- Đồ, lấy ở chỗ này. Chuyện, bàn bạc ở chỗ này.
Người áo đen tỏ thái độ vô cùng lạnh lẽo cứng rắn, giống như đang lo lắng Hướng Vãn Tình chạy trốn.
Khương Phàm càng cảm thấy có vấn đề, ra vẻ không khách khí nói:
- Ta làm giao dịch chính ta làm chủ, các ngươi không muốn Điêu Lãnh Phong rồi?
Hai người áo đen giương mắt, ánh mắt như đao:
- Tiểu oa nhi, ngươi biết mình đang nói chuyện với người nào?
- Chớ dùng bài này cùng ta, nơi này là Vương Quốc Hắc Ám, không phải là thần giáo của các ngươi. Các ngươi đã tới nơi này liền phải dựa theo quy củ của nơi này mà làm việc.
Khương Phàm nói xong, trực tiếp tiến vào Ôn Tuyền Tiên Cảnh.
- Không cần cẩn thận như vậy, ta còn có thể chạy sao?
Hướng Vãn Tình ngữ khí lạnh lùng, thẳng đi theo Khương Phàm.
Hai người áo đen khẽ nhíu mày, do dự một lát, vẫn đứng ở bên ngoài,
- Vây quanh!
Điêu Đức Nguyên cao giọng thét lên ra lệnh, cố ý hô cho Hướng Vãn Tình nghe.
Số lượng lớn thị vệ cao giọng đồng ý, khí thế hung hăng vây quanh Ôn Tuyền Tiên Cảnh.
Trong mật thất tại Ôn Tuyền Tiên Cảnh.
- Hình như ngươi đang bị khống chế? Không phải là bởi vì chuyện của ta đấy chứ.
Khương Phàm rất kỳ quái, rốt cuộc Hướng Vãn Tình đã phạm vào chuyện gì?
- Lúc đầu khi ta bị lưu đày tới nơi này, đã cùng thần giáo làm ước định. Điệu thấp làm người, nhu thuận làm việc, nếu như lại phạm sai lầm lầm, nghiêm trị không tha. Trước khi gặp được ngươi, ta làm cũng tạm được, nhưng chuyện ngươi giả chết này, xác thực kích thích Vạn Đạo Thần Giáo.
- Bọn hắn cũng từ đầu đến cuối không có từ bỏ tìm kiếm sai lầm của ta, lần này vừa vặn cho bọn hắn cơ hội.
Nói xong, nàng lung lay ngón tay ngọc, lên tiếng chào với Dạ An Nhiên.
- Ngươi chính là An Nhiên cô nương? Thật đúng là vừa thấy đã yêu, trách không được Khương Phàm đối với những nữ tử khác không động tâm, thì ra là trong lòng đã có một tiểu nương tử nũng nịu.
Dạ An Nhiên ửng đỏ cả mặt, nhưng trong lòng cũng run lên.
Một nữ tử thật khôn khéo, đơn giản mấy câu, không chỉ có tán dương nàng, cũng thể hiện mình cùng Khương Phàm chưa từng xảy ra cái gì, bỏ đi lo lắng trong nàng.
- Ngươi phạm vào chuyện gì, vì sao lại bị lưu vong?
Khương Phàm lại càng cảm thấy kỳ quái.
Hướng Vãn Tình kiều mị cười khẽ:
- Ta nói vì ta quá đẹp, bị người khác nhìn trúng, nhất định phải bắt ta đi hiến thân, ngươi tin không?
Khương Phàm khinh thường nói:
- Tất cả người bên trong Vạn Đạo Thần Giáo đều là quỷ sắc sao? Tốt xấu gì cũng là hoàng đạo, có thể có chút khí khái hay không.
- Không phải thần giáo.
- Chẳng lẽ còn có người có thể bức bách thần giáo...
Khương Phàm nói, ánh mắt có chút run lên:
- Bắc Thái Đế Quân?
Hướng Vãn Tình tiếp cận Khương Phàm:
- Ngươi nói cái gì?
- Ngươi tiếp tục.
Khương Phàm giật mình, chợt hiểu đã xảy ra chuyện gì.
- Làm sao ngươi biết Bắc Thái Đế Quân!
Hướng Vãn Tình rất bất ngờ, hắn lại biết Đế Quân, còn biết Đế Quân cùng thần giáo có liên quan?
- Hơi biết một chút.
Khương Phàm không có nhiều lời.
- Năm đó ta cự tuyệt hiến thân, đắc tội người đó, may mắn có một tỷ tỷ tại thần giáo cũng coi như có chút địa vị, bảo vệ ta, lưu đày tới nơi này tránh né. Rất nhiều năm ta đều không có trở về, vốn cho rằng người kia đã quên ta, không nghĩ tới... Thần giáo vẫn bắt lấy chuyện ngươi giả chết này ép buộc ta trở về hiến thân. Lần này tỷ tỷ ngăn không được, ta chỉ có thể ngoan ngoãn trở về.
Hướng Vãn Tình cười nhẹ nhàng nói, giống như rất tùy ý, nhưng Khương Phàm có thể từ trong ánh mắt nàng nhìn thấy bi thương cùng mâu thuẫn.
- Ngươi bảo ta mời ngươi về là muốn mang ngươi chạy trốn?
Khương Phàm rất không nguyện ý nhúng tay gút mắc như thế này.
Huống chi, lại còn liên luỵ đến đại địch kiếp trước của hắn, Bắc Thái Đế Quân!
- Ta trốn không thoát. Tại ngày ta bị mang đi đó liền biết ta cũng không có cơ hội nữa.
- Tỷ tỷ ngươi không thể nào sẽ giúp ngươi?
- Trước khi bọn hắn bắt ta trở về, đã điều nàng đi Bách Tộc chiến trường rồi. Chỉ sợ bây giờ tỷ ấy cũng còn không biết tình huống của ta, mà chờ nàng trở lại, ta đã...
