mặt rồi?
Điêu Lãnh Nguyệt nhíu mày nhìn qua ngoài cửa sổ, ánh mắt lắc lư.
Đệ đệ bảo bối của nàng đâu, sao không có đi theo trở về?
Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao? Tiêu Lạc Triều cũng đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
Bá Vương nắm tay, nhìn hằm hằm cường giả thần giáo:
- Hiện đã thẩm tra, ân oán giữa Khương Phàm cùng Chí Tôn Kim Thành, Hỗn Độn Tử Phủ đều thuộc về từ không sinh có. Chuyện Khương Phàm lăng nhục nữ nhi tộc trưởng hoàng tộc, cũng là Điêu Lãnh Phong bịa đặt. Cái chết của trưởng lão thần giáo cũng là sự vụ nội bộ thần giáo, không hề liên quan cùng Khương Phàm.
- Điêu Lãnh Phong lừa bịp bản vương, khuyến khích bản vương dẫn dụ Giới Chủ, ác ý nhục nhã trưởng lão nội bộ là Khương Phàm, tội không thể tha. Lập tức giải Điêu Lãnh Phong vào thiết lao cầm tù, Vạn Đạo Thần Giáo rời khỏi Bá Vương Chiến Quốc. Nếu như cưỡng ép ở lại, coi như là khiêu chiến, nghiêm trị không tha.
Các cường giả thần giáo bỗng nhiên biến sắc, đám người ở mấy cái khu ngã tư xung quanh đều hãi nhiên nhìn ra xa.
Cầm tù thiên kiêu hoàng đạo?
Sí Thiên giới điên rồi sao!
Điêu Lãnh Nguyệt giận dữ trách cứ Bá Vương:
- Bá Vương!! Việc ác Khương Phàm gây ra là thật hay là giả, các ngươi rõ ràng nhất, Sí Thiên giới cũng dám tổn hại sự thật, cưỡng ép giam đệ tử thần giáo, chẳng lẽ là muốn khiêu chiến Vạn Đạo Thần Giáo sao?
- Ngu Khuynh Thành trong sạch, nói cái gì sinh hài tử? Hứa Đan thuộc về bỏ trốn, lại không phải là cùng Khương Phàm. Các ngươi nhất định phải vu oan giá họa, tôn nghiêm hoàng đạo đâu?
- Về phần trưởng lão của các ngươi, hừ hừ, các ngươi có dám xin mời Thiên Hồ Thánh Vương tự mình đến giải thích?
Câu nói sau cùng của Bá Vương lập tức khiến cho bọn người Điêu Lãnh Nguyệt ngừng lại, mà nét mặt của bọn hắn cũng đang tương đương xác minh cho Bá Vương thấy, bọn hắn xác thực là nói dối!
- Bản vương không cùng các ngươi nói nhảm, lập tức rút khỏi Chiến quốc cho ta, nơi này không chào đón các ngươi. Nếu như muốn Điêu Lãnh Phong, do trưởng lão thần giáo tự mình đến xin lỗi. Khi nào các ngươi đến, đến với thái độ gì, sẽ trực tiếp quyết định sống chết của Điêu Lãnh Phong.
Bá Vương thái độ cường hoành, không lưu tình chút nào!
Các cường giả thần giáo vô cùng tức giận, bọn hắn chính là Vạn Đạo Thần Giáo, là chủ nhân Tây Bắc, là một trong Bát Bộ Hoàng Đạo, Sí Thiên giới không những giam giữ truyền nhân của bọn hắn, còn dám đứng ở trước mặt mọi người gào thét, trắng trợn xua đuổi.
Thần giáo bọn hắn đã lúc nào nhận qua loại đãi ngộ khuất nhục này?
- Nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Nơi này không chào đón các ngươi, lập tức rời khỏi!
Lửa giận của Bá Vương ảnh hưởng đến các cường giả vương phủ, bọn hắn đồng loạt bước về phía trước, trong ánh mắt hung ác lộ ra sát ý mãnh liệt.
Điêu Lãnh Nguyệt mắt phượng hàm sát, cắn răng nói:
- Bá Vương, ngươi đã nghĩ rõ ràng hậu quả?
Khí thế cường thịnh của Bá Vương thẳng ép Điêu Lãnh Nguyệt:
- Ngươi đang uy hiếp ta sao? Vạn Đạo Thần Giáo thử giết tới một chút? Ta nói một lần chót, cút ra khỏi Chiến quốc của ta ngay!
Tất cả mọi người ở xung quanh khu ngã tư câm như hến, bọn hắn chưa từng nhìn thấy Bá Vương tức giận qua như thế.
Các cường giả thần giáo thì chau mày, đầy ngập tức giận, nhưng nhìn tư thái cường thế của Bá Vương, lý trí của bọn hắn không tiếp tục chống cự.
- Đệ đệ ta có thể tạm thời ở lại Sí Thiên giới các ngươi. Nhưng, khi ta tới đón hắn, nếu như nhìn thấy hắn chịu bất cứ thương tổn gì, Điêu Lãnh Nguyệt ta tuyệt đối không tha cho các ngươi!
- Đừng tưởng rằng có Thái Cổ Thần Miếu đến đỡ, Vạn Đạo Thần Giáo cũng không dám làm gì các ngươi. Hoàng tộc, chung quy vẫn hoàng tộc, các ngươi đấu không lại hoàng đạo.
Điêu Lãnh Nguyệt nhịn xuống tức giận cùng khuất nhục, vung tay lên, mang theo cường giả thần giáo rời khỏi tửu lâu.
Sắc mặt Tiêu Lạc Triều vô cùng khó coi, thật sự khó có thể hiểu được trận biến cố bất thình lình này.
Coi như Điêu Lãnh Phong nói là giả, Sí Thiên giới cũng không thể trở thành thô lỗ như vậy được.
Chuyện này nói cho cùng chính là chuyện cho mặt mũi. Thần giáo tự mình tới đòi người, tùy tiện cho ngươi cái lý do, ngươi tiếp nhận lý do, sau đó chủ động tặng người, chính là tương đương với trao đổi nhân tình.
Vậy mà Sí Thiên giới lại ngây ngốc điều tra thật giả? Còn mạnh hơn nữa là đi giữ Điêu Lãnh Phong lại, đuổi người của thần giáo đi.
Sí Thiên giới to gan như thế thật sao? Bá đạo như vậy sao?
Loại thái độ này, là tạo mối liên quan như thế nào cùng các phương?
Hay là nói, Khương Phàm đã cấp ra điều kiện càng phong phú, ví dụ như giao ra Cấm Nguyên Cổ Thụ?
Tiêu Lạc Triều cố gắng bình phục tâm tình, hành lễ với Bá Vương:
- Muội muội Tiêu Lạc Lê của ta bị Khương Phàm bắt đi, phải chăng Bá Vương nên chủ động đưa ra đến?