- Ngươi cần ta làm cái gì?
- Mang ta đi.
- Ngươi không phải nhận mệnh sao?
- Ta nói ta không phải ta, là ta khác.
- Có thể nói rõ hơn không?
- Tại thời điểm năm đó ta bị lưu đày tới nơi này liền nghĩ đến tương lai có thể sẽ có một ngày như vậy. Bắt đầu từ lúc đó, ta đã lặng lẽ tách ra thân thể mới.
Khương Phàm và Dạ An Nhiên có chút kinh ngạc, thân thể còn có thể tách rời?
- Linh văn của ta và tỷ tỷ ta đều là Thiên Hồ, còn là Cửu Vĩ Thiên Hồ. Tuy nhiên nàng thức tỉnh toàn diện nhất, ta thì dừng bước tại Chí Tôn Thánh phẩm. Nàng có thể một thân hóa chín thể, chín thể đồng tu, chín thể cộng sinh. Ta có được chín mệnh, lại không thể phân liệt. Tuy nhiên tại lúc ta đến nơi này, tỷ tỷ đã dùng biện pháp của mình, giúp ta cưỡng ép tách ra một bộ thân thể.
- Nàng ở đâu?
- Đang ở bên trong Ôn Tuyền Tiên Cảnh này.
- Ngươi xác định không ai biết nàng tồn tại?
Khương Phàm thực sự không muốn gây phiền toái.
- Ta vô cùng xác định.
- Nếu như vậy, ta có thể mang nàng đi ra ngoài.
- Không phải nàng, là ta. Tình huống của nàng rất đặc biệt, mặc dù đang yên lặng trưởng thành, nhưng nàng không có linh hồn, không có ý thức, không có ký ức.
Ý của ta là, ta muốn chuyển dời toàn bộ linh hồn ý thức các loại trong bộ thân thể này của ta đến bên trong thân thể mới.
- Bây giờ ta ở lại. Ta mới kia đi theo ngươi.
Hướng Vãn Tình mang theo Khương Phàm rời khỏi gian mật thất này, đi tới một gian mật thất bí ẩn nhất tại tầng cao nhất.
Tại trong mật thất, thật sự có nằm một nữ tử giống Hướng Vãn Tình như đúc.
Da thịt bạch ngọc không tì vết, dáng người thướt tha cao gầy, nhan sắc xinh đẹp động lòng người, hoàn toàn như một cái khuôn đúc đi ra.
- Nàng đã chuẩn bị tốt.
Hướng Vãn Tình không nghĩ tới thật sẽ có một ngày 'Di Hoa Tiếp Mộc' này.
- Đầu tiên ngươi chờ chút đã! Nàng đã chuẩn bị xong, nhưng chết tiệt, ta còn chưa có chuẩn bị xong!
Khương Phàm không khách khí để Dạ An Nhiên đứng ở bên cạnh lắc đầu, trông coi mỹ nhân nũng nịu như thế này, cũng chỉ có hắn mới có thể há miệng mắng người ta như thế.
- Ngươi không nguyện ý? Ngươi quên ba chuyện đã đồng ý với ta rồi?
- Vì sao không phải là ngươi chuyển dời đến bên trong thân thể mới? Giữ nó lại, ngươi đi theo ta?
Chương 1342 Di Hoa Tiếp Mộc
- Ngươi cho rằng ta nguyện ý từ bỏ những thứ này, bắt đầu lại từ đầu? Ta là không có cách nào. Nàng không có linh hồn, cảnh giới lại rất mơ hồ, vẫn còn là trạng thái ngủ say, ngươi giải thích cùng Vạn Đạo Thần Giáo thế nào?
- Sau khi ta di chuyển ý thức và linh hồn của ta, bây giờ trong bộ thân thể này còn lưu lại một ít hồn niệm, có thể thông qua tính đặc thù linh văn, ráng chống đỡ lấy hoạt động hằng ngày. Chờ khi đến Vạn Đạo Thần Giáo, ta sẽ dùng thuốc độc hòa tan linh hồn, triệt để hủy bộ thân thể này, ngụy trang thành tự sát.
Hướng Vãn Tình đã đều cân nhắc đúng chỗ các mặt.
Di chuyển như thế nào, chết như thế nào, bỏ đi ngờ vực vô căn cứ của Vạn Đạo Thần Giáo như thế nào, thu hoạch được tân sinh thật như thế nào.
- Nàng cảm thấy có vấn đề không?
Khương Phàm quay đầu hỏi Dạ An Nhiên.
Hướng Vãn Tình dịu dàng cười nói:
- Chúng ta hợp tác nhiều lần như vậy, ta đã hố qua ngươi sao?
- Huyền Nguyệt hoàng triều đã xảy ra chuyện gì! Chúng ta đã nói xong muốn hủy nơi đó, vì sao cuối cùng Vạn Đạo Thần Giáo lại nhúng tay.
- Bất Tử Thiên Bia yêu cầu là trọng thương nơi đó, mục đích đã đạt được. Vạn Đạo Thần Giáo mặc dù đâm tay nhưng không có phạm điều lệ nào.
- Có phải bọn họ đã sớm tiếp cận nơi đó hay không?
- Nếu không ngươi muốn như nào. Vì sao bọn hắn cho phép ta ra mặt thuyết phục hai đại hoàng tộc ra tay? Cũng là bởi vì bọn hắn phải thừa dịp cơ hội này, khống chế lại Huyền Nguyệt hoàng triều.
- Huyền Nguyệt mặc dù là hoàng tộc yếu nhất, nhưng dù sao cũng là hoàng tộc, có Thánh Nhân, có tài nguyên, có ảnh hưởng.
Nói xong, nàng thấy Khương Phàm vẫn còn có chút lo lắng, thân thể yêu kiều thướt tha hơi nghiêng về phía trước, khẽ nhếch môi, nhỏ giọng thì thầm:
- Tình huống của ngươi, Vạn Đạo Thần Giáo hoàn toàn không biết gì cả.
- Tình huống của ta thì như thế nào!
- Tất cả ghi chép chiến đấu của ngươi, ta đều đã động tay động chân, giao đi qua đều là giả. Bọn hắn chỉ biết là ngươi rất đặc biệt, nhưng những chuyện khác, cái gì cũng không biết, cho nên đối với ngươi cũng không có bao nhiêu chú ý.
Hướng Vãn Tình mỉm cười, xinh đẹp động lòng người,
- Thật chứ?
Khương Phàm tinh thần đại chấn, bỗng nhiên cảm giác nữ tử này thật thuận mắt.
- Bây giờ chúng ta bắt đầu?
Hướng Vãn Tình nhăn mày một cái, một nụ cười đều mang theo mị lực câu hồn đoạt phách, đừng nói Khương Phàm nhìn đến trong lòng nhảy dựng, ngay cả Dạ An Nhiên đều có chút không chống đỡ được.
Sau một khắc đồng hồ, Hướng Vãn Tình đã chuyển dời linh hồn và ý thức đến bên trong thân thể mới.
- Nàng cần thời gian từ từ dung hợp, thời gian trong này liền nhờ ngươi.
Sắc mặt Hướng Vãn Tình tái nhợt, mệt mỏi lung lay sắp đổ.
Không có linh hồn chèo chống, nàng bây giờ càng giống như một cái túi da, như một người gỗ.
- Sau khi tỉnh dậy, cảnh giới của nàng sẽ là gì?
Khương Phàm thu ‘Hướng Vãn Tình mới' vào trong thanh đồng tiểu tháp.
Trong lòng bỗng nhiên có chút sợ hãi, Hướng Vãn Tình và Kiều Hinh tuyệt đối đừng đồng thời tỉnh lại, nếu không hắn thật sự giải thích không rõ ràng.
- Nàng nơi này ngủ say rất nhiều năm, mặc dù không có linh hồn, không có ý thức, nhưng cùng ta là tương thông, vẫn luôn dùng phương thức đặc thù tu luyện. Tốc độ tu luyện mặc dù rất chậm, nhưng thời gian nàng tu luyện rất dài.
- Chờ sau khi nàng dung hợp toàn bộ năng lượng bây giờ của ta, đoán chừng thức tỉnh liền có thể là Niết Bàn cảnh, mà sẽ ở thời gian rất ngắn, khôi phục lại cảnh giới bây giờ của ta.
- Sau khi nàng tỉnh dậy, không, hẳn là sau khi ngươi sống lại, ngươi muốn đi đâu?
Khương Phàm nhịn không được liền hỏi.
Nữ tử này có thực lực có thiên phú, khôn khéo lại cay độc, nếu như có thể giữ ở bên cạnh, hẳn là có thể có tác dụng rất lớn. Mà, tương lai Khương Phàm khẳng định phải báo thù Vạn Đạo Thần Giáo, có người có hiểu biết chút tình huống nội bộ mà lòng lại mang oán hận như thế này ở bên cạnh, hẳn là có thể tránh cho rất nhiều phiền phức.
- Ngươi là đang mời chào ta?
Hướng Vãn Tình yên nhiên cười khẽ, mặc dù suy yếu tái nhợt, nhưng vẫn cho người ta một loại mỹ cảm thấy mà yêu.
- Nếu như cô nguyện ý, ta hi vọng cô có thể ở lại bên cạnh ta.
Khương Phàm trịnh trọng mời.
- Trước đó sao ngươi không nói lời như vậy, chê cái thân thể này già của ta sao? Vừa đổi cỗ mới, ngươi liền có hứng thú?
- Không không không, ta không phải có ý kia.
Khương Phàm lúng túng mặt đỏ tới mang tai.
- Nếu như sau khi ta tỉnh lại, ngươi còn sống, ta có thể suy nghĩ một chút.
Hướng Vãn Tình ăn xong đan dược mình đã chuẩn bị, cưỡng ép đề chấn tinh khí thần, đi ra khỏi mật thất.
Bên ngoài Ôn Tuyền Tiên Cảnh, bọn người Điêu Đức Nguyên đều trở nên vội vàng xao động, thật sợ Hướng Vãn Tình có cái gì ngoài ý muốn.
Hai vị lão nhân mặc áo bào đen đã nắm lên nắm đấm, chuẩn bị cưỡng ép xông vào.
- Không cần khẩn trương như vậy, ta không phải phạm nhân.
Hướng Vãn Tình đi ra Ôn Tuyền Tiên Cảnh, hồn niệm mệt mỏi gian nan khống chế thân thể, tận lực giữ vững bình thường lại.
- Vì thần giáo, đề phòng chuyện không nên xảy ra.
Hai vị lão nhân mặc áo bào đen thái độ lạnh nhạt.
Sau đó Khương Phàm mang theo Điêu Lãnh Phong, Ngu Kình Thương đi ra Ôn Tuyền Tiên Cảnh, giao cho Điêu Đức Nguyên cùng Ngu Chính Hùng.
- Chúng ta chẳng mấy chốc sẽ gặp lại.
Điêu Lãnh Phong sau khi thoát khỏi cành giam cầm, hắn nhanh chóng khép lại thương thế, căm tức nhìn Khương Phàm.
- Khương Phàm, ngươi có thể sống đến bây giờ thật sự là kỳ tích, nhưng vận may của ngươi dừng ở đây rồi.
Tiêu Lạc Lê trong mấy ngày này đã nghĩ thông suốt một chuyện, bây giờ không những không tức giận, ngược lại còn có chút hưng phấn.
Kể từ khi biết Khương Phàm còn sống, nàng liền nịnh nọt Điêu Lãnh Phong, hi vọng hắn có thể điều động lực lượng hoàng đạo bắt Khương Phàm, chỉ là Điêu Lãnh Phong không có Khương Phàm để vào mắt, luôn cảm giác không xứng để hắn ra tay.
Không nghĩ tới, Khương Phàm lại hung hăng làm nhục Điêu Lãnh Phong.
Cứ như vậy, không cần nàng kích thích, Điêu Lãnh Phong cũng đều sẽ dùng hết khả năng đuổi bắt Khương Phàm.
Khương Phàm cố ý khiêu khích:
- Tất cả mọi người là người trưởng thành rồi, đừng nói những câu nói nhảm không đau không ngứa này nữa. Có bản lĩnh thì đi ra bên ngoài bắt được ta, giết chết ta.
- Tốt thay cho một tên tiểu tử cuồng ngạo.
Hai người áo đen ở bên cạnh Hướng Vãn Tình liên tiếp ngẩng đầu, mang theo ánh mắt lạnh lẽo nhìn Khương Phàm.
Hướng Vãn Tình nhẹ giọng cười nói:
- Bên trong thần giáo, phàm là có chút tư chất, kẻ nào không cuồng?
Chương 1343 Kim Thai, lại gặp Kim Thai (1)
- Một Thánh phẩm Chí Tôn, cũng dám chế giễu Thiên phẩm trong hoàng tộc. Điều kiện tiên quyết để cuồng là có tư cách, hắn còn chưa xứng.
Hai vị người áo đen quay người, 'Áp giải' Hướng Vãn Tình rời khỏi.
- Phụ thân, ta cũng trở về đi.
Điêu Lãnh Phong từ biệt Điêu Đức Nguyên, cũng mang theo Tiêu Lạc Lê đuổi theo.
Hắn muốn về thần giáo làm chút chuẩn bị, dẫn người thân đi về Đại Hoang Nam Bộ, săn giết Khương Phàm.
- Khương Phàm, hãy cố gắng để mà còn sống, đừng chờ tới lúc ta tìm được ngươi, ngay cả xương cốt cũng đều không còn.
Ngu Kình Thương cảnh cáo Khương Phàm một câu, theo người của Hỗn Độn Tử Phủ rời khỏi.
- Ngươi muốn đi rồi?
Bạch Nguyệt túc lão của Vô Hồi thánh địa từ đầu đến cuối luôn từ một nơi bí mật gần đó, chờ sau khi bọn hắn rời khỏi, cũng đi ra.
Khương Phàm hành lễ với Bạch Nguyệt túc lão:
- Những năm này đã mang thêm phiền toái cho mọi người, lần này rời khỏi Vương Quốc Hắc Ám, có thể sẽ không trở lại nữa.
- Chiếu cố đồ đệ của ta thật tốt.
Bạch Nguyệt túc lão khô gầy, mặt mũi nhăn nheo, hai con mắt còn nhấc lên ý lạnh thăm thẳm, giống như một bộ thi thể đáng sợ để cho người ta sinh ra sợ hãi.
- Ngài yên tâm.
Khương Phàm mỉm cười nói.
- Ta không yên lòng.
Đáy mắt Bạch Nguyệt túc lão lấp lóe ý lạnh, nhìn chằm chằm Khương Phàm.
- Tịch Nhan thông minh tỉnh táo, lại có tỷ tỷ nàng làm bạn, sẽ không sao đâu.
- Nàng không giỏi nói chuyện, tính cách quái gở, nhưng nàng không phải là vũ khí không có tình cảm. Ta hi vọng ngươi có thể chân thành đợi nàng, xem nàng như một người bình thường, làm một nữ tử, làm một nữ tử có máu có thịt có cảm tình.
- Ta... Không biết rõ ý của ngài.
Khương Phàm có chút xấu hổ.
- Nàng nguyện ý đi theo ngươi rời khỏi, không phải bởi vì bên ngoài nhiều đặc sắc, cũng không phải bởi vì ngươi đã từng đã cứu mệnh của nàng, là nàng nguyện ý!!
Chỉ vì một cái 'Nguyện ý', nàng liền đi đến hắc ám Đại Hoang, cùng kẻ địch liều mạng, cùng ác linh chém giết, mỗi thời mỗi khắc đều nhấc lên nguy hiểm tính mạng. Ta hi vọng ngươi có thể thấy được những gì nàng bỏ ra, mà không phải là chuyện đương nhiên!
Bạch Nguyệt túc lão đe dọa nhìn mắt Khương Phàm, bộ dáng âm trầm, ngữ khí âm lãnh, để Khương Phàm run rẩy.
Dạ An Nhiên ở bên cạnh nói:
- Ngài yên tâm đi, trong lòng của hắn đều hiểu, chỉ là bây giờ giả hồ đồ thôi, chờ ngày nào đó hắn nghĩ thông suốt, sẽ làm chuyện rõ ràng.
Khương Phàm một mặt lúng túng nhìn về phía Dạ An Nhiên.
Dạ An Nhiên đáp lễ hắn bằng một nụ cười ngọt ngào.
Sắc mặt Bạch Nguyệt lạnh lẽo cứng rắn, không để ý đến bọn hắn trêu chọc, mà là nhấc ngón tay khô héo, dùng sức đâm đâm ngực Khương Phàm:
- Ngươi có sứ mệnh vĩ đại của ngươi, có ngươi mục tiêu rộng lớn, nhưng... Đây chẳng qua là của chính ngươi, không phải là của người khác!
- Mỗi một người đi theo người bên cạnh ngươi, ngươi đều phải quý trọng, càng không thể phụ lòng. Nếu không, người đang làm thì trời đang nhìn!
- Ngươi đoạn đường này làm nghiệt, rốt cuộc cuối cùng... Đều sẽ trả!
Khương Phàm vô ý thức muốn cam đoan, chợt giật mình.
Ở sâu trong nội tâm, giống như có gì đó bị xúc động.
Con đường báo thù, là của hắn, là những huynh đệ kiếp trước kia của hắn, mà không phải những người gặp nhau làm bạn kiếp này.
Bọn hắn cam nguyện bỏ ra, là vận may của hắn, mà không phải là chuyện đương nhiên.
Bọn hắn đáng để hắn dụng tâm quý trọng, càng đáng để hắn dùng sinh mệnh đi bảo vệ.
Sau khi Khương Phàm có chút hoảng hốt, lui lại hai bước, xoay người hành lễ với Bạch Nguyệt túc lão:
- Tạ ơn túc lão dạy bảo, Khương Phàm ghi nhớ trong lòng, đời này kiếp này, tuyệt đối không phụ lòng bất cứ người nào!
Bạch Nguyệt lắc lư thân thể, cũng không có nhận cái đại lễ này của Khương Phàm, mà quay người đi vào hắc ám, chỉ để lại một câu ung dung nói nhỏ, quanh quẩn hư không, trực kích linh hồn Khương Phàm.
- Nhớ kỹ những gì ngươi hứa hẹn. Không chỉ vì đồ đệ của ta, cũng là vì tất cả mọi người. Bọn hắn đều rất ưu tú, đều là người có thể sống ra đặc sắc trong sinh mệnh của riêng mình, lại đều lựa chọn ngươi.
- Ngươi không chỉ phải cho bọn hắn sinh mệnh càng đặc sắc, càng phải cho bọn hắn đầy đủ tôn trọng. Để bọn hắn cho dù là chết, cũng có thể một khắc này, không tiếc nuối, không hối hận, chết có ý nghĩa. Nếu không...
- Không phải lão bà tử nguyền rủa ngươi, kiếp trước ngươi đã thất bại, kiếp này sẽ còn lại bại.
Lời Bạch Nguyệt nói rất tàn khốc nhưng lại cho Khương Phàm xúc động cực lớn, cũng tới rất kịp thời.
Đại Hoang thánh địa!
Mấy ngày ngắn ngủi chém giết để cường tộc các phương tổn thất nặng nề.
Nhất là khi Kiều Vô Hối đột nhiên trở về, trong đêm khuya dẫn đầu bọn người Khương Diễm triển khai điên cuồng lùng bắt cùng đồ sát.
Khi Khương Phàm trở về Đại Hoang, cường giả các phương đã lần lượt rút khỏi. Tuy nhiên, bọn hắn không phải từ bỏ, mà là chờ đợi càng nhiều cường giả tập kết, nhất là Cổ Hoa Thánh Tổ, cùng Bán Thánh!
- Các ngươi tiếp tục lưu thủ Đại Hoang, ta và Dạ An Nhiên đi Trung Vực một chuyến.
Khương Phàm triệu tập người của Kiều gia và Ác Nhân cốc tập hợp, giới thiệu tình huống của Nguyệt Hoa Thiên Bảo.
- Chỉ có hai người các ngươi?
Khương Diễm và đám người cau chặt lông mày.
- Ta, An Nhiên, Khương Bân, còn có tặc điểu, chúng ta xuất phát trước, tận lực điệu thấp. Chờ các ngươi nơi này ứng phó ở các phe vây bắt, sau khi thật sự ổn định được cục diện, lại điều người đến Trung Vực phối hợp với ta.
Khương Phàm vừa nói như vậy, sắc mặt mọi người đã hơi chậm lại.
Khương Phàm lại nói:
- Tuy nhiên, tuyệt đối không nên sốt ruột, mặc dù Thánh Chủ cho chúng ta tranh thủ đến kỳ hạn ba tháng, nhưng nếu như Cổ Hoa liên tiếp chiến bại, bọn hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua. Các ngươi cũng phải tận lực phối hợp Thánh Chủ và mọi người, không được để chuyện huyên náo đến mất khống chế.
- Đây là thánh huyết còn lại, các ngươi dùng xong lại đi.
Kiều Vô Hối lấy ra thánh huyết còn lại, giao cho Khương Phàm và Dạ An Nhiên.
- Nhiều như vậy?
Khương Phàm nhìn một bình tràn đầy thánh huyết, vừa mừng vừa sợ.
- Máu Thánh Tổ rất nhiều, chúng ta đều dùng, những thứ này là đặc biệt để lại cho các ngươi.
Khương Diễm và mọi người đều lộ ra mấy phần nụ cười.
Thánh huyết, đã từng là thứ mà nghĩ cũng không dám nghĩ, mấy giọt đều có thể gây nên oanh động, không nghĩ tới bọn hắn lại có thể nâng ly miệng lớn như vậy.
Mà tư vị kia... Xác thực tuyệt đối không thể tả!
- Vậy ta không khách khí.
Khương Phàm vừa vặn có thể dùng thánh huyết kích phát huyết mạch, tẩm bổ thần cốt xương sống, xông lên Linh Hồn cảnh bát trọng thiên.
Sau khi mọi người tản ra, Hoàng bánh nướng đột nhiên đuổi theo Khương Phàm, nói nhỏ:
- Có chuyện đặc thù, ngươi cần biết.
Chương 1344 Kim Thai, lại gặp Kim Thai (2 )
Hoàng bánh nướng liếc mắt nhìn Dạ An Nhiên, hàm súc nhắc nhở:
- Chuyện rất đặc biệt.
- Nơi này không có người ngoài.
Khương Phàm không để cho Dạ An Nhiên rời khỏi, bởi vì giữa bọn hắn đã không có bí mật.
- Ba năm trước đây, trước mấy tháng khi Ly Hỏa Thánh Chủ kết thúc nhiệm kỳ, hắn đã bí mật liên hệ đến Sí Thiên giới, hai bên đạt thành thuộc về hiệp nghị. Sí Thiên giới sau đó triển khai các loại bố trí, lợi dụng mấy trận sự kiện đặc thù, dẫn dắt tinh lực Khương Hồng Võ. Chúng ta lúc ấy xác thực không nghĩ tới Ly Hỏa Thánh Chủ lại phản bội chạy trốn, càng không nghĩ tới Hoang Mãng nguyên liên tiếp xuất hiện hỗn loạn lại là do Sí Thiên giới đưa tới. Chờ đến thời điểm kịp phản ứng, Ly Hỏa Thánh Chủ đã cùng mười hai trưởng lão thoái ẩn đã tập thể phản bội chạy trốn. Chúng ta toàn lực đuổi bắt, hy vọng có thể cưỡng ép tiếp đoạn, nhưng vẫn thất bại.
Hoàng bánh nướng nói xong, lại nhìn Dạ An Nhiên.
Khương Phàm nhắc nhở lần nữa:
- Ngươi cứ việc nói!
- Chúng ta ngày đêm đuổi bắt bảy vạn dặm, giao thủ cùng đội ngũ Sí Thiên giới hơn mười lần, chỉ là thực lực chúng ta không bằng đối phương, cuối cùng vẫn để bọn hắn chạy. Nhưng, ta âm thầm áp trận trên thân người của từ Sí Thiên giới kia, đã nhận ra cảm ứng đặc thù. Xác thực mà nói, là Thương Vương bên trong Hồng Hoang Phủ cảm nhận được.
- Kim Thai??
Khương Phàm lập tức đã hiểu ý tứ của Hoàng bánh nướng.
- Không sai! Hắn hẳn là Kim Thai chuyển sinh!
- Hắn là ai, có thân phận gì ở Sí Thiên giới?
Khương Phàm cảm thấy ngoài ý muốn nhưng lại càng vui mừng hơn, không nghĩ tới lại có Kim Thai xâm nhập vào Sí Thiên giới.
Đây chính là hoàng tộc Đan Đạo, lực ảnh hưởng có thể nói cao hơn cả hoàng đạo.
Mà Sí Thiên giới ở vào khu vực Trung Nam Bộ, lân cận Trung Vực, cũng là khu vực hắn cần phải đi qua.
Dạ An Nhiên cũng rất ngạc nhiên, bởi vì dựa theo suy đoán của nàng, khi Khương Phàm tiến vào Trung Vực trước đó hẳn là sẽ làm ồn ào Sí Thiên giới. Không phải giết chết Ly Hỏa Thánh Chủ, thì chính là đoạt lại Thánh Hỏa mà Ly Hỏa Thánh Chủ mang đi.
Hoàng bánh nướng nói:
- Sí Thiên giới ẩn nấp ở một tiểu thế giới trong hư không, bao la mênh mông, hoàn toàn độc lập. Nơi đó ngoại trừ quần thể Luyện Đan sư khổng lồ, thì còn có lực lượng thủ vệ cùng sức chiến đấu, theo thứ tự là Hạo Thiên Thánh Quốc, Bá Thiên Chiến Quốc.
- Hai nước ở Sí Thiên giới có chỗ nối tiếp cùng thế giới thật, bất luận là ai muốn vào Sí Thiên giới đều phải trải qua tầng tầng thẩm tra của bọn hắn. Lúc đó người phụ trách áp trận kia, là 'Hung Linh Hầu' một trong 'Tam Hầu' dưới trướng Bá Vương Bá Thiên Chiến Quốc.
- Có thể ngồi vào một trong Chiến quốc Tam Hầu, thật không đơn giản.
Khương Phàm vui mừng.
Sí Thiên giới có thể gọi là đỉnh cấp hoàng tộc, ngoại trừ lực ảnh hưởng đặc biệt, còn có có thể chống lên sức chiến đấu với hoàng tộc đầy đủ. Bất luận là Hạo Thiên Thánh Quốc, hay là Bá Thiên Chiến Quốc đều là hai nguồn lực lượng cực kỳ cường hãn, giống như là thuẫn kiếm tổ hợp, phối hợp lực ảnh hưởng cường đại, một mực trấn thủ lối vào Sí Thiên giới.
- Hắn xác thực không đơn giản, thân phận vô cùng phức tạp.
Hoàng bánh nướng lắc đầu, khô quắt trên khuôn mặt già nua không hề có một nụ cười.
- Thế nào?
- Sau khi ta cẩn thận điều tra qua vị Hung Linh Hầu này. Thời điểm mười lăm tuổi hắn đã bị một vị đại tông sư phát hiện, mang vào Sí Thiên giới, thu làm nghĩa tử. Vị đại tông sư kia tên là Triệu Huyễn Diệp, là truyền nhân Triệu gia, một trong ngũ đại phe phái luyện đan của Sí Thiên giới. Bây giờ đã một trăm hai mươi ba tuổi, sớm đã trở thành Đan Thánh. Kim Thai sau khi tiến vào Sí Thiên giới, cũng đã bị ban cho họ Triệu, tên là Triệu Thời Việt, sau đó đưa vào Bá Vương Chiến Quốc. Sở dĩ Triệu Huyễn Diệp hắn mang đi bởi vì hắn có linh văn vô cùng đặc thù, Sát Lục Chi Hỏa!
Sát Lục Chi Hỏa?
Khương Phàm nhíu mày, loại Thánh Viêm này hắn quá quen thuộc.
Bởi vì hỏa diễm đầu tiên hắn dung hợp chính là Sát Lục Chi Hỏa, ký ức linh hồn nhận xâm nhập lúc ấy đến bây giờ còn vẫn còn mới mẻ.
- Sát Lục Chi Hỏa có sát niệm vô cùng nặng, người thức tỉnh như thế này linh văn rất dễ dàng mất lý trí trong tu luyện. Từ xưa đến nay, người thức tỉnh Sát Lục hỏa văn cơ hồ đều sẽ chết tại Sinh Tử cảnh. Nhưng, Triệu Thời Việt được Triệu gia phụ trợ đan dược, thuận lợi vượt qua Sinh Tử cảnh, Sát Lục Chi Hỏa biến thành Sát Lục Huyết Viêm cường đại, hắn cũng lập tức danh chấn Sí Thiên giới, đứng hàng 'Tam Hầu'.
- Hắn bây giờ bao lớn?
Khương Phàm có loại dự cảm không tốt.
- Chín mươi hai!
Khương Phàm lộp bộp trong lòng, xong.
Triệu Thời Việt vừa mới bắt đầu trưởng thành đã đến Sí Thiên giới, không chỉ có nhận các loại ân huệ nơi đó, còn biến thành hộ giả Chiến quốc.
Người như vậy, ngay cả xương cốt đều khắc lên ấn ký Sí Thiên giới.
- Triệu Thời Việt bởi vì có Sát Lục Huyết Viêm, thực lực vô cùng cường đại, cảnh giới bây giờ đã là Bán Thánh, hoàn toàn xứng đáng với danh đệ nhất hầu Bá Vương Chiến Quốc. Mà bây giờ địa vị của hắn cũng vô cùng cao, đã có thể so sánh cùng Bá Vương.
- Không phải thực lực, mà là lực ảnh hưởng. Bởi vì hắn liên tục sinh bảy hài tử, tất cả đều là linh văn bình thường, ngũ phẩm cao nhất, nhưng hài tử thứ tám lại đã thức tỉnh Thiên phẩm linh văn —— Cùng Kỳ Huyết Viêm!
- Hài tử thứ tám tên là Triệu Thế Hùng, cũng là Thiên phẩm duy nhất mà hai trăm năm qua Bá Thiên Chiến Quốc thành công sinh ra. Dựa theo quy củ Bá Thiên Chiến Quốc, chờ cái ngày hắn tiến vào Thánh cảnh vào đó sẽ thành Bá Vương tân nhiệm. Mà Triệu Thế Hùng còn đã cưới một vị tôn nữ trực hệ Đan Thánh khác của Sí Thiên giới, danh uy như mặt trời ban trưa.
Hoàng bánh nướng lắc đầu nói xong.
Vị Kim Thai này địa vị càng cao, đâm càng sâu tại Sí Thiên giới, thì càng khó tìm về lại 'Bản thân' chân chính.
Nếu như bọn hắn muốn lợi dụng Triệu Thời Việt, hoặc là dẫn hắn rời khỏi Sí Thiên giới, chỉ sợ không thực tế.
- Ta vừa vặn muốn lên phía bắc Trung Vực, sẽ đi đường tắt qua nơi đó, ta sẽ tiếp xúc cùng Triệu Chính Thiên trước, sau đó lại nghĩ biện pháp định ngày hẹn Triệu Thời Việt. Nếu có cơ hội, chúng ta sẽ làm bằng hữu, nếu như không có cơ hội, vậy thì sẽ không lại trêu chọc bọn hắn.
Chương 1345 Thổ lộ với Tịch Nhan (1)
Mặc dù Khương Phàm cảm giác tiếc nuối, nhưng người này dù sao cũng là phân thân của hắn, vẫn hi vọng bọn hắn có thể trải qua tốt.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không thể làm kẻ địch với hắn!
Bằng không hắn không tiếc bất cứ cái giá nào cũng đều phải dung hợp hắn!
Hoàng bánh nướng nói:
- Ngươi còn nhớ rõ nam tử Hỏa Diễm Huyễn Điểu nuốt không? Là hài tử một vị Đan Thánh nào đó?
- Hắn tên Đổng Tị, là truyền nhân gia tộc Đổng thị, cũng là một trong ngũ đại luyện đan phe phái của Sí Thiên giới. Mà nữ tử Triệu Thế Hùng cưới, chính là nữ nhi của Đổng gia.
- Tặc điểu ăn em vợ của Triệu Thế Hùng?
Da đầu Khương Phàm tê rần.
- Thật đáng tiếc! Đúng là như thế!
Hoàng bánh nướng lắc đầu than nhẹ.
Chính là bởi vì Đổng Tị có thân phận đặc thù, Sí Thiên giới nơi đó mới rất tức giận, nếu như không phải thánh địa Trung Ương ra mặt, Bá Vương Chiến Quốc khẳng định sẽ ra tay với Ly Hỏa thánh địa.
Khương Phàm mang theo thánh huyết bắt đầu bế quan.
Hắn không có trực tiếp hấp thu năng lượng bên trong để tiến hành rèn luyện thể chất, mà là chỉ dẫn lực lượng sinh mệnh phi phàm bên trong, tẩm bổ thần cốt xương sống, kích thích nó cùng toàn bộ xương cột sống dung hợp chiều sâu, tham dự vào bên trong hệ thống tạo máu càng nhiều.
Đồng thời chỉ dẫn khí tức Thánh Linh bên trong thánh huyết, kích phát tiềm lực thần cốt, phóng xuất ra thần uy. Tương đương với dùng Thánh Linh khí tức hối đoái uy lực Thần Linh.
Dạ An Nhiên cũng bắt đầu bế quan.
Cách làm của nàng đơn giản hơn, chính là dùng thánh huyết tẩm bổ Ngũ Hành Thụ, kiến tạo không gian Ngũ Hành càng mạnh, diễn biến uy lực thế giới.
Ba ngày sau, Khương Phàm từ thất trọng thiên đỉnh phong bước lên Linh Hồn cảnh bát trọng thiên, Dạ An Nhiên thì thuận lợi đạt tới bát trọng thiên đỉnh phong.
Sau đó Dạ An Nhiên đi 'Bắt cóc' Hỏa Diễm Huyễn Điểu.
- Đại tỷ, ta là thật không muốn rời khỏi nơi này mà.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu hóa thành hình người, vẻ mặt cầu xin.
- Đừng lề mề, dọn dẹp một chút, nói lời tạm biệt với Vi Nhi đi.
- Ta còn chưa có bắt lấy Vi Nhi, chẳng may chết ở trên đường, ta chết không nhắm mắt.
- Tám năm, còn không có bắt lấy, cho ngươi thêm tám mươi năm, ngươi cũng không có hi vọng. Vi Nhi không hứng thú đối với ngươi, đừng uổng phí sức lực.
- Xem thường ai đây! Lại cho ta tám ngày! Ta hạ dược cũng phải bắt lấy!
- Ngươi không sợ Kiều Vô Hối nuốt ngươi?
Hỏa Diễm Huyễn Điểu xấu hổ cười cười, nhìn xung quanh một chút:
- Khương Phàm đâu, còn chưa xuất quan sao?
Dạ An Nhiên mỉm cười khẽ nói:
- Yêu đương vụng trộm.
- A? Ai vậy!
- Ngươi đoán xem?
- Tịch Nhan.
- Đoán vẫn rất chuẩn.
- Ngươi đây đều có thể nhịn? Đừng trách ca ca không có nhắc nhở ngươi, Khương Phàm cũng không phải chạy đến mỗi Tịch Nhan đi, cái lão lưu manh kia là chạy đến cả hai tỷ muội.
- Tịch Nhan, quấy rầy cô không?
Trước khi đi, Khương Phàm lấy dũng khí gõ cửa phòng Tịch Nhan.
An Minh Hề lại đang ở trong phòng Tịch Nhan, nhìn thấy Khương Phàm tiến đến, nàng yên nhiên cười khẽ, chậm rãi hành lễ.
- Sao ngươi lại ở đây?
Khương Phàm kỳ quái đi tới.
- Ta cùng Tịch Nhan cô nương mới quen đã thân, đã là hảo bằng hữu không có gì giấu nhau. Hôm qua nàng bị thương nhẹ, ta đến giúp nàng điều trị.
An Minh Hề mỹ lệ làm rung động lòng người, dáng người thướt tha, toàn thân tản ra mị lực liêu nhân, để cho người ta tim đập thình thịch.
Nhưng ánh mắt của nàng vô cùng lạnh, còn hiện ra tà quang quỷ dị để cho người ta không dám nhìn thẳng, rất khó sinh ra tà niệm.
Khương Diễm có thể hàng phục nữ tử như vậy, thật sự là không dễ dàng.
- Nghiêm trọng không?
Khương Phàm quan tâm nhìn Tịch Nhan.
- Tốt hơn nhiều.
Sắc mặt Tịch Nhan có chút tái nhợt, nhưng tinh thần coi như không tệ.
- Các ngươi trò chuyện đi, một lúc nữa ta lại đến.
An Minh Hề rời khỏi gian phòng.
- Chúc mừng, nhanh như vậy đã có bằng hữu rồi.
Khương Phàm rất rõ ràng tính cách quái gở của Tịch Nhan, ngôn từ bất thiện, cũng không quá hợp với đông người, không nghĩ tới nàng lại có thể kết giao bằng hữu cùng An Minh Hề.
- Con người nàng không tệ.
Tịch Nhan thoáng chỉnh lại y phục, nàng không nghĩ tới Khương Phàm lại tới đây.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Khương Phàm nói quanh co hai tiếng, không biết mở miệng thế nào.
- Có chuyện gì sao?
Tịch Nhan kỳ quái nhìn hắn.
- Cũng không có chuyện gì đặc biệt, chính là tới nhìn cô một chút.
Khương Phàm nói xong, gương mặt lại có chút nóng lên.
Mặc dù kinh nghiệm kiếp trước phong phú, nhưng dù sao kiếp này cũng là người mới mà.
Tịch Nhan lại càng kỳ quái:
- Là có chuyện bí mật gì cần ta xử lý?
- Không không không, chính là tới nhìn cô một chút.
Khương Phàm gãi gãi đầu, cười xấu hổ.
Tịch Nhan chưa từng có nhìn thấy Khương Phàm khó chịu qua như thế.
- Có chuyện gì có thể trực tiếp an bài, ta tận lực đi làm.
- Ta là tới nhìn cô, thuận tiện cùng cô nói chuyện.
- Nói chuyện gì?
- Bàn bạc...
- Không cần lo lắng, nói chuyện gì?
Tịch Nhan vẫn cảm giác Khương Phàm hẳn là gặp được phiền toái nào đó, cần linh hồn bí thuật của nàng, tiến hành bí mật xử lý.
Kết quả... Nàng đợi lại đợi, Khương Phàm lại thình lình toát ra một câu:
- Ta sẽ phụ trách với nàng.
Không khí trong phòng lập tức an tĩnh.
Khương Phàm lúng túng, gương mặt nóng lên, giống như quá thô lỗ, cũng gấp gáp, hẳn là nên uyển chuyển.
Tịch Nhan thì kinh ngạc đến mặt mũi tràn đầy mờ mịt.
Phụ cái gì chứ?
Đan Hoàng bất đắc dĩ than nhẹ trong đầu Khương Phàm:
- Ngươi đời trước cũng thông đồng nữ tử như thế sao? Ta thật phục ngươi! Sao ngươi không trực tiếp xông lên luôn!
Ma hồn lạnh lùng nói ở trong đầu Tịch Nhan:
- Hắn muốn cưỡi ngươi!
'Lời bình' của hai vị lão tổ tông để không khí trong phòng lập tức từ an tĩnh trở nên xấu hổ.
- Ta muốn đi Trung Vực, hôm nay sẽ đi, khi trở về sẽ mang lễ vật cho nàng.
Khương Phàm nói, để cho mình lúng túng hơn.
Mặt hắn nóng lên, thực sự không tiếp tục chờ được nữa, tranh thủ thời gian cáo từ rời khỏi.
Khuôn mặt tái nhợt của Tịch Nhan nổi lên từng tia đỏ ửng, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh:
- Chú ý an toàn, không cần nhớ mong nơi này. Còn có... Tỷ muội chúng ta rời khỏi thánh địa đều là tự nguyện, ngươi không cần cảm giác thiếu chúng ta cái gì